Ngược Ngẫu
|
|
Chương 94 Lúc tiến vào đại điện, Vu Lạc Khải đã đến, hiện giờ đang ngồi ở phía trên cao thưởng thức nước trà hạ nhân đưa tới. Mà đứng bên cạnh hắn, còn có Văn Duẫn, Vương Khuê, Xương Kiện. Hách Liên tướng quân bất động thanh sắc, cúi đầu tiến vào đại điện, vội vàng chắp tay nói: "Vương gia cát tường, lão hủ không biết Vương gia đã đến, không có từ xa tiếp đón, mong rằngvương gia tha lỗi". Vu Lạc Khải ha ha cười, xua tay nói "Được rồi, người không biết không có tội." Vu Lạc Khải nói xong, thấy Hách Liên tướng quân tạ hoàn ân, mới tiếp tục nói: "Hôm nay tướng quân cũng thấy Hoàng bảng nơi cửa thành sao?". Hách Liên tướng quân vuốt vuốt bộ râu trắng, ha ha cười. "Vương gia coi trọng, xảy ra chuyện lớn như vậy, lão hủ tự nhiên biết. Không biết thích khách đã bắt được chưa?". Vu Lạc Khải không nói lời nào, nhìn chằm chằm Hách Liên tướng quân, muốn từ trong đó bắt được chút sơ hở. Nhưng gừng càng già cay, Hách Liên tướng quân không kiêu ngạo không siểm nịnh đứng ở nơi đó, không có chút sơ hở nào. Hồi lâu sau, Vu Lạc Khải mới lắc đầu nói: "Thích khách còn chưa bắt được, hiện nay đang lục soát từng nhà. Nhưng..." Vu Lạc Khải dừng một chút. "Tướng quân nghe được tin bệ hạ băng hà tựa hồ không chút ngạc nhiên?". Nghe vậy, Hách Liên tướng quân vẫn thong thả bật cười. "Từ xưa sống chết có số, giàu có nhờ trời, vương vị vốn là cũng không phải là chỗ dễ ngồi. Huống hồ lão hủ cũng là một người sắp bước chân vào quan tài, đã không còn muốn bận tâm nữa..." "Không muốn bận tâm? Nàng nhưng là ngoại sinh nữ* của ngươi a." Vu Lạc Khải thản nhiên nói, lý do này, nói như thế nào cũng có chút quá gượng gạo. (*Cháu ngoại.) Ai ngờ Vu Lạc Khải vừa nói xong, Hách Liên tướng quân vội vàng xua tay. "Vương gia cũng không thể nói như vậy, lão hủ khi còn là tướng quân, quan hệ cùng bệ hạ chỉ có quân cùng thần. Hiện nay lão hủ chẳng là gì, quan hệ cùng bệ hạ tự nhiên biến thành quân cùng dân." Nhìn Hách Liên tướng quân, Vu Lạc Khải nghiến răng nghiến lợi, lại nói không ra nửa câu. Thẳng đến một lúc lâu, Vu Lạc Khải mới ha ha cười, tựa hồ những lời vừa rồi đều là vui đùa bình thường. "Được rồi, một khi đã như vậy bản vương sẽ không hàn huyên nhiều nữa. Bản vương đến Hách Liên phủ, nói vậy, tướng quân chắc hẳn biết chuyện gì đi?". Hách Liên tướng quân cười gật đầu. "Vương gia đến đây tức có công sự, lão hủ nào có lý lẽ cản trở?". "Tốt." Vu Lạc Khải cao giọng kêu lên, lập tức mở miệng nói: "Phân phó đi xuống, lục soát Hách Liên phủ". - Hậu viện Hách Liên phủ, bên trong mật thất, Vu Lạc Vũ ba người đang ngồi trên bàn trà, các nàng không biết mấy ngày nay khi nào binh lính sẽ điều tra Hách Liên phủ, tuy gian mật thất này bí ẩn, nhưng cũng không thể nói là vạn phần bảo hiểm. Cho nên ba người tuy sắc mặt bình thản, nhưng thân thể lại rất căng thẳng. Thấy không khí lúng túng hồi lâu, Bùi Ngọc Nhi mở miệng nói với Vu Lạc Vũ: "Thân thể ngươi đã khá hơn chút nào không?". "Khôi phục khí lực một chút, nhưng công lực có lẽ còn phải chờ mấy ngày." Vu Lạc Vũ nói xong, đột nhiên nhớ tới cái gì, lập tức nói với Bùi Ngọc Nhi cùng Khôn Bát: "Ngày ấy các nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?". Bùi Ngọc Nhi lắc lắc đầu, ánh mắt cũng đồng dạng dò hỏi chuyển hướng Khôn Bát, rốt cuộc ngày ấy Khôn Bát đã xảy ra chuyện gì đâu? Khôn Bát ngẩng đầu, gặp Vu Lạc Vũ cùng Bùi Ngọc Nhi sắc mặt đều đang hỏi, cũng chỉ có thể mở miệng nói: "Ngày ấy giữa trưa, Niệm Tuyết giả đến phòng tìm ta, ta mở cửa vừa thấy nàng, liền cảm thấy có chút khác thường...". "Sau đó thì sao? Nói nhanh!" Khôn Bát nói đến chỗ này liền không nói nữa, cảm giác vặn vẹo nhăn nhó như cái cô nương, thật không quá giống nàng bình thường. Bùi Ngọc Nhi không dằn nổi, nàng ngày thường ghét nhất người nói chuyện chỉ nói một nửa. Bùi Ngọc Nhi thúc giục, Khôn Bát cuối cùng chỉ phải xấu hổ liếc mắt nhìn Vu Lạc Vũ một cái, mới có chút lắp bắp nói: "Bệ hạ e rằng đã biết cảm tình ta đối với Niệm Tuyết, nhưng Niệm Tuyết lại không ngay mặt đáp lại ta cái gì, ta với Niệm Tuyết cùng nhau hầu hạ bệ hạ hơn ba năm, nàng chưa bao giờ tới phòng ta nửa bước, cho nên đột nhiên nàng tới, ta liền cảm thấy có chỗ không đúng. Ta thấy trong tay nàng bưng đồ ăn trưa, liền để nàng tiến vào. Mà sau đó nàng đem đồ ăn đặt trên bàn, nói làm cho ta ăn. Chuyện này càng khiến ta cảm thấy kỳ quái, sau đó ta nghe ra thanh âm nàng tựa hồ so với bình thường khàn khàn rất nhiều, liền hỏi nàng làm sao vậy. Nàng nói chỉ là nhiễm phong hàn, không có chuyện gì. Vì thế ta liền để ý, nói vì nàng lấy chút thuốc, ai ngờ nàng không cho ta lấy thuốc, luôn nói ta nhanh ăn cơm, đây là nàng tự tay làm. Vì thế, ta liền nhận ra người này tất nhiên không phải Niệm Tuyết, vì không để người nà hoài nghi, ta bưng lên một chén canh, há to miệng uống vào, cũng là chỉ nuốt xuống một chút, quả nhiên canh vừa nuốt, độc tố liền phát tác, ta đem canh và máu cùng nhau phun ra, sau đó điểm trên người mấy đại yếu huyệt. Lúc này Vương Khuê phá cửa mà vào, ta cố gắng chống đỡ liều mạng với họ mấy chiêu, mới thoát ra khỏi cung, đi tìm tiểu chủ". Sau khi nghe xong, Vu Lạc Vũ âm nghiêm mặt gật đầu. "Hai Niệm Tuyết thật đúng là giống, thuật dịch dung sao?". Khôn Bát lắc đầu. "Hẳn là không phải, thuật dịch dung thuộc hạ có thể xem ra. Đánh giá hai người các nàng trưởng thành vốn đều giống nhau, chính là thanh âm có một chút khác biệt thôi". "Thế gian này, thật là có người lớn lên giống nhau, kì lạ." Bùi Ngọc Nhi kinh ngạc nói. Khôn Bát nhíu chặt mày, hỏi: "Bệ hạ... vậy Niệm Tuyết, nàng...". Vu Lạc Vũ vừa nghe, cách một lát sau, mới chậm rãi nói: "Dữ nhiều lành ít ..." Vu Lạc Vũ nói xong, nhất thời trong mật thất ba người không ai lên tiếng nữa, Vu Lạc Vũ cảm thấy đáng tiếc, nha hoàn theo hầu từ nhỏ, nói không còn là không còn. Bùi Ngọc Nhi cảm thấy đáng tiếc, cô nương tốt như vậy lại bị kẻ xấu làm hại. Còn Khôn Bát thì sao? Nàng sẽ có cảm giác gì, có lẽ nàng mới là người thống khổ nhất, từ đầu tới cuối nàng cũng chưa từng nhận được gì, lại là người từ đầu đến cuối khắc cốt minh tâm như vậy. Khôn Bát cắn chặt hàm răng, lại khống chế không được khóe mắt rơi lệ, mạnh mẽ vỗ mặt bàn, Khôn Bát khóc nức nở nói: "Ta sẽ trữ mạng báo thù cho ngươi, cũng sẽ làm được tất cả những thứ đã nói lúc trước." Lúc trước ta nói, ta đã nói yêu một người không nhất định phải cùng một chỗ, thiên nhân vĩnh cách cũng có thể! Hách Liên phủ rất lớn, Vương Khuê phái ước chừng trăm người đến lục soát, có thể thấy được bọn họ đối Hách Liên phủ hoài nghi rất lớn. Vu Lạc Khải cùng Hách Liên tướng quân đang ngồi ở trong đại sảnh ẩm trà, câu được câu không trò chuyện. Vu Lạc Khải ngầm suy nghĩ, chính là muốn từ bên trong lấy chút nhược điểm, nhưng dù làm gì Hách Liên tướng quân rốt cuộc cũng là người lăn lộn trên quan trường mấy chục năm, đối với câu hỏi Vu Lạc Khải, Hách Liên tướng quân hỏi gì đáp nấy, hơn nữa thái độ thành khẩn, làm cho người ta tìm không thấy chút nhược điểm. Hỏi đến cuối cùng, ngay cả Vu Lạc Khải đều cảm thấy vô kế khả thi, rốt cuộc chỉ phải dùng ánh mắt hỏi ý tứ Văn Duẫn. Văn Duẫn nhẹ lay động đầu, ý bảo hỏi nhiều vô ích. Vu Lạc Khải thế này mới từ bỏ ý đồ. Trong lúc nhất thời, phía trên đại sảnh lặng ngắt như tờ, sắc mặt Vu Lạc Khải thật không dễ coi. Ước chừng qua gần nửa canh giờ, Vương Khuê mới vội vàng vào đại sảnh. Chỉ thấy sắc mặt hắn ngưng trọng, thẳng đến bên người Vu Lạc Khải thì thầm một phen. Vu Lạc Khải sắc mặt đột biến, sau đó thẹn quá thành giận vỗ bàn, rống lớn: "Đều là một đám phế vật!". Vương Khuê hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống đất, hô to tha mạng. Văn Duẫn cũng liền nhíu mày, lại thủy chung không nói một câu. Hách Liên tướng quân vừa thấy tình thế này, tâm lập tức cũng buông lỏng, chỉ cần không tìm ra người, chuyện về sau liền dễ nói. Hách Liên tướng quân bất động thần sắc, đứng dậy cười nói: "Hách Liên gia ta đời đời vì Vu vương hiệu lực, lại như thế nào sẽ làm ra chuyện đại nghịch bất đạo, chứa chấp thích khách ở trong phủ như vậy. Hiện nay lục soát Vương gia cũng đã làm, vậy nên yên tâm đi." Nghe vậy, Vu Lạc Khải hừ một tiếng đột nhiên đứng lên, chỉ vào mặt Hách Liên tướng quân cả giận nói: "Toàn bộ Vu thành trừ ngươi ra, còn ai có thể có ai dám chứa chấp các nàng?". Hách Liên tướng quân dáng vẻ sợ hãi, vội vàng thở dài nói: "Vương gia nhưng chớ oan uổng người tốt, hôm nay lão hủ cũng thấy bức họa hai tên thích khách kia, lão hủ chưa bao giờ gặp qua, làm sao có thể giống như lời Vương gia nói?". "Ngươi cái lão thất phu, thật biết giả bộ hồ đồ, Vu Lạc.." Vu Lạc Khải nói còn chưa nói xong, đã bị Văn Duẫn lôi kéo. Văn Duẫn túm tay áo Vu Lạc Khải, lắc đầu ý bảo hắn đừng nói lỡ miệng. Vừa bị chặn lại, Vu Lạc Khải cũng kịp phản ứng ngừng miệng, trên hoàng bảng viết rất rõ ràng, Vu Lạc Vũ đã chết, hiện tại tuyệt đối không có khả năng lấy cớ vì Vu Lạc Vũ, nhận định các nàng đang ở Hách Liên phủ. Không có Vu Lạc Vũ, Khôn Bát cùng Bùi Ngọc Nhi đối Hách Liên tướng quân mà nói liền chính là người xa lạ. Nếu là người xa lạ liền càng không có lý do gì đi trợ giúp các nàng. Nhưng... Nhưng tất cả mọi người đều biết Vu Lạc Vũ nhất định được giấu ở bên trong Hách Liên phủ, hiện nay lại không thể vạch, chuyện này khiến Vu Lạc Khải thật lo lắng. Nên làm cái gì bây giờ? Vu Lạc Khải trừng mắt nhìn Văn Duẫn, ý bảo hắn nhanh nghĩ biện pháp. Văn Duẫn không để ý tới Vu Lạc Khải, nâng tay cung kính đối Hách Liên tướng quân, mỉm cười. "Vương gia cũng là sốt ruột bắt người, Hách Liên tướng quân chớ để trong lòng, hôm nay tra cũng tra rồi, nếu vẫn chưa tìm được thích khách, vậy chùng ta trước hết cáo lui". "Ha ha, Văn tướng có lễ, phối hợp Vương gia làm việc, lão hủ nghĩa bất dung từ*, nếu Vương gia vẫn chưa tra ra cái gì, lão hủ cũng an tâm". (*làm việc nghĩa chẳng từ) Văn Duẫn cũng tươi cười. "Vậy chúng ta cáo lui trước." "Mời!" Hách Liên tướng quân hướng mọi người đại sảnh làm một cái tư thế thỉnh. Vu Lạc Khải chưa từ bỏ ý định, nhìn nhìn Văn Duẫn, phát hiện hắn vẫn như không nhìn thấy, không khỏi cơn giận dữ. "Hừ." Vu Lạc Khải vung tay áo, đi trước ra đại sảnh. Chờ Vu Lạc Khải ra khỏi Hách Liên phủ, mới thẹn quá thành giận chỉ vào Văn Duẫn lớn tiếng nói: "Ngươi vừa rồi vì sao cứ thế mà đi? Vu Lạc Vũ rõ ràng được chứa chấp ở trong phủ Hách Liên, vì cái gì không bắt?". "Tra cũng đã tra, chúng ta vẫn không tìm được người, không phải sao. Huống hồ vừa rồi, ta nếu không ngăn trở, Vương gia ngươi có thể chọc đến đại họa. Mặc kệ Vu Lạc Vũ có phải bị giấu ở trong Hách Liên phủ hay không, nhưng trên hoàng bảng đã viết rõ, ngươi nếu nói ra tin tức Vu Lạc Vũ chưa chết, không phải là tự lấy đá đập chân mình sao?!". "Vậy làm sao bây giờ? Hay là giết cả nhà Hách Liên?". "Vạn vạn không thể!" Văn Duẫn vội vàng nói. "Hắn hiện tại mặc dù là dân chúng bình thường, tuy nhiên không thể công khai giết hắn. Chưa nói đến việc không có lý do, Vu quốc bao nhiêu binh lính đều là một tay hắn cầm ra, đến lúc đó khẳng định sẽ gây bạo động." "Vậy nếu không, chúng ta âm thầm diệt môn Hách Liên phủ?". "Cũng không được." Văn Duẫn xua tay. "Hiện tại vô luận như thế nào cũng không thể động một nhà của hắn, trong tay hắn có lệnh bài miễn tử của tiên vương, cả nhà một đêm bị giết, ngươi nhất định phải tra rõ việc này, cấp cái công đạo. Hiện tại ngươi sắp đăng cơ, còn có một đống lớn chuyện khó giải quyết chưa xử lý, không nên để họa vô đơn chí". "Vậy rốt cuộc nên làm thế nào cho phải? Biết rõ Vu Lạc Vũ đang giấu ở Hách Liên phủ, chẳng lẽ chúng ta cứ thế mà nhìn sao?" Vu Lạc Khải vẻ mặt phiền táo, Vu Lạc Vũ không trừ, hắn thật sự không yên tâm. Văn Duẫn đem ánh mắt ra xa, làm như đang trầm tư, cách một lát sau mới nói: "Lấy sự hiểu biết của ta với Vu Lạc Vũ, nàng nhất định sẽ không ở Hách Liên phủ lâu liên lụy cữu cữu của mình, chúng ta liền bí mật chờ ngoài phủ, đợi nàng chui đầu vào lưới." 7/N
