Chiều Cao Tính Cái Gì, Đẩy Ngã Vạn Tuế
|
|
Chương 9 Chương 9: Bachgiatrang.com Nguyên Họa bận rộn suốt cả buổi tối, mất không ít khí lực. Đang ngủ say lại bị người khác làm ồn nên có chút bực bội, tưởng thằng em trai của mình về, mắt cũng không thèm mở, nổi nóng đem người phá giấc mơ đẹp của nàng đá cho một cước. (thật là thô bạo) Từ Tử Kỳ bị đá một cước ăn đau, nổi trận lôi đình. "Nguyên Họa, cô thức dậy ngay cho bổn tiểu thư." Vừa nói vừa bay qua nắm lỗ tai của Nguyên Họa. Nguyên Họa bị tiếng hét cùng với cảm giác đau ở lỗ tai truyền đến, bất đắc dĩ mở mắt, vừa vặn thấy khuôn mặt phóng đại của sếp mỹ nữ. Hoảng sợ suy nghĩ một chút mới nhớ lại hôm qua mình đã đem chuyện phiền phức về nhà. Hiện giờ nhớ lại hối hận đến nổi muốn đi nhảy xuống sông Hoàng Hà. "Cô dậy rồi a!!" Ngữ khí không tốt, tuyệt đối không tốt. Bị người ta đạp một cái thì ai còn có thể nói chuyện nhỏ nhẹ với đối phương a? Nguyên Họa khó chịu nhìn Từ Tử Kỳ, người này sáng sớm kêu mình dậy còn bày ra sắc mặt như này, làm mình tưởng như mình thiếu nàng tám trăm vạn a. Giọng điệu tuyệt đối khó chịu trả lời: "Ừ, nhờ công lao của đại nhân cô gọi tôi dậy." Nhìn đi, nhìn đi, đây là châm chọc một cách trắng trợn. Từ Tử Kỳ không thèm để ý sự châm chọc của Nguyên Họa. Trực tiếp hỏi: "Vì sao tôi ở nhà của cô a, tôi nhớ hôm qua tôi ở quán bar uống rượu, còn uống say?" Nguyên Họa trừng đôi mắt không thể nào lớn hơn của mình, có ý nghĩ kỳ lạ là muốn đem sếp mỹ nữ trừng đến trên người thủng vài lỗ. Sao có thể nói mình uống say một cách hời hợt như vậy nha? Lại là cùng vói đàn ông, không sợ mình chịu thiệt sao? Trong đầu nữ nhân này rốt cuộc chứa cái gì nha? Nguyên Họa đương nhiên là không thể hiểu được Từ Tử Kỳ hơn phân nửa thời gian sống và tiếp thu văn hóa ở nước ngoài. "Cô nói đi, cô cũng không biết uống ít một chút sao, lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao, cô không thấy tên đàn ông hôm qua cố ý chuốc say cô a, còn có một tên trong lúc cô say còn...." Nguyên Họa không nói nữa, nhớ lại cảnh tượng tối hôm qua liền nổi trận lôi đình, trên mặt cũng nóng lên. Cảnh tượng kia có chút... (☉ _ ☉ ), dù sao cũng là tận mắt thấy, bạn nhỏ Nguyên Họa người ta tạm thời không tiêu hóa được. Từ Tử Kỳ đương nhiên biết Lý Đông Hải có mưu đồ với mình, cũng biết những tên kia là hôm qua hắn nhờ tới chuốc say mình. Nhưng gặp Nguyên Họa trách cứ, trong lòng thật không thoải mái. Từ nhỏ đến lớn không ai dám trách cứ mình như vậy a, Nguyên Họa này là người đầu tiên. "Tôi muốn uống bao nhiêu là chuyện của tôi, không cần cô quan tâm, Nguyên tiểu thư." "Cô, sao cô có thể nói như vậy. Sao lại có loại nữ nhân này, biết rõ người khác có ý đồ bất chính với mình mà còn uống nhiều như vậy, có phải cô cảm thấy quá trống vắng hay không a?" Nguyên Họa tức giận lớn tiếng nói, nàng thật giận dữ, không biết tại sao mình lại tức giận, vì Từ Tử Kỳ tùy tiện buông thả bản thân nên tức giận sao? Mình không thích nhìn bộ dạng phóng đãng của sếp mỹ nữ sao? Nhưng mà nàng làm vậy thì liên quan gì mình? Liên tiếp tự hỏi xong, đầu gỗ Nguyên Họa vẫn chưa thể nghĩ thông suốt. "Đúng, đúng là tôi cảm thấy trống vắng đó, thì sao??" Từ Tử Kỳ nghe Nguyên Họa nói vậy, tức giận kinh khủng. "Cô, cô, không có thuốc chữa." Nguyên Họa nghiêng đầu qua chỗ khác, dùng nguyên tắc mắt không nhìn, tĩnh tâm, không thèm nhìn mỹ nữ. Từ Tử Kỳ dậm chân chạy như bay ra cửa, vừa bước xuống bậc thang, sơ ý đạp vào khoảng không liền bị sái chân*. *trật chân Ngồi trên thang lầu, bắt đầu giận dữ nguyền rủa Nguyên Họa. Nếu Nguyên Họa biết nàng như vậy chắc chắn sẽ nói đáng đời cô. Nguyên Họa nghe bước chân xa dần liền đi vào WC tắm rửa, mặc một bộ đồ đơn giản, trên áo T-shirt, dưới mặc quần jean, bảy tám phút sau liền cầm ví tiền cùng chìa khóa đi ra ngoài. Tuy vừa cãi nhau với sếp mỹ nữ, nhưng vẫn phải đi làm. Nếu đi trễ, chắc chắn sẽ bị đuổi. Nguyên Họa vừa hát vừa đi xuống lầu. Vừa xuống dưới lầu đã thấy một dáng vẻ quen thuộc ngồi ở cầu thang, Nguyên Họa lắc đầu trực tiếp đi qua, không để ý đến mỹ nữ vừa làm mình tức đến khàn giọng. Từ Tử Kỳ nghe tiếng bước chân, ngẩng đầu lên liền thấy Nguyên Họa, đang vủi vẻ thì thấy Nguyên Họa trực tiếp đi ngang qua người, không quan tâm mình. Tủi thân, nước mắt liền lộp bộp rơi xuống. Nguyên Họa vừa quay đầu nhìn thấy Từ Tử Kỳ hai mắt đẫm lệ, mỹ nữ khóc càng làm cho người ta đau lòng. Nguyên Họa cuối cùng không thể tàn nhẫn, lui trở về, ngồi xổm xuống nói "Cô tại sao còn chưa đi a, không đi làm sao?" Đương nhiên ngữ khí vẫn còn khá lạnh nhạt. Từ Tử Kỳ không để ý Nguyên Họa, tiếp tục ngồi khóc. Nguyên Họa chưa từng gặp qua một mỹ nữ khóc không ngừng như vầy a. Âm thanh nhỏ nhẹ "Đại tiểu thư, cô làm sao vậy, nếu không đi làm sẽ muộn." Ngữ khí còn kèm theo một chút trách cứ. Thật ra Từ Tử Kỳ không muốn khóc, nàng vốn là