Cấp Trên Là Tỷ Tỷ Của Tôi
|
|
Chương 15 Kích tình trong WC [H] Đem Hạ Linh Tích áp lên tường, Lâm Diệc Thu cúi đầu hôn lấy đôi môi gợi cảm của nàng, hai tay gấp gáp cởi nút áo sơmi.
Lâm Diệc Thu sau khi hoàn thành việc cởi hết hàng nút áo, rời đôi môi đang áp trên cánh hoa có chút sưng đỏ của Hạ Linh Tích ra, cúi đầu xuống tìm an ủi từ hai khoản no đủ trước ngực, sau đó đem áo ngực có chút hỗn độn của Hạ Linh Tích đẩy lên trên, cúi đầu ngậm lấy tiểu hồng đậu trước ngực.
“Ân…”
Hạ Linh Tích nhịn không được muốn kêu ra tiếng, nhưng lại ý thức được phía ngoài phòng vệ sinh còn có người khác nên cố gắng nhẫn nhịn.
Cười ha ha một cách hư hỏng, buông tiểu hồng đậu đang đứng thẳng, ngẩng đầu nhìn thấy Hạ Linh Tích đang cố gắng ẩn nhẫn, trên mặt Lâm Diệc Thu tươi cười càng tăng lên, thấy trong mắt Hạ Linh Tích có tia phẫn hận, nàng cúi đầu hàm trụ bên tiểu hồng đậu còn lại, thi thoảng lại dùng răng cắn nhẹ, bàn tay kia cũng không an phận mò xuống dưới hai chân Hạ Linh Tích làm trò khiêu khích.
“Lâm Diệc Thu, em cẩn thận đi nếu không tôi chẳng thèm để ý tới em nữa.”
Hạ Linh Tích cố gắng đè nén xúc động, hai tay ôm lấy sắc lang đang trên người mình làm bậy, cúi đầu ở bên tai Lâm Diệc Thu cảnh cáo.
Tiểu quỷ đáng chết, như thế nào có thể ở địa phương như vậy khi dễ nàng.
Chính là vì cái gì mà cơ thể mình cũng lại mãnh liệt hưởng ứng?
“Nhưng mà…”
Lâm Diệc Thu vẫn mạnh mẽ mút lấy đỉnh nụ anh đào, làm cho Hạ Linh Tích lại cảm nhận được kích thích dục vọng, ngẩng đầu cùng nàng đối mặt
“Nhưng mà, Tích, chị thật sự quá mức mê người, thật sự không muốn em yêu chị sao?”
“Em…”
Bị câu nói tu nhân kia làm xấu hổ đến mức mặt nóng lên, Hạ Linh Tích há mồm muốn mắng Lâm Diệc Thu, lại bỗng nhiên cảm thấy vẫn vùng trung gian giữa hai chân có một bàn tay đang dò xét đi vào, trêu ghẹo tại động khẩu, lời trách cứ cũng bởi vậy mà đứt quãng, Hạ Linh Tích gắt gao cắn môi dưới mới không làm cho mình thét chói tai.
“Tôi cảm thấy được Hạ tổng cùng Lâm trợ lí thoạt nhìn xứng đôi lắm nha.”
Trước bồn rửa tay của WC , nữ nhân viên tranh thủ bà tám với một nữ nhân viên khác.
Hai người không hề biết, trong gian phòng vệ sinh vẫn đóng cửa nãy giờ hai nhân chính trong câu chuyện của mình đang hoạt sắc sinh hương , cùng nhau làm yêu.
“Đúng a, tôi cũng thấy hai người họ quá xứng, hình ảnh hai người đi cùng nhau, thật sự đẹp quá à.”
Nữ nhân viên còn lại tranh thủ tô lại son môi cũng không quên đưa ra nhận xét.
Lúc này Hạ Linh Tích gần như hỏng mất rồi, đang nâng tay che miệng lại để không phát ra âm thanh kì lạ. Mà ngón tay thon dài của Lâm Diệc Thu, lại đang ở cái động khẩu bên dưới hoạt động theo quy luật ra vào.
“Thu, không cần nữa đâu, rất kịch liệt…”
Cố gắng áp chế xúc động, vẫn còn giữ chút lý trí, Hạ Linh Tích thấp giọng ở bên tai Lâm Diệc Thu cầu xin.
“Thật sự không cần sao?”
Đang bận rộn hành động, sắc lang rốt cục dừng lại động tác xấu xa của mình, sau đó lại giơ ngón tay còn lại lên, hư hỏng cười cười
“Nhưng mà chị rõ ràng thực hưng phấn, thực cần người ta a.”
Hạ Linh Tích mặt vốn đã nóng đến đỏ rực, nay còn bởi vì Lâm Diệc Thu nói ra mấy lời vô sỉ như vậy nên càng thêm đỏ.
"A a, chị hiện tại đẹp quá.”
Thấp giọng nói chuyện, Lâm Diệc Thu bỗng nhiên tách ra hai chân Hạ Linh Tích, xoay tròn xung quanh chân tâm như ma xát, hai tay càng thêm dùng sức đẩy mạnh lên trên.
“Ngô…”
Hạ Linh Tích trừng mắt nhìn Lâm Diệc Thu, tên hỗn đản này, như thế nào có thể khi dễ nàng như vậy?
“Chị xem, bằng chứng đầy đủ, chị rõ ràng thực thích em làm vậy.”
Lời nói vô sỉ vừa thốt ra xong, Lâm Diệc Thu còn cầm lấy tay của Hạ Linh Tích làm khiến cho nàng đụng vào bộ vị tư mật đang tràn đầy dịch mật của bản thân, tay phải Lâm Diệc Thu lại càng ra sức làm càn bên trong.
“Hai người cũng rảnh dữ, ở nhà vệ sinh còn nói chuyện tào lao về Hạ tổng cùng Lâm trợ lí.”
Lại có thêm người tiến vào, còn mở miệng cười cười với hai người bên trong đang rửa tay.
“Chẳng lẽ cô không thấy là Hạ tổng cùng Lâm trợ lí rất xứng đôi sao?”
“Nhưng cái chính là Hạ tổng cùng Lâm trợ lí đều là nữ a.”
“Nữ thì thế nào, tôi thật sự là ship mạnh Hạ tổng cùng Lâm trợ lí nha.”
“Được rồi được rồi, tôi cũng ship hai người họ. Mấy người cứ tiếp tục bà tám đi a.”
Sau khi nói xong, nữ nhân viên mới đến vào một gian vệ sinh khác, để hai người còn lại tiếp tục bàn chuyện thiên hạ.
“Tích, xem ra chúng ta thực sự được mọi người ủng hộ.”
