Áp Đáo Bảo
|
|
Áp Đáo Bảo
Tác giả: Bổn Điểu Tiên Phi
Thể loại: Bách hợp, hiện đại
Nguồn: Bách Hợp Gia
Trạng thái: Full
Hệ liệt: Bỉ Ngạn Nhai - cuốn thứ 6
Editor: Thiên Thánh
Beta: Mèo
Số chương: 58 chương - 7 ngoại truyện
Giới thiệu:
Mạc Ảnh Hàn là tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ. Một ngày kia bỗng nhiên nàng nhận được một chiếc "bánh" từ trên trời rơi xuống.
Nàng thực vui mừng nhưng vì sao chiếc "bánh" này lại đè nàng a!.Nàng không cần chiếc "bánh" này nữa a!
Phiền Tiểu Thử nàng là cô gái tài mạo song toàn, rất nhiều người yêu thích nhưng vì sao lại chỉ để ý đến lãnh mỹ nhân a?
Thích tiền của Mạc tiểu thư? ai nói vậy? tuy nàng là nô lệ của tiền nhưng mà thực sự nàng rất thích tiền...à thích ngươi a a a~~
|
1
Trời quang, vạn dặm không mây.
Cây hoa lựu trong trường đại biểu cho sức nóng của mùa hè đang nở hoa rực rỡ, kèm theo tiếng ve, thật là dễ nghe. Tuy trời đang nắng, tuy bây giờ đang là mùa hè, nhưng gió thổi cũng rất êm dịu, trong không khí không có cảm giác nhớp nháp nhầy nhụa thường thấy của mùa hè, nói tóm lại, khí trời hôm nay nhẹ nhàng khoan khoái hiếm có, một ngày trời đẹp.
Trong một buổi sáng tuyệt vời như vậy, Phiền Tiểu Thử lại đi muộn.
"Oa a a a~~~~ ta không muốn sống ta muốn chết, thế giới này thực sự càng ngày càng khiến người ta không sống nổi nữa~~" Nữ sinh vừa gặm bữa sáng trong miệng, vừa hoảng loạn gom toàn bộ đồ vật trên bàn vào túi, lùa toàn bộ vào túi, sau đó chạy ra khỏi ký túc xá bằng tốc độ âm thanh.
"Muộn rồi muộn rồi, muộn rồi a a ta bị muộn rồi~~~~"
Tuy Phiền Tiểu Thử kêu gào thật thảm thiết, nhưng đối với những người mỗi ngày đều nghe thấy âm thanh này mà nói, thật sự không phải chuyện mới mẻ gì, tai của bọn họ mỗi ngày đều bị quấy rầy, đã quen với âm thanh kêu gào này của Phiền Tiểu Thử, mà thần kinh nhỏ bé cùng trái tim mong manh của họ cũng đều được rèn luyện, vô kiên bất tồi*.
*Vững chắc không gì sánh được.
Tổng kết lại một câu chính là: Mặc kệ nó.
Tiếng kêu gào của Phiền Tiểu Thử bị những người liên can thờ ơ, chạy một tầng rồi một tầng xuống dưới lầu.
Đối với sự sắp xếp của ký túc xá, tất cả mọi người đều cảm thấy thật sự quá là bi kịch, người càng đi muộn, thì ở lầu càng ngày càng cao.
Phiền Tiểu Thử chạy a chạy, Phiền Tiểu Thử cố gắng chạy a chạy, nhưng tòa ký túc xá này mỗi ngày đều giống như chạy thế nào cũng không xong. Bên tai là câu nói của giáo sư "Ai muộn 100 lần coi chừng chết" càng ngày càng rõ.
Chúa ơi~~ nàng đã muộn 99 lần rồi ~~~~~~~~(3_3)~~~~
Tối qua quả nhiên không nên làm thêm... nếu như không làm thêm sẽ không tới nửa đêm mới ngủ, nếu không phải nửa đêm mới ngủ thì sẽ dậy nổi, nếu như không phải... dòng suy nghĩ này lần lượt, không ngừng lập lại… lập lại...
Rốt cuộc lúc băng đến tầng hai, cảm thấy nếu bây giờ mà cứ chạy xuống như vậy, bản thân tự biết Phiền Tiểu Thử sẽ chết không tử tế, quyết định đi nhảy lầu... ặc...
Tầng lầu của ký túc xá này không cao lắm, bên ngoài lại là bãi cỏ mềm mại, Phiền Tiểu Thử qua tính toán vài lần, đương nhiên nàng cũng từng thử vài lần... o(╯□╰)o
Từ chiếc cửa sổ thấp nhất nhảy ra, sẽ không chết...
...
...
Tâm tình của Mạc Ảnh Hàn hôm nay không tệ, tuy rằng biểu tình của nàng hoàn toàn nhìn không ra rốt cuộc tâm tình không tệ ở chỗ nào, nhưng tâm tình của nàng thật sự không tệ. Có thể thấy qua nhờ mi mắt của nàng hôm nay hơi hạ xuống khoảng chừng 3mm, cùng bước chân đi nhanh hơn 1/100 so với bình thường.
Mạc Ảnh Hàn tâm tình không tệ quyết định đi dạo ở học viện Anh Đào, lâu rồi nàng chưa có tới đây. Từ sau khi tốt nghiệp, chỉ đôi khi đến để tìm Mạc Thanh Hàn.
Hiếm thấy trở về, Mạc Ảnh Hàn vừa đi vừa suy nghĩ cộng thêm tâm tình không tệ. Cho đến khi nàng đi đến ký túc xá nữ thì, rất quỷ dị nghe được một tiếng động.
Nếu như đoán không lầm thì hẳn là tiếng mở cửa sổ.
Mạc Ảnh Hàn đột nhiên nghĩ đến một tình tiết trong phim, một nữ sinh mở cửa sổ, ôm chậu hất nước xuống dưới, nam chính đúng lúc đi ngang qua, sau đó tình tiết gì gì gì bắt đầu triển khai.
Nhưng mà nàng không phải nam chính.
Mạc Ảnh Hàn nghĩ như vậy đột nhiên có dự định kỳ lạ là dừng chân lại, ma xui quỷ khiến thế nào mà ngước mặt lên nhìn.
Quái vật khổng lồ!
*Bẹp!*
Mạc tiểu thư đáng thương của chúng ta a~~~ ngay cả cơ hội để "Hự" một tiếng cũng không có, liền ngã xuống.
...
...
Chuyện tình quỷ dị xảy ra như thế, Phiền Tiểu Thử trước lúc mở cửa sổ đã chăm chú xác nhận dưới lầu không có ai qua lại, nhưng khi nàng mở cửa sổ nhảy xuống thì, đúng lúc thấy có người đứng dưới lầu... Người?! Tại sao phía dưới đột nhiên có người a a a!
"..."
Vị tiểu thư bị ta ngồi lên người ơi, ta thực sự không có cố ý đè ngươi a, chỉ là lúc ta phát hiện ra thì người ta đã ở giữa không trung rồi, ta bất lực a, ta thực sự bất lực a.
