Tô An Cưới Vợ
|
|
Chap 58 Pháo hoa chóng tàn Hai người im lặng không nói gì, Tô An ôm Tô Huệ trong vòng tay mình, cùng nhau nằm trên chiếc giường ấm áp mà nàng yêu thích: -Nàng ấy tên là Bính Đình, ta gặp nàng ấy ở Tuý Hương lâu - Thạnh Khương quốc. Tô Huệ vén mái tóc mây của mình, để nhìn thấy Tô An rõ ràng hơn, nàng gối đầu lên cánh tay nàng ấy, khẽ hỏi: -Ta lại tưởng là Tố Tâm cô nương?. Bằng không sao ngươi lại để cô ấy ở Tô gia?. Trời bên ngoài rét buốt, Tô An kéo chiếc chăn dày lên che chắn cho cả hai nhưng vẫn không bớt lạnh. Nàng nhìn sâu vào đôi mắt như mặt hồ trong vắt của Tô Huệ: -Không, Bính Đình sẽ là người cuối cùng. Ta lấy danh dự và gia sản của mình ra thề. Nếu ta.. Tô Huệ lật đật che miệng Tô An lại: -Không cần thề. Nàng nói vậy thì ta nghe vậy. Ta còn tưởng nàng muốn thú Tố Tâm cô nương, nếu không phải, ngày mai ta liền không giữ chân nàng ấy ở Tô gia nữa. Được không?. -Vâng, tuỳ ý nàng- Tô An siết chặt Tô Huệ trong vòng tay mình- Xin lỗi nàng, ta sẽ không làm các nàng tổn thương lần nào nữa. Nàng đi sai một bước cờ, thế cờ liền biến hoá không tưởng. Mấy hôm trước nàng cũng đã nói với Huân Nhi, nàng ấy cúi đầu, đồng ý theo phe nàng. Chỉ là nàng vẫn chưa dỗ được nha đầu cứng đầu- Tuyết Y, bởi Tuyết Y trước giờ vẫn chẳng hài lòng Nam Cung Uyển. Nhưng Tuyết Y sẽ rất dễ mủi lòng, Nam Cung Uyển hơi sừng sổ, nhưng nàng ấy làm vậy chỉ vì muốn được dỗ dành, yêu thương nhiều hơn. Hai nàng ấy còn dễ dỗ hơn cả Tô Huệ và Huân Nhi, nếu xét về mặt tâm tình. Tô An vốn không biết mình chưa chuẩn bị tốt đã bại lộ. Tối đó, lòng dạ nàng cứ bất an. Mái ngói của phủ Dịch Hy có một tượng rồng xuyên suốt, cảm thấy rất uy nghi, bệ vệ. Phút này đây Nam Cung Kiện đang ở bên cạnh phụ hoàng, nàng đã nói phụ thân gọi huynh ấy vào cung đêm nay, còn nàng thì đi xung quanh phủ kiếm tìm giai nhân. Không ai trong phủ Dịch Hy dám chỉ ra nàng ấy ở đâu, chứng tỏ nàng ấy rất mờ ám chứ không phải sủng thiếp của huynh ấy. Uyển bước chân vào bên trong cổng nguyệt nhỏ, gia nhân thấy nàng liền quỳ sụp xuống đất, đồng loạt hô to: -Công chúa cát tường. Nam Cung Uyển khẽ kéo cánh môi, hừ lạnh: -Ngươi muốn báo cho người ở trong lánh đi nữa đúng không? Bổn cung thật muốn xem nàng ấy là thần thánh phương nào. Nha hoàn cứ dập đầu hô to công chúa cát tường, đến nổi tướm máu. Nam Cung Uyển đẩy qua một bên bước vào bên trong, xô mạnh cửa. Bính Đình đứng giữa nhà, không hoảng hốt, cũng không sợ hãi. -Công chúa cát tường- Tay nàng để ở bên eo phải, khẽ nhún người theo nghi lễ của người Nam quốc thỉnh an công chúa. Lại hừ một tiếng, Nam Cung Uyển rút trong tay áo ra một cây quạt giấy, xòe ra phe phẩy quạt. Mặt nàng đã nóng đến đỏ bừng:-Ngươi là sủng thiếp của ca ca ta, theo lý nên gọi ta là muội muội. -Ta là sủng thiếp của Tô An, không phải của ca ca ngươi. –Bính Đình nhỏ nhẹ nói, lời nói như sét đánh bên tai Nam Cung Uyển, nàng đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng lại chẳng chịu nổi. -Ngươi..! Ngươi..!- Ngoại trừ kêu ngươi ra, Nam Cung Uyển cũng không biết nên nói gì. Hít một hơi thật sâu để không khí tràn trong lồng ngực, Nam Cung Uyển hét: -Ngươi là tiểu tam thô bỉ nhất ta từng gặp. Ta nói cho ngươi biết, nếu hắn muốn thú ngươi đã sớm thú ngươi rồi, đừng có vênh váo. Bính Đình im lặng không nói gì, bàn tay khẽ nắm vạt áo của chính mình vân vê. Không ngờ nàng ấy lại đánh vào điểm chí mạng của mình. -Ngày hắn thú Huân Nhi, hắn mặc kệ tất cả mọi người. Còn ngươi hả?. Haha- Nam Cung Uyển thấy mình thắng thế liền chống nạnh ngẩng mặt lên cười trêu ghẹo Bính Đình –Thôi ta không chấp với ngươi, dù sao hắn cũng chỉ muốn chơi đùa cùng ngươi, chắc cũng sớm chán. Mau chóng thu dọn đồ rời khỏi phủ của hoàng huynh, bằng không ngày mai ta bảo phụ thân ban hôn cho ngươi và ca ca ta. Ca ca ta nói ngươi là sủng thiếp của hắn mà nhỉ?. Nam Cung Uyển thường không uy hiếp ai bao giờ, hôm nay rút hết vốn sống, vốn ca kịch trong bao nhiêu năm ép Bình Đình rời khỏi người nàng thương. Thấy mặt nàng ấy trắng bệch nàng càng thấy hả hê, xoay lưng đi ra cửa. Đến lúc sắp bước ra cửa nàng còn nói vọng lại: -Đừng để Tô An biết ta đã nói chuyện với ngươi, hắn cũng chẳng tin ngươi đâu. Ta mới là thê tử của hắn. Bính Đình khép cửa phòng mình lại, dựa lưng vào cửa. Cuối cùng ngày này cũng đến, cũng may phu nhân của nàng ấy không phải hung dữ như người đã hủy dung Xuân Nhi, đánh