Lâm Diệc Thu khẽ liếm tai Hạ Linh Tích, tay phải càng ngày càng kịch liệt
“Chị hưng phấn như vậy, chẳng lẽ là bởi vì có người bên ngoài sao?”
“Ngô…”
Bị ngón tay của Lâm Diệc Thu làm cho mơ hồ, Hạ Linh Tích đã hoàn toàn không có khí lực đi so đo với trình độ vô sỉ của Lâm Diệc Thu, kích thích mãnh liệt làm cho nàng không nhịn được muốn hét lên.
“Cô nói coi, Hạ tổng cùng Lâm trợ lí có phải một đôi hay không a.”
“Không biết a, thật hy vọng bọn họ là một đôi nha.”
“Tôi cảm thấy được là đúng đó. Nói cho cô nghe chơi, lần trước tôi cùng bằng hữu cùng đi tập thể hình, kết quả nhìn thấy Lâm trợ lí cùng Hạ tổng cũng ở đó rèn luyện thân thể nha, Hạ tổng còn thực ôn nhu giúp Lâm trợ lí lau mồ hôi nữa đó.”
“Oa Oa, thật vậy chăng? Hạ tổng bình thường luôn trưng ra bộ dạng thanh niên nghiêm túc mà.”
“Đương nhiên là thật, hơn nữa tôi còn nhìn đến Lâm trợ lí giống như làm nũng với Hạ tổng, thật đáng yêu nga.”
“Oa oa…”
“……”
Lâm Diệc Thu tuy là đang thực hiện hành động lưu manh khi dễ Hạ Linh Tích, cũng nhịn không được ném ra ánh mắt xem thường…
Mấy người mê gái này sao còn không đi ra ngoài a.
“Các cô thật là mê gái nha, để cho Hạ tổng cùng Lâm trợ lí biết, các cô liền rất thảm.”
Từ buồng vệ sinh đi ra, nữ nhân viên tiến lại bồn rửa tay cười cười đe dọa.
“Ai nha, Hạ tổng cùng Lâm trợ lí như thế nào có thể biết được.”
“Nhưng cũng không thể chắc chắn được…”
“Trừ phi cô cáo mật.”
……
Ba nữ nhân viên nói giỡn xong liền ra khỏi phòng vệ sinh, còn trong một gian phòng vệ sinh khác, động tác của Lâm Diệc Thu càng lúc càng nhanh, Hạ Linh Tích rốt cuộc nhịn không được, tiếng rên mê người rốt cục từ miệng tràn ra.
Nghe được âm thanh dâm đãng của chính mình, Hạ Linh Tích vội vàng câm miệng muốn ngăn chận tiếng rên rỉ, nhưng căn bản không thể ngăn lại.
Lâm Diệc Thu cảm giác ngón tay của mình càng lúc càng bị hút chặt, nàng lại thêm một ngón tay nữa đi vào, càng mãnh liệt động tác ra vào bên trong động khẩu, tay kia thì cũng càng thêm dùng sức vuốt ve hai khoản no đủ trước ngực Hạ Linh Tích.
“Ngô… Không cần nữa…”
Mang theo tiếng khóc thấp giọng cầu xin Lâm Diệc Thu, Hạ Linh Tích cảm giác chính mình sắp ngất xỉu rồi.
“Tích, Tích, Tích…”
Ngón tay càng lúc càng nhanh ra vào động khẩu, mồ hôi Lâm Diệc Thu từ hai má chảy xuống cổ.
“A…”
Trong giây lát cảm nhận được cao trào ập đến, Hạ Linh Tích hung hăng cắn trụ bả vai Lâm Diệc Thu, thân thể nháy mắt căng cứng, chân tâm bởi vì đạt tới cao triều mà rất nhanh co rút lại, một cỗ nhiệt lưu ở động khẩu theo tay của Lâm Diệc Thu bị mang ra…
“…….”
Hạ Linh Tích mềm nhũn tựa vào trong lòng Lâm Diệc Thu, tùy ý để Lâm Diệc Thu cầm khăn tay chà lau chính mình.
“Ha ha, Tích, chị hôm nay thật nhanh nha.”
Tuy là đang lau dịch mật tại bộ vị tư mật của Hạ Linh Tích, nhưng Lâm Diệc Thu lại không chút thành thật dùng tay trêu ghẹo, Hạ Linh Tích giãy dụa dựa vào tường, hung hăng trừng mắt nhìn người kia đang giễu cợt chính mình.
“Em đi ra ngoài mau.”
“Cái gì? Xem ra còn muốn sao.”
Bị Hạ Linh Tích trừng mắt , Lâm Diệc Thu cười hì hì ôm sát mỹ nhân đang tức giận, tay càng thêm không thành thật muốn tiến vào động khẩu lần nữa.
“A…”
Bị tập kích bất ngờ đến mức kêu ra tiếng, Hạ Linh Tích vội vàng cầm lấy bàn tay của sắc lang, vẻ mặt khẩn trương như cầu xin tha thứ
“Thu, nghe tôi được không, đại sảnh còn có người, chúng ta không thể đi lâu mà không trở về.”
“Oh…”
Nghĩ ngợi một hồi, cảm thấy được Hạ Linh Tích nói rất có đạo lý, Lâm Diệc Thu quyến luyến không tha thu hồi tay về.
“Vậy… Về nhà tiếp tục chứ?”
“……”
Bị khi dễ đến toàn thân vô lực, mỹ nhân bất đắc dĩ cau mày, rồi lại không thể không gật gật đầu.
“Hehehe…”
“Em đi ra trước đi.”
“Vì cái gì?”
“Bây giờ em có đi hay không.”
“Được rồi được rồi…”
Bị Hạ Linh Tích đuổi ra khỏi phòng vệ sinh, Lâm Diệc Thu vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn vào gương làm mặt quỷ.
Ai, cái gì cũng làm hết rồi, cái gì cũng sờ hết rồi, làm chi còn muốn đuổi người ta ra à.
|
Chương 16 Phải cướp trở về Nhà hàng sang trọng, tiếng dương cầm du dương, lay động lòng người, còn có từng đôi từng đôi ngồi ăn dưới ánh nến, này hết thảy, đều là cơ hội tuyệt vời để cầu hôn.
“Ngữ Du, anh thật sự yêu em, gả cho anh đi.”
Quân Việt bỗng nhiên quỳ trên mặt đất lấy nhẫn ra đưa tới trước mặt Thương Ngữ Du.
Thương Ngữ Du lẳng lặng nhìn Quân việt, không có ý tiếp nhận nhẫn.
“Quân Việt, anh đứng lên đi.”
