Tôi Cần Bờ Vai, Cậu Cần Một Cánh Tay
|
|
CHƯƠNG 12
Vừa bước vào, vì quán vắng khách, Thiên Anh rất nhanh đã trông thấy Tuyền Hinh nép mình nơi góc gian phòng.
Một mình với tách cà phê đắng nghét trên mặt bàn, Tuyền Hinh chẳng hề mảy may nhận ra Thiên Anh đã ngồi cạnh nàng tự lúc nào.
Mắt vẫn lơ đễnh hướng ra ngoài khung cửa sổ rộng lớn. Dường như chất chứa nhiều tâm sự.
Thiên Anh huých khẽ vào tay Tuyền Hinh. Tuy đã rất nhẹ nhàng, nhưng vẫn đủ khiến con người đang treo hồn ngược cành cây kia giật thót mình. Bờ vai tức khắc run lên.
- Trời đất! - Tuyền Hinh trố mắt. - Đến hồi nào sao không gọi? Định nhát ma nhau à? - Nàng xoa nhẹ phần ngực, thở phào ra một hơi.
Nhìn thấy bộ dạng của Tuyền Hinh, vẫn còn tỉnh táo, thần sắc không phải là quá tồi tệ. Thiên Anh cũng an tâm được một phần.
- Ủa, lúc nãy thấy khóc lóc ỉ ôi. Sao bây giờ trông... tươi tắn thế? Có chuyện gì mà cậu gọi tôi gấp thế này? Tư Trần đâu? Anh ta không đi với cậu sao?
Tuyền Hinh nhướng nhẹ mày, tay vén khẽ lọn tóc, thắc mắc hỏi:
- Tôi khóc? Tôi khóc hồi nào?
- Lúc nãy rõ ràng tôi nghe tiếng cậu sụt sịt. Lại còn có tiếng nức nữa. Cậu không khóc thì là gì?
Như chợt suy nghĩ được điều gì đó, Tuyền Hinh bỗng nhiên phì cười thành tiếng.
- À lúc nãy tôi đang ăn mỳ xào, cắn nhầm miếng ớt nên nước mắt nước mũi ròng ròng luôn. Lại còn bị nấc cụt nữa. Phải tu nước ừng ực mới trị hết đấy.
Nghe đoạn, Thiên Anh suýt nữa là té ngửa người. Chuyện tưởng chừng như to lớn, nhưng hoá ra chỉ là do lo lắng đến thừa thải. Báo hại cô suốt cả đoạn đường cứ thấp thỏm mãi không yên.
- Xem như bỏ qua chuyện ấy. Nhưng còn Tư Trần đâu? Sao lại bỏ cậu một mình ở đây?
Nghe nhắc đến Tư Trần, Tuyền Hinh bỗng nhiên bí xị mặt mày. Cái môi nhỏ nhắn khẽ khàng thở ra thành tiếng.
- Bạn gái anh ấy... có chuyện gấp. Anh ấy về rồi.
Thiên Anh ngạc nhiên hơn, anh ta đã có bạn gái? Sao lại còn tình nguyện đưa đón nàng đi học mỗi ngày? Đúng là đàn ông trăng hoa chẳng ai có thể tin được.
- Ơ hơ. Cuối cùng cũng là một anh chàng đểu giả bay bướm. Có bạn gái mà giấu đến tận bây giờ. - Thiên Anh cười, hình như bớt đi được một tình địch nặng ký, trong lòng nhẹ nhõm hẳn ra.
- Thiên Anh à. Tôi... lỡ thích anh ấy mất rồi. Phải làm sao? - Tuyền Hinh buồn hiu nhìn lấy Thiên Anh.
Khuôn miệng nàng không ngừng trề ra lộ rõ vẻ hờn dỗi.
Hờn vì những việc tốt anh đã làm, khiến lòng nàng rung động, khiến trái tim nhỏ vô tình đập trật nhịp.
Hờn vì sự quan tâm ấy, đã khiến nàng đắm chìm trong cái cảm giác ấm áp, đê mê khó cưỡng.
Hờn vì tất cả những lời anh nói, khiến nàng bắt đầu ngộ nhận lấy tình cảm cho riêng mình.
Nàng hờn anh, nhưng Thiên Anh nơi này thì lại đang hờn lấy nàng.
Hờn vì tấm chân tình này vẫn không đủ để sánh so với một ả con trai chỉ vừa quen biết.
Hờn vì nàng quá ngây thơ hay giả vờ ngây thơ để không nhận ra thứ tình cảm mà cô đang âm thầm cất giấu.
Hờn vì nàng đã phớt lờ một người đã luôn vì nàng, vì nàng trong bất cứ mọi tình huống, mọi hoàn cảnh.
Nhìn thấy vẻ mặt Thiên Anh cứng đờ đi. Tuyền Hinh thấy lạ, bèn huých vào tay cô khiến cô bừng tỉnh.
- Có nghe tôi nói gì không vậy hả? Đực mặt ra đó nghĩa là sao?
Thiên Anh cũng thở dài, ánh mắt bỗng nhiên chuyển sang nghiêm túc ngời ngời. Nhìn thẳng vào mắt Tuyền Hinh không chút trốn chạy.
- Tôi có thua anh ta ở điểm nào không? - Thiên Anh thẳng thừng buông một câu.
Một câu hỏi khiến Tuyền Hinh phải khựng lại trong giây phút.
- Cậu... đang nói gì vậy?
- Tôi không tốt bằng anh ta sao? À hay là vì tôi không giỏi giang nhỉ?
Tuyền Hinh bỗng nhiên ngờ ngợ ra điều gì đó. Và bắt đầu lờ mờ hiểu ra điều mà Thiên Anh đang đề cập đến. Cô muốn lẩn tránh, nhưng ánh mắt ấy sao quá đỗi bi thương khiến lòng cô bộn phần rối bời.
