Thật Ra Thì Em Rất Trong Sáng
|
|
CHƯƠNG 21: BÌNH THƯỜNG CHÚT….
Nghe Tiếu Vũ Hàm nói xong, Dạ Ngưng cúi đầu nhìn chằm chằm giày cao gót đang đạp trên chân mình, cắn cắn môi, rồi ngẩng đầu nhìn Tiếu Vũ Hàm. Cô Tiếu, lại thế nữa? Cô cũng có phải con giun trong bụng em đâu, thế mà sao em nghĩ cái gì cô cũng đều biết hết vậy hả ???!!! Dạ Ngưng bị khả năng tiên tri của Tiếu Vũ Hàm khiến cho sắp phát điên lên mất, nhìn gót giày vẫn yên vị trên giày thể thao trắng tinh của mình chậm chạp không chịu rời đi, liền ho nhẹ một tiếng, nói nhỏ: “Không có gì…chân…cô ….”
Tiếu Vũ Hàm chớp mắt nhìn Dạ Ngưng, nụ cười trên mặt vẫn chưa tan, nghe xong lời này liền khẽ dịch chân.
“Có vấn đề gì?” Tiếu Vũ Hàm trực tiếp đi đến bên người Dạ Ngưng, tay phải chống bàn, cúi đầu nhìn văn bản mà nàng viết.
“….Phải, chính là chỗ đó, tỉ lệ vượt mức….”
Tâm Dạ Ngưng đã sớm không đặt trên những thứ này, mặt đỏ bừng, cúi đầu không dám liếc Tiếu Vũ Hàm một cái. Động tác Tiếu Vũ Hàm một tay chống bàn xoay người cúi đầu làm cho Dạ Ngưng có cảm giác cả cơ thể mình như bị Tiếu Vũ Hàm ôm lấy, quẩn quanh chóp mũi đều là hương khí trên người cô Tiếu, mà ngay cả vài sợi tóc trên trán người ta rủ xuống cũng đều tựa hồ như không lúc nào không nhẹ nhàng kích thích sợi tơ lòng của mình.
Dù thở mạnh Dạ Ngưng cũng không dám, cúi đầu sống chết nhìn chằm chằm bản thảo. Tiếu Vũ Hàm còn thực nghiêm túc nhìn mấy cái tỉ lệ vượt mức mà Dạ Ngưng đã nói, tính đi lại tính nhưng hình như không có vấn đề gì, nghĩ như vậy, trên mặt liền có ý cười, cúi đầu nhìn Dạ Ngưng.
Sao, gọi tôi đến là vì muốn ngáng tôi ngã?
Nhìn Dạ Ngưng đến ngay cả lỗ tai cũng hồng lên, Tiếu Vũ Hàm mỉm cười, nâng tay lên, vuốt ve mái tóc nàng, nhẹ giọng gọi: “Dạ Ngưng.”
Dạ Ngưng bị Tiếu Vũ Hàm kêu như thế, xương cốt như muốn nhũn cả ra, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau, trong lúc đó hai người có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, bàn tay đang đặt trên đầu Dạ Ngưng của Tiếu Vũ Hàm vẫn chưa rút lại, cười nhìn Dạ Ngưng, trong mắt không có vẻ chế nhạo cùng trêu tức ngày thường…tựa hồ có chút quyến rũ. Dạ Ngưng nhìn mà trái tim rung động, mặt nóng lên, lại vội vàng cúi đầu.
“Em sợ tôi?” Thanh âm ôn nhu của Tiếu Vũ Hàm lại vang lên bên tai, Dạ Ngưng rối rít lắc đầu phủ nhận: “Làm gì có ạ.”
“Ừ, tôi hy vọng chúng ta có thể vui vẻ hòa thuận với nhau.” Tiếu Vũ Hàm nhẹ giọng nói, Dạ Ngưng mím môi cười, ngẩng đầu nhìn Tiếu Vũ Hàm muốn phụ họa vài câu.
“Dù sao thì em là lớp trưởng, phần lớn sự tình trong lớp đều cần em xử lý.”
Vẻ tươi cười trên mặt Dạ Ngưng liền cứng lại, chớp mắt nhìn Tiếu Vũ Hàm, biết rõ lời của cô có đạo lý, nhưng không hiểu sao lòng lại thấy mất mát, nhìn chằm chằm cô Tiếu một hồi, Dạ Ngưng bĩu môi, buồn buồn đáp: “Biết rồi ạ.”
“Ừ, có lẽ tối nay phải tăng ca, một lúc nữa em đi ăn cơm trước đi, buổi tối còn có vài lớp trưởng khác nữa lại đây, mọi người cùng nhau làm thì nhanh hơn.” Tiếu Vũ Hàm dặn dò, Dạ Ngưng gật đầu đáp lời, cúi đầu không nói gì, trong lòng lại thấy khó chịu. Được rồi, nàng thừa nhận quả thực mình đúng là bị mắc bệnh thần kinh, lúc ở một mình với Tiếu Vũ Hàm thì sợ hãi này nọ, nhưng mà vừa nghĩ đến lát nữa có một đám lớp trưởng nam ưu tú xuất sắc vây quanh bên người Tiếu Vũ Hàm, trong lòng Dạ Ngưng lại không thấy dễ chịu gì. Nghĩ như vậy, Dạ Ngưng liền buồn bực nhắn tin cho lão Đại.
Lão Đại, hành động thất bại.
Tin nhắn trả lời của lão Đại gần như lập tức được gửi lại.
Bị trừng phạt thế nào?
Dạ Ngưng thở dài, bấm một hàng chữ qua.
Tao bị tống vào lãnh cung, buổi tối cô Tiếu sẽ cho gọi các cung tần phi lại đây phụng dưỡng.
Lão Đại: Vậy giờ mày phải nhanh lên, nếu không tóm được thì trước hết cũng phải hiểu được mốt ít tình huống cụ thể của cô Tiếu, tranh thủ sớm ngày ra khỏi lãnh cung.
Tin nhắn của lão Đại làm cho Dạ Ngưng được an ủi, mà chính nàng cũng tự cổ vũ tinh thần, từ cảm giác này cho thấy thì khẳng định đúng là thích rồi, khó có dịp nàng thực sự thích một người, không cần biết là giáo viên hay không phải giáo viên đi nữa, trước hết phải vực lại tinh thần trước kia, thề sống chết cũng phải làm cho cô Tiếu quỳ gối trước bàn tay vàng của mình.
Nghĩ vậy, Dạ Ngâng liền giơ ngón giữa bàn tay phải vẫn luôn là niềm tự hào của mình lên ngắm nghía, trong lòng cười quỷ dị xấu xa. Tiếu Vũ Hàm ngồi ở bàn đối diện nhìn Dạ Ngưng tự giơ ngón giữa chỉ chính mình mà khoa chân múa tay, trong lòng như có luồng gió lạnh thổi qua, cô nhóc này, không phải là bị đả kích gì quá mạnh mẽ đấy chứ?
Có phương hướng để cố gắng, Dạ Ngưng cũng không còn không được tự nhiên nữa, nhớ tới trước kia có đàn anh từng nói qua với nàng, muốn theo đuổi con gái cũng cần có kỹ xảo, điểm đầu tiên và cũng là điểm quan trọng nhất chính là phải xác định người ta hiện nay có độc thân hay không, nếu không còn độc thân thì còn theo đuổi cái gì nữa.
Nghĩ như vậy, Dạ Ngưng liền hắng giọng, ngẩng đầu nhìn Tiếu Vũ Hàm, Tiếu Vũ Hàm ở một bên nhìn biểu tình rối rắm trên mặt Dạ Ngưng đã nửa ngày, thấy cuối cùng nàng cũng rối loạn tính ra được kết quả, liền ngẩng đầu lên nhìn.
Nhưng lời nói đến bên miệng, Dạ Ngưng lại nuốt trở vào, nếu nàng cứ như vậy trực tiếp hỏi: “Cô Tiếu, cô có bạn trai không?” thì có phải là quá mức lộ rõ ý đồ của mình không? Cân nhắc một hồi, Dạ Ngưng liền thay đổi cách hỏi khác: “Cô Tiếu, con của cô đã đi nhà trẻ chưa?”
“….” Nghe Dạ Ngưng phân vân mãi mới nói ra được một lời, Tiếu Vũ Hàm lại một trận trầm mặc, không nói lời nào, mím môi nhìn nàng.
Rốt cục, Dạ Ngưng cũng thấy được trong ánh mắt bình tĩnh của cô Tiếu ngọn lửa nho nhỏ, liền rụt cổ, vội vàng cúi đầu.
Nói đến vấn đề tuổi tác, dù sao Tiếu Vũ Hàm cũng lớn hơn Dạ Ngưng bốn tuổi, nói không thèm để ý thì cũng có phần không đúng sự thật. Chuyện phiền não vốn vẫn ẩn sâu dưới đáy lòng này lại bị Dạ Ngưng mò lên, tâm tình Tiếu Vũ Hàm cực kỳ không tốt, biểu hiện cụ thể là ở việc cầm lấy chén trà Dạ Ngưng uống trộm đi ra ngoài rửa.
……
Lần đầu tiên Dạ Ngưng chủ động tiếp cận đã chấm dứt trong thảm bại, đem bài viết trên bàn sửa sang lại một phen, nàng xám xịt ảm đạm trốn ra khỏi văn phòng. Trước kia từ văn phòng đi thẳng đến căn tin là chuyện sung sướng nhất trong đời Dạ Ngưng, nhưng hôm nay nàng lại có phần không yên lòng, mà ngay cả đầu bếp bình thường có quan hệ khá tốt với nàng múc cho nàng nhiều hơn một miếng thịt gà trong món gà om khoai tây mà nàng cũng chưa phát hiện ra, hai mắt chăm chăm bưng khay cơm tìm chỗ trống để ngồi, thực như ăn sáp vậy.
“Ở đây này! Lão Tứ ở đằng này!!!” Âm thanh khủng khiếp của lão Nhị vang lên hấp dẫn lực chú ý của cả cái căn tin, Dạ Ngưng vẫn đang ngây người cũng có phản ứng, vừa ngẩng đầu lên liền chỉ thấy được ba bóng đen như cuồng phong gào thét lao tới, đem nàng vây lại.
“Thế nào, lão Tứ, nghe lão Đại nói mày bị cô Tiếu vứt bỏ hả?” Lão Nhị dẫn đầu mở miệng, Dạ Ngưng đen mặt nhìn lão Đại, lão Đại vẻ mặt đầy oán giận nhìn lão Nhị.
“Sao mày ầm ĩ thế hả?”
Dạ Ngưng nghe mà có chút vui mừng, may mắn là ở thời điểm mình khổ sở còn có lão Đại bên cạnh.
“Cô Tiếu như hạc giữa bầy gà mà nó chưa đánh đã thua trận rồi? Phải tiếp tục theo đuổi thì mới gọi là bị vứt bỏ chứ?”
Lời tiếp theo của lão Đại làm cho lòng tự trọng của Dạ Ngưng bị sụp đổ nghiêm trọng, nàng nghiến răng nhìn ba người đứng chung quanh: “Này này này, bọn mày đừng có mà bịa đặt thế được không, hươu chết về tay ai còn chưa biết đâu!”
“Dù thế nào thì, lão Tứ, mày còn chưa hết hy vọng sao? Tao xem người như mày thì cô Tiếu cũng sẽ không thích đâu, tuy trước kia biết mày thích con gái, nhưng mà loại phụ nữ như cô Tiếu thì mày cũng phải suy nghĩ lại năng lực của chính mình đi chứ.” Lão Tam ở một bên phân tích, Dạ Ngưng cũng lười không thèm trả lời.
“Mà còn chưa nói hết, lão Tứ của chúng ta thì kém gì đâu, tướng mạo cũng coi như xuất chúng, dáng người thì bình thường, chiều cao cũng có thể gọi là hơi thô, tóc đen không bị hói, làn da cũng trắng không có tàn nhang, là một thanh niên trẻ rất rốt mà.”
“…..Lão Tam, tao cám ơn mày.” Dạ Ngưng nặn ra một nụ cười nhìn lão Tam, trong lòng thầm mắng, trứng gà này thật sự là trộm đúng lắm, chờ tao chôm của mày cả đời cả kiếp này luôn!
Lão Đại ở một bên nhìn chằm chằm Dạ Ngưng một hồi, nói: “Lão Tứ, kỳ thật thì mày không cần biến bản thân thành như vậy, bằng mị lực của mày, muốn quyến rũ người khác cũng vẫn có thể mà, chỉ là hiện tại quả thực mày….ừ, có hơi làm cho mình khó có thể lọt vào trong tầm mắt người ta, mày có thể khôi phục lại bộ dáng trước kia được không?”
“Trước kia tao thế nào?” Dạ Ngưng buồn bực nhìn lão Đại.
Lão Đại do dự một lúc, nhỏ giọng nói: “Thì là không biết xấu hổ ý.”
“…..” Lời của lão Đại đạt được sự nhất trí tán thành của hai thành viên còn lại trong ký túc xá, Dạ Ngưng đen mặt nhìn chằm chằm ba người một hồi, nguyên bản muốn mắng vài câu, nghĩ trái nghĩ phải lại thấy lời lão Đại nói có vẻ như thực sự có lý.
“Mày cứ việc coi cô Tiếu là một em gái nhỏ bình thường, sau đó nghĩ cách làm việc chung, đừng lúc nào cũng nghĩ tới khí thế bức người của cô ấy, thủ đoạn của cô ấy, biết cái gì gọi là ‘đập nồi dìm thuyền’ không*?” Lời lão Đại đầy thấm thía giáo dục, lão Nhị gật đầu đón ý nói hùa, Dạ Ngưng trầm tư cả nửa ngày, gật đầu.
(*Đập nồi dìm thuyền [phá phủ trầm chu]: dựa theo tích Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc. Sau khi qua sông thì dìm hết thuyền bè, đập vỡ nồi niêu, chỉ giữ lại ba ngày lương thực để cho binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng.)
“Được, tao nhất định phải đánh bại khí trường của cô Tiếu, làm cho cô ta biết câu nói ‘Ta là lưu manh ta sợ ai’ có nghĩa gì.”
“Được đó!” Lão Tam ở một bên chỉ suýt chút nữa là vỗ tay hoan hô.
“Nhưng mà đêm nay tao còn phải đi sửa lại đống tư liệu lung tung kia, thế nên còn cần bọn mày giúp.”
“Làm cái gì?” Lão Đại nhìn Dạ Ngưng, sẽ không phải lại đi giả quỷ nữa đấy chứ?
Dạ Ngưng nhìn nhìn chung quanh, xác định không có người nhìn về phía này mới lấy tay che mặt, thì thầm vài câu với lão Đại, lão Đại nghe Dạ Ngưng nói, biểu tình từ kinh ngạc liền biến thành không thể tin nổi: “Lão Tứ, mày, mày thực lợi hại!”
“Đừng quên lời tao nói.” Dạ Ngưng phất tay, cầm khay cơm chạy lấy người.
Lão Nhị vẫn không nói chuyện nãy giờ nhìn chằm chằm bóng dáng Dạ Ngưng một hồi, quay sang hỏi lão Đại: “Đập nồi dìm thuyền…Nó sẽ không đánh chìm cả chính mình đấy chứ?”
“…..”
***
Lúc Dạ Ngưng lững thững trở về văn phòng, trong phòng đã có không ít người đến, Tiếu Vũ Hàm vẫn còn cúi đầu bận rộn, Dạ Ngưng nhìn mà thở dài, cầm hộp cơm vừa mua đi qua.
“Cô Tiếu.”
“Chuyện gì?” Tiếu Vũ Hàm bận đến nỗi chẳng thèm ngẩng đầu lên.
Dạ Ngưng nhíu nhí mày: “Em mua cơm cho cô này, ăn trước đi đã.”
Đột nhiên ngẩng đầu, Tiếu Vũ Hàm nhìn Dạ Ngưng, vẻ mặt không thể tin nổi.
Dạ Ngưng bĩu môi, tỏ vẻ rất bất mãn với biểu tình của Tiếu Vũ Hàm.
Có chút sững sờ tiếp nhận hộp cơm, Tiếu Vũ Hàm mở ra liền nhìn thấy, là thịt kho cà mà cô thích ăn nhất.
“Em nhớ rõ lần trước cô bảo em mua cái này.” Dạ Ngưng ở một bên giải thích, Tiếu Vũ Hàm ngẩng đầu nhìn nàng, nhẹ nhàng cười: “Cảm ơn.”
Nụ cười kia….thực dịu dàng quá…Dạ Ngưng lại bị lóa mắt, nhưng không đợi nàng kịp phản ứng thì từ bên cạnh đã có một nam sinh cao lớn mạnh mẽ chen qua: “Cô Tiếu, thì ra cô thích ăn cái này à, để lần sau em mua cho cô.”
Ai vậy? Dạ Ngưng ngẩng đầu nhìn, là lớp trưởng lớp hai Tô Nhiễm Phi, liếc mắt xem thường, không thèm nói gì, Dạ Ngưng đi ra chỗ mình ngồi xuống tỏ vẻ bận rộn.
“Lạch cạch” gõ bàn phím thật to, vẻ mặt Dạ Ngưng đầy bất mãn nhìn Tô Nhiễm Phi vây quanh cô Tiếu nói này nói nọ cứ một câu “cô Tiếu” hai câu “cô Tiếu” ngọt sớt, tuy rằng Tiếu Vũ Hàm chỉ lịch sự trả lời, nhưng Dạ Ngưng vẫn thấy không vui, người này làm sao vậy? Không biết cái gì gọi là “trời đánh còn tránh miếng ăn” sao? Quấy rầy khiến cô Tiếu ăn cơm mà bị nghẹn thì hắn chịu trách nhiệm chắc? Đang đầy một bụng bất mãn nghĩ ngợi, Dạ Ngưng lại mãnh liệt cảnh giác, Tô Nhiễm Phi, xóa chữ “nhiễm” đi thì không phải là Tô Phỉ (Sophie) sao? Là thứ mà cô Tiếu thích nhất đó! Chính là hãng băng vệ sinh này! Nghĩ như vậy, Dạ Ngưng lại thực buồn bực, ảo não gõ tài liệu, chẳng buồn để tâm đến ai.
Tiếu Vũ Hàm vẫn luôn chú ý Dạ Ngưng, thấy nàng như vậy đương nhiên biết là vì cái gì, khóe miệng hơi cong lên, tâm tình không tự giác mà tốt lên hẳn.
