Cấp Trên Muốn Cưới Tôi
|
|
chương 10.
Thứ hai, cho dù cô thật sự là nghiêm túc thì như thế nào? Cô căn bản không biết nàng hiện tại ở trong tình huống gì, còn tưởng rằng nàng vẫn là thiên kim tiểu thư vô ưu vô lo mười năm trước. Nếu cô biết tình cảnh hiện tại của nàng, cô còn có thể nói với nàng là thật lòng sao?
Thứ ba, cô cái gì cũng không biết, lại nói cô là thật lòng, loại thật lòng này ai dám tin tưởng?
Ngay cả như vậy, nàng thủy chung cũng không thể quên biểu tình nghiêm túc trên mặt cô lúc đang nói lời này.
Lần đầu tiên có người cầu hôn nàng, còn là một ngự tỷ có tiền, làm cho tâm hồn thiếu nữ của nàng không khỏi rung động. Nhưng nàng cũng không thể không nghĩ, rốt cuộc lý do thúc đẩy cô cầu hôn nàng là gì?
Bởi vì yêu? Lý do này rất buồn cười.
Bởi vì tiền? Nàng nghèo rớt mồng tơi.
Bởi vì sắc đẹp? Lấy điều kiện của cô, nàng tin tưởng cô tuyệt đối sẽ có nhiều lựa chọn tốt hơn.
Cho nên đáp án rốt cuộc là vì cái gì đây? Nàng nghĩ tới nghĩ lui thầm nghĩ đến một cái, hẳn phải là bởi vì thương hại.
Cô nói khi cô thấy nàng đứng làm việc ở trong quán ăn sáng thì thực khiếp sợ. Cô còn nói cô cảm thấy nàng trời sinh nên được người yêu thương, cả đời mặc trang phục đẹp, vô ưu vô lo. Cô còn nói loại ý tưởng này vẫn ăn sâu tồn tại trong lòng cô, cho nên cô khó có thể chấp nhận nàng biến thành như bây giờ.
Bởi vì khó có thể chấp nhận, cho nên cô đành phải nghĩ biện pháp giúp nàng khôi phục dáng vẻ ngày xưa. Mà lấy năng lực hiện tại của cô, tuyệt đối có biện pháp giúp nàng. Cho nên cô mới có thể quyết định muốn lấy nàng, phải giúp nàng, mà đây không phải thương hại thì là cái gì?
Ngực rầu rĩ. Nàng chán ghét cảm giác bị người ta thương hại, thật sự rất chán ghét.
"Tâm Trữ, cháu sắp về chưa? Chú muốn đóng cửa." Ông chủ đột nhiên đẩy cửa phòng ra nói với nàng.
"Cháu về ngay đây." Nàng vội vàng hoàn hồn, đứng dậy gật đầu.
Lưng đeo ba lô đi xuống tầng, lúc này Hạ Tâm Trữ mới đột nhiên nhớ tới tình cảnh khó khăn của mình. Tất cả gia sản nàng sở hữu cũng chỉ còn có mấy thứ trên người này, tất cả thứ khác đều bị cháy sạch lúc tối hôm qua. Đêm nay nàng phải ở đâu đây?
Thật sự là rất khoa trương. Nàng lại phiền não chuyện không đáng phiền não, diệt hết chuyện đáng phiền não, nàng đến tột cùng đang làm cái gì? Nàng ảo não thở dài một hơi.
Thế này thì vui rồi. Đêm nay nàng phải nghỉ ngơi ở đâu? Ăn ngủ đầu đường sao? Hay là muốn tốn mấy trăm đồng tìm một khách sạn rẻ tiền ở một đêm? Trọng điểm là, hôm nay bất quá nàng cũng mới kiếm được mấy trăm đồng thôi, ngay cả tiền ở khách sạn cũng có thể không đủ trả. Hôm nay nàng rốt cuộc vì sao mà vội?
Nàng tuy rằng thực cảm tạ cú điện thoại nhận được của bằng hữu ở trong nhà hàng nhờ nàng đến giúp đỡ lúc hai giờ trưa, để cho nàng có thể bỏ chạy khỏi nơi của Mạc Thư Hòa. Nhưng hiện tại nhớ tới, phản ứng chạy trối chết của nàng khỏi nhà cô, căn bản là so với giáp mặt cự tuyệt cô còn làm người ta khó chịu nổi hơn.
Giữa trưa nàng rốt cuộc phát bệnh thần kinh gì, vì sao muốn trốn chạy? Cô có thể từ nay không để ý đến nàng, cùng nàng thành người xa lạ hay không?
Nghĩ vậy, lòng của nàng không biết vì sao đột nhiên ủ dột xuống.
"Ông chủ, cháu đi trước."
Đi đến tầng một, nàng vẫy tay hẹn gặp lại với ông chủ. Sau đó hữu khí vô lực đẩy cửa đi ra ngoài, tiếp đó, ngây người.
Mạc Thư Hòa ngồi ở trên xe chờ dưới nhà, mỉm cười với nàng.
Cô đứng dậy đi về phía cô. Trên mặt mỉm cười làm cho cả người cô thật đẹp.
Hạ Tâm Trữ không thể không chú ý có vài nữ sinh trung học mới tan từ lớp học thêm, đứng ở cách đó không xa, mang theo nụ cười, cười đến run rẩy hết cả người, khe khẽ nói nhỏ nhìn cô. Điều này làm cho nàng rất khó hiểu, có chút khó chịu.
"Hi, tan lớp rồi." Cô đi đến trước mặt nàng, cười nhìn nàng.
Trong mắt cô chỉ có cảm giác của nàng, đột nhiên lại làm cho nàng có chút vui vẻ.
"Sao chị lại tới đây?" Nàng hỏi.
"Tới đón em tan lớp."
"Chị làm sao mà biết tôi ở trong này?"
"Trên báo cáo điều tra có."
Nàng sửng sốt, giây tiếp theo lại nhịn không được nở nụ cười.
"Chị có cần thiết thành thực như vậy không?"
"Chị không biết nói dối." Cô nghiêm trang trả lời làm cho nàng trong nháy mắt cười lợi hại hơn chút.