Ngồi trên người Mạc tiểu thư, Phiền Tiểu Thử nghĩ như vậy. Thuận tiện vỗ vỗ người dưới thân.
*Bẹp bẹp* <= Vì bốp, chát bạo lực quá:">
"..." Không có phản ứng, người dưới thân hoàn toàn không có phản ứng.
"Oa oa oa..." Không lẽ chết rồi sao? Đừng a a a! Nàng không có giết người a, nàng chỉ nhảy lầu thôi mà~~ tại sao lại biến thành giết người?
Ngồi trên cơ thể của ai đó, Phiền Tiểu Thử cứ như vậy bi thảm bản thân một lát, mới phát hiện mình phải đứng dậy khỏi cái đệm người này, bằng không người ta chưa chết cũng nhất định sẽ chết.
Sau đó hoang mang rối loạn đứng lên Phiền Tiểu Thử lập tức vui vẻ phát hiện, người này chưa có chết! o(╯□╰)o
"Oa a a a! Ngươi còn sống~~ oa oa oa~~~" Cái này là khóc vì vui, tuy rằng nghe qua rất là bất bình.
Nói chung mạng của Mạc tiểu thư chúng ta thật đúng là kiên cường, bị một quái vật khổng lồ đè vậy mà chỉ bất tỉnh thôi... Ặc... bị một tên như thế đè, không chết cũng phải bất tỉnh rồi.
Phiền Tiểu Thử suy nghĩ rất nhiều biện pháp để Mạc tiểu thư tỉnh lại, nhưng mà Mạc Ảnh Hàn hoàn toàn cự tuyệt. Mê man như trước.
Sau khi ở trên mặt mỹ nhân Mạc Ảnh Hàn tát phát thứ N, Phiền Tiểu Thử rốt cục cũng buông tha. Ngồi một bên khổ não, đang khổ não thì phát hiện...
"..." Vừa rồi chưa kịp nhìn kỹ, nhưng gương mặt này... gương mặt này thật đúng là... hàng tốt a. "Ồ~~~ "
"Ủ uôi, đôi mắt của nàng thật sự... nhắm thôi mà cũng đẹp. Nếu như mở ra nhất định sẽ dễ nhìn như sao trời, ồ..." Ta van ngươi, ngươi không thể uốn lưỡi trước khi nói hả?
Cứ như thế mê đắm nhìn chằm chằm, mê đắm nghĩ, Phiền Tiểu Thử vươn tay ra, vạch mắt Mạc Ảnh Hàn. 【Cái hành động này... cái hành động này a~~~ 】
Một chút cũng không có phát giác hành động của mình có bao nhiêu quỷ dị, Phiền Tiểu Thử sau khi vạch xong một con liền vạch nốt con kia. Thỏa mãn cơn ham muốn, dãi chảy đầy.
Nhưng đột nhiên, Phiền Tiểu Thử ngừng tay, đột ngột ngừng tay.
Sở dĩ Phiền Tiểu Thử ngừng tay là vì, nàng đột nhiên phát hiện, cái người này cái người này cái người này...
"Mạc Ảnh Hàn?! Bổn gia Mạc Ảnh Hàn?!"
Bổn gia có rất rất nhiều tiền, đương nhiên Mạc gia cũng có rất rất nhiều tiền, nghe nói Mạc Ảnh Hàn là người thừa kế của Mạc gia, cho nên Mạc Ảnh Hàn cũng có rất rất nhiều tiền.
Một công thức toán học đột nhiên xuất hiện:
Mạc Ảnh Hàn = có tiền = mèo chiêu tài
Nước dãi đã chảy tràn lan trên mặt cỏ, nay như Hoàng Hà vỡ đê.
Tiền a tiền a tiền a~~~ nhân dân tệ dễ thương, tiền xu dễ thương, miễn là tiền thì cái gì cũng thật dễ thương thật dễ thương~~~
Nếu như xxxx rồi oooo người này nữa thì... Hắc hắc hắc hắc~~~
"Hắc hắc hắc hắc~~~ " Phiền Tiểu Thử cười vạn phần bỉ ổi. Nhưng mà nụ cười của nàng lập tức biến mất. Bởi vì danh tiếng của Mạc Ảnh Hàn, ngoài có tiền và mèo chiêu tài ra, thì còn có...
Máu lạnh, ác độc, thủ đoạn tàn bạo, giết người không chớp mắt 【o(╯□╰)o】...
Nói chung chính là người này không nên đụng a, trên thân đóa hoa hồng này không phải chỉ có một ít gai a~~~
Lần đầu tiên gặp nàng thì đem nàng đặt dưới mông...
Phiền Tiểu Thử suy nghĩ hậu quả của mình một chút.
"..."
Phiền Tiểu Thử lạnh người. Phiền Tiểu Thử không muốn chết... càng không muốn sống không bằng chết.
Cho nên Phiền Tiểu Thử dễ thương của chúng ta phát rồ. Nàng đem Mạc Ảnh Hàn kéo qua một bên, gọi cho 120, sau khi nói rõ địa chỉ rồi... dĩ nhiên là chạy!
"Xin lỗi a ta không muốn vậy đâu nhưng mà ta thực sự không có tiền a a a~~ ta càng không muốn chết~~"
Trẻ em không nên bắt chước a trẻ em không nên bắt chước.
...
...
Lúc Mạc Ảnh Hàn tỉnh dậy thì đã ở trong bệnh viện. Mạc Thanh Hàn đang ngồi bên cạnh nàng ngủ gà ngủ gật, Cố Tiểu Mãn thì ngược lại, tinh thần tươi tỉnh. Vừa nhìn thấy Mạc Ảnh Hàn tỉnh lại, lập tức lay Mạc Thanh Hàn đang ngủ trên người mình dậy.
"Tiểu Hàn, thức dậy, tỷ tỷ tỉnh lại rồi."
Mạc Thanh Hàn mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên, nhìn Mạc Ảnh Hàn.
Mạc Ảnh Hàn ôm đầu mình, lần đầu tiên lộ ra biểu tình hoang mang xưa nay chưa từng thấy.
Bốn mắt nhìn nhau, chứa đầy, ẩn tình...
Cố Tiểu Mãn nhìn tình huống này, đột nhiên rất muốn nhảy ra khỏi đây bằng đường cửa sổ.
"Tỷ, ngươi mất trí nhớ rồi hả?" Mạc Thanh Hàn nói như bị quỷ nhập thân.
"Ai?" Mạc tiểu thư tích tự như kim* mở miệng.
*Tiết chữ như vàng - Kiệm lời m
"Cái gì ai?" Mạc Thanh Hàn tỏ vẻ không hiểu.
"Người mang ta đến bệnh viện."
"Có người gọi 120."
"Ai?" Mạc tiểu thư tích tự như kim lần thứ 2 mở miệng.
"Cái gì ai?" Được rồi, tín hiệu tâm linh của hai nàng lúc đó hình như có vấn đề.
"Người gọi 120 là ai?"
"Không biết."
"Điều tra." Mạc Ảnh Hàn nhìn chằm chằm muội muội nhà mình, vừa nói vừa làm động tác lột da. "Ta muốn lột da nó!"
