Diệp Quải Đông Nam Chi
|
|
Chương 64: Cô nương
Chờ đến khi Lưu Trưng cùng Nam Cung Nhã xuất phát đi Thiên Tiêu Phong đã là ba ngày sau. Nguyên bản theo ý tứ của Lưu Trưng là tính toán ở lại Kim Ô thành nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa. Nhưng Nam Cung Nhã cũng rất bướng bỉnh. Ở trong ba ngày này cố gắng ăn, uống thuốc, ngủ, chờ sau khi cảm giác thấy thân thể thoáng có chuyển biến tốt đẹp, nàng lại đem võ công đã hoang phế hồi lâu ra luyện tập. Trong lòng Lưu Trưng hiểu được, khúc mắc trong lòng Nam Cung Nhã vẫn còn. Nàng hy vọng thông qua cố gắng để làm cho mình không hề là một 'phiền toái'. Suy nghĩ cẩn thận điểm này, Lưu Trưng cũng không đi khuyên nàng, ngược lại còn cổ vũ thêm. Ngẫu nhiên còn chỉ điểm một hai cho bộ pháp của nàng. Chẳng qua Nam Cung Nhã thế nhưng không có nghĩ đến, vì sao bộ pháp nàng học cùng 'sư phụ' Lưu Trưng cũng biết. Đợi đến ngày xuất phát, Cửu Nương tự đem y phục cùng hành lý lại đây. "Trong Kim Ô thành tựa hồ cũng không an bình. Bất quá..." Nói đến đây, Cửu Nương nhìn thoáng qua Lưu Trưng: "Nơi nơi đều hỏi thăm một vị họ công tử họ Diệp cùng một vị Nam Cung cô nương. Ta sớm cùng người bên ngoài nói, hai vị cô nương tới đây ở là họ hàng xa của ta, thế nhưng lừa dối được." Lưu Trưng gật đầu nói: "Người tìm chúng ta cũng không biết ta là nữ tử." Cửu Nương xác định chuyện này, thậm chí có chút cao hứng lên: "Vậy thật tốt quá! Ta muốn nói ngươi liền đổi về nữ trang đi Thiên Tiêu Phong, như vậy thật tránh khỏi rất nhiều phiền toái!" "Đổi về nữ trang?" Lưu Trưng hơi nhíu mi, có chút do dự. Cửu Nương quan sát ngôn sắc, rất nhanh nói: "Nếu ngươi cố ý lấy nam trang đi ra ngoài cũng thật không phải không được..." Nhưng nói xong câu này, trên mặt Cửu Nương lại hình như có ngượng nghịu: "Chỉ là các ngươi còn phải đợi thêm hai ngày nữa, chờ ta đem mấy cao thủ triệu hồi đến thay các ngươi mở đường. Trước đó bọn họ ra ngoài làm việc còn chưa trở lại..." Thấy Cửu Nương nói như thế, trong lòng Lưu Trưng cũng hiểu được. Bên trong Kim Ô thành chỉ sợ đã sớm bị người của Thượng Quan gia lật khắp để tìm người, lại thêm tìm lâu như vậy vẫn không có thể tìm thấy các nàng, chỉ sợ điều tra so với mấy ngày trước còn phải chặt hơn. Nếu thật sự muốn xông vào, chỉ sợ cũng phiền toái nhiều, cho nên Cửu Nương lúc nãy mới muốn kêu vài người võ công lợi hại đi theo bảo hộ. Nhưng nếu nàng thay đổi về nữ trang, có lẽ ngược lại, có thể gặp được đường sống, tránh khỏi điều tra. Dù sao, người của Thượng Quan gia cũng không biết mặt của nàng. Lưu Trưng nghĩ nhiều như vậy, Nam Cung Nhã lại nghĩ rất đơn giản. Nàng nghe thấy Cửu Nương đề nghị, thật là có chút cao hứng: "Vậy đổi về nữ trang đi! Ta thật thích nhìn ngươi mặc váy!" Lưu Trưng khẽ động mày, không tiếp lời. Cửu Nương ở một bên đã có chút xấu hổ, tuy rằng trong thâm tâm nàng đã đoán được quan hệ 'thân mật' của hai người, nhưng lúc này ở ngay trước mặt nghe những lời trực tiếp mà nhiệt liệt như vậy, lại làm cho nàng nhất thời cảm thấy được tồn tại của chính mình có chút dư thừa. "Được không?" Nam Cung Nhã cầm tay Lưu Trưng lắc mấy cái. "Hảo." Lần trước mặc đồ nữ tử trước mặt Nam Cung Nhã vẫn là từ rất lâu trước ở Dạ Đàm thành xinh đẹp. Khi đó nàng mặc một cái váy dài nhuộm tâng tầng màu xanh nhạt, ở dưới ánh trăng vừa thanh nhã vừa nổi bật. Nam Cung Nhã về sau vẫn nhớ thương, còn từng tính toán trộm ở trong lòng, về sau nhất định phải mua thật nhiều các loại váy xinh đẹp, sau đó để cho Lưu Trưng mỗi ngày mặc một bộ cho nàng xem. Trong nháy mắt, từ hạ đến đông, thế nhưng lại có cơ hội. Chính là lúc này trời đông giá lạnh, Lưu Trưng đương nhiên không thể có khả năng ăn mặc mỏng manh như vậy, nhưng nàng theo bản năng vẫn muốn chọn màu trắng thuần khiết, thanh nhã. Cuối cùng chọn ra một bộ váy đông màu tím nhạt, tóc dài chỉ lấy một cây trâm đơn giản để cài lên, đơn giản vô cùng. Lưu Trưng đang thay quần áo trang điểm, Nam Cung Nhã liền đứng ở một chỗ không chuyển mắt nhìn xem chằm chằm. Thấy thế nào... Như thế nào cũng càm thấy đẹp. Lưu Trưng thu thập thỏa đáng, chuyển mắt nói: "Xem đủ chưa?" Nam Cung Nhã sửng sốt, kịp thời phản ứng lại cười nói: "Không đủ." Trong mắt Lưu Trưng mỉm cười: "Có cái gì đẹp?" "Cái gì... cũng đẹp." Nam Cung Nhã ngơ ngác đáp một câu như vậy, đột nhiên tỉnh táo lại, thấy bộ dạng chính mình lúc này có chút hoang đường. Quả thực giống như đăng đồ lãng tử nhìn thấy mỹ nhân liền bất động. Mà Lưu Trưng lại cái gì cũng không nói, chỉ là nhìn nàng cười. Mặt Nam Cung Nhã có điểm nóng lên. Nàng càm thấy chính mìn rất không có tiền đồ. Nàng cùng Lưu Trưng từ lúc hai người mến nhau cho tới tận bay giờ, một đường đồng cam cộng khổ, tương nhu dĩ mạt, rõ ràng ngay cả da thịt chi thân đều có qua. Nhưng nàng vẫn không thể thản nhiên đối diện với anh mắt của Lưu Trưng. Chỉ cần cảm giác thấy Lưu Trưng nhìn nàng chằm chằm như vậy, Nam Cung Nhã sẽ khẩn trương đến nỗi mặt đỏ tai hồng, tim đập hỗn loạn. "Ngươi... " Nam Cung Nhã căn môi, dứt khoát xông lên bịt mắt Lưu Trưng lại: "Không cho ngươi nhìn!" Lưu Trưng thế nhưng vẫn ngồi không nhúc nhích, tùy ý nàng bịt mắt lại. Thừa dịp cơ hội này, Nam Cung Nhã lại cúi đầu cẩn thận nhìn. Da thịt Lưu Trưng trắng nõn, nhẵn nhụi, sắc môi nhạt, độ cong của cằm cực đẹp. Xem xuống chút nữa lại thấy áo của nàng vẫn chưa cài tốt, mơ hồ có thể thấy được dưới cổ da thịt trắng trẻo. Nam Cung Nhã nhìn xem, trong lòng nóng lên, theo bản năng lui lại từng bước, nhưng ,mà Lưu Trưng lại đưa tay ôm lấy hông của nàng. Suy nghĩ trong đầu Nam Cung Nhã rất loạn, không biết tại sao lại nhớ đến chuyện cũ. Đó là lúc còn tại Cẩm Quỳ sơn trang, Lưu Trưng không biết từ nơi nào có được cái hộp gỗ màu đỏ, nàng muốn xem, Lưu Trưng lại không cho, hai người tranh đoạt nhau... Lưu Trưng cũng bịt mắt của nàng lại như thế này, đem nàng đẩy dựa vào trên giá sách... Nhìn lại lúc này, lại là trái ngược. Nàng bịt mắt Lưu Trưng lại, Lưu Trưng lộ ra bộ dáng mặc người xâm phạm. Nam Cung Nhã có chút ít muốn cười. A, đúng rồi, còn có cái hộp gỗ nhỏ kia, thứ trong hộp nhỏ đó... Nam Cung Nhã mặt đã lại đỏ lên, lại nghĩ đến, về sau tựa hồ không nhìn thấy cái hộp đó nữa, là bị Lưu Trưng đem giấu rồi? Lúc này nghĩ lại, khó trách Lưu Trưng luôn khi dễ nàng, nguyên lai là nhìn thứ kia! Chính là... Chính là về sau nàng cũng nhìn nha, như thế nào lại không nghĩ tới hảo khi dễ Lưu Trưng đâu... Nam Cung Nhã nghĩ như vậy, lại cúi đầu nhìn nhìn vạt áo đang bung ra, nhịn không được liếm môi. Lưu Trưng cũng không biết trong lòng Nam Cung Nhã đang suy nghĩ cái gì. Nàng nghĩ rằng Nam Cung Nhã đang cùng nàng đùa giỡn, hoặc là sẽ lập tức buông tay ra, hoặc là sẽ hôn trộm nàng một chút. Nhưng đợi một lúc lâu, lại không thấy cái gì. Lưu Trưng thiếu kiên nhẫn, liền đưa tay Nam Cung Nhã kéo tay Nam Cung Nhã ra, đứng dậy. "Ngươi... Ngươi..." Nam Cung Nhã bị hoảng sợ, nhất thời thế nhưng không có nói ra lời. Lưu Trưng thấy mặt nàng chưa hết đỏ ửng, nghĩ rằng nàng vẫn còn thẹn thùng, cũng không tốt trêu nàng, đành phải lấy tay vuốt ve hai gò má của nàng, thuận tiên hôn lên một cái, mới nói: "Canh giờ không còn sớm, chúng ta xuất phát thôi." "Ừ..." Trong lòng Nam Cung Nhã có chút mất mác. Cửu Nương còn là có chút không yên lòng, tự mình tiễn các nàng một đoạn đường. Bên trong Kim Ô thành quả thật có không ít thanh y nam tử lui tới, chung quanh xem xét, ngầm điều tra. Ba người các nàng đều mặc nữ trang, trên người lại không có vũ khí, thế nhưng không người hoải nghi, liền như vậy dễ dàng qua lại phố xá. Từ Kim Ô thành ra khỏi Bắc thành không quá mười dặm liền tới chân đỉnh Thiên Tiêu Phong. Càng tới gần núi tuyết, liền càng cảm giác thấy hàn ý cơ hồ có thể xâm nhập cốt tủy Cửu Nương còn muốn tiễn tiếp, Lưu Trưng lại cố ý muốn cho nàng quay trở về thành. Mấy ngày nay các nàng đã muốn phiền toái Cửu Nương rất nhiều, Lưu Trưng thật không muốn để cho tiếp tục vì các nào mà bị nguy hiểm. Bản thân Cửu Nương cũng chưa lên Thiên Tiêu Phong, đối nơi này cũng không hiểu biết nhiều lắm, cũng chỉ chuẩn bị cho các nàng một chút dụng cụ bình thường để lên núi. Lưu Trưng nghĩ nghĩ, dùng một sợi dây thừng tay buộc chặt mấy vòng vào eo Nam Cung Nhã, ở giữa chừa một ít khoảng trống, một đầu dây khác buộc vào bên hông