|
Chương 95
Đưa mắt nhìn đám người Vu Lạc Khải ầm ầm ra khỏi Hách Liên phủ, Hách Liên tướng quân mới thở phào nhẹ nhõm, trận đọ sức đầu tiên rốt cuộc đã kết thúc. Bởi vì không quá yên tâm, sợ Vu Lạc Khải lại dùng chiêu hồi mã thương, Hách Liên tướng quân có ý dùng bữa xong mới vội vã chạy đến mật thất. Lúc cánh cửa mật thất chuyển động, ba người Vu Lạc Vũ đều nín thở ngưng thần, tay đặt trên vũ khí, đến khi thấy rõ người đến là Hách Liên tướng quân mới thở phào nhẹ nhõm. "Bên ngoài thế nào?" Vu Lạc tiến đến hỏi. Sắc mặt Hách Liên tướng quân có chút nặng nề. "Trưa nay tiểu vương gia đã phái người lục soát Hách Liên phủ, bây giờ đã đi rồi. Nhưng nhìn tình huống lúc đó, lão hủ đoán rằng bọn họ nhất định sẽ còn lục soát nữa. Mấy người người trong đó đều vẫn chưa đủ năng lực, duy chỉ có Văn Duẫn...ai..." Hách Liên tướng quân thở dài một tiếng, tên Văn Duẫn đó e là không dễ đối phó, người này lòng dạ thâm sâu, lại giỏi tâm kế, khó giải quyết a. Nhắc đến Văn Duẫn, mọi người đều im lặng. Vu Lạc Vũ cau mày, toàn bộ buổi trưa, Vu Lạc Vũ đều nghĩ đến Văn Duẫn, có Văn Duẫn, Vu Lạc Vũ luôn cảm thấy như có cái gai sau lưng vậy, Văn Duẫn quá mạnh mẽ. Bất luận thế nào, làm gì, đầu tiên phải trừ được Văn Duẫn, nhưng vấn đề là làm sao có thể diệt trừ hắn chứ? "Bệ hạ, theo lão hủ thấy, ngài vẫn nên hạ mình ở nơi này vài ngày đi, chờ đến khi bên ngoài an toàn, ngài mới đi ra." "Ân." Vu Lạc Vũ gật đầu. Không nói thêm gì nữa, Hách Liên tương quân vừa thấy thế, liền cũng quỳ an lui xuống. Sau khi Hách Liên tướng quân rời đi, Bùi Ngọc Nhi lại ngồi trở lại, nói với Vu Lạc Vũ. "Văn Duẫn bọn họ nhất định sẽ nghĩ đến chúng ta đang nấp trong phủ, hắn không giết ngươi sẽ không an lòng, tất nhiên sẽ ngày ngày lục soát, cũng chẳng biết là đến khi nào?" "Bọn họ sẽ không vào phủ lục soát lần nữa." Vu Lạc Vũ khẳng định. "Cái gì?" Bùi Ngọc Nhi kinh ngạc. "Làm sao ngươi biết?" "Văn Duẫn thận trọng, tâm cơ lại thâm sâu, có một số việc xác xuất một nửa, hắn nguyện ý đánh một trận, có một số việc hắn không nắm chắc, tất nhiên sẽ không đi làm. Nếu lần đầu lục soát không thấy tung tích chúng ta, vậy lần hai, lần ba tất nhiên cũng sẽ như vậy, sao hắn có thể lãng phí binh lực hao tổn với chúng ta chứ." "Vậy ý ngươi là hắn cứ vậy mà rút lui sao?" "Không, hắn đang đợi chúng ta đi ra ngoài." "Làm sao người biết?" Bùi Ngọc nhi nói. "Bởi vì ta hiểu hắn, giống như hắn hiểu ta nhất định sẽ đi ra ngoài vậy." Vu Lạc Vũ vừa nói xong, lập tức liền nhận ra Bùi Ngọc Nhi có chỗ không đúng, giương mắt nhìn lên, thì ra nha đầu này đang ở đằng kia liếc mắt nhìn mình chằm chằm, Vu Lạc Vũ thầm buồn cười, bình giấm chua Bùi Ngọc Nhi này, lúc nào cũng có thể bay hương. Vu Lạc Vũ đặt tay lên mu bàn tay của Bùi Ngọc Nhi, dụ dỗ. "Được rồi được rồi, giấm chua này nàng cũng ăn sao. Ta cùng hắn đã quen biết nhiều năm, huống chi trong triều hắn làm việc thẳng thắn dứt khoát. Cho nên ta cũng có chút hiểu biết rõ, tất nhiên sẽ đoán được hắn sẽ làm gì." "Vậy sao hắn lại hiểu rõ ngươi?" Bùi Ngọc Nhi bĩu môi nói, trong lòng vẫn có chút khó chịu. "Không, có lẽ hắn không hoàn toàn hiểu ta. Hắn cảm thấy ta sẽ rời khỏi Hách Liên phủ là bởi vì ta sẽ quan tâm đến một nhà cữu cữu, dẫu sao trong hoàng thất, cùng ta có quan hệ huyết mạch chỉ có hoàng tổ mẫu cùng cữu cữu, mà hoàng tổ mẫu lại đối với ta như vậy, cho nên hắn cho là ta nhất định sẽ bảo toàn một nhà cữu cữu." "Vậy rốt cuộc ngươi có xuất phủ không?" Bùi Ngọc Nhi lo lắng hỏi, nghe nàng nói nhiều như vậy, cảm giác đi ra cũng không đúng mà ở lại cũng không đúng, thật là gấp chết người a. Vu Lạc Vũ nhếch mép cười. "Ra!"
Ba ngày sau, buổi lễ đăng cơ của Vu Lạc Khải diễn ra bình thường, toàn bộ quá trình đều khí thế bàng bạc, trên quảng trường văn võ bá quan, binh mã tướng sĩ trùng trùng. Thật có thể nói là hùng vĩ, trăm họ ngoài cung cũng đầy tiếng pháo tre, trên đường người ngựa như nước, hoan nghênh tân Vu vương mới của họ. Nhưng mà, lễ đăng cơ vừa kết thúc, Vương Khuê liền vội vội vàng vàng chạy đến bên người Vu Lạc Khải, lặng lẽ rỉ tai một phen. Vu Lạc Khải bất động thanh sắc nghe xong, thấp giọng hỏi: "Xác định là bọn chúng sao?" "Vâng, Khôn Bát đánh xe, Vu Lạc Vũ cùng Bùi Ngọc Nhi che mặt ngồi trong xe, hình thể đều rất giống. Toàn bộ lính thủ thành đều bị giết sạch, hiện giờ bọn chúng đã chạy khỏi thành rồi." Vu Lạc Khải gật đầu. Khá lắm Vu Lạc Vũ, thật là thông minh. Chọn vào ngày mình đăng cơ rối loạn nhất để chạy khỏi thành, có điều hiện giờ mình cũng không dễ bị ức hiếp như vậy. "Đuổi theo! Một tên cũng không lưu!" "Thần lĩnh mệnh!" Vương Khuê lui xuống, Vu Lạc Khải lại tiến đến Hoàng Triều điện, tất cả những người trên quảng trường đều đã tản đi, nên vui đều đã vui, nên đến Vong Ưu cung cũng đã đến. Vào Hoàng Triều điện, Vu Lạc Khải đi thẳng đến long ỷ, cái thời khắc hắn ngồi lên đó, có một loại tâm tình kích động khó nói nên lời, bao nhiêu ngày đêm, hắn nằm mơ cũng muốn ngồi lên vị trí này, hiện giờ! Ngay từ hôm nay, hắn đã có thể đạt được ý nguyện. Hơn nữa, hắn sẽ bắt được Vu Lạc Vũ, sau đó sẽ giết nàng ta! Báo thù cho cha mẹ, khiến hắn có thể không còn vô ưu không lo. "Ha ha ha ha...." Nghĩ đến đây, Vu Lạc Khải không khỏi cười lớn, từ nay về sau hắn chính là vương! Hắn muốn ai chết thì người đó phải chết, hắn không cần tiếp tục ở khối đất phong Lỗ Dương chật hẹp kia, chính thất của hắn sẽ là vương hậu, nữ nhi của hắn sẽ là công chúa, và hắn mới là người xứng đáng với ngôi vua nhất. "Bệ hạ." Đương lúc Vu Lạc Khải rơi vào ảo tưởng của mình, một thanh âm tao nhã lịch sự vang lên, Vu Lạc Khải nâng mắt lên nhìn, thì ra chính là đại công thần Văn Duẫn của hắn. Vu Lạc Khải bật cười lớn, vui vẻ nói: "Văn Duẫn tại sao không đến Vong