Thanh Vũ
|
|
Chương 69: Bình Chiến Sự
Vào thời khắc Bách Lý Dực đi tiếp ứng Lê Châu Thành, binh sĩ của Khương Hồ ở trên thảo nguyên nghỉ ngơi gần mười năm bắt đầu rục rịch vùng dậy. Tướng quân thủ thành sau khi nhận được thám báo Khương Hồ rục rịch nổi dậy liền đóng cửa thành chặn địch, đem bách tính trong thành dời đến Thanh Ninh Thành. Cũng thông báo tới 2 doanh trại trú quân còn lại gần Trữ Châu tới tiếp ứng. Nhưng đối phương có tới 3 vạn, hơn nữa người Khương Hồ còn dũng mãnh thiện chiến, sau đợt tấn công đầu tiên, quân đội do Bách Lý Dực để lại cơ hồ chịu không nổi. Sau lần đầu giao chiến đã mất đi 4 thành nhỏ, tướng quân thủ thành hạ lệnh cố thủ, yêu cầu các binh sĩ liều mạng không được để cho Khương Hồ tiến vào Thanh Ninh Thành, cố gắng đợi viện quân đến. Đám người ở Trữ Châu nhanh chóng phản ứng lại, đi tới vương phủ của Bách Lý Dực thỉnh cầu Thanh Vũ cùng 2 đứa bé rời khỏi Trữ Châu. Thanh Vũ nhìn dòng người chạy nạn đến Thanh Ninh Thành càng ngày càng nhiều, chỉ lắc lắc đầu, đáp ứng với yêu cầu của bọn họ đưa 2 đứa trẻ đến nơi an toàn, còn mình vẫn ở lại. An Dung đứng bên cạnh nàng nghe thấy quyết định của nàng, trầm mặc ủng hộ lựa chọn của nàng. Cả An Dung cùng Thanh Vũ đều hiểu, Bách Lý Dực phải tạo dựng uy tín với bách tính Trữ Châu, vào giây phút quyết sinh tử cận kề này Thanh Vũ - thê tử của Bách Lý Dực không thể vứt bỏ nạn dân mà ham sống sợ chết được. Giao chiến được 2 ngày, quân đội tiếp viện rốt cục cũng tới, vừa kịp lúc làn sóng Khương Hồ lần thứ 2 ập tới, ác chiến kéo dài. Trong vương phủ, Thanh Vũ nghe Vinh Nhị báo cáo tình hình, lông mày nàng khẽ nhíu lại. "Lương thực từ vùng phụ cận Trữ Châu ngày mai có thể đến Thanh Ninh Thành. Bách tính chạy nạn từ 4 thành nhỏ đã được sắp xếp ổn thỏa, tạm thời phương diện an ninh trong thành không có vấn đề. Chỉ là..........Nếu như viện quân vẫn chưa đến, Thanh Ninh Thành sợ là không chịu nổi. Vương phi điện hạ, để bảo đảm an toàn cho ngài, không bằng trước tiên lui về Lương Châu có được không ?" Vinh Nhị khom lưng cúi người, nhìn nữ tử gầy gò trước mặt, cẩn thận dò hỏi. Thanh Vũ không trực tiếp trả lời hắn, cầm bút trong tay, nhẹ nhàng viết, 【 Phái người đi truyền tin đã bao lâu rồi ? 】 "Đã 2 ngày rồi. Đã cố gắng hết sức, nhưng chỉ sợ ngày mai mới có thể tới Lê Châu Thành, chỉ là đại quân hành quân không thể nhanh được, coi như Đại Vương nhận được tin tức Trữ Châu, chỉ sợ là khó mang binh tiếp ứng. Tình hình bây giờ vô cùng nguy cấp, chỉ sợ.........Chỉ sợ Trữ Châu chống đỡ không nổi đến lúc Đại Vương trở về." Vinh Nhị vô cùng khó khăn nói ra sự thực này. Thanh Vũ nắm chặt bút trong tay, lông mày hơi nhíu lại, tiếp tục viết, 【 Trú quân của Nam Hạ gần Trữ Châu nhất là do vị tướng quân nào thống ngự ? 】 Vinh Nhị nhíu lông mày một cái, suy tư nói, "Là tướng quân của Mộc gia, chủ tướng là Tam công tử của Mộc gia. Điện hạ, thứ cho ta nói thẳng, Nam Hạ chỉ còn thiếu nước hợp tác cùng Khương Hồ đánh chúng ta, giờ khắc này vạn vạn không thể nhờ người Nam Hạ tiếp ứng." Huống chi, Hoàng đình Nam Hạ lúc này chỉ mong ước Khương Hồ đánh trọng thương Bắc Hoa. Thanh Vũ ngưng lông mày, suy tư chốc lát, viết trên giấy, 【 Nếu là đem Khương Hồ dẫn tới cửa Nam Hạ thì thế nào ? 】 Vinh Nhị nhìn tờ giấy trên mặt bàn, mắt sáng lên, "Kế sách này của Vương phi điện hạ quả là cao minh, chỉ sợ tướng sĩ Nam Hạ sẽ không để ý tới." Hắn cau mày, khóe mắt càng nhăn nheo. Thanh Vũ lắc đầu một cái, viết trên giấy, 【 Trước tiên ta sẽ dùng thân phận của Thụy vương phủ viết một phong thư cho thủ lĩnh trú quân Nam Hạ, sau đó sẽ dùng kế này, liền xem tướng lĩnh Nam Hạ có chịu ra tay cứu viện hay không. 】 【 Thanh Ninh Thành không thể bị phá, ngựa chết coi như ngựa sống đi.】 Nàng viết những dòng chữ vô cùng rõ ràng trên giấy, rõ ràng là kiểu chữ vô cùng mềm mại uyển chuyển, nhưng có mất phần ác liệt như chữ của Bách Lý Dực. Vinh Nhị khẽ rùng mình một chút, đương nhiên là hiểu rõ quyết tâm của Thanh Vũ, cung kính nói một tiếng, "Vâng." "Vậy nô tài đi phân phó, nhất định cố thủ Thanh Ninh Thành, chờ Ngô Vương trở về !" Thanh Vũ gật gù, khuôn mặt tái nhợt mang theo chút mệt nhọc. Sau khi cho Vinh Nhị lui ra, thân thể giống như mất hết sức lực, ngã ngồi trên ghế. Hai mắt lơ đãng nhìn ra cửa, nhớ tới buổi tối hôm Bách Lý Dực rời đi, trên người Bách Lý Dực mặc khôi giáp nặng nề. Nhưng chung quy, ánh mắt mê man thành kiên định. Dường như giống với thời thiếu niên, nàng vẫn nhớ kĩ lời nói của Bách Lý Dực, Bách Lý Dực nói nhất định sẽ trở về, vậy lần này, nàng vẫn như trước kia, đợi chờ Bách Lý Dực trở về. Giao chiến đã 10 ngày, tình thế ngày càng gay go. Ai cũng không đoán được, Nam Hạ nổi lên dục vọng đối với Bắc Hoa, ngoảnh mặt làm ngơ với yêu cầu viện trợ của Bắc Hoa. Viện quân chưa đến, thành đã sắp tàn tạ rồi. Quân đội của Khương Hồ đánh vào phòng tuyến phòng thủ cuối cùng của Thanh Ninh Thành, Vinh Nhị thỉnh cầu Thanh Vũ rời Trữ Châu. Có thể ở bên trong Thanh Ninh Thành còn mấy vạn tàn binh, nhưng người già trẻ nhỏ không thể bỏ đi. Tiếng người Khương Hồ tấn công ngoài Thanh Ninh Thành đã mơ hồ có thể nghe thấy, giữa thanh thiên bạch nhật, một mảnh đất trời rung chuyển, khói bụi mù mịt từ phương bắc bay tới, khắp nơi trong Thanh Ninh Thành đều tràn ngập khói lửa chiến tranh. Trong vương phủ, Thanh Vũ nhìn tướng quân thủ thành đang quỳ bên dưới, mặt không hề cảm xúc. Tướng quân quỳ trên mặt đất, trầm giọng nói, "Mong rằng vương phi có thể rời thành, cửa thành sắp bị phá, mạt tướng không thể thủ thành được nữa rồi." Thanh Vũ nhìn hắn, nhìn một hồi, quay đầu, nhìn về phía An Dung, viết trên giấy, 【 Viện quân còn bao lâu có thể đến? 