Nhiều năm qua, nàng vẫn biết Quân Việt có cảm tình với mình, nàng cũng biết Quân việt một mực đợi nàng, chính là trong lòng nàng vẫn còn hình bóng một người.
“Ngữ Du, đáp ứng anh đi, anh biết anh không có lời ngon tiếng ngọt, nhưng anh sẽ dùng hành động cho em biết, gả cho anh là quyết định chính xác. Anh sẽ dùng cả đời để yêu em, bảo vệ em. Anh…”
Quân Việt không đứng lên, vẫn là bảo trì tư thế quỳ gối cầm nhẫn, ánh mắt thâm tình nhìn Thương Ngữ Du.
“Quân việt, em thực xin lỗi.”
Có chút bi thương nhìn Quân việt, Thương Ngữ Du bỗng nhiên nhớ tới Lâm Diệc Thu.
Diệc Thu, tôi muốn ở bên cậu, cậu có biết không?
“Vì cái gì?”
Hoàn toàn không nghĩ đến Thương Ngữ Du sẽ cự tuyệt mình, Quân Việt như trước vẫn quỳ, thực kinh ngạc nhìn vẻ mặt bi thương kia.
“Em… Vẫn yêu một người, cho nên, Quân Việt, em thật có lỗi với anh.”
“Không có khả năng!”
Quân Việt đứng lên kích động nói, nhiều năm qua như vậy vẫn đều là bên nàng, Thương Ngữ Du thích ai, không có lý do gì hắn không biết
“Ngữ Du, anh thầm nghĩ biết em vì cái gì cự tuyệt anh, em không cần tìm loại lý do này.”
“Em không nói dối, người em thích anh cũng biết mà.”
Vẻ mặt bình tĩnh làm cho Quân Việt nghi hoặc, ánh mắt Thương Ngữ Du có chút bi thương, tại sao luôn trốn tránh nàng.
Là bởi vì đều là nữ nhân sao?
“Anh cũng biết à?”
Quân Việt nhíu mày suy nghĩ về tất cả mọi người quen biết, chính là suy nghĩ nửa ngày vẫn là không rõ ràng.
“Đi ra ngoài nói đi.”
Thương Ngữ Du đứng lên đi ra ngoài, không khí như vậy làm cho nàng cảm thấy được thật khó chịu, bởi vì, không phải cùng người mình yêu ở cùng một chỗ.
“Ngữ Du, em nói coi người kia, rốt cuộc là ai?”
Quân Việt đem xe chạy ra bờ biển, mở cửa sổ để gió biển thổi vào.
Thương Ngữ Du thở dài, tay đặt trên cửa kính xe, chống cằm nhìn ánh trăng
“Anh vì sao lại muốn hỏi nhiều như vậy?”
“Anh chính là muốn biết, anh thua trong tay ai.”
Không nhìn Thương Ngữ Du, Quân Việt bảo trì tư thế nhìn về phía trước, thực kiên định nói.
Ngữ Du, nói cho anh biết anh thua ở chỗ nào, anh sẽ cố gắng từ điểm ấy đứng lên, sau đó đem em mang trở về bên mình.
“……”
Nhìn ánh trăng trên trời, Thương Ngữ Du không trả lời Quân Việt, mà bỗng nhiên thì thầm
“Người có li có hợp, trăng có lúc khuyết lúc tròn, từ xưa đến nay. Chỉ mong người trường tồn, ngàn dặm nối kết nhau.”
Diệc Thu, cậu có biết không? Nhiều năm qua, vô luận ở đâu, mỗi lần nhìn đến ánh trăng, tôi đều sẽ nhớ tới cậu.
“Ngữ Du!”
“Là Diệc Thu.”
“……”
Quân Việt ngây ngẩn cả người, lúc này mới nhớ tới Lâm Diệc Thu cùng Thương Ngữ Du lúc gặp mặt có chút quái dị.
Diệc Thu khi đó nóng lòng rời đi, có lẽ không chỉ là vì muốn sớm một chút nhìn thấy Hạ Linh Tích, cũng có thể vì không muốn thấy Ngữ Du? Chẳng lẽ Diệc Thu phụ bạc Ngữ Du?
“Tên hỗn đản!”
Quân Việt thực sinh khí hung hăng đập tay xuống, mệt cho hắn nghĩ tên kia cùng hắn đều là kẻ si tình, cư nhiên lại là tên phụ bạc!
“Không liên quan đến Diệc Thu.”
Thương Ngữ Du dùng ngữ khí đầy ai oán nói
“Là em yêu nàng, nhưng nàng lại vẫn trốn tránh em, bởi vì em là nữ.”
“Cái gì?”
Quân Việt lăng im một chút, nguyên lai chính là Thương Ngữ Du một mình tình nguyện si tình sao? Nhưng Diệc Thu như thế nào có thể bởi vì Ngữ Du là nữ nhân mà không chịu tiếp nhận? Quân Việt lẩm bẩm nghĩ không ra
“Như thế nào có thể? Hạ Linh Tích cũng là nữ nhân mà.”
“Anh nói cái gì?”
Thương Ngữ Du nghe được câu nói kia bỗng nhiên xoay người nhìn Quân Việt
“Hạ Linh Tích? Là ai?”
“Hạ Linh Tích… Là người Diệc Thu thích đã nhiều năm yêu, Diệc Thu vì nàng làm rất nhiều việc, bọn họ hiện tại đã cùng ở một chỗ.”
Quân Việt cùng Thương Ngữ Du đối diện nhau, nói xong sự thật, muốn làm cho Thương Ngữ Du đối với Lâm Diệc Thu chết tâm.
“Anh nói, Diệc Thu, thích là nữ nhân?”
Có chút thì thào, Thương Ngữ Du nhớ tới lúc mình thổ lộ với Lâm Diệc Thu, nàng ta trăm phương ngàn kế trốn tránh mình, trong lòng càng tỏ ra không phục.
Nếu Diệc Thu thích nữ nhân, năm đó, vì cái gì phải trốn tránh nàng? ( vì là ẻm không thích chị thôi)
“Đúng, Diệc Thu thích chính là nữ nhân, nữ nhân kia là Hạ Linh Tích.”
Quân Việt hai tay nắm hai vai Thương Ngữ Du, nhìn vào ánh mắt nàng, muốn cho nàng hiểu được sự thật.
“Nếu nàng thích nữ nhân, như vậy, vì cái gì không phải em?”
Vẻ mặt Thương Ngữ Du dần dần trầm xuống, vì không phục nên tay nắm chặt lại thành quyền
“Em phải đem nàng cướp trở về.”
“Ngữ Du, em không cần ngốc như vậy, Diệc Thu cùng Hạ Linh Tích yêu nhau. Ngày đó Diệc Thu vội vã rời đi, chính là vì muốn mau thấy Hạ Linh Tích.”