Trộm ngắm Tiếu Vũ Hàm, thấy cô dĩ nhiên lại còn cười với Tô Phỉ, ngọn lửa trong lòng Dạ Ngưng lại bốc lên, nhìn nhìn ra ngoài, cũng sắp đến tám giờ, trời đã gần như tối đen. Dạ Ngưng hít sâu một hơi, cầm lấy di động nhắn tin đến cho lão Đại đã sớm ẩn núp ở khu giáo viên chờ đợi.
Lão Đại, hành động!
Được rồi!
Tin nhắn của lão Đại mười phần tốc độ đáp trả, ngay giây tiếp theo của tin nhắn “Được rồi”, trước mắt Dạ Ngưng liền tối đen, tiếng kêu sợ hãi vang lên khắp chung quanh.
“Cúp điện? Sao lại cúp điện chứ?!”
_Hết chương 21_
|
CHƯƠNG 22: LÀ CÔ SAO…
Đêm tối khiến Dạ Ngưng rối loạn, nhưng nàng cũng biết màn hỗn loạn này rất ngắn ngủi, qua một lúc nữa mọi người sẽ biết việc cúp điện này chẳng qua chỉ là do đứt cầu dao, vậy nên nắm chặt nguyên tắc thời gian cấp bách, trong khi người khác đang hết sức kinh hãi gào thét thì Dạ Ngưng lại híp mắt xoa xoa tay đi về phía bàn làm việc của Tiếu Vũ Hàm.
Ngực đâu? Bộ ngực ở đâu nhỉ?
Dạ Ngưng cuồng loạn hét lên dưới đáy lòng, vốn nàng muốn thừa dịp loạn mà hôn cô Tiếu một cái, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không làm được, không phải bởi vì sợ mà là sợ hôn nhầm người, khiến mình ghê tởm đến mức đánh răng súc miệng cả nửa ngày thì thật không đáng.
“Có phải là bị đứt cầu dao không, để em ra ngoài nhìn xem?” Lớp trưởng lớp An Ninh Thông Tin lên tiếng, Dạ Ngưng nghe thế mà lòng quýnh cả lên, bước đi nhanh hơn, dựa vào trực giác, Dạ Ngưng cảm giác mình đã đến đúng nơi, vươn cánh tay, không quản là ai cũng chụp lấy.
“Oái, ai da!”
Con mẹ nó, không có ngực!
Dạ Ngưng điên cuồng mắng, tao nói này Tô Phỉ mày có thể tránh ra không chứ, làm hỏng chuyện tốt của người ta! Vừa nghĩ đến việc lập tức sẽ có điện lại, Dạ Ngưng liền gấp đến không kịp nghĩ, vung tay quơ loạn một phen.
“A –”
Ai vậy? Dạ Ngưng cảm giác được tay mình bị ai đó đè lại, ngay sau đó liền bị kéo vào trong một vòng ôm ấp mềm mại, còn chưa để nàng kịp phản ứng, thứ gì đó man mát chợt lướt qua má, một làn hương khí phả vào mặt, lập tức, đúng là ngay lập tức Dạ Ngưng liền hóa đá ngay tại chỗ.
“Tốt rồi, có điện, có điện rồi!”
Ánh đèn tỏa sáng quá mức chói mắt, tất cả mọi người đều khôi phục bình tĩnh, chỉ có một mình Dạ Ngưng vuốt vuốt má phải, ngây ra như phỗng đứng tại chỗ.
“Này, Dạ Ngưng, làm sao vậy?” Có người phát hiện ra Dạ Ngưng có chỗ khác lạ, liền mở miệng hỏi.
Bị người ta gọi như vậy, Dạ Ngưng liền phục hồi lại tinh thần, không nói lời nào, mím môi nhìn về phía Tiếu Vũ Hàm.
Cô Tiếu vẫn như trước thực bình tĩnh, cầm chén trà đã rửa sạch uống, đầu cũng không ngẩng lên, còn nghiêm túc nhìn văn kiện.
Sẽ không phải chứ…không lầm mà, là hương thơm của cô ấy…hương chanh….
“Cậu làm sao vậy?” Tô Phỉ huých Dạ Ngưng hỏi, Dạ Ngưng vuốt mặt mình, đông cứng nói: “Tôi bị người ta tập kích.”
“A! Cậu cũng bị người ta đánh lén, vừa rồi tôi cũng bị ai đó tóm ngực!” Tô Phỉ vẻ mặt đầy kích động, rốt cục, rốt cục thì cũng không phải một mình hắn gặp tai ương! Dạ Ngưng không quan tâm tới Tô Phỉ, ánh mắt bình tĩnh dừng trên người Tiếu Vũ Hàm.
“Cậu có phân biệt được là ai không?” Tô Phỉ hỏi tiếp, Dạ Ngưng lắc đầu, cắn môi. Còn có thể là ai, cô Tiếu chứ còn gì nữa, nhưng mà…Vì sao cô ấy lại hôn mình…không thể nào là không cẩn thận mà đụng phải chứ? Không thể nào, sao có thể không cẩn thận đem mình kéo vào lòng, lại còn bất cẩn mà hôn mình được?
Chậm rãi ngẩng đầu, Tiếu Vũ Hàm liếc Dạ Ngưng một cái, trong mắt không có cảm xúc gì, tựa hồ hết thảy cũng chưa từng phát sinh, trên mặt cũng không có biểu tình gì….
Dạ Ngưng xoa xoa má, ngẩn ngơ đi trở về chỗ mình ngồi xuống. Không thể là mình bị ảo giác được chứ?
Quãng thời gian kế tiếp đối với Dạ Ngưng mà nói thực có chút dày vò, tay phải che trên mặt không chịu bỏ ra, nụ hôn kia bị nàng lăn qua lộn lại suy nghĩ lần thứ N. Như là muốn xác định, Dạ Ngưng chun chun mũi dùng sức ngửi ngửi, cúi đầu.
Aish, quả nhiên là tương tư quá độ mà, sao mà cả văn phòng đều có hương vị của cô Tiếu thế này chứ.
Mà Tiếu Vũ Hàm ở bên kia đã thu hết mọi biểu tình rối rắm của Dạ Ngưng vào mắt, lúc mới cúp điện cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là cúp điện bình thường thôi. Nghe đủ loại tiếng la hét, vốn cô đã định lên tiếng ngăn lại, nhưng rồi lại phát hiện ra chỗ không bình thường. Từ trước đến giờ người vốn luôn thích tham gia vào các vụ náo nhiệt – lớp trưởng Dạ, thế mà tại thời khắc mấu chốt như vậy lại không hét lên?
Cơ hồ là theo bản năng lấy di động ra, nhẹ nhàng huơ huơ một chút, Tiếu Vũ Hàm mơ hồ thấy được một bóng người tương tự như Mai Siêu Phong lao thẳng về phía mình, tóm lấy ngực Tô Nhiễm Phi, sao cô có thể không nhìn ra cái người vốn đã khắc sâu vào trong trí óc kia là ai được? Khóe môi khẽ nhếch, gần như là theo bản năng đem người kia kéo vào trong lòng.
Lần đầu tiên ôm cô bé đó…không biết đã mong đợi bao lâu, cảm giác được người trong lòng cứng ngắc, không suy nghĩ gì nhiều, Tiếu Vũ Hàm cúi đầu, đặt nụ hôn lên má người ta. Làn da trơn láng nhẵn nhụi giống như trong tưởng tượng của cô, hôn được rồi liền tùy tay đẩy Dạ Ngưng ra, Tiếu Vũ Hàm nhanh chóng trở về vị trí, ngồi xuống.
Đèn mở lên, thấy bộ dáng Dạ Ngưng dại ra nhìn mình chằm chằm , trong lòng Tiếu Vũ Hàm có chút buồn cười, thế nào? Em còn để ý sao? Điều em muốn không phải là như thế à?
***
“Được rồi, hôm nay đã trễ thế này rồi, mọi người đều trở về đi, tập họp cán bộ các lớp thương lượng cho tốt một chút.” Qua nửa ngày Tiếu Vũ Hàm cũng lên tiếng, mọi người cùng nhau thu thập đồ đạc bắt đầu đi ra ngoài, động tác của Dạ Ngưng vẫn hơi chần chừ, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cô Tiếu. Tiếu Vũ Hàm mấp máy môi, ôm hai cánh tay nhìn cô.
……
Không dám liếc nhìn nhiều nữa, Dạ Ngưng hỏa tốc dọn dẹp mọi thứ, chạy khỏi văn phòng.
***
“Thế nào, lão tứ, đắc thủ không?” Vừa ra khỏi văn phòng, Dạ Ngưng liền bị ba người trong ký túc xá hoan nghênh “đầy bạo lực”, nắm tay kéo quần kéo áo, trên mặt mỗi người đều có khắc hai chữ “tò mò”.
Dạ Ngưng im lặng nhìn chằm chằm ba người một hồi, sờ sờ mặt mình, thật lâu sau liền nghiêng đầu ghé sát vào lão đại: “Lão đại, mày ngửi xem.”
“Để làm gì?” Vẻ mặt lão đại đầy chán ghét, không thèm nói chính sự mà lại đùa giỡn lưu manh gì đó với mình là trò gì chứ.
“Mày ngửi xem ngửi thử đi, có phải là có mùi gì không.”
Dưới sự kiên trì của Dạ Ngưng, lão đại cực kỳ không vui ngửi ngửi, ngẫm nghĩ, nói: “Mùi thịt hầm khoai tây, đúng không?”
