Vợ Ngố Tổng Tài
|
|
Chương 51: Tại sao? Bộ phim hai người chọn xem là một bộ phim tình cảm mới vừa được phát hành, vì thế mà khán giả xem đa phần là các cặp vợ chồng hoặc tình nhân, tại lúc phim chưa khởi chiếu, họ ngồi cùng nhau, cử chỉ thân mật trò chuyện. Trong khi chờ đợi bộ phim mở màn, Đường Vấn ngồi bên cạnh Mạc Đại Linh, tay cầm gói bỏng ngô, lâu lâu lại khều khều Mạc Đại Linh đút ăn, nhìn Đường Vấn lúc này dáng dấp không khác một cún con trung thành phục tùng chủ. Mà đối với sự ân cần của Đường Vấn, Mạc Đại Linh vẫn giữ thái độ cương quyết không màn đến, hai tay khoanh trước ngực, vẻ lạnh lùng, mặc cho Đường Vấn như thế nào lấy lòng cũng không lay động. "Vợ...em sai rồi, chị đừng giận có được không?" Đường Vấn kéo kéo góc áo Mạc Đại Linh, mặt ủy khuất nhìn cô. Mạc Đại Linh khẽ liếc mắt nhìn tên tiểu tử trăng hoa đang cúi đầu nhận sai, bất đắc dĩ nói: "Lần sau chú ý một chút, đừng để ý đến những người đến gần, mặc kệ là nam hay nữ đều không được!" "Em biết rồi, vợ là tốt nhất", hoan hô một tiếng, Đường Vấn sắc mặt chuyển biến rất nhanh, vừa nãy dáng dấp còn ủy khuất lúc này đã quăng đi mất, vui vẻ kéo lấy tay Mạc Đại Linh nắm chặt, tựa hồ rất sợ Mạc Đại Linh bỏ chạy. Nhìn khuôn mặt trở nhanh còn hơn so với trở một quyển sách, Mạc Đại Linh trong lòng không khỏi hoài nghi: cuối cùng là thật sự hối lỗi, hay chỉ là làm cho có lệ??? Bạn nhỏ của chúng ta được Mạc Tổng đặc xá, tâm tình cực kỳ vui vẻ, vì thế mà càng ra sức ăn bỏng ngô nghe răng rắc, không một chút nào phát giác, bộ dáng này của mình lần thứ 2 chính thức làm Mạc Đại Linh như dầu thêm vào lửa, cơn giận âm thầm nổi lên. Lửa giận thiêu đốt càng ngày càng lớn, bốn phía rạp chiếu phim các ánh đèn đều tắt đi, Mạc Đại Linh híp mắt suy nghĩ, đánh giá vẻ cao hứng bừng bừng của nhoc con nhà mình, nhìn một hồi, trong lòng Mạc Đại Linh liền hạ xuống một kết luận cho Đường Vấn, chính là.....tuyệt đối có lệ!!!, xem ra... tiểu tử nhà cô cũng học được cách biết diễn xuất, thế nhưng....cư nhiên lại áp dụng cho chính mình, điều này tuyệt đối..không thể tha thứ. Phim bắt đầu, ánh sáng mờ tỏ trên màn hình làm cho khuôn mặt Đường Vấn cũng mờ mờ, nhưng Mạc Đại Linh vẫn có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt nhỏ nhắn kia theo cách riêng của cô, miệng gợi lên một nụ cười nguy hiểm, không biết ...... lần này Mạc Tổng lại nghĩ ra biện pháp trừng phạt gì nữa??? Bộ phim kể về câu chuyện của một người đàn ông và phụ nữ yêu-hận dây dưa, trong phim cũng không thiếu những cảnh sex, mức độ diễn xuất kèm theo chiều sâu bộ phim đã làm cho nó khi vừa phát hành đã nằm trong những hạng mục đề cử giải thưởng lớn, hơn thế, điểm hấp dẫn nhất trong bộ phim lại chính là tình cảm giữa hai nữ nhân, thu hút rất nhiều các cặp nữ x nữ đến xem. Mạc Đại Linh suy nghĩ đều đặt ở việc làm sao nghiêm phạt Đường Vấn, vì thế mà bộ phim đã chiếu đến hơn phân nữa, một chút Mạc Đại Linh cũng không nhìn đến, mãi cho đến khi..... "ân.....", một tiếng ngâm nhẹ, Mạc Đại Linh suy nghĩ đang phiêu diêu lúc này mới quay về, vừa định thần, liền bị màn hình lớn hấp dẫn, hình ảnh hai nữ nhân đang dây dưa với nhau cùng một chổ, thân thể sát nhập nhau, mặc dù đã được kỹ thuật che đi phần trọng yếu, thế nhưng trơn truột tấm lưng cùng với mông căn tròn đều lộ ra ngoài, Mạc Đại Linh cũng phát hiện, xung quanh đa phần hô hấp đều rất gấp. Đường Vấn cũng là một trong số đó, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc này đã đỏ bừng, nhẹ nhàng.. nhợt nhạt thở hổn hển, uhmmm....á...á...., âm thanh ám muội rõ ràng cứ vờn quanh tai, tuy rằng hình ảnh bộ vị tư mật tiếp xúc không rõ ràng, nhưng cái âm thanh phát ra cũng đủ làm cho người ta rơi vào thế giới hoa mỹ, đột nhiên Đường Vấn tựa hồ lại nghe tiếng than nhẹ, bất đồng chính là không phát ra từ màn hình, mà âm thanh này hình như rất gần bên cạnh mình. Rời tầm mắt khỏi màn hình, Đường Vấn nhìn xung quanh, ánh nhìn dừng trên người hai nữ sinh đang cách chỗ mình không xa, hai người tựa hồ....đang tiến hành phiên bản thực.... Hai cô gái, dĩ nhiên nhìn qua cũng biết là đang yêu nhau, bàn tay cô gái tóc ngắn đang luồn phía dưới váy của cô gái tóc dài, phần cô gái tóc dài, một tay đang nắm chặt váy, tay còn lại nắm chặt tay vịn ghế, đầu ngã vào cổ của cô gái tóc ngắn, tựa hồ như muốn mượn nơi này kiềm hãm áp lực bản thân không phát ra tiếng thở dốc. Thần thái sáng lạng nhìn chằm chằm chỗ kia, Đường Vấn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập hưng phấn. Không bao lâu, hình ảnh trên màn hình cũng qua, bắt đầu phân đoạn khác, Mạc Đại Linh giật mình thanh tỉnh, lúc này mới nhận ra, bản thân như thế nào lại mang Đường Vấn đi xem loại phim này, hơn nữa....như thế nào bản thân..bản thân cư nhiên cũng bị chìm đắm. Mạc Đại Linh tự hơi xấu hổ cắn môi, quay đầu nhìn sang Đường Vấn. Lúc này mới phát hiện, Đường Vấn cư nhiên không hề nhìn lên màn hình, mà ánh mắt hết sức chuyên chú nhìn chằm chằm về một hướng khác như phát hiện ra kho báo, có lẽ Đường Vấn không nhìn thấy cảnh vừa nãy, Mạc Đại Linh thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng, nương theo ánh mắt Đường Vấn, lại một lần nữa Mạc Đại Linh ngây ngẩn cả người. Xem ra tình hình chiến đấu của hai người họ đang đi đến đỉnh điểm, hai cái đầu tựa vào nhau, lúc này không chỉ có tay người tóc ngắn đang hoạt động dưới váy người tóc dài, mà nữ tử tóc dài, không biết tự lúc nào tay đã luồn vào trong quần jean nữ tóc ngắn, cảnh tượng nhìn đến thập phần dâm mỹ... Cơ bản còn cảm thấy may mắn khi Đường Vấn không nhìn thấy cảnh kia, ai dè.. Đường Vấn không nhìn vào màn hình, mà chính là bị phiên bản sống động thực tế bên ngoài hấp dẫn. Thực sự là một tiểu sắc lang!!!, Mạc Đại Linh cắn răng, tay phải đưa đến bên hông Đường Vấn, hơi đắn đo một chút, cuối cùng vẫn là nhéo mạnh một cái, liền nghe Đường Vấn kêu thảm: "Á...." Đôi uyên ương đang say mê giật mình tỉnh lại, sợ mọi người nhìn thấy. Đường Vấn nước mắt lưng tròng, ai oán nhìn Mạc Đại Linh, tựa như muốn hỏi hành động như vậy là ý gì. Khi nãy thì trêu hoa ghẹo nguyệt, bây giờ thì phi lễ vật phi (*). Đường Vấn vô tình không hay biết mình bị Mạc Đại Linh kết tội lại chòng tội, chỉ chờ về nhà, sẽ bắt đầu một trận nghiêm phạt mới, cho nên khi ánh nhìn ủy khuất của Đường Vấn nhìn Mạc Đại Linh, Mạc Tổng nhà ta hoàn toàn không thèm để tâm hoàn nhã, còn hừ lạnh một tiếng nói: "Về nhà" (*) : Phi lễ vật phi, phi lễ vật thính... : nghĩa làm nhìn và nghe những điều vốn không nên nhìn không nên nghe. Về đến nhà cũng gần đến giờ cơm tối, bởi vì thời gian gần đây tất cả