Ôm Đầu Ngồi Xuống!
|
|
Chương 15: (Vui lòng vote cho mình sau mỗi chương_Raamad)
Hàn Nại nhìn chằm chằm phía trước, như là đang nhìn A Khôn, nhưng lại càng giống như là xuyên thấu qua hắn đang nhìn vào hư vô, biểu tình làm cho người ta đoán không ra. A Khôn vẫn không dám nói lời nào, liền trầm mặc như vậy nửa ngày, Hàn Nại xoay người, nhìn Nặc Nhất Nhất trong màn hình. Nặc cảnh quan lớn lên có linh khí nàng biết, có lẽ là bình thường nhìn quen cô mặc quần áo thường cùng cảnh phục, nên hôm nay chưng diện quả thực có thể dùng tiểu gia bích ngọc để hình dung. Nhất là dáng vẻ rụt rè xấu hổ đó, Hàn Nại thở dài, trong đầu hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn ngại ngùng lại có chút sợ hãi kia. - ngươi ăn cái gì? Ta làm cho ngươi, đừng nóng giận nga. -đừng uống cà phê, không tốt đối với thân thể. - nếu ngươi thích, ngày mai ta làm tiếp cho ngươi. .... Những lời này từ nay về sau đều sẽ không nghe được nữa. Hàn Nại lẳng lặng nhìn màn hình, nam nhân đối diện Nặc Nhất Nhất thoạt nhìn coi như không tệ, ngũ quan đoan chính, mắt xếch rất câu người. Hàn Nại cầm con chuột điều khiển con trỏ nặng nề click một cái, nàng buồn bực đẩy máy vi tính ra. Nếu không thể dính dán, cũng không cần dây vào nữa, Hàn Nại, ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Lúc nào thì trở nên không thể tự khống chế như vậy? * * * * * Tuy rằng Nặc Nhất Nhất vẫn bị vây trong trạng thái có lệ, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng đến việc phát huy của Lý Nguyên, cô gái thầm mến đã lâu đang ở trước mắt, Lý Nguyên chậm rãi mà nói. Một bữa cơm ăn hăng hái bừng bừng, Nặc Nhất Nhất mặc dù không nói nhiều, nhưng thỉnh thoảng rụt rè xấu hổ mỉm cười lại rất có lực sát thương, mãi cho đến xem phim xong, Lý Nguyên cảm thấy giống như uống mỹ tửu, cả người cực kỳ hưng phấn. Quả nhiên dự báo thời tiết dự đoán rất chuẩn, mới vừa ra khỏi tòa nhà Ma Huy thì trời đã đổ mưa, Lý Nguyên cởi áo khoác muốn che đở cho Nặc Nhất Nhất không để cho cô bị mưa xối ướt, Nặc Nhất Nhất đã có chút xấu hổ, xảo diệu tránh né. "Nặc tiểu thư." A Khôn lại xuất hiện, trong tay hắn cầm một cây dù vàng nhạt, trực tiếp đưa tới: "Ta thấy ngài không có mang dù, đúng không." Nặc Nhất Nhất trầm mặc nhìn cây dù, lại ngẩng đầu nhìn A Khôn. A Khôn mỉm cười nhìn cô, hắn hiện tại cũng không dám coi khinh Nặc Nhất Nhất nữa, chỉ là từ mức độ coi trọng của tiểu thư đối với cô cũng khiến A Khôn có thể dự cảm được địa vị của Nặc cảnh quan sau này trong lòng tiểu thư, đã như vậy, sẽ không trêu chọc đến rủi ro này. Nặc Nhất Nhất nhận lấy, cô ngẩng đầu lên, nhìn lên phía trên của trung tâm thương mại, không nhìn thấy người muốn nhìn, trong lòng buồn bã, miễn cưỡng mỉm cười: "Thay ta cảm ơn nàng." Nói xong, Nặc Nhất Nhất cũng không để ý tới vẻ mặt kinh ngạc của A Khôn, mở dù đi ra ngoài, Lý Nguyên vội vã đi theo. Dù này có hương khí trên người Hàn Nại, phong cách thanh lịch cũng rất giống nàng, Nặc Nhất Nhất nắm thật chặc cán dù, không nói được lời nào, trong lòng tràn đầy cay đắng. Trên đường