Tuyệt Sủng Phu Nhân Của Ta
|
|
|
CHAP 29 U MINH ĐIỆN GẶP CHUYỆN – TRẠCH BỎ TA? CHƯA ĐĂNG!!!!!! Mộ Vũ Trạch nhẹ nhàng mở cửa phòng, chỉ nhìn thấy một hắc ảnh nằm trên bàn cơm trong phòng khách. Hơi hơi chau mày. Không biết như vậy sẽ dễ cảm lạnh sao? Không phải đã nói không cần chờ mình sao? Nhìn bữa cơm đạm bạc trên bàn kia Mộ Vũ Trạch hơi đau xót, bảo bối, ta đến cuối cùng nên bắt ngươi làm sao đây? Thở dài 1 hơi bỗng một giọng nói nhẹ vang lên...... “Trạch...” Mộ Vũ Trạch cả người sửng sốt. Cúi đầu nhìn Hàn Hân Nghiên, bảo bối đang nói nói mớ sao? “Trạch, không được rời xa ta. Trạch......” Âm thanh nức nở tựa như roi đánh xuống tâm Mộ Vũ Trạch. Bảo bối, nếu ngươi không rời, ta liền không buông tay ngươi ra...... Nếu ngươi muốn rời xa ta, ta liền thành toàn cho ngươi. Ta không thể bẻ gãy đôi cánh để ngươi mãi ở bên cạnh ta, không thể nhìn ngươi chịu thống khổ. Ta không làm được bất cứ chuyện gì liên quan tới ngươi. Hai người cùng thống khổ, không bằng ta thả ngươi tự do. Thống khổ này, ta nguyện nhận hết... “Bảo bối...... Không được rời xa ta.” Mộ Vũ Trạch nhu tình hôn trán Hàn Hân Nghiên. Không có ngươi, ta không biết ta sẽ thành cái dạng gì... Chắc ta sẽ phát điên mất. Mộ Vũ Trạch đem Hàn Hân Nghiên nhẹ nhàng ôm vào trong phòng ngủ của hai người. Nhìn Hàn Hân Nghiên trong lúc ngủ không vui buồn giận dỗi, khóe mắt có thể thấy đọng lại vài giọt nước mắt. Mộ Vũ Trạch lại thở dài. Này rốt cuộc là tra tấn ngươi, tra tấn ta. LÀ TRA TẤN CẢ HAI NGƯỜI CHÚNG TA Đi vào phòng tắm, đem mùi rượu trên người gọt rửa sạch sẽ. Vừa nằm xuống, chuẩn bị ôm Hàn Hân Nghiên đi vào giấc ngủ, Mộ Vũ Trạch đột nhiên cảm giác được điện thoại đang rung. Lê Hiên?? Đã trễ thế này còn có việc gì sao? Mộ Vũ Trạch cầm di động đi ra ngoài ban công,thấp giọng hỏi.. “Chuyện gì?” “Lão đại, U Minh Điện đã xảy ra chuyện.” Nghe thanh âm Lê Hiên mang theo chút phẫn nộ cùng sốt ruột. Mộ Vũ Trạch ngẩn người, theo sau đó là bộc phát ra một trận sát khí. “Sao lại thế này?????” “Lão đại, chúng ta bị đánh lén. Hải Đường các nàng bị thương, may mà thương thế không nghiêm trọng.” “Người của chúng ta như thế nào bị đánh lén? Là ai? Tra có được không??? Lá gan quả là không nhỏ, Mộ vương ta cũng dám đánh lén. Xem ra là ngại mình sống lâu quá rồi ” “...... Thực xin lỗi, lão đại, còn chưa có tra được là ai. Là ta thất trách.” Lê Hiên ảo não nói. “Tra, phải tra cho ra! ! !” Mộ Vũ Trạch ánh mắt có một tia tối mang theo sát khí nói. “Vâng” “ Còn có manh mối gì không?” Mộ Vũ Trạch tiếp tục hỏi. “Còn có chính là, trước đại điện có phản phất một mùi hương .” Lê Hiên híp mắt hồi tưởng nói. Nếu không phải cái mũi của mình so những người khác nhạy hơn một chút, chỉ sợ cũng không chú ý đến chi tiết này. “Mùi hương?” “Đúng vậy, là mùi hương nhẹ rất hẹ. Nếu như không phải cái mũi của ta nhạy cảm, sợ là cũng sẽ không chú ý tới. “Ta lập tức đến, không cho bất luận kẻ nào tới gần đại điện.” Mộ Vũ Trạch nghĩ nghĩ, vẫn là thấy tự mình đi một chuyến mới yên tâm. “Vâng lão đại!” Cúp máy, Mộ Vũ Trạch tùy tay cầm lấy quần áo vội vàng đi , trước