“Em không tin, năm đó Diệc Thu trốn em, khẳng định là bởi vì không thể nhận ra cảm tình của nàng, hiện tại nếu nàng có thể nhận ra, em nhất định phải đem nàng cướp trở về.”
Thương Ngữ Du thực kiên định nói, trong mắt tràn đầy tự tin.
Diệc Thu, người nhất định sẽ một lần nữa yêu tôi. (Thực ra chưa yêu bao giờ =.=)
“Ngữ Du, em…”
Em không cần ngốc như vậy, Quân Việt còn muốn khuyên Thương Ngữ Du, chính là nhìn thấy nàng kiên định, lời nói không thể tiếp tục nói ra, mà chỉ ở trong lòng thở dài.
Có lẽ, chỉ có Diệc Thu mới có thể làm cho nàng chết tâm.
Chính mình cùng Lâm Diệc Thu nhận thức lâu như vậy, nàng đối với Hạ Linh Tích là cảm tình sâu đậm ra sao, hắn đều hiểu rõ, Thương Ngữ Du căn bản không có khả năng làm cho Lâm Diệc Thu rời bỏ Hạ Linh Tích.
“Quân việt, thực xin lỗi, em ngày mai muốn đi X thị.”
Nhìn Quân việt đăm chiêu, Thương Ngữ Du cảm thấy được chính mình thật sự có lỗi với hắn, dù sao Quân Việt đã đợi mình nhiều năm như vậy. Những năm qua có rất nhiều nữ nhân đều thích Quân Việt, chính là hắn vẫn luôn thủy chung đợi mình.
“Ân, anh giúp em đặt vé máy bay.”
Hoàn toàn là việc đã dự kiến, Quân Việt vẻ mặt bình tĩnh nói.
Thương Ngữ Du thực kinh ngạc nhìn hắn, trong lòng là cảm động, ngay cả ở thời điểm này, hắn đều bao dung cho chính mình.
Nhiều năm qua, Thương Ngữ Du lần đầu tiên cảm thấy được, có lẽ Quân Việt thật sự là lựa chọn hoàn hảo hơn so với Lâm Diệc Thu.
Chỉ tiếc, người nàng yêu là Lâm Diệc Thu.
Lại thở dài, Quân Việt ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm.
Diệc Thu, đừng làm cho tôi thất vọng.
|
Chương 17 Ngọt ngào Trời chiều xuyên thấu qua bức màn chiếu lên hai người đang nằm trên giường, nữ tử tóc dài như tơ xõa ra trên ga giường màu trắng, đầu dựa vào trong lòng ngực người yêu, lộ ra sườn mặt thanh tú, nhưng vẫn có thể nhìn thấy bên khóe miệng nàng là nụ cười ngọt ngào hạnh phúc. Hình ảnh của tình yêu thật tốt đẹp a…
Nếu như tên hỗn đản nào đó không làm ra mấy hành động vô lại thì có lẽ bức tranh tình yêu này sẽ kéo còn kéo dài.
Lâm Diệc Thu cho dù đang ngủ nhưng vẫn nở ra nụ cười hư hỏng, hơn nữa bàn tay cũng không hề yên phận mà tự do chạy loạn xoa xoa lên phần ngực đẫy đà của người bên cạnh, nụ cười kia, thấy có vẻ thật vô sỉ nha. (Ngủ mơ mà cũng sắc quá =.=!)
“Tích, mới làm một chút mà hình như nó lớn hơn nhiều a …”
Hiển nhiên không phải là giấc mộng trong sáng thuần khiết gì, Lâm Diệc Thu vẫn tiếp tục xoa nắn, miệng nỉ non làm cho người ta đỏ mặt.
“A…”
Bị hành động của đại sắc lang kích thích, Hạ Linh Tích mở mắt có chút mê man, cảm nhận được bàn tay của sắc lang đang có ý đồ xâm nhập xuống phía dưới hai chân liền nhanh chóng thanh tỉnh.
“……”
Có chút bất đắc dĩ cầm bàn tay trong giấc mộng vẫn còn không thành thật của Lâm Diệc Thu, Hạ Linh Tích nhớ lại sự việc buổi tối hôm qua, sắc mặt nháy mắt trở nên còn hồng hơn ánh mặt trời buổi chiều.
~~~~~~
“Các vị, Hạ tổng không còn trụ nổi nữa, đã có chút say, tôi đi trước đưa Hạ tổng về nhà, mọi người cứ tiếp tục không say không về.”
Sau khi ở WC hung hăng khi dễ Hạ Linh Tích một phen, Lâm Diệc Thu vui vẻ nắm tay Hạ Linh Tích trở lại bữa tiệc và sau đó liền nâng chén nói lời cáo biệt với tất cả mọi người trong công ty.
Vốn đang đỏ mặt vì một phen mây mưa trong WC khi nãy, mà hiện tại Hạ Linh Tích lại càng đỏ mặt hơn, có chút nổi giận trừng mắt nhìn Lâm Diệc Thu một cái, rồi cảm thấy không tốt nếu phản bác lời của nàng trước mặt mọi người nên nhịn xuống.
Sắc lang đáng chết, vì muốn về nhà hung hăng khi dễ mình mà bày ra lý do này nọ.
“Hạ tổng nghe nói tửu lượng không tồi a, lúc này mới uống có mấy chén a, như thế nào lại say?”
Đối với lời nói của hại người có quyền hành cao nhất trong công ty, mọi người đương nhiên đều gật đầu không dám cho ý kiến, nhưng ngay khi Lâm Diệc Thu cùng Hạ Linh Tích đi rồi mọi người đã bắt đầu nghị luận sôi nổi.
“Ai nha, Hạ tổng cùng Lâm trợ lí như vậy khẳng định là có gian tình, chắc chắn bọn họ đang yêu nhau, nhìn hai người bọn họ thân mật như vậy, dáng vẻ không giống như say rượu a.”
Tuy nói là đồng ý cho hai người về nhà do Hạ tổng say rượu, nhưng thực sự chẳng ai tin Hạ Linh Tích uống rượu đến say.
“Vậy cũng không đúng nha, tôi thấy Hạ tổng mấy ngày nay đều bận rộn công tác không có nghỉ ngơi, cho nên uống rượu say cũng không phải không có khả năng, mấy người xem mặt nàng hồng thành như vậy.”
Một người khác cẩn thận xem xét và đưa ra ý kiến mới.
“Này này, cô nói Hạ tổng cùng Lâm trợ lí vì cái gì phải đi về sớm a?” Người lên tiếng tiếp theo chính là nhân viên nữ vừa đi ra từ WC.