về nhà, Lý Nguyên quan sát sắc mặt của Nặc Nhất Nhất cảm giác được tâm tình của cô rõ ràng không cao, nên cũng không nhiều lời nữa, vẫn mở nhạc nhẹ, âm nhạc phối hợp với tình hình hắn bật bài "Quân Cờ" Của Vương Phi. Muốn thoát khỏi khống chế của ngươi Lại đi vào chiến cuộc ngươi đã an bài Ta không có kiên cường phòng bị Cũng không có đường lui để quay lại Muốn thoát khỏi cạm bẫy ngươi bày ra Lại rơi vào khốn cảnh của người Ta không có dũng khí quyết định thua đi tất cả Cũng không có may mắn trốn thoát ........ Nặc Nhất Nhất quả thực muốn rơi nước mắt, cô đỏ vành mắt nhìn mưa trên bầu trời, cô giống như tình cảm rất giản đơn, nỗi lòng chỉ ở một giờ này khắc này cũng hiểu thứ tình cảm này rốt cuộc gọi là gì. Hôm nay thời gian cùng với Lý Nguyên,trong đầu cô đều là Hàn Nại, một cái nhăn mày một tiếng cười của nàng, thế nào cũng xóa đi không được. Không sai, cô đã rơi vào cạm bẫy của Hàn tổng, mà người ta lại cứ như vậy không giữ lại, thậm chí ngay cả cáo biệt cũng chưa từng nói liền cố gắng phân rõ giới hạn. Nặc Nhất Nhất, ngươi thanh tỉnh một chút, chẳng lẽ còn muốn tiếp tục thấp hèn như vậy sao? Đến nhà, Lý Nguyên săn sóc đưa Nặc Nhất Nhất đến tận cửa, Nặc Nhất Nhất kéo tinh thần cùng Lý Nguyên vẫy tay từ biệt, nhìn bóng lưng của hắn vui vẻ rời đi, thở dài một hơi. Trong hành lang đen như mực đứng gần mười phút, bình phục được tâm tình, Nặc Nhất Nhất mở cửa ra.. Trong nhà, Nặc mụ mụ đợi đã lâu. "Thế nào?" Nhìn mẹ mình dáng vẻ nóng lòng, Nặc Nhất Nhất nhàn nhạt mỉm cười: "Cũng được." Nặc mụ mụ bị nụ cười của Nặc Nhất Nhất chói mắt, nàng ngẩn người, hỏi: "Thật sự sao?" "Ân." Một ngày ứng phó cùng tình cảm dằn vặt tựa hồ tiêu hao hết thể lực của Nặc Nhất Nhất, cô mệt mỏi đáp lời, Nặc mụ mụ gật đầu, nói: "Đã ăn cơm chưa? Ta đã làm cơm chiên xì dầu ngươi thích ăn nhất." ........ Nặc Nhất Nhất dừng nửa ngày không nói chuyện, nhìn cơm chiên xì dầu trên bàn, viền mắt lại đỏ. Cô hận chết bản thân bây giờ, tựa hồ chỉ cần một chút việc nhỏ liên quan sẽ câu ra nhè nhẹ hồi ức. "Nhất Nhất, ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Ai khi dễ ngươi?" Biểu hiện của Nặc Nhất Nhất khiến Nặc mụ mụ rất lo lắng, Nhất Nhất lấy lại tinh thần mỉm cười, đẩy vai mẹ một cái, làm nũng: "Được rồi, ngươi không phải là hy vọng ta đi xem mắt sao? Người ta cũng đi rồi, kết quả cũng không tệ lắm, bọn ngươi một ngày đêm không mệt mỏi sao? Mau vào phòng nghỉ ngơi đi thôi, thời tiết này thích hợp để ngủ biết bao." Sắc mặt của Nặc mụ mụ hòa hoãn, bị Nặc Nhất Nhất hối thúc đi vào phòng: "Mẹ là hy vọng ngươi có thể nhanh chóng tìm một người thương ngươi yêu ngươi, ngươi a, từ nhỏ đã mắt cao, người bình thường ngươi chướng mắt, kỳ thực mẹ cũng không yêu cầu gì, nếu như ngươi thật sự có người mình thích, nếu như điều kiện gia đình không tốt ngươi cũng có thể nói cho mẹ biết, đừng giấu ở trong lòng. Ta và ba ngươi không phải mấy năm trước đã mua một căn nhà sao, nếu thực sự không được., ngươi có thể ở trong đó." Mẹ rốt cuộc là mẹ vĩnh viễn hiểu lòng con gái nhất, nàng