Nghe Nói Em Là Les
|
|
Giới Thiệu "Minh Châu - nữ hoàng boxing 22 tuổi vừa giành huy chương vàng trong giải thi đấu quốc gia của mình. Trong lúc đang giao lưu với fan, vì bất cẩn, cô bị ai đó đâm phải. Tưởng chừng không thể qua khỏi, ấy vậy mà lại xảy ra điều không ai ngờ tới. Cô nhập hồn vào cơ thể của cô bé 18 tuổi Khả Minh. Không thể thoát ra, Minh Châu chấp nhận cuộc đời mới, thay cô bé sống nốt phần đời còn lại. Ấy vậy mà khi tới trường, sự thật trước mắt làm cô choáng váng. Cô không ngờ một đứa trẻ xinh đẹp đáng yêu như Khả Minh lại là đối tượng bị bạn bè bắt nạt, thậm chí là nhục nhã. Chỉ bởi, cô là người đồng tính."
---------------------------------------------------------
Lưu ý:
1. Truyện chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng
2. Truyện mang yếu tố "thần thánh hóa" nữ chính. Ai không thích hay không hợp có thể không cần đọc nhé. Không thích cũng xin đừng nói lời cay đắng.
3. Vì nhiều bạn hiểu nhầm quá nên Chi xin đính chính là, truyện này không phải bách hợp cả nhà nhé~
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
|
CHƯƠNG 1: NHẬP XÁC? ĐỪNG ĐÙA MÀ!!!
Ngày hôm đó, bão về không hề báo trước. Gió mạnh đến mức làm thân cây nghiêng ngả, có cành còn bị gãy ra. Ngày hôm đó, giờ tan trường, đám học sinh nhao nhao tìm chỗ tránh cơn mưa bất chợt. Và cũng ngày hôm đó, có người nhảy từ tầng 5 xuống... *** Tôi giật mình bật người dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh một vòng, sau đó thở phào một hơi. May quá! Quá may luôn! Tôi chưa chết. Nhưng cảm giác bị đâm vẫn đau khiếp đấy. Tôi còn nhớ rõ lắm đấy nhé! Kí ức cuối cùng trước khi ngất lịm đi đó là khi vừa rời sân vận động, fans vây quanh tôi chúc mừng tôi nhận được huy chương vàng, rồi xô đẩy thế nào không biết, nhưng cũng do tôi không đề phòng nên con dao sắc lẻm đó đã đâm thẳng vào ngực trái tôi. Giờ nhớ lại vẫn vã mồ hôi hột. Còn sống và thấy mình đang nằm trong bệnh viện là được rồi, nếu không, tin tôi bị người ta đâm chết mà truyền ra ngoài hẳn sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ mất. Vừa thoải mái ngả lưng xuống, cửa được kéo ra, một người phụ nữ lạ mặt đi vào, trên tay bà còn cầm một bình hoa nữa. Mà kể cũng quái cơ, đây rõ ràng là phòng riêng, làm gì còn bệnh nhân khác đâu? Không lẽ bà ấy đi nhầm? - Xin lỗi... - Tôi mở miệng, định tốt bụng nhắc nhở bà ấy chút, nhưng tự nhiên thấy có gì đó không đúng. Kì cục ghê. Giờ giọng tôi hình như không giống xưa nữa rồi, nghe lạ lắm. Mà lúc tôi lên tiếng, người phụ nữ đó cũng giật mình quay lại nhìn tôi, cứ như lúc bước vào bà ta đã để hồn sẵn trên mây rồi ấy. Thấy chưa, rõ ràng bà ta đi nhầm phòng mà. Nhưng mà tôi vẫn thấy lạ lắm. Người bình thường, nếu thấy nhầm phòng sẽ lập tức bối rối xin lỗi rồi rời đi ngay, mà bà ấy không vậy. Bà sững ra hồi lâu, nhìn tôi bằng đôi mắt khó diễn tả lắm. Sau rồi bà thả bình hoa lên chiếc bàn thấp tiếp khách cạnh đó, chạy nhanh lại phía tôi. Còn chưa kịp để tôi phản ứng thì bà đã ôm chầm lấy tôi rồi. Tôi ngơ luôn. Bà ta làm cái quái gì thế??? - Cuối cùng con cũng tỉnh rồi!! Con có biết mẹ lo cho con thế nào không? Con có biết mẹ sợ lắm không? Ngốc quá! Có chuyện gì có thể tâm sự với mẹ cơ mà, tại sao lại dại dột thế hả con? Mẹ chỉ có mỗi mình con thôi, con biết không? Tại sao con lại tàn nhẫn như thế? Con không thương mẹ, không