của mình. Làm xong chuẩn bị, Lưu Trưng cầm cái nhánh cây ở phía trước dò đường, để Nam Cung Nhã đứng ở sau lưng nàng. "Cẩn thận một chút, nhìn dưới chân đi chậm thôi." "Ừm, ngươi cũng phải cẩn thận." Các nàng lên núi lúc còn sớm, cũng không nóng vội, đi lần theo con đường nhỏ không biết người nào mở ra. Lưu Trưng đi trong chốc lát lại dừng chốc lát, đầu tiên là nhìn xem Nam Cung Nhã có đi theo kịp hay không, sau lại thường thường cố ý thả chậm cước bộ, để cho Nam Cung Nhã tạm nghỉ chốc lát. Mặc dù chậm rãi đi, đến chính Ngọ, các nàng cũng đã lên giữa sườn núi. Đường ở lưng chừng núi dễ đi hơn nhiều so với phía trước. Không phải là con đường dốc nhỏ, mà dần biến thành một con đường lớn bằng phẳng có thể có mấy người cùng đồng hành được. Lưu Trưng nhẹ nhàng thở ra trong lòng, đem Nam Cung Nhã kéo lại bên người, hai người nắm tay nhau đi. Trong núi tuy rằng lạnh, gió cũng không lớn, chắc là do bị sườn núi chặn lại. Đường trước mặt đều bị tuyết trắng bao trùm, mỗi bước chân đạp xuống không thấy mềm, ngược lại phát ra tiếng lộp cộp, tựa hồ tuyết phía dưới đã muốn dần đóng băng. Hai người chuyên tâm đi đường, cũng không mở miệng nói chuyện, vô cùng im lặng. Cho nên khi phía sau lưng các nàng đột nhiên vang lên tiến động. hai người đều kinh ngạc nhảy dựng, lập tức ngường bước. Đó là do có người đạp lên cành khô trên tuyết tạo nên tiếng vang. "Người nào?" Lưu Trưng bất động thanh sắc, xoay người lại, tay đã muốn chạm đến nhuyễn kiếm ở bên hông. Có người khe khẽ thở dài. Ngay sau đó, từ bên trong cây cối, đi ra ba người, hai nam một nữ. Người bước ra trước là một nam tử trẻ tuổi, khí chất sạch sẽ, bộ mặt xinh đẹp nho nhã. Phía sau một nam một nữ đều là một thân màu đen, đội áo choàng, che mặt, thấy không rõ khuôn mặt. "Nam Cung cô nương. Diệp công... A, hẳn là xưng Diệp cô nương." Nam tử trẻ tuổi ngược lại không hề có vẻ kinh dị, ngược lại cực kỳ tự nhiên cười nói: "Hồi lâu không thấy, không biết hai vị cô nương có còn nhớ rõ Chương mỗ?" Nam Cung Nhã có chút mơ hồ. Chương mỗ? Ai vậy? Nàng một chút ấn tượng cũng không có, bất quá xem mặt này, thật ra cảm thấy có vài phần quen mặt. Nam Cung Nhã theo bản năng lại đi đánh giá trang phục của người kia, chỉ có thể đại khái tính ra áo choàng của mấy người kia đều là da lông loại tốt nhất, cũng không phải người bình thường có thể mua được nó. "Chương..." Lưu Trưng hơi khẽ nhíu mi, thế nhưng nhớ ra: "Chương Thừa Hiên?" "Trí nhớ của Diệp cô nương thật tốt." Chương Thừa Hiên? Nam Cung Nhã lập tức nhớ ra, người nam nhân này... là người của Long Hưng tiêu cục! Khi đó, Liêu Uy Liêu Tổng tiêu đầu của Long Hưng tiêu cục vì Lưu Trưng giải hàn độc, vẫn là tiêu sư Chương Thừa Hiên này giúp nàng mang nước ấm cùng khăn, sau lại... Sau lại hắn còn cùng Lưu Trưng đi dò đường, về sau bọn họ một đường cười nói, hắn thậm chí còn nói cho Lưu Trưng biết dưới vách núi có mật đạo có thể đi vào thành... Ký ức mấy tháng trước lập tức ùa về trong đầu. Trong lòng Nam Cung Nhã không hiểu sao có cảm giác chua, nghĩ đến Lưu Trưng từng cùng nam tử này một đường cưỡi ngựa nói chuyện, nàng cũng có chút bực mình. Lại nhìn lúc này, hắn thế nhưng đối thân phận nữ tử của Lưu Trưng tuyệt không ngoài ý muốn, chẳng lẽ là, ... Lưu Trưng lúc trước đã nói cho hắn? Cẩn thận nghĩ lại, Lưu Trưng rất ít cùng người khác nói chuyện, trừ mình ra, ở bên ngoài cơ hồ không thấy Lưu Trưng thân mật ai, mà cố tình lại đối với Chương Thừa Hiên này kính trọng vài phần... Tuy rằng chuyện này qua đã lâu, cho dù lúc trước có cái gì, cũng trở thành đã từng. Tuy rằng khi đó các nàng còn không cùng một chỗ, Lưu Trưng cùng người nào lui tới là tự do của nàng. Tuy rằng... Lưu Trưng bây giờ là người của một mình nàng. Nhưng Nam Cung Nhã vẫn không thể thuyết phục chính mình. Một nam tử như vậy, cùng một nữ tử như Lưu Trưng, ở trong mặt của người ngoài, là một đôi có bao nhiêu xứng đâu. Lại nhìn hai người bọn họ, một người là nữ tử, người kia cũng là nữ tử... Thật sự... Có thể đường đường chính chính đứng trước mặt người khác nói các nàng là một đôi tình nhân yêu nhau mến nhau sao?
|
Chương 65: Đột biến
Trong lòng Lưu Trưng không phải không có nghi hoặc. Tuy rằng các nàng lúc trước từng cùng Long Hưng tiêu cục có tình cảm lúc cùng đường, hơn nữa Liêu Uy đối với các nàng có nhiều chiếu cố, lúc trước Chương Thừa Hiên cũng chỉ điểm cho nàng không ít chuyện trên giang hồ, thậm chí còn nói cho nàng mật đạo dưới chân núi, để cho nàng cùng Nam Cung Nhã đào tẩu... Nhưng giờ khắc này, người không nên xuất hiện, lại xuất hiện ở chỗ này. Thật là làm người ta hoài nghi. Chương Thừa Hiên đương nhiên là người thông minh, hắn liếc mắt một cái đã nhận ra sự đề phòng của Lưu Trưng, vội vàng giải thích: " Chuyến đi này của ta xem như là việc riêng, vẫn không đi cùng người trong tiêu cục." "Nha." Lưu Trưng bất động thanh sắc, kéo Nam Cung Nhã lại càng gần mình. Nam Cung Nhã liếc nhìn nàng một cái, cuối cùng đem những miên man suy nghĩ trong đầu đều biến mất, cảm nhận được sự ấm áp từ trên tay Lưu Trưng truyền lại, lòng của nàng lập tức mềm mại hơn vài phần. Lưu trưng là cùng với nàng một chỗ. Lưu Trưng... Là người của một mình nàng. Nàng mặc niệm ở trong lòng hai lần, dần dần giống như đã thật sự khiến cho lòng mình an ổn xuống. "Nhìn ra hai vị cô nương là muốn lên Thiên Tiêu Phong?" Chương Thừa Hiên tựa hồ cũng không ngại thái độ lãnh đạm của nàng, ngược lại vẫn nhiệt tình nói: "Đúng lúc chúng ta một đường đồng hành, cũng coi như có thể chiếu ứng lẫn nhau. Ta nghe nói trên núi không yên ổn, có 'tuyết yêu' gì đó, cũng không thiếu mãnh thú lui tới." "Mãnh thú? Nơi lạnh như vậy vẫn có mãnh thú?" Nam Cung Nhã nghe vậy, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi. "Không sai, nghe người ta nói, trên Thiên Tiêu Phong từng có tuyết lang lui tới." Chương Thừa Hiên giải thích: "Tuyết lang chịu rét rất tốt, trời sinh tính tình hung mãnh, từng có vài giang hồ cao thủ đều bởi vì quá mức khinh suất mà tang mệnh." "Chúng ta... Như thế nào chưa nghe nói qua?" Nam Cung Nhã trong lòng hy vọng có chút may mắn: "Có phải ngươi bị người lừa bịp không? Hoặc là tuyết lang cũng giống như 'tuyết yêu' là lời đồn đại truyền ra ngoài thôi?" Chương Thừa Hiên cười nói: "Tuyết yêu tự nhiên là giả, nhưng tuyết lang là thật. Mới vừa rồi chúng ta ba người cùng đi, ở trên tuyết phát hiện tung tích của tuyết lang." Nam Cung Nhã mở to hai mắt hơn nhìn, thật lâu mới bắt đầu phản ứng lại: "Vậy là các ngươi.... Các ngươi là đến lùng bắt tuyết lang ư?" "Không sai." "Vậy..." "Vậy càng không thể đi cùng ngươi." Lưu Trưng mở miệng ngắt lời hai người đang nói chuyện, nhàn nhạt nói: "Chúng ta có chuyện quan trọng trong người, liền đi trước một bước vậy." Nói xong lời này, nàng cũng không chờ Chương Thừa Hiên đáp lại, mà là lôi kéo Nam Cung Nhã xoay người đi. "Ai, Diệp cô nương, từ từ." Chương Thừa Hiên hình như có chút lo lắng, hắn kéo theo áo choàng chạy trước hai bước, ngăn ở trước mặt hai nàng: "Hai vị cô nương ở trong núi đi loạn rất nguy hiểm! Tuyết lang chỉ sợ ở ngay phụ cận, các ngươi tay không tấc sắt, vạn nhất.... vạn nhất nếu như bị..." Nam Cung Nhã đột nhiên hít hít mũi. Hình như nàng ngửi thấy một mùi kỳ dị. Mùi hương kia là từ trên người Chương Thừa Hiên phát ra, nhất là hắn vừa mới chạy vài bước, áo choàng tung bay, mùi hương liền bay qua. Nàng cần thận ngửi ngửi lại không phân rõ đậy là mùi hương gì. Không giống như là mùi son phấn, lại càng không phải là hoa tươi cây cỏ, ngược lại giống như là mùi vị trên cơ thể. Vẫn là Chương Thừa Hiên là người có mùi hương kỳ lạ? Nam Cung Nhã giật mình lại vừa buồn cười, một đại nam nhân... Thế nhưng... Nam Cung Nhã càm thấy buồn cười, liền kéo kéo Lưu Trưng đang nói chuyện với Chương Thừa Hiên, tiến đến bên tai nàng, nhỏ giọng nói một câu. "Thật kỳ quái, ta ngửi thấy trên người hắn có mùi hương, nên sẽ không phải là... Là một nam nhân thích điều chi lộng phấn đi? Lưu Trưng lúc này không tâm tư nghe những việc tư ẩn như vậy, nàng bất đắc dĩ nhìn Nam Cung Nhã liếc mắt một cái, lại hướng Chương Thừa Hiên nói: "Không cần quan tâm, nếu thật sự gặp được tuyết lang, chúng ta đều có biện pháp đối phó." "Ai, các ngươi cũng không biết tuyết lang kia lợi hại!" Nam Cung Nhã còn đang