đập các tỉ muội khác của nàng. Nam Cung Uyển biết cách chèn ép nàng, nàng cũng biết cách thử xem lòng dạ Tô An, nàng ấy đến càng tốt, càng hay. So với nàng ấy, nàng đối với người khác biết cách thu phục hơn nhiều. Bính Đình lục lọi tủ của mình xem mình có bao nhiêu ngân lượng, nữ trang toàn bộ bỏ lại, chỉ mang theo vài bộ đồ của mình. Ngựa Bạch Thang mà Tô An tặng nàng ở chuồng ngựa đang ngủ liền bị nàng đánh thức, nha hoàn Như Hoa thấy nàng đi liền bối rối, hỏi dồn dập: -Chủ tử, người muốn đi đâu? Tô lão gia làm sao tìm được người? Người đi rồi sống thế nào? Người đừng đi để ngày mai Tô lão gia giải quyết, có được không?. Bính Đình an vị ngồi trên ngựa, nói rằng: -Ta đi về hướng Bắc, sẽ sang Cảnh quốc. Đi đâu cũng được, miễn khỏi phải gả cho thập nhất hoàng tử. Như Hoa, tạm biệt. Cổng sau phủ Dịch Hy, Bính Đình bóng dáng như sương khói bay mất. Nàng để lại một vài thông tin cơ bản để Tô An có thể tìm nàng sớm nhất, mà cũng trông như một lời ly biệt thực thụ. Lần này là nàng ép gả cho nàng ấy, nhất định. Bính Đình mỉm cười, nắm chặt dây cương của mình phi thẳng ra cổng thành. Sáng hôm sau Như Hoa lựa lúc không có các phu nhân của nàng bẩm báo rằng Bính Đình cô nương bị Nam Cung Uyển đuổi đi rồi, Tô An như sét đánh ngang tai. Nàng tìm gặp Nam Cung Uyển thì thấy nàng ấy đang ngồi ở vườn sen trong hoa viên cùng Tuyết Y, Tô Huệ. -Nàng đuổi Bính Đình đi? –Tô An hỏi, giọng chẳng có chút hòa khí làm Nam Cung Uyển bất giác rùng mình. Sáng hôm nay Tô Huệ cũng nói với Tuyết Y, Huân Nhi chuyện Tô An muốn thú thêm thê tử. Huân Nhi đồng ý tùy theo ý thích của Tô An, còn Tuyết Y thì giận dữ, ba người đang họp nhau để Tô Huệ dỗ dành hai người thì Tô An xuất hiện, sẵn giận dữ, Tuyết Y đứng lên mắng: -Ngươi lớn giọng gì chứ? Nàng ấy chỉ là tiểu tam thôi, đây mới là thê tử của ngươi- Tuyết Y chỉ vào Nam Cung Uyển, hét lại với Tô An. Tô Huệ liền đứng lên giải hòa, đem Tuyết Y đang hùng hổ kia dập xuống. Nam Cung Uyển nép sau Tuyết Y, nhìn Tô An. Được thế Tuyết Y càng lớn lối hơn, nàng mắng: -Ngươi hết thú người này đến thú ngươi khác, ngươi là một người chẳng biết đủ. Huân Nhi cũng xuất hiện giải hòa, nàng đứng sau lưng Tô An, nàng biết nàng ấy cần một người đứng về phe nàng ấy lúc này. Thật ra trước đó trong một đêm ôm nàng ngủ Tô An đã nói với nàng chuyện này rồi, nàng cũng ậm ừ, không giận dữ cũng không làm lớn chuyện. Nàng biết nàng là nha hoàn từng mong mỏi nàng ấy thú nàng như thế nào, nàng biết cô nương kia cũng vậy. -Ta sai, đúng vậy. Nhưng nàng ấy nữ nhi đêm hôm như vậy đi khỏi Trường An, nàng có nghĩ đi đường sẽ gặp chuyện không may không?. Ta sai các nàng nên gặp ta, chất vấn chửi mắng ta. Trong thời gian ta ở Thạnh Khương nếu nàng ấy không đồng ý nhận ta là thư đồng ta sẽ chết bên vệ đường rồi, giờ này đã là bài vị đầu tiên trong từ đường rồi!- Tô An ngồi xuống ghế của bàn đá, ôm trán mình. Các nàng không nói gì, chỉ có Huân Nhi khe khẽ nói: -Các tỷ tỷ. -Bính Đình không thuần chân như ngươi tưởng đâu- Nam Cung Uyển nói. Tô An vẫn như thế bóp trán mình, làm dịu đi cơn đau đầu khủng khiếp: -Ta biết, ta biết, ta biết. Nàng ấy mà có chuyện gì, ta..! - Nàng bỏ lửng khi thấy cái lắc đầu của Tô Huệ. -Thiếp biết nàng đang rất tức giận, đợi một lát thiếp gọi người của Nam Cung Kiện kiếm Bình Đình cô nương giúp nàng. Đừng nói gỡ. - Tô Huệ đứng trung lập. Không đợi mọi người bàn tán nữa, Tô An chạy ra cửa dắt con Đạp Tuyết của mình, người ngồi trên yên ngựa thúc vào bụng ngựa. Tiếng ngựa đau đớn đột ngột hí dài một tiếng, đem Tô An rời xa Tô gia. Trong thành có vó ngựa chạy nhanh như thế liền biến thành một mảnh hỗn loạn, có sạp rau bị giẫm nát nhưng không có thương vong về người. Tẩu tẩu bán rau mang rau đến nhà Tô gia yêu cầu bồi thường, Tô Huệ bèn lấy ngân lượng ra, đồng thời sai người đóng lại sạp mới cho tẩu ấy. Lo lắng không biết Tô An đi đầu mà ngay cả áo choàng cũng không mặc, các nữ nhân ngồi ở hoa viên cũng yên lặng, sự im lặng bao trùm trong cả Tô gia, lần đầu tiên. P.s: Mỗi khi thấy hoang mang thì ra xem lại bìa với văn án. Haha. Vốn khi viết au đã định sẵn tên và tính cách, thân thế, thứ tự của các nàng rồi. Từ trên xuống là Tô Huệ, Tuyết Y, Nam Cung Uyển, sang trái là Huân Nhi, Bính Đình. Au phát hiện đã ngâm bộ này từ 2015, chắc mọi người quên mất văn án ra sao. Sáng vui vẻ nhé, trời bớt lạnh hơn au lại viết cho mọi người xem.