"Có thể cho chị mượn điện thoại di động gọi một cuộc không?" Cô đột nhiên hỏi.
Nàng khó hiểu tròn mắt nhìn, gật đầu lấy ra điện thoại di động trong bao đưa cho cô.
Sau khi cô nhận điện thoại, nhanh chóng bấm một chuỗi dãy số.
Linh... Một chuỗi tiếng vang di động đột nhiên vang lên trong túi quần của cô, khiến cho nàng có chút há hốc miệng.
"Di động ai đang kêu?" Nàng hỏi.
"Của chị." Cô mỉm cười, đem điện thoại của nàng trả lại, tiếng chuông di động trong túi quần cô đột nhiên ngừng.
"Chị không phải không mang di động mới mượn của tôi sao?" Nàng khó hiểu hỏi, một chút sau lại nói: "Chị không xem một chút là ai tìm chị sao?"
Cô lấy di động ra từ trong túi, bấm một vài phím liền trực tiếp đưa điện thoại di động đến trước mặt cho nàng xem, đồng thời cười nói: "Như vậy chị đã có số điện thoại của em."
Nhìn dãy số hiện trên di động của anh, lúc này Hạ Tâm Trữ mới bừng tỉnh đại ngộ (hiểu ra) mục đích cô mượn di động của nàng để gọi điện thoại.
"Tôi nghĩ trên báo cáo điều tra phải có ngàn số điện thoại của tôi rồi mới đúng." Nàng cười như không cười chế nhạo cô. Theo lý thuyết nàng nên tức giận, nhưng đối mặt cô, nàng lại một chút cũng không để ý.
"Có. Bất quá báo cáo kia không biết là người ngu ngốc nào đánh ra thế nhưng thiếu mất một vài số. Nhớ nhắc chị nhớ rõ, phải trừ tiền bọn họ." Mạc Thư Hòa bộ dạng đứng đắn nhíu mày oán giận khiến Hạ Tâm Trữ nhịn không được cười lên.
Cô cầm tay nàng, đem nàng đi về phía chiếc xe đậu bên đường cách đó không xa.
Tiếng cười dần dần tắt, Hạ Tâm Trữ không tự chủ được nhìn bàn tay bị cô nắm. Cảm giác tim đập có chút nhanh hơn, hô hấp cũng giống vậy.
"Mạc Thư Hòa." Nàng do dự mở miệng gọi cô.
"Làm sao thế?" Cô quay đầu ôn nhu hỏi.
"Giữa trưa... Thực xin lỗi." Nàng hướng cô giải thích. Nàng không nên đối với cô như vậy.
"Em vẫn thường như vậy, vừa nhận được điện thoại sẽ liền chạy tới giúp đỡ người khác làm việc sao?" Cô dừng một chút, nặng nề hỏi.
"Nếu thời gian cho phép."
"Nói thực ra, chị không thích em vất vả như vậy."
Nàng làm sao thích đây? Hạ Tâm Trữ chua sót ở trong lòng.
"Chị muốn đưa tôi đi đâu?" Nàng cố ý đem đề tài chuyển đi.
"Em muốn đi chỗ nào?" Cô nhìn nàng một cái, hỏi nàng.
Hạ Tâm Trữ không nói gì mà chống đỡ. Thế giới to lớn lại không có chỗ cho nàng dung thân. Nàng không phải muốn đi chỗ nào, mà là có thể đi chỗ nào?
"Đi về nhà của chị." Cô lập tức thay nàng ra quyết định: "Đêm nay em ở nhà của chị."
Không biết vì sao nghe thấy lời này, nàng giống như cảm thấy mình có chỗ tránh mưa che gió. Nàng đã vất vả lâu như vậy, không cần phải một mình cứng rắn chống đỡ, mà là có thể tin tưởng cô, ỷ lại cô.
|
chương 11. Tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo Mạc Thư Hòa chuẩn bị cho nàng vào, Hạ Tâm Trữ nằm ở trên chiếc giường mình đã ngủ tối hôm qua, nhưng lăn qua lộn lại thế nào cũng không ngủ được.
Nàng một mực nghĩ, cứ ỷ lại sự giúp đỡ của Mạc Thư Hòa như vậy sao?
Nàng không có gì báo đáp, ngược lại, còn tại lúc cô nghiêm trang cầu hôn nàng mà làm cho cô khó chịu. Sau đó cô ngay cả đề cập cũng không nữa, ngược lại đối đãi nàng càng thêm ôn nhu săn sóc, giúp đỡ nàng. Tới đón nàng tan ca, hỏi nàng có đói bụng hay không, mang nàng đi ăn khuya, sau đó lại cẩn thận nghĩ xem nàng cần mua những thứ cần thiết gì cho cuộc sống. Không chỉ mang nàng đi mua, thậm chí còn trả tiền giúp nàng.
Đời này trừ ba mẹ ra, cô là người thứ hai đối tốt với nàng vô điều kiện.
Nhưng thực là vô điều kiện sao?
Nàng cũng không muốn dùng bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, nhưng ở quá khứ nàng đã có kinh nghiệm vô cùng nhớ đời. Không chỉ ở những ngày sau khi ba mẹ qua đời thấy được thái độ ấm lạnh của người ta, mà lúc sau nàng cũng gặp qua mấy tên khốn kiếp lấy danh đồng tình, thương hại và tình yêu, trước đối nàng hỏi han ân cần, sau đó muốn nàng đem thân thể ra để trả.
Cô chính là một tên khốn kiếp sao?
Nàng hy vọng cô không phải. Nhưng hy vọng nếu có thể thành hiện thực, nàng cũng sẽ không rơi xuống bộ dáng đáng thương như hiện tại.
Khẽ thở dài một hơi, điện thoại di động nàng đặt ở đầu giường lại đột nhiên vang lên. Nàng ngủ không yên nên dứt khoát ngồi dậy nghe điện thoại.
"Alo?"
"Anh chưa nhận được tiền."
Hạ Quan Kiệt. Vừa nghe thấy thanh âm ác ma này, tuyến tố trong thận của Hạ Tâm Trữ lập tức tăng lên, lửa giận bùng cháy.
"Bởi vì tôi không gửi." Nàng lạnh lùng nói.
