CHƯƠNG 5: HƯ TÌNH GIẢ Ý Khi Tấn Lâm tỉnh dậy đã không thấy Giang Hiểu Nguyệt ở trong phòng. Tấn Lâm sau khi vệ sinh thân thể mới từ nha hoàn biết được hiện tại đã giờ Thìn, Giang Hiểu Nguyệt từ nữa canh giờ trước đã đến đại sảnh để thỉnh an cha mẹ chồng, vì vậy Tấn Lâm không nói một lời liền tức tốc chạy tới đó Tới nơi, Tấn Phong và Tấn phu nhân đã ngồi ở hai bên bàn, Giang Hiểu Nguyệt ngồi ở một bên trò chuyện cùng Tấn phu nhân, dường như rất ăn ý. Thấy Tấn Lâm đến, Tấn Phong vội nghiêm mặt _Đã chịu đến rồi sao? _Ân có lẽ là vì tối qua vận động quá kịch liệt sáng nay mới phải dậy trễ a. Nói xong còn gian trá liếc nhìn Giang Hiểu Nguyệt Tấn phu nhân mặt đỏ lên mặc dù biết điều Tấn Lâm nói chỉ là để biện hộ cho việc đến trễ nhưng như vậy cũng quá kì cục đi a, vì vậy liền ho nhẹ hai cái _Nếu đã đến thì mau đến đây cùng nương tử dâng trà đi, Nguyệt nhi đã muốn đến từ sớm chỉ thiếu mỗi mình con a _Tuân mệnh. Tấn Lâm mỉm cười sáng lạn mặc kệ cổ hàn khí từ người nào đó phóng tới đang vây chặt lấy mình Sau khi dâng trà xong, Tấn Phong lấy từ trong áo ra hai hà bao màu đỏ, ngữ khí hòa hoàn hơn thường ngày _Các con từ nay đã là phu thê đồng giường cộng chẩm, về sau phải biết yêu thương nhau, phụ thân hôm nay tặng cho hai con hai hà bao này, mong rằng hai con có thể cùng nhau đi đến bách niên giai lão, vĩnh viễn không rời nhau. Nói rồi đưa hà bao về phía Tấn Lâm và Giang Hiểu Nguyệt Cả hai nhận lấy lại nghe Tấn phu nhân nói _Nguyệt nhi a, đứa con này của ta tuy có chút ham chơi nhưng nói cho cùng bản tính lương thiện, nếu lỡ có ủy khuất đến con, còn phiền con bao dung chiếu cố a _Mẫu thân quá lời chăm sóc phu quân là chuyện Nguyệt nhi phải làm, huống hồ phu quân đối với Nguyệt nhi thật sự vô cùng tốt, tuyệt đối sẽ không ủy khuất Nguyệt nhi, phu quân nói có phải không? Giang Hiểu Nguyệt nói còn không quên ý vị thâm trường nhìn sang Tấn Lâm ở bên cạnh Tấn Lâm còn đang ngẩn ngơ đột nhiên bị Giang Hiểu Nguyệt hỏi tới, lúng túng trả lời _Phải, phải nương tử nói dĩ nhiên là phải. Nữ nhân này thật đúng có tâm cơ a, rõ ràng là câu hỏi nhưng lại giống như mệnh lệnh, không cho người nghe có cơ hội chống trả. Tấn Lâm trong lòng thầm xem thường nhưng ngoài miệng vẫn cười vui vẻ _Hảo, hảo. Tấn Phong cuối cùng cười thật to hắn đối với Tấn Lâm vẫn luôn có lo ngại, mắt thấy tình cảnh trước mặt mới có thể phần nào yên tâm. Vuốt vuốt chuồm râu _Nguyệt nhi mới đến đây, hẳn vẫn chưa rõ quang cảnh trong phủ, con là phu quân dẫn nàng đi dạo một vòng, sẵn tiện bồi đắp tình cảm đi. _Ách, việc này… hay là để nương dẫn nàng đi đi, dù gì nữ nhân đi với nhau cũng dễ dàng trò chuyện hơn a, con và nàng là phu thê tình cảm sớm muộn cũng sẽ sâu đậm không gấp không gấp a. “Tốt nhất là nên tránh xa nữ nhân này mỗi lần bên cạnh nàng ấy mình đều không đối phó nỗi vì vậy phải tránh càng xa càng tốt a.” Tấn Lâm thầm nghĩ _Con và nàng đều là