- Thiên Anh... Thôi về thôi. Cậu đèo tôi về nha. - Tuyền Hinh e dè cười lên một tiếng.
Tay loay hoay dọn dẹp túi xách, cũng như để chấm dứt tình huống khó xử đang hiện diện trước mắt.
Nhưng, mọi thứ vẫn không nhanh hơn cái níu tay của Thiên Anh. Và cuối cùng, chuyện không muốn xảy ra rồi cũng sẽ xảy ra.
- Tôi thích cậu, Tuyền Hinh. Không biết liệu... tôi có cơ hội để...
Thiên Anh còn chưa kịp dứt lời. Tuyền Hinh đã nhanh chóng ngắt thoại:
- Thiên Anh. Tôi thật sự không hề nghĩ tôi với cậu có thể... Hai chúng ta... là con gái. Tôi không có ý gì nhưng mà tôi rất khẳng định tôi sẽ không thích người cùng giới.
Thiên Anh nghe đoạn liền cảm thấy tim mình chợt lạnh. Nơi lòng ngực ngay tức khắc như xuất hiện một vết thương vô hình, không ngừng rỉ máu, không ngừng nhói và quặn đau.
- Nhưng mà... Tôi...
Và Thiên Anh lại một nữa bị Tuyền Hinh ngắt đoạn:
- Cho dù ngoại hình cậu khá giống con trai. Nhưng không đồng nghĩ cậu sẽ là con trai. Cậu mãi mãi vẫn chỉ là một đứa con gái. Cậu nên nhớ điều đó. Và hai người con gái yêu nhau thì...
Thiên Anh khẽ mỉm cười nhẹ, buồn tênh đáp lại:
- Tôi chưa từng nghĩ tôi là con trai. Và cũng không có ý định trở thành con trai để đi cưa cẩm con gái. Tôi thích người cùng giới, chỉ đơn giản là vì thích thôi.
- Thế tại sao cậu lại... cắt tóc ngắn, rồi ăn mặc như thế này...
- Vì tôi nghĩ... ngoại hình như vậy sẽ dễ khiến phái nữ rung động hơn.
Tuyền Hinh bỗng nhiên phì cười bởi cái suy nghĩ ấu trĩ của đối phương.
- Cậu trẻ con quá. Cho là cậu đã tán đổ một người con gái đi. Nhưng cậu cũng không thể tin rằng tình yêu đó là thật. Có khi, họ chỉ yêu thương cậu vì bề ngoài cậu giống con trai thôi.
Thiên Anh đắm say nhìn vào đôi mắt đen láy của Tuyền Hinh. Tay vẫn cố gắng níu nàng lại như sợ sẽ vụt mất nàng khỏi tầm tay bất cứ lúc nào.
- Nói đi nói lại, tôi vẫn không hiểu câu trả lời của cậu là gì? - Thiên Anh không ngừng mong chờ một câu trả lời thoả mãn hơn.
Tuyền Hinh tay vén khẽ lọn tóc, ánh mắt ngay lập tức chuyển hướng sang nơi khác. Ngượng ngập trả lời:
- Tôi... Tôi thật sự không hề nghĩ chúng ta nên tiến xa hơn. Từ trước đến nay tôi vẫn chỉ xem cậu là một người bạn thân cùng giới, không hơn không kém.
Thiên Anh nghe như nơi trái tim nhỏ đang rạn nứt thành từng mảnh. Không kiềm được xúc cảm liền thở hắt ra một tiếng thật mạnh.
Đây chính là thứ cảm giác bị đối phương từ chối? Ừ thì bây giờ đã đến lúc được nếm trải rồi. Nó đau, đau đến xé lòng.
Trên con đường về nhà, Tuyền Hinh cùng Thiên Anh tựa như hai người xa lạ. Chẳng ai nói với nhau câu nào. Chỉ còn tồn lại nơi đây tiếng gió rít lên từng cơn, nghe thật bi ai.
***
- Tuyền Hinh, tôi có thể cùng cậu ăn sáng không?
- Xin lỗi cậu... Tôi ăn gần xong rồi, cậu ngồi đi. Tôi lên lớp trước nhé.
***
- Tôi có thể hỏi bài cậu không Tuyền Hinh?
- Tôi cũng đang bận ôn bài rồi. Hay là cậu nhờ Hàn Hàn nha? Cậu ấy giỏi hơn tôi.
***
- Tuyền Hinh, sao cậu lại xin chuyển chỗ vậy?
- À không, mắt tôi hơi yếu. Muốn ngồi gần bảng hơn cho tiện việc ghi chép thôi à.
***
Và cứ thế, cứ mỗi một ngày trôi qua, Thiên Anh cảm thấy mối quan hệ giữa cô và Tuyền Hinh bị ngăn cách dần theo thời gian.
Người đời lạ lẫm như thế đấy. Một khi họ biết được thứ tình cảm trong ta đang ấp ủ, ắt hẳn họ sẽ từng bước rời xa ta hơn. Vì họ sợ phải đối mặt nhau trong khó xử, phải trò chuyện với nhau trong cái ngượng ngập e ngại. Vì họ sợ, nếu gần nhau quá lâu, ta sẽ yêu thương họ nhiều hơn.
Thế nên, họ chọn cách trốn tránh, chọn cách chấm dứt, chọn cách cắt đứt mọi thứ, để cho đôi bên không còn vương vấn, hay bận tâm bất cứ điều gì.
Kỳ thi học kỳ một qua nhanh, điểm số của Thiên Anh không khá hơn chút nào mà còn trăm phần tệ hại hơn. Tuyền Hinh dù biết, nhưng vẫn chẳng buồn hỏi han. Thầm nghĩ, có lẽ, nàng đã sắp sửa có một người bạn thân mới rồi...