Ưu cung? Tiệc rượu sắp bắt đầu rồi." Văn Duẫn chắp tay. "Vi thần vừa thấy Văn Khuê thì thầm gì đó với bệ hạ, không biết là có tin tức gì." Vu Lạc Khải cười lớn, gật đầu, tán dương nhìn Văn Duẫn. "Vẫn là Văn Duẫn thông minh a, ba người bọn chúng hôm nay quả nhiên liều chết chạy ra ngoài thành, cô vương đã phái người ra ngoài thành bắt các nàng rồi." Vừa nghe được lời ấy, lòng Văn Duẫn lộp bộp một cái, gấp rút hỏi: "Không biết bệ hạ chuẩn bị xử trí như thế nào?" "Dĩ nhiên là giết!" Văn Duẫn cả kinh. "Bệ hạ từng quên hứa hẹn lúc đầu với vi thần sao?" Hắn phải ngờ đến sẽ có một khắc như vậy, Vu Lạc Vũ đối với Vu Lạc Khải chính là cái gai trong mắt, đâm vào thịt. May là mình có mặt ở đây, nếu không Vu Lạc Khải nhất định sẽ tiền trảm hậu tấu. Nghe vậy, khuôn mặt đầy tươi cười của Vu Lạc Khải trong nháy mắt lạnh xuống. "Cô vương nhớ, nhưng ngươi cũng biết sự tồn tại của nàng đối với cô vương là thế nào. Huống chi ban đầu ngươi cũng đã nói sẽ mang nàng ta đến đất phong, cô vương mới khai ân miễn nàng không chết, nhưng là ngươi xem! Vu Lạc Vũ nàng ta có nơi nào lĩnh ý tốt của ngươi? Nàng ta sẽ không đi theo ngươi, cho nên cô vương nhất thiết phải giết nàng!" "Bệ hạ!!!" Văn Duẫn lớn tiếng gầm lên. "Ngài không thể nói không giữ lời như vậy, tương trợ ngài đến ngôi vương của Vu Lạc Vũ chính là điều kiện. Chỉ cần ngài hạ lệnh không giết nàng, vi thần đảm bảo, nhất định sẽ mang nàng rời xa Vu Thành, từ đây sẽ không bước vào nửa bước!" "Im miệng!" Vu Lạc Khải vỗ bàn, sắc mặt dữ tợn. "Thế nào? Ngươi muốn uy hiếp cô vương? Chưa từng có kẻ nào dám làm như vậy! Cô vương cho ngươi biết, cô vương nhất định sẽ giết Vu Lạc Vũ! Đừng quên, cô vương bây giờ mới là Vu vương, thức thời thì liền ngoan ngoãn làm Thừa tướng của ngươi! Nếu không ngay cả ngươi, cô vương cũng sẽ tru diệt!" Sững sờ đứng nguyên tại chỗ, khuôn mặt kéo căng đến cứng ngắc, Văn Duẫn hối hận, nhưng hết thảy đã thành kết cục đã định. Trong mắt có không cam, có tức giận nhưng cuối cùng chỉ hóa thành sự bình tĩnh. "Vi thần cáo lui." Văn Duẫn nhàn nhạt nói, sãi bước ra khỏi Hoàng Triều điện. Hắn sẽ chờ, chờ xem Vu vương Vu Lạc Khải có thể ngồi ở vương vị đến khi nào! Không tham gia tiệc rượu vô dụng cái gì nữa, Văn Duẫn một đường lảo đảo trở về Văn Tướng phủ, uống hết vò rượu này đến vò rượu khác, đến tận khi màn đêm buông uống. Một mũi tên xuyên phá cửa sổ đánh vỡ màn đêm tĩnh mật. Đầu óc vốn còn đang mơ hồ của Văn Duẫn lập tức thanh tĩnh, cất bước đi đến cạnh cột trụ tử đàn, Văn Duẫn rút mũi tên ra, tháo bỏ miếng vải được cột trên đó, mở ra xem, nét chữ sạch sẽ chỉnh tề lọt vào mi mắt. 'Tước sơn, ngoại thành' Bốn chữ tuy ngắn nhưng có thể nháy mắt khiến Văn Duẫn an tâm. Đây là chữ của Vu Lạc Vũ. Vội vàng chuẩn bị một chút, Văn Duẫn lập tức phóng ngựa ra khỏi thành đến nơi hẹn. Bên ngoài thành lúc này tối đen, duỗi tay không thấy năm ngón, trên đỉnh Tước sơn gió như gào thét. Vừa đến nơi, Văn Duẫn liền thấy thân ảnh một người đơn độc đứng trên đỉnh núi trống trải, không cần phải nói, người nọ tất nhiên là Vu Lạc Vũ. Nàng một thân nam trang, anh tư hiên ngang, tuy là nữ tử nhưng vẫn ẩn chứa một loại uy nghi bên trong, đến lúc này, Văn Duẫn mới rõ ràng, nàng mới thật sự là Vu vương, là người khác không thể thay thế được. "Ngươi đã đến." Vu Lạc Vũ mở miệng,vẫn đưa lưng về phía Văn Duẫn. "Ân, ta đã đến." Vu Lạc Vũ xoay người, ánh mắt có chút dò xét nhìn hắn. "Ngươi đã biết là ta, sao lại còn đến, chẳng lẽ không rõ ta tìm người làm gì sao?" "Biết rõ, cũng bởi vì biết cho nên ta mới đến, cũng phải có kết thúc rồi." Vu Lạc Vũ bật cười. "Sao vậy, nhìn dáng vẻ này của ngươi là đã cảm thấy hối hận sao?" "Đúng nhưng cũng không đúng, đối với nàng, ta không hối hận, đây là lần đầu tiên, dù biết cơ hội mong manh nhưng ta vẫn muốn đánh cược một phen. Nhưng đối với việc trợ giúp Vu Lạc Khải, ta hối hận, có lẽ vì có cảm tình mà sẽ trở nên hồ đồ bất kham, ta sớm nên nghĩ đến, Vu Lạc Khải sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng, nhưng ta vẫn không từ bỏ ý định mà ôm một tia may mắn, ta đã quá xem trọng bản thân, nhưng đến khi nhìn lại mới phát hiện, mình chỉ như một con kiến hôi. Thật xin lỗi, mấy ngày nay đã khiến nàng chịu cực khổ, những thứ này là ta thiếu nàng." Văn Duẫn nói xong, đã đi đến trước mặt Vu Lạc Vũ. Lần này đến lượt Vu Lạc Vũ kinh ngạc, nàng vốn tưởng rằng, hôm nay nhất định sẽ xảy ra một phen tác chiến, nhưng không ngờ rằng, xem ý của Văn Duẫn... "Ngươi....không định giúp Vu Lạc Khải?" "Giúp hắn? Ha ha ha..." Văn Duẫn cười khổ. "Cho dù ta có giúp hắn, cũng chỉ xem hắn như con cờ thôi. Nhưng không nghĩ đến đùa với lửa trái lại làm mình bị thương." Văn Duẫn than thở. "Không giúp nữa, không có ta, hắn sẽ không chịu nổi một kích." Bàn tay cầm kiếm cứng nhắc. Có giết hắn hay không? Vu Lạc Vũ có chút mềm lòng, có chút không biết làm sao, hắn làm mọi thứ cũng chỉ là muốn cùng Vu Lạc Vũ một chỗ, nên bàn đúng sai thế nào đây chứ? Đương lúc Vu Lạc Vũ không biết nên lựa chọn như thế nào, Văn Duẫn lại lên tiếng. "Trước khi kết thúc tất cả, có thể thẳng thắn nói với ta, nàng có từng thích ta hay không?" "Chưa từng." "Ha ha ha..." Văn Duẫn cười, chợt nắm lấy bàn tay cầm kiếm của Vu Lạc Vũ nâng lên, sau đó đâm thẳng vào bụng mình, kiếm đâm thấu thân, sắc mặt Văn Duẫn cứng đờ, gân xanh hiện đầy trán, nhưng hắn vẫn nén đau, hướng về phía Vu Lạc Vũ cười nói. "Không ngờ rằng, người như ta, rốt cuộc cũng không sánh bằng một nữ tử. Có điều..." Văn Duẫn ho khan một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi. "Chết ở dưới kiếm của nàng cũng đáng." Nhìn Văn Duẫn ngã xuống, lại nhìn máu tươi trên tay phải, Vu Lạc Vũ có chút đau, nhưng càng nhiều vẫn là thư thái, có lẽ đây là kết cục tốt nhất, ngươi vì bản thân phạm vào tội nghiệt mà trả giá, mà trong lòng ta ít nhiều cũng sẽ lưu lại chút vị trí của ngươi.