Vì thế, một giọng nói khác lại xuất hiện
“Ai nha, có phải hay không muốn về nhà làm yêu a, cô nghĩ xem, Lâm trợ lí đi công tác gần một tuần, tiểu biệt thắng tân hôn mà.”
“Tôi nói mấy cô sao lại nghĩ như vậy a, luôn cho rằng Hạ tổng cùng Lâm trợ lí là một đôi, loan tin đồn nhảm như vậy coi chừng bị gọi lên phòng giám đốc làm kiểm điểm nha.”
“Ai nha, chúng tôi chỉ nói nói dả lả mà thôi a…”
~~~~~~
Mà tại bãi đỗ xe của khách sạn, trên chiếc xe sang chảnh màu trắng…
” A…”
” Chán ghét…”
” A…”
” Đại hỗn đản…”
” A…”
Lâm Diệc Thu khóc lóc đáng thương hề hề nhìn về phía Hạ Linh Tích đang nhíu mày
” Huhuhu Thật đau a…”
” Xứng đáng. Sắc lang”
Tức giận trừng mắt nhìn Lâm Diệc Thu đang giả bộ đáng thương, hai ngón tay của Hạ Linh Tích lại chuyển động về phía hông Lâm Diệc Thu nhéo nhéo.
” Hỗn đản Lâm Diệc Thu, dám ở nhà vệ sinh khách sạn khi dễ ta!”
” A…”
” Sắc lang Lâm Diệc Thu, dám ở trước mặt mọi người nói mấy lời cà chớn như vậy!”
” A…”
” Tiểu gia hỏa đáng ghét!”
” Tích, chị cứ nhéo mạnh như vậy thì hông người ta sẽ sưng a, huhuhu… Em đau quá…”
Nước mắt mau chóng rơi xuống như mưa, Lâm Diệc Thu mở to hai mắt ngập nước, ánh mắt đáng thương, hai tay hư đốn vừa rồi mới khi dễ người ,cầm lấy ống tay áo của Hạ Linh Tích.
“……”
Biết rõ lực đạo của mình không hề mạnh, biết rõ nàng ta đang giả vờ đáng thương để cầu xin tha thứ, nhưng Hạ Linh Tích vẫn đau lòng buông bàn tay đang nhéo hông người nào đó
” Thật sự đau sao? Ai cho em khi dễ tôi như vậy.”
Vừa nói vừa lấy tay xoa xoa chỗ vừa bị nhéo bên hông Lâm Diệc Thu, Hạ Linh Tích không chút tức giận nhìn người kia từ bộ dạng đáng thương chuyển biến nhanh chóng thành bộ dạng hưởng thụ phục vụ.
” Tích, em rất nhớ chị mà.”
Biết mỹ nhân không giận nữa, Lâm Diệc Thu ôm chầm lấy Hạ Linh Tích, dùng giọng nói làm nũng ngọt ngào khiến người ta cảm thấy được ghê tởm ở bên tai Hạ Linh Tích thủ thỉ.
Tuy Lâm Diệc Thu nói ra mấy lời có thể làm cho người ta cảm thấy ghê tởm kia nhưng lúc lọt vào tai Hạ Linh Tích thì còn hơn hàng trăm hàng triệu lời nói tán thưởng khác, Hạ Linh Tích cũng ôm Lâm Diệc Thu, đầu sát lại gần nàng, dựa vào bờ vai có chút gầy yếu đơn bạc
” Tôi cũng nhớ em.”
” Tích…”
Ở bên tai Hạ Linh Tích thủ thỉ tâm tình, Lâm Diệc Thu thành công lấy được một trận cảm động của mỹ nhân, lúc này Hạ Linh Tích chỉ nghĩ muốn cùng Lâm Diệc Thu hảo hảo ôm nhau để vơi bớt nỗi nhớ trong những ngày xa nhau thì nàng lại cảm nhận được móng vuốt của con sắc lang nào đó không thành thật đang vuốt ve eo mình, ngay lập tức thay đổi sắc mặt, tay cũng hung hăng tàn bạo nhéo lên hông Lâm Diệc Thu. (Tay làm hông chịu =)))))))))
“Huhuhu… Em nghĩ em muốn chị.”
Vẻ mặt đau khổ thu hồi móng vuốt của mình, nhìn thấy Hạ Linh Tích đang tức giận đến đỏ bừng mặt, Lâm Diệc Thu bày ra một bộ dạng chịu không nổi nữa ‘phải muốn chị’ làm cho Hạ Linh Tích nhịn không được bất đắc dĩ dụ dỗ.
” Nơi này là bãi đỗ xe, về nhà nói sau nha.”
” Ai nha, xe chấn cũng tốt mà, lại không phải chưa thử qua, chúng ta liền… A…”.
Còn chưa nói hết lời, hông của tên sắc lang nào đó đã bị thu phục, chỉ còn biết rưng rưng nước mắt
Nghĩ đến Lâm Diệc Thu tối hôm qua ở trên xe nói mấy lời vô lại kia, Hạ Linh Tích lại hung hăng liếc Lâm Diệc Thu còn đang mê man ngủ không biết trời trăng gì một cái.
Lúc sau, về đến nhà lí, vừa mới nàng còn chưa kịp cởi giày thì đã bị đại sắc lang Lâm Diệc Thu ôm lấy bắt đầu muốn làm gì thì làm, mà chính nàng lúc sau lại có vẻ như cũng phối hợp vô cùng tốt .
~~~~~~
Nhớ tới chính mình tối hôm qua ở nhà mây mưa không ngừng nghỉ, mặt Hạ Linh Tích có chút nóng, cắn chặt răng tự mắng mình không có tiền đồ, đang lúc này nàng lại cảm nhận được ở trên ngực của mình đang có một bàn tay không thành thật xoa nắn…
Rốt cục lửa giận bốc lên đến đầu, Hạ Linh Tích hung hắng đem sắc lang đang chìm trong giấc mộng mà còn không thành thật đạp xuống dưới giường.
“Huhuhu, chị lại khi dễ em…”
Bị đạp xuống dưới giường, Lâm Diệc Thu tỉnh táo hoàn toàn, xoa xoa cái mông tội nghiệp rồi nhìn Hạ Linh Tích bằng ánh mắt ai oán, nàng phải tố cáo a.
” Hừ!”
Không thèm để ý đến người ngồi dưới giường đang rưng rưng lệ, Hạ Linh Tích mặc thêm dục bào sau đó tiến vào phòng tắm.
” Ai da, nữ nhân a, thật sự là thay đổi thất thường mà.” (Lâm Diệc Thu chế có phải nữ nhân không :”>)
Lắc đầu, từ trên mặt đất đứng lên, Lâm Diệc Thu lại nằm dài trên giường hai tay gác lên trán nhìn trần nhà.