người ít cảm xúc, đừng nói khóc, cười trước mặt người khác cũng rất ít. Nàng vừa bị sái chân, rất đau. Thật vất vả nhìn thấy Nguyên Họa, nhưng người ta không quan tâm nàng, này thật là ủy khuất, nước mắt liền lộp bộp rơi ra. "Không cần cô lo, cô không phải không muốn nhìn thấy tôi sao, cô đi đi a!" ầm ĩ nóng nảy đáp trả. Nguyên Họa nhìn Từ Tử Kỳ cáu kỉnh với mình nghĩ thầm thật đúng là đại tiểu thư. Nhưng lại không biết bộ dạng này của Từ Tử Kỳ người khác chưa bao giờ nhìn thấy được. Không còn cách nào, Nguyên Họa chắc chắn không thể bỏ nàng ở đây một mình, đành phải phát huy bản lãnh mặt dày của mình. "Đại tiểu thư, sắp muộn rồi, cùng nhau đi thôi, đừng ngồi đó nữa." Vừa nói vừa đứng dậy chuẩn bị chạy đi. Quay đầu lại vẫn thấy Từ Tử Kỳ ngồi ở cầu thang, thật không biết nói gì. "Đại tiểu thư, sao còn chưa đứng lên, mau đứng lên a, trễ thật rồi." "Chân tôi bị trật rồi." Từ Tử Kỳ cúi đầu nhỏ giọng nói. Nguyên Họa nhìn Từ Tử Kỳ sắp đem đầu vùi vào giữa hai chân, trật chân cũng không phải chuyện mất mặt gì, có cần phản ứng như vậy không? Ngồi xuống nắm chân Từ Tử Kỳ kiểm tra một chút, phát hiện sưng rất to, xem ra trật không nhẹ. "Nhìn dáng vẻ của cô, chân không thể đi được, đi bệnh viện trước đi. Hôm nay lại đi muộn rồi, cô không được đuổi tôi, đây là tại cô." Người nào đó còn không quên vì mình tranh thủ lợi ích. Từ Tử Kỳ trắng mắt liếc Nguyên Họa một cái, lúc này còn có tâm trạng so đo loại chuyện này, không biết trong đầu đang giả bộ cái gì. "Tôi cõng cô, lên đi," Nguyên Họa đưa lưng về phía Từ Tử Kỳ nói, thật ra nàng không muốn có thêm phiền toái này trên lưng, nặng không nói, còn cao như vậy, không biết lưng mình có gặp vấn đề gì không đây? Từ Tử Kỳ cũng dùng vẻ mặt đầy nghi ngờ nhìn Nguyên Họa, làm Nguyên Họa có chút chột dạ, nhưng không thể mất mặt trước mặt mỹ nữ người ta a, hạ quyết tâm, đè nặng thanh âm nói một lần nữa "Lên đi, tôi cõng cô." Từ Tử Kỳ biết chân mình không thể đi được, đành phải đi lên để Nguyên Họa cõng. Nguyên Họa cảm giác được hai khỏa mềm mại của Từ Tử Kỳ dán lên lưng mình, bổng chốc cảm thấy tim muốn nhũn ra. Thầm mắng một câu yêu tinh, ổn định tinh thần, đừng để bị yêu tinh này quyến rũ. Nhất cổ tác khí*, liền cõng Từ Tử Kỳ đi xuống lầu. * NHẤT CỔ TÁC KHÍ một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm (Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với người lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc) Này đến ba tầng lầu, nói không mệt thì là gạt người. Trên mặt Nguyên Họa đã toát hết mồ hôi, trong lòng Từ Tử Kỳ có chút cảm động, nâng tay lên nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mặt Nguyên Họa. Nguyên Họa sững sờ một c hút, lại tiếp tục đi xuống lầu, đem Từ Tử Kỳ cõng ra ngoài tiểu khu mới thả xuống. Đưa tay vẫy một chiếc xe, đưa vị đại mỹ nữ này đi bệnh viện. Đến cổng bệnh viện, Nguyên Họa không tiếp tục cõng Từ Tử Kỳ, mà dìu nàng đi vào bệnh viện. Nàng chống gậy rời khỏi bệnh viện, xương cốt không bị tổn thương nghiêm trọng chỉ bị băng bó lại. Nguyên Họa nhịn lại cảm giác muốn cười, nhìn Từ Tử Kỳ bị bó đến giống như giò heo còn mang giày cao gót 10 li, như vậy thật là buồn cười muốn chết,giải thưởng tên hề ưu tú nhất chắc chắn là phải trao cho vị sếp mỹ nữ này. Từ Tử Kỳ nhìn vẻ mặt nín cười của Nguyên Họa, hận không thể đi đến tát vào mặt nàng hai cái, người ta bị như vậy, nàng còn có tâm trạng cười nhạo. Quả thật là người không biết đồng cảm.
|
Chương 9 Chương 9: Bachgiatrang.com Nguyên Họa bận rộn suốt cả buổi tối, mất không ít khí lực. Đang ngủ say lại bị người khác làm ồn nên có chút bực bội, tưởng thằng em trai của mình về, mắt cũng không thèm mở, nổi nóng đem người phá giấc mơ đẹp của nàng đá cho một cước. (thật là thô bạo) Từ Tử Kỳ bị đá một cước ăn đau, nổi trận lôi đình. "Nguyên Họa, cô thức dậy ngay cho bổn tiểu thư." Vừa nói vừa bay qua nắm lỗ tai của Nguyên Họa. Nguyên Họa bị tiếng hét cùng với cảm giác đau ở lỗ tai truyền đến, bất đắc dĩ mở mắt, vừa vặn thấy khuôn mặt phóng đại của sếp mỹ nữ. Hoảng sợ suy nghĩ một chút mới nhớ lại hôm qua mình đã đem chuyện phiền phức về nhà. Hiện giờ nhớ lại hối hận đến nổi muốn đi nhảy xuống sông Hoàng Hà. "Cô dậy rồi a!!" Ngữ khí không tốt, tuyệt đối không tốt. Bị người ta đạp một cái thì ai còn có thể nói chuyện nhỏ nhẹ với đối phương a? Nguyên Họa khó chịu nhìn Từ Tử Kỳ, người này sáng sớm kêu mình dậy còn bày ra sắc mặt như này, làm mình tưởng như mình thiếu nàng tám trăm vạn a. Giọng điệu tuyệt đối khó chịu trả lời: "Ừ, nhờ công lao của đại nhân cô gọi tôi dậy." Nhìn đi, nhìn đi, đây là châm chọc một cách trắng trợn. Từ Tử Kỳ không thèm để ý sự châm chọc của Nguyên Họa. Trực tiếp hỏi: "Vì sao tôi ở nhà của cô a, tôi nhớ hôm qua tôi ở quán bar uống rượu, còn uống say?" Nguyên Họa trừng đôi mắt không thể nào lớn hơn của mình, có