|
Chap 59 Vó ngựa dồn dập
Cảnh quốc trời ngả về chiều, Bính Đình không đi đường rừng mà chọn đường quang mà đi, dù phải đi chậm hơn chút nàng mới có thể tới thành Diên Trung. Nàng chọn một khách điếm tương đối sạch sẽ, mướn một sương phòng, ném tay nải lên bàn rồi thả lưng xuống giường. Xương cốt nàng rệu rã, thì ra cưỡi ngựa quãng đường dài như thế mỏi mệt. Mặc dù Tô An có cưỡi ngựa nhanh cỡ nào cũng không thể đuổi kịp Bính Đình trên đường, nàng một mực lo sợ nàng ấy xảy ra chuyện dọc đường. Con đường rừng này nàng đi còn sợ, đừng nói nữ nhi chân yếu tay mềm như nàng ấy. Tô An biết sau lưng mình hai hộ vệ Nam Cung Kiện sắp đặt, một tên đã sớm đốt pháo báo hiệu vị trí của nàng. Thúc chân vào ngựa, Tô An lại tăng tốc độ của mình, Đạp Tuyết lâu rồi không được chạy xa liền chạy hăng say quên ngày đêm. Những tán lá rừng đôi khi lại va vào tay nàng, rướm máu, mặc dù nàng mặc y phục đắt tiền, vải gấm thêu hoa nhưng vẫn không chịu nổi những cú quật vào tay, vào lưng đau điếng. Ban đêm là khi nàng bị va quẹt nhiều nhất, Đạp Tuyết tuy có thể né nhưng trong bóng đêm Đạp Tuyết không thể nào tránh hoàn toàn. Lúc đi đường ở ngã rẽ Tô An đã chọn đi đường rừng, vì như thế sẽ đi nhanh hơn đường giao thương đông đúc giữa hai nước. Nhưng nàng vạn nhất không nghĩ Bính Đình đi đường giao thương, vì thế nàng không thể nào đuổi kịp, ngay cả hình bóng còn chẳng thấy đâu. Trong lòng lúc này chỉ lo sợ Bính Đình xảy ra chuyện, nàng biết, nàng ấy từng là một người qua tay nhiều người nam nhân. Nhưng nàng muốn có nàng ấy, vốn dĩ từ lúc ở Thạnh Khương nàng ấy đã là người của nàng, nàng cũng đã là người của nàng ấy. Nàng nhớ lại ngày tháng điên cuồng rong ruổi trên yên ngựa cứu sống mạng sống Huân Nhi, cảm thấy hôm nay lại lặp lại điều này, chỉ khác điều rằng nàng đi cứu mạng Bính Đình. Dưới gốc bồ đề già ở Thạnh Khương quốc hai nàng đã từng thề ước. Tô An vĩnh viễn không quên được ngày hôm đó, nàng ấy quỳ dưới chân Lý ma ma xin cho nàng ở lại, mặc dù nàng ăn bám, mặc dù nàng là người chẳng có một chút ngân lượng, một chút tương lai. Nàng ấy đã đặt cược vào nàng, tất cả nữ nhân ở nhà đều đặt cược vào nàng. Ai trong số họ nàng đều không muốn chịu tổn thương, nhưng người tổn thương họ nhiều nhất lại là nàng. Giờ đây Bính Đình sống chết thế nào, nàng thậm chí còn không biết. Trời trên cao vằng vặc sáng, càng đi sâu vào Cảnh quốc Tô An càng thấy lạnh, áo choàng của nàng không có nên cho dù y phục có dày cỡ nào nàng cũng không chịu được cơn lạnh rùng mình, thấu xương. Đôi khi Tô An khẽ rùng mình, lông tơ dựng đứng, có đêm quá lạnh nàng dừng lại đốt củi sưởi ấm cho hết đêm, đêm nào chịu được nàng liền đi liên tục cả đêm. Y phục rách bên cánh tay càng làm gió lùa vào mỗi khi nàng thúc ngựa, Tô An xé lớp vải dưới chân cột lại quanh tay ngăn gió không luồn vào. Phải mất hơn chín ngày liên tục vừa đi vừa nghỉ ở rừng nàng mới có thể tới thành Diên Trung của Cảnh quốc, khi thấy bảng đề "Diên Trung thành" Tô An liền thấy muốn nổ tung. Cuối cùng cũng đã đến, nàng dắt ngựa đi vào bên trong thành, trước mua cho mình một bộ y phục mới có thể che nàng khỏi gió lạnh. Sau đi dò hỏi tung tích của Bính Đình, trời không phụ lòng người, Tô An gặp Bính Đình ở thành Nam. Bính Đình lấy ngân lượng của mình mua một căn nhà nhỏ ngoại thành, sau đó lân la làm quen với các tẩu tẩu, tỷ muội ở gần bên nhà, xin được một công việc đơn giản. Sáng sớm nàng liền đi bán đậu hủ tươi, trong vòng ba ngày liền thành thục, lúc đó cũng là lúc Tô An tìm thấy nàng. Tô An đứng trước sạp hàng của nàng, vẫn là áo vải rẻ tiền như khi hai người ở Thạnh Khương quốc, nói với nàng: -Nàng làm gì ở đây?. Bính Đình không để ý nàng, chỉ lo tiếp vị khách sau lưng nàng, đem giấy gói lại ba miếng đậu hủ rồi nhận ngân lượng. Tô An đứng nhích sang một bên cho người khác mua hàng, chỉ chăm chăm nhìn nàng như kẻ điên. Lão bản thấy nàng như thế liền chống gậy đi từ nhà đi ra, mắng: -Có mua không? Không mua thì cút! Nhìn gì mà nhìn?. -Ta mua – Tô An lấy hai miếng đậu hủ trên sạp, đưa tiền rồi đi ra bậc thềm cách đó ba bước ngồi xuống ăn sống ngấu nghiến. Cũng đã từ lâu rồi nàng không ăn gì ngoại trừ trái cây rừng, một ít lương khô mua được ở các hộ trong rừng và uống nước suối. Nhớ khi nàng vẫn còn là ăn mày, nàng cũng thường ăn đậu hủ như thế vì nó rất rẻ. Bính Đình liếc mắt nhìn nàng một chút, tâm tư dao động, nàng ấy đây rồi. Nàng thử lòng nàng ấy và nhận ra nàng ấy thật sự quan tâm nàng. Và điều lấn cấn trong lòng nàng lúc này là, liệu nàng ấy có muốn thú nàng không?, Nàng dù từng là kỹ nữ nhưng nàng cũng là nữ nhân, nàng muốn yêu và mong mỏi được yêu, nàng cũng muốn danh chính ngôn thuận. Sâu trong lòng nàng luôn mong mỏi người đó là Tô An. Bính Đình bán hết cho khi đến hết chợ sáng, nàng nhận được hai mươi xu rồi mua ít rau củ, về nhà. Tô An lẽo đẽo theo sau lưng nàng, thấy nàng mua ít cà rốt, một con cá và ít nấm, một chút rau. Liền hỏi: -Nàng định sống như vậy sao?. -Chứ ngài muốn thế nào? Tô lão gia?- Bính Đình mua vài quả lê, bỏ vào giỏ. -Về với ta- Tô An đi lại gần nàng, trả tiền mấy quả lê mà nàng mua. Không nói gì, Bính Đình đi về nhà nhỏ của nàng. Căn nhà mới ở được vài hôm nên bốc mùi ẩm thấp, hôi thối, nàng mở cửa để gió bên ngoài lùa vào bên trong phòng. Lau sơ qua chiếc bàn giữa nhà, đun miếng nước sôi nấu một ấm trà nóng cho Tô An. -Tô lão gia, mời dùng- Bính Đình rót trà ra chén, mỉa mai nói. Quan sát một lượt khắp nhà, Tô An thấy nàng bày biện hơi bừa bộn một chút, mạng nhện vẫn còn giăng ở hai bên góc nhà. Nàng nâng chén trà lên nhấp một ngụm, chỉ là trà đen bình thường mà ngày xưa nàng hay uống. -Về với ta, Bính Đình. – Hơi nóng của trà len lỏi vào cổ họng khô khốc của nàng, cũng đã từ lâu rồi nàng chưa được uống thứ gì ấm nóng như vậy. Bính Đình mang một chiếc rổ mây để ra bàn giữa nhà, vừa lặt rau vừa nói: -Thiếp về để gả cho Nam Cung Kiện sao?. Tô An suýt chút nữa sặc trà, nàng ho một tiếng: -Ai nói nàng thế?. -Công chúa của Tô gia- Bính Đình ném cọng rau xuống rổ, bực dọc lẫn hờn tủi. -Về với ta, ta rước nàng về nhà. –Tô An lại nói. -Thiếp không về. Hai người cứ thế chơi kéo co mãi không ngừng, Bính Đình thì một mực muốn ở lại Cảnh quốc sống đạm bạc qua ngày, còn nàng thì một mực muốn nàng ấy cùng nàng quay trở về. Hai bên cùng nắm một đầu sợ dây, người kéo qua, kẻ kéo lại. -
|
Chap 60 Tuyết đầu mùa, thương thảo.
Bức tranh giao thoa giữa hai màu sáng và tối, nàng và Bính Đình cùng nhau nằm trên một chiếc giường gỗ sơ sài, hai nàng là tối, các nữ nhân của nàng quây quần bên bàn tròn đang nói chuyện với nhau, họ là sáng. Buổi tối đó trong đại sảnh của Tô gia, lần đầu tiên không phải vì ăn mà tề tựu nghiêm túc. Họ ngồi đó, Nam Cung Uyển chống tay lên bàn uể oải, Huân Nhi thì chẳng nói gì, chỉ lâu lâu lại nâng chén trà của mình lên, nhấp một ngụm. -Tỷ tỷ biết là làm khó các muội. Tuyết Y chẳng buồn mở miệng, đã bảy ngày qua rồi phu quân của các nàng vẫn chưa có dấu hiệu về nhà. Nàng biết nàng nóng tính, nhưng nàng đã yêu nàng ấy từ năm nàng mười lăm tuổi, trải qua bao nhiêu sóng gió cùng nhau, làm sao cứ chịu nổi cảnh thú thêm thê thiếp như thế?. Nam Cung Uyển tuổi chưa đầy hai mươi, tính tình nàng trước khi lấy Tô An thì đề ra rất nhiều quy chuẩn nhưng Tô An lần lượt phá tất cả. Nàng ghét tam thê tứ thiếp, người ở triều đại này nam ít nhất cũng ba thê tử chính thức, năm sáu thiếp thất theo sau, chưa kể nha hoàn hầu hạ thông phòng, nàng hết thảy chán ghét. Chỉ mong ước sao tình yêu chỉ dành cho nàng, một mình nàng, ấy vậy mà lại yêu phải Tô An. Nhưng nữ nhân trong Tô gia tương đối khác với các nữ nhân ở nhà khác, họ không tranh giành yêu thương, không đố kị lẫn nhau, khi một người có chuyện, những người còn lại đều lo lắng như chính mình gặp chuyện. Họ gắn kết, đôi khi có một vài mâu thuẫn giữa Tuyết Y và Nam Cung Uyển, nhưng mà họ là một khối và không muốn tiếp nhận thứ khác. -Nhưng mà, tỷ lấy danh dự ra đảm bảo, đây chính là người cuối cùng- Tô Huệ đứng đó, tà