Bà Sa ~ Mộ Thành Tuyết
|
|
52. Cầu hôn.
Thời gian trôi qua rất nhanh, nửa tháng chỉ lướt đi trong cái chớp mắt.
Không phải Vân Liệt và Lăng Thượng chưa từng ở chung cùng một ngôi nhà bao giờ cho nên hai người cũng chẳng gặp khó khăn gì. Có một số thứ không cần thiết phải nói ra, hay cả hai đều theo bản năng mà tránh đề cập đến chúng.
Đôi khi trong lúc tim đập loạn nhịp, Lăng Thượng phát hiện như hiện tại cũng vô cùng tốt, có thể danh chính ngôn thuận nhìn thấy, nghe thấy.
Nếu như không xuất hiện nửa năm chia tách ở trung gian thì đại khái sẽ không có cảm giác như vậy, đoạn thời gian biệt ly đó, hay như mọi người thường gọi là đã mất đi.
Chẳng phải có mất mới biết quý trọng hay sao?
Chỉ là loại quý trọng này được xây dựng thực yếu ớt.
Yếu đuối đến nỗi ngay cả bản thân cũng không rõ bao giờ nó sẽ sụp đổ.
Chính mình, đến tột cùng có thể kiên trì tới mức nào đây.
Mà Vân Liệt, lại sẽ kiên trì tới mức nào. *
Nửa tháng sau, Lăng Viên trở về, mang theo một tin tức quan trọng.
"Cái gì?" Lăng Thượng bật dậy khỏi ghế sofa.
Còn Vân Liệt vẫn ngồi ở một bên, nhất thời chưa kịp phản ứng.
"Bố mẹ bảo sẽ quay lại ăn Tết, coi xem em phản ứng thế nào kìa." Lăng Viên trêu chọc.
Lăng Thượng từ từ ngồi lên ghế sofa.
Cô có thể không kinh ngạc ư, tính ra đã ba năm, hay bốn năm rồichưa gặp mặt bố mẹ? Trong chớp mắt bỗng dưng thông báo sẽ quay về, cô nghi ngờ hỏi anh trai.
"Được rồi, được rồi, được rồi, anh đành thừa nhận." Lăng Viên giơ hai tay đầu hàng, mỉm cười nắm tay Vân Liệt. "Anh viết thư gửi bọn họ, đại khái viết linh tinh vài thứ khiến hai người hứng thú, ép họ phải quay về đây nhìn thử."
"Sẽ không phải là về để xem em đâu nhỉ." Vân Liệt sốt sắng hỏi.
Lăng Viên không đáp, chỉ nhìn nàng, cười .
Lăng Thượng im lặng.
"Vấn đề là..." Vân Liệt thở dài. "Mẹ em gọi điện thoại lên, em đáp ứng bà năm nay về quê ăn Tết rồi."
"A, làm sao lại như vậy." Gương mặt Lăng Viên nhất thời đau khổ. "Em có biết bố mẹ anh về chuyến này khó khăn thế nào không, có khi tới tận thời điểm hai đứa mình kết hôn,cũng chưa chắc hai người đã có thời gian đâu."
Vân Liệt sững sờ.
Vấn đề này tựa hồ là viễn cảnh rất xa, nhưng cũng rất thực tế.
Trên thực tế, gần đây có không ít hàng xóm đến hỏi thăm, căn bản nàng đã ở lại nơi này quá lâu. Từ đùa giỡn tới xác thực, tất cả cứ như muốn dự tiệc cưới không bằng.
Mãi đến tận khi nhìn thấy Lăng Viên quay về, cảm giác ấy mới càng trở nên chân thực.
Kết hôn....
Vân Liệt nhìn sang phía Lăng Thượng.
Lăng Thượng không chú ý tới ánh mắt của nàng, mà đang hỏi Lăng Viên. "Anh, bao giờ bố mẹ về thế? Hai người tính ở lại đây bao lâu?"
"Vẫn chưa biết." Lăng Viên còn rất phiền não, song suy nghĩ một hồi, anh lại cao hứng vỗ đùi. "Kỳ thực cũng vừa vặn, anh vốn định ghé thăm nhà em một chuyến."
"Đến nhà em?" Vân Liệt bị hù dọa. "Đến nhà em làm gì?"
"Cầu hôn a." Lăng Viên rất thuận lý thành chương nói. "Phải chính thức bái phỏng chứ."
Vân Liệt cạn lời. "Lẽ nào anh muốn theo em về quê ăn Tết sao?"
Lăng Viên nhướng mày, anh cũng đang suy tính như vậy đấy.
"Tuyệt đối đừng." Vân Liệt vội vàng ngăn cản. "Chúng ta vẫn còn chưa kết hôn mà."
"Cho nên mới muốn đến a, dù không phải vì ăn Tết thì cũng phải đi một chuyến, anh không mong cô chú trách anh âm thầm bắt cóc con gái bảo bối của bọn họ đâu."
"Đúng, nên đi." Lăng Thượng ngồi bên yếu ớt nói, không biết giờ cây hợp hoan trên ngọn núi kia trông như thế nào.
Đột nhiên rất muốn leo lên ngọn núi ấy.
"Lăng Thượng phải theo anh chứ, một mình anh đi sẽ rất dị, lại còn ngại nữa." Lăng Viên gãi đầu.
"Vâng." Lăng Thượng thuận miệng trả lời, tiện đà sửng sốt.
"Cậu cũng đi?" Vân Liệt nhíu mày.
Động tác này của nàng khiến Lăng Thượng tổn thương.
Trong lòng lại tích tụ, có điều không giải phóng được.
"Hay là đến nhà em trước, sau đó cùng quay về đâyăn Tết, thấy ổn không?" Lăng Viên suy đi tính lại, chỉ cảm thấy cách này dùng được.
"Anh điên rồi." Vân Liệt trừng anh.
"Anh điên rồi đấy." Lăng Viên cười đáp. "Anh đang sốt ruột muốn mau mau cưới em về nhà."
"Nhưng em không điên." Vân Liệt đứng dậy.
"Chúng mình nói chuyện đi."Lập tức Lăng Viên kéo nàng hướng ra ngoài cửa.
"Này này, đi đâu vậy." Vân Liệt la hét song không thể phản kháng, trên thực tế, nàng cũng rất muốn rời khỏi nơi đây.
.
Hô —
*tiếng thở. Mồm chữ O và nhả khí đi :x Lăng Thượng cứ tự thụi lên ngực mìnhmột đấm rồi lại một đấm.
Rất khó chịu.
Nhưng đồng thời rất tốt, có lẽ cũng sắp yên ổn rồi. Thực sự rất tốt. . Bị kéo xuống tầng dưới, giữa đường còn bắt gặp mấy người sống ở tầng trên, bọn họ dùng ánh mắt vô cùng ái muội nhìn cả hai, sau đó nói. "Rất tốt, rất tốt."
Vân Liệt liền cúi đầu suốt quãng đường, còn Lăng Viên cười khúc khích không ngớt.
Khí trờihôm nay âm u lạnh lẽo.
Vân Liệt nhất thời rùng mình, Lăng Viên lập tức mở rộng áo khoác ngoài, bao bọc Vân Liệt trước ngực mình. Vân Liệt giãy giụa mấy lần, cảm thấy làm thế trước tòa nhà thì thật quá mất mặt, thế nhưng Lăng Viên đến chết cũng không chịu buông.
