Tô An Cưới Vợ
|
|
Chap 52 Trường An - Tô gia
Đạp Tuyết quen thuộc lối trong thành Trường An, tung vó ngựa theo hướng ra khỏi thành, đến Hoa thôn. Tô An vừa mới từ cửa hiệu phấn son ra liền đi đến Hoa thôn xem tiến độ dệt vải của mọi người, vải của Hoa thôn dệt rất tỉ mỉ, hoa văn hai mặt tinh tế, chẳng có một chút lỗi nào nhưng khi đem vào thành Trường An bán đều bị ép giá. Từ ngày đem vải sang Phú Lang Sa, vải Hoa thôn được người dân Trường An kiếm mua nhiều hơn hẳn, thế nên Tô An để một gian nhỏ ở cửa hàng, tranh thủ bán thêm một ít vải dệt. Lão Tam Trung thấy Tô An dắt ngựa đi đến liền vuốt hàm râu trắng của mình, cười khà khà nói: -Tô lão gia đến có chuyện gì không?. Buộc dây cương ngựa vào cột, ánh nắng trên cao chiếu rọi xuống đất vàng ươm, hạ chí đã sắp tận, chuyển dần sang tiểu thử. Trời nắng trở nên oi hơn, Tô An lau đi mồ hôi trên trán mình, nhìn lão Tam Trung, cười nói: -Cháu đến thăm mọi người, sẵn tiện mang chút bánh bao phu nhân nhà cháu làm. Các cô nương trong thôn thấy vậy ngưng dệt ùa chạy ra xem, các tẩu tẩu, nhi tử của họ cũng chạy ra xem, Tô An bế tiểu Trư lên, hôn chụt lên má mũm mĩm. Tiểu Trư được hôn cười tít mắt lại, ôm lấy cổ Tô An vòi bánh. Tiến độ dệt vải của mọi người khá nhanh và cẩn thận, vì Tô An nhận được một tờ đơn hỏa tốc từ Phú Lang Sa nói là họ cần thêm hàng vải dệt nên nàng đến Hoa thôn một chuyến, đốc thúc mọi người cùng nhau kiếm ngân lượng. Nàng biết là trời đang sắp chuyển sang tiết đại thử nóng bức, tiến độ dệt vải sẽ chậm đi chứ không nhanh lên nổi. Thế nên nàng đến khuyến khích mọi người mở rộng sang các thôn bên cạnh, chỉ dẫn họ cùng dệt vải với mình, lợi nhuận sẽ vẫn chia đồng đều theo năng lực mỗi người. Vốn dĩ người dân Hoa thôn cũng muốn đem họ hàng của mình cùng kiếm tiền, nghe nói vậy liền vui mừng vâng dạ, chẳng mấy chốc số người dệt vải lại lan rộng ra, nhiều hơn gấp đôi, gấp ba trước. Cùng nhau dùng bữa cơm trắng cải thảo với mọi người xong Tô An còn được tặng một bầu rượu trước khi ra về, nàng cưỡi Đạp Tuyết, hồng y xa dần. Trường An về chiều ánh nắng gay gắt cũng dần tiêu biến, Bính Đình ra khỏi phòng, bung chiếc ô hoa mà nàng thích lên, đi dạo. Kể từ ngày đến Trường An, đây là lần đầu tiên nàng thật sự đi dạo ở đây. Nàng cùng Như Hoa đi vào các con hẻm lớn của Trường An, hết buổi trưa người cũng nhộn nhịp hơn, ở trong trung tâm thành không có chợ, chỉ có các cửa hiệu lớn. Nàng thấy biển hiệu Tô gia rất to, ngạo nghễ. Cửa hiệu phấn son này là của nàng ấy, nàng ấy đã nói với nàng như thế. Bính Đình bước vào bên trong cửa hiệu, một nữ nhân cũng trạc tuổi nàng đứng bên cạnh, đon đả nói rằng: -Cô nương muốn mua gì? Có cần ta giới thiệu không?. Cô nương bán hàng này rất khả ái, đôi mắt to tròn, làn mi dài cong vút, sóng mũi thanh tú, nàng ấy mỉm cười đem hộp phấn trên cao xuống cho nàng xem. Do hơi thấp nên phải nhón chân lên lấy, bộ dạng cho dù đã hơn hai mươi nhưng vẫn rất trẻ con. -Ta muốn mua phấn, sáp thơm. -Vâng, cô nương đã dùng qua phấn son Tô gia chưa? – Tuyết Y mang lần lượt một khay phấn để xuống bàn, mở nắp hộp cho Bính Đình xem. Bính Đình cầm lên một hộp phấn mình thường xài, mỉm cười nói rằng: -Ta thường dùng loại này, nhưng ta cũng muốn thử loại khác. Trước giờ nàng ở Thạnh Khương, việc chỉ mua được một hộp phấn như thế thôi đã xa xỉ rồi, cũng may lần đó khách nhân tặng nàng vài hộp, muốn tìm mua được cũng khó. Tuyết Y cầm hộp phấn tương đồng như thế, nói nàng: -Nếu cô nương dùng loại phấn này da mặt sẽ đỡ khô hơn. Nhưng đang là mùa hạ nóng, ta nghĩ cô nương vẫn nên dùng loại phấn thường dùng sẽ tốt hơn. Hai người đang nói chuyện với nhau thì ba người nữ nhân khác bước vào, Tuyết Y tỉ mỉ hỏi họ cần giúp gì rồi phân phó cho hai tiểu nha đầu trong cửa hiệu bán cho họ. Còn nàng, nàng bận tiếp