"..." Người ta đưa ngươi đến bệnh viện ngươi còn muốn lột da người ta?
Xin cho phép Mạc Thanh Hàn và Cố Tiểu Mãn cùng lúc nghĩ tới 4 chữ "Lấy oán trả ơn", dù sao... người không biết không có tội.
Cố Tiểu Mãn đột nhiên lại nhớ tới tình cảnh trước đây của bản thân bị hai tỷ muội này bắt cóc. Sáu chữ "Việc này là phạm pháp a" vẫn không dám nói ra. Chỉ dám lặng thầm rơi lệ trong lòng.
Tiểu Hàn... ta không muốn vào tù làm gối thịt người của ngươi đâu ~~~~(3_3)~~~~
|
2
Phiền Tiểu Thử cảm thấy mi mắt bên phải giựt giựt dữ dội, trái là tài phải là tai, hôm nay không biết sẽ lại xảy ra chuyện không may gì.
Trong lòng miên man suy nghĩ, bước chân chạy thẳng đến trường học. Càng chạy, mi mắt càng giựt dữ dội, tim đập cũng dữ dội. Khi mi mắt và tim nảy phản khoa học thì Phiền Tiểu Thử đứng yên bất động.
Cái này cái này... chẳng lẽ thật sự có chuyện sắp xảy ra a?
Nàng dừng chân chưa được bao lâu, điện thoại di động bắt đầu phát lên bài "Cung hỉ phát tài", là bạn nàng Bạch Lam gọi đến.
"Alô~~ Tiểu Thử xảy ra chuyện rồi, ta nói a ngươi rốt cuộc tại sao lại đắc tội đến Mạc tiểu thư a? Nàng mang theo một đám người đến ký túc xá tìm ngươi a, còn nói nhất định phải lột da của ngươi ra. Thật là khủng khiếp, ngươi nghìn lần vạn lần đừng về a, không chừng thật sự sẽ bị lột da!" Xem ra Bạch Lam thật sự sốt ruột, bình thường làm gì cũng chậm rì rì, hiếm thấy loáng cái nói nhiều như vậy, giữa chừng cũng không có dừng lại.
Phiền Tiểu Thử nắm chặt điện thoại, há to miệng, vẻ mặt ngu dại.
"Này này... Tiểu Thử có nghe không thế?"
"Ta..."
"Ây za za, không nói nữa, hình như bọn họ phát hiện ta gọi cho ngươi rồi, ta cúp a! Cụp —— " Điện thoại bị cúp, Phiền Tiểu Thử đứng tại chỗ, từ ngu dại biến thành hóa thạch... sau đó da bắt đầu rạn nứt, rồi theo gió bay đi.
...
Làm chuyện trái với lương tâm quả nhiên sẽ có báo ứng.
Sau khi lẩn trốn một vòng, Phiền Tiểu Thử thề, sau này vĩnh viễn vĩnh viễn cũng không mở cửa sổ nữa!
"Ngươi cũng không muốn như vậy mà, có lẽ bị bắt cũng sẽ không sao đâu a." Bạch Lam ngồi trên giường, nhìn Phiền Tiểu Thử hôm nay thật sống không bằng chết, chậm rì rì nói.
Trong ánh mắt Phiền Tiểu Thử lóe lên tia sáng hy vọng. "Thật hả?"
"Thật." Chậm rì rì chậm rì rì trả lời.
"Vậy sẽ thế nào? Nàng sẽ tha thứ cho ta?" Chớp mắt, chớp mắt.
"...Cái này, thế kỷ 21 là thế kỷ của luật pháp, nói chung không đến mức chết người đâu." Bạch Lam cười mỉa. Dù có mất mạng thật, ta nhất định sẽ hốt xác giúp ngươi.
Phiền Tiểu Thử lệ rơi như thác.
"Nhưng ngươi cứ trốn ở đó cũng không phải cách, Mạc gia lợi hại như vậy, người bọn họ muốn tìm, ta chưa từng nghe qua có ai thoát."
Phiền Tiểu Thử như Hoàng Hà vỡ đê.
"Hết hy vọng rồi, hết hy vọng rồi... ta không muốn bị lột da~~~"
"Haiz..." Bạch Lam thở dài: "Nếu có thể xảy ra chuyện gì, khiến ấn tượng của Mạc Ảnh Hàn đối với ngươi thay đổi thì tốt rồi, như vậy có thể sẽ không bị lột da."
Đôi mắt của Phiền Tiểu Thử lần thứ 2 phát sáng. "Chuyện gì? Xảy ra chuyện gì là xảy ra chuyện gì?"
"Cái này..." Bạch Lam 囧. "Cái này ta còn chưa nghĩ ra... ha ha..."
Lần này Phiền Tiểu Thử không có lệ rơi như thác, lần này Phiền Tiểu Thử muốn giết người.
"Không thì ngươi có thể theo dõi Mạc Ảnh Hàn a, lúc nào cũng giám sát chặt chẽ, thì có thể tìm được cơ hội để Mạc Ảnh Hàn tha thứ ngươi."
Phiền Tiểu Thử mắt trợn trắng.
Người ta bây giờ đang bị nàng truy sát nha! Còn đi theo dõi nàng?! Không phải như đưa dê vào miệng hổ sao?
Nhưng mà...
Tuy nói như vậy, nhưng lúc ngồi xổm trong bồn hoa dưới lầu, lúc lo lắng che mặt đi qua cao ốc hay cửa lớn, Phiền Tiểu Thử ngoại trừ biện pháp ngựa chết làm ngựa sống* ra thì cũng không nghĩ ra cách nào khác.
*dạng liều chết tìm đường sống?
Chừng nào mới đi ra a~~ khí trời hôm nay nóng quá a, còn chờ đợi như vậy, mình có thể bị cảm nắng mà chết không? Nếu thực sự bị cảm nắng chết thì... chí ít không cần lo lắng bị lột da nữa.
Hỗn loạn Phiền Tiểu Thử hỗn loạn nghĩ như vậy thì liền nhìn thấy Mạc Ảnh Hàn bước ra từ tòa cao ốc.
Người trước đó còn hỗn loạn lập tức tỉnh táo tinh thần. Chăm chú tập trung, cẩn thận bước theo sau Mạc Ảnh Hàn.
Gần đây tâm tình Mạc Ảnh Hàn vô cùng tệ. Sở dĩ tâm tình vô cùng tệ là bởi vì, nàng phát hiện mình bị theo dõi. Người theo dõi nàng chẳng biết là chuyên nghiệp hay nghiệp dư, có đôi khi nghiệp dư đến nổi nàng còn nhận ra, nhưng nói hắn nghiệp dư cũng không đúng, khi muốn tóm cái tên bám đuôi này thì, chả hiểu tại sao lại tìm không được.
Giằng co hết một tuần như vậy, trước đó do không tìm được cái tên Phiền Tiểu Thử đè nàng, tâm tình Mạc Ảnh Hàn đã không tốt nay càng tệ. Đúng là cái tên âm hồn bất tán, thực sự không thể nhịn được nữa.
Mạc tiểu thư quyết định tự mình ra tay, dụ tên bám đuôi nàng xuất hiện, xem hắn rốt cuộc muốn gì.
