Nàng Như Thế Nào A?
|
|
CHƯƠNG 88: KỊCH TÍNH Đường xá xa xôi, nhìn Giang Hiểu Nguyệt có phần mệt mỏi, Tấn Lâm ánh mắt quan tâm nhìn nàng, nhẹ nhàng nói: _Băng nhi, đường về còn rất xa, có mệt nàng hãy dựa vào người ta. _Ân. Giang Hiểu Nguyệt cười cười từ từ dựa vào vai Tấn Lâm. Bờ vai này luôn khiến nàng có cảm giác an toàn, mỗi khi tựa vào đều là bình yên. Hai hài tử thì cũng đã ngủ say trên ghế mỹ nhân. Tấn Lâm mỉm cười cảm thụ hạnh phúc hiện tại. Uy… Xe ngựa đang chạy đột nhiên ngừng lại. Quảng Lộ phó tướng dưới trướng Tấn Lâm quan sát tình hình cảm thấy có chuyện không ổn liền cho xe ngựa ngừng lại. Tấn Lâm thấy ngựa đột nhiên ngừng, biết có chuyện không hay liền vỡ cửa sổ bên xe nhìn Quảng Lộ hỏi: _Quảng Lộ có chuyện gì? _Bẩm đại soái, thuộc hạ nghe tiếng vó ngựa đang rất gần chúng ta. _Hảo, để ta xuống xem. Ngươi mau đánh ngựa về hướng Bắc hộ tống phu nhân, tiểu thư, công tử đi trước. Ta sẽ ở lại đây đợi bọn chúng đến. Xem là ai lại dám chặn đường khâm sai đại nhân. Tấn Lâm bình tĩnh phân phó. Giang Hiểu Nguyệt đang nhắm mắt ngủ thiếp đi, lại nghe lời Tấn Lâm căn dặn phó soái của hắn, đột nhiên đầu truyền đến cơn đau, hình ảnh quá khứ đột nhiên ùa về, cũng là cảnh chia tay như thế này, có Lâm Ninh Tĩnh, có hai cô nương một người ăn mặc sang trọng dung nhan cũng thập phần xinh đẹp, còn có một cô nương bên cạnh nhìn nàng ấy nét mặt lo lắng, bên đó cũng có ba người nam tử đang đứng. Tấn Lâm đang để Giang Hiểu Nguyệt lên xe.. nàng không chịu trở về cùng Tấn Lâm ở lại, cuối cùng nhìn người này lại vì nàng mà bị thương nghiêm trọng. Giang Hiểu Nguyệt đầu lắc liên tục. Tấn Lâm nhìn nàng cứ che đầu liền hốt hoảng hỏi: _Băng nhi, Băng nhi, nàng làm sao? _Không được rời xa ta. Ta muốn đi cùng ngươi. Giang Hiểu Nguyệt giọng nói có chút gấp gáp, hai tay nắm lấy cánh tay Tấn Lâm, ánh mắt cương quyết nói có chút tia nài nỉ _Không được, sẽ rất nguy hiểm. Tấn Lâm không muốn bản thân lại lần nữa vô dụng làm nàng tổn thương, nên cương quyết từ chối _Không được cãi lời. Giang Hiểu Nguyệt bá đạo nói, ngữ khí mang tia hàn khí lan tỏa. Tấn Lâm nhìn nàng bá đạo như thế này, khóe môi liền mỉm cười, đã lâu như vậy rồi đã không thấy nàng phúc hắc với mình. Tấn Lâm đưa tay co nhẹ búng vào trán nàng, cưng chiều nói: _Đã thật lâu rồi ta mới thấy nàng cường đại như vậy với ta. _Không phải là do ngươi chọc ta sinh khí nên ta mới như thế sao? Giang Hiểu Nguyệt liếc mắt nhìn Tấn Lâm nhưng khóe môi vẫn đậm ý cười _Haha, là ta, là ta không đúng khiến Băng nhi sinh khí. Tấn Lâm cười lớn, nắm chặt tay nàng xuống khỏi xe nhìn Quảng Lộ phân phó _Ngươi cứ theo hướng Bắc mà đi, ta sẽ nhanh chóng hội ngộ. Ngươi bảo hộ bọn trẻ thật tốt thay ta. Đa tạ ngươi. _Nguyên soái ngài quá lời rồi. Thuộc hạ nhất định sẽ bảo hộ tiểu thư, tiểu công tử thật tốt. _Hảo, ngươi đi đi. Quảng Lộ dẫn binh sĩ cùng xe ngựa đi về hướng Bắc. Tấn Lâm thì dẫn theo tầm hai mươi binh sĩ bên mình, tay nắm tay nàng chậm rãi bước đi về phía trước. Chưa được bao lâu, liền bị đám người Mông Cổ cưỡi ngựa thân áo giáp tạo thành vòng vây, vây quanh đám người Tấn Lâm. Oa Khoát Đài trên lưng ngựa, uy phong lẫm liệt, ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn Tấn Lâm phía dưới nói: _Tấn Lâm, để ta xem ngươi hôm nay làm sao trốn thoát vòng vây. _Oa Khoát Đài ngươi có biết mưu sát mệnh quan triều đình có hậu quả gì hay không? Thành Cát Tư Hãn đã cầu hòa với hoàng thượng? Ngươi như thế nào lại có thể phá hủy giao ước _Haha, chỉ cần lấy mạng ngươi, Thành Cát Tư Hãn nhất định sẽ không trách phạt ta, mà còn ban thưởng cho ta? _Hảo, mạng ta ở đây, có năng lực thì ngươi cứ lấy. _Ngông cuồng, ta nói cho ngươi biết chẳng qua đệ đệ ta nhẹ dạ nên mới có thể để ngươi sát hại. _Ngươi còn dám nhắc đến hắn. Hảo nếu như đã nhắc món nợ này ta nhất định tính sổ với ngươi. Đệ đệ ngươi đã để ta chịu nỗi khổ suốt sáu năm dài đăng đẳng, khiến nàng bị thương nặng chịu bao nhiêu đau khổ những năm qua, còn khiến