Cuối cùng vẫn là Vân Liệt nhận thua, hai người đứng dưới lầu một hồi lâu xong nàng nhận lệnh mặc áo khoác do anh cởi ra rồi theo anh bước đi.
"Có phải em thấy anh quá gấp không?" Lăng Viên hỏi nàng.
Vân Liệt trầm mặc, không phải là có cảm thấy hay không, mà thực sự là quá gấp.
"Vân Liệt, anh vẫn chưa dám nói với em, vì thế nên em đâu biết." Lăng Viên thở dài. "Anh không muốn dọa em, thế nhưng anh thật sự, thật sự mong có thể chung sống cùng em."
Vân Liệt ngước mắt lên nhìn anh, Lăng Viên vô cùng nghiêm túc.
Đàn ông chung tình hẳn là rất có mị lực, trong đôi mắt Lăng Viên lóe lên ánh sáng chỉ e là bất cứ cô gái nào cũng khó có thể cưỡng lại.
Song Vân Liệt nhìn xuyên thấu qua sự kiên định ấy lại thấy được một đôi mắt lấp lánh đồng dạng nhưng luôn một mực né tránh.
Thực nực cười, quyết định kiên định nhất của cô ấy, lại là nhìn mình gả cho anh trai cô.
Mà bản thân, từ giận hờn lúc mới bắt đầu, đến bây giờ lại phải thật sự cân nhắc.
Nửa tháng trước quá tươi đẹp, đến nỗi Vân Liệt không dám buông tha.
Cũng vì buông không ra, cho nên chẳng thể làm gì khác ngoài nắm thật chặt, dẫu trong tay có là dao sắc cũng không buông.
Vừa đau đớn, vừa quyến luyến, kỳ thực chính bản thân mình cũng rất nực cười nhỉ.
"Anh không dọa em." Vân Liệt nghiêm túc nói. "Em không muốn phô trương, cũng không cần vàng bạc gì, có thể cùng sinh sống hòa thuận ưở trong một ngôi nhà là được rồi."
"Vân Liệt," Lăng Viên nhìn chằm chằm nàng, vui mừng khôn nguôi, tóm lấy hai tay của nàng. "Em luôn khiến cho anh ngạc nhiên, có thể cưới em, nhất định là dokiếp trước anh đã tu luyệnkhổ cực."
Vân Liệt cười. "Em không tin kiếp trước hay kiếp sau này nọ đâu, nếu hiện tại mong muốn, nghĩ trăm phương ngàn kế để có thể nắm chặt là được rồi."
"Ừ,nhất định anh sẽ nắm thật chặt." Lăng Viên áp hai bàn tay nàng bên nhau, tay nàng hơi lạnh, anh nỗ lực che kín, sau đó chợt phát hiện. "Ơ, nhẫn anh tặng em đâu?"
Vân Liệt giật mình, cúi đầu nhìn tay phải của mình.
Quả nhiên nơi ấy trống không.
|
"À, đại khái là tháo ra lúc giặt quần áo." Vân Liệt đáp. "Quay về sẽ đeo lại."
"Ừ." Lăng Viên nhịn không nổi mà ôm lấy nàng. "Hiện tại anh không thể sinh hoạt cùng em, ngay cả nhà cửa cũng chưa chuẩn bị được, đành để em sống với em gái anh trong ngôi nhà kia. Anh đảm bảo, chắc chắn sẽ làm nửa đời sau của em không buồn bã, không lo âu, chỉ sung sướng, hạnh phúc. Em phải tin anh."
Vân Liệt im lặng ở trong lồng ngực anh, đầu dựa bên, cách một lớp quần áo dày vẫn tựa hồ có thể lắng nghe nhịp tim đập mạnh mẽ, người đàn ông này....
.
Một lúc sau, thanh âm của Lăng Viên vang lên từ trên đỉnh đầu. "Xem kìa, tuyết rơi rồi." Vân Liệt rời khỏi lồng ngực anh, ngẩng đầu nhìn, là thật, bầu trời bắt đầu rải xuống những bông tuyết bé nhỏ lụn vụn.
"Tuyết rơi rồi..." Vân Liệt duỗi tay, nhìn tuyết vừa hạ xuống trong nháy mắt liền tan ra.
Đẹp như vậy, nhưng ngắn ngủi như vậy.
.
Cứ thế, Lăng Viên không nói thêm về suy nghĩ của bản thân, Vân Liệt cũng không hỏi, song sự tình vẫn tiến triển theo hướng an bài này.
.
Nhưng thời điểm chuẩn bị, Lăng Viên phát hiện một số thứ mà gần đây anh đã bỏ quên.
Anh phát hiện, dạo này em gái mình thường xuyên thất thần.
Tỷ như lúc đang nói chuyện bỗng ngẩn người, hoặc khi đang làm gì đấy chợt dừng lại do quên không nhớ đã làm đến đâu.
Tựa hồ không còn hay cười, cũng không nói nhiều nữa.
Đều là dấu hiệu không tốt, theo bản năng Lăng Viên liên hệ tất cả với chuyện tình cảm.
Một hôm, một mìnhanh đến trường, tìm Lăng Thượng muốn hỏi cho rõ ràng.
LúcLăng Thượng thấy xe anh mình đậu ngoài cổng, tâm xao động mãnh liệt, song không thấy bóng dáng Vân Liệt ở bên trong.
"Sao anh lại tới đây?" Sau khi xách xe đạp lên xe xong ngồi vào trong buồng lái, Lăng Thượng mới hỏi.
"Làm sao, anh đến đón em không được à?" Lăng Viên cười, khởi động xe.
Lăng Thượng liếc nhìn anh, miễn cưỡng nói. "Nhất định là có chuyện gì đó."
"Chậc." Lăng Viên đung đưa chân. "Anh đoán là đã có chuyện phát sinh."
"Đoán cái gì cơ?"
"Có phải giữa em với Lâm Phổ xảy ra chuyện gì không?" Lăng Viên tò mò hỏi.
"Em và Lâm Phổ có thể xảy ra chuyện gì chứ?" Lăng Thượng không phản đối, nhưng lập tức ngồi sờ sờ gương mặt mình. "Em... rất kì quái sao?"
"Không phải là kì quái." Lăng Viên duỗi tay xoa đầu em gái. "Mà là đặc biệt kì quái. Sao nào, có chuyện gì muốn tâm sự với anh trai không?"
Lăng Thượng không đáp.
Nói gì đây? Muốn cũng chẳng thể nói ra nổi.
|
Nếu có khả năng thì cả đời này cô tuyệt đối không hy vọng anh trai mình sẽ phát hiện ra, làm sao có thể tự mình kể hết với anh được.
Nội tâm Lăng Thượng khổ sở, nhưng biểu hiện vẫn giả bộ kiên cường, miệng cười tươi. "Em không có chuyện gì đâu, thật đấy."
"Em không có ý định hẹn hò với Lâm Phổ sao?" Lăng Viên thăm dò. "Anh còn cho rằng hai đứa chung đụng với nhau vô cùng tự nhiên cơ."
"Rất nhiều việc tưởng chừng vô cùng tự nhiên, tới khi bắt tay vào thực hiện mới nhận ra nó chẳng hề tự nhiên chút nào." Lăng Thượng quay đầu ngắm phong cảnh ngoài xe, chậm rãi nói. "Không tự nhiên, cũng có thể ép buộc vặn xoáy sao cho thành tự nhiên."