phu thê nói tiện càng tiện hơn. Không nói nữa lát nữa con dẫn nàng đi dạo một vòng, mẫu thân con còn phải cùng ta đi ngoại thành có chút chuyện, đừng nghĩ trốn tránh. Tấn Phong chính là quá rõ tâm tính Tấn Lâm sợ rằng chỉ cần có một chút cơ hội sẽ dùng lí lẽ để gạt bỏ trách nhiệm vì vậy mượn cớ dẫn Tấn phu nhân ra khỏi phủ để Tấn Lâm biết khó mà nghe theo. _Ách, vậy… vậy đều nghe phụ thân. Tấn Lâm miễn cưỡng đáp, Tấn Lâm thật sự vẫn còn muốn sống a, đối đầu với tâm cơ Giang Hiểu Nguyệt thật là khổ sở khổ sở Không bao lâu sau cả Tấn Phong và Tấn phu nhân đều lên ngựa ra khỏi phủ, lưu lại hai người bọn họ ở đại sảnh. Giang Hiểu Nguyệt dường như rất bình thản, tay vẫn thong dong rót trà từng ngụm từng ngụm uống vào trong miệng, thủy chung vẫn không nhìn đến Tấn Lâm Tấn Lâm lén đưa mắt nhìn nàng rồi lại nhanh chóng thu về tầm mắt bộ dạng rụt rè trước nay chưa từng có. Đây là tình huống gì a. Dù gì ta cũng là con nhà giàu chẳng lẽ đấu không lại nàng a. Nếu nhìn thấy bộ dạng bây giờ của ta thì bọn người Trần Khải và Dương Đức Quyền sẽ chê cười sao. Đây là tình huống gì a, cứ tiếp tục như vậy sợ rằng ngay cả đại sảnh cũng không bước ra được. Đợi nữa ngày trời tình trạng vẫn như cũ ngoại trừ Giang Hiểu Nguyệt đã ngưng uống trà mà chuyển sang nhìn chằm chằm mình, Tấn Lâm rốt cuộc nhịn không được lên tiếng _ Phu… phu nhân a, mặc dù ta dáng vẻ khôi ngô anh tú nhưng nàng cũng không cần nhìn đến như vậy a, như vậy thì phu quân ta sẽ.. sẽ.. ách Đợi mãi không nghe Tấn Lâm nói tiếp, Giang Hiểu Nguyệt mới cười như không cười hỏi _Sẽ như thế nào, ân? Sẽ điên a, chính là lời Tấn Lâm nói trong lòng _Sẽ yêu thích phu nhân a. Nói đoạn ngừng lại phát hiện bầu không khí có phần không đúng này, lập tức chuyển đề tài _Thời gian cũng không còn sớm, để ta dẫn nàng đến dạo ở hoa viên trước. Nói xong cũng không chờ Giang Hiểu Nguyệt có phản ứng ba chân bốn cẳng chạy đi trước. Thật là muốn gượng chết ta mà Gió nhè nhẹ thổi đi mùi hương thanh dịu của mẫu đơn hoa, phủ kín cả hoa viên. Đường đi ở hoa viên được lót bằng đá tự nhiên kích thước to nhỏ không giống nhau hai bên là thảm cỏ hỗn tạp, có những loại cỏ có thể nở ra hoa. Đặc trưng của hoa viên là một bồn hoa lớn được đặt ở trung tâm bồn hoa được xây cao hơn đầu gối, bên ngoài được bao phủ bởi những viên gạch nung xếp xen kẽ nhau bên trong trồng hoa mẫu đơn hồng và hoa trà my trắng, được sắp xếp theo hình thái cực. Tấn Lâm đi trước miệng không ngừng luyên thuyên giới thiệu về các loại hoa trong hoa viên so với người lúc sáng nói chuyện lắp bắp hoàn toàn khác một trời một vực. Tấn Lâm thỉnh thoảng sẽ quay đầu lại nhìn Giang Hiểu Nguyệt, chú ý để khoảng cách cả hai không quá xa, nhưng bây giờ chính là thấy, Giang Hiểu Nguyệt người ta là cái bộ dạng gì thong thả chậm rãi cước bộ thưởng hoa, còn bản thân mình như gấp gáp đến độ muốn lập tức chạy về phòng. Càng nghĩ càng thấy đúng