Dường Như Dì Đã Nói Yêu Tôi
|
|
CHƯƠNG 19
Về đến nơi, biệt thự vẫn lạnh ngắt như tờ, chú Trình chưa về nhà được lần nào. Tôi thầm nghi, sinh nhật vợ cũng không về nhà, hơi quá đáng.
Nhìn dì Lạc, dường như dì rất bình tĩnh, lẽ nào dì đã quen với cảnh phòng không chiếc bóng? Quá đáng thương đi?
Tôi ngồi một mình trên sa lông bất bình nghĩ.
“Sao vậy? Miệng chu đến nỗi có thể treo chai xì dầu lên luôn kìa! Ha ha!” Không biết từ lúc nào, dì đã ngồi cạnh tôi, tủm tỉm cười.
Lòng tôi rất nhiều nghi vấn, nhưng không biết phải hỏi dì như thế nào. Sợ hỏi rồi, dì lại không vui. Suy nghĩ một chút, đành thôi.
“Dì Lạc, hôm nay để con làm bữa tối cho, dì xem ti vi đi!”
Chốc sau, hai bát mì trứng thơm ngào ngạt được bày ra trên bàn ăn.
“Ưm, rất thơm!”
“Sinh nhật nhất định phải ăn mì trứng! Dì Lạc, sinh nhật vui vẻ nha!” Tôi nói chân thành.
Dì nhìn tôi một lúc, rồi than thở:
“Thỏ Con, cảm ơn con. Thật ra đã nhiều năm rồi dì không có tổ chức sinh nhật. Thậm chí dì còn nghĩ, không có sinh nhật còn vui hơn” Giọng nói của dì không giấu được nỗi mất mát.
“Con nghe nói, quên sinh nhật biểu thị thân thể khỏe mạnh đó chứ!” Tôi muốn khuyên bảo dì, ai dè lại nói ra một câu không đầu không đuôi như vậy.
Dì cũng không để ý đến tôi, tiếp tục nói: “Khi còn nhỏ, chỉ có mẹ dì mới nhớ kỹ như vậy. Sau này rời nhà học ở trường, đi làm, lập công ty, người quen biết càng ngày càng nhiều, mà người nhớ kỹ sinh nhật mình lại chẳng còn ai.” Thanh âm dì thật trầm.
Lòng tôi cũng buồn bã một hồi, nghĩ đến dì bên ngoài luôn vui vẻ, phóng khoáng, hóa ra trong tâm mang nỗi cô đơn khó nói thành lời.
Sau giây lát, dì nhẹ nhàng nói tiếp, “Con làm những điều này cho dì, rất có tâm, dì hiểu cả!”
Dì hơi cúi đầu, ánh đèn ngưng lại trên gò má, lông mi tạo nên bóng mờ, để lộ đôi mắt sâu mà u buồn.
Người thật sự hiểu sao? Tôi nhìn dì, tim nhảy loạn trong lồng ngực, thiếu chút nữa thì trút hết nỗi lòng của mình.
Nhưng lý trí bảo tôi phải tỉnh táo lại.
Tôi chẳng thể bày tỏ cõi lòng của mình. Nếu dì hiểu, đương nhiên chẳng cần tôi biểu đạt. Huống hồ, lập trường, thân phận bây giờ của tôi, có tư cách gì mà nói với dì chứ? Dù có nói, dì sẽ phản ứng như thế nào?
Thật ra những vấn đề này, tôi đã tự cật vấn chính mình không biết bao nhiêu lần. Câu trả lời thế nào, tôi đều biết rõ. Dì đối với tôi, làm sao có được tình cảm kiểu như thế chứ? So với người đàn ông như chú Trình, tôi là cái gì đây?
Tôi biết mình là người lý trí. Chỉ là mỗi lần đến gần dì, được sự ấm áp dịu dàng của dì bao bọc, tôi sẽ lại rơi vào ý loạn tình mê, khó kìm lòng nổi, lý trí khống chế dối trá mà vô lực. Điều tôi có thể làm, chỉ có che giấu và che giấu mà thôi. Nếu như có thể để dì trở nên vui vẻ hơn, hạnh phúc hơn, đó chính là cực hạn của tôi rồi.
CHƯƠNG 20
Vài ngày sau, có lẽ vì tôi hay ở nhà, nên dì cũng làm việc ở nhà luôn. Dì nghe nhạc làm việc, còn tôi đọc sách. Dì có rất nhiều CD của Thái Cầm, gần như có hết tất cả bài hát.
Giọng ca Thái Cầm xa xăm mà thê lương, phiêu đãng trong phòng, như nỗi cô đơn không nói thành lời. Nhiều khi đang làm việc, dì lại ngẩng đầu, nâng má như lắng nghe như trầm ngâm.
Tôi nhìn dì, nghĩ, đã bao nhiêu đêm dài lặng lẽ, chỉ một mình dì vượt qua.
Dì nói tôi hay, dì rất thích giọng hát của Thái Cầm, thơm mát như rượu vang được ủ lâu ngày, có thể xuyên thấu linh hồn.
Nghe được bài hát mình thích, dì sẽ khe khẽ hát theo. Giọng dì vốn trầm, hát nhạc Thái Cầm cũng rất hợp.
“ Tôi – áng mây trời lững thững
Tình cờ soi bóng trên sông
Bạn chớ ngạc nhiên
Cũng đừng say đắm
Chỉ một thoáng tôi biến mất
Ta sẽ gặp nhau trên biển đêm sâu
Rồi chúng ta mỗi kẻ một con đường
Nhớ nhau cũng tốt
Mà quên đi càng tốt
Chỉ cần giây phút này soi sáng cho nhau” (1)
Đây là bài thơ tôi thích nhất của Từ Chí Ma, không nghĩ rằng phổ nhạc cũng có thể hay đến thế. Nhạc rất khớp với ý thơ.
Còn một bài hát làm tôi rất ấn tượng, là “Vương vấn giấc mơ xưa” (2):
“Hoa rơi nước chảy xuân đi mất
Chỉ còn ngọn gió xuân làm lòng người ngây ngất
Mùa hoa đào, sương nhỏ giọt trên cây ngô đồng
Đó chính là lời quỷ thần sinh ra tình nồng.