】 "Khoảng một ngày, sợ là không tới kịp." An Dung lắc đầu một cái, hơi có chút đau buồn. 【 Binh lính trong thành còn khoảng bao nhiêu người ? 】 "Hôm nay kiểm kê, cũng không dư lại là bao, người Khương Hồ đi tới đâu đốt giết tới đó, không để người nào sống sót." Thanh Vũ gật gù, lại viết lên giấy một hàng chữ, An Dung nhìn xong, con ngươi co rụt lại, cuối cùng bất đắc dĩ quay về phía tướng quân quỳ dưới mặt đất nói rằng, "Hai vị tướng quân trở về tiền tuyến nghênh địch đi." Trên mặt bàn lại có một tờ giấy khác được viết lên, "Cùng tiến cùng lui " Tướng quân thủ thành không xoay chuyển được Thanh Vũ, An Dung cũng vậy, cuối cùng, không ai nghĩ được rằng vị nữ nhân mảnh khảnh này mặc trên mình khôi giáp màu đỏ, thay thế phu quân của mình, đứng ở trên lầu thành yên ổn lòng quân bên dưới. Ngoài thành, khói lửa cuồn cuộn, Thanh Vũ đứng trên thành lầu, nhìn tàn binh dài vô tận ngoài cửa thành, nghe tiếng hò hét vang vọng, trầm mặc như nước. Mùi tử khí lan tràn khắp cửa thành làm cho người ta khó mà chịu được, vào giờ phút này binh sĩ đang điên cuồng giết địch đến đỏ tầm mắt. Thanh Vũ chưa nói một lời nào, nhưng đã có người thay nàng hô to, "Các tướng sĩ, vì Thụy Vương phủ, giết !" "Giết!" Tiếng hô "Giết" rung trời! 600 binh lính còn lại của Bách Lý Dực ở bên dưới nghe thấy chủ nhân của mình từ đầu tới cuối không vứt bỏ mình, tinh thần phấn chấn, mắt đỏ, nhấc lên vũ khí, chặn đứng đám người Hồ trước mặt. Rất nhiều năm sau, bóng người gầy gò đứng trên thành lâu ổn định lại lòng quân đang hoảng loạt ấy trở thành ánh sáng duy nhất trong mắt tướng sĩ, truyền tụng Cửu Châu. Từng tiếng binh sĩ hô vang càng to, tên bay đầy trời. Khuôn mặt trắng xám của Thanh Vũ vẫn rất nghiêm nghị, cuối cùng đưa tầm mắt nhìn ra ngoại thành, nhìn những binh sĩ mặc khôi giáp đỏ thẫm kia, lúc này mới đi xuống thành lầu, kết thúc sứ mệnh. An Dung đưa Thanh Vũ đến doanh trướng. Vung tay lên, đem Thanh Vũ đưa lên xe ngựa, quả quyết dự định đưa nàng rời khỏi Thanh Ninh Thành. Những việc cần làm đều đã làm, hiện tại đi vẫn kịp ! Nếu Thanh Vũ bị một chút thương tổn nào, chỉ sợ Bách Lý Dực sẽ phát điên. Tiếng chém giết ngày càng gần, tiếng thành lầu lảo đảo truyền tới càng rõ ràng, càng có nhiều binh sĩ bị thương được chuyển về, chiến sự căng thẳng, càng có nhiều người không bao giờ có thể trở về. Thanh Vũ nhìn binh sĩ bị thương ngoài lều trại, hai tay nắm chặt cửa xe, nghiêm túc nhìn về phía An Dung, lắc đầu một cái. An Dung nhìn khuôn mặt thanh lệ của nữ tử gầy gò kia, thở dài một hơi, "Điện hạ, Đại vương nói rồi, chúng ta phải bảo vệ ngươi, ngươi nếu ở lại đây xảy ra chuyện gì, ai cũng không thể chịu đựng được lửa giận của nàng. Còn nữa, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm để cho nàng đau lòng sao ?" Ai cũng không nghe thấy cuộc trò chuyện này, một loạt tiếng vó ngựa đến ngoài thành, đám binh sĩ mặc trên mình hắc giáp xuyên qua giữa đội hình địch. Quân đội mặc hắc giáp nhanh như tia chớp vọt vào chiến trường, tiếng vó ngựa vang lên, giao chiến với đám người Hồ kia. Thanh Vũ cắn môi, chằn chọc nhìn về phía An Dung không chịu thỏa hiệp, An Dung lắc đầu một cái, giơ dao găm trên tay lên, thời khắc đang muốn đánh xuống một chưởng, bên tai chợt truyền đến tiếng binh lính hổn hển la lên, "Viện quân....viện quân của Đại vương đến rồi !" Đổng tử của Thanh Vũ co rụt lại, rất nhanh lấy lại phản ứng, đẩy An Dung ra, nhảy xuống xe ngựa, đi về hướng của thành. An Dung nhìn theo bóng người đang chạy kia, nhẹ nhàng thả dao găm trong tay xuống, bất đắc dĩ nở ra một nụ cười. Cũng không biết học từ ai, có thể quật cường như vậy. Ngoài thành Thanh Ninh, Bách Lý Dực cưỡi hắc mã, mặc trên mình hắc giáp, chỉ lộ ra con ngươi đen kịt như bóng đêm. Trường đao duỗi ra, chặt đứt cổ người Hồ, một dòng máu mãnh liệt phun trào, càng làm cho khôi giáp màu đen của nàng trở lên sáng rõ. Mùi máu tanh nồng nặc, nàng trên chiến trường như tử thần gặt hái sinh mệnh đám người Hồ kia, không để một tên nào sống sót. 20 ngàn binh mã của Khương Hồ tấn công Thanh Ninh Thành gặp viện quân của Bách Lý Dực chật vật bại lui. Tới gần chạng vạng, chỉ còn lưu lại màu máu đỏ tươi. Đuổi theo tàn binh của người Hồ, nhìn đối phương chật vật chạy trốn, binh sĩ Bắc Hoa mới dừng bước, lúc này mới mừng rỡ nhận ra. "Chúng ta thắng. . . . . ." "Thắng. . . . . ." "Đại Vương uy vũ. . . . . ." Các binh sĩ nắm chặt trường thương trong tay, ở trên chiến trường hiu quạnh, đám binh sĩ mừng rỡ đến phát khóc. Bách Lý Dực cưỡi ngựa, nhìn thi thể đầy trời, hơi nhướng mày, hạ lệnh, "Thu binh, quét tước