Trọng Sinh Chi Trưởng Công Chúa
|
|
Chương 13: Năm năm. " Công Chúa, năm nay mùa đông càng lạnh hơn, Công Chúa, người phải mặc nhiều chút mới được." Giúp Cảnh Lăng khoác thêm áo khoác, Oanh Nhi lo lắng dặn dò. " Đã biết, Oanh Nhi." Cảnh Lăng có chút bấc đắc dĩ nhìn Oanh Nhi, " Ta đều đã mười bốn tuổi, thân thể đã sớm không còn như trước ốm yếu, ngươi đừng lo cho ta. " Năm nàng chín tuổi, đi săn bắn, nàng không cẩn thận bị cảm, nằm trên giường vài ngày. Từ dó về sau, mỗi khi đi săn bắn, Oanh Nhi đều nhắc lại chuyện đó. " Còn không phải là do Công Chúa không chịu chú ý bản thân sao, Oanh Nhi đành phải nhắc nhở người." Oanh Nhi sủng nịch nhìn Cảnh Lăng. Năm năm, nàng xem Công Chúa từng ngày từng ngày lớn lên, càng ngày càng đẹp, kia tình cảm giấu kín trong lòng cũng mãnh liệt hơn. Có đôi khi chỉ nhìn Công Chúa, nàng cũng sẽ đỏ mặt. Nàng không biết cái kia tình cảm là cái gì, nàng chỉ biết này tình cảm cùng tình cảm giữa cung nữ đối với chủ tử là khác nhau hoàn toàn. Tựa hồ còn là một cái thâm tình cảm tình. " Oanh Nhi, sao vậy?" Phát hiện Oanh Nhi lại ngẫn người, Cảnh Lăng hỏi. Không biết từ khi nào Oanh Nhi thực dễ ngẫn người. " Không có gì." Oanh Nhi phục hồi tinh thần, " Oanh Nhi cảm thấy này bộ quần áo rất đẹp." " Ngươi nếu thích, ta còn có không ít vải vóc, ngươi cầm may quần áo đi." Cảnh Lăng nói. " Công Chúa, mỗi lần trong cung ban vải vóc, người đều cho Oanh Nhi không ít." Oanh Nhi cười nói, " Oanh Nhi cũng không giống Công Chúa có lớn như vậy tẩm điện, lại cho thêm, phòng Oanh Nhi còn không biết để ở đâu. " Ta ngày mai làm cho bọn họ đổi cho ngươi căn phòng khác." Vừa nghe Oanh Nhi nói, phòng không đủ chỗ, phản ứng đầu tiên của Cảnh Lăng là đổi căn phòng lớn hơn. " Công Chúa." Oanh Nhi dở khóc dở cười, phòng của nàng so với cung nữ khác đã lớn hơn gấp đôi, nếu tiếp tục đổi, thật sự sẽ không khác gì so với tẩm điện, " Phòng của Oanh Nhi đã rất lớn, chính là dạo này Công Chúa ban đồ vật rất nhiều, Oanh Nhi đều dùng không hết. Thật là lãng phí." " Có cái gì quan hệ." Cảnh Lăng nhún vai, đối với Oanh Nhi, nàng chính là hận không thể cho Oanh Nhi những thứ tốt nhất. " Oanh Nhi nếu thiếu cái gì, nhất định sẽ nói cho Công Chúa, cho nên Công Chúa không cần như vậy đâu." Oanh Nhi nói. " Được rồi." Cảnh Lăng nghĩ nghĩ, đáp ứng. Đoàn người đi săn bắn đã đến trước cửa cung, Oanh Nhi lần cuối xác nhận Công Chúa sẽ không chịu lạnh, mới yên tâm cùng Công Chúa ngồi cùng kiệu. Trắng xóa tuyết trắng bao trùm toàn bộ khu vực săn bắn, vô cùng xinh đẹp. Cỗ kiệu của hoàng đế đã hạ xuống, đi theo bên người là hai nữ tử ung dung xinh đẹp. Một là mẫu hậu của nàng, đương kim hoàng thượng, còn một người là Lưu quý phi. Này Lưu quý phi rất thủ đoạn, nói hai ba câu liền thân cận được với lục hoàng tử. Hoàng đế yêu thương nhất chính là Công Chúa, coi trọng nhất cũng là lục hoàng tử. Lấy lòng lục hoàng tử, cũng giống như với hoàng đế. Cho nên dù không có của nàng giúp, Lưu phi vẫn như cũ, ở bốn năm trước, liền được phong thành quý phi, hơn nữa còn là hoàng đế yêu thích nhất. Lục hoàng tử cùng nàng khác nhau, hắn luôn được mẫu hậu để ý, cho nên cho dù Lưu phi muốn đối với hắn dở trò, cũng sẽ bị hoàng hậu toàn bỏ xóa bỏ. Cho nên lục hoàng tử hắn không giống như nàng trước đây, bị Lưu quý phi phá hủy thanh danh, trở thành đá kê chân. Hoàng đế phía sau đi theo là Lý Công Công hiện nay rất được coi trọng. Năm trước, Đức Công Công đột nhiên bệnh chết, Lý Công Công liền thế vị trí của Đức Công Công. Nhìn hai sự việc diễn ra, Cảnh Lăng thở dài, quả nhiên là không thể thay đổi lịch sử sao? Nàng cố ý không cùng Lưu quý phi lui tới, nhưng là nàng vẫn như cũ được phong phi. Nàng làm cho Thái y cách một đoạn thời gian liền giúp Đức Công Công bắt mạch, chính là muốn giúp hắn thoát khỏi cái chết, cuối cùng vẫn không được. Lịch sử vẫn là như cũ. " Công Chúa, ngươi làm sao vậy?" Cảm nhận được tâm trạng Cảnh Lăng thay đổi, Oanh Nhi hỏi. " Không có gì, chỉ là ta ngắm phong cảnh nhất thời nhập tâm mà thôi." Cảnh Lăng trả lời. " Phong cảnh tuy rằng rất đẹp, nhưng cũng không cần xem nhập tâm như vậy. Lúc người chín tuổi cùng vì mãi xem cảnh nên mới bệnh." Oanh Nhi nói. " Ngươi sao lại nhắc tới chuyện đó." Cảnh Lăng bất đắc dĩ, nàng không phải kẻ ngốc phạm phải lần thứ hai, Oanh Nhi sao cứ nhắc tới chuyện này hoài. " Vì muốn nhắc Công Chúa nhớ." Oanh Nhi mỉm cười, năm năm nàng học được rất nhiều, nhất là việc cãi lại lời Công Chúa. Rất nhiều lần đều làm cho Cảnh Lăng không thể từ chối. " Đã biết, đã biết, ta liền vào trại được chứ." Cảnh Lăng bất đắc dĩ nói. " Công Chúa, người chỉ biết nói thôi, không chịu ghi nhớ gì hết." Oanh Nhi không lưu tình vạch trần nàng. " Oanh Nhi ngươi thật là." Cảnh Lăng nói, " Bản Công Chúa đem ngươi làm hư, ngươi tổng nói ta ngốc sao." " Công Chúa hiện tại mới phát hiện sao." Oanh Nhi khẽ cười trừng mắt nhìn, " Bất quá đã muộn, Oanh Nhi đã sửa không được." " Hừ, ngươi nghĩ ta trị không được ngươi sao." Cảnh Lăng hừ một tiếng, hung hăng nhéo Oanh Nhi một cái. Cảm thấy mỹ mãn nhìn Oanh Nhi đau, bởi vì còn có mọi người mà không dám kêu đau. " Cho ngươi dám nói ta