phụ thân ta đi lại khó khăn. Món nợ này, ta cũng nên thanh toán rõ ràng. Tấn Lâm nóng giận nói, mỗi lần nhớ đến chuyện này bản thân liền như ai bao lấy, ánh mắt đỏ rực nhìn Oa Khoát Đài _Haha, phu nhân ngươi đúng là dung mạo xinh đẹp. Để ta xem, hôm nay ta thắng hay ngươi thắng. Oa Khoát Đài ánh mắt thèm khát nhìn Giang Hiểu Nguyệt, mấy ngày nay hắn cũng nghe được tin Tấn Lâm đã tìm lại được nương tử của mình. Nghe nói nàng quốc sắc thiên hương, khuynh thành khuynh sắc không ngờ nay gặp mặt đúng là như thiên hạ đồn đãi. Oa Khoát Đài mê ly nhìn giang sắc nàng, thèm khát nói _Ngươi cũng đã quá xem thường ta rồi. Tấn Lâm tức giận nói, rồi quay sang nhìn Giang Hiểu Nguyệt nhu tình nói: -Băng nhi, nàng theo sát ta. _Ân. Giang Hiểu Nguyệt cười động lòng người nhìn Tấn Lâm. Từ giờ nghe bọn họ nói chuyện cùng nhau, có thể hiểu được năm xưa nguyên nhân xa cách giữa hai người là do đệ đệ hắn làm. Từ lúc gặp Tấn Lâm lại nàng chưa bao giờ thấy Tấn Lâm giận dữ như vậy, mỗi khi nhắc đến chuyện này có thể nhìn thấy rõ được ánh mắt thống khổ trong đôi mắt hắn rõ như thế nào. Nhìn hắn như thế, tim nàng vô cùng đau nhói. Tấn Lâm xuất kiếm dùng kiếm chém vào chân ngựa, khiến ngựa hí vang tiếng, hắt Oa Khát Đài xuống khỏi ngựa. Oa Khoát Đài phi thân xuống ngựa. Vung thương trên tay tấn công Tấn Lâm. Tấn Lâm giơ cao thanh kiếm đở lấy đoàn thương bổ xuống người. Tay trái xuất chưởng vào vai Oa Khoát Đài, khiến hắn văng ra xa, khóe miệng có chút máu. Bên này, Hoàn Nhan Tử Lân kiếm đấu kiếm cùng Hoàn Nhan Tử Liệt. Hoàn Nhan Tử Lân xoay người, từ trên bổ kiếm đâm vào lồng ngực trái Hoàn Nhan Tử Liệt. Hoàn Nhan Tử Liệt cả người hộc máu, tay nắm chặt thanh kiếm Hoàn Nhan Tử Lân. Tay còn lại dùng kiếm trên tay đâm thật mạnh vào lồng ngực Hoàn Nhan Tử Lân. Hoàn Nhan Tử Lân bất ngờ bị tấn công cũng không đỡ kịp. Trúng một kiếm của Hoàn Nhan Tử Liệt, miệng hộc máu, vận công xuất chưởng vào ngực phải Hoàn Nhan Tử Liệt. Hoàn Nhan Tử Liệt cả người vô lực, máu không ngừng chảy ra, cả miệng đầy máu, hai mắt trợn trắng chết ngây tại chổ. Hoàn Nhan Tử Lân, cũng không hề tốt hơn, máu chảy khá nhiều nơi lồng ngực cả người quỵ xuống, một chân quỳ, một tay dùng kiếm chấn thân thể mình xuống. Lâm Ninh Tĩnh tận mắt thấy Hoàn Nhan Tử Lân cả người đầy máu ngã quỵ xuống, nàng hốt hoảng chạy đến bên cạnh Hoàn Nhan Tử Lân. Đỡ hắn vào lòng ngực mình, để Hoàn Nhan Tử Lân thoải mái nằm trên người nàng, nước mắt đằm đìa nói: _Tử Lân, chàng không được có chuyện gì? _Tĩnh nhi, nàng đừng khóc? Ta không sao, vừa mới có nương tử xinh đẹp như thế, ta thực sự không nỡ bỏ nàng ở lại một mình đâu. Hoàn Nhan Tử Lân cười cười nói, tay lau nước mắt cho nàng, quên mất tay mình cũng đầy máu khiến mặt nàng đầy máu và nước mắt _Lân nhi… Hoàn Nhan Quyết cùng Đoan Hậu cũng hốt hoảng chạy đến chổ Hoàn Nhan Tử Lân _Phụ hoàng, mẫu hậu người có sao không? _Lân nhi, ta và mẫu hậu con không sao. Con không được có chuyện gì. Người đâu mau truyền thái y. Hoàn Nhan Quyết hô to _Ân, phụ hoàng yên tâm. Có Tĩnh nhi ở đây con sẽ không sao. Hoàn Nhan Tử Lân gặn cười nói, miệng lại bất đầu thổ huyết _Tử Lân, Lân nhi… Lâm Ninh Tĩnh tay rung rẩy lau máu trên mặt Hoàn Nhan Tử Lân. Đoan Hậu tay nắm chặt Hoàn Nhan Tử Lân nước mắt cũng không ngừng rơi _Tĩnh nhi, nàng có còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau. Ta đã từng nói, có nàng ở bên cạnh ta dù có bị thương đến đâu ta cũng sẽ không sao? Nàng còn nhớ hay không? Hoàn Nhan Tử Lân cười yếu ớt nói _Ân, nhất định chàng sẽ khỏe lại. Lâm Ninh Tĩnh lúc này mới bình tĩnh lại bản thân, nàng sớm giờ quên mất bản thân mình chính là đại phu. Nàng là nghĩa nữ của Y Thánh thì có thương nặng đến đâu nàng làm sao không thể nào trị khỏi được chứ. Lâm Ninh Tĩnh lấy bình sứ bên trong người, đưa viên tiên đơn cho Hoàn Nhan Tử Lân uống. Còn nhớ lần đó nàng được nghĩa phụ cho ba viên đan dược. Lần đầu là do Tấn Lâm dùng, lần thứ hai chính là do phu quân nàng dùng.