Bước sang học kỳ hai, Tuyền Hinh xin phép chuyển chỗ. Thiên Anh nghe liếng thoáng đâu đó, vì Bạch Phát chỉ khá mỗi môn toán, những môn còn lại vẫn ở mức tầm trung bình nên cần người kèm cặp. Thị Trâm đã không chần chừ mà xếp hai người bọn họ ngồi cạnh nhau.
Chứng kiến Tuyền Hinh và Bạch Phát ngày một thân nhau, Thiên Anh trong lòng ngổn ngang đầy khó chịu. Và cũng kể từ hôm ấy, cô đã sa ngã trong rượu thuốc, tâm trí để học hành rốt cuộc cũng chẳng còn nữa...
-----
@Gaara Nguyen: Haha, được độc giả tỏ tình là một niềm vinh dự cho tác giả )))). Tiếp tục ủng hộ tớ nha cậu :3
|
|
CHƯƠNG 13
Hai tháng trôi qua...
Thiên Anh một tuần nghỉ hết bốn ngày, điện thoại thường xuyên không liên lạc được. Có hôm đến lớp thì cứ phật phờ như những hồn ma vất vưởng trên cành cây.
Tuyền Hinh trông thấy cũng cảm thấy lòng xót xa đến lạ. Nhưng nàng lại chẳng lần nào đến quan tâm hay buông một lời hỏi han. Vì nàng sợ, Thiên Anh sẽ lại nghĩ quẩn đi theo một hướng khác. Vì nàng sợ, Thiên Anh sẽ lại ngộ nhận thứ tình cảm mà nàng dành cho cô.
Hôm nay, Thiên Anh lại không đến lớp.
Nhìn sang chiếc bàn vắng đi một bóng người đã từng quen thuộc, Tuyền Hinh không lần nào cảm thấy lòng an yên.
Bạch Phát bên cạnh gõ nhẹ vào mặt bàn, tạo ra thứ âm thanh khẽ khàng để kéo hồn Tuyền Hinh trở về. Ánh mắt Tuyền Hinh lập tức rời khỏi chiếc bàn nơi đó, quay sang Bạch Phát, gượng cười một cái.
- Phát gọi Hinh à?
- Hinh lại nghĩ đến Thiên Anh?
- ......
- Thôi, đừng nghĩ nhiều nữa. Cậu ấy qua một thời gian rồi sẽ trở lại bình thường thôi. Mà có bài này Phát chưa hiểu lắm, Hinh giảng lại cho Phát nha?
Bạch Phát và Tuyền Hinh từ khi nào đã trở thành đôi bạn cùng tiến thân thiết nhất trong lớp học.
Bạch Phát điềm đạm, tính khí không nóng nảy như Thiên Anh nên chưa bao giờ khiến nàng buồn.
Bạch Phát chịu khó, bản tính siêng năng lại nhiệt huyết. Những gì nàng giảng dạy đều chăm chú tiếp thu không sót một từ.
Bạch Phát là tuýp người con trai ga lăng, bất kể là chuyện lớn hay chuyện nhỏ, đều không cần đến đôi tay ngọc ngà của nàng giúp đỡ.
Bạch Phát đưa đón nàng đi học mỗi ngày, tâm sự với nàng rất nhiều chuyện, cảm thông cùng nhau rất nhiều điều.
Nói đến những ưu điểm, Bạch Phát không thiếu và cũng trăm phần hoàn hảo hơn Thiên Anh.
Tuy nhiên, vì sao nàng vẫn luôn cảm thấy trống trải, cuộc sống nhàn nhạt và không còn được xanh như ngày Thiên Anh bên cạnh...
Và hình như, mỗi một ngày trôi qua, nàng đều nhớ nhung đến bóng hình của đối phương. Bóng hình của một người con gái khác...
Nhận thấy Tuyền Hinh cứ lơ tơ mơ đâu đó, Bạch Phát tiếp tục huých nhẹ vào tay nàng hỏi han:
- Vẫn còn lo lắng cho Thiên Anh lắm à? Cậu ấy không sao đâu mà. Chuyện thất tình, rồi sẽ qua nhanh thôi.
Tuyền Hinh khẽ thở hắt ra một hơi.
- Nhưng mà... Hinh vẫn cảm thấy lo lắm. Phát không thấy sao? Cậu ấy vào lớp, mặt mày cứ như bị nghiện thuốc ấy. Hinh thật sự rất sợ...
- Trời, nghĩ xa đến vậy luôn hả? - Bạch Phát cười một tiếng. - Thôi nào, cứ mỗi lần nhắc đến Thiên Anh là Hinh lại xị mặt rồi. Hay là giờ, nói về Hinh đi?
Tuyền Hinh nhíu khẽ đôi mày thắc mắc:
- Nói về Hinh? Hinh có gì để nói?
- Phát biết Hinh cũng hai tháng hơn rồi, mà không biết gì về gia cảnh nhà Hinh cả. Hay là tâm sự với Phát đi, ba mẹ Hinh đâu, người thân Hinh đâu, sao lại để Hinh một mình thế này?
- Tại sao Phát lại muốn biết những chuyện này?
Bạch Phát tức khắc nhún vai, bình thản trả lời:
- Muốn biết về Hinh nhiều hơn một chút. Có thể giúp đỡ được gì sẽ giúp.
- Phát thật sự muốn biết?
- Hmm hửm! Tất nhiên. - Bạch Phát gật đầu chắc nịch.
- Được rồi, Hinh sẽ kể cho Phát nghe một câu chuyện...
***
Giờ tan học, trong khi chờ đợi Bạch Phát chen chúc dắt xe ra bãi. Tuyền Hinh lại đứng ngay hành lang chờ đợi Hàn Hàn bước ra sau khi xong việc với sổ sách.
Tuyền Hinh nhanh chóng giữ tay Hàn Hàn lại khi cô nàng vừa bước khỏi cánh cổng lớp.
- Ủa, Tuyền Hinh chưa về à?