Tích tối hôm qua nhiệt tình gì đâu à :”>
|
Chương 18 Biểu hiện kì lạ Đứng ở dưới tòa nhà của tập đoàn Hạ thị, Thương Ngữ Du ngửa đầu nhìn lên tầng cao nhất trên kia, trong mắt cất giấu cảm xúc.
Diệc Thu, đây là nơi cậu công tác ba năm nay sao?
Bỏ lỡ sáu năm của cậu, tôi sẽ không tiếp tục bỏ qua mấy chục năm về sau, mấy chục năm tiếp theo, chúng ta dù cho bất cứ chuyện gì xảy ra cũng phải gắn bó bên nhau.
Tại phòng tổng giám đốc Hạ thị, sau một ngày nghỉ ngơi chết đi sống lại trên giường, Hạ Linh Tích vào ngày hôm sau trở lại công ti tiếp tục xử lý công tác, nhưng thay đổi lớn nhất là vẻ mặt của nàng, không con giống như hồi cuối tuần trước luôn cau mày, ngày hôm nay trên khuôn mặt thanh tú ấy lúc nào cũng tràn ngập hạnh phúc.
Là bởi vì biết người kia đang ở văn phòng cách vách sao?
Khóe miệng khẽ nhếch lên, Hạ Linh Tích nghiêng đầu nhìn chằm chằm vách tường, giống như có thể nhìn thấy người kia đang chuyên chú công tác văn phòng cách vách.
Người kia, luôn ở bên cạnh mình.
” Hạ tổng, dưới lầu có vị tiểu thư nói là đại diện của tập đoàn Quân Vũ đến X thị.”
Trong lúc Hạ Linh Tích đang ngẩn người, mỉm cười ấm áp nhìn vách tường, tiểu trợ lý bỗng nhiên gọi điện thoại nội bộ đến.
” Nga, nói cô ấy đến văn phòng tôi.”
Đại diện của tập đoàn Quân Vũ?
Hạ Linh Tích có chút nghi hoặc buông điện thoại, đối với người đại diện này đột nhiên có cảm giác thực khó hiểu.
Thu chưa nói qua có người đại diện tới a.
Lắc đầu, Hạ Linh Tích gọi điện thoại đến văn phòng Lâm Diệc Thu.
”Hahaha, Tích, mới trong chốc lát đã nghĩ đến em sao?”
Điện thoại mới vừa kết nối đã nghe thấy Lâm Diệc Thu đang nói mấy lời tự kỉ, Hạ Linh Tích bất đắc dĩ nhíu mày xem thường.
” Em cũng mơ đẹp ha.”
Hạ Linh Tích không tức giận nói, chính mình trước kia như thế nào không phát hiện được người này mắc chứng tự kỉ tự đề cao bản thân như vậy a, cái người luôn ôn nhu yếu đuối để cho mình khi dễ đã đi nơi nào?
” Ai nha, không cần thẹn thùng mà, em nói nha, em cũng nhớ chị mà. Chỉ là không dám gọi điện thoại, sợ chị mắng em, hahaha…”
” Hừ, em nghĩ rằng tôi và em giống nhau à.”
Nghe trong điện thoại là ngữ khí oán trách của Hạ Linh Tích, Lâm Diệc Thu càng thêm tươi cười, quả thật là đáng giận.
Ai nha, Tích của mình thật khẩu thị tâm phi, đáng yêu quá à…
”Đáng yêu quá, Tích không nhớ em, là em rất nhớ chị a.”
Lâm Diệc Thu thực chân chó lấy lòng, vẻ mặt thành khẩn, chỉ cần có thêm một cái đuôi phe phẩy phía sau nữa thì chính xác là hình tượng chó con lấy lòng chủ…
” Em qua văn phòng tôi đi.”
Hạ Linh Tích giống như có thể nhìn thấy Lâm Diệc Thu đang nịnh nọt mình, cười khẽ nói.
Kỳ thật nàng cũng nhớ Thu a…
”Được được, em đây lập tức qua ngay.”
Bị lời nói của Hạ Linh Tích kích thích, Lâm Diệc Thu lập tức đứng lên, gác điện thoại rồi chạy ngay đến văn phòng kế bên.
Haha, Tích quả nhiên cũng nhớ mình.
Ai da, tối hôm qua nàng nói cái gì túng dục quá độ đối với thân thể không tốt, chết sống không cho mình làm chuyện xấu. Vậy mà hôm nay… (Trong đầu chế còn nghĩ được cái gì khác ko =.=!)
Đứng ở cạnh cửa văn phòng mình suy nghĩ, Lâm Diệc Thu mỉm cười một cách hư đốn.
Nếu không ở văn phòng thử làm xem? Lúc trước hai lần đều chưa thành công a.
Ngay cả cửa cũng không gõ, Lâm Diệc Thu trực tiếp vào văn phòng Hạ Linh Tích, thực vui vẻ liền muốn ôm lấy mỹ nhân đang ngồi trên ghế tay cầm bút, chống cằm suy nghĩ.
Có cần phải ngắt dây điện thoại không nhỉ? =)))))))))))) (Có kinh nghiệm hơn ròi )
Lâm Diệc Thu vừa đi lại phía Hạ Linh Tích vừa tự hỏi mình một vấn đề rất có tính chiến lược.
” Thu, tập đoàn Quân Vũ phái đại diện đến đây, em có biết chuyện này không?”
Còn chưa bí mật rút dây điện thoại xong, Lâm Diệc Thu chợt nghe Hạ Linh Tích hỏi.
” Đại diện của tập đoàn Quân vũ? Em như thế nào không biết? Quân Việt có bệnh sao????”
Sửng sốt vài giây sau, Lâm Diệc Thu vẻ mặt không thể tin được mở miệng
” Chuyện của Tập đoàn Quân Vũ ở X thị không phải luôn luôn do tâm phúc của Quân Việt phụ trách sao? Như thế nào lại có đại diện đến đây?”
Nhìn biểu tình mờ mịt của Lâm Diệc Thu, Hạ Linh Tích cũng biết chuyện này thực kì quái
” Người đại diện kia đã đến công ty chúng ta, tôi mới vừa mời nàng lên đây. Trong chốc lát sẽ bàn bạc.”
” Ân.”
Lâm Diệc Thu gật gật đầu, đầu óc không còn nghĩ về chuyện tào lao như lúc mới bước vào phòng Hạ Linh Tích, chỉ còn lại bất an cùng lo lắng.
Kỳ quái, vì cái gì bỗng nhiên bất an như vậy?
Rõ ràng Tích đang ở trong này a.