chiến trường." Nói xong, kéo dây cương, đi về phía cửa thành. Trong lúc đám binh sĩ không ngừng ca tụng quân chủ của mình, Bách Lý Dực đã cưỡi ngựa vọt tới trong thành. Lướt mắt vừa nhìn, nàng liền nhìn thấy một nữ tử đang cùng chúng y công xung quanh trị liệu cho binh sĩ bị thương. Không chút nghĩ ngợi tung người xuống ngựa, Bách Lý Dực sải bước tới bên nàng, đưa tay, kéo nàng đi về phía gian phòng. Mùi máu tanh dày đặc truyền đến. Thanh Vũ còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị người kia lôi vào trong phòng, theo bản năng muốn phản kháng. Người chung quanh nhìn thấy một tướng sĩ mặc hắc giáp kéo nữ tử kia đi về phía phòng, theo bản năng muốn ngăn cản người kia, nhưng quái lạ là không một ai bước ra được. Oành một tiếng, Bách Lý Dực đá văng cửa lớn, lôi Thanh Vũ đi về phía giường. Cửa gỗ cọt kẹt run rẩy đóng lại, che đi tất cả tầm mắt tò mò của mọi người. Tướng quân mặc trên mình hắc giáp dùng mánh khóe lôi nữ tử mảnh khảnh nằm lên giường, xốc mũ bảo hộ lên, nghiêng người đè xuống. Hai tay nắm lấy eo Thanh Vũ, Bách Lý Dực đè lên thân thể mềm mại bên dưới, dùng sức hôn nàng. Thanh Vũ vốn dĩ còn muốn phản kháng, khi nhìn rõ dung mạo người kia, liền buông bỏ hết chống cự của mình, vô lực tiếp nhận nụ hôn đối phương. Khóe mắt rơi xuống một giọt lệ, Bách Lý Dực nhận ra đối phương bị tước hô hấp, liền kết thúc nụ hôn. Ôm chặt lấy eo thon của đối phương, Bách Lý Dực cúi người, nhìn khuôn mặt trắng xám khóc không ra tiếng của đối phương, đỏ cả vành mắt lên, hung hăng nói, "Ai cho ngươi ở lại, ai cho người leo lên thành lâu, ai cho ngươi quản những chuyện này........Ngươi có biết hay không ..............Ta........" Lời hung ác của nàng còn chưa nói hết, nữ tử kia giơ tay, cũng không để ý khôi giáp trên người tướng quân kia bẩn như thế nào, cũng không để ý tới mùi máu tanh trên người đối phương nồng nặc cỡ nào, kiên định ôm lấy bả vai đối phương. Bách Lý Dực ổn định lại tâm trạng. Nhìn nữ tử trong lồng ngực mình đang run lẩy bẩy, giống như tiểu thú bị thương. Bách Lý Dực đưa tay ôm sát thê tử vào lồng ngực, nghẹn ngào nói, "Đừng sợ, không sao rồi, ta đã trở về." 3 câu ngắn gọn, lại làm cho nũ tử kia càng khóc lợi hại hơn. Nàng lau vết máu trên khôi giáp Bách Lý Dực. Vết máu, vết bụi, cũng không thể tách rời hai người.
|
Chương 70: Chương Cuối
Sau khi dẹp loạn Khương Hồ xong, Bách Lý Dực giải trừ đi nổi loạn xong liền dẫn binh sĩ trở về Trữ Châu. Giao tranh một tháng, đánh cho người Hồ khiếp vía, suýt chút nữa đánh vào vương đình của Khương Hồ, dù cho người Hồ kiên cường, cũng không khỏi sợ hãi một phen. Bách Lý Dực đánh một trận thành danh, mà quân đội hắc giáp của nàng sau một trận đánh cơ hồ cũng vang danh thiên hạ. Mà vừa bình định lại nội chiến hoàng đình Bắc Hoa chưa lâu, cũng không kiêng kị việc loạn ở biên cương, liền vội vã định tội chủ mưu Vương Diệu. Bởi vì nội chiến kéo dài, Thất hoàng tử bị Bách Lý Dực xử tử, Hàm Vương bị thương, trong triều không có vị hoàng tử nào đứng ra xử lí chính sự. Thân thể Hoàng Đế vốn dĩ không tốt vẫn phải vào triều xử lý chính sự. Đương nhiên, Bách Lý Dực ở Trữ Châu cách xa kinh thành, sau khi nhận được thánh chỉ thứ 8 của Hoàng Đế, cũng coi như chậm chạp di chuyển về Lê Châu Thành. Đã đến gần cuối thu, Hoàng Đế khoác trên mình áo khoác dày nặng, dựa ở long ỷ, đôi mắt đục ngầu nhìn tù nhân đang quỳ bên dưới. Ánh mắt chăm chú như muốn nhìn thấu đối phương. Một lúc lâu, hắn mới mở miệng, "Không nghĩ tới, ngươi vẫn như năm đó, đứng ở phía bên kia." Nam nhân đứng đối diện Hoàng Đế là một người có râu tóc bạc trắng, trên người mặc áo tù, nhưng hết sức sạch sẽ, đôi mắt vô cùng tịch liêu, nghe được Hoàng Đế nói như vậy, hắn trầm giọng trả lời, "Ta xưa nay đều đứng ở bên kia, sao còn hỏi những câu như vậy ?" "Hừ." Hoàng Đế hừ nhẹ một tiếng, "Ta vốn tưởng rằng ngươi khác với đám người kia, đám quý tộc các ngươi chung quy lại cũng chỉ chăm chăm lo cho lợi ích của các ngươi, là ta nhìn sai người." "Bệ Hạ chưa từng nhìn sai tội thần, chỉ là tội thần thân bất do kỷ." Có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, đây là do triều đình Bắc Hoa đàn áp, ức hiếp hoàng tộc Quý tộc mà ra. Là một người nắm quyền lực như thế, hắn đương nhiên không có lựa chọn. "Thân bất do kỷ." Hoàng đế cười lạnh một tiếng, khàn khàn trầm giọng nói, "Ngươi chỉ lấy một có một lý do thân bất do kỷ để phủ nhận những việc ngươi đã làm sao ?" Tướng quân cúi đầu, trầm mặc không nói. "Dùng người của gia tộc các ngươi, đổi lấy danh tiếng của Tần Gia, thế nào ?" Vương Diệu hít một hơi, nói, "Coi như tội thần đồng ý làm chứng, Bệ Hạ thật sự có thể tha cho người của Vương gia sao ? Cuối cùng cũng là chết, không bằng chết có thể diện một chút." Cùng với tội hãm hại trung lương, không bằng làm một đám quý tộc bất đắc dĩ phải phản kháng. Hoàng đế nheo mắt lại, cười lạnh, "Ngươi đúng là cứng từ trong xương, chỉ không biết vợ con ngươi có khí thế được như thế hay không ?" "Đó là số mạng của bọn họ. Thân là vợ con của ta, ta bị định tội phản quốc đương nhiên bọn họ cũng phải gánh tội cùng, đó là an bài của bọn họ." Hắn mặt