Chân trời góc bể chẳng thấy đâu
Én bay bướm lượn đông tây mọi phần.
Đâu đâu cũng thấy sắc xuân mê hoặc lòng người.
Tuổi trẻ đi qua vĩnh viễn không trùng phùng
Bặt vô âm tín, hoa lựu đỏ thẫm.
Lại là đêm hôm qua.
Vương vấn giấc mơ xưa”
Ca từ cũng rất đẹp. Hát rất hay, như tố nỗi thương tâm của người phụ nữ cho người nghe.
Dì nói tôi hay, trước đây có một cô gái gọi là Bạch Quang, đã từng hát bài này, cô gái có cuộc sống ly kỳ, kẻ khác phải thổn thức, nhưng Thái Cầm hát còn hay hơn, có một loại phong độ của người trí thức. Thật ra dì không nói với tôi rằng Thái Cầm cũng là một người phụ nữ có đường tình trắc trở. Về sau tôi mới biết được điều này.
Tôi dần dần phát hiện, di Lạc là người hoài cổ vô cùng. Dì không thích theo đuổi cái mới, chỉ cất giữ sở thích cho riêng mình, không hề ảnh hưởng từ người khác. Dì rất thích phong cảnh tình người Thượng Hải xưa. Trong nhà dì có máy quay đĩa thời cũ, dì nói là bà ngoại dì để lại. Hoàng hôn nhàn nhã, giọng hát ngọt ngào lưu luyến vang lên không dứt, “Đêm Thượng Hải” (3), “Luôn mỉm cười”(4), “Đoàn tụ sum vầy”, hòa lẫn trong ráng chiều tà, gian phòng tràn đầy màu sắc cổ điển. Dì Lạc nói, giá lúc này mà được khiêu vũ thì tốt quá. Tôi hận không thể như một quý ông phong nhã đứng dậy mời dì một điệu nhảy. Tiếc thay, tôi sẽ không.
Tất nhiên dì biết tôi sẽ không. Nên dì ung dung đứng dậy, kéo tay tôi, khẽ đặt tay lên eo tôi, nhẹ nhàng khiêu vũ đẹp tựa như đóa hoa sen đang lay động. Tôi rất muốn ôm lấy dì, khiêu vũ nhanh hơn, cùng dì sẻ chia khoảnh khắc ngọt ngào này. Tiếc thay, ngay cả chuyển bước tôi cũng không biết, sợ dẫm phải chân dì, khẩn trương đến nỗi chân nọ quàng chân kia. Haizz, thật là ngượng quá đi mà!
(1) Ngẫu nhiên: https://www.youtube.com/watch?v=lIVDvnY0yj4
(2) Vương vấn giấc mơ xưa: https://www.youtube.com/watch?v=vnyG9HQlIew
(3) Đêm thương hải: https://www.youtube.com/watch?v=_xLvKzVHqCs
(4) Luôn mỉm cười: https://www.youtube.com/watch?v=AuDH2QKaAcI
|
CHƯƠNG 21
Chớp mắt, tôi phải nhập học, cũng nên về nhà.
Ngày đó, dì Lạc tiễn tôi đi ga tàu. Dì chuẩn bị một túi lớn đồ ăn vặt để có thứ cho tôi nhâm nhi trên đường. Quần áo mới và đồ dùng hàng ngày cũng chất cả vali. Thật đúng là thắng lợi trở về.
Tôi tự ám thị mình rằng, đó chỉ là cuộc chia tay bình thường giữa bạn bè mà thôi, cố gắng khắc chế tình cảm để dì không thấy nỗi lòng của mình. Tôi không muốn dì tăng thêm u sầu cùng những gánh nặng vô vị. Cuộc sống của dì đã quá nhiều chuyện phiền lòng rồi.
Trước lúc rời đi, chúng tôi ngồi trong phòng đợi.
Ngày đó mưa rơi lác đác, thời tiết bắt đầu trở lạnh, tôi chợt nhận ra, đã lập thu. Người xưa thường nói: “Nơi nao sầu càng sầu? Rời người thương vào ngày thu.” Tâm tình lúc này thật ứng với câu trên. Trớ trêu thay, tôi còn phải ở nơi này miễn cưỡng vui cười.
“Dì Lạc, con đi, dì cũng đừng nhớ con ha!” Tôi vờ thoải mái cười đùa với dì.
“Ha ha! Dì không có rảnh nhớ con đâu!”
“Thật đó hả?” Lòng tôi có chút tê tái, dù biết dì chỉ nói giỡn mà thôi.
“Con sẽ không nhớ dì đúng không? Phải làm quen với nhiều thật nhiều bạn mới nè, không chừng còn có tình yêu đích thực đầy lãng mạn đang chờ đợi con đấy!”
“Có lẽ vậy!” Tôi cười khổ trong lòng.
“Nhưng mặc kệ tất cả, đại học là quãng thời gian rất tốt đẹp, Thỏ Con phải biết quý trọng nha!”
“Vâng, con biết rồi!”
Dì gật đầu.
“Đúng rồi, dì Lạc. Nhà máy ở thành phố H đã xây xong rồi. Dì sẽ thường xuyên đến chứ?”
“Đúng vậy. Nửa năm sau sẽ bắt đầu, dì sẽ thường xuyên công tác ở thành phố H.”
“Vậy dì lại có thể ở nhà con rồi!” Tôi hưng phấn nói.
“Nhà con sao? Thật ra trong nhà máy có bố trí phòng ốc hết cả rồi. Không cần quấy rầy gia đình con nữa. Nhưng đến lúc đó dì nhất định sẽ gặp ba mẹ con.”
Cảm giác mất mát trào dâng trong lòng, nhưng không tốt biểu hiện ra bên ngoài, tôi đành gật gật đầu.
“Sao vậy? Muốn ngủ sàn nhà nữa sao?” Kĩ thuật diễn quá kém, thái độ buồn bực của tôi không chạy thoát khỏi đôi mắt dì.
Tôi lúng túng cười cười.