ý nghĩ kỳ lạ là muốn đem sếp mỹ nữ trừng đến trên người thủng vài lỗ. Sao có thể nói mình uống say một cách hời hợt như vậy nha? Lại là cùng vói đàn ông, không sợ mình chịu thiệt sao? Trong đầu nữ nhân này rốt cuộc chứa cái gì nha? Nguyên Họa đương nhiên là không thể hiểu được Từ Tử Kỳ hơn phân nửa thời gian sống và tiếp thu văn hóa ở nước ngoài. "Cô nói đi, cô cũng không biết uống ít một chút sao, lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao, cô không thấy tên đàn ông hôm qua cố ý chuốc say cô a, còn có một tên trong lúc cô say còn...." Nguyên Họa không nói nữa, nhớ lại cảnh tượng tối hôm qua liền nổi trận lôi đình, trên mặt cũng nóng lên. Cảnh tượng kia có chút... (☉ _ ☉ ), dù sao cũng là tận mắt thấy, bạn nhỏ Nguyên Họa người ta tạm thời không tiêu hóa được. Từ Tử Kỳ đương nhiên biết Lý Đông Hải có mưu đồ với mình, cũng biết những tên kia là hôm qua hắn nhờ tới chuốc say mình. Nhưng gặp Nguyên Họa trách cứ, trong lòng thật không thoải mái. Từ nhỏ đến lớn không ai dám trách cứ mình như vậy a, Nguyên Họa này là người đầu tiên. "Tôi muốn uống bao nhiêu là chuyện của tôi, không cần cô quan tâm, Nguyên tiểu thư." "Cô, sao cô có thể nói như vậy. Sao lại có loại nữ nhân này, biết rõ người khác có ý đồ bất chính với mình mà còn uống nhiều như vậy, có phải cô cảm thấy quá trống vắng hay không a?" Nguyên Họa tức giận lớn tiếng nói, nàng thật giận dữ, không biết tại sao mình lại tức giận, vì Từ Tử Kỳ tùy tiện buông thả bản thân nên tức giận sao? Mình không thích nhìn bộ dạng phóng đãng của sếp mỹ nữ sao? Nhưng mà nàng làm vậy thì liên quan gì mình? Liên tiếp tự hỏi xong, đầu gỗ Nguyên Họa vẫn chưa thể nghĩ thông suốt. "Đúng, đúng là tôi cảm thấy trống vắng đó, thì sao??" Từ Tử Kỳ nghe Nguyên Họa nói vậy, tức giận kinh khủng. "Cô, cô, không có thuốc chữa." Nguyên Họa nghiêng đầu qua chỗ khác, dùng nguyên tắc mắt không nhìn, tĩnh tâm, không thèm nhìn mỹ nữ. Từ Tử Kỳ dậm chân chạy như bay ra cửa, vừa bước xuống bậc thang, sơ ý đạp vào khoảng không liền bị sái chân*. *trật chân Ngồi trên thang lầu, bắt đầu giận dữ nguyền rủa Nguyên Họa. Nếu Nguyên Họa biết nàng như vậy chắc chắn sẽ nói đáng đời cô. Nguyên Họa nghe bước chân xa dần liền đi vào WC tắm rửa, mặc một bộ đồ đơn giản, trên áo T-shirt, dưới mặc quần jean, bảy tám phút sau liền cầm ví tiền cùng chìa khóa đi ra ngoài. Tuy vừa cãi nhau với sếp mỹ nữ, nhưng vẫn phải đi làm. Nếu đi trễ, chắc chắn sẽ bị đuổi. Nguyên Họa vừa hát vừa đi xuống lầu. Vừa xuống dưới lầu đã thấy một dáng vẻ quen thuộc ngồi ở cầu thang, Nguyên Họa lắc đầu trực tiếp đi qua, không để ý đến mỹ nữ vừa làm mình tức đến khàn giọng. Từ Tử Kỳ nghe tiếng bước chân, ngẩng đầu lên liền thấy Nguyên Họa, đang vủi vẻ thì thấy Nguyên Họa trực tiếp đi ngang qua người, không quan tâm mình. Tủi thân, nước mắt liền lộp bộp rơi xuống. Nguyên Họa vừa quay đầu nhìn thấy Từ Tử Kỳ hai mắt đẫm lệ, mỹ nữ khóc càng làm cho người ta đau lòng. Nguyên Họa cuối cùng không thể tàn nhẫn, lui trở về, ngồi xổm xuống nói "Cô tại sao còn chưa đi a, không đi làm sao?" Đương nhiên ngữ khí vẫn còn khá lạnh nhạt. Từ Tử Kỳ không để ý Nguyên Họa, tiếp tục ngồi khóc. Nguyên Họa chưa từng gặp qua một mỹ nữ khóc không ngừng như vầy a. Âm thanh nhỏ nhẹ "Đại tiểu thư, cô làm sao vậy, nếu không đi làm sẽ muộn." Ngữ khí còn kèm theo một chút trách cứ. Thật ra Từ Tử Kỳ không muốn khóc, nàng vốn là người ít cảm xúc, đừng nói khóc, cười trước mặt người khác cũng rất ít. Nàng vừa bị sái chân, rất đau. Thật vất vả nhìn thấy Nguyên Họa, nhưng người ta không quan tâm nàng, này thật là ủy khuất, nước mắt liền lộp bộp rơi ra. "Không cần cô lo, cô không phải không muốn nhìn thấy tôi sao, cô đi đi a!" ầm ĩ nóng nảy đáp trả. Nguyên Họa nhìn Từ Tử Kỳ cáu kỉnh với mình nghĩ thầm thật đúng là đại tiểu thư. Nhưng lại không biết bộ dạng này của Từ Tử Kỳ người khác chưa bao giờ nhìn thấy được. Không còn cách nào, Nguyên Họa chắc chắn không thể bỏ nàng ở đây một mình, đành phải phát huy bản lãnh mặt dày của mình. "Đại tiểu thư, sắp muộn rồi, cùng nhau đi thôi, đừng ngồi đó nữa." Vừa nói vừa đứng dậy chuẩn bị chạy đi. Quay đầu lại vẫn thấy Từ Tử Kỳ ngồi ở cầu thang, thật không biết nói gì. "Đại tiểu thư, sao còn chưa đứng lên, mau đứng lên a, trễ thật rồi." "Chân tôi bị trật rồi." Từ Tử Kỳ cúi đầu nhỏ giọng nói. Nguyên Họa nhìn Từ Tử Kỳ sắp đem đầu vùi vào giữa hai chân, trật chân cũng không phải chuyện mất mặt gì, có cần phản ứng như vậy không? Ngồi xuống nắm chân Từ Tử Kỳ kiểm tra một chút, phát hiện sưng rất to, xem ra trật không nhẹ. "Nhìn dáng vẻ của cô, chân không thể đi được, đi bệnh viện trước đi. Hôm nay lại đi muộn rồi, cô không được đuổi tôi, đây là tại cô." Người nào đó còn không quên vì mình tranh thủ lợi ích. Từ Tử Kỳ trắng mắt liếc Nguyên Họa một cái, lúc này còn có tâm trạng so