nữ nhân xinh đẹp như hoa đứng trước mặt mình. -Vậy thì ta lấy hộp phấn này, ta còn muốn xem sáp hồng, sáp thơm. Nhắc đến sáp hồng đánh má và sáp thơm, Tuyết Y liền dẫn vị cô nương xinh đẹp kia đi qua một gian hàng khác. Bính Đình lặng lẽ nhìn thấy tay nàng ấy quả thật chiếc vòng y hệt Tô An, khi nàng ấy đưa tay lên lấy lọ sáp hồng, cổ tay khẳng khiu thấy rõ ràng, Tô gia. Đây chính là một trong các thê tử của nàng ư?. Bính Đình tự hỏi rồi tự khẳng định, đúng thật là nữ nhân của nàng ấy rồi, không quá xinh đẹp nhưng rất yêu kiều, khả ái, làm sao có thể là hạ nhân ở chốn này. -Nhị tỷ, muội cần bản thu chi của hai ngày trước, tỷ quên đưa cho muội. – Nam Cung Uyển mở rèm châu ra, dáng đi nhỏ nhẹ uyển chuyển đi ra ngoài. Bính Đình trước liền thấy sửng sốt, so với cô nương đứng cạnh đây, vị cô nương từ nhà trong bước ra xinh đẹp vô cùng. Dáng người nàng ấy mảnh mai như liễu yếu, vòng eo thon nhỏ như thể đụng vào sẽ gãy mất, môi hồng răng trắng, mắt không quá to nhưng lúng liếng đưa tình. Rõ ràng, chỉ cần là ai thấy đều thất kinh, nàng ấy so với nàng chỉ có hơn chứ không kém. -Ta để ở trên bàn. – Tuyết Y nhìn cũng không nhìn, nói. Vị cô nương kia có chút không vui nhưng miễn cưỡng mặc kệ, rèm châu vén mạnh hơn, bực bội đi vào bên trong. Bóng dáng đi khuất nhưng hương thơm còn mãi, nàng ấy thật thơm, mùi hương mà nàng chưa từng ngửi ở đâu, bao giờ. -Ta có thể lấy loại sáp thơm nàng ấy dùng không? – Bính Đình ngây ngô hỏi. Tuyết Y cười miễn cưỡng, lắc đầu: -Xin lỗi cô nương, nhưng sáp thơm của nàng ấy là do nàng ấy tự chế tạo ra, không bán. -Không có là phải rồi, Uyển công chúa xưa giờ chế tạo sáp thơm rất riêng, nếu có bán ta cũng muốn mua đây. Thơm đến ngây ngất lòng người – Một cô nương mặt che lại bằng lớp sa mỏng, nói chuyện bát quái. Uyển công chúa, Bính Đình ngây người, nàng đã nghe Như Họa nhắc về Uyển công chúa rất nhiều lần. Nha đầu ấy kể có một lần thấy công chúa trong phủ Dịch Hy, trông công chúa xinh đẹp như tiên nữ giáng trần, mùi hương thì quyến rũ mê say, liếc mắt một chút liền khiến tim đập chân run, thần hồn bát đảo. Nàng còn tưởng là Như Họa nói dối. Mua được rất nhiều son phấn, sáp thơm, Như Họa xách trên tay cùng Bính Đình trở về phủ. Trên đường đi còn ghé khu vực gần cổng thành xem có khác gì Thạnh Khương. Nàng lại một lần nữa thấy biển hiệu Tô gia nằm ngạo nghễ ở góc thành, đổi ngân phiếu, ngân lượng, tiền trang Tô gia. Đi một vài bước lại gặp Tô gia bán lương thực, thực phẩm. Quả thật Tô gia nhúng rất nhiều vào việc mua bán và mở rộng quy mô mua bán. Từ lúc trở về đến biên giới Cảnh – Nam, bắt đầu bước vào Nam quốc nàng đã thấy tiền trang Tô gia, xuyên suốt từ bắc chí nam, Tô gia xuất hiện rất nhiều lần, bây giờ mới thấy được nơi đầu tiên Tô gia mở, liền cảm thấy nàng ấy không giống Vĩnh An nàng từng quen. Nàng chưa từng nghe Tô An kể về gia thế của mình, chỉ nghe Tô An kể về các thê tử. Tô Huệ, Diệp Tuyết Y, Huân, Nam Cung Uyển, bốn nữ nhân trong nhà nàng ấy. Nàng biết Huân Nhi cũng giống nàng, khác ở chỗ Huân Nhi có hài tử, còn nàng, nữ nhân thanh lâu vốn dĩ đã uống thuốc tuyệt tự từ năm nàng mười ba. Những ngày gần đây Bính Đình cảm thấy thật tốt, nàng không phải lo lắng sáng dậy phải tiếp khách nhân nữa, buổi sáng với nàng là một lần mở cửa sổ đón nắng vào phòng, dùng thiện, sau đó đọc sách, vẽ tranh, thêu thùa may vá. Nàng có cảm giác mình đang là một cô nương chờ ngày xuất giá, nàng mong chờ mau tới ngày được cùng nàng ấy về chung một nhà, được như các nữ nhân khác, được ở bên cạnh nàng ấy. Ngày tháng trong âm ti địa ngục qua đi, chỉ còn lại nỗi nhớ ngày qua ngày thêm sâu đậm. Bính Đình xoay nhẹ cán ô, đi về Dịch Hy. Chờ đợi, đó với nàng cũng là một thử thách, nhưng nàng nghĩ nàng sẽ làm được. Tô An, nàng ấy chính là trái tim nàng.