ngốc." Cảnh Lăng đặc biệt nói. " Công Chúa, là Oanh Nhi sai." Trên mặt Oanh Nhi lộ ra nét mặt cầu xin tha thứ, " Thỉnh Công Chúa lần sao nhẹ tay, nếu Công Chúa nhéo mạnh quá, coi chừng lần sao không có chỗ cho người nhéo nữa đâu." Cảnh Lăng nhéo rất nhẹ, chỉ có một chút cảm giác. Chính là mỗi lần Oanh Nhi đều biểu lộ rất đau, làm Công Chúa bật cười. " Da ngươi dày như vậy, ta mỗi ngày đều nhéo cũng không sao." Cảnh Lăng liếc mắt nhìn Oanh Nhi một cái, " Đừng lừa ta." " A" Oanh Nhi khẽ cười, " Công Chúa đúng là rất thông minh, Oanh Nhi nói dối một chút cũng bị người phát hiện." " Đừng nịnh nọt ta." Cảnh Lăng nói. " Công Chúa, những câu Oanh Nhi nói đều thật." " Được rồi đừng ba hoa, trước tiên vào lều đi." Cùng Oanh Nhi nói chuyện, hoàng đế đã muốn tiến vào trại. Lều trại của Cảnh Lăng cách đó không xa, mặt trên vẽ đồ án rất tinh xảo, rèm cửa chỉ dùng kim tuyến tạo thành. Xa hoa lều trại biểu thị nàng ở trong lòng hoàng đế địa vị. Sờ sờ sợi dây kim quang, Cảnh Lăng khẽ cười. Ai nói lịch sử là giống như trước. Ít nhất của nàng quỹ tích cùng kiếp trước đã rất khác nhau. Kiếp trước nàng là không được đi theo săn bắn. Kiếp này nàng vẫn có được sủng ái của hoàng đế. Cảnh Lăng mang theo Oanh Nhi tiến vào trong lều. " Đều đi ra đi." Cảnh Lăng nói với các cung nữ. " Vâng." Các cung nữ đã muốn biết thói quen của Công Chúa. Trên bàn điểm tâm đã dọn lên, Cảnh Lăng đi qua, đưa tay lấy một khối điểm tâm, lại bị Oanh Nhi ngăn cản. " Công Chúa trước lau tay đi." Oanh Nhi nói xong cũng không chờ Cảnh Lăng phản ứng, cầm lấy tay Cảnh Lăng nâng khăn cẩn thận lau tay cho Công Chúa, " Công Chúa phải cẩn thận, coi chừng sinh bệnh." " Có ngươi, mấy chuyện này ta cũng không cần để ý." Thực tự nhiên đưa tay cho Oanh Nhi, Cảnh Lăng lộ ra một cái mỉm cười. " Công Chúa cũng phải nên chú ý một chút, nếu Oanh Nhi khi nào biến mất..." " Ngươi nói cái gì." Cảnh Lăng trực tiếp đánh gãy, " Không có ta cho phép, ngươi dám rời đi ta sao?" " Đương nhiên không phải." Oanh Nhi chính là muốn nói, " Lỡ như Oanh Nhi gặp chuyện gì thoát không được thì sao?" Tựa hồ mỗi khi mình nói sẽ không có ở bên cạnh Công Chúa, Công Chúa đều rất tức giận. " Không có khả năng." Cảnh Lăng hừ một tiếng, " Bản Công Chúa sẽ không cho ngươi rời khỏi ta quá lâu." Rút về tay bị Oanh Nhi lau khô,cầm lấy điểm tâm, đút vào miệng Oanh Nhi, " Ngươi nha, nên ăn nhiều một chút, khỏi cần mở miệng nói lung tung." Oanh Nhi ăn điểm tâm, trong mắt tràn đầy thâm tình. Chính là hai người còn không có ý thức được này thâm tình ý nghĩa là gì.
|
Chương 14: Ghen. Bình thường săn bắn chỉ quan trọng với các hoàng tử. Cảnh Lăng đối với săn bắn cũng không ham thích, nguyên bản muốn giống những năm trước tùy tiện bắt vài con mồi, rồi mang theo Oanh Nhi du ngoạn. Chính là, năm nay, hoàng đế đề ra phần thưởng rất mê người. Ai có thể bắt được nhiều con mồi nhất sẽ được hoàng đế ban một cái ngọc kỳ lân. Ngọc kỳ lân trừ bỏ vẻ ngoài thập phần tinh xảo, còn có một tác dụng lớn đó là có thể điều động sáu vạn cấm vệ quân. Binh quyền mặc kệ ra sao, đều rất mê hoặc. Không ít hoàng tử đều muốn có. " Oanh Nhi, ngươi nói, Bản Công Chúa nếu có được nó sẽ như thế nào." Cảnh Lăng lặng lẽ kề sát vào tai Oanh Nhi nói. " Công Chúa muốn ngọc kỳ lân làm gì?" Oanh Nhi kinh ngạc hỏi. " Lấy đến để xem." Cảnh Lăng trừng mắt nhìn, cười nói. " Ôi chao?" Đem đến xem, Công Chúa thật là. " ha ha" Cảnh Lăng khẽ cười, vỗ vỗ vai Oanh Nhi. Xoay người lên ngựa, " Đi thôi Oanh Nhi." " Vâng, Công Chúa." Oanh Nhi gật đầu, cũng ngồi lên một con ngựa khác, đi theo phía sau Cảnh Lăng. " Hoàng Thượng cảm thấy vị hoàng tử nào sẽ đạt được ngọc kỳ lân." Chờ mọi người rời đi, Lý Công Công mới hỏi. " Cái này là do tài năng của bọn hắn." Trong mắt hoàng đế hiện lên tia trầm tư. " Sưu" Oanh Nhi bắn ra một mũi tên, cách đó không xa, một con nai bị kinh hoảng vội vàng chạy mất. " Sưu sưu" Mặt khác lại có hai mũi tên hướng con nai bay đến, một tên trúng đầu, một tên trúng bụng, bùm một tiếng con nai ngã xuống. " Ai" Oanh Nhi thở dài, " Ở kỵ xạ, Oanh Nhi thật sự thua xa Công Chúa." " A", Cảnh Lăng khẽ cười, " Ta là Công Chúa, kỵ xạ đương nhiên tốt hơn ngươi. Ngươi ở thư phòng đã vượt qua ta, chẳng lẽ còn muốn thắng ta kỵ xạ sao?" Nói đến đây, trong mắt Cảnh Lăng hiện lên một tia ghen tỵ. Nàng là dựa vào kiếp trước ký ức mới miễn cưỡng biết được một ích kiến thức, Oanh Nhi cư nhiên liếc mắt một cái liền hiểu được. Thật là tức quá đi. " Công Chúa, đó là do người không chịu chăm chỉ học tập." Oanh Nhi bất đắc dĩ nói. Trước kia là Công Chúa giảng bài cho nàng, theo ba năm sau, thì nàng giảng bài cho Công Chúa. Thái phó giảng bài Công Chúa chỉ nghe qua loa cho xong, cố tình lúc nàng giảng Công Chúa lại rất chăm chú nghe. " Thái phó giảng thật không thú vị." Cảnh Lăng nói, " Vẫn là Oanh Nhi giảng hay." " Rõ ràng đều giống nhau." Oanh Nhi nhỏ giọng phản bác. " Bởi vì là do Oanh Nhi giảng, ta liền cảm thấy thú vị." Cảnh Lăng nhìn Oanh Nhi nói. " Giúp Công Chúa giảng bài, Oanh Nhi cũng rất vui." Oanh Nhi trong mắt tràn đầy nhu tình, " Trên đời này, ngoại trừ Công Chúa,cũng không có ai chịu nghe