“….” Dạ Ngưng đen mặt nhìn lão đại, trầm mặc một hồi, nói: “Đi thôi, đừng túm tụm ở chỗ này nữa, đừng để một lát lại đụng phải cô Tiếu, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.”
Ba người đồng tình, cùng nhau đi ra ngoài, chờ đến khi ra khỏi khu giáo viên rồi, mấy người cũng nghe hiểu được việc hôm nay Dạ Ngưng gặp phải. Lão nhị, lão tam nhìn mặt nàng âm trầm mà không dám nói lời nào, lão đại nhìn chằm chằm Dạ Ngưng một lát, nói: “Dạ Ngưng, tao thấy chưa chắc mày đã thích cô Tiếu đâu.”
“Có ý gì?” Dạ Ngưng khó hiểu nhìn lão đại.
“Có thể là do rất nhiều năm rồi mày không gặp được mỹ nữ cho nên mới khát khao thế.” Lão đại nghiêm túc nói, Dạ Ngưng nghiêm mặt lại.
“Mày đừng nổi giận vội, nghe tao nói đã.” Lão đại cướp lời, Dạ Ngưng hít sâu một hơi, nhìn cô.
“Kỳ thật thì bọn tao đều không tán thành mày với cô Tiếu ở bên nhau, trước không nói đến những chuyện khác, chỉ cần nói đến thân phận của hai người đã, một cái trường học nho nhỏ như thế này thôi, nếu hai người thực sự ở bên nhau thì cũng đều không có lợi đối với mày hay với cô Tiếu. Còn có, theo đuổi cô Tiếu nhiều rắc rối lắm đó nha.”
Dạ Ngưng lắng nghe lời lão đại nói liền không nói gì, cúi đầu.
“Dù sao hiện tại cũng chưa xác định, không phải mày thích người chín chắn sao? Như vậy đi, vừa đúng lúc tao có quen biết một đàn chị chín chắn lại xinh đẹp, để tao giới thiệu cho mày, mày xem thế nào?” Lão đại đề nghị, Dạ Ngưng nãy giờ không nói gì, lời lão đại nói ít nhiều đâm vào lòng nàng, trước không nói cái gì mà ở hay không ở cùng một chỗ, cô Tiếu là người ưu tú như vậy, sợ đã sớm là danh hoa có chủ rồi.
“Đi, chọn ngày không bằng ngay lập tức, hôm nay luôn đi, tao đi gọi điện gọi chị ấy lại đây.” Lão đại nhìn ra Dạ Ngưng đã dao động, liền lập tức lấy di động ra gọi. Dạ Ngưng ngẩng đầu, giơ tay lên, vừa định ngăn nàng lại, dư quang nơi khóe mặt lại thấy được một bóng người trong góc, trái tim liền mãnh liệt nhảy dựng lên, buông tay xuống.
_Hết chương 22_
|
CHƯƠNG 23: NÓI CHUYỆN LÀM ĂN…
“Lão tứ, mày yên tâm, người tao giới thiệu cho mày tuyệt đối chín chắn, không thể kém hơn so với cô Tiếu đâu!” Lão đại còn ở một bên nói đâu đâu, Dạ Ngưng không yên lòng nghe, toàn bộ linh hồn nhỏ bé đều bị người ở trong góc kia câu đi rồi. Cô Tiếu không có việc gì thì đứng đó làm chi? Ngắm sao trời chắc?
Lão đại biết rõ tính tình Dạ Ngưng, sợ nàng trên đường chạy trốn nên cứ một cuộc lại một cuộc gọi cho đàn chị kia, Dạ Ngưng ở một bên nghe mà phiền lòng, căn bản nàng không muốn gặp đàn chị chín chắn gì gì đó kia! Chín chắn hay không cũng đâu phải chuyện của nàng, nàng muốn gặp cô Tiếu, muốn biết trong lòng người ta nghĩ cái gì! Tư vị thầm mến này là lần đầu tiên Dạ Ngưng nếm phải, bị người ta bám riết nắm gọn trong lòng bàn tay đã thành thói quen, giờ lại mất hồn thành ra thế này, thật sự trong lòng Dạ Ngưng chịu đầy khổ sở.
“Đến đây, đến đây!” Mắt lão đại sáng lên, vẫy vẫy tay với bóng người ở phía xa xa. Tuy Dạ Ngưng không có hứng thú nhưng lại không thể chối từ lòng nhiệt tình của lão đại, hơn nữa trong lòng nàng cũng ấp ủ một ngọn lửa vô danh, cũng muốn để Tiếu Vũ Hàm nhìn xem Dạ Ngưng nàng là một tình thánh chứ không phải là một kẻ nhát gan!
“Lão tứ, đây là Hà Lâm Nhiên, đàn chị Hà.”
Đàn chị kia vừa tiến lại, lão đại đã vội vàng giới thiệu, Dạ Ngưng ấm ức ngẩng đầu, buồn bã ỉu xìu liếc mắt một cái liền giật mình.
Thật sự đúng là một cô gái xinh đẹp…
Hà Lâm Nhiên tươi cười nhìn Dạ Ngưng, ngay cả đôi hàng mi cũng cong lên như những gợn sóng mềm mại. Làn da trắng nõn làm nổi bật lên sắc hồng của đôi môi, khuôn mặt thực hoàn mỹ, đôi mắt đen láy thâm thúy, sống mũi cao thẳng, khóe miệng tuyệt mỹ, lúc cười rộ lên thực quyến rũ hút hồn, mà hai bên tai có đeo hai viên kim cương lấp lánh đẹp mắt, khiến cho nét kiều mỵ của cô có thêm một tia gì đó bất kham, cảm giác mang đến thật ra lại có chút tương tự với khí tức của Dạ Ngưng.
“Ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”
Dạ Ngưng được thổi phồng lên khiến mặt đỏ hồng, có chút ngượng ngùng.
“Vậy thì hai người cứ nói chuyện trước đi, tụi này đi hai vòng quanh sân thể dục đã, một lúc nữa sẽ trở lại.” Lão đại làm bà mối thật rất xứng với chức danh, lúc nên biến mất liền biến mất, còn thuận tay kéo theo cả lão nhị và lão tam, lúc đi còn dùng sức nháy mắt với Dạ Ngưng. Dạ Ngưng liếc mắt xem thường, không thèm quan tâm.
“A, em không cần câu nệ đâu.” Hà Lâm Nhiên nhìn Dạ Ngưng có chút co rúm người, cười nói, Dạ Ngưng ngượng ngùng gật đầu.
“Đều là do lão đại.”
“Không trách con bé, tôi đã biết em từ rất sớm rồi.” Hà Lâm Nhiên cười nhìn Dạ Ngưng, tiến lên vài bước đi đến bên cạnh nàng, cơ hồ là mặt kề sát mặt nhìn chằm chằm Dạ Ngưng, Dạ Ngưng bị đàn chị chủ động nên thành ra mặt có phần đỏ lên.
“Tôi đã đi xem cuộc biện luận của em, rất lợi hại nha, lúc ấy đã nghĩ muốn nhìn kỹ người thực ở khoảng cách gần một chút, hình như so với lúc đó thì ngại ngùng xấu hổ hơn không ít nhỉ.”
Nhìn xem người thật….
Mặt Dạ Ngưng tối sầm lại, vậy thì trong cuộc biện luận mình không phải là người? Xuất phát từ lễ phép, Dạ Ngưng miễn cưỡng cười cười, trong lòng lại âm thầm thở dài. Xem ra ở trong trường mình vẫn có chút danh tiếng, nhưng vì sao dù một chút mà cô Tiếu cũng chưa từng để ý qua? Tuy nàng có danh vọng nhưng cũng chủ yếu chỉ là ở việc diễn thuyết thôi. Ai, bảo sao căn bản người ta chẳng thèm để tâm đến mình.
“Em có tâm sự?” Hà Lâm Nhiên đánh giá Dạ Ngưng, Dạ Ngưng lắc đầu, thở dài.
“Là thích ai đó à.” Hà Lâm Nhiên đoán, Dạ Ngưng có chút sửng sốt, nhìn cô. Đây là có ý gì? Không phải lão đại muốn tác hợp cho hai người mình sao?
“À, tôi chỉ muốn làm quen với em, không có ý gì khác.” Hà Lâm Nhiên nhìn ra Dạ Ngưng nghi hoặc liền giải thích. Vừa nghe đàn chị nói như vậy, Dạ Ngưng thoải mái hơn không ít, gật đầu, xắn xắn ống quần, thuận tiện ngồi xuống.
Hà Lâm Nhiên nhìn thấy Dạ Ngưng như vậy liền cười khẽ: “Hay là thầm mến? Người nào có thể khiến em như vậy?”
Dạ Ngưng giật mình nhìn đàn chị, sao mà cứ cảm thấy như chị ta còn là thầy bói vậy?
Hà Lâm Nhiên thấy nàng như vậy cũng không nói gì, lấy một điếu thuốc từ trong túi quần ra, châm lửa, nhả một hơi. Một vòng khói trắng khuếch tán trong không trí, mùi thuốc lá nhàn nhạt tràn ngập, làm cho Dạ Ngưng vốn đầy bụng tâm sự lại càng trùng xuống.