đo loại chuyện này, không biết trong đầu đang giả bộ cái gì. "Tôi cõng cô, lên đi," Nguyên Họa đưa lưng về phía Từ Tử Kỳ nói, thật ra nàng không muốn có thêm phiền toái này trên lưng, nặng không nói, còn cao như vậy, không biết lưng mình có gặp vấn đề gì không đây? Từ Tử Kỳ cũng dùng vẻ mặt đầy nghi ngờ nhìn Nguyên Họa, làm Nguyên Họa có chút chột dạ, nhưng không thể mất mặt trước mặt mỹ nữ người ta a, hạ quyết tâm, đè nặng thanh âm nói một lần nữa "Lên đi, tôi cõng cô." Từ Tử Kỳ biết chân mình không thể đi được, đành phải đi lên để Nguyên Họa cõng. Nguyên Họa cảm giác được hai khỏa mềm mại của Từ Tử Kỳ dán lên lưng mình, bổng chốc cảm thấy tim muốn nhũn ra. Thầm mắng một câu yêu tinh, ổn định tinh thần, đừng để bị yêu tinh này quyến rũ. Nhất cổ tác khí*, liền cõng Từ Tử Kỳ đi xuống lầu. * NHẤT CỔ TÁC KHÍ một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm (Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với người lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc) Này đến ba tầng lầu, nói không mệt thì là gạt người. Trên mặt Nguyên Họa đã toát hết mồ hôi, trong lòng Từ Tử Kỳ có chút cảm động, nâng tay lên nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mặt Nguyên Họa. Nguyên Họa sững sờ một c hút, lại tiếp tục đi xuống lầu, đem Từ Tử Kỳ cõng ra ngoài tiểu khu mới thả xuống. Đưa tay vẫy một chiếc xe, đưa vị đại mỹ nữ này đi bệnh viện. Đến cổng bệnh viện, Nguyên Họa không tiếp tục cõng Từ Tử Kỳ, mà dìu nàng đi vào bệnh viện. Nàng chống gậy rời khỏi bệnh viện, xương cốt không bị tổn thương nghiêm trọng chỉ bị băng bó lại. Nguyên Họa nhịn lại cảm giác muốn cười, nhìn Từ Tử Kỳ bị bó đến giống như giò heo còn mang giày cao gót 10 li, như vậy thật là buồn cười muốn chết,giải thưởng tên hề ưu tú nhất chắc chắn là phải trao cho vị sếp mỹ nữ này. Từ Tử Kỳ nhìn vẻ mặt nín cười của Nguyên Họa, hận không thể đi đến tát vào mặt nàng hai cái, người ta bị như vậy, nàng còn có tâm trạng cười nhạo. Quả thật là người không biết đồng cảm.
|
Chương 10 Chương 10: Bachgiatrang.com Nguyên Họa nhìn Từ Tử Kỳ đi từng bước nhỏ, nhìn lại giày cao gót trên chân nàng. Đỡ Từ Tử Kỳ đi tới bồn hoa bên cạnh, để lại một đại mỹ nữ khí chất người ta ngồi kế bồn hoa, bản thân thì chạy đi."Cô ở đây chờ tôi, chờ chút tôi quay lại, đừng đi loạn." Vừa chạy vừa không quên dặn Từ Tử Kỳ. (làm như con nít =.=!) Từ Tử Kỳ tức giận trừng mắt Nguyên Họa đang chạy đằng xa, ngày hè nóng bức như thế này lại đem nàng ngồi chờ ở chỗ đông người qua lại như vậy, vậy mà cũng nghĩ được. Từ Tử Kỳ nghĩ đến chờ tên hỗn đản kia trở về, nhất định phải giáo huấn nàng một trận, đem một đại mỹ nữ như mình ném ở ven đường cũng sẽ không lo lắng sao, dù gì mình lớn lên mang khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành a. Đúng như Từ Tử Kỳ nghĩ, chỉ chốc lát liền có rất nhiều dừng chân ngắm mỹ nữ, thậm chí có tên lưu manh có gan tiến đến."Ôi, mỹ nữ, nóng như vậy em ngồi ở đây làm gì, cùng anh vào khách sạn ta cùng nhau mát mẻ ." Từ Tử Kỳ đen mặt, cường đại khí tràng trên người liền bộc phát, nhất thời làm cho nhiệt độ không khí quanh mình nhanh chóng giảm xuống vài phần. Trong nháy mắt đuổi hết mấy tên lưu manh muốn đến gần, đương nhiên có mấy tên không sợ chết, một đám lưu manh khác hăng hái tiến lên bắt chuyện "Mỹ nữ, mặt lạnh cũng đẹp như vậy, đi chơi với mấy anh một chút được không?" Nói xong lại đem tay khoát lên vai Từ Tử Kỳ. Nhiệt độ xung quanh đại mỹ nữ càng ngày càng thấp, thực hiện một thế ném vai*, liền đem tên lưu manh vừa khoát vai mình ném ngã xuống đất . Mấy tên lưu manh khác đứng một bên vừa xem vừa hít một ngụm khí lạnh, người này là nữ nhân sao? *: chém gió :)) không biết trong võ nào, chắc chụp tay thằng kia rồi vật nó từ sau lưng ném ra đằng trước :)) thật bá đạo Nguyên Họa cầm theo giày vải trở lại, thấy sếp mỹ nữ của mình giải quyết một tên lưu manh, giật mình, hộp giày trong tay hoa lệ rớt xuống. Ông trời vừa đánh trúng mình sao, có hoa mắt hay không a. Dụi dụi mắt, nhìn lại. Ôi chao, tên lưu manh vẫn còn nằm dưới đất. Ách, để mình xỉu một chút. Tên lưu manh bò dậy, dùng vẻ mặt khủng hoảng quay lại nhìn Từ Tử Kỳ, nhưng nhiều người xung quanh như vậy, không thể động thủ với một mỹ nữ như này. Nhưng thật ra căn bản là sợ mình không đánh lại nữ nhân này, tranh thủ lúc này chuồn đi là tốt nhất."