"Em thực sự mặc kệ Tiểu Dịch?"
"Cậu bé là con anh."
"Bởi vì em không đưa tiền đến, anh không có tiền mua thức ăn cho nó, nó đã không ăn cái gì, đói bụng một ngày rồi."
Hạ Tâm Trữ nhanh mím miệng, nắm chặt nắm tay, bức chính mình ngàn vạn lần không thể mềm lòng, không thể chịu sự uy hiếp của anh ta nữa.
Nàng phải cho anh ta biết, chính mình tuyệt đối sẽ không vì Tiểu Dịch mà cho anh ta tiền nữa. Chỉ cần làm anh ta hiểu được Tiểu Dịch không còn giá trị, ở lại bên người ngược lại sẽ biến thành trói buộc anh, như vậy cho dù nàng không nói, không cầu, anh ta cũng sẽ đem Tiểu Dịch trả cho nàng.
"Cậu bé là con anh." Nàng tiếp tục nói.
"Em thật muốn để nó chết đói?"
"Không phải tôi, là anh." Là cha làm cho chính con mình không được hưởng sự ôn nhu của gia đình, hôm nay còn làm cho con đói.
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc trong chốc lát.
"Tóm lại, em sẽ không đưa tiền cho anh nữa đúng hay không?"
"Đúng vậy." Nàng trả lời như trảm đinh chặt sắt, trong lòng không ngừng nói cho chính mình: Tuyệt đối không thể mềm lòng, nếu không ác mộng này sẽ vĩnh viễn dây dưa với hai cô cháu bọn họ.
"Cũng không quản Tiểu Dịch?"
"Cậu bé là con anh, tôi có quyền gì để quản?"
"Cho dù anh bán nó, em cũng không quản?"
Móng tay đột nhiên đâm vào lòng bàn tay.
"Anh đã biết." Anh ta nói, bên kia điện thoại chỉ còn một mảnh tĩnh lặng.
Hạ Tâm Trữ nắm chặt nắm tay, cắn chặt răng không cho mình nói ra một lời thua thiệt. Nàng im lặng chờ đợi xem anh còn có thể nói gì tiếp, nhưng bên kia điện thoại cũng chỉ là một mảnh yên tĩnh, không có một chút thanh âm gì. Nàng đem di động đưa tới trước mặt nhìn, lúc này mới phát hiện điện thoại đã sớm bị cắt đứt.
Nàng gắt gao nắm di động, nội tâm thấp thỏm lo âu, sợ hãi bất an. Anh ta nói "Anh đã biết", anh ta rốt cuộc biết cái gì? Nàng không hề cho anh tiền, Tiểu Dịch đã mất giá trị lợi dụng, hay là-
Cho dù anh bán nó, em cũng không quản?
Nàng dùng sức che lỗ tai.
"Không cần mắc mưu, không cần mắc mưu, không cần mắc mưu!" Nàng không ngừng nói cho chính mình.
Nhưng, nếu anh ta bán Tiểu Dịch thì sao?
"Sẽ không!" Nàng dùng sức lắc đầu nói cho chính mình: Lời kia dùng để đe doạ cô, uy hiếp nàng. Anh ta tuyệt đối không có khả năng làm ra chuyện mất đi nhân tính, nhân thần đều phẫn nộ như vậy. Tuyệt đối sẽ không.
Nhưng nếu anh ta làm thật thì sao?
Tiểu Dịch đã mất giá trị lợi dụng, ở lại bên người căn bản là sự trói buộc, bán còn có thể kiếm được một chút tiền. Cho dù bán không được bao nhiêu nhưng ít nhất cũng có thể thoát khỏi trói buộc.
Hạ Tâm Trữ càng nghĩ càng thấy khủng hoảng sợ hãi. Nếu anh ta đem Tiểu Dịch bán cho người khác hoặc đưa cho người khác, cũng không nguyện ý đưa Tiểu Dịch cho nàng thì sao?
Nàng tâm hoảng ý loạn cầm điện thoại lên gọi lại, rồi khi điện thoại vừa kết nối thì lại huỷ bỏ.
"Mình không thể trúng kế, không thể làm loạn đầu trận tuyến. Phải bình tĩnh, trước bình tĩnh xuống." Nàng thì thào tự nói với bản thân, nhưng lòng lại hoảng sợ phiền loạn không bình tĩnh được. Một cỗ nóng nảy ưu phiền tức giận ép nàng không chịu được.
Nàng nắm lấy gối đầu trên giường, dùng sức phát tiết tức giận ra bên ngoài. Không biết sao lại phịch một tiếng, gối đầu không rõ đánh vỡ cái gì, trong bóng đêm phát ra một tiếng nổ.
Nàng chạy nhanh xuống giường, sờ soạng cây đèn ở đầu giường. Khoảnh khắc đèn sáng lên, cửa phòng của nàng cũng phanh một tiếng mở ra, thân Mạc Thư Hòa mặc một chiếc áo ngủ chạy vào.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Thanh âm của cô căng thẳng, thật sự khẩn trương, biểu tình trên mặt cũng giống nhau, ánh mắt sắc bén nhanh chóng tìm tòi tất cả trong phòng. Sau đó dừng ở trên chiếc gối bị nàng quăng vào góc tường, cùng với một cái khung hình nhỏ rơi bên cạnh cái gối.
Hạ Tâm Trữ cũng nhìn thấy đầu sỏ gây nên tiếng nổ lớn. Nàng đi lên trước, nhặt khung ảnh lên treo lại, xoay người nhặt gối đầu từ trên sàn nhà.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Cô lại hỏi, thanh âm không hề căng cứng, lại trở nên trầm thấp.
"Thực xin lỗi, ầm ĩ đến chị." Nàng không định giải thích.
"Gối đầu vì sao lại ở trên sàn nhà?" Cô đổi phương thức hỏi nàng.
"Đã khuya, nếu chị không ngại, tôi muốn ngủ." Mặt nàng không chút thay đổi nói.
"Chị muốn biết đã phát sinh chuyện gì." Cô nhìn nàng chằm chằm không chớp mắt, trực tiếp yêu cầu nói.
"Không liên quan đến chị." Nàng nói, vẫn cố gắng khống chế sự phiền não và tức giận vẫn chưa phát tiết được của mình: "Mời chị đi ra."
