06:30AM Khí còn say giấc thì ánh sáng bên ngoài cửa sổ chiếu vào không gian phòng, Gia Hy mở mắt thức… điều đâu tiên nó nghĩ đến là Thảo Trân. Nó bước xuống giường đi ra thằng ngoài ban công cửa sổ nhìn mọi thứ bên ngoài, một ngày mới nữa lại tiếp tục bắt đầu, tuy thời tiết có vẻ khá lạnh nhưng nó vẫn đứng đấy lấy điện thoại ra điện cho cô… sau vài hồi chuông thì cô bất máy
-Alooo!! *cô bất máy trong giọng nói còn ngáy ngủ*
-Cô còn ngủ sao? Xin lỗi vì đã đánh thức cô nha hì *nó nở nụ cười khi nghe tiếng ngáy ngủ của cô*
-Không không sao, sao hôm nay em thức sớm quá vậy Hy???
-Không biết sao nữa. chắc là do em nhớ cô nên em mới thức sớm vậy nè, cò có bik hum? Vừa mở mắt thức dậy là em đã nghĩ đến cô rồi…*giọng nói ấm áp của nó qua điện thoại làm cô đỏ mặt*
-Ừm… ờ… mà em đã ăn gì chưa???
-Để em đoán hé… chắc cô đang đỏ mặt rồi chớ gì, sáng sớm mà đã nghe mấy câu nói này của em rồi hihi…
-Lạc đề rồi nghen, cô hỏi em ăn gì chưa mà,,, xía
-Zạ thưa là chưa, tí nữa em sang nhà cô… 8:15 nha, em đi tắm thay đồ cái đã… cô xem nhớ ăn sáng đầy đủ đó nghe chưa, cái tướng như cây tâm mà nhịn ăn sáng quài…*nó nói trêu cô*
-Nhìn sao nói tướng cô như cây tâm vậy? người ta dáng chuẩn thế cơ mà dám nói vậy…
-Được cái là vòng 1, 2, 3 cũng tàm tạm chuẩn thôi quơ… hí hí *nó cười lớn*
-Uầy, hết sức zô duyên…. Không nói chuyện với em nữa.
Nói rồi cô tắt máy, ngồi xuống giường ôm gương mặt đỏ cấy của cô lúc bây giờ nhưng vẩn nở nụ cười nhẹ trên môi… Còn Gia Hy thì vẫn đứng đấy nhìn tên cô trong danh bạ điện thoại mà cười tũm tỉm, cảm giác của nó dành cho cô chưa bao giờ thay đỗi và hết yêu thương mà thay vào đó nó càng yêu cô nhiều hơn, cảm giác lẫn tình cảm của nó dành cho cô lúc nào cũng hơn cả chữ hơn... Nó vào trong tủ quần áo, lấy ra quần jeans dài *ms thý mặc quần dài* và áo sơmi trắng phối màu tay đen rồi đi vào WC… Sau 20p bước ra, nó đứng chảy chuốc mái tóc màu hạt dẻ thêm 10p nữa rồi bước lại gần giừơng của Amanda, nó đưa tay xuống kéo tai lên làm Amanda la hét um sùm sáng sáng sớm
-ui….đau, đau… buông ra coi… cha mẹ ơi… ság sớm làm gì nhéo lỗ tai con zị cha nội…. đau muốn chết Grừ *Amanda nhìn Gia Hy mới cặp mắt hình viên đạn*
-7:20 rồi, tranh thủ thay đồ đi. Sang nhà Thảo trân… *Gia Hy thì ngồi đấy ns tỉnh bơ, vẻ mặt vẫn toát ra nét lạnh lùng đáng sợ làm Amanda rùng mình*
-Cậu đang nhát ma tớ hả Hy… mới sáng sớm mà làm cái bộ mặt này rồi, bộ có chuyện gì để cậu bùn sao? Cười cái cho zui sáng sớm coi, đã thời tiết hơi lạnh mà nhìn cậu tớ muốn đóng băng lun… khổ thiệt chứ *Amanda nhìn Gia Hy nói*
