Sư Tỷ, Muốn Nhang Muỗi Không?
|
|
Sư Tỷ, Muốn Nhang Muỗi Không?
Năm Cái Bàn Chải
Ta là Văn Hương, là văn hương của 'văn hương thức nữ nhân', mà không phải là văn hương của 'nhang muỗi', ta cả đời này đều phải cùng người khác phiền chán giải thích sự khác nhau của hai từ này.
Cuối cùng, ta cũng có thể không cần giải thích nữa! -- Đây là cảm thán đầu tiên sau khi ta chuyển kiếp.
Sư tỷ, ngươi có phải biết tương lai có thứ đồ chơi nhang muỗi này không a? Nếu không sao lại đem ta bẻ cong thành như này a! -- Đây là cảm thán thứ hai sau khi ta chuyển kiếp.
Sư tỷ, kỳ thực ta là thẳng. Này này! Ngươi đừng có đi a! -- Đây là cảm thán thứ ba sau khi ta chuyển kiếp.
Sư tỷ, ngươi. . . muốn nhang muỗi không? Ngươi. . . Ngươi. . . Ngươi làm ta cong thành cái đức hạnh này, ta bất chấp, ngươi phải đối ta phụ trách nha! -- Đây là cảm thán của ta sau khi chuyển kiếp rồi lăn lộn đầy đất đùa giỡn khinh suất một hồi.
Giải thích một chút tựa đề: 《 Sư tỷ, muốn nhang muỗi không?》có thể hiểu thành 《 Sư tỷ, muốn Văn Hương không?》hoặc là 《 Sư tỷ, muốn cong như nhang muỗi không?》
Bổn văn chậm nhiệt, nhân vật chính thần kinh đậu bỉ, xem như là tiếp tục câu chuyện về Lâu Nhi bên trong 《 Kỳ thực không phải ta muốn biến cong 》 , nhưng lại cũng là một câu chuyện độc lập thuộc về các nàng , không thích cẩn thận trước khi vào.
● 《 Kỳ thực không phải ta muốn biến cong 》-- bổn văn tiền truyện, nữ biến nam
|
Chương 1: Tiền trần vãng sự Ta tên là Văn Hương, là văn hương trong "văn hương thức nữ nhân", mà không phải văn hương tiêu diệt côn trùng "nhang chống muỗi", tuy rằng ý nghĩa của hai từ này bắc tám cây sào tre đều đánh không tới nhau, nhưng mà ngặt nỗi phát âm giống nhau, ta cũng không khỏi cứ gặp người liền phải kiên nhẫn không phiền giải thích một lần sự khác nhau giữa hai từ này.
Ta năm nay 21 tuổi, là một manh muội tử vừa nhìn qua đã biết, chính là cái loại bé ngoan tiêu chuẩn thế kỷ 21 "học tập cho giỏi ngày ngày hướng lên". Từ nhỏ đến lớn, đều không làm chuyện gì xấu, ách, có lẽ đã từng có một chút ý tưởng, nhưng cũng không thật sự chuyển thành hành động, trước nay đều là quy củ, chuyện làm nhiều nhất chính là đỡ bà già băng qua đường, mang bạn nhỏ đi tìm mẹ. Mẫu thượng đại nhân nói, thời điểm đi đường phải nhớ chậm rãi, thời điểm ăn cơm phải nhai kỹ nuốt chậm, thời điểm nói chuyện càng phải lời nói ôn tồn nhỏ nhẹ, thời điểm học tập còn phải chú tâm dồn chí... Ta mỗi một hạng mục đều dựa theo nàng nói để làm, hơn nữa gắng đạt tới hoàn mỹ, quả thực chính là lấy sinh mệnh ra để diễn tả trong truyền thuyết. Cho nên, ở rất nhiều phương diện, ta chính là "con nhà người ta" -- học giỏi, tính cách hảo, dáng dấp hảo. Thậm chí vì để duy trì hình ảnh ngoan ngoãn này, ta lớn như vậy rồi, cùng người khác phái ngay cả cái tay nhỏ bé cũng chưa từng dắt lấy, chớ nói chi là yêu đương. Nhưng trên thực tế, dưới cái xác bé ngoan, ta cũng có một trái tim không an phận. Trời mới biết, ta thống hận bao nhiêu bộ dáng ngoan ngoãn hiện nay của mình, ta vô cùng muốn vặt lấy cái mũ "con nhà người ta" này, hung hăng ném xuống đất ói hai bãi nước miếng đồng thời đạp lên hai chân, người nào thích thì cầm đi! Trong cuộc sống, ta không chỉ một lần muốn bỏ gánh cút xéo, sau đó tận tình buông thả bản thân, giải phóng thiên tính, hưởng thụ cuộc sống, thuận tiện gào to một tiếng: Chạy đi! Thiếu niên! Nhưng mà, nhưng mà không có cái rắm gì dùng! Khốn nỗi trên lưng luôn có hai tòa Ngũ Chỉ Sơn, mặc cho ta nhảy bắn hăng đến mấy, cũng vẫn không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của bọn họ. Không phải không thể, mà là không muốn, không muốn nhìn thấy ánh mắt thất vọng cực kỳ của bọn họ, không muốn phụ lòng hy vọng tha thiết của bọn họ. Có lẽ, ngươi sẽ đối ta khịt mũi coi thường. Nhưng mà, ngươi nếu cũng giống ta, từ vườn trẻ đến đại học đều ở cùng một thành phố, hơn nữa còn đều ở dưới mí mắt cha mẹ thử một chút, đến lúc đó xem ngươi còn cười được không! Cho nên, ta dứt khoát vứt bỏ vùng vẫy, nhận mệnh đi làm tốt bé ngoan trong mắt người khác, đem chức vụ "con nhà người ta" làm càng thêm trời giận người oán. Đồng thời cũng không quên cấp bản thân âm thầm dành dụm chút khí lực, liền mong đợi ngày nào đó rời khỏi tầm mắt của hai ngọn Ngũ Chỉ Sơn, có thể khôi phục bản tính, phấn khởi truy đuổi, sau đó vượt qua những thiếu niên đang chạy băng băng ngoài kia. Đến khi ta thật vất vả thử thực hiện tâm nguyện, chạy tới công tác ở địa phương không nhìn thấy được nhóm 'núi lớn' kia, nhưng thời gian nhàn rỗi còn chưa hưởng thụ được mấy ngày, liền gặp phải "lễ thất tịch lãng mạn" mỗi năm một lần. Vốn dĩ mà, lễ thất tịch mỗi năm đều cùng vạn năm độc thân cẩu ta đây, không có nửa mao tiền quan hệ, ta tối đa chỉ ở trong lòng chua chua mà trôi qua, mua cho mình hộp sô cô la nguyên vị ăn một chút, muốn đắng chết bản thân. Aiz, không có biện pháp nha, hào quang "con nhà người ta", dưới ánh nhìn chằm chằm của nhóm 'núi lớn', thật sự là quá mạnh mẽ, bao giờ cũng khiến cho nhóm hoa đào chùn bước a! Nhưng mà, đăng đăng đăng đăng! Năm nay lễ thất tịch đầu tiên sau khi rời khỏi nhóm 'núi lớn', lại có sư huynh buổi tối hẹn ta đi bờ sông ngắm cảnh! Ta trong nháy mắt cảm động lệ nóng doanh tròng. 