"Đây là nhà của chị, em muốn chị đi ra đâu?"
Cả người nàng cương cứng, kiềm nén cầu xin: "Chị làm ơn đi ra ngoài được không." nàng sắp chống không nổi nữa.
"Nói cho chị đã xảy ra chuyện gì, chị có thể giúp đỡ." Cô kiên định nhìn nàng.
"Không."
"Hạ Tâm Trữ-"
"Đi ra ngoài!" Nàng rốt cuộc nhịn không được hướng cô gầm nhẹ, đem gối đầu trên tay dùng sức quăng về phía cô.
Mạc Thư Hòa tiếp được gối đầu nàng quăng đến. Giây tiếp theo liền thấy nàng như mắc chứng tâm thần đi về phía cô vừa đánh vừa mắng.
"Chị căn bản không biết cái gì, chị bằng cái gì giúp tôi? Đi ra ngoài, đừng tưởng rằng chị có tiền thì rất giỏi! Đi ra ngoài!" Nàng dùng sức đánh cô, sau khi phát hiện đánh cô không ăn thua liền sửa lại ngữ khí kìm nén nói: "Chị không đi ra ngoài, tôi ra ngoài." Nàng nhanh chóng lướt qua cô đi về phía cửa.
"Đừng náo loạn, tối như vậy em muốn đi chỗ nào?" Mạc Thư Hòa một tay giữ chặt nàng.
"Không cần chị quản, buông tay!" Nàng dùng sức gạt tay cô ra, giây tiếp theo lại bị cô bắt lấy.
"Đã trễ thế này, chị không thể cho em ra ngoài."
|
Nụ hôn của nàng mang theo ngây ngô cùng e lệ, làm cho nụ hôn của cô không khỏi chuyển từ cuồng dã giữ lấy thành ôn nhu lưu luyến. Cô buông cánh tay kiềm chế nàng ra, một đường theo cánh tay dài nhỏ của cô thong thả thăm dò đến bờ vai trơn bóng, bên ngoài mềm mại, eo nhỏ nhắn, lại tới gương mặt xinh đẹp của nàng nâng nàng lên áp về phía mình, cảm thụ sự nhiệt tình của cô.
Nàng rên rỉ ra tiếng. Ở dưới thân cô có chút khẽ run rẩy, tay gắt gao vòng qua bả vai cô.
Cô cũng ngâm nga thành tiếng theo nàng, nhưng không thể không dừng lại, bởi vì tiếp tục đi xuống nữa, cô liền sẽ mất đi lực tự khống chế, gây ra đại họa.
"Bình tĩnh lại chưa?" Cô ngẩng đầu lên, khàn khàn hỏi.
Hạ Tâm Trữ thong thả mở to mắt nhìn thấy cô. Tâm còn đang kinh hoàng, thân thể cũng còn đang nóng lên rung động.
Vừa rồi là cảm giác gì, nàng có điểm hiểu rõ, lại không phải thực sự hiểu. Chỉ biết là cô hôn nàng, khiến cảm xúc nóng nảy ưu phiền nguyên bản của nàng trong nháy mắt toàn bộ bốc hơi không thấy, trở thành một loại cảm giác chờ mong, ôn nhu, nóng như lửa lại khát vọng.
"Lại một lần nữa được không?" Nàng không tự chủ được yêu cầu.
"Cái gì lại một lần nữa?" Cô trợn to hai mắt, thanh âm khàn khàn hỏi.
"Hôn tôi."
"Em xác định sao?" Cô nhìn chằm chằm Nàng, khàn giọng hỏi.
"Chị không muốn?" Nàng có chút khẩn trương lại có chút lo lắng.
"Chị nguyện ý."
"Vậy..." Cô còn đang đợi cái gì?
"Chị sợ lại một lần nữa chính mình sẽ dừng lại không được." Cô nhìn nàng chăm chú nói.
Nàng trừng mắt nhìn, không hiểu lời này của cô có ý tứ gì.
Cô không khỏi phát ra thâm trầm than nhẹ, dùng chính bàn tay mảnh khảnh đụng chạm, mân mê nàng.
Trong khoảnh khắc nàng trợn to hai mắt, khẩn trương đến động cũng không dám động, ngừng cả hô hấp lại.
"Biết không?" Cô khàn khàn nói: "Chị hoàn toàn không có tự tin sau khi hôn em một lần nữa, còn có thể dừng lại không xâm phạm đến em. Em muốn mạo hiểm sao? Tâm Trữ?"
Nàng lẳng lặng nhìn cô, không biết chính mình có nghĩ muốn mạo hiểm hay không. Nhưng có một điều nàng biết rõ, đó chính là cho dù cô không có biện pháp dừng lại, nàng cũng sẽ không trách cô. Nàng muốn cảm thụ nụ hôn của cô. Nàng muốn hôn cô.
Nâng đầu lên, nàng chủ động hôn cô một chút. Phản ứng của cô cơ hồ là lập tức, lập tức cúi đầu tham lam đói khát mà mút hôn lấy nàng, dùng đầu lưỡi cùng nàng nô đùa, hôn đến khi nàng nhịn không được run rẩy rên rỉ ra tiếng.
Quần áo trên người từng món từng món bị cô cởi bỏ, nụ hôn của cô lại theo từng tấc da thịt hiển lộ, vừa ẩm ướt vừa nóng cháy khắc ở trên cổ, trên vai nàng. Thẳng đến khi cô hôn lên trước ngực nàng, ngậm đến nụ hoa mới thôi.
Nàng không tự chủ được rên rỉ ra tiếng, móng tay hơi hơi ấn vào bả vai của cô. Tay cô đi xuống, trong nháy mắt mở hai chân nàng ra, để chính mình đi vào nơi địa phương mà cô hằng ao ước. Nàng mềm mại mà ướt át, khiến cho dục vọng của cô trong nháy mắt càng thêm nóng bỏng khẩn cấp.
Cô đưa ngón tay tiến vào dò xét cơ thể nàng muốn thử xem nàng có phải đã chuẩn bị tốt để tiếp nhận cô hay không, lại ngoài ý muốn phát hiện trở ngại. Đây đúng là lần đầu tiên của nàng.