Vì vậy xuất hiện cái cảnh này, Mạc Ảnh Hàn một mình đi ra khỏi cao ốc, không đem theo vệ sĩ.
Phiền Tiểu Thử lén lút đi theo Mạc Ảnh Hàn cố gắng để mình không bị phát hiện. Nhưng đi theo thật lâu rồi mà không có xuất hiện chuyện gì cả, từ từ, Mạc Ảnh Hàn đi đến một con đường tương đối vắng vẻ.
Phiền Tiểu Thử đi cùng a đi cùng, càng đi theo, lại càng cảm thấy 囧 a 囧. Cứ theo dõi như này đến khi nào a... chẳng lẽ mình thực sự bám đuôi đến già chết?
Trong đầu đột nhiên xuất hiện một bức tranh, vẽ một người mặt có nếp nhăn, đầu tóc bạc phơ, chống gậy, đi theo một người mặt cũng có nếp nhăn, đầu đầy tóc bạc, chống gậy, nàng theo sau Mạc Ảnh Hàn, đi a đi, ánh tà dương chiếu rọi hai người. Tiếp đó đi sau lưng nàng, vừa đi vừa niệm chú: "Té lẹ đi a, ngươi té lẹ đi a, vậy ta mới có thể cõng ngươi đi bệnh viện." A... hình ảnh thật là hài hòa thật là hạnh phúc.
Ý... nhưng nếu lúc đó Mạc Ảnh Hàn có té thật, mình cũng không thể cõng nổi nàng đúng không? Không chừng còn để nàng cõng ngược lại mình... o(╯□╰)o
Có lẽ mình nên gọi theo ông xã của mình, cùng nhau theo dõi nàng... cơ mà lỡ như Mạc Ảnh Hàn cũng có ông xã đi theo thì làm sao bây giờ?
Hình ảnh trong đầu tiếp tục thay đổi... bốn người bước đi dưới ánh chiều tà...
Xì!
...Cái hình ảnh quỷ dị này là sao a?! Nàng không nên như vậy a, then chốt là, dưới tình hình hiện tại của mình, giống như kẻ có thể sống đến một ngày như vậy sao?
Người theo dõi nhịn không được nỉ non nói: "Nhanh gặp chuyện không may đi... giống như phim truyền hình hay chiếu ấy, bị bắt cóc a hay gì gì đó thì tốt biết mấy."
Chắc là trời xanh rốt cục cũng nghe được lời cầu xin của nàng, để ước mơ của nàng rốt cuộc cũng trở thành sự thật một lần.
Trước mắt nàng đột nhiên xuất hiện ba tên đàn ông, chắn đường Mạc Ảnh Hàn.
"Đứng lại!" Tên dẫn đầu đột nhiên hét lớn một tiếng với Mạc Ảnh Hàn.
Mạc Ảnh Hàn dừng bước, đứng tại chỗ, nhíu mày, không nói gì.
Tinh thần Phiền Tiểu Thử hơi rung lên. Rốt cục, cơ hội của nàng rốt cục xuất hiện rồi hả?
"Các ngươi theo ta nhiều ngày như vậy, chính là muốn đứng trước mặt ta nói một tiếng đứng lại?" Mạc Ảnh Hàn đứng tại chỗ, biểu tình vô cùng bình tĩnh. Nhìn dáng vẻ của nàng giống một nữ hiệp thường thấy trong TV.
Hình dạng này của Mạc Ảnh Hàn khiến Phiền Tiểu Thử thật vất vả mới lóe lên một tia hy vọng giờ đã biến mất. Lẽ nào vị tiểu thư này cơ bản không cần nàng ra trận cứu giúp?
Suy nghĩ này vừa mới bốc lên trong đầu thì lập tức bị tình cảnh trước mắt đập chết ngắt.
Cũng không biết từ đâu xuất hiện ra một chiếc xe, đột nhiên chạy ào tới con đường không người qua lại này, sau đó ba tên đàn ông trước mặt đột nhiên đẩy Mạc Ảnh Hàn một cái, một bóng người lập tức xuất hiện từ trong xe, ở sau lưng Mạc Ảnh Hàn giơ tay lên che kín miệng nàng, lôi nàng vào trong xe.
Phiền Tiểu Thử há họng chết lặng.
Cái này cái này cái này... rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Chỉ chốc lát sau khi dừng lại, chiếc xe phóng đi.
"Oa a a!" Phiền Tiểu Thử kêu to một tiếng, lập tức đuổi theo.
"Có lầm không a!" Nàng hy vọng có chuyện xảy ra, nhưng nàng không hy vọng mình đuổi theo xe hơi a?! Người làm sao có khả năng đuổi kịp ô tô!
Người quả nhiên không đuổi kịp ô tô, cho nên Phiền Tiểu Thử bắt taxi đuổi theo.
"Sư phụ, phiền ngài chạy nhanh một chút."
"Nhanh nữa sẽ vượt quá tốc độ, tiểu muội." Sư phụ trước mặt vừa lắc đầu vừa trả lời.
"Vậy hơi nhanh một chút đi~~~"
"..." Sư phụ vặn vẹo. "Hơi nhanh một chút cũng không được."
Xe đã chạy rất xa, càng xa càng hẻo lánh, máy tính giờ cũng nhảy lên quá nhiều số, đây chẳng khác nào tiền xe cũng càng ngày càng cao. Ánh mắt Phiền Tiểu Thử vừa mới còn chăm chú nhìn chằm chằm chiếc xe phía trước, về sau, ánh mắt đổi thành nhìn chằm chằm máy tính giờ trong xe, ban đầu là nhìn, về sau chăm chú, cuối cùng trợn mắt nhìn.
"..." Tài xế ở một bên thẹn thùng. Máy tính giờ của hắn nha, nàng muốn trừng cho nó thủng lỗ sao?
Rốt cục, trong lúc Phiền Tiểu Thử hận không thể gỡ máy tính giờ của tài xế xuống thì, chiếc xe trước mặt rốt cục cũng ngừng lại, sau đó quẹo vào một cái gara.
Lúc này, giá trên bảng tính giờ đã lên đến 100 đồng.
Phiền Tiểu Thử liều mạng rút ra chiếc bóp đỏ, lại tiếp tục hung hăng trừng chiếc máy tính giờ, rồi cấp tốc xuống xe.
Mèo chiêu tài a mèo chiêu tài, tại sao ngươi một chút cũng không có chiêu tài vậy? Tiền lần này tiểu thư ta trả, sau này nhất định phải khiến ngươi bồi thường cả vốn lẫn lời!!
Cửa gara đã đóng lại, muốn vào trong phỏng chừng không có khả năng. Phiền Tiểu Thử cũng đã dạo quanh bốn phía, mới phát hiện sau lưng gara có một chiếc cửa sổ nhỏ khoảng chừng 30-40 mét, cái gara này phỏng chừng đã bị bỏ hoang, song cửa sổ cũng đã rơi ra, vừa đủ cho một người chui vào.