21 năm a! Ta thật không dễ dàng! Ta tức thì cảm giác tiền đồ sáng lạng, dường như cái ngày vạn năm độc thân cẩu thoát độc thân đã cách không còn xa a! Oa ha ha! Thật đúng là cây dịch chuyển chết, người dịch chuyển sống, không đổi chỗ sống thế nào được, thành phố trước kia quả nhiên cùng ta không hợp bát tự, bất lợi cho ta phát triển, vẫn là địa phương mới tốt nha! Vừa đến, đã khác rồi a! Oa ha ha! Ta, ở chỗ này, chờ ngươi trở lại a, chờ ngươi trở lại, đi xem hoa đào nở... Đêm lạnh như nước, ở dưới trời sao rực rỡ, ta còn chưa kịp cùng sư huynh đẹp trai bức người phát sinh chút gì, sư huynh đã bị một con muỗi tập kích tròng mắt. Ta noi theo tinh thần dâng hiến mọi người vì ta, ta vì mọi người, xung phong nhận việc giúp sư huynh đi thổi mắt. Thời điểm miệng ta, cách mắt sư huynh chỉ còn không tới 1cm, ta thậm chí đều ngửi thấy hơi thở hương thảo mộc dễ ngửi trên người sư huynh, trái tim nhỏ của ta cũng không tự chủ được ở nơi đó "bùm bùm" nhảy sung sướng, còn chưa kịp thổi một hơi, bốn phía liền vang lên một trận tiếng vang "đùng đoàng" "đôm đốp". Vì vậy, ta tuôn ra câu thô tục đầu tiên trong đời-- "Mẹ kiếp!" "Ai vậy a! Thật là!" Sư huynh nước mắt rào rào nói. Thật không biết là nơi nào chui ra tên trời đánh khốn kiếp! Không có việc gì hơn nửa đêm chạy tới ném pháo chúng ta, lại còn một trận loạn ném nhiều lần! Thân hình lả lướt nhanh nhẹn thoáng vụt qua kia, nhìn đã biết là già đời, tuyệt đối không phải đứa trẻ trâu nào! Méo, đầu năm nay còn có người lớn chơi ném pháo nha? Thật là đủ dị hợm a! Ta thật không nhớ rõ, ta có đắc tội kẻ nào kỳ dị như vậy không nha! Ta tới cái thành phố này cũng không bao lâu, đường phố còn không nhớ hết, đi đâu kết cái thù này a! Thật là gặp quỷ! Hoàn hảo không phải tạt a xít, nếu không ta đi nơi nào khóc a ta! Hu hu ~~ thành phố quá nguy hiểm, ta muốn trở về nông thôn! Đáng thương ta và sư huynh, cả người bị vẩy cho kinh hãi, nước mắt của một người cùng nửa kẻ mù vẫn còn đang chảy không ngừng, chúng ta rớt xuống rìa sông nhỏ nhốn nha nhốn nháo, không được cẩn thận ngắm phong cảnh thì thôi đi, còn miễn phí một trận phiêu lưu. Trời nà! Chúng ta đều không biết bơi a! Lẽ nào ta cùng tòa thành thị này cũng không hợp bát tự sao? Chúng ta còn có thể vui vẻ chơi đùa không?! Có lẽ là bị câu thô tục vô cùng không phù hợp hình ảnh của ta làm kinh sợ, có lẽ là bị động tác dũng mãnh ở dưới nước của ta dọa sợ, có lẽ là cảm thấy cùng ta bát tự không hợp số mạng xung khắc... Dù sao sau ngày đó, ta và sư huynh liền cũng không có liên lạc nữa. Trời thương thay a! Đóa hoa đầu tiên trong 21 năm qua của ta, còn chưa kịp nở rộ, đã bị một trận pháo ném nổ cho không có, ta thật là khóc không ra nước mắt a. Ngàn vạn lần đừng để ta bắt được tên đầu têu, nếu không, ta không dám cam đoan, ta có đem hắn ăn tươi nuốt sống hay không nha! Vì vậy, ta hóa đau buồn phẫn nộ thành động lực, yên lặng bùng nổ tiểu vũ trụ, luôn luôn ngầm tra minh xét muốn biết rõ, tối hôm đó tên trời đánh khốn kiếp kia rốt cuộc là kẻ nào! Nhưng mà, mặc cho ta thăm dò thế nào, cũng vẫn không tìm được bất kỳ dấu vết gì. Chỉ nghe nói, có một nhân viên công ty cách vách, cũng trong tối hôm đó về nhà không biết nguyên nhân gì, hôn mê ngã xuống bờ sông nhỏ kia. Ừ, xem ra phong thủy con sông nhỏ này, quả thật không lành a! Thời gian chớp mắt lại đi qua một năm, lễ thất tịch năm nay, ta vô cùng oán niệm một mình đi trên bờ sông nhỏ "huyền huyễn" này, cũng không có cái gọi là hoa đào nữa. Ta cúi đầu yên lặng đi, mới vừa nhấc mắt, liền thấy phía trước xuất hiện một mảng lớn ánh sáng trắng, dị thường nhức mắt, loáng thoáng, tựa như nhìn thấy một huyễn ảnh long phượng lẫn nhau truy đuổi vui đùa. Ôi thần linh ơi! Sẽ không phải là UFO đi! Hoặc giả là thần tiên? Aladin và cây đèn thần? Oppa đến từ các vì sao? Ta ôm tâm tình dị thường kích động, từ từ hướng đến nguồn sáng, sau khi đợi mắt thích ứng với phần ánh sáng này, đập vào mắt chính là một nữ tử cổ trang bạch y đẹp đến bạo tạc, mọi cử động của nàng cao nhã ung dung, thắng qua hết thảy thục nữ danh tiếng mà ta từng thấy, nàng cứ như vậy ôn nhu đứng ở nơi đó, hư ảnh long phượng vui đùa vờn quanh, hướng về người trước mặt nàng nhoẻn miệng cười, cũng nhẹ nhàng mở miệng nói gì đó. Sặc! Cái này mà cũng có thể để cho người ta nhanh chân giành trước sao! Ta một chút cũng không thể trễ nãi a! Thời điểm ta còn chưa kịp lên tiếng cảm thán, liền cảm giác một đạo bạch quang nhoáng qua trước mắt, ta cứ như vậy mạc danh kỳ diệu mất đi tri giác.