- Hàn Hàn, tôi nhờ cậu một chuyện được không?
Hàn Hàn càng thắc mắc hơn, trước đây Tuyền Hinh chưa bao giờ nhờ vả ai cả, lần này, nhìn theo nét mặt nghiêm trọng ấy mà Hàn Hàn đột nhiên thấy lo.
- Chuyện gì vậy Tuyền Hinh?
Tuyền Hinh trùng xuống đôi lông mày, cái môi nhỏ lại thở dài não nề:
- Tôi muốn cậu khuyên nhủ Thiên Anh. Cậu ấy cứ như thế này, chắc chắn sẽ rớt đại học, điều quan trọng nhất chính là sức khỏe cậu ấy đang suy nhược dần.
- Hai người không nói chuyện với nhau hai tháng trời rồi, cậu còn lo cho cậu ấy làm gì? Lớn rồi, không biết tự chăm sóc bản thân thì tự mà chịu chứ, lại còn phải đợi người ta nhắc sao? - Hàn Hàn trái lại, tỏ ý vô tâm hơn và dường như không buồn đến việc Thiên Anh sẽ sống chết ra sao.
Chỉ cần cô ta đừng đến gần Tuyền Hinh nữa là cô đã vô cùng nhẹ lòng.
- Nhưng mà... tôi thấy rất áy náy. Là tại tôi cậu ấy mới thành ra như vậy...
- Đâu thể nào tại cậu? Tình yêu miễn cưỡng được sao? Con gái với con gái yêu nhau là trái với quy luật tự nhiên. Cậu không có lỗi, lỗi là do cậu ấy chưa trưởng thành. Cái thể loại người như Thiên Anh, chơi bời không có tương lai, không có ý chí, thật sự không đáng để chúng ta thương hại.
- Hàn Hàn, xem như tôi năn nỉ cậu vậy. Cậu hãy giúp tôi khuyên nhủ cậu ấy. Tôi sẽ tạ ơn cậu bằng bất cứ điều gì. - Tuyền Hinh đôi mắt trầm xuống, nơi khóe mắt hình như đã bắt đầu ửng đỏ.
- Từ khi nào cậu lại trở nên lo lắng cho cậu ấy đến mức phải hạ mình như vậy?
Câu nói của Hàn Hàn khiến Tuyền Hinh ngay tức khắc khựng lại. Vốn dĩ là không thể trả lời được. Là vì lý do gì? Chỉ đơn thuần là vì quan tâm thôi mà...
Tuyền Hinh im lặng một lúc rất lâu, nhận thấy bản thân đã vô tình gây khó dễ cho đối phương, Hàn Hàn liền tiếp lời:
- Thôi được rồi. Tớ sẽ cố gắng khuyên nhủ cậu ấy. Nhưng tớ không chắc sẽ làm được đâu đó.
Tuyền Hinh từ buồn rầu chuyển sang tươi tắn hơn một nét. Khóe môi liền nở rộ lên một nụ cười cảm kích:
- Cám ơn cậu... Cám ơn nhiều lắm...
***
Biết được tin Thiên Anh lại đi đến quán X cũ, Hàn Hàn đã không ngần ngại mà xông thẳng vào đám người đang nhốn nháo bên trong, ánh mắt không ngừng láo liếc tìm kiếm bóng hình của Thiên Anh.
Và cô dừng mắt tại một góc nhỏ nào đó trong bóng đêm với những ánh đèn chói lóa. Thiên Anh đang hút thuốc, phì phà làn khói ra trước mặt. Tay nâng cốc bia tung hô, nhâm nhi một mình.
Hàn Hàn hằn hộc bước đến, bất thình lình xách cánh tay Thiên Anh lên, khiến cho lon bia đang cầm trên tay cô nàng liền rơi xuống, đổ tràn ra mặt sàn.
- Má! Con chó nào vậy? - Bị quấy nhiễu, Thiên Anh tục tĩu buông lời, nhưng đến khi phát hiện ra Hàn Hàn đứng đấy, liền trố mắt ngạc nhiên.
- Cậu... cậu... đến đây làm gì?
- Đi về! - Hàn Hàn mạnh mẽ kéo Thiên Anh đứng dậy, nhưng vô ích.
- Làm cái quái gì vậy? Buông ra! - Thiên Anh hất ra không chần chừ.
Toan đưa điếu thuốc lên miệng nhưng đã bị Hàn Hàn giật phăng đi, quẳng xuống sàn và giẫm cho tắt hẳn.
- Này! - Thiên Anh bực dọc hét lên một tiếng. - Rốt cuộc cậu muốn gì? Bây giờ Tuyền Hinh đã tránh né tôi rồi đó. Hai chúng tôi không còn bất cứ mối quan hệ gì. Còn chưa vừa lòng cậu sao?
- Cậu có phải con người không vậy? Sống như vậy cũng được cho là sống sao? Nhu nhược, yếu đuối, cẩu thả, lôi thôi lếch thếch. Tôi nghĩ không chỉ mỗi Tuyền Hinh, mà cho dù cậu có tỏ tình với hàng trăm cô gái khác cũng sẽ bị từ chối thôi.
- Im đi! Tôi sống như thế nào cần cậu quan tâm sao? - Vừa dứt lời, Thiên Anh liền đưa ngay lên môi một viên thuốc màu trắng, tròn và nhỏ.
Hàn Hàn hốt hoảng tột độ, định can ngăn, nhưng đã quá muộn khi Thiên Anh một hơi đã nuốt trửng vào trong cuống họng.
- Cậu... cậu còn dùng cả mấy cái này sao? - Hàn Hàn trố mắt như không thể tin được.
Thuốc có tác dụng khiến con người ta thoát mình khỏi nỗi đau của thực tại, gây ra ảo giác với những hồi ức đẹp nhất, những viễn cảnh mà bản thân ta cảm thấy mãn nguyện và hài lòng.