|
Chap 53 Vào mùa hạ nóng bức, nàng đổ bệnh. Trời Trường An chuyển dần sang tiết đại thử nóng bức, những việc làm bị trì trệ, vào khi mặt trời lên đỉnh đầu Tô An thường cho mọi người nghỉ trưa cả canh giờ. Những ngày hôm nay Huân Nhi bị bệnh, nàng ấy cứ choáng váng, người lạnh toát, đôi khi lại ngất xỉu, có lần, nàng ấy ngất xỉu ngay lúc bế An Trúc, khiến Tiểu An Trúc cũng bị một vết trầy ngay lưng. Tô An thường không giải quyết sổ sách nữa, đem chuyện nhà cửa giao hết cho ba tỉ muội Huệ - Tuyết – Uyển làm, còn chính mình thì chăm sóc Huân Nhi. Tuyết Y trông chừng cửa hiệu phấn son, thời gian rảnh rỗi liền giúp Huân Nhi dỗ dành An Trúc, Uyển Nhi thì giúp Tô Huệ nấu ăn, công việc đổ lên vai ba nàng ngày càng nhiều. Huân Nhi bệnh nặng hơn, sắc mặt tái nhợt nằm trên giường làm Tô An đau đớn không thôi. Nàng mời biết bao danh y, biết bao thái y, kê bao nhiêu đơn dược cho nàng uống cũng không khỏi. Ai bảo Tô An rằng phương bắc thành này có thầy thuốc giỏi, phương nam có thầy thuốc hay nàng đều không ngại cưỡi ngựa đi kiếm. Kết quả vẫn bằng không. Những lúc thanh tỉnh Huân Nhi thường nắm lấy tay nàng, thều thào: -Có lẽ mệnh thiếp bạc, không sống cùng quân đến bạc đầu... Mỗi lần nói đều là một lần cả hai lưu lệ, Tô An ôm bàn tay mỏng manh của Huân Nhi trong hai bàn tay mình, áp lên má: -Nàng nhất định không sao, Huân Nhi, có bán cả gia tài này để cứu nàng ta cũng nguyện. Đừng nói những lời như thế!. Huân Nhi nhắm mắt, đáy mắt vương vấn giọt lệ nóng hổi, đau đớn. Con nàng còn quá nhỏ, cuộc sống viên mãn với phu quân chưa bao lâu, cơ thể mệt mỏi, Huân Nhi ho hai tiếng, cố gắng dỗ mình vào giấc ngủ. Uyển Nhi ở bên ngoài Trúc Hiên, tay đánh vào tay mình, sốt ruột đợi Tô An. Hôm nay lại là một thái y nữa nàng mời từ trong cung về bắt mạch cho Huân Nhi muội, thấy Tô An đi ra nàng liền nói: -Lão công, người xem, hôm nay lại mời một thái y nữa. Nếu mai vẫn thấy không thuyên giảm thiếp lại mời thêm nữa. Tô An sốt sắng dắt thái y vào trong, ngài ấy bắt mạch, tỉ mỉ suy nghĩ rồi vuốt chòm râu của mình, bảo rằng: -Ta cũng không chắc về bệnh tình này, có điều ta một lần nhớ có một vị danh y đã viết được đơn thuốc chữa bệnh này, lấy tuyết liên, hay mộc nhĩ ta đã sớm quên mất. -Ngài có nhớ danh y đó tên gì không? Y quán ở đâu? – Tô An nắm lấy tay áo của ông, chặt đến độ ông thấy đau nhói. Vị thái y già cũng không rút tay khỏi tay Tô An, lục lọi trong trí nhớ của mình. -Hoàng Thanh thần y!- Ông reo lên- Ta nhớ rồi, Hoàng Thanh thần y viết ra đơn thuốc này, ngươi ra biến giới Cảnh – Nam phía Tây bắc có thể kiếm thấy ngài ấy. Hoàng Thanh thần y vốn đã có lần chữa bệnh cho Tô An rồi, vị thái y già vừa nói Tô An liền nhớ lại, hồ hứng đến độ reo to lên khiến người bệnh đang nằm cũng mở mắt tỉnh dậy. Tô An liền ôm lấy bàn tay Huân Nhi, vui mừng đến độ chảy nước mắt: -Ta cứu được nàng rồi, có thể cứu được nàng rồi. Giọt nước mắt rơi xuống tay Huân Nhi, khiến tay nàng ấm nóng, nàng cũng bị tình cảnh đó làm cho khóc. Không biết kiếp trước Huân Nhi đã tích bao nhiêu đức để có thể ở bên nàng ấy, nàng cảm thấy, bây giờ có chết đi đối với nàng cũng là sự mãn nguyện. Không để chậm trễ một giây phút nào, Tô An cùng Đạp Tuyết cùng nhau đi biên giới Cảnh – Nam, trên đường đi Nam Cung Kiện cũng đuổi ngựa đi theo nàng. Hai vó ngựa rong ruổi qua từng thảo nguyên xanh mướt, qua ngọn núi cao, qua mặt hồ rộng lớn. Mất hai ngày nàng mới có thể đến chỗ của Hoàng Thanh thần y, Đạp Tuyết mệt mỏi cúi gằm mặt xuống đi từng bước nặng nhọc. Nhà của Hòang Thanh thần y nằm ở một thôn trang nhỏ, ít người qua lại, ông sống ẩn dật, chủ yếu chữa bệnh cho người nghèo và thú vật trong thôn. Khi Tô An ngừng ngựa trước cửa nhà ông, mọi người có chút sửng sốt. Hai mỹ nam tử một thấp một cao, đem hai thượng mã đắt tiền đến trước cửa thôn nghèo làm sao có thể không khiến mọi người tò mò. Hoàng Thanh thần y là một người dễ tính, nhưng lại là một người già, không thể đi nhanh như Tô An và Nam Cung Kiện. Cho dù ngài ấy đã đồng ý thì nhanh nhất bảy ngày đi xe ngựa thồ mới có thể tới Trường An. Một hi vọng cho dù nhỏ, Tô An cũng nguyện ý hi vọng, nàng mướn một xe ngựa thoải mái cho ngài ấy, cùng Nam Cung Kiện dẫn đầu đoàn người về Trường An. Mấy hôm nay Nam Cung Kiện không có ở trong nhà, Bính Đình không thấy Tô An, cũng không thấy Kiện, nàng có chút không quen. Tô An ít nhất năm ngày sẽ lại ghé nàng một lần, nhưng dạo gần đây nàng chẳng thấy bóng dáng, cũng chẳng thấy nàng ấy gửi lời hỏi han gì. Bính Đình buồn chán lại che ô đi dạo, lúc đi ngang qua Lý thúc bán thịt heo liền nghe nói: -Nghe nói tứ phu nhân Tô gia bệnh nặng không khỏi. Tẩu tẩu bán rau cũng đáp lời, bộ dạng sởi lởi như biết chuyện của tất cả thiên hạ: -Thập Nhất hoàng tử cùng Tô lão gia đi kiếm thần y rồi, nghe đâu có vẻ nghiêm trọng. -Vậy sao? Không biết tứ phu nhân có đẹp như Tô gia tam phu nhân không? – Một vị phu nhân cũng tò mò, vừa nâng bó rau lên bỏ vào giỏ vừa nói. Tẩu tẩu bán rau liền phẩy phẩy mấy cây rau của mình: -Không đẹp bằng, trên đời này có ai đẹp bằng Tam phu nhân chứ!. Bính Đình thong thả rảo bước, nếu nàng muốn biết tin về Tô An thì chỉ cần đi ra đường, dân chúng sẽ nói cho nàng nghe tất cả. Ô hồng che đi những giọt nắng của tiết đại thử nóng nực, nhưng chúng vẫn khiến da nàng ửng đỏ, trong ánh nắng, đôi má đào lại càng thêm mê say. Tẩu tẩu bán rau thấy nàng bèn ngơ ngẩn, mọi người liền hỏi nhau cô nương vừa rồi là tiểu thư nhà nào. Mái tóc buông dài chưa vấn lên, tức là vẫn chưa chồng, nếu có thể hỏi nàng cho nhi tử của mình thì hay biết mấy. Ai cũng không biết nàng là ai, tự nhủ đó chính là tiên nữ trong lúc giáng trần bị người khác bắt gặp. Bính Đình về tới nhà liền thu ô, đi vào sâu bên trong biệt viện. Có câu trả lời về Tô An rồi lòng nàng cũng đỡ lo lắng hơn. Đoàn người Tô An đi mất bảy ngày mới về tới, xe ngựa không nhanh không chậm tiến vào bên trong cổng thành, Hoàng Thanh thần y vén rèm ra nhìn thành Trường An một lượt, không thích thú, cũng không yêu mến. Tô Huệ đứng trước cửa Tô gia đợi Tô An về, từ xa nghe người ở cách cổng thành thông báo về nàng liền chuẩn bị đón. Tô An giao dây cương ngựa cho Tô Huệ, còn mình thì nhanh chóng vào xem Huân Nhi ra sao. Thấy nét mặt nàng có vẻ không suy nhược hơn mới thở phào nhẹ nhõm.