Oanh Nhi giảng bài." " Ngươi còn muốn giảng bài cho người khác." Cảnh Lăng nhướn mày, " Bản Công Chúa không cho phép." " Đương nhiên sẽ không." Oanh Nhi nhìn Cảnh Lăng, nói " Oanh Nhi vĩnh viễn chỉ có Công Chúa." Bị Oanh Nhi nhìn Cảnh Lăng có chút ngượng ngùng, nghiêng đầu, né đi, " Nhìn ta làm gì." " Bởi vì Công Chúa xinh đẹp nha." Oanh Nhi vô cùng tự nhiên nói. " Hừ, nông cạn." Cảnh Lăng hừ nhẹ nhàng một tiếng, hồi đáp. Chính la khóe miệng mỉm cười cũng không che dấu được. Bị Oanh Nhi khen xinh đẹp, thật là vô cùng vui vẻ. " Vâng, là Oanh Nhi nông cạn." Theo Cảnh Lăng trong lời nói, " Cho nên mới đối với Công Chúa khăng khăng như thế." " Ngươi là đang nói Bản Công Chúa là cái gối thêu hoa, bao cỏ sao?" Cảnh Lăng quay đầu, tức giận nhìn Oanh Nhi. Oanh Nhi lá gan ngươi càng ngày càng lớn. " Công Chúa, Oanh Nhi là khen ngươi xinh đẹp nha." Oanh Nhi khẽ cười. " Hừ, Bản Công Chúa tạm thời tha cho ngươi." " Kia, của ta Công Chúa người muốn tiếp tục săn bắn sao?" Trong mắt Oanh Nhi tràn đầy ý cười, " Người không cố gắng, coi chừng không lấy được binh phù." " Ngươi cứ yên tâm." Cảnh Lăng cười cười, " Ta có biện pháp." " Gặp qua Trưởng Công Chúa." Cảnh Lăng vừa nói xong, một cung nữ liền xuất hiện trước mặt Cảnh Lăng, đối với Cảnh Lăng hành lễ. " Đến đây a." Cảnh Lăng thản nhiên nói, " Đứng lên đi." " Lục điện hạ đang tập trung sắn bắn, Thải Nhi mới có cơ hội đến đây." Cung nữ tên là Thải Nhi đứng lên. " Mẫu hậu đều giúp hắn chuẩn bị tốt, hắn còn muốn tự săn bắn?" Cảnh Lăng trừng mắt, hỏi " Khởi bẩm Công Chúa, Lục điện hạ tranh cường háo thắng, muốn chiến thắng bằng sức của mình." " Ha ha." Cảnh Lăng cười lạnh một tiếng. " Hắn cũng quá đề cao mình đi. Hắn không cần thì ta lấy đi, Thải Nhi ngươi trở về, còn lại sự việc, ta sẽ xử lý." " Vâng, Công Chúa." Hướng Cảnh Lăng hành lễ, Thải Nhi lui ra. " Oanh Nhi, làm sao vậy?" sau khi Thải Nhi rời đi, Cảnh Lăng quay đầu lại, muốn nói chuyện với Oanh Nhi, lại thấy sắc mặt Oanh Nhi âm trầm, hai mắt gắt gao nhìn chăm chằm Thải Nhi. " Không có gì." Tuy rằng là nói như thế, nhưng vẻ mặt Oanh Nhi lại không biểu hiện như vậy. Kia vẻ mặt giống như hận không thể nhìn thũng Thải Nhi. " Như thế nào mỗi lần Thải Nhi đến, ngươi đều mất hứng vậy?" Cảnh Lăng hỏi. Một năm trước nàng tình cờ giúp đỡ Thải Nhi, sau lại dùng chút thủ đoạn đưa Thải Nhi đến làm cung nữ bên cạnh Lục hoàng đệ. Có Thải Nhi, nàng biết rất nhiều chuyện đâu. " Công Chúa, Oanh Nhi không hề không cao hứng." Oanh Nhi nói, muốn nở nụ cười với Cảnh Lăng, lại phát hiện khuôn mặt mình biểu tình thực cứng ngắc. " Ngươi sẽ không là ghen tị đi." Đột nhiên nghĩ tới cái gì, Cảnh Lăng trên mặt tràn đầy true chọc, " Ha Ha" Cảnh Lăng một bên cười một bên vỗ Oanh Nhi vai, " Oanh Nhi, ngươi yên tâm, ngươi ở trong lòng ta địa vị, ai cũng đều kém, đừng nói một Thải Nhi, mười Thải Nhi cũng không bằng ngươi." " Ta hiểu được, Công Chúa." Hình dáng Thải Nhi cũng muốn hoàn toàn biến mất, ánh mắt Oanh Nhi nhu hòa hơn trước, " Oanh Nhi, biết chính mình ở trong lòng Công Chúa rất đặc biệt. Nhưng mà nhìn thấy cung nữ khác đến gần Công Chúa, Oanh Nhi sẽ thấy khó chịu." Nàng chưa bao giờ hoài nghi vị trí của mình sẽ bị người khác cướp. Nàng chính là có chút bất an. " A, nói ngươi ghen, ngươi còn không thừa nhận." Cảnh Lăng cười, " Đây rõ ràng là biểu hiện ghen." " Vâng, là Oanh Nhi ghen tị." Ánh mắt ôn hòa nhìn Cảnh Lăng, Oanh Nhi nói, " Công Chúa cảm thấy không được sao?" " Đương nhiên được." Cảnh Lăng cười nói, " Ngươi ghen, thuyết minh ngươi để ý đến ta. Bất quá ta chỉ cùng Thải Nhi nói hai câu mà thôi." " Công Chúa, năm đó Oanh Nhi cùng Yến Nhi cũng chỉ nói hai câu." Nhớ tới năm đó, mình cùng Yến Nhi nói chuyện, lại bị Công Chúa ngăn cản, Oanh Nhi nghĩ, Công Chúa lúc trước có phải hay không cũng giống mình bây giờ. " Kia... đó là không giống nhau." Cảnh Lăng nhất thời nghẹn lời. " Rõ ràng là giống nhau." Oanh Nhi nói. " Hừ." Bị Oanh Nhi nói trúng, Cảnh Lăng cũng không tiếp tục phủ định, ngửa đầu nói, " Giống nhau thì như thế nào." " Công Chúa, không cần kích động như thế, Oanh Nhi không có nói muốn như thế nào." " Ai, ai nói Bản Công Chúa kích động" Như là bị đụng trúng chân đau, Cảnh Lăng vội vàng, cỏn kém không có nhảy lên. " Là, là là, Công Chúa không có kích động, Oanh Nhi mới kích động." Oanh Nhi trong mắt hiện lên một tia sủng nịch, " Cho nên Oanh Nhi to gan giống Công Chúa đưa ra một ý kiến." " Ý kiến gì, ngươi nói." Cảnh Lăng nhíu mày. Oanh Nhi nghiêm túc nhìn Cảnh Lăng nói, " Công Chúa sau này không được cùng cung nữ khác đứng gần nhau." " Oanh Nhi, ngươi khi nào thì to gan như vậy nha." Cảnh Lăng nhéo nhéo Oanh Nhi mũi. " Chẳng lẽ chỉ cho phép châu quan phóng hỏa, dân chúng không được đốt đèn sao?" Oanh Nhi phản bác. " Được nha." Cảnh Lăng cười nói, " Bản Công Chúa cho phép ngươi đốt đèn, không chỉ là đốt đèn. Ngươi chính là phóng hỏa, ta cũng không nói gì." " Công Chúa, người đối với Oanh Nhi thật tốt." " Bản Công Chúa không đối với ngươi tốt, thì đối với ai." Cảnh Lăng mỉm cười nhìn Oanh Nhi, " Hiện tại hết giận?" " Công Chúa, Oanh Nhi vĩnh viễn cũng không tức giận với người." Oanh Nhi đáy mắt một mảnh nhu hòa. " Hừ, vậy vừa rồi là cái gì?" Cảnh Lăng hừ một tiếng. " Coi như, một chút tính tình đi." Oanh Nhi nói " Bản Công Chúa cho phép, cho phép ngươi tùy thời, biểu lộ một chút tính tình." " Kia Công Chúa cần phải chuẩn bị tốt." Oanh Nhi cười, " Mỗi lần Thải Nhi đến Oanh Nhi sẽ không ngừng biểu lộ nha." " Đã biết." Bước lên cầm tay Oanh Nhi, Cảnh Lăng lộ ra một cái cười tươi, " Đi thôi." " Công Chúa, là muốn đi đâu." Oanh Nhi thắc mắc, đồ để săn bắn còn ở đây. Xem ra Công Chúa là muốn mặc kệ. " Đi tìm hoàng đệ của ta, chơi một chút." Trong mắt Cảnh Lăng hiện lên một tia tâm kế