áo hồng nhạt cánh sen của nàng lấp ló sau tấm áo choàng dày cộm. -Nhưng muội không muốn vậy- Nam Cung Uyển lắc đầu, không đồng ý lời của Tô Huệ tỷ. -Muội cũng vậy- Tuyết Y đồng tình. Huân Nhi nhàn nhã nhấp một ngụm trà ấm, nói rằng: -Tô Huệ tỷ đã nói là người cuối cùng, thì đó là người cuối cùng. Muội đồng ý. Nam Cung Uyển lẫn Tuyết Y đều quay đầu lại nhìn người nhàn nhã Huân Nhi, chỉ thấy nàng ấy nhún vai: -Chứ các tỷ muốn muội làm sao?. Muội tin Tô An sẽ không chia sớt tình cảm của muội trước giờ, có thêm hay không chỉ là một gian phòng, mất đi một đêm thôi. Muội sẽ không phàn nàn hay chê trách gì nàng ấy. Huân Nhi chính là tay trong của Tô An, Tô Huệ cũng chính là người của Tô An. Mà lời nói của Tô Huệ rất có trọng lượng trong nhà, Tô An biết điều này. Nam Cung Uyển không nói gì chỉ ngồi đó nhìn Tuyết Y cãi nhau với Huân Nhi, hai nàng bất đồng ý kiến nên đưa ra tranh luận. Người thì nói: -Nhưng nhà thêm một người xa lạ, chúng ta còn chẳng biết nàng ấy là ai. Kẻ thì trả lời: -Tỷ tỷ có biết Nam Cung Uyển là ai không? Vẫn vào nhà và suôn sẻ, bây giờ trở thành cánh tay đắc lực của Tô An. -Nam Cung Uyển thì khác!. -Muội nghĩ nếu thêm một người nữa, cùng lắm các tỷ tỷ có thêm một muội muội nữa thôi. -Sao lại như thế được?. -Muội nghĩ như thế. Nam Cung Uyển nhìn sang Tô Huệ cầu cứu, nàng ấy liền cắt đứt cuộc tranh luận vô nghĩa của hai nàng, nói rằng: -Tỷ biết hai muội trái lập ý nhau, nhưng các muội yên tâm tỷ sẽ không để Tô gia huyên náo vì có thêm một nữ nhân nữa. Với sự điều khiển gia đình của Tô Huệ, bốn người sống rất yên ổn. Nàng không tin rằng nếu có thêm một người nữa nàng liền thúc thủ vô sách, nếu nàng ấy không giữ đúng đạo, nàng sẽ theo gia quy mà giáo huấn. Nhập gia tùy tục, nàng tuy chưa thấy cô nương đó bao giờ, nhưng nàng tin nàng sẽ khiến gia đình yên ổn, gia quy giữ vững. -Muội muốn biết một điều?- Nam Cung Uyển nhìn Tô Huệ, nói. -Nếu nàng ấy vào Tô gia, nàng ấy hãm hại muội hoặc các tỷ muội khác thì liền thế nào?. -Tỷ sẽ nói chuyện với Tô An, tùy theo nàng ấy hại các muội như thế nào mà xử phạt như thế đó. Nếu nặng... Tỷ sẽ giúp Tô An hưu thê. -Trong khi Tô gia còn chưa có gia quy? Tỷ lấy gì chắc chắn?.- Nàng lại hỏi, giọng điệu sắp mất đi sự kiên nhẫn. -Trong vòng ba ngày tỷ sẽ thảo xong gia quy với sự chỉnh sửa của các muội, tỷ chưa bao giờ thất hứa trước các muội, cũng chưa bao giờ làm điều gì sai với các muội. Cho nên tỷ lấy danh dự của mình ra cược lần này, Tô gia sẽ vẫn êm ấm như trước đây và đó là người cuối cùng. Nam Cung Uyển gật đầu, bảo rằng: -Vậy thì muội nghe lời tỷ. Tuyết Y liền thở dài một tiếng, trời lạnh hơi thở của nàng bốc thành một làn khói mỏng manh, như không có đủ sức mạnh chống lại thế cuộc xoay vần: -Muội không phản đối nữa, dù sao thì chỉ còn một mình muội không đồng ý. Nhưng muội sẽ chuyển đối tượng ghét bỏ sang nàng ấy. Sau buổi nói chuyện đó Tô Huệ mệt mỏi đi về phòng, Tô An nói với nàng là người cuối thì nàng liền tin đó là người cuối. Nàng còn dám lấy danh dự của nàng ra đảm bảo, điều mà nàng chẳng bao giờ làm trước đây. Đóng cửa phòng lại ngăn những cơn gió lạnh ùa vào phòng, nàng ngồi xuống thư án viết một lá thư cho Tô An. Ai bảo đó là muội muội mà nàng yêu thích nhất, ai bảo đó là người mà nàng đã sa lưới tình, ai bảo đó là tướng công của nàng. Nét chữ thanh mảnh đề xuống tờ giấy nhỏ. Tô Huệ cho nó vào ống trúc của bồ câu Tiểu An rồi thả lên trời. Cho dù nàng ấy có giết người nàng cũng là người dám đứng ra che dấu, có trách cũng trách từ nhỏ nàng đã rất nuông chiều nàng ấy. Huân Nhi ôm tiểu An Trúc vào lòng mình, lẩm bẩm một vài lời hát ru, nàng đã làm xong lời nàng ấy dặn, có lẽ nàng ấy sẽ yêu nàng thêm một chút chăng?. Nàng nhớ nàng ấy rất nhiều. Gió đêm càng lúc càng lạnh, cơn tuyết đầu mùa đã rơi xuống Trường An, bóng dáng phu quân vẫn biệt tăm. Bức tranh sáng và tối cứ đan xen lẫn nhau, buồn vui và cả nước mắt. Các nữ nhân nhà Tô gia chung quy cũng chỉ là những kẻ ngốc điên cuồng vì tình yêu.