nghĩ đến mẹ sao? Tôi nín. Chính xác thì tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra cả. Trò đùa chăng? Hay là chương trình "Đùa chút thôi"? Nếu không thì chắc là "Camera dấu kín" rồi. Đời nào... Tôi không muốn kiêu ngạo nên sẽ không nói cả thế giới hay là cả đất nước này đâu, nhưng mà, những ai là fan hoặc là quan tâm đến thể thao thì chắc chắn sẽ biết nữ hoàng boxing Minh Châu tôi vốn là trẻ cơ nhỡ, là đứa mồ côi không cha không mẹ cơ. Làm sao đùng một cái lại có người xưng mẹ với chả gọi con ở đây với tôi được? Muốn đùa cũng tùy chuyên mục tùy đối tượng với chứ? Làm ăn thất đức thế này là tôi cáu đấy! Tôi mà cáu là bay mất mấy cái răng luôn chứ không đùa đâu! Tôi giữ lấy vai bà ta, toan đẩy ra thì khựng lại một lúc. Mặc kệ người phụ nữ kia đang khóc lóc rồi nói nói gì đó, tôi đưa tay lên nhìn, lật qua, lật lại, rồi tôi nhíu mày. Chuyện gì nữa đây? Hai bàn tay này là của ai? Do tập luyện nhiều nên tay tôi đầy vết chai sạn, xấu xí như tay đàn ông luôn kìa. Nhưng cái tay vừa trắng mịn vừa nhỏ xinh này là của ai?? Còn nữa, vì sao cổ tay lại quấn một lớp băng dày thế này? Tôi bị đâm cơ mà, lúc đó tay chân còn bình thường chán. Nhưng...sao lại bị quấn vòng cả lên thế nhỉ? Loạn!! Loạn rồi!! Tên nào ác tâm đang trêu đùa tôi đúng không? Mà như thấy tôi không phản ứng gì, người phụ nữ kia cuối cùng cũng buông tôi ra, thay vào đó là giữ lấy mặt tôi. Xoa xoa, nắn nắn khó chịu lắm. Khuôn mặt là nơi nhạy cảm nhất, buồn nhất của tôi, tôi ghét người ta chạm vào đó, nhưng lần này tôi ráng nhịn, vì có vài vấn đề phát sinh nên tôi không dám lộng ngôn. Nếu đây thật sự chỉ là một chương trình, nếu như cả quá trình đều bị ghi lại cả, thế thì một phút sơ sảy của tôi sẽ phá vỡ hình tượng của tôi mất. Tôi phải dùng bốn năm liền mới xây dựng được, không nên ngu xuẩn ấu trĩ trong vài tích tắc. Mà bà ta có vẻ vẫn còn xúc động lắm, nước mắt chảy không ngừng. Diễn cứ như thật ý. - Khả Minh, con không khỏe chỗ nào sao? Sao con không nói chuyện? Không được! Để mẹ đi gọi bác sĩ! - Nói xong, bà lật đật chạy đi. Nhưng... Khả Minh? Khả Minh là ai??? Chuyện quái gì nữa đây hả trời? Tôi cúi xuống nhìn bộ đồ bệnh nhân của mình, mà hình như cúi hơi thấp khiến cho mái tóc dài xõa xuống, buông trước ngực. Ừ, tóc đen nhánh, thẳng tắp, sờ sờ thấy mềm lắm, chắc là tự nhiên rồi. Ấy khoan! Tóc nhà ai đây? Tôi để tóc ngắn tomboy mấy năm nay rồi, sao đùng một cái mà dài quá ngực được vậy nè? Không lẽ tôi đã ngủ suốt mấy năm liền...? Nhận ra thấy có gì đó bất ổn ở đây, tôi vội vã lật chăn, xuống giường, chạy thẳng vào nhà vệ sinh. Rồi khi nhìn vào gương, tôi ngẩn ra. Ai đây?? Đây là ai vậy?? Gương bị lỗi hay tôi hoa mắt? Hay là tôi bị hủy dung rồi người ta tự tiện thẩm mỹ mặt tôi? Nhìn đi! Khuôn mặt xa lạ, dáng người cũng gầy yếu hơn, mong manh đến mức gió thổi cũng phải lượn mấy vòng, ấy thế mà tôi dơ tay "nó" cũng dơ, tôi quay mặt "nó" cũng quay, tôi ôm má "nó" cũng ôm. Đứa nào dám đùa ác như vậy? Mà khoan, khoan đã... Vậy tức là... Cả người tôi lạnh đi, run lên với chính suy nghĩ vừa xẹt qua trong đầu. Không có chương trình gì cả. Cũng không có camera gì ở đây hết. Nhưng...đừng nói với tôi...đừng nói với tôi là tôi nhập xác đó nhé! Đừng nói là tôi thoát hồn khỏi cơ thể tôi rồi nhập vào xác người khác đó nhé!!!
|
CHƯƠNG 2: CƠ THỂ MỚI. CUỘC SỐNG MỚI!