|
Chương 96
Nhảy vào hậu viện Hách Liên phủ, Vu Lạc Vũ thấy ánh nến ngụ ở nội điện vẫn sáng. Trong lòng một trận lo lắng, xem ra chính mình không trở về, Ngọc Nhi định trắng đêm không ngủ. Vừa nhẹ tay đẩy ra cửa phòng, cả người Bùi Ngọc Nhi liền sa vào cái ôm của Vu Lạc Vũ. "Ta đã trở về.." Vu Lạc Vũ vỗ nhẹ lưng Bùi Ngọc Nhi, trấn an. "Sao ngươi đi lâu như vậy, ta còn tưởng rằng ngươi..." "Tốt lắm, giờ không phải là không có chuyện gì sao?" Vu Lạc Vũ nhéo nhéo mũi Bùi Ngọc Nhi, sủng nịch nói. "Đúng rồi, Văn Duẫn hắn thế nào?". Nghe vậy, ý cười của Vu Lạc Vũ dần dần ẩn xuống. "Văn Duẫn đã chết." Vu Lạc Vũ đã trở lại, Văn Duẫn tất nhiên phải chết, nhưng khi nghe được Văn Duẫn chết, Bùi Ngọc Nhi vẫn cảm thấy kinh ngạc, Bùi Ngọc Nhi mặc dù không cùng Văn Duẫn từng có tiếp xúc, nhưng ở tại trong cung một năm, theo như lời các cung nhân Văn tướng, còn là bí mật quân sư Văn tướng, sẽ chết dễ dàng như vậy sao? Bùi Ngọc Nhi biết, hắn có lẽ cam tâm tình nguyện chết, dù sao hắn chỉ muốn có được Vu Lạc Vũ, một người như vậy, rốt cuộc là xấu hay tốt, sau khi chết có nên tiếc thương hay không đây? Bùi Ngọc Nhi ổn định tâm tư, không cho chính mình suy nghĩ nhiều như vậy, dù sao hiện tại đại cục làm trọng, Văn Duẫn nhất định phải chết. Vu Lạc Vũ gặp Bùi Ngọc Nhi không nói lời nào, liền hỏi: "Cữu cữu đã trở lại sao?". "Vẫn chưa, mấy ngày nay hắn nhất định rất bận, tướng quân không biết người nào trong triều đã quy thuận Vu Lạc Khải, cho nên tướng quân chỉ phải trước tiên tìm vài vị tướng quân cùng hắn giao tình tốt." Vu Lạc Vũ gật đầu, hiện nay cũng chỉ có biện pháp này. "Vậy Khôn Bát đâu? Có tin tức gì?". Bùi Ngọc Nhi lắc đầu. "Cũng không có tin tức". "Không có tin tức đó là tin tức tốt nhất." Hiện tại các kế hoạch đều khẩn cấp tiến hành, ngày đó một phong thư của Vu Lạc Vũ, giao cho Khôn Bát, bảo nàng mang theo hai cái nha hoàn trong Hách Liên phủ giết ra khỏi thành, tương kế tựu kế, làm cho Vu Lạc Khải nghĩ Vu Lạc Vũ trốn ra Hách Liên phủ. Thứ hai, sau khi ra khỏi thành, Khôn Bát một mình đi đến Diệu Nghiêm, ngày đó lời Vưu Lăng Vi nói, Vu Lạc Vũ còn nhớ rõ. "Ngày khác gặp nạn, ta tất trợ giúp ngươi một tay". Trong tay Vu Lạc Khải tuy chỉ có nửa khối hổ phù, nhưng hôm nay hắn đã là vương, mặc kệ như thế nào, ngươi trong triều quy thuận hắn nhất định không phải số ít. Hiện nay Văn Duẫn cũng vừa chết, đối Vu Lạc Vũ mà nói, phần thắng liền lớn thêm không ít. Nay Vu Lạc Vũ chỉ cần đợi đại quân Diệu Nghiêm đến, lại có chút ít quyền quý trong triều giúp đỡ, như vậy việc đoạt lại vương vị, nhất định ngay trong tầm tay! Khoảng gần giờ tý*, Hách Liên tướng quân vội vàng hồi phủ, trước tiên hắn liền đi gặp Vu Lạc Vũ. (*từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng) "Thế nào?" Vu Lạc Vũ mở miệng nói. "Bẩm bệ hạ, lão hủ ấn ý tứ bệ hạ đi tìm Tiền Lương, hắn đã đồng ý nhất định sẽ trợ bệ hạ đoạt lại vương vị, cũng đồng lão hủ cùng nhau bí mật khuyên bảo đại thần trong triều." "Tốt." Vu Lạc Vũ gật đầu. "Làm tốt lắm." "Còn có hoàng cung bên kia đã truyền ra tin tức, nói là thích khách đã bắt được, hiện đã bỏ mình." "Tốt!" Vu Lạc Vũ khóe miệng mang cười, lợi thế lại nhiều một phần. Ấn theo kế hoạch ngày đó, Khôn Bát cưỡi ngựa mang theo hai gã nha hoàn Hách Liên phủ ra khỏi thành, đợi cho quan binh sắp sửa đuổi theo là lúc, liền vô ý cưỡi ngựa đến bên vách núi, trượt chân rơi xuống. Mặc kệ Vu Lạc Khải có hạ lệnh lục soát núi hay không, này đều cho Vu Lạc Vũ thời gian làm đủ chuyện. - Mấy ngày kế tiếp, ở Vu thành, trong tối ngoài sáng đã xảy ra không ít chuyện. Văn Duẫn chết, Vu Lạc Khải không đau không ngứa, mục đích của hắn đã đạt được, nhiều một người biết quá khứ của hắn lại thêm một phần nguy hiểm, hiện tại hắn chết rồi cũng bớt cho Vu Lạc Khải động thủ. Sau đó, tất cả thê, thiếp của Vu Lạc Khải đã theo Lỗ Dương đến Vu thành, nên phong thì phong, nên ban thưởng thì ban, vàng bạc châu báu một hòm lại một hòm đưa ra bên ngoài. Hôm nay Vu Lạc Vũ rơi xuống vách núi, ngay cả thi cốt cũng không tìm thấy, hắn còn có chuyện gì mà không thể vô tư đây?! Mà mặt khác, Hách Liên tướng quân cùng Tiền Lương đã bí mật tiến hành tất cả, đầu tiên chính là tiến hành thu phục chính là bộ binh. Vương Khuê cùng Xương Kiện, hai viên đại tướng trong triều này vạn vạn không thể động vào, cho nên Hách Liên tướng quân từ trước đã có uy vọng trong triều, bí mật đem Hàn Giáo úy* thu biên. Hách Liên tướng quân ra yêu cầu không nhiều lắm, chỉ cần đến lúc đó hắn đem tin tức quân đội Diệu Nghiêm tiến vào Vu quốc ngăn trở lại là được. (*Một chức quan.) Tiếp theo là Tiền Lương, hắn là Hộ Bộ Thị Lang, mấy ngày nay Vu Lạc Khải tiêu xài tiền tài, vàng bạc ra ngoài. Vu Lạc Khải chẳng quan tâm, nhưng nhất bút nhất trướng, Tiền Lương lại tính toán rành mạch, về phần này đến tột cùng có bao nhiêu 'rõ ràng', vậy cũng bằng Tiền Lương nói. Nhiều vàng bạc bởi vì quan hệ của Vu Lạc Khải mà trắng trợn vận xuất cung, ngay sau đó toàn bộ đều đến trong Hách Liên phủ. Từ khi Vu Lạc Khải bắt đầu đăng cơ, ngắn ngủn không đến tám ngày, liền nổi lên dân oán. Tiền Lương báo lên, quốc khố gần như trống không, nếu lại tiếp tục như vậy, căn bản không thể duy trì toàn bộ Vu quốc. Cái gì? Vu Lạc Khải lúc này giận dữ, mình mới làm vương vài ngày? Như thế nào lại nguy hiểm đến sắp diệt quốc? Vu Lạc Khải suy tư một lát, liền vung lên, tăng thuế! Tăng thuế, thật đáng cười Vu Lạc Khải, bách tính oán giận, khi Vu Lạc Vũ còn tại vị, thu thuế vừa phải, nhà nhà mặc dù không nói mỗi ngày thịt cá, tuy nhiên sẽ không đói chết ở nhà. Nhưng tân vương vừa đăng cơ, thuế thu so với trước kia nhiều hơn gấp đôi! Đây là có muốn người ta sinh sống hay không? Dân gian bắt đầu oán giận! Vu Lạc Vũ ở trong phủ Hách Liên cười nghe Tiền Lương bẩm báo từ đầu đến cuối. Vu Lạc Vũ biết rõ ràng, vương vị này Vu Lạc Khải làm không được bao lâu. Dân tâm rất trọng yếu, nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền, hắn Vu Lạc Khải không coi trọng dân, như vậy, sẽ có một ngày hắn nhất định sẽ ngã ngay tại đây. "Khôn Bát đi đến đâu rồi?" Vu Lạc Vũ mở miệng nói, mấy ngày trước đây Khôn Bát truyền thư đến, Vưu Lăng Vi đã đồng ý giúp Vu Lạc Vũ một tay, hiện nay đang suất lĩnh năm vạn đại quân tự mình tiến đến Vu quốc. "Hồi bệ hạ, theo địa phương bẩm báo, đại quân Diệu Nghiêm hôm qua đã tới Yển thành, ấn cước bộ hiện nay tính toán, tin tưởng chưa đến năm ngày, đại quân Diệu Nghiêm sẽ đến Vu thành." Hách Liên tướng quân chắp tay, đem tình huống đại quân Diệu Nghiêm trước mắt, nhất nhất bẩm báo. "Ân." Vu Lạc Vũ vừa lòng gật đầu "Lệnh Hách Liên Huân làm đại tướng quân, đến lúc đó binh mã Diệu Nghiêm vừa đến, liền trực tiếp công kích hoàng cung, đem loạn thần tặc tử Vu Lạc Khải bắt được tru diệt!".