“Nói một chút đi, người em thích là dạng gì? Để chị đây giúp cho.” Bộ dáng Hà Lâm Nhiên như thể thân kinh bách luyện, Dạ Ngưng bĩu môi, nhìn về phía người ở trong góc vẫn chưa rời đi, sâu kín thở dài.
Động tác thật nhỏ của Dạ Ngưng bị Hà Lâm Nhiên thu hết vào đáy mắt, quay đầu, nhìn theo tầm mắt Dạ Ngưng, hơi ngẩn ra, lại lập tức cười thành tiếng: “Vũ Hàm?”
Dạ Ngưng ngẩng phắt đầu, kinh ngạc nhìn Hà Lâm Nhiên: “Đàn chị, chị biết cô ấy?”
Chuyện gì liên quan tới Tiếu Vũ Hàm, Dạ Ngưng liền lập tức như thể biến thành người khác, miệng cũng ngọt chưa bao giờ có, ngay cả tiếng “đàn chị” cũng gọi lên. Hà Lâm Nhiên thấy nàng như vậy liền cười cười, rít một hơi thuốc, phả ra một vòng khói: “Sao lại không biết được, tụi này là bạn học.”
“Chị, chị là….” Dạ Ngưng không thể tin được nhìn Hà Lâm Nhiên.
Hà Lâm Nhiên gật đầu cười cười: “Trên tiến sĩ.”
……
Dạ Ngưng hết chỗ nói rồi, hiện tại nàng rất bội phục lão đại nhà mình, trách không được nó không ngừng cường điệu về chuyện “chín chắn”. Đúng vậy, thời nay tiến sĩ đã không phải người rồi chứ đừng nói là trên tiến sĩ. Dạ Ngưng ngẩng đầu nhìn Hà Lâm Nhiên ngắm kỹ một chút, mày nhăn lại. Không giống mà, người này làm gì có chỗ nào giống trên tiến sỹ đâu, giống một cô gái trẻ phong trần thì đúng hơn.
“Em không cần nhìn tôi, tôi và Vũ Hàm cùng khóa. Thế nào, có cần đi qua chào hỏi không?” Hà Lâm Nhiên nhướn mày nhìn Dạ Ngưng. Vừa nghe đến việc đi qua chào hỏi, Dạ Ngưng lập tức như quả bóng bị xì hơi, không nói gì.
“A, không ngờ đó, cũng đã là giáo viên rồi mà Vũ Hàm vẫn hấp dẫn người khác như vậy.”
Hà Lâm Nhiên cười tủm tỉm nói xong, ánh mắt có chút lơ đãng, tựa hồ như nhớ tới cái gì. Dạ Ngưng vừa nghe cô nói như vậy liền hứng thú, đi vài bước lại gần: “Đàn chị, đàn chị, chị kể cho em nghe một chút năm đó cô Tiếu như thế nào đi.”
“Cô ấy à…” Hà Lâm Nhiên cười khẽ: “So với bây giờ thì non hơn một chút, nhưng cũng là một mỹ nhân, có rất nhiều người theo đuổi, nhưng vẫn không thấy cô ấy từng nhận lời ai, nghe nói từ khi lên đại học cũng chưa từng nói chuyện yêu đương, bất luận là người khác theo đuổi thế nào thì cô ấy cũng không chút dao động, có lẽ đã làm chết ao ước của vô số nam sinh trong khoa.”
“Không nói chuyện yêu đương?!” Hai mắt Dạ Ngưng sáng ngời, lập tức kích động. Chưa từng nói chuyện tình yêu?! Oa ha ha ha, nói như vậy thì nụ hôn đầu tiên và đêm đầu tiên đều để dành để chờ mình đến lấy!
“Em nghĩ cái gì thế?” Hà Lâm Nhiên nhíu mày nhìn vẻ mặt đáng khinh của Dạ Ngưng, Dạ Ngưng cười cười, lắc đầu: “Không có gì, không có gì, nói tiếp đi.”
“Còn có gì nhỉ? A đúng rồi, trước kia Vũ Hàm không phải chuyên về máy tính.”
“Cái gì?” Dạ Ngưng mở to hai mắt nhìn Hà Lâm Nhiên, Hà Lâm Nhiên gật đầu, rít một hơi thuốc.
“Đúng vậy, cô ấy học thạc sỹ tiếng Trung, nghe nói lúc ấy được các giáo sư rất coi trọng, bảo vệ luận án đã gần như là chuyện ván đóng thuyền, nhưng không biết lại vì việc gì mà giữa đường cô ấy lại đổi chuyên ngành, lúc ấy gây ra một trận oanh động không nhỏ trong khoa.”
“Đổi chuyên ngành?” Dạ Ngưng kinh ngạc nhìn Hà Lâm Nhiên: “Vì sao?”
Hà Lâm Nhiên lắc đầu, trợn trắng mắt liếc Dạ Ngưng một cái: “Làm sao tôi biết được vì cái gì?”
Dạ Ngưng không nói, mím môi, ánh mắt có phần đăm chiêu nhìn Hà Lâm Nhiên. Một vài ý tưởng ẩn ẩn trồi lên từ đáy lòng, lại bị nàng rất nhanh áp chế xuống. Dạ Ngưng dùng sức lắc đầu, sẽ không đâu, nhất định không phải đâu.
“Sao, em thật sự thích cô ấy?” Hà Lâm Nhiên cười nhìn Dạ Ngưng, trong mắt có một tia nghiền ngẫm.
Dạ Ngưng bị ánh mắt này của cô làm cho có chút tức giận, ngữ khí không tốt lắm nói: “Đàn chị, em không phải là loại đùa giỡn với tình cảm.”
“Chà, tính tình cũng thực nóng nha, tôi cũng chưa nói gì.” Hà Lâm Nhiên nhún nhún vai, Dạ Nhưng không nói gì nhìn cô, chị ta thật sự đúng là trên tiến sĩ đấy à, sao còn lắm chuyện hơn cả mình vậy?
“Đúng rồi.” Hà Lâm Nhiên như nhớ ra cái gì lại nhìn Dạ Ngưng, bộ dáng muốn nói lại thôi, hoàn toàn không thoải mái như vừa rồi.
“Cái gì?” Dạ Ngưng nhướn mày nhìn Hà Lâm Nhiên, thầm cân nhắc, đây khẳng định là có chuyện cần nhờ mình!
“Mạch Mạt…e hèm, giáo sư Mạch của em có phải vẫn ở cùng một chỗ với Vũ Hàm không?”
Nghe Hà Lâm Nhiên nói vậy, Dạ Ngưng dùng ánh mắt mờ ám nhìn cô: “Chị hỏi cái này để làm gì?”
“Em cái đồ nhóc con này sao lắm điều như vậy chứ, tôi hỏi em cái gì thì nói cái ấy đi!” Hà Lâm Nhiên gào thét, Dạ Ngưng nhún nhún vai, học bộ dáng của cô: “Chà, tính tình cũng thực nóng nha, em cũng chưa nói gì mà. Đúng thế, cô Mạch vẫn ở cùng một chỗ với cô Tiếu. Sao, đàn chị, chị cảm thấy có hứng thú với cô giáo Mạch?”
Dạ Ngưng chế nhạo nhìn Hà Lâm Nhiên, vốn nghĩ chị ta sẽ xấu hổ, không ngờ Hà Lâm Nhiên lại gật đầu, vẻ mặt u oán: “Đúng vậy, tôi thích cô ấy đã nhiều năm rồi.”
“….” Dạ Ngưng nghẹn họng, nhìn Hà Lâm Nhiên đột nhiên hiểu ra, thì ra loại nhát gan thật đúng là không phải chỉ có một mình mình, người có da mặt dày như thế này mà dĩ nhiên lại có thể thầm mến nhiều năm như vậy, ai, quả nhiên mà, đây đúng là kẻ hèn nhát nhất thế kỷ!
Hà Lâm Nhiên nhìn chằm chằm Dạ Ngưng thầm tính toán, bản lãnh của Dạ Ngưng cô cũng đã ít nhiều nghe nói qua, nếu…nghĩ vậy, Hà Lâm Nhiên liền hắng giọng, mở miệng: “Dạ Ngưng, tôi giúp em theo đuổi Vũ Hàm.”
“Có chuyện tốt như vậy sao?” Dạ Ngưng không tin nhìn Hà Lâm Nhiên, Hà Lâm Nhiên trừng mắt liếc nàng một cái: “Nói thế nào thì tôi cũng làm bạn học với Vũ Hàm vài năm, cũng có ít nhiều hiểu biết với tính tình của cô ấy.”
“Điều kiện gì?” Dạ Ngưng chần chừ nhìn Hà Lâm Nhiên, nàng mới không tin tự dưng có chuyện trên trời rơi xuống miếng bánh tốt như vậy.
Hà Lâm Nhiên thấy nàng như vậy liền cười cười: “Thực thông minh, thật ra thì cũng không có gì, chờ lúc em ôm được người đẹp về thì thuận tiện giúp tôi đem cô Mạch kia của em ôm đi cùng luôn.”
“…..” Dạ Ngưng nhìn Hà Lâm Nhiên không nói gì, Hà Lâm Nhiên cũng không nóng vội, cười tủm tỉm nhìn nàng.
“Được rồi.” Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng Dạ Ngưng cũng đáp ứng, từ xưa đến nay vì muốn có được mỹ nhân thì người nào mà chẳng phải có chút hy sinh, dâng lên cô Mạch, đổi lấy cô Tiếu, cuộc mua bán này chỉ lời không lỗ, không có lý do gì mà không đáp ứng!