"Từ bao giờ em lại ăn nói trôi chảy thế?" Lăng Viên cười to. "Có lẽ do anh quá hạnh phúc, cho nên cũng hy vọng em tìm được hạnh phúc của riêng mình."
Lăng Thượng nhìn anh trai.
Sườn mặt tuấn tú, ánh cười hiển hiện trong cả ánh mắt lẫn đôi môi.
Đâu chỉ mỗi thế, toàn thân anh trai đều tản ra ánh quang hạnh phúc, quả thựcLăng Thượng không dám tưởng tượng về một ngày anh phát hiện ra chân tướng....
Mà,giờ khắc này chân tướng đó là gì vậy?
Vân Liệt muốn kết hôn với anh trai, cũng phải tới nhà cậu ấytrước khi ăn Tết, có thể thừa dịp bố mẹ trở về để hoàn thành việc hỏi cưới, chắc hẳn đây mới chính là chân tướng.
Nhìn thấy, chạm được, mới là thật.
Khóe môi Lăng Thượng bất giác cười mơ hồ, song trái tim đau dữ dội.
*
Sau đấy, Lăng Thượng được nghỉ đông.
Vân Liệt cũng điều ban.
Lăng Viên dời lịch công tác.
Ba người bước lên tàu hỏa.
Bởi vì sắp cuối năm nên trên tàu cực kỳ chen chúc.
Cả ba may mắn tìm được chỗ ngồi, ban đầu Lăng Thượng vốn nhắm tới vị trí bên cạnh Vân Liệt, nhưng bị Lăng Viên kéo một cái đổi thành phía đối diện.
Trên xe ngày càng đông, người đẩy người lùi, trẻ con, phụ nữ, kẻ đứng kẻ ngồi.
Lăng Thượng co lại một góc, hoàn toàn mặc kệ tình cảnh hiện tại, chỉ dựa sát cửa sổ ngắm nhìn cảnh quan lướt qua bên ngoài.
Cảm thụ lần trước ngồi trên đoàn tàu này là gì, đã không còn nhớ rõ.
Chỉ đơn thuần muốn đi thăm Vân Liệt, mong tận mắt thấy phong cảnh mê người cùng những món ăn vặt cậu ấy đã diễn tả trong thư, kỳ thực đấy căn bản không phải là nguyên nhân chính. Khi đó đã thích rồi, không phải sao, song bởi nhát gan nên còn dẫn theo bao nhiêu người.
Nhưng chính bản thân cũng không biết mình đang nhút nhát đâu nha, nếu như không có cái đêm khiêu vũ kia.
Nếu như lúc đó lấy thân phận bạn học, vậy hiện tại là gì đây?
Em dâu tương lai?
Thật sự mỉa maivô cùng.
Lăng Thượng xoay đầu nhìn phía đối diện.
Nhưng thấy Vân Liệt nhắm mắt tựa hồ đã nhanh thiếp đi, đầu cậu ấy chống bên vách toa xe, cứ va chạm một hồi lại một hồi. Sau đấy, anh trai đưa tay tới, ôn nhu kéo đầu cậu ấy tựa lên vai mình.
Cứng đờ rồi lại hướng tầm nhìn ra ngoài cửa xe, chậm rãi nhắm nghiền mắt, thầm hy vọng những giọt chất lỏng đang chực tuôn trào kia có thể chảy ngược vào trong....
|
53. Tỉnh giấc.
Trở lại thị trấn Lập Phong.
Y phụ, Y mẫu mừng rỡ không thôi.
Bởi vì con gái không có kể qua điện thoại rằng sẽ dẫn theo khách về, hơn nữa còn là một vị khách đặc biệt.
Càng nhìn càng cảm thấy Lăng Viên là một người đàn ông tốt, cũng càng phát hiện anh vô cùng phù hợp với tiêu chuẩn con rể.
Lập tức giết gà chặt cá, dốc sức chiêu đãi nồng hậu, cả Lăng Thượng nữa, cứ như cô con gái thứ hai vậy, luôn hết mình khiến cô hài lòng.
Lần này khác ngày trước, vì đang ôm ý định hỏi cưới nên Lăng Viên mang đến rất nhiều quà cáp, nếu như không phải không thuận tiện thì anh còn muốn đem hết TV hay các kiểu thể loại của cửa tiệmtới. Có điều kỳ thực Lăng Viên thầm ấp ủ một ý định khác. Y gia chỉ có mình Vân Liệt, chờ sau này Y phụ, Y mẫu nghỉ hưu, Lăng Viên mong có thể đón bọn họ lên sống bên mình, như thế Vân Liệt cũng sẽ cao hứng.
Vì lẽ đó anh chỉ đem tặng một số thứ, a, còn đưa Y mẫu một đôi vòng tay ngọc.
Tuy quà đã tặng thế nhưng vừa mới đến, Lăng Viên vẫn chưa thổ lộ hết toàn bộ tâm ý ra, anh không muốn quá nóng vội, dù sao tới cũng tới rồi, còn gấp gáp nỗi gì đây.
Thấy lễ vật, đương nhiên Y mẫu vui mừng, buổi tối hôm đó thậm chí bà còn uống thêm chén rượu nhỏ, Y phụ và Lăng Viên thì miễn bàn đi.
Đêm lúc phân chia phòng ngủ, Vân Liệt với Lăng Thượng một gian, Lăng Viên một gian khác. Do mệt nên mọi người nghỉ ngơi từ rất sớm.
Vân Liệt theo bố mẹ hàn huyên khá lâu, chờ đến khi nàng về phòng thì Lăng Thượng đã ngủ mất tiêu.
Cô ấy đưa lưng về phía bên ngoài, xem chừng đã thiếp đi rồi.
Vân Liệt ngồi xổm cạnh giường, chống khuỷu tay ngắm đằng sau gáy cô một lúc mới cởi áo nằm xuống.
Căn phòng vô cùng yên tĩnh, ký ức cũng vô cùng rõ ràng.
Ở bên chiếc giường này, điệu nhảy hai người cùng khiêu vũ buổi tối ngày hôm ấy.
Không tự chủ được mà ôm ấp, kìm lòng chẳng đậu mà dựa sát, bắt đầu nhận ra tình cảm của chính bản thân.
Nhưng bây giờ sao lại như vậy.
Đến tột cùng là do vận mệnh, hay mình đã sai rồi?
Vân Liệt nhẹ nhàng trở mình, lại một lần nữahai tay không nghe theo mệnh lệnh, quấn quanh cổ Lăng Thượng, ôm lấy cô.
Lẳng lặng, hai người không còn động tĩnh.
Cực kỳ lâu sau mới nghe thấy Lăng Thượng nói. "Sau này cậu dự định cứ vụng trộm cùng tôi như thế này sao?"
Lời nói khiến người ta vô cùng đau đớn, là chất vấn ư? Hay là cười nhạo? Lăng Thượng cũng chẳng biết mình vừa nói gì, chỉ cảm thấy ý thức đảo lộn đến điên đảo.
"Cậu nói xem, nếu như ngày mai tôi kéo cậu theo gặp cha mẹ tôi, nói người tôi yêu thật ra chính là cậu chứ không phải anh trai cậu, hậu quả sẽ là gì?" Mặt Vân Liệt dán lên lưng Lăng Thượng, nhẹ nhàng hỏi.