|
Chương 15: Tâm kế. Dựa vào ký hiệu mà Thải Nhi lưu lại, Cảnh Lăng rất nhanh tìm được chỗ của Lục hoàng tử Cảnh Phong. Thải Nhi nói không sai, cách đó không xa chỗ Cảnh Lăng đang đứng, chất đầy con mồi, nhưng bên người hắn chỉ có vài con, xem ra là tự hắn bắt được. Tiếng cung tên xé gió bay thẳng lên trời, trên trời con chim xoay vài vòng né được, tựa hồ là cười nhạo Cảnh Phong không biết tự lượng sức mình. Bên cạnh thái giám nhanh chóng đem một con chim nhạn đã chuẩn bị tốt đến bên người Cảnh Phong. " Cút, đều cút cho ta." Cảnh Phong nét mặt âm trầm, nhìn một đống con mồi. Đúng là cười nhạo hắn vô dụng. " Ha ha, hoàng đệ sao lại tức giận như vậy." Cảnh Lăng khẽ cười, đi tới, liếc nhìn đám kia con mồi. " Cùng ngươi không có liên quan." Cảnh Phong có chút lạnh đạm nói. Kiếp trước Cảnh Lăng bởi vì khó chịu việc Cảnh Phong cướp đi mẫu hậu của mình, làm rất nhiều chuyện thương tổn Cảnh phong, lảm cho tỷ đệ như nước với lửa. Kiếp này nàng cũng không có gây chuyện với hắn, Cảnh Phong cũng vậy, quan hệ hai người tuy rằng thực cương, nhưng cũng không như trước ghen ghét nhau. " Mới đây, hoàng đệ có nhiều như con mồi, thật làm cho hoàng tỷ hổ thẹn." Cảnh lăng lơ đãng nhìn phía sau một đống con mồi. " Hoàng tỷ đến đây, đến tột cùng có chuyện gì?" Đụng phải con mồi, sắc mặt Cảnh Phong càng thêm khó coi. So với lừa gạt, hắn càng muốn dùng thực lực của mình để đạt được chiến thắng. " Chẳng lẽ có việc mới đi qua đây sao?" Cảnh Lăng nói, " Ta bất quá tình cờ mà thôi." " Ta sẽ không quấy rầy hoàng tỷ nữa." Cảnh Phong thản nhiên nói một câu, mang theo thủ hạ chuẩn bị rời đi. " Nhiều con mồi như vậy, xem ra ngọc kỳ lân đệ sẽ lấy được đi." Lúc Cảnh Phong rời đi, Cảnh Lăng nói một câu., " Chính là dựa vào lừa gạt, thật sự sẽ vui vẻ sao? Chiếm được ngọc kỳ lân, nó cũng không trở thành biểu tượng vinh quang, chỉ là dối trá. Mỗi lần nhìn thấy ngọc kỳ lân, chỉ giúp mình nhớ đến mình đã sử dụng thủ đoạn để đạt được. Ở ngươi có được ngọc kỳ lân, ngươi vĩnh viễn không có khả năng trở thành quân tử như lời Thái Phó. Lưng Cảnh Phong run một chút, tạm dừng, mở miệng nói, " Hoàng tỷ đến tột cùng muốn nói cái gì?" " Ta nói cái gì không quan trọng, quan trọng là ngươi nội tâm suy nghĩ." Cảnh Lăng tiếp tục nói, " Là ham nhất thời lợi ích lừa gạt, vẫn là quang minh lỗi lạc thua trận." " Ta không nghĩ thua." Đưa lưng về phía Cảnh Lăng, Cảnh Phong hít sâu một hơi, " Nhưng là, ta càng muốn quang minh lỗi lạc. Một cái có thể trở thành vua, không thể là một cái tiểu nhân." Trong mắt Cảnh Lăng hiện lên tia giảo hoạt, nàng biết hắn sẽ nói như vậy. Hoàng đệ còn nhỏ, đúng là lúc nội tâm chính nghĩa mãnh liệt. Chỉ cần nói mấy câu kích thích hắn sẽ mắc câu. " Các ngươi, đem tất cả bỏ xuống, không được đưa cho ta" Cảnh Phong nói với thái giám và cung nữ, " Bổn hoàng tử chính là thua, cũng không thể lừa gạt." " Điện, điện hạ..." Mấy người đó nhìn nhau, cũng không buông xuống trong tay con mồi. " Các ngươi không hiểu ta nói gì sao?" Cảnh Phong tức giận. " Điện, điện hạ, đây là mệnh lệnh của hoàng hậu, chúng ta..." " Ta mặc kệ là ai mệnh lệnh, mấy thứ này nếu lúc sau xuất hiện trong con mồi của ta, các ngươi xác định đi." " Hoàng đệ, ngươi đây là khó xử bọn họ." Cảnh Lăng nói, " Cãi lời mệnh lệnh của ngươi, cùng cải lời của mẫu hậu, kết cục của bọn họ đều giống nhau. Hoàng đệ, hoàng tỷ có một biện pháp có thể giúp ngươi." " Biện pháp gỉ?" Cảnh Phong hỏi. " Ngươi đem này đó con mồi cho ta đi. Ta và ngươi đều là mẫu hậu con, tin tưởng mẫu hậu sẽ không trách tội." " A" Cảnh Phong xoay người lại, cười lạnh một tiếng, " Ta nói hôm nay hoàng tỷ như thế nào lại nói như vậy, nguyên lai là coi trọng đồ vật phía sau ta." " Ta coi trọng của ngươi đồ không giả, nhưng là ta cũng không có bắt buộc ngươi." Cảnh Lăng lộ ra một cái mỉm cười, " Không nghĩ lừa gạt ngươi, ta chỉ là thuận đường giúp ngươi biết rõ nội tâm của mình mà thôi." " Mấy thứ này, ngươi muốn thì lấy đi." Nhìn Cảnh Lăng, Cảnh Phong nghiêng đầu, " Về sau, nếu muốn cái gì, không cần quanh co lòng vòng như vậy, cứ nói với ta. Chỉ cần có thể ta nhất định cho ngươi." " Ta cũng không biết, chúng ta khi nào quan hệ tốt như vậy." Cảnh Lăng nhíu mày. Cảnh Phong nói, " Ta tuy rằng không thích ngươi, nhưng mà ta đã đoạt mẫu hậu của ngươi. Cho nên có một số chuyện ta nguyện làm cho ngươi." Theo Cảnh Lăng nhìn nàng có thể thấy hai má Cảnh Phong đỏ ửng. Lần đầu phát hiện, nguyên lai Cảnh Phong cũng biết ngượng nha. " Ta, ta đi, mấy thứ này, chính