lạnh, không hề bị lay động. Hoàng Đế theo dõi từng cử chỉ của hắn, ánh mắt sâu thẳm, nói, "Đã như vậy, ba ngày sau, ngươi liền đoàn tụ với người trong tộc ngươi đi." Tướng quân khom người, nhàn nhạt trả lời một câu, "Tạ ơn long ân Bệ Hạ." "Cút ra đi." Hoàng Đế lạnh lùng nói. "Vâng." Tướng quân đứng dậy, mang theo xiềng xích đi ra ngoài điện. Dây xích theo bước chân của hắn phát ra tiếng 'liểng xiểng', một tiếng lại một tiếng, thật là đáng ghét. Đi mấy bước, tướng quân bỗng dừng lại, giọng nói già nua vang lên, "Tần gia bây giờ chỉ còn lưu lại một công tử đoàn tụ*(ý chỉ gay), Bệ hạ vì sao chỉ vì bọn họ mà tốn nhiều công sức lật lại án như vậy. Nếu như nắm đó, ngài có một nửa mạnh mẽ như bây giờ, đã không có chuyện đó xảy ra rồi." Giọng nói của hắn rất bình thản, nhưng Hoàng Đế có thể nghe ra mùi vị châm chọc. Vương Diệu đang cười nhạo hắn, người này từ nhỏ đã đi theo hắn cùng đọc sách, không chút lưu tình cười nhạo ích kỷ cùng nhu nhược của hắn. Hoàng đế hít sâu một hơi, mặt đỏ lên, kịch liệt ho khan. Âm thanh xiềng xích ngày một đi xa, bản án hơn 20 năm trước một lần nữa được lật lại. Đó là bản án thủ lĩnh của đội quân hắc giáp -- Tần gia tư thông với địch phản quốc, bất ngờ phát hiện ra manh mối mới. Chủ thẩm của đại án lần này là Khương Thiệu Dương, căn cứ theo manh mối kia, yêu cầu phúc tra lại án này. Mà Hoàng Đế dường như cũng phê chuẩn rồi. Án này liên quan đến rất nhiều quý tộc đang được giam giữ ở trong trại giam, trải qua chiến dịch này, đám quý tộc trong Lê Châu Thành đã bị thất thế, không ngang tàng được như trước, ngoan ngoãn dựa theo ý tứ của Hoàng Đế, nơm nớp lo sợ, mong sao giữ được chức vị của mình. Đảo mắt, đã là tháng 11 âm lịch. Bách Lý Dực ở Trữ Châu cũng đã tới Lê Châu Thành, trở lại triều đình liền xử lý chính sự. Vốn tưởng rằng sau khi đảng của Thất hoàng tử bị tiêu diệt, người leo lên vị trí ấy sẽ là Hàm Vương, ai cũng không nghĩ tới Thụy Vương ở nơi biên cương 6 năm kia bỗng chốc trở về. Hàm Vương vốn tưởng rằng, trước kia Hoàng Đế lập Bách Lý Dực làm Thái tử chỉ là vì muốn chặn miệng đám quý tộc, kỳ thực là lén lút vun vén cho Hàm vương làm Thái Tử, nhưng chuyện này xảy ra, xem ra ý tứ của Hoàng Đế chính là muốn Thụy Vương kế vị, mà 10 năm qua triều đình thay đổi khôn lường, bất quá 2 phụ tử hắn vì muốn đạt được mục đích mà không tiếc công diễn một vở kịch thật dài. Nếu như vậy, vị Thụy Vương này đúng là không thể lường trước được. thật là đáng sợ. Mà đám đảng vững chắc của Thụy Vương trong triều, đối với việc Thụy Vương trở về đương nhiên là rất trông ngóng. Làm việc cũng càng thêm ra sức. Từ sau khi trở về Lê Châu Thành, Bách Lý Dực vô cùng bận bịu, mãi cho đến ngày lễ tế mùa đông. Trong dự liệu, vị hoàng tử thay Hoàng Đế đi tế trời chính là Bách Lý Dực. Nhìn đám đại thần quỳ bên dưới, Bách Lý Dực ngẫu nhiên nhìn qua Hàm Vương đang cắn răng không cam lòng bên dưới, Bách Lý Dực lộ ra nụ cười châm chọc. Quả nhiên, cầm quyền rồi, liền quên luôn người trao quyền cho hắn là ai ? Nếu ngươi không phải là cha đẻ của Kính Hồng, Bách Lý Dực đã cho ngươi đi theo mẫu thân ngươi rồi, đối với người như vậy, Bách Lý Dực tuyệt đối muốn dằn vặt hắn sống không bằng chết. Từ sau ngày tế trời ngày hôm đó, trong triều cũng sớm bình ổn trở lại. Hoàng đế bị bệnh nằm trên giường đã lâu, Bách Lý Dực leo lên vị trí kia, chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Chỉ là Bách Lý Dực không nghĩ tới, một buổi tối sau ngày tế trời, bệnh Hoàng Đế đột trở nặng, liền triệu nàng vào cung. Sáng sớm bên trong tẩm điện, Bách Lý Dực ngồi đối diện giường của Hoàng Đế, nhìn phụ thân đang nằm trên giường, trầm mặc. Có lẽ là vừa mới tỉnh ngủ, tâm tình Hoàng Đế ngược lại không tệ. Hắn nhìn nữ tử của hắn đang ngồi đối diện, than thở một câu, "Ngươi bây giờ càng ngày càng thận trọng tỉ mỉ rồi." "Ở nơi biên cương sương gió đã lâu, khó tránh khỏi có chút già dặn." Bách Lý Dực nhàn nhạt đáp, mặt không cảm xúc. "Nha? Chẳng lẽ không phải vì cưới thê ?" ". . . . . ." "Ngươi hồi kinh đã hơn 2 tháng, Trẫm vẫn chưa thấy ngươi dẫn theo Vương phi tới thỉnh an, thế nhưng trẫm cũng có chút muốn xem thê tử của ngươi như thế nào." "Nàng về Lê Châu Thành bị nhiễm phong hàn, thân thể không khỏe, vào cung chỉ sợ ảnh hưởng tới phụ hoàng." Bách Lý Dực nghiêm mặt, bản lĩnh nói dối của nàng xưa nay không tệ. "Phong hàn lâu như vậy, sao không gọi thái y ?" "Trong phủ tự có y công, cũng không cần quấy rầy phụ hoàng." "Ừ." Hoàng Đế gật gù, "Ngày mai ngươi hạ triều, nếu có thời gian, liền đem vợ con ngươi vào cung bái kiến phụ thân đi." "Vâng." Hoàng đế vung vung tay, nói với Bách Lý Dực, "Trẫm mệt rồi, ngươi lui ra đi." "Vâng." Bách Lý Dực khom người lui ra khỏi tẩm điện. Đi tới cửa, nàng chợt nghe thấy tiếng thở dài, một giọng nói vang lên, "Có phải là ngươi rất hận trẫm hay không ?" Giọng nói già nua uể oải của Hoàng Đế vang lên, nặng nề rơi vào trong lòng Bách Lý Dực. Nàng nắm thật nắm đấm, đẩy cửa ra, cuối cùng chỉ giả bộ như không nghe thấy, đi ra ngoài. Hận sao ? Làm sao không hận cơ chứ ? Vô số lần, nàng đều muốn hỏi nam nhân này, tại sao lại tự tay giết