Trọng Sinh Chi Trưởng Công Chúa
|
|
Chương 4: Đùa giỡn. Giống như biết được không có chính mình ở bên Cảnh Lăng sẽ bất an nên Oanh Nhi rất nhanh thì trở lại. Nhìn thấy Oanh Nhi xuất hiện ở cửa, ánh mắt Cảnh Lăng sáng ngời xóa đi ban đầu lo lắng. " Công Chúa, điểm tâm phòng bếp vừa làm, người ăn trước đi" Đặt khay điểm tâm lên bàn, Oanh Nhi ôn nhu nói. Cảnh Lăng tuy rằng rất đói , nhưng là công chúa nàng vẫn phải chậm rãi, tao nhã ăn. Cầm chiếc đũa gắp một cái điểm tâm đưa vào trong miệng. Hương vị ngọt ngào, làm cho người ta thập phần hưởng thụ. Cảnh Lăng híp mắt, cảm thụ hương vị ở trong miệng. Từ khi gả đi ra ngoài nàng cũng không thường ăn lại như vậy hương vị, bây giờ chỉ cảm thấy vô cùng hoài niệm. Oanh Nhi mỉm cười nhìn biểu tình hưởng thụ của Cảnh Lăng, giống như chỉ cần nhìn thấy công chúa vui vẻ, nàng liền cảm thấy vui vẻ theo. " Oanh Nhi, vẫn nhìn ta làm cái gì?" Mở to mắt nhìn Oanh Nhi " Không phải ngươi cũng đói bụng chứ?" " Oanh nhi không đói bụng." Oanh Nhi lắc đầu, đáng tiếc bụng lại kêu lên. Lúc Cảnh Lăng hôn mê, nàng vẫn ở bên cạnh chăm sóc, Cảnh Lăng bao lâu chưa ăn thì nàng cũng vậy, đói cũng là tất nhiên. " Bụng đều kêu, còn nói không đói" Cảnh Lăng che miệng cười. " Không có gì đáng ngại." Oanh Nhi nói, " Chúng ta là cung nữ, đói một chút cũng không.... Ngô...." Còn chưa nói xong, miệng đã bị Cảnh Lăng nhét vào một cái điểm tâm. " Ăn đi" Cảnh Lăng nghiêm túc nói, " Ngươi là bản công chúa cung nữ, sao có thể để ngươi đói, truyền ra ngoài, ta sẽ mất mặt." Tuy rằng nói như vậy nhưng Oanh Nhi thấy được Cảnh Lăng không được tự nhiên, thật ra Công Chúa là quan tâm nàng nha. Trong lòng Oanh Nhi nhảy nhót không thôi, đây là chính tay Công Chúa đút nàng ăn đâu. Này trên đời, có bao nhiêu người người có thể được như vậy? Oanh Nhi cảm thấy bây giờ kêu nàng đi tìm chết nàng cũng sẽ đi. Chậm rãi ăn điểm tâm trong miệng, hương vị ngọt ngào tràn đầy trong miệng, Oanh Nhi cảm thấy đây là thứ tốt nhất nàng từng ăn. Sau khi ăn xong, Oanh Nhi liền quỳ xuống cảm ơn " Đa tạ Trưởng Công Chúa ban cho." " Từ nay về sau, ngươi không cần như trước quỳ xuống." Cảnh Lăng nói. Không rõ như thế nào, khi nhìn thấy Oanh Nhi quỳ xuống nàng lại cảm thấy không thoải mái, thật giống như càng làm cho khoảng cách giữa hai người càng xa. " Công Chúa, này không hợp quy củ" Oanh Nhi nhíu mày. " Ở ta nơi đây, lời ta chính là quy củ" Cảnh Lăng nhăn mày một chút, nhìn về phía Oanh Nhi, cảnh cáo Oanh Nhi nếu như ngươi không đồng ý thì coi chừng ta. " Như vậy đi, Công Chúa." Oanh Nhi nghĩ nghĩ, nói " Nếu có người ngoài ở đây, Oanh nhi sẽ tuân thủ quy củ. Khi ở cùng Công Chúa, Oanh Nhi liền sẽ làm càn một chút." " Không cần một chút, ngươi có thể tận tình làm càn." Bởi vì ta vĩnh viễn sẽ không trách ngươi. Cảnh Lăng cười nói. " Đa tạ Công Chúa ưu ái." Oanh Nhi nói xong liền muốn quỳ xuống. " Oanh Nhi, ngươi đã quên ta nói cái gì sao?" " Thật có lỗi, Công Chúa." Oanh Nhi đứng dậy, " Oanh Nhi, chính là không quen." " Quên đi." Cảnh Lăng phất phất tay, " Thêm vài lần, ngươi sẽ quen." Cảnh Lăng chỉ vào ghế đối diện, " Trước ngồi xuống, cùng ta ăn mấy cái này đi." " Ôi chao?" Oanh Nhi sửng sốt, " Công Chúa, Oanh Nhi không dám." " Bản Công Chúa bảo ngươi ngồi thì ngươi cứ ngồi đi!" Cảnh Lăng hung hăng trừng mắt nhìn Oanh Nhi, " Sợ cái gì, ngươi muốn ta sinh khí?" " Tuân mệnh, Công Chúa." Oanh Nhi trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ. Giống như, từ lúc Công Chúa tỉnh lại, càng thêm tùy hứng. " Nếm thử cái này." Đem đũa gắp khối điểm tâm đến trước mặt Oanh Nhi, Cảnh Lăng nói. " Công Chúa, này...." Oanh Nhi định từ chối, Cảnh Lăng giống như lúc trước mạnh mẽ đem khối điểm tâm nhét vào miệng Oanh Nhi. " Ngươi nói nhiều, ăn đi" Nhìn Oanh Nhi kinh ngạc, tâm tình Cảnh Lăng liền tốt hơn. Nàng trước kia sao không phát hiện, ăn cùng Oanh Nhi, nhìn Oanh Nhi khó xử lại rất thú vị đâu? " Rất...." Ăn xong điểm tâm, Oanh Nhi vừa định nói cảm ơn, đã bị Cảnh Lăng ngăn lại. " Không cho nói cảm ơn" Cảnh Lăng đưa hai ngón tay ngăn chặn môi Oanh Nhi, " Ngươi định nói gì, bản công chúa đều biết." Trên môi truyền đến xúc cảm mềm mại, còn có một mùi thuộc Công Chúa hương vị, Oanh Nhi nhịn không được vươn lưỡi liếm một chút. Cảnh Lăng như bị điện giật, lập tức thu lại bàn tay, ngón tay bị liếm kia trong nháy mắt, một dòng điện truyền từ ngón tay đến trái tim, dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Loại cảm giác này nàng chưa bao giờ cảm thụ qua, trong mắt Cảnh Lăng xuất hiện một tia bối rối cùng nghi ngờ. Ý thức được hành động của mình, mồ hôi nhanh chóng lăn dài trên trán Oanh Nhi chảy xuống. Nàng, nàng cư nhiên đùa giỡn công chúa. Oanh Nhi hoang mang rối loạn, liền quỳ xuống đất, hung hăng dập đầu: " Oanh Nhi vô tình mạo phạm. Thỉnh Công Chúa tha tội!" " Ngươi...." Cảnh Lăng muốn nâng dậy Oanh Nhi, nhưng là nhớ lại vừa rồi kỳ lạ cảm giác, lại không dám đụng vào Oanh Nhi. Do dự một lát, Cảnh Lăng mở miệng nói " Ngươi trước đi ra ngoài." " Công.... Công Chúa...." Oanh Nhi thấp giọng nói một tiếng, trong lòng dâng lên một nỗi bất an. Nàng là bị Công Chúa chán ghét sao? Nhưng mà, nàng