Tôi liếc qua cái lịch để bàn rồi lại nhìn lên ti vi. Ở đó đang chiếu một bản tin thởi sự, ừm, có thể xem là một vấn đề khá hot. "Nữ hoàng boxing Hà Minh Châu vừa mới bị ám hại, dù đưa đến bệnh viện ngay sau đó nhưng vẫn không thể qua khỏi. Thủ phạm đã bị bắt ngay tại hiện trường, hiện đang được cảnh sát lấy lời khai. Động cơ của hắn là gì? Chúng tôi sẽ liên tục cập nhật thông tin mới nhất" Rồi kế tiếp là thông tin ba đời của Hà Minh Châu... Tôi bực đến mức suýt lật bàn! Màu mè vậy thôi, nhưng cơ thể này yếu quá, chẳng có nhiều sức nên không làm được gì. Kết quả là bây giờ tôi chỉ có thể tắt phựt cái ti vi đi cho đỡ ngứa mắt, ngồi đấm ngực thở hồng hộc không ngừng. Tôi tỉnh dậy sau một ngày, không đau đớn gì cả, chỉ thấy cả người bải hoải mệt mỏi một chút. Nhưng vừa nãy tôi nghe được gì thì các bạn biết rồi đấy. Cảm giác được người ta thông báo rằng bản thân đã chết thật không có từ gì có thể diễn tả được. Ức không đỡ nổi! Tại sao tôi lại bị tên điên đó ngắm trúng chứ? Tại sao tôi lại không nghĩ trong đám người đó có kẻ muốn giết tôi chứ? Động cơ? Nếu không phải yêu quá sinh rồ thì cũng là fan của đối thủ, ngu ngu nên muốn giết tôi cho thần tượng lên đây mà. Nhưng tôi không phục! Nghĩ sao vậy? Tôi lật chăn, xuống giường đi đi lại lại, hậm hực không thôi. Họ bảo tôi chết rồi, nhưng thật sự thì tôi đang ở trong một cơ thể xa lạ. Ừ, nghĩ lại thì khác gì đã chết? Tôi nói thực ra tôi là Minh Châu thì ai tin cho nào? Chưa nghĩ tôi bị điên sau tống vào trại là quá may rồi. Đi vào nhà vệ sinh, nhìn chằm chằm vào cái khuôn mặt lạ hoắc lạ huơ được phản chiếu lên chiếc gương nhỏ. Ừ, cũng đáng yêu, mỗi tội cứ thấy nhu nhược kiểu gì ấy. Mắt có chút buồn. Môi thì nhợt. Người thì vừa gầy, vừa nhỏ, vừa lùn. Cánh tay này, trông xem, khác gì cái que không? Bóp một phát là gãy, cầm một chút là đỏ. Thế này thì làm được tích sự gì? Chưa hết đâu nhé, hôm qua đi tắm mới ám ảnh tôi nhất kìa. Những chỗ quần áo không che được thì lành lặn không nói, nhưng còn chỗ được che kín thì sao mọi người biết không? Vết thương này đè lên vết thương kia, chằng chịt, dù đóng vảy mờ mờ cả rồi nhưng tôi không đui mù gì cả, tôi thấy rõ lắm. Nó kéo từ bụng xuống đùi. Cái này trên mạng người ta toàn gọi là đồ điên phải không? Bố mẹ cho chúng ta cơ thể, vậy mà lại cứ tàn nhẫn hủy hoại. Tôi mà là người khác, nhìn vào không đập cho tỉnh ra thì tôi không phải là tôi. Nhưng không may thay, tôi lại là cái đứa này. Giờ chẳng lẽ tôi tự tát chính mình? Chửi cũng tự chửi? Thế thì cái đứa chủ thể thật sự của cái cơ thể này cũng không nghe được. Và tất nhiên là chẳng thông não được nó. Thôi, bỏ qua vấn đề này đi, vào tay tôi thì tôi sẽ giữ cẩn thận. Tôi ở bệnh viện thêm một tuần nữa thì "mẹ" xuất viện và đưa tôi về nhà. Hừm, nói thật, tôi gọi cái tiếng "mẹ" ấy cũng ngượng mồm lắm, từ nhỏ đã không có cơ hội gọi rồi, giờ lại phải gọi một người lạ hoắc, tôi chưa cắn phải lưỡi là may lắm rồi đấy. Vậy nên là, thời gian chủ yếu tôi sẽ ngậm miệng, né được thì né. Nhà không quá rộng, nhưng cũng chẳng nhỏ tý nào. Hai tầng. Trông khá là ấm áp. Mà hình như chỉ có hai người sống thôi thì phải, nhưng