đều là do Mạc Đại Linh làm, cho nên Đường Vấn vẫn nhàn nhã hưởng thự ngồi ở sofa xem TV, đợi vợ xinh đẹp làm cơm. Không bao lâu, phòng ăn truyền đến một trận hương thơm, Pháo Pháo bị nhốt trong nhà cả một ngày liền háo hức chạy nhanh vào phòng ăn, chờ mong sự thương yêu của chủ nhân. Màu sắc cùng hương vị hấp dẫn của món ăn đều được bưng lên bàn, đồng thời bên trong còn có món thịt bò om mà Đường Vấn yêu thích, trong khi Mạc Đại Linh đang loay hoay chuẩn bị, Đường Vấn trực tiếp đi đến dùng tay bóc lấy một miếng thịt bò bỏ vào miệng, Đường Vấn hài lòng vừa nhai vừa nhắm mắt hưởng thụ, mấy ngón tay còn dính ít nước sót liền đưa ngón tay lên mút, sau đó lại muốn tiếp tục lần hai liền bị Mạc Đại Linh quát lớn: "Em đang làm cái gì đó! như thế nào lại ăn vụng thức ăn của Pháo pháo" "Đây là....thức ăn.. của Pháo Pháo?" chỉ vào những món ăn ngon trước mắt, Đường Vấn khó tin hỏi. Mạc Đại Linh mang thức ăn đặt xuống bàn, tay vén lên mấy sợi tóc hổn độn trước mặt, làm bộ lơ đãng nói: "À....mới nảy không cẩn thận để Pháo Pháo hắt hơi vào, vì vậy tôi tính mang phần này cho Pháo Pháo nhưng quên mất! làm sao vậy....lẽ nào...em ăn rồi?" Cơ bản khuôn mặt nhỏ đang háo hức liền như quả bóng bị xì hơi, vẻ mặt đau khổ, Đường Vấn bụm miệng chạy thẳng vào toilet...việc này thực sự là....quá kinh tởm! Nghe được chủ nhân nhắc đến mình, Pháo Pháo không biết từ nơi nào chui ra, thành thật ngồi trước mặt Mạc Đại Linh sủa lên một tiếng. Kỳ thực, thức ăn trên bàn là chưa từng bị Pháo Pháo đụng đến, Mạc Đại Linh chỉ là muốn dọa Đường Vấn mà thôi, nhìn thấy tên tiểu tử nhà mình phản ứng kiệt liệt như vậy, Mạc Tổng nhà ta tâm từng thật cao hứng, đem dĩa thức ăn xuống cho Pháo Pháo, Mạc Đại Linh nhu liễu xoa xoa đầu của nó nói; "Đến đây... tối nay cho ngươi ăn ngon một bữa, không được nói lung tung có biết không?" "Gâu..." Đợi Đường Vấn nôn hết bước ra từ toilet, cả người xụi lơ quay trở lại phòng ăn thì thấy Mạc Đại Linh đem một dĩa khổ qua đẩy đến trước mặt, ra vẻ nghiêm túc nói: "Không thể ăn những thứ có dầu mỡ sau khi nôn, nếu không nó sẽ gây khó chịu đến đường tiêu hóa, hôm nay thức ăn lại toàn dầu mỡ nhiều, chỉ có khổ qua là tốt, em ăn cái này đi..." Đường Vấn đối diện dĩa khổ qua xanh biếc, sau đó giương mắt nhìn Mạc Đại Linh, chỉ thấy sắc mặt của Mạc Đại Linh không chỉ nghiêm túc mà chính xác là thập phần nghiêm túc, không thể làm gì khác hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ đau khổ, gật gật đầu, rưng rưng ăn khổ qua, mặt đau khổ miệng càng khổ hơn!!. Lúc Đường Vấn ăn xong, Mạc Đại Linh dắt Đường Vấn vào phòng ngủ, câu dẫn nâng cằm Đường Vấn, hướng đến đôi môi nhỏ đỏ mọng của Đường Vấn hôn nhẹ một cái, ánh mắt quyến rũ, ngữ khí ôn nhu nói: "Ngoan....tôi đi tắm trước" Bị dáng dấp xinh đẹp mê người của Mạc Đại Linh quyến rũ, Đường Vấn ngây ngốc gật gật đầu, thẳng đến khi Mạc Đại Linh rời đi nữa ngày mới phục hồi tinh thần, nhìn chằm chằm vào cửa phòng tắm mà chờ mong, trong lòng thầm nghĩ: hôm có phải hay không là có thể..... Không để Đường Vấn chờ lâu, Mạc Đại Linh thái độ khác thường, trên người quấn mỗi khăn tắm đi ra, từ mái tóc dài đen mượt vài giọt nước chảy dày nương theo cổ trắng nõn xuống xương quai xanh tinh xảo, rồi biến mất tại nơi khe rãnh trước ngực tròn trịa đang lộ rõ ra hơn phân nữa, nhìn thấy Đường Vấn hô hấp kiềm hãm, hơn nữa ngày mới khôi phục tinh thần. Đường Vấn cười xinh đẹp đi đến cầm lấy khăn trong tay Mạc Đại Linh nhẹ nhàng vì vợ xinh đẹp mà phục vụ. Càng lau hô hấp Đường Vấn càng nhanh, không biết từ lúc nào khăn tắm trên người Mạc Đại Linh từ từ trượt xuống, Đường Vấn dường như đã nhìn thấy được hai khỏa mỹ vị xinh đẹp đang mời gọi mình, khăn cầm trên tay cũng rơi xuống mặt đất, hai tay bắt đầu đặt trên đôi vai trắng ngần tinh tế của Mạc Đại Linh xoa nhẹ, dần dần đi xuống phía dưới chạm vào đỉnh ngực cao cao kia. Mạc Đại Linh nhìn thấy bộ phận riêng tư mình bị chiếm lĩnh, chẳng chần chừ, từ mu bàn tay Đường Vấn, Mạc Đại Linh không chút lưu tình mà đánh mạnh vào đôi móng vuốt kia. "Ui...." Đường Vấn đau đến thu tay về, nghi hoặc nhìn Mạc Đại Linh. Mạc Đại Linh sắc mặt có chút đỏ ửng, nhưng khuôn mặt lại không che giấu được sự đắc ý, câu dẫn khóe miệng cười nhẹ, giống như một người chiến thắng, hướng Đường Vấn nói: "Hôm nay....em ra phòng khách ngủ đi!" Tiếp theo, chính là lúc Đường Vấn còn chưa kịp phản ứng đã bị Mạc Đại Linh đẩy ra ngoài phòng khách, Đường Vấn chị biết kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn cánh cửa phòng ngủ đóng lại. Đứng ngơ ngác bên ngoài, Đường Vấn gãi gãi đầu suy nghĩ: rốt cục đã chọc giận vợ chổ nào? Đường Vấn cứ nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên cửa phòng ngủ mở ra, tên ngốc tâm tình liền vui vẻ cho rằng Mạc Đại Linh đã tha thứ cho mình, ai ngờ.... "Pháo Pháo....", kêu nhẹ một tiếng, Pháo Pháo nhanh chân chạy ngay đến, Mạc Đại Linh nhìn cũng không thèm nhìn Đường Vấn một cái, hướng Pháo Pháo ngoắt ngoát tay. "Pháo Pháo...hôm nay cưng cùng ta ngủ nhé!" "Gâu..." tiểu cẩu lòng tràn đầy vui mừng, được ngủ cùng với chủ nhân, cái đuôi phẩy phẩy đi vào phòng cùng Mạc Đại Linh. "Phanh...", cửa lại vô tình đóng lại lần nữa, mà ngoài cửa, Đường Vấn hoàn toàn hóa đá.... Cái đầu nhỏ cứ liên tục nghĩ : này rốt cuộc là....vì cái gì???? --------------------------------------------- Chương này đặc biệt dành riêng cho bạn NgcNguyn960 ^^
|
Chương 52: Phục tùng Ngây ngốc một lúc lâu cũng không tìm ra câu trả lời, Đường Vấn đành buồn bã đi vào phòng khách, chuẩn bị một đêm tiếp tục lăn qua lật lại không có Mạc Đại Linh. Yên lặng cắn chăn, trong lòng Đường Vấn nổi lên một cảm giác ai oán bị bỏ rơi, bất tri bất giác nhớ đến buổi tối lúc trước khi đi Tam Á, những điều tiểu Miêu nói lại tiếp tục vờn quanh trong đầu Đường Vấn, lòng không khỏi nổi lên một chút oán niệm, vì cái gì vợ luôn thích giận dữ như thế, vì cái gì với mình nói thay đổi sắc mặt là thay đổi, có phải hay không từ ban đầu quá đội vợ lên đầu nên vợ mới không biết nghe lời? Càng nghĩ càng cảm thấy chính là như vậy, Đường Vấn bỉu môi, trong chăn cuộn qua cuộn lại, đột nhiên bật dậy, trong lòng thầm nghĩ : mình muốn nằm trên, muốn vợ phải nghe lời. Nghĩ thì nghĩ như vậy, thế nhưng làm thì...