làm như vậy thất lễ hành động, cho dù Công Chúa không trách nàng, thì cũng sẽ tức giận đi. Trong lòng Oanh Nhi hung hăng mắng chính mình, nàng như thế nào lại liếm tay Công Chúa. Bình thường mình luôn lạnh nhạt với mọi thứ, tại sao đối diện với Công Chúa mình liền như vậy loạn đâu. " Ngươi trước đi ra ngoài đi." Cảnh Lăng lặp lại lần nữa. " Vâng " Oanh Nhi cúi đầu đáp ứng, đứng dậy lui ra vụng trộm nhìn Cảnh Lăng. Lại phát hiện Công Chúa nhìn chằm chằm tay của mình, không có giống như lúc trước ôn nhu với mình. Trong lòng dâng lên thật lớn đau thương cùng mất mát. Tận lực đi chậm thật chậm, giống như đang chờ Công Chúa gọi lại. Nhưng là, thẳng đến lúc nàng gần tới cửa, Công Chúa vẫn không phát ra thanh âm gì. Chính mình thật sự bị ghét rồi. Oanh Nhi nhắm chặt mắt, dấu đi trong mắt ưu thương, lặng lẽ ra khỏi cửa, đóng lại cửa. Nàng cũng không có rời đi mà lẳng lặng đúng ở cửa, nếu Công Chúa có cần cái gì, mình sẽ lập tức đi vào. Thẳng đến âm thanh đóng cửa vang lên, Cảnh Lăng mới hồi phục lại tinh thần. Bất tri bất giác, tẩm điện lại một lần nữa trở nên im lặng. Một lần nữa nàng lại cảm thấy cô đơn. Trên bàn dĩa điểm tâm còn tỏa ra hương thơm, nhưng là Cảnh Lăng lại không có cảm giác muốn ăn. Nội tâm tràn đầy đau khổ, khó mà hô hấp. Suy nghĩ hỗn loạn, nàng thật không hiểu, tại sao, Oanh Nhi liếm chính mình tay nàng lại không có tức giận mà lại có một chút vui mừng, tuy rằng rất nhỏ, nhưng là Cảnh Lăng vẫn cảm giác được. Còn có, đầu ngón tay truyền đến cảm xúc kỳ lạ. Chính là, cảm giác này làm cho nàng cảm thấy bất an. Nàng không biết nếu để Oanh Nhi ở đây sẽ phát sinh chuyện gì, cho nên nàng liền kiu Oanh Nhi ra ngoài. Chính là, Oanh Nhi ra rồi, nàng càng rối thêm. " Rốt cuộc, tại sao?" Đưa ngón tay bị Oanh Nhi thân mật động chạm đặt trước ngực, Cảnh Lăng thấp giọng hỏi. Nhưng không có được đáp án. Tác giả nói lên suy nghĩ của mình : " Các nàng hiện tại cũng không hiểu được lẫn nhau tình cảm đâu. Nhân tiện nói một câu, Công Chúa 9 tuổi, Oanh Nhi không phải, Oanh Nhi 13. Còn có một cái vấn đề nữa, ta viết, không cẩn thẩn, tình sai tuổi của Công Chúa. Ta lúc viết, dự định cho Công Chúa 30 xuất hiện, kết quả quên thêm 9 a cư nhiên trở thành 42." Editor nói: Định không viết ra lời tác giả đâu, mà thấy cái này hơi quan trọng nên viết ra cho mọi người đọc. Nói thiệt chứ mình cũng không hiểu tác giả tính sao nữa.
|
Chương 5: Cảm tình. Không có Oanh Nhi ở trong phòng lập tức mất đi nhân khí, nội tâm Cảnh Lăng phiền táo không thôi. " Ra ngoài đi một chút, giúp thân thể hồi phục cũng tốt ." Tùy tiện kiếm cho mình một cái cớ, Cảnh Lăng quyết định ra ngoài. Càng đến gần cửa, nội tâm Cảnh Lăng càng mãnh liệt chờ đợi, chính là đang chờ cái gì đến nàng cũng không biết. " Kẽo kẹt" Một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra. Ánh sáng làm cho Cảnh Lăng chói mắt, theo bản năng nàng nâng tay che lại đôi mắt. Cúi đầu, tránh đi ánh mặt trời chiếu đến. Nháy mắt Cảnh Lăng nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc. " Oanh Nhi?" Cảnh Lăng nghi ngờ hỏi, nhìn người đang quỳ trên mặt đất, trong lòng tràn đầy khó hiểu còn có một chút đau lòng, " Ngươi quỳ nơi làm cái gì?" " Oanh Nhi đã làm sai, nên quỳ." Oanh Nhi cúi đầu nói. Nàng vốn tưởng rằng sẽ quỳ vài tiếng đồng hồ, không nghĩ tới nhanh như vậy Công Chúa liền xuất hiện ở trước mặt mình. Trong lòng có một niềm vui sướng. Cảnh Lăng thở dài một tiếng, chuyện lúc nãy chỉ là việc ngoài ý muốn. Liếm ngón tay nếu đổi là người khác làm, nàng nhất định sẽ đem kẻ đó đi xử tử. Nhưng là Oanh Nhi nàng lại hoảng hốt đem đối phương đuổi ra ngoài. Oanh Nhi đối với mình có bao nhiêu coi trọng, nàng rất rõ ràng. Bởi vì vừa rồi mình đem Oanh Nhi đuổi ra ngoài chắc chắn Oanh Nhi áy náy không thôi, lại không rên một tiếng quỳ ở cửa cầu mong mình tha thứ. Này một kẻ ngu ngốc mình thật không biết nói cái gì cho đúng. Muốn nói trên đời này người khiến mình luôn mềm yếu người này nhất định là Oanh Nhi. " Oanh Nhi" Cảnh Lăng cúi thấp người, nhẹ nhàng đem Oanh Nhi nâng dậy, " Ta muốn ngươi đi ra, cũng không có trách ngươi, chỉ là trong lòng ta có chút loạn, muốn yên tĩnh suy nghĩ một chút" " Là Oanh Nhi làm sai sao?" Oanh Nhi ngẩng đầu nhìn Cảnh Lăng, trong mắt tràn đầy bất an. " Nguyên nhân là ở ta" Cảnh Lăng lắc đầu, nói: " Suy nghĩ nhiều mà thôi" " Công Chúa, suy nghĩ cái gì?" Oanh Nhi cẩn thận hỏi. " Ta suy nghĩ...." Vừa muốn nói, lại nhìn thấy ánh mắt trong suốt của Oanh Nhi, Cảnh Lăng lại một lần nữa rối loạn, vội vàng dời đi tầm mắt, " Một vài chuyện không đáng giá nhắc đến." Chính mình kiềm lòng không đậu liếm tay Công Chúa, bị Công Chúa nói " Không đáng giá", ánh mắt Oanh Nhi chợt lóe lên buồn bã, nói không nên lời tâm tình của mình. Vì làm hành động thất lễ Công Chúa mà không bị trách tội nên cao hứng hay là bị Công Chúa xem nhẹ nên thất vọng, có lẽ tất cả đều đúng đi. Oanh Nhi đè lại tâm trạng của mình, tận tức nhẹ nhàng nói, " Nếu là 'không đáng giá nhắc tới', Công Chúa cũng đừng nghĩ nhiều, muốn chú ý sức khỏe của mình, đừng để bản thân mệt mỏi." Cố ý nhấn mạnh câu ' Không đáng giá nhắc tới', Oanh Nhi đã thành