tôi cũng dám không tò mò nhiều. - Phòng con ở trên tầng đấy. - Mẹ dặn, nhưng vẫn cẩn thận đưa tôi lên tận nơi, mở cửa giúp tôi. Vì sao các bạn biết không? Vì tôi nói tôi không nhớ gì cả, bác sĩ cũng bảo não tôi bị tổn thương nhẹ. Thành ra đối với người ngoài tôi là cái đứa mới từ cõi chết trở về, nhưng không may bị mất trí nhớ, bộ não rỗng tuếch không hề có chút thông tin nào. Ừ thì cũng đúng thật mà, đối với cuộc sống của Khả Minh, tôi chẳng biết gì hết, khác nào mất trí đâu. Nhưng bác sĩ cứ bảo tiếp xúc với không gian quen thuộc thì sẽ bình phục. Tôi nể, tôi cạn lời. Vì có cố gắng thế nào thì Minh Châu vẫn mãi là Minh Châu, chẳng thể biến thành Khả Minh được. Cái tôi có thể làm chỉ là cố gắng nhập vai cho tốt, làm tròn nghĩa vụ của một đứa con, giữ được lời hứa bảo vệ cơ thể này. Chỉ có thế thôi! Mà quên chưa kể, trước khi đưa ra lời hứa đó, tôi từng dùng dao cứa cổ tay một lần, bởi tôi nghĩ nếu chết đi thì sẽ như thế nào, liệu có thật sự biến mất luôn hay không. Máu chảy nhiều hại Mẹ hốt hoảng, khóc ầm ĩ, vừa van vừa mắng tôi thậm tệ. Tôi nghe câu này, lọt câu kia, vì sự tôi chỉ tập trung vào mỗi một thứ. Cổ tay tôi, máu chảy đều đều, nhưng không đau. Không đau chút nào. Máu nhiều như thế nhưng chỉ một lúc là hết, rồi chẳng hiểu sao một ngày sau đã kết vảy, thêm một ngày nữa là...ừ, khỏi luôn. Tôi hãi, cực kì kinh hãi là đằng khác. Bây giờ thì tôi đúng là quái vật rồi. Tôi chẳng còn mang nổi một chút đặc điểm nào của con người nữa. Quá đáng sợ! Lần đầu tiên gặp phải chuyện creepy thế này, đêm còn không ngủ được cơ, nghĩ lung tung vớ va vớ vẩn. Chỉ là, khổ lắm nói mãi nhưng vẫn phải nói, cơ thể này yếu phát thương, yếu từ trong ra ngoài, tôi mất ngủ một đêm là hôm sau bị hạ đường huyết liền, người chao đảo, mặt thì nhợt nhạt như ma như quỷ. Hay thật, từ khi tôi sống trong cơ thể này, bao nhiêu cái "lần đầu tiên" cho tôi trải nghiệm đấy. Trước, tôi còn chẳng biết ốm đau là gì, yếu ớt là gì. Thế mà giờ phải từ từ hứng chịu. Quá nhục nhã! Không lẽ ông trời thấy tôi sống tốt quá nên đá tôi vào nơi khác? Lý nào lại thế! Vậy là tôi biết cách rút kinh nghiệm, bồi dưỡng thật tốt mới được bác sĩ miễn cưỡng gật đầu cho về nhà. Dù gì thì có là nơi nào cũng tốt hơn cái bệnh viện sặc mùi âm khí này. Ở mấy ngày thôi mà khó chịu hết cả người. Thôi, quay về vấn đề lúc nãy, là lúc tôi được Mẹ chỉ cho phòng ngủ của mình rồi. Từ giờ tôi sẽ sống ở đây. Hừm, phải nói là phòng giống công chúa trong truyền thuyết ấy chứ. Màu hồng nè, gấu bông nè, góc học tập lung linh nè... Công chúa cái con khỉ!!! Tôi hơi bị dị ứng với kiểu nữ tính này lắm đấy! Từ giờ phải ngược tâm ở trong này á? Giết tôi đi còn hơn! - Khả Minh ơi Khả Minh. Chị em ta khác nhau như thế, đối nghich nhau như thế, cớ sao hai lại làm một được thế này? - Tôi lắc đầu, ngồi phịch xuống giường với vẻ bất lực hết sức. Tôi phải cải tạo cái gì trước tiên đây? Tôi phải sửa lại căn phòng này từ chỗ nào trước đây? Cái giường? Hay cái bàn học? Hay cái ghế kia? Mà không, sơn tường thì sao? Aaaaaa!! Điên mất! Lằng nhằng quá! Dẹp đi! Ngủ! Ngủ đã!
|
CHƯƠNG 3: TRƯỜNG LỚP. MỞ ĐẦU CHUỖI NGÀY RẮC RỐI.