|
Chap 54 Tuyết sơn, tuyết liên. Hoàng Thanh thần y vốn dĩ là người có y đức cao, mặc dù khi tới Trường An người ông đã mệt lả nhưng khi vào Tô gia ông liền xốc lại tinh thần, trước bắt mạch cho tứ phu nhân. Tứ phu nhân môi trắng bệch, gương mặt tái nhợt, cơ thể sau sinh trở nên hư nhược nhưng không rõ bệnh căn. Ông vuốt hàm râu mình, cảm nhận mạch tượng qua tay phu nhân, sau đó nói: -Ta chữa qua bệnh này vài lần rồi, cũng không có gì khó. Chỉ cầu tuyết liên bảy đóa, với máu làm thuốc dẫn. 7 ngày. Tô An nghe tới tuyết liên liền thấy sốt ruột, Nam quốc rộng lớn nhưng không có núi tuyết, nhân sâm thì vô số. Nhưng nàng vẫn đi khắp thành Trường An kiếm mua, không có, lân cận cũng không có thành nào có. Hoàng Thanh thần y bảo nàng: -Chỉ có hoàng thất Cảnh quốc mới có. Nghe tới liền tức giận, Tô An nắm chặt quyền, vô thức cắn môi dưới mình: -Sao ngài không nói khi chúng ta còn ở Cảnh quốc! Đi đi về về cũng tốn cả tháng. Hoàng Thanh thần y gãi đầu mình, muốn cười khà khà cũng không có hứng cười, liền nói: -Thực xin lỗi, lúc đó lão phu không biết phu nhân bệnh này. Nàng ngồi xuống ghế gỗ, tay bóp trán. Bây giờ chỉ còn cách duy nhất là cậy nhờ quan hệ, mà người có thể xin được tuyết liên của Cảnh quốc chỉ có Nam Cung Kiện và Nam Cung Uyển. Mà Uyển thì không đi nhanh cùng nàng được, dù sao cũng nhờ Kiện dễ dàng hơn. -Không sao, không phải lỗi của ngài, vì ta nói không rõ. Một canh giờ sau ta sẽ lên đường. Hồng y bước qua bậu cửa thì nghe tiếng Hoàng Thanh thần y nói với theo: -Có lão phu ở đây, ngươi có thể yên tâm đi đường. Tô An gật nhẹ đầu: -Đa tạ ngài. Hồng y khuất dần, đi thẳng một đường đến Trúc Hiên. Những ngày không có nàng cho dù Tô An có sai bảo hạ nhân tưới nước thì trúc cũng ủ rũ, cành cây hạ thấp xuống, buồn bã. Nàng vân vê một lá trúc trong tay mình, tự nhủ rằng nàng sẽ mau khỏi thôi, sẽ mau khỏi thôi. Việc nhìn Huân Nhi nằm đó với nàng chẳng khác gì một cực hình, giống như năm đó khi cứu nàng ấy về, giống như nàng lại phải một lần nữa dày vò tâm can. Nàng ngồi xuống mép giường, nắm lấy bàn tay của Huân Nhi vào tay mình, hôn nhẹ: -Nàng chịu cực khổ rồi, đợi ta về. Huân Nhi cũng không phải hoàn toàn mê man, nàng vẫn thấy được nàng ấy chăm sóc cho mình, vẫn thấy nàng ấy thủ thỉ vào tai nàng, mong nàng mau thanh tỉnh. Huân Nhi hơn ai hết muốn được tỉnh lại, muốn được lau nước mắt trên má nàng ấy, muốn được nàng ấy ôm vào lòng. Nàng muốn nói nàng đợi, nhưng không có sức thốt lên thành lời, nước mắt chỉ lặng lẽ rơi xuống. Đạp Tuyết mới được nghỉ một ngày đã phải chịu cảnh di chuyển tiếp, nàng và Nam Cung Kiện lại rong ruổi trên đường. Buổi sáng nàng và hắn sẽ cưỡi ngựa chạy hết công suất, chiều tối đến ngừng ngựa xem móng thấy đã mòn hẳn, nàng ôm lấy Đạp Tuyết vỗ về chiếc bờm kiêu hãnh của nó. -Ráng một chút, ta cùng ngươi cứu nàng. Nàng và Nam Cung Kiện đi mất nửa tháng mới đến Cảnh quốc, Nam Cung Kiện dùng danh nghĩa thập nhất hoàng tử của Nam quốc ghé thăm liền được triệu vào cung. Hai người đi vào nội điện thì thấy vương của Cảnh quốc đang ngồi ở ngai vàng uy nghiêm, thấy hai người liền cười bảo: -Không biết thập nhất hoàng tử đến có việc gì?. Nam Cung Kiện theo lễ chào hỏi ông, Tô An cũng theo lễ bái lạy. Hoàng thượng của Cảnh quốc hiện tại là Cảnh Minh, Kiện đã nói cho nàng nghe trước khi vào cung. Cảnh quốc trước giờ không mạnh về lương thực, thế nên ba năm một lần lại tới Nam quốc thu mua lúa, thóc, thức ăn. Nhưng về khoáng và than, Cảnh quốc lại dồi dào, phong phú. Vì là kẻ đi hạ mình mua lương thực về cho dân nên vua Cảnh quốc rất tôn trọng Nam quốc, hai nước trước giờ vốn dĩ là liên minh. Trong trận Bắc phạt, chiến tranh Cảnh – Thạnh Khương, cũng chính là Nam quốc đứng sau cung cấp cho Cảnh quốc lương thực thực phẩm, cho nên chỉ cần thập nhất hoàng tử - ái tử của Nam hoàng lên tiếng, ngàn vàng cũng có thể trao. Sau khi Nam Cung Kiện nói lên nguyện vọng của mình, ông nhăn trán lại thành đoàn, nói rằng: -Trẫm vừa cho người đi thái y viện hỏi thì bảo tuyết liên vẫn chưa được mang tới, nhưng các vương gia đều trữ tuyết liên trong phủ. Điềm Vương cũng trả lời là còn, để trẫm sai người dẫn hai khanh đến Điềm Vương phủ. Đoàn người