công nhìn thấy Công Chúa không được tự nhiên, nội tâm bỗng vui một chút. " Ừ, ta hiểu được." Cảnh Lăng gật đầu, ngôn ngữ khó nghe ra cảm xúc, " Chuyện này dừng ở đây đi." " Oanh Nhi hiểu được." Sự việc liếm ngón tay cứ như vậy bị bỏ qua, chính là cả Cảnh Lăng và Oanh Nhi nội tâm đều để lại một dấu ấn. " Oanh Nhi, cùng ta đi dạo đi." Cảnh Lăng nói, đồng thời cũng bước chân đi trước. Điện công chúa, nơi đây từng lưu lại rất nhiều chuyện tốt đẹp, nàng đang muốn nhớ lại chúng một chút. " Vâng, Công Chúa." Oanh Nhi đáp một tiếng, cùng Cảnh Lăng bảo trì từng bước khoảng cách, yên lặng đi theo Cảnh Lăng. Vừa qua " Hoa lan đình", cách đó không xa đột nhiên truyền đến " Rầm" một tiếng. Cảnh Lăng nhíu nhíu mày, mang theo Oanh Nhi về chỗ phát ra âm thanh. Lọt vào tầm mắt là chậu hoa bị vỡ bên cạnh là một đóa hoa vô cùng xinh đẹp. " Thưa, Trưởng Công Chúa thứ tội!" Một cung nữ gặp Cảnh Lăng liền hoảng loạn quỳ gối trước mặt Cảnh Lăng, hung hăng dập đầu, " Lan nhi, Lan nhi không phải cố ý, cầu Trưởng Công Chúa nể tình nô tỳ nhiều năm hầu hạ, tha cho nô tỳ." Cảnh Lăng cau mày nhìn người trước mặt mình không ngừng dập đầu, Lan nhi này hành động làm nàng nhớ tới lúc Oanh Nhi ở tẩm điện không ngừng dập đầu. Nhưng là tại sao lúc Oanh Nhi dập đầu nàng lại cảm thấy đau lòng cùng bối rối, nhưng với cung nữ này nàng lại hoàn toàn không có loại cảm giác này. Chỉ có khó hiểu cùng phiền toái. Cho dù bởi kiếp trước sự việc, thái độ của nàng đối với Oanh Nhi cũng không nên như vậy đặc biệt nha. Cảm giác này giống như chỉ có đối với người mà mình thích. Nghĩ đến đây, bỗng nhiên mặt Cảnh Lăng đỏ lên, nàng đang suy nghĩ cái gì vậy ? Oanh Nhi là nữ, nàng cũng là nữ, như thế nào sẽ thích nhau. Chắc chắn là do kiếp trước, bị Oanh Nhi làm cho rung động, cho nên bây giờ mới như vậy, nhất định là vậy! Cảnh Lăng tự mình an ủi, một bên vụng trộm liếc nhìn Oanh Nhi, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt tràn đầy nhu tình của Oanh Nhi, lại cuống quít dời đi tầm mắt, trái tim vừa mới ổn định giờ lại đập liên tục. Cảnh Lăng nãy giờ vẫn không lên tiếng, làm cho Lan Nhi nghĩ Cảnh Lăng tức giận, trong lòng càng thêm sợ hãi. Mọi người đều biết Trưởng Công Chúa điêu ngoa tùy hứng, hôm nay mình lại làm vỡ chậu hoa Công Chúa thích nhất, không cần phải nói nhất định sẽ bị phạt rất nặng. Nghĩ như vậy Lan nhi càng them bối rối, " Trưởng Công Chúa, Lan nhi biết sai rồi, xin Trưởng Công Chúa khai ân." Giọng nói Lan nhi làm cho Cảnh Lăng tỉnh lại. " Ngươi nói cái gì?" Cảnh Lăng hỏi lại. " Công ..... Công Chúa..." Cả người Lan nhi run lên, không dám nói thêm cái gì. Im lặng cùng hỏi lại càng làm người ta sợ hãi hơn tức giận. Giống như là mở đầu của bão táp, Lan nhi đã biết không thể được tha thứ, nhắm mắt lại, tuyệt vọng nói, " Công Chúa, là do Lan nhi làm sai, thỉnh Công Chúa xử phạt" Giải thích chỉ làm Công Chúa càng tức giận, thôi thì nhận sai vậy. " Công Chúa" Oanh Nhi cũng quỳ xuống theo, " Lan nhi là không cẩn thận, thỉnh Công Chúa tha tội." " Ta có nói sẽ xử phạt nàng sao?" Cảnh Lăng nhăn mày, nhìn về phía Oanh Nhi, nàng như thế nào lại không hiểu tính cách của mình đâu. " Công Chúa?" Oanh Nhi kinh ngạc ngẩng đầu, trong mắt mang theo một tia vui sướng, Công Chúa, đây là đáp ứng mình đâu. Thật ra nàng không phải giúp Lan nhi mà là không muốn Công Chúa như vậy tùy ý xử người. Lúc trước, nàng cũng từng khẩn cầu nhưng mà Công Chúa không bao giờ để ý đến, không giống như hôm nay, đồng ý nghe ý kiến của mình. " Còn quỳ làm cái gì?" Cảnh Lăng hơi tức giận, liếc nhìn Oanh Nhi. Oanh Nhi này lúc nào cũng quỳ xuống, thật làm cho người ta khó chịu, nàng vẫn là phải dạy lại Oanh Nhi vài ngày, bắt nàng bỏ đi thói quen này. " Tạ Công Chúa khai ân" Ánh mắt Oanh Nhi tràn ngập ý cười, liền đứng dậy. " Công, Công Chúa?" Lan Nhi nghi hoặc nhìn Cảnh Lăng, Công Chúa là cho Oanh Nhi đứng lên, chứ không phải mình, nên nàng cũng không dám tùy tiện đứng lên. " Ngươi cũng đứng lên đi." Cảnh Lăng thản nhiên nói. " Công Chúa, kia hoa lan?" Oanh Nhi thử hỏi " Một đóa hoa mà thôi". Cảnh Lăng tùy ý nhìn đóa hoa trên mặt đất, " Cứu sống thì tiếp tục nuôi, cứu không được thì vứt bỏ." Có lẽ lúc trước nàng xem hoa như mạng, nhưng là hiện tại, đối với loại này yếu ớt, nàng không có chút gì hứng thú. Cảnh Lăng đưa tay cầm lên một chậu hoa khác, đụng một cái lập tức hoa liền chặt đứt. Cái gì dưỡng hoa, quả nhiên chịu không nổi mưa gió, giống như chính mình kiếp trước. " Công Chúa, làm sao vậy?" Lúc Cảnh Lăng bẻ đóa hoa kia, trong mắt liền xuất hiện đau thương, Oanh Nhi vô cùng bất an và lo lắng. Vô ưu vô lự Công Chúa khi nào thì trở nên tràn đầy ưu thương đâu? " Không có gì." Cảnh Lăng lắc lắc đầu, không nói gì, chính là đau thương nhìn đóa hoa trong tay. " Công Chúa, đừng nhìn." Rốt cuộc nhịn không được, Oanh Nhi đoạt lấy đóa hoa trong tay Cảnh Lăng. Tất cả những gì làm Công Chúa đau thương, nàng đều phải hủy diệt. " Oanh Nhi, ngươi...." Khó hiểu nhìn Oanh Nhi. Cảnh Lăng quay đầu nhìn, lại phát hiện kia đôi mắt Oanh Nhi tràn đầy lo lắng cùng đau lòng, tim lại đập loạn nhịp. " Thực xin lỗi Công Chúa, Oanh Nhi thất lễ". Đôi mắt lo