Quản lý, cũng chính là huấn luyện viên trước đây thường chửi tôi là đứa có lớn mà không có khôn. Nói mỹ miều là thế, nói thẳng toẹt ra thì thành thế này. - Mày đấy, 22 tuổi rồi mà nhiều khi mày ngu hết phần thiên hạ đó con ạ. Sao vấn đề nào mày cũng nhanh mà riêng chuyện tình cảm mày dở hơi vậy? Còn nữa, gì thế kia? Snack? Mày nghĩ mày vẫn là học sinh mẫu giáo à? Trời ơi, Hà Minh Châu, chị nể mày luôn rồi. Mày ngu mày khờ mà sao mày vẫn sống được đến bây giờ thế hả??? Bà chém đấy, đừng tin! Tôi không ngu đâu, tôi chỉ giả ngu thôi. Nghĩ sao một đứa mồ côi sống lắt lẻo trong trại mười tám năm lại có thể bình an tồn tại được đến giờ. Chỉ là, đôi khi giả ngu cũng sống được lâu lắm. Tôi chỉ ngu thật khi người ta nói chuyện quá thâm sâu thôi. Chứ tôi hiểu khá nhanh vấn đề đấy. Điển hình là lúc này. Tôi về nhà bồi dưỡng một tuần nữa thì Mẹ hỏi tôi có muốn đi học lại không. Năm nay là năm cuối cấp, dù thế nào cũng cần phải tốt nghiệp. Học kì đã bắt đầu được ba tuần rồi, nếu bây giờ tôi đi thì có thể vẫn còn theo kịp chương trình. Nhưng xong Mẹ lại bảo, nếu tôi không muốn, mẹ cũng không ép. Mẹ chỉ muốn tôi thoải mái mà thôi. Tôi thấy nó chả có vấn đề gì cả. Học thôi mà, đâu phải chuyện gì khó khăn. Nhưng cũng gặp đôi chút trở ngại đấy. Chỉ là từ lúc sinh ra tôi đã không có IQ cao rồi, thay vào đó tôi có sức khỏe. Người ta học một biết mười, tôi học mười chỉ biết bốn năm thôi. Mười hai năm đèn sách phải nói là thời gian vất vả nhất mà tôi có. Nhưng mất cái này lại được cái khác, quản lý của tôi nói rằng tôi có sức khỏe và kĩ năng thiên phú mà không phải ai cũng có. Ví như, trong lúc các bạn cùng lớp chăm chỉ mài đèn mài sách, thì tôi lại thích đổ mồ hôi, chạy mấy chục vòng quanh sân vận động. Mấy chục vòng thật đấy, không phải chém đâu. Tôi dư sức như thế đấy, còn nhớ bọn con trai trong lớp tôi cũng phải trợn mắt tái mặt cơ mà. Không điêu ngoa gì đâu nhưng món nào, cứ liên quan đến vận động là tôi đều đã chén sạch nhé. Đá cầu, bơi lội, võ thuật,... những môn đòi hỏi khéo léo chẳng là gì với tôi, còn có mấy môn thể thao đòi hỏi sức khỏe như cử tạ, boxing,... tôi cũng chiến nốt đấy. Chính vì thế tôi mới dễ dàng lọt vào mắt xanh của bà quản lý biến thái chứ. Danh hiệu "Nữ hoàng" cũng từ đó mà xuất hiện. Người ta thường nhận xét tôi không chỉ có sức mạnh mà còn có cả sự điêu luyện khiến nhiều kẻ ghen tỵ tới đỏ con mắt đấy. Chính tôi cũng thấy thế. Mỗi tội, tôi học dở lắm, cực dở luôn. Tôi còn từng bị người ta gọi là não tàn, tão trơn, não ngắn. Túm lại từ ngữ nào xúc phạm được IQ của tôi họ đều lôi ra hết. Đùa! Nếu không phải quản lý cản thì tôi đã cho chúng nó trở về với đất mẹ rồi. Lâu lắm mới có cảm giác cắp sách đi học, lạ ghê. Mà cái trường này cũng đẹp gớm, trông cứ sang sang kiểu gì ấy. Khuôn viên rộng, đẹp, chẳng bù cho cái trường học trước kia của tôi, vừa bẩn vừa cũ, làm cho cái đứa thừa sức này bao giờ cũng bị ép làm người dọn vệ sinh cả. Lớp thì khang trang, thoáng mát, ôi trời, còn có cả điều hòa. Điều hòa hai chiều lận nha. Tôi thì chẳng lạ gì cái này đâu, nhưng lắp đặt ở trường thì quả thật quá sang rồi. Tiền đầu tư cũng chết đấy. Mà sau này tôi mới biết đây là trường tư, trường tư người ta mới dồn những thứ tốt nhất như thế, chứ trường công thì lấy đâu ra tiền. Nói ra chắc ai cũng hiểu đúng không? Trường này chỉ dành cho thành phần khá giả đổ lên thôi. Mà khổ nỗi, tôi có quen ai ở đây đâu, khối nào lớp nào phân chia ra sao tôi