Đường Vấn lại lúng túng, đối với Mạc Đại Linh, Đường Vấn luôn luôn lo lắng và có chút sợ hãi, sợ Mạc Đại Linh tức giận sẽ bỏ mặt mình, chuyện Đường Vấn bị bỏ mặt vốn là ký ức quá mức sâu sắc, thế nên hiện tại chỉ cần Mạc Đại Linh lộ ra một chút không hài lòng Đường Vấn liền quýnh lên. Suy nghĩ này làm cho Đường Vấn cũng buông bỏ được tức giận, nằm yên không một chút động tĩnh. Cắn ngón tay, nhớ đến cái kia, một đoạn tình cảm mãnh liệt hiện lên trước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn Đường Vấn trở nên đỏ ửng, hô hấp có chút khó khăn. Cắn răng suy nghĩ một chút vẫn là muốn mình nằm ở trên, tục ngữ nói: "Rượu tráng túng nhân đảm (*)", có thể mang Đường Vấn ra mà so sánh như vậy...khi ái dục tăng lên, cho dù là một tiểu bạch thỏ mềm yếu cũng sẽ liền biến thành lang hổ (*) Rượu tráng túng nhân đảm : ý nói rượu vào càng thêm can đảm. Cửa phòng khách mở ra, bên trong thò ra cái đầu nhỏ, Đường Vấn nhìn xung quanh một hồi, phát hiện không có tình địch, nhón chân nhẹ nhàng bước đi đến cửa phòng ngủ, chẳng khác gì một tên trộm, nhẹ nhàng nằm sấp trên sàn nhà nhìn qua khe cửa phòng, không thấy đèn còn mở, cuối cùng xác định Mạc Đại Linh chắc chắn đã ngủ, Đường Vấn không một tiếng động, khóe miệng kéo lên cười gian một cái. Bởi vì trong nhà chỉ có hai người, cho nên cả hai đều không có hình thành thói quen khóa cửa khi đi ngủ, thế nhưng Đường Vấn vẫn là cẩn thận vặn vặn tay cầm vài cái, xác nhận cửa không có khóa. Dễ dàng xoay một cái, động tác vô cùng cẩn thận để không phát ra âm thanh, từ từ đẩy cánh cửa ra từng chút từng chút một, cho đến khi khoảng cách mở ra vừa đủ Đường Vấn liền nhanh nhẹn như ánh sáng, nghiêng người lẻn vào. Tuy rằng đêm đã khuya, thế nhưng do căn phòng được Đường Vấn vẽ và trang trí những ngôi sao bằng màu phản quang bây giờ cũng hiện rõ ánh sáng mờ nhạt, tuy rằng tia sáng không lớn, chí ít Đường Vấn vẫn có thể nhìn thấy người nằm trên giường kia đang nhắm chặt mắt. Mạc Đại Linh đang nằm một bên, chăn trượt xuống tới eo, bên cạnh một mảng lớn chính là tiểu cẩu bốn chân chỏng vó nằm, cái bụng tròn vo thở phì phò phập phòng. Nhìn thấy vị trí của mình bị Pháo Pháo chiếm lấy, Đường Vấn lòng cảm thấy mất mác, tựa hồ vợ đối với Pháo Pháo còn tốt hơn mình. Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm lại mang theo cổ oán khí, Đường Vấn chậm rãi đi đến bên giường, ôm lấy Pháo Pháo nhẹ nhàng hết sực có thể, không để cho nó giật mình mà phát ra âm thanh, nhẹ nhàng nhanh chân đi tới bên cửa. Pháo Pháo trong tay Đường Vấn cảm giác khó chịu, cố gắng giãy dụa một trận, nhưng lại không biết rằng phản ứng này càng làm cho bản thân mình thêm tội, trực tiếp bị bàn tay chủ nhân Đường Vấn, không chút thương tình ném trên mặt đất. "Ao...." tiểu cẩu bị đau kêu lên tiếng nức nở, mở mắt ra, đáng thương nhìn cánh cửa bị khép kín, còn chưa kịp phản ứng nhiều : đây ruốt cục là chuyện gì!!! Mạc Đại Linh căn bản ngủ vẫn chưa sâu, chỉ là mới vừa chợp mắt, không biết có đúng hay không là ảo giác, tựa hồ nghe được tiếng kêu của Pháo Pháo, mở mắt ra nhìn về phía bên cạnh, nhưng bóng dáng Pháo Pháo không thấy dâu, còn đang nghi hoặc, liền một cái bóng đen hướng Mạc Đại Linh áp tới, tại lúc Mạc Đại Linh còn chưa kịp phản ứng nhiều, môi liền bị ngăn chặn, đem tất cả kinh hô của cô nuốt vào trong cổ họng. Nhiệt độ dưới thân ấm áp mềm mại làm Đường Vấn cảm giác thoải mái hừ nhẹ một tiếng, để người dưới thân không phản kháng, Đường Vấn đem hai tay Mạc Đại Linh lên đỉnh đầu, dùng tay trái kèm chặt hai tay Mạc Đại Linh cùng một chỗ, tay phải tức khắc vén lên áo ngủ, trực tiếp nắm lấy một bên ngực mềm mại mà vuốt ve. Hương vị kem vờn quanh mũi, Mạc Đại Linh lòng liền kinh ngạc Đường Vấn to gan, tức giận Đường Vấn dám làm trái mệnh lệnh của mình, Mạc Đại Linh cắn chặt răng, đang muốn nổ lực giãy dụa một phen, nhưng chính là bàn tay nhỏ bé Đường Vấn vẫn đang thượng trên ngực mà vuốt ve, một loại cảm xúc cuộn trào dâng lên mãnh liệt làm Mạc Đại Linh nhất thời thở gấp, hàm răng buôn lỏng vì nhịn không được mà than nhẹ, cái lưỡi nhỏ Đường Vấn thừa cơ hội này tiến vào, quậy phá một phen, lúc này, Mạc Đại Linh đã hoàn toàn vô lực, xụi lơ nằm trên giường, buộc phải chấp nhận thất bại trước sự tập kích của Đường Vấn. Cảm thấy lực phản đối theo tay trái mình đang giảm dần rồi hoàn toàn biến mất, Đường Vấn biết Mạc Đại Linh đã vô lực giãy dụa, vì vậy cũng thu hời tay trái tìm đến nơi địa phương cần thiết. Dưới áo ngủ của Mạc Đại Linh, chỉ duy nhất một vật cản trở bao lấy khu vực thiêng liêng kia, Đường Vấn cũng không vội vàng mà cởi nó ra, trái lại chính là cách một lớp vải mỏng nhẹ nhàng ma sát khiến nơi địa phương mẩn cảm của Mạc Đại Linh nhanh chóng sưng lên cùng một mảng ướt át. Đường Vấn trên môi thỏa mãn mỹ vị, nên từ từ rời khỏi đôi môi Mạc Đại Linh, dĩ nhiên tên ngốc nào đó cũng không ngoan lành gì, mà chính là muốn nghe được âm thanh quyến rũ thoát ra từ đôi môi xinh đẹp của vợ mình. Mạc Đại Linh bị âm thanh mê muội của chính mình làm cho hoảng sợ, vội vàng dùng hai tay vừa được Đường Vấn buông tha mà che miệng lại, không muốn Đường Vấn nghe được âm thanh này. Thấy phản ứng của Mạc Đại Linh vô cùng khả ái, Đường Vấn cúi đầu tại nơi cổ trắng ngần mà mút mạnh, tay phải đang chăm sóc nơi nào đó cũng tăng thêm lực đạo, Mạc Đại Linh thân thể như bị sét đánh run lên một chút, hai tay rời khỏi miệng chuyển đến nắm chặt vai Đường Vấn tựa hồ như một hành động phát tiết bất mãn của bản thân. Không còn kiên nhẫn bị Đường Vấn dằn vặt, Mạc Đại Linh khẽ cắn môi, nhắm chặt hai mắt, quay đầu hướng khác, ý tứ muốn trốn tránh tập kích của Đường Vấn, thế nhưng... những nổ lực của Mạc Đại Linh đều phí công, chỉ còn biết nương theo để cơ thể một lần rồi lại một lần cuồn cuộn sóng trào. Liếm liếm đôi môi khô khốc, Đường Vấn cười tà, vén quần lót Mạc Đại Linh sang một bên, ngón tay liền tìm đến thung lũng ướt át, cảm giác bên trong cuồn cuộn nhiệt lưu cùng trơn truột càng kích thích Đường Vấn ra sức vuốt ve. Ý loạn tình mê, Mạc Đại Linh đã không còn kềm chế được, thân thể động tình đến mị hoặc, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Vấn cũng khơi lên một tầng sắc xuân, cảm giác giữa hai chân mình cũng bắt đầu phản ứng, lập tức thoát hết vật cản trở trên thân thể của cả hai, hai thân thể đang nóng hừng hực áp chặt nhau không một khe hở, cảm giác như tìm được đối tượng của mình khiến cả hai nhịn không được hít sâu một hơi. Hai tay giữ lấy đôi tuyết phong đang cao ngất, nhìn chúng tùy ý trong tay mình, tùy ý bản thân muốn làm gì thì làm, Đường Vấn hai mắt sáng long lanh, mang theo tia đắc ý, tựa hồ cái việc này luôn đem đến cho Đường Vấn cảm giác rất có thành tựu. Trong khi người còn lại thì đang khó chịu vì khu vực trọng yếu bị bỏ quên, Mạc Đại Linh hơi nâng hông để nơi tự mật ẩm ướt của mình va chạm cùng Đường Vấn, hàm ý mời gọi Đường Vấn nhanh đi vào