Năm ngày sau, đại quân Diệu Nghiêm quả nhiên đúng thời gian tiến sát Vu thành, thủ vệ cửa thành chưa nhận được tin tức, bất ngờ không kịp phòng, binh sĩ Diệu Nghiêm tiến công dũng mãnh vô địch, binh lính Vu thành còn chưa đóng cửa thành, đại quân Diệu Nghiêm đã tiến vào trong. Đại quân Diệu Nghiêm vừa tiến vào trong thành, toàn bộ Vu thành như rơi vào hỗn loạn, dân chúng không biết xảy ra chuyện gì, còn tưởng rằng người Diệu Nghiêm lại công kích Vu quốc, trong lúc nhất thời bách tính Vu thành sợ hãi, loạn thành một đoàn. Thế nhưng, sau khi hốt hoảng qua đi, dân chúng Vu thành liền kinh ngạc cùng kỳ quái. Người Diệu Nghiêm vào thành, hoặc giết binh lính thủ thành, hoặc giết tuần thú binh lính trong thành, cũng chưa từng lạm sát một người dân Vu thành nào, thậm chí quầy hàng bày ra bên trong Vu thành, người Diệu Nghiêm có thể không phá hư liền không phá hư. Những hành động này ngoại trừ làm cho dân chúng kinh ngạc, vẫn là kinh ngạc. Nhưng, càng khiến người ta kinh ngạc hơn còn ở phía sau, binh sĩ Diệu Nghiêm tiến đến gần Hách Liên phủ liền không ai bước lên nửa bước, dân chúng rối rít ra khỏi nhà dừng chân quan sát. Sau đó không lâu, đại môn Hách Liên phủ đang đóng chặt đột nhiên mở ra, từ trong đi ra là Hách Liên đại tướng quân, ngay sau đó mặc long bào, mặt uy nghi, Vu Lạc Vũ! Dân chúng kinh ngạc, sửng sốt, đứng ở tại chỗ không biết làm sao, thế này là có chuyện gì? Trên hoàng bảng không phải đã viết Vu vương của bọn họ, Lạc đế đã táng thân biển lửa sao? Vậy hiện giờ từ trong phủ Hách Liên đi ra, lại là người nào? Không phải Lạc đế sao? Nhưng người đi ra rõ ràng là Lạc đế, nhất cử nhất động của nàng, uy nghiêm đế vương của nàng, không một cái nào không thể hiện ra nàng chính là Vu vương, Lạc đế! Trên đường lớn một mảnh im lặng có thể nghe được tiếng châm rơi, không biết là ai đột nhiên hô lớn "Bệ hạ vạn tuế!". Một câu hô hào này khiến cho dân chúng trên đường tựa như vừa tỉnh mộng, tất cả trăm họ vì vậy mới kịp phản ứng, bọn họ vội vàng quỳ xuống đất, hô lớn: "Bệ hạ vạn tuế, bệ hạ vạn tuế!". Vu Lạc Vũ khóe miệng bất động thanh sắc nhếch, sãi bước đi đến ngồi trên con ngựa mà binh lính mang đến, rồi sau đó, Bùi Ngọc Nhi, Hách Liên tướng quân, cùng với Hách Liên Huân cũng lên ngựa. Tất cả mọi người đều chờ xuất phát, Vu Lạc Vũ cao giọng nói: "Mọi người theo cô vương tiến cung, đem loạn thần tặc tử Vu Lạc Khải bắt lại!". Thanh âm cao vút, không thể nghi ngờ đều làm cho mọi người nhiệt huyết sôi trào lên! Dân chúng thế này mới hiểu được, Lạc đế không chết, thì ra là do Vu vương hiện tại soán vị! Nhận thức đến đây, dân chúng lại càng phẫn nộ! Bọn họ vốn đã bất mãn với việc tăng thuế của Vu Lạc Khải, hiện nay Vu Lạc Vũ nói rõ tất cả, đối với Vu Lạc Khải mà nói không thể nghi ngờ là càng họa ập trùng trùng. Vu Lạc Vũ cưỡi ngựa đi trước, dân chúng đều rối rít kêu la nhường đường. Hôm nay Vu Lạc Vũ nắm chắc thắng lợi, mặc dù không có quân đội Diệu Nghiêm duy trì, nàng nhất định cũng có thể đoạt lại vương vị. Vu Lạc Khải hao hết tâm tư ngồi trên vương vị, nhưng cũng ngồi không được lâu, bởi vì hắn không biết một đạo lý, đó là đắc dân tâm giả đắc thiên hạ*! (*Người được lòng dân sẽ có được thiên hạ.) Khí thế hừng hực hướng đến hoàng cung, toàn bộ Vu thành chật như nêm cối, ruồi bọ bay không lọt nửa con. Vu Lạc Vũ cưỡi ngựa ở trước nhất, ngay phía sau nàng là Hách Liên tướng quân cùng với tướng sĩ quy thuận Vu quốc, theo sau mới là Vưu Lăng Vi cùng đại quân Diệu Nghiêm nàng mang đến. Đại quân Diệu Nghiêm vào thành một vạn, còn lại bốn vạn ở ngoài thành hạ trại chờ, hôm nay dù Vu Lạc Khải có thể may mắn chạy thoát khỏi cung, hắn tuyệt đối cũng trốn không thoát khỏi thành! Đại quân đi tới trước cửa cung, nơi đó đã tập kết ba đội binh mã, do Vương Khuê suất lĩnh. Vu Lạc Vũ híp mắt, xem ra ở trong cung, Vu Lạc Khải đã biết tất cả, nhưng dù vậy thì sao? Giờ phút này hắn đã là cá nằm trên thớt, mặc người chém giết. Vu Lạc Vũ dừng lại cước bộ, nói với Vương Khuê. "Nay mọi việc đều đã sáng tỏ, ngươi vẫn vì Vu Lạc Khải bán mạng?". Vương Khuê hừ lạnh một tiếng, không để ý tới Vu Lạc Vũ, vung tay lên, hô lớn: "Người này giả mạo tiên đế, ý đồ điên đảo non sông ta, là binh sĩ Vu quốc, liền giết cho ta, giết người này có thưởng thật lớn!". Lại không tưởng, Vương Khuê nói xong, binh lính phía sau hắn còn chưa có động tác gì, nhưng dân chúng theo tới phía sau Vu Lạc Vũ liền đã hô lớn: "Giết tặc tử, Lạc đế vạn tuế! Giết tặc tử, Lạc đế vạn tuế!". Thanh âm bách tính toàn thanh vang vọng, Vu Lạc Vũ cười nhìn Vương Khuê, mà Vương Khuê bên kia lại bắt đầu trở nên hoảng loạn, hắn hốt hoảng nhìn về phía sau, thấy binh lính không có ai động đậy, hắn lại càng lo lắng hét lớn: "Còn thất thần làm gì, không mau đi giết nàng!". Vu Lạc Vũ hừ lạnh một tiếng, từ trong ngực lấy ra hổ phù, cao giọng: "Trong tay Xương Kiện có nửa khối hổ phù, các ngươi có từng gặp qua trong tay Vu Lạc Khải cầm nửa khối hổ phù khác không?!" Vu Lạc Vũ vừa nói xong, ngữ khí đế vương áp bách thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn. Bất kể là Vương Khuê, hoặc là binh lính phía sau hắn rõ ràng đã hoảng hồn. Chỉ trong chớp mắt, binh lính đều rối rít buông vũ khí, hô lớn vạn tuế. Vương Khuê phẫn nộ nhìn chung quanh, nhưng cũng là không cách nào, được làm vua thua làm giặc, đây là kết cục thảm hại mà hắn phải nếm. "Đem nghịch thần Vương Khuê kéo xuống, trảm!" Vu Lạc Vũ nói xong, dừng một chút, tiếp theo hô lớn: "Theo cô vương vào cung!". "Giết! Giết! Giết!" tất cả binh lính phía sau Vu Lạc Vũ, vô luận Vu quốc hay Diệu Nghiêm, đều cao giọng quát to. Giờ phút này quả nhiên là thiên quân vạn mã, khí nuốt núi sông! >7O