Dì sờ sờ đầu tôi: “Đồ ngốc!”
CHƯƠNG 22
Vừa vào đại học, cuộc sống trở nên mới lạ hơn. Nào là chào mừng tân sinh viên, nào là gia nhập đoàn, nào là tham gia hoạt động lớp, ôi thôi có đủ cả. Trường không lớn nhưng cây cối rất nhiều, bờ sông vắng lặng, chòi nghỉ mát, mang phong thái gia đình nhỏ xinh ở Giang Nam. Ký túc xá chúng tôi đã đi qua nhiều năm tháng lịch sử, năm tầng, phân hai mặt nam bắc, ở giữa bắc ngang hành lang tăm tối. Tôi may mắn được phân một phòng ngủ ở tầng năm phía nam, có thể hứng trọn ánh mặt trời, lại nằm dưới hành lang, bình thường rất ít người qua lại. Vì vậy rất yên tĩnh.
Trong phòng còn có ba người nữa, để đơn giản tôi gọi các cậu ấy là C, S, M ha. C là một người rất tham vọng, vừa vào trường đã bắt đầu luồn cúi vào văn phòng sinh viên, vận động bầu cử làm lãnh đạo, tạo dựng quan hệ các loại. Bình thường cậu ấy khá là bận rộn, về phòng chủ yếu là ngủ ngay, cũng hay nói đùa với chúng tôi nhưng cảm giác rất dối trá. Chúng tôi ai cũng không thích chơi với cậu ấy. S là người rất thú vị, bạn bè nhiều, thích mạo hiểm, thích đi phượt, khổ nỗi kinh tế không dư dả gì, vì vậy hay đi làm thêm, bình thường làm gia sư, phát tờ rơi, dịch vụ thoại, đôi khi buổi tối vẫn không về, đến ngày nghỉ trên lưng nào túi là túi, đi đây đi đó, thật ra cũng rất tự do. M là một cô gái nông thôn dịu dàng ít nói, chí hướng rất cao, vừa vào đại học đã xác định phải học tiến sĩ, mỗi ngày chỉ đọc sách thánh hiền, không để ý đến chuyện khác, chỉ sẵn sàng học từ mới, làm bài tập tiếng Anh, trường có hoạt động gì cũng luôn mượn cớ không tham dự.
Đại học năm nhất hầu như đều lên lớp nghe giảng, lớp tôi không có phòng học cố định, chỉ khi đi học thì mới gặp mặt nhau, vừa tan lớp thì mọi người đều biến đi đâu mất tiêu, thân ai nấy lo. Tôi vốn không am hiểu giao tiếp, đến nỗi hết một học kì vẫn không sao nhớ nổi tên tuổi của ai trong lớp. Chung phòng với vài người, nhưng vì sở thích khác nhau nên cũng không thân thiết với ai. Cơ bản là một loại tự do, như gần như xa với trường học.
Nhưng lúc bắt đầu năm nhất, tôi có gia nhập một câu lạc bộ âm nhạc, bên trong có các tổ nhỏ, có guitar bass, có âm nhạc dân gian. Tôi có căn bản piano nên bọn họ muốn tôi vào tổ phím. Nhưng tôi không thích rock, quá ồn ào náo loạn. Ngược lại âm nhạc dân gian sẽ rất thanh lịch, muốn tìm hiểu một chút, vừa lúc ông nội có để lại tiêu, nên quyết định học tiêu.
Trong câu lạc bộ có một cô gái tên Z, rất xinh xắn, từ nhỏ đã chơi đàn tỳ bà, hỏi ra mới biết, phòng ngủ cậu ấy ngay dưới tầng của tôi. Vì vậy những lúc ở không, tôi hay xuống dưới lầu tìm cậu ấy. Hai người đi ra bờ sông, cậu ấy đàn tỳ bà, tôi thổi tiêu. Từ nhỏ cậu ấy đã nghe quen tai, tuy không biết thổi nhưng cũng hiểu được phần nào, bình thường hay chỉ cho tôi. Tôi học rất mau, được một tháng đã có thể thổi những ca khúc đơn giản. Cậu ấy ở bên cạnh đàn tỳ bà đệm nhạc cho tôi. Nhớ kỹ lúc ấy tôi rất thích thổi các bài nhạc trong phim truyền hình “Hồng Lâu Mộng”, hoàng hôn mùa thu, gió thổi lành lạnh, cầm tiêu hợp tấu, nghe thật u oán thương cảm. Sau đó, Z còn chỉ tôi thổi “Xuân giang họa nguyệt dạ”, cậu ấy đàn tỳ bà, hiệu quả rất được.
Tiệc Giáng Sinh ngày đó, câu lạc bộ cử hai chúng tôi biểu diễn tiết mục này. Tan tiệc, S bí ẩn nói với tôi: “Cậu chờ xem, lập tức sẽ có chàng trai theo đuổi cậu đấy. Tớ dám cược với cậu không quá một học kỳ sẽ có chừng này người nè.” Vừa nói cậu vừa giơ ra bốn ngón tay mập mạp. Tôi cười cười. Thật ra mà nói, tôi còn chẳng quan tâm có người theo đuổi tôi hay không, một chút lòng hư vinh cũng không có. Chỉ là tôi không tiện nói với S như vậy, không muốn tạo cảm giác thanh cao cao ngạo cho cậu ấy
Mãi đến lễ Giáng Sinh năm hai, cũng không có anh chàng nào theo đuổi tôi. Nói đến Z, thì cậu ấy đã rơi vào nỗi sầu triền miên của tình yêu, rất ít tìm đến tôi để cầm tiêu hợp tấu. Tất nhiên tôi cũng thức thời không quấy rầy cậu ấy. Vì vậy, tôi thường một mình tản bộ bên bờ sông, thổi một ít bài, nghĩ suy về chuyện mình, nghĩ về người trong lòng.
Mùa đông năm nhất đại học, dì Lạc có đến nhà tôi một lần, nhưng vì tôi ở trường nên không thể gặp dì. Sau này về nhà nghe mẹ kể lại mới biết được. Vì chuyện công ty nên dì hay đến thành phố H, chỉ là rất bận rộn…công việc, nên cũng không ghé nhà tôi lần nào nữa.