phần chính. Động tác rõ ràng như vậy, Đường Vấn sao có thể không hiểu rõ ngụ ý của Mạc Đại Linh, nhanh chóng đem hai chân của Mạc Đại Linh khoát lên vai, trực tiếp cúi xuống hôn lên hoa tâm. Bị Đường Vấn như vậy kích thích, mật dịch càng cuộn trào mãnh liệt chảy ra, âm thanh dâm mỹ phát ra khi Đường Vấn đang chăm chú ăn sạch sẽ nơi hoa nguyệt của mình làm Mạc Đại Linh càng ngượng ngùng, vươn hai tay luồn vài máy tóc quăn của Đường Vấn nhưng không biết là muốn ngăn cản hay chính là muốn ấn vào sâu hơn, cùng bản thân chặt chẽ tiếp hợp. Mạc Đại Linh khó nhọc ngăn chặn dục vọng bản thân, liền thu hai tay về che mắt mình lại, hoàn toàn không muốn nhìn cảnh xuân lúc này, lại càng không muốn thừa nhận bản thân vốn trầm tính lạnh lùng như thế nào đới với sự tình nạy lại có bộ dáng YD (*) như vậy. (*) YD : mấy mems seach thuật ngữ trong BH sẽ biết nhe, editor cũng ngại viết ra ^^ Chiếc lưỡi mềm mại của Đường Vấn tinh tế chơi đùa từng ngõ ngách cánh hoa của Mạc Đại Linh, cảm giác bên trong bắt đầu co thắt, Đường Vấn tốc độ càng lúc càng nhanh, cuối cùng cũng đem tiếng rên của Mạc Đại Linh càng ngày càng gấp gáp cùng rõ ràng, đầu của Đường Vấn bị hãm chặt giữa hai chân của Mạc Đại Linh, hai người tựa hồ như gắp kết thành một thể, mãi cho đến khi người dưới thân thân thể có chút thả lỏng, Đường Vấn lúc này mới rút lưỡi ra mang theo những tia trong suốt, Đường Vấn trườn lên đem Mạc Đại Linh đang bủn rủn ôm vào trong lòng, hai người cùng nhau hưởng thụ khoảnh khắc ngọt ngào ấm áo này. Vuốt ve tấm lưng trơn mượt đầy mồ hôi của Đường Vấn, Mạc Đại Linh dần dần ổn định lại, đôi tay mảnh khảnh của Mạc Đại Linh vẫn không ngừng mơn trớn trên lưng Đường Vấn, khiến tên ngốc nào đó nhột đến cười khúc khích, bàn tay Mạc Đại Linh tiếp tục lên trên nhu thuận vuốt ve vành tai xinh đẹp, sau đó chính là nắm lấy lỗ tai của Đường Vấn mà xoay 180 độ, làm Đường Vấn đau đến la oai oái... "Tiến bộ lắm rồi có phải hay không? em cư nhiên còn dám lén vào cưỡng ép tôi!!" "Ao... vợ....chúng ta đã lâu rồi không cái kia mà..." Đường Vấn ủy khuất xoa xoa lỗ tai, trong lòng âm thầm cảm thấy kỳ lạ: dù đã nằm trên nhưng vợ vẫn không hề phục tùng a!! những điều tiểu Miêu nói đúng là gạt người. Xuân triều vừa qua khỏi không lâu sau Mạc Đại Linh sắc mặt vẫn còn đỏ ửng, buồn bực nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Vấn mà nhéo đến méo mó, thẳng đến khi nhìn thấy mặt Đường Vấn đều đỏ cả lên thì Mạc Đại Linh mới bớt giận một chút. "Lần sau em còn dám như vậy, lần sau tuyệt đối không cho em vào phòng cho đến khi nào tôi cảm thấy hài lòng" Bỉu môi, Đường Vấn thương cảm hề hề chịu thua nhìn mạc Đại Linh nói: "Không dám... vợ...đừng cho em ngủ phòng khách được hay không? em chỉ muốn ngủ cùng vợ thôi!!" Tức giận vỗ vỗ cái đầu nhỏ của tên ngốc nhà mình, Mạc Đại Linh nói: "Hiện tại để cho tôi ngủ, không được xằng bậy" "Oh... nhưng mà...vợ...em cũng muốn cái kia...." Cũng vì như thế mà....ngày thứ 2... Đường Vấn thần thái sáng lạng, tinh lực dồi dào tiếp nhận công việc, mà Mạc Đại Linh thì chịu khổ, lê thân thể mệt mỏi cùng tay phải vô lực đi làm..., trùng hợp Mạc Thị hôm nay lại có cả đống văn kiện chờ ký, Mạc Tổng nhà ta cũng chỉ qua loa vài nét, làm cho nhân viên không khỏi cảm thấy kỳ quái...chẳng lẻ...tay phải của thủ trưởng họ bị thương... Mà chân tướng chỉ có Ngô Đồng là hiểu rõ, từ cổ áo của Mạc Đại Linh lộ ra những dấu ô mai đỏ thắm, hoà cùng thần sắc tiều tụy, lại thường vỗ vỗ thắt lưng nghiến răng nghiếng lợi, Ngô Đồng biết....Tổng tài của mình chính là miệt mài quá độ, lực bất tồng tâm á!!!! Ed : Cuối tuần vui vẻ nhé... cả nhà ^^
|
Chương 53: Quay phim Tuy rằng những ngày nghỉ qua đối với Mạc Đại Linh có thể nói là chút bi ai, thế nhưng đối với Đường Vấn lại chính là vô cùng thỏa mãn, thành công lấn át được Pháo Pháo bảo vệ lãnh địa của mình, làm cho Đường Vấn đắc ý tận mấy ngày... Bất quá tâm tình tự hào của Đường Vấn cũng không duy trì được lâu, lần này, bộ phim Tiễn Như tiếp nhận cho Đường Vấn là một bộ phim khoa học viễn tưởng "Cuộc sống người máy", nên cần phải đi đến nơi khác trong vòng hai tháng để quay và chụp ngoại cảnh, tuy rằng trong lòng rất lưu luyến Mạc Đại Linh, nhưng Đường Vấn cũng hiểu rõ công việc là một điều nghiêm túc quan trọng, không thể mang ra đùa, vì vậy Đường Vấn chỉ còn có thể chia tay Mạc Đại Linh trong nước mắt, một mình cố gắng nhẫn nại vượt qua hai tháng không có Mạc Đại Linh bên cạnh. Bộ phim nói về một robot nhưng lại có trí thông minh cùng tình cảm giống như con người, để tránh bị hủy diệt nên lẩn trốn như thế nào lại xuyên qua thời hiện đại, robot được một nữ minh tinh nhặt mang về nhà, ngày tháng sống cùng, dần dần nhận ra những cảm xúc khác nhau của con người trong cuộc sống, và cũng bắt đầu phát sinh một tình cảm riêng đối với nữ minh tinh. Bộ phim điện ảnh này có thể nói là quy tựu rất đông dàn diễn viên cùng ca sĩ nổi tiếng, trong đó dĩ nhiên không thể thiếu Vũ, người đã từng cùng Đường Vấn hợp tác trong MV ca nhạc lúc trước, mà hai người sau MV phát hành còn dính vài vụ lùm xùm tình cảm. Hơn nữa, so với trình độ của Đường Vấn như thế nào lại được chọn tham gia bộ phim này, điều này khiến không ít sự bàn tán, không biết từ đâu lại có tin tức nói Đường Vấn có thể tham dự bộ phim điện ảnh này là bởi vì nhợ sự lăng xê tên tuổi thông qua báo chí, Đường Vấn lần thứ 2 bị cuốn vào đầu ngọn sóng gió giới giải trí, một mặt khác tin tức cũng ùn ùn, nói Đường Vấn là một nữ diên viên tâm tình trầm lặng sâu sắc, nói Đường Vấn phía sau lưng chính là có ông chủ lớn bảo hộ, là tình nhân âm thầm phía sau dùng tiền lăng xê.... Nói chung, những lời nói này có thể thấy rất có tính đả thương người, nếu như là người khác khẳng định sẽ ủy khuất, phiền muộn, thậm chí còn có thể chán nản bỏ cuộc, thế nhưng đối với Đường Vấn mà nói thì những bàn tán xôn xao cũng như gió thổi mây bay, Tiễn Như cơ bản còn muốn an ủi Đường Vấn, giúp cho cô hiểu những lời nói kia bất quá chỉ là xuyên tạc đừng nên để trong lòng, thế nhưng lại nhìn thấy Đường Vấn mỗi ngày đều chỉ chú ý đến điện thoại, sau đó là dáng dấp cười ngây ngô..Tiễn Như mới nhận ra...