cân nhắc, bộ dạng Chương Thừa Hiên bình thường là một tuấn tú tiểu bạch kiểm, trên người lại mang theo mùi, vẫn là... Dĩ nhiên là nữ.... Nàng còn đang miên man suy nghĩ, phía sau bên trong cây cối đột nhiên truyền đến một tiếng vang rất nhỏ. Lưu Trưng không hề phát hiện, nàng đang nhíu mày nói chuyện với Chương Thừa Hiên. Nhưng Nam Cung Nhã nghe thấy lông tơ dựng ngược, trong lòng nhất thời có dự cảm bất hảo. "Lưu Trưng -" Nàng thét chói tai, đồng thời bên trong đám cấy cối đột nhiên phóng ra một bóng lớn màu trắng, nhanh như chớp phóng thẳng về hướng người Lưu Trưng! Đầu óc Nam Cung Nhã trống rỗng, cơ hồ ngay cả suy nghĩ cũng không có. Nàng phát hiện cả người mình đã muốn nhào lên phía trước.... Nam Cung Nhã chưa bao giờ biết, chính mình sẽ có lúc phản ứng nhanh như vậy. Nàng cũng không biết, nguyên lai một người có thể hành động mau hơn suy nghĩ. Đương nhiên, nàng càng không biết, nguyên lại mình có thể dũng càm như vậy. - Nàng thế nhưng cũng có thể bảo vệ Lưu Trưng. Đúng, trong khoảnh khắc con tuyết lang hung mãnh lao về phía Lưu Trưng, nàng lấy thân thể mình cản phía trước. Chờ đến khi Nam Cung Nhã thật sự lấy lại tinh thần, nàng mới càm nhận được trên lưng truyền đến từng đợt đau đến thấu xương. Cái đau khiến nàng chảy mồ hôi lạnh, cả người run rẩy. Nàng nằm úp sấp ngã vào trên người Lưu Trưng, thật lâu không thể động đậy. Phía sau truyền đến tiến lang gào thét, Chương Thừa Hiên cùng hai người thủ hạ của hắn phẫn nộ xông lên liều mạng. "Nam Cung Nhã!" Lưu Trưng hình như cũng mới kịp phản ứng lại, thế nhưng hét to một tiếng. "Lưu Trưng..." Nam Cung Nhã đau đến sắc mặt tái nhợt, nước mặt rơi ào xuống. Lưu Trưng vừa sợ vừa giận, nhưng thấy bộ dáng nàng thống khổ không dám lộn xộn, chính là thong thả xoay người, chậm rãi ôm Nam Cung Nhã ngồi dậy. Nhưng nàng vừa nhìn thấy lưng Nam Cung Nhã. Trong lòng đau giống như bị lửa đốt. Vì thời tiết giá lạnh, Nam Cung Nhã mặc trong mặc ngoài mấy tầng, lại khoác thêm áo choàng lông. Nhưng bây giờ, toàn bộ vải đều bị tuyết lang từ đâu xuất hiện cào nát thành mảnh nhỏ, bên trong ẩn ẩn chảy máu đỏ sẫm. Lưu Trưng hít một hơi thật sâu, lại cẩn thận đem vải bị rách gỡ ra xem, đã thấy phần lớn da thịt trên lưng Nam Cung Nhã đều bị cào nát, để lại vài vệt máu nghiêm trọng, huyết nhục mơ hồ, làm người ta không đành lòng. Lưu Trưng nhịn không được, tay có chút phát run. "Hoàn hảo..." Nam Cung Nhã cố sức mở mắt nhìn thoáng qua nàng, cúi đầu nói hai chữ. "Hoàn hảo?" Lưu Trưng nghĩ đến nàng ra vẻ thoải mái muốn an ủi mình, trong lòng càng tức giận: "Ngươi như vậy gọi là hoàn hảo?" "Còn... Hảo... Không phải... Ngươi...." Hoàn hảo không phải Lưu Trưng bị tuyết lang gây thương tích. Hoàn hảo Lưu Trưng không bị đau như vậy. Nhưng Lưu Trưng nghe xong, cũng là đau lòng đến tận xương. "Nam Cung Nhã! Ngươi có phải điên rồi hay không! Ngươi..." "Diệp cô nương! Bình tĩnh chút!" Chương Thừa Hiên không biết từ khi nào đã tới trước mặt các nàng, chắc là do nhìn thấy bộ dạng Lưu Trưng giống như sắp phát cuồng, hắn lớn tiếng ngăn chặn khiến Lưu Trưng chưa nói xong. Lưu Trưng đích xác bình tĩnh, nàng quay đầu lại, lạnh lùng nói: "Lang đâu?" Sắc mặt Chương Thừa Hiên nhất thời có chút xấu hổ: "Chúng ta... Chúng ta vừa mới rồi thiếu chút nữa đã đem nó bắt được, chính là... Nó trời sinh tình tình giả dối, thấy không địch nổi cúng ta, liền tìm chỗ trống chạy..." "Chạy rồi?" Đôi mắt Lưu Trưng lạnh hơn, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói ra hai chữ này. Chương Thừa Hiên có chút kích động: "Diệp cô nương, hiện tại không phải lúc nghĩ đến việc tìm lang báo thù! Tình trạng của Nam Cung cô nương không được tốt, cần lập tức xuống núi trị liệu mới được!" Lưu Trưng tựa hồ căn bản không nghe lọt một chữ. Nàng vẫn ngồi dưới đất ôm Nam Cung Nhã không nhúc nhích. "Diệp cô nương!" "Nói đi, ngươi... Rốt cuộc là ai?" Lưu Trưng bổng nhiên ngẩng đầu lên, bên môi hiện ra một nụ cười cực kỳ quỷ dị. "Diệp cô nương... Đây là có ý gì? Xin thứ cho tại hạ không rõ." "Không rõ?" Lưu Trưng lạnh lùng nhìn chằm chằm Chương Thừa Hiên, sau một lúc lâu mới nói: "Lang kia là do mùi thơm là lùng trên người ngươi dẫn tới đây đi?" Chương Thừa Hiên vừa mới rồi đứng trước Lưu Trưng thật lâu, sau lại cố ý kéo áo choàng ra, lại đứng ở chỗ gió, đem mùi hương tản ra xa. Tuyết lang ngửi thấy, liền theo mùi tìm lại đây, đem Lưu Trưng đang đứng đối diện Chương Thừa Hiên trở thành 'Hương khí', trực tiếp xông vào. Mùi thơm kia căn bản không phải là mùi hương liệu, mà là mùi hương của một loài nào đó, chính là để dẫn tuyết lang đến ăn thịt. Chương Thừa Hiên lúc này cũng không giải thích nữa. Hắn chính là hướng Lưu Trưng cười cười: "Diệp cô nương thông minh cực điểm, nhưng cũng phi thường vụng về." Lưu Trưng không để ý tới, đem Nam Cung Nhã xoay người, để cho miệng vết thương của nàng quay về phía mặt của mình, tiếp theo liền cắn răng vạch ra vết thương, cúi đầu nhẹ nhàng đi liếm miệng vết thương. Thấy Nam Cung Nhã vẫn chưa kêu đau, nàng lại nhẫn tâm hút một búng máu, lại nhổ ra. Lần này làm Nam Cung Nhã đau đớn, khiến nàng thập giọng rên rỉ hai câu. "Diệp cô nương nếu biết tuyết lang có độc, sẽ không nên vạch trần ta vào lúc này." Chương Thừa Hiên thấy nàng như thế, không nhanh không chậm nói: "Không sai, ta vốn là muốn mượn tuyết lang trừ khử ngươi ra, tốc chiến tốc thắng. Nhưng trong lúc vô ý thế nhưng làm tổn thương vị Nam Cung đại tiểu thư.. Thật sự là đáng tiếc. Nếu ngươi lúc này không nói, ta còn phái người đưa nàng xuống núi trị liệu. Nhưng hiện tại, tại hạ chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng ở trong rừng núi hoang vắng, phát độc mà chết. chẳng phải đáng tiếc?" "Trị liệu xong liền đem làm con tin?" Lưu Trưng đột nhiên ngẩng đầu lên, bên môi nàng vẫn còn vết máu, thần sắc lại lạnh lùng. Bộ dạng cực kỳ đáng sợ. Nhưng Chương Thừa Hiên thấy lại cười rộ lên: "Diệp cô ngương thật sự thông minh. Xem ra, ngươi đã muốn biết thân phận của ta." "Ngươi là U Minh phủ?" "Không sai." "Vì cái gì ẩn núp ở Long Hưng tiêu cục? Băng tằm y? Hoặc là làm nội ứng dẫn người vào Cẩm Quỳ sơn trang?" "Chậc chậc thế nhưng đoán đúng mười phần." Lưu Trưng sờ sờ túi tiền bên hông, chọn ra vài loại thuốc chữa thương, cẩn thận rắc lên vết thương của Nam Cung Nhã. Lai xẽ một mảnh vài lớn trên áo của mình cẩn thận thay nàng băng bó. "Chuẩn bi gì đó nhưng thật ra đầy đủ hết." Chương Thừa Hiên cũng không có nóng nảy. Một bên nhìn động tác của nàng một bên chậm rãi nói: "Chẳng qua, lang này không giống bình thường, nó được phủ chủ của chúng ta lấy linh dược cùng hàn độc nuôi nấng lên. Những thuốc này của ngươi... Chỉ sợ còn kém một chút." Lưu Trưng vẫn không nơi tay, thấy sắc mặt Nam Cung Nhã khó coi. Nàng nghĩ nghĩ, lại lấy ra từ trong lòng bình sứ mẹ nàng đưa cho, đổ ra một viên, để vào trong miệng Nam Cung Nhã. Tiếp theo nàng vân công, thử lấy chân khí của mình làm dẫn, dùng dược lực hóa giả độc trong cơ thể Nam Cung Nhã. "Cái gì cần nói đều đã nói không sai biệt lắm." Chương Thừa Hiên nói: "Hiện tại nên động thủ." Lưu Trưng vẫn ngồi dưới đất, thế nhưng cũng không phản ứng. "Diệp cô nương rút kiếm đi." "Nhiệm vụ của ngươi... Là cái gì?" Lưu Trưng cũng không thèm xem liếc mắt Chương Thừa Hiên lấy một cái, lại đột niên hỏi một vấn đề không đầu không đuôi như vây. Chương Thừa Hiên cũng sửng sốt: "Có ý tứ gì?" "Nhiệm vụ lên Thiên Tiêu Phong của ngươi." Chương Thừa Hiên tựa hồ liệu định sẽ lại không có biến cố. Thế nhưng vô cùng sảng khoái trả lời nàng: "Giết ngươi, đoạt Lăng Vân kiếm, bắt Nam Cung Nhã." "Nha." Lưu Trưng gật đầu. "Bất quá, xem bộ dạng hiện tại của Nam Cung Nhã, mang nàng đi cũng là một phiền toái. Không bằng đều giết sạch sẽ." Chương Thừa Hiên lại nói: "Ta đây cũng là một mảnh hảo tâm, cho tiểu tình nhân các ngươi tổn hại luân thường, vi thiên đạo... Chết cùng một chỗ. Đã chết sau này vẫn có thể cùng nhau. Nói vậy các ngươi nhất định sẽ rất cảm kích ta." "Ừm." Lưu Trưng thế nhưng vô cùng đồng ý: "Ngươi có biết cũng không ít." "Đó là tự nhiên, trước khi giết người tổng phải điều tra rõ ràng đối tượng." "Chẳng qua..." Lưu Trưng ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn hắn: "Trước đây, ta còn có một chuyện ngươi không biết muốn nói cho ngươi."