Lúc nghỉ đông, tôi từng đi ngang qua nhà máy dì, cũng là đạp xe đi. Nhà máy đi vào hoạt động có vẻ tấp nập hơn xưa, xung quanh đã mở một vài cửa hiệu, cách đó không xa còn có thêm vài tòa nhà mới, đã không còn cảnh tượng tan hoang điêu linh như ban đầu. Tôi đứng ở ngoài trông vào, tầng tầng lớp lớp tòa nhà, dì trú ngụ nơi nao?
Nhìn thật lâu, chợt phát hiện thân thể mình đã lạnh như băng, cả người run rẩy, mới biết mình đã đứng đây vài giờ rồi.
Đúng vậy, đây chính là một trong vô số việc ngu ngốc mà tôi từng làm.
Tôi hiểu tình yêu của tôi là bất lực, nhỏ bé…. Thậm chí, tôi cũng không biết đây có gọi là tình yêu hay không. Nói chung, nó không đồng dạng như khi tôi đọc trong tiểu thuyết tình yêu. Tôi cũng rất ước ao có được tình yêu rực lửa như trong sách, thậm chí vì tình mà chết. Nhưng mà khi tất cả phát sinh trên người tôi, sao chỉ thấy bức rức khó chịu, chẳng thể nói được với ai sao?
Có đôi lần, tôi mơ thấy dì. Chúng tôi vui vẻ cười đùa giống như xưa, hạnh phúc đến nỗi tôi ở trong mộng mà cười ra tiếng thật. Nhưng mà, “một phút trong mộng cười vui, đảo mắt tỉnh mộng lệ rơi mấy phần.” Mà đau buồn sâu sắc nhất, sợ là “mộng đẹp dễ tỉnh”. Mộng chưa bao giờ do con người kiểm soát cả, trong sát na, thiên thượng nhân gian,
Nhớ đến chuyện trong “Hồng Lâu Mộng”.
“Cách năm sống thác đôi nơi,
Thấy đâu hồn phách vãng lai giấc nồng!”
Đại Ngọc đã chết, Bảo Ngọc ngày đêm mong nhớ, nhưng linh hồn đẹp đẽ ấy từ đó về sau chẳng bao giờ nhập vào mộng. Bảo Ngọc thấy kỳ lạ, lúc nàng ấy còn sống luôn nhớ nhung khôn nguôi, cả khi nàng thác cũng không quên nghĩ đến? Sao ngay cả trong mộng cũng không thấy người?
Vậy so ra, bình thường tôi có thể mơ thấy dì, đã là một loại hạnh phúc.
|
CHƯƠNG 23
Dưới kí túc xá có vài cửa hàng, tôi hay vào đó mua món sô cô la yêu thích, sau đó sẽ trốn trong phòng, vừa nhấm nháp sô cô la đen đăng đắng, vừa đọc sách, vậy là hết cả một buổi chiều. Đó là cách sống tôi thích nhất khi còn học đại học.
Có lần, tôi đi mua sô cô la, bỗng dưng sau lưng vang lên tiếng nói.
“Hàng ngày mua sô cô la ăn, sống khỏe mạnh thật!”
Vừa quay đầu, là một nam sinh cao lớn với đôi mắt to tròn nhìn tôi cười toe toét. Có lẽ cậu ta vừa đá bóng xong, mang đồ bóng đá bị mồ hôi thấm ướt, nhìn rất buồn cười.
Tôi cười cười với cậu ấy, nghĩ thầm: “Sao biết mình hay mua sô cô la?”
Tôi thấy cậu ấy mua lon coca ướp lạnh, uống vài ngụm, nhìn có vẻ rất khoan khoái.
Sau này, tôi hay gặp cậu ấy lúc mua sô cô la. Hóa ra phòng cậu ấy ngay trên sân bóng đá, hàng ngày thường sang đây mua đồ uống, nên mới biết chuyện tôi mua sô cô la. Như vậy, chúng tôi xem như quen biết, gặp nhau sẽ gật đầu, cười cười, nhưng không hơn.
Có lần tôi đi học thỉnh giảng. Hội trường lớn chứa đầy hơn ba trăm người. Tôi đi hơi trễ, đành phải ngồi ở chỗ xa xôi đằng sau.
“Này!” Một tiếng thân thiết bắt chuyện.
Vừa quay đầu lại tôi đã bắt gặp cậu ta, vẫn là nụ cười toe toét ấy.
Tôi hơi ngượng ngùng, nghĩ thầm, cậu ấy không nghĩ tôi cố ý ngồi ở đây chứ? Nhưng nếu lúc này đi chỗ khác thì hơi kì.
Buổi thỉnh giảng rất dài dòng, tôi gật gù muốn gục luôn rồi. Bỗng dưng một thanh sô cô la bay tới bàn tôi. Tôi giật mình quay đầu lại, cậu ấy cười hì hì nói: “Ăn đi, nâng cao tinh thần chiến đấu nha.”
Tôi cảm kích cười cười với cậu ta, nói một tiếng “cảm ơn”.
Ôi, là nhãn hiệu sô cô la tôi hay ăn.
Thật vất vả mới hết giờ. Tất cả mọi người đều ùa ra khỏi cửa.
“Lúc sau có lên tinh thần chút nào không?”
“Ừ, nhiều, cảm ơn cậu nha.”
“Ha ha, tôi mới phải cảm ơn cậu chứ. Trước đây tôi không phát hiện loại sô cô la này ngon như vậy.”
“Thật không? Ha ha!”
Chúng tôi vừa trò chuyện vừa đi đến phòng ăn. Hóa ra cậu ta học ngôn ngữ Pháp, năm ba, họ Viên, cũng là người thành phố H. Biết được tôi cũng là người thành phố H, câu ta dường như rất vui vẻ, còn nói phải mời đồng hương như tôi một bữa. Tôi nói đã ăn sô cô la của cậu, không thể lại để cậu mời tôi ăn, muốn mời thì phải là tôi mời. Cậu ta cũng không so đo gì, rất thoải mái tiếp nhận.