Đã ai nhận ra bạn trẻ Văn Hương xuất hiện ở đâu trong tiền truyện 《 Kỳ thực không phải ta muốn biến cong 》chưa? ∑d(°∀°d)
|
Chương 2: Đại thần? Oppa? Thời điểm ý thức của ta dần dần hồi phục trở về thân thể, ta tốn sức nâng lên mí mắt nặng nề, đập vào mắt chính là một thứ gì đó rất xa lạ, do vải mỏng vàng nhạt trùng trùng điệp điệp tạo thành, hết sức ảo mộng, nhìn như nóc giường. Cái quỷ gì? Dựa theo phát triển kịch tình thông thường, ta lúc này, không phải nên ở bệnh viện sao? Sau đó xuất hiện một nhân vật đẳng cấp đại thần, ôn nhu công lược ta. Hoặc giả xuất hiện một sinh vật phi nhân loại đẹp trai bức người, tới cùng ta tiến hành một trận yêu đương vượt chủng tộc?
Nhưng mà, đại thần đâu? Sinh vật phi nhân loại đẹp trai bức người đâu? Làm sao đến cọng lông cũng không nhìn thấy a? Chỉ lưu một mình ta nằm ở trên đống màn này, ngay cả một thứ kiểu như y phục cũng chưa cho, mặc trên người tất cả đều là màn. Tuy rằng trên phương diện cảm thụ thị giác hẳn là rất ảo mộng rất đẹp, nhưng mà, đối với ta mà nói rất có vấn đề nha, không chỉ lọt gió, còn dễ bị lột sạch a! Chắc nhà ngươi bán màn chống muỗi không lấy tiền, dùng thả ga như vậy? Hay là ta đang quay quảng cáo màn chống muỗi? Nhưng mà, hiện tại không phải là thời đại không nhìn quảng cáo chỉ nhìn hiệu quả sao, chẳng lẽ là gặp thương nhân vô lương, muốn tạo phong cách mới dùng nhan sắc ta để thay thế hiệu quả?! Tuy rằng nhan sắc ta cũng tạm được, nhưng mà, cũng không thể đến loại trình độ này đi! Không đúng, nhất định là ta vừa rồi phương thức mở mắt không đúng, lần này không tính, chúng ta làm lại! Chuẩn bị, mở mắt, oppa! Lại lần nữa, mở mắt, đại thần... Nhưng mà, mặc cho ta đem đôi mắt, nháy đến nước mắt lưng tròng, cũng không thay đổi được cảnh tượng trước mắt, nhiều nhất, cũng chỉ ảnh hưởng độ mờ rõ. Aiz, xem ra đại thần oppa là không có hy vọng, vải màn ngược lại có không ít. Ta ngẩn ra mấy giây đồng hồ, tiếp đó nhận mệnh nhẹ nhàng ngồi dậy, mặt mờ mịt nhìn bốn phía, chuẩn bị kỹ lưỡng quan sát một chút, cái địa phương xa lạ không có đại thần, không có oppa này. Ai nha má ơi! Ta vừa mới đứng dậy, lão tay lão chân, cứ như muốn giải tán vậy, mỏi muốn chết! Ta còn chưa kịp oán trách, liền bị tình cảnh trước mắt khiếp sợ -- Chỉ thấy, ánh mặt trời xuyên thấu qua cánh cửa nhìn như thủy tinh đủ mọi màu sắc, khúc xạ vào, phản xạ lên trên mặt đất đồng dạng phẩm chất, mặt đất lại đem ánh mặt trời đưa đi khắp xó xỉnh trong phòng. Lúc này ta mới phát hiện, cả phòng đều là do loại đồ vật lấp lánh không biết tên này xây dựng mà thành. Bởi vì những thứ này không ngừng phản xạ ánh mặt trời, khiến cho hết thảy căn phòng, đều đắm chìm trong một vầng sáng xinh đẹp như mộng cảnh. Cho tới bây giờ, ta mới thật sự sâu sắc cảm nhận được, cái gì gọi là "sáng mù mắt ngươi", hơn nữa, nào chỉ là "sáng mù" a, quả thực chính là có thể để cho mắt ngươi mang thai luôn. Ôi thần linh ơi! Thật sự là quá đẹp nha! Trong chớp nhoáng này, tâm tư tiểu nữ sinh trong ta, cứ như vậy bất ngờ không kịp đề phòng nhảy bật ra, quả thực bành trướng đến mức muốn nổ tung. Thời điểm ta bị cảnh tượng duy mỹ ảo mộng như vậy chấn kinh đến không cưỡng lại được, cửa phòng "két" một tiếng nhẹ nhàng bị đẩy ra, trong chớp nhoáng này ánh mặt trời dâng trào liền càng thêm mãnh liệt, dao động đong đưa làm mắt ta cũng sắp không mở ra được, ta không tự chủ nâng lên một cái tay, chắn trước mắt, hí mắt xuyên thấu qua kẽ ngón tay, nghĩ muốn nhìn rõ đồ vật ngoài cửa. Sau đó liền thấy một bóng dáng xinh đẹp toàn thân hiện lên ánh sáng trắng nhạt, ngược ánh mặt trời, đạp đủ vầng sáng sắc màu ảo mộng chậm rãi tới. Oppa! Là ngươi sao? Cho dù ngươi không phải tới từ các vì sao, đến từ mặt trời cũng được nha, ta sẽ không để ý! Ta trong nháy mắt khẩn trương đến đầu tim run rẩy, không tự chủ được nín thở. Giờ khắc này, chung quanh hết thảy thanh âm đột nhiên giống như bị nhấn nút 'mute', biến mất không chút tung tích, trong tai ta chỉ nghe thấy tiếng tim đập "đùng đùng đùng " đến từ lồng ngực như đánh trống, cùng với từng tiếng giày nhẹ nhàng tiếp xúc mặt đất giống như đạp vào lòng ta. Hai loại thanh âm kia, lẫn nhau đáp lại trong tai ta vô hạn phóng đại, quả thực muốn đem màng nhĩ ta nổ banh. Ta không nghi ngờ chút nào, nếu ta không thể ngay lập tức nhìn thấy hình dáng "Oppa", ta không phải bị hai thanh âm này chấn cho thất khiếu chảy máu mà chết, thì chính là sống sờ sờ bị nín đến nghẹn