"Sự tình đã đến nước này, cậu không nên suy nghĩ bậy bạ." Lăng Thượng tỉnh táo tránh khỏi tay nàng, xoay người lại.
Nhiệt độ trong chăn là thứ sẽ làm cho con người ta mê man, đánh mất tri giác.
"Đúng vậy a, nếu như tôi không lựa chọn con đường này thì chúng mình nào dính phải tình cảnh hiện tại, đâu thể trò chuyện cùng cậu ở khoảng cách gần nhường này đây? Quả thực chuyện ấy cứ như một giấc mơ." Vân Liệt khẽ cười, xong nhắm mắt lại. "Tôi không biết tương lai sẽ ra sao, chỉ cần không mất đi khoảng cách như vậy, tôi cũng thỏa mãn."
"Lăng Thượng, cậu có từng nghĩ hay chưa, rằng cậu dung túng tôi lựa chọn anh trai cậu, kỳ thực cậu cũng rất ích kỷ, anh trai cậu cũng bị lừa dối."
Lăng Thượng chấn động, cắn môi.
"Có điều bây giờ không còn trọng yếu." Thanh âm của Vân Liệt ngày càng nhỏ, tựa như nàng sắp thiếp đi. "Chúng mình cùng nhau xuống Địa ngục đi."
Chúng ta.... cùng nhau xuống Địa ngục đi.
Lăng Thượng nhắm mắt lại, khóe miệng hơi nhếch lên.
*
Rạng sáng ngày hôm sau.
Lăng Thượng tỉnh giấc.
Cũng không phải vì đêm qua ngủ không ngon, mà chỉ là do trong lòng có việc muốn làm mà thôi.
Rất nhẹ nhàng bò qua người Vân Liệt, quay đầu kiểm tra nàng, thấy nàng như cũ, ngủ vô cùng sâu, giữa lông mày lại nhíu chặt, phảng phất ngay cả trong mơ cũng không thể bình an.
Đưa tay dịu dàng thay nàng vuốt ve nếp nhăn giữa lông mày, Lăng Thượng nhìn chằm chằm chốc lát rồi mặc áo khoác, quàng khăn, đội mũ bước ra ngoài.
Cửa vừa đóng, ngay lập tứcVân Liệt mở mắt. Hai tay trì độn đặt lên nơi giữa lông mày,dường như chỗ ấy vẫn còn thấm đượm hơi ấm ban nãy, Vân Liệt nhấp nháy mắt cố gắng nhịn nước mắt tuôn trào, sau đó cũng ngồi dậy.
Nếu tâm linh biết nói chuyện, nàng nghĩ là nàng biết Lăng Thượng định đi đâu.
Chỉ là, tới đấy thì có tác dụng gì? Cô ấy muốn làm gì chứ?
Xuống giường, mặc quần áo, trong không gian vẫn lạnh giá y nguyên song Vân Liệt cơ hồ không cảm giác được gì, chỉ thấy lòng đau đến tê dại, nàng nghĩ đến khả năng toàn bộ tâm ý tự trước tới nay sắp hóa thành hư không, lúc mới yêu là từ nơi này mà xuất phát, chẳng lẽ cũng sẽ tại đây tìm kiếm phương thức rũ bỏ hay sao.
Liệu có thể dũng cảm được hay không, dù cho đã đến nước này, đi nhầm, cũng không phải không thể quay đầu lại.
Đảo ngược thời gian, lần trước cậu đã đẩy tôi đi, còn bây giờ cậu lựa chọn thế nào đây?
Lăng Thượng, liệu cậu có thể dũng cảm được hay không?
. Quả nhiên người trong nhà vẫn chưa rời giường, Lăng Thượng đã đi ra ngoài.
Vân Liệt hít sâu, nàng biết thứ đợi mình ở phía trước chính là vận mệnh.
Ra cửa chính. Cái bóng người nho nhỏ xa xăm kia đang kiên định bước đi, khiến lòng người đau buốt mà yêu thương.
Vân Liệt lau nước mắt, sau đó bám theo cô. Dọc đường vô cùng yên tĩnh, thị trấn nhỏ luôn sinh hoạt nhàn hạ, lúc trời đông giá rét thường không có ai thức dậy sớm.
Hơi thở từ miệng đều sắp kết thành băng, nhưng toàn thân không cảm giác được cái lạnh, Vân Liệt hết sức chăm chú đi theo Lăng Thượng, rời khỏi trấn nhỏ, tạt qua khoảng ruộng không đồng trống, xong cật lực quệt đi dòng lệ tùy ý ngang dọc khuôn mặt.
Đột nhiênngười phía trước phát hiện động tĩnh, chợt quay đầu lại.
Đột nhiên Vân Liệt cũng dừng bước chân.
Nhưng Lăng Thượng không gọi nàng, giữa cả hai như cách trở tầng tầng lớp lớp sương mù lượn lờ xung quanh đồng ruộng, cứ đứng xa xa mà nhìn nhau.
Sau đó Lăng Thượng xoay người, tiếp tục đi.
Không gọi nàng, cũng không dừng lại.
Vân Liệt thở một hơi, cùng bước đi.
Cây cối trên núi đã rụng hết lá, tạo nên vẻ đặc biệt hoang vu, nền đất còn sót lại chút tàn diệp, giẫm lên kêu rồm rộp, có lẽ bởi thể chất vào mùa đông có vấn đề, hoặc cũng có thể do mặc quá nhiều quần áo cho nên quá trình leo núi gian nan hơnso với dạo xưa, dọc đường không thể không mượn sức từ thân cây hai bên.
Hiển nhiên Lăng Thượng không có đủ kinh nghiệm leo núi, thành ra Vân Liệt đi phía sau cực kỳ lo lắng đề phòng, rốt cuộc vẫn phải thấy cảnh Lăng Thượng giẫm đúng chỗ đất mềm, tay lại không có thứ gì để nắm chắc liền té ngã, thậm chí còn lăn vài vòng, thiếu chút nữa lật nghiêng mình phi xuống sườn dốc. Nơi đó tất cả đều là cây mọc san sát, ngổn ngang cành và nhánh, nếu bị đâm trúng sẽ không tránh khỏi thương tổn.
Vân Liệt bị dọa đến hồn phách bay thẳng lên trời, mải mốt dùng cả tay lẫn chân để leo, cũng chẳng quản bản thân nhếch nhác.
Cố hết sức kéo Lăng Thượng từ mặt đất dậy, mà Lăng Thượng chỉ nặng nề thở hổn hển, mũ che đi đôi mắt, găng tay rách toạc, không nhìn Vân Liệt, đẩy nàng ra, tiếp tục leo lên trên.
Không nói lời nào, không ngầm thừa nhận, cứ như thể Vân Liệt không hề tồn tại.
Vân Liệt run rẩy nhẫn nhịn, nàng muốn hét to tên Lăng Thượng, muốn phát rồ lay tỉnh hành vi như người mộng du của cô, nhưng nàng sợ sau khi tỉnh dậy, Lăng Thượng sẽ điên mất, vì thế nên chỉ có thể liều chết nhẫn nhịn, run rẩy tiếp tục bám theo sau.
Lại ngã, lại tiến lên đỡ, lại đẩy, lại chống cự, lại tiếp tục bước đi.
Cứ thế, cứ thế, hai người dây dưa không ngớt mới lên được đỉnh núi.
Trên đấy cực kỳ yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng thở của cả hai.