điều này không cần thiết. Sự chú ý Đường Vấn hoàn toàn không đặt nơi tạp chí, trong lòng Đường Vấn chỉ quan tâm duy nhất Mạc Đại Linh, mỗi ngày chỉ cần Mạc Đại Linh gửi một tin nhắn hỏi thăm là đủ, những tin đồn đối với tâm trí Đường Vấn mà nói có thể cũng không hiểu hết ý tứ trong đó. Tuy rằng nói phải theo đoàn đến tận hai tháng, nhưng trên thực tế phân cảnh chụp của Đường Vấn không nhiều, đối với điện ảnh Đường Vấn cũng chỉ mới là tân binh, vì thế vai diễn Đường Vấn chính là nhân vât trung lập giữa hai nhân vật chính, nói là vai chính thì không chính, nhưng phụ không phải phụ, nhưng vai trò Đường Vấn lại là điểm nhấn để phát triển tình yêu giữa hai diễn viên chính, mà nhân vật Đường Vấn thủ vai so với chính cô bên ngoài, ngây ngô ngây thơ rất phù hợp, có thể bởi vì điều này....là nguyên nhân Đường Vấn được chọn. Thế nhưng, ngay khi nhận được kịch bản Đường Vấn lại lâm vài tình cảnh khó khăn, lúc trước cho dù Đường Vấn cũng từng tham gia qua đóng MV hay chụp quảng cáo, có thể bởi vì tâm tư đơn thuần và bản thân rất nhanh học hỏi, cho nên hoàn toàn có thể làm theo yêu cầu, nhập vai và động tác rất phù hợp, thế nhưng ở đây thì Đường Vấn hoàn toàn mất đi phương hướng, không ai ở đây chỉ cho Đường Vấn nên làm như thế nào. Tiễn Như trên tay cầm hai chai nước đi vào phòng chờ thì thấy Đường Vấn đang nằm dài trên bàn, từ tốn bước đến, Tiễn Như hỏi: "Vấn Vấn...làm sao vậy? gặp khó khăn chỗ nào?", Đường Vấn lúc này mới ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, hướng Tiễn Như nói: "Chị Tiễn Như...cái này..phải diễn như thế nào? em chưa từng diễn qua, với lại...cũng không ai dạy em phải diễn ra sao?" "Cái này...." không biết trả lời vấn đề này như thế nào, Tiễn Như do dự một chút hỏi: "Vấn Vấn...em bình thường có xem qua phim điện ảnh không?" "Không có" "Phim truyền hình?" "Không có" "Vậy...bình thường em xem cái gì?" "Ân...phim hoạt hình.." Đối mặt với Đường Vấn ngây ngô như tờ giấy trắng, Tiễn Như thật sự không biết phải chỉ như thế nào, ôn nhu vuốt ve mát tóc quăn Đường Vấn, Tiễn như thở dài nói: "Như vậy đi...tôi giúp em tìm một vài phim hay có vai phù hợp với vai của em, em tự xem rồi ghi nhớ, dù sao thì cái này cũng không ai có thể hướng dẫn ngoài chính bản thân em tự rút ra là tốt nhất" Những lời nói Tiễn Như vô cùng có lý, làm Đường Vấn ít nhiều giảm bớt áp lực, nhưng dáng vẻ vui tươi Đường Vấn hàng ngày bây giờ lại ngưng động hơn, cô cúi đầu trầm tư, từ lúc ở cùng Mạc Đại Linh đã hình thành cho Đường Vấn thói quen ỷ lại vào Mạc Đai Linh, một đứa trẻ muốn trưởng thành nhất định phải tự bản thân học hỏi, Đường Vấn đang tự mình bắt đầu bước quan trọng. Vài ngày sau đó, Đường Vấn đắm mình trong hàng loạt các phim điện ảnh cùng truyền hình, Tiễn Như hầu như tìm khắp nơi, một lượng lớn các loại phim, Đường Vấn cũng bởi vì vậy mà ra sức học các nhân vật cách diễn, cách phản ứng tình huống. Suốt ngày chỉ biết vùi vào kịch, Đường Vấn tựa hồ biến thành một người khác, đột nhiên hiểu ra rất nhiều chuyện, lý giải rất nhiều điều, ở chung với nhiều người không thể cứ ngây thơ như vậy. Trước mặt những người bên ngoài, Đường Vấn vốn là người một người hoạt bát khả ái, qua miệng người khác lại biến thành một người trầm tĩnh, quyến rũ. Ngay lúc Đường Vấn đang suy nghĩ đến muốn tẩu hỏa nhập ma, thì phần phân vai của Đường Vấn cũng bắt đầu quay. Cảnh đầu tiên là cảnh được Công Ty giải trí nhìn trúng, mang theo trong lòng sự thấp thỏm, vì giấc mơ trong lòng, cô gái nhỏ nhất quyết kiên định gia nhập làng giải trí, cảnh này rất nhẹ nhàng được thông qua, nữ nhân vật ngây ngô, tâm hồn đơn thuần được Đường Vấn thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn, đạo diễn hài lòng gật đầu, ý bảo màn thứ 2 tiếp tục. Cảnh hai chính là nói về quá trình cô gái nhỏ chân chính gia nhập làng giải trí, nhưng luôn bị ghanh ghét hãm hại, khó khăn lắm mới có được cơ hội vai diễn nhỏ, nhưng bởi vì diễn xuất còn chưa nhuần, lại còn bị đàn chị ăn hiếp.... lúc này...Vũ chính là người xuất hiện giải vây... Cảnh diễn này, có thể nói kịch bản so với thực tế y như vậy, nhưng biểu tình gương mặt Đường Vấn vẫn không biểu đạt được hết nội tâm nhân vật, luôn bị đạo diễn quát đến tất cả đều im lặng hết, chỉ có cảnh này mà cứ quay đi quay lại vẫn chưa xong. Dù sao thì phim vẫn là phim, không thể nào có được cảm xúc thực, nếu như ai cũng dễ dàng nhập tâm mà diễn như thật thì tất cả đều có thể trở thành minh tinh rồi. Đạo diễn bất lực lắc đầu, bốn phía âm thanh thở dài của các ekip cũng nghe rõ mồn một, Đường Vấn cắn môi, liên tục cúi người xin lỗi, cơ bản khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đã kéo đầy mây đen. "Thôi... nghỉ ngơi một chút đi, ăn trưa xong lại quay tiếp, dù sao cũng là người mới...không có biện pháp!!!" Đạo diễn cầm lấy khăn mặt lau lấy mổ hôi đang chảy liên tục vì thời tiết cực nóng, bất đắc dĩ hướng nhân viên nói. Các nhân viên cộng tác cũng bắt đầu thu gom thiết bị để nghỉ ngơi, Đường Vấn nghe thấy câu nói của đạo diễn trong lòng như bị ai đâm, lần đầu tiên Đường Vấn có cảm giác đau buồn mà không hề liên quan đến Mạc Đại Linh, rầu rỉ trở lại phòng nghỉ, lại theo quán tính mà nằm trười trên bàn, cảm nhận được cái lạnh trên mặt bàn làm nóng bức bản thân dịu đi phần nào, phiền muộn cũng theo đó mà giảm đi ít nhiều. Cửa bị mở ra, Đường Vấn nghĩ là Tiễn Như, nhưng không phải, mà chính là âm thanh lạnh lùng phát ra: "Ngồi dậy" Đường Vấn giống như bị giật điện, âm thanh này làm sao có thể không nhận ra, chỉ là vì sao giọng nói này lại xuất hiện ở đây. Đường Vấn hơi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tinh xảo đối diện, cả người liền run lên môt chút, âm thanh cũng trở nên khẩn trương. "Chị tìm tôi có việc gì sao?" "Đương nhiên", Vũ hai tay ôm trước ngực nhìn Đường Vấn khuôn mặt vẫn còn nhăn nhó không gì thay đổi. Bị Vũ nhìn chằm chằm, Đường Vấn cũng không có trả lời, chờ Vũ tiếp tục nói "Buổi sáng, cô đã lãng phí quá nhiều thời gian của chúng tôi, liên lụy tiến độ kịch bản, hiện tại tôi là đến tìm cô nói chuyện, hy vọng buổi chiều không nên như vậy vô dụng, đừng để bộ phịm này chỉ vì một mình cô mà bị kéo dài thời gian. Cả nguyên buổi sáng, tôi bên cạnh chờ, cô cư nhiên mỗi một cảnh cũng không xong, tôi thật bội phục cô, chỉ có biểu tình lúc bị mắng mà cũng không diễn được, vậy cô diễn cảnh đó làm cái gì. Cái vòng tròn này không cần người không đủ năng lực như cô, thôi thì sớm về nhà đi, công việc này hoàn toàn không phù hợp với cô" Sắc bén ngôn ngữ cũng ngữ điệu đều đều, thế nào đều cũng có thể nhận ra đa phần ý tứ khinh miệt. Đường Vấn vẫn cắn răng không nói lời nào, quật cường nhìn thẳng vào đôi mắt Vũ, trong mắt lộ ra chút hổ thẹn, buồn bã và không cam tâm, rất nhiều cảm xúc trong một lúc trổi dậy, lần đầu tiên muốn không muốn để người khác xem thường, cho dù là có tức giận hay buồn bực cỡ nào, nhưng Đường Vấn vẫn không chút sợ hãi. Đột nhiên Vũ nở nụ cười: "Hiện tại đã biết diễn như thế nào rồi chứ?" Đường Vấn: "Hở??"