thấy Nặc Nhất Nhất như vậy liền đoán là chuyện tình cảm. Nặc Nhất Nhất bị Nặc mụ mụ nói vậy trong lòng chua chát, cô cắn môi, đè nén tâm tình : "Ngài đoán sai rồi, thật chỉ là chuyện công việc, mau đi ngủ đi, gần đây không phải thân thể không thoải mái sao." "Được rồi, mẹ già rồi, không quản được ngươi." Nặc mụ mụ bất đắc dĩ vào phòng, quả thực đã đợi Nặc Nhất Nhất cả ngày, thân thể có chút chịu không nổi. Đem mẹ dàn xếp xong, Nặc Nhất Nhất rửa tay ngồi trước bàn ăn. Mở nắp ra, Nặc Nhất Nhất cầm lấy muỗng, xúc một muỗng cơm chiên cho vào miệng, dần dần, tốc độ càng lúc càng nhanh, Nặc Nhất Nhất chật vật lại tự ngược nuốt cơm chiên, một lát sau, lệ rơi đầy mặt. * * * * Dưới lầu tiểu khu nhà Nặc Nhất Nhất, mưa rơi xối xả, một chiếc Audi màu đen dừng dưới lầu. Hạ cửa kính xuống, châm một điếu thuốc lá cho nữ, yên vụ lượn lờ phiêu khởi, trên mặt Hàn tổng bao phủ nhàn nhạt ưu thương, trong lòng bị đau xót cùng quấn quýt vây lấy, thậm chí ngay cả tay đốt thuốc cũng không nhịn được nhẹ nhàng run. A Khôn ngồi trên ghế tài xế vẫn không nhúc nhích, hắn rất rõ ràng Hàn Nại tâm tình không tốt. Bình thường ngoại trừ cần thiết xã giao, Hàn Nại chắc là sẽ không uống rượu, mà hôm nay từ sau khi Nặc cảnh quan đi nàng lại uống rất nhiều, đến cuối cùng, còn dám dời lại bữa tiệc tối để đến tiểu khu này ngắm cảnh mưa. A Khôn dùng chân đoán cũng biết là vì ai, là bởi vì sao. Thông qua gương chiếu hậu, nhìn Hàn Nại, A Khôn có chút không đành lòng. Đã quen nhìn một Hàn tổng lúc nào cũng vẻ mặt tươi cười tràn đầy tự tin, mà Hàn tổng hôm nay lại đầy mặt u sầu, trong mắt là ưu thương không thể xóa đi, không phải tình cảm còn có thể là cái gì khiến nàng tâm thần hoảng hốt như vậy. "Hắn tốt không?" Trầm mặc hồi lâu, Hàn Nại nhẹ nhàng lên tiếng, trong thanh âm có vẻ run rẩy. A Khôn ngẩn ra: "Ai?" "Nam nhân đi cùng với nàng?" Hàn Nại hít một hơi, đôi mày nhíu lại, có lẽ là thật lâu không hút thuốc rồi, hôm nay nuốt khói suýt nữa sặc ra nước mắt. A Khôn ăn ngay nói thật: "Nhìn rất tốt, một người rất thành thật." "Thật không?" Hàn Nại hỏi như không hỏi, trong mắt hiện lên thống khổ, A Khôn có chút không nhịn được, bĩu môi muốn nói, nhưng lại nhìn xuống. Hàn Nại biết hắn đang suy nghĩ gì, nhàn nhạt nói: "Ngươi muốn hỏi ta vì sao phải như vậy." A Khôn gật đầu, từ khi tiểu thư tốt nghiệp, hắn đã được Hàn Thiên an bài ở bên cạnh Hàn Nại, so với lão gia, trong lòng của hắn càng thêm nghiêng về Hàn Nại. Hàn gia là một cái động lớn, các loại người đều phải tiếp xúc, các loại quan hệ phức tạp làm người ta sợ hãi. Hắn nhìn một cô gái mới vừa tốt nghiệp làm sao đi bước một, trước mặt người khác vui cười, nhưng sau lưng lại rơi lệ chống đỡ, từng bước dùng hành động của mình gây dựng một mảnh trời của Ma Huy, xóa bỏ tất cả nghi ngại, bước qua một lại một lần trắc trở, vất vả của Hàn Nại, hắn tất cả đều nhìn ở trong mắt. Dập tắt điếu thuốc, Hàn Nại nhìn tiểu khu của Nặc Nhất Nhất ngoài của kính, dùng giọng nói nhẹ đến gần như không thể nghe thấy nói: "Ta không thể lại mất đi lần nữa."