|
Chương 66: Nghênh chiến
Đáy lòng Chương Thừa Hiên không hiểu sao thấy cả kinh. Tại thời điểm này, hắn rõ ràng đã nắm chắc phần thắng. Nhưng Lưu Trưng trước mặt vô cùng lạnh nhạt, còn nói ra một câu như vậy, thật làm người ta không thể không sinh tâm cảnh giác. "Chuyện gì ta không biết." Lời này vừa mới nói xong, phía sau liền truyền đến một trận động tĩnh, giống như là vì trả lời vấn đề của hắn. Chương Thừa Hiên phút chốc quay đầu lại, chỉ thấy hai thanh đao chói lọi hai bóng người từ phía sau bay vọt tới phía trước mặt hắn. Hắn bước mấy bước tránh ra, hai người một nam một nữ ở bên cạnh hắn phản ứng cực nhanh, thừa dịp đó nghênh đón. Bốn người giao chiến với nhau ở một chỗ, trong lòng song phương đều cả kinh, chỉ vì trong lúc giao thủ liền phát hiện thực lực của đối phương cùng chính mình đều là ngang nhau. Trong khoảng thời gian ngắn biến chiêu, mở chiêu, khó phân cao thấp. "Liền là chuyện này?" Chương Thừa Hiên lui ở một bên đang xem cuộc chiến, còn không quên hỏi một câu. Lưu Trưng chỉ cúi đầu nhìn sắc mặt Nam Cung Nhã, vẫn chưa phản ứng lại hắn. Nhưng Chương Thừa Hiên chỉ coi như là nàng cam chịu, vừa cười nói: "Còn tưởng rằng ngươi có bí mật gì muốn trao đổi với ta. Thật sự là... Mất công mong đợi một hồi. Bất quá, ngươi cho là có hai người bọn họ, các ngươi có thể thoát được?" Lưu Trưng liếc nhìn hắn một cái: "Ta vẫn không cho rằng như vậy." "Ha?" Chương Thừa Hiên tựa hồ có chút ngoài ý muốn: "Như vậy, ta lại rất tò mò, kế tiếp ngươi sẽ làm như thế nào? Hai người kia.. Nếu ta nhân không lầm thì chính là Nam Cung Phong cùng Nam Cung Tụng của Nam Cung gia đúng không? Không nói bọn họ có bản lĩnh thắng cuộc chiến này, chỉ cần hiên tại ngươi đang ở bộ dạng 'Diệp cô nương', lại phải giải thích với bọn họ như thế nào đây?" Lưu Trưng vẫn chưa trả lời. Bởi vì nàng căn bản không nghĩ tới vấn đề này. Giải thích? Nàng vốn là 'Diệp cô nương', lại có cái gì cần giải thích. Huống chi, quan trọng hơn là lúc này Nam Cung Nhã đã có chút thần trí không tỉnh táo, mà căn bản là không phải cái 'giải thích' hư vô. Lưu Trưng thỏ dài, để Nam Cung Nhã nằm trên mặt đất, chính mình rốt cuộc cũng đứng dậy. "Nếu ta là ngươi, ta sẽ để bọn họ đem Nam Cung Nhã đi." Chương Thừa Hiên không dự đoán được nàng sẽ nói như thế, nhất thời không phản ứng kịp, đi theo hỏi một câu: "Vì cái gì?" "Ngươi nói đúng, bọn họ chưa chắc có khả năng thắng ngươi, nhưng ngươi..." Lưu Trưng thản nhiên liếc hắn một cái, lại nói: "Cũg chưa chắc có bản lĩnh thoải mái giải quyết ba người chúng ta." Chương Thừa Hiên nao núng, rồi lại nở nụ cười. "Ngươi nói được... Rất đúng." Chương Thừa Hiên người này thật sự rất thông minh, một chút liền đã hiểu. Lúc này suy nghĩ cẩn thận, liền phát lệnh để cho hai thủ hạ dừng tay. Hai người kia tuy rằng vẫn giữ yên lặng, nhưng công phu là cực kỳ lợi hại. Sau khi nghe được mệnh lệnh, đều vận khởi nội công quỷ dị của U Minh phủ mạnh mẽ đánh một kích. Thừa dịp đó nhảy ra khỏi cuộc chiến. Nam Cung Phong cùng Nam Cung Tụng vôi vàng tránh ra, nhưng vẫ là cảm thấy một trận hàn ý lạnh tới tận xương đập vào mặt. Nam Cung Tụng không chịu nhịn, vung tay lên liền mắng ra: "Như thế nào? Đánh không lại nghĩ muốn chạy? Thắng bại chưa phân, chúng ta lại đến đâu một hồi nữa!" Chương Thừa Hiên tuyệt không sinh khí ngược lại vô cùng khách khí trả lời: "Hai vị Nam Cung công tử thật sự là hảo thân thủ, cho nên... Cũng không cần đánh." "Có ý tứ gì? Ngươi nhận thua?" "Coi như là nhận thua đi." Chương Thừa Hiên cũng không thèm để ý. "Lại đánh một trận nữa để luận thắng thua!" Chương Thừa Hiên lại chỉ Nam Cung Nhã đang nằm trên mặt đất nói: "Vị Nam Cung cô nương này bị tuyết lang gây thương tích, bị thương không nhẹ. Nếu còn không nhanh chóng đưa xuống núi trị liệu, chỉ sợ tính mạng có nguy hiểm. Nam Cung công tử lúc này còn muốn cùng tại hạ so đấu?" "Cái gì? ! Nàng... Nàng như thế nào lại bị tuyết lang gây thương tích!" Lúc trước, Nam Cung Phong cùng Nam Cung Tụng ở khoảng cách khá xa, hoảng hốt thấy Lưu Trưng ôm Nam Cung Nhã ngồi dưới đất. Chương Thừa Hiên lại dẫn người đứng ở phía trước. Bọn họ chỉ nghĩ là Nam Cung Nhã bị Chương Thừa Hiên gây thương tích. Trong khoảng thời gian ngắn cũng không kịp nghĩ ngợi nhiều liền xông ra ngoài, nghĩ chỉ cần giải khốn cục liền có thể xem thương thế của Nam Cung Nhã. Nhưng lúc này nghe Chương Thừa Hiên nói xong, lại nhìn sắc mặt Nam Cung Nhã. Tình huống của thực tế của nàng so với trong tưởng tượng kém hơn rất nhiều. Nam Cung Phong chỉ nhìn thoáng qua, liền đem ánh mắt rơi trên người Lưu Trưng. "Diệp Lưu Trưng! Ngươi... Ngươi, lúc đem nàng đi ra ngoài đã nói với ta như thế nào? Ngươi nói ngươi sẽ đối nàng tốt lắm, nhưng nàng hiện tại tính là đối đãi tốt lắm ư?" Nam Cung Tụng đã liền tức giận lên, nhưng mà hắn mới quay đầu lại, lại bị hoảng sợ: "Diệp Lưu Trưng? Ngươi.... Ngươi như thế nào lại mặc nữ trang!" Lưu Trưng không tính toán trả lời vấn đề này. Chương Thừa Hiên lại thay nàng trả lời: "Diệp cô nương vốn là một nữ tử, đương nhiên phải mặc nữ trang. Như thế nào? Các ngươi không biết việc này? Ai nha, nhưng Nam Cung cô nương lại biết..." Sắc mặt Nam Cung Tụng liền thay đổi: "Ngươi thật sự là nữ nhân?" "Đúng vậy." Lưu Trưng lần này nghiêm túc trả lời. "Vậy các ngươi... Các ngươi như thế nào còn..." "Nữ nữ mến nhau, đích xác có vi thiên đạo, bất quá... Trong thiên hạ, chuyện lạ như thế này cũng không phải không có." Chương Thừa Hiên ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Lưu Trưng lại nói: "Y theo suy nghĩ nông cạn của ta. Hai người bọn họ là ý hợp tâm đầu, cũng không kém với.." "Đủ rồi!" Nam Cung Tụng đều không nghe vào một chữ. hắn cũng không thèm nhìn Lưu Trưng liếc mắt một cái, ngồi xổm xuống bế Nam Cung Nhã lên, đem cánh tay khoác lên vai mình. Nam Cung Phong cũng tiến lên giúp một phen, để cho Nam Cung Tụng cõng Nam Cung Nhã trên lưng. Tiếp theo hai người liền hướng chân núi đi xuống. Nhưng mới đi được hai bước, Nam Cung Phong lại ngừng lại, xoay người đi vài bước. "Chúng ta lần này tới đây, là ý của cha ta. Đem thanh kiếm này cho ngươi." Nam