mà chết. Hoàn hảo ông trời đối hai kiểu chết này của ta dường như đều không hài lòng lắm, khả năng cũng cảm thấy thật sự quá ngu si, sẽ ảnh hưởng anh minh của ngài, cho nên cũng không có không biết ngượng mượn cơ hội này lấy đi sinh mệnh ta, rất nhanh liền để cho ta thấy rõ bóng dáng trước mắt, giải trừ nguy hiểm tính mạng. Chỉ thấy bóng dáng trước mắt, mặc một bộ áo lụa màn vải màu trắng giống như đúc cái trên người ta, ách, chắc là hàng thanh lý à. Nhưng nhìn người ta mặc thoải mái như vậy, liền cảm giác dị thường đẹp mắt, toàn thân tản ra một mùi ý thần bí ta chưa bao giờ thấy. Hai mắt thật to, lông mi thật dài, lỗ mũi xinh xắn, cái miệng anh đào nhỏ nhắn lấp lóe ánh sáng, da thịt trắng nõn, cùng với khuôn mặt nhỏ bé tròn vo, phối hợp cùng một chỗ dị thường khả ái, quả thực non đến có thể bóp ra nước. Ách, đợi một chút, thật giống như có chỗ nào sai sai! Tạo hình này, thấy thế nào cũng không giống như là tạo hình oppa nên có a! Chẳng lẽ sau khi đến địa cầu, tổ trang phục hậu kỳ xảy ra vấn đề, bị thúc thúc lolicon ngắm cá vàng nào lừa gạt? Nếu không ta cho ngươi thêm chút thời gian, ngươi làm lại đi? Ta thật không gấp, ta một chút cũng không gấp, ngươi có thể từ từ đi, ngươi ngược lại tạo hình lại từ đầu đi a! Cái miệng anh đào nhỏ nhắn lấp lóe ánh sáng?! Cái quỷ gì? Tại sao miệng lại lóe sáng? Chẳng lẽ là bôi môi son? Hay là tự phát quang? Chờ một chút! Vật thể mà "Oppa" cầm trên tay là thứ gì, sao lại phát quang y chang ngoài miệng thế? Đĩa bay? Tiểu lý phi đao? Đấu khí? Năng lượng? Vật thể thời đại công nghệ cao? Ta mặt đờ đẫn nhìn bóng dáng trước mắt, não hiển nhiên đang ở trạng thái loading, ta hướng về phía "Oppa" nháy mắt một cái, mặt đầy mơ hồ. "Oppa" cũng hướng về phía ta chớp chớp, đôi mắt to vô tội long lanh tràn ngập nước, mặt mờ mịt thêm một tầng. Hiện trường lâm vào yên tĩnh quỷ dị. Oppa không biết tới từ nơi nào tới kia nha, ngươi xác định không tạo hình lại sao? Ngươi thật không đi thay đồ lại sao? Ngươi có cần suy nghĩ thêm một chút hay không? Ngươi xác định như vậy thật tốt sao? Hu hu hu ~ ta van cầu ngươi a! Ngươi ngược lại nhanh một chút tạo hình lại đi a! Nhưng mà loại yên tĩnh này cũng không kéo dài bao lâu, ở trước mặt "Oppa", trong một tiếng thét lanh lảnh chói tai phá vỡ chân trời, yên tĩnh biến mất hầu như không còn, nguyên bản không khí mộng ảo huyền huyễn kia, cũng lặng yên không tiếng động cùng với tiếng thét chói tai tiêu tán trong không khí. Đi theo cỗ sóng âm công kích mãnh liệt này đến, còn có vật thể lấp lánh không xác định vốn cầm ở trong tay "Oppa". Hoàn hảo ta lanh tay lẹ mắt, thuận thế tiếp nhận cái vật thể kia, hơn nữa dùng da mặt dị thường dày của ta chặn lại công kích của luồng sóng âm vô tình kia, nếu không nội trong hôm nay, ta thế nào cũng bị sóng âm của "Oppa" kia, không chút lưu tình quét sạch, ngay cả mảnh vụn cũng sẽ không còn lại chút xíu nào! Nhưng mà, ai có thể nói cho ta, tại sao đồ vật ta tiếp lấy này sẽ cho ta một cảm giác dầu mỡ phát ngấy? Còn có mùi thơm thịt nướng đập vào mặt, là cái quỷ gì? Sao mà càng xem, càng giống như một chân gà nướng bình thường trên địa cầu a? Ừ, còn mềm nhũn, thơm thơm, bốc hơi nóng, chậc chậc, ngụy trang thật là giống a! Chờ một chút! Không đúng a! Mẹ nó, đây rõ ràng chính là một cái chân gà nướng chính hiệu mà! Đâu phải ngụy trang gì! Mặt trên còn có một cái dấu răng dị thường rõ ràng đây này! Này này!"Oppa" ngươi chớ chạy a! Ngươi ngược lại cấp ta nói rõ ràng đây là địa phương nào hẵng đi a! Chỉ cần không phải bán nội tạng hay bán cái gì đó, hết thảy đều dễ nói a! Nhưng mà, dường như "Oppa" này thật không đáng tin cậy, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt sâu sắc muốn học hỏi của ta, chỉ lo vừa hét "Nữ bá vương tỉnh rồi! Nữ bá vương tỉnh rồi!", vừa thật nhanh chạy ra khỏi tầm mắt ta. Chậc chậc, tốc độ kia, quả thực trong nháy mắt giết hết thảy tuyển thủ quán quân Olympic a! Quả nhiên cao thủ luôn ở tại dân gian nha!
|
Chương 3: Ta sai rồi Nữ bá vương? Là đang gọi ta sao? Ta mặt đầy mơ hồ nhìn chung quanh, hình như nơi này cũng chỉ có một mình ta ở, không phải ta còn có thể là ai. Cái ngoại hiệu này đúng là lấy thật tùy tiện nha, đáng thương ta tay nhỏ chân teo, lại phải mê muội lương tâm nhận cái danh hiệu thô bạo khí phách như vậy. Được, chỉ cần không phải kêu ta là vương bát nữ (nữ rùa đen), ta liền cám ơn trời đất, chắp vá một chút cũng được không nên kén chọn!