“Nhưng mà, đàn chị, chị có biện pháp nào?” Dạ Ngưng hoài nghi nhìn Hà Lâm Nhiên, Hà Lâm Nhiên nhìn nàng cười giảo hoạt, vươn tay ra, một phen giữ chặt lấy bả vai Dạ Ngưng, không nói hai lời, kéo nàng thẳng vào trong lòng mình.
“Chị…” Dạ Ngưng đỏ mặt dùng sức giãy dụa, gì chứ? Làm gì vậy, lại giở trò lưu manh đùa giỡn Dạ Ngưng mình? Chị ta đang muốn múa búa trước cửa Lỗ Ban* sao? Dạ Ngưng vừa định vung tay tóm ngực để đáp lại Hà Lâm Nhiên, bên tai lại có một cơn gió thổi qua, thanh âm Hà Lâm Nhiên bay vào tai: “Nhóc con, đừng nhúc nhích, tôi đang giúp em đó.”
(*múa búa trước cửa Lỗ Ban = múa rìu qua mắt thợ -> chỉ người không biết tự lượng sức, khoe khoang trước mặt người bậc thầy, nên chỉ làm trò cười cho người khác.
Tích: Lỗ Ban là người nước Lỗ bên Tàu thời Xuân Thu, là người thợ mộc nổi tiếng tài giỏi và khéo kéo, về sau được tôn là tổ sư của nghề thợ mộc)
_Hết chương 23_
|
CHƯƠNG 24: ĐỪNG CHỌC TÔI…
Dạ Ngưng bị Hà Lâm Nhiên đè trong lòng đến nỗi có chút khó thở, vươn tay đẩy đẩy bả vai cô: “Đây là chị đang giúp đỡ kiểu gì thế hả? Mau, buông ra, ngạt chết em.”
Hà Lâm Nhiên ấn đầu Dạ Ngưng xuống, vẫn không buông tay, cười tủm tỉm nói: “Em nghĩ rằng tôi thích ôm em lắm à? Làm thế này không phải là vì tôi muốn thử quân tình sao?”
“Quân tình gì?”” Dạ Ngưng nghe cô nói thế có chút mơ hồ, Hà Lâm Nhiên cũng lười quản Dạ Ngưng, mắt len lén liếc về một phía góc khuất, khóe môi cong lên. Vũ Hàm, cậu thật có kiên nhẫn.
“Giờ tôi phải đi rồi.”
“Đi là đi thế nào chứ?” Vẻ mặt Dạ Ngưng buồn bực, không phải nói là thử sao? Đây là thử cái gì? Sao có cảm giác mình bị chiếm tiện nghi nhỉ?
“À.” Hà Lâm Nhiên thấy Dạ Ngưng như vậy liền cười nhẹ, ánh mắt biến đổi, mờ ám thổi một hơi bên tai nàng: “Tôi nói cho em biết, nhóc con, nếu một lát nữa Vũ Hàm đi ra, vậy đủ chứng minh rằng em hấp dẫn, nếu cô ấy không có phản ứng gì, vậy thì em sớm chết tâm tư này đi.” Nói xong, đàn chị Hà liền buông Dạ Ngưng ra, vung tay đi về phía khu ký túc xá, Dạ Ngưng nhìn chằm chằm bóng dáng người ta cả nửa ngày, lấy tay cọ cọ lỗ tai, đây rốt cuộc là có ý gì?
***
“Thế nào, lão tứ, đàn chị thế nào?” Hà Lâm Nhiên vừa đi không lâu, lão đại liền dẫn theo lão nhị lão tam xông ra, Dạ Ngưng nhìn cô đầy xem thường, nàng dám khẳng định nhất định lão đại cùng lão nhị lão tam mai phục ở gần đó rình coi!
“Ừ, cũng không tệ.” Dạ Ngưng không có tinh thần đáp, ba người kia thì cười cười mờ ám, đúng vậy, khẳng định là không tệ nên mới lần đầu tiên gặp mặt mà đã ôm nhau, có thể kém bao nhiêu chứ?
“Đi thôi, về ký túc xá.”
Dạ Ngưng dậm dậm chân, đứng thời gian lâu quá nên chân hơi run, nghĩ như vậy, Dạ Ngưng liền liếc về phía góc kia, ngoài dự tính lại không thấy Tiếu Vũ Hàm đâu nữa.
“A, cô Tiếu!”
Dạ Ngưng đang cau mày híp mắt tìm chung quanh thì đột nhiên thanh âm nịnh nọt của lão đại vang lên, Dạ Ngưng nghe thấy liền nhanh chóng xoay người, thấy ngay Tiếu Vũ Hàm đang ôm cánh tay đứng trước mặt mấy người.
Tiếu Vũ Hàm gật đầu với lão đại, nhưng tầm mắt vẫn dừng trên người Dạ Ngưng, một câu cũng không nói, mím môi nhìn nàng, vẻ mặt lạnh như băng.
“Ơ, cô Tiếu, trùng hợp ghê.” Năng lực phản ứng của Dạ Ngưng cũng không ổn lắm, cười ha ha tiếp đón, nghĩ tới lời vừa nãy của Hà Lâm Nhiên, thầm cân nhắc, sẽ không phải là hai người diễn trò đấy chứ? Nghĩ như vậy, Dạ Ngưng liền ngẩng đầu nhìn về phía cô Tiếu, muốn nhìn ra chút gì đó từ trên mặt cô, nhưng lại bị ánh mắt như dao của Tiếu Vũ Hàm phóng trúng.
“Này….” Lão đại kéo áo Dạ Ngưng, cô xem ra hôm nay cô Tiếu có chỗ rất không bình thường, trước kia vẻ mặt đều mỉm cười, nhưng hôm nay nụ cười rõ ràng đông cứng lạnh lẽo trên mặt, có phải là ở văn phòng bị lão tứ chọc giận không?
Dạ Ngưng cũng phát giác ra Tiếu Vũ Hàm không bình thường, nhưng bị người ta lạnh lùng như thế, tính tình cũng nổi lên, không nói lời nào, ngửa đầu nhìn Tiếu Vũ Hàm.
Dựa vào cái gì chứ? Cô dựa vào cái gì mà vừa tới đã nổi giận? Vì cô mà em đã phải chịu khổ sở suốt cả một tuần, cô có biết không?! Biết không?!
“Lão tứ….” Lão đại kéo kéo Dạ Ngưng, tính tình cứng đầu của người này lại nổi lên rồi. Cô Tiếu là người mày có thể đắc tội sao? Thật là, đến lúc đó lại ai chỉnh ai chứ.
Tiếu Vũ Hàm cũng không nói, cứ như vậy nhìn Dạ Ngưng, Dạ Ngưng tức giận nhìn chằm chằm vào mắt Tiếu Vũ Hàm, không có ý yếu thế một chút nào.
Ba người còn lại hai mặt nhìn nhau, khuyên bảo lại không dám, chỉ có thể đứng một bên giả vờ làm người vô hình.
“Cô Tiếu….” Không biết qua bao lâu, Dạ Ngưng mở miệng nói chuyện, thanh âm mang theo một tia kinh ngạc, đứng tại chỗ, không thể tin được nhìn Tiếu Vũ Hàm. Ánh mắt kia…sao cô Tiếu lại…
Tiếu Vũ Hàm nghiêng người nhìn Dạ Ngưng: “Tối nay chúng ta thảo luận về sổ tay lớp, tôi có một số ý tưởng, vốn định tìm em để nói, nhưng không ngờ lại quấy rầy chuyện tốt của em rồi.” Thanh âm lạnh như băng không chút cảm tình, Dạ Ngưng nghe mà lòng có phát lạnh, vừa rồi nàng thấy được nét bi thương chưa bao giờ từng có trong mắt Tiếu Vũ Hàm, cho dù chỉ chợt lóe qua nhưng cũng đủ để thấy được, sẽ không nhầm đâu, nhưng rốt cuộc là vì sao?
“Không quấy rầy, a, không quấy rầy….” Dạ Ngưng ấp úng nói, trên người Tiếu Vũ Hàm tỏa ra hàn ý làm cho nàng e ngại từ bản năng.
“Cô Tiếu…phải, có ý tưởng gì?” Dạ Ngưng am hiểu nhất chính là đánh trống lảng, nàng xem ra hiện giờ cô Tiếu thực sự tức giận, chọc vào người ta nhất định ăn phải quả đắng, vẫn nên tránh đi mũi nhọn thì tốt hơn.
Tiếu Vũ Hàm gật gật đầu, nhìn Dạ Ngưng: “Buổi chiều tôi nói là về phương diện phong cách học tập, nhưng sau tôi nghĩ lại liền cân nhắc về một lớp chỉnh thể mọi người đều có tố chất toàn diện về mấy phương diện ‘đức trí thể mĩ’. Đương nhiên cấp trên thúc giục về sổ tay cũng có vẻ gấp, trong lúc nhất thời không có khả năng bày ra nhiều như vậy, cho nên….”
Cho nên như thế nào? Dạ Ngưng khẩn trương nhìn Tiếu Vũ Hàm, nàng có dự cảm cái “cho nên” này chắc chắn không phải là chuyện tốt gì.