Dục vọng cấp bách trong phút chốc bị kiềm chế lại, cô buộc chặt, kiên nhẫn trước dùng một ngón để yêu nàng khiến nàng hưng phấn cong lên thân thể, phát ra trận trận rên rỉ dồn dập, động thân hùa theo động tác của cô. Lúc này mới một tiếng trống làm tinh thần hăng hái hơn chạy vọt vào trong cơ thể nàng.
Cô không muốn làm đau nàng, nhưng nàng vẫn là nhanh nhắm mắt lại, đau đến kêu ra tiếng nhỏ.
"Thực xin lỗi. Rất đau sao?" Cô nhẹ giọng hỏi, trong giọng nói lộ vẻ không tha cùng quan tâm.
Nàng mở mắt nhìn cô, khóe mắt có giọt lệ rơi xuống dưới: "Không đau."
Cô không biết nên nói cái gì, chỉ có thể cúi đầu yêu thương hôn nàng. Cô gái nhỏ này thực thích giả trang kiên cường
Thân thể buộc chặt theo nụ hôn của cô chậm chạp khơi lên trong cơ thể của nàng. Cô cố gắng át chế kích tình của mình, thật cẩn thận di động trong thân thể nàng, nhưng nàng lại chủ động choàng tay lên vai cô, hai chân ôm lấy thắt lưng cô, để chính mình càng thêm sát vào cô.Rốt cuộc cô át chế không được khát vọng của mình, một lần so với một lần dùng sức, cuồng dã tăng ngón tay thẳng tiến trong cơ thể nàng.
Nàng không thể trấn áp chính mình theo mỗi một lần cô dùng sức va chạm mà rên rỉ ra tiếng. Thanh âm như thống khổ lại ngẫu nhiên sung sướng. Nàng gắt gao ôm lấy cô, dùng đùi cuốn lấy, muốn kéo cô gần hơn một chút. Nhưng cô đã ở trong cơ thể nàng, nàng còn có biện pháp gì kéo cô gần hơn nữa?
Không đủ, là không đủ.
Thân thể nàng rướn lên hùa theo động tác của cô, nhưng cảm giác buộc chặt càng lúc càng khó nhịn, lại làm cho nàng có điểm khó có thể chịu được nữa. Nàng sắp không được rồi.
"Không cần..." Nàng khó nhịn than nhẹ, muốn chạy trốn ra xa. Cô lại tăng thêm ngón, càng thêm dùng sức va chạm thật nhanh trong cơ thể nàng, khiến nàng sợ hãi kêu lên tiếng. Bản thân không rõ là thống khổ hay vui sướng bị cao trào thổi quét đi, mà cô cũng không lâu sau, cả người cứng đờ thoát vào trong nàng.
Bọn họ mỏi mệt thở dốc, lại cảm thấy mỹ mãn.
Cô ôm nàng xoay người lại, kéo nàng vào trong ngực, một lần lại một lần hôn hai má của nàng, tóc của nàng, nàng đã buồn ngủ đến bất tỉnh.
"Ngủ đi." cô nhẹ giọng nói.
Đêm đã khuya, người yêu dần dần chím vào ngủ.
******
Sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau, Hạ Tâm Trữ tuy ngủ chưa được mấy giờ, đã lại vì thói quen dậy sớm đi làm mà tỉnh dậy.
Mở mắt, thấy gương mặt phụ nữ liền khiến nàng hoảng sợ, lại làm cho ký ức trong nháy mắt như đào núi lấp biển tiến vào trong óc, nhớ tới tất cả chuyện tối hôm qua.
Trời ạ, nàng đã làm cái gì? ( 〒_〒 chị tỉnh ghê chưa?...)
Nàng mới quen cô chưa đến hai ngày mà thôi - chân chính mới nói chuyện nhận thức đã cùng cô phát sinh quan hệ thân mật!
Tất cả cảm giác tối hôm qua tựa như một giấc mộng. Trong quá khứ, nàng chưa từng nghĩ làm chuyện thân mật là cái loại cảm giác này, loại cảm giác vừa thống khổ vừa sung sướng, vừa ngượng ngùng lại vừa cuồng dã, còn có cảm giác không thể ngăn cản chính mình muốn nhiều hơn nữa. Nàng nghĩ muốn cùng cô làm một lần nữa, chứng nhận lại cảm giác kỳ dị kia cũng không phải là từ tượng tượng của nàng.
Ách, trời ạ, nàng suy nghĩ cái gì thế này? Nàng suy nghĩ tới cái gì thế?! Lại muốn một lần nữa? Nàng rốt cuộc có biết liêm sỉ nữa hay không? Nếu để cô biết suy nghĩ này của nàng, cô sẽ nghĩ nàng như thế nào? ( tỷ ấy sẽ rất thích)
Tùy tiện, lạm tình, hay là dạng phụ nữ xu nịnh, tìm được cơ hội nghĩ thấy người sang bắt quàng làm họ, tất cả phản ứng lúc trước đều là làm bộ làm tịch?
|
chương 13. Loại ý tưởng này khiến nàng thấy buồn bực lại xấu hổ. Nhưng nếu cô thực nghĩ như vậy, nàng cũng không trách cô, bởi vì tất cả đều là nàng tự nguyện. Nếu nàng thực sự bị tổn thương cũng chỉ có thể tự trách chính mình.
Trọng điểm là gạo đã thành cơm, nàng còn suy nghĩ mấy cái này thì cũng có khả năng thay đổi được chuyện gì?
Nằm ở trong lòng cô, nghe tiếng hít thở vững vàng của cô, nàng thật cẩn thận vì kiên quyết không muốn đánh thức cô, từ khuỷu tay cô thoát ra.
Nàng cần rời giường đến quán ăn sáng làm việc, nàng nói với chính mình như vậy. Nhưng sự thật là, nàng căn bản không biết đối mặt với cô thế nào sau khi cô tỉnh lại, cho nên chỉ có thể trốn.
Khi Mạc Thư Hòa phát hiện chính mình một mình ở trên giường tỉnh lại thì trong khoảnh khắc, từ trên giường nhảy dựng lên.