|
CHƯƠNG 89: CUỐI CÙNG NÀNG ĐÃ TRỞ LẠI Oa Khát Đài lau khóe máu trên miệng, tay dùng lực đạo truyền lên trường thương đâm mạnh tới hướng Tấn Lâm. Tách lấy tay hắn đang cùng nàng nắm chặt nhau Tấn Lâm buông tay nàng, đem kiếm lao thẳng về phía Oa Khát Đài. Oa Khát Đài dùng khinh công bay lên trên cao xuất chưởng về phía Tấn Lâm. Tấn Lâm dùng tay đối chưởng, Oa Khát Đài dùng trường thương đâm về phía Tấn Lâm. Tấn Lâm tay kia nắm chặt trường thương Oa Khát Đài, tay nắm chặt xoay trường thương, trường thương trên tay Oa Khát Đài bị xoay đến gảy. Tấn Lâm vận công xuất chưởng về hướng Oa Khát Đài. Sau đó vung chân đạp mạnh vào lồng ngực Oa Khát Đài. Khiến hắn hộc máu chết ngây tại chổ. Bên này, Giang Hiểu Nguyệt nhìn Tấn Lâm giao chiến với đối thủ, nàng khóe mắt co giật không ngừng. Nhìn người này khi lâm phải trận đấu lại uy phong lẫm liệt như vậy, khí phách hiên ngang, oai dũng như thế. Hèn gì, hắn đúng là đại tướng quân. Không ngờ, phu quân nàng lại là đại anh hùng như thế. Người này luôn khiến cho nàng tò mò và hãnh diện. Mãi mê suy nghĩ nàng bất ngờ bị tên thuộc hạ tấn công phía sau. Tấn Lâm xoay người nhìn về phía nàng. Thấy có người muốn tấn công nàng, liền lao người đến đỡ lấy nàng, xuất chưởng khiến tên thuộc hạ chết tại chổ. Lại có một tên thuộc hạ khác, dùng tên bắn về phía Tấn Lâm. Tấn Lâm xoay người né tên, trượt chân khiến cả hai người cùng lăng xuống núi. Tấn Lâm ôm bọc lấy Giang Hiểu Nguyệt dùng thân mình bao trọn lấy nàng. Khiến bản thân rách áo chảy máu. Giang Hiểu Nguyệt trong đầu không ngừng đau, mọi hình ảnh quá khứ cứ ùa về. Tấn Lâm cùng nàng thành thân, hắn cùng nàng đấu khẩu, hắn cầu y cùng cho nàng, hắn vì nàng trúng tên bị thương, hắn luôn ôn nhu nhẹ nhàng đối đãi nàng, dùng tình yêu chân thành dành cho nàng. Nàng đã nhớ ra rồi, thực sự nhớ ra bản thân nàng là ai. Nàng là Giang Hiểu Nguyệt, là nương tử chân chính của Tấn Lâm. Giang Hiểu Nguyệt chính là nàng. Tấn Lâm ánh mắt lo lắng nhìn Giang Hiểu Nguyệt, thấy nàng cứ nằm im khóe mắt hiện lên tầng đỏ luống cuống hỏi: _Băng nhi, có phải nàng bị thương hay không? Giang Hiểu Nguyệt không trả lời câu hỏi đó của Tấn Lâm, nàng dùng môi mình khóa chặt môi người kia. Xúc cảm bao lâu nay, nàng muốn dùng nụ hôn này để nói cho người kia biết nàng yêu phu quân nàng như thế nào. Vậy mà suốt những tháng qua nàng cứ lúc nóng lúc lạnh khiến Tấn Lâm bi ai như thế, thống khổ như thế. Nàng làm sao có thể nói được điều gì hơn nữa. Chỉ có thể dùng sự ấm áp của nụ hôn này để người kia biết, nàng yêu đối phương đậm sâu đến nhường nào. Tấn Lâm ngạc nhiên mắt mở to nhìn Giang Hiểu Nguyệt. Nàng chủ động hôn mình, nàng chủ động gần gũi với mình đây có phải là giấc mơ hay không, mắt không hề chớp chăm chú nhìn nàng, Giang Hiểu Nguyệt nhìn biểu hiện của Tấn Lâm vậy cũng không hề phiền lòng, nàng dùng lưỡi mình tách lấy hàm của Tấn Lâm ra. Nhẹ nhàng đưa lưỡi vào chiếm lấy mọi ngóc ngách. Bao nhiêu vị ngọt tham luyến của tình yêu, nhớ nhung đều dồn cả vào nụ hôn này. Tấn Lâm cũng không thèm nghĩ ngợi gì nữa, nhẹ nhàng đáp trả nụ hôn của Giang Hiểu Nguyệt. Nhẹ nhàng cảm nhận hương vị tình yêu này. Đã bao lâu rồi ngây cả trong giấc mơ cũng muốn chiếm lấy đôi môi của nàng. Rốt cuộc giấc mơ cũng đã thành hiện thực. Lưỡi quyến lấy nhau không rời đến khi không còn hơi thở cả hai mới nuối tiếc tách ra khỏi nụ hôn. Tấn Lâm giọng pha chút run rẩy nói: _Băng nhi, nàng… Chưa nói xong câu đã bị Giang Hiểu Nguyệt dùng tay mình chấn