Chúng tôi gọi vài món ở căn tin. Cậu ấy ăn rất chậm, vừa ăn vừa nói về một bộ phim châu Âu nổi tiếng mà cậu ấy rất thích, đặc biệt thích xem phim Pháp, còn có thể luyện nghe. Tôi nói tôi không quen xem phim Pháp, cậu lập tức giới thiệu vài bộ cho tôi. Rồi như sợ tôi không nhớ hết, cậu lấy tờ giấy trong cặp ra, viết vào đó năm sáu bộ, nói là cấp nhập môn, hẳn là dễ dàng tìm ra.
Tôi nhận tờ giấy. Nhìn qua, nét chữ đẹp phóng khoáng, có chút giống với chữ dì Lạc, tôi chợt giật mình.
CHƯƠNG 24
Tôi lục tục tìm phim mà Viên Quân đề cử, rồi còn viết bài cảm nhận. Sau đó cậu ấy hẹn tôi đi ăn, tôi đưa cho cậu đọc. Cậu cũng nói lên suy nghĩ của mình. Viên Quân là một người thẳng thắn, nghĩ gì đều nói nấy, không che giấu. Cậu giới thiệu cho tôi vài bộ phim, nói tôi viết phản hồi rất hay, không chừng được đăng lên báo, làm tôi vui. Cậu vẫn như xưa, nụ cười toe toét rất chân thành tha thiết.
Về sau, mỗi khi không có tiết, chúng tôi sẽ cùng nhau ăn uống, trò chuyện về phim ảnh, cuộc sống. Vì ảnh hưởng của cậu ấy, tôi cũng trở nên yêu điện ảnh Pháp, đặc biệt là phim nghệ thuật Pháp. Thâm thúy, huyền bí, cao quý làm tôi như say như mê, mà những điện ảnh nước khác không thể sánh bằng. Tôi phát hiện, tuy bên ngoài Viên Quân luôn cười hì hì, nhưng bên trong là một trái tim nhạy cảm và phong phú. Có lẽ phải nói rằng, cậu ấy là một người theo chủ nghĩa lý tưởng. Cậu nói tôi biết, giấc mơ của cậu, là đi phượt châu Âu cùng với chiếc máy ảnh, chụp lại những khoảnh khắc, con người, làm một bộ phim tài liệu.
Vào ngày nghỉ, Viên Quân mời tôi đến nhà cậu để xem bộ sưu tập của mình, tiện thể cho tôi mượn một vài bộ về xem. Lúc trước tôi biết cậu có rất nhiều đĩa, không ngờ lại nhiều như vậy. Trong phòng cậu ta chất đống cũng phải mười mấy hộp đĩa lớn nhỏ, sắp xếp theo loại phim, đạo diễn… Tôi hỏi cậu tổng cộng có bao nhiêu. Cậu bảo có hơn hai ngàn. Tôi sợ đến trố mắt nhìn không biết phải nói gì. Tôi bảo cậu thật sự nên mở tiệm thuê đĩa đi. Cậu rất nhanh bảo không, nói tất cả đều là cục cưng, không muốn người ngoài chạm vào, chỉ vì tôi biết được giá trị, nên mới cho tôi mượn. Tôi nói được ưu ái thấy sợ luôn.
Ngày nghỉ hôm ấy, tôi xem rất nhiều phim. Cách tư duy của người Tây, nhân sinh quan, thế giới quan, thẩm mỹ quan đều rất khác biệt với chúng ta, nhưng tôi rất thưởng thức. Tư tưởng độc lập, cá tính không chịu gò bó, thậm chí sự cô độc, tịch mịch, chán chường, cũng rất hay ho, tuyệt đối không phải giả vờ giả vịt, có lẽ kiêu ngạo đã ngấm vào trong máu rồi. Nữ diễn viên Pháp, không phải đẹp nhất nhưng đặc biệt nhất. Juliette tinh khiết, Isabel Huppert nên thơ, Sophie Marceau dịu dàng, Adjani âu sầu, Elaine Jacobs thánh thiện. Mỗi người đều rất đặc biệt, vừa xuất hiện lập tức phát ra ánh sáng chói lọi.
Viên Quân rất thích Emmanuelle Béart. Trong một đống phim cậu ấy đưa tôi, từ “Manon des Sources”, “Date with an angel” cho đến “La belle noiseuse”, “Nelly & Monsieur Arnaud “, rồi lại đến “Temps retrouvé”, “8 Women”, Béart thể hiện sự duyên dáng, bí ẩn độc đáo của mình qua cách hóa thân đa dạng, khi thì tinh khiết, khi thì hoang dã, khi thì âu sầu, đôi mắt xanh biếc như hồ nước sâu thẳm khó dò. Viên Quân nói, cô ấy là nữ thần trong lòng cậu. Cậu ta rất mong tôi cũng có thể thích cô ấy.
Nhưng so ra, tôi lại càng thích Catherine Deneuve, khí chất nữ vương cao quý lạnh lùng, làm người xem thật khó quên. Tôi xem phim nào cô ấy đóng vai chính, ấn tượng tương đối rất sâu, khi nàng còn trẻ “The umbrellas of Cherbourg”, “Belle de Jour”, trung niên thì có, “The last metro”, “Hotel of the Americas”, “The hunger,” “Đông Dương”, “Dancer in the dark,” “The dangerous liaisons”, v.v..
Có thể nói, theo độ tuổi, diễn xuất của cô lại càng đạt đến tầm cao mới. Cô không gợi cảm như Emmanuelle Béart, mà có một khí chất đặc biệt, lạnh lùng đến mức khó có thể tiếp cận, bí ẩn đến nỗi kẻ khác hít thở không thông. Khí chất này, sau khi cô bước vào độ tuổi trung niên biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn. Mọi người gọi cô là người đẹp băng giá. Hay như thuyết tảng băng trôi của Hemingway: “Núi băng đồ sộ có thể di chuyển được vì nó chỉ nổi một phần tám trên mặt nước.”
