Sủng Vật Này Là Của Đại Tiểu Thư Minayeon Version
|
|
Sủng Vật Này Là Của Đại Tiểu Thư Minayeon Version Nguồn: Wangkaiyun Edit : Sun ^^ Truyện có nhiều cảnh nội dung lớn tuổi ai không thích hay còn nhỏ vui lòng click back . Văn Án Nàng là đoá hoa tường vi nở trong đêm tối, muốn hái cần dũng khí.
Cô là ngọn cỏ mềm đu đưa theo gió, yêu nàng cần kiên định.
Từng nghe nói, những cô gái xinh đẹp đều cần nhất là phiếu cơm dài hạn nuôi dưỡng.
Đáng tiếc lời nói này, không dùng được với nàng, cô gái từ nhỏ đã được cha mẹ nâng niu trong lòng bàn tay.
Được anh trai yêu thương, luôn để Lâm Nhã Nghiên lên đầu. Bởi vì nàng không chỉ đẹp mà còn vô cùng được sủng ái.
Không chỉ nuông chiều, còn nuông chiều đến vô pháp vô thiên, trong thế giới của nàng chỉ có cái Lâm Nhã Nghiên không cần chứ không có cái Lâm Nhã Nghiên muốn là không được, cho dù là người đi chăng nữa.
Cho nên năm ấy, nàng, đại tiểu thư chỉ cần một câu nói:" Con muốn nàng", thì Danh Tĩnh Nam lập tức bị mang về làm con nuôi Lâm gia.
Chẳng qua là không có ai có thể ngờ tới, nửa đên hôm đó Nhã Nghiên nàng sẽ cưỡng ép Tĩnh Nam lên giường. Nửa là muốn cưỡng bức, nửa là muốn giở trò vô lại cưỡng đoạt lần đầu tiên của cô.
Đáng tiếc, quá nửa đêm về sau, xử nử như nàng lại bị vùi dập co quắp trên giường cầu xin được tha thứ.....
Sau khi bị xơi tái xong mới nghĩ tới, nànv là ngu ngốc nên mới " Cưỡng gian " cô, đáng lẽ là phải dụ dỗ cô nói yêu nàng.
Lại quên hỏi khi nào cưới nàng, dù sao cũng chỉ có mình nàng mới trở thành vợ của Danh Tĩnh Nam cô.
Cái chuyện làm "yêu" kia chỉ có mặt dày mới không sợ bị bắt quả tang trên giường.
|
Chương 1 Tiếng chuông tan học êm ái vang vọng trong sân trường, cửa chính mở rộng ra, từng nhóm học sinh trẻ trung sôi nổi lục tục theo nhau ra về, họ gọi bạn, kéo bạn đi, hoặc chụm đầu ghé tai , tiếng ríu rít khắp nơi, đầy sức sống náo nhiệt. Một nữ nhân cao gầy lặng lẽ đi đằng sau cùng, tóc nâu xoã đều ngang vai, mắt đen ở giữa những người phương Tây thật là bắt mắt, nhưng đặc biệt nhất là khĩ chất trầm tĩnh, một thân một mình, không có bạn học cũng như bạn bè, mặc trên người đồng phục học sinh mùa đông càng làm cho người cao hơn nữa. Da trắng nõn nà, khí chất trầm ổn, ánh mắt thâm thuý như viên ngọc đen không chứa chút tạp chất nào, thanh khiết lạnh nhạt, môi mỏng, lịch sự mà đẹp đẽ, khuôn mặt trẻ tuổi như một mảnh trầm lặng. Cô bước từ tốn, không nhanh, không chậm, ra khỏi cổng trường quẹo trái, đi bộ thêm chừng trăm mét nữa là đến ga tàu điện ngầm, ngồi tàu điện ngầm chừng 15 phút nữa là đến trước cửa ngôi nhà trọ 5 tầng quen thuộc. Những đám mây thấp màu xám xịt ngày càng dày, những cơn gió mạnh thổi qua mang theo không khí ẩm ướt và lạnh lẽo. Mùa đông ở Paris rất ướt át nhưng không tính là quá lạnh, nhưng gần đây nhiệt độ lại xuống quá thấp, trong không khí tràn ngập hơi ẩm dự báo sắp có trận mưa to. Nhà trọ cũ không cao lắm nên không có thang máy, cô liền lên tầng 3 rẽ phải, nhấn mật mã, tiếng đẩy cửa vang lên, vào bên trong là một căn phòng ấm áp. Không khí ấm áp khuếch tán, ánh đèn vàng nhạt chiếu rọi những vật dụng xa hoa bên trong, không khí tràn đầy hơi thở ngọt ngào thơm ngát. Đôi mắt đen nhánh nhìn thấy đôi giầy cao gót màu vàng kim ném lung tung trước cửa, tâm tình thoáng có chút phức tạp. Tiếp tục đi vào trong, ở giữa là ba chiếc vali hành lý với nhãn hiệu và hoa văn đắt giá phách lối đập thẳng vào mắt, nhãn của hãng hàng không còn chưa gỡ xuống. Quả nhiên..... Cô thở mạnh đi vào phòng trong, ví da đắt tiền cùng chiếc váy đỏ, còn có tất chân rải từ phòng khách đến phòng ngủ theo lối đi, chiếc áo lót khiêu gợi màu đen bằng ren tuỳ ý ném lung tung trên sofa, chiếc quần lót cùng chất liệu vứt bừa nằm khiêu khích nơi cửa phòng ngủ đang hé mở. Đẩy cửa, ngón tay nhẹ nhàng thon dài chợt dừng lại mấy giây, cánh cửa nhẹ nhàng được mở ra. Phòng ngủ giống như chiến trường, khắp nơi đều là đồ vật bị ném lẫn lộn, trên bàn trang điểm và mỹ phẩm dưỡng da. Trong căn phòng nhốn nháo như vậy, trên chiếc giường lớn, cô gái xinh đẹp mỹ lệ vẫn đang ngủ say. Gra trải giường bằng tơ sợi nhăn nhúm, da thịt óng ánh nhẵn nhụi như da trẻ con làm cho người ta không thể nhịn được mà muốn đưa tay vuốt ve, ngón chân như bạch ngọc dược khắc ra, từng mảnh, từng mảnh màu hồng của móng chân giống như cánh hoa nở rộ, mắt cá chân mảnh khảnh, bắp chân với đường cong đẹp đẽ, bắp đùi trắng như tuyết quấn quanh chăn mỏng thon dài đến mê người, đường cong phập phồng lung linh không thể che giấu nổi. Chiếc chăn mỏng miễn cưỡng coi như che kín được bộ ngực xinh đẹp, theo từng nhịp thở của chủ nhân, giữa khe rãnh sâu cũng hơi rung động. Tóc dài đen nhánh như rong biển càn rỡ xoã trên gối, gò má mềm mại đáng yêu, hàng mi cong lên như cánh bướm, cái mũi xinh đẹp và còn phiến môi đỏ tươi. Cô gái say ngủ nằm trên giường kia đủ khiến cho người ta ngỡ ngàng không ngứt. Rất dễ nhận thấy nàng dưới lớp chăn mỏng là không mảnh vải che thân. Nữ nhân ở cửa bên lặng lẽ nhìn, ước chừng năm phút sau đó để chồngsách xuống, rón rén và vô cùng thuần thục bắt đầu dọn dẹp căn phòng. Bông tẩy trang cùng khăn giấy đã dùng nhanh chóng được quét cho vào thùng rác, những chai lọ mỹ phẩm nghiên nghã cũng được xếp lại gọn gàng, trật tự. Chiếc khăn tắm hơi ẩm được bỏ vào rổ quần áo đem đi giặt, nhặt chiếc mặt nạ dưỡng da lên, máy sấyném trên mặt đất được rút ra cho vào ngăn kéo, đem dép bị đá lung tung xếp lại xong xuôi. Động tác của cô vừa nhanh chóng, vừa nhẹ nhàng mà thành thục không tới 3 phút, phòng ngủ xốc xếch trở lại chỉnh tề rộng rãi như cũ. Ngước mắt nhìn người vẫn còn đang ngủ say một chút, cô từ từ đi ra phòng khách, mở vali hành lý, đem tất cả quần áo bên trong phân loại vào rổ giặt quần áo, còn haicái còn lại đem xếp ra ngoài, rồi đem cái vali trống lau sạch sẽ cất đi. Phòng khách cùng phòng tắm bị ai đó làm loạn lên cũng được sắp xếp lại, cho dù tối hôm qua cô vừa lau dọn cả phòng xong, trong vòng một tiếng cả căn hộ năm mươi mét vuông đã khôi pgục lại trạng thái sạch sẽ gọn