|
Chương 54: vô đề Không trả lời nghi vấn của Đường Vấn, Vũ chỉ hơi nghiêng đầu, ý vị thâm trường nhìn Đường Vấn một cái nói tiếp: "Em rất giống tôi, tôi mặc kệ em vì lý do gì mà gia nhập cuộc chơi này, thế nhưng tôi vẫn muốn nói cho em biết, nếu đã nhất quyết làm thì nhất định phải làm cho thật tốt, ở đây không phải là nơi để em xem như vui chơi giải trí, nhớ rõ cảm giác của em vừa nãy, để lúc chiều diễn cứ thế mà phát huy" Dứt lời, Vũ như vậy xoay người tiêu sái rời đi, không để lại chút dấu tích. Yên lặng nhìn cửa hé mở ra một nửa, Đường Vấn trong lòng chợt chó chút thông suốt, như là đã hiểu ra cái gì, nhưng cũng có phần nào nghi hoặc, cô ấy... lẽ nào đến đây chỉ để nói những điều này???? Vẫn không một ai giải đáp nghi vấn của Đường Vấn, nhưng bản thân cũng bắt đầu nhận ra....Vũ thật ra không hề băng lãnh như vẻ bề ngoài. Đường Vấn quay lại ngơ ngác nhìn kịch bản, trong đầu không biết đang suy nghĩ cái gì... Bên kia, khi Vũ trở lại phòng nghỉ của mình, thì một bên lỗ tai bị bàn tay ngọc ngà nắm lấy "Chúng ta là những ca sĩ nổi tiếng, Vũ nói cho tôi biết vì sao lại quan tâm đến người mới kia như vậy?", một nữ nhân xinh đẹp quyến rũ, tóc quăn quanh áo choàng, người cười nhưng trong không cười hỏi Vũ. Nữ nhân này chính là người thủ vai chính trong bộ phim điện ảnh lần này, cũng chính là bà xã đại nhân của Vũ. Nhất tỷ nữ vương của phim truyền hình lẫn điện ảnh => Liễu Dương Mộc Khuôn mặt lạnh lùng không biểu tình của Vũ hiện lên nụ cười, như băng tuyết tan rã, đầy sáng lạng hướng vợ mình hỏi: "Chị ghen sao?" "Ai thèm ghen...người theo đuổi tôi rất nhiều, ai quan tâm em..." "Hahaha....tôi chỉ nghĩ đứa nhóc kia so với mình trước đây lúc mới vào nghề rất giống" Vũ tiến lên ôm lấy nữ nhân ngạo kiều trước mặt, lòng tràn đầy ngọt ngào. "Giống em trước đây???" Vô cùng kinh ngạc nhíu mày, Liễu Dương Mộc trong lòng thầm kêu một tiếng, nép vào lòng Vũ nói: "Cô bé đó xem ra rất thuần khiết, em nói thật cho tôi biết, hai người quen nhau khi nào?" "Ân....chúng tôi...đều rất thuần khiết.." Tựa hồ không tìm được từ nào chuẩn xác hình dung, Vũ nghẹn cả buổi mới phun ra hai từ "thuần khiết" "Phi....em bây giờ chổ nào thuần khiết? mau mang trả lại thuần khiết tiểu bạch thỏ trước đây cho tôi.." "Thuần khiết tiểu bạch thỏ đã biến thành đại sắc lang, hiện tại là thời gian nghỉ trưa, muốn ăn tươi con cừu nhỏ a..." Buổi chiều tiến trình quay phim chụp ảnh đều rất thuận lợi, nhìn thân người cao gầy trong trẻo nhưng lạnh lùng, Đường Vấn chợt cảm thấy an tâm vài phần, giống như cho dù có giông bão đã có người đó chống đở, Đường Vấn đối với Vũ hiện tại cảm giác tốt hơn nhiều. Tại lúc đạo diễn ngưng công việc, Đường Vấn vỗ vỗ ngực thờ phào nhẹ nhõm, đột nhiên vai truyền đến lúc đạo, bên tai nghe một âm thanh khích lệ. "Diễn không tệ....", Đường Vấn không mấy tự nhiên thoáng nhìn qua Vũ, lúc này Đường Vấn chỉ có một loại cảm giác vô cùng kinh ngạc, bởi vì...đối với một người từ trước đến nay lạnh lùng, ngôn ngữ sắc bén đột nhiên đối với mình như vậy ôn hòa, trong lòng Đường Vấn dĩ nhiên không tránh khỏi cảm thấy lạ lẵm. "Cảm ơn.." Đường Vấn luốn cuốn, hướng sang Vũ kính lễ: "Cảm ơn chị khi trưa đã dạy em diễn.." "Không cần cảm ơn..." Vũ mỉm cười đầy hàm ý cùng câu dẫn nói tiếp: "có người nhờ tôi chiếu cố em...việc này nên làm thôi" "??????" Thấy Đường Vấn vẻ mặt nghi hoặc, chỉ thiếu điều là trên đầu chưa hiện ra mấy dấu chấm hỏi, Vũ cười lên vài tiếng. "Cứ biểu hiện thật tốt vào...không nên phụ lòng kỳ vọng người khác đối với em" Mãi cho đến về sau, Đường Vấn mới biết được hết nguyên nhân... Trong nháy mắt, phân cảnh Đường Vấn cũng bắt đầu, đây cũng là những cảnh quay cuối cùng. Cảnh này Đường Vấn hóa thân vào nữ nhân thành thục, một thân áo màu đỏ, lắc lư váy dài trên đất, giày cao gót màu bạc bước trên thảm đỏ, "da da" âm thanh phát ra đầy tao nhã, nét trang điểm trên khuôn mặt có thể nhận thấy từ bên ngoài sự trưởng thành, những lọn tóc màu nâu sẫm được uốn nhẹ như những lượn sóng thả lơ đễnh trên vai, đôi mắt màu hổ phách thăng trầm nhìn vào trung tâm hội trường hai người đang đứng tay trong tay, đôi môi đỏ mở và đóng nhiều lần chỉ để lộ một vài khẩu hình miệng, dường như muốn nói điều gì đó mà không thể nào mở miệng. "Chúc phúc hai người...", giọng khàn khàn khô khốc mang theo chút run rẩy vừa kết thuc câu nói, Đường Vấn kiên quyết xoay người đi, không mang theo một tia lưu luyến, làn váy bị gió thổi bay lên, giống như đóa hoa anh túc gây nghiện tuyệt đẹp "Cắt...." Đạo diễn hài lòng vui vẻ kêu lên một tiếng ngay sau đó. "Chúc mừng...", một âm thanh chúc mừng làm Đường Vấn nở nụ cười vui vẻ, kỳ thực, để cho người vừa tán thưởng Đường Vấn vừa rồi hài lòng cũng không hoàn toàn do Đường Vấn diễn tốt, mà chỉ là có thể nhanh chống trở về thành phố G để gặp một người. Lúc này, giọng của đạo diễn cũng cất to lên: "Tối nay tại nhà hàng xx, chúng ta tổ chức mừng cảnh quay Đường Vấn hoàn thành, không gặp không về á!!" Đêm đó, Đường Vấn lần đầu tiên gặp phải rượu- bia, chỉ mới một ngụm nhỏ, nhưng vị đắng của rượu làm Đường Vấn cảm thấy buồn nôn, mặc dù không thoải mái, nhưng Đường Vấn không biểu lộ ra ngoài, như trước vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, khi nào có người đến kính rượu thì liền uống một ít. Đường Vấn hôm nay so với Đường Vấn của một tháng trước khác đi nhiều, lúc trước, khi Đương Vấn không thích gì liền biểu lộ ra mặt, không một chút nào che giấu, nhưng Đường Vấn của hôm nay chính là đã hiểu được khi nào nên khi nào không nên, trưởng thành và trầm tĩnh hơn rất. Thứ Đường Vấn uống cũng chỉ là bia, theo lý thuyết thì bia cũng sẽ không quá say, thế nhưng đối với người chưa quen, thì một ít cũng có thể không chịu nổi, huống chi, cả đoàn làm phim đến cả trăm người, mặt kệ là quen biết hay không quen biết, tất cả đền đến bên Đường Vấn mỗi người kính rượu một ít. Cho dù chỉ là nhấm môi ngụm nhỏ, tính tới tính lui cũng đã được vài chai bia. Đường Vấn lắc lắc đầu, bên kia Tiễn Như cũng vừa vặn quay sang nhìn thấy tình trạng muốn say của Đường Vấn, như gặp được cứu tinh, liền bật người dậy đến bên Đường Vấn. "Đường Vấn uống say rồi, tôi muốn đưa em ấy về phòng, không uống nữa...không uống nữa...." Lúc này phó đạo diễn vỗ mặt bàn phản đối. "Không được, vài ngày nữa hai người rời đi rồi, ngày hôm nay làm gì có khả năng tha cho cô, Đường Vấn nếu say tôi cho người đưa em ấy về, Tiễn Như cô thì không thể nào trốn, nghe nói cô tửu lượng không tệ, đến đây đến đây.. chúng ta cùng uống,...Tiểu Cao, cô phụ trách đưa Cô Đường về đi.." Một nữ nhân tiến lên bên cạnh đỡ lấy Đường Vấn khuôn mặt đỏ bừng, hai chân như nhũn ra, Đường Vấn cố mở mắt nhìn thấy vẻ mặt cầu cứu của Tiễn Như, lại nhìn thoáng qua gương mặt hung quang của phó đạo diễn, Đường Vấn vô ý cảm giác : chính mình mau rời khỏi đây tốt nhất, liền hướng Tiễn Như nói: "Chị Tiễn Như, em về trước, chị....từ từ uống nha..!!!" Đường Vấn hận không thể có thêm mấy cái chân để có thế chạy nhanh khỏi nơi thị phi này, tuy nhiên dù chút say, nhưng Đường Vấn vẫn y như là một vận động viên đi bộ, tốc độ bước đi nhanh đến mức làm cho nữ sinh kia cũng phải chạy theo. Thật vất vả mới trở lại trước cửa phòng mình, Đường Vấn tâm tình thả lỏng, cơ bản khi nãy đi hơi nhanh cộng thêm rượu trong người, Đường Vấn lúc này có thể nói là hoàn toàn mơ hồ, tứ phía nhìn cũng đã không còn rõ, dựa người trên cửa, tay vặn vặn ở khóa..