Có đôi lần, tôi so sánh dì Lạc với các nữ diễn viên ấy. Dì Lạc ngoại trừ khí chất hơi tương đồng với Deneuve ra, thì khác biệt hoàn toàn. Nhưng tôi phát hiện ra một quy luật, hễ ai có vẻ đẹp nữ tính bí ẩn, đều sẽ khiến lòng người nhớ nhung không nguôi. Nếu nói “mị hoặc”, chính là tại sức quyến rũ mà còn nghi hoặc đi. Đặc biệt trong phim “Đông Dương” (1), có một đoạn Deneuve cùng cháu gái mình nhảy một điệu Tango. Cô mặc chiếc đầm đen dạ hội, tóc vàng óng ánh được vén lên, đôi mắt trân châu thấp thoáng vẻ ưu thương, làm tôi không khỏi nhớ đến cảnh tượng mình khiêu vũ với dì Lạc ngày ấy.
Tôi xem bộ phim này đến ba lần, tốn không ít nước mắt. Eliane, đây là tên của cô trong phim. Dù đã quá ngũ tuần, cô vẫn sáng ngời đẹp đẽ, ánh mắt thay đổi, lạnh lùng trang nghiêm, gợn lên hàng ngàn tình tự, như nước lửa hóa vào nhau mâu thuẫn mà đẹp đẽ, khiến người im lặng nín thở. Jean-Baptiste diễn xuất tốt. Tôi lại nghĩ rằng với cách diễn xuất của ông, chưa từng thấy ông diễn nhập vai xuất sắc đến vậy. Ông có lẽ không phải là diễn viên giỏi, chẳng qua là một người đàn ông thích hợp với vai này thôi, vì vậy diễn vai chính dễ dàng hơn nhiều.
Có nói gì đi nữa thì đây là một cặp đôi hoàn hảo. Khí chất lạnh lùng như băng và cá tính nóng bỏng như lửa, gặp nhau ắt lưỡng bại câu thương. Cô bị ánh mắt của gã hấp dẫn, không kể lần đầu gặp mặt ở hội trường đấu giá, lớn gan đến đường đột, hay là trong căn phòng nhỏ trong rừng dịu dàng say mê. Bọn họ căn bản không có quá nhiều ngôn ngữ, ánh mắt gã đã nói tất cả với cô. Đôi mắt màu xám to sâu trong suốt, nhìn cô không chớp, như một đứa trẻ nhìn nữ thần, si ngốc. Như lẽ tự nhiên, thiêu thân lao đầu vào lửa.
Tôi vẫn luôn cho là không phải cháu của Eliane chia rẽ bọn họ. Dù không có Camille, bọn họ cũng rất khó sống với nhau. Jean-Baptiste và Camille, không gọi là yêu, cùng lắm chỉ là một chút thương tiếc mà thôi. Tim của gã sớm đã thành núi băng trong lửa cháy, tựa như rượu lâu năm đã bay hơi hết, há dễ say ngã ở ly rượu nhạt này? Để hai người chia lìa là do cá tính quật cường của họ. Là do Eliane không còn tự tin. Là do tình yêu thương của Eliane đối với Camille. Là Jean-Baptiste có tính sở hữu cao quá mức với Eliane.
Luyên thuyên nhiều như vậy e là không liên quan đến nội dung lắm. Tôi chỉ muốn nói rằng, bộ phim này rất đáng xem.
Có lẽ tôi đã lún sâu vào hoang tưởng, thành người trốn tránh thực tại. Trong giấc mộng hoang đường ấy, tôi kiếm tìm hình bóng người, nhưng không dám đối mặt với người. Có lẽ là do quá tự ti, tựa như tên ăn mày thầm mến nữ hoàng, hèn mọn như hạt bụi.
(1) Đông Dương (Indochine)- 1992: Một bộ phim Pháp của đạo diễn Régis Wargnier công chiếu lần đầu năm 1992. Lấy bối cảnh Việt Nam trong thời gian là thuộc địa của Pháp.
P/S: Mình cảm thấy chú thích nhiều chắc không ai quan tâm đâu nên thôi :v. Còn phim này lấy bối cảnh Việt Nam nên gần gũi nên giới thiệu với mọi người, rảnh rỗi thì xem nhé.
|
CHƯƠNG 25
Từ năm nhất đến năm hai, vì tôi hay gặp Viên Quân, trường học lại nhỏ, mọi người đều hiểu lầm chúng tôi là một đôi. Có lần, ở phòng ngủ bị S nghiêm hình bức cung, tôi thật chống lại không nổi. Tôi có nói gì bọn họ cũng không tin, khăng khăng rằng tôi đang yêu, còn cười nhạo tôi bày đặt giấu giếm.
Tôi kể khổ với Viên Quân, không nghĩ đến cậu ta vẫn toe toét cười nói: “Vậy thì làm bạn gái mình đi, cũng được mà!”
“Điên!” Tôi lườm cậu.
“Mình không có ngại đâu!” Cậu vẫn trưng bộ mặt toe toét ra nói.
Tôi không nói thêm gì, mặc kệ cậu ấy.
Sau đó cậu ấy không nói những lời như vậy nữa.
Từ trước đến nay tôi và Viên Quân vẫn duy trì quan hệ bạn bè, tuy không gặp nhau nhiều lắm, nhưng mỗi lần gặp được nói cả ngày cũng không xong, nào là phim ảnh, văn học, triết học, tôn giáo, âm nhạc. Sở thích chúng tôi rất giống nhau. Có đôi lần tôi nghĩ, có lẽ nào cậu ấy là bản sao nam của tôi không? Nếu vậy, tôi là Viên Quân, tôi có can đảm yêu dì Lạc không? Hoặc ít nhất, để dì biết tình cảm của tôi đối với dì? Nhìn Viên Quân bộ dạng ngây thơ, không tìm ra chút buồn nào trên người cậu cả! Bỗng dưng tôi lại thấy hâm mộ cậu ấy, nếu tôi là một cậu con trai, có lẽ cũng thoải mái tự nhiên hơn rất nhiều rồi.