lắng nháy mắt hóa thành kiên định, " Oanh Nhi chính là hy vọng Công Chúa vĩnh viễn vui vẻ." " Ha ha." Không biết như thế nào, nhìn bộ dáng nghiêm túc của Oanh Nhi, Cảnh Lăng che miệng, thấp giọng nở nụ cười, " Oanh Nhi, có ngươi thật tốt." " Ôi chao?" Không có tức giận, cũng không có trách phạt, lại nghe Cảnh Lăng nói như vậy, Oanh Nhi bất ngờ. " A" Cảnh Lăng đem hoa cầm trở lại, nhìn vài cái, giống như cảm thán nói, " Đúng vậy, cần gì phải để ý đâu." " Công Chúa, người cuối cùng bị sao vậy?" " Không có gì." Cảnh Lăng mỉm cười, nâng tay đem đóa hoa vứt xuống đất, " Đi thôi, Oanh Nhi." Cảnh Lăng nói, một bên hướng tới một nơi khác đi. " Vâng" Oanh Nhi đáp một tiếng, theo đi lên. Chính là, nhân cơ hội Cảnh Lăng không nhìn thấy, Oanh Nhi liền nhặt lại đóa hoa trên mặt đất, còn phủi đi bụi trên hoa, xem như bảo bối cất kỹ vào trong tay áo. Đồ vật của Công Chúa, cho dù bị vứt bỏ, nàng đều thấy luyến tiếc. " Sao vậy?" Đợi một lát mà vẫn không thấy Oanh Nhi đến bên cạnh, Cảnh Lăng quay đầu hỏi. " Đến đây, Công Chúa." Oanh Nhi mỉm cười. Editor : Vừa đánh xong ở word, chưa kịp lưu lại, con bạn nhấn máy tính tắt cái rụp. Đứng hình 5s, khóc 69 dòng sông, rủa nó 6969 lần. Huhu, muốn đè nó ra hiếp một trận cho bỏ tức mà. Khởi động máy tính lại mà tim đập còn nhanh hơn gặp crush nữa, hên là nó có lưu lại mà bị mất mấy trăm từ. hic
|
Chương 6: Trâm cài tóc. Một trận gió thổi tới, thổi bay vài sợi tóc, Cảnh Lăng nhịn không được hắt xì. Oanh Nhi tiến lên vài bước, thay Cảnh Lăng chắn gió, " Công Chúa, gió lớn, về thôi." Cảnh Lăng sờ sờ mũi, nhìn sắc trời, cũng đã đến buổi tối. Vừa mới ăn qua điểm tâm, hiện tại cũng không quá đói bụng, nhưng mà sợ là Oanh Nhi cũng đã đói bụng đi. " Oanh Nhi, chúng ta trở về đi." Cảnh Lăng nói. " Vâng" Oanh Nhi gật đầu. " Oanh Nhi, ngươi...." Cảnh Lăng còn muốn nói cái gì đó, lại bị một giọng nói chen ngang. " Tham kiến Trưởng Công Chúa." Giọng nói của một tên thái giám vang lên. Cảnh Lăng nhíu mày nhìn về phía tên thái giám đang quỳ. Nhìn đến khuôn mặt quen thuộc, tâm trạng Cảnh Lăng nháy mắt tệ đi rất nhiều. tràn đầy căm thù. Người này nàng sẽ không bao giờ quên. Nếu không phải hắn, Oanh Nhi sẽ không phải chết thảm. Nhìn thấy Lý Công Công , sát khí cơ hồ kiềm chế không được. Nàng muốn giết hắn. Bên người nhiệt độ chợt giảm xuống, mồ hôi bất chợt chảy xuống, Lý Công Công cẩn thận lên tiếng " Công, Công Chúa?" Giết hắn, chỉ cần hắn chết, thù Oanh Nhi sẽ được trả. Này ý nghĩ không ngừng gào thét trong đầu Cảnh Lăng. Một đôi tay nhẹ nhàng cầm lấy tay mình, ấm áp bàn tay, đem Cảnh Lăng thoát khỏi hận ý. Quay đầu liền thấy một đôi mắt ấm áp, trong suốt. " Công Chúa?" Đôi mắt Oanh Nhi tràn đầy lo lắng " Người làm sao vậy, hai tay đều lạnh ngắt" " Ta...." Cảnh Lăng phát hiện, chính mình cư nhiên lại run đến nỗi nỗi ngay cả nói đều nói không được. " Công Chúa, không có việc gì, không có việc gì." Oanh Nhi vỗ nhẹ tay Cảnh Lăng, an ủi. Trước kia, khi mình bất an mẫu thân cũng như vậy an ủi mình, mỗi lần bị mẫu thân vỗ về an ủi mình sẽ bình tĩnh trở lại. Hy vọng Công Chúa cũng sẽ lấy lại bình tĩnh. Rất kỳ quái, tâm trạng tràn đầy căm thù, cứ như vậy lại bình tĩnh như trước. Oanh Nhi giống như ánh sáng mặt trời, chiếu sáng trái tim bị thù hận che đậy, sưởi ấm trái tim nàng. Cảm nhận được tâm tình Cảnh Lăng dần dần bình tĩnh trở lại, Oanh Nhi chậm rãi rút tay về, nhưng lại bị nắm chặt trở lại. Oanh Nhi kinh ngạc nhìn Cảnh Lăng, tay bị gắt gao cầm làm Oanh Nhi cảm nhận được Cảnh Lăng coi trọng mình. Khóe miệng không tự giác câu lên, Công Chúa là ngại ngùng nha. " Ngươi tới làm cái gì?" Cảnh Lăng hít sâu một hơi, dùng lạnh lùng thanh âm để hỏi. " Chúng ta là phụng mệnh hoàng hậu nương nương, đưa cho Trưởng Công Chúa một ít đồ. Lý Công Công cùng với một số thái giám dâng lên mấy khay đồ. " Ta đã biết, các ngươi để đó đi" Cảnh Lăng phất phất tay, vội vàng đem đoàn người Lý Công Công đuổi đi. Nếu để bọn họ ở lại, nàng sợ nàng lại không kiềm chế được hận ý của mình. Lúc đó cho dù là Oanh Nhi cũng không thể ngăn được mình. " Ngươi đem mấy thứ này để trên bàn của ta đi." Cảnh Lăng phân phó thái giám quản sự trong điện, rồi mang theo Oanh Nhi về trước tẩm điện. " Vâng, Công Chúa." Thái giám động tác rất nhanh đã đem tất cả để lên bàn. Cảnh Lăng nhìn lướt qua những thứ Lý Công Công đem đến giống kiếp trước. Trong đó có một cái trâm cài đầu mà nàng rất thích. Cảnh Lăng khóe miệng nhếch lên, cầm lấy trâm cài đầu. Này trâm là của Tây Vực tiến cống, chạm khắc rất tinh tế, trên mặt điêu khắc một đóa hoa lan cách điệu, lúc ánh sáng chiếu vào sẽ phát ra màu xanh ngọc, vô cùng đẹp. Trâm này rất được mẫu hậu yêu thích. Lúc trước nàng cũng rất thích, xin mẫu hậu thật nhiều, nhưng mẫu hậu đều không cho nàng. Lần này đưa cho nàng là vì an ủi nàng, không cần náo loạn. Kiếp trước, nàng thật là vì nhận được thứ này, mà không có so đo với hoàng đệ. Cảnh Lăng nhìn trâm cài đầu, khóe miệng gợi lên một nụ cười trào phúng, thật là lừa tiểu hài tử. Kỳ thật, mẫu hậu không cần làm gì đó, nàng sớm đã không cần tình cảm của mẫu hậu. Cảnh Lăng đối với trâm cài đầu có bao nhiêu thích, Oanh