ngươi giữ đi." Cảnh Phong xoay người rời đi. " Hoàng đệ, ta có hay không đã từng nói câu này với ngươi." Nhìn bóng dáng của Cảnh Phong, Cảnh Lăng mỉm cười nói. " Nói cái gì?" " Ta chán ghét ngươi, vô cùng chán ghét ngươi." Khóe miệng Cảnh Lăng giơ lên. " Ta biết." Cảnh Phong cũng không có quay đầu lại. " Nhưng là ta không phủ định của ngươi lòng dạ vô cùng rộng rãi." Cảnh Lăng nói. " Ngươi cho là ai cũng giống nữ tử các ngươi lòng dạ hẹp hòi sao?" Cảnh Phong hừ một tiếng, liền rời đi. " Công Chúa mới không phải lòng dạ hẹp hòi." Cảnh Phong rời đi về sau, vẫn đứng bên cạnh Cảnh Lăng Oanh Nhi nhỏ giọng nói. " Đáng tiếc trong mắt người khác ta vẫn là ngươi cao ngạo, khó hầu hạ." Cảnh Lăng nói. " Khi nào thì ngươi để ý đến ánh mắt của người khác nha?" Oanh Nhi hỏi lại. " Ừ." Cảnh Lăng khẽ cười, " Bản Công Chúa chưa bao giờ để ý người khác nghĩ ta như thế nào, ta chỉ cần Oanh Nhi mãi tốt đẹp , ta liền thỏa mãn." " Công Chúa, người nói như vậy." Oanh Nhi khẽ trừng mắt nhìn, " Giống như một nữ tử thổ lộ tình cảm cùng nam nhân khác nha." " Oanh Nhi, ngươi, có phải bình thường ta rất dung túng ngươi?" Cảnh Lăng làm bộ muốn đánh Oanh Nhi. " Ai, Công Chúa tha mạng." Oanh Nhi một bên xin tha, một bên chạy trốn. " Đừng chạy, đứng lại cho ta giáo huấn ngươi." Cảnh Lăng một bên kêu la, một bên đuổi theo. " Công Chúa, Oanh Nhi chờ ngươi giáo." Oanh Nhi xoay người hướng về phía Cảnh Lăng nở nụ cười, rồi tiếp tục chạy. Rừng cây nhỏ chỉ còn lại tiếng cười của Oanh Nhi cùng Cảnh Lăng. " Ôi" Cảnh Lăng một phút không chú ý, thiếu chút nữa té ngã xuống đất. "Công Chúa cẩn thận." Oanh Nhi kinh hô một tiếng, chạy tới ôm lấy Cảnh Lăng, làm cho mình ở phía sau lưng, tránh cho Công Chúa bị thương. Bởi vì ngã sấp xuống, Cảnh Lăng cả người đều nhào vào trong lòng Oanh Nhi. Trên người Oanh Nhi tràn đầy mùi hoa lan, làm cho Cảnh Lăng cảm thấy rất thư thái. Bên hông bị Oanh Nhi gắt gao ôm, cả người Cảnh Lăng đều kề sát vào Oanh Nhi, nàng có thể cảm nhận rõ ràng ngực của Oanh Nhi đang phập phồng. Ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt Oanh Nhi, Cảnh Lăng không biết như thế nào liền đỏ mặt. " Công Chúa, người không sao chứ." Oanh Nhi ánh mắt tràn đầy lo lắng, " Có hay không thấy đau." Cảnh Lăng lắc đầu, " Còn ngươi?" " Công Chúa yên tâm, Oanh Nhi da thịt dày béo, một chút sự tình đều không có." Oanh Nhi mỉm cười. " Thật sự không sao?" Cảnh Lăng hoài nghi nhìn Oanh Nhi. " Thật." Oanh Nhi nói, " Phía dưới có rất nhiều lá cây khô, Oanh Nhi không có đau." " Ngươi đứng lên, để cho ta nhìn xem." Cảnh Lăng đứng lên, cũng kéo Oanh Nhi đứng lên cùng. Cảnh Lăng đi vòng quanh Oanh Nhi, xem xét thật kỹ. " Công Chúa, Oanh Nhi thật sự không sao, có thể chạy, có thể nhảy cho người xem." Nói xong Oanh Nhi ở trước mặt Cảnh Lăng biểu diễn vài vòng. Xem Oanh Nhi thật sự không có việc gỉ, Cảnh Lăng mới yên tâm. " Thật sự đáng tiếc đâu." Oanh Nhi nhỏ giọng nói. " Đáng tiếc cái gì?" " Công Chúa nếu không đứng lên nhanh như vậy, Oanh Nhi còn có thể ôm người thêm một lát." Oanh Nhi nói Cảnh Lăng hai má hơi hơi đỏ, " Buổi tối chẳng lẽ ôm còn chưa đủ sao?" " Không đủ." Oanh Nhi mỉm cười, " ôm Công Chúa, Oanh Nhi cả đời cũng cảm thấy không đủ." Cảnh Lăng mất tự nhiên nghiêng đầu, " Lại còn nói loại này buồn nôn câu nói, Bản Công Chúa mới không để mình bị thiệt." Chính là, khóe miệng gợi lên, lặng lẽ tố cáo nội tâm Cảnh Lăng đang sung sướng.
|
Chương 16: Đùa giỡn. Chạng vạng, mọi người đều mang con mồi trở về. Từng hoàng tử đều thu hoạch rất nhiều, trong đó Cảnh Lăng là nhiều nhất. Đối lập Lục hoàng tử ít nhất. Nhìn đến trường hợp này, sắc mặt hoàng hậu có chút khó coi, hung hăng trừng mắt nhìn Cảnh Lăng, Cảnh Lăng ngẩng đầu nhìn thẳng hoàng hậu, khiêu khích cười. Hoàng hậu tuy ra có chút khó chịu, nhưng có mặt hoàng thượng ở đây cũng không nói gì. Cuối cùng do Cảnh Lăng có nhiều con mồi nhất nên lấy được ngọc kỳ lân. Hoàng đế đối với Cảnh Lăng càng thêm tán thưởng, ngoại trừ binh phù, còn tặng thêm rất nhiều đồ đạc. Nhìn đến Cảnh Phong, hoàng đế hỏi, " Phong nhi, ngươi vì sao con mồi ít như vậy?" " Phụ hoàng là Phong nhi không bằng ai. Nhưng là Phong nhi chính là thua, cũng muốn thua quang vinh lỗi lạc." Cảnh Phong thi với hoàng đế, không kiêu ngạo, không siểm nịnh, ánh mắt tràn đầy kiên định. Hoàng đế đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó liền vỗ vai của Cảnh Phong, nở nụ cười, " Không hỗ là con của trẫm, rất tốt quang minh lỗi lạc." Hoàng đế đem ngọc bội bên hông tháo xuống, đưa cho Cảnh Phong, " Này ngọc bội là năm đó trẫm được sắc phong làm thái tử, nay trẫm tặng lại cho ngươi." Lời vừa nói ra, cả khu vực ồ lên. Này hành vi, tương đương như cho lục hoàng tử vị trí thái tử. Tuy rằng không nói ra rõ ràng, nhưng là ý tứ đã muốn rõ ràng. Hoàng hậu sửng sốt một chút, sau đó mừng rỡ như điên. Ngọc bội tuy rằng không thể điều động cấm vệ quân, nhưng là so với hàng ngàn hàng vạn binh phù đều quan trọng. Hiện tại, nàng ngược lại phải cảm ơn Cảnh Lăng, nếu không phải Cảnh Lăng cầm đi con mồi, làm cho Cảnh Phong dựa vào thực lực của mình, Cảnh Phong cũng sẽ không được như bây