Tay chân Phiền Tiểu Thử lưu loát bắt được bệ cửa, chui vào bên trong. Lúc này nàng vô cùng cám ơn cha mẹ đã cho nàng một vóc người ăn bao nhiêu cũng không mập nổi.
Cửa sổ ở phía sau, lúc chui vào cũng không khiến bọn bắt cóc chú ý.
Trộm nhìn này nhìn này mèo đã đến trước mặt. Nhìn thấy Mạc Ảnh Hàn bị trói tay ra sau một chiếc ghế, tên bắt cóc đang cầm điện thoại di dộng yêu cầu Mạc gia lập tức cầm một nghìn vạn đến chuộc.
Mạc Ảnh Hàn ngồi trên ghế, diện vô biểu tình.
Cơ mặt nàng bị liệt hả? Phiền Tiểu Thử len lén nhìn tình huống. Đến bây giờ cũng không có một chút biểu cảm gì, chí ít hoảng sợ một chút cũng tốt mà, nếu như nàng là kẻ bắt cóc, nhất định sẽ rất thất vọng.
|
3
Đợi khoảng chừng hơn mười phút, một tên trong bọn cướp đi ra ngoài mua cơm, một tên đứng ngoài cửa gọi điện thoại, không biết gọi cho ai, xem ra nửa tiếng nữa cũng không có đi vào.
Phiền Tiểu Thử thừa dịp không có ai, mèo đến rồi đây, đi tới bên người Mạc Ảnh Hàn. Nàng vừa tới gần, đối phương liền phản ứng, nhanh chóng xoay đầu nhìn nàng, cơ mặt bị liệt nên không có biểu tình gì.
Phiền Tiểu Thử cũng không nói gì, chỉ làm động tác "Suỵt". Cúi đầu rất nhanh đã tháo sợi dây trên người Mạc Ảnh Hàn.
"Kẻ nào?!" Sợi dây vừa cởi ra, tên cướp ra ngoài gọi điện liền phát hiện các nàng.
Tình tiết cẩu huyết đã bắt đầu cẩu huyết, nhất định sẽ cẩu huyết tới cùng.
Sau khi Phiền Tiểu Thử làm động tác muốn té xỉu, lập tức lấy lại tinh thần, đứng trước mặt Mạc Ảnh Hàn. Bày ra một bộ dạng đánh nhau.
"Á à! Cái con này bày đặt học TV muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân? Ngươi tưởng đây là phim truyền hình dài tập à!" Tên cướp ngoài cửa tay còn cầm điện thoại, nói mấy chữ thì tiến tới vài bước, đến khi nói xong câu, người đã đứng trước mặt Phiền Tiểu Thử không tới hai mét.
"Loại tình tiết cẩu huyết như thế này, ta van ngươi, coi như là phim truyền hình dài tập cũng không có ai tin đâu biết không?" Phiền Tiểu Thử động thủ, đương nhiên Phiền Tiểu Thử không đợi đến sau khi nói xong câu mới động thủ, Phiền Tiểu Thử trong lúc nói những lời này đến chữ thứ hai mươi bảy, liền động thủ.
Đếm rồi, edit vừa đủ 27 chữ ww
Nắm chặt tay, tiến lên, đấm thẳng một quyền. Trực tiếp đánh vào mũi đối phương. Đối phương chỉ kịp "Óe~" một tiếng. Thì chỉ còn động tác ôm mũi.
"Tại sao ngươi đánh cũng không nói trước một tiếng?!" Đối phương ôm mũi kêu to.
"Ngươi đọc tiểu thuyết kiếm hiệp hơi nhiều rồi nha!" Lại đấm tới một quyền. Thẳng vào mắt.
"Óe!"
Phiền Tiểu Thử sau khi đấm thẳng một quyền thì chính là... đấm thẳng đấm thẳng đấm thẳng!
"..."
Đối phương ngã xuống đất, không dậy nổi.
"Tại sao ngươi chỉ dùng mỗi chiêu đấm thẳng?" Người ngã xuống đất dậy không nổi đương nhiên không có cơ hội nói ra nghi vấn, người nói câu này là Mạc Ảnh Hàn.
"Hắn vẫn đứng thẳng trước nắm đấm của ta, đương nhiên ta dùng mỗi chiêu này rồi."
"..."
"Không nói nữa không nói nữa, mau về thôi. Chờ bọn chúng quay lại thì không xong!" Phiền Tiểu Thử nói có hơi sốt ruột, bởi vì dù nàng có võ, nhưng đối phương dù sao cũng là thanh niên trai tráng, nếu nàng đối phó, sẽ có chút trắc trở.
"Không cần gấp, bọn chúng không quay lại đâu." Nhưng Mạc Ảnh Hàn thì ngược lại, đứng yên, khí định thần nhàn* nói.
*Hơi thở ổn định, tinh thần nhàn nhã
Phiền Tiểu Thử vô cùng kinh ngạc. "Sẽ không quay lại? Tại sao?"
"Người của Mạc gia đã đến, bây giờ bên ngoài hẳn đã giải quyết xong."
"Gì?" Phiền Tiểu Thử thộn ra.
"Trên nhẫn của ta có chức năng truyền tin, lúc ta vừa bị trói lên xe, người của Mạc gia đã dùng vệ tinh dẫn đường, theo dõi ta đến đây, cũng gần mấy phút rồi, bọn họ cũng đã đi đến." Nói cách khác, nàng bị người ta bắt cóc, kỳ thực cũng là kế hoạch ngay từ đầu của nàng, tuy bên trong kế hoạch này, ngay lúc nàng bị trói lôi lên xe vệ sĩ của nàng nên ra tay cứu nàng mới phải.
"..." Phiền Tiểu Thử đã thộn đến mức không nói ra lời.
"Nhưng mà..." Mạc Ảnh Hàn đứng yên, từ lúc vừa bắt đầu đến giờ cơ mặt vẫn bị liệt, biểu tình soi mói này thật hiếm thấy, nhìn Phiền Tiểu Thử nói: "Sự xuất hiện của ngươi là ngoài ý muốn."
"Ế?"
"Ta không biết ngươi, ngươi là ai?" Vào thẳng chủ đề, ngắn gọn rõ ràng.
"A... ta... a.... ta ta ta ta ở trên đường thấy ngươi bị bắt cóc, cho nên ta đi theo, cứ như vậy." Chột dạ, chột dạ a...
"? Ra là vậy, nhìn không ra ngươi lại là một người có lòng, chuyện bắt cóc nghiêm trọng như vậy, ngươi cũng tùy ý giúp đỡ một người xa lạ."
"Cũng không phải tùy ý đâu." Thuận miệng trả lời, hoàn toàn không thông qua đại não.
"Sao? Không phải tùy ý?" Cau mày.
"A... không phải, ta có từng tự hỏi, có nên báo cảnh sát không." Nói dối, kỳ thực cái gì cũng không có, thế nhưng nàng lại không tìm được một lời giải thích hợp lý nào, để nàng lanh miệng, để nàng lanh miệng!
"Ừ. Ngươi nhìn sơ rất quen mặt, chúng ta, có phải từng gặp qua không?"