Đàn bà thối, có khí phách. Bố mày không ra tay đánh nữ nhân. Hừ." Lầm bẩm mà đi mất, những người khác hiển nhiên còn chưa có hoàn hồn. Nhiều người ù ù cạc cạc giống như bị sét đánh. Đợi đến lúc mọi người hoàn hồn, bị mỹ nữ lạnh lùng đảo mắt qua, mặt trời lúc này rất nóng, tại sao lại lạnh như thế này? Đều lén lút tản đi. Nguyên Họa đang trong trạng thái hóa đá, ngây ngốc sửng sờ, Từ Tử Kỳ quay người lại liền thấy Nguyên Họa đứng ở cách đó không xa, ngực thở mạnh một cái, đều tại tên chết tiệt này, nếu không tại sao mình có thể ở quảng trường lớn như vầy đánh mất hết hình tượng thục nữ? "Còn đứng ở đó làm gì, làm tượng đá a?" Tức giận liếc Nguyên Họa còn đang trong trạng thái hóa đá. "Ách. . ." Nguyên Họa trong đầu kêu một tiếng, tôi đúng là làm tượng đá a, bị cô làm cho hóa đá, hơn nữa còn là tượng đá bị cháy sém bên ngoài a. "Rốt cuộc cô có qua hay không?" Tức giận liếc mắt với mười phần xem thường. "Ách. . . cho cô." Nguyên Họa quay về trạng thái bình thường, nhặt hộp giày trên đất đưa cho Từ Tử Kỳ, vì an toàn của bản thân, để trên mặt đất rất xa Từ Tử Kỳ. Từ Tử Kỳ hung hăng trừng mắt Nguyên Họa đang trốn ở đằng xa, nhưng cũng đủ làm cho trái tim nhỏ bé của Nguyên Họa sắp rớt ra ngoài, nữ nhân này nhất định là địa ngục Tu La, một ánh mắt đều có thể hù người như vậy. "Nguyên Họa, cô còn đứng ở đó làm gì? Lại đây cho tôi." Từ Tử Kỳ mang giày Nguyên Họa mua riêng cho nàng, trong bụng có chút hài lòng. Thế nhưng một chút tâm tình tốt đều bị ánh mắt của Nguyên Họa làm mất hết, ánh mắt kia của nàng là sao, mình là ma quỷ sao? Tức chết mất. Này thay đổi giày đế bằng còn cao hơn Nguyên Họa một cái đầu, Nguyên Họa ai oán mà nhìn Từ Tử Kỳ trước mắt, không cam lòng, cực kỳ không cam lòng. Vì sao mình cũng chỉ có bấy nhiêu độ cao so với mặt biển? Run sợ hỏi "Ách. . . Tôi có cần đi qua không?" "Cô nói đi?" Một ánh mắt sắc bén quét trên người Nguyên Họa. Nguyên Họa run lên mất cái, thật muốn nói có thể không qua không, nhưng mà bị ánh mắt kia của Từ Tử Kỳ nhìn nàng lại không dám. Từng bước từng bước đi qua, Nguyên Họa chưa từng sợ hãi một mỹ nữ đến như vậy, lúc nãy còn cõng mỹ nữ người ta, lúc này lại muốn chạy trốn a, trời đất ơi a! ! "Nhanh lên một chút!" Mỹ nữ kêu lên. Nguyên Họa khóc không ra nước mắt, nhanh chóng đi tới. Chết thì chết. Từ Tử Kỳ ý cười dịu dàng mà nhìn Nguyên Họa, sao lại đáng yêu như vậy nha. Nguyên Họa nếu như biết suy nghĩ hiện giờ của Từ Tử Kỳ, chắc máu cũng phải ói ra. "Đỡ tôi, đi thôi." Nguyên Họa lần này là thực sự muốn khóc, kiếp trước mình nhất định là tạo tội ác tày trời gì rồi, kiếp này lại gặp được một ma nữ như này. Trong lòng bất bình, thật muốn bỏ nữ nhân này lại tự mình rời đi. Cuối cùng vẫn đưa tay ra đỡ sếp mỹ mữ. Kêu một chiếc xe đưa người này về, suy nghĩ rốt cục cũng có thể dĩ rút lui. Trong lòng thật kích động, nhưng mà vui quá hóa buồn. Từ Tử Kỳ ung dung mở miệng nói "Nguyên Họa, lên xe. Đưa tôi về nhà." Sao nói cứ như chuyện đương nhiên vậy? "Không được." Nguyên Họa vội vàng mở miệng cự tuyệt, nếu không phải ngày hôm qua mình thích xen vào chuyện của người khác, thế nào lại gặp nữ nhân như này, khỏi nói có bao nhiêu hối hận. Suy nghĩ về nhà sẽ nghỉ việc , nàng không hầu hạ nổi một yêu tinh như thế. Nên tìm Pháp Hải* thu phục nàng đi . *Pháp Hải đại sư trong Thanh xà bạch xà, chuyên trị yêu tinh :)) "Nhanh lên một chút! Lên xe!" Từ Tử Kỳ lên giọng, khí tràng trên người đều huy phát ra ngoài. Nguyên Họa và tài xế sợ đến lạnh sống lưng. Nguyên Họa còn muốn đấu tranh, thế nhưng bị ánh mắt sắc bén của mỹ làm cho nàng ngoan ngoãn lên xe. Dọc theo đường đi ai cũng không nói chuyện, Nguyên Họa lấy ra điện thoại di động của mình bắt đầu lên QQ trò chuyện giết thời gian, Từ Tử Kỳ nhìn Nguyên Họa cầm điện thoại di động chơi hăng say cũng không để ý tới mình, tức muốn chết, nhưng không thể hạ mặt mũi nói chuyện. Hung hăng trừng Nguyên Họa vài cái, thế nhưng Nguyên Họa không cảm giác được, nếu như cảm thấy, nhất định là sẽ lập tức hầu hạ tốt vị đại tiểu thư này. Lúc xuống xe, Từ Tử Kỳ để Nguyên Họa trả tiền, ai bảo nàng ở trên xe không để ý tới mình. Nguyên Họa vẻ mặt ai oán mà nhìn ông anh tài xế và Từ Tử Kỳ, gương mặt ông anh tài xế rõ ràng mang biểu tình ta chỉ nhìn tiền, khiến cho Nguyên Họa thiếu chút nữa bạo phát. Đỡ Từ Tử Kỳ đi vào một tòa nhà lớn, vào thang máy, Nguyên Họa bắt đầu choáng váng. Muốn dựa vào Từ Tử Kỳ nhưng lại thấy xấu hổ, buộc lòng phải dựa vào bức tường bên cạnh. Từ Tử Kỳ cũng phát hiện sắc mặt Nguyên Họa có điểm bất thường, lên tiếng hỏi "Cô không sao chứ?" "Không có việc gì, nhà cô ở tầng mấy a?" Nhìn số đếm tầng đang nhanh chóng tăng lên, Nguyên Họa thản nhiên hỏi. "25." "Nga." Nguyên Họa choáng váng đến không muốn nói, hên là không phải bảy tám chục tầng, nếu không đúng là muốn cái mạng già của Nguyên Họa. Ra thang máy, Nguyên Họa mới có một chút tinh thần, Từ Tử Kỳ cũng thu hồi ánh mắt lo lắng của mình, mở cửa. Thật là hù chết Nguyên Họa, căn phòng này cũng quá lớn đi, so với nhà nàng ở bốn người còn lớn hơn, hơn nữa còn đặc biệt sạch sẽ. Kẻ có tiền cho dù có nhiều tiền thì cũng thật là lãng phí, Nguyên Họa đúng là ghen tị. Nếu như nàng có tiền, nàng sẽ không lãng phí như thế này, nàng sẽ ở hẳn biệt thự =)))). "Vào đi." Từ Tử Kỳ quay đầu về phía Nguyên Họa còn đang ngẩn người nói.