-Không, tớ đang vui đấy chứ, có bùn khi nào đâu… cậu cũng thường gặp nét mặt của tớ như thế này hoài mà còn nói khơi nữa…*Gia Hy ngồi dựa tường chân dũi thẳng khoanh tay*
-Dù sao đây cũng là một nét đẹp riêng của cậu nên cho qua, nhưng nếu cười thì còn đẹp hơn ó nhoa,…
-kệ tui…Tui đẹp tui có quyền….*Hy nhìn Amanda lè lưỡi*
-Mà hôm nay có hiện tượng lạ nhỉ? Mới thấy mặc quần jeans dài í nha, nhìn đẹp, bảnh, sang chảnh hơn tuôi lun ………*nói xong Amanda lại tủ lấy đồ rồi vào WC*
-Thiệt hết nói nỗi, quá điên…*nói rồi tin nhắn điện thoại rung lên, nó lấy ra xem thì thấy sđt của cô*
-Đang làm gì đấy? chuẩn bị xong tinh thần chưa? *dòng tin nhắn của cô hiện lên màn hình điện thoại của nó*
-Tất nhiên là rồi, đã chuẩn bị tình thần từ lâu để gặp Pa vk tương lại rồi hí hí…^^!*nó rep tn lại kèm theo bỉu tượng mặt cười*
-Ai là pa vk của em chứ… tự tin mắc ói. Thế đã ăn gì chưa đó?
-Vẫn chưa, còn cô ? đã ăn gì chưa?
-CHưa, nuốt không nổi nên không có ăn…haizzz *tin nhắn của cô làm nó cười*
-Người ta nói ăn mà nuốt không nổi thì coi chừng có long thai đó nghen, chết rồi… là của thằng nào? *nó rep tin nhắn xong mà nó bịt miệng cười quá trời*
-Đồ khùng, tại không quen ăn sáng nên mới vậy… long thai nào đâu đây, điên quá chết đi…
-Em chết thì ai sẽ ở bên cô đây hả? cô muốn em chết lắm à?
-Không chết thì sống, mắc quá em chết thì cô chết theo khụ khụ (đùa đấy) *cô và nó nhắn tin suốt đến khi Amanda bước ra từ cửa WC*
-Nhắn tin với ai mà cười tũm tĩm lúc sáng sớm vậy? hay là bị khìn vậy? *Amanda đứng chao chuốt tóc , miệng thì nói luyên thuyên*
-Nhắn tin với gái…*câu nói ngắn ngũn của nó*
-Chết rồi, nhắn tin với gái… gái nào? Khai mau, không thì mách ngay đấy…*Amanda nhìn Hy*
-Cô Trân đó Pa ơi…. Xàm xí thý ghê… lo mà điệu nhanh đi, 8h rồi kìa…*nó hối Amanda*
-Xong rồi, đi thôi… *nói rồi Amanda và Hy đi*
-Em đang sang nhà cô, 10p nữa mình gặp nhé *nó reply tin nhắn cho cô*
-okey ^^ *cô rep lại*
Đúng 8:15 nó và Amanda đang có mặt và đứng trước cổng nhà của cô, nó lấy hết sức can đàm ra nhấn chuông cửa,… cho tới khi cô là người ra mở cửa cho nó…
-Are you okey???? *cô nhìn Hy hỏi*
-I’m fine hìhì chỉ là hơi lo thôi…*Gia Hy cười*
-XIn lỗi… tui là người Việt Nam nên hổng có biết tiếng anh… làm ơn nói tiếng việt giùm cái đi trời…*Amanda đứng kế bên nhìn T.trân với Hy nhâu mày nói*
-Tui đẹp tui có quyền…*Hy nhìn Amanda nói rồi nhăn răng*
-Thôi vào nhà đi, chúc may mắn nhé…*Thảo Trân nói rồi Hy zs Amanda bước zô rồi đóng cửa lại*
Nó đứng chìa tay ra nhìn Thảo Trân, cô ngạc nhiên nhìn nó ko biết ý gì nên hỏi : - gì vậy Hy???
-Nắm lấy tay em chứ sao?, em muốn cho Pa cô thấy là cho dù ông ấy có làm gì đi chăng nữa thì em và cô vẫn sẽ típ tục đấu tranh để ở bên nhau, nên nắm tay em đi, nhanh nào…* nó vẫn chìa tay ra nhìn cô cười*
-Ờ, không nói sớm, làm cô tưởng em khìn hí hí…*nói rồi cô nắm lấy bàn tay của nó, nó siếc chặc lấy tay cô*
-Đúng là sến vô bờ bến… đi zới 2 người này chắc tui chết quá, *Amanda đứng than thở quên mất Hy zs Thảo Trân đã vào trong nhà từ lúc nào*- ế ế đợi, đợi,… đi mà ko nói gì hết…Grừ *Amanda chạy theo vô*
Cả 3 vào trong nhà cô, đứng sững người ở phòng khách nhìn một người đàn ông trầm tĩnh ngồi đọc báo, trên bàn là ly café đen + thêm nét mặt khó chịu, cho đến khi ông ngước lên nhìn thì đôi chân mày ông càng chao lại… ông hỏi cô
-Ai đấy… con dẫn ai vào nhà đấy? *giọng nói khó tính của ông làm cô sợ*
-Zạ, là Gia Hy đó Pa, bên cạnh Hy là Amanda bạn thân của em ấy…*cô nói trong giọng run, Gia Hy thấy vậy nên càng siếc chắc đôi bàn tay của cô hơn*
-Ta nói với con bao nhiêu lần, là con không được qua lại với cái đứa như thế này…??? Thậm chí ta đưa con sang đây định cư, vậy mà nó vận đi theo đến tận đây,… làm vậy để cho ta đồng ý cho 2 đứa bên nhau sao? Ta sẽ nói thêm lân cuối, ta sẽ không bao giờ chấp nhận, con gái đưa yêu một đứa nam không ra nam nữ kôhng ra nữ…
-Thưa pác, thật chất thì bác đã bao giờ hiểu ý của Thảo Trân chưa pác? Pác có bao giờ ngối đấy nghe cô ấy tâm sự chưa? Pác có dành thời gian cho cô ấy không hay chỉ lo cho mấy chuyện làm ăn của Pác… thậm chí kể cả tình yêu của cô ấy Pác còn không hỉu đc thì làm sao pác hiểu được cô ấy? thật chất Pác chưa bao giờ hiểu cô ấy cả?
-Ta không cần biết, nhưng một cái đứa như mầy mà lên tiếng dạy đời ta sao? Nên nhớ mày chỉ là một cái đứa con nít, và mày là một đứa bệnh hoạn, nên chuyện xin phép ta được quen với con gái ta, ta sẽ không chấp nhận
-Pa tại sao Pa lại nói như vậy…*cô nhìn 3 cô, lên tiếng nói*
-Sao pác lại có thể nói ra những lời lẽ đó vậy thưa bác,.. *Amanda cũng không thể nào đứng im khi thấy ban mình bị xúc phạm đến vậy*
-Vâng, nhưng sẵn đây con cũng thưa pác luôn rằng… CON KHÔNG PHẢI KẺ BỆNH HOẠN… từ trước đến giờ chưa bao giờ có người dám nói những lời đó với con, nhưng con sẽ không để tâm những lời Pác nói lúc nãy…. Bác có biết tại sao không… tại vì pác là Pa của Thảo Trân và cô ấy là con thật sự rất iu cho nên con rất tôn trọng bác, nên con xin bác hãy hiểu cho con và cô ấy…
-Không… Đi về đi, trước khi ta nỗi nóng với con… *ông Trịnh nói giọng trầm*
-Con sẽ không đi đâu cả,... Con muốn cô ấy cùng về nước lại với con... *Gia Hy kiên quyết*
-Đi lên phòng cho ta, từ nay về sao con sẽ không được đi đâu nữa hết, ta đã rất tin tửơng con và bây giờ con lại làm vậy với ta… *ông đứng lên kéo tay cô lên phòng nhưng Hy cản lại*
-Không được, bác không được làm vậy với cô ấy.. Pác làm cô ấy tổn thương vậy mà đành sao pác *Amanda nắm tay ông Trịnh cản lại*
-Xin lỗi Pa, nhưng con sẽ không bao giờ nghe theo lời pa nữa… con cũng không yêu Richard nên Pa đừng ép buộc con… con sẽ về lại Việt Nam với em ấy. *cô gỡ bàn tay của Pa mình ra rồi nắm tay Hy đi ra ngoài*
-Được, nếu con bước ra khỏi cánh cửa đó cùng với nó thì coi như từ đây về sao … ta và con không còn là cha con nữa… Đi đi…. *nói rồi ông ngồi xuống sofa bình thản cầm tờ báo lên*
-Con xin lỗi…
Thảo trân nắm tay Hy ra khỏi nhà, Amanda đi theo sau…
-Cô bỏ nhà đi thiệt sao? *Amanda nhìn cô hỏi*
-Ừm, em đặt vé máy bay đi, chiều nay mình sẽ về lại Việt Nam…*Thảo Trân nói dứt khoác*
-Ờ, thôi em về lại Khách sạn trước có gì em sẽ nhắn tin cho 2 người biết… pye *nnói xong Amanda bắt Taxi về lại Khách sạn để lại Hy và cô*
Cả 2 vẫn đi bộ cùng nhau, đôi mắt của cô ửng đỏ, lòng đau nhưng biết sao được vì cô muốn được ở bên nó, nước mắt cô rơi nhìu lắm… cho đến khi Hy dừng lại nhìn cô..
-Sao vậy? nếu cô không muốn thì không sao đâu, về lại với Pác trai đi Thảo trân…*nó nói với nét mặt buồn*
-Không… cô sẽ không hối hận vì quyết định này của mình đâu Gia Hy… chỉ cần được bên em như vậy cô đã thấy hạnh phục lắm rồi…
Nó ôm cô vào lòng nó, lấy tay gạt đi những giọt nước mắt của cô:- Sẽ ổn mà, có em bên cạnh rồi, đừng khóc nữa… em muốn thấy người mà mình yêu khóc đâu *nó ôm cô chặc hơn*
-Hihi… em có biết bây giờ cô hạnh phục nhiều đến mức nào không? *cô ngước lên nhìn nó*
-Đến mức nào? Đến mức vừa khóc vừa cười luôn hả? híhí…*nó cười từoi nhìn cô* -Thật đáng ghét… vậy mà còn chọc cô được nữa…*cô đánh nó*
-Đau đấy… lớn rồi má cứ y như con nít í,… vậy mà em lại yêu cái tính đó mới chết chứ… Ôi đắng lòng quá mà…*nó ôm cô nói thì thầm bên tai cô*
-Muốn chết hả?...*cô đẩy nó ra*
-Vậy là không có được à nha… ôm lại đi, tự nhiên đẩy người ta ra à… xì *nó nhìn cô rồi quay chỗ khác*
-Bày đặt mè nheo hả? thôi đi nhóc… đi ăn gì đi.. cô đói quá trời hixhix…*cô kéo tay nó đi*
P.S: cảm ơn mấy bạn đã chúc sinh nhật cho mình nhé mặc dù mai mới đến hihi... nhưng cũng rất vui... thanks mấy bn nhìu
|