Cung Phong cởi xuống từ trên lưng một bao vải, nghĩ nghĩ lại không đưa tới trong tay Lưu Trưng mà là ném xuống đất. Lưu Trưng hiểu được, kia phải là Lăng Vân kiếm đặt ở Nam Cung gia. " Chúng ta vốn nhận được tin tức nói Thượng Quan Minh mang người tìm tới nơi này." Nam Cung Phong dừng một chút, lại nói: " Cha ta bên ngoài khắc nghiệt nhưng bên trong lòng là tốt. Nghĩ rằng vì tư tâm của bản thân mà cho ngươi để lại lăng vân kiếm, hối hận không thôi, sợ ngươi không có bảo kiếm mà chịu thiệt. Lệnh cho huynh đệ chúng ta ngày đêm gấp gáp đưa kiếm tới, nếu có hữu dụng tự nhiên sẽ có có lực tương trợ. Lại không nghĩ rằng, Diệp cô nương cho chúng ta một vui đùa lớn như vậy." Lưu Trưng không nói lời nào chỉ lặng lặng nghe. Nam Cung Tụng đã sớm không có kiên nhẫn: "Còn cùng nàng nói những thứ này làm gì?" Nam Cung Phong không để ý tới, nói tiếp: "Tiểu Nhã chúng ta mang đi, kiếm trả lại cho ngươi. Còn lại lợi hại cũng không tất phải so đo, dù sao bản thân tiểu Nhã cũng có sai. Như vậy, từ hôm nay trở đi, Nam Cung gia cùng ngươi thanh toán xong." Nam Cung Phong nhìn về phía Lưu Trưng, trong mắt lộ lãnh ý: "Chủ ý này, Nam Cung Phong ta vẫn là có thể định đoạt được." Nói hết lời, Nam Cung Phong không chờ nàng phản ứng, xoay người cùng Nam Cung Tụng một đạo xuống núi. Trong suốt quá trình này, Chương Thừa Hiên vẫn chú ý đến thần sắc, phản ứng của Lưu Trưng. Nhưng nhìn hồi lâu hắn bị thật vọng rồi. Lưu Trưng căn bản là thờ ơ. Thấy Nam Cung huynh đệ xuống núi, Lưu Trưng cúi người nhặt Lăng Vân kiếm lên. "Nghĩ muốn giết ta, đoạt kiếm..." Lưu Trưng nhìn thoáng qua Chương Thừa Hiên: "Chỉ sợ chúng ta còn phải đánh một trận." Chương Thừa Hiên nở nụ cười: "Lấy ít địch nhiều, ngươi cảm thấy mình có mấy phần thắng?" "Nữa phần cũng không có, tổng cũng phải thử một lần." Lưu Trưng đã rút ra Lăng Vân kiếm. Từ trước Lưu Trưng cũng gặp qua không ít địch thủ của U Minh phủ. Bọn họ cũng không dùng võ khí, chính là vận hàn độc nội công quỷ dị để đối địch. Nhưng Chương Thừa Hiên ở trước mặt là có dùng vũ khí. Hắn lấy ra một cửu lễ tiên (Roi chín đoạn). Cữu lễ tiên là cán roi cùng tám khúc thép cứng tạo thành. Mỗi khúc dùng ba móc tròn nối với nhau. Thứ vũ khí này cùng nhuyễn kiếm của Lưu Trưng giống nhau đều là vũ khí mềm mại, có thể quấn quanh hông, phương tiện mang theo. Nhưng nguyên nhân chính là vì mềm nhuyễn, cho nên phát huy được sự cứng rắn đến tận cùng của các đoạn thép lại càng khó. Chỉ thấy Chương Thừa Hiên nhẹ nhàng giật một cái, các khúc roi mở ra, tiếng các vòng thép nối với nhau ở trong không trung pháp ra tiếng leng keng. Lưu Trưng tự nhiên không dám khinh địch, cầm kiếm đón nhận, một chiêu chưa xong đã lại biến thành một chiêu khác, chỉ cầu nhẹ cùng mau, giống như mây bay nước chảy sinh động đem Lăng Vân kiếm pháp thi triển ra. Chương Thừa Hiên không chút hoang mang, thấy nàng biến hóa phiền phức, thế nhưng vô cùng vui vẻ, cửu lễ tiên trên tay múa càng dữ dội hơn, hướng thẳng giữa kiếm chiêu -- quấn lấy Lăng Vân kiếm. Lưu Trưng lại biến chiêu. Chương Thừa Hiên cũng theo chiêu mà xông lên, quấn càng chặt hơn, nhanh hơn. Lưu Trưng liên tục lui bước, nhảy ra cuộc chiến, đã là thở hồng hộc. Chiến đấu đến vậy, tuy rằng hai người vẫn chưa có gì thương vong, nhưng trong lòng Lưu Trưng hiểu được, còn đánh tiếp, không thể nghi ngờ là nàng phải thua. Chương Thừa Hiên đương nhiên cang hiểu được điểm này. Hắn thấy Lưu Trưng không hề còn sức lực, khẽ cười một tiếng, nhân đó xông lên. Cữu lễ tiên bị hắn múa nhanh hơn. Lưu Trưng chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, hít một hơi thật sâu, cầm kiếm trở lên! Rầm một tiếng. Cửu lễ tiến đã quấn chặt lấy Lăng Vân kiếm. Lưu Trưng giãy không được, lại cảm giác một trận hàn ý từ cữu lễ tiên truyền qua. Hàn khí kia dần dần bao vây thân kiếm, ngưng kết ra một tầng băng. Lần này, hàn khí lần này phát ra so với những người khác của U Minh phủ đều phải lợi hại hơn. Mắt thấy Lăng vân kiếm sắp bị ngưng kết thành một thanh "Kiếm băng", mà hàn khí lạnh băng đến tận xương cũng đang cuồn cuộn không ngừng mượn Lăng Vân kiếm xâm nhập vào người Lưu Trưng. Chẳng qua hàn ý vừa mới tới, chân khí trong cơ thể Lưu Trưng đã nhanh chóng lưu chuyển, đem hàn ý không ngừng luyện hóa. Đến cuối cùng, giống như không ngừng hút, ngay cả băng trên Lăn Vân kiếm cũng mỏng manh vài phần. "Hả?" Chương Thừa Hiên cũng có phát giác, khinh ngạc kêu lên. Nhưng thực lực của Lưu Trưng dù sao không phải do mình tự tu luyện được, tuy rằng sức mạnh không nhỏ, nhưng đến cuối cùng thể lực của nàng không theo kịp, dần dần bắt đầu xuất hiện hiện tượng suy tàn, nhìn qua là thấy chống đỡ không nỗi. Chương Thừa Hiên vừa cười một tiếng, trên tay khởi động. Chẳng qua lúc này đây, hắn không tiến công, mà là... Quay lại triệt lực, thả lỏng cữu lễ tiên. Cả người Lưu Trưng giống như trống rỗng, ngã ngồi xuống đất. "Ngươi thua." Chương Thừa Hiên thu cửu lễ tiên, cười nói: "Bất quá, thế nhưng so với trong trong tưởng tượng của ta còn kiên trì lâu hơn một ít. Đúng rồi công phu vừa rồi của ngươi, tại sao lại có thể hút hàn độc?" "Nếu ta đã thua, ngươi cần gì phải hỏi lại." Lưu Trưng tuy rằng thua, nhưng trên mặt lại không có nửa phần uể oải suy sụp, thần sắc vẫn thản nhiên, giống như trên đời này chuyện gì cũng không thể lay chuyển được sự đạm mạc trên nàng nửa phần. Nhưng Chương Thừa Hiên lại rất nhanh nhớ tới, mới vừa rồi Nam Cung Nhã bị tuyết lang gây thương tích, tựa hồ vẻ mặt luôn hững hờ như Lưu Trưng, đột nhiên có cảm xúc hỉ nộ giống như người bình thường. Xem ra Nam Cung Nhã là tử huyệt của nàng. Chương Thừa Hiên cho ra kết luận, trong lòng không khỏi bội phục Lưu Trưng. Đổi lại vị trí, chính mình tuyệt không thể so với Lưu Trưng làm được tốt hơn, cũng không thể bảo trì được sự bình tĩnh cùng lạnh nhạt giống như nàng. "Ta đột nhiên... Thay đổi chủ ý." Chương Thừa Hiên nghĩ nghĩ, nói một câu như vậy. Lưu Trưng năng mắt liếc hắn một cái. Trong mắt vẫn là một mảnh bình thản. "Ta có chút không nỡ giết ngươi. Ngẫm lại, chẳng bằng ...." Chương Thừa Hiên nói: "Mang ngươi cùng nhau lên núi."