Rốt cuộc bước đến bên dưới tán cây hợp hoan.
Đây đã là lần thứ hai, thế nhưng vẫn chưa thể ngắm cây hợp hoan này nở rộ.
"Kỳ thực, không phải vìcậu muốn dẫn Khúc Mẫn cùng Tiểu Vũ tới xem cây này nhỉ." Lăng Thượng như đang độc thoại, cũng như đang nói với người sánh vai đứng bên cạnh. "Người cậu muốn dẫn theo, là tôi mà."
Vân Liệt trầm mặc rất lâu, đi vòng quanh cây, nói. "Ngay từ khi còn nhỏ, hàng năm tôi thường xuyên leo lên ngọn núi này, lúc bắt đầu hiểu chuyện yêu đương, tôi đã nghĩ, nếu có một ngày, tôi tìm được tình yêu đích thực của mình, hai đứa nhất định phải đứng dưới tán cây ước nguyện." Sau đó Vân Liệt tới trước mặt Lăng Thượng, đối diện cô. "Cậu muốn ước nguyện cùng tôi không?"
"Ước nguyện?" Lăng Thượng muốn cười, thế nhưng quá mệt mỏi nên cười không nổi. "Bây giờ tôi có tư cách gì để ước nguyện cùng cậu. Nếu như biết nơi đây cất giữ giấc mơ chân thành nhất của cậu, tôi đã không đến."
"Có phải cậu hối hận rồi đúng không?" Vân Liệt lại tiến lên phía trước một bước.
Lăng Thượng nín thở, tính lui về đằng sau, nhưng không di chuyển được.
"Tôi biết cậu hối hận rồi, cậu định đến đây đứngxưng tội dưới cây sao?" Đôi mắt Vân Liệt bắt đầu ướt át.
"Đừng khóc." Lăng Thượng duỗi tay ra, nhẹ nhàng xoa mặt Vân Liệt. "Điều tôi không muốn nhất chính là nhìn thấy cậu khóc, thế nhưng người thường làm cậu khóc lại luôn là tôi."
"Hối hận bây giờ là quá sớm." Vân Liệt nắm chặt lấy bàn tay đặt trên mặt mình. "Anh cậu chưa đề cập gì về việc cưới hỏi với cha mẹ tôi , tất cả vẫn còn kịp."
Lăng Thượng lại rung động, cô cơ hồ không tiếp thu được sự kích thích này, mặc cho hình ảnh anh trai đang không hề tồn tại trong đầu, viễn tưởng kia quá bạc nhược, bạc nhược đến ngay cả bản thân cô cũng sợ hãi.
Mà đối lập với nó, nguyện vọng của người trước mặt càng ngày càng mãnh liệt.
Ký ức không thể phai mờ giữa mình và cậu ấy dưới tán cây ngày xưa chứa biết bao tâm tình, lại chứa biết bao yêu thương? Vì sao hiện tại bỗng thành ra như vậy?
Thời điểm không thể yêu nhau đã quên mất thuở ban đầu nảy sinh như thế nào, sự thuần khiết lúc xưa đã bị quấy nhiễu đến cực kỳ phức tạp.
Nhận lấy liên lụy không chỉ có ba người trung tâm, mà còn có Y phụ, Y mẫu, còn có bố mẹ sắp trở về, khi đó, sẽ không tài nào cứu vãn.
Bởi thế nên kỳ thực bản thân đang suy nghĩ muốn vãn hồi, đi đến nước chính mình cũng không còn cách nào chịu đựng nổi.
Tay Lăng Thượng chậm rãi chuyển về phía sau đầu Vân Liệt, xong ôm nàng vào trong ngực của mình.
Cô gái trong lồng ngực mình đang run đến lợi hại, cậu ấy đã cảm thấy thế nào khi chờ đợi mình tỉnh giấc? Cậu ấy tính phá phủ trầm chu* sao? Chật vật như vậy, tuyệt vọng như vậy nhưng vẫn từ xa bám theo bước chân của mình.
*đập nồi dìm thuyền : quyết đánh đến cùng
(dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng̀)
Thật sự nếu không tỉnh giấc, cậu ấy sẽ cưới anh trai, cho tới lúc đó, là yêu hay hận cũng đều không thể rõ ràng.
"Lăng Thượng, Lăng Thượng, Lăng Thượng, Lăng Thượng, Lăng Thượng, Lăng Thượng, Lăng Thượng, Lăng Thượng...." Vân Liệt lặp đi lặp lại, kêu tên cô.
Lăng Thượng cơ hồ mạnh mẽ hôn lên đôi môi nàng, ngăn chặn hết toàn bộ buồn phiền của cả hai.
Nếm trải vị chua xót, còn có sự ngọt ngào khi hai lưỡi dây dưa. Dường như rất lâu sau đó, hai người ngồi dưới tán cây hợp hoan, bắt đầu chính thức không thể lảng tránh hiện thực.
"Cậu quyết định?" Vân Liệt nhìn thẳng Lăng Thượng.
"Quyết định." Lăng Thượng gật đầu.
"Vậy chúng mình quay về sẽ nói?" Vân Liệt thăm dò.
"Ừ, về rồi nói luôn." Lăng Thượng lại gật đầu.
"Mặc kệ náo loạn thành mớ hỗn độn gì, cũng quyết không buông tay?" Vân Liệt nắm chặt tay cô.
Lăng Thượng nắm ngược lại về phía nàng. "Cậu hãy vững vàng nắm chặt lấy tay tôi."
"Tôi sẽ không buông tay." Vân Liệt không nhịn được cười, song lại căng thẳng cực độ. "Tôi đã phải liều mạng thế nào để giành được chứ, làm sao có khả năng buông tay đây."
"Nếu như thực sự không được chấp thuận thì chúng ta chuyển công tác sang thành phố khác nhé." Lăng Thượng ôm nàng, nhẹ giọng nói.
Vân Liệt liều mạng mà gật đầu. "Dù cho toàn bộ thế giới đều vứt bỏ chúng mình, tôi cũng không quản."
"Xem xem, phỏng chừng chúng ta vẫn sẽ tư bôn đấy." Lăng Thượng vỗ đầu nàng, nhẹ nhàng đung đưa thân thể hai người.
"Sớm biết thế này thì đã tư bôn lúc ở 'Chân trời góc biển' rồi." Vân Liệt bật cười. "Có điều giờ cũng chưa muộn, chúng mình còn trẻ mà."
"Ừ." Lăng Thượng nhẹ đáp, sau đó nhắm mắt lại, hai người lẳng lặng hưởng thụ chút bình yên hiếm có.
"Mặt trời mọc rồi."
Vân Liệt thở nhẹ.
"Đã sớm mọc rồi, chỉ là do cậu không để ý tới thôi." Lăng Thượng kéo nàng đứng dậy, xong cả hai đứng tắm mình trong dương quang vẫn còn yếu ớt và mờ nhạt.
|
54. Tuyệt vọng.
Khi Vân Liệt về nhà cùng Lăng Thượng, Y phụ, Y mẫu đang tìm kiếm xung quanh, mắt thấy hai người mới kinh ngạc thốt lên.
"Hai đứa chạy đi đâu vậy?"
"Làm sao thế ạ?" Vân Liệt và Lăng Thượng nhìn nhau một hồi, gắng sức nắm chặt lấy tay đối phương.