gồm sáu người đến dẫn đường cho Tô An và Nam Cung Kiện, họ đi trước chừng ba thước, tay cầm theo lồng đèn soi đường mặc dù trời còn chưa quá tối. Nam Cung Kiện che miệng, ghé vào tai nàng nói: -Điềm vương này nghe đâu mãi không sinh được con trai, dân gian gọi là nghiệp chướng quả báo. Tô An thúc tay vào mạn sườn của hắn, giả vờ mắng: -Ngươi nghe chuyện bát quái nhiều quá rồi đó. -Haha. Ta cũng thường qua Cảnh quốc, nghe được cũng không ít. Bây giờ ai sinh con trai sẽ được lên làm Vương phi, cưới vợ nhiều cũng không sinh được nam hài. Nhưng Cảnh Minh ông ấy vẫn chưa có thái tử nối dõi, nhìn sang Cảnh Điềm, nếu mà hắn sinh con trai rồi soán quyền đoạt vị là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra. Nam Cung Kiện thôi không bàn luận nữa, cùng Tô An đi lấy tuyết liên. Điềm vương vì không có ở nhà nên đành sai phu nhân của mình ra tiếp đón khách quý đến, vị phu nhân bụng mang dạ chửa vẫn phải cùng nàng đến nhà kho lấy tuyết liên. Vị phu nhân nọ trạc tầm gần bốn mươi xuân, nét mặt đã có vẻ chớm già, tuổi này mà vẫn ráng sinh con, Tô An nghĩ chắc họ đang ám ảnh việc sinh nam hài lắm. Nàng ấy tự giới thiệu mình là Kiều phu nhân, đang tiếp quản Điềm vương phủ. Đi đến kho nàng ấy liền ngừng lại, chống ở lưng, mệt mỏi nói: -Thực xin lỗi, đợi thiếp một chút. Có lẽ nàng ấy được "tiếp quản" ngay lúc này là do nàng ấy đang mang thai, Tô An nhận được hộp tuyết liên, đếm được bảy đóa trắng ngà liền vui mừng không thôi. Cảm tạ rồi về, trà cũng không uống. Cũng thôi không nghĩ ngợi. Trên đường về lại mất của Tô An thêm hai tuần, về đến Tô gia, người và ngựa đều mệt lả. Nam Cung Kiện vì ham chơi nên đi cùng nàng, lần này đi cũng là lần mệt nhất của hắn, vừa về đến liền ném cương ngựa, xem đôi tay rỉ máu của mình. -Ngươi đền cho ta mau!!.- Hắn hét lên. Tô An vỗ vai hắn an ủi: -Cám ơn ngươi, Kiện. Không có ngươi chắc ta gục ngã rồi. Nghe được thế Nam Cung Kiện liền phồng mũi, thôi nói về cái tay bị thương của mình nữa.
|
Chap 55 Sóng gió đã qua Giường hoa trạm trỗ từng nhánh trúc kiên cường, Huân Nhi vẫn nằm đó, đã tỉnh hơn và có thể nói chuyện một chút với Tô An. Nàng nắm lấy tay Tô An, thều thào: -Nàng đừng tự cắt tay mình nữa. Tô An gật đầu, tay nắm lấy tay nàng âu yếm: -Ta biết rồi. Việc lấy máu nửa chén một chén hay hai chén chẳng là vấn đề gì với Tô An, chỉ là lấy liên tục bảy ngày, vết thương chưa kịp đóng vảy xong liền phải rạch ra. Nàng rạch xa xa ra một chút, mỗi ngày đều đặn buổi sáng lấy máu, buổi chiều lấy máu. Khi Huân Nhi nắm lấy tay nàng, nàng chỉ vươn tay phải ra nắm lấy tay nàng, sợ nàng ấy thấy bên tay trái vằn vện vết cắt, cũng sợ nàng ấy lo lắng. -Nàng biết không? Ta đã qua Cảnh quốc, gặp được Điềm Vương xin cho nàng bảy đóa tuyết liên. – Tô An với tay lấy chén thuốc trên bàn, múc từng muỗng bón cho nàng. Hôm nay đã là ngày thứ ba Huân Nhi dùng thuốc, sắc mặt nàng ấy cũng tươi tỉnh hơn, đôi môi lại trở nên hồng, làn da đỡ nhợt nhạt. Huân Nhi sặc, nàng che miệng ho khù khụ. -Ai đang là phu nhân của Điềm Vương? – Cánh tay áo trắng muốt của nàng dính màu vàng đen của thuốc, nàng hạ tay xuống, cơn ho sặc sụa cũng biến mất. Tô An lại thổi một muỗng thuốc, đút cho nàng: - Nàng ấy tự xưng là Liễu phu nhân. Huân Nhi lại sặc thuốc, cánh tay áo lau miệng càng đen hơn nữa. Tô An vuốt lưng nàng dỗ dành: -Uống chậm chậm thôi, xem nàng uống vội sặc hết rồi. Im lặng uống thuốc, Huân Nhi xem trung y của mình đã bẩn, muốn thay một bộ khác. Tô An lại nói: - Nàng ấy đã gần bốn mươi mà vẫn đang mang thai. -Vâng- Huân Nhi mỉm cười, nói –Hi vọng là nam hài. -Ơ, sao nàng biết nhà Điềm Vương luôn muốn có nam hài? Huân Nhi khóe miệng khẽ kéo thành một vòng cung tuyệt mỹ, chỉ ngón tay vào đầu Tô An, mắng rằng: -Ngốc, ai mà không biết, huống chi ta từng sống trên Nguyên Sơn ở Cảnh quốc. -Nàng khỏe hơn rồi – Tô An nắm lấy ngón tay của Huân Nhi trên trán mình, ôm ấp vào bàn tay- Thật may quá, ta thật sự sợ mất nàng, sau này đừng dọa ta thế nhé. -Thiếp xin lỗi, làm nàng lo lắng rồi- Huân Nhi yêu thương nhìn Tô An, hơn tháng nay chăm nàng trông Tô An gầy guộc đi hẳn, đầu tóc xơ rối còn không thèm chải. Nàng nhìn mà thương, thấy mình thật có lỗi. Tô