"Tâm Trữ?" Cô cất tiếng gọi. Sau khi vào phòng tắm nhưng không tìm thấy bóng dáng của nàng, mới phát hiện túi da nguyên bản đặt trên sô pha trong phòng của nàng đã không thấy.
Thầm chửi một tiếng, cô lập tức vọt tới cửa phòng khách để xem xét, quả nhiên giày của nàng cũng không có.
Đáng giận, đáng chết, nàng rốt cuộc đã chạy đi đâu?
Cô kiềm chế phẫn nộ cùng lo lắng xuống, bước đi trở về phòng lấy di động. Giờ khắc này, cô thật sự cao hứng đem số điện thoại di động của nàng nắm trong tay. Hiện tại chỉ cần cầu nguyện, nàng không cần không nghe điện thoại của cô là được.
Mở di động ra, nháy mắt xuất hiện trên màn hình di động chính là một tin nhắn chưa đọc, là do điện thoại của nàng gửi đến. Cô sửng sốt một chút, vội vàng đọc nội dung, chỉ thấy bên trong viết ngắn gọn bốn chữ: Em đi làm việc.
Cô nhíu chặt mày, trong lúc nhất thời, thế nhưng không biết chính mình đến tột cùng nên có cảm tưởng gì với đoạn tin nhắn ngắn củn này.
Có chút tức giận, có chút thất vọng, còn có loại cảm giác không thể tin nổi. Trải qua kích tình tối hôm qua, nàng thế mà còn nhớ rõ buổi sáng hôm nay phải đi làm việc, lưng nàng mang nhiều áp lực của tiền tài đến mức nàng ngay cả nghỉ ngơi một ngày cũng không được sao? Hay là, kỳ thật nàng căn bản chính là muốn tránh cô mới lấy công việc làm cái cớ?
Cô đột nhiên nheo lại hai mắt sắc bén, vẻ mặt trở nên kiên định vô cùng.
Cô tuyệt đối sẽ không để nàng thoát khỏi cô! Trải qua tối hôm qua, nàng không thể không gả cho cô.
Nàng là của cô, cả đời này đều phải thuộc về cô. Cho dù nàng có hối hận muốn chạy trốn, cô cũng sẽ không buông tay.
Tuyệt không thể!
******
"Cô ơi, bánh mì trứng của cô đã xong..."
Mỉm cười đọng lại trên mặt, chữ đột nhiên theo bên môi dật ra, Hạ Tâm Trữ thấy Mạc Thư Hòa từ ngoài cửa quán ăn đi vào, cả người quyến rũ, xinh đẹp, nhìn thật soái.
"Cô ơi, bao nhiêu tiền?"
Tiếng hỏi của nữ khách hàng kéo hồn của nàng trở về.
"Cái gì? Ah, bốn mươi đồng." Nàng vội vàng trả lời, sau đó nhận lấy một trăm đồng, tìm bốn mươi đồng trả lại cho đối phương.
"Cô ơi, sao lại đưa có bốn mươi cho tôi, không phải là sáu mươi sao?" Nữ khách hàng nói.
Nàng ngây người một chút, tròn mắt nhìn, nhìn về phía tiền lẻ trên bàn tay khách: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi." Nàng vội vàng giải thích, lại thêm hai mươi đồng cho đối phương, cả người quẫn tới làm không được việc.
Trời ơi, chị ta làm gì chạy đến nơi này, chị ta không có việc gì để làm hay sao chứ? Không cần đi làm sao? Cô chẳng lẽ không muốn một mình bình tĩnh suy nghĩ chuyện tối hôm qua sao? Cô không nghĩ, nhưng, nhưng nàng nghĩ nha.
"Chị, tôi muốn một trái bắp và một bánh mì trứng." Một người khách khác nói với nàng.
"Vâng." Nàng nhanh chóng lên tiếng gật đầu trả lời, phi thường hoan nghênh có công việc có thể chuyển dời lực chú ý của nàng.
Coi như không thấy cô tới. Cô không tới nơi này, không ở trong này thì được.
Nàng vừa làm việc vừa thôi miên chính mình. Nhưng nói thì đơn giản, cô vừa cao vừa xinh đẹp, lại một mình đứng ở nơi này, khiến cho tất cả phái nữ không phân biệt tuổi tác đi vào trong quán mua đồ ăn, đều không tự chủ được nhìn trộm cô, muốn nàng như thế nào có thể làm như không có cô ở trong này?
Tên lưu manh đáng ghét, chị ta rốt cuộc tới làm gì? Đến trêu hoa ghẹo nguyệt?
Bực mình, hơn nữa lại không yên lòng làm nàng không cẩn thận, tay bị chảo sắt nóng rực đốt một cái. Đau đớn trong nháy mắt nàng kêu khẽ một tiếng.
"A!"
Trong mắt vẫn chỉ có nàng. Thẳng đến khi Mạc Thư Hòa chú ý thấy nàng bị phỏng, lập tức chạy vào, vọt tới chỗ nàng đứng, nắm tay nàng đến trước mắt xem.
Bà chủ đứng ở bàn trong cùng những khách hàng đến mua bữa sáng đứng ở bàn ngoài, tất cả đều như là bị người làm định thân chú (chú bất động), động cũng không động nhìn bọn họ.
"Thế nào, có bị phỏng hay không?" Cô khẩn trương hỏi.
Hạ Tâm Trữ trợn mắt há hốc mồm nhìn cô.
"Có bị phỏng hay không?" Cô lại hỏi một lần nữa.
Nàng phản ứng chậm chạp lắc lắc đầu.
"Thật vậy chăng?" Bởi vì nhìn không ra được nàng đến tột cùng có bị phỏng hay không, Mạc Thư Hòa nghiêm túc nhìn nàng, hỏi lại một lần.
Nàng gật gật đầu.
Cô nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, lập tức hướng nàng nhíu nhíu mày.
"Em không phải bởi vì ngủ không đủ giấc mà làm việc không tập trung chứ? Tới bên cạnh nghỉ ngơi, chị làm giúp em." Cô tự hỏi tự nói, sau đó đẩy nàng đến vị trí bên cạnh ngồi xuống, thay thế vị trí của nàng.