khi đi vẫn không yên lòng nhìn Hàn Hân Nghiên nằm ở trên giường. Vẫn là nhịn không được xoay người, hạ xuống một nụ hôn trên trán Hàn Hân Nghiên, đem hơi thở bao trùm trên người Hàn Hân Nghiên mới yên tâm rời đi. Mộ Vũ Trạch vừa mới rời đi một giây, cũng là lúc Hàn Hân Nghiên tỉnh dậy. Nàng giống như vừa mới cảm giác được hơi thở của trạch. Nhìn trong phòng đen tuyền một mảnh. Trạch, ngươi không có trở về sao? Là ảo giác sao? Tâm co rút đau đớn ... Nhưng…mình như thế nào lại ở trong phòng?? Hàn Hân Nghiên sửng sốt, thế này mới không đúng. Chính mình rõ ràng là ở phòng khách chờ trạch ? Giống như chờ lâu quá liền ngủ quên.. Nhưng là...... Hàn Hân Nghiên nhìn nhìn chăn được đắp trên người mình. Trên người mình có đắp chăn??? Loại ý nghĩ này chỉ tồn tại trong đầu 3 giây, Hàn Hân Nghiên xốc chăn, mạnh mẽ lao xuống giường.. “Trạch!! Trạch!!! Ngươi ở đâu???” Hàn Hân Nghiên nôn nóng mà lòng lại vui sướng. Lầu hai chạy đến lầu một. Phòng khách chạy đến hậu viện, hậu viện đến phòng bếp. Phòng bếp đến thư phòng. Thư phòng quay lại lầu hai!! Tìm không sót chỗ nào trong nhà. Hàn Hân Nghiên tâm trùng xuống.. Trạch, vì cái gì? Ngươi rõ ràng đã trở lại còn muốn đi đâu sao? Ngươi quả thật không hề để ý bảo bối sao? Nghĩ đến đây, Hàn Hân Nghiên cả người xụi lơ ở trên sàn.. Nước mắt Hàn Hân Nghiên tùy ý rơi. Lại cầm lấy di động, nhìn vào danh bạ, bấm vào tên người hiện lên đầu tiên. “...... Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không lien lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau......sorry......” Lần này, tâm Hàn Hân Nghiên triệt để lạnh lẽo . ………………………………………………. Ta là đường phân cách tuyến……………………………………………………………….. “Sao lại thế này???” Mộ Vũ Trạch cả người mang sát khí bước nhanh đến hướng đại đường Lê Hiên đang chờ ở đó. “Lão đại!! Thực xin lỗi! Là ta thất trách.” Lê Hiên cúi đầu, ảo não nói. Nhìn chung quanh trong đại điện hư hao. Mộ Vũ Trạch ánh mắt tối hơn vài phần. Rất tốt, lá gan rất lớn, dám đụng đến U Minh điện, địa bàn ta. Vậy hãy chuẩn bị nhận lửa giận của mộ vương ta. Bỗng nhiên, Mộ Vũ Trạch nheo mắt. Mùi hương này.. “Lê Hiên...... Điều tra ra mùi hương này chưa?” Ánh mắt Lê Hiên cũng trầm xuống “Tạm thời còn chưa có, bất quá lão đại yên tâm, ta đã ra mệnh lệnh cho thuộc hạ điều tra hết toàn bộ cửa hàng có liên quan. Tin tưởng đến buổi sáng ngày mai sẽ có manh mối .” “Ân. Làm tốt lắm. Kế tiếp chờ tin tức, đúng rồi, Hải Đường cùng Hoa Chi Băng thế nào?” Mộ Vũ Trạch không yên lòng hỏi. “Tả Đường chủ cùng hữu Đường chủ cũng Kông có trở ngại gì. Chỉ là bị thương ngoài da.” “Ân, vậy là tốt rồi, ta đi xem các nàng.” Dứt lời, Mộ Vũ Trạch liền lập tức hướng ra ngoài đại điện mà đi. Từ xa liền nghe thấy được âm thanh hai người đùa giỡn. Mộ Vũ Trạch nhẹ nhàng nhếch nhếch khóe miệng. “Uy!! Đáng chết Hoa Chi Băng, ngươi làm gì đó?? Ngươi… Đồ khốn kiếp!!” “A! Tiểu Đường Đường ngươi làm gì vậy??? Buông tay buông tay! Đau đau đau!!!” “Khốn kiếp!! Không được gọi ta là tiểu đường đường ! ! buông ra của ngươi móng vuốt. Có nghe thấy không ! !” “Hảo hảo hảo, ta không