gàng ban đầu. Hành dộng của cô thuần thục mà có hiệu suất hơn nữa hoàn toàn không phát ra chút âm thanh nào trừ âm thanh của máy sưởi, tất cả đều yên tĩnh như không cò ai vậy, giống như đã làm qua cả trăm lần, cho dù có nhắm mắt cũng biết thứ gì nên đặt chỗ nào. Giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ bảy giờ kém mười lăm, cô đến đứng ở phòng bếp, trước kệ bếp chuẩn bị đồ ăn. Quả cà chua căn tròn được rửa qua nước trở nên sáng bóng, trứng gà tươi, rau xanh, nồi thịt bò ở trên bếp bay ra mùi thơm nồng nặc, miếng cá tươi ngon cùng cua ốc được rửa xong, cô đang vo gạo. Đồng phục dày đã sớm cởi, chiếc áo sơmi trắng tinh ủi phẳng phiu được xắn lên, mọi cử động đều rất tự nhiên nhẹ nhàng. Một đôi tay bóng loáng mịn màng quấn lấy eo cô, thân thể thơm tho từ đằng sau dính vào người cô, cái lưỡi ướt át nóng rực từ từ liến qua vành tai. Thân thể cô liền cứng đờ. "Người ta đói bụng". Thanh âm mềm mại mang theo chút khàn khàn, mười phần mê người. Động tác có chút dừng lại, "Cơm nấu xong ngay". " Người ta đói bụng". Ngữ điệu có chứa chút nũng nịu, chiếc lưỡi mềm nại theo vành tai rà xuống nhẹ nhàng trên cần cổ, trên da thịt từng chút liếm láp. " Mười lăm phút ". " Quay lại ". Thanh âm mang theo ý quyến rũ. Cô trầm mặc như trước nhưng nhịp hô hấp đang lặng lẽ thay đổi. Đôi môi hôn ngày càng càn rỡ, ngón tay thon dài lục lọi trước ngực cô, cởi từng nút, từng nút áo cô. Như vậy không thể được, giơ tay lên đè lại cái tay không ngoan kia, thở dài, xoay người, một giây sau hô hấp chợt dừng lại. Cô gái đang dính vào người cô lại không có mảnh vải che thân. Da thịt trơn bó g không tì vết được chăm sóc cẩn thận, dưới ánh đèn vàng thân thể như trân châu hiện ra. Cặp ngực, eo thon, cái mông, chân dài, mỗi phân mỗi tấc đều như oà thiên nhiên đẹp khiến người ta nín thở. Tóc xoăn đen bóng xoã xuống ôm trọn bộ ngực nửa hở nửa che, từng sợi đen nhánh làm nổi bật lên da thịt nhẵn nhụi trắng như tuyết. Gương mặt trái xoan, đôi mắt như nước, đôi môi khẽ cắn, không son phấn nhưng vẫn yêu mị vô cùng, cô gái này đúng là trời si h yêu mị để quyến rũ người. Nàng cứ như vậy đứng trước mặt cô, cứ mặc cô nhìn, ánh sáng trong mắt loé lên những chấm nhỏ li ti giống như đang cất giấu bí mật của mình, trên môi hơi cười, khoả thân mặt cô, hình như đó chỉ là một điều bình thường. Nữ nhân có khuôn mặt non nớt lại trắng nõn nên một chút màu sắc biến hoá cũng không che giấu nổi. "Sao không mặc quần áo". " Đỏ mặt? ". Âm thanh lộ vẻ trêu đùa. " Thật đáng yêu". Lần này là đỏ mặt, nhưng không chỉ bởi xấu hổ :"Không được bảo tôi đáng yêu!". "Tức giận?". Ngón tay mịn màng xoa má cô, nhiệt độ nóng lên làm nàng cười to hơn, thật là, thật là đáng yêu, " Người ta giúp hạ hoả cho, được chứ?". Không đợi cô trả lời, nàng trực tiếp hôn lên môi cô, duỗi lưỡi rà nhẹ lên môi cô liếm mút, nữ nhân bị hôn rất tức giận, một chút cũng không muốn phối hợp. Nhưng nàng không ngại, rất có kiên nhẫn hôn cô, biết rõ phải hôn như thế nào sẽ làm cô động tình. Từng chút, từng chút gặm nhẹ qua cằm cô lại trở lại môi tỉ mỉ liếm, từ từ hôn, ngón tay từ bờ vai trượt xuống lồng ngực, nhẹ nhàng lướt qua xương quai xanh tiếp tục công việc grước đó chưa hoàn thành. Một nút, hai nút, ba nút, nữ nhân lần nữa đè tay nàng lại rốt cuộc hé môi thoả hiệp. Lưỡi của nàng hài lòng đi vào thăm dò, linh hoạt lướt qua môi cô, liếm qua lợi, sau đó dừng lại ở những nơi nhạy cảm, lại tiếp tục quyến rũ lưỡi cô. Dù sao cô cũng trẻ tuổi, dù sao cũng mềm lòng, lưỡi của cô vươn ra, tay nắm ở vòng eo mảnh khảnh nàng thật chặt. Nàng chủ động biến thành bị động, để cô mặc sức hôn, ngón tay lại bận nhanh chóng cởi nút áo, chiếc áo sơmi ra, tay vòng ra đằng sau cởi nút áo ngực rồi mơn trớn hai khoả đầy đặn của cô. Nàng biết rõ từng điểm mẫn cảm của cô, vuốt ve nơi nào cô sẽ có cảm giác, lòng ngón tay khẽ cà qua nụ hoa, quả nhiên nghe thấy tiếng cô thở dốc. Nàng luôn luôn hiểu cách quyến rũ cô nhanh nhất, mà cô cho tới bây giờ cũng không phải là thủ của nàng. Cô thở dài, bàn tay ở sau lưng nàng vuốt ve châm lửa. Thân thể của nàng dán vào người cô xinh đẹp phập phồng, chiếc áo lót cùng áo sơmi bị nàng cởi xuống, da thịt grần trụi bóng loáng cùng với thân thể tuyết trắng triền miên cùng nhau, hô hấp của cô trở nên nặng nề, khuôn mặt trắng nõn trở nên đỏ bừng, bàn tay nhẹ nhàng ôm trọn nơi đẫy đà của nàng khiến cô thoả mãn khép hờ đôi mắt mà kích động. Nàng giống như rắn, chân quấn lên hông cô, dùng nơi mềm mại nhất của mình ma sát bụng của cô khiến cô nóng bỏng đáp lại, bàn tay nóng rực lướt nhẹ vào tro g bắp đùi nàng, nơi đó của nàng đã trơn ướt mà thở dốc. Thật là tốt. Nụ cười bên môi nàng ngọt ngào gro g nháy mắt đẩy cô ra, lui về sau mấy bước, cầm. Hiếc áo sômi vừa cởi ra của cô mặc vào, vừa cài nút áo vừa cười với cô :"Hiện tại có mặt quần áo nha". Cô sững sờ, thở dốc nhìn nàng, không thể tin. Mài tóc dài như suối buông xuống chiếc áo sơmi trắng làm nổi lên đường cong lã lướt và vóc người xinh đẹp. Chiếc áo vừa dài đến đùi nàng, cặp đùi mềm mại như ẩn như hiện có thể sát thương người khác nhưng vẫn chưa bằng khi cô không mặc gì, bởi vì cô vô cùng rõ rằng dưới áo kia thân thể nàng tuyệt mỹ đến mức nào, nàng biết tất cả của cô bao gồm nơi bí mật nữ tính kia... Nhìn ngực của cô phập phồng lên xuống nụ cười nàng cang thêm kiều diễm, đến trước ngực cô chậm chạp mơn trớn :"Bữa tối của người ta đâu?" Cô đưa tay bắt lấy nàng, mà nàng lại như con cá giảo hoạt chạy đi, mái tóc đen nhánh lướt qua lòng bàn tay cô ngứa ngáy mang đến cảm giác run rẫy mãnh liệt, nàng quay đầu lại, đôi môi hé mở nụ cười với cô :"Mười lăm phút sắp hết rồi đó". Mặc dù còn trẻ tuổi nhưng cũng khí thịnh, nếu như cứ vì ý tứ khiêu khích đùa bỡn của nàng mà bỏ qua như vậy thì đó tuyệt đối không phải tính tình của cô. Đùa bỡn đến nước này thì phải trả cái giá thật lớn, cô gái vừa né chạy ra đến phòng khách liền bị đẩy ngã, chiếc áo sơmi trắng lần nữa bị kéo xuống, nàng cả người trần truồng, bộ ngực tuyết trắng bị bàn tay nóng bỏng