trước miệng Tấn Lâm, Giang Hiểu Nguyệt nhu tình nói: _Phu quân, ta đã nhớ lại tất cả mọi chuyện. Cuối cùng ta đã nhớ lại chàng, nhớ lại quá khứ của chúng ta. Nhớ được những khoảnh khắc chúng ta đấu khẩu cùng nhau, cười cười nói nói. Nhớ được chàng nhiều lần vì ta mà bị thương. Nhớ được chàng thâm tình ý trọng đối với ta như thế nào. Nhớ được tất cả, tất cả những gì chàng yêu thương, chiều chuộng đối với ta.. Giang Hiểu Nguyệt nói mà nước mắt không tự chủ cũng rơi, xém chút nữa nàng đã quên đi người nàng yêu thương nhất. Xém chút nữa nàng đã ngu ngốc đánh mất Tấn Lâm. Sự thống khổ đó làm sao không khiến nàng ngã gục được. Tấn Lâm nước mắt cũng không kiềm chế nữa, không ngừng rơi, bao nhiêu nhớ thương, u uất cuối cùng cũng được giải tỏa. Tuy vẫn được nàng chấp nhận, thế nhưng mà khi bên cạnh nàng không hề nhìn hắn bằng ánh mắt thâm tình như trước. Cả hai cùng trải qua biết bao hoạn nạn sống chết có nhau nàng điều quên mất. Đối với Tấn Lâm mà nói chuyện này vô cùng bi ai. Thế nhưng Tấn Lâm vẫn hy vọng rồi sẽ có một ngày nàng nhớ lại được. Không ngờ, ngày này lại đến nhanh như thế, không ngờ khi đến rồi lại cảm nhận được niềm hạnh phúc vô bờ như thế này, Tấn Lâm tay lau nước mắt của nàng, giọng khàn đặc nói _Băng nhi, ta chờ ngày này đã quá lâu. Nàng rốt cuộc cũng nhớ ta là ai. Đa tạ nàng, đa tạ nàng đã nhớ lại. Nàng có biết, ta rất sợ không. Ta sợ sẽ đánh mất nàng mãi mãi. Sáu năm trước tận mắt nhìn nàng té xuống vực sâu, trái tim ta cứ như thế mà bị rỉ máu không ngừng. Bao nhiêu nhớ thương nàng, ta chỉ có thể hy vọng nàng còn trên cõi đời này. Đến khi ta gặp lại được nàng, ánh mắt nàng long lanh lạnh giá nhìn ta như người xa lạ, điều đó lại càng làm trái tim ta rỉ máu hơn.. Nhưng cuối cùng mọi chuyện đã qua, giờ nàng đã trở về. Băng nhi của ta đã thực sự trở về. Tấn Lâm kéo người Giang Hiểu Nguyệt sát xuống, ôm trọn nàng vào lòng. Giang Hiểu Nguyệt nước mắt cũng không ngừng rơi xuống ướt đẫm vai áo Tấn Lâm. Nàng ngoan ngoãn nằm im trên người Tấn Lâm. Cảm nhận hơi ấm của người này đang dành cho nàng, kể cả nhịp tim cũng đang vì nàng mà đập mạnh. Nàng cũng như thế, trái tim, hơi thở, thân thể cũng dành trọn cho Tấn Lâm. Người nàng yêu thương nhất thế gian này. Hoàn Nhan Tử Lân đang nằm trên giường, cả thân thể đều toàn là băng vải trắng. Cũng may có viên tiên đan của nghĩa phụ nàng, nếu không mất máu nhiều như thế này, lại còn bị nội thương nàng thật sự không biết phải làm sao. Lâm Ninh Tĩnh nhìn Hoàn Nhan Tử Lân hai mắt nhắm nghiền lại, trên gương mặt lộ rõ sự đau đớn khiến trái tim nàng từ đó cũng đau xót thập phần. Hoàng thượng và hoàng hậu thấy hài tử mình qua cơn nguy kịch. Cũng đã trở về tẩm cung nghỉ ngơi. Sau khi, Hoàn Nhan Tử Liệt chết. Hoàn Nhan Quyết đã ra lệnh cho Tư Mặc nhanh chóng quét sạch đồng bọn của Hoàn Nhan Tử Liệt. Đợi đến khi Hoàn Nhan Tử Lân sức khỏe hồi phục hắn sẽ truyền ngai vàng lại cho Hoàn Nhan Tử Lân, cùng hoàng hậu tiêu diêu thiên hạ. Lâm Ninh Tĩnh, tay xoa xoa mi tâm đang nhíu lại của Hoàn Nhan Tử Lân, giọng trách móc nói: _Tử Lân, có ai như chàng không mới thành thân đã để nương tử mình một mình ngồi đây nhìn chàng. Còn chàng lại cứ như thế mà ngủ. _... _Lần nào để ta gặp chàng cũng điều bị thương nặng như thế này sao? Chàng rất thích thấy ta vì chàng mà lo lắng, bận tâm có đúng hay không? _... _Ta rất nhớ chàng, chàng mau chóng tỉnh lại có biết hay không? Lâm Ninh Tĩnh nhu tình nói, rồi ngủ trên thiếp bên cạnh Hoàn Nhan Tử Lân.