Phù phù phù phù! Con tim này muốn nhảy ra khỏi miệng mình mới vừa lòng hả?!
"A a, ta là học sinh của học viện Anh Đào, trước đây ta cũng từng gặp qua học tỷ, nên chắc là quen mặt, cho nên ta nói không phải tùy ý giúp đỡ một người xa lạ a!" Cười gượng, cười gượng.
"À. Sao cũng được, ta vẫn cám ơn ngươi. Ta là Mạc Ảnh Hàn, hoan nghênh ngươi bất cứ lúc nào cũng có thể đến Mạc gia chơi." Lời này của Mạc Ảnh Hàn tuyệt đối chân thành, nếu như gương mặt nàng không cứng ngắc như thế, Phiền Tiểu Thử nhất định sẽ phát hiện, nhưng biểu tình trên gương mặt Mạc Ảnh Hàn như một khối đậu phụ đông, nhưng có lẽ Phiền Tiểu Thử vẫn cảm giác được.
Cái này là sao! Chẳng lẽ ấn tượng của nàng đối với mình đã cải thiện? Nháy mắt, Phiền Tiểu Thử vô cùng vui vẻ, tâm tình nhảy nhót a. Nàng thậm chí còn cảm giác được chân mình không có chạm đất.
Gần như vừa nhún vừa nhảy đi theo Mạc Ảnh Hàn ra cửa gara, tâm tình tung tăng nghĩ, chiêu này quả thật hiệu nghiệm, nhưng bốn chữ "Vui quá hóa buồn" kỳ tích xuất hiện.
"Ngươi, là Phiền Tiểu Thử?" Mạc Ảnh Hàn đi phía trước đột nhiên quay đầu lại hỏi.
"Ừa." Tâm tình tung tăng nên Phiền Tiểu Thử tung tăng tâm tình trả lời.
"...Người hôm đó đè ta... tên là Phiền Tiểu Thử." Gương mặt Mạc Ảnh Hàn hết sức dữ tợn.
"..."
Thời gian đột nhiên dừng lại.
"...Vậy ngươi nói xem, lột da người như thế nào, hiệu quả nhất?" Mạc tiểu thư dữ tợn rất chân thành hỏi.
"Không lột là tốt nhất... ~~~~(3_3)~~~~ "
"Nhưng ta muốn lột." Mạc Ảnh Hàn vô cùng linh hoạt chuyển động các ngón tay của mình, bước từng bước một tới gần Phiền Tiểu Thử.
Vẻ mặt Phiền Tiểu Thử đáng thương lui từng bước, lộ ra vẻ mặt khóc thảm nói: "Nghĩ lại là được rồi, không cần làm thiệt đâu."
Phiền Tiểu Thử vừa nói, vừa lui, hoàn toàn không để ý đến tên cướp bị nàng đấm thẳng đấm thẳng nằm trên mặt đất.
Tên cướp vô danh nằm im lặng không có ý thức chống cự. Phiền Tiểu Thử cứ lui cứ lui nên bị vấp cái 'thi thể' đó.
"Ế?!" Gót chân khua trúng 'thi thể' nên bị mất thăng bằng, liền ngả nghiêng, Phiền Tiểu Thử hai tay nhanh nhẹn duỗi ra phía trước, tìm giúp đỡ.
Nhưng hiển nhiên là Phiền Tiểu Thử đánh giá cao tính lương thiện của Mạc Ảnh Hàn quá, Mạc Ảnh Hàn hoàn toàn không có ý muốn đưa tay ra giúp nàng. Lạnh lùng nhìn nàng té ngã.
Phiền Tiểu Thử hoảng hốt. Vài giây trước khi ngã xuống, hai tay của nàng quơ quào không ngừng, vượt quá người thường, rốt cục, trong lúc quơ quào, Phiền Tiểu Thử nắm chặt áo Mạc Ảnh Hàn. Muốn mượn lực để giữ vững cơ thể mình.
Mạc Ảnh Hàn vì vậy mà trả giá cho sự lạnh lùng của mình.
"Ế?!"
"A a a~~ "
Cũng chưa từng nghĩ tới, tên Tiểu Phiền Thự* này còn có lá gan dám tóm lấy nàng, cho nên không có chuẩn bị trước a. Cũng có lẽ bởi vì tên Tiểu Phiền Thự này tóm quá sức, Mạc tiểu thư không thể giữ thăng bằng.
*Tên của Tiểu Thử đảo thứ tự mà ra, Thự cùng đồng âm với Thử, cho nên nàng mới có biệt danh là củ khoai lang.
Phiền Tiểu Thử cứ nắm chặt lấy Mạc Ảnh Hàn, cả hai cùng nhau ngã xuống. Một nữ sinh hoảng hốt song song ngã cùng một nữ sinh cơ mặt bị liệt, tư thế cực kỳ quỷ dị.
Nguyên một màn 'Thiệt duyên dáng' hoàn toàn lộ rõ ra trước mặt Cố Tiểu Mãn và Mạc Thanh Hàn đang đứng chờ hai người trong cuộc.
"Oa a!" Nữ sinh té trên mặt đất thảm thiết kêu gào một tiếng.
Có Chúa chứng giám, Phiền Tiểu Thử thật sự ngã rất đau, Phiền Tiểu Thử kêu gào cũng thật thảm thiết, chỉ là phối hợp với tình cảnh hiện tại, hai người té trên đất, tứ chi giao nhau, thân thể người này chồng lên người kia khít sát hoàn toàn. Cố Tiểu Mãn đứng ngoài cửa rất không trong sáng nghĩ tới cảnh ướt át, kích tình thêm một chút nữa chắc chắn sẽ xuất hiện mấy từ ngữ con cua.
激情等等若干带着小螃蟹出现的词语
Không rõ “từ ngữ tiểu bàng giải” nghĩa là gì, nhưng chắc không trong sáng lắm đâu.
"Lý do tỷ muốn tìm Phiền Tiểu Thử là đây? Ta còn cho rằng tỷ muốn lấy oán trả ơn... chẳng lẽ là muốn lấy thân báo đáp?" Một bên Mạc Thanh Hàn trong sáng nói.
"....Như vậy à..." Một bên Cố Tiểu Mãn không trong sáng trả lời.
Tha thứ cho hai người mới tới không rõ tình huống này đi.
Phiền Tiểu Thử bị đè trên người đã chết ngất nhưng vẫn không quên kêu thảm trong lòng.
Ta sẽ bị giết, ta nhất định sẽ bị giết ~~~~(3_3)~~~~ nhưng nàng thực sự không có cố ý, thực sự không có a~~ chiêu anh hùng cứu mỹ nhân này, một chút cũng không dùng được.
|
4
Phiền Tiểu Thử mơ màng tỉnh dậy sau cơn hôn mê, thì liền nhìn thấy băng sơn mỹ nhân kia ngồi kế bên người mình.
"..." Phiền Tiểu Thử lập tức nhắm hai mắt lại, đồng thời hy vọng giá như mình chưa từng mở mắt ra.
"Mở ra." Rất rõ ràng, tuy Phiền Tiểu Thử đã lập tức nhắm mắt, nhưng Mạc tiểu thư vẫn nhạy cảm phát hiện.