còn không rõ. Trường thì cấm phụ huynh ra vào trong giờ hành chính nên sau khi bỏ lại tôi trước cổng, nhìn tôi vào trong rồi Mẹ cũng lưu luyến đánh xe đi. Giờ đây, một mình tôi bơ vơ giữa chốn này. May là còn biết đường đến tìm phòng giáo viên, sau khi hỏi thăm về giáo viên chủ nhiệm, tôi được thầy đưa về lớp. Khỏi phải nói, khi thầy đưa tôi vào, chỉ chỗ ngồi cho tôi, hàng trăm con mắt đều đổ dồn vào tôi, có kinh ngạc, có bàng hoàng, tôi còn nghe thấy tiếng xì xào với lời lẽ chẳng chút thiện cảm nào. Nhưng đến khi tôi đánh mắt qua, cả lũ lại lảng sang chuyện khác vờ như không biết. Mà tôi cũng gần như ngửi được mùi bất thường ở đây rồi. Có lẽ, trong lớp 12D này, Khả Minh không được ai chào đón. Ngoại trừ giáo viên. Tiết đầu không phải tiết của thầy chủ nhiệm nên thầy cũng rời đi ngay. Chưa vào học nên xung quanh vẫn ồn ào lắm. Thú thực, tôi chẳng ghét nó đâu, nhưng hình như cơ thể này lại không nghĩ vậy. Có cảm giác như nó bài xích với nó khiến tôi hơi bị nôn nao, thậm chí là chóng mặt. Lòng rủa lần thứ n+1 xong tôi lấy tai nghe trong cặp ra, đeo vào, tiện thể lôi tạm cái sách toán ra ngó. Vừa lật sang trang thứ hai, tôi thấy cái bàn mình đang ngồi bị động một cái rất mạnh, như thể bị ai đạp vào ấy. Tôi ngẩng đầu, một đám trai gái đứng trước mặt tôi ra chiều khiêu khích lắm. Tôi không quan tâm, lại cúi xuống. Tai nghe bị giật ra, tiếng mắng sang sảng đập vào tai không khỏi làm tôi chau mày. - Con này, tao tưởng mày chết rồi chứ? Sao vẫn mò mặt tới đây vậy? Da mặt mày cũng dày ghê nhỉ? - Hay nó không rời được chúng ta, muốn chúng ta hành hạ nó tiếp? - Có thằng tiếp lời, giọng bỉ ổi. Tôi thở hắt, ngoáy ngoáy tai. Lạ ghê, xưa giờ chỉ có mỗi tôi văng tục, chị quản lý đì tôi dữ lắm. Mà nay nghe người ta thốt lên mấy từ không hay ho ấy tôi lại thấy khó chịu, là vì sao nhỉ? Vì tôi đã được quản lý chỉnh đốn, hay là vì bị người ta lên mặt áp đảo? Mà thôi, có là gì thì cũng khiến tôi khó chịu lắm. Tôi tháo nốt tai nghe còn lại, ném sách lên bàn, vắt chéo chân, khoanh tay lại, ngẩng đầu nhìn mấy đứa vẫn đang ha hả cười, giọng bình thản. - Mấy cậu là ai? Mấy đứa đó nghe xong hơi ngớ ra, mà lớp học cũng chợt im bặt bất thường. Hẳn, câu nói của tôi, dù rất nhỏ rất nhẹ nhưng đã gây ra làn sóng shock não. Tôi thấy chẳng ai kịp phản ứng lại cả. Rồi, vẫn là con bé kia mở lời trước tiên, giọng nói kinh ngạc nên cao lên một nấc, có vẻ hứng thú lắm. - Cái gì? Tao nghe nói mày bị mất trí, ấy vậy mà là sự thật à? Haha. Hay là mày định đóng kịch để khỏi đỡ xấu mặt? Đúng rồi. Cái loại bẩn thỉu như mày vốn đâu thể ngước mặt nhìn thiên hạ. Con bé vừa nói xong, tôi cũng đứng bật dậy, rất nhanh. Một tay chống lên bàn, hơi ườn người về phía trước, một tay bóp cằm con bé. - Nói lại một lần nữa xem? - Tôi vẫn đang cười, cực kì nhẹ nhàng và lịch sự, nhưng lực tay lại tăng thêm chút nữa. Cả tuần qua tôi không chỉ ở nhà suông đâu, tôi đã phải nỗ lực nhiều lắm mới ngóp nghép có được sức khỏe giống người bình thường đấy. Mà đã vậy, tôi sao dám để người khác nhục mạ mình. Tội lỗi lắm! - Con điên này, mày bỏ ra! - Một con khác tức tối quát, nó nắm lấy cổ tay tôi toan giật ra. Tôi hơi nhìn về phía đó, nhìn bàn tay nó đang chạm vào mình, chẳng hiểu sao lại muốn ói. Chúng nói tôi bẩn, ấy thế mà tôi lại có cảm giác chúng mới là đứa bị vi khuẩn bám vào. Chạm vào khiến tôi khó ngửi không thôi. Tôi hít sâu một hơi, tay run lên, rồi khi con bé kia gạt mạnh tay tôi ra, tôi