|
Chap 61 Đêm xuân
Hoàng cung lộng lẫy xa hoa với những bức tường chạm trỗ kiên cố, người người ra ra vào tấp nập, Nam Cung Uyển với tay lấy một miếng mứt trên bàn cho vào miệng. Phụ hoàng nàng cũng ngồi đó nhìn mẫu tử nàng, chẳng nói gì. Hạ nhân lại châm trà nóng, công chúa cứ thế ăn hết miếng mứt này tới miếng mứt khác. -Ái nhi, con nói mẫu thân nghe, nếu con không thích mẫu thân liền hưu tất cả thê tử của hắn. Làm gì mà mặt ủ mày chau?. Nam Cung Uyển nhai mứt, mày chau lại: -Lần này sau sáu ngày nữa là ngày lành, liền rước một người về nữa. -Ngay cả phụ hoàng con còn chẳng dám tuyển tú, phò mã thật gan tày trời- Bà nhìn liếc qua tướng công của mình, ngài ngượng ngùng gãi đầu, trả lời lí nhí trong miệng, "Tôi đâu có tuyển tú". -Thôi, con đến là nói cho phụ hoàng với mẫu hậu biết, giờ con về- Nam Cung Uyển phủi nhẹ cánh tay dính bột mứt của mình đứng lên, nha hoàn bèn hầu nàng ra về. Mấy ngày nay cô nương Bính Đình đã dọn vào Như Lan cư, nàng đã thấy qua nàng ấy một lần khi "dằn mặt" nàng ấy. Quả thật là đẹp, Nam Cung Uyển thật lòng nghĩ. Dưới sau lưng nàng là hai hàng nha hoàn đi theo, nàng đi kiệu ra cổng cung, vừa đi vừa nghĩ về cô nương kia. Bính Đình cô nương nhan sắc xinh xắn, Như Lan cư của nàng ấy đạm bạc như Trúc Hiên, mà nàng ấy cũng ăn mặc đơn bạc, trang sức y phục mà Tô An đưa đến màu sắc rực rỡ liền không dùng, chỉ dùng những màu tối. Có dịp nàng bắt gặp nàng ấy đang đi dạo ở hoa viên, thấy nàng, nàng ấy liền hành lễ, chào hỏi rồi đi mất. Những ngày gần đây Tô Huệ rất bận rộn trong việc chuẩn bị lễ cưới cho Tô An, nàng trang trí nhà cửa, chuẩn bị quà cưới, thiếp mời, đồ ăn cùng Tô An, các nữ nhân trong nhà tuyệt nhiên không ai giành việc với nàng. Đôi khi Tuyết Y thấy nàng mệt cũng có giúp nàng một chút, nhưng chung quy đều do nàng đảm đương. Vào một ngày tuyết rơi dày đặc, Bính Đình gả cho Tô An. Nàng ấy ngồi trong kiệu hoa bốn người khiêng, từ phủ Dịch Hy gả sang Tô gia. Tiếng pháo vang ngập trời, người trong thành cũng lấy làm hoan hỉ, mừng vui. Trẻ con bịt tai lại, đùa giỡn nhau gần tép pháo nổ. Tô An cưỡi con Đạp Tuyết quen thuộc của nàng, thong thả dẫn đầu đoàn kiệu hoa về Tô gia, trên đường đi, hạ nhân vừa đi vừa phát những đồng xu may mắn cho trẻ em, người già. Đến cửa nhà Tô gia, nàng đỡ nữ nhân trên kiệu xuống, nàng ấy cười khẽ, đôi môi như hoa đào phát ra những tiếng khiến lòng người cũng tươi vui. Dẫn nàng ấy bước qua nồi than nhỏ, cùng nhau tiến vào bên trong đại sảnh. Tô An vốn không có phụ thân, mẫu thân liền bái thiên địa trước, sau thì phu thê giao bái. Sau khi làm lễ xong, tân nương liền được đưa vào tân phòng. Chỉ còn tân cô gia tiếp rượu, tiếp thực khách nhân. Lần này cũng là lần thứ tư nàng thú thê tử, chung quy chẳng lần nào long trọng bằng lần thú Nam Cung Uyển, giờ phút này đây các nàng ấy cũng thay nàng tiếp đón những vị khách quen thuộc với gia đình. Nam Cung Uyển đi đi lại lại xem thức ăn cho mỗi bàn tiệc đã chuẩn bị tốt chưa, trong khi Tuyết Y chào hỏi mấy tiền bối trong thương hội. Không khí ồn ào, náo nhiệt. Nam Cung Kiện nâng ly rượu của mình lên chúc mừng Tô An, do nâng hơi cao nên đổ vào cô nương ngồi bên cạnh, liền hoảng hốt xin lỗi. Vị cô nương như hoa như nguyệt ngồi bên cạnh cũng chỉ cười: -Không sao, chắc tại chàng cao hứng quá. -Khiến Tố Tâm cô nương chê cười rồi- Nam Cung Kiện đưa khăn tay của mình cho nàng, để nàng lau đi vết rượu trên ngực áo. Vốn dĩ Tố Tâm cũng có khăn tay, không hiểu như thế nào liên đưa tay ra nhận khăn tay của chàng, có lẽ rượu đã khiến nàng say. -Ngươi đừng làm đổ rượu lên người Tố Tâm cô nương nữa, uống có chút cũng say rồi- Tô An trách móc. Mặt mày đỏ phừng phừng, Nam Cung Kiện cãi lại: -Ta mà say? Có ngươi say thôi, say mỹ nhân.. -Ta thấy mặt người đỏ lắm rồi, chính ngươi mới say nữ nhân bên cạnh. –Tô An húc tay vào người Nam Cung Kiện, mặt chàng đỏ như thể sắp chích ra máu. Tố Tâm liền cúi mặt xuống, ngực cũng thôi phập phồng kẻo chàng nghe được nhịp tim của mình. Tô An cười hề hề tránh đi cho hai người nói chuyện với nhau, chỉ thấy chàng ngượng ngùng gãi đầu còn nàng thì cúi mặt. -Tô An, nàng thấy bàn tiệc bên góc có nên mang thêm đồ ăn không? –Nam Cung Uyển nói, dắt tay nàng sang một góc, Tô An cũng ngoan ngoãn đi theo nàng. Không biết được Nam Cung Uyển chính là dắt nàng đi sau hòn giả sơn to. Tô An nghiêng đầu nhìn nàng: -Trong hòn giả sơn này còn có bàn tiệc sao?. Hòn giả sơn trong hoa viên này tương đối lớn, bên trong còn có hẳn một bàn cờ, là chỗ tránh nắng quen thuộc của Tô An. Nam Cung Uyển hai tay choàng lên cổ nàng, mời gọi: -Có. -Nàng ngày càng tinh quái- Tô An nhéo mũi