|
Chương 97
Vào hoàng cung, Vu Lạc Vũ mang theo binh mã tản ra khắp nơi, tìm tung tích Vu Lạc Khải. Còn nàng chính là dẫn binh mã của Vu Quốc thẳng tiến vào Hoàng Triều điện, dọc theo đường đi, binh lĩnh trung thành với Vu Lạc Khải tấn công đến, Vu Lạc Vũ suất lĩnh binh mã đem bọn họ giết toàn bộ. Nhưng có nhiều binh lính vẫn chẳng hay biết gì, bọn họ không hề biết Vu Lạc Vũ còn sống, chẳng qua chỉ tuân theo chỉ thị cấp trên. Đối với điểm này, Vu Lạc Vũ có thể hiểu được, cho nên tất cả những binh lính nguyện ý đầu hàng, Vu Lạc Vũ đều khai ân không giết. Một đường đi đến Hoàng Triều điện, Vu Lạc Khải cũng không ở đây. Vu Lạc Vũ trực tiếp đi lên long giai, ngôi lên vương vị, nàng nhìn Bùi Ngọc Nhi cùng nhóm người Hách Liên tướng quân, trong lòng cảm khái vô hạn. Hôm nay rốt cuộc có thể chấm dứt, nàng chờ Vu Lạc Khải! Thời gian từng khắc từng khắc trôi qua, ước chừng qua gần một canh giờ, Vu Lạc Khải mới xuất hiện ở Hoàng Triều điện, tất nhiên còn có Hoàng tổ mẫu nhất mực yêu thương hắn. Mà người áp giải hai người đó vào chính là Vưu Lăng Vi. "Bệ hạ, người đã mang đến. Tiểu vương bắt được bọn họ ngoài cửa hông gì đó." Vưu Lăng Vi mở miệng nói, còn tên cửa hông là gì, nàng thật sự là không nhớ được, ai bảo hoàng cung của Vu Quốc lớn quá làm chi. Vu Lạc Vũ nói: "Vương gia cực khổ rồi, đợi chuyện này xong, cô vương nhất định sẽ thiết yến khoản đãi một phen." "Được rồi, được rồi." Vưu Lăng Vi vội vàng khoát tay. "Lần trước thiết yến tiểu vương đã thua lỗ lớn, lần này cũng không dám tùy tiện hứa hẹn cái gì a." Vu Lạc Vũ khẽ mỉm cười, cũng không nói gì thêm, mà là đưa mắt khóa chặt trên người Vu Lạc Khải. "Ngươi còn có cái gì để nói?" "Hừ!" Vu Lạc Khải không cam lòng, nghiêng đầu sang một bên. "Thắng làm vua, thua làm giặc, muốn chém muốn giết tùy ngươi!" Vu Lạc Vũ gật đầu, sau đó chuyển mắt đến trên người Thái Vương Thái hậu. "Vậy Hoàng tổ mẫu người thì sao?" "Có bản lĩnh cứ giết luôn ai gia đi!" Vu Lạc Vũ giảo hoạt cười. "Tôn nhi không dám, Vu Quốc từ xưa trưởng ấu tôn ti, làm tôn nhi há có thể giết chết nãi nãi của mình?!" Vu Lạc Vũ kể xong, liền cao giọng nói: "Người đâu! Đem Vu Lạc Khải giải vào thiên lao, trưa ngày mai chém đầu răn thị chúng! Ngoài ra, cắt chức toàn bộ Lỗ Dương vương phủ làm thứ dân, đày đi biên cương. Còn Thái Vương Thái hậu..." Vu Lạc Vũ ngừng lại, suy tư trong chốc lát mới nói: "U cấm vào Ý Thiên điện, suốt đời không được bước ra nửa bước!" Bận rộn suốt cả một ngày, đến ngày hôm sau khi sắp vào điện tảo triều, Vu Lạc Vũ mới được xem như xử lý xong tất thảy. Vào Hoàng Triều điện, cảm xúc của Vu Lạc Vũ rất sâu, nàng không biết đã bao lâu rồi chưa lâm triều. Thượng tọa trên vương vị, nhận lấy quỳ bái của trăm quan triều đình. Suốt thời gian này, Vu Lạc Vũ không nói một lời, đôi mắt như lợi kiếm nhìn chằm chằm tất cả mọi người trên điện, kẻ có tội tất nhiên run rẩy lo sợ, ngươi có công thì âm thầm vui mừng vì mình theo đúng người. Trên quan trường cây càng lớn sẽ càng đón gió, mỗi một bước đi đều phải cực kỳ cẩn thận, dẫu sao thiên uy khó dò, chỉ cần bất cẩn một chút, chính là vực sâu vạn trượng chờ đợi. Tiếp đó, Vu Lạc Vũ lệnh cho mang toàn bộ vàng bạc trong phủ Văn Duẫn ra, sung vào quốc khố. Lại lệnh đem toàn bộ thuế thu trong mấy ngày vừa qua trả lại cho trăm họ, cạ hạ lệnh cho cả nước miễn thu thuế một năm. Hách Liên tướng quân lần nữa tham gia triều chính, vừa lòng gật đầu. Mưu kế của Vu Lạc Vũ thật sự bố trí không chế vào đâu được. Lợi dùng thuế thu để Vu Lạc Khải mất lòng dân, lại lần nữa lợi dụng thuế thu để nàng được lòng dân. Vu vương chân chính phải có được sự thông minh như vậy! Rồi sau đó, Hách Liên tướng quân có công trấn loạn phá lệ được phong làm vương, nhi tử của hắn, Hách Liên Huân chính là người nhỏ tuổi nhất trong lịch đại Vu Quốc được phong làm Đại tướng quân, Tiễn Lương được phong làm Tể Tướng. Tất cả quan viên trong triều đình, người nên phong thì đã phong, kẻ bị cắt chức, một tên cũng không lọt! Mà Bùi Ngọc Nhi, Vu Lạc Vũ phong nàng làm hậu, từ nay về sau không cần phải ẩn ẩn giấu giấu. Vu Lạc Vũ nói xong, trong triều đình tuy rằng ít nhiều có nghị luận,nhưng cũng không ai dám dị nghị nào, Vu Lạc Vũ thấy trên điện vẫn nhỏ giọng nghị luận liền mở miệng nói: "Tìm một ngày hoàng đạo, liền tức tổ chức nghi thức sắc phong, các đại thần cảm thấy có được không?" Lời này của Vu Lạc Vũ tuy nói rất bình tĩnh, nhưng lại khiến các đại thần trong triều kinh hãi, ai dám nói không thể chứ? Chuyện lần trước còn sờ sờ trước mắt, hiện nay Vu Quốc mới vừa định, năng lực của Vu Lạc Vũ, người có mắt đều nhìn thấy rõ ràng, cũng không thể bởi vì nguyên nhân này mà khiến Vu Quốc lại một lần nữa rơi vào nguy cơ. Các đại thần sau khi phân rõ nặng nhẹ, liền quỳ xuống đất hô tô 'bệ hạ anh minh'. Lúc này, Vu Lạc Vũ mới hài lòng nở nụ cười.