“Sáng mai em dẫn theo mọi người trong phòng ký túc cùng chạy tám trăm mét, tôi sẽ gọi cho nhóm ký giả đi chụp ảnh, trước làm sổ tay cho tốt, còn các hoạt động về sau thì lớp các em tự mình thương lượng.”
“Cái gì?” Lão đại kinh hãi hét, vì cái gì chứ? Cô Tiếu chỉnh lão tứ, cô không thể nói gì, nhưng như thế nào lại lập tức kéo theo cả phòng ký túc chứ? Sáng mai là thứ bảy, chạy tám trăm mét?! Điên rồi!
Tiếu Vũ Hàm nhướn mày, nhìn lão đại: “Sao, Mộng Điệp [lão đại], em có vấn đề gì?”
Lão đại rụt cổ, không nói gì. Dạ Ngưng ở bên cạnh nhíu mày, nhìn cô Tiếu: “Cô Tiếu, vì sao chỉ có một phòng bọn em phải chạy?”
Tiếu Vũ Hàm nghe xong liền gật gật đầu, thản nhiên nói: “Thứ bảy có rất nhiều học sinh đều về nhà, tôi thấy cả phòng ký túc của em đều ở đây nên trước hết được thông qua để làm.”
……
Dạ Ngưng hết chỗ nói rồi, đây tuyệt đối là cô Tiếu muốn chỉnh cả bọn mà. Đang yên đang lành không có việc gì lại nảy ra trò chạy tám trăm mét, đã hơn một năm không vận động rồi, thế này không phải là muốn mạng mình sao?
“À đúng rồi.” Tiếu Vũ Hàm như nhớ ra cái gì, nhìn Dạ Ngưng. Dạ Ngưng bị nhìn như vậy, lại thấy khẩn trương.
“Nhóm kí giả là cô giáo Mạch phụ trách, yêu cầu của cô ấy đối với học sinh hẳn các em đã nghe nói qua, đến lúc đó phải chạy thế nào, mấy người các em cứ nhìn mà làm theo.”
“…..” Ai cũng không nói gì, lão đại nghẹn đến mặt đỏ lên, oán hận trợn mắt nhìn Dạ Ngưng chằm chằm, Dạ Ngưng bị nhìn thế tự thấy mình có chút vô tội, liền thử khẩn cầu: “Cô Tiếu, cô nói cái này….”’
“A, kỳ này phòng ký túc ưu tú hẳn chính là phòng của các em rồi, không cần nói lời cảm ơn, hẳn nên thế mà.” Trong mắt Tiếu Vũ Hàm rốt cuộc có ý cười, cười khẽ nhìn vài người, Dạ Ngưng bị Tiếu Vũ Hàm nói thế liền nghẹn đến một câu cũng không nói nên lời, cũng chỉ có thể hung tợn nhìn cô chằm chằm. Phòng ký túc ưu tú? Em cám ơn cô ạ, cô Tiếu, phòng ký túc ưu tú mỗi cuối tuần đều phải viết một bài báo cáo đúng không? Tất cả mọi người tránh còn không kịp, cô còn bảo em không cần cảm ơn? Cô “hắc” hay không “hắc” đây!
“Sao, còn có vấn đề gì?” Tiếu Vũ Hàm cười nhìn Dạ Ngưng, Dạ Ngưng rối rít lắc đầu. Có vấn đề? Còn dám chỗ nào chứ!
“Ôi….” Lão đại thở dài, cũng không dám nói chuyện, lôi kéo vài người trong phòng chuẩn bị trở về, ai biết được vừa quay người đi, thanh âm Tiếu Vũ Hàm đã truyền tới.
“Mộng Điệp.”
“Dạ?” Lão đại vội xoay người nhìn cô Tiếu.
“Đoàn bí thư chi bộ lớp ta vẫn chưa có người đảm nhiệm, vậy để em đi.”
“Không cần, không cần đâu, cô Tiếu!” Lão đại lắc đầu như con quay, Tiếu Vũ Hàm cười cười, nâng tay lên, vuốt vuốt mái tóc lão đại: “Đừng xấu hổ thế chứ, cứ vậy đi, sáng mai đi thông báo cho cô Mạch biết tin kia, nghe nói gần đây chi bộ đảng có rất nhiều hoạt động, đang cần người.”
“Cô Tiếu, cái gì em cũng không biết….” Lão đại vẻ mặt đau khổ nhìn Tiếu Vũ Hàm, cô thực hối hận mà, hối hận đã giao du với kẻ xấu, chuyện gì mà dính đến Dạ Ngưng, nhất định cô Tiếu sẽ không bỏ qua.
“A.” Tiếu Vũ Hàm nhìn lão đại cười ôn nhu: “Không biết thì có thể từ từ học, hơn nữa gần đây hình như cũng không có việc gì, chỉ là dọn dẹp bàn ghế cần hoạt động thể lực thôi. Không phải em luôn đi theo lớp trưởng Dạ sao? Có thể giúp đỡ nhau được nhiều đó.”
“…..” Lần này, không một người nào dám nói, lão đại cùng Dạ Ngưng mắt nhìn mắt một hồi, ai cũng không dám nói một câu, hàn huyên vài lời liền nhanh chóng rời khỏi tầm mắt cô Tiếu. Mà Dạ Ngưng cố tình hết lần này tới lần khác xui xẻo, vừa quay bước đi ra ngoài đã bị người ta ngáng một cái cho lảo đảo.
Cúi đầu nhìn nhìn, lại là giày cao gót quen thuộc kia, Dạ Ngưng vẻ mặt không thể tin được, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Tiếu Vũ Hàm.
Tiếu Vũ Hàm vẫn trầm mặc như cũ, không nói một lời nhìn nàng, Dạ Ngưng bị ánh mắt lạnh băng kia làm cho phát run, mấp máy môi, không dám nói một câu, xoay người thật cẩn thận đi về phía ký túc xá.
Đây là…chuyện gì chứ?!
Ôm hai cánh tay đứng tại chỗ, Tiếu Vũ Hàm nhìn chằm chằm bóng dáng Dạ Ngưng một hồi, vẻ tươi cười trên mặt nhạt đi, lạnh lùng nói: “Hà Linh Đang (chuông), xuất hiện đi.”
_Hết chương 24_
|
CHƯƠNG 25: TỈNH NGỘ
“Ha ha, Vũ Hàm quả thật vẫn xinh đẹp như xưa.” Hà Lâm Nhiên đi ra từ dưới một tàng cây, miệng ngậm điếu thuốc, cười tủm tỉm nhìn Tiếu Vũ Hàm, Tiếu Vũ Hàm ngẩng đầu, nhìn chằm chằm cô một lúc, không nói gì.
“Không ngờ, thật không ngờ đó.” Hà Lâm Nhiên hút thuốc, cười nhìn Tiếu Vũ Hàm, thanh âm tự đắc có thể thấy rõ được. Sao? Tưởng là vẫn còn giống như hồi học tiến sỹ chơi ác với tôi? Không thể đâu, giờ có nhược điểm bị tôi nắm trong tay rồi. Tiếu Vũ Hàm nhướn mày nhìn Hà Lâm Nhiên, vẫn im lặng như cũ.
“Năm đó cậu từ khoa văn chuyển sang khoa máy tính giữa chừng, tôi còn nghĩ cậu ăn no rửng mỡ, không nghĩ tới lại là vì Dạ Ngưng.” Hà Lâm Nhiên cũng lười dây dưa với Tiếu Vũ Hàm, trực tiếp đi vào chính đề.
Quả nhiên vừa nghe đến hai chữ “Dạ Ngưng”, Tiếu Vũ Hàm liền có phản ứng, liếc nhìn Hà Lâm Nhiên một cái, thản nhiên mở miệng: “Hà Linh Đang, cậu nhàn rỗi lắm sao?”
Hà Lâm Nhiên nhún nhún vai, lắc đầu: “Chỗ nào chứ, đây không phải chỉ là tôi tò mò thôi sao?”
“A, thật không.” Tiếu Vũ Hàm cười cười, chớp mắt nhìn cô: “Linh Đang, đã lâu không gặp, Mạch Mạt rất nhớ cậu đó.”
“….” Hà Lâm Nhan vốn đang cợt nhả, vừa nghe đến hai chữ “Mạch Mạt” liền cười không nổi, mím môi nhìn Tiếu Vũ Hàm: “Cậu biết?”
“Biết cái gì?” Tiếu Vũ Hàm cười nhìn Hà Lâm Nhiên, mặt Hà Lâm Nhiên liền có chút hồng, cau có nhìn cô: “Thì là, thì là chuyện tôi thích Mạch Mạt…….”
Tiếu Vũ Hàm nghe xong bộ dáng liền như thể bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu: “Ồ, thì ra cậu thích Mạch Mạt.”
“…..” Hà Lâm Nhiên bị Tiếu Vũ Hàm làm cho nghẹn họng, đen mặt nhìn cô. Mấy người nói xem nữ nhân này đã hơn một năm không gặp mà sao lại vẫn phúc hắc như vậy chứ? Trách không được Dạ Ngưng lại bị cô ta chỉnh cho thần hồn điên đảo, Hà Lâm Nhiên cười giảo hoạt, đây chính là nhược điểm trí mạng của Tiếu Vũ Hàm.
“Nhắc tới Dạ Ngưng….” Hà Lâm Nhiên chớp mắt nhìn Tiếu Vũ Hàm, ánh mắt Tiếu Vũ Hàm lạnh băng nhìn cô.