nắm chặt, điên cuồng xoa nắn, thắt lưng bị đè xuống uốn thành đường cong xinh đẹp, cái mông nhếch lên thật cao, bàn tay cô dò tìm vào nơi nữ tính của nàng. " A...... "Hai ngón tay hung hăng đâm vào làm đầu nàng ngửa ra sau, mái tóc đu đưa theo đôi mắt sáng và làn môi đỏ mọng. Cô vòng tay còn lại ôm chặt lấy nàng, chặt đến mức có thể cảm giác rõ ràng nhịp tim của nàng đập khi nằm trong lòng cô. Lại ra vào một lần nữa, vừa nhanh vừa điên cuồng, cô thích loại ảnh hưởng này tới cảm giác của nàng, cũng thích nàng vì cô mà ngọt nào trơn trợt. Ngón tay cái nặng nề đè lên đỉnh nhạy cảm của nàng, thân thể nàng giống như điện giật, co rút lại, tiếng rên rỉ trở nên lớn hơn. Nữ vương vừa tự phụ vừa kiêu ngạo lúc này dưới thân cô mềm mại đáng yêu như nước..... Bàn tay của cô đi lên, nằm lấy cằm nàng quay lại, nặng nề khuấy đảo, quấn lấy lưới nàng giống như đang đói mà mút lấy. Nàng đều luôn luôn có thể theo được kịp nhiệt tình của cô. Bàn tay mềm yếu cũng không cam chịu theo phía sau sờ cô, sờ đến nơi nữ tính của cô bị mật dịch làm cho trơn trượt hơn nữa, vừa nặng vừa nhẹ gảy một cái, quả nhiên nữ nhân phía trên hông chịu nổi thở dốc mà đên cuồng ra vào bên trong nàng. " Ưm..... Nam.. "Nàmg rên rỉ thành tiếng kêu tên của cô, vừa ngắt quãng liền nói:" Đổi... Đổi tư thế... ". Nữ vương ra lệnh đương nhiên cô sẽ hớn hở tuân theo. Nằm ở trên tấm thảm dày sạch sẽ, cô kéo một chân nàng để lên vai cô, áp hoa huyệt ẩm ướt của mình vào hoa huyệt đói khát của nàng, sau đó cô tuỳ ý cho nàng tác quái, nàng uyển chuyển phập phồng, tuỳ ý chuyển động tgeo cường độ mình thích nhất, nang luôn biết làm thế nào để mình vui vẻ, eo thon uốn éo bày ra tư thế mê người, bộ ngực tuyết trắng theo từng động tác của nàng không ngừng nảy lên, đúng là cảnh đẹp mê người. Tay của cô phủ trên gò bồng đảo đang ngạo nghễ ưỡn lên, tròng mắt bây giờ đỏ rực, khuôn mặt xinh đẹp có vài phần vặn vẹo, gò má trắng noãn như say rượu nhàn nhạt hồng, mặt mày sáng rỡ, môi hồng răng trắng thật xinh đẹp. Khoái cảm mãnh liệt không ngừng dấy lên, cô không nhịn được muốn chuyển động người lên để nghênh hợp với động tác của nàng lại khiến cho nữ vương mất vui, nàng ngừng lại, bàn tay để trên ngực đã dựng đứng của cô cấu một phát, mắt nheo lại:" Ai cho động, hử? ". Cô mãnh liệt thở sâu, xoa nắn, ôm trọn cái mông tròn thúc giục nàng. " Nam không ngoan", nàng ngồi lên bụng cô eo vặn vẹo xoay tròn. "Phải bị phạt". Giọng nói vừa dứt, nàng liền cúi xuống liếm lấy ngực cô... " A..... "Cô thở gấp nặng nề, không thể nhịn được nữa, mạnh mẽ xoay nười đè nàng xuống, ba ngón tay hung hăng tiến vào nơi nhất của nàng, tiến hành đoạn nước rút cuối cùng. Ngón tay cô vọt vào vừa sâu vừa dùng sức, mỗi cái chống đỡ nơi chặt chẽ của nàng, cái cảm giác kích thích kịch liệt khiến cho nàng mềm nhũn ra, thốt lên tiếng rên rỉ kiều mị. Cảm giác thực sự quá tốt đẹp, cô cũng không khống chế dục vọng của mình nữa, tâm tình rong đuổi trên người nàng thành một luồng sóng mạnh mẽ đẩy nàng đạt đến cao triều. " A..... ", nàng thét to, trong mắt, trong đầu một mảng mờ mịt, ngón tay dùng sức cắm vào da cô, phía dưối xuân thủy tràn ra như nước. Nàng co rút lại từng hồi, cô càng tăng thêm lực đạo ra vào ở tay, cuối cùng nằm trên nàng buông thả chính mình..... Cô : Danh Tĩnh Nam Nàng : Lâm Nhã Nghiên ---------------------------------------------------------- Hẹn chương 2 tuần sau có thể trễ hơn vì lí do cá nhân. Cám ơn mọi người đã ủng hộ bé Sun
|
Chương 2 Tôm sống còn bật tanh tách, miếng cá tươi ngon, nấm thơm lừng cùng với cà rốt vốn là để nấu một bữa tiệc phong phú, cuối cùng nấu thành món đơn giản nhưng cũng rất ngon miệng là cơm hải sản và canh thịt bò hầm. Lâm Nhã Nghiên ngồi ở bàn ăn nhai ngấu nghiến, nàng thật là đói bụng nên ăn cơm rất vội vàng nhưng vẫn trông cực kỳ đẹp mắt. Mái tóc xoăn dài tự nhiên xoã trên vai, trên người vẫn mặc chiếc áo sơmi trắng của Danh Tĩnh Nam, eo thon, chân trắng như tuyết cực kỳ xinh đẹp. Tĩnh Nam mặc chiếc áo khác, ngồi đối diện với nàng im lặng ăn cơm, động tác nhã nhặn, vẻ mặt chuyên chú. Nàng miễn cưỡng ngước nhì về phía cái tên đại ma đầu lúc nào cũng giả bộ thâm trầm kia vừa nãy còn điên cuồng hơn ăn thịt người, bây giờ lại quang minh lỗi lạc khiến nàng không nhịn được trêu chọc cô:" Ăn ngon không? ". Tĩnh Nam ngẫn đầu nhìn về phía nàng. Nàng cầm cái thìa lên, chiếc lưới non mềm hé ra liếm từng chút một, từ trong ra ngoài, ánh mắt tà mị nhì cô, làn da trắng như đồ sứ còn lưu lại ấn ký màu hồng nhạt, theo cổ áo sơmi lúc ẩn lúc hiện. Tĩnh Nam nắm chặt thìa trong tay, con ngươi co lại một hồi lâu mới miễn cưỡng trả lời lại hai chữ :" Ăn ngon". "Nam...... ". Cố ý kéo dài âm thanh mang theo mị hoặc mãnh liệt, thân thể nàng như lướt qua bàn ăn cúi xuống trước mặt cô, vươn lưỡi liếm qua môi cô," Ăn người ta ngon hay là thức ăn ngon, hửm? ". Hô hấp của cô cứng lại, không thể ngăn cản được hấp dẫn mãnh liệt, muốn đưa tay kéo nàng vào lồng ngực nhưng nàng lại cười đẩy cô ra, trở lại chiếc ghế ngồi của mình, lắc đầu:" Người ta rất mệt mỏi". Cự tuyệt, cũng là sự thật. Một tuần qua bận bịu mà ngủ ít khiến thể lực nàng sớm tiêu hao, sáng hôm nay xuống máy bay về nhà chỉ ngủ được chừng năm tiếng, trận hoan ái vừa rồi tiêu hết thể lực nàng vừa mới bổ sung. "Chân rất mỏ", nàng nũng nịu oán trách. Dĩ nhiên là mõi, vừa mới bị cô đè xuống đất hung hăng một trận hơn tiếng đồng hồ không mỏi sao được? Nhĩ đến chuyện vừa rồi mắt Tính Nam sâu hơn nữa. " Lát nữa người ta muốn tắm, Nam phải masage cho người ta", nữ vương xem như chuyện đương nhiên ra lệnh. Tắm? Khí nóng rong bồn tắm bốc lên mù mịt, nàng nằm trong bồn giữa đống bọt tuyết trắng, vừa bóng loáng so với bọt còn trơn bóng hơn nữa là da nàng, hình ảnh như vậy chỉ cần tưởng tượng cũng đã khiến cho cô... " Nam sao lại đỏ mặt?" Ngón tay thon dài khẽ xoa xoa ở má cô:" Có phải lại đang nghĩ đến chuyện xấu? Mặt có thể đõ đến như vậy thật là đáng yêu". " Không được bảo tôi đáng yêu!" Cô trừng mắt nhìn nàng, bất mãn kháng nghị:" Tôi