Ngày hôm sau, hoàng bảng vừa được dán lên, phản ứng cũng không kịch liệt như vậy, tất cả mọi người vốn còn tưởng rằng dân chúng cũng sẽ kịch liệt ngăn cản, nhưng thực tế lại không xảy ra chuyện này. Đối với bọn họ mà nói, Vu vương cưới ai, nhiều nhất cũng chỉ là một đề tài bàn luận khi rãnh rỗi thôi, chủ yếu nhất chính là bọn họ có thể ăn no mặc ấm. Dẫu sao nhân quân không phải đời đời đều có, lật đổ nàng, vậy ai có thể bảo đảm, Vu vương kế tiếp có thể cần chính vì dân như vậy, huống chi, Vu Quốc bây giờ còn ai có thể ngồi lên vương vị chứ?! Cuộc sống chờ đợi, Vu Lạc Vũ cũng không nhàn rỗi, Vu Lạc Vũ phái binh đem toàn bộ hậu cung đào ba thước đất, rốt cuộc trong một cái giếng khô phát hiện được thi thể Niệm Tuyết. Mà lúc này thi thể của nàng ấy nằm ở nơi lạnh băng như vậy đã sớm thối rửa không phân rõ mặt mũi, thứ có thể để người khác xác định nàng là Niệm Tuyết chính là cung bào nàng đang mặc, trang sức trên tóc, còn có cặp vòng tay mà Vu Lạc Vũ ban cho nàng. Khôn Bát đau buồn muốn chết, đến tận ngày Niệm Tuyết hạ táng, nàng vẫn không nói một lời nào, Vu Lạc Vũ cũng không còn cách nào, cuối cùng chỉ đành để mặc nàng ấy. Ngày hoàng đạo đã định vào mười sáu tháng này, ngày mười lăm, Vu Lạc Vũ mời gia chủ Hoắc gia đến hoàng cung. Tiến vào thư phòng Vĩnh Cát điện, gia chủ Hoắc gia vội vàng quỳ an. Vu Lạc Vũ đặt bút xuống, nói ngay vào trọng điểm. "Gia chủ Hoắc gia có phương pháp khiến nữ nữ sinh tử?" Hôm nay Vu Lạc Vũ gọi gia chủ Hoắc gia đến chính là muốn hỏi chuyện này, cả đời này nàng chỉ thích Bùi Ngọc Nhi, đối với chuyện kéo dài long mạch, nàng quả thực hữu tâm vô lực. Kế sách duy nhất hiện giờ chính là đem hy vọng ký thác vào cấm thuật. Nghe xong, gia chủ Hoắc gia vuốt râu, bật cười: "Có thể!" "Thật không?" Vu Lạc Vũ nghe vậy, thân người lập tức run lên. Nếu quả thật là vậy thì không gì có thể tốt hơn. "Đúng là thật, lão hủ há dám lừa dối bệ hạ, có điều..." Hoắc gia gia chủ nói đến nơi này nhưng lại không nói nữa. "Gia chủ không cần cố kỵ, cứ nói thẳng." Vu Lạc Vũ vội vàng nói. "Có điều sau khi lão hủ đem cấm thuận này nói với bệ hạ, đợi ngày mai sau khi bệ hạ cùng vương hậu đồng phòng, cuối cùng là ai hoài thai, đây phải xem tạo hóa." "Chuyện này không sao, gia chủ cứ việc hạ cấm thuật là được." "Được!" Gia chủ Hoắc gia cười gật đầu. Sáng sớm ngày mười sáu, toàn bộ hoàng cung một mảnh hân hoan, bên ngoài cung tất nhiên không cần phải nói. Nếu tính ra, năm nay, Vu Quốc quả thật là hỉ sự không ít. - Đại điển sắc phong được cử hành đúng ngày đã định, sôi nổi đến gần như đến khuya, toàn bộ hoàng cung mới xem như từ từ an tĩnh lại. Vu Lạc Vũ một thân hỉ bào đỏ thẫm, theo sự hướng dẫn của cung nhân đi vào Vĩnh Cát điện. Lúc này, trong điện đã được phủ đầy một màu đỏ, chữ 'hỷ' khắp nơi, chỉ một ánh mắt, Vu Lạc Vũ đã nhìn thấy Bùi Ngọc Nhi mang hỷ khăn, ngồi ngay ngắn trên giường nhỏ, mà trước người nàng còn có hai vị hỷ nương đang đứng cùng mấy vị cung nữ, trên tay các cung nữ cầm khay, trên đó đều đặt táo đỏ hạt sen. Vu Lạc Vũ sãi bước đi đến ngồi xuống cạnh giường nhỏ, nét mặt đầy vui mừng nhìn Bùi Ngọc Nhi đang đội hỷ khăn. Vu Lạc Vũ vạn phần khẩn trương, nàng chưa từng khẩn trương như thế này, nàng cùng Bùi Ngọc Nhi trải qua nhiều trắc trở như vậy, rốt cuộc đã có thể thành chính quả. Vu Lạc Vũ âm thầm thề, từ nay về sau, nàng muốn trong lòng Bùi Ngọc Nhi chỉ có hạnh phúc cùng hạnh phúc. Chậm rãi nâng tay, đem hỷ khăn nhẹ nhàng tháo xuống. Hỷ khăn rơi xuống, dung nhan của Bùi Ngọc Nhi toàn bộ rơi vào mắt Vu Lạc Vũ, đây là thời khắc đẹp nhất, Vu Lạc Vũ dám thề, nàng chưa từng nhìn thấy Bùi Ngọc Nhi đẹp như vậy, chưa từng thấy qua... Hỷ nương cao giọng hô: "Mời bệ hạ cùng vương hậu uống ly rượu giao bôi." Bốn mắt nhìn nhay, Vu Lạc Vũ cùng Bùi Ngọc Nhi cùng bật cười, cầm lấy hai ly rượu trong khay, hai cánh tay đan vào nhau, ngẩng đầu một hơi uống cạn. Đặt lại ly rượu vào khay, hỷ nương lại cao giọng hô. "Chúc bệ hạ cùng vương hậu vĩnh kết đồng tâm, sớm sinh quý tử." Vu Lạc Vũ cười gật đầu, cung nữ đặt lại toàn bộ khay lên bàn, sau đó mới cùng lui xuống. Đưa mắt nhìn tất cả cung nhân đã lui xuống, Vu Lạc Vũ cùng Bùi Ngọc Nhi mới đồng thời thở phào nhẹ nhõm... "Ta..." "Ta..." Lúng túng cười cười, Vu Lạc Vũ cất lời: "Nàng nói trước đi." "Ta mệt quá, ngươi thì sao? Muốn nói gì?" "Muốn nói là ta rất yêu nàng." Bùi Ngọc Nhi thoáng ngây ngẩn, nhưng ý cười lại rất tươi. Nàng biết, nàng biết Vu Lạc Vũ yêu nàng, bởi vì, nàng cũng thật sự rất yêu Vu Lạc Vũ. Vu Lạc Vũ nhìn nụ cười của Bùi Ngọc Nhi, nhìn đến gần như say mê. "Nàng có biết nàng đẹp thế nào không? Vương hậu đẹp nhất của ta..." Vu Lạc Vũ trầm trầm mở miệng, nhưng một khắc sau đã hôn lên đôi môi của Bùi Ngọc Nhi. Từ nay về sau sẽ không ai có thể chia cắt các nàng. Thân thể cả hai dần dần ngã xuống, rèm thưa khẽ buông, chuyện mà các nàng phải làm trong đêm nay còn rất nhiều, rất nhiều... -- Một năm sau, hài tử của cả hai cũng ra đời, là nam hài hay nữ hài? Chính là nữ hài. Là ai sinh? Dĩ nhiên do là xưa nay làm thụ, Bùi Ngọc Nhi sinh ra. Bộ dáng giống ai? Trước mắt còn quá nhỏ, vẫn không nhìn ra được, nhưng có thể xác định, mười mấy năm sau nhất định sẽ lại là tuyệt sắc mỹ nhân thế gian hiếm có! --TOÀN VĂN HOÀN-- Ô mô na, Nhờ có chị editor kia nữa mà tui mới hoàn xong bộ này sớm *tung bông* ^w^ Cảm ơn các tềnh iu đã ủng hộ NN trong thời gian tui lê lết lấp hố nha :))) *gửi ngàn nụ hôn* *moa moa* Giờ bắt đầu dọn đồ sang lấp hố khác.
|