mẫu thân nàng ? Vô số lần, nàng đều không nhịn được, muốn tự tay giết hắn. Chung quy, chỉ là lựa chọn trốn chạy. Làm sao hận đây ? Nam nhân tàn nhẫn ích kỷ ấy chính là phụ thân của nàng, trong thân thể nàng cũng là dòng máu của đối phương. Vô luận thế nào, nàng cũng không thể phủ nhận được sự thực này. Nàng đi ra ngoài, đem tất cả u oán trong lòng lùi lấp sau cửa cung kia, đi về phía vương phủ ấm áp. Ngày hôm sau, Bách Lý Dực theo lệnh mang theo thê tử cùng nữ nhi bái kiến Hoàng Đế. Hoàng Đế tựa hộ rất hài lòng với thê tử của nàng, đêm đó hạ chỉ ban thưởng rất nhiều đồ vật cho Thanh Vũ. Vì công lao của Thanh Vũ ở Trữ Châu, Hoàng Đế liền phong hào cho Thanh Vũ là 【 Thánh Vũ vương phi 】 Đến đây, cũng không có ai dám dị nghị nữ nhân này không xứng Thụy Vương. Mùng 8 tháng chạp. Hoàng Đế chính thức hạ chỉ, lại một lần nữa lập Bách Lý Dực là Thái tử. Sau 6 năm, Bách Lý Dực lại một lần nữa vào Đông cung, trở thành người nắm quyền lực đứng đầu Bắc Hoa. Kết quả như thế, các đại thần cũng âm thầm tiếp nhận. Liền ngay cả đám đảng của Hàm Vương cũng ngậm miệng không dám lên tiếng. Ai dám không đồng ý ? Thái tử điện hạ đang là ngưới nắm giữ quyền lực nhất Bắc Hoa, ai dám chống lại Thái tử điện hạ đã làm cho đám quý tộc sống không bằng chết ? Huống chi, vị Thái tử này tuy thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng lại chiếm được lòng dân, làm sao dám không đồng ý cơ chứ ? Mà Thanh Vũ là vương phi của Bách Lý Dực, đương nhiên trở thành tân Thái tử phi. Nguyên tưởng rằng thái tử sắc lập không lâu, chính là thời khắc chỉnh đốn lại triều cương, không hề nghĩ rằng, Hoàng Đế một lần nữa ra tay làm cho mọi người bất ngờ. Không quá 10 ngày, hắn lại hạ chỉ, đem ngôi vị Hoàng Đế nhường lại cho Thái tử, làm Thái Thượng Hoàng. Mà đáng lẽ sau khi Bách Lý Dực đăng cơ mới gia phong hoàng hậu cho Thanh Vũ, nhưng hắn lại sắc lập cho Thanh Vũ là Hoàng Hậu, mà quận chúa Kính Hồng được sắc lập là hoàng thái nữ. Những đại thần trước giờ luôn lên án thân phận quả phụ của Thanh Vũ bị lão hoàng đế đánh cho một chiêu hồ đồ luôn. Hoàn toàn còn chưa phản ứng thân phận Thanh Vũ không hợp, lại phát sinh thêm việc Kính Hồng thân là nữ nhi, không thích hợp làm hoàng trừ, Bách Lý Dực dùng thủ đoạn của mình trấn áp lại, mới yên bình trở lại. Mấy Lão thần quyết lấy mạng phản đối, đều bị Hoàng Đế bỏ ngoài tai, còn có một vị quan lễ bộ trẻ tuổi lên tiếng, nói Thương Quốc có thể lập Nữ đế, Bắc Hoa ta là một quốc gia rộng lớn như thế, sao có thể có cái nhìn thiển cận phủ nhận nữ nhi cũng có thể làm hoàng trừ, nhờ vậy mọi việc mới yên bình trở lại. Cãi lộn một trận hơn 10 ngày trời, cuối cùng nghênh đón tân niên. Tân niên năm nay, bởi vì Thái Thượng Hoàng bệnh nặng, Hoàng Đế đăng cơ cũng thiết cung yến, nhưng không quá long trọng. Sau bữa tiệc đêm giao thừa, đèn trời được thả trong cung, Bách Lý Dực mang theo Thanh Vũ chậm rãi tản bộ trong Hoàng cung. Cũng không quá một hồi, một nội thị của Lão hoàng đế vội vã chạy tới, quỳ gối bên người Bách Lý Dực, kinh hoảng nói, "Bệ Hạ, Thái Thượng Hoàng băng hà rồi." Bách Lý Dực nghe vậy, sửng sốt một chút, theo bản năng nắm tay Thanh Vũ, một hồi lâu mới lên tiếng, "Truyền lệnh xuống, rung chuông đi." "Vâng." Chúng nội thị vội vàng lui ra, Bách Lý Dực quay đầu, đã thấy Thanh Vũ nhìn mình, ánh mắt khá là lo lắng. Ánh mắt mềm mại, Bách Lý Dực nắm tay Thanh Vũ, nói rằng, "Ngươi theo ta cùng đi." Ở lâu tháp xa xa rung lên hồi chuông, tiếng chuông xuyên thấu qua bóng đêm dày đặc truyền tới trái tim mỗi người. Trên hàng lang chỗ sáng chỗ tối, Bách Lý Dực nắm tay Thanh Vũ, lắng nghe tiếng chuông vọng lại. Một tiếng lại một tiếng, sau khi vang lên 9 tiếng, Bách Lý Dực bỗng nhiên dừng bước. Quay lưng, nhìn Thanh Vũ, thở dài nói, "Ta vốn tưởng rằng, chuông báo tang này ta sẽ không nghe được." Thanh Vũ đưa tay, dùng sức nắm chặt tay đối phương, ánh mắt động viên. "Ta vốn không muốn trở lại Lê Châu Thành, muốn cùng ngươi tự do tự tại ở ngoài Cửu Châu kia. Nhưng chưa từng nghĩ, quay đầu lại tự giam mình trong lồng sơn son thiếp vàng lớn như này." Bách Lý Dực nhìn Thanh Vũ, giọng nói vô cùng tịch liêu, "Chỉ sợ mấy chục năm sau, ngươi vẫn chỉ có thể ở trong Hoàng Cung lạnh lẽo này, nghe hồi chuông báo tang của ta. Ngươi có sợ hay không ?" Thanh Vũ đưa tay, viết vào lòng bàn tay đối phương 【 Ta nguyện bồi tiếp ngươi cả đời. 】 Bách Lý Dực miễn cưỡng nở ra một nụ cười, trầm mặc nắm tay nàng. Đèn đuốc lạnh lẽo phác họa lên thân ảnh đơn bạc của các nàng. Xa xa ngoài cung các đại thần nghe được hồi chuông báo tang dĩ nhiên đã ăn mặc chỉnh tề, đi về phía cung. Bách tính trong Lê Châu Thành vẫn chưa hay tin tức Lão Hoàng Đế băng hà, vẫn đang đèn đuốc sáng choang mừng đón tân niên, khung cảnh thật khác xa với vẻ tiêu điều của hoàng cung. Năm Hoa Vũ đế thứ 32, tân đế Bách Lý Dực đổi quốc hiệu thành Khuynh Vũ, sắc phong hoàng hậu Thương Thanh Vũ là Thánh Hiền Hoàng Hậu, bắt đầu mấy thập niên chấp chính của mình. Đến đây, vị Thánh Hiền Hoàng Hậu người Nam Hạ kia chính thức xuất hiện trước mắt mọi người. mở ra một truyền kỳ mới trong sử sách Bắc Hoa.