Nhi tự nhiên rất rõ, hiện tại Hoàng Hậu đem tặng cho Công Chúa, trong lòng cũng vui mừng. " Công Chúa, Hoàng Hậu nương nương vẫn rất quan tâm người" Oanh Nhi mỉm cười, " Này trâm cài đầu Hoàng Hậu nương nương vẫn tặng người đâu." " A, lừa tiểu hài tử mà thôi" Cảnh Lăng cầm trâm cài đầu nhìn qua, thật không hiểu tại sao kiếp trước mình lại thích nó đâu? Oanh Nhi che miệng cười, Công Chúa chính là tiểu hài tử đâu. Giả dạng làm người lớn thật không hợp với Công Chúa. " Ngươi cười cái gì?" Nhìn thấy Oanh Nhi mỉm cười, Cảnh Lăng hỏi. " A...." Oanh Nhi nhanh chóng kiếm một cái lý do, " Kia , cái kia trâm cài đầu rất xinh đẹp nha! Đúng chính là bởi vì cái trâm nhìn rất đẹp nên Oanh Nhi liền cười." Nói Công Chúa là tiểu hài tử cái gì, trăm ngàn lần không thể để Công Chúa biết! Bằng không Công Chúa nhất định sẽ tức giận. " Rất đẹp" Cảnh Lăng đem trâm cài đầu đưa trước mặt Oanh Nhi. " Vâng, rất đẹp" Oanh nhi thật sự trả lời. " Xinh đẹp a" Cảnh Lăng mỉm cười nhìn Oanh Nhi, đem cái trâm cho Oanh Nhi, " Vậy tặng cho ngươi" " Này, này...." Oanh Nhi sửng sốt, không tự giác lùi về phía sau vài bước, " Công Chúa đây là thứ người thích nhất, Oanh Nhi không dám nhận." " Bản Công Chúa đã sớm không còn thích nữa." Cảnh Lăng lắc đầu, nhìn trâm cài đầu, " Này trừ bỏ xinh đẹp, còn lại không có gì đặc biệt." " Rất đáng quý, Oanh Nhi thật sự không dám nhận." Oanh Nhi cự tuyệt. Chủ tử ban cho hạ nhân là chuyện thường tình nhưng là những thứ chủ tử dùng qua. Như vậy quý giá trâm cài, Oanh Nhi căn bản không dám nhận. " Ngươi không cần?" Cảnh Lăng nhíu mày, nhìn về phía Oanh Nhi. " Không phải không cần, mà là không dám" Oanh Nhi nói. " Với ta mà nói, khác nhau không lớn." Cảnh Lăng nhún vai, nhìn trong tay trâm cài đầu, " Cái này, ta không thích, ngươi cũng không cần, một khi như vậy, cũng không nên giữ lại." Cảnh Lăng nói xong, đem trâm cài đầu ném ra ngoài. " A, Công Chúa, ngươi làm cái gì?" Nhìn thấy Cảnh Lăng đem nó ném đi, Oanh Nhi liền hoảng hốt, vươn tay muốn đoạt cái trâm từ tay Công Chúa, đáng tiếc động tác của Cảnh Lăng rất nhanh, Oanh Nhi còn không biết cái trâm rơi ở đâu. Nhìn hai tay Cảnh Lăng trống trơn, trong lòng Oanh Nhi dâng lên một cỗ mất mát. Đây là lần đầu Công Chúa cho mình lễ vật, sớm biết sẽ như vậy, nàng đã nhận. " Nếu ngươi đã nói không muốn, chỉ có thể vứt bỏ." Cảnh Lăng biểu tình bình tĩnh. " Ai nói, Oanh Nhi không muốn." Oanh Nhi nói rất nhỏ, " Chỉ cần là của Công Chúa, Oanh Nhi đều thích." Oanh Nhi trong lòng ra quyết định, lát nữa phải ra ngoài kiếm một lúc, cho dù bị rơi hỏng, nàng cũng muốn cất giữ. " Ngươi giận dỗi?" Nhìn bộ dáng hối hận của Oanh Nhi, Cảnh Lăng che miệng cười, giống như làm ảo thuật, cái trâm cài đầu một lần nữa lại xuất hiện trong tay Cảnh Lăng. Cầm trâm cài đầu đưa tới trước mặt Oanh Nhi, " Lúc này, còn muốn không nhận sao?" " Không, sẽ không." Oanh Nhi lộ ra nụ cười tươi, chạy nhanh đoạt lấy trâm. Xem như trân bảo, chặt chẽ hộ trong ngực. " Sớm như vậy, không phải tốt lắm sao?" Cảnh Lăng cười nhìn hành động của Oanh Nhi. " Công Chúa, người vừa rồi không phải ném nó rồi sao?" Nói như vậy, Oanh Nhi cũng cười. Mặt kệ Công Chúa trả lời như thế nào, nàng chính là hưởng thụ cùng Công Chúa nói chuyện, hưởng thụ Công Chúa chọc ghẹo mình, hưởng thụ Công Chúa biểu tình không tự nhiên. " Bản Công Chúa hướng đến đều là tùy tâm sở dục, muốn như thế nào thì liền như vậy." Cảnh Lăng tươi cười. " Vâng, vâng, Công Chúa nói, ai cũng không được nghi ngờ." Oanh Nhi phụ họa, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ cùng sủng nịch. Còn lại mấy thứ trên bàn tuy là quý giá, nhưng cũng không phải thứ gì có ý nghĩa, Cảnh Lăng nhìn lướt qua, phân phó Oanh Nhi, " Còn lại thứ gì đó sắp xếp lại đi." " Vâng, Công Chúa" Oanh Nhi đáp một tiếng, đem trên bàn này đó thu thập , thuận tay cầm lấy quyển sách đưa Công Chúa " Còn một lát nữa mới đến buổi tối, Công Chúa hãy ngồi xem sách một lát." " Ừ" Cảnh Lăng gật gật đầu, kết quả sách mà Oanh Nhi đưa cho nàng là trước đây nàng đã xem qua. Lấy chính mình tuổi thực tế mà nói, thật là ngây thơ, bất quá không biết có phải do Oanh Nhi đưa cho nên nàng vẫn thích xem này sách. Nhìn Oanh Nhi đang chuyên tâm sắp xếp đồ đạc trên giá sách, thuận tiện quét dọn một ít bụi. Loại này yên bình cuộc sống, thật giống như là một đôi ân ái vợ chồng..... Ý thức được mình đang suy nghĩ cái gì, mặt Cảnh Lăng đột nhiên liền đỏ lên, gần đây sao nàng luôn nghĩ đến chuyện này đâu. " Oanh Nhi." Đột nhiên như nhớ tới cái gì Cảnh Lăng kêu to một tiếng. " Làm sao vậy, Công Chúa?" Oanh Nhi quay đầu, hỏi. " Về sau ngươi thích cái gì, trực tiếp nói với ta, không cần vụng trộm, cũng đừng cất những thứ không có ý nghĩa." Cảnh Lăng nói. Biết Trưởng Công Chúa nói chính là việc mình vụng trộm cất kia đóa hoa lan, mặt Oanh Nhi hơi đỏ lên. Nàng nghĩ đến mình làm thật cẩn thận, nguyên lai Công Chúa đều biết, cho nên mới đưa cho mình trâm cài đầu sao? " Đồ vật của Công Chúa, tất cả đều có ý nghĩa." Oanh Nhi nghiêm túc nói. Trong lúc vô tình lại nhìn thấy đôi mắt tràn đầy nhu tình của Oanh Nhi, tâm Cảnh Lăng lại tràn đầy bối rối. " Tùy, tùy ngươi đi."