Tôi không biết có tình bạn giữa nam nữ hay không, nhưng có thể khẳng định rằng tình bạn này nó rất khác với bạn bè cùng giới, sẽ có chút mập mờ như có như không. Nếu không cẩn thận, sẽ chệch khỏi quỹ đạo tình bạn. Vì vậy bạn bè khác giới nên cẩn thận thì tốt hơn.
CHƯƠNG 26
Nghỉ hè năm hai, vì được học bổng, tôi được ba thưởng cho chiếc điện thoại di động. Thật ra thi khi ấy, điện thoại đã rất phổ biến, hầu như ai cũng có. Mà tôi không thích vòi vĩnh với ba mẹ, trừ khi họ mua cho tôi.
Tôi cầm điện thoại mẹ, bảo là muốn lưu số điện thoại người thân, thật ra thì chuyện đầu tiên tôi làm chính là tra số điện thoại của dì Lạc. Khi nhập số điện thoại dì vào máy, cảm giác an tâm và ngọt ngào dâng lên, không từ ngữ nào diễn tả được. Dường như khoảng cách giữa tôi và dì thoáng chốc biến xa thành gần. Tôi biết mình là kẻ khờ dại, lại làm điều ngốc nghếch không ngần ngại mà thôi.
Lúc rảnh rỗi, tôi thường mở danh ba ra, nhìn chằm chằm số điện thoại của dì, mãi cho đến khi những con số mờ dần. Thật ra dãy số này, dù có nằm mơ cũng sẽ không nhớ nhầm.
Rốt cuộc sinh nhật dì lại sắp tới, ngày hai mươi, cả đời này tôi cũng sẽ không nhớ nhầm. Nhớ về hai năm trước ở thành phố W tôi tổ chức sinh nhật cho dì, lòng chợt thấy lâng lâng. Tự hỏi mình, không biết hai năm qua, có người nào tổ chức sinh nhật cho dì hay không.
Đêm mười chín, đến mười hai giờ, tôi nhắn tin chúc mừng cho dì.
“Dì Lạc, chúc dì sinh nhật vui vẻ, hy vọng mỗi ngày dì đều hạnh phúc!” Vô cùng đơn giản, không đề tên.
“Tin nhắn đã gửi đi!” Thấy năm chữ này, tôi bỗng dưng thanh thản lạ kì, như đã hoàn thành tâm nguyện.
Không nghĩ đến, rất nhanh, có tin nhắn gửi đến.
“Thỏ Con?” Hai chữ ngắn ngủi, nhưng suýt làm tôi chảy nước mắt. Ít nhất, dì chưa quên tôi.
“Đúng vậy, con vừa mới mua điện thoại nè.” Tôi không biết vì sao mình lại đi giải thích như vậy. Kỳ thật, chắc hẳn dì không cần tôi giải thích gì cả.
“Cảm ơn con! Dì đang ở thành phố H, nếu tiện ngày mai đi ăn với dì nha?”
“Cung kính không bằng tuân mệnh! Ngày mai con đi đến nhà máy tìm dì.”
“Được, dì chờ con!”
Đêm ấy, tôi hưng phấn đến suýt mất ngủ, lăn qua lăn lại, nghĩ ngày mai mua gì cho dì. Tiếc là quá gấp, căn bản không chuẩn bị kịp cái gì.
Ngày tiếp theo lúc tôi dậy đã sắp đến trưa. Nghĩ rằng có thể thấy dì, người cứ muốn nhảy cẫng cả lên, không cách nào khống chế.
Chọn vài bộ đồ, đặc biệt tìm bộ nào cho chín chắn một tí – lật cả tủ quần áo lên, y như rằng chẳng có nổi bộ đồ nào ra hồn. Đi dự tiệc dù sao cũng phải chỉn chu một chút, mà bình thường tôi chỉ hay mua quần jeans áo pull. Suy nghĩ, vội mặc vào quần dài vải bông, chạy ra ngoài. Muốn tỉ mỉ chọn quà đã không còn kịp, thôi thì đơn giản nhất, mua hoa, hẳn cũng ổn. Mười một đóa hoa hồng trắng, thêm thắt vài cây huân y, giấy gói màu tím nhạt, được rồi.
|
CHƯƠNG 27
Khu nhà máy năm nào nay đã trở thành khu công nghiệp mới, giao thông cũng dễ dàng đi lại hơn xưa nhiều. Xe buýt từ từ lăn bánh đi qua nội thành rồi dừng lại ở chốn này.
Chú bảo vệ hiền lành trong phòng trực chỉ tôi đến tầng cao nhất của công ty, phòng làm việc của dì ở tầng mười hai.
Vào bên trong tôi mới phát hiện nhà máy thật lớn, chí ít là quét mắt không thấy được điểm cuối. Nhà xưởng chiếm hai tầng, âm thanh máy móc cứ vang lên không dứt. Tôi phải vào sâu bên trong mới dần yên ắng hơn. Ký túc xá xây bên cạnh căn tin. Toàn bộ khu công nghiệp khá là sạch sẽ, chỉnh tế, không biết có phải do tâm tình tôi tốt hay không.
Thang máy đưa tôi đến tầng mười hai, bốn phía yên lặng như tờ. Đi dọc hành lang vào sâu bên trong, tìm được gian cuối. Hít hơi thật sâu, gõ cửa.
“Cạch cạch!”, tiếng giày cao gót càng lúc càng gần.
Cửa mở, dì đứng trước mặt tôi, vẫn đẹp như thế, lại tựa như xa xôi vời vợi.
“Dì Lạc!”
“Thỏ Con, mau vào đi!” Hai năm không gặp, dì hơi gầy đi thì phải. Tóc dài, được bối đơn giản ở phía sau, rất ra dáng phụ nữ quyến rũ. Áo sơ mi trắng phối với quần đen, tràn đầy khí khái của một office lady.
Tôi đưa hoa cho dì: “Sinh nhật vui vẻ!”
“Cảm ơn con! Không ngờ con còn nhớ.” Dì cười nhận lấy hoa.
“Sinh nhật của dì con nhớ rất kĩ.” Tôi như là che giấu điều gì, trong lòng chợt cười thầm.