|
Chương 16: (Vui lòng vote cho mình sau mỗi chương_Raamad)
Đối với việc Nặc Nhất Nhất đột nhiên quay về sở, tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc, nhất là Lưu Bạch Ngọc, nàng nhảy lên ngồi trên bàn, hai chân bắt chéo, nhàn nhã hướng ánh đèn sơn móng tay, buồn bực hỏi: "Nhất Nhất, có phải đầu ngươi bị lừa đá không, hiếm khi được nghỉ một lần, ngươi không hảo hảo ở nhà dưỡng sức, đến trong sở làm gì?" "Chớ phiền ta, ta đang bận." Nặc Nhất Nhất cũng không ngẩng đầu lên, trên giấy nghệch ngoạc vẽ gì đó. Lưu Bạch Ngọc dừng tay, liếc xéo nhìn nàng một cái: "Ai u, ngươi xem này dáng vẻ xanh xao thiểu não này trở về, thế nào, Hàn tổng khi dễ ngươi?" Kỳ thực Lưu Bạch Ngọc đã sớm biết Nặc Nhất Nhất bị chuyển khu vực quản lý, cũng biết việc này khẳng định không thoát khỏi liên quan đến Hàn Nại, nàng đã nghĩ để xem Nặc Nhất Nhất có thể nghẹn được bao lâu. Nặc Nhất Nhất vẽ một trục thời gian thật dài, nghiêm túc phân tích tất cả giao lưu giữa hai người trước và sau khi tâm tình Hàn Nại đột biến, chân mày nhíu thật chặc, nhưng vẫn phân tích không ra. Cô vẽ nửa ngày, cầm lấy giấy, huých vào Lưu Bạch Ngọc đang thoa BB Cream: "Bạch Bạch, ngươi xem một chút là vì sao? Vì sao thái độ của Hàn tổng lại chuyển biến đột nhiên như vậy?Ở trên xe chúng ta còn rất tốt." "Quỷ mới biết được nàng đang suy nghĩ gì, hơn nữa, ngươi quan tâm nàng suy nghĩ gì làm gì?" Lưu Bạch Ngọc ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng đầu vẫn suy nghĩ theo một phương hướng, nhìn trục tọa độ bừa bộn của cô có chút buồn cười, nhưng khi thấy chữ "xe", biểu tình trên mặt trong nháy mắt đọng lại. "Làm sao vậy?" Nặc Nhất Nhất nhạy cảm đã nhận ra, Lưu Bạch Ngọc che giấu cúi đầu vén tóc bên tai: "Không có việc gì." "Thật không?" Nặc Nhất Nhất híp mắt nhìn Lưu Bạch Ngọc, nàng rõ ràng cho thấy đã biết cái gì nhưng lại không muốn nói với cô. Nặc Nhất Nhất cùng Lưu Bạch Ngọc đã sớm quen thuộc, nhìn thấy nàng không nói ngược lại cũng không miễn cưỡng, Nặc cảnh quan vươn tay đem Lưu Bạch Ngọc từ trên bàn xốc xuống phía dưới, bản thân mình lại ngồi lên, sau đó từ góc độ này nhìn tờ giấy của mình, ánh mắt từ góc độ của Lưu Bạch Ngọc nhìn qua một lần, cô khẽ nhếch khóe môi, dùng bút khoanh tròn ba chữ "ở trên xe". Lưu Bạch Ngọc trợn mắt hốc mồm nhìn Nặc Nhất Nhất, nàng biết Nặc Nhất Nhất trước đây ở trường học có chút danh tiếng, nhưng cho tới bây giờ không ngờ cô sẽ đem chiêu này dùng ở trên người của mình. Trong lúc Lưu Bạch Ngọc ngây người, Nặc Nhất Nhất đã bắt đầu tìm kiếm trong mạng lưới quan hệ liên quan đến Hàn Nại, Lưu Bạch Ngọc nhìn cô chằm chằm một hồi, thở dài: "Nhất Nhất, ngươi quyết định sao?" "Cái gì?" Nặc Nhất Nhất cũng không ngẩng đầu lên, Lưu Bạch Ngọc bên cạnh nàng, tay đặt trên con chuột của cô, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô, đôi môi hé mở: "Ngươi xác định ngươi yêu Hàn Nại rồi sao?" Nặc Nhất Nhất nhìn Lưu Bạch Ngọc, trong mắt có một tia thấp thỏm, nhưng không có thẹn thùng. Hảo cảm là có, nhưng thật sự là yêu sao?Yêu từ này trong lòng Nặc Nhất Nhất vẫn rất thần thánh. Lưu Bạch Ngọc đạm đạm nhất tiếu: "Nhất Nhất, kỳ thực ngươi như vậy ta đã đoán được. Dù sao dáng vẻ và khí chất của Hàn Nại bày ra ở đó, nàng đối với ngươi..Ân, thái độ không tệ, thời gian lâu dài, ngươi đối với nàng có hảo cảm cũng rất bình thường, nhân khí của