"..." Phiền Tiểu Thử quyết định giả chết. Bởi vì có thế nào, cuối cùng nàng cũng chết.
Mạc tiểu thư tao nhã cầm lấy dao gọt trái cây bên giường, 'tao nhã' kề vào tai Phiền Tiểu Thử.
"...Mở, ra!" Lưỡi dao lạnh lẽo sắc bén lóe ra ánh sáng âm u.
Phiền Tiểu Thử cứ như vậy bán đứng phẩm chất của mình.
"Oa a a! Ta sai rồi, ta thực sự sai rồi! Xin đừng lột da ta~~~ "
Bán đứng nhân cách của mình, Phiền Tiểu Thử quỳ gối trên giường, vểnh môi, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, nhìn như vậy, xác thật rất muốn đá nàng một cước.
"..." Mạc tiểu thư ở bên cạnh mắc phải khó khăn.
Tuy nàng rất muốn lột da Phiền Tiểu Thử, nhưng nàng cũng xác thực rằng không thể lột được. Với lại, lột da rồi làm gì? Không thể hầm ăn. Nhưng không lột da Phiền Tiểu Thử, thì buông tha nàng sao, Mạc Ảnh Hàn lại không cam lòng. Hai vụ kia, Mạc tiểu thư rất là ghi hận trong lòng. Kỳ thực Mạc tiểu thư của chúng ta rất là nhỏ nhen.
Chung quy cũng nên cho nàng một chút giáo huấn nhỉ? Nhưng mà giáo huấn cái gì đây?
Từ nhỏ đã ở trong quy củ, bị người ta nói là bảo thủ vô thú* Mạc tiểu thư, nghĩ không ra biện pháp gì có thể chỉnh đốn người khác.
*không có thú vui/sở thích
Vì vậy nàng nghĩ a nghĩ, sau khi nghĩ hết một lúc, rốt cục nhớ tới nội dung phim truyền hình chiếu lúc 8 giờ* nàng vô tình xem phải thật lâu thật lâu trước đây:
*Khung giờ vàng
Nam diễn viên cho nữ diễn viên đeo tấm bảng "Ta là Đồ Ngu" đứng trước mặt toàn thể giáo viên trong trường.
Bộ phim này Mạc tiểu thư của chúng ta xem qua không nhiều, nhưng ấn tượng tương đối sâu.
Mạc tiểu thư của chúng ta, ở phương diện này mà nói, còn khá là ngây thơ.
Vì vậy ngày hôm sau.
Khả ái, học sinh giỏi, tự xưng văn võ song toàn Phiền Tiểu Thử của chúng ta, vô cùng ngây thơ đeo một tấm bảng "Ta là kẻ ngốc, ta là kẻ ngốc" đứng trước cửa học viện Anh Đào. Đồng thời còn bị dặn rằng, phải "cười ngu" cùng hành lễ kiểu công chúa* với mỗi người đi ngang qua.
*Chắc là kiểu xòe váy nhún cái~
Phiền Tiểu Thử rất muốn chết.
Sau khi hành lễ lần thứ 207, đồng thời bị người khác dùng ánh mắt mắng nàng "Con điên" lần thứ 207, Phiền Tiểu Thử thực sự thực sự rất muốn chết.
Tại sao nàng lại vì một người ấu trĩ muốn chết, ở chỗ này làm chuyện ấu trĩ muốn chết a a a! Cuộc đời của nàng a! Có cần phải như phim truyền hình lúc 8 giờ như thế này không!?
Củ khoai lang cảm thấy nhân cách của mình đã bị chà đạp nghiêm trọng, nàng muốn phản kháng, mạnh mẽ phản kháng! Nhưng mà nàng không có cách nào phản kháng, nàng chỉ là một củ khoai lang, tuy nàng không thể phủ nhận nàng là một củ khoai rất ưu tú, thế nhưng khoai dù sao cũng chỉ là khoai. Củ khoai lang không có cách nào phản kháng, cho nên có lẽ củ khoai lang nên tránh đại mỹ nhân xa một chút a ~~~~(3_3)~~~~ quả nhiên người đẹp đều có gai, hơn nữa mỹ nhân này không chỉ đơn giản là có gai, gai này không chừng còn có độc!
Mạc Ảnh Hàn hiển nhiên không phải là loại người dễ dàng buông tha người khác. Thật ra, Mạc Ảnh Hàn lúc nào cũng vô cùng bận rộn, cho nên thật sự không có rảnh đi giày vò Phiền Tiểu Thử.
Bởi vậy, lúc Phiền Tiểu Thử có ý định tránh né nàng —— đương nhiên nàng không tránh né thì kết quả vẫn vậy. Sau chuyện này, Mạc Ảnh Hàn và Phiền Tiểu Thử thực sự không cùng nhau xuất hiện nữa.
Về chuyện xảy ra ở gara, trải qua sự uy hiếp và đe dọa kịch liệt của Mạc tiểu thư, nhân viên ở đây đương nhiên thở mạnh cũng không dám.
Dựa theo tình hình như thế, tất cả dần lắng xuống, yên bình như xưa.
Nếu thực sự trở thành như vậy, bộ truyện này cũng sẽ kết thúc ở đó. Nhưng mà, sở dĩ có một số người mong chờ tương lai, là bởi vì nó có vô số khả năng có thể xảy ra.
Cũng bao gồm cả chuyện này, vốn dĩ có chết cũng không ai dám để lộ ra một chút việc ở gara, nhưng không biết tại sao chuyện này lại bị người làm lộ.
Tin đồn kinh khủng ở chỗ, nó cũng có vô số khả năng.
Cho nên vốn dĩ tình cảnh anh hùng cứu mỹ nhân của Phiền Tiểu Thử, lại biến thành phiên bản "Tiểu thư Mạc gia yêu phải nữ sinh bình thường cùng trường, với ý đồ tranh giành mà giở trò bắt cóc nàng".
Lúc nghe được phiên bản ấy Phiền Tiểu Thử đang sống một cuộc đời bình thường của nàng mà cảm động đến rơi nước mắt.
Phiền Tiểu Thử cảm động đến rơi nước mắt hiếm thấy hào phóng một lần, mời Bạch Lam đến căn tin đãi nàng ăn. Nàng đã mơ ước được ăn cơm gà ở căn tin này lâu lắm rồi, lần này rốt cục cũng nhẫn tâm mua về, tâm tình vui vẻ a~~~
La la la la, la la la la~~ ta là tiểu hành gia bán báo~~~
Căn tin của học viện Anh Đào vô cùng tốt, thức ăn không chỉ ngon mà kỷ luật cũng không tệ, cảm giác vô cùng thoải mái.
Phiền Tiểu Thử đang ăn cơm gà của mình, uống trà sữa, thuận tiện tranh thủ thời gian nghĩ xem hôm nay mình đã kiếm thêm được bao nhiêu tiền.
Bạch Lam ngồi kế bên, chậm rì rì ăn, thỉnh thoảng chậm rì rì nói mấy câu.
Nhưng bầu không khí trong căn tin trước đó còn yên ắng, thì nháy mắt đột nhiên sôi nổi lên.