|
Chương 11 Chương 11: Bachgiatrang.com Editor: Mình có sửa lại vài chỗ của mấy chương trước, có gì mấy bạn loại bỏ truyện khỏi thư viện rồi add lại nha. Sao mình update mà phải làm v nó mới đổi =.=! Nguyên Họa đi đến phòng khách ngồi ở trên ghế sô pha, ngay cả sô pha cũng thoải mái như vậy, Nguyên Họa kiềm chế xúc động muốn nằm lên nó, ngây ngốc nhìn Tử Tử Kỳ chỉ lo đi vào phòng ngủ mà quăng nàng ở phòng khách. Cửa không có đóng lại, nguyên Họa cứ như vậy nhìn, cảnh tượng bên trong làm cho máu mũi của Nguyên Họa thiếu chút phun ra ngoài, Từ Tử Kỳ ở trong phòng ngủ bắt đầu cởi quần áo, làn da kia khỏi nói có bao nhiêu tốt, nhìn lưng và vai của Từ Tử Kỳ, thật trơn nhẵn không tì vết a. Nguyên Họa rất muốn đem mắt dời đi chỗ khác, thế nhưng mắt thật không nghe lời, thật sự không thể dời đi, thật là một bức tranh ướt át a, nuốt một ngụm nước bọt, nhìn Từ Tử Kỳ cởi đến quần, Nguyên Họa ở trong lòng thầm mắng mình là một đại sắc lang, người ta cởi quần mà vẫn còn nhìn chằm chằm, thế nhưng mắt vẫn không dời đi được, nhất định vẫn trực tiếp nhìn chằm chằm. Nguyên Họa còn ở trong lòng nói, trách thì trách mắt không chịu dời, không phải lỗi của nàng. Nhìn thấy đôi chân trắng noãn, thon dài của Từ Tử Kỳ, Nguyên Họa hít một hơi lãnh khí, vóc người này cũng quá hoàn mỹ đi. Nguyên Họa thật ra còn muốn nhìn người ta tiếp tục cởi tiếp, thế nhưng người ta vẫn còn mặc nội y hướng về phòng tắm. Đáy lòng Nguyên Họa còn có chút cảm giác mất mác. Nghe trong phòng ngủ truyền tới tiếng nước, Nguyên Họa bắt đầu suy tưởng hết thứ này đến thứ khác, tròng mắt cũng sắp rớt ra ngoài. Một hồi lâu mới bừng tỉnh, vội vã ngăn lại sức tưởng tượng xấu xa của mình. Từ Tử Kỳ cũng không biết ý nghĩ của Nguyên Họa, nếu biết chắc chắn sẽ trước tiên tát cho Nguyên Họa một cái sau đó cho Nguyên Họa biết thế nào là đãi ngộ đặc thù. Đánh xong sau đó mỉm cười, nói "Dáng người ta đẹp lắm sao!" Để lại Nguyên Họa ở đó chảy máu mũi như điên. Nguyên Họa bắt đầu đánh giá gian phòng, lớn thì đúng là có lớn một chút, nhưng mà trang trí rất ấm áp, thật đúng là không giống phong cách của sếp mỹ nữ, nhìn xem nàng ấy lạnh lùng, lại có một đống thú nhồi bông, cũng may phòng được sơn màu xanh lam, có chút cảm giác lạnh. Phòng cũng thật nhiều, phòng bếp được tấm kính dày phân cách, trong phòng khách có thể thấy được người trong phòng bếp đang làm gì, bất quá xem người kia được nuông chiều từ bé chắc chắn sẽ không biết nấu cơm, chắc chỉ để trang trí. Người ta không như Nguyên Họa ngươi, ở phòng bếp thì ngu ngốc. Người ta nấu cơm nấu đồ ăn không biết có bao nhiêu tốt! Ăn một bữa liền muốn ăn bữa thứ hai. Nguyên Họa còn đang quan sát cả phòng, Từ Tử Kỳ người ta đã tắm xong, khoác một cái khăn tắm đi ra. Nguyên Họa nhìn thấy thiếu chút nữa lại chảy máu mũi, rất táo bạo, rất ướt át. Yêu tinh, tuyệt đối là yêu tinh. Định lực định lực, lúc này đừng để chảy máu mũi, chảy nước miếng, hoặc là trực tiếp làm cho ta xỉu đi. Từng đợt hương thơm truyền đến mũi Nguyên Họa, Nguyên Họa tận lực khống chế đầu óc mình suy nghĩ lung tung, thế nhưng một vài hình ảnh xinh đẹp vẫn trong đầu nàng hiện lên, biểu tình Nguyên Họa càng ngày càng..., thỉnh thoảng còn phát ra tiếng thở dốc nhỏ, trong căn phòng lớn phát sinh như vậy thật là quỷ dị. Làm cho Từ Tử Kỳ ở một bên nổi cả da gà, cuối cùng không thể nhịn được nữa. "Nguyên Họa, cô im lặng một chút cho tôi." "A, nga. . ." lúc Nguyên Họa phản ứng kịp thì liền muốn đi chết, lúc này thật là mất mặt, thể diện đều ném đi hết rồi, đối với nữ nhân như thế làm sao có thể không suy nghĩ lung tung. Chúa ơi, A-men. Từ Tử Kỳ có chút bất đắc dĩ nhìn Nguyên Họa, nghĩ đến hai người còn chưa ăn cái gì, bỏ lại một câu liền đi đến phòng bếp "Cô ngồi ở đây chờ tôi." Nguyên Họa nhìn bóng lưng Từ Tử Kỳ, cũng ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế sô pha chờ. Thỉnh thoảng mắt lại nhìn thân ảnh bận rộn ở phòng bếp. Được một lúc sau Từ Tử Kỳ bưng ra hai chén mì sợi, một chén đưa cho Nguyên Họa còn đang trợn mắt há mồm."Cầm lấy, ngớ ra làm gì?" Nguyên Họa lúc này mới bừng tỉnh, nhìn mặt Từ Tử Kỳ, tay cầm chén còn bận suy nghĩ xem có phải mình đang nằm mơ không. Từ Tử Kỳ nhìn Nguyên Họa đầu óc còn đang đần độn, cười nói "Bổn tiểu thư tay nghề rất tốt, cô yên tâm." Nguyên Họa ở trong lòng oán thầm, tôi đúng là lo lắng. Thế nhưng cũng không dám nói ra miệng, nhìn bề ngoài chén mì cũng không tệ , có một cái trứng chần nước sôi* còn có một ít rau xanh. *trứng trần nước sôi: trứng đập vào nước sôi nấu chín bên ngoài. Google ảnh để biết Nguyên Họa nhìn thế thì có chút thèm ăn, tiếp tục xem, hương vị mười phần a. Nguyên Họa cũng không quản ăn vào có chết hay không, liền gắp một đũa lớn đưa vào miệng. Nếm đũa đầu tiên, thực sự là ngon a! Nguyên Họa trợn to hai mắt nhìn Từ Tử Kỳ, hoàn toàn là bộ dáng bất khả tư nghị, nếu không phải do miệng nhét đầy mì thì đã sớm khen ngợi người ta rồi. Hoàn toàn quên lúc nãy mình còn nghĩ xấu người ta. Từ Tử Kỳ nhàn nhạt cười, nàng đã sớm biết Nguyên Họa đem nàng suy nghĩ thành dạng người gì. Nguyên Họa cũng không