Ta bĩu môi một cái, không tự chủ được đưa mắt tập trung vào đùi gà trên tay, càng xem, ánh mắt lại càng đăm đăm, tựa hồ có một loại lực lượng thần bí, đầu độc miệng ta đến gần nó, bụng cũng đúng lúc tấu lên khúc nhạc vui sướng, đang mong đợi một thời khắc sắp đến. Dấu răng dễ thấy trên đùi gà, nhắc nhở ta không nên tới gần, nhưng mà ngặt nỗi, lý trí không biết từ lúc nào đã sớm thoát đi. Miệng ta, theo quỹ tích đã định, hai điểm một đường xích lại gần đùi gà. Trong mắt ta, chỉ còn đùi gà không ngừng phóng đại. Lỗ mũi ta, chỉ có mùi thơm càng ngày càng đậm hơn. Lúc này, ngươi nếu hỏi ta họ gì, ta đoán chừng cũng sẽ không chút do dự trả lời họ "Đùi gà", làm gì còn nhớ nổi thứ khác, không chảy ra nước miếng, đã là vô cùng tốt. Nhưng mà thế sự thường thường tràn đầy vô hạn chuyển biến, thời điểm ta há to mồm cách đùi gà trong tay chỉ còn chưa đầy một li, tiếng thét chói tai lanh lảnh quen thuộc phá vỡ chân trời, lại lần nữa vang lên, chỉ là lần này, thay thế một chút nội dung tiếng thét -- "Đùi gà là của ta!" Ta còn chưa kịp tiêu hóa những lời này, liền cảm giác mắt hoa một cái, sau đó liền thấy một đồ vật như dải vải trắng, bao lấy đùi gà trong tay ta, hướng phương xa nhanh chóng bay đi. Mẹ nó! Ta vội vàng ngậm miệng, "ực" một cái nuốt nước miếng, tránh khỏi cảnh tượng xấu hổ nước miếng chảy xuống. Nhìn tay phải bóng loáng trở nên trống trơn, trong lòng ta không khỏi có một loại cảm giác buồn bã mất mát. Trong miệng trống trơn, trong lòng cũng trống trơn, ngay cả dạ dày đều ê ẩm, đồng thời, trụ trì chùa lục phủ ngũ tạng còn không quên vô cùng ủy khuất lên tiếng tố cáo hành động làm người tức lộn ruột này, ta thật rất muốn niệm một lần đoạn thoại trữ tình lưu danh thiên cổ kia-- Đã từng có một cái đùi gà ở ngay trước mặt ta, nhưng ta không biết quý trọng... Aiz! (*) Nhái câu thoại nổi tiếng trong phim Đại Thoại Tây Du của Châu Tinh Trì: Đã từng có một tình yêu chân thành ở ngay trước mặt ta nhưng ta không biết quý trọng... Ta ai oán dị thường hướng về phía cửa giương mắt nhìn lên -- ôi chao, "Oppa" lại trở lại rồi, hơn nữa còn mang theo mấy "Đại oppa" thân người vóc dáng càng mảnh khảnh thon dài hơn, biểu diễn trực tiếp tiết mục đôi đũa lệch. Bọn họ cứ như vậy đồng loạt mặc lụa mỏng màu trắng, đứng ở bên trong vầng sáng ảo mộng, chậc chậc, khỏi phải nói bổ mắt bao nhiêu. Éo, "Đại oppa"? Cây đũa cao? Ta mãnh liệt hoàn hồn, lúc này mới ý thức được cái gọi là "Đại oppa", chỉ bất quá cùng ta đứng ngang nhau, còn cái "Oppa" ban đầu kia, rõ ràng chính là bộ dáng con nít a! Trời nà! Chẳng lẽ trong đầu ta toàn chứa kẹo đường sao? Người lớn trẻ con cũng không phân rõ a? Còn oppa? Thật là con mẹ nó óc hạt dưa, đây rõ ràng là một đám nữ tử xinh đẹp đeo vải màn mà! Vừa nhìn đã thấy sóng lớn mãnh liệt kìa, sao có thể là oppa! Dù có là ở Thái, cũng không gọi oppa như này a! Thật sự là đập chết đầu chó! Ta vậy mà bị trang phục của đứa bé kia đánh lừa, vào trước là chủ cho rằng khi ngồi nàng cao hơn ta, nên chính là cao hơn ta, từng bước một thúc đẩy nhận thức của ta cùng thực tế kém đến 108 ngàn dặm a! Quả nhiên mộng tưởng quá đẫy đà, thực tế quá xương cốt nha, giờ thì xương cốt đều thành tro cốt rồi, tính sao giờ a? Ai bảo vừa rồi mở mắt thoắt cái nhìn ảo mộng như vậy nha! Aiz, trách ta sao, ai bảo trang phục của các nàng quái dị như vậy nha! Chỉ thấy một nữ tử vải màn dị thường thanh tú, dắt đứa con nít tay cầm đùi gà vừa rồi, cùng mọi người từ từ đi tới chỗ ta. Vừa đi còn vừa nói: "Ồ, nàng thật sự tỉnh lại a! Đáng tiếc sư tỷ cùng An Nhạc Vương phi đều không ở đây, nếu không, chắc có thể làm các nàng cao hứng hơn một chút." "Hừ! Hạ Thiên sư tỷ, nàng là một người xấu, là nữ bá vương, vừa rồi còn muốn ăn chân gà nướng của ta, ta không thích nàng!" Tiểu hài tử kia dị thường nghiêm túc kiểm tra đùi gà trong tay, mặt khinh bỉ ngẩng