Nghi hoặc nâng tay lên nhéo mặt, má và tay mình, lúc nhìn thấy tư kí mời người gọi là đại diện của tập đoàn Quân Vũ, Lâm Diệc Thu mới giật mình hiểu ra.
Thương Ngữ Du!
Từ lúc tiến vào văn phòng nàng ta vẫn nhìn chằm chằm vào Lâm Diệc Thu, Thương Ngữ Du hoàn toàn không che dấu ánh mắt nóng rực tràn đầy tình yêu của mình.
Hạ Linh Tích nhìn vậy cũng bắt đầu nghi ngờ, bỗng nhiên có chút không hiểu được tập đoàn Quân Vũ vì cái gì phải phái đại diện đến đây.
“Xin chào, tôi là tổng giám đốc của Hạ thị, Hạ Linh Tích.”
Thực lòng không thích Thương Ngữ Du nhìn Lâm Diệc Thu bằng ánh mắt như vậy, Hạ Linh Tích áp chế đáy lòng, lịch sự tiến lên chào hỏi Thương Ngữ Du.
Thương Ngữ Du thu hồi ánh mắt nhìn Lâm Diệc Thu, cũng đưa tay ra cùng Hạ Linh Tích bắt tay
“Xin chào, tôi là đại diện của tập đoàn Quân Vũ…”
Dừng lại một chút, lại quay đầu nhìn về phía Lâm Diệc Thu đang thất thần kia
” Trợ lí tổng giám đốc, Thương Ngữ Du.”
Nhìn thấy biểu tình của Thương Ngữ Du, Hạ Linh Tích bỗng nhiên có chút bất an.
Từ trước đến nay, cùng Hạ thị hợp tác có rất nhiều người thích Lâm Diệc Thu, chỉ là Lâm Diệc Thu luôn dùng biểu cảm lạnh lùng xa cách, lại tôn trọng làm cho người ta không thể theo đuổi nữa rồi tự động bỏ cuộc.
Mỗi một lần Hạ Linh Tích ăn dấm chua, kỳ thật Lâm Diệc Thu là vô tội, bởi vì nàng đã tự tạo ra một bức tường vô hình ngăn cản mọi người xung quanh tiến vào thế giới cảm xúc của mình, trừ bỏ Hạ Linh Tích, ai cũng không thể tiến vào bức tường ấy.
Mà Hạ Linh Tích ăn dấm chua, kỳ thật đại đa số là bởi vì phẫn nộ sự nhát gan, trốn tránh của Lâm Diệc Thu, thật không phải bởi vì có người thích Lâm Diệc Thu.
Chính là lúc này đây, đối mặt với Thương Ngữ Du đang tỏ rõ dục vọng giữ lấy với nàng, Lâm Diệc Thu lại có những biểu hiện kì lạ, dường như bức tường vô hình của nàng đã sụp đổ.
Thu, hôm nay em thất thường, vì cái gì?
Chẳng lẽ là bởi vì Thương Ngữ Du?
Beta: Mình thật sự muốn giết chết Diệc Thu mà =.=
|
Chương 19 Quan tâm em ” Khụ… Khụ khụ…”
Lâm Diệc Thu ho khan nhìn bảng tuần hoàn hóa học toàn là những nguyên tố cứng nhắc.
” Bồ nói xem bồ nam tính như vậy có ích lợi gì, vẫn nhu nhược muốn chết a.”
Ngồi ở một bên, nữ sinh thực khinh bỉ nhìn Lâm Diệc Thu
” Chỉ bị cảm mạo, vậy mà hơn một tháng chưa khỏi, mình cũng mất mặt giùm bồ.”
”Mình cũng có biết đâu.”
Mắt không chớp tiếp tục nhìn công thức, Lâm Diệc Thu mở miệng nói, trong lời nói vẫn mang theo thanh âm khàn đặc
” Thân thể mình luôn luôn như vậy, biết mình lâu như vậy bồ còn không hiểu sao.”
”Cũng đâu trách được mình, cùng bồ ngồi cùng bàn đã hơn một năm, chưa bao giờ mình thấy bồ khỏe mạnh a.”
Từ ngăn kéo lấy chai nước ra, nữ sinh nói tiếp,
” Nói mới nhớ, mình như thế nào chưa bao giờ thấy bồ uống thuốc a?”
” Khụ khụ…”
Bỗng nhiên cảm thấy được mũi có chút khó chịu, Lâm Diệc Thu hung hăng lấy tay tự xoa mũi lại, sau đó từ ngăn cặp rút ra tờ khăn giấy lau mũi
” Uống thuốc? Nhớ thì uống, không nhớ thì khỏi uống.”
Nữ sinh tựa hồ bị lời nói của Lâm Diệc Thu làm cho kinh hồn, ném ra cái nhìn xem thường
” Bồ tiếp tục học đi, đợi học thể dục xong mình trở lại.”
” Ân.”
Như trước không ngẩng mặt lên, mà nữ sinh kia cũng đã quen với hành động này của Lâm Diệc Thu, rõ ràng cũng hay có nói có cười, lại làm cho người ta có cảm giác xa cách.
” Ngữ Du.”
Nữ sinh mới vừa đi ra phòng học liền đụng phải một nữ sinh khác, nở nụ cười chào hỏi.
” A, Điển Điểm, Diệc Thu có ở bên trong không?”
Thương Ngữ Du cũng cười cùng Điển Điểm chào hỏi.
” Ân, nàng ở bên trong, lại ngồi đó học công thức này nọ.”
” Nga, cám ơn a.”
Lễ phép gật đầu cám ơn, Thương Ngữ Du đi vào phòng học.
Điển Điểm không nói gì chỉ lắc lắc đầu, Lâm Diệc Thu không phải chỉ được cái hay làm mặt lạnh thôi sao? Cư nhiên nhiều nữ nhân xinh đẹp trong trường lại trộm thích nàng, thật là, chẳng lẽ bọn họ không biết nàng là nữ sinh sao?
” Đó là mang cho Diệc Thu sao?”
Nhớ tới vừa mới nhìn thấy trên tay Thương Ngữ Du cầm bình giữ trà, Điển Điểm lại cảm thấy bất đắc dĩ, như thế nào ngay cả nữ nhân thông minh như vậy cũng thích tên ngố kia.
Đáng thương thay cho Thương Ngữ Du, thích tên tiểu quỷ trì độn kia nhất định là bị tổn thương a.
” Bất quá Diệc Thu quá điển trai đi.”
Điển Điểm tiếp tục tự kỉ lắc lắc đầu rồi đi xuống lầu học thể dục, vừa đi còn vừa cười chính mình thần kinh
” Dù nói như thế nào, Diệc Thu cũng là nữ nhân thôi.”