gọi ta không gọi, tiểu đường đường ngươi mau buông tay a, đau đâu ! ngươi như vậy ta như thế nào cho ngươi thượng dược a !” “Ngươi còn gọi ! ! ! ! ta không cần ngươi cho ta thượng dược...... Ngô...... Ân......” “...... Tiểu đường đường chân không ngoan. Hảo bạo lực a.” “Hoa chi băng ! ! ngươi khốn kiếp ! ! Ngươi mau lấy tay của ngươi ra khỏi ngực của ta !! nếu không!!!” Hai chữ cuối cùng, Mộ Vũ Trạch nghe thấy rất rõ ràng là Hải Đường cắn răng nói ra . Hai cái kẻ dở hơi này a...... “Khụ khụ khụ......” Mộ Vũ Trạch tuy rằng thực không nghĩ quấy rầy hai vị đang ‘ngọt ngào’, nhưng thật sự là không yên lòng về thương thế các nàng. Nghe thấy tiếng ho khan, Hải Đường hòa Hoa Chi Băng sửng sốt, quay đầu thấy Mộ Vũ Trạch đứng bên cạnh, nhất thời phản ứng lại. “Lão, lão đại! Ngươi, ngươi tới a!” mặt Hải Đường đỏ lên “Lão đại !” Hoa Chi Băng trong mắt chợt lóe một tia xấu hổ cùng thẹn thùng. Mộ Vũ Trạch buồn cười nói “Thế nào? Ta chỉ là tới xem thương thế các ngươi thế nào, như vậy thẹn thùng? Bất quá vừa mới xem các ngươi tiểu đánh tiểu nháo, điểm ấy thương thế cũng không quá nặng đi.” “Ngạch......” “......” Nhìn khuôn mặt hai người trướng hồng không thể hồng hơn, Mộ Vũ Trạch tâm tình sung sướng “Bất quá, xem Hải Đường vừa rồi bộ dáng kia trung khí mười phần, hẳn là không có gì sự, nếu như vậy ta sẽ không quấy rầy các ngươi, ha ha, tiếp tục cáp !” Hải Đường cảm giác muốn đào cái lỗ mà chui xuống . Giống như hiện tại liền muốn đem Hoa Chi Băng đi chôn sống.
|
|
Tg cubgx ít cí ác hĩ gần tháng ra 1 chập tg cũng bit thương độc giả ghê ấy chớ
|
CHAP 30 HÀN HÂN NGHIÊN BỊ CƯỜNG ÔM Mộ Vũ Trạch xoay người đi ra U Minh điện, lại cùng Lê Hiên đi xem tình huống các thuộc hạ bị thương của U Minh điện. Thời gian như vậy liền chậm rãi trôi qua .. Hàn Hân Nghiên nhìn trời dần dần đã ở bắt đầu sáng. Trạch, một ngày .. Trong lòng đau đớn, Hàn Hân Nghiên đứng đối diện gương, nhìn chính mình bên trong mặt tiều tụy, bất đắc dĩ cười khổ. Vỗ vỗ hai má, Hàn Hân Nghiên chính mình tự lên tinh thần. Không có việc gì , Trạch là có lý do . Không có việc gì . Chính mình phải tin tưởng nàng. Hàn Hân Nghiên quyết định đi đến tập đoàn Mộ thị tìm Trạch. Ăn mặc đơn giản, điểm tâm cái gì cũng không có ăn, cứ như vậy một đường chạy theo hướng tập đoàn Mộ thị mà đi. Cảm giác nôn nóng cùng bất an lập tức biến mất khi có thể thấy Trạch. Hàn Hân Nghiên chạy rất chuyên chú thế cho nên không có nhìn đến nam tử đang hút thuốc tựa bên cạnh vào xe thể thao kia. “Thiếu gia, chính là nàng!” bên cạnh nam tử kia là quản gia cung kính nói. “Xác định là nàng?” Tên nam tử kia thản nhiên nói, điếu thuốc trên tay ném đi. “Đúng vậy, thiếu gia, tuy rằng Mộ vương bảo hộ nàng nghiêm ngặt, nhưng theo ngày đó nhìn hình ảnh chính là nữ tử trước mắt.” “Ân, rất tốt !” nam tử kia cười, tùy ý chỉnh sửa tây trang. Hắn hướng Hàn Hân Nghiên đi tới...... “A!!” Hàn Hân Nghiên cảm giác được chính mình đụng vào một người, là một nam nhân ‘cường tráng’!! (ngoặc kép này có ý j nhỉ?) Hàn Hân Nghiên đi rất nhanh, mắt thấy sẽ hướng bên cạnh ngã quỵ. Chỉ thấy kia nam tử bỗng nhiên ôm eo Hàn Hân Nghiên, chuyển người hắn xuống dưới để Hàn Hân Nghiên trên người mình. “Ngô......” Hàn Hân Nghiên thét lớn một tiếng, cả người đều cảm giác một cỗ ê ẩm. Mới ngẩng đầu nhìn bị chính mình đè một người. Cả người cả kinh. Quách Lân nhìn người con gái mảnh mai trên người mình, không thể không bội phục mắt nhìn người của Mộ vương, nữ tử trước mắt quả nhiên là mĩ.. Cho dù giờ phút này là suy yếu không chịu nổi kia cũng là cực mĩ ...... Nhất thời trong lòng nảy lên một cảm giác kỳ dị. Hắn có chút muốn ôm nữ tử trên người vào trong lòng thật lâu... Lúc Quách Lân vừa định ôm nàng vào lòng, Hàn Hân Nghiên liền đứng lên.. Lùi lại mấy bước giữ khoảng cách với người đàn ông xa lạ. Quách Lân mặt đen, hắn đáng sợ như vậy sao?...... “Ngươi......” Quách Lân vừa muốn nói nhưng đã bị Hàn Hân Nghiên đánh gãy . “Thực xin lỗi ! ngươi, không có việc gì đi?” Hàn Hân Nghiên lo lắng lại cảnh giác nhìn nam tử trước mắt.. Quách Lân liền tươi cười. Nhìn nữ tử trước mắt, Quách Lân đột nhiên không muốn làm theo kế hoạch. Hắn nghĩ mình sẽ sửa chiến thuật , hoặc là được đến mộ vương nữ nhân xa xa so hủy nàng càng làm cho chính mình có cảm giác thành tựu hòa kiêu ngạo. Vì thế, Quách Lân ôn nhã cười “Ân, không có gì trở ngại, còn ngươi?” “...... Ân, cám ơn, ta, không có việc gì !” “Đúng rồi, ta gọi là Quách Lân, có thể hỏi phải xưng hô với tiểu thư thế nào?” Quách Lân tao nhã khiến Hàn Hân Nghiên dần dần buông xuống tính cảnh giác. Hàn Hân Nghiên đạm cười nói “Ta gọi là Hàn Hân Nghiên......” Hàn Hân Nghiên...... Quách Lân cười. Quả nhiên khi nữ tử này cười rộ lên càng làm cho người ta kinh diễm... “Tiểu Nghiên có việc gấp sao? Ta có thể giúp đỡ” Quách Lân cười nói.. Hàn Hân Nghiên là bị Quách Lân một tiếng Tiểu Nghiên làm cho có chút xấu hổ. Thế này mới vừa nhận thức, chính mình cùng hắn rất quen thuộc sao? Nếu Trạch nghe thấy được người khác kêu chính mình như vậy, phỏng chừng lại ghen tị. Nghĩ vậy, Hàn Hân Nghiên đôi mắt ám ám.. Trạch...... Ngươi quả thật không để ý tới ta sao.. Quách Lân cũng đã nhìn ra Hàn Hân Nghiên biến hóa. Vì thế chậm rãi tiến đến Hàn Hân Nghiên.. Hàn Hân Nghiên phục hồi tinh thần liền thấy khoảng cách chính mình với Quách Lân rất gần rất gần, gần đến chính mình vừa nhấc đầu là có thể gặp phải cằm hắn. Hàn Hân Nghiên chấn động, kinh hoảng lui ra phía sau vài bước.. “Nha, Tiểu Nghiên đừng nhúc nhích!” Quách Lân nói, người cũng tiến về phía trước vài bước liền đem Hàn Hân Nghiên ôm ở trong lòng. “Ngươi, ngươi......” Hàn Hân Nghiên sắc mặt cứng đờ, sau đó mạnh mẽ đẩy Quách Lân ra. “Ngươi làm gì???” Quách Lân khiêm tốn cười nói “Tiểu nghiên làm sao vậy? Ta chỉ là thấy trên vai Tiểu Nghiên có vết bẩn, giúp ngươi lấy phủi mà thôi, Tiểu Nghiên cho là ta muốn làm cái gì?” Nhìn biểu tình bất đắc dĩ của Quách Lân, tựa hồ giống như thật là có chuyện như vậy. Hàn Hân Nghiên bán tín bán nghi. Ánh mắt hơi hơi chuyển chuyển, vì thế mỉm cười nói “Nga, là như thế này a, thực xin lỗi, ta nghĩ đến, nghĩ đến......” Quách Lân nhíu mày, hình như có vô tình khiêu khích “Hành vi củaTiểu Nghiên vừa rồi, quả nhiên là làm ta tổn thương. Nguyên lai ta không được Tiểu Nghiên tín nhiệm a.” Hàn Hân Nghiên mỉm cười xin lỗi “Thực xin lỗi, ta còn có việc, đi trước .” Nói xong cũng không quan tâm Quách Lân nói cái gì, chạy qua người Quách Lân hướng tập đoàn Mộ thị chạy đi.. Quách Lân có chút đăm chiêu nhìn bóng dáng Hàn Hân Nghiên rời đi, đạm cười nói “Ha ha, có ý tứ, Hàn Hân Nghiên......” “Thiếu gia......” Tên quản gia đi đến bên người Quách Lân. “Đi thôi. Phái người hảo hảo lưu ý nàng. Kế hoạch thay đổi.” Quách Lân một xoay người phân phó nói. “Vâng thiếu gia.” Cảm giác được ánh mắt phía sau biến mất, Hàn Hân Nghiên mới xoay người nhìn lại. Chau mày, Quách Lân? Thật đúng là đem chính mình coi thành đứa ngốc sao? Lấy cớ vết bẩn này nọ như vậy tới gần ôm ta sao? Đi theo Trạch lâu như vậy , điểm ấy chẳng lẽ không phát hiện điều mờ ám?. Thật đúng là đem chính mình thành nữ nhân cái gì cũng đều không biết? Cho dù không Arisawa (là một người tài hoa của nhật bản, muốn biết chi tiết thì lên gg nhé), chính mình tốt xấu cũng là độc nữ của tập đoàn Hàn thị, trên thương trường ngươi lừa ta gạt, chính mình cũng không phải không thấy, vừa rồi nam tử kia nhìn chính mình bằng ánh mắt của một thợ săn có hứng thú đối với con mồi mình vừa tìm được. Bất quá nhìn nam tử kia ngoài mặt ôn nhã cùng khiêm tốn, Hàn Hân Nghiên biết, nam tử này rất nguy hiểm...... Bất quá, chính mình có ngửi được trên người nam tử kia có một mùi hương??? Hàn Hân Nghiên nhất thời ác cảm với Quách Lân..Lắc đầu, không suy nghĩ chuyện của người nọ nữa, vẫn là nên tìm Trạch. ----------------------------------------- Đợi cho Mộ Vũ Trạch đi ra U Minh điện, sắc trời đã muốn sáng. Mộ Vũ Trạch mị hí mắt, trời đã sáng? Một buổi tối như vậy mà qua? Nghĩ đến đêm qua như vậy làm bảo bối đau lòng, Mộ Vũ Trạch liền nhíu nhíu mày. Cũng không biết bảo bối thế nào? Nghĩ nghĩ, Mộ Vũ Trạch lấydi động chuẩn bị gọi cho Hàn Hân Nghiên. Di? Mộ Vũ Trạch ngẩn người, tắt máy?? Thở dài, vẫn là nên về công ty trước đi. Vì thế hướng bãi đỗ xe U Minh lấy ra một chiếc xe thể thao kiểu mới nhất...... Mộ Vũ Trạch cảm thán: May mắn nơi này không có bị phá. Bằng không mấy chục chiếc xe thể thao số lượng có hạn trong bãi đỗ xe hư hao không ít. Thật không muốn nghĩ đến. Mộ Vũ Trạch vừa đến công ty. Nghĩ đi tắm rửa, dù sao tối hôm qua uống nhiều như vậy, một thân mùi rượu, cho dù tối hôm qua đã tắm rửa nhưng là vẫn có thể ngửi được mùi rượu. Mộ Vũ Trạch cởi một cúc áo, nhất thời mặt ghét bỏ . Thật khó...... Khoan khoan...... Mộ Vũ Trạch bỗng nhiên cả kinh, lại ngửi ngửi, chính mình trên người cư nhiên có mùi hương giống mùi hương ở U Minh Điện...... Mộ Vũ Trạch híp mắt, chỉ cần dính vào sẽ gặp niêm phụ?( xin lỗi bạn đọc mình ko hiểu câu nay tác giả muốn nói gì nữa T.T) Nói như vậy, manh mối này, chính mình ngược lại là có thể lợi dụng nó...... Mộ Vũ Trạch nhếch nhếch khóe miệng, mặc kệ ngươi là ai. Ta sẽ cho ngươi biết kết cục khi chọc tới Mộ vương ta. Thông báo chap sau có H ko biết nặng hay nhẹ kkkkk chuẩn bị tinh thần nhá
|