dừng lại không đi tiếp, đứng thẳng lưng, hai mắt hướng về phía bồn hoa, một tay chấp ở phía sau, tay kia chỉ về những bông hoa mẫu đơn giả giọng bình thản nói _Nàng xem kia chính là niềm tự hào của mẫu thân, là do người đích thân tuyển chọn giống rồi gieo trồng, chăm sóc đến hôm nay thật sự rất kì công a. Giang Hiểu Nguyệt nghe xong, nhẹ gật đầu vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì sau nửa ngày trời mới đáp lại _Mẫu đơn tượng trưng cho sự phồn thịnh, vương giả và hạnh phúc gia đình, trà my biểu thị cho nét đẹp duyên dáng và kiêu hãnh, mà màu trắng lại gợi lên cái đẹp toàn vẹn và trinh nguyên mẫu thân trồng hai loại hoa này cũng thật là có tâm ý, Hiểu Nguyệt thật sự phải học hỏi người ở điểm này. Nàng nói gương mặt lộ ra vẻ say mê làm Tấn Lâm cũng không phân biệt được thật giả, chỉ biết giả vờ gật gù theo. Cái gì mà phồn thịnh vương giả người như Tấn Lâm đây vốn không quan tâm đối với Tấn Lâm mà nói chỉ cần là hoa đẹp thì điều đáng để thưởng thức không cần phải xem xét ý nghĩa tượng trưng, số phận con người chính là ba phần do trời bảy phần do người, trồng một bồn hoa to cũng chẳng thay đổi được những điều này, vậy thì còn phải để ý nhiều thứ để làm gì, thật phức tạp a. Nhưng mà nghĩ lại, Giang Hiểu Nguyệt người này thật không thể xem thường, mặc dù con người có hơi khó hiểu nhưng lại có hiểu biết tương đối về các loài hoa, cho thấy nàng chắc chắn không tầm thường, vẻ ngoài lại xinh đẹp động lòng người, lấy được nàng cũng xem như nở mặt, nhưng đối phó cũng thật mệt nhọc. Tấn Lâm giây trước còn đắc ý hãnh diện thì giây sau đã ủ rũ chán trường, biểu tình này rơi vào mắt Giang Hiểu Nguyệt lại dấy lên một cổ tò mò, còn có một chút mong chờ không nói rõ. Thoáng cái mà đã thấy nắng dường như gay gắt hơn, tiểu Mai từ phía dưới bếp chạy tới đầu tiên dùng ánh mắt dò xét nhìn Tấn Lâm. Hôm qua khi nhìn thấy cô gia nhà nàng là Tấn Lâm người đã giải vây giúp nàng cùng tiểu thư mấy ngày trước thì có chút an tâm nhưng nhớ đến lời đồn khắp kinh thành này về vị Tấn tam công tử của Tấn phủ thì nàng lại càng không thể không đề phòng. Đến bên cạnh Giang Hiểu Nguyệt nàng nói _Tiểu thư, cơm trưa đều đã chuẩn bị xong, người cùng cô gia có muốn dùng bây giờ không ạ? Tấn Lâm hôm qua giờ gặp nha hoàn này bên cạnh Giang Hiểu Nguyệt. Cảm thấy trong đầu hình như có chút ấn tượng. À đúng rồi đây chẳng phải là nha hoàn mà mình đã giúp nàng cùng tiểu thư mấy ngày trước sao. Vậy tiểu thư nàng chính là Giang Hiểu Nguyệt. Ân hèn gì lại thấy quen mặt như thế. Bỗng dưng nói _Đúng là hữu duyên, hữu duyên a.. Nói xong rồi mỉm cười đột nhiên trong bụng phát ra tiếng ột ột. Tấn Lâm mới chợt nhớ ra từ khi ngủ dậy trừ bỏ có uống qua một ít nước trà lúc này thì vẫn chưa có gì trong bụng. Giang Hiểu Nguyệt cũng để ý thấy hắn đói bụng hiểu ý liền nói _Canh giờ cũng không còn sớm đi dạo như vậy chân cũng đã mỏi, phu quân