*****
Đứng ở sau lưng Lâm Diệc Thu, Thương Ngữ Du khẽ cười nhìn bóng dáng người kia đang cặm cụi học tập, trong lòng thầm cảm thán.
Diệc Thu quả là chăm chỉ, khi nàng tập trung học tập quả thực thật sự hấp dẫn a.
” Rốt cục cũng xong rồi.”
Lâm Diệc Thu buông bút, vặn cổ mấy lần, nâng cánh tay trái lên tính xoa bóp vai phải đang nhức mỏi, lại đụng phải một bàn tay khác.
Lâm Diệc Thu giật mình đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, xoay người lại, lúc nhìn thấy Thương Ngữ Du liền dịu xuống
”Trời ơi, thì ra là cậu, dọa tôi nhảy dựng lên.”
” Ai da, cho cậu nè.”
Đem bình trà còn ấm cho Lâm Diệc Thu, Thương Ngữ Du ôn nhu quan tâm
” Cậu ngồi xuống đi, mình giúp câu xoa bóp vai.”
” Ách…”
Lâm Diệc Thu tiếp nhận bình trà, vừa nghe Thương Ngữ Du nói vậy có chút không biết nói gì.
Vì cái gì lại mang đến nước trà? Khó uống nhất trên đời… (thấy tội Ngữ Du mà thôi cũng kệ )
Nhưng đây là tâm ý của Ngữ Du.
Ai da…
Bất đắc dĩ ở trong lòng thở dài sầu não, Lâm Diệc Thu mở nắp bình trà nhắm mắt uống một ngụm, hơi hơi cau mày.
Thật sự khó uống quá. T__T
” Diệc Thu, ngồi xuống đi, mình giúp cậu xoa bóp bả vai.”
Nhìn thấy Lâm Diệc Thu uống trà do chính mình pha, Thương Ngữ Du phi thường vui vẻ, càng ôn nhu hơn với Lâm Diệc Thu đang ngây ngẩn vì mới phải uống trà.
” Sao? A… Không cần.”
Nghe được lời nói vậy, Lâm Diệc Thu sau khi ngây ngốc một hồi đã phục hồi tinh thần cự tuyệt, nàng không có thói quen để người khác đụng vào thân thể mình, nhưng lại cảm thấy được cự tuyệt thành ý của bạn bè không tốt lắm, vì thế trên mặt làm ra vẻ thẹn thùng.
” Cậu vừa nãy không phải muốn xoa bóp lưng sao? Ngồi xuống, mình giúp cậu xoa.”
Nhìn thấy biểu tình thẹn thùng trên mặt Lâm Diệc Thu, Thương Ngữ Du lại một lần nữa động tâm.
Diệc Thu khi đối mặt với mình sẽ thẹn thùng?
Đầu óc vừa lóe ra ý niệm này, trong mắt Thương Ngữ Du cũng phát ra vẻ vui sướng.
Hay là Diệc Thu cũng thích mình, chỉ là nàng có chút trì độn, thẹn thùng nên không dám bộc lộ?
Vì ý niệm mới nảy ra trong đầu, Thương Ngữ Du mừng như điên, hoàn toàn không chú ý tới Lâm Diệc Thu đang nhắm mắt lại uống hết bình trà còn lại, trên mặt là biểu tình khổ sở như bị hành hạ bởi 10 đại cực hình.
Lâm Diệc Thu ngồi ở trên ghế, tay phải nắm bút máy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, nhíu mày, trông bề ngoài thì giống như đang chăm chỉ làm việc
Nhưng thực chất màn hình máy tính lúc này đen thui.
Cũng đang nhíu mày, Hạ Linh Tích trong tay bưng chén nước hạ hỏa nóng vừa mới pha, đứng ở sau lưng Lâm Diệc Thu, ôn nhu quan sát người kia đang ngẩn người nhìn màn hình máy tính.
Thu, em cùng Thương Ngữ Du, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Vì cái gì, từ lúc nàng ta xuất hiện, em không còn giống như lúc bình thường?
Mang theo tâm trạng bất an và lo lắng, Hạ Linh Tích đem cái ly đặt ở một bên trên bàn, tiến lên phía trước từ sau lưng ôm lấy Lâm Diệc Thu, mặt vùi vào sau gáy nàng.
Thân thể Lâm Diệc Thu cứng đờ, sau đó một giây liền cảm nhận được mùi hương quen thuộc ôn hòa của người yêu, lập tức thả lòng thân mình, tựa vào trên người Hạ Linh Tích.
” Thu…”
Thanh âm ôn nhu ở bên tai Lâm Diệc Thu nỉ non, Hạ Linh Tích vừa mới nãy còn cảm thấy bất an nay rốt cục cũng yên ổn tâm tình, nhưng trong tiềm thức nàng vẫn cảm thấy thực sợ hãi.
” A a…”
Vứt bỏ tâm trạng buồn bực kể từ lúc nhìn thấy Thương Ngữ Du, Lâm Diệc Thu nắm tay Hạ Linh Tích rồi kéo nàng về trước mặt, ôm lấy Linh Tích làm cho nàng ngồi lên trên đùi mình.
” Ai da…”
Nhịn không được Hạ Linh Tích nhéo mũi Lâm Diệc Thu một cái, Lâm Diệc Thu buồn bực xoa xoa cái mũi vô tội của mình, chu mỏ lên ủy khuất nhìn Hạ Linh Tích
” Tích, sao chị nhéo em…”
” Tiểu quỷ ngốc…”
Hạ Linh Tích cười khẽ rồi tiếp tục nhéo mũi Lâm Diệc Thu, từ trong lòng nàng đứng lên, sau đó dưới ánh mắt nghi hoặc của Lâm Diệc Thu, Hạ Linh Tích hướng về phía bàn lấy ly nước trên đó.
” Em nha, hôm nay buổi sáng thức dậy liền ăn mấy thứ đồ vặt để rồi bị đau bụng. Em không phải không thích uống thuốc sao, vậy uống nước này đi, hạ hỏa, tốt cho bao tử.”
” Ân ân.”
Thực ngoan ngoãn tiếp nhận ly nước kia, uống một ngụm vào bụng, Lâm Diệc Thu thực vui vẻ nhìn Hạ Linh Tích
”Nước đào? Trong nhà có đào sao?”
” Không phải, biết em thích uống, tôi ngày hôm qua liền mua về.”
” Ha ha…”
Ngây ngốc cười cười, Lâm Diệc Thu một ngụm đem tất cả nước trong ly uống cạn, sau đó buông cái chén ra, ôm lấy Hạ Linh Tích
” Tích, chị thật tốt.”
” Tiểu quỷ ngốc…”
|