|
Chương 67: Nỗi lòng
Từ giữa sườn núi hướng lên trên, đường lại trở nên khó đi. Còn đường vốn rộng lớn bằng phẳng qua hai khúc quanh cực kỳ mạo hiểm lại trở thành sơn đạo hiểm trở, chật hẹp đến cơ hồ chỉ một người có thể đi qua. Hai thuộc hạ của Chương Thừa Hiên một người đi trước dò đường, người còn lại cản phía sau, đem Lưu Trưng cùng Chương Thừa Hiên bảo hộ ở bên trong. Lưu Trưng cũng lười hao tâm tổn sức đi đoán ý nghĩ của Chương Thừa Hiên, dù sao kế hoạch ban đầu của nàng đó là lên núi. Lúc này bất quá là thêm vài người cùng đường, cho nên nàng chính là cúi đầu nhìn rõ đường, chậm rãi hướng lên trên. Nhưng Chương Thừa Hiên lại nhịn không được. "Ngươi vì cái gì không hỏi ta tại sao muốn lên núi, tại sao lại buông tha ngươi?" Lưu Trưng lãnh đạm nói: "Ngươi muốn nói tự nhiên sẽ nói, không muốn nói ta cần gì phải hỏi." "...." "Xem ra ngươi là muốn nói?" Lưu Trưng tựa tiếu phi tiếu: "Ta đây nghe một chút cũng không phiền." Chương Thừa Hiên có chút bất đắc dĩ, rồi lại vẫn nói: "Nói như thế, phủ chủ của ta ở trên núi, cho nên ta liền tính toán lên núi." "Ừ" Thần sắc Lưu Trưng vẫn không chuyển, vẫn đang chuyên tâm leo núi. Lưu Trưng đột nhiên nghĩ ra: "Có người làm gì với U Minh phủ?" Nàng thế nhưng không sớm nghĩ đến điểm này. Lúc này nghĩ lại, Lưu Trưng càm giác thật sự chỉ có như thế mới hợp tình hợp lý. Nghe khẩu khí của Chương Thừa Hiên, tựa hồ có người chạm vào việc khiến U Minh phủ cực kỳ không hài lòng, mới trêu trọc ra một loạt phiền toái. Nhưng mà Chương Thừa Hiên vừa nghe xong lời của nàng, sắc mặt đột nhiên lại lạnh lùng: "Diệp cô nương cần gì ở trước mặt ta giả vô tội?" Lời này thật ra có chút mạc danh kỳ diệu, nhưng cố tình Lưu Trưng lại đột nhiên suy nghĩ cẩn thận. "Ý của ngươi là... Người chọc tới U Minh phủ là cha ta, Diệp Lâm PHong?" Chương Thừa Hiên hừ lạnh một tiếng, xem như trả lời. Lưu Trưng cuối cùng đối chuyện này có hứng thú, lại nhìn Chương Thừa Hiên như vậy, căn bản giống như không tính toán nói tiếp. Như vậy vừa rồi dẫn nàng nói chuyện lại lôi kéo một vòng như vậy, chỉ là vì châm chọc nàng? Lưu Trưng tức cười. "Ta thật sự không biết." Lúc này bọn họ đã muốn tiếp cận đỉnh núi. Cả ngày đi núi, cho dù là Chương Thừa cũng có chút thở hổn hển. Lưu Trưng tuy rằng cũng thấy mệt, nhưng vẫn âm thầm điều tức, hy vọng sớm khôi phục một chút. Lúc sau đến đỉnh vạn nhất gặp biến hóa gì, còn có thể có cái mà ứng đối. Mắt thấy cách đỉnh núi càng ngày càng gần, Chương Thừa Hiên mới dừng bước chân. "Không phải nơi này." Lưu Trưng có chút không hiểu là có ý gì? Chương Thừ Hiên nhìn phương hướng xung quanh, cần thận cảm nhận một phen mới nói: "Là đường kia." Hướng hắn chỉ là một vách núi, căn bản không có đường. Nhưng Lưu Trưng cũng cảm giác được. Cái loại hàn ý quen thuộc lạnh tới tận xương, đang từ chỗ kia không ngừng cuồn cuồn phả lại đây. May mà Lưu Trưng cả người mặc rất dày, cũng nháy mắt cả người đã bị đông lạnh, nàng hít một hơi thật sâu, vận khởi chân lực chống đỡ. Chương Thừa Hiên tựa hồ cũng chú ý đến phản ứng của nàng, chính là cười lạnh một tiếng: "Ngươi biết công phu của U Minh phủ lại còn có mặt mũi nói thật sự không biết?" Lưu Trưng cũng sửng sốt: "Công phu của U Minh phủ?" "Còn muốn giả vờ?" Chương Thừa Hiên nói: "Thiên hạ này trừ bỏ U Minh phủ có thể đem hàn khí luyện hóa thành công phu cho mình sử dụng. ta còn thật sư không biết địa phương khác cũng có. Ngươi đừng nói cho ta là Diệp gia ngươi tự nghĩ ra?" Lưu Trưng vẫn còn có chút không phục hồi lại tinh thần. "Ngươi thế nhưng tuyệt không sợ?" "Ta sợ cái gì?" Chương Thừa Hiên bị hỏi ngược lại, nhất thời không nói chuyện. Chờ đi một đoạn sau, hắn giống như lại nghĩ đến cái gì giận dữ nói: "U Minh phủ chúng ta không phải như các ngươi suy nghĩ là tà ma ngoại đạo. Chẳng qua con đường võ công bất đồng, tính tình làm việc bất đồng. Cái mà các ngươi gọi là danh môn chính phái lợi dụng cái này để phân chia chính tà, không khỏi rất không biết xầu hổ." Lưu Trưng nghe xong chỉ nói: "Ta cũng không phải danh môn chính phái, những lời này không cần nói với ta." "Đều không khác biệt lắm." Lời của Chương Thừa Hiên có ý đại khái là nói ở trong mắt Trung Nguyên võ lâm, U Minh phủ nhân xem ra đều giống nhau. Mặc kệ là Diệp gia là nhân vật nửa chính nửa tà, hoặc là tứ đại thế gia có chút danh vọng, tất cả đều là 'Danh môn chính phái' 'không biết xấu hổ'. Lời nói thật ra có chút oan uổng, chẳng qua Lưu Trưng cũng lười cãi cọ. Chương Thừa Hiên lại làm như không quá vừa lòng phản ứng của nàng, lại hỏi một câu: "Vậy ngươi nói xem, U Minh phủ chúng ta có tà đạo hay không?" Lưu Trưng suy tư một phen. "Xem như." "Cái gì mà xem như?" Khẩu khí của Chương Thừa Hiên có chút đông cứng. "Ta cùng người của U Minh phủ có mấy lần giao phong..." Lưu Trưng một bên nhớ lại một bên nói: "Mỗi một lần thấy các ngươi, nếu không phải sát hại người vô tội, thì lại là ức hiếp kẻ yếu, cướp đoạt bảo vật... Mặc dù cái gọi là danh môn chính phái mở võ lâm đại hội, thương nghị đối phó các ngươi, nhưng bọn họ vẫn chưa động thủ. Các ngươi liền đem toàn bộ Cẩm Quỳ sơn trang giết sạch đốt sạch. Như vậy có thể tính ra có thể sai sao?" Chương Thừa Hiên đầu tiên là sửng sốt, lại vẫn biện giải nói: "Không sai, người phương Bắc chúng ta tính tình trời sinh đã là như thế. Thái độ làm người đích xác có chút âm ngoan độc lạt, nhưng ngươi có nghĩ tới hay không. Chúng ta từ trước đến giờ đều ở phương Bắc ẩn cư, cùng Trung Nguyên chưa bao giờ có phân tranh, vì sao hiện giờ xâm nhập Trung Nguyên, ra tay ngoan tuyệt không để lối thoát?" Nàng thật không ngờ công phu kỳ quái trên người mình thế nhưng lại giống với U Minh phủ. Nhưng nàng căn bản là không học công phu của U Minh phủ, đến tột cùng lại mạc danh kỳ diệu... Lúc ban đầu tựa hồ Thượng Quan Sách Vân lấy kiếm đâm nàng bị thương. "Ta nghĩ ngươi hiểu lầm, chọc U Minh phủ các ngươi... Thật sự không phải là Diệp gia." Lưu Trưng nói xoay chuyển quá nhanh, Chương Thừa Hiên có chút không kịp phản ứng: "Cái gì?" "Nàng nói không phải Diệp gia! Tiểu bạch kiểm ngươi nghe không hiểu tiếng người sao?" Vách vực trước mặt, đột nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ của nữ tử. Thanh âm này đối với Lưu Trưng mà nói thâtk hết sức quen thuộc. Nàng ngẩng đầu lên, quả thật thấy một nữ nhân mặc váy đỏ rực, khoác áo choàng đỏ thẫm. Nữ nhân kia đang đứng ở huyền nhai cười dài cúi đầu nhìn các nàng. "Uy ngươi cũng đi quá chậm, ta nói một tháng. Ngươi thật sự liền đến cuối hạn một tháng." Nữ nhân đem toàn bộ ba người còn lại coi như không tồn tại, chỉ nói chuyện với một mình Lưu Trưng. Nhưng nói đến chỗ này, dường như nàng lại nghĩ đến cái gì, nhìn nhìn bốn phía: "A? Tiểu Nhã Nhã không tới sao? Nên sẽ không... Ngươi như thế nào ngay cả sự đồng ý của Nam Cung gia cũng không được? Công phu không có hảo hảo học sao?" Chương Thừa Hiên tức giận không nhẹ, thét hỏi lại: "Ngươi là ai?" "Không cho phép ngươi nói, ngươi trước hết câm miệng đi." Nữ nhân không kiên nhẫn phất phất tay, lại hỏi Lưu Trưng: "Rốt cuộc sao lại thế này?" "Vốn là đến đây, nhưng..." Lưu Trưng liếc mắt nhìn Chương Thừa Hiên một cái: "Bị tuyết lang của hắn gây thương tích, xuống núi rồi." "Cái gì?" Nữ nhân mở to hai mắt nhìn, nghĩ nghĩ lại ném một dây thừng đi xuống: "Ngươi đi lên trước, ta tự mình thu thập hắn một chút!" Nghe xong những lời này, Lưu Trưng thế nhưng cảm thấy gánh nặng trong lòng được bỏ xuống, từ khi Nam Cung Nhã bị thương về sau, áp lực trong lòng nàng giống như mây đen lập tức tiêu tán hơn phân nửa. Từ trước, Lưu Trưng tổng cảm thấy nữ nhân trước mặt có chút phiền . Nhưng lúc này... Lưu Trưng thế nhưng cảm thấy nàng cũng có vài phần đáng yêu. Dây thừng ném xuống dưới, Lưu Trưng đưa tay ra đón. Nhưng Chương Thừa Hiên ở một bên lại nhanh hơn, cướp trước một bước, bắt được đầu dây. Nữ nhân ở trên dĩ nhiên là không thuận theo. Tay trái