"Này!" Hạ Tâm Trữ phục hồi tinh thần kêu lên: "Mạc Thư Hòa, đừng náo loạn, đây là công việc của em, chị không phải sẽ -"
"Chị đương nhiên biết, đừng cho là chị chưa từng làm việc ở quán ăn sáng." Cô đánh gãy lời nàng, sau đó cầm lấy chảo sắt và xẻng, động tác thuần thục, một chút đã dùng xẻng nhấc miếng trứng ốp la trong chảo lên đặt vào miếng bánh mì đã nướng và trét bơ bên cạnh. Sau đó bỏ tiêu và nước sốt cà chua, cầm lấy hai miếng dưa leo nhỏ cùng dưa chua để lên trên mặt trứng ốp la, cuối cùng mới đặt miếng bánh mì nướng đã được trét bơ còn lại ở bên trên. Một cái bánh mì sandwich trứng ốp la đã được làm xong.
Động tác bỏ bánh mì sandwich vào bao giấy của cô cũng vừa thuần thục vừa nhanh chóng. Bà chủ ở bên cạnh xem xong mới yên tâm mỉm cười, xoay người tiếp tục làm việc của mình.
Nguyên lai Tâm Trữ có một người yêu xinh đẹp, có năng lực, lại thương tiếc cô ấy mệt mỏi như vậy, thật tốt.
"Mạc Thư Hòa-" Hạ Tâm Trữ mở miệng muốn tranh biện, lại bị cô cướp lời.
"Chị không biết giá tiền, em đến phụ trách thu tiền đi." Cô nói với nàng, tiếp theo liền giơ lên khuôn mặt tươi cười tiếp đón khách hàng: "Xin hỏi tiểu thư muốn cái gì?"
Có soái tỷ phục vụ, trong nháy mắt toàn bộ nữ khách hàng trong quán đều lao tới, tranh nhau mua bữa sáng. Thậm chí ngay cả cô gái vừa mới mua xong cũng chạy lại gọi thêm cơm.
"Tôi muốn một cái sandwich thịt nữa."
"Tôi muốn một cái bánh mì trứng và một ly cà phê."
"Tôi muốn một cái bánh bồi căn cùng một ly trà."
"Tôi muốn một phần mì sao cùng một phần bánh củ cải, hai chén đậu nành."
Mấy cô gái đó có phải rất khoa trương hay không, không nhìn thấy sự bảo vệ của cô vừa rồi với nàng, thậm chí còn thay nàng làm việc hay sao? Hạ Tâm Trữ nhịn không được nhíu mày, không tự chủ cảm giác được một trận bực mình.
"Cưng ơi." Cô đột nhiên quay đầu gọi nàng. ( hẳn là cưng)
Nàng sửng sốt. Cưng ơi?
"Đồ uống để em phụ trách có được không?" Cô ôn nhu mỉm cười với nàng.
Nàng sửng sốt nhìn cô, đang suy nghĩ câu 'cưng ơi' của cô là có ý tứ gì, cô lại đột nhiên nghiêng người khẽ hôn lên môi nàng một cái, làm cô sợ tới mức trợn to hai mắt ngốc tại chỗ, lộ ra vẻ mặt khó có thể tin.
Thời gian tạm ngừng lại, trong quán ăn một mảnh trầm mặc.
"Tuổi trẻ thật tốt." Bà chủ đột nhiên nhẹ giọng cười nói, phá vỡ yên tĩnh.
Hạ Tâm Trữ cảm giác trên mặt nóng bỏng, nàng nhanh chóng xoay người, không chút suy nghĩ chạy về phía toalet ở phía sau quán.
A, trời ơi, chị ta rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Sao lại dám làm như vậy? Ở đó có nhiều người nhìn như vậy, cô chẳng lẽ không thấy ngượng ngùng sao? Cô làm như vậy bảo nàng làm sao có thể xem như không có chuyện gì đối mặt mọi người đây?
Ở trước mặt mọi người hôn môi nàng, cô thực là, thật sự là là...
Nhẹ vỗ về cánh môi bị cô hôn trộm, khoé miệng của nàng không khỏi khẽ cong lên, nhưng lại cảm thấy thật hạnh phúc.
|
chương 14. Lúc ra về, bà chủ mang ý cười chế nhạo bọn họ, kêu bọn họ sớm kết hôn một chút, sớm sinh quý tử. Hạ Tâm Trữ cũng sẽ tự động rời khỏi công việc làm thêm ở quán ăn sáng.
"Chị đừng để ý lời nói của bà chủ, bà ấy rất thích nói giỡn." Vẻ mặt nàng xấu hổ, áy náy nói với Mạc Thư Hòa bên cạnh.
"Chị thực cảm kích lời chúc phúc của bà ấy." Mạc Thư Hòa thật sâu nhìn nàng một cái, dắt tay của nàng, khóe miệng khẽ nhếch.
Hạ Tâm Trữ nhất thời đỏ mặt, không biết nên tiếp thế nào mới tốt.
"Em cảm thấy khi nào chúng ta kết hôn thì tốt?" Cô nhìn thấy khuôn mặt nàng đỏ bừng, không để nguội, thừa dịp còn nóng liền nhân cơ hội mở miệng hỏi.
"Đừng có nói giỡn." Mặt của nàng tựa hồ càng đỏ hơn.
"Chị là nghiêm túc, không phải nói giỡn." Cô nhẹ nhíu mày: "Hay là em muốn chị cầu hôn với em, em mới có thể cho rằng chị là nghiêm túc?" Nói xong, cô làm bộ quỳ xuống làm nàng sợ tới mức nhanh chóng giữ chặt cô.
"Này, đừng làm bậy."
Cô vừa rồi hôn nàng ở trong quán ăn sáng trước mặt mọi người vẫn chưa đủ sao? Hiện tại thế nhưng còn muốn ở trên đường người đến người đi quỳ xuống cầu hôn nàng! Muốn nổi tiếng cũng không cần dùng loại phương pháp này chứ?
"Vậy em có nguyện ý gả cho chị không?" Cô ung dung ngóng nhìn nàng, mỉm cười hỏi.
"Cái người này chẳng giống như đang cầu hôn, giống như uy hiếp hơn." Hạ Tâm Trữ nhìn cô, khẽ chau mày.