|
Chương 7: Ăn tối. Tới bữa tối, các cung nữ dọn đem đồ ăn dọn hết trên bàn. Sắp xếp xong tất cả đều lui về sau, Cảnh Lăng phất tay cho tất cả lui ra, " Đều lui ra đi, Oanh Nhi ở lại." " Vâng", Các cung nữ bưng khay ra ngoài, chỉ là trong mắt tràn đầy khó hiểu, mỗi khi Công Chúa dùng bữa đều một đống người hậu hạ, thế nào hôm nay chỉ để lại mình Oanh Nhi. Trong điện chỉ còn lại hai người, phá lệ yên tĩnh, cũng rất thích ý. " Công Chúa, Oanh Nhi chia thức ăn cho người nha?" Oanh Nhi đứng ở bên cạnh cung kính nói. " Không cần." Cảnh Lăng lắc đầu, " Hôm nay cho ngươi ở lại, không phải cho ngươi chia thức ăn" " Kia Công Chúa?" Oanh Nhi khó hiểu, không chia thức ăn, vậy cho nàng ở lại làm cái gì? " Ngồi xuống đi." Cảnh Lăng vỗ vỗ cái ghế bên cạnh, " Cùng Bản Công Chúa ăn đi." " Công Chúa, Oanh Nhi không dám." Oanh Nhi kinh sợ quỳ xuống. " Tại sao lại quỳ", Cảnh Lăng bất đắc dĩ, nhíu mày, " Không phải đã nói, lúc không có người ngoài không cần phải quỳ sao?" " Đúng, nhưng là Công Chúa..." Oanh Nhi do dự. " Bất kể cái gì?" " Nhưng là Công Chúa kêu Oanh Nhi ngồi ăn cùng người, Oanh Nhi không dám" Oanh Nhi nói. " Ngồi ăn cùng Bản Công Chúa, như vậy sẽ làm khó dễ ngươi sao?" Cảnh Lăng nhìn Oanh Nhi trong mắt hiện ra một tia ưu thương. " Không, Không phải như thế, có thể...." Oanh Nhi lo sợ nhất là nhìn thấy Công Chúa biểu tình đau khổ. " Quên đi, ngươi cái gì cũng không cần nói nữa." Oanh Nhi còn chưa nói xong thì đã bị Cảnh Lăng đánh gãy, " Ta biết ta điêu ngoa tùy hứng, ai cũng không thích ta, ngươi không muốn ngồi ăn cùng ta cũng đúng, ta đường đường là một Công Chúa, tìm một người ngồi ăn cùng, cũng không..." Cảnh Lăng còn chưa nói xong, Oanh Nhi đã " Xoát" một tiếng, Oanh Nhi đã ngồi xuống ghế, " Được ngồi ăn cùng Công Chúa, là vinh hạnh của Oanh Nhi, Oanh Nhi thật sự rất vui, sao lại không muốn." " Đừng an ủi ta." Trong mắt Cảnh Lăng ưu thương không giảm, " Các ngươi đều nghĩ ta như vậy." " Công Chúa, Oanh Nhi thề, Oanh Nhi đối với Công Chúa trời đất làm chứng." Oanh Nhi tràn đầy nghiêm túc, " Được cùng ăn với, là Oanh Nhi đã tích đức bao đời mới được. Vừa nãy không phải là Oanh Nhi không muốn, mà là Oanh Nhi thụ sủng nhược kinh." " Thật sự ?" Đôi mắt Oanh Nhi nháy mắt thay đổi, tràn đầy vui vẻ, giống như đứa trẻ phát hiện ra một thứ gì đó thích thú. " Tuyệt vô hư ngôn" Oanh Nhi cam đoan nói. Nàng như thế nào lại quên, Công Chúa chính là một đứa trẻ chin tuổi đâu, hiện tại là giai đoạn mẫn cảm nhất, mình cự tuyệt, sẽ làm Công Chúa cảm thấy mình bị người khác ghét. Nghĩ như vậy, Oanh Nhi không khỏi mắng chính mình. " Vậy là tốt rồi." Cảnh Lăng nở nụ cười, chỉ chỉ trên bàn đầy thức ăn, " Vậy cùng ăn với ta đi." " Tuân mệnh, Công Chúa." Oanh Nhi gật gật đầu, đem tầm mắt nhìn đến thức ăn trên bàn. Ở chỗ mà Oanh Nhi không thấy, Cảnh Lăng ngoéo khóe miệng. Hình như nàng, đã tìm ra biện pháp làm Oanh Nhi nghe lời đâu. So với cứng nhắc, ở trước mặt Oanh Nhi giả bộ đáng thương càng thêm hữu hiệu đâu. Nghĩ như vậy, ánh mắt Cảnh Lăng nhìn về Oanh Nhi càng thêm ôn nhu. " Công Chúa làm sao vậy, sao lại nhìn Oanh Nhi?" Đợi hồi lâu, Oanh Nhi không thấy Cảnh Lăng cầm đũa, Oanh Nhi hướng Cảnh Lăng nhìn thì thấy Công Chúa đang chống cằm, nhìn chính mình. " Không có gì, chỉ là bỗng nhiên muốn như vậy nhìn ngươi thôi." Cảnh Lăng mỉm cười nói. " Công Chúa, nếu không ăn thức ăn sẽ nguội." Oanh Nhi chỉ chỉ bàn thức ăn. " Ta còn chưa đói bụng, ngươi ăn trước đi." Cảnh Lăng nói, không biết tại sao, nàng lại muốn bộ dáng lúc Oanh Nhi ăn cơm, nhất định rất ôn nhu lại mê người. " Oanh Nhi cũng chưa đói." Oanh Nhi trả lời, cũng không cầm lấy đũa. Nhìn đến trong mắt Oanh Nhi tràn đầy kiên định, Cảnh Lăng thở dài, xem ra nếu nàng không động đũa, Oanh Nhi cũng sẽ giống mình. Xem ra, muốn cùng Oanh Nhi ngang hàng vị trí, còn cần một khoảng thời gian để thay đổi mới được. Cầm lấy chiếc đũa, gắp một miếng thịt bò. Thịt bò không có chút điểm mùi, mềm mại. Cảnh Lăng nhắp mắt, " Ăn ngon thật." " Ngon liền ăn nhiều một chút." Nhìn thấy Cảnh Lăng thực thích này đồ ăn, Oanh Nhi lập tức gắp thêm một miếng thit bò bỏ vào chén Cảnh Lăng. " Ta không phải nói hôm nay không cần ngươi chia thức ăn sao?" Cảnh Lăng nhíu mày, làm cho Oanh Nhi cùng ăn với mình, chính là muốn kéo gần khoảng cách hai người. " Công Chúa, Oanh Nhi không phải chia thức ăn, Oanh Nhi chính là đem thức ăn gắp vào chén Công Chúa mà thôi." Oanh Nhi mỉm cười, giải thích. Nàng biết nếu còn tất tất cung kính nói chuyện với Công Chúa, thì nhất định người sẽ tức giận. " Như vậy à." Cảnh Lăng lộ ra một cái mỉm cười, thuận tay đem một miếng thịt vịt, một khối ba chỉ, còn có không ít thức ăn chay bỏ vào trong chén Oanh Nhi. " Công, Công Chúa?" " Trên bàn có nhiều đồ ăn như vậy, ta làm sao biết thứ nào ăn ngon, ngươi trước tiên ăn trước cảm thấy ngon thì nói ta mới ăn."Cảnh Lăng nói. " Công Chúa, Oanh Nhi đã biết." Oanh Nhi khóe miệng hơi hơi nhếch lên, Công Chúa, đây là đối tốt với mình đâu. Cầm chiếc đũa , nghĩ muốn đem thức ăn trong chén ăn hết. " Ai, ăn chậm