"Dậy không thấy bóng dáng hai đứa đâu, Lăng Viên đã ra ngoài tìm rồi đấy." Y mẫu kéo Vân Liệt ngồi xuống ghế.
"Anh ấy không quen thuộc nơi đây, biết đi đâu mà tìm." Vân Liệt bật cười.
"Bố mẹ cũng bảo nó vậy, bất quá xem chừng nó rất lo lắng, về phần tại sao thì,đáng lẽ trong lòng con nên rõ ràng chứ." Y mẫu quan sát hai người. "Mới sáng sớm hai đứa đã kéo nhau đi đâu?"
"Ngắm mặt trời mọc ạ." Vân Liệt cười, trả lời.
"Thời tiết thế này thì ngắm mặt trời mọc cái nỗi gì." Y mẫu cười, đánh yêu nàng, nhưng bà cũng không quá bận tâm.
"Cha, mẹ, con có điều muốn nói với hai người." Vân Liệt hướng về phía cha mình, ý gọi ông lại gần.
Còn Lăng Thượng bước tới đứng dựa cạnh cửa, chỗ ấy vừa có thể lắng nghe đối thoại trong nhà, vừa có thể quan tâm đến tình huống bên ngoài.
Bọn họ đã bàn xong xuôi.
Vân Liệt cùng Y phụ, Y mẫu.
Còn bản thân phải thẳng thắn cùng anh trai.
"Mẹ biết con chuẩn bị nói gì." Y mẫu thở dài. "Ôi, con gái lớn thật rồi, không cần mẹ nữa!"
Vân Liệt trầm mặc một chút.
Ngược lạiY mẫu vô cùng cao hứng, nói. "Bất quá bố mẹ cũng rất vui mừng, bởi vì Lăng Viên thật sự là một chàng trai tốt."
"Mẹ -" Vân Liệt kiên cường cắt ngang lời Y mẫu, chẳng ngờ ngay lập tứcY mẫu nói tiếp, tựa hồ đã ấp ủ những câu nói kia từ rất lâu rồi.
"Con biết không, Vân Liệt, lần trước lúc mẹ và bố con lên thăm con, cũng không hẳn là vì muốn đến kiểm tra sinh hoạt của con đâu."
Vân Liệt không hiểu, nhìn hai người.
"Hai năm qua thân thể cha con không được tốt lắm, ông ấy bị cao huyết áp, vì thế nên tranh thủ nhân cơ hội đó đi bệnh viện đa khoa khám lại một chút. Do không xác định liệu tình hình có nghiêm trọng hay không nên trước đấy cha mẹ chưa tính nói với con. Xong cha mẹ kể cho Lăng Viên, dù sao nó cũng là người địa phương, quen biết rộng hơn, thành ra là nó đưa cha mẹ đến bệnh viện."
"Cha con đi khám, hoàn toàn không có bệnh tình gì, chỉ là cao huyết áp, bệnh này a, cứ giữ bình thường là được, nên cha mẹ tính không cho con biết, ấy là sợ con lo lắng, dẫu sao con cũng chỉ vừa mới bắt đầu công việc."
"Thực chất mẹ không muốn cho con rời khỏi nhà cũng là bởi cha mẹ đang dần già đi, hy vọng có thể giữ con bên người, người nhà ta cùng nhau quây quần, sau đó con kết hôn tại đây rồi sinh con đẻ cái, dễ dàng trông nom, không giống như hiện tại, cách xa muôn trùng vạn dặm, chỉ đành ngồi nhớ nhung."
"Bất quá bố mẹ để ý chàng trai Lăng Viên này thật là một người hữu tâm, lại có năng lực, không những thế còn đảm đang. Tuy mẹ biết khi ấy hai đứa chưa có yêu đương gì, nhưng nó quan tâm đến cha mẹ như với bố mẹ đẻ, thực sự rất hiếm có. Con chắc không biết, từ kỳ nghỉ hè năm ngoái tới giờ, cứ cách một đoạn thời gian Lăng Viên lại gửi thuốc đến đây. Đều là thuốc cao huyết áp, hơn nữa còn là thuốc ngoại. Lại thêm đống dược phẩm chăm sóc sức khỏe gì gì đấy. Con a, từ bé đã độc lập, đâu nghĩ nhiều như thế. Đại khái là trong lòng con, cha mẹ vĩnh viễn trẻ khỏe, thế nhưng, cha mẹ đã già, không còn hy vọng nhiều ở những điều khác, chỉ mong con có thể gả cho một người chồng tốt, vậy là đủ. Mẹ nghĩ, chính xác là Lăng Viên rồi. "
"Con ở bên nó, cha mẹ rất yên tâm, mẹ thấy trên tay con có đeo nhẫn, chắc hẳn là nó tặng phải không, bây giờ nó đến chơi cũng là đang dự định chính thức báo cáo chuyện hai đứa nhỉ, cha mẹ nhận ra hết đấy, cũng cực kì mong chờ, thật sự, cha mẹ không có hy vọng quá xa vời gì, chỉ mong hai đứa khỏe mạnh là được."
Những lời dài thực dài kết thúc, để lại Vân Liệt trầm mặc.
Mà Y mẫu còn định tiếp tục. "Con xem, con gái cưới được người chồng tốt, làm gì có thứ gì khiến cho cha mẹ hãnh diện hơn đâu. Vì thế nên không yêu cầu đòi hỏi nhiều làm chi, nhà chuẩn bị hai bàn tiệc rượu, chính thức giới thiệu trước họ hàng thân thích một chút cũng không khó. Chờ đến lúc hai đứa kết hôn, dù có thời gian, cha mẹ cũng không đi được, xa quá, thân thể cha mẹ chịu không nổi. Chờ sau này hai đứa sinh con thì khi về quê ăn Tết dẫn theo về cho cha mẹ ngắm là ổn, yên tâm đi, để cha mẹ nuôi hai năm coi như ông ngoại và bà ngoại cô đơn riết không nỡ xa nó..."
Tai còn nghe mà mắt đã mơ hồ, bản thân đau lòng cũng không biết vì sao mình đau lòng, nhìn bố mẹ, như hai người vừa nói, bọn họ không còn như xưa nữa rồi, tóc mai đã điểm bạc, thân thể dần cúi khom, song vẫn cười rất vui vẻ, cho dù mang theo chút lệ nơi khóe mắt, vẫn cười rất vui vẻ, hẳn là do cô con gái duy nhất của bọn họ đã đạt được kết quả tốt đẹp nhất.
Chưa bao giờ biết sức khỏe cha không tốt, cũng chưa bao giờ biết Lăng Viên thường xuyên gửi thuốc về nhà.
Mình mới là con gái nhưng những chuyện chưa từng làm đều có Lăng Viên làm thay.
Mà trung gian còn có nửa năm trống rỗng dài đằng đẵng cách xa Lăng Thượng....
Xưa này..... Không biết......
Lời muốn nói đã không thể thoát ra khỏi miệng, hoàn toàn không thể nói ra.
Nhìn con gái mình càng nghe càng khóc dữ dội, Y mẫu ôm lấy nàng. "Nha đầu ngốc, bây giờ cha mẹ vô cùng tốt mà, khóc cái gì, sau này thỉnh thoảng về thăm cha mẹ là được."
.
Ngoài cửa có người đi vào, đó là Lăng Viên ra ngoài tìm kiếmtừ nãy đến giờ.