nhăn mặt ngã vật xuống sàn nhà, vai đụng mạnh vào cái bàn bên cạnh. Có chút tê, nhưng đáng! Tôi đã hơi nhìn nó, nó có vẻ hả hê, và tôi cũng mỉm cười nhướn mày với nó. Tôi thấy nó sững ra, nhưng rất nhanh, tôi cúi đầu, ôm vai, rên một tiếng. Giáo viên vào, đúng lúc gặp cảnh ấy. Cô cuống quýt hỏi có chuyện gì, nhưng tất nhiên chẳng đứa nào điên mà khai ra. - Khả Minh, rốt cuộc em làm sao thế? - Bạn ấy bị ngã thôi cô ạ. - Con bé nọ lên tiếng, giọng vẫn không biết sợ là gì. Tôi cắn môi ngẩng đầu nhìn cô, lồm cồm bò dậy. - Thưa cô... - Làm sao vậy em? - Thật ra... - Tôi ái ngại nhìn nhóm người kia, rồi nhìn con bé lúc nãy vừa xúc phạm tôi đó, nói. - Thực ra bạn ấy đẩy em, chứ em không ngã đâu ạ. - Hả? - Thì...làm sao ngồi trên ghế mà ngã được hả cô? Em... - Đến đây là ngừng, không nói nữa, cúi đầu cắn môi ủy khuất lắm. Kết quả, chúng nó bị cô lạnh mặt quát một trận, còn bắt viết bản tự kiểm điểm nếu không muốn đình chỉ học. Chúng nó ức, nhưng vẫn làm theo. Đặc biệt là con bé đầu đàn vừa bị tôi hắt nước bẩn và con bé ra oai đẩy tôi kia. Vốn là một nhóm, nhưng vì sinh tồn mà quay sang cắn nhau. Tôi nói đứa khác, nó không làm thì tất nhiên phải quay ra khai thủ phạm. Hay ghê. Buồn cười lắm ấy. Mà lúc vào học, ổn định chỗ rồi chúng nó vẫn lườm tôi ghê lắm. Tôi chỉ đáp lại tụi nó một nụ cười thật đáng yêu thôi.
|
CHƯƠNG 4: LỜI ĐỒN ÁC Ý. SỰ THẬT PHŨ PHÀNG.
Trường học là một xã hội thu nhỏ. Đến cả thi cử còn không thể công bằng nổi thì còn có cái gì không thiên vị được nữa đâu. Nhưng tôi là ai nào? Tôi nào có phải con nhóc Khả Minh mới mười tám tuổi, yếu ớt dễ bị bắt nạt. Tôi là Minh Châu, là nữ hoàng, là kẻ đã vật lộn với thế giới này từ nhỏ, là kẻ đã đổ bao mồ hôi nước mắt bước vào đời được bốn năm. Tôi có thể đồng nhất được với lũ nhóc này không? Không bao giờ! Mơ đi nỡm ạ! Chúng chẳng thể so nổi với tôi được đâu. Âm mưu thế nào thì vẫn thua tôi bốn năm kinh nghiệm sống mà thôi. Và giờ tôi mới biết rốt cuộc trong mắt người khác Khả Minh là một người thế nào. Chẳng có một ai có ấn tượng giống tôi. Với tôi, Khả Minh chỉ là một đứa bé con đầy yếu ớt, nhưng đáng yêu, nụ cười ngọt ngào làm say lòng người khác như vậy. Thế mà với cái lũ này, Khả Minh lại bị chửi là con hồ ly, con bệnh hoạn, con giả tạo nhất quả đất. Nó không sạch, sẵn sàng để bất cứ ai chạm vào mình. Nó lả lướt, quyến rũ hết người này đến người khác, lại còn...sẵn sàng nằm dưới bất cứ ai. Nhưng kì cục thay, bao lời đồn tiếng xấu, nhưng chẳng có câu nào lọt vào tai giáo viên. Nói thẳng ra, giáo viên không biết gì hết, cho nên Khả Minh mới được đối xử như bình thường. Ấy thế nhưng, chúng lại dám nói Khả Minh dùng cơ thể này để mua chuộc giáo viên. Tôi tức!! Chúng không nói tôi nhưng tôi vẫn cực kì tức. Vì tôi - người hứng chịu bao tiếng xấu, bao lời xúc phạm khó nghe đó - lại chẳng hề biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. Vì sao luôn nhắm vào Khả Minh? Vì sao lại luôn là Khả Minh? Khả Minh bị tẩy chay hoàn toàn khỏi ngôi trường này, nên chẳng một ai dám đến gần để kể cho tôi mọi chuyện cả. Tôi mù mờ mù mịt suốt mấy ngày liền. Mà cái lũ kia, cái lũ năm đứa A B C D E do cái con A đứng đầu kia, chúng nó vẫn chẳng tha cho tôi lấy một giây. Chúng thù tôi từ cái hôm tôi quay lại lớp. Chúng thù tôi vụ tôi vu oan giá họa hại chúng chịu phạt. Vậy nên, chúng liên tục gây gổ với tôi. Tôi đã cảnh cáo chúng, dọa nạt chúng, nhưng hình như chúng mất não hay sao mà không hiểu