quan tâm mình đang ăn trước mặt mỹ nữ, ăn đến có thể nói hoàn toàn không còn hình tượng gì, sau khi ăn xong còn xoa bụng, hai chân bắt chéo, một bộ dáng thỏa mãn. Làm cho Từ Tử Kỳ đang ngồi một bên thật sự là không thể nhịn được nữa, phốc một tiếng bật cười. Nguyên Họa lười biếng mở mắt ra, thấy mỹ nữ đây là đang cười mình mới thả chân xuống ngồi ngay thẳng. Cái này lại làm cho mỹ nữ lại cười ra tiếng. Nguyên Họa buồn bực nhìn mỹ nữ đang cười đến run rẩy, thở dài một hơi. Xem ra hình tượng của mình không thể nào duy trì tốt được. Từ Tử Kỳ thu thập xong chén đĩa mới đi ra ngoài, Nguyên Họa đã sớm nằm ngủ trên ghế sô pha. Bộ dáng giống như cục cưng ngoan ngoãn, làm mẫu tính của Từ Tử Kỳ bộc phát, đi vào phòng ngủ lấy một cái chăn ra đắp cho Nguyên Họa. Dáng ngủ của Nguyên Họa còn làm Từ Kiều liên tục khen đáng yêu a. Tuy rằng Nguyên Họa ghét nhất ai dùng từ đáng yêu với nàng, nhưng khi nhìn đến tấm hình Từ Kiều chụp lại bộ dáng lúc nàng ngủ cũng thấy mình thật sự đáng yêu. Cho nên ngay cả băng sơn mỹ nữ của chúng ta cũng không thể kháng lại bộ dáng lúc ngủ của Nguyên Họa. Từ Tử Kỳ thu dọn, chuẩn bị xong, liền đi đến công ty. Đến chiều lại thấy Từ Tử Kỳ từ bước khập khiễng đi vào công ty, ai thấy cũng đều hít một hơi lãnh khí, mỹ nữ tổng tài bị thương chân khi nào nha. Có nam đồng nghiệp muốn bước đến thể hiện sự ân cần của mình, được rồi, bị ánh mắt lạnh lẽo của Từ đại mỹ nữ đảo qua, chỉ có thể nhìn mỹ nữ người ta từng bước từng bước đi đến văn phòng Tổng giám đốc. Về phần A Hoài thì sao, tức giận đến muốn bốc khói. Lúc đầu nghĩ là Nguyên Họa và tổng giám đốc đi cùng nhau, dù sao sáng sớm hai người cũng không ở công ty. Thì ra Nguyên Họa người ta nghỉ cả một ngày, xem ra sắp bị đuổi rồi. Lấy điện thoại ra gọi cho Nguyên Họa, một hồi lâu mới có người nghe máy. Buồn ngủ mười phần alo một tiếng gần như không có âm thanh. A Hoài thật hận, mình tại sao mắc phải một kẻ dở hơi nha? Nghe thanh âm chắc chắn đến bây giờ còn đang ngủ. Nàng đúng là nghi oan cho Nguyên Họa, đúng là lúc đầu Nguyên Họa người ta hòa thuận ở cùng mỹ nữ tổng tài, một ngày mệt nhọc đến bây giờ mới có thời gian ngủ. "Nguyên Họa, em mau dậy cho lão nương. Đến công ty ngay!" A Hoài cầm điện thoại di động gào thét, hên đây là di động của nàng, nếu như của người khác thì nhất định phải lo lắng xem điện thoại có bị nàng rống hư hay không. Nguyên Họa trên ghế sô pha từ từ ngồi dậy."Nga, tới ngay." Nhìn trong phòng đã không còn ai, xác định mỹ nữ người ta bỏ lại một mình nàng ở nhà. Nguyên Họa đón xe đến dưới cao ốc Từ thị, trong lòng còn đang mắng. A Hoài xuống lầu dưới đón Nguyên Họa, nhìn bộ dáng nhu nhược của Nguyên Họa khi đi thang máy, trong lòng cảm thấy hỏa khí bùng phát. "Nguyên Họa, em...em...làm chị tức chết!" Nguyên Họa cúi đầu, bộ dáng như trẻ nhỏ dễ dạy, đến lúc A Hoài còn muốn tiếp tục giáo huấn nàng một trận thì nàng ngẩng đầu đáng thương nhìn A Hoài. Cuối cùng A Hoài vẫn không thể nào tiếp tục dạy dỗ, nên biết là nếu như Nguyên Họa giả bộ vô tội, ngay cả cọp cũng không nỡ ăn a. (editor: @_@) Huống chi đây là một A Hoài bình thường? A Hoài thực sự là hận chết bộ dáng con nít của Nguyên Họa, làm cho mẫu tính của mình bộc phát không nỡ mắng tiếp. Dẫn Nguyên Họa đi tới phòng làm việc của Từ Tử Kỳ, gõ cửa một cái. =========================== Editor: về quê ôn thi môn Tư Tưởng HCM, chắc sẽ up không thường xuyên, mấy bạn thông cảm =)) mình còn 5/7 câu chưa học :))
|
Chương 12 Chương 12: Dẫn Nguyên Họa đi tới phòng làm việc của Từ Tử Kỳ, gõ cửa một cái. "Vào đi." Nguyên Họa nghe được thanh âm của Từ Tử Kỳ thì tức muốn chết, nếu không phải tại nàng thì mình có thể bị chị A Hoài bắt đến dạy dỗ một trận sao? Đi làm cũng không kêu mình theo, sớm biết như vậy thì sẽ không thương cảm nàng, lúc sáng sớm tự mình đi làm. Lại nghĩ tới chân của Từ Tử Kỳ, thầm mắng một câu "Thực sự là nữ nhân liều mạng, chân đau cũng không chịu ở nhà nghỉ ngơi nhiều một chút." Nguyên Họa ngược lại cũng một phát hiện mình đối với Từ Tử Kỳ quan tâm có hơi quá. Từ Tử Kỳ nhìn A Hoài dẫn Nguyên Họa thì liền sửng sốt, không phải người này còn đang nhà nàng ngủ sao, thế nào nhanh như vậy đã tới rồi. Xem ra mặt mũi rõ ràng là đang tức giận, hơn nữa cơn giận rõ ràng hướng về phía mình. A Hoài thấp thỏm bất an nhìn Từ Tử Kỳ nói "Tổng giám đốc, Nguyên Họa nàng tới." "Ừ, tôi đã biết. Cô đi ra ngoài đi." Từ Tử Kỳ nghe A Hoài nói, ánh mắt lại nhìn Nguyên Họa. "Tổng giám đốc, Nguyên Họa nàng không phải cố ý đi muộn." A Hoài nhìn Từ Tử Kỳ còn đang lo nhìn chằm chằm Nguyên Họa, cho rằng Từ Tử Kỳ muốn đuổi Nguyên Họa đi, vội vàng giải thích. Nàng tuy rằng bị Nguyên Họa chọc giận muốn chết, hai ngày đi làm, nàng liền muộn hai ngày. Thế nhưng cũng không muốn Nguyên Họa bị đuổi, Nguyên Họa ở trong mắt nàng giống như tiểu muội muội ở nhà, phải bảo vệ thật tốt. "Ừ, tôi biết." Từ Tử Kỳ nhàn nhạt nói, nàng có thể không biết sao, nàng và Nguyên Họa ở chung cả một ngày. Nàng ấy vì sao muộn trong lòng nàng biết rõ nhất. "Vâng. Tôi ra ngoài trước." A Hoài xoay người nhìn thoáng qua