giờ. " Đa tạ phụ hoàng." Cảnh Phong ngạc nhiên một chút, tiếp nhận ngọc bội. Thân là hoàng tử hắn đương nhiên biết này ngọc bội có ý nghĩa gì. Hắn chính là nghĩ không rõ, hành động của phụ hoàng. Hắn rõ ràng là thất bại, bây giờ lớn như vậy ban ân. Đồng tử Cảnh Lăng co rụt lại, nàng nhớ rõ kiếp trước, thẳng đến lúc nàng xuất giá, ngọc bội đều không có bị ban cấp cho người nào. Quả nhiên của nàng hành động đều có ảnh hưởng đến kiếp này. " Công Chúa, đây là ngọc kỳ lân sao?" Trong lều trại, Oanh Nhi nhìn ngọc kỳ lân trong tay Cảnh Lăng, trong mắt không hề che dấu hứng thú. Ngọc kỳ lân vô cùng tinh xảo. " Ừ." Cảnh Lăng đem ngọc kỳ lân đưa cho Oanh Nhi, " Cầm xem đi." " Công Chúa, như vậy trân quý, Oanh Nhi...." Oanh Nhi vừa định cự tuyệt thì Cảnh Lăng đã nhét ngọc vào tay Oanh Nhi. Oanh Nhi ngoéo khéo miệng, không hề nói gì. Nhiều năm như vậy nàng cũng đã quen Công Chúa bá đạo như vậy. Nàng cũng thích Công Chúa bá đạo. Lạnh lẽo ngọc kỳ lân mang theo một chút độ ấm, là độ ấm từ bàn tay của Công Chúa. Oanh Nhi vươn tay vuốt ve chỗ ngọc kỳ lân bị Công Chúa chạm vào. Chỉ cảm thấy thập phần ấm áp. " Oanh Nhi, ngươi thích sao?" Nhìn cử chỉ của Oanh Nhi, xem ra nàng rất thích này ngọc, Cảnh Lăng mỉm cười. " Thích, chỉ cần là đồ của Công Chúa, Oanh Nhi đều thích." Oanh Nhi nói. " Vậy, cho ngươi ngọc kỳ lân." Cảnh Lăng phất phất tay, noi. " Công Chúa, này, sao có thể." Oanh Nhi hoảng thiếu chút nữa đem ngọc ném xuống đất. Nàng không dám nha, vươn tay trả ngọc lại cho Cảnh Lăng. Nàng biết Công Chúa đối với nàng tốt, chỉ cần mình thích, Công Chúa nhất định sẽ đem cho mình. Nhưng là nàng thật không ngờ, ngay cả binh phù cũng đem cho nàng. Này ngọc kỳ lân có thể điều động cả cấm vệ quân. " Oanh Nhi, ngươi trước hết nghe ta nói. Ta nói như vậy tự nhiên có suy tính riêng. Từ hôm nay, sẽ có rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm ta, còn có trong tay ta ngọc kỳ lân. Đặt ở bên cạnh ngươi mới an toàn, sẽ không ai biết ta sẽ đem nó giấu ở ngươi." " Nhưng là,Công Chúa...." " Không cho nhưng là." " Công Chúa, ngươi có từng nghĩ tới có một ngày, Oanh Nhi phản bội ngươi." Oanh Nhi lo lắng, " Này ngọc kỳ lân sẽ trở thành bùa đòi mạng của người." " Ngươi sẽ không." Cảnh Lăng nhìn thẳng hai mắt Oanh Nhi, trong mắt tràn đầy nghiêm túc cùng tín nhiệm. " Trên đời này ai cũng có khả năng phản bội ta, thậm chí là cùng ta có chung dòng máu, duy chỉ có ngươi sẽ không." Lời nói của Cảnh Lăng làm cho Oanh Nhi trong lòng Oanh Nhi tràn đầy ấm áp, " Công Chúa, Oanh Nhi xin thề, vĩnh viễn cũng không phản bội người. Nếu làm trái lời thề, chắc chắn..." " Hừ...." Cảnh Lăng nâng tay chặn lại miệng của Oanh Nhi, không cho nàng nói tiếp, " Tâm ý của ngươi ta hiểu, ta tin tưởng ngươi, đem này nọ thu hồi đi, lát nữa chúng ta ra ngoài ăn, đã chuẩn bị tốt hết rồi sao?" " Công Chúa?" Oanh Nhi lộ ra khuôn mặt tươi cười, " Oanh Nhi làm sao lại quên đi." Trong rừng một mảnh tối đen, bỗng bừng sáng lên ánh lửa soi sáng hai thân ảnh. Hàng năm mỗi khi săn bắn các nàng đều chạy vào rừng nấu cơm dã ngoại, đã là thói quen của hai người. Kiếp trước bởi vì tướng quân thích ăn cơm dã ngoại, nàng liền đi học. Không nghĩ tới. không thành công lấy lòng tướng quân. Nhưng lại làm cho Oanh Nhi khen không dứt. " Công Chúa." Oanh Nhi đem trong tay hai con thỏ đã xử lý tốt đưa cho Cảnh Lăng. Cảnh Lăng mỉm cười, cầm lấy bàn chải quét hương liệu vừa mới điều chế lên con thỏ, Oanh Nhi ở bên cạnh trợ giúp. Quét xong, Oanh Nhi đem hai con thỏ xiên qua cái cây, rồi đặt ở trên ngọn lửa nhẹ nhàng nướng thịt. " Oanh Nhi ngươi tay nghề ngày càng tốt nha." Nhìn Oanh Nhi thành thạo động tác, Cảnh Lăng mỉm cười. " Làm nhiều lần như vậy, còn có thể không thành thạo sao?" Oanh Nhi khẽ cười, nhìn kỹ hai con thỏ, chú ý lửa. Không bao lâu, mùi vị thức ăn liền tản lên, Cảnh Lăng tiến sát vào, " Thơm quá, ta đều đói bụng." " Công Chúa, lập tức tốt đâu." Oanh Nhi cười. " Mỗi lần làm cái này, ta ghét nhất là lúc chờ đợi." " Rất nhanh liền xong, người đừng vội." Oanh Nhi cười cười. " Ta không vội." Cảnh Lăng hí mắt nhìn bên cạnh Oanh Nhi, " So với ăn thỏ nướng, ta cảm thấy nhìn ngươi nướng thỏ càng hay hơn." " Công Chúa, xem Oanh Nhi cũng không no bụng đâu." Oanh Nhi mỉm cười đem một con thỏ đã nướng xong đưa cho Cảnh Lăng, " Chỉ có ăn mới no bụng nha." " A" Cảnh Lăng che miệng cười, " Ngươi là bảo ta đem ngươi ăn lun sao?" " Công Chúa, Oanh Nhi ăn không ngon nha." Đối với Cảnh Lăng nói này đó, nàng cũng đã muốn miễn dịch, Oanh Nhi mặt không đổi sắc nói, " So với ăn Oanh Nhi , người mau ăn thỏ nướng đi, chờ người ăn no hãy nói đến chuyện ăn Oanh Nhi." " Oanh Nhi, ngươi thật một chút đáng yêu cũng không có." Nhận lấy thỏ nướng Cảnh Lăng đưa tới, Cảnh Lăng nói. " Công Chúa, Oanh Nhi lớn như vậy, còn đâu đáng yêu." Oanh Nhi bất đắc dĩ nói. " Ai nói." Cảnh Lăng nói, " Ở trong mắt ta, Oanh Nhi là đáng yêu nhất." " Vâng, vâng, Oanh Nhi đáng yêu nhất." Oanh Nhi nói, " Chính là, Oanh Nhi đáng yêu cũng kém so với Công Chúa nha." Cảnh Lăng than thở, " Bản Công Chúa đã không còn nhỏ nữa." Nhưng cũng không phản bác lời của Oanh Nhi. Không