Ít phút sau đó, mặc dù người con gái ấy là Hàn Hàn, nhưng Thiên Anh lại lờ mờ nhìn ra bóng hình của Tuyền Hinh ngay trước mắt. Bao nhiêu nỗi nhớ nhung từng chôn sâu liền túa ra như vũ bão. Khiến Hàn Hàn thoảng thốt một phen vì bị đôi tay ấy ghì chặt bờ vai mình.
- Tuyền Hinh, cậu không nhớ cậu đã từng cô đơn như thế nào, và tôi là người đã giúp cậu thoát khỏi sự mặc cảm ấy sao?
Hàn Hàn vùng vẫy khi khuôn mặt Thiên Anh đang dần tiến gần hơn. Mùi hôi của thuốc và rượu bia khiến cô dường như muốn nôn ra tất cả.
- Tôi không phải Tuyền Hinh. Thiên Anh, buông tôi ra!!!! Tôi là Hàn Hàn, là Hàn Hàn!!!
- Tuyền Hinh, có phải cậu chê tôi học dốt không? Tôi có gì không tốt bằng mấy gả đàn ông kia chứ? Tuy thân tôi là con gái, nhưng tôi vẫn thừa sức chăm sóc cậu mà...
- Thiên Anh, buông! - Hàn Hàn mặt mày đã nhăn nhúm hết sức có thể.
- Tuyền Hinh, tôi thật sự rất thích cậu đó.
Thiên Anh đang rơi vào trạng thái thực giả trộn lẫn, chỉ nhìn thấy trước mắt là Tuyền Hinh, và luôn muốn nắm chặt lấy nàng, không cho nàng vụt mất dù chỉ là một giây.
Thiên Anh mạnh mẽ dí sát bờ môi đó, cứ ngỡ rằng đó là bờ môi quyến rũ của người con gái mình yêu thương. Bao nhiêu sự đắm đuối đều gửi trọn vào đấy.
- Hm... Đừng... - Hàn Hàn hốt hoảng tách ra, nhưng chưa được ba giây sau lại bị Thiên Anh khóa chặt môi. Và cô đã bắt đầu cảm thấy mệt phờ, lực bất tòng tâm.
Thiên Anh như con thú hoang dại, ngấu nghiến lấy đôi môi đang bị cưỡng đến bật khóc trước mắt. Không hề hay biết rằng, nước mắt Hàn Hàn tự lúc nào đã trải dài hai bên gò má. Đôi tay hết sức vùng vẫy cuối cùng cũng buông lõng vì bất lực.
Và cùng lúc đó, điện thoại Thiên Anh đổ lên một hồi chuông. Hàn Hàn vô tình lướt mắt nhìn sang, lại trông thấy trên màn hình hiện lên chữ "Cha" cùng một dãy số dài ngoằng.
Chuyện sẽ chẳng là gì nếu như, tấm hình Thiên Anh đặt cho cha lại là một gương mặt quen thuộc mà Hàn Hàn và ông chủ Hổ Phách của cô vẫn luôn hằng tìm kiếm:
"Là ông ấy!!!" - Hàn Hàn thầm nghĩ trong đầu, mọi cử động ngay lập tức ngừng lại, toàn thân cứng đờ.
Trong khi đó, Thiên Anh chẳng hề hay biết gì, vẫn say sưa hôn đắm đuối và nghịch lấy đôi môi của Hàn Hàn.
"Thiên Anh là con của Mã Vạn Sinh sao?" - Nỗi oán hận bất giác dẫy lên nơi lòng ngực...
***
Trong khi đó, tại nhà của Thiên Anh lúc bấy giờ...
- Con đã tìm được tung tích của Hổ Phách. - Bạch Phát chắp hai tay đằng sau, nghiêm mặt báo cáo kết quả thu được trong hơn hai tháng qua.
Ông Mạnh mặc dù đang bực dọc vì đứa con gái hư hỏng gọi mãi chẳng chịu nhấc máy, cũng liền trở nên sáng trưng đôi mắt. Ngay lập tức hỏi lại một lần:
- Cậu nói sao? Cậu đã tìm được tung tích của Hổ Phách? Hắn ta đang ở đâu?
- Tuyền Hinh nói, ông ta đang làm việc bên Mỹ. Cô ấy còn nói, trước đây ông ta làm trong thế giới ngầm, nhưng từ lúc cô bị kẻ thù của ông ta đập đến gãy tay khiến cho bị liệt, ông đã rửa tay gác kiếm và bỏ sang Mỹ để tìm công ăn việc làm chân chính. Đồng thời, thuê hẳn một đội vệ sĩ để bảo vệ cho cô. Những dãy phòng tại khu chung cư cô đang sống, đa số đều là người của ông ta. Và còn một người được phái vào lớp để trông chừng cô, chính là Trương Hàn Hàn.
Thị Trâm đang uống nước bỗng nhiên phụt ra một hơi, bất ngờ vô cùng:
- Cậu nói con bé lớp trưởng sao?
Bạch Phát nghiêm nghị gật đầu một cái thật dứt khoát.
Có ai lại ngờ rằng, bề ngoài thuần khiết, hiền lành của Hàn Hàn lại có thân phận là một vệ sĩ?
Ông Mạnh cười lớn một tràng dài, đôi tay vỗ lộp bộp không ngớt lời khen:
- Tốt! Tốt lắm! Cậu làm rất tốt! Tôi không ngờ, chỉ mới hai tháng hơn, cậu đã khiến Tuyền Hinh phải chia sẻ cho cậu mọi chuyện. Tôi chọn cậu quả không sai. Haha.
Bạch Phát khẽ nhếch nhẹ một bên môi, tay vẫn lãnh đạm chắp ra phía sau:
- Thật ra Tuyền Hinh chỉ kể cho con nghe một nửa. Một nửa còn lại là do con quan sát xung quanh và tự điều tra ra. Nhưng thưa ông, con nghĩ nếu muốn bắt Tuyền Hinh làm con tin, chắc không phải là điều dễ dàng. Một mình con chắc chắn sẽ không thể thành công.