“2, 4, 6, 8, 10 – 11 đóa, là có nghĩa gì?” Dì đếm, ngẩng đầu tò mò hỏi tôi.
“Hình như có nghĩa là một lòng một dạ.” Tôi nhẹ nhàng nói, có chút không dám nhìn dì.
Dì nhìn tôi cười cười, không hỏi thêm nữa, xoay người đi cắm hoa vào bình.
Dì pha trà cho tôi. Tôi nhìn khắp bốn phía, rộng rãi sáng sủa, bài trí rất hiện đại, lấy màu trắng làm chủ, màu xám tro chấm phá thêm, trang nhã chững chạc, đơn giản lại thoải mái, đúng là phong cách ưa thích của dì.
“Thỏ Con, hai năm không gặp, con đẹp hẳn ra đó!”
“Vậy ạ?” Tôi nghe xong hơi phấn khích. Thật ra lên đại học, con gái giống như thay da đổi thịt, vậy đủ thấy cơ chế giáo dục trung học phổ thông bóp chết con người thế nào!
“Tất nhiên rồi, không có cậu trai nào nói vậy sao?”
“Nào có!”
“Ha ha, nam sinh trường con thật không có mắt!”
“Trường con nào thiếu người đẹp hơn con, con có là gì đâu.”
“Thật sao? Dì đây rảnh rỗi phải đi xem coi có thật hay không.”
“Được, dì đến, con mời di đi ăn.”
Dường như tôi lại trở về ngày ấy, dễ dàng nói chuyện vui đùa, rất thoải mái dễ chịu, gợi cho tôi rất nhiều kỷ niệm xưa.
“Dì Lạc, bây giờ dì ở luôn trong nhà máy à?”
“Dì ở trong này luôn, muốn nhìn qua không?” Dì thần bí nháy mắt với tôi mấy cái
“Ở đây?”
Tôi thấy dì đi đến bên một tủ lớn, nhấn một nút, chiếc tủ tức thì chuyển động, quay chừng ba mươi độ. Tôi mới phát hiện ra, sau chiếc tủ đó, hóa ra là một căn phòng!
“Phòng bí mật? Dì đang luyện Cửu âm chân kinh à?”
“Ha ha, đã luyện đến Cửu âm bạch cốt trảo rồi, con coi chừng đó nha!” Nói xong dì kéo tôi vào trong.
Nếu nói bên ngoại là bài trí chỉnh tề, thì bên trong có thể dùng từ xa hoa để hình dung. Tơ tằm màu tím nhạt, giấy dán tường màu khói, chiếc giường theo phong cách hoàng gia Âu, trướng rủ màn che, bàn trang điểm lịch sự tao nhã, loạt tủ quần áo, giày dẹp, giá sách, đầy đủ mọi thứ, một cánh cửa nhỏ, thông qua phòng vệ sinh, bồn tắm màu trắng với tạo hình vô cùng nổi bật. Đế nến rất tinh xảo, tất cả đều thể hiện nên sự tinh tế tỉ mỉ chau chuốt từng chi tiết của người phụ nữ.
Tôi nhìn đến ngây người, đến khi phục hồi tinh thần, chợt nhần ra dì đang đắc ý nhìn tôi.
“Sao nào? Dì tự thiết kế hết đó!”
“Nữ hoàng ở cũng được nữa là!”
“Ừa, dì cũng thấy vậy!”
Phảng phất đâu đây trong không khí là mùi hương đặc biệt mà quen thuộc.
Tôi ngồi uống trà chờ dì. Dì còn phải làm xong vài tài liệu, sáng mai có hội nghị. Tôi ngồi hơi chếch dì một góc, thỉnh thoảng lại trộm nhìn dì. Gò má dì mang theo sự quyến rũ làm tôi trầm mê. Vì dì phải chú tâm làm việc, khóe miêng hơi chếch xuống dưới, có vẻ lạnh lùng mà uy nghiêm. Tôi nghĩ thầm, đây có lẽ là biểu cảm “không giận tự uy” mà người ta thường nói. Mặt mũi con nít như tôi, có làm vậy hẳn cũng không có được hiệu quả như dì.
Sắc trời dần tối, dì rốt cuộc đẩy mọi thứ sang một bên, xoa xoa vai mình, nói: “Cuối cùng cũng xong, thật ngại quá, để con chờ dì lâu như vậy.”
Tôi đi ra phía sau dì, nhẹ nhàng nói: “Con đấm bóp cho dì nha…”
“Con biết sao?” Dì quay đầu, giật mình xem tôi.
“Làm thì biết thôi.” Tôi mười phần tin tưởng nói.
Vì ông nội có học Trung y, bà nội thân thể không được tốt nên ông hay xoa bóp huyệt vị cho bà. Tôi học lỏm được vài ngón nghề, cũng biết vài ba chiêu thức. Bình thường ở nhà, thi thoảng tôi cũng xoa bóp cho ba mẹ.
Tay tôi đặt trên vai dì, vải áo thật mỏng, tôi như cảm nhận được độ ấm từ thân thể dì, đến gần, mùi thơm quen thuộc lại kéo đến. Tôi hít sâu một hơi, ngón tay dùng sức, hạ lực.
“Đau không?” Tôi sợ dì đau, chỉ dùng năm phần lực.
“Mạnh thêm chút nữa đi!”
Tôi lại thêm ba phần lực, nắn bóp vai, cổ dì.
“Ừm, thật thoải mái!” Tôi không khỏi hả hê trong lòng.
Dường như cả người dì đều trầm lại, thả người vào chiếc ghế, đầu chuyển động từ từ, có lúc khẽ rên vài tiếng, như thỏa mãn, như thư thái vô cùng.
“Thỏ Con mỏi không?” Một hồi, dì nhẹ giọng hỏi tôi.
“Không mệt.” – Có mệt cũng đáng.
Lại xoa bóp một hồi, nàng vỗ vỗ tay tôi, ý bảo thôi.
“Đau sao?”
“Không phải”, dì khẽ cười, “Rất dễ chịu, cảm ơn con!”
“Nhấc tay thôi mà!”
“Ngoan! Đi thôi, ăn tối nào!”
|