biết vì cái gì, bị Oanh Nhi khen nàng nội tâm có một chút thản nhiên cùng sung sướng. " Công Chúa mau ăn nha, thịt thỏ nguội ăn sẽ không ngon." Oanh Nhi nháy mắt với Cảnh Lăng. Cảnh Lăng thổi thịt thỏ, từ phía trên kéo xuống một miếng thịt đưa tới trước mặt Oanh Nhi. Lại ở lúc Oanh Nhi há miệng định ăn, thì thu tay lại ăn lấy miếng thịt. Oanh Nhi bất đắc dĩ nhìn nhà mình Công Chúa, có đôi khi Công Chúa cũng trẻ con đâu. " Công Chúa, người thích chọc ghẹo Oanh Nhi lắm sao." Oanh Nhi cười nói. " Như thế nào, ngươi có ý kiến?" Cảnh Lăng nhíu mày nhìn Oanh Nhi, kia liếc mắt một cái, làm như hờn dỗi, lại như làm nũng, mặt Oanh Nhi lặng lẽ đỏ lên. Càng lớn, trên người Công Chúa duy nhất ý nhị càng ngày càng tăng. Một cái nhíu mày, một nụ cười đều câu lòng người. " Tại sao không nói lời nào?" Nửa ngày cũng không nghe Oanh Nhi trả lời, Cảnh Lăng nhìn Oanh Nhi, lại phát hiện Oanh Nhi đang cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì. Nghĩ đến Oanh Nhi có thể hay không mất hứng, Cảnh Lăng than thở một tiếng, " Không phải chỉ đùa một chút thôi sao? Cư nhiên còn sinh khí." " Công Chúa, Oanh Nhi không có sinh khí ( tức giận)" Ngẩng đầu, nhìn đến ánh mắt đang giận của Cảnh Lăng, Oanh Nhi mỉm cười. " Vậy ngươi cúi đầu làm cái gì?" Cảnh Lăng nói, " Ai không biết, còn tưởng rằng ta khi dễ ngươi đâu." " Oanh Nhi chính là xem Công Chúa dung mạo xinh đẹp, xem đến sửng sờ." Oanh Nhi mỉm cười, đáy mắt tràn đầy nhu tình, " Vì tránh ở trước mặt Công Chúa thất thố, mới cúi đầu." " Ngươi hồ... nói bậy cái gì đó..." Hai má Cảnh Lăng ửng đỏ lên. Editor thông báo: Hôm nay mình đăng 2 chương liên tiếp để bù cho mấy ngày tiếp theo. Hì mình có việc bận tới t2 mới quay lại edit tiếp. Mọi người thông cảm cho mình nha, quay lại sẽ úp bù.
|
Chương 17: Hôn môi. Trời bắt đầu tối hơn, ánh trăng cũng đã lên cao. Cảnh Lăng nằm ở trên hai chân của Oanh Nhi, vẻ mặt thích ý. Oanh Nhi mỉm cười nhìn Cảnh Lăng, lấy một chút nước đổ lên khăn tay. Cầm lấy tay Cảnh Lăng lau lên. Cảnh Lăng im lặng nhìn động tác của Oanh Nhi, cảm thấy khi Oanh Nhi tập trung làm cái gì, thật sự rất thu hút. Độ ấm trong lòng bàn tay hai người truyền qua lại nhau. Cảnh Lăng nhắm mắt tận hưởng Oanh Nhi phục vụ. " Oanh Nhi, ngươi xem, ánh trăng đêm nay đẹp quá." Rút về hai tay đã được lau khô, Cảnh Lăng nâng tay, chỉ lên trời. Ánh sáng xuyên qua lá cây, chiếu xuống hai người, làm không khí xung quanh hai người càng thêm ấm áp. " Vâng, rất đẹp." Ngẩng đầu nhìn ánh trăng, rõ ràng cũng không khác gì so với mấy ngày trước nhưng Oanh Nhi lại cảm thấy đúng là xinh đẹp hơn trước kia nhiều. " Đừng ngồi, cùng ta nằm xuống đi." Cảnh Lăng vỗ vỗ bên người, " Ngồi như vậy ngẩng đầu không thấy mệt sao?" " Tốt." Oanh Nhi mỉm cười, cùng Cảnh Lăng nằm trên mặt đất. Cảnh Lăng đem đầu của mình tựa vào vai của Oanh Nhi, tìm kiếm một vị trí thoải mái. " Công Chúa, thật là im lặng nha." Oanh Nhi nói. " Ừ." Cảnh Lăng nhẹ giọng ừ một tiếng, " Bởi vì chỉ có ta vs Oanh Nhi nha." " Công Chúa điện hạ, này địa phương, chỉ có hai chúng ta, người không sợ Oanh Nhi nhân cơ hội đối với người làm chuyện xấu sao?" Oanh Nhi nhẹ giọng nói. " A" Cảnh Lăng nheo mắt, " Bản Công Chúa cũng không phải chỉ biết ngồi không." " Công Chúa, Oanh Nhi nếu như muốn làm cái gì, người sẽ ngăn cản không được." Oanh Nhi cười nói. " Ngươi cứ thử xem sao." Cảnh Lăng không chút để ý nói. " Đây chính là Công Chúa nói , đừng có hối hận nha." Oanh Nhi nói xong xoay người ôm lấy vòng eo Cảnh Lăng, gãi vài cái. " A..... ha ha..." Cảnh Lăng cố gắng, liền không nhịn được bật cười, " Oanh Nhi, ngươi... ngươi, tên vô lại...." " Đa tạ Công Chúa khích lệ." Đáy mắt Oanh Nhi tràn đầy ý cười. " Chờ.... Ngươi chậm một chút.... Dừng tay ngươi tên hỗn đản này!" Trên mặt Cảnh Lăng nhiễm thượng một tia đỏ ửng cùng với ánh trăng càng thêm mị hoặc. Oanh Nhi nhìn nhất thời mở to mắt. Cảnh Lăng thừa dịp, xoay người ngồi trên người Oanh Nhi, vươn tay gãi eo Oanh Nhi. " Hừ, tới lượt ta đi, xem Bản Công Chúa chỉnh tử ngươi." Chính là, cho dù Cảnh Lăng có ra sức bao nhiêu, Oanh Nhi vẫn là mỉm cười bộ dáng, không giống nàng cười như vậy. " Ngươi như thế nào không ngứa." Cảnh Lăng nhíu mày, có chút tức giận. " Không phải ai cũng ngứa nha." Oanh Nhi bày ra bộ dáng vô tội. Cảnh Lăng nheo mắt, phát hiện Oanh Nhi thật sự sẽ không ngứa, nhất thời nản chí. Buông lỏng hai tay, nhẹ nhàng chọc chọc Oanh Nhi ngực, " Không chơi, một chút cũng không vui." " Công Chúa." Oanh Nhi trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ, " Này không phải tại Oanh Nhi nha." " Ngươi sao không giả bộ một chút, giúp ta vui vẻ?" Cảnh Lăng ngồi trên người Oanh Nhi, than thở. " Công Chúa, có thể ở trước mắt kẻ nào nói dối, nhưng với người, Oanh Nhi làm không được." Oanh Nhi nhìn Cảnh Lăng ánh mắt tràn đầy chân thành. " Sao... Như thế nào lại nói như vậy chứ." Cảnh Lăng nghiêng đầu, mỗi lần nhìn thấy ánh mắt tràn đầy chân thành của Oanh Nhi, tim của nàng lại bắt đầu đập nhanh. Nằm trên mặt đất nhìn thấy vẻ mặt không được tự nhiên của Cảnh Lăng, Oanh Nhi mỉm cười. " Công Chúa, thân mình Oanh Nhi ngồi tốt không?" Không