hay là cùng ta quay về dùng bữa đi Tấn Lâm chỉ có đợi câu này, nghe xong lập tức tươi cười gật đầu rối rít, sau đó cùng Giang Hiểu Nguyệt trở về phòng của mình Phòng của Tấn Lâm ở hướng Tây của đại sảnh, hoa viên lại ở hướng Đông vì vậy đợi đến khi Tấn Lâm về đến phòng mình thì mọi thứ đã dọn lên đầy đủ. Tấn Lâm kéo ghế giúp Giang Hiểu Nguyệt ngồi xuống sau dó chính bản thân cũng ngồi ở mộ bên chuẩn bị thưởng thức thức ăn Không để ý Giang Hiểu Nguyệt còn chưa cầm đũa, Tấn Lâm bắt đầu hết đũa này đến đũa khác gắp thức ăn bỏ vào miệng, càn quét so với phong ba bão táp còn mạnh hơn, thủy chung không hay biết có người đang dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn mình đúng vậy là ngạc nhiên Giang Hiểu Nguyệt chưa bao giờ nghĩ tới, hôm qua khi Tấn Lâm bước vào phòng tân hôn từ đầu đến cuối không uống rượu thì chính là trà thức ăn bày trên bàn một chút cũng không đụng đến, còn nghĩ rằng hắn không có yêu thích hóa ra là do say rượu mới bỏ qua, xem ra người này cũng có điểm nằm ngoài dự đoán của nàng đi, chính là khả năng ăn uống tương đối tốt, cũng không để ý hình tượng như vậy Ăn xong hai bát cơm, Tấn Lâm lúc này mới phát hiện Giang Hiểu Nguyệt đang nhìn chằm chằm mình, bát cơm trên bàn vẫn như cũ hẳn là chưa hề động đũa. Trong đầu Tấn Lâm bây giờ chính là nghĩ nàng nhìn ta chằm chằm như vậy làm gì, chẳng lẽ dáng vẻ của ta lúc dùng bữa rất thu hút khiến nàng muốn nhìn mãi không thôi hay là trên mặt ta có dính gì đó a? _Trên mặt ta có gì sao? Tấn Lâm hỏi _Không có _Vậy tại sao nàng lại nhìn ta như thế, đũa còn chưa động đến? Mặt ta không có gì, vậy không phải chỉ còn khả năng thứ nhất sao? Không đúng, nghĩ kĩ lại thì mình ăn nhiều như vậy lại còn ăn rất nhanh theo lẽ thường thì đáng ra nên gắp thức ăn cho tân nương tử, mình đằng này lại như thế nào quên mất. Đúng vậy chính là quên mất, chính là không cố ý, nhưng nói sao cũng thật mất mặt, cũng may trong phòng lúc này chỉ có hai người nếu còn có thêm ai khác chẳng phải cả Tấn phủ này đều biết Tấn Lâm mình đây vì tham ăn mà bỏ mặc nương tử mới cưới sao? _Ta không đói chính là muốn nhìn bộ dáng của phu quân lúc ăn. Giang Hiểu Nguyệt ôn nhu cười ngữ khí điềm nhiên không nghe ra ý tứ mắt vẫn dán tại khuôn mặt Tấn Lâm Bộ dạng của ta lúc ăn? Là ta đoán đúng rồi sao, nàng là đang ở trong lòng chê cười ta đi, thật mất mặt Cố gắng bỏ qua lời Giang Hiểu Nguyệt cùng tâm trạng muốn chui xuống đất gặp thổ công, Tấn Lâm nói _Sao lại không đói đi, hôm nay đều đã đi dạo như vậy, ít nhiều cũng nên ăn qua một chút. Nói xong gắp một ít thức ăn bỏ vào bát Giang Hiểu Nguyệt mỉm cười _Ân, vậy ăn một ít. Sau đó cũng không tiếp tục nhìn Tấn Lâm tay bắt đầu cầm đũa đem thức ăn người kia gắp cho nàng bỏ vào miệng Tấn Lâm sau đó cũng tiếp tục ăn chỉ là thỉnh thoảng sẽ gắp cho Giang Hiểu Nguyệt một ít thức ăn Tấn Lâm thỉnh thoảng sẽ quay sang nhìn nàng xem nàng có vì mình không chú ý đến mà lại nhìn mình chằm chằm không, nhưng sau đó chính là cảm thấy nhìn nàng ăn thật đẹp mắt, tư thế thập phần nhẹ nhàng thoát tục Cứ như thế không bao lâu thì cả hai đã dùng xong bữa. Chỉ là bảo nàng ăn một ít chính là chưa đầy một bát cơm cũng quá ít đi xem ra cái nhẹ nhàng thoát tục này chính là không nên dùng đẹp người nhưng lại hại bao tử a.