đầu, phẫn nộ trợn mắt nhìn ta một cái. "Ta..." Ta thật sự oan uổng a! Rõ ràng là chính ngươi đem đùi gà ném tới có được hay không! Ta ngay cả đụng miệng một cái cũng chưa đụng được a! Ngươi còn vừa nói vừa nhìn như vậy, cái mặt già của ta thật là ném mất hết a! Mà khoan, cái đùi gà kia của ngươi là đồ chơi chứa công nghệ cao gì sao? Sao ta còn không thấy rõ, đã trở lại trên tay ngươi tinh chuẩn không lệch a? Lại không có chút sai số nào luôn? Ngươi canh giờ chuẩn như vậy làm gì a! Tốt xấu gì cũng để cho ta cắn một ngụm đã nha! Đây rốt cuộc là địa phương quỷ gì a? Lại còn phỉ báng ta, ta muốn tố cáo các ngươi lừa bán người nga! "Tiểu Hoàn Tử, ta cùng ngươi nói bao nhiêu lần rồi, ngươi hiện tại đều đã là sư thúc người ta, không thể trong mắt chỉ có chân gà nướng a! Trang nghiêm! Trang nghiêm! Có hiểu hay không a!" Nữ tử thanh tú được gọi Hạ Thiên kia, tận tình khuyên bảo hướng về đứa bé kia nói. "Trong mắt ta rõ ràng vẫn có gà nướng mà." Đứa con nít được gọi Tiểu Hoàn Tử, cúi đầu ngập ngừng nói. "Hử? Ngươi nói gì?" Hạ Thiên giả vờ uy nghiêm phủi mắt Tiểu Hoàn Tử, hướng về nàng lành lạnh nói, đồng thời cũng không thả chậm bước chân tới gần ta. "A ha! Hạ Thiên sư tỷ dạy phải, Tiểu Hoàn Tử biết rồi! Nhất định lấy thân làm mẫu mực, trở thành gương sáng cho tất cả sư chất." Tiểu Hoàn Tử soạt một cái nâng đầu lên, đổi vẻ mặt vô tội, hướng về người tên Hạ Thiên bắt đầu bán manh. Fuck! Vậy cũng được sao?! Quả nhiên ảnh hậu thường xuất thân ngôi sao nhí a! Các nàng đi tới trước mặt ta, định định nhìn ta. Người tên Hạ Thiên, cầm lên cổ tay ta, yên lặng một chút, sau đó hướng về ta nói: "Ừ, mạch tượng có vẻ cũng không tệ, Giang Ly, ngươi cảm giác thế nào?" Cái gì? Bán tương (đồng âm)?! Mẹ nó, nơi này chẳng lẽ thật sự là cái loại địa phương bán gì đó?! Ta nên làm cái gì? Ta nên làm cái gì! Giang Ly? Các bà cô yo, các ngươi có phải nhận lầm người a? Các ngươi nếu thật cưỡng bách ta, ta... ta... ta thà chết không theo nha! Ta không khỏi sít sao nắm cổ áo, cũng không đoái hoài gì việc trên tay có dầu hay không. Nhưng mà, vải màn này vẫn là đặc biệt sạch nha! Các ngươi có phải cố ý không a! "Ừ? Giang Ly, ngươi làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái?" Hạ Thiên nhẹ nhàng nhíu nhíu lông mày đẹp, mặt lo lắng hỏi. "Cái kia, ta nghĩ các ngươi nhận lầm người rồi, ta không tên Giang Ly, ta tên Văn Hương, ta ngủ nhầm giường, các ngươi để ta đi đi!" Ta hung hăng nuốt nước miếng một cái, ở trong lòng không ngừng cổ động bản thân, sau đó mặt nhát nhát nhìn nàng nói. Cũng không nghĩ, bởi vì những lời này, đem tất cả các nàng đều chấn kinh đến tột đỉnh. Hồi lâu, Hạ Thiên mới hoàn hồn lại, vẫn nói: "Chẳng lẽ là bị bệnh mất trí? Nghe nói người bị bệnh mất trí, phải không ngừng dùng một mảnh gỗ đập vào đầu hoặc là cho thuốc mạnh ra sức lăn lộn mới có thể khôi phục." Nói xong, một đám người ánh mắt lấp lánh nhìn ta, ta bỗng dưng cảm giác có một chút khí tức nguy hiểm. Ta... Ngươi nghe ai nói nha! Quả nhiên cái gì thanh tú xinh đẹp đều là mây bay, đều không có nghĩa là người này sẽ có phẩm chất ôn nhu hiền lành, đám chó sói khoác da dê các ngươi! Ai nha má ơi! Đại tỷ, ta sai rồi, ta sợ ngươi không được sao! Cầu xin ngài, đừng nghĩ cách lăn lộn ta được không? Đừng nói là kêu Giang Ly, cho dù kêu ta Giang Nhất Yến cũng được a! Ta không khỏi rất không cốt khí bị kinh sợ, cũng không nghĩ chính là từ giờ trở đi, mở ra cánh cửa lớn để ta về sau tự mình cất cánh, giải phóng thiên tính trong một nhân sinh hoàn toàn khác...
|
Chương 4: Thì ra là hồn xuyên Sau đó ta mới biết, địa phương hiện tại ta ở được gọi là Lưu Ly Cung, là một nơi rất ảo mộng, tựa như thừa hưởng tất cả duy mỹ ảo tưởng trong truyện cổ tích thiếu nữ, chỉ là trong đó không có hoàng tử xuất hiện, cho dù là hoàng tử ếch cũng không có, có thể được xem như là nam nhân cấm khu.