An đứng dậy hôn vào trán nàng, dìu nàng nằm xuống giường: -Ta yêu nàng. Người Huân Nhi khẽ cứng lại, ba chữ nhẹ nhàng mà có sức công phá cực lớn, nàng như đồ ngốc nằm xuống giường đợi Tô An, vừa đợi vừa cười. Tô An ra cửa nhờ hạ nhân mang dùm nàng một thau nước, giúp Huân Nhi thay y phục, tắm rửa. Những ngày gần đây, đêm nào Tô An cũng ngủ chỗ Huân Nhi. Cũng đã rất lâu rồi Tô An không buông bỏ tất cả mà ngủ một giấc, không đêm nào nàng không thấy ác mộng về việc Huân Nhi sẽ rời xa mình. Gần đây, thậm chí nàng còn mơ thấy một ngày mà nàng muốn quên nhất, ngày cứu Huân Nhi khỏi Minh Lỗi. Chúng dày vò nàng trong giấc mơ, làm nàng luôn chập chờn khó ngủ. Duy đêm nay Tô An lại thấy giấc ngủ dễ chịu vô cùng. Nửa đêm Huân Nhi thức giấc, kéo cánh tay áo Tô An lên thì thấy tay nàng ấy đã hơn năm đường rạch dao. Nàng ôm miệng để bản thân không la lên, thấy Tô An động nàng liền nằm xuống giả vờ ngủ. Tô An vòng tay ôm lấy eo nàng, lẩm bẩm: -Đừng rời xa ta, Huân Nhi, xin nàng. -Thiếp sẽ không..- Huân Nhi chạm tay mình vào bàn tay của Tô An trên bụng mình, nói, nước mắt không tự chủ mà rơi xuống – Cám ơn nàng. Những ngày sau Huân Nhi đã thấy cơ thể an hảo hơn nhiều, ngày thứ bảy Hoàng Thanh thần y cũng cáo biệt để về lại Cảnh quốc. Tô An gửi cho ông một xấp ngân lượng cảm tạ ông, Hoàng Thanh thần y hài lòng nhận lấy, còn hẹn sau này có việc hãy nhờ ông. Nam Cung Kiện sắp xếp người hộ tống ông về, dù sao ông cũng là thần y giỏi giang, sợ ông mang nhiều ngân lượng quá liền bị cướp, bị giết. Dù đã khỏe hơn nhưng Huân Nhi vẫn phải nghỉ ngơi, An Trúc gần đây được Tô Huệ chăm, cai hẳn sữa mẹ chuyển sang ăn dặm. Mỗi buổi trưa, Tô Huệ hay ẵm An Trúc qua gặp mẫu thân của mình, để Huân Nhi bế bồng một chút rồi lại bồng về. Nam Cung Uyển làm thế luôn việc của Tô Huệ, còn Tuyết Y thì rảnh rỗi liền tới tán gẫu với Huân Nhi. Trên ai hết Tô Huệ và Tuyết Y nợ Huân Nhi rất nhiều, hai nàng luôn biết điều đó. Mất một tháng sau Huân Nhi có thể đi lại hoạt động bình thường, Tô An mang về rất nhiều nhân sâm, tổ yến cho các nữ nhân nhà nàng dùng bồi bổ sức khỏe. Một phần mang sang cho Bính Đình, vì nàng sợ sự việc lần trước lại xảy ra nên dược liệu quý nàng thấy được liền trữ về nhà, tránh cho cảnh thiếu thốn xin xỏ. Trời chậm chạp chuyển sang thu, rồi chớm đông. Tô An nhờ người may y phục cho các nữ nhân nhà nàng, mùa đông đến gần trời càng lạnh hơn. Nàng theo lối quen thuộc đi qua biệt viện chỗ Bính Đình ở, muốn xem qua nàng một lúc. Bính Đình ở sân sau, ngón tay thanh mảnh gảy đàn. Cuộc sống này chính là cuộc sống mà nàng mong muốn, sáng thì đọc sách, trưa gảy đàn, chiều thêu thùa may vá. Đạm bạc như thế trôi qua ngày, nàng không để tâm đến việc Tô An xem nàng như tiểu tam đặt nơi này, kim ốc tàng kiều. Với các chị em ở Túy Hương lâu, ai cũng có mong muốn một người như Tô An- một người chuộc các nàng ra, dù là tiểu tam cũng là một ơn huệ với các nàng. Bính Đình lướt trên mặt đàn, dây đàn rung phát ra giai điệu mê hoặc lòng người. Tô An chỉ đứng đó, nghiêng đầu lắng nghe giai điệu của Bính Đình. Nhạc điệu vừa dứt Bính Đình mới mở mắt ra thấy nàng ấy: -Tô An, nàng đã đến.- Bính Đình thong thả rảo bước lại chỗ nàng. Thấy bước chân nhỏ của nàng ấy đi đến chỗ mình, mỗi bước như hoa sẽ nở dưới chân, đẹp đến độ thần tiên cũng cúi đầu. Bóng hình nàng có vẻ cô liêu trong cơn gió lạnh, trang phục mỏng manh này, Tô An nhíu mày: -Nàng đã đo may y phục chưa? Ta có bảo thợ cả Trần đến đây- Tô An tháo chiếc áo choàng trên vai mình xuống, khoác vào người nàng. Bính Đình đứng yên đó mặc kệ nàng muốn làm gì, chỉ nói: -Thiếp là người Thạnh Khương, vốn lạnh hơn nơi này rất nhiều cho nên thiếp không thấy lạnh lắm. Thợ cả Trần có qua đây rồi. Hai người đang nói chuyện thì nghe tiếng bước chân đi tới, là Kiện, hắn ta mặc y phục tím thẫm, tay phe phẩy quạt vừa đi vừa nói: -Ta có tin vui cho ngươi đây Tô An. Tô An nhếch miệng cười trêu hắn: -Toàn chuyện bái quái. Hắn thu quạt, không hài lòng: -Ta nói, ta tìm thấy Tố Tâm cô nương rồi. Triệu Tố Tâm đúng không? Con của Triệu Bản Khâm. Haha, bát quái không? -Ngươi thấy nàng? Nàng đang ở đâu? – Tô An gấp gáp hỏi. -Nàng ở thành Gia Minh, Hiên quốc.