một chút, cẩn thận nghẹn." Cảnh Lăng đưa tay, ngăn cản Oanh Nhi ăn lang thôn hổ yết, đưa tay nhẹ nhàng nhéo một chút Oanh Nhi hai má, " Ngươi xem, ăn cái gì cũng nên ăn chậm mới tốt." Oanh Nhi ngây ngô cười, dừng lại đũa. Đem thức ăn trong miệng nhai kỹ. Nàng không phải không biết nên ăn chậm, chính là, bởi vì do Công Chúa gắp cho mình thức ăn, liền nhịn không được muốn đem toàn bộ bỏ vào miệng. Thật vất vả đem tất cả thức ăn trong miệng nuốt xuống, Oanh Nhi lộ ra một cái thỏa mãn tươi cười, " Công Chúa, ăn ngon, tốt lắm ăn." " Bản Công Chúa tốt lắm ăn sao?" Cảnh Lăng chọn mi nhìn Oanh Nhi. Oanh Nhi lúc này nhìn thực ngây ngốc, Cảnh Lăng nhịn không được chọc ghẹo Oanh Nhi. " Không không không, Công Chúa không thể ăn, là đồ ăn ăn ngon." Oanh Nhi lập tức trả lời. " Ngươi chưa ăn ta, làm sao biết ta ăn không thể ăn." Cảnh Lăng hai tay chống nạnh, thân thủ vỗ vỗ trán Oanh Nhi, " Bản Công Chúa, chắc chắn chính mình nhất định là thiên hạ đẹp nhất vị." " Vâng vâng vâng, Công Chúa chính là thiên hạ đẹp nhất vị." Oanh Nhi phụ họa. " Thế này mới đúng." Cảnh Lăng nở nụ cười. Hai gò má Oanh Nhi đỏ lên, Công Chúa tươi cười, thật đẹp đâu. " Canh thực nóng, giúp ta thổi nguội." Cảnh Lăng cầm chén canh đưa cho Oanh Nhi. " Vâng, Công Chúa." Oanh Nhi nhận chén canh, còn thật sự chăm chú thổi. " Công Chúa, có thể uống." Cảm giác nhiệt độ của chén canh đã giảm, Oanh Nhi đem chén canh đưa cho Cảnh Lăng. " Ngươi trước nếm thử, xác định không nóng lại đưa cho ta." Cảnh Lăng cũng không nhận lấy. " Vâng." Oanh Nhi mỉm cười, Công Chúa ý tứ nàng hiểu được, trong lòng ấm áp dạt dào, có người quan tâm mình, thật sự rất tốt. Lấy cái thìa, múc một muỗng thử nếm thử. " Công Chúa, độ ẩm vừa lúc, có thể uống." Đem bát canh trả lại cho Cảnh Lăng. Oanh Nhi nói. " Hương vị như thế nào?" Cảnh Lăng nhíu mày nhìn Oanh Nhi, " Uống ngon không?" " Rất ngon." Oanh Nhi trả lời. " Như vậy à, vậy ta nếm thử." Kết quả, Cảnh Lăng cầm lấy chiếc thìa múc một miếng, rồi lại đem chén canh đưa tới Oanh Nhi, " Rất lạt, Bản Công Chúa không thích, Oanh Nhi thay Bản Công Chúa uống đi." " Oanh Nhi tuân mệnh." Khóe miệng ngoéo một cái, Oanh Nhi bưng chén canh, uống sạch sẽ. Lúc ăn, Cảnh Lăng thường lấy cớ thử đồ ăn, hoặc không thể ăn, đem thức ăn đều cho Oanh Nhi ăn. Biết là do Công Chúa đối tốt với mình nên Oanh Nhi luôn luôn tiếp nhận. Đây là điều nàng thích nhất ở Công Chúa, tùy rằng luôn tùy hứng, nhưng là Công Chúa rất thiện lương. Một bữa cơm, ở bất tri bất giác đã càng kéo gần khoảng cách.
|
Chương 7: Ăn tối. Tới bữa tối, các cung nữ dọn đem đồ ăn dọn hết trên bàn. Sắp xếp xong tất cả đều lui về sau, Cảnh Lăng phất tay cho tất cả lui ra, " Đều lui ra đi, Oanh Nhi ở lại." " Vâng", Các cung nữ bưng khay ra ngoài, chỉ là trong mắt tràn đầy khó hiểu, mỗi khi Công Chúa dùng bữa đều một đống người hậu hạ, thế nào hôm nay chỉ để lại mình Oanh Nhi. Trong điện chỉ còn lại hai người, phá lệ yên tĩnh, cũng rất thích ý. " Công Chúa, Oanh Nhi chia thức ăn cho người nha?" Oanh Nhi đứng ở bên cạnh cung kính nói. " Không cần." Cảnh Lăng lắc đầu, " Hôm nay cho ngươi ở lại, không phải cho ngươi chia thức ăn" " Kia Công Chúa?" Oanh Nhi khó hiểu, không chia thức ăn, vậy cho nàng ở lại làm cái gì? " Ngồi xuống đi." Cảnh Lăng vỗ vỗ cái ghế bên cạnh, " Cùng Bản Công Chúa ăn đi." " Công Chúa, Oanh Nhi không dám." Oanh Nhi kinh sợ quỳ xuống. " Tại sao lại quỳ", Cảnh Lăng bất đắc dĩ, nhíu mày, " Không phải đã nói, lúc không có người ngoài không cần phải quỳ sao?" " Đúng, nhưng là Công Chúa..." Oanh Nhi do dự. " Bất kể cái gì?" " Nhưng là Công Chúa kêu Oanh Nhi ngồi ăn cùng người, Oanh Nhi không dám" Oanh Nhi nói. " Ngồi ăn cùng Bản Công Chúa, như vậy sẽ làm khó dễ ngươi sao?" Cảnh Lăng nhìn Oanh Nhi trong mắt hiện ra một tia ưu thương. " Không, Không phải như thế, có thể...." Oanh Nhi lo sợ nhất là nhìn thấy Công Chúa biểu tình đau khổ. " Quên đi, ngươi cái gì cũng không cần nói nữa." Oanh Nhi còn chưa nói xong thì đã bị Cảnh Lăng đánh gãy, " Ta biết ta điêu ngoa tùy hứng, ai cũng không thích ta, ngươi không muốn ngồi ăn cùng ta cũng đúng, ta đường đường là một Công Chúa, tìm một người ngồi ăn cùng, cũng không..." Cảnh Lăng còn chưa nói xong, Oanh Nhi đã " Xoát" một tiếng, Oanh Nhi đã ngồi xuống ghế, " Được ngồi ăn cùng Công Chúa, là vinh hạnh của Oanh Nhi, Oanh Nhi thật sự rất vui, sao lại không muốn." " Đừng an ủi ta." Trong mắt Cảnh Lăng ưu thương không giảm, " Các ngươi đều nghĩ ta như vậy." " Công Chúa, Oanh Nhi thề, Oanh Nhi đối với Công Chúa trời đất làm chứng." Oanh Nhi tràn đầy nghiêm túc, " Được cùng ăn với, là Oanh Nhi đã tích đức bao đời mới được. Vừa nãy không phải là Oanh Nhi không muốn, mà là Oanh Nhi thụ sủng nhược kinh." " Thật sự ?" Đôi mắt Oanh Nhi nháy mắt thay đổi, tràn đầy vui vẻ, giống như đứa trẻ phát hiện ra một thứ gì đó thích thú. " Tuyệt vô hư ngôn" Oanh Nhi cam đoan nói. Nàng như thế nào lại quên, Công Chúa chính là một đứa trẻ chin tuổi đâu, hiện tại là giai đoạn mẫn cảm nhất, mình cự tuyệt, sẽ làm Công Chúa cảm thấy mình