Ông Mạnh đưa điếu thuốc lên miệng, tiện tay vứt đi gọng kính lão dầy cộm.
- Chuyện đó cậu yên tâm, tôi sẽ sắp xếp. Chỉ khi nào có lệnh của tôi, cậu mới được phép hành động. Không được tùy tiện làm bất cứ điều gì, rõ chưa?
- Vâng. Con biết rồi ạ.
|
Truyện hấp dẫn rồi đây..tiếp tục đợi
|
CHƯƠNG 14
Ngày cuối tuần, Thiên Anh dậy từ rất sớm.
Hơi bia nồng nặc vẫn còn vương khắp thân thể, dư âm cơn say của ngày hôm qua.
Cố nhớ lại chuyện đã xảy ra, mọi thứ cứ mờ mờ nhạt nhạt không rõ ràng, tựa như một giấc mơ, nhưng cũng trông giống chuyện có thực.
Thiên Anh lắc lắc mái đầu, gạt bỏ mọi suy nghĩ, liền vội ra ngoài hít thở chút hơi khí trong lành của buổi sớm.
Ông Mạnh vì sợ con gái mình gặp chuyện nếu cứ ở gần Tuyền Hinh và Hàn Hàn như thế này, nên đã quyết định cho cô thôi học hẳn.
- Con đi học cũng như không đi. Thôi nghỉ luôn đi. Sau này ba đút tiền cho con học nghề.
Thiên Anh thầm nghĩ, nếu như hình ảnh của Tuyền Hinh khuất hoàn toàn khỏi tầm mắt, cô ắt sẽ dễ quên và dễ dàng buông bỏ hơn là ngày ngày chạm mặt nhau. Vậy nên, cho dù là cha không đề nghị, thì sớm muộn gì cô cũng sẽ tìm cách rời khỏi cái chốn đau thương ấy.
Cô một mình dạo dọc công viên gần nhà.
Chưa chi đã bắt đầu thấy nhớ người ta.
Nếu như thôi học, dù gì cũng đã từng là bạn một thời, một cái hẹn gặp nhau lần cuối chắc không quá đòi hỏi?
Thiên Anh nghĩ đoạn liền tìm đến dãy số thân quen mà cô đã thuộc nằm lòng từ lâu. Còn chưa kịp nhấn nút gọi thì điện thoại bỗng nhiên tối đen màn hình, bất thình lình tắt nguồn vì hết pin.
Trong miệng Thiên Anh đã bắt đầu thầm trách cái số xui xẻo, thì cũng là lúc trời đổ mưa to.
Thiên Anh lại càng thêm cằn nhằn: "Mẹ kiếp, đen gì mà đen vãi."
Vừa nói, cô vừa sải bước nhanh vào mái hiên gần đó. Cũng may trước khi ra ngoài có khoác thêm chiếc áo len, nếu không hẳn là lạnh đến run người.
Và rồi, có một sự tình cờ bất chợt đến...
Nếu như phút trước, cô vẫn đang thầm mắng ông trời vì sao lại gieo cho cô nhiều rủi ro như thế. Thì ngay phút này, cô lại thầm cảm tạ ông vì đã mang đến cho cô người con gái mà cô đã và đang nhung nhớ.
Cơn mưa khiến cả hai vô tình gặp nhau nơi mái hiên đó.
Đôi ánh mắt chạm nhau trong vài giây, rồi lại né tránh nhau trong cái ngượng ngập khó xử.
Tuyền Hinh trong lòng cũng không hề nghĩ rằng lại chạm mặt Thiên Anh trong hoàn cảnh này.
Thiên Anh ái ngại cười như một phép xã giao.
Tuyền Hinh đáp lại bằng cái gật đầu nhẹ nhàng.
Và cứ thế, cả hai lặng đi dưới màn mưa bạc màu.
Năm phút...
Mười phút...
Rồi mười lăm phút trôi qua...
- Tôi... - Không hẹn mà cả hai lại cùng đồng thanh sau một khoảng lặng dai dẳng.
Nhận thấy đối phương dường như cũng có điều muốn nói, cả hai lại ái ngại nhường nhau:
- Cậu nói trước đi.
- Cậu trước đi.
Tuyền Hinh tay vén khẽ lọn tóc, vừa nãy mới định nói lên một câu: "Tôi xin lỗi." Bỗng nhiên bây giờ lại mất hết cả dũng khí. Không biết nên làm gì đành chọn cách im lặng.
Thiên Anh thấy vậy, liền buông lời:
- Tôi muốn nói là, ngày mai tôi sẽ nộp đơn xin thôi học. Thế nên sau này, cậu không còn cần phải tránh tránh né né tôi nữa đâu.
Tuyền Hinh nghe đoạn đột nhiên cảm thấy lòng buồn đến tồi tệ. Bạn thật sự sẽ không nhận ra mình thích một người nhiều như thế nào, cho đến khi người ấy chọn cách rời bỏ bạn, và khuất bóng khỏi cuộc sống bạn mãi mãi.
Tuyền Hinh khẩn trương hỏi thêm:
- Sao vậy? Tại sao cậu lại thôi học? Còn tương lai của cậu thì sao? Cậu, tại sao cậu lại trở thành một con người tệ hại như thế? Tôi đã bảo Hàn Hàn đến khuyên nhủ cậu, vẫn không có tác dụng sao?
Vì quá khẩn trương nên Tuyền Hinh đã lỡ lời khai ra tất cả, mà tự bản thân cô còn chẳng hề mảy may nhận ra.
- Là cậu bảo Hàn Hàn đến khuyên tôi sao? - Thiên Anh tròn mắt hỏi.
Lúc này, Tuyền Hinh mới ú ớ nơi cuống họng.