lời tôi nói là gì, hoặc là chúng quá xem thường lời nói của tôi, hoặc là vì tôi chưa cho chúng nếm thử trái đắng. Hôm nay đến hẹn lại lên. Chúng tiếp tục muốn cho tôi chút mùi vị sống không yên là thế nào. Lâu giờ chỉ có mình tôi cho người khác sống dở chết dở, chưa ai dám đối đầu trực diện với tôi thế này. Mấy ngày trước, chúng toàn dùng cách trẻ trâu ấu trĩ. Ví dụ như ném sách, xé vở, bẻ bút thước, rạch bàn, hắt nước bẩn lên người cũng có, rồi nhả kẹo cao su lên tóc hại tôi phải cắt phăng mái tóc dài mượt mà óng ả này đi. Những lúc như thế, tôi đều hoàn trả cả năm đứa không sót đứa nào, dù có đứa tham gia có đứa không. Cả tuần đều thế. Nhưng hôm nay có lẽ là quá quắt nhất. Trong cặp tôi có một cái USB, kèm theo một lời nhắn đáng yêu cực kì. "Tỉnh lại đi! Mày đúng là mất trí nhớ thật, tao tin. Vì mày to gan đến mức dám phản kháng tụi tao. Nhưng mày có nghĩ tới hậu quả chưa? Biết thân biết phận trở về như lúc trước đi, nếu không, đừng trách vì sao đoạn phim này sẽ public cho cả trường biết. Đến lúc đó, tao tin là mày sẽ có nhiều "khách" hơn đấy!" Cũng tò mò lắm, trong USB này có gì mà nó lại to mồm hăm dọa tôi như vậy. Trở về như trước? Để chúng ngày đêm dẫm dưới chân ấy hả? Làm đồ chơi để chúng xả xì-trét ấy hả? Mơ à? Hôm đó, tôi về nhà, lao thẳng vào phòng bật laptop lên, cắm USB vào. Click chuột, một đoạn video hiện ra. Trong đó có năm nhân vật, một nữ, bốn nam. Nam thì làm nhòe hết mặt, còn nhân vật nữ trong đó lại quen mắt lắm, tôi chỉ cần liếc vào cái gương bên cạnh phát là thấy khuôn mặt tương tự ngay, có chăng khác ở chỗ khí chất. Khả Minh đang khóc, không ngừng van xin chúng ngừng tay. Nhưng chúng lại cười to, liên tục buông lời nhục mạ, xé áo, rồi dở trò đồi bại. Từng thằng từng thằng một. Video kết thúc với một tràng cười và thân hình cuộn tròn dưới đất với bao vết bầm tím, run rẩy. Khả Minh khóc nấc lên. Tôi gập laptop lại, tháo USB ra, rồi cúi xuống ôm đầu. Tiếng khóc, tiếng van xin yếu ớt vẫn văng vẳng bên tai. Tiếng nhục mạ, tiếng chửi rủa cũng theo đó ập đến. Chúng nói, chúng đang giúp Khả Minh chữa bệnh. Chúng sẽ cho Khả Minh biết đàn ông mới mang lại cho phụ nữ cảm giác hạnh phúc đích thực. Phụ nữ với nhau sẽ không thể có được loại cảm giác này. Chúng nói, rồi bệnh của Khả Minh sẽ hết, tới lúc đó hãy đến cảm ơn chúng hậu hĩnh hơn. Nói thật là khi tôi đã đoán được phần nào sự thật thì tôi hơi bị shock đấy. Tôi shock đến mức suýt chút văng tục thành lời. Đùa nhau à?? Bao lời nhục mạ, bao trò bắt nạt, rồi tẩy chay Khả Minh, tất cả...tất cả chỉ bởi vì Khả Minh là người đồng tính? Chúng khinh thường, cười cợt. Người khác thì làm lơ, không giúp đỡ. Tất cả... TẤT CẢ CHỈ BỞI VÌ CON BÉ LÀ LES? Tôi để ý thời gian ở dưới video, rồi nhớ lại thời gian mà Khả Minh nằm viện, từ từ ngộ ra, xâu chuỗi lại. Khả Minh vẫn luôn im lặng chịu đựng suốt bao ngày bao tháng, chỉ bởi mọi thứ vẫn còn cứu vãn được. Nhưng hôm đó chính là địa ngục của con bé. Nhục nhã như thế, đau đớn như thế, nên con bé mới chọn cách nhảy lầu tự vẫn. Ngay tại trường. Bởi vì có lẽ lúc ấy chính Khả Minh cũng đã cảm thấy mình bẩn đến mức không có gì tẩy sạch được nữa, cũng chẳng thứ gì có thể vãn hồi. Nên nó mới chọn cách kết thúc tất cả. Vậy những tên kia thì sao? Những tên cầm thú làm ra trò đốn mạt đó thế nào rồi? Chúng đã bị trừng phạt hay vẫn còn yên ổn, vẫn có thể nói cười sau khi khiến ai đó tìm đến cái chết? Càng nghĩ, càng cảm thấy phẫn nộ khôn cùng.
|