“Thật đúng là đáng yêu nhé, người thơm thơm mềm mại, làn da cũng rất mịn màng, ôm cũng thoải mái cực.” Hà Lâm Nhiên nói xong liền bắt đầu nở nụ cười, Tiếu Vũ Hàm cậu cũng có ngày hôm nay nhỉ, năm đó không ít lần bị cậu bắt nạt, hôm nay nhất định phải đòi lại toàn bộ!
Tiếu Vũ Hàm nhìn chằm chằm Hà Lâm Nhiên đang tự ôm bụng cười vui vẻ một lúc, khóe môi khẽ nhếch, người này vẫn thích tự bày trò tự tiêu khiển như vậy. Nghĩ thế, Tiếu Vũ Hàm liền lấy điện thoại di động ra từ trong túi quần.
“Làm gì?” Hà Lâm Nhiên cười một mình một lát liền cảm thấy thật vô nghĩa, vừa nhìn thấy Tiếu Vũ Hàm lấy điện thoại ra bấm, lập tức liền cảnh giác.
Tiếu Vũ Hàm nhàn nhạt liếc Hà Lâm Nhiên một cái, không để tâm đến cô: “Này, Mạch Mạt à, Linh Đang đến đây, nói rất nhớ cậu, cậu lại đây mà gặp.”
“…..”
“Đúng, cửa đông, vậy vừa đúng lúc, cậu xuống dưới đi.” Tắt máy, Tiếu Vũ Hàm nghiêng nghiêng đầu nhìn nhìn Hà Lâm Nhiên, người nào đó vốn có chút càn rỡ nho nhỏ giờ này khắc này đã hoàn toàn hóa đá. Tiếu Vũ Hàm!!!
“Chỗ nào cơ?! Linh Đang ở đâu!!!” Căn bản không cho Hà Lâm Nhiên có thời gian phục hồi tinh thần, từ thật xa đã thấy Mạch Mạt chạy thẳng đến chỗ hai người, hẳn là vừa mới tắm rửa xong, trên đầu còn quấn khăn bông, trên mặt còn đắp mặt nạ bằng mứt táo, một thân váy ngủ mát mẻ, chân đi dép nhựa, lại vẫn xinh đẹp như năm đó.
“Hà Linh Đang!!!”
“Ách, Phì Tạo Mạt*.” Hà Lâm Nhiên đỏ mặt đáp lời, liếc Mạch Mạt một cái, dưới đáy lòng thầm kêu rên, một năm không gặp, Mạch Mạt, cậu thế nào mà một tí bộ dáng cũng không có gì hết thế! Còn đâu là giáo sư nữa!
(*phì tạo mạt: xà phòng bọt)
“Rồi cũng tóm được cậu, cậu chết ở chỗ nào vậy hả? Một năm nay tin tức gì cũng không có, tôi còn tưởng muốn tìm chỗ để viếng mồ mả đốt vàng mã cho cậu cũng không có nữa chứ!” Mạch Mạt hai tay chống nạnh, hùng hổ nhìn Hà Lâm Nhiên.
Hà Lâm Nhiên bị mắng, mặt liền tím lại, ngẩng đầu nhìn cô: “Cậu còn nói tôi? Cậu thì tốt đẹp lắm chắc, sau khi tốt nghiệp rồi rắm cũng không đánh một cái liền trực tiếp thu dọn hành lý cút lên giường Vũ Hàm, không phải tôi đã nói cậu đừng có bám lấy cô ta mãi như vậy rồi sao? Nhà mình không có giường chắc, làm gì mà đến chỗ nào cũng phải dính lấy cô ta thế chứ?”
“Tôi thích đấy, cậu quản được chắc? Vũ Hàm có đánh rắm thì cũng đều thơm hơn cậu, cậu là cái đồ vô lương tâm!”
“….Khụ.” Tiếu Vũ Hàm nhìn hai vị giáo sư ưu tú trên tiến sỹ đứng chống nạnh mắng nhau trong khuôn viên trường đại học đầy tri thức này, im lặng không nói gì: “Hai người có việc riêng cần nói với nhau nhỉ.”
“Có việc? Tôi và cô ta không có gì để nói cả.” Mạch Mạt cáu đến nỗi mặt nạ mứt táo trên mặt rách toạc cả ra, tất cả mọi người liền lâm vào tình thế khó xử.
Hà Lâm Nhiên nhìn thấy Mạch Mạt như vậy vừa buồn cười vừa tức giận, nguyên bản một bụng đầy lý luận đều một câu cũng không nói ra. Điểm ấy cô và Dạ Ngưng khá giống nhau, đối với người ngoài thì ngang ngạnh tranh cãi, nhưng vừa thấy người mình thích thì cái gì cũng đều không nói được.
“Vũ Hàm, chúng ta đi!” Mạch Mạt cất lời rồi giữ chặt tay Tiếu Vũ Hàm, thở phì phì nói muốn đi.
Tiếu Vũ Hàm nắm tay Mạch Mạt, chân lại không nhúc nhích: “Mạch Mạt.”
“Sao vậy?” Mạch Mạt cau mày nhìn cô.
Tiếu Vũ Hàm nhìn nhìn Mạch Mạt, lại nghiêng người nhìn nhìn Hà Lâm Nhiên, nhẹ giọng nói: “Một năm không gặp, hai người không tâm sự sao?”’
“Có cái gì mà nói?!” Mạch Mạt cứng ngắc nói xong, vẫn còn tức Hà Lâm Nhiên một năm nay không có tin tức gì.
Tiếu Vũ hàm nhìn thấy cô như vậy liền cười cười, lắc đầu: “Một năm qua này Linh Đang thực sự thích thú lắm đó, vừa rồi còn một bên tiêu sái hút thuốc, một bên ôm Dạ Ngưng ngắm trăng, vui vẻ miễn bàn.”
“……” Hà Lâm Nhiên vẻ mặt đau khổ nhìn Tiếu Vũ Hàm, thực hối hận mà, cô thật hối hận đã đắc tội nữ nhân này. Quả nhiên vừa nghe thấy Tiếu Vũ Hàm nói như vậy, mặt nạ khô nẻ trên mặt Mạch Mạt lại rách ra thêm vài cái lỗ to nữa, giơ tay lên, tóm chặt lấy chân váy ngủ của mình, run lên, đột nhiên liều mạng lao về phía Hà Lâm Nhiên: “Cút!”
“……”
***
Thứ bảy, khí trời rất tốt, Dạ Ngưng cùng ba người trong phòng ký túc từ sáng sớm đã dậy đi chạy tám trăm mét.
Dọc theo đường đi, mấy người nghe thấy tiếng Dạ Ngưng thở hổn hển như thể tiếng trâu thở phì phò.
“Tao nói này lão tứ, mày có thể nhỏ tiếng chút không? Vốn không thấy mệt, vừa nghe thấy âm thanh này của mày, tao mệt không chịu được.” Lão đại kháng nghị.
Dạ Ngưng liếc mắt xem thường, tiếp tục thở dốc: “Lão đại, mày có nhân tính không hả? Còn muốn nhỏ giọng một chút nữa, tao có thể khống chế được chắc?”
“Sao lại không thể chứ?” Lão nhị ở một bên nói chen vào, hiện tại cô hận Dạ Ngưng chết được, nếu không phải tại Dạ Ngưng thì làm sao mấy người bọn họ lại xui xẻo như vậy.
Dạ Ngưng thở hổn hển, ồn ào nói: “Thở dốc kiểu này rất giống với lúc kêu ở trên giường, chồng mày bảo kêu mày có thể không kêu chắc?”
“….Lão tứ, sao mày có thể không biết xấu hổ như vậy hả???” Lão nhị gào thét, Dạ Ngưng lại ném cho ánh mắt đầy khinh thường.
“Lão tứ, quả thật bọn tao không muốn nói đâu, nhưng nói thế nào thì sao mày cứ như thể là chim nhỏ trong tổ đến mức vậy, vừa thấy cô Tiếu liền sợ hãi rụt cổ ngay?”
“Haiz, mày đừng nói nữa, hôm qua tao suy nghĩ cả đêm đã hoàn toàn hiểu ra rồi, quyết định về sau đi con đường cường ngạnh kèm nhu hòa, để cho cô Tiếu biết sự lợi hại của tao!” Dạ Ngưng vung tay ngừng lại, không được, chạy hết nổi rồi, chạy nữa sẽ chết mất.
“Thật à?” Lão đại nghi ngờ nhìn Dạ Ngưng, Dạ Ngưng gật đầu.
“A, cô Tiếu đến kìa, lão tứ, vừa đúng lúc, mày cường ngạnh cùng ôn nhu một cái cho bọn tao nhìn xem đi!”
“Được, không thành vấn đề!” Dạ Ngưng lau cái trán đầy mồ hôi, sảng khoái đáp ứng. Ba người trong ký túc xá không thể tin được nhìn nàng, đáp ứng thoải mái như vậy, không thể là thật sự ngộ ra chân lý gì đó chứ?
Dưới ba ánh mắt nhìn chăm chú, Dạ Ngưng thở phì phò, vung tay, bước thật lớn đi về phía Tiếu Vũ Hàm.
Bọn mày chờ coi, hôm nay tao sẽ cho chúng mày nhìn xem cái gì gọi là lưu manh không ra uy thì thật đúng là lầm tưởng tao thành thiếu nữ đàng hoàng!
_Hết chương 25_
|