Toàn văn hoàn. ___________________________ Ơn zời, toàn văn hoàn rồi T______T còn 1 chương ngoại truyện nữa mà ta lười quá :'( Thôi, để mai ngày kia ta dịch nốt T___T Tớ Tên Kun
|
Phiên Ngoại: Không Tên (Hết)
Khuynh Vũ Đế Bách Lý Dực đăng cơ đã 3 năm, triều đình Bắc Hoa trên dưới một mảnh yên bình. Để có được nền thái bình thịnh thế như thế, cũng là nhờ vào công lao làm việc không biết mệt mỏi của quân chủ. Ngày hôm đó Bách Lý Dực ở trong Ngự Thư Phòng bận bịu đến chạng vạng, phê duyệt xong đống tấu chương chất thành núi, dù là Hoàng Đế còn trẻ tuổi, tinh lực dồi dào chăng nữa cũng không nhịn được khẽ thở phào. Thả bút son trong tay ra, Bách Lý Dực duỗi tay một chút, đứng lên, tuyên với nội thị ở bên, "Bãi giá tới Vị Ương Cung !" "Vâng." Nội thị lĩnh mệnh, đi về hướng Vị Ương Cung của Hoàng Hậu. Tháng giêng âm lịch, hoàng hôn vô cùng rực rỡ. Cánh hoa bay bay trên trời, xẹt qua mái cong Lưu Ly. Cảnh xuân đẹp đến nhường này, Bách Lý Dực cũng không có chút tâm tình thưởng thức, nghĩ đến tư thái ương ngạnh mấy ngày qua của các vị đại thần, nàng khẽ cau mày vội vã đi về hướng Vị Ương Cung. Vốn tưởng rằng sau khi đến nơi, liền có thể nhìn thấy người nàng hằng mong nhớ, nhưng chưa từng nghĩ tới Thanh Vũ lại đi ra ngoài. Hỏi thị nữ trong cung mới biết được Thanh Vũ đến Đông cung bồi tiếp Kính Hồng. Hơi có chút buồn bực cho thị nữ lui ra, Bách Lý Dực ngồi ở bên giường, xoa huyệt Thái Dương, bất tri bất giác lăn quay ra ngủ trên giường. Có lẽ là quá mệt mỏi, liền ngủ một mạch hơn một canh giờ, khi tỉnh lại miệng lưỡi có chút khô. Cau mày từ trên giường bò dậy, Bách Lý Dực có chút khó chịu, khẽ cau mày, khàn khàn hô, "Nước, lấy cho Trẫm cốc nước." Vừa dứt lời, một chén trà nóng được bê tới bên cạnh, Bách Lý Dực đưa tay đón, sau khi uống xong 2 ngụm liền đưa lại chỗ cũ. Vừa ngẩng đầu, lúc này mới nhìn rõ người đưa nước cho nàng là ai. Là Thanh Vũ. Thanh Vũ mặc trên mình y phục thuần trắng, nghiêng người ngồi ở bên giường, đoan trang tú lệ. Bách Lý Dực rốt cục nhìn thấy người mình hằng mong nhớ, đứng dậy, dời đến bên cạnh Thanh Vũ, nắm bàn tay hơi lạnh của nàng, bất mãn hỏi, "Ngươi ngày hôm nay lại đến Đông Cung của Kính Hồng hả ?" Thanh Vũ gật gù, nhìn nàng chăm chú. Bách Lý Dực hừ một tiếng, tiếp tục bất mãn nói, "Ngự Thư Phòng không phải gần hơn so với Đông cung sao ? Coi như ngươi phải đi, tại sao phải đi xa như vậy ? Cũng không sợ mệt hay sao ?" Ý tứ chính là, Ngự Thư Phòng gần như vậy cũng không đến tìm ta, ngược lại chạy tới nơi xa xôi kia đi xem tiểu nha đầu. Đây là ăn dấm chua rồi. Thanh Vũ cười khẽ một tiếng, có chút bất đắc dĩ đưa tay ra, xoa xoa lòng bàn Bách Lý Dực, vẻ mặt ngoan ngoãn cầu xin tha thứ. Rõ ràng không còn là thiếu nữ nữa, nhưng nhìn thấy dáng vẻ làm nũng kia của Thanh Vũ, Bách Lý Dực vẫn cảm thấy vô cùng đáng yêu. Bĩu môi một cái, Bách Lý Dực hừ nhẹ một tiếng, xem như tha thứ cho nàng. "Vậy ngươi ăn rồi sao?" Bách Lý Dực thay đổi đề tài, nắm tay Thanh Vũ hỏi. 【 Ăn rồi. 】 "Hừ, vậy thì bồi tiếp ta ăn đi." Dứt lời, Bách Lý Dực quay đầu, cũng không quản Thanh Vũ có đồng ý hay không, liền hạ lệnh đưa đồ ăn lên. Có lẽ là hôm nay Bách Lý Dực vô cùng đói bụng, khẩu vị coi như không tệ, ăn nhiều hơn so với bình thường. Thanh Vũ đã dùng qua bữa tối, liền ngồi ở bên cạnh Bách Lý Dực, đưa cho Bách Lý Dực đĩa rau. Nhưng hôm nay Bách Lý Dực ở trước mặt tiểu thê tử lại bắt đầu giở trò, Bách Lý Dực ăn được nửa bát cơm, liền buông bát xuống, nhìn về hướng đĩa rau của Thanh Vũ, gian xảo nói, "Ngươi dùng đũa kẹp rau đưa tới miệng ta, thật là phiền phức, không bằng trực tiếp đưa cho ta ăn." Ý tứ chính là, đưa đĩa rau của ngươi cho ta ăn. Khí thế của Bách Lý Dực hùng hổ, mặt không biến sắc, Thanh Vũ nhìn vẻ mặt trịnh trọng của Bách Lý Dực, cảm thấy buồn cười. Bất đắc dĩ gật đầu, đưa tay cầm bát của Bách Lý Dực, thật giống như mẫu thân chăm sóc cho hài tử, cẩn thận bồi tiếp Bách Lý Dựu ăn xong cơm. Thị nữ đứng ở một bên nhìn Đế Hậu ân ân ái ái, đỏ bừng cúi mặt. Trong lòng suy nghĩ, Bệ Hạ ở trước mặt Hoàng Hậu ngoan ngoãn như vậy, chỉ sợ sau này nữ nhân khác ở trong hậu cung không thể bắt nạt được Hoàng Hậu. Không, không phải, hoặc là, Bệ Hạ căn bản không có dự định tuyển thêm tú nữ. Sau khi dùng cơm tối xong, Bách Lý Dực nửa dụ dỗ, nửa là bức ép Thanh Vũ đi tắm cùng mình. Chỉ là Bách Lý Dực thù dai, thù dai vụ Thanh Vũ tới thăm nữ nhi cũng không đến nhìn mình, ở trong bồn tắm đem đối phương hành hạ một phen. Quả thực 30 tuổi như sói 40 tuổi như hổ, dù cho Thanh Vũ khóc đến muốn lịm đi, Bách Lý Dực cũng không buông tha cho nàng. Tiếng nước theo nhịp ngón tay khẽ chuyển động, thi thoảng còn nghe thấy tiếng rên nhẹ nhàng trầm thấp của nữ nhân. Thị nữ đứng hầu ở bên ngoài nghe được âm thanh như vậy, mắc cỡ đỏ mặt cúi đầu. Sáng sớm ngày hôm sau, không ngoài dự đoán, Bách Lý Dực không thượng triều. Liên tiếp 3 ngày, mỗi sáng sớm Bách Lý Dực đều ôm lấy Thanh Vũ ngủ thẳng đến khi mặt trời lên đỉnh đầu mới thức dậy. Sau khi dùng bữa trưa xong liền mang theo Thanh Vũ tới Ngự Thư Phòng phê duyệt tấu chương. Từ Ngự Thư Phòng trở về liền vùi đầu ở trong Vị Ương Cung, cũng không có ý muốn đi ra ngoài. Mọi chuyện diễn ra như thế mấy ngày liền, chúng triều thần đứng ngồi không yên, liên tiếp đứng ngoài Vị Ương Cung mong muốn cầu kiến Bách Lý Dực. Lúc đầu, Thanh Vũ còn chút kì quái tại sao Bách Lý Dực bỗng nhiên không muốn thượng triều. Mãi đến ngày hôm sau nhìn thấy Bách Lý Dực ném ra một đống tấu chương, Thanh Vũ liền cảm thấy đám triều thần đứng hầu ngoài Vị Ương Cung kia cũng đáng đời. Ai bảo bọn họ lại không hiểu sắc mặt Bách Lý Dực, bắt Bách Lý Dực tuyển phi. Đừng nghĩ Thanh Vũ thường ngày chỉ ở trong hậu cung không để ý đến chuyện của Bách Lý Dực. Riêng về chuyện này, thái độ của Thanh Vũ vô cùng cứng rắn. Chờ đến ngày thứ 4, nội thị truyền ra ý chỉ của Hoàng Đế là không muốn gặp triều thần, liền lui trở lại. Các triều thần quỳ suốt mấy ngày vừa qua cũng không còn sức quỳ tiếp nữa. Lúc này liền hướng về phía Hoàng Hậu hiền lương, liền dựng lều ngoài bậc thang cung Vị Ương. Thanh Vũ giữ thái độ thân mật với chúng triều thần, nói rằng, Hoàng Đế không gặp chư vị, nàng cũng hết cách rồi, thế nhưng chính vụ quan trọng, các vị đại nhân có thể dựng lều nghị luận quốc sự, nàng chỉ có thể phái người đi thông báo với Bệ Hạ. Nói chung, trên án thư lúc nào cũng được nàng phái người chuẩn bị đồ điểm tâm, tỏ thái độ hết sức thân thiện. Vì chuyện này, chúng đại thần đều càng cảm thấy Hoàng Hậu hiền lương thục đức. Nhưng mà ngày hôm sau, sau khi đám triều thần chăm chỉ một hồi không có kết quả, ngược lại lều lại bị người ta phá. Vốn dĩ dựng lều trên đất trống, vô duyên vô cớ lại bị phá đi. Một thánh chỉ hạ xuống phá hủy lều, lại được người của Hoàng Hậu dựng lều lên. Giằng co hồi lâu, nội thị đứng dưới mái nhà cong liếc mắt nhìn về đám đại thần đang đưa mắt nhìn nhau bên dưới, ánh mắt lại đặt lên 2 vị thống lĩnh đang giằng co bên dưới, hơi nhỏ giọng nói, "Hai vị đại thống lĩnh, đây là trước cung Vị Ương của Hoàng Hậu, nếu muốn phân thắng bại, không bằng đi ra nơi nào xa xa một chút, không quấy rầy đến Bệ Hạ cùng Hoàng Hậu." Hai vị thống lĩnh nhìn đối phương, cuối cùng gật gù, cùng rời đi. Xách theo vật liệu dựng lều cùng rời đi. Các đại thần đầu óc có chút mơ hồ, nhìn về phía nội thị, muốn xin hắn đi thông báo, lại bị nội thị nhẹ nhàng phủ đầu, "Bệ Hạ hôm nay hỏa khí rất lớn, tiểu nhân lá gan nhỏ, cũng không dám động chạm đến long nhan." Dường như muốn chứng thực lời nói của nội thị, một tiếng đồ sứ vỡ vụn từ bên trong truyền đến, giọng nói của Bách Lý Dực tràn đầy lửa giận, "Ngươi cũng giống với đám người kia, buộc trẫm tuyển phi, Thương Thanh Vũ ngươi chờ ta, chờ ta đi xử lý đám Hổ tử bên ngoài kia rồi quay lại xử lý ngươi thế nào." Cửa lớn của đại điện bị người nào đó dùng sức đá văng ra, chấn động làm cho đám đại thần rùng mình. Rõ ràng đã là cuối tháng 3 âm lịch, mặt trời ấm áp, không biết từ đâu thổi đến luồng gió đông lạnh lẽo đến vậy. Hoàng Đế đẩy cửa ra, liền nhìn thấy một đám đại thần mặc quan phục đỏ thẫm đứng hầu bên ngoài, chỉ ngón tay hướng về đám đại thần, nghiến răng nghiến lợi nói, "Ngươi, ngươi, ngươi. . . . . . Còn có các ngươi! Bất tuân luật lệ, thật sự coi Vị Ương Cung này là nơi muốn đến là đến sao ? Mỗi ngày chỉ vì mấy chuyện cỏn con mà cũng phải phiền đến trẫm, còn làm cho Hoàng Hậu không được yên bình ! Đều cút về hết cho trẫm ! Cút ! Đều cút về cho trẫm ! Ngày mai nếu trẫm còn nhìn thấy các ngươi ! Trẫm liền ném các ngươi ra đầu đường Lê Châu Thành." Dứt lời, dùng sức đóng cửa lớn, dùng sức mạnh đến nỗi tiếng cửa kẹt kẹt vang lên, đám đại thần đứng ngoài dò xét một phen, lần thứ 2 nghe thấy tiếng Hoàng Đế gào thét, "Đều cút hết ra ngoài cho trẫm, không giữ lại một ai, cút hết ra cho trẫm ." Theo đó là "Oành" một tiếng, một hàng dài thị nữ nhấc lên váy dài chạy ra ngoài, hoang mang đóng cửa lớn lại. Bên trong lại vang lên tiếng đồ sứ đị đập vỡ, đám đại thần đứng ngoài cửa điện đưa mắt nhìn nhau, lại đưa mắt nhìn về đám thị nữ, lại nhìn đối phương, mới nhớ lại lời Hoàng Đế vừa nói. Vừa Hoàng đế nói, hoàng hậu khuyên nàng tuyển phi. . . . . . Sau đó. . . . . . xử lý đám Hổ tử. . . . . . Sau đó. . . . . . Bây giờ là, xử lý Hoàng Hậu......... Động tĩnh này. . . . . . Bạo Quân a! Các đại thần hít một ngụm khí lạnh, đột nhiên nhớ tới vị Hoàng Đế này từng đánh cho đám người Hồ tan đàn xẻ nghé. Một luồng khí lạnh từ bàn chân truyền lên, sau đó nhấc chân, hoang mang hoảng loạn rời đi. Bọn họ ngày hôm nay, cái gì cũng không nghe thấy a ~~~~~~~~~~~~ Chỉ là bọn họ không biết, ở bên trong Vị Ương Cung đang đóng chặt kia, bên trong bừa bộn khắp nơi, Thanh Vũ nằm ngoài trên bả vai Bách Lý Dực, cười đến cả người run rẩy. Sau đó mấy ngày, Hoàng Đế vẫn không thượng triều, chỉ là trong cung có mấy người bàn tán, nói là Hoàng Đế mấy ngày qua chưa rời giường........ Hí Hí............thật là đáng thương Hoàng Hậu. ~~~~~~~~~~~ Khương Thiệu Dương cuối cùng cũng xử lý xong công vụ, đang ở phủ chơi đùa cùng hài tử. Có 1 đại thần cũng tính là thân thiết với hắn, thấy hắn không tham dự vào việc quần thần bức hôn lần này, lén lút dò hỏi ý kiến hắn. Khương Thiệu Dương nở nụ cười, nói một câu khá là cao thâm khó dò, "Chuyện này nói thế nào cũng là chuyện riêng của Hoàng Đế, nếu nàng không thích, các đại thần có thể quản được sao ? Hơn nữa, Bệ Hạ không phải đã có Thái Tử rồi sao ?" Nói trắng ra chính là chuyện hậu cung của Hoàng Đế, các ngươi quản nhiều như vậy làm gì ? Vô duyên vô cớ lại làm Hoàng Đế không vui, cứ chăm chỉ làm việc không phải tốt hơn sao ? Cứ như thế, đại đa số mọi người sáng tỏ thái độ của Bách Lý Dực, cũng không dám mạo phạm long nhan nữa. Chỉ là, còn một số ít người chưa từ bỏ ý định, nhắm ngay tới hậu cung trống vắng của Bách Lý Dực, muốn thu được một lợi ích nào đó. Lễ Đoan Dương, không ít vương tộc hầu tước cùng gia quyến vào kinh. Trong đó, cũng không ít thiếu nữ. Thanh Vũ là Hoàng Hậu, đương nhiên phải thiết yến chiêu đãi. Trong một ngày hè, ở hậu viện Vị Ương Cung của Hoàng Hậu tưng bừng một mảnh sáo trúc du dương. Hôm nay Vị Ương Cung thiết yến đương nhiên Bách Lý Dực biết rõ, bởi vì Thanh Vũ không thể nói chuyện, Bách Lý Dực liền để trưởng công chúa thay Thanh Vũ chiêu đãi khách mời. Chỉ là nàng vẫn lo lắng sẽ có người để ý Thanh Vũ, vì vậy sau khi dùng xong bữa trưa, liền tới tìm Thanh Vũ. Chỉ là khi tiến vào yến hội, Bách Lý Dực nhìn thấy những thiếu nữ hoạt bát nhanh nhẹn kia có chút ngây ngẩn cả người. Không phải nói là tiệc rượu tiếp đón gia quyến của vương tộc sao ? Tại sao lại có nhiều bé gái đáng yêu như vậy ? Bách Lý Dực chào hỏi các nàng, liền ngồi bên cạnh Thanh Vũ, nắm chặt tay Thanh Vũ, nhìn chăm chú những khuôn mặt thiếu nữ đang e lệ nhìn mình, gương mặt căng thẳng. Thanh Vũ mang theo nụ cười, ôm lấy cánh tay Bách Lý Dực, nhẹ nhàng viết trong lòng bàn tay nàng, 【 Đẹp không? 】 Bách Lý Dực quay đầu, nhìn tiểu thê tử của mình, cúi người, gần kề tai nàng, nhỏ giọng trêu, "Có gì đáng xem ? Một đám con nít chưa lớn." Thanh Vũ co rúm lại, trốn tránh hơi thở của nàng, viết vào lòng bàn tay nang, 【 Nhưng những đứa bé này, đều là vì ngươi mà đến. 】 Bách Lý Dực nhíu mày, ám muội thổ khí, "Nhìn ra rồi, những đại thần này cũng quá thiển cận, muốn vào mắt trẫm, tối thiểu cũng phải như ngươi a." 【 Bọn họ cảm thấy như vậy phỏng chừng hợp khẩu vị ngươi.】 Thanh Vũ thật lòng viết, đôi mắt khẽ nheo lại, hơi có chút trịnh trọng phát biểu cảm nghĩ. "Chẳng lẽ xem trẫm như là kẻ.......yêu trẻ nhỏ ?" Nàng dịch về phía Thanh Vũ, có chút nghiến răng nghiến lợi. Thanh Vũ né tránh nàng, viết vào lòng bàn tay nàng, 【 Khá giống. . . . . . 】 "Nha, đó là chuyện mấy chục năm trước rồi." 【. . . . . . 】 Ở trong bữa tiệc náo động, hai người nắm chặt tay nhau, dựa vào nhau thì thầm to nhỏ. Trưởng công chúa ngồi ở bên cạnh nhìn về phía huynh trưởng Hoàng Đế của mình đang nở nụ cười, hơi kinh ngạc. Một người bị nói là bạo chúa lại ở trước mặt nữ nhân Nam Hạ cười ôn nhu như vậy. Cho dù là bách tính bình thường, phu thê ân ân ái ái như vậy cũng cảm thấy ngạc nhiên. Huống chi, là ở trong thâm cung này. Trưởng công chúa quay đầu, nghĩ tới những tin đồn trước đây, lại nhìn về phía những thiếu nữ nhanh nhẹn hoạt bát kia, mơ hồ có một ý nghĩ lóe lên. Hay là, năm đó Bách Lý Dực ở Lê Châu Thành yêu thích một thiếu nữ còn chưa lớn. Nhưng hôm nay đây......Kỳ thực từ thiếu niên tới bây giờ, vị Hoàng Đế trải qua tang thương này, từ đầu tới cuối chỉ yêu duy nhất một nữ tử mang tên Thanh Vũ. Hay là, rất nhiều người đoán thiếu nữ Thanh Vũ ở Châu Thành năm đó cùng với Thanh Vũ hoàng hậu ở trong hoàng cung Lê Châu Thành này, vốn dĩ không phải là một người, đúng hay không không quan trọng. Bởi vì sử sách đã lưu lại, vị Khuynh Vũ Hoàng Đế anh minh kia chỉ có duy nhất một thê tử, đó chính là Thanh Vũ.
-- THE END- Cảm ơn mọi người thời gian qua đã ủng hộ và góp ý giúp cho bộ truyện này hoàn thiện hơn, tạm biệt và hẹn gặp lại Hải Phòng, 23/07/2018 Tớ Tên Kun
|