Nguyên Họa, biểu tình giống như đang nói, em tự cầu phúc nha, chị không giúp được. "Cô tại sao không gọi tôi?" Nguyên Họa nhìn A Hoài đã đi ra mới mở miệng hỏi, trong giọng nói tất cả đều là giận dữ bất mãn. "Tôi thấy cô đang ngủ, nên không gọi cô." Từ Tử Kỳ cũng tốt bụng giải thích. "Cô, cô không được đuổi tôi nha." Nguyên Họa lúc này chỉ quan tâm người ta có đuổi nàng hay không. "Sẽ không. Cô yên tâm đi, nếu tới rồi thì giúp một tôi xử lý văn kiện đi, bàn làm việc ngoài cửa là của cô." Từ Tử Kỳ lại bắt đầu cúi đầu xử lý văn kiện. "Nga." Nguyên Họa nhìn thoáng qua Từ Tử Kỳ đang cúi đầu, cảm thấy không thú vị liền đi ra ngoài. Đi tới bàn làm việc của mình, sắp xếp lại một chút, đem văn kiện trên bàn phân loại, mới nghiêm túc bắt đầu xử lý công việc, kỳ thực Nguyên Họa cũng rất có thiên phú kinh doanh, nàng nhìn một chút phương án hợp tác cùng Lý thị phương án hợp tác, phát hiện có rất nhiều chỗ có vấn đề, lại đi vào phòng làm việc Từ Tử Kỳ. Gõ cửa liền đi vào, Từ Tử Kỳ rất hứng thú nhìn Nguyên Họa, Nguyên Họa đem những vấn đề mình vừa nghiên cứu phát hiện đều nói cho Từ Tử Kỳ. Vấn đề lớn nhất là tài chính lưu động, Từ thị có năng lực chi trả một khoản tiền khổng lồ như thế, nhưng mà như vậy thì những nghiệp vụ khác phải đình chỉ một thời gian, đây là được một mất mười. Mặc dù bây giờ kinh doanh bất động sản tuyệt đối sẽ không lỗ vốn, thế nhưng hiện nay bất động sản trong nước đều được nhà nước kiểm soát, nếu như trong thời gian ngắn không thu hồi vốn thì những sản nghiệp khác nhất định sẽ phải đình trệ. Nói cách khác nếu như công trình lần này xảy ra vấn đề, Từ thị sẽ đối mặt vấn đề rất lớn, đây là không đáng. Từ Tử Kỳ nhìn thoáng qua Nguyên Họa, cũng hiểu được nàng phân tích rất có lý, ngược lại mình cũng không nghĩ tới mặt lợi mặt hại này, hôm nay được Nguyên Họa phân tích mới phát hiện ra quan hệ lợi-hại trong đó. Nghĩ sâu xa một chút, mới quyết định trước tạm dừng phương án hợp tác này. "Ừ, vậy trước tiên cô đem phương án hợp tác này tạm dừng lại." Từ Tử Kỳ nhìn Nguyên Họa nói, nàng phát hiện Nguyên Họa thực sự là càng nhìn càng đáng yêu, trước đây hiểu lầm nàng chưa thành niên thật đúng là không sai, hôm nay xem thế nào cũng thấy không giống như một người trưởng thành a, mặt con nít, vóc dáng nho nhỏ. Thật là đáng yêu, nếu không phải Từ đại tiểu người ta thư định lực tốt, chỉ sợ đã sớm nhào tới xoa nắn khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyên Họa người ta. Nguyên Họa cũng không phải mỹ nữ tổng giám của nàng hiện tại suy nghĩ cái gì, rời khỏi phòng lại bắt đầu làm việc. Thật vất vả chờ đến giờ tan tầm, sắp xếp lại văn kiện. Cầm lấy túi vừa định rời đi, điện thoại của Từ Tử Kỳ liền gọi tới, Nguyên Họa bất đắc dĩ nhấc điện thoại công ty nói "Tổng giám đốc cô còn có cái gì phân phó sao?" "Cô vào phòng làm việc của tôi." Từ Tử Kỳ nhàn nhạt nói, nói xong cúp điện thoại. "Thế nhưng sắp tan sở. . . Đô đô. . ." Nguyên Họa còn muốn nói gì, đầu điện thoại bên kia đã truyền đến âm thanh máy bận. Nguyên Họa không thể làm gì khác hơn là ủ rũ cúi đầu hướng phòng làm việc của Từ Tử Kỳ mà đi. "Từ tổng, cô tìm tôi có chuyện gì?" Nguyên Họa gương mặt đau khổ đi tới trước bàn Từ Tử Kỳ hỏi. Từ Tử Kỳ nhìn thoáng qua Nguyên Họa, nhìn lại đồng hồ. Vừa vặn tan tầm. Đứng dậy nói "Đưa tôi về nhà." "A, cái gì? Đưa cô về nhà, dựa vào cái gì nha? Tôi không làm!" Nguyên Họa lập tức cự tuyệt nói, nàng không bao giờ ... nữa muốn tìm cho mình một cái phiền phức cho mình. Ngẫm lại từ lúc mình liên quan đến Từ Tử Kỳ đều không trải qua một ngày cuộc sống yên ổn. "Dựa vào tôi là cấp trên của cô a, chân tôi bị thương, Cô làm cấp dưới không nên đưa tôi về nhà sao?" Từ Tử Kỳ cũng không nghĩ có thể đưa ra một lý do hợp lý đến vậy. Nguyên Họa há to miệng, muốn nói gì đó, nhưng cái gì cũng nói không nên lời. Thật sự là đối với nàng, lời nói của sếp mỹ nữ thật là bội phục sát đất a! Đức mẹ Maria cũng không vĩ đại như vậy. "Bây giờ là lúc tan tầm, cô không phải cấp trên của tôi. Tôi vì cái gì phải đưa cô về nhà a, hơn nữa sao cô không kêu người khác đưa cho cô a. Tôi không làm, đánh chết cũng không làm!" Nguyên Họa thà chết chứ không chịu khuất phục mà kêu lên. Đương nhiên cuối cùng vẫn là sếp mỹ nữ ra tay mới đành chịu anh dũng hy sinh. Lúc Nguyên Họa đi ra khỏi cao ốc Từ thị, khuôn mặt nhỏ nhắn a, mặt đều nhăn thành bánh bao thịt, một đám mây đen lơ lửng ở trên đầu. Vẫy một chiếc xe, một mực cung kính đem Từ Tử Kỳ mời lên, vừa muốn rút người rời đi. Mỹ nữ lên tiếng "Lên xe." Nguyên Họa ai oán, hết sức đau khổ mà lên xe, cùng Từ Tử Kỳ về tới chỗ ở xa hoa của nàng. Xuống xe đỡ mỹ nữ đi vào thang máy, lại bắt đầu choáng váng. Từ Tử Kỳ cẩn thận tỉ mỉ phát hiện, chỉ cần Nguyên Họa vừa bước vào thang máy cả người sẽ trở nên khó chịu, sắc mặt đều tái nhợt. Ra khỏi thang máy, Từ Tử Kỳ mới hỏi "Cô choáng thang máy?" "Ừ." Nguyên Họa bực bội trả lời. Tuy rằng gần đây số lần đi thang máy không ít, cũng thích ứng được một chút, nhưng mà vẫn còn choáng váng. Từ Tử Kỳ cũng không nói nữa, từ trong túi xách lấy ra chìa khóa mở cửa.
|