vung lên, phốc phốc vài tiếng, đánh vào mấy chỗ đại huyệt trên người Chương Thừa Hiên, làm tay hắn tê dại như nhũn ra, dây thừng tự nhiên không cầm được. Nhưng hai người thủ hạ của hắn cũng không phải đèn cạn dầu, đều tụ hướng đến bên này đánh tới. Nhưng dưới chân Lưu Trưng cũng đã bước vài bước, trong lúc chỉ mành treo chuông hết sức khó khăn cũng đã nắm được dây thừng. Vừa chạm tay vào, Lưu Trưng liền nhận ra, dây thừng là được buộc ở một chỗ khác. Nói cách khác, dây thừng không phải ở trong tay nữ nhân kia, mà là được buộc ở một chỗ nào đó trên đỉnh núi. Lưu Trưng cảm thấy sinh nghi, nhưng cũng không có nghĩ nhiều, chỉ là vận khởi nội lực đi hướng lên trên. Về phần ba người kia ở phía sau, đều không ngừng có ly hoa châu bay ra ngăn cản. Lưu Trưng vừa đi lên vừa thu dây. Đợi đến khi nàng rốt cuộc lên đỉnh núi là lúc dây thừng cũng thu xong rồi. Một đầu khác quả thực là được buộc vào ở trên một tảng đá lớn . Nữ nhân thấy nàng đã muốn lên đến trên, liền ngừng tay, nghĩ nghĩ lại nói: "Ta xuống lần nữa đi..." "Ngươi chỉ sử dụng được một tay, còn muốn đi xuống giáo huấn người ư?" Lưu Trưng đột nhiên lạnh giọng chặt đứt lời nàng. "Ngươi... ngươi đã nhìn ra?" Tay phải của nữ nhân mềm nhũn vô lực để bên người, giấu ở trong tay áo. Toàn bộ quá trình đều không lấy ra sử dụng. Ly hoa châu mà nàng hay dùng nhất cũng chỉ dùng tay trái để bắn ra. "Sao lại thế này?!" "Cái này... Cũng không có gì." Nàng nói cực kỳ có lệ. Ngẫm lại cảm thấy không thể đi xuống đem tiểu bạch kiểm kia giáo huấn một chút, thật sự có chút không cam lòng, vì thế quay đầu lại hướng Chương Thừa Hiên nói: "Tiểu bạch kiểm, ta gọi là Hoa cô. Nhớ kỹ, lần tới còn để cho ta thấy ngươi, gặp một lần đánh một lần. Hừ." Lưu Trưng nghe xong, vừa buồn cười lại vừa tức giận. Lưu Trưng liền đem những lời của Chương Thừa Hiên thuật lại một lần. Lại nhắc tới chuyện chính mình gặp được trên đường, Nhưng vừa mới nói đến lần đầu tiên nàng bị người của U Minh phủ gây thương tích trúng hàn độc, Hoa cô chợtt không kiên nhẫn: "Quên đi, vẫn là không cần nói tới. Nghe quá mệt người. Dù sao ngươi hiểu là được. Những chuyện phức tạp này vẫn là giao cho ngươi cũng cha ngươi suy nghĩ đi, để cho ta tranh thủ cái một..." Lưu Trưng thật sự bất đắc dĩ: "Không phải là ngươi muốn hỏi sao?" "Cái này... Trên núi nhàm chán như vậy, dù sao cũng là tìm chút chuyện để nói thôi." Hoa cô trừng mắt liếc nhìn nàng một cái: "Nói chuyện này phí đầu óc lại không có ý nghĩa gì! Không bằng... Ngươi nói cho ta một chút chuyện của ngươi cùng tiểu Nhã Nhã đi." Chuyện của nàng cùng Nam Cung Nhã? Lưu Trưng lại ngẫn ngơ. Nàng đột nhiện phát hiện. Chuyện khác nàng đều có thể lý giải rõ ràng, mạch lạc. Có thể từng bước phân tích thấu hiểu, cũng có thể nói cho người khác hiểu được rõ ràng. Nhưng cố tình chỉ có đoạn tình cảm này nàng lại không biết nói bắt đầu từ đâu, cũng hiểu là căn bản không có biện pháp miêu tả ra. Nàng chỉ biết là, nhắc tới người này liền có một loại cảm giác kỳ diệu vửa chua xót vừa ngọt ngào lấp đầy trong lòng. Vừa làm cho người ta khó chịu lại vừa làm cho người ta quyến luyến không tha. Thật giống như.... Nàng nghĩ muốn đưa tay ra, lại phát hiện không thể thu tay lại. Nàng muốn nói chút gì đó, lại phát hiện cái gì cũng không nói nên lời. Lúc trước chỉ là cố gắng ép chính mình, đè nặng bản thân không được nghĩ đến. Hiện tại nghĩ đến rồi, Lưu Trưng liền cũng không nhịn được trở nên lo lắng. Nam Cung Nhã... Hiện tại có ổn không? Lúc này ở nơi nào? Còn có thể chờ nàng hay không? Hoa cô tự nhiên là không biết nỗi lòng của nàng. Thấy nàng không nóilời nào, Hoa cô lại nói: "Nói đến tiểu Nhã Nhã, thật là một cô nương vừa đáng yêu vừa hảo ngoạn (dễ trêu trọc). Ta thực sự có chút tiếc nuối như thế nào lại cố tình sinh ra một nữ nhi như ngươi. Nếu ngươi là nhi tử thì tốt rồi. Có thể quang minh chính đại cưới nàng. Nàng liền thành con dâu của ta... Chậc chậc." Lưu Trưng phục hồi lại tinh thần. Đột nhiên nhớ tới chuyện của Nam Cung Phong cùng Nam Cung Tụng. "Người của Nam Cung gia đã biết ta là nữ tử." "A?" Hoa cô ngẩn người: "Vậy bọn hắn... Bọn hắn còn nguyện ý để cho các ngươi cùng một chỗ không?" "Tự nhiên là không nguyện ý." Lưu Trưng thở dài. "Nhưng... Mặc dù ta không phải là nam tử. Ta cũng muốn cùng nàng cùng một chỗ."
|
Chương 68: Tương tư
Lúc Nam Cung Nhã tỉnh lại đã là hai ngày sau. Ánh mắt còn chưa mở, liền đã gọi trước một câu: "Lưu Trưng..." Không có người trả lời. Nam Cung Nhã đành phải cố sức mở mắt ra. Lúc này nàng mới phát hiện chính mình nằm úp sấp ngủ trên một chiếc giường lớn ấm áp. Cả người mệt mỏi, trên lưng vẫn mơ hồ đau đớn, nhưng lại cảm thấy hình như trên chỗ đau có đắp một lớp lạnh lẽo gì đó. Cảm giác mát khiến cho cái đau giảm bớt không ít,cũng bất giác không khó chịu nữa. Nam Cung Nhã thử xê dịch thân mình, nghiêng đầu nhìn thoáng qua. Bên giường một người mặc áo trắng đang nằm úp sấp. Tựa hồ vẫn đang ngủ thật say, vẫn không nhúc nhích. Trong lòng Nam Cung Nhã vui vẻ, lại đề cao thanh âm hô một câu: "Lưu Trưng -" Người nọ cuối cùng tỉnh, đầu tiên là giật giật. Tiếp theo giống như không kịp phản ứng, nửa ngày mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Nam Cung Nhã. Không phải Lưu Trưng. Thế nhưng ... Dĩ nhiên là Nam Cung Tụng! Lúc còn trên đỉnh Thiên Tiêu Phong, Nam Cung Nhã đau muốn chết, vẫn mở mịt. Những chuyện xảy ra phía sau cũng không có ấn tướng. Chỉ nhớ rõ bị Lưu Trưng ôm vào trong lồng ngực, chuyện tình về sau hoàn toàn không có ký ức. Nàng tựa hồ là mất tri giác, hôn mê. Cho nên những chuyện sau đó nàng cũng không biết. Như vậy nàng liền càng không rõ ràng, chính mình rõ ràng cùng Lưu Trưng ở Thiên Tiêu Phong, như thế nào lại đột nhiên... Đột nhiên ở trong phòng như vậy, mà trông nom nàng lại dĩ nhiên là Nam Cung Tụng! "Ngươi... Ngươi như thế nào lại..." "Ngươi còn băn khoăn cái tên Diệp Lưu Trưng đã lừa gạt ngươi!" Sắc mặt Nam Cung Tụng cực kỳ kém, ngữ khí nói chuyện cũng rất khó nghe: "Ngươi có biết hay không, nếu ta cùng đại ca đến muộn trong chốc lát, ngươi sẽ bị nàng hại mất mạng!" Nam Cung Nhã có chút giật mình: "Các ngươi? Là các ngươi đến cứu ta?" "Đúng vậy?" "Vậy... Vậy Lưu Trưng đâu? Nàng thế nào?" Nam Cung Tụng không trả lời, chính là nhìn chằm chằm Nam Cung Nhã, ánh mắt hết sức kỳ quái. Nam Cung Nhã không hiểu sao có chút thấy chột dạ, có loại cảm giác mãnh liệt giống như lời nói dối sắp bị người vạch trần. "Ngươi sớm biết Diệp Lưu Trưng là nữ đúng hay không?" Nam Cung Nhã mở to hai mắt nhìn. Đã biết! Hắn... hắn đã biết! Bọn họ cũng đều biết? Chuyện ngoài ý muốn tới đột nhiên, nhưng rất kỳ quái, Nam Cung Nhã thế nhưng cũng không cảm thấy có cái gì sợ hãi hoặc là không dám đối mặt. Kỳ thật, nàng từ trước cũng từng ngầm tưởng tượng đến, nếu Nam Cung gia biết Lưu Trưng là một nữ tử sẽ như thế nào đâu? Sẽ kịch liệt phản đối, vẫn là sẽ bất đắc dĩ nhận? Nhưng nàng không dám đi thử, nàng tình nguyện giấu diếm hết thảy, làm bộ mình cùng Lưu Trưng có thể nhận được sự đồng ý cùng chúc phúc của Nam Cung gia. Chính là không nghĩ tới, nhanh như vậy đã bị vạch trần. Đúng rồi, nàng nghĩ ra, lúc nàng cùng Lưu Trưng lên núi, Cửu Nương khuyên Lưu Trưng nên đổi về nữ trang để tránh Thượng Quan gia lùng bắt. Nàng cũng rất vui vẻ nói với Lưu Trưng: "Ta thực thích nhìn ngươi mặc váy." Tại sau đó, Lưu Trưng liền đổi về nữ trang, cùng nàng lên núi. Nam Cung Phong cùng Nam Cung Tụng đến vào lúc này tự nhiên là thấy được... Nam Cung Nhã ở trong lòng thở dài. "Ta biết." "Vậy ngươi còn.." "Ta thích nàng." "Cái gì?" Nam Cung Tụng quả thực không dám tin: "Nhất định là nàng.. Là nàng lừa gạt ngươi! Nhất định là như vậy!" "Không... Không phải." Nam Cung Nhã lắc đầu: "Chúng ta lưỡng tình tương duyệt, ai cũng không có lừa gạt ai. Ngay từ đầu, ta đã biết nàng là nữ tử. Nhưng vậy thì tính sao? Luận ra, vẫn là ta thích nàng