|
.. Sr mọi người nhé. Nay bù cháp nha. ^.^
|
CHƯƠNG 90: TRÊN DƯỚI TẤN GIA Giang Hiểu Nguyệt chân bị trật nàng không thể đi được, hiện giờ nàng đang trên lưng Tấn Lâm. Vững trải an ổn ở phía sau lưng người này, nàng biết nơi này duy nhất dành cho nàng, Nhìn mái tóc bạc của Tấn Lâm tâm nàng liền đau xót, bi ai. Cằm đặt nhẹ lên vai Tấn Lâm, rầu rỉ nói: _Phu quân, tóc của chàng không thể trị được hay sao? _Ta cũng không biết, lúc trước Tĩnh nhi có kê thuốc cho ta nàng ấy bảo kiên trì dùng thuốc có thể sẽ giúp tóc ta khôi phục như trước. Nhưng ta không muốn uống, mất nàng rồi ta có như thế nào cũng đâu còn quan trọng. Tấn Lâm cười cười nói _Ngốc tử. Giang Hiểu Nguyệt khóe mắt co giật, tâm đau thương nói. Vòng tay trên cổ Tấn Lâm càng siết chặt hơn. _Băng nhi, nàng thấy ta già lắm sao? Tấn Lâm miệng vẫn còn ý cười hỏi _Ân, thật sự rất già a. Giang Hiểu Nguyệt trêu chọc nói, miệng thả hơi vào tai Tấn Lâm, khiến người kia đang đi đột nhiên đứng lại rùng mình, nàng cười rạng rỡ nói nhỏ vào tai Tấn Lâm: -Nhưng thân thiếp rất thích. Tấn Lâm bị nàng cứ khi dễ như vậy, chân cũng bắt đầu run rẩy. Đúng là bản thân sau bao năm vẫn không tiến bộ lên được. Thật không có tiền đồ. Băng nhi lại càng mi mị thế kia. Tấn Lâm nghĩ đến mức ra cả mồ hôi khắp mặt. Giang Hiểu Nguyệt nhìn đối phương cứ như tiểu hài tử bị khi dễ, chẳng hề có phong thái đĩnh đạt tướng quân hàng ngày, khóe môi nàng càng đậm ý cười. Đưa tay chậm chậm mồ hôi cho Tấn Lâm, không nói thêm điều gì chỉ ngoan ngoãn đầu gối lên vai Tấn Lâm. Một hồi sau, Tấn Lâm nghe thấy phía sau lưng mình truyền đến hơi thở điều đặn biết nàng đã ngủ say. Miệng vẫn còn nồng đậm ý cười. Trời đã tối đen, Tấn Lâm cõng nàng đến hang động gần đó, đặt nàng nằm xuống đùi mình. Dùng trường sam phủ lên thân thể nàng. Khí trời có phần nhiễm lạnh lại còn ơ nơi hoang vu rừng sâu càng lạnh lẽo hơn. Xem ra hôm nay không thể hội ngộ cùng đoàn người Quảng Lộ rồi. Nhất định ngày mai ra khỏi hang động nàng sẽ mua một con ngựa để đủi theo kịp bọn họ. Tấn Lâm chăm chú nhìn gương mặt đang ngủ say của Giang Hiểu Nguyệt. Đặt nhẹ lên trán nàng nụ hôn, yêu thương nói: _Băng nhi, ngủ ngon a. Sáng hôm sau, Hoàn Nhan Tử Lân giật mình tỉnh lại, trên người truyền đến vết thương đau buốt. Nhìn thấy Lâm Ninh Tĩnh đang ngủ say ở phía giường, đau xót nhìn nàng. Nhớ đến ngày hôm qua nàng vì bảo vệ mẫu hậu mà dùng tay cầm kiếm, máu nàng rơi không ngừng cũng giống như tim Hoàn Nhan Tử Lân khi đó hốt hoảng đập nhanh như thế nào. Đã nói bảo hộ nàng thật tốt, thế mà lại khiến nàng vì mình bị thương. Hoàn Nhan Tử Lân giọng buồn phiền nói: _Tĩnh nhi, là ta không tốt không bảo hộ nàng thật tốt để nàng bị thương. Hoàn Nhan Tử Lân tay nắm lấy bàn tay đang bị thương của Lâm Ninh Tĩnh chăm chú nhìn vết thương đã được nàng băng bó. Lâm Ninh Tĩnh trong cơn mê mang, nghe thấy tiếng Hoàn Nhan Tử Lân tự trách mình, từ từ tỉnh dậy thấy người này đang nắm tay nàng, ánh mắt mộng nước đỏ hoe, nàng hỏi: _Chàng tỉnh lại rồi, thật tốt. Nhưng sao nhìn chàng không vui? Có phải về thương lại đau. _Không ta không đau, nàng đừng lo lắng. Ta không vui vì ta không bảo hộ tốt nàng khiến nàng bị thương. Hoàn Nhan Tử Lân ánh mắt chùng xuống nói _Ngốc tử. Vết thương của ta chỉ là vết thương nhỏ. Chàng đừng quá lo lắng. Chúng ta đã là phu thê càng không nên khách sáo, có biết hay không? _Ân, ta đã biết. Có Tĩnh nhi bên cạnh đúng là thật tuyệt vời. Hoàn Nhan Tử Lân chuồm đến ôm Lâm Ninh Tĩnh vào lòng. Lâm Ninh Tĩnh nhu thuận ở yên trong vòng tay ấm áp của Hoàn Nhan Tử Lân. Cứ như thế này, hạnh phúc chỉ là như thế. Tấn Lâm cùng Giang Hiểu Nguyệt cũng nhanh chóng rời khỏi hang động. Cả hai đang cưỡi chung con ngựa, tiến về hướng Bắc đủi theo đoàn người Quảng Lộ. Giang Hiểu Nguyệt cứ như thế ngã nghiêng vào lòng Tấn Lâm. Khóe môi luôn nở nụ cười. Cả hai đi hết nữa ngày đường cũng đủi kịp. Nhìn hài tử mình đang ngoan ngoãn ngồi trên xe ngựa cùng Quảng Lộ cũng thập phần yên tâm. Tấn Hiểu Tuyết cùng Tấn Dương nhìn phụ mẫu trở về trên mặt liền cười rạng rỡ. Cả nhà bốn người, tiếp tục cùng nhau trở về Đại Tống. Tấn phủ Đi suốt nữa tháng, cuối cùng cũng đến kinh thành, hiện giờ xe ngựa đang dừng trước cửa Tấn phủ. Giang Hiểu Nguyệt trong lòng dâng tràn cảm xúc khó tả, nàng cứ như vậy mà đã ly khai cùng Tấn phủ hơn sáu năm dài biền biệt. Giờ nhìn Tấn phủ khang trang hơn xưa rất nhiều, có thể cho thấy rất thịnh vượng. Tấn Lâm xuống xe ngựa một tay bế Tấn Dương, một tay dìu Tấn Hiểu Tuyết xuống rồi đến Giang Hiểu Nguyệt. Giang Hiểu Nguyệt một tay nắm Tấn Lâm, một tay nắm Tấn Hiểu Tuyết. Cả nhà bốn người cùng vào phủ. Trên dưới Tấn gia cũng Giang gia nhận được tin Giang Hiểu Nguyệt còn sống, không những thế nàng còn có hài tử cùng Tấn Lâm. Nay cũng đã được năm tuổi. Được biết, hôm nay cả nhà bốn người họ trở về nên đều có mặt đông đủ tại sảnh trước của Tấn gia. Cả nhà bốn người cùng nhau đi đến, Giang Hiểu Nguyệt ánh mắt chăm chú nhìn mọi người. Những người thân yêu nhất đều có mặt ở đây, trong mắt họ đều long lanh đỏ hoe nhìn nàng. Tấn phu nhân tâm tình kích động đi đến bên cạnh Giang Hiểu Nguyệt, ôm chặt lấy nàng nói: _Nguyệt nhi, con còn sống thật sự đa tạ trời đất. Cuối cùng, trên dưới Tấn gia cũng đều có ngày vui mừng như hôm nay. _Mẫu thân, con bất hiếu đã khiến người lo lắng. Giang Hiểu Nguyệt cảm động nói, chân cũng quỳ xuống. Tấn phu nhân đỡ nàng đứng dậy nói tiếp _Hài tử ngốc. Giang Minh ánh mắt đau xót nhìn nữ nhi của hắn, khi nhận được tin nàng mất hắn đau lòng tột độ cơm mấy ngày cũng nuốt không vào. Có nổi đau nào bằng nổi đau người tóc bạc phải tiễn người tóc xanh. Nhìn hiền tế cùng ngoại tôn hắn cô đơn lẻ bóng khiến trái tim hắn càng quặng đau hơn. Giang Minh di chuyển từng bước chân nặng nề đến cạnh Giang Hiểu Nguyệt, đôi môi run rẩy nói: _Nguyệt nhi, Nguyệt nhi của ta… _Phụ thân.. Giang Hiểu Nguyệt nước mắt đằm đìa nhìn Giang Minh, nhìn phụ thân nàng trông già đi rất nhiều, khiến trái tim nàng chua xót. Nàng ôm chặt lấy Giang Minh khóc thật nhiều, lần đầu tiên nàng khóc trên bờ vai của người nam nhân này. Người này đã cho nàng tất cả, nếu không có người này nàng làm sao có được hạnh phúc như bây giờ. Tấn Hiểu Tuyết nhìn thấy Tấn Phong đang chập chững đi đến, nàng liền đến bên cạnh nội công mình, dìu Tấn Phong. Tấn Phong nhìn nội tôn hắn thập phần thương yêu nay đã lớn khôn còn biết giúp lão gia gia thì mỉm cười hiền hậu, cùng Tấn Hiểu Tuyết đến bên cạnh Giang Hiểu Nguyệt nói: _Trở về là tốt, trở về là tốt. Chúng ta mau để bọn nhỏ vào trong. Đi đường cũng đã vất vả rồi. Hay để bọn chúng về phòng tắm rửa, một lát ra dùng bửa cùng chúng ta. _Ân phụ thân nói đúng a. Băng nhi chúng ta mau về phòng. Tiểu Dương Dương hắn đã ngủ say rồi a. Tấn Dương đúng là hài tử, hắn cứ như thế ngoan ngoãn đầu tựa vào vai Tấn Lâm mà ngủ ngon lành. Lúc này mọi người mọi tập trung về hướng Tấn Lâm đang đứng, thấy Tấn Lâm đang bế một nam hài đáng yêu trên người. Tấn Dương giờ mới cảm thấy ồn ào khiến hắn tỉnh giấc xoay mặt nhìn về phía mọi người đang đứng giọng điệu ngáy ngủ hỏi phụ thân hắn: _Phụ thân, có phải thúc thúc, bá bá đó đều là huynh đệ của người không a. Haha, haha, hahha… câu vừa nói ra khiến ai ở đây cũng cười sảng khoái, bầu không khí tan thương lúc nảy cũng dịu bớt phần nào. Tấn Lâm mặt mày đen như than nhìn tiểu hài tử của mình. Tấn Nhân từ nảy giờ im lặng nhìn màn nhận lại nhau đầy cảm động đó khiến hắn cảm thán không thôi, hắn đã từng nghe nói nương tử của đệ đệ mình dung mạo tuyệt sắc giai nhân đến nay được chứng kiến đúng là càng mở rộng tầm mắt, lại nghe tiểu hài tử giọng mèo nheo nói liền hứng trí nói lớn vào: _Haha, tiểu Lâm Lâm ngươi đã nghe hài tử mình nói chưa. Ta rõ ràng nói không sau ngươi mới hai chính mà cũng như chính hai, còn già hơn cả phụ thân. Tiểu Tuyết nhi, con thấy bá phụ nói có đúng hay không? Quay sang nheo mắt nhìn Tấn Hiểu Tuyết. Tấn Hiểu Tuyết cười rạng rỡ đến bên cạnh Tấn Nhân, Tấn Nhân cũng cưng chiều bế nàng lên người, Tấn Hiểu Tuyết tinh nghịch nói: _Bá phụ người đừng chọc phụ thân nữa a. Giờ mẫu thân đã trở về bên cạnh người. Con tin rất nhanh thôi phụ thân con sẽ lấy lại phong thái tuấn mỹ cho mà xem. Đến lúc đó bá phụ sẽ được mở mang tầm mắt a. _Haha, hảo để bá phụ chờ xem, phụ thân con anh tuấn tiêu soái, hay là bá phụ con đây. Tấn Nhân cũng cười sảng khoái nói với Tấn Hiểu Tuyết _Hắc hắc, dĩ nhiên là phụ thân con rồi a. _Sao con lại dám khẳng định chứ? Trong kinh thành này bá phụ con vẫn được xếp hạng vào hàng mỹ nam a. _Hắc hắc, cho dù bá phụ có anh dũng đến đâu cũng sẽ không có được nương tử xinh đẹp nhất kinh thành này như phụ thân con a. Điều đó chứng tỏ phụ thân con tiêu sái hơn người nên mới chinh phục được mỹ nhân a _Haha, Tiểu Tuyết nhi của phụ thân nói hay lắm. Đúng là bảo bối của phụ thân a. Thơm phụ thân miếng nào. Tấn Lâm nghe xong liền cười to nói, mặt đưa về hướng Tấn Hiểu Tuyết ý bảo nàng thơm mình. Tấn Hiểu Tuyết chưa kịp hôn lên má phụ thân nàng thì đã bị bá phụ nàng dùng tay búng vào má Tấn Lâm. Tấn Lâm la oai oái nhìn về Tấn Nhân. Nhìn cứ như hài tử, khiến không gian Tấn phủ trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết. Đã thật lâu rồi Tấn gia mới có tiếng cười rộn ràng như vậy. Tất cả đều do Giang Hiểu Nguyệt mang đến. Giang Hiểu Nguyệt cười rạng ngời, gia đình của nàng. Sau cơn mưa trời lại sáng, cuối cùng cả hai vẫn trở về bên nhau đón mừng hạnh phúc. Cả hai đang nằm trên giường của mình, ôm chặt lấy nhau bao nhiêu hơi ấm, tình thương đều lan tỏa. Tấn Lâm thâm tình nói: _Đa tạ nàng, Băng nhi, đời này nếu không có nàng Tấn Lâm ta làm sao có thể biết được hạnh phúc là như thế nào. _Ngốc tử, nếu không có chàng thì ta cũng làm sao biết được mỹ mãn là như thế nào? Có đa tạ là ta đa tạ chàng mới đúng. Giang Hiểu Nguyệt vòng tay siết chặt Tấn Lâm phong tình vạn chủng nói
|
CHƯƠNG 91: TA VÀ NÀNG LÀ MỘT THỂ Tấn Lâm mỉm cười ngọt ngào nhìn Giang Hiểu Nguyệt, không nói thêm câu gì. Dùng môi mình áp lấy môi nàng, tay cũng nhanh thoăn thoắt cởi bỏ y phục trên người nàng. Hai tay bắt đầu sờ soạn khắp người nàng, Giang Hiểu Nguyệt lâu nay không tiếp xúc thân thể thân mật, nàng có chút run rẩy cảm nhận nhiệt độ cơ thể đang tăng dần. Tấn Lâm cũng không khá hơn cho mấy, tay cũng rung không ngừng. Giang Hiểu Nguyệt lúc này nàng tự dưng rơi vào thế thượng phong nàng xoay người mình dậy, cả người đang ngồi trên người Tấn Lâm. Tay cũng nhanh chóng cởi hết y phục của đối phương. Giờ cả hai mình như ngộng quấn lấy nhau. Giang Hiểu Nguyệt nhìn chăm chú thân thể của Tấn Lâm. Tại vị trí nơi lồng ngực còn lưu lại một vết sẹo do mũi tên bắn, nàng đưa tay sờ nhẹ vào vết sẹo đó, yêu thương, đau xót. Tấn Lâm không ngờ lại bị nàng phản công thấy nàng cứ nhìn chằm chằm mình lại có đưa tay lên vết sẹo đó biết nàng đang nhớ chuyện buồn lúc trước liền mỉm cười tít mắt nói _Nàng có biết, vết sẹo này mang ý nghĩa lớn như thế nào không? Giang Hiểu Nguyệt tay vẫn mân mê vết sẹo đó, đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Tấn Lâm. Tấn Lâm cười cười tiếp tục nói: -Nếu như không có lần đại nạn đó, thì làm sao ta có thể thành thật với nàng về thân phận của ta. Nếu như không có lần đó, ta làm sao có thể hiểu được nàng đối với ta tình thâm ý trọng như thế nào. Vết sẹo này rất hay nó luôn ở trong tim ta khiến ta mỗi lần nhìn thấy đều mỉm cười hạnh phúc. Giống như nàng vậy luôn khắc sâu vào trái tim ta, tâm trí ta dù thời gian có luân hồi, vạn vật có đổi thay. Ta vẫn như thế một lòng một dạ yêu nàng, khắc sâu nàng mãi trong phái trái nơi lồng ngực. Nụ cười sáng lạn, đôi mắt mông lung tầng nước cùng giọng nói ôn nhu của Tấn Lâm đã khiến Giang Hiểu Nguyệt không cầm được nước mắt mà khóc, nàng không hiểu tại sao chỉ cần đối diện con người này, nàng đều luôn bé nhỏ và yếu đúi như thế. Chỉ khi bên cạnh người này nàng mới có cảm giác muốn tựa vào, muốn ỷ lại đối phương. Giang Hiểu Nguyệt nỡ nụ cười khuynh thành nhìn Tấn Lâm nàng thì thào nói: _Ân, hôm nay ta muốn chàng trở thành người của ta. Đời này ta và chàng bất li bất khí. _Hảo, một lời đã định. Chỉ khi biển cạn, núi mòn ta và nàng mới xa nhau. Tấn Lâm cũng cười ngọt ngào kéo nàng xuống hôn thật sâu lên đôi môi đỏ mộng quyến rũ kia, Giang Hiểu Nguyệt cũng cúi đầu đáp trả nụ hôn, vẫn tư thế đó nàng ngồi yên trên bụng Tấn Lâm, tay trái xoa bóp ngực đối phương, tuy không to giống như của nàng nhưng cũng thực mềm mại. Giang Hiểu Nguyệt vòng tay phải về phía sau, từ từ tiến vào nơi tư mật của Tấn Lâm. Nhẹ nhàng dạo quanh nơi đó khiến nó phát ra đầy vị ngọt ái tình, Tấn Lâm bị nàng chọc ghẹo đến mức khó chịu, Giang Hiểu Nguyệt biết đối phương muốn gì nàng càng không muốn gấp gáp vẫn cứ như thế mà trêu đùa. Tấn Lâm cả người chịu không nỗi nữa. Bật người ngồi dậy, tay nắm lấy hai tay Giang Hiểu Nguyệt vòng về sau cổ mình, miệng thì ngậm lấy đôi bông đào nàng, mút liếm không ngừng. Giang Hiểu Nguyệt đột nhiên bị tấn công lại nàng chưa kịp phản khán đã bị đối phương ngậm lấy khiến toàn thân căng cứng cả lên, tay Tấn Lâm như con rắn nhỏ tham ăn uốn éo tìm được nơi tư mật của nàng mà dựng thẳng lên, ngón tay ra vào liên tục, Giang Hiểu Nguyệt toàn thân nóng hừng hực, miệng khô khan rên rỉ: _Ân… a… a… Tấn Lâm người nằm xuống để hai tay Giang Hiểu Nguyệt chống xuống giường, hai chân nàng thì quỳ. Tấn Lâm người bắt đầu chuồm xuống, miệng kề trên nơi tư mật nàng nhẹ nhàng chiếm lấy, đẩy hai chân nàng rộng ra một chút, dùng lưỡi liếm quanh nơi tư mật đầy nước kia. Giang Hiểu Nguyệt thân thể chấn động càng rung nhiều hơn, không ngừng phát ra âm thanh ma mị bức người: _A…a… a… Tấn Lâm vẫn như chú thợ ong chăm chỉ hút vị ngọt, đến khi no nê thì đầu luồng qua khỏi nơi tư mật của nàng, xoay người quỳ thẳng, hai tay bóp lấy mông nàng. Ngón tay bắt đầu xâm nhập vào nơi tư mật, một ngón, hai ngón dùng lực đâm mạnh vào, khiến mông nàng phập phùng theo từng động tác _A.. a… a… Giang Hiểu Nguyệt không thể chống cự, nàng chỉ có thể rên rỉ mà thôi, đến khi cảm thấy bản thân hết chịu nổi, cả người co rút mạnh nàng la thất thanh ‘A’ lên một tiếng. Tấn Lâm khi nảy gia tăng vận tốc khiến nàng ra, giờ lại bắt đầu nhẹ nhàng hơn, xoay người đặt nàng nằm xuống giường. Ánh mắt trìu mến nhìn Giang Hiểu Nguyệt, nói: -Giờ ta sẽ là người của nàng, phu nhân. Lời vừa nói xong cũng hạ xuống môi nàng nụ hôn nồng cháy. Giang Hiểu Nguyệt một tay sờ soạn khắp thân thể Tấn Lâm, một tay bắt đầu len lỏi đến nơi tư mật của Tấn Lâm, nơi đó đã đầy nước nàng dần dần để tay mình vào xâm chiếm, Tấn Lâm không ngừng phối hợp cùng nàng, ngón tay Giang Hiểu Nguyệt càng tiến vào sâu hơn, đến nơi có gì đó bảo vệ, nàng bắt đầu thâm tình nhìn Tấn Lâm. Tấn Lâm hiểu được ý nàng không nói gì chỉ mỉm cười ngọt ngào nhìn nàng, môi lại tìm đến môi nàng hôn lấy. Giang Hiểu Nguyệt không chần chừ thêm, lực đạo trên tay mạnh hơn đâm thủng lớp màng bảo vệ đó. Tấn Lâm cả người co rút nhưng vẫn không hề phát lên tiếng la nào. Giang Hiểu Nguyệt thấy đối phương dần dần ổn định lại nàng cũng bắt đầu động tác của mình từ chậm đến nhanh rồi lại nhanh đến chậm, Tấn Lâm vẫn nhẹ nhàng cùng nàng phối hợp. Đến khi sắp không chịu được Tấn Lâm rời khỏi tay nàng, hai tay nắm chặt tay Giang Hiểu Nguyệt nơi tư mật của mình cũng nằm lên nơi tư mật của nàng, nhẹ nhàng chà xát, Giang Hiểu Nguyệt cũng tiếp đón hành động này cả hai dần dần đạt được khoái lạc của mình. Tấn Lâm toàn thân rã rời, nằm trên người Giang Hiểu Nguyệt, mắt nhắm lại nhưng miệng vẫn nỡ nụ cười nói: _Từ nay chúng ta là một. Băng nhi nàng có thích không a? _Hồ nháo, còn không mau ngủ. Giang Hiểu Nguyệt trừng mắt liếc Tấn Lâm, nhưng khóe môi vẫn còn giương ý cười hạnh phúc. Nàng không ngờ lâu ngày không gặp phu quân nàng lại cường đại hơn. Khiến nàng mệt còn hơn cả lần đầu. Tay vỗ vỗ trên người Tấn Lâm. Tấn Lâm biết nàng đang thẹn thùng cũng thôi không chọc nàng nữa, leo người xuống giường nằm, để Giang Hiểu Nguyệt gối đầu lên tay mình, tay kia kéo chăn lên, rồi vòng qua ôm chặt lấy nàng, ánh mắt giảo hoạt sáng như sao nói: _Băng nhi, ngày mai chúng ta lại tiếp tục nha. _Hồ ngôn xảo ngữ. Giang Hiểu Nguyệt biết đối phương đang chọc nàng không thèm nói nhiều lời, nàng rút sâu vào ngực Tấn Lâm, tìm nơi ấm áp nhất, nhẹ giọng nói: -Lâm nhi, ngủ thực ngon. Tấn Lâm ôm nàng chặt hơn miệng cũng thì thầm: _Băng nhi của ta ngủ ngon, ta yêu nàng.
|