Nó là một tòa cung điện hoàn toàn từ lưu ly xây dựng mà thành, bốn phía sát sơn dựa thủy vô cùng xinh đẹp. Nơi này không chỉ là một địa phương tiên cảnh, còn là một nơi môn phái truyền thừa. Phải, ngươi không có nghe lầm, nơi này là một cái môn phái! Một môn phái ngăn cách với đời, chỉ lấy nữ tử, xa lánh nam nhân, có võ công bay lên trời chui xuống đất trong truyền thuyết. Hơn nữa địa vị của môn phái này trong chốn giang hồ, nhất cử nhất động đều có ảnh hưởng. Có lẽ ngươi sẽ cảm thấy, những từ ngữ "môn phái trong truyền thuyết " cùng "giang hồ" này cách chúng ta thật xa xôi, có thể để cho ta gặp phải, quả thực không tưởng tượng nổi. Như vậy, ta sẽ không chút do dự nói cho ngươi, cái này thật không coi vào đâu, bởi vì so với thứ ta chuẩn bị nói đây, thật sự là quá sơ sài bình thường, hoặc có thể là ta đã không thể tưởng tượng nổi đến mức tê dại! Bởi vì, ta xuyên việt! Hơn nữa còn là hồn xuyên! Mặc dù xuyên tới thân thể này cũng không tệ lắm, là một thiếu nữ xinh đẹp eo thon mông to, tràn đầy sức sống hấp dẫn thanh xuân, cho dù rất không muốn thừa nhận, cũng không thể không nói là so với thân thể ta trước kia tuyệt đối không chỉ mạnh hơn một điểm nửa điểm, quả thực mạnh hơn trời! Nhưng mà, nhưng mà không có cái rắm gì dùng, ta chuyển kiếp đến một thời đại ta chưa bao giờ nghe nói, một xã hội cổ đại phong kiến vẫn lưu hành nam tôn nữ ti. Méo! Trả lại thời đại xã hội chủ nghĩa hài hoà nam nữ ngang hàng cho ta a ~ a ~ a ~ a! Cái thời đại này chỉ có một đại lục, cả cái đại lục tổng cộng có ba quốc gia. Phía bắc chính là Tuyết quốc, cùng Tuyết sơn tiếp giáp, phía bắc Tuyết sơn là băng nguyên vô tận, liệu có sinh vật tồn tại hay không, không thể nào biết được, dân tình dũng mãnh, phần lớn hung tàn hiếu chiến; trung gian là Thần quốc, bị kẹp giữa hai nước, lại bằng vào thực lực quân sự cường hãn cùng thủ đoạn ngoại giao cao siêu, ở giữa kẽ hở hai nước an hưởng thái bình, phần lớn thần dân nho nhã thủ lễ, sở thích thái bình; phía nam là Ly quốc, tiếp giáp biển khơi, phần lớn thần dân có tình cảm sâu đậm lãng mạn như biển khơi, ôn nhu đa tình, lại cũng không phải nhu nhược có thể lấn, thông thường, chỉ cần ngươi không chủ động trêu chọc, hắn vẫn rất hiền hòa. Ba nước thực lực trên nguyên tắc là tương đương, coi như là không người nào làm gì được người kia. Mà Lưu Ly Cung, chính là ở vào chỗ tiếp giáp Thần quốc cùng Ly quốc, đất đai chúng ta đạp dưới chân, chính là của Thần quốc. Lưu Ly Cung là một nơi ẩn giấu thần bí siêu thoát thế tục quốc gia, nhưng cũng không trở ngại các môn đồ hành tẩu giang hồ, đi viết vô số truyền kỳ, trở thành từng truyền thuyết bất hủ trên giang hồ, không ngừng vì môn phái gia tăng sắc thái thần bí. Ta chuyển kiếp sống lại ở địa phương gọi là Thần quốc, mà nguyên chủ thân thể này lại là một thành viên trong gia đình anh hùng mà quốc gia này vạn người kính ngưỡng, phụ thân nàng là Thần quốc hộ quốc tướng quân Giang Quân, ca ca nàng là Thần quốc trấn nam tướng quân Giang Lai. Chậc chậc chậc, cái tên này lấy 'hay' ghê, may mà tên nàng, cũng chính là sắp trở thành tên ta - "Giang Ly", coi như không tệ, không tùy tiện như vậy, nếu không, ta thật không dám bảo đảm, có thể bởi vì cái này liều mạng với bọn họ hay không. Gia tộc nàng thế đại đơn truyền nam đinh, duy chỉ có ở thế hệ này xuất ra thêm một đứa con gái, ừ, ta xác định nguyên chủ nhân thân thể này không phải là nhặt hoặc là nhận, xác xác thật thật là cha mẹ ruột thịt, tuyệt đối hàng chính hãng của gia tộc này. Thành viên gia tộc tự nhiên là đem nàng bưng trong lòng bàn tay, cũng vì vậy chiều chuộng rất lợi hại, hơn nữa vạn sự có hoàng gia bảo bọc, liền dưỡng thành tính cách không sợ trời không sợ đất, tuy rằng bản tính không xấu, nhưng cũng vững chắc nằm đầu bảng trong danh sách 'kinh đô họa hại' rất nhiều năm, cũng vì vậy được cái danh hiệu "Nữ bá vương", bất quá những thứ này đều đã là chiến tích xưa, hiện tại nàng đã thành công tẩy trắng. Gia tộc nàng đời đời bảo vệ Thần quốc biên cương, vì để ổn định Thần quốc giang sơn, dân chúng đầy đủ sung túc an khang, mà ở trên chiến trường ném đầu lâu vẫy nhiệt huyết, đời đời sáng lập truyền kỳ bất hủ. Trình độ trung thành đối hoàng gia quả thực cực cao, trước nay không tồn tại qua cái gì hiểu lầm hay hiềm khích, cùng hoàng gia quan hệ kiên cố như anh em tốt cùng mặc chung khố vậy, chính là một gia tộc thủ hộ giả của Thần quốc đúng tiêu chuẩn! Nghe đến chỗ này, nếu ngươi cho rằng ta có thể vui vẻ thừa kế hết thảy vinh sủng của nàng, ở thời đại coi như ổn định này đi dạo qua, đem danh hiệu "Nữ bá vương" tiếp tục làm lớn mạnh, trải qua cái loại sinh hoạt áo tới đưa tay cơm đưa tới miệng, vạn sự có chỗ dựa, vui vẻ sung sướng làm sâu gạo cả đời, vậy ngươi liền sai hoàn toàn! Bởi vì không lâu trước khi ta tỉnh lại, nguyên bản ba quốc gia sống yên ổn vô sự với nhau, bởi vì một nhân vật trọng yếu, Thần quốc cùng Tuyết quốc bạo phát một trận chiến tranh dị thường thảm thiết liều chết với nhau, hai nước đánh chính là trời đất tối sầm, nhật nguyệt vô quang. Dân chúng càng là khổ không thể tả, tuy rằng cuối cùng lấy Thần quốc thắng lợi mà chấm dứt, một đoạn thời gian rất dài Tuyết quốc cũng không dám lại xâm phạm vào. Nhưng mà, Thần quốc lần này bị thương cũng rất lớn, hoàn hảo cùng cao tầng Ly quốc có quan hệ, mới tránh khỏi bị hai