|
CHƯƠNG 6: PHƯỢNG LINH Tấn Lâm sau khi cùng tân nương tử dùng bữa trưa liền tìm cớ lẻn ra lương đình ở hậu viện, nguyên lai là vì bản thân sợ quay về phòng sẽ đụng mặt Giang Hiểu Nguyệt. Tấn Lâm tựa đầu vào một thân cột lớn ở lương đình, nhân lúc mây gió hữu tình mà nảy ra ý định ngủ một giấc chỉ là vừa chợp mắt thì đã nghe thấy giọng nói hốt hoảng của Tiêu Khoan bên tai _Thiếu gia, thiếu gia có chuyện không xong rồi a _Có chuyện gì sao ngươi lại hấp tấp như vậy a. Tấn Lâm giọng điệu chán nản hỏi muốn nghỉ ngơi một chút cũng không xong _Lúc nảy nô tài nghe được ở trước phủ có một cô nương đến tìm người, nói là có chuyện quan trọng cần phải đòi người trực tiếp gặp, nô tài có hỏi danh tính nhưng cô nương kia không chịu nói. Lúc đó thiếu gia đang bồi thiếu phu nhân dùng cơm nô tài vì sợ chuyện này đến tai thiếu phu nhân sẽ không hay nên bảo nàng về trước, nhưng nàng sau đó đưa cho nô tài một chiếc khăn tay còn nói phải tận tay đưa cho thiếu gia, bảo ngài phải nhanh chóng đến tìm Liễu cô nương gì đó a, vì vậy nô tài đợi người cùng thiếu phu nhân tách ra mới dám đến nói với ngài. Tấn Lâm nhìn chiếc khăn tay là một chiếc khăn tay màu trắng bên trên có thêu hình một đôi bướm đang quấn quýt nhau bên cạnh là đóa tường vy màu hồng rất tinh xảo đẹp mắt cùng một chữ Phượng. Không nói một lời liền lập tức đứng bật dậy, một mạch tiến ra cửa đi đến Hoa Mãn Lâu. Xong rồi xong rồi, thiếu gia chạy ra ngoài sau ngày đại hôn, lỡ thiếu phu nhân hỏi đến thì phải làm sao a. Tiêu Khoan thầm kêu không xong Chạy đến Hoa Mãn Lâu, Tấn Lâm không chú ý nhiều lập tức xông thẳng vào bên trong, chính là vào cửa đã bị một nữ nhân chặn lại. Nữ nhân kia kéo tay Tấn Lâm _Ai nha, cứ tưởng Tấn công tử từ sau khi thành thân sẽ không đến Hoa Mãn Lâu chúng ta nữa, còn sợ các cô nương ở đây không gặp được sẽ sinh tương tử, không ngờ Tấn công tử lại đột nhiên ghé thăm, không biết lần này đến là vì nhớ nhung tiểu muội nào ở đây, để Hồng tỷ mời nàng ra tiếp đại công tử nha Tấn Lâm không trả lời nàng, đi thẳng vào vấn đề _Phượng Linh đâu? _Ai nha, thì ra là đến tìm Phượng Linh hoa khôi của chúng ta vậy thì đáng tiếc, Phượng Linh bây giờ phải bồi Lý đại nhân uống trà không thể tiếp Tấn công tử được a Tấn Lâm nghe xong liếc mắt trừng nàng một cái _Hắn trả bao nhiêu ngân lượng? _Cũng không nhiều chỉ có một trăm lượng. Hồng tỷ một bộ dạng chờ mong nói _Ta trả thêm năm mươi lượng, lập tức mang Phượng Linh đến đây Hồng tỷ vốn là người tham tiền chỉ cần ai cho nàng nhiều hơn nàng sẽ thuận