nàng, yêu thương hôn lên má. Nhưng Nam Cung Uyển nào thấy đủ, nàng muốn ở bên Tô An, nhất là giây phút ủy khuất như bây giờ. Tô An ôm thắt lưng mỏng manh như cành liễu rũ bên cạnh hòn giả sơn, kéo nàng ấy vào lòng. -Nàng muốn câu dẫn lão công của mình sao? Bên ngoài đang có nhiều người. Ngày mai sau khi tiệc tan, ta liền tới cho nàng câu dẫn. -Ưm.. không muốn- Nam Cung Uyển áp sát người vào nàng ấy, hai khỏa phấn nộn trực tiếp chạm vào người Tô An, dùng tất cả mị lực của nàng câu dẫn tướng công của mình. Tô An để nàng ấy xuống bàn, hôn xuống xương quai xanh của nàng, mắng: -Nàng thật là một tiểu yêu tinh. Đợi ta ngày mai, ta sẽ hỏi tội nàng, được chứ?. Nam Cung Uyển mỉm cười, gật đầu: -Tha cho nàng. Hai người chỉnh lại xiêm y rồi đi ra ngoài, khách nhân càng ăn càng uống rượu thì tiếng nói cười càng lớn. Đến trời ngả về chiều Tô An giả vờ như chân nam đá chân chiêu để đi về phòng, Bính Đình vẫn ngồi yên với hỷ khăn trên đầu đợi nàng, nghe tiếng bước chân liền thấy bao mệt mỏi tiêu biến. Theo lễ, Tô An mở khăn của nàng ra, cùng nhau uống rượu hợp cẩn, Bính Đình hôm nay trang điểm một màu đỏ nhạt, trông như một ngọn lửa. Tô An không hiểu nàng say hay là mắt nhìn có vấn đề, mà thật sự cảm thấy Bính Đình như một ngọn lửa nhỏ đang bập bùng cháy, cháy đến tim nàng cũng bị thiêu rụi. Ngọn lửa ấy vẫn thiêu đốt lấy nàng, y phục rớt xuống dưới sàn lạnh giá, trong phòng vẫn ấm áp vì chiếc chăn dày ấm áp bao quanh hai nàng. Tô An ôm chặt lấy nàng ấy trong vòng tay của mình, giọng điệu trầm đục mà lại gợi cảm không ngờ: -Nàng còn nhớ lời hứa dưới gốc bồ đề già? Bính Đình run rẩy trong vòng tay của nàng, những trêu ghẹo, tình tứ, khiến bản thân nàng không chịu nổi. Mỗi khi gần Tô An nàng không cần dùng xuân hương mà cơ thể vẫn phản ứng dữ dội, Tô An thậm chí còn chưa làm gì mà hạ thể nàng đã sớm ẩm ướt. Hai chân nàng quấn quanh cơ thể Tô An, khẽ rên rỉ: -Thiếp nhớ. Nàng ấy rất dễ phản ứng, chỉ cần chọc ghẹo một chút liền thất thủ, Tô An cũng thôi không trêu nàng nữa. Hôn xuống từng tấc da thịt mát lạnh của nàng, lưỡi nàng di đến đâu, Bính Đình run rẩy không ngừng đến đó. Tay Tô An lần mò xuống tiểu huyệt của Bính Đình, giờ phút này đây dục hỏa như đốt lấy nàng, khiến nàng mờ dần ánh mắt, gắt gao siết chặt nàng ấy trong lồng ngực mình. Một tay thì liên tục ra vào, một ngón tay thon dài rồi lại thêm một ngón tay thon dài. Ánh nến lập lòe tô điểm thêm đôi má đào của nàng ấy. Ngửa mặt ra sau, Bính Đình rên xiết, sớm không một chút tự chủ được mình. Nàng ấy như thể khiến nàng bay lên, lơ lửng trên tầng không, chạm đến những vì tinh tú. Ngón tay nàng ấy lâu lâu lại chạm đến tận cùng, khiến nàng không ngừng nhúc nhích cơ thể tránh né. -Bính Đình..- Tô An hôn vành tai mỏng của nàng, lưỡi nàng quét một đường tình tứ. Đêm xuân, dù có lạnh giá cỡ nào hai nàng cũng thấy thật ấm áp, một khắc vốn dĩ đáng ngàn vàng. Bính Đình được Tô An ôm ấp trong lòng mình, ấp ủ cả đêm đông lạnh giá. Hạnh phúc chính là lúc này, và về sau. P.s: Ai ở miền Nam xem sớm rồi tránh bão đi.
|
Chap 62 An yên. Buổi sáng đầu tiên Bính Đình thức dậy với tư cách ngũ phu nhân Tô gia, lục lọi trong tủ kiếm được một bộ y phục màu xám nhạt thanh nhã, khoác thêm một chiếc áo choàng màu tím. Sau khi thay y phục xong Bính Đình giúp Tô An chải tóc, cài kim quan đính hạt pha lê đỏ, hai người cùng nhau đến đại sảnh. Theo thể thức ở Tô gia, sáng ngày đầu tiên vào Tô gia liền phải kính trà các tỷ tỷ, trước để ra mắt chính thức, sau giới thiệu các tỷ tỷ muội muội trong nhà. Như Hoa giúp nàng chuẩn bị một lò sưởi cầm tay. Bên ngoài trời tuyết đã rơi nhẹ. Hai người nắm tay nhau thong thả tiến tới đại sảnh, nàng có chút lo lắng, hỏi: -Tóc thiếp có bị rối không?. Tô An lắc đầu, nàng sờ nhẹ mái tóc Bính Đình, chỉnh lại tóc mai cho nàng: -Không đâu, nàng đã đẹp lắm rồi. Đại sảnh, hai ghế chủ nhà ở trung tâm một ghế Tô Huệ đã ngồi, để lại một ghế trống cho Tô An. Bên trái Nam Cung Uyển, bên phải là Tuyết Y và Huân Nhi. Tô An thấy không khí có hơi trang trọng hơn thường ngày, nàng ngồi xuống ghế của mình, nha hoàn mang đến cho nàng một chén trà ấm. Bính Đình thấy nha hoàn mang đến cho nàng một khay trà gồm bốn chén trà, nàng bước lại gần chỗ Tô Huệ kính tỷ ấy một chén, Tô Huệ nhận lấy, đưa cho nàng một chiếc vòng tay gia bảo của Tô gia, Bính Đình- Tô An chi thê. Nàng kính Tuyết Y một chén, nàng ấy tặng nàng hai viên dạ minh châu lớn, nàng kính Huân Nhi, nàng ấy tặng nàng một chiếc áo thêu hoa mà nàng ấy tự thêu. Cuối cùng nàng kính Nam Cung Uyển một chén trà, nàng ấy tặng nàng một cặp hắc ngọc hình nửa vầng trăng. -Được rồi, tới giờ dụng thiện- Tô An mỉm cười dẫn đầu mọi người ra bàn ăn, các nữ nhân bắt đầu cười nói với nhau. Bính Đình có chút không quen nên vẫn chưa bắt chuyện được với mọi người, đôi khi Tô Huệ hỏi nàng, nàng liền trả lời. Hôm nay ngự trù nấu rất nhiều món, nổi bật nhất là thịt om sen, măng xào, đám măng này dám chắc ngự trù bẻ trộm của Huân Nhi. Nàng gắp một ít măng cho vào chén của mình, nhiều thê tử nên cũng chẳng biết nên gắp cho ai mới phải. -Tô Huệ, tiền trang ở Biện Châu nàng đã sắp xếp tới đâu rồi?