"Cho nên chị mới hỏi em có cần chị quỳ xuống cầu hôn không mà." Cô cười nói, cười đến vẻ mặt gian trá giảo hoạt, bộ dáng giống như đã nắm chắc thắng lợi trong tay.
"Chị không cần để ý chuyện tối hôm qua." Lắc lắc đầu, nàng không cần cô bởi vì trách nhiệm mà cưới nàng.
"Chị đương nhiên phải để ý, bởi vì việc này giúp chị có thể danh chính ngôn thuận đòi em gả cho chị." Thu hồi khuôn mặt tươi cười thoải mái khôi hài, Mạc Thư Hòa lấy vẻ mặt chuyên chú mà nghiêm túc hướng nàng cầu hôn: "Em nguyện ý gả cho chị không? Tâm Trữ?"
Hạ Tâm Trữ phải liều mình kiếm chế, mới không làm cho ba chữ "Em nguyện ý" thốt ra.
Cho tới bây giờ không có người nào giống cô cho nàng nhiều cảm động như vậy. Nàng muốn không để ý hết thảy tin tưởng cô, đi theo cô, dựa vào cô, yêu cô. Mới hai ba ngày mà thôi, cả người, cả tâm của nàng đều hoàn toàn luân hãm.
Cảm giác luyến ái này tới vừa nhanh vừa vội, có chút dọa người - không, phải nói là thực dọa người mới đúng. Nhưng khiến nàng ngoài ý muốn chính là, nàng lại một chút cũng không sợ hãi, chỉ có dạt dào hạnh phúc cùng cảm động.
Chỉ tiếc những hạnh phúc cùng cảm động này vẫn không đủ để khiến nàng quên đi mình còn có một cơn ác mộng vĩnh viễn cũng không thoát khỏi được.
"Em thực thích chị Mạc Thư Hòa, nhưng em không thể gả cho chị." Nàng chỉ có thể nhịn đau cự tuyệt.
"Vì sao?" Cô nhìn nàng chăm chú.
Bởi vì nàng có cái động không đáy phải bổ (bổ sung), một mình nàng chịu khổ đủ rồi, không thể kéo cô xuống nước.
"Bởi vì chúng ta vừa quen biết không lâu." Nàng suy nghĩ ra một lý do mà người ta có thể chấp nhận.
"Chúng ta đã quen biết mười năm."
"Cái loại quen biết sơ sơ này không thể xem như quen biết."
"Vậy muốn quen biết như thế nào mới gọi là quen biết, đã có quan hệ thân mật sao? Chúng ta cũng có mà."
Mặt của nàng át chế không được đỏ cả lên.
"Mạc Thư Hòa, về chuyện tối hôm qua -" Nàng cúi đầu, do dự mở miệng.
"Nếu em muốn nói đó là trường hợp ngoài ý muốn, chị sẽ thực tức giận." Cô ôn nhu đánh gãy lời nàng, lôi kéo tay nàng tiếp tục đi về phía chỗ cô dừng xe: "Chị thích em, Tâm Trữ. Chị nghĩ em cũng có cảm giác giống như vậy với chị. Nếu không tối hôm qua em cũng sẽ không giao chính mình cho chị, đúng hay không?"
Nàng trầm mặc không nói, nhưng coi như là cam chịu.
"Chị không biết là nguyên nhân gì khiến em không muốn nhận lời cầu hôn của chị, nhưng là chị biết, tuyệt đối không phải vì quen biết chưa lâu như lời em nói. Chị không muốn bức em nói cho chị nguyên nhân thực sự, nhưng chị sẽ kiên nhẫn chờ em chủ động nói cho chị, để chị cùng em hoặc giúp em giải quyết vấn đề em lo lắng." Cô dịu dàng nói với nàng, ưng thuận hứa hẹn với nàng.
Hạ Tâm Trữ hoàn toàn không biết nên nói cái gì, chỉ cảm thấy hốc mắt nóng lên, tầm mắt trước mặt tựa hồ trở nên có một chút mơ hồ.
Cô dừng chân lại, mở cửa xe, nhẹ nhàng đỡ nàng ngồi vào trong xe. Sau khi thay nàng đóng cửa xe, mới vào ngồi trên ghế lái.
"Hiện tại muốn đi chỗ nào?" Cô hỏi nàng.
"Em có một công việc phải đi phỏng vấn, chị có thể đưa em đến đó không?"
Cô khẽ chau mày: "Lại là công việc làm thêm sao?"
"Không phải, là một công việc chính chức."
Cô lập tức buông mày ra, gật đầu tán thành: "Chỉ cần có công việc chính thức, em sẽ không phải làm thêm nữa. Chị không muốn em quá vất vả."
"Em thấy không sao. Công việc ở quán ăn sáng mỗi ngày chỉ có hai giờ, lớp dạy dương cầm cũng chỉ có hai, tư, năm, làm việc giúp đỡ tại nhà hàng em cũng chỉ nhận làm vào ngày nghỉ, chỉ cần thời gian không trùng nhau thì không sao."
"Nghe ý tứ trong lời của em, cho dù em tìm được công việc ban ngày, cũng không định bỏ những công việc làm thêm?" Lông mày Mạc Thư Hòa nhíu chặt, ẩn nhẫn tức giận.
Nàng gật đầu.
"Em muốn làm cho mình mệt mỏi chết sao?" Cô trầm giọng hỏi.
"Em biết cực hạn của mình ở đâu, sẽ không làm mình mệt mỏi ngã quỵ."
"Chờ em mệt ngã thì không còn kịp rồi!" Cô rốt cục là nhịn không được rít gào ra tiếng.
Bên trong xe đột nhiên lâm vào một mảnh tĩnh mặc. Cả người Mạc Thư Hòa cứng ngắc thiếu chút nữa tự tát mình một cái. Cô có tức giận không khống chế được thế nào đi nữa, cũng không nên lớn tiếng rít gào ở trước mặt nàng chứ.
"Thực xin lỗi." Cô lập tức giải thích.
Hạ Tâm Trữ lắc lắc đầu, không trách cô. Nàng biết cô là bởi vì quan tâm nàng mới có thể tức giận như vậy.
|