"Thật á thật á?! Sao lại có chuyện đó!"
"Hèn chi đến giờ cũng không thấy nàng có bạn trai! Thì ra là vậy?!"
"Oa a a~~ trời ơi là trời."
"Thật là lãng mạn."
"Não của ngươi bị kẹt ở cửa hả? Chuyện này lãng mạn chỗ nào?!"
"Thì là lãng mạn a, thực sự vô cùng lãng mạn mà~~ "
"Người nữ sinh đó thật có phúc~~ ta cũng muốn được như nàng."
"Được rồi được rồi, nữ sinh đó là ai hả? Rốt cuộc là ai a~~~ có thật ở trong trường chúng ta không?"
"Này này~~ ta nói các ngươi a, đầu óc thực sự không có vấn đề chứ?"
Các cuộc đối thoại bắt đầu tăng nhanh, bầu không khí càng trở nên sôi nổi hơn, sôi đến nổi Phiền Tiểu Thử cũng không có bụng dạ nào mà tính toán doanh thu hôm nay của mình.
"Chuyện gì xảy ra a? Bên ngoài thiệt ồn ào~~" Hàng mi lá liễu có chút hoang mang nhẹ nhàng nhíu lại, Phiền Tiểu Thử hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, lú đầu ra ngoài nhòm ngó thử.
"Không biết, chuyện bự gì xảy ra chăng?" Bạch Lam chậm rì rì trả lời. Giữa trán nàng cũng có nếp nhăn. Nàng không thích môi trường quá ầm ĩ.
Lẽ nào không có ai quản sao? Chuyện gì xảy ra a? Ồn ào đến như vậy.
Hai người hoàn toàn không hòa hợp vào bầu không khí sổi nổi của những người còn đang phiền muộn, ngoài kia lại nổi lên một tiếng quát to.
"Ở chỗ chúng ta, ở chỗ chúng ta sao?! Ôi trời ơi chính là cái tên học sinh giỏi lớp ba!"
"Ừ ừ! Chính là cái đứa học sinh giỏi!"
"Trời! Lẽ nào lại là cái tên học sinh giỏi kia!"
"Đúng đúng đúng! Chính là nó chính là nó! Tên gì vậy?!"
"A a! Ta nhớ rồi, chính là cái tên yêu tiền hơn tính mạng! Hồi trước nó còn đeo tấm bảng "Ta là kẻ ngốc" đứng trước cửa trường học a!"
"Đúng rồi đúng rồi! Tên là gì? Nó tên gì?!"
"Ta không nhớ rõ! Hình như là cái gì đó khoai lang!"
"Cái gì đó khoai lang, khoai to? Khoai nhỏ? Còn cái gì khoai nữa?! Ôi trời ơi rốt cuộc nó là cái củ gì!"
Bên ngoài thực sự càng ngày càng ầm ĩ, đến nỗi cả căn tin phỏng chừng đều bị mấy người này làm ồn. Phiền Tiểu Thử không nhịn được nữa, buông tô cơm gà mới ăn được một nửa xuống, đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài 'dạy dỗ'.
Này này này, học sinh ưu tú của học viện Anh Đào đâu rồi a, lúc này tại sao không thấy bóng dáng ai hết vậy? Nàng vừa từ bên hông đại sảnh đi ra, chợt nghe bên trong có người lớn tiếng hô tên của nàng.
"Phiền Tiểu Thử!!"
"Ta nhớ rồi, nó tên là Phiền Tiểu Thử!"
"Có!" Phiền Tiểu Thử đứng ở cửa, còn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra. Nàng không biết đối phương gọi Phiền Tiểu Thử kia có đúng là Phiền Tiểu Thử này hay không, nàng cũng không biết đối phương hô Phiền Tiểu Thử lớn như thế để làm gì. Nhưng nàng rất là bản năng, nên cũng lớn tiếng trả lời lại.
"..."
"..."
Nháy mắt, mọi người ở trong căn tin đều im lặng, từng cái đầu cấp tốc chuyển hướng lại nhìn nàng, từng đôi mắt đều đồng loạt nhìn nàng.
"...Sao, sao vậy..." Tuy ý định đi ra của Phiền Tiểu Thử chính là muốn cho căn tin đang sôi nổi này yên tĩnh trở lại, và bây giờ căn tin cũng yên tĩnh thật. Nhưng mà, yên tĩnh này cũng quá quái dị a a a?!
Phiền Tiểu Thử có ý muốn chạy. Lẽ nào bọn họ muốn cùng tấn công về phía này? Để làm chi a? Này này, để làm gì vậy! Nàng chỉ hy vọng bọn họ có thể nhỏ tiếng một chút thôi, này này chưa kể, cái gì nàng cũng chưa kịp làm mà!
"Chính là tên Phiền Tiểu Thử này!" Không biết là ai, tại thời khắc này đột nhiên quát lên một tiếng chói tai!
"Oa a a a! Phiền Tiểu Thử!"
"Phiền Tiểu Thử!"
"Đúng là Phiền Tiểu Thử! Chính là cái tên Phiền Tiểu Thử kia!"
"Trời ơi! Phiền Tiểu Thử!"
"!@#$%^...."
"%$^&*(..."
Bên trong căn tin, cái tên Phiền Tiểu Thử một lần nữa lại vang lên, liên tục. Vang lên một tầng lại một tầng, một trận lại một trận. Nghe đến nỗi sau này rất lâu rồi mà Phiền Tiểu Thử vừa nghe đến tên của mình liền muốn nôn.
Sau tiếng gọi tên đó, các vị đồng chí thực sự cùng nhau tấn công về phía nàng. Phiền Tiểu Thử còn chưa phản ứng lại, thì hoàn toàn bị vây chật như nêm cối. Tất cả cái miệng N bề đều ở trước mặt nàng không ngừng khép mở khép mở, hỏi đủ loại câu Phiền Tiểu Thử đến giờ cũng không có nghĩ đến.
"Chuyện của ngươi và tiểu thư Mạc gia là thật hay giả?"
"Băng sơn mỹ nhân Mạc Ảnh Hàn thực sự có tình ý với ngươi hử?"
"A a, việc đó rốt cuộc bắt đầu từ lúc nào hở?"
"Các ngươi làm sao gặp nhau?!"
"Này này, Phiền Tiểu Thử, lần ở gara Mạc tiểu thư thực sự làm gì với ngươi hả?"
"Nghe nói lúc bị phát hiện ngươi đang bị nàng XXOOOOOXXX...."
Bạch Lam thật vất vả chen vào giữa đám người, thì thấy Phiền Tiểu Thử đã trợn trắng mắt.
"Tiểu Thử? Tiểu Thử ngươi không sao chứ?!"
Vì vậy Phiền Tiểu Thử ở giữa vòng vây của một đám người, dưới một 'tốp ca' kinh khủng, xỉu đẹp.
Cơm gà, cơm gà của nàng còn chưa có ăn xong a, cơm gà nàng hiếm khi mua còn chưa có ăn xong, lãng phí a ~~~~(3_3)~~~~ tám đồng của nàng a~~
|