|
Chap 56 Như Âm
Hành lang gấp khúc kéo dài, Tô An cùng Nam Cung Kiện hướng tới đại sảnh mà đi, Bính Đình biết là chuyện riêng nên cũng không đòi đi theo. Nam Cung Kiện trước sao vẫn giữ thái độ tiêu sái nho nhã của mình mà phe phẩy quạt, không nhỏ không lớn nói rằng: -Ngươi nhờ ta điều tra nàng ấy, ta tra cả năm đằng đẵng mới thấy. Nàng ấy đổi tên là Như Âm, sống ở thành Gia Minh ở Hiên quốc. Tô An đăm đăm suy nghĩ, hỏi: -Hơn năm năm nay nàng ấy sống như thế nào?. Trên quạt họa một bức đào hoa nở rộ, phe phẩy phe phẩy trước mặt Tô An. Nam Cung Kiện tay trái để sau lưng, lười biếng nói: -Sung sướng thì đổi tên làm gì? Nàng ấy sáng dệt vải, tối xoay đậu thuê, mai danh ẩn tích để trốn số nợ phụ thân để lại. Số tiền mà phụ thân của Tố Tâm để lại nàng vẫn giữ, mặc dù nàng có mượn dùng nhưng khi kiếm ra ngân lượng nàng liền trả lại. Số tiền đó vẫn để dưới tượng Quan Âm trong từ đường, cầu mong một ngày tìm thấy Tố Tâm để trả lại. Những năm gần đây số ngân lượng nàng thu được càng lớn thì lòng nàng càng lo lắng bất an, vì nàng nợ số tiền này từ nàng ấy, khi mà nàng sống sung sướng thì nàng ấy phải chịu cực khổ. Vinh hoa phú quý mà nàng có vốn dĩ là của nàng ấy, Tô An đã canh cánh trong lòng hơn năm năm nay. Đại sảnh Dịch Hy phủ, một cô nương mặc áo vải thô sơ đang vuốt ve chiếc lọ cổ trên bàn, mái tóc dài cột gọn bằng vải thừa. Nàng ấy dù sao cũng sống hơn mười lăm năm giàu có, cốt cách này cho dù có mặc áo vải cũng chẳng che được. Trên tóc nàng điểm một cây trâm hoa mai đúc bằng đồng thô, đây vốn là vật dụng mua ba hào một cây rẻ tiền của các thôn nữ Hoa thôn. Mà dạo gần đây, nữ nhân Hoa thôn cũng không còn nghèo như thế. Kim chi ngọc diệp cho dù có bị vùi dập như thế nào vẫn là kim chi ngọc diệp. Khi Nam Cung Kiện gọi tên nàng, nàng khẽ xoay người lại, mi mục nàng như sương khói chốn dương gian, đôi mắt nàng trong trẻo như nước hồ thu. Tô An lên tiếng hỏi rằng: -Cho hỏi, cô nương sống ở đâu trước đây?. Cô nương kia thu tay lại, hiền dịu mỉm cười: -Tiểu nữ sống ở Trường An từ nhỏ. Sau gia biến nên đành lưu lạc. -Phụ thân cô nương..?- Tô An tỉ mỉ hỏi lại. -Phụ thân của tiểu nữ đã mất khi đi qua Giai Kì, trên đường phụ thân đi gặp phải đạo tặc cướp bóc, ta đã nghe người thân tín còn sống của phụ thân nói vậy. –Nàng ngừng lại, quan sát kẻ da trắng môi hồng trước mặt nàng, nghi hoặc – Không hiểu sao công tử lại muốn mời tiểu nữ về đây?. Tô An nhìn sơ qua nàng, hỏi thêm một vài câu về thân thế nàng. Nam Cung Kiện không hài lòng ghé sát vào tai nàng hỏi nhỏ: -Ngươi không tin về khả năng của hạ nhân của ta à?. -Tin, đương nhiên ta tin, ta chỉ muốn chắc đây là Tố Tâm cô nương. Nàng đã chịu khổ lâu rồi, ta không muốn có sự nhầm lẫn – Tô An che miệng lại, nói nhỏ. Tố Tâm cô nương cúi nhẹ đầu, cười khẽ, giọng cười thanh thúy như chuông gió treo trước cửa phòng của Bính Đình. –Công tử muốn vời tiểu nữ về đây hỏi chuyện, hỏi đã xong, tiểu nữ có thể về không?. Nhân tiện, lần sau công tử đừng mời người bằng cách trói lại nhé. -Ngươi- Tô An thúc khuỷu tay vào người Nam Cung Kiện, hắn liền cười khì khì: -Không phải ta, tại vì nàng tưởng ta đòi nợ nên vùng vẫy lắm. -Không giấu gì cô nương, chính ta chôn cất phụ thân của cô nương. Trước lúc chết ông có dặn gửi ngân lượng lại cho cô nương, ta đã tìm kiếm cô nương rất nhiều năm. Tố Tâm cô nương có chút sửng sốt, nàng mở to đôi mắt to tròn của mình, lắp bắp hỏi: -Thân phụ.. thân phụ vẫn gắng giữ số ngân lượng đó thay vì mạng sống sao?. Bản thân Tô An vốn không biết gì về gia cảnh của Tố Tâm cô nương, chỉ biết gật đầu. Đúng thật là số tiền mà nàng giữ là số tiền ông giấu trong tận vạt áo trong, lê thân đến một nơi xa chỗ bị cướp giết để bảo toàn số tiền đó. Cô nương đứng trước mặt liền ngồi xuống ghế, im im lặng lặng suy nghĩ gì đó. Tô An ngượng ngùng ngồi vào ghế đối diện