theo người đó huống hồ Tấn Lâm là khách quen thân thế lại không nhỏ không nên đắc tội, vì thế nhanh chóng gật đầu vui vẻ _Hảo, ta lập tức mang Phượng Linh cô nương đến, phiền Tấn công tử đợi một lát a Tấn Lâm sau đó được dẫn đến một căn phòng bên trong hoàn toàn không có ai chỉ có một ít đồ ăn được Hồng tỷ dặn dò chuẩn bị cho Tấn Lâm và bầu rượu Tấn Lâm ngồi đợi ít lâu ăn qua chút điểm tâm ước chừng gần nữa nén nhang sau, cửa phòng được đẩy ra. Bước vào là một nữ tử vải lụa thước tha dáng đi uyển chuyển, nàng mặc một thân hồng y chấm đất so với các nữ nhân khác ở đây có phần kín đáo hơn, thân hình hơi cao, tóc cài trâm ngọc bích, chân mày được kẻ tinh xảo sóng mũi cao thẳng, môi đỏ răng trắng thoạt nhìn hài hòa xinh đẹp, so với Tấn Lâm băng thanh ngọc khiết vẻ đẹp của nàng là yêu mị lả lướt, là kiều diễm câu nhân Nàng bước vào phòng thong thả đi đến bên cạnh Tấn Lâm thuận thế ngồi trên đùi Tấn Lâm nói _Vừa mới đại hôn lại không ở phủ bồi nương tử, tiểu Lâm Lâm đến đây vì nhớ thương tỷ tỷ ta sao? Nàng nở một nụ cười mê hoặc Tấn Lâm ngay sau đó đẩy nàng ra, ngữ khí thập phần khó chịu _Ngươi xảy ra chuyện gì? _Ân ta lại có thể xảy ra chuyện gì đâu _Đừng nghĩ qua mặt ta, ngươi đã xảy ra chuyện gì, nếu còn xem trọng ta thì nói mau _Ai nha, tiểu Lâm Lâm ngươi nóng cái gì a, chẳng phải tỷ tỷ vẫn đang bình an vô sự sao. Nàng kéo ra chiếc ghế bên cạnh Tấn Lâm ngồi xuống _Ngươi không nói cũng không sao, ta bây giờ đi tìm tiểu Loan tra hỏi liền biết _Này, ngươi… Phượng Linh thật sự bất lực trước người này _Được rồi, ta nói _Nói mau _Cũng không có gì to tát chỉ là có người muốn chuộc ta. Nàng rót ra chén trà nói _Chuộc ngươi? Là người nào, lại không biết tốt xấu muốn chuộc ngươi vậy tự rước hổ vào nhà a. _Này này ngươi đừng có quá đáng, tỷ tỷ ngươi dù gì cũng là hoa khôi xinh đẹp nhất Hoa Mãn Lâu, có biết bao nhiêu nam nhân muốn với tới mà không được nào giống như ngươi nói rước hổ vào nhà. Phượng Linh nhanh miệng phản bác _Là như vậy a, vậy đó là ai, ta thật muốn xem thử đây. Tấn Lâm tò mò hỏi _Là Lý đại nhân, người vừa bị ngươi đuổi đi _Nga, xem ra là ta không đúng rồi. Tấn Lâm gật đầu tự nhủ trên mặt vẫn không có vẻ gì như áy náy _Ngươi còn nói, còn không tại ngươi… Lời còn chưa nói hết cánh cửa bỗng dưng cót két một cái, sau đó có một nữ nhân bước vào, đóng cửa lại _Tấn công tử nhất định không để cho tên họ Lý đó chuộc tiểu thưa ra a. Nàng hướng Tấn Lâm khẩn cầu Phượng Linh nghe vậy lập tức cắt lời _Tiểu Loan không được nói bừa Tấn Lâm không để ý đến lời Phượng Linh lập tức quay sang hỏi tiểu Loan _Vì sao lại không thể? Lại thấy Phượng Linh trừng mắt với tiểu Loan vì thế nói thêm một câu: -Cứ nói, có ta ở đây, sẽ không để ngươi bị ai đó bắt nạt. Nói rồi còn quay sang hời hợt liếc Phượng Linh một cái. _Ngài không biết, Lý đại nhân kia thực chất là một tên háo sắc ở nhà đã có tam thê tứ thiếp còn muốn