á... vì sao lại mở không ra vậy??? Đang lúc nõi lực mở cửa, nữ nhân được giao nhiệm vụ đưa Đường Vấn về cũng chạy đến, thở hổn hển nói: "Cô Đường...cô chưa gài thẻ phòng vào.." "Nga...thẻ phòng...thẻ phòng của tôi đâu? thẻ phòng đâu???" sau khi được nhắc nhở, Đường Vấn mới nhớ ra liền lục lọi trên người, móc ra một thẻ phòng màu xanh Bởi vi do uống say, Đường Vấn cảm thấy mọi vật xung quanh đang lắc lư, muốn đem thẻ phòng gắn vào khe kia, thế nhưng gắn mãi cũng không được, lập đi lập lại vài lần, Đường Vấn nổi giận miệng liền hét lên: "Không được nhúc nhích!!!, để cho tôi cắm vào, không được lộn xộn nha..ohh.. tôi muốn vào trong..." Nữ nhân tên Tiểu Cao tiến lên cầm lấy thẻ phòng trong tay Đường Vấn, đôi mắt chớp vài lần nói: "Cô Đường, tôi giúp cô mở nhé..." "Được..được, cô giúp ta đi... nó quá lộn xộn rồi á" "Beep.." một tiếng, thẻ phòng thuận lợi đút vào, đèn màu xanh của phòng bật lên, lạch cạch cửa liền mở ra, Tiểu Cao len lén lấy thẻ phòng của Đường Vấn bỏ vào túi mình, sau đó giúp Đường Vấn vào trong giường, nói: "Cô Đường cô nghỉ ngơi đi, tôi đi trước nhé" "Bye..bye...." Đường Vấn ngã trên giường nhưng cũng không quên phất phất tay tạm biệt Cồn có khả năng thôi miên thật lớn, chỉ trong phút chốc Đường Vấn liền thở đều đều tiến vào mộng đẹp. Lúc này tại nơi liên quan của mọi người, tiểu Cao trở về hướng phó đạo diễn đắc ý nói thầm gì đó, rồi đưa thể phòng cho phó đạo diễn. Vì vậy, ý định ban đầu chút say Tiễn Như thay đổi, phó đạo diễn tay vung lên, hùng hồ nói nào là nữ nhân uống nhiều cũng không tốt nên bỏ qua cho Tiễn Như, bản thân liền rời đi không biết là đi đâu. Bóng đêm êm đềm, lạch cạch, âm thanh cửa mở, đèn được bật lên, gian phòng đang mờ nhạt bổng dưng tươi sáng. Và cái người được xem là chính trực phó đạo diễn lúc này đang đi vào, phía sau chính là Tiểu Cao, chỉ nghe phó đạo diễn hai tay xoa vào nhau nói: "Cô làm rất tốt, an tâm..lần sau sẽ có vai cho cô, giờ đi trước đi.." Tiểu cao sắc mặt vui vẻ, lại có chút hổ thẹn nhìn Đường Vấn trên giường. "Cản ơn đạo diễn, tôi đi trước,..ông từ từ vui vẻ nhé" Vừa lạch cạch một tiếng, cửa phòng lần thứ hai khép lại, trên giường, nữ nhân đang nằm quần áo có chút mất trật tự để lộ một ít làn da tuyết trắng ra ngoài, nửa kín nửa hở nhìn càng thêm mê người. Phó đạo diễn đắc chí cười hắc hắc, tiến lên bên giường, đôi bàn tay thô kệch hướng đến bộ ngực khéo léo của Đường Vấn. Ngay lúc sắp đặt được ý nguyện, Đường Vấn bất ngờ mở hai mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm phó đạo diễn làm tên thối hết hồn hơi lùi về, miệng lắp bắp nói: "Đường....cô Đường.. cô còn chưa ngủ sao? hahaha" Đôi mắt lạnh lùng lóe lên, thậm chí Đường Vấn còn chưa phát giác bản thân, nhìn thấy phó đạo diễn, Đường Vấn dụi dụi đôi mắt buồn ngủ hỏi: "Phó đạo diễn....ông thế nào lại trong phòng của tôi?" Tiếng nói mềm mỏng của việc mới vừa tỉnh ngủ, còn có đôi môi mấp máy, điều này làm cho phó đạo diễn sắc tâm tái khởi, mê đắm nói: "Tôi đương nhiên là đến tìm em chơi đùa rồi, chúng ta cùng nhau vui vẻ một chút nhe, tôi sẽ làm cho em rất thoải mái..." Đôi tay thô bẩn lần thứ hai hướng về phía Đường Vấn trong khi Đường Vấn vẫn còn đang nghi hoặc... Ed: đông rùi, nhớ giữ ấm nhé mọi người ^^
|
Chương 55: Gian phòng Có người nói những người đơn thuần thường rất mẫn cảm, tuy rằng Đường Vấn không hiểu rõ dụng ý của phó đạo diễn này khi mà nửa đêm lại vào phòng của mình, nhưng chính bản năng làm cho Đường Vấn cảm nhận được sự bất an cùng chán ghét. Cau mày nhìn vẻ mặt hung tợn cùng với đôi tay kia của phó đạo diện, Đường Vấn biểu tình lạnh lùng, hôm nay Đường Vấn đã học được cách ẩn đi vẻ ngoài ngây thơ, dùng chính mặt lạnh để ngụy trang bản thân. Đôi tay thô kệt càng ngày càng gần, Đường Vấn theo phản xa thụt lùi người lại, không muốn để đôi tay bẩn thỉu đụng vào. Đường Vấn chính là động tác né tranh nhưng lại làm cho phó đạo diễn hiểu sai ý, cho là bản thân Đường Vấn lo sợ, cười càng thêm dâm đãng. "Đừng sợ á...tôi sẽ rất ôn nhu..." (Sợ cái đầu ngươi chứ sợ - xử ổng đi Vấn Vấn) Lùi đến góc tường, đã không còn đường thối lui, Đường Vấn ngừng lại, ánh mắt màu hổ phách hiện lên một tia sắc nhọn, con mắt hơi nheo, lạnh lùng nhìn chằm chằm phó đạo diễn. Mà tên thối ta đang chìm đắm trong ảo tưởng mỹ vị lại không nhìn ra, bản thân mình đã chọc giận một con hổ...chỉ còn chờ thời khắc con hổ lộ ra răng nanh. "Cô Đường đừng sợ...tôi tới đây..." Thân thể mập mạp lúc này lại nhanh thoăn thoắt nhảy lên giường chồm đến Đường Vấn. Đường Vấn dĩ nhiên không thể lùi nữa mà là tiến tới, một tay bắt lấy cánh tay của phó đạo diễn xoay một cái thật mạnh nghe rõ một tiếng răng rắc làm cho phó đạo diễn kêu lên thảm thiết, dùng sức giãy dụa thân thể, muốn rút cánh tay ra khỏi tay Đường Vấn. Thấy phó đạo diễn như vậy nỗ lực, Đường Vấn cũng thỏa mãn mong muốn mà thả tay hắn ra, nhưng vẫn vươn ra bàn chân trắng nõn, hướng cái bụng tròn trịa của phó đạo diễn không chút lưu tình mà đạp một cái, làm cho tên thối rơi chổng vó từ trên giường xuống, đau đớn ôm bụng mình nằm cuộn tròn trên mặt đất, kêu than . Thấy phó đạo diễn thê thảm như vậy, Đường Vấn trong lòng cũng có chút lo lắng, mang theo tia áy náy, Đường Vấn nhỏ giọng hỏi: "Phó đạo diễn...ông không sao chứ?" Tâm tốt hỏi han của Đường Vấn cũng không làm cho phó đạo diễn nguôi giận mà ngược lại càng làm cho hắn tức giận, hung tợn từ mặt đất đứng lên, hùng hổ vọt lên giường, phía Đường Vấn mà vung lên cái tát... "Cô...cái con nhóc này, cư nhiên dám đánh ông.." Đường Vấn cau mày, dễ dàng né tránh được tát tay kia, thật sự bản thân cũng không rõ ràng lắm vì sao phó đạo diễn đối với mình như vậy. Đường Vấn chân chính nổi giận, vừa một cước đá văng, lúc này Đường Vấn cũng không còn muốn lưu tình, dùng hết 10 phần lực đạo, vì vậy... lần thứ 2 bị đá ngã, phó đạo diễn hoàn toàn không thể đứng dậy nổi, chỉ có thể nằm trên mặt đất, hữu khí vô lực than.. "Vấn Vấn.. tôi mang đến cho em một ít trà giải rượu, em....đây là xảy ra chuyện gì?", Tiễn Như cầm một ấm trà mở cửa, đi đến, đột nhiên thấy phó đạo diễn đang nằm té trên mặt đất, Tiễn Như nhịn không được kinh hô. "Chị Tiễn Như...", Đường Vấn nhìn thấy Tiễn Như liền ngọt ngào kêu một tiếng "Vấn Vấn...này...này...phó đạo diễn như thế nào té ngã ở đây???" "Bị em đánh...khi nãy...