mặt giáp công, miễn cưỡng coi như chịu qua được nguy cơ lần này. Dẫn đến, thân thể ta hiện tại dùng đây, cũng ở trong chiến tranh lần này, vì bảo vệ quốc gia, lấy thân nữ tử, rất trâu bò gánh lên trách nhiệm nặng nề của gia tộc, dẫn một đội quân thiết huyết càn quét cả chiến trường, cuối cùng bởi vì kiệt lực mà hôn mê. Ca ca nàng thì chiến tử sa trường, phụ thân nàng cũng bởi vì hôn mê mà trở về nhà, tháng trước mới tỉnh lại. Mà hoàng gia, cũng bởi vì cuộc chiến tranh này, hy sinh một nhân vật anh hùng truyền kỳ, nhưng cũng để cho uy danh của Thần quốc quốc bảo, kinh hãi khắp tứ hải. Có thể nói, đối với Thần quốc là đả kích to lớn. Nhưng cũng bởi vì vậy, mới để cho dân chúng ba nước lâu dài hưởng thái bình, càng sâu sắc cảm nhận được chiến tranh nguy hại, trở nên dị thường quý trọng bình tĩnh trước mắt, ba nước lâm vào thời kỳ hòa bình chân chính. Mà nguyên chủ thân thể ta, cũng bởi vì chiến tranh lần này, trở thành dòng độc đinh đại diện cho Giang gia đời thứ n. Ta nếu đã thừa kế thân thể nàng, tự nhiên cũng thuận đường thừa kế hết thảy, từ đây, nàng chính là ta, ta chính là nàng. Những thứ dù tốt hay xấu, đều do ta tới gánh vác, nhưng mà, chỉ nghĩ nghĩ trách nhiệm trên người thôi, cũng thấy thật đúng là Alexander a! Nhưng cuối cùng không trực diện trải qua những thứ này, cũng không có khái niệm gì, so với hai mười mấy năm qua bị nhóm 'núi lớn' chèn ép, vẫn là có thể miễn cưỡng tiếp nhận, ta ít nhất có thể đủ hưởng thụ hành động tự do. Ta tốn thời gian rất lâu, thích ứng thân phận ta bây giờ, dĩ nhiên cái "rất lâu" này, là nói trên phương diện đấu tranh tâm lý, kỳ thực nội tâm ta là tung tăng hoan hô, chỉ kém không kêu thét lên, cũng chỉ tốn mấy ngày như vậy, liền khoái trá tiếp nhận hiện thực. Lần này, nhóm 'núi lớn' cũng không lại tìm được ta nữa! Ta rốt cuộc giải thoát a! Mấy ngày nay, thông qua ta công khai, ám chỉ, giải thích, các nàng cuối cùng đón nhận hiện thực, ta đã "mất trí nhớ ", cũng sẽ không vì vậy có hành động gì quá khích. Ta cũng có thể an tâm lấy thân phận "Giang Ly", mở khóa cuộc sống về sau. Thông qua mấy ngày nay tiếp xúc, ta phát hiện người Lưu Ly Cung, phần lớn đều vẫn thật chất phác, dĩ nhiên, trừ cái người gọi Hạ Thiên. Nàng quả thực chính là một cầm thú mặt người dạ thú, không lúc nào không nghĩ đủ phương cách hành hạ ta. Nàng hoặc là cầm ngân châm hàn quang lòe lòe, đuổi theo chúng ta chạy khắp núi, còn mỹ kỳ danh viết chữa bệnh cho ta. Bệnh gì? Tật xấu sao! Ta cũng rõ hơn ai hết chính ta có bao nhiêu khỏe! Không tin? Để ta đánh ngươi một quyền thử xem! Hoặc là bưng một chén đen thùi lùi, chỉ mới nghe mùi là có thể để cho người ợ đánh rắm, không biết là thứ chất lỏng cổ quái gì, muốn cưỡng chế tưới nó vào trong miệng ta, để cho ta mắc ói hối hận đi tới trên đời này. Hoặc là cầm cái đùi gà, giống như dỗ đồ đần vậy, muốn ta chủ động đi lấy đầu đụng cánh cửa, nói đây là một phương thuốc cổ truyền, chuyên trị bệnh mất trí. Méo, nàng thật coi ta là đồ ngu đần nha! Đến cả tiểu thí hài Tiểu Hoàn Tử kia, cũng không nhất định mắc lừa cái bộ này của nàng, huống chi là người tập trung một thân mỹ mạo cùng trí khôn như ta. Khụ khụ, hôm nay gió có hơi lớn, ta vẫn có chút sợ nuốt đầu lưỡi. Trong khi đó, ta cũng ân cần làm công việc ngoại giao, cùng lão Nhị hiện tại của Lưu Ly Cung, Nhị đương gia, cũng chính là Tiểu sư thúc của các nàng - Tiểu Hoàn Tử đồng hài, thành lập tinh hữu nghị thâm hậu không tầm thường. Dĩ nhiên, phần hữu nghị này là bởi vì ta cống hiến bí phương cánh gà nướng tẩm mật ong mà lấy được, không hẳn là không gì phá nổi, nhưng mà, có còn hơn không mà! Lưu Ly Cung mọi người cũng đều thật thích ta. Ta rất muốn đem cái loại võ công có thể làm cho người bay lên của bọn họ, học trộm một chiêu nửa thức a, cho dù không bay nổi, có thể trôi trượt hoặc leo cái tường cũng được a! Nhưng mà, ta lại quả thực không học được! Cũng bởi vì hành động học trộm này, gặp phải Hạ Thiên khinh bỉ. Móa!!! Từ từ, ta liền yêu địa phương xinh đẹp này, yêu nó yên lặng, yêu nó không tranh chấp với đời. Tuy rằng nghe các nàng nói, ta cũng không thuộc về nơi này, cung chủ các nàng cùng cái gì Vương gia Vương phi kia, biết ta tỉnh lại, đang chạy tới bên này, đoán chừng là tới đón ta trở về. Nhưng mà, ta lại một chút cũng không muốn rời đi. Yêu thích của ta đối với nơi này, đã chiến thắng tò mò đối với bên ngoài, có thể cả đời ở chỗ này, cho dù không có oppa, ta cũng nguyện ý. Được rồi, ta cũng không lừa tình nữa, nói tiếng người! Sự thực chính là, không học trộm được võ công bạo tạc thiên như vậy, ta không cam lòng, rất không cam lòng! Trước khi học thành, ta nhất định phải ở lỳ chỗ này! Ta đã hỏi thăm rõ ràng, nếu tùy tiện rời khỏi nơi này, không chừng cũng không lại tìm về được! Vòng ngoài Lưu Ly Cung những thứ kỳ môn độn giáp trong truyền thuyết kia, cũng không phải giỡn nha, đây chính là sự tồn tại gom đủ trí khôn mấy đời vĩ nhân, khiến cho người bên ngoài mấy trăm năm không tìm được vị trí cụ thể của Lưu Ly Cung a! Đây rốt cuộc là một loại tồn tại như thế nào a? Hơn nữa, chỉ một nhà này, không có chi nhánh khác, bên ngoài những thứ môn phái kia cũng không có trâu bò như vậy a, ta làm sao có thể bỏ gần cầu xa buông tha tôn đại thần siêu cấp Lưu Ly Cung này, đi hướng những môn phái hạng nhì bên ngoài học tập đây? Ta lại không ngốc!
|