- Tôi... Tôi chỉ là...
Cùng lúc đó, một chiếc xe hơi lướt ngang vũng nước lênh láng trên mặt đường một cách vô ý thức.
Khiến cho nước văng tung toé, dường như thừa sức vấy bẩn áo quần của mọi người xung quanh.
Thiên Anh rất nhanh đã lao ra, hướng lưng ra ngoài, đứng đối mặt với Tuyền Hinh và ôm trọn lấy thân thể của nàng, đỡ giúp nàng những mảng nước bẩn thỉu từ dưới mặt đường.
Ngay tức khắc, đằng sau lưng áo của Thiên Anh đã xuất hiện nhớp nháp nhiều vết nhơ đen.
Vẫn chỉ có mỗi sự quan tâm chu đáo của Thiên Anh là đủ sức lay động lòng nàng. Có những điều tưởng chừng như thật nhỏ bé, nhưng Thiên Anh lại không chút chần chừ để thực hiện lấy nó. Và cũng chính nhờ những điều này, nàng mới bất giác nhận ra rằng, người nàng cần nhất chính là ai.
- Tôi... cám ơn. - Tuyền Hinh khẽ hướng mắt nhìn lấy Thiên Anh. Bờ môi nhỏ e ngại buông tiếng cảm ơn trong khẽ khàng.
Bóng người Thiên Anh không quá lớn, không vạm vỡ, nhưng khi che chắn lấy nàng, nàng lại cảm thấy lòng an yên đến vô thường.
Họ, hai con người, hai ánh mắt, trao cho nhau cái nhìn như ẩn chứa biết bao điều muốn nói. Có chút ấm áp chạy dọc, có chút cảm giác đặc biệt xôn xao nơi lòng ngực.
- Sau này, hãy tự chăm sóc lấy mình. - Thiên Anh vẫn đứng đối mặt với Tuyền Hinh mà không hề di dời dù chỉ là nửa bước.
- .....
- Đừng tự cô lập mình nữa. Mạnh dạn hơn, hoà đồng hơn. Đừng mặc cảm, vì chẳng ai chê bai cậu đâu.
- ......
- Cậu xứng đáng với những gì tốt đẹp hơn thế.
- .....
Tuyền Hinh khoé mắt nhoè đi. Chẳng biết là vì điều gì, mà lòng nàng lại đau như bị xẻ nát. Nàng đang luyến tiếc điều gì? Đang khổ đau vì điều gì? Chẳng phải mọi chuyện đã ổn thoả rồi hay sao?
Mối quan hệ này cuối cùng cũng đã đến lúc kết thúc, không dây dưa mà lại vô cùng dứt khoát. Chẳng phải đây chính là những điều mà nàng từng mong muốn?
Đôi tay nàng run rẩy, muốn nắm khẽ vạt áo của đối phương, để van xin đối phương đừng đi. Nhưng sau cùng, nàng cũng buông lỏng đôi tay và bỏ qua cái níu kéo ấy. Vì nàng nghĩ, cuộc sống của Thiên Anh, không có nàng, có lẽ sẽ trọn vẹn hơn...
Thiên Anh lấy ra từ trong túi một chiếc vòng đính đá hệt như chiếc vòng lúc trước. Nhưng lần này, cô tặng nàng bằng cả tấm chân tình, với hy vọng duy nhất, rằng cánh tay ấy, sẽ có một ngày có thể cử động trở lại.
- Ngày 13 tháng 3, thứ tư tuần sau, chúc mừng sinh nhật sớm. - Thiên Anh vừa nói, vừa đeo nó vào cánh tay phải của Tuyền Hinh.
Qua một lần vô tình trông thấy lý lịch học sinh của nàng, Thiên Anh đã luôn khắc trong tâm ngày sinh nhật của đối phương. Chiếc vòng này cô đã mua từ rất lâu, nhưng vì muốn đợi đúng ngày sinh thần để biếu tặng nên cô đã cất giữ nó thật cẩn thận.
Thế nhưng, có lẽ... duyên số đã ngăn cản không cho cô đợi đến được ngày ấy...
Nhưng rồi đột nhiên, Tuyền Hinh gỡ đi chiếc vòng ấy, trả lại cho Thiên Anh trong chớp nhoáng.
- Tôi muốn nhận quà sinh nhật đúng ngày. Thứ tư tuần sau, bảy giờ tối, quán cà phê K.O. Lần cuối cùng gặp nhau, đừng đến muộn nhé. - Tuyền Hinh cố nén đi chất giọng đang lạc dần của mình, gồng cả cơ thể để ngăn không cho thứ cảm xúc dường như suýt bật khỏi nơi lòng ngực mà khóc oà lên.
Dưới cơn mưa ồ ạt vẫn đang đổ ào ngoài kia, có hai con người, vẫn cứ lặng đi nhìn nhau như thế...
Một khoảng lặng như bóp nghẹt tất cả...
Quy luật của chuyện tình cảm thật sự rất đơn giản. Không thể đến với nhau, thì căn bản là với tư cách làm bạn của nhau cũng không có. Bởi lẽ, chấm dứt chính là liều thuốc chữa trị tốt nhất cho cả đôi bên.
Để rồi thời gian sẽ có lúc xoá nhoà tất cả. Để rồi, có một ngày, lại lãng quên nhau và tự tin bước đi trên con đường riêng của mỗi người.
Chẳng còn phải vấn vương, chẳng còn phải bận lòng...
***
Ngày 13 tháng 3, một ngày giữa tuần bình thường với bao người, nhưng lại là ngày đặc biệt trong lòng Thiên Anh, và Tuyền Hinh.
Thiên Anh gói chiếc vòng trong một chiếc hộp nhỏ. Tỉ mỉ lựa chọn thêm chiếc túi đựng quà sao cho thật bắt mắt.