Thời điểm anh nhìn thấy Lăng Thượngở cửa đã tính lên tiếng hỏi hai người vừa mới đi đâu, thế nhưng Lăng Thượng ra dấu cho anh im lặng. Hai người bèn đứng bên ngoài lắng nghe hết những lời thật tâm Y mẫu nói.
Lúc nghe thấy tiếng khóc của Vân Liệt, Lăng Viên nhịn không nổi nữa, chạy vọt vào.
Anh đi tới bái lạy thật sâu trước mặt Y phụ, Y mẫu. "Cô, chú, cháu sẽ đối xử thực tốt với Vân Liệt, tuyệt đối không phụ sự kỳ vọng của hai người."
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Y mẫu gật đầu lia lịa, có hơi sầu não, đôi mắt cũng nhuốm chút hồng, bà nhẹ nhàng vỗ lưng con gái, mặc cho nàng chui vào lồng ngực bà mà gào khóc.
Lăng Thượng vẫn đứng ở ngoài cửa, cô dựa lên tường ngửa mặt nhìn bầu trời, xám xịt, âm u cùng lạnh lẽo.
Không biết ánh mặt trời đã ẩn đi tự lúc nào, ban nãy còn mờ nhạt và yếu ớt, giờ đã hoàn toàn biến mất rồi.
Hít một hơi thật sâu, Lăng Thượng cũng bước vào trong.
"Cháu sẽ giám sát anh mình thực tốt, nếu anh ấy dám đối xử tệ với Vân Liệt, chắc chắncháu sẽ thay cô chú đánh anh ấy."
Lăng Thượng lẳng lặng mà nói như vậy.
Y mẫu cười trong nước mắt. "Chao ôi, nếu cháu là đứa con gái thứ hai của cô chú thì thật tốt."
"Vậy cô hãy coi cháu như đứa con gái thứ hai của cô chú đi, sau này chúng ta đều là người một nhà." Lăng Thượng khẽ mỉm cười, sau đó chuyển sang phía Vân Liệt. "Sau này, Vân Liệt cũng trở thành chị dâu của cháu rồi."
Dường như Vân Liệt không nghe thấy gì hết.... cũng không muốn nghe.
Nàng chỉ biết khóc, vào lúc này đây, nàng đã không còn cách nào khác để phát tiết nội tâm tuyệt vọng.
*
Cuối cùng buổi sáng hôm đó cũng kết thúc. Đương nhiên Y phụ, Y mẫu đối đãivới Lăng Viên như con rể. Buổi trưa hai người có mời mấy người thân thích đến ăn cơm, Y mẫu lấy ra một cặp nhẫntrước mặt mọi người, chia đôi tặng Lăng Viên cùng con gái mình, coi như đây là lễ thành hôn. Buổi tối bà kêu gọi hàng xóm mở hai bàn tiệc, tận lực dẫn Lăng Viên đi tặng lễ vật khắp xung quanh, thẳng thắn bọc chút tiền lì xì.
Ngày hôm ấy rất bận rộn, có điều gương mặt Y phụ, Y mẫu ngập tràn hạnh phúc nên bọn họ không có dáng vẻ uể oải. Lúc đó, hơn nửa thời gianVân Liệt ngồi ngây người. Ánh mắt nàng dõi theo bố mẹ, thu hết toàn bộ những thay đổi mà mấy năm gần đây do đi học xa nhà nên đã bỏ lỡ vào trong mắt, lọ thuốc của cha, cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy. Đối với chuyện này, Lăng Viên không nói gì với Vân Liệt, xem ra anh cũng chưa kể cho bố mẹ nàng biết nửa năm qua hai người không hề liên lạc. Hoặc có thể bố mẹ nàng vẫn thường xuyên qua lại cùng anh nhưng không biết Lăng Viên dùng cách gì để che giấu hai người, nói tóm lại, Vân Liệt sợ bản thân đã đánh giá quá thấp tình cảm của Lăng Viên với mình, cũng đánh giá quá thấp tình cảm của mình với bố mẹ.
Tất cả đều không thể gây tổn thương cho người khác, bị thương tổn chỉ có bản thân, cùng người mà mình yêu thương nhất.
Giờ đã thật sự không thể yêu. Mặc kệ kế hoạch ban đầu là gì, hiện tại, đã không thể dựa theo nó mà phát triển tiếp. Do thế nên không muốn nhìn thấy người kia.
Sợ hãi khi phải thấy cô ấy.
Nếu có khả năng, thậm chí Vân Liệt còn hy vọng rạng sáng nay là một giấc mộng, trong giấc mộng đó, hai người đã tư bôn bên nhau.... . Đợi đến chạng vạng, cơ hồ toàn bộ thị trấn nhỏ đã biết con gái nhà ông bà Y đã tìm được một người chồng rất tiêu sái, lại còn rất cao.
Bởi vì thời tiết vô cùng lạnh nên Y mẫu dẹp bỏ ý định dẫn hai người đi dạo tiện thể thăm thú dân trong trấn,bỗng bà nảy sinh hứng thú chơi bài.
"Hai đứa đánh bài với cha mẹ đi." Y mẫu ra lệnh, Lăng Viên và Vân Liệt vội vàng bê thêm ghế tựa đến.
Dưới ánh đèn, Y phụ mắt đeo kính lão còn Vân Liệt ngồi cạnh, mái tóc bạc cứ một sợi nối tiếp một sợi của Y mẫu càng khiến Vân Liệt khổ sở, nàng chỉ có thể cúi đầu giả bộ xem bài, nỗ lực áp chế dòng lệ đang chực tuôn trào.
Thực sự bản thân càng ngày càng hay khóc.
Vân Liệt thậm chí tự giễu.
Có điều đánh bài được có khoảng nửa tiếng hai người già đã ngáp ngắn ngáp dài từ bỏ, Vân Liệt vừa định đứng dậy thì bị Lăng Viên bắt lấy cổ tay. "Ngồi với anh một lát đi."
Mà người một mực yên lặng ngồi bên quan sát, Lăng Thượng, lên tiếng. "Em đi ngủ trước." rồi đi luôn.
Không dám quay đầu lại, vì thế chỉ có thể cứng nhắc ngồi xuống. Lò sưởi phía đối diện do mới được bỏ thêm củi mà kêu 'tanh tách'.
Tay Lăng Viên từ cổ tay trượt đến lòng bàn tay Vân Liệt, nắm chặt, phó mặc cho cái lò sưởi đã giúp hai người bọc trong ấm áp, ban đêm thăm thẳm, vây quanh lò sưởi hưởng thụ giây phút cả hai bên nhau quả thật khiến Lăng Viên hạnh phúc không ngớt.
"Hô, Vân Liệt, anh sẽ không để mất em đâu."
Vân Liệt cười, tuy rằng cả ngày tâm trạng của nàng cực kỳ ảm đạm, song thời khắc này nàng lại nở nụ cười.
Nàng không rõ cười do bản thân quá ngốc nghếch không biết quý trọng người trước mặt hay do không biết vì sao Lăng Viên vẫn thiếu tự tin, cha mẹ nàng và rất nhiều người khác nữa, không phải tất cả mọi người đều khen ngợi anh ta hết lời sao.
"Em cười! Cả ngày hôm nay anh luôn cảm thấy em mất tập trung, vì thế nên rất hồi hộp đấy." Lăng Viên thở phào nhẹ nhõm, nhưng tay nắm càng chặt tay Vân Liệt.