- Tô An lại thong thả gắp ít thịt ăn. Tô Huệ cũng gắp ít thịt gà cho mình, nói: -Thiếp sắp xong rồi. Vốn dĩ hai người định mở thêm tiền trang xa trung tâm Nam quốc, lần trước lưu lạc đúng thật là không thể tìm thấy tiền trang Tô gia ở Thạnh Khương, Cảnh quốc. Bính Đình vừa ăn vừa nhìn các tỷ tỷ khác, khi hỏi đến nàng nàng liền vui vẻ đáp lời. Cảm thấy không khí trong nhà cũng không đến nỗi tệ. Sau khi ăn xong mọi người lại chia ra, Tô Huệ về tiền trang của mình, Nam Cung Uyển hôm nay cáo bận quay về phòng mình để cho Tô An làm việc một mình khiến Tô An có chút khó hiểu, nếu là thường ngày nàng ấy đã lật đật đóng cửa thư phòng lại câu dẫn nàng. Nhưng Tô An cũng không nghĩ nhiều, nàng chỉ quay về thư phòng một mình. Tuyết Y hôm nay không ra cửa hiệu phấn son mà đi qua Trúc Hiên thăm tiểu bảo bối An Trúc, lúc nàng tới Trúc Hiên An Trúc vẫn còn đang say ngủ, gương mặt non nớt nhắm chặt mắt. Huân Nhi thấy nàng vuốt ve mặt An Trúc liền cười: -An Trúc ngủ rồi, tỷ có muốn muội gọi An Trúc dậy không?. -Đừng, tỷ muốn nhìn An Trúc một lát thôi- Tuyết Y vuốt ve đôi má hồng nhuận của An Trúc, hôn nhẹ một cái rồi cáo biệt. Huân Nhi tiễn nàng ra khỏi Trúc Hiên, còn dặn dò tối nay về sớm nàng hái một tí măng cho ngự trù làm măng xào, ban nãy Tuyết Y có nói măng trúc ngon, nàng liền ghi nhớ. Mấy hôm trước là đầy tuổi của An Trúc, Tô gia được một bữa tiệc linh đình. Tiểu An Trúc đã bập bẹ biết nói, nàng gọi nương, gọi gia. Đôi chân nhỏ đã có thể đi cứng cáp mà không cần người dìu, tuy không thể vượt qua các hòn đá vô tình xuất hiện trên đường, nhưng vẫn có thể nói là đi sắp thuần thục. Nghĩ một lúc thì nghe tiếng An Trúc bập bẹ nói trong nôi, Huân Nhi bế con lên, xem có tè ra tã không. Nàng thay cho An Trúc một bộ y phục dày, dẫn ra hoa viên dạo, sẵn tiện tập đi cho An Trúc. Bính Đình đi dạo một vòng hoa viên vô tình gặp Huân Nhi đang cùng hạ nhân tập đi cho An Trúc, nàng ngồi sụp xuống nhìn gương mặt trắng hồng như trái đào của An Trúc, trêu ghẹo nói: -Đây là đại tiểu thư của Tô gia sao, xem kìa, thật là xinh xắn. –Vừa nói vừa đưa tay cưng nựng cô bé-Coi nào, lớn lên thế nào cũng xinh đẹp nhất Trường An. Huân Nhi chỉ mỉm cười nhìn Bính Đình chơi đùa với An Trúc, tiểu An Trúc mở to đôi mắt tròn xoe của mình nhìn nữ nhân lạ mặt trước mặt mình, nhưng khác với những đứa trẻ con khác, cô bé không hề khóc. Thậm chí An Trúc còn đi lại phía Bính Đình đòi bế, Bính Đình thấy vậy liền cười to, nàng bế tiểu An Trúc lên, hôn lên má. Tiểu An Trúc được hôn liền tít mắt cười, hai cánh tay nhỏ nhắn quơ quào ôm lấy Bính Đình. -An Trúc, con làm nương nghĩ con gặp ngũ nương ngàn năm trước rồi. Làm gì mà cười hắc hắc thế kia. An Trúc vẫn cười hắc hắc khi chiếc mũi cao của Bính Đình cạ vào má, hai người chơi đùa một tí mà An Trúc lại chẳng buông Bính Đình ra, đến cả ăn cũng phải nhờ Bính Đình đút cho. Huân Nhi ngại ngùng nhận lại tiểu An Trúc đang ngủ say trong lòng Bính Đình: -An Trúc hiếu động quá nhỉ. Huân Nhi bế An Trúc đã ngủ say từ tay Bính Đình, ngượng ngùng cười, cáo lui. Bính Đình cũng nhìn theo bóng dáng An Trúc, trong lòng cũng vui vẻ, mấy ngày vào Tô gia chỉ có duy nhất Tô An và An Trúc làm nàng vui đến vậy. Những ngày tuyết càng lúc càng dày, tin tức hoàng thượng truyền ngôi lại cho thập nhất hoàng tử Nam Cung Kiện khiến người dân không khỏi bàng hoàng, vốn dĩ Nam Cung Kiện chỉ là một văn nhân nho nhã không hề có tài trị quốc. Nam quốc trước giờ vẫn nghĩ thái tử Nam Cung Nghĩa hoặc cửu hoàng tử Nam Cung Ngạo mới xứng đáng ngôi vị này. Ấy vậy mà thập nhất hoàng tử vẫn leo lên cầu thang trăm bậc nhận ngôi vương, đầu đội kim quang, cả thân hoàng bào trang nhã bước lên nhận ấn kí. Nam Cung Kiện lên ngôi lấy hiệu là Trữ Kiện, Tô gia nàng cũng được đến xem nghi thức phong vương, cũng ngay hôm đó, Triệu Tố Tâm được phong hậu, lấy hiệu là Hiếu Tuyên hoàng hậu. Tô An biết kể từ hôm đó nàng có thể ít được rảnh rỗi như ngày xưa tìm Nam Cung Kiện tán gẫu, Nam quốc miễn thuế ba tháng, những nghi vấn của dân chúng bèn tiêu biến thành sự hoan hỉ, chúc mừng. Cũng trong những tháng cuối năm, phe phái của Nam Cung Nghĩa phản loạn.
|