bị người khác ghét. Nghĩ như vậy, Oanh Nhi không khỏi mắng chính mình. " Vậy là tốt rồi." Cảnh Lăng nở nụ cười, chỉ chỉ trên bàn đầy thức ăn, " Vậy cùng ăn với ta đi." " Tuân mệnh, Công Chúa." Oanh Nhi gật gật đầu, đem tầm mắt nhìn đến thức ăn trên bàn. Ở chỗ mà Oanh Nhi không thấy, Cảnh Lăng ngoéo khóe miệng. Hình như nàng, đã tìm ra biện pháp làm Oanh Nhi nghe lời đâu. So với cứng nhắc, ở trước mặt Oanh Nhi giả bộ đáng thương càng thêm hữu hiệu đâu. Nghĩ như vậy, ánh mắt Cảnh Lăng nhìn về Oanh Nhi càng thêm ôn nhu. " Công Chúa làm sao vậy, sao lại nhìn Oanh Nhi?" Đợi hồi lâu, Oanh Nhi không thấy Cảnh Lăng cầm đũa, Oanh Nhi hướng Cảnh Lăng nhìn thì thấy Công Chúa đang chống cằm, nhìn chính mình. " Không có gì, chỉ là bỗng nhiên muốn như vậy nhìn ngươi thôi." Cảnh Lăng mỉm cười nói. " Công Chúa, nếu không ăn thức ăn sẽ nguội." Oanh Nhi chỉ chỉ bàn thức ăn. " Ta còn chưa đói bụng, ngươi ăn trước đi." Cảnh Lăng nói, không biết tại sao, nàng lại muốn bộ dáng lúc Oanh Nhi ăn cơm, nhất định rất ôn nhu lại mê người. " Oanh Nhi cũng chưa đói." Oanh Nhi trả lời, cũng không cầm lấy đũa. Nhìn đến trong mắt Oanh Nhi tràn đầy kiên định, Cảnh Lăng thở dài, xem ra nếu nàng không động đũa, Oanh Nhi cũng sẽ giống mình. Xem ra, muốn cùng Oanh Nhi ngang hàng vị trí, còn cần một khoảng thời gian để thay đổi mới được. Cầm lấy chiếc đũa, gắp một miếng thịt bò. Thịt bò không có chút điểm mùi, mềm mại. Cảnh Lăng nhắp mắt, " Ăn ngon thật." " Ngon liền ăn nhiều một chút." Nhìn thấy Cảnh Lăng thực thích này đồ ăn, Oanh Nhi lập tức gắp thêm một miếng thit bò bỏ vào chén Cảnh Lăng. " Ta không phải nói hôm nay không cần ngươi chia thức ăn sao?" Cảnh Lăng nhíu mày, làm cho Oanh Nhi cùng ăn với mình, chính là muốn kéo gần khoảng cách hai người. " Công Chúa, Oanh Nhi không phải chia thức ăn, Oanh Nhi chính là đem thức ăn gắp vào chén Công Chúa mà thôi." Oanh Nhi mỉm cười, giải thích. Nàng biết nếu còn tất tất cung kính nói chuyện với Công Chúa, thì nhất định người sẽ tức giận. " Như vậy à." Cảnh Lăng lộ ra một cái mỉm cười, thuận tay đem một miếng thịt vịt, một khối ba chỉ, còn có không ít thức ăn chay bỏ vào trong chén Oanh Nhi. " Công, Công Chúa?" " Trên bàn có nhiều đồ ăn như vậy, ta làm sao biết thứ nào ăn ngon, ngươi trước tiên ăn trước cảm thấy ngon thì nói ta mới ăn."Cảnh Lăng nói. " Công Chúa, Oanh Nhi đã biết." Oanh Nhi khóe miệng hơi hơi nhếch lên, Công Chúa, đây là đối tốt với mình đâu. Cầm chiếc đũa , nghĩ muốn đem thức ăn trong chén ăn hết. " Ai, ăn chậm một chút, cẩn thận nghẹn." Cảnh Lăng đưa tay, ngăn cản Oanh Nhi ăn lang thôn hổ yết, đưa tay nhẹ nhàng nhéo một chút Oanh Nhi hai má, " Ngươi xem, ăn cái gì cũng nên ăn chậm mới tốt." Oanh Nhi ngây ngô cười, dừng lại đũa. Đem thức ăn trong miệng nhai kỹ. Nàng không phải không biết nên ăn chậm, chính là, bởi vì do Công Chúa gắp cho mình thức ăn, liền nhịn không được muốn đem toàn bộ bỏ vào miệng. Thật vất vả đem tất cả thức ăn trong miệng nuốt xuống, Oanh Nhi lộ ra một cái thỏa mãn tươi cười, " Công Chúa, ăn ngon, tốt lắm ăn." " Bản Công Chúa tốt lắm ăn sao?" Cảnh Lăng chọn mi nhìn Oanh Nhi. Oanh Nhi lúc này nhìn thực ngây ngốc, Cảnh Lăng nhịn không được chọc ghẹo Oanh Nhi. " Không không không, Công Chúa không thể ăn, là đồ ăn ăn ngon." Oanh Nhi lập tức trả lời. " Ngươi chưa ăn ta, làm sao biết ta ăn không thể ăn." Cảnh Lăng hai tay chống nạnh, thân thủ vỗ vỗ trán Oanh Nhi, " Bản Công Chúa, chắc chắn chính mình nhất định là thiên hạ đẹp nhất vị." " Vâng vâng vâng, Công Chúa chính là thiên hạ đẹp nhất vị." Oanh Nhi phụ họa. " Thế này mới đúng." Cảnh Lăng nở nụ cười. Hai gò má Oanh Nhi đỏ lên, Công Chúa tươi cười, thật đẹp đâu. " Canh thực nóng, giúp ta thổi nguội." Cảnh Lăng cầm chén canh đưa cho Oanh Nhi. " Vâng, Công Chúa." Oanh Nhi nhận chén canh, còn thật sự chăm chú thổi. " Công Chúa, có thể uống." Cảm giác nhiệt độ của chén canh đã giảm, Oanh Nhi đem chén canh đưa cho Cảnh Lăng. " Ngươi trước nếm thử, xác định không nóng lại đưa cho ta." Cảnh Lăng cũng không nhận lấy. " Vâng." Oanh Nhi mỉm cười, Công Chúa ý tứ nàng hiểu được, trong lòng ấm áp dạt dào, có người quan tâm mình, thật sự rất tốt. Lấy cái thìa, múc một muỗng thử nếm thử. " Công Chúa, độ ẩm vừa lúc, có thể uống." Đem bát canh trả lại cho Cảnh Lăng. Oanh Nhi nói. " Hương vị như thế nào?" Cảnh Lăng nhíu mày nhìn Oanh Nhi, " Uống ngon không?" " Rất ngon." Oanh Nhi trả lời. " Như vậy à, vậy ta nếm thử." Kết quả, Cảnh Lăng cầm lấy chiếc thìa múc một miếng, rồi lại đem chén canh đưa tới Oanh Nhi, " Rất lạt, Bản Công Chúa không thích, Oanh Nhi thay Bản Công Chúa uống đi." " Oanh Nhi tuân mệnh." Khóe miệng ngoéo một cái, Oanh Nhi bưng chén canh, uống sạch sẽ. Lúc ăn, Cảnh Lăng thường lấy cớ thử đồ ăn, hoặc không thể ăn, đem thức ăn đều cho Oanh Nhi ăn. Biết là do Công Chúa đối tốt với mình nên Oanh Nhi luôn luôn tiếp nhận. Đây là điều nàng thích nhất ở Công Chúa, tùy rằng luôn tùy hứng, nhưng là Công Chúa rất thiện lương. Một bữa cơm, ở bất tri bất giác đã càng kéo gần khoảng cách.
|