"Anh căng thẳng chuyện gì chứ?" Vân Liệt hơi cau mày, tay rất đau, song nàng lại không nhìn thẳng Lăng Viên mà nói những lời tựa như 'Anh thả ra'.
Ánh mắt anh ta nhìn mình, kỳ thực rất giống ánh mắt của Lăng Thượng.
Ánh sáng bên dưới ánh đèn khiến trong nháy mắt Vân Liệt sản sinh ra một loại ảo giác.
"Sợ em nói không, nói dừng lại đi, nói em không muốn ở bên người này." Lăng Viên nhẹ nhàng đáp. "Sợ em nói với bố mẹ em rằng kỳ thực em không hề thương người đứng đối diện kia."
Vân Liệt nín thở, xưa nay đều cảm giáctuy Lăng Viên tinh tế nhưng vẫn chưa đủ nhạy bén đối với vấn đề tình cảm, không thể có chuyệntoàn bộ những sơ hở của nàng thu vào trong đôi mắt anh. Song giờ khắc này anh lại thật giống như một con người thông thấu hết thảy mọi sự.
Thông thấu đến nỗi Vân Liệt tự thấy bản thân như trong suốt trước mặt anh.
"Em xem, khixưalúc mất em, anh đã vô cùng khó hiểu; sau này có được em, anh cũng vẫn khó hiểu. Có lẽ em sẽ nói anh chưa từng chiếm được em thì làm sao lại nói mất đi em, đúng, lúc ấy anh biết anh không thể ở bên em, nhưng ít ra còn có thể nhìn thấy em, tuyệt đối tốt hơn rất nhiều so với nửa năm trống rỗng kia."
"Nửa năm sau, vận mệnh luôn diệu kỳ, lại một lần nữaem bước vào thế giới của anh, đồng thời còn tiếp nhận anh. Vân Liệt, em sẽ chẳng bao giờ biết anh đã cao hứng thế nào, anh hận không thể khoe khoang cho toàn bộ thế gian này."
"Lăng Thượng từng hỏi anh, hỏi anh liệu đã hỏi em lí do em chấp thuận anh hay chưa, anh trả lời nó rằng lí do của em không trọng yếu. Anh thật sự cảm thấy không quan trọng, em chịu cưới anh đã là điều tuyệt vời nhất rồi, tình yêu không treo ở bên miệng, anh hy vọng anh có thể dùng hành động để nói cho em biết anh vô cùng mong hai ta vĩnh viễn bên nhau, quanh minh chính đại bên nhau, danh chính ngôn thuận bên nhau. Vì thế nên anh đến đây."
"Những gì anh làm cho cô chú đều là tự nguyện, trên thực tế trong quãng thời gian nửa năm kia anh chưa từng ngờ sẽ được ở bên em, vì thế nên anh đã thực sự coi hai người như người thân mà chăm sóc, anh không muốn nói anh chiếm được sự đồng ý của cô chú để đầu cơ trục lợi, anh chỉ muốn cho em biết anh là một người đáng để em giao phó cả cuộc đời."
"Vì thế nên nếu giờ em còn do dự thì xin em hãy tỉ mỉ quan sát người đang ở trước mắt em đi, anh ta yêu em, yêu rất chân thành, sẽ không để tất cả mọi chuyện trở nên vội vàng hay tùy tiện, Vân Liệt, em có hiểu không?"
Vân Liệt ngơ ngác lắng nghe Lăng Viên.
Đây là lần thứ hai trong ngày nàng nghe hết một màn thao thao bất tuyệt, cả hai lần đều như một sợi dây trói, hơn nữa còn ngày càng xiết chặt.
"Cho dù bây giờ trong lòng em không có anh thì anh cũng tự tin sẽ có ngày biến trái tim em ngập tràn hình ảnh của anh, Vân Liệt, em phải cho anh cơ hội." Lăng Viên nâng hai tay nàng lên, khẽ hôn.
Vân Liệt chấn kinh, định rút tay ra.
Nhưng Lăng Viên quyết không buông,không thể nghi ngờ rằng động tác của Vân Liệt đã khiến anh tổn thương, song anh không áp sát cũng không lùi bước nữa, anh sợ vất vả giành được rồi lại đột nhiên đánh mất, sẽ không có thêm nửa năm chờ đợi, lần thứ hai mất đi ấy có thể chính là cả đời.
Cứ nắm tay Vân Liệtnhư vậy hồi lâu, Lăng Viên một mực chờ đợi, hy vọng Vân Liệt có thể nói gì đó, nhưng giống y chang ban ngày, nàng vô cùng trầm mặc.
Rất lâu sau mới nghe thấy Vân Liệt lên tiếng. "Hiện tại.... có lẽ là không thể.... nhưng tương lai, có lẽ có thể..."
"Lăng Viên, chúng ta cùng nhau cố gắng đi."
Lăng Viên mỉm cười, vẫn là nụ cười vốn thuộc về Lăng Viên, đôi mắt lóe sáng cùng khóe môi khẽ cong... nhưng cũng là nụ cười của Lăng Thượng.
Lúc bấy giờ Lăng Viên mới thả tay Vân Liệt. "Ừ, anh có cảm giác tối nay anh sẽ ngủ rất ngon, em cũng đi ngủ đi."
"Biết rồi." Vân Liệt cẩn thận khều đống củi còn dư rồi đóng nắp lò sưởi.
Lúc này chỉ còn lại mình nàng trong phòng khách, ánh đèn vẫn sáng như cũ, chiếu rọi rõ ràng vẻ mặt của nàng, cho dù có giơ tay lên che cũng không được nên đành tắt đèn đi, bóng tối là màu bao bọc bảo vệ tốt nhất, mọi thống khổ đều có thể bị giấu lấp. Ngồi một mình trong phòng khách một lát, Vân Liệt mới quay về phòng.
Bước chân rất nặng nề, càng gần cánh cửa tim đập càng nhanh. Duỗi tay đặt lên cửa, muốn đẩy, nhưng không đủ dũng khí.
Một hồi lâu sau, nó bị người kia nhẹ nhàng kéo ra, hai người, một ở trong, một ở ngoài, lẳng lặng nhìn nhau khi bốn bề vây quanhbởi bóng tối.
Mượn chút ánh trăng, mượn chút ánh sáng lóe lên từ con ngươi đối phương.
Cuối cùng vẫn là Lăng Thượng vươn tay ra, nắm lấy tay Vân Liệt, kéo nàng vào.
Vừa vào, ngay lập tứcVân Liệt được bao bọc trong cái ôm ấm áp của Lăng Thượng, tựa như rạng sáng ngày hôm ấy, cái ôm chan chứa cả cõi lòng.
Vân Liệt lại bắt đầu không ngừng run rẩy, giờ khắc này nàng không có dũng khí ngẩng đầu nhìn Lăng Thượng, cũng chẳng dám mở miệng nói chuyện.
"Tất cả rồi sẽ tốt hơn." Lăng Thượng dịu dàng vuốt ve lưng nàng, ôm nàng từ từ đung đưa, tựa như hai người đang khiêu vũ. "Cậu không sai, tôi cũng không sai, đây là do vận mệnh an bài."
.
"Ở một nơi nào đó chúng ta không thể nhìn thấy, vận mệnh cũng đã khởi động vòng quay, đây chính là sự sắp đặt của nó." *
Hết phần V.
|