Sau nửa giờ hơn điệu đà trước gương, chiếc honda quen thuộc của Thiên Anh bắt đầu lăn bánh.
Bây giờ chỉ mới tầm sáu giờ, Thiên Anh nhất quyết phải đến sớm hơn nàng vì không muốn nàng phải là người chờ đợi.
Nhưng liệu, con đường đến gặp mặt Tuyền Hinh lần cuối cùng có khó quá hay không? Khi mà vừa rẽ phải vào một con phố vắng, cô đã bị một đám người to con vạm vỡ chắn hết lối đi. Chiếc xe ngay lập tức bị cưỡng bức dừng lại.
Chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, Thiên Anh lớ ngớ nhìn quanh, nhưng hình như có chút bất an giẫy lên trong lòng.
Không nói không rằng, bọn chúng đột nhiên lao đến.
Thiên Anh tuy đã từng theo cha học ít võ phòng thân, nhưng cũng không thể so đo được với bọn người lạ mặt này. Chưa kể đến chuyện mười đánh một không chột cũng què, Thiên Anh căn bản là không còn đường để phản kháng.
- Này! Tụi bây là ai? - Vừa la, Thiên Anh vừa né đòn theo phản xạ. Nhưng vẫn không thể tránh khỏi những cú đấm, cú đá thật căng khiến cho cô đau đến tận xương tủy.
Thế rồi, bỗng dưng, đâu đó vang lên chất giọng uy lãnh của một người con gái. Nhưng, giọng nói này, Thiên Anh cảm thấy đặc biệt quen thuộc...
- Tôi bảo các cậu một đánh một. Chứ không phải hội đồng người ta như thế này!
Bị uy quyền áp đảo, bọn chúng ngay lập tức dạt ra.
Tiếng bước chân lãnh khốc tiến gần hơn, đến khi bóng người ấy đã dừng lại trước mặt Thiên Anh, cô nàng mới chật vật ngước mắt nhìn lên.
Và có lẽ, điều đang hiện diện ngay trước mắt, đã mang đến cho cô một cú sốc khá lớn.
- Hàn... Hàn??? - Thiên Anh gặng nói đan xen những tiếng ho khổ sở.
Khác với vẻ thục nữ, hiền lành thường ngày, Hàn Hàn hôm nay toàn diện đều toát lên khí chất lạnh băng, ánh mắt lãnh đạm, vô cảm đến rợn người.
- Lục Thiên Anh, con gái duy nhất của Lục Thuần Mạnh - người đã luôn giấu tên thật đằng sau cái tên Mã Vạn Sinh.
Hàn Hàn mạch lạc buông lời. Thiên Anh dù toàn thân đều đang đau đến rã rời, vẫn cố gắng gượng mình ngồi dậy.
- Cậu... Hàn Hàn cậu...
Hàn Hàn đôi mắt dâng lên nỗi hận thù, một tay xốc lấy cổ áo Thiên Anh, cái nghiến răng uy lãnh khiến đối phương sợ đến run người.
- Lẽ ra tôi nên nhận ra sớm hơn. Cậu đến cạnh Tuyền Hinh là có mục đích. Lẽ ra tôi nên một tay tiêu diệt cậu sớm hơn!!!
Thiên Anh toàn thân tê liệt, đau đến không còn sức kháng cự:
- Hàn Hàn, tớ... Cậu nghe tớ giải thích...
- Còn cần phải giải thích? Loài súc sinh như cha cậu, đẻ ra một tiểu súc sinh như cậu, nếu không tiêu diệt sớm, sau này thật sự rất nguy hiểm cho loài người đó.
Hàn Hàn gồng mình, xiết chặt cổ áo Thiên Anh hơn.
- Hàn Hàn... - Thiên Anh đuối hơi la lên một tiếng. Mồ hôi và máu trộn lẫn ướt sũng một vùng.
- Hôm qua, cậu suýt làm nhục tôi. Tôi đã không tính sổ. Nhưng chuyện cậu có ý định ám hại Tuyền Hinh, tôi nhất định phải xử lý thật gọn gàng!!!
Hàn Hàn vung một cú thật hăng tiết vào tấm thân thương tích của Thiên Anh. Khiến cho chiếc vòng trong giây phút cũng bị ép đến văng ra ngoài.
Sợ nó bị vấy bẩn, Thiên Anh cố vươn tay nhặt lấy nó. Đây là món quà hy vọng dành tặng cho Tuyền Hinh, dù bất cứ chuyện gì cũng không thể đánh mất.
Thế nhưng...
- Aaaaa! - Hàn Hàn đạp vào cánh tay của Thiên Anh khiến cô nàng đau đến ứa nước mắt. Không kiềm được liền hét lên một tiếng hãi hùng
Trong khi Thiên Anh nơi này đang vất vả đối mặt với Hàn Hàn, thì ở một góc khuất nào đó, Bạch Phát áp điện thoại trên tay, bình thản nói:
"Thưa ông, con bắt gặp Thiên Anh đang bị đám người của Hổ Phách vây đánh, ngay góc phố J. Con nên làm sao? Ra cứu lấy Thiên Anh hay vẫn tiếp tục thực hiện kế hoạch bắt cóc Tuyền Hinh?"
"Cái gì? Thiên Anh đang bị đánh sao? Tình hình hiện tại thế nào?"
"Thưa ông, Thiên Anh không còn đường kháng cự. Theo con quan sát, Hàn Hàn hình như không có ý định sẽ tha cho Thiên Anh."
"Mẹ kiếp! Thị Trâm, ra lệnh hủy kế hoạch bắt cóc hôm nay! Bạch Phát, cậu ra cứu Thiên Anh. Tôi sẽ phái thêm người lên đó để ứng phó cho cậu. Con gái tôi nhất định phải toàn mạng trở về!!!"
------
@Nguyễn Minh Nhật: Tớ xài fb phụ được không cậu? ^___^
|