trước, là ta 'lừa gạt' nàng." "Nam Cung Nhã! Ngươi biết mình đang nói gì không đó?" "Ta đương nhiên biết. Ta nói..." Nam Cung Nhã bình tĩnh nhìn Nam Cung Tụng: "Ta thích nàng, ta muốn cùng nàng một chỗ. Cả đời cũng không rời xa nhau. Ai cũng... Ai cũng không có biện pháp tách chúng ta ra!" "Ai cũng không có biện pháp tách các ngươi ra?" Nam Cung Phong không biết đi đến từ lúc nào, thanh âm lạnh lùng nói: " Như vậy, nàng tại sao lại bỏ người lại, để cho chúng ta mang ngươi đi?" "Nàng..." "Nàng bỏ lại ngươi, chính mình lên núi." Nam Cung Phong không lưu tình chút nào nói tiếp. Ánh mắt Nam Cung Nhã ảm đạm xuống. Nam Cung Tụng không đành lòng, nghĩ nghĩ lại khuyên nhủ: "Ngươi... Đối với với loại người như nàng không cần thương tâm, không đáng. Ngươi mới tỉnh lại nói chuyện lâu như vậy, muốn hay không ăn uống trước cài gì đó? Trên lưng còn đau hay không?" "Đau..." Nam Cung Nhã chậm rì rì nói ra một chữ. "Ta đi gọi thầy thuốn xem ngươi!" Nam Cung Tụng đứng lên đi ra ngoài, nghĩ nghĩ kại quay đầu hướng Nam Cung Phong phân phó: "Này, ngươi cho nàng ăn chút gì đi!" Nam Cung Phong khó được không phản bác Nam Cung Tụng, đầu tiên là rót nước cho Nam Cung Nhã uống, tiếp theo lại phân phó điếm tiểu nhị chuẩn bị chút đồ ăn nhẹ đem lên. Trong suốt quá trình, Nam Cung Nhã nằm nghiêng trên gối không rên một tiếng. Nhưng lòng của nàng cũng không nghĩ như vậy. Có lẽ, nếu là chuyện này phát sinh sớm hơn một chút, nàng thật sự sẽ sợ muốn lùi bước. Nhưng mấy ngày hôm trước, từ khi trên đỉnh Thiên Tiêu Phong gặp được nam tử kêu Chương Thừa Hiên, nàng mới phát hiện trong tâm của mình đã sớm có đáp án. Trong mắt thế nhân, nhất định là một nam một nữ, mới xứng là một đôi. Nhưng nàng cùng Lưu Trưng, cũng là hai nữ tử. Mặc dù Lưu Trưng nguyện ý vì nàng, cả đời đều nữ phẫn nam trang. Vậy thì lại có thể thế nào? Nàng không thích như vậy, nàng thích vốn là nữ tử là Lưu Trưng. Nàng muốn chọn một con đường có thể đường đường chính chính đứng trước mặt mọi người. -Lấy bộ mặt thật, có quyết tâm có gan đối mặt với ánh mắt khác thường của người trong thiên hạ. Nam Cung Nhã nghĩ muốn thử một lần, bởi vì nàng trước kia chưa bao giờ có ý tưởng kiên định như vậy. Nhưng là, người xưa nay nhát gan như nàng, ngay cả dũng khí liều mình vì Lưu Trưng cũng có, lại như thế nào không dám cùng Lưu Trưng đứng chung một chỗ? Đồng dạng, nàng cũng tin tưởng, Lưu Trưng nhất định là cũng nguyện ý như vậy. Nam Cung Nhã ngày ngày lẳng lặng chờ đợi. Cho nên giờ phút này nhất định phải để cho thân thể hồi phục mau hơn, vì Lưu Trưng, cũng vì chính nàng. Chính là... Không biết Lưu Trưng lúc này ở đâu? Đang làm gì? Có nhớ nàng hay không? Trên Thiên Tiêu Phong, Lưu Trưng đích xác đang nghỉ đến Nam Cung Nhã. Bởi vì nàng cùng Hoa cô đang bị nhốt trong hang đá suốt hai ngày. Thật sự không có chuyện gì để làm, cũng chỉ có ngẫu nhiên suy nghĩ một chút đến Nam Cung Nhã, mới có thể làm cho nàng càm thấy thời gian trôi qua không khó khăn như vậy. Nguyên bản các nàng tính toán nghỉ tạm một đêm liên lên núi, nhưng không ngờ ngày thứ hai trời đột nhiên bắt đầu có mưa đá, đá rơi xuống có cái lớn bằng nắm tay. Nếu có một chút vô ý, chỉ sợ thật sự có thể nện vào người khiến có chuyện không hay xảy ra. Cũng may Hoa cô đã sớm dự trữ ở thạch động không ít lương khô, cũng không đến mức sợ đói chết. Ngày thứ ba trời không có mưa đá, nhưng lại có chuyện đáng sợ hơn cả mưa đá xảy ra. Không biết là do mưa đá hay không mà trên đỉnh núi có tuyết lở. Tuyết cùng vụn băng âm ầm trượt xuống, vừa lúc đem một mảnh tất cả vùi lấp. May mắn các nàng ẩn thân trong hang đá, nếu không chỉ sợ là dữ nhiều lành ít. Nhưng trốn ở trong thạch động cũng không tốt hơn bao nhiêu. Cửa hang bị tuyết vùi lấp, trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng không ra được. Ngay cả Hoa Cô luôn tiêu sai cũng lô vẻ mặt ưu sầu. Lưu Trưng cũng không nói nhiều, chính là lặng lẽ làm việc, từng chút một đem tuyết lấp ngoài động khẩu lấy ra. "Nhiều tuyết như vậy ngăn ở bên ngoài, ngươi làm như vậy, phải tới khi nào mới có thể xong a?" Hoa Cô không khỏi có chút phiền táo: "Cha người ở trên núi cũng không biết thế nào..." "Nhưng nếu là không làm, liền cả đời cũng không làm xong." Lưu Trưng nghĩ đến tay của Hoa Cô không tốt, liền để cho nàng nghỉ ngơi, chính mình tìm một khối đá trơn nhẵn. Một bên vừa tìm phương hướng, một bên xúc tuyết. "Này!" "Gì?" "Ai..." Hoa Cô đột nhiên thở dài, lại không nói. Lưu Trưng biết bản tính của nàng, cũng lười truy hỏi. "Sớm biết rằng như vậy, sẽ không để ngươi ra ngoài." Hoa Cô đột nhiên thột ra một câu không đầu không đuôi, dừng lại một chút lại hỏi nàng: "Ngươi không hối hận khi rời thôn sao?" "Không hối hận." "Nha?" Hoa Cô vui cười nói: "Ta đã biết, bởi vì rời đi thôn, ngươi mới gặp Tiểu Nhã Nhã có phải hay không?" "Đúng vậy." "Bất quá chuyện này..." Hoa Cô đột nhiên nói: "Ta cũng không có nói cho cha của ngươi biết. Chỉ sợ hắn nếu biết, sẽ không vui. Ngươi đã nghĩ tới phải nói với cha như thế nào chưa?" "Ừ." "Ừ là có ý gì?" Hoa Cô trừng mắt liếc mắt một cái: "Nói trước là ta sẽ không giúp ngươi nói chuyện đâu. Chính ngươi tự thu phục đi." "Ừ." Hoa Cô thấy thái độn nàng lãnh đạm, không khỏi lại mất hứng. Hừ lạnh một tiếng: "Ngươi thật sự là không thú vị chút nào. Cho nên ta mới không thích cùng một chỗ với ngươi. Nếu là tiểu Nhã Nhã ở chỗ này thì tốt rồi, cho dù là để cho ta dạy nàng chút công phu buồn tẻ không thú vị, cũng so với nói chuyện với người thú vị hơn!" Nhắc tới chuyện này, Lưu Trưng thật ra nhịn không được hỏi một câu: "Người vì cái gì dạy nàng công phu?" "A?" Hoa Cô nghĩ nghĩ mới nói: "Ta cũng không biết. Khi đó, ta thử công phu của nàng, phát hiện nàng một chút cũng không biết. Ta mới hỏi nàng vì cái gì không hóc công phu, biểu tình của nàng ngay lúc đó..." "Làm sao vậy?" "Giống như thực khó quá, thực cô độc, thực bi thương." Hoa Cô lại nói: "Thấy bộ dáng như vậy, ta cảm thấy trong lòng thật khó chịu. Cho nên ta hỏi nàng 'Nếu không ta dạy ngươi chút công phu? Học sao?' Nàng nghe xong thật cao hứng, hai con mắt đều sáng lên, nhưng lại rất là khiếp sợ hỏi ta 'Ta.. Sẽ học được sao? Học xong về sau... sẽ rất lợi hại phải không?' Khi đó ta liền thích nàng. Trong lòng ta nghĩ là, ta như thế nào lại không sinh ra một nữ nhi đáng yêu như vậy, nhu thuận như vậy, chọc ngươi thương như vây đâu?" Hoa Cô nói tới đây liếc mắt đi nhìn Lưu Trưng, sau khi nhìn lại thất vọng rồi. Trên mặt Lưu Trưng căn bản không có chút ghen tỵ thất vọng, tức giận.. Thậm chí ngay cả chút điểm bất mãn cũng không có. Lưu Trựng chính là thở dài. Không cần phải nói, nàng là nghĩ tới Nam Cung Nhã. Nam Cung Nhã kỳ thật là một người thực thích cười, thực hoạt bát sáng sủa. Nhưng Hoa Cô lúc này nhớ đến, lại cảm thấy đó là một tiểu cô nương rất sợ cô độc, thực dễ dàng sợ hãi. Nàng bị thương, bị bắt tách khỏi Lưu Trưng, không biết về sau sẽ thế nào? Có thể hay không lại trốn khóc một mình đâu? Hoa Cô nghĩ nghĩ, trong đầu thế nhưng thật sự hiện ra bộ dạng Nam Cung Nhã buồn rầu nhỏ giọng nức nở. "Này, đầu gỗ nữ nhi, ta cũng giúp ngươi, chúng ta phải nhanh lên." "Nhanh lên?" "Đúng! Sinh linh trong thiên hạ đang chờ chúng ta đi cứu vớt! Hoa Cô tuy rằng chỉ có thể dùng một tay trái nhưng tốc độ cũng không chậm: "Cha ngươi đang chờ ta, tiểu Nhã Nhã đang chờ ngươi. Trọng trách trên người chúng ta rất nặng!" Lưu Trưng ngẩn người, nở nụ cười. Nàng lần đầu tiên thấy được trong lời nói của Hoa Cô có đạo lý như vậy. Mà Hoa Cô ở một đầu khác đang đào tuyết đột nhiên la toán lên: "A a nha, ngươi... ngươi thế nhưng sẽ cười? Mặt của ngươi nguyên lại không phải than a? Ngươi chừng nào thì học được cười vậy? Ta đây làm mẹ như thế nào lại không biết vậy?" Lưu Trưng bị làm cho bực mình, vừa định nói chuyện, lại đột nhiên nghe thấy ngoài cửa hang ầm vang một tiếng thật lớn. "Mau! Lui ra phía sau"
|