nàng, đợi nàng ấy mở miệng nói. Nam Cung Kiện ngồi ghế chủ nhà, không để ý gì chỉ phe phẩy cây quạt mà chàng yêu thích, hương thơm từ túi thơm theo những lần quạt phảng phất cả đại sảnh to rộng. Một lúc sau nàng quay sang Tô An, nói: -Ngân lượng của thân phụ thì vẫn nên hoàn cho ta. Thế nên Tô An sai người về lấy hộp ngân lượng đưa cho nàng, không thiếu một đồng nào. Tố Tâm xem xét bên trong, kiểm từng tờ ngân phiếu rồi đóng hộp lại. -Đa tạ công tử, trước tiểu nữ cũng nên hồi gia. Triệu Tố Tâm đã hơn hai mươi tuổi, nàng đã bỏ Trường An mà rời đi rất lâu, nay về Trường An có chút không quen. Nam Cung Kiện thì nghĩ nếu nàng mang hộp ngân phiếu giá trị lớn như thế đi về, thế nào cũng có kết cục hệt như phụ thân nàng. Thế nên chàng khuyên Tố Tâm ở lại Trường An, trước trả nợ, sau thì sinh sống tại đây. Trời bên ngoài dần đổ về chiều, Tô An mời Tố Tâm và Nam Cung Kiện về nhà mình dùng cơm. Tố Tâm đồng ý theo Tô An và Nam Cung Kiện đi, nàng nghĩ rằng nếu họ là người xấu thì đã không nhọc công kiếm tìm nàng để trả lại ngân lượng. Bữa cơm ở nhà Tô An do ngự trù nấu với sự chỉ đạo của Tô Huệ, một bàn tiệc hấp dẫn đầy màu sắc, đã từ rất lâu rồi Tố Tâm không được động đũa những thứ ngon như thế. Tô Huệ và Tuyết Y, Huân Nhi rất biết ơn Tố Tâm, bởi vì có nàng ấy mới có Tô An hiện tại, duy chỉ có Nam Cung Uyển thấy nữ nhân khác trong nhà thì buồn bã ra mặt. Ngay cả ca ca của mình ngồi bên cạnh cũng chẳng mời được nàng nói một lời. -Tố Tâm cô nương, dùng tự nhiên như ở nhà nhé- Tuyết Y gắp một ít thịt gà luộc bỏ vào bát Tố Tâm, Uyển Nhi càng ghét nàng càng phải trêu. Đúng ý nàng, Tuyết Y gắp cọng rau vứt vào bát mình một cách bực dọc, nhìn là biết giận run người rồi. Tô Huệ lắc đầu, hai đứa nhỏ này cứ mãi như trẻ con không chịu lớn. Huân Nhi mỉm cười hỏi chuyện Tố Tâm, hỏi về Hiên quốc, hỏi về phu quân của nàng ấy. -Vị hôn phu của ta chưa thành thân đã lâm bệnh, họ nói ta là khắc tinh, thế nên có vẻ như trọn đời này ta chỉ có thể sống cô quẻ. – Tố Tâm cắn miệng thịt gà luộc ngọt mềm trong miệng, cảm nhận hương vị mà từ lâu rồi nàng chưa được thử. Không khí bỗng chốc ngưng trọng, Nam Cung Kiện ho khụ khụ hai tiếng, nói: -Tố Tâm cô nương ăn thêm một chút đi- Vừa ho khụ khụ hắn vừa gắp bỏ vào bát cho nàng. Trong lòng thầm nghĩ một mình Bính Đình đã là khó khăn rồi, thêm một Tố Tâm nữa, không chừng đây sẽ là một ổ nữ nhân nguy hiểm nhất đối với hắn. Tối đó Tô Huệ dọn một gian phòng ở phía Tây cho Tố Tâm, sai người lau dọn sạch sẽ cho Tố Tâm vào ở. Phân phó người hầu hạ cho Tố Tâm, còn cẩn thận mang quần áo mùa đông chưa mặc của mình qua cho nàng hai bộ. -Muội xem nếu mặc không vừa thì tỷ lấy của Tuyết Y muội cho muội thử. –Tô Huệ đặt áo gấm xuống bàn, nói. Tuyết Y cũng mỉm cười gõ tay vào cửa hai cái, đem xấp đồ trên tay mình vào phòng: -Muội cũng đã mang đến rồi đây, sợ dáng người của Tố Tâm không cao bằng tỷ. Hai tỷ muội xem xét một lượt phòng của Tố Tâm rồi đi ra ngoài. Đi cách phòng Tố Tâm chừng hai mươi thước, Tuyết Y nói: -Tố Tâm cô nương tính tình thật khiêm nhường. Dù sao cũng tốt hơn Uyển Nhi. Tô Huệ xoa mái tóc mềm của Tuyết Y, yêu thương như muội muội ruột của mình: -Muội đó, chúng ta đều là thê tử của Tô An, nhiệm vụ của chúng ta là tề gia và yêu thương nàng chứ không phải cãi nhau như hí kịch mà muội xem ở đình. Ngốc. -Tỷ tỷ, dù sao cũng là ngày vui, ngày mai hai chị em mình cùng phát cháo nhé. Trời ngày càng lạnh rồi. Tô Huệ gật đầu: -Được, tìm thấy Tố Tâm thì đã thỏa ước nguyện của tỷ rồi, mình phát cháo cảm tạ trời đất vậy. Hai người sóng vai nhau đi, trong lòng mỗi người một tâm tư khác nhau. Tô Huệ thì vui mừng, Tuyết Y thì lo sợ có một ngày Tố Tâm sẽ thuận chân bước vào nhà nàng. Đêm, sương rơi ngày càng lạnh. Còn tiếp nữa... [Bách Hợp Tiểu Thuyết][NP] Tô An cưới vợCập nhật Lần cuối: 2 ngày trước
|