biết tại sao, Oanh Nhi lại muốn trêu chọc Cảnh Lăng, mặt mang ý cười, Oanh Nhi hỏi một câu. " Cái gì, cái gì, tốt ngồi?" Cảnh Lăng trong khoảng thời gian còn không có phản ứng lại " Công Chúa, người đều ngồi trên người Oanh Nhi nửa ngày đâu." Oanh Nhi cười, cố ý cử động phần eo, ngồi ở trên Cảnh Lăng cũng lung lay theo. Hiểu được Oanh Nhi câu nói, Cảnh Lăng mặt càng đỏ hơn. Nàng cũng không biết tại sao nàng lại đỏ mặt, chính là mặt không khống chế được mà đỏ lên. Ánh mắt dao động, có chút ngượng ngùng nhìn Oanh Nhi. Cảnh Lăng suy nghĩ nàng cũng không có làm cái gì chuyện xấu, tại so lại chột dạ nha. Mở to mắt, Cảnh Lăng hung hăng trừng mắt nhìn Oanh Nhi, vươn tay cố ý nhéo eo Oanh Nhi một cái, " Bản Công Chúa thích ngồi thì làm sao?" " Không làm sao." Bị bộ dáng tức giận của Cảnh Lăng chọc cười, Oanh Nhi khẽ nói, " Oanh Nhi chỉ là muốn hỏi Công Chúa ngồi có thoải mái không thôi?" " Miễn cưỡng đi." Cảnh Lăng nói " Nếu là miễn cưỡng, Công Chúa vẫn là không cần ngồi." Oanh Nhi nheo mắt, định ngồi dậy. " Bản Công Chúa là cố tình muốn ngồi ngươi nơi này không thoải mái đệm." Cảnh Lăng cường ngạnh nói, cố ý đem thân mình hạ xuống đè lại. "Công Chúa người cũng thật không phân rõ phải trái." Trong mắt Oanh Nhi hiện lên một tia yêu thương cùng bất đắc dĩ. " Hoàng thất Công Chúa, cũng không có ai phân rõ phải trái." Cảnh Lăng kiêu ngạo ngẩng đầu nói. " Rồi, rổi, trên đời này tối không phân rõ phải trái chính là Công Chúa." Oanh Nhi mỉm cười phụ họa một câu. " Oanh Nhi ngươi tên hỗn đản này." Cảnh Lăng vươn tay nhéo eo Oanh Nhi, " ngươi nói ai không phân rõ phải trái?" " Ôi." Oanh Nhi làm ra bộ dáng đau đớn, bật dậy, làm cho Cảnh Lăng cũng ngã xuống. Bên cạnh là hố lửa còn chưa tắt, Oanh Nhi sợ hãi kêu một tiếng, " Công Chúa cẩn thận." Nhanh chóng ôm lấy Cảnh Lăng. " A" Cảnh Lăng sợ hãi la lên, lập tức một khối thân thể ấm áp ôm lấy mình. Cảnh Lăng hơi hơi khởi động thân, muốn xoay người trong lúc vô tình chạm vào một cái ấm áp cánh hoa (môi đó). Cảnh Lăng trừng lớn mắt, nhìn hai má của Oanh Nhi, quên mất phản ứng. Công Chúa thần cánh hoa ( mình để vậy cho câu văn nó hay, hihi thật ra là không biết dùng từ ra sao cho nó hợp đó.) vô cùng mềm mại, còn có hương vị mùi thỏ nướng. Ma xui quỷ khiến, Oanh Nhi cũng không có rời đi đôi môi của Công Chúa mà còn tiếp tục hôn sâu. Nhẹ nhàng đưa lưỡi vào khoang miệng Cảnh Lăng, dây dưa cùng đầu lưỡi Cảnh Lăng. " Ngô..." Đầu óc Cảnh Lăng trống rỗng, theo bản năng cùng Oanh Nhi hôn sâu. Hai tay không tự giác đặt lên Oanh Nhi lung, kéo cả hai gần nhau hơn. Sương mù cùng ánh trăng, chỉ có hai thân ảnh thâm tình cùng nhau hôn. Từ bỏ hết thảy tạp niệm, chỉ biết cùng nhau. Thẳng đến Cảnh Lăng bởi vì thở không nổi nữa mà sắc mặt đỏ lên, Oanh Nhi mới buông ra Cảnh Lăng đôi môi. Tiếp xúc đến không khí, Cảnh Lăng ra sức thở. Đầu óc cũng dần thanh tỉnh hơn. Nàng vừa mới, cùng Oanh Nhi là làm cái gì? Cảnh Lăng ngẩn người, nâng tay xoa chính mình môi, nơi này, còn lưu lại độ ấm của Oanh Nhi. " Công Chúa, là Oanh Nhi vô lễ." Đồng thời tỉnh táo lại còn có Oanh Nhi. Nàng lập tức quỳ xuống. Này hôn lúc đầu là ngoài ý muốn, nhưng mà lúc sau là do nàng kìm lòng không đậu mà hôn. Khinh bạc Công Chúa, nàng chính là có mười cái mạng cũng không đủ bồi. Nhưng là một chút Oanh Nhi cũng không hối hận chính mình vừa rồi hành động. Nội tâm còn có phần vui mừng. Rất lâu trước đó nàng đã nghĩ làm như vậy. Muốn hung hăng, hôn môi Công Chúa. Oanh Nhi sửng sốt, nàng khi nào thì có suy nghĩ như vậy. Muốn hôn môi, ôm lấy Công Chúa. Oanh Nhi tự hỏi chính mình, nàng như vậy, đến tột cùng là sao? Oanh Nhi có một chút không rõ. " Oanh Nhi, ngươi vì cái gì làm như vậy?" Nhẹ vỗ về chính mình môi, Cảnh Lăng hỏi. " Thực xin lỗi,Công Chúa." " Oanh Nhi ta không cần ngươi xin lỗi." Cảnh Lăng nói xong, đem Oanh Nhi kéo đứng lên, nhìn chằm chằm Oanh Nhi hai mắt, " Ta chỉ muốn biết lý do." " Công Chúa, Oanh Nhi chính là, kiềm lòng không đậu..." Tránh đi Cảnh Lăng mắt, Oanh Nhi nói. " Kìm lòng không đậu.... sao?" Cảnh Lăng trong mắt hiện lên một tia suy tư. " Công Chúa, ngàn vạn sai là Oanh Nhi, là Oanh Nhi không có khống chế được chính mình." Oanh Nhi đóng chặt hai mắt, trong mắt hiện lên một tia thống khổ, " Công Chúa, từ nay về sau, Oanh Nhi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt người nữa." Oanh Nhi nói xong liền xoay người đi. " Dừng lại cho ta, bản Công Chúa có cho ngươi đi sao?" Cảnh Lăng nhíu mày, " Ngươi liền muốn rời khỏi ta sao?" " Công Chúa, Oanh Nhi mãi mãi cũng không muốn rời đi người. Nếu có thể Oanh Nhi muốn cả đời ở bên cạnh người." Oanh Nhi nói. " Đã như vậy, tại sao còn muốn đi?" " Công Chúa, Oanh Nhi vừa mới làm một chuyện như vậy..." Oanh Nhi cúi đầu không dám nhìn Cảnh Lăng, " Không mặt mũi gặp Công Chúa". " Bản Công Chúa có trách ngươi sao?" Cảnh Lăng hung hăng trừng mắt nhìn Oanh Nhi, " Ngươi đi rồi ai sẽ hầu hạ ta, ngươi là không phải muốn nhìn thấy ta không hài lòng?" " Không, Oanh Nhi như thế nào muốn." " Nếu là như vậy, ngươi liền lưu lại bên ta." " Công Chúa, Oanh Nhi vừa mới..." " Vừa mới cái gì, đều đem quên đi cho ta."
|