lấy tiểu thư đây cũng không phải là vấn đề, vấn đề chính là chính thê của hắn nổi tiếng ghen tuông bao nhiêu thê thiếp của hắn đều bị ả ta ức hiếp nhưng chính thê lại là con gái của một quan lớn trong triều còn được cưới hỏi đàng hoàng, vì thế họ Lý kia cũng chỉ có thể tỏ vẻ như không biết nhắm mắt làm ngơ tiểu thư gả cho hắn chắc chắn sẽ chịu nhiều ủy khuất Tiểu Loan nói không sai, Tấn Lâm đối với chuyện nam nhân có tam thê tứ thiếp cũng thật bất mãn, vì sao nam nhân có thể một lúc yêu nhiều người, thú nhiều thê thiếp, đối với người này người nọ có thể lúc sủng lúc khinh càng đáng nói hơn vì sao hôn nhân là quan hệ giữa hai người mà chỉ có nam nhân mới hưu thê được. Tấn Lâm hai năm trước khi đi vào Hoa Mãn Lâu trêu hoa ghẹo nguyệt, cũng chính là hai năm trước tại nơi này dùng ngàn lượng để gặp gỡ mỹ nhân từ đó cùng Phượng Linh quen biết. Phượng Linh chính là kiểu người rất tinh ý đối với Tấn Lâm là nam nhân không có **, sau nhiều lần tiếp xúc thì biết được thân phận thật sự của Tấn Lâm. Tấn Lâm vì thế cũng không tiếp tục giấu giếm, xác thực chuyện bản thân là nữ nhân. Chính là Phượng Linh không những không đem chuyện này nói ra, không dùng nó để uy hiếp Tấn Lâm còn đối đãi với Tấn Lâm thật tốt, vì vậy mỗi khi rảnh rỗi thường đến tìm Phượng Linh trò chuyện. Đám người Trần Khải, Dương Đức Quyền đối với Phượng Linh cũng đặc biệt khách sáo vì cứ nghĩ Phượng Linh là người của Tấn Lâm. Lần trước đến Hoa Mãn Lâu là lúc Phượng Linh trở về thăm quê nhà một thời gian đến nay mới gặp mặt. Chính vì vậy tìm cho Phượng Linh một phu quân tốt cũng là việc Tấn Lâm nên làm đi nhưng nghe những gì tiểu Loan nói tâm tình Tấn Lâm liền rơi xuống cực điểm. Phượng Linh tuy là nữ tử thanh lâu nhưng dung mạo xuất chúng lại thêm bán nghệ không bản thân vì cớ gì họ Lý kia muốn chuộc liền chuộc để nàng chịu uất ức đây. Càng nghĩ càng thấy giận, Tấn Lâm đập mạnh tay lên bàn _Tiểu Loan nói là thật? Phương Linh nghe hỏi đầu tiên là trầm mặc một hồi lâu sau mới nghe nàng nói _Người đừng để ý lời tiểu Loan, nam nhân chẳng phải đều như vậy sao, hơn nữa nữ nhân ghen tuông là chuyện bình thường, huống hồ ta bây giờ đã quá tuổi thành thân hiện tại không gả còn đợi đến khi nào chẳng lẽ đợi vài năm nữa già nua không ai nhìn mới chịu để người ta chuộc sao _Ngươi không phải nói bản thân là đại hoa khôi sao hơn nữa ngươi còn nhỏ tuổi hơn cả ta. _Dù sao ta chính là chán làm kỹ nữ rồi, mỗi ngày đều phải gặp gỡ đủ loại người, hơn nữa ta ở lại đây chỉ sợ các muội muội khác làm ăn không được a. Nàng lắc đầu thở dài _Chán? Vậy được, ngày mai ta liền chuộc ngươi ra, chính là ngươi không được gả cho tên họ Lý kia. Tấn Lâm nghiêm túc nói _Chỉ bằng ngươi? Chẳng lẽ ngươi lại muốn chạy đi xin tiền mẫu thân ngươi a _Ngươi không cần biết, chính là ta nhất định sẽ thành công chuộc được ngươi. Cho dù chuộc không được cũng sẽ không để ngươi chịu uất ức.
|