ông ta vào phòng của em, còn nói cái gì muốn cho em thoải mái, còn muốn chạm vào em.. humm..." Đường Vấn quay đầu nhìn phó đạo diễn, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy tức giận. Đường Vấn không hiểu rõ dụng ý của phó đạo diễn, nhưng Tiễn Như thì làm gì không biết tên thối có tâm tư xấu xa gì, cơ bản khi nãy thấy ông ta bỏ qua cho mình, còn nghĩ người đàn ông này không tệ, ai ngờ tên này chỉ là viện cớ để đến tìm Đường Vấn. Nếu Đường Vấn không có võ phòng thân, bị hắn chà đạp, cái hậu quả tiếp theo Tiễn Như cũng không dám tưởng tượng. Càng nghĩ càng giận, Tiễn Như vẻ mặt đỏ bừng vì tức giận tiêu sái đi đến nơi phó đạo diễn đang nằm, giơ chân lên, nhắm thẳng vào vị trí trung tâm giữa hai chân phó đạo diễn mà xuất cước, sau đó hét lớn: "Cặn bã!!!!!" (hahaha, editor không ngờ người xuất cước này lại là Tiễn Như) Phó đạo diễn đau đếu kêu lên một tiếng càng thảm thiết hơn, Đường Vấn ngạc nhiên đến há to mồm, nhìn Tiễn Như đầy khí phách, trong lòng thầm nghĩ: Chị Tiễn Như thật tốt....quá dữ tợn á!! Lúc này Tiễn Như có vẻ bình tỉnh và lửa giận cũng giảm đi, liền liên tục gọi điện thoại, không lâu sau, một số cảnh sát liền có mặt đem phó đạo diễn đang nằm dưới đất lên, yêu cầu kể lại toàn bộ chân tướng sự việc, kế tiếp là chuẩn bị đi bắt tiểu Cao. Sau khi hay tin, tất cả mọi người trong đoàn đều tìm đến Đường Vấn hỏi thăm an ủi, dù sao thì tính tình Đường Vấn đơn thuần như vậy, thật rất khó làm cho người ta chán ghét. Tuy rằng sự tình có vẻ nghiêm trọng, thế nhưng mọi người đều nhất trí giữ kín, bởi vì tại thời điểm này mà quá nhiều vụ bê bối xảy ra, như vậy bộ phim này có thể xem như bị hủy. Sự việc cứ như vậy kết thúc, phòng này Đường Vấn cũng không thể tiếp tục ở, Tiễn Như căn bản muốn chuyển một phòng khác cho Đường vấn, nhưng hiện tại đều đã hết phòng, điều này làm cho Tiễn Như thật khó xử, lẽ nào để Đường Vấn cùng mình chung một đêm nay? Ý nghĩ này chỉ mới len lỏi liền bị chính Tiễn Như lắc đầu phủ quyết, nói đùa sao?..cái này bị người kia biết chắc chắn có chuyện, huống hồ...về phía Đường Vấn người kia cũng không bỏ qua.. Nhớ đến Mạc Đại Linh, Tiễn Như bất giác rùng mình...Tiễn Như bất đắc dĩ thở dài, đổi phòng vậy....để Đường Vấn ngủ phòng mình, bản thân qua phòng Đường Vấn ngủ.. Lúc này, Vũ không biết từ đâu lấy ra thẻ phòng, hiểu rõ khó xử của Tiễn Như, vì thế mà giúp Tiễn Như giải vây "Qua phòng của tôi đi, phòng đó dù sao tôi cũng chưa dùng qua" Tiễn Như cảm kích đến mức con mắt muốn nở hoa, cầm lấy thể phòng từ tay Vũ, trong lòng thầm cảm thán: người tốt. Gắt gao nắm chặt thẻ phòng như sợ đối phương đổi ý, Tiễn Như hướng Vũ nhẹ nhàng hỏi: "Vậy còn cô làm sao bây giờ???" Xoay người phất tay, Vũ nhẹ nhàng đáp: "Tôi tự có nơi để đến..." Vì vậy mà Đường Vấn ngủ ở phòng của Vũ, bắt đầu rước lấy một trận phong ba... Sự việc nghiêm trọng như vậy, là người giám hộ của Đường Vấn, tuy nhiên Mạc Đại Linh hoàn toàn không biết chút tin tức gì, này tất cả là bởi vì.... Lúc gọi điện thoại, Tiễn Như có hỏi qua Đường Vấn, có cần báo cho Mạc Đại Linh biết chuyện này hay không, mà Đường Vấn đối với việc lần này cũng không mấy lưu tâm, chỉ là nghi hoặc hỏi: "Vù sao phải nói cho chị?" Đối với Đường Vấn mà nói, đây là câu nghi vấn, nhưng đối với Tiễn Như mà nói...đây là câu hỏi tu tử(*), cho nên những tin tức sau về Đường Vấn, Mạc Đại Linh căn bản không hề biết đến. (*) câu hỏi tu tử : là dạng hỏi cho có chứ không cần câu trả lời. Lúc Mạc Đại Linh nghe đến chuyện này, tuy rằng đối với Đường Vấn có chút giận vì giấu giếm, nhưng đối với hai người kia lại càng phẫn nộ, Mạc Đại Linh lập tức cho điều tra điện thoại thị trưởng khu vực, lấy danh nghĩa Đường Thị, vì địa phương góp chút công sức phát triển, thế nhưng lại có một yếu cầu, đó chính là Mạc Đại Linh không hy vọng nhìn thấy hai người đó ra tù. Mà cái yêu cầu này cũng không ai biết rõ đáp án, chỉ biết... cái kia phó đạo diễn trên người gánh n tội danh phỏng chừng cả đời này không có khả năng ra tù, về phần nữ nhân tiểu Cao kia chỉ cần một tội là đồng bọn thôi, cũng đủ để cô trải qua những ngày tháng trong tù. Và tất nhiên...việc này để nói sau... Hiện tại, rất xa ở thành phố G, Mạc Đại Linh một chút tâm tình cũng không có, vẫn cứ như thế đếm từng ngày trôi qua, có gắng vượt qua những ngày không có Đường Vấn, chờ ngày tên nhóc nhà mình hoàn thành công việc trở về. Buổi tối, từ sau khi Đường Vấn đi, Mạc Đại Linh liền có thêm một thói quen, trên đầu giường lúc nào cũng có một quyển lịch nhỏ. Nằm trên giường, nghiêng người cầm lấy quyển lịch gạch đi ngày hôm nay đã trôi qua, sau đó là đếm số ngày còn lại, Mạc Đại Linh bất đắc dĩ thở dài. Con cún lớn thương yêu của Mạc Đại Linh không có bên cạnh, chỉ có thể thay thế bằng con nhỏ, để giải bài tâm tình, nhẹ nhàng vuốt ve đầu Pháo Pháo, sau đó nhắm mắt lại, Mạc Đại Linh tự mình lẩm bẩm.. "Pháo Pháo à...mày nói xem Vấn Vấn còn muốn bao lâu nữa mới trở về huh?" "Gâu..." ''A...là ta ngớ ngẩn, mày làm sao mà biết.." Ngày hôm sau, thời tiết đặc biệt nóng, mọi người chỉ có thể ở trong văn phòng mới cảm thấy dễ chịu. Mạc Đại Linh cũng ngồi tại phòng làm việc của mình, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ với ánh nắng gắt gao, tâm tình thực sự không thể tập trung, mi mắt cứ liên hồi giật giật..không biết là tốt hay xấu. Ngô Đồng ôm một đóng văn kiện nhìn chủ của mình thất thần mà nhịn không được thở dài, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tổng tài gần đây thật sự rất kỳ lạ, ký chữ ký vào văn bản thì ký thành tên người khác, lúc họp thì lại để điện thoại ở giữa, ý kiến gì trong cuộc hợp không tốt cũng gật đầu cho qua, may mắn được một quản lý khác phát hiện phản đối, không thì hậu quả nhất định rất nghiêm trọng. Đáng sợ nhất chính là....tổng tài luôn luôn với phong thái phi phàm, hiện tại cư nhiên mỗi ngày đều bi ai thở dài, thật nhìn rất giống...một oán phụ á!!! Mỗi ngày trong miệng đều cứ lập đi lập lại duy nhất một câu: còn bao nhiêu ngày...còn bao nhiêu ngày... Mạc Đại Linh nhãn thần tan rã nhìn chằm chằm văn kiện trên tay, Ngô Đồng tiến vào văn phòng, đứng cạnh bên bàn gần nửa ngày trời mà Mạc Đại Linh vẫn không phát hiện, cuối cùng Ngô Đồng vẫn không nhịn được lên tiếng: "Mạc tổng...đây là kế hoạch của quý tiếp theo, còn có..văn kiện của chị...cầm ngược.." Thình lình có âm thanh phát ra làm Mạc Đại Linh có chút giật mình, thân thể cứng một chút, liếc liếc mắt sang văn kiện trên tay, đó là một phần báo biểu, các chữ đều bị đảo ngược. Mạc Đại Linh giả vờ thanh tĩnh, ho khan một tiếng nói: "Ân...tôi biết, em ra ngoài đi.." Nhìn thấy Ngô Đồng cung kính cúi chào xoay người rời đi, Mạc Đại Linh lấy ra điện thoại, không để ý đến hình tượng, nằm úp sấp trên mặt bàn, dùng sức gõ gõ vào màn hình nền hình ảnh cái con người ngốc kia đang cười...cho em không để cho tôi gọi điện thoại nè, cho em không để tôi gửi tin nhắn nè... Mà lúc này Mạc Đại Linh không biết, dưới lầu Đường Thị xuất hiện một người, ăn mặc cực kỳ quái dị, giữa cái trời nắng gai gắt này mà cư nhiên đội mũ, mang kính râm, đeo khẩu trang... dẫn đến người đi đường ai cũng chú ý, người này tuy rằng đầy đầy mồ hôi, nhưng vẫn thập phần vui vẻ, nhảy chân sáo đi vào Đường Thị... Người này có ai khác chính là Đường Vấn, số lần Đường Vấn đến Đường thị cũng tính không ít, cho nên rất quen thuộc hướng đi, thế nhưng cũng không nghĩ tới...lần này bị ngăn cản...
|