cũng không phải là trẻ con". Không phải sao được? Vẻ tức giận kia rõ ràng là đúng nha. Ngũ quan Tĩnh Nam rất thanh tú, trời sinh mặt trẻ con, còn da thì có phơi nắng cũng không đen được càng khiến thêm ngây thơ, đôi môi đỏ nổi bật, hơn nữa tuỗi còn trẻ chưa thoát khỏi thiếu nữ đơn thuần. Trông giống như bụi cỏ non, thật là đáng yêu, nhưng bụi cỏ non này đã bị nàng ăn sạch, thật sự là quá tốt. Nàng đưa tay cầm bàn tay cô:" Nam nhà ta càng ngày càng đáng yêu". Cô gái này, thói quen vẫn không thay đổi, luôn luôn thích trêu chọc cô. Nhưng cô có thể đối với bất kỳ ai cũng để mặt lạnh, riêng đối với nàng.... Không thể hất tay nàng ra, lại rất giận nhưng chỉ có thể trầm mặc cúi đầu ăn, làm như không nghe thấy. Thật không thể tự nhiên được nha, Nhã Nghiên cười cười đẩy đĩa thức ăn của mình sang cô :"Tay người ta mỏi, đút cho người ta ăn đi". Mặc kệ cô vừa mới hờn dỗi, Đại tiểu thư ra lệnh là chuyện đương nhiên làm người ta giận sôi gan. Nhưng Tĩnh Nam vẫn làm theo, nàng tuỳ tiện ngồi lên trên đùi cô, tựa vào trong ngực cô, để cô từng thìa lần lượt đút từng thìa cơm hải sản. Giống như theo thói quen được phục vụ, nàng hưởng thụ ngay, thoải mái khép hờ mắt, tựa đầu vào vai cô, chỉ việc há miệng và nhai là được rồi. Hành động đã vô cùng qurn thuộc, cô đút nàng một thìa thì thìa tiếp theo là cho cô, một bàn cơm hải sản cứ vơi dần. Tuổi Tĩnh Nam tuy nhỏ nhưng vô cùng tỉ mỉ, từng thìa đút vào miệng nàng không lớn không nhỏ, vừa đủ. Nàng muốn ăn canh cũnh không phải mở miệng, thìa đã đưa tới bên môi. Cả bàn đầy thức ăn được ăn sạch sẽ, đương nhiên phần lớn sẽ vào bụng nàng. Tĩnh Nam đứng dậy đi vào phòng bếp lấy dĩa xoài đã được gọt sẵn ra, nàng vừa ăn xoài vừa nhìn cô dọn dẹp bát đĩa trên bàn. Nhìn cô làm việc nhà thoạt nhìn có vẻ thành thục không thể tưởng tượng nổi. Vóc người cô rất cao, đã được 1m73 và còn có thể cao hơn nữa. Chỉ có nàng mới biết, khuôn mặt thanh tú kia đã che giấu đi thân thể gợi cảm, chiếc áo sơmi màu đen cô mặc trên người mang đầy khí chất trầm ổn. Tại sao có thể có đứa trẻ ngoan như vậy nhỉ? Thông minh có thể có nhiều nhưng quan trọng nhất là chịu khó, hơn nữa tính tình lại rất tốt mới có thể chịu đựng nàng bắt nạt. Cóthể thấy ánh mắt của nàng cho tới bây giờ vẫn không tệ, từ nhỏ đã được chứng minh. "Nam", nàng ngoắc ngoắc tay gọi cô. Cô quay người lại. Trên môi ngay lập tức bị in theo dấu hôn mang vị xoài ngọt ngào, đôi mắt sáng trong của nàng tràn đầy vẻ vui sướng và thoả mãn :" Xoài rất ngọt". Cô ấy còn ngọt hơn, chỉ cần nàng cười với cô như vậy, cô có thể muốn dâng toàn bộ cho nàng. Nhưng toàn bộ của cô có thể có bao nhiêu? Cúi đầu đỡ lấy gáy nàng, hôn nàng sâu hơn, nếm vị xoài ở trong miệng nàng, càng nếm đủ những tia khổ sở, càng hôn sâu càng không thể buông tay, làm sao có thể buông tay đây?. Loáng thoáng tiếng nhạc vang lên, bọn họ đang hôn khó có thể chia lìa, cũng không thèm nghe điện thoại, nhưng người đang gọi như cố tình muốn đua tính nhẫn nại với họ, chuông reo lên bao nhiêu lần sống chết cũng không chịu dừng. Nàng thở ra dưới môi cô khẽ đẩy cô ra, Tĩnh Nam không chịu buông môi cô ra, đầu lưỡi còn quyến luyến liếm khẽ. "Đem điện thoại di động tới đây", Đại tiểu thư chỉ và nói. Cô hớn hở tuân lệnh, không hỏi nàng xem để ở nơi đâu, bởi vì nàng nhất định là không biết, trực tiếp men theo tiếng chuông tìm kiếm, rốt cuộc lấy ra ở dưới gối. " Là ai? "Cô tiểu. Hư ngay cả tay chân cũng làm biếng nhấc. " Thấu tiểu thư". Thấu kì thiên kim tiểu thư, bạn từ nhỏ của Lâm Nhã Nghiên cũng là chị dâu tương lai, Thấu Kì Sa Hạ. " Oh ", nàng cầm miếng xoài bỏ vào miệng, " Nam nghe luôn đi". Cô không dị nghị bấm phím call, đầu bên kia truyền tới là giọng của một cô gái không thể nói là dịu dàng :" Lâm Nhã Nghiên, cậu làm gì mà lâu như vậy mới nhận điện thoại của tớ". Đều là đại tiể thư được nuông chiều nên tính khí không tốt lắm, hơn nữa Sa Hạ còn được Lâm Tử Du càn rỡ dung túng ở bất kì đâu. " Thấu tiểu thư, tôi là Tĩnh Nam", thanh âm lạnh nhạt lạnh băng khiến đại tiểu thư nổi đoá. Thấu Kì Sa Hạ dừng lại mấy giây sau, cân nhắ. Rồi phát hiện hình như mình không dám chọc nữ nhân trầm mặc này, giọng điệu hơi chậm:" Cậu ấy có đó không? ". Liếc người nào đó vô tư ăn trái cây, "Có". " Được kêu chị gái cô đến nghe điện thoại đi". Tĩnh Nam nắm chặt điện thoại, bàn tay hơi cứng nhắc sau dó đi lại đưa điện thoại cho nàng :"Cô ta bảo đưa". Thật phiền phức, Nhã Nghiên rút khăn giấy lau tay rồi cầm lấy điện thoại không bình tĩnh hỏi :"Có chuyện gì?". Nhắc tới ở trên đời còn có ai so với đại tiểu thư Thấu Kì Sa Hạ còn lớn hơn, người đó ngoài Lâm Nhã Nghiên ra thì không còn ai nữa, hai kẻ mạnh gặp nhau thì phải có kẻ yếu hơn, kẻ đó lạo là Thấu Kì Sa Hạ. "Mình muốn hỏi lễ Noel này các cậy có kế hoặch gì không? Anh cậu hi vọng cậu về nhà một chuyến..... " Chuyện tháng 12 thì làm sao mình biết được, tức giận cắt đứt:" Cậu vì chuyện này mà gọi cho mình? Hừ hừ muốn gì thì nói nhanh lên". "Haizz, làm gì mà thẩng tuột như vậy!". Bên kia cười duyên, " Người ta muốn hẹn cậu tuần sau sang Milan xem trình diễn thời trang nha". "Không rảnh". Xem trình diễn thời trang? Cô mới vừa từ sàn diễn ồn ào trở về không có ý định quay lại. " Nhã Nghiên cậu là tốt nhất, đi với tớ nha? " "Thế thì tìm anh trai mình mà đi cùng". Ai cũng biết đại công tử họ Lâm là người cuồng công việc cỡ nào nhưng đối với bạn gái trăm ngàn lần thuận theo, đi xem diễn thời trang thôi mà, có gì khó đâu. " Anh ấy đi Thượng Hải công tác, nửa tháng sau mới trở về". Khó trách cô tiể thư này lại dây dưa với cô, Lâm Nhã Nghiên bên tai vẫn nghe nói chuyện nhưng mắt không tự giác lại nhìn về phía cái người đang ngoan ngoãn dọn dẹp kia, rõ ràng động tác vẫn gọn gàng hư cũ nhưng sai nàng có cảm giác cô đang tức giận. Sao đột nhiên lại tức giận?. "Tớ nói với cậu này, em gái cậu nói kiệu gì mà lạnh băng như vậy, một chút thay không có? Khiến người ta chết rét à? " Thấu Kì Sa Hạ đột nhiên chuyển chủ đề giọng đầy oán trách. Em gái? Thì ra nguyên nhân là ở chỗ này.
|
Chương 3 Tĩnh Nam chính là đứa trẻ của Lâm gia, chính xác là được Lâm gia nhận nuôi. Nguyên nhân nhận nuôi cô không phải vì vợ chồng Lâm thị nhìn trúng cô. Cô có thể vào ở Lâm Gia chỉ bởi Lâm Nhã Nghiên mà thôi. Cứ hằng năm, vợ chồng Lâm thị lại ra vẻ hoạt động từ thiện, đến cô nhi viện thăm cô nhi, quyên tiền, tặng quà....Những người trong tập đoàn cũng quan tâm đến hình tượng xã hội của mình cũng dẫn theo con cái đi. Lâm Tử Du đã mười bốn tuổi, như cụ non theo sát cha mẹ, mà tiểu công chúa được Lâm gia cưng chiều nhất lại tụ tập cùng đám trẻ ở cô nhi viện chơi rất vui vẻ. Những đứa trẻ cô nhi trưởng thành rất sớm, biết nhìn sắc mặt người, hiểu thế giới của tiểu công chúa này cùng bọn họ hoàn toàn khác nhau, không thể đắc tội, cẩn thận từng li từng tí chỉ sợ tiểu công chúa mất hứng, mọi người cũng vây lại ở bên cạnh nàng lấy lòng nàng, theo nàng chơi, mà nàng cũng rất quen thuộc loại lấy lòng này nên vui vẻ tiếp nhận. Vì vậy Lâm Đại tiểu thư đã vui vẻ cùng đám trẻ kia mà chơi đến hai tiếng, lúc gần đi lại chỉ vào cô bé từ đầu tới cuối ngồi im lặng trong góc, nói với cha mình: "Con muốn nàng." Nghe từ "muốn nàng" cỡ nào đúng lý hợp tình, giống như là chuyện đương nhiên, giống như cần chính là một món đồ chơi hoặc một bộ y phục. Lâm Thái Kiệt vốn không đồng ý, mặc dù ông vui vẻ tham gia hoạt động từ thiện, thế nhưng cũng chỉ là bởi vì có lợi cho công ty của ông, nhưng nhận nuôi một đứa trẻ thì không thể nào! Sự thật chứng minh, Lâm Nhã Nghiên muốn đồ hay muốn người, tới bây giờ không thể không có được, thế cho nên cô mới ở đây, có thể ở bên cạnh nàng. Thầy giáo trên bục giảng dùng tiếng Pháp hơi ồm ồm, nặng nề giảng, viết trên bảng chi chít những công thức phức tạp mà suy nghĩ của Tĩnh Nam cũng đã bay khỏi thế giới logic này. Năm ấy cô bảy tuổi, đến cô nhi viện đã gần một năm, cha mẹ ruột ngoài ý muốn qua đời nên cô phải vào đó, cuộc sống của cô bỗng thay đổi hoàn toàn. Vốn là gia đình ấm áp có ba người bởi một tai nạn máy bay mà chỉ còn lại một mình cô. Vợ chồng Dạ vốn không có bằng hữu thân thích, hơn nữa mười năm trước đến nước Mỹ lập nghiệp, qua nhiều năm liên lạc càng thưa dần. Cha mẹ qua đời mà không có ai nhận nuôi cô vì thế cô phải đến cô nhi viện. Ở giữa một đám trẻ tóc vàng mắt xanh, nàng cũng không tính là xuất sắc, thân thể nhỏ gầy cũng không coi là đẹp, hơn nữa cô trầm mặc ít nói, tính tình cô độc, số tuổi lại lớn, không phải đứa trẻ hai ba tuổi, hoặc điều kiện người nhận nuôi rất kém cỏi, cô cũng không có nghĩ tới có thể bị nhận nuôi. Cô an phận sống trong cô nhi viện, trong thế giới của riêng mình, xung quanh cùng cô không liên quan, cô cũng không quan tâm. Nhưng Lâm Nhã Nghiên có thể nhìn trúng cô thì thật là kỳ quái. Hôm đó cô vẫn trầm mặc như vậy, một câu cũng không nói, sao có thể được Đại tiểu thư đặc biệt coi trọng đây? Nhưng vẫn được... Nhiều đứa trẻ đáng yêu, hoạt bát, xinh đẹp, anh tuấn, các loại màu da đều có nhưng nàng lại cố tình chọn trúng cô hơn nữa còn rất rõ ràng. Vợ chồng Lâm thị không nghĩ đến việc nhận con nuôi, bọn họ đã có 2 đứa con gái, lại một lòng coi trọng huyết thống trong nhà, làm sao có thể đi nhận nuôi một đứa trẻ mồ côi đây? Nhưng Đại tiểu thư muốn, không có cách nào, chỉ có thể tiếp nhận. Ai bảo Lâm gia mặc dù tài phú kinh người, đáng được học hỏi lại không nhiều con cái trong nhà? Đến đời này, chỉ có hai đứa con là Lâm Tử Du và Lâm Nhã Nghiên. Con đầu thì ưu tú, cần phải thừa kế gia nghiệp nên yêu cầu nghiêm khắc, mà đứa con gái út dĩ nhiên là trân bảo phi phàm, tiểu công chúa này được sủng ái lên tận trời, chỉ sợ nàng không cần chứ không sợ nàng muốn mà không có. Vì vậy quan niệm gia phong cực kỳ nghiêm khắc như Lâm Thái Kiệt cũng không địch lại được tính tình la lối om sòm lại thích đùa bỡn của cô con gái yêu, rốt cục nhường bước nhận nuôi Tĩnh Nam. Tĩnh Nam không muốn sửa họ, vậy thì cũng tùy cô, dù sao cô cũng là trẻ mồ côi căn bản không xứng với dòng họ Lâm cao quý, coi như là Lâm Nhã Nghiên tìm bạn chơi. Cứ như vậy Tĩnh Nam bị Lâm Nhã Nghiên kiên trì đưa vào Lâm gia, trở thành đứa con thứ ba, nhưng chưa bao giờ được chính thức giới thiệu cho mọi người, phần lớn mọi người thậm chí không biết Lâm gia có nhận nuôi một đứa trẻ. Ở Lâm gia mười một năm, cô biết rõ thân phận cùng địa vị của mình, tuân thủ nghiêm ngặt quy củ. Mặc dù Lâm Nhã Nghiên thích sai bảo cô, đi đâu đều muốn mang cô theo nhưng cô biết ở Lâm gia này, chỉ có nàng là người duy nhất quan tâm đến cô và cũng là người cô thích nhất. Vợ chồng Lâm thị cũng không nói gì, thờ ơ cũng là may rồi, xem như sắc mặt cũng không không tệ lắm. Lâm Tử Du thì bù đầu học tập, thậm chí ngay cả mặt cũng khó mà nhìn thấy nên tình cảm tự nhiên cũng không gắn bó nhiều. Chỉ có Lâm gia Đại tiểu thư tính khí vô cùng tùy hứng, điêu ngoa lại giảo hoạt nhưng lại đối với cô thật lòng nhất. Ít nhất cô hiểu trong lòng, những người giúp việc đang cười nhạo cô liền bị thanh âm cáu kỉnh của nàng phản pháo lại ngay, giọng có mấy phần chân tình. Đồng thời cô cũng hiểu từ nhỏ đến lớn bạn học có ý làm khó dễ liền bị nàng lớn tiếng mắng không thương tiếc, cô biết trong đó có bao nhiêu kiên cường. Cùng nhau lớn lên, nàng đối xử tốt với cô, cô vẫn im lặng, không phải cô không hiểu, nàng là người vô tình đã trở thành người quan trọng nhất trong cuộc đời cô, tựa như một tầng lửa thiêu đốt thẳng vào, xinh đẹp mê người. Khi Đại tiểu thư đến Pháp du học và yêu cầu cô đi cùng thì nàng một chút do dự cũng không có, cứ như vậy rời khỏi nước Mỹ quen thuộc đến Pháp học tập. Vợ chồng Lâm gia cũng rất vui vẻ, so với để con gái bảo bối một thân một mình sống ở Paris, có cô ở bên cạnh chăm sóc cuộc sống thường ngày của con gái để cho bọn họ yên tâm thì càng tốt, dù sao cô đã chăm sóc Đại tiểu thư nhiều năm như vậy, bọn họ cũng sớm đã thành thói quen. Bên cạnh Lâm Nhã Nghiên có Tĩnh Nam, một đứa em gái là chuyện đương nhiên. Sáu năm, bọn họ ở nước Pháp đã được sáu năm, đến bây giờ cô sắp tốt nghiệp trung học, sắp thi đại học, mà nàng lại sắp tốt nghiệp đại học. Bởi vì cô đi học trễ một năm nên khoảng cách so với nàng đã biến thành bốn năm. Mở bàn tay ra, nhìn thấy chỉ tay rõ ràng nhưng đôi bàn tay này vẫn là hai bàn tay trắng, không thể cho nàng bất kỳ điều gì. Thậm chí học phí điều là Lâm gia chi trả, mặc dù đối với họ mà nói đó là một khoản tiền lẻ không đáng giá để nhắc tới, nhưng cô cũng không muốn lấy. Cô bây giờ không chỉ có một mình, còn có nàng, nàng là thiên kim tiểu thư từ ngày ra đời đã được tỉ mỉ nuông chiều, cha mẹ thương yêu, anh trai bảo vệ, nàng trời sinh chính là để tới hưởng phúc, người nào lại cam lòng để cho nàng chịu khổ? Hơn nữa họ có thể chấp nhận việc con gái bảo bối yêu một nữ nhân ? Nhưng bây giờ lấy năng lực của cô còn rất xa xôi để làm được điều đó, cô thống hận cái cảm giác vô lực này. Quan hệ của bọn họ được phát triển quá sớm, mà năng lực của Tĩnh Nam lại tiến triển quá chậm. Ngón tay từ từ nắm chặt, cô muốn dùng hai tay của mình tự lập và chăm sóc nàng cả đời, nhưng bây giờ cô không thể, ít nhất cũng phải đợi đến khi cô học xong đại học, nỗi khổ sở nồng đậm trong lòng tràn ra, cô thống hận cảm giác này, vô cùng thống hận. Tĩnh Nam hiểu,phải có tiền tài cùng quyền lực cô mới có thể tự tin yêu nàng, có quyền lực mới không ai dám dị nghị tình yêu của hai người. Tiếng chuông tan học vang lên, cắt đứt suy nghĩ mông lung của Tĩnh Nam ,thời gian buổi trưa cứ như vậy trôi qua mà cô hoàn toàn không để ý, thì ra thời gian trôi qua đã lâu như vậy, cư nhiên cho tới trưa thời gian cứ như vậy qua, hoàn toàn không có cảm giác, thì ra là những ký ức trước kia đã qua lâu như vậy, đã dùng thời gian nhiều như vậy để suy nghĩ. "Hi! Nam, buổi trưa có thể cùng nhau ăn cơm không?" Gương mặt thanh thuần ngọt ngào xuất hiện ở trước mặt cô. Cô biết nàng, Sia, bạn học cùng lớp, hai năm học trung học vẫn vô cùng thân thiện với cô thường xuyên bắt chuyện cùng cô. "Không cần." Nhưng vẫn cự tuyệt, cô nhanh chóng thu thập xong sách vở của mình mà không để ý đến gương mặt thất vọng. Trên đời này trừ Lâm Nhã Nghiên,cô có thể cự tuyệt bất kỳ ai, hơn nữa tuyệt đối không vì thế mà đau lòng. Đi ra khỏi phòng học vừa lúc điện thoại di động truyền đến tiếng tin nhắn, lấy mở ra, "Bữa tối người ta muốn ăn tôm hùm đông lạnh, sườn cừu hầm nước dừa và bánh putdinh." Giọng điệu quả đúng là Lâm Nhã Nghiên trực tiếp ra lệnh, chưa bao giờ suy nghĩ xem người khác có khó khăn hay không, không quan tâm đến mùa gì hay ở nước đó có loại thức ăn này không. Nhưng, nàng muốn ăn, vậy có vấn đề gì?
|
Chương 4 Một chiếc Ferrari mới lướt nhẹ nhàng băng trên đường phố Paris, không phải là chủ nhật nên ba rưỡi chiều đường phố sá thoáng vô cùng. Lâm Nhã Nghiên ngồi ở ghế lái xe, ngón tay xinh đẹp bóng loáng để trên vô lăng, ngoài xe từng giọt mưa rơi tí tách, còn trong xe mở nhạc đầy mê hoặc của Helene Segara, cần gạt nước đều đều gạt qua kính chắn gió, mưa ngớt dần. Hôm nay tâm tình nàng rất tốt, thiết kế trình diễn ở London được đánh giá cao và được chú ý nhiều. Ngay cả ông thầy nghiêm khắc nhất là Marvin, nhà thiết kế của công ty MG cũng mỉm cười với nàng, lần này thực sự nàng đã làm rất tốt. Sự thật chứng minh, không có hào quang của Lâm gia Đại tiểu thư bao phủ, nàng vẫn hoàn thành xuất sắc. Tốn cả năm trời chuẩn bị, bao nhiêu đêm không ngủ để chỉnh sửa rốt cục cũng có thành công hôm nay. Nàng biết lần này thành công đối với mình quan trọng đến mức nào, buổi trình diễn còn chưa kết thúc đã có nhiều công ty lớn liên hệ với nàng. Những cơ hội này sẽ có nhiều người mơ ước nhưng lại không phải điều nàng muốn. Nàng muốn sáng lập ra nhãn hiệu của chính mình, mở công ty, không cần phải làm cho người khác. Nàng là Đại tiểu thư của Lâm gia, còn có đống tiền bạc để hoàn thành giấc mộng của mình, tại sao không? Nàng thấy cầm tiền của nhà mình mở công ty cũng không phải là điều gì sai trái, nàng sinh ra trong gia đình có tiền, vốn khởi điểm sẽ cao hơn người khác, có thể đi đường thẳng thì tại sao lại phải đi vòng? Từ nhỏ nàng đã ăn mặc, đồ dùng đều là thứ xa hoa tinh tế, thói quen này chính là cách sống của nàng, chưa bao giờ nghĩ đến việc tốn tiền. Dù sao thì anh trai cũng kiếm tiền nhiều hơn cha nàng, đời này nàng coi như không làm cũng thừa tiền tiêu. Nàng biết mình có tài, còn có tiền, tại sao lại không lợi dụng? Rõ ràng một năm có thể thành công, tại sao phải kiên quyết đòi tự lập để rồi sau mười năm hay vài chục năm sau mới thành công? Kiểu như vậy nàng khinh thường. Nàng là Lâm Nhã Nghiên, là hòn ngọc quý trên tay nhà họ Lâm, nàng có tư cách hưởng thụ vì sao lại không cần? Cuộc sống của nàng không cần khổ cực, không cần vì tiền mà phiền não, tất cả đều thuận theo tâm ý, muốn như thế nào đều cũng có thể. Những điều này đã tạo cho nàng cá tính phách lối, tự cao tự đại, nhưng nàng lại biết có chừng mực, không bao giờ dùng mọi thủ đoạn để đạt được. Cho nên từ nhỏ đến lớn, mặc dù cô có tính khí Đại tiểu thư, nhưng bởi vì cởi mở thẳng thắn, bạn bè nhiều vô cùng, nhân duyên cực tốt, nhất là duyên với người khác phái càng thêm tốt đến mức cho người khác phải tặc lưỡi hít hà. Từ tiểu học, học sinh nam theo nàng nhiều vô số, bất kỳ là con nhà thế gia có lòng cầu tiến, có khát vọng cũng đều bị nụ cười của nàng trong nháy mặt đánh gục. Nhưng nàng không hề muốn họ, bất kỳ ai cũng không muốn. Khi đèn giao thông chuyển sang màu xanh, nàng gọn gàng rẽ sang con đường bên phải. Bắt đầu từ năm mười tuổi, trong mắt của nàng cũng chỉ thấy thiếu nữ trầm mặc quật cường kia. Trong tiếng cười vui náo nhiệt chỉ có một mình cô ngồi trầm mặc ở đó, một mình yên tĩnh. Không giống như những đứa trẻ xung quanh nàng, cũng không giống như cảnh diễn trên TV hay trong tiểu thuyết, cố ý làm mình bất đồng để gây sự chú ý. Cô chỉ đắm chìm trong thế giới của chính mình không ai có thể vào được, mà cô cũng không muốn ra ngoài, chỉ có thể thấy qua đôi mắt đen nhìn ra là người trưởng thành trước tuổi. Trong nháy mắt nàng thấy cô len lén quan sát nàng,nàng phát hiện mình có cười ngọt ngào hơn nữa thì cô vẫn không thèm ngước mắt nhìn. Mặc kệ nàng cùng bọn trẻ chơi vô cùng hào hứng, cô vẫn thờ ơ. Đến khi phát quà tặng, tất cả bọn trẻ đều hưng phấn xếp hàng, thế nhưng cô vẫn không thèm nhìn một chút. Thế giới của cô giống như chỉ có một mình cô, không có người khác. Khiến cho người từ bé đến giờ vốn là trung tâm không thể hiểu được, vì thế, thế giới của cô, nàng cố tình muốn xông vào. Lúc ấy, nàng không hiểu vì sao cứ kiên quyết muốn nhất định là Danh Tĩnh Nam,muốn cô bên cạnh nàng, muốn trong mắt cô không chỉ có chính cô nhưng ai mà ngờ được đã kiên trì đến mười một năm. Lúc ban đầu chẳng qua là thói quen, thói quen có cô bên cạnh, yên lặng, ít nói, tùy tiện mặc kệ để nàng phát cáu, phát giận. Chỉ cần không quá phận, cô cũng không để ý, thậm chí thỉnh thoảng còn chọc cô để cho cô bớt già đi, biểu hiện cho đúng với tuổi của mình, nàng cũng thấy vui vẻ. Nhưng mặt khác nàng biết, thái độ của cô với người khác hoàn toàn không giống với nàng, mặc dù nhỏ hơn nàng ba tuổi nhưng so với Nữ Vương phách lối như nàng, cô có vẻ trầm ổn hơn nhiều. Nhưng trầm ổn thì sao? Dù sao vẫn là đại ma đầu, nghĩ đến bộ dạng cô thỉnh thoảng tức giận, giận dỗi buồn bực, trên môi nàng nụ cười càng đậm, cô cũng chỉ như vậy khi ở trước mặt nàng, nàng thích loại độc nhất vô nhị này. Cảm giác ban đầu đối với cô thì cũng chỉ là tò mò mà thôi, muốn hiểu biết cô nên muốn cha mẹ nhận nuôi cô để cho cô ở bên cạnh nàng. Nhưng thời gian càng lâu, nàng càng cảm thấy ở cùng cô là chuyện hạnh phúc đến mức nào. Lúc nàng một thân một mình đến Paris du học cảm xúc này mới dâng lên đến tột cùng, lần đầu tiên xa cô, sau khi rời đi mới thấy không có cô làm bạn là một chuyện vô cùng đáng sợ.Nhiều năm như vậy cô một mực bên cạnh nàng, chưa bao giờ rời đi, nàng cũng coi là chuyện đương nhiên. Cha đồng ý để cô đi cùng với nàng và để cô ở bên cạnh chăm sóc nàng. Từ tiểu học đến giờ, ngắn ngủi mấy năm, mặt mày cô nẩy nở đường nét càng thêm rõ ràng, thanh tú nho nhã, hoàn toàn khác với khuôn mặt góc cạnh cá tính của nữ nhânPhương Tây. Cô trầm ổn nội liễm, có vẻ khiêm tốn thần bí của nữ nhân Phương Đông, hơn nữa vì thân thế nên trong mắt cô luôn mang vẻ buồn. Nữ nhân như vậy cực kỳ có sức hút, cho nên cô thường bị những nam,nữ sinh xinh đẹp chạy tới tỏ tình, yêu cầu qua lại. Không hiểu vì sao những chuyện như vậy khiến nàng cực kỳ căm tức, mỗi lần thấy sẽ vô cùng tức giận, vô cùng giận dữ. Mắt lạnh cũng được, mồm miệng chua ngoa cũng được, nàng đều sẽ nghĩ cách để đuổi đám nữ sinh kia đi. Sau đó giận dỗi với cô, bắt cô phải đảm bảo chỉ có nhìn nàng, không được nhìn nữ sinh nào khác. Ban đầu nàng cho rằng là mình bị nuông chiều quá mức, tính chiếm hữu mạnh, về sau nàng mới hiểu được, thì ra cái cảm giác khó chịu không thoải mái kia là ghen. Thật nực cười, thân là Lâm gia đại tiểu thư xinh đẹp mà lại biết ăn giấm chua như mấy cô nhóc kia, nhưng sự thật là thế. Đến Paris mới phát hiện cô có ý nghĩa với nàng, cho nên nàng lại càng tùy hứng muốn cô ở cùng, dù biết cô không biết tiếng Pháp, tuổi lại nhỏ, chỉ sợ sẽ rất khổ cực nhưng nàng vẫn kiên trì. Giống như quá khứ, bất kỳ điều gì nàng yêu cầu, cô đều không dị nghị, chấp nhận toàn bộ. Lại nhập học, mất nhiều thời gian để học ngôn ngữ, ở trường học bị bài xích, không phải là cuộc sống quen thuộc nhưng cô cũng không oán trách nàng một lời,vẫn ở lại chăm sóc nàng. Nàng biết cô có lòng tự ái mạnh, cho nên không bảo cha mua cho nàng biệt thự xa hoa,chỉ mua phòng nhỏ ở khu nhà trọ. Lâm gia sẽ chi trả học phí và phí sinh hoạt cho cô còn cô sẽ có trách nhiệm chăm lo cuộc sống hằng ngày cho nàng, có như vậy cô mới cảm thấy an lòng. Sáu năm qua, cô làm được nhiều việc hơn những nữ sinh bình thường có thể làm. Mặc dù sinh ra ở nước Mỹ nhưng nàng không phải đặc biệt thích ăn đồ Tây, cực kỳ thích đồ ăn Trung Quốc vì thế cô vừa đi học vừa phải đi học nấu ăn. Vì cuộc sống tùy hứng nên nàng không sợ làm phiền cô dọn dẹp đống bừa bãi do chính mình tạo ra. Nàng cũng không thích có người lạ trong nhà, cho nên những việc nhà hay nấu nướng, tất cả đều do một tay cô làm. Vừa đi học vừa phải chăm sóc nàng, so với đám nữ sinh cùng lứa, cô có vẻ trưởng thành, chín chắn hơn nhiều. Nàng biết cô tốt với nàng nhưng không biết phần tốt này do để đền ơn hay là vì cái khác, cô quá kín đáo nên nàng hoàn toàn không nhận ra được. Tình cảm giữa bọn họ rất mập mờ, chưa rõ ràng. Làm bạn cùng nhau nhưng lại chưa bao giờ nắm tay. Mãi cho đến nửa năm trước, vào cái đêm sinh nhật cô tròn mười tám tuổi, nàng tổ chức tiệc sinh nhật cho cô nến rất thơm, thức ăn rất tuyệt, rượu đỏ rất nồng. Bọn họ nhìn vào mắt nhau nhiều hơn bình thường, nàng nhìn thấy tình cảm trong mắt cô điều này đã khích lệ nàng chủ động, rồi bọn họ hôn nhau... Sau đó, nàng dùng lần đầu tiên của mình kết thúc luôn lần đầu tiên của cô. Hai người đều là người mới học nghề, thật may là có vị cồn thúc giục, cũng may trước đó nàng cũng đã xem qua. Mặc dù nhếch nhác nhưng dù gì cũng thành công, đau gần chết làm nàng hung hăng cắn một phát lên cánh tay cô. Cô khiến nàng chảy máu đương nhhiên nàng cũng cho cô hưởng cùng. Đến bây giờ trên cánh tay cô vẫn còn lưu lại vết sẹo thật sâu, đó là ấn ký của nàng để lại cho cô. Có những thứ không phá vỡ thì không thể cảm nhận được, khi cấm kỵ giữa bọn họ bị phá vỡ thì tất cả không còn có thể quay trở lại như trước. Tình cảm của nàng đối với cô từ khi đến Paris càng về sau càng được khẳng định, càng ngày càng rõ ràng, nàng đã sống hai mốt năm, đã quá hiểu chính mình, cái gì muốn nhất định phải tới tay, nhất là tình yêu. Có lẽ nàng bây giờ cũng không chắc chắn về tình cảm của cô nhưng không sao, ít nhất cô cũng chỉ có một người là nàng, bây giờ là thế, tương lai cũng vậy. Vì đền ơn cũng được, vì tình cảm càng tốt, chỉ cần là cô, nàng muốn tất cả. Nhìn đồng hồ, chắc đến giờ tan lớp của cô rồi, nhất định phải rẽ qua đón cô cùng về nhà, thuận tiện còn đi siêu thị mua thức ăn mang về nhà. Nghĩ đến liền làm, cô nháy xi nhan rẽ vào trường nàng. Hai mươi phút sau, nàng từ từ lái xe vào trường, mưa lại càng lớn, xe của nàng nhanh chóng đi chậm lại tránh cho bánh xe làm té nước lên người đi đường. Thời gian vừa đúng, thấy trên đường từng nhóm một học sinh đi qua, môi nàng khẽ nhếch lên, biết tên đại ma đầu đó tính tình cổ quái nhất định sẽ đi sau cùng, không sợ không đợi nổi cô. Thời tiết mùa đông, lại đang mưa, lúc này bầu trời đang xám xịt, nàng lái xe cẩn thận, đôi mắt lơ đãng quét về phía trước, trong chớp mắt dừng lại. Màn mưa đan vào, bay phất phơ đầy mê hoặc, nữ nhân trẻ tuổi cùng cô gái đứng ở đó cùng mặc đồng phục. Nữ nhân cầm chiếc ô to màu đen, gương mặt cực kỳ thâm trầm, mà cô gái tóc vàng xinh đẹp bị nước mưa làm cho ướt nhẹp, gò má hồng hào làm nổi bật lên gương mặt ngọt ngào mà vui vẻ. Nàng ngẩng lên nhìn về phía thiếu nữ cười cười, hai người chung một chiếc ô đứng vui vẻ như trong một bức tranh. Đôi mắt sáng của Lâm Nhã Nghiên khẽ nhíu lại, nhìn về hai người kia. Mắt cô gái sáng lên, đôi môi đỏ thắm hé mở giống như đang nói chuyện gì đó rất vui vẻ cho nữ nhân cầm ô nghe mà nữ nhân đó thì mặt nhàn nhạt không nhìn ra vẻ vui buồn, một hồi lâu lắc đầu rồi đưa ô cho cô gái. Cô gái liều chết khoát tay, muốn kéo tay của nàng rất rõ ràng là mời cô cùng che chung một cái ô. Cái ô kia cô khá quen thuộc, vì Tĩnh Nam là một người tỷ mỉ và cẩn thận, ở Paris luôn mang theo nó cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ thấy cô phải làm cái chuyện đội mưa nhếch nhác cả. Nhìn đến đây, đã đủ rồi. Lâm Nhã Nghiên xoay tay lái, cũng không quan tâm đường này có quay đầu được hay không, phóng thẳng đến bọn họ rồi đạp mạnh phanh. Xe thể thao đắt giá, tính năng ưu việt trong nháy mắt tăng tốc và thắng gấp dừng lại ngay gần chỗ hai người đang đứng. Những vũng nước đọng ven đường bị bánh xe đột ngột chạy qua té hết lên những người đứng ven đường. "Á!" Sia kêu lên một tiếng, cả người bị té ướt một mảng lớn, cô không tự chủ lui về phía sau mấy bước. Tĩnh Nam cũng không may mắn thoát khỏi, cả tóc và quần áo ướt hết, cô ngước lên nhìn chiếc xe thể thao phách lối kia, nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, đôi mắt đen nhánh chợt có một tia sáng thoáng qua. "Rầm" một tiếng, Nhã Nghiên đóng cửa xe lại bước đến. Chiếc áo sơ mi màu trắng bằng lụa tơ tằm phối cùng chiếc quần đùi màu đỏ, chiếc đai lưng tinh xảo quấn quanh vòng eo mảnh khảnh, khoác ngoài là chiếc áo len màu tro, mái tóc xoăn tùy ý xõa xuống, vừa mang khí chất cuồng dã sẵn có lại mang mấy phần thục nữ dung hợp với nhau, chỉ cần đứng đó thôi cũng đủ hấp dẫn ánh mắt mọi người. Không khí ẩm ướt mà lãnh lẽo, mưa bụi dày đặc, nhưng lúc này đây Lâm Nhã Nghiên đang giận dữ như ngọn lửa muốn thiêu đốt, lại xinh đẹp động lòng người. Trong giây lát, Danh Tĩnh Nam nhận ra nàng đang đứng dưới mưa, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng lập tức thay đổi, cô nhanh chóng bước tới, kéo lấy tay nàng đem cô đẩy vào trong xe: "Đừng đi mưa, sẽ cảm mạo!" Mắt cô thoáng qua tia tức giận, biết nàng tùy hứng không còn cách nào khác nhanh chóng cởi áo khoác ra che lấy đầu nàng, hoàn toàn không để ý mình đang một thân áo mỏng manh bị mưa làm ướt hết. Lâm Nhã Nghiên trừng mắt nhìn cô sải bước tới cô gái đang sửng sốt nhìn, đầy khí thế hung hăng đến trước mặt cô ta nhìn lên nhìn xuống đánh giá một phen. Rất tốt! Khuôn mặt tươi trẻ, ngọt ngào động lòng người, nhìn thật biết điều lương thiện và khéo léo hoàn toàn không giống với nàng. Lại hung hăng trừng mắt nhìn về phía đại ma đầu đang chỉ biết che mưa cho nàng, lát nữa sẽ tính sổ với cô quay lại nhìn cô gái, ngạo mạn hỏi: "Cô là ai?" "Tôi. . . . . . Tôi tên là Sia, bạn học của Danh" Cái cách cô ta nói từ "Danh" thật mềm ngọt nhưng lại khiến Lâm Nhã Nghiên cực kỳ không thoải mái, trừng mắt đằng đằng sát khí nhìn ai đó. Lâm Nhã Nghiên cho đến giờ vẫn là một người không thích làm khó ai cả, muốn chơi ác tất nhiên phải tìm kẻ đầu sỏ gây nên chuyện, nhưng không phải là bây giờ, "Cô thích nàng?", ngón tay thon dài xinh đẹp chỉ về người đứng bên cạnh hỏi. Gương mặt đáng yêu của Sia ửng đỏ, len lén liếc nhìn nữ nhân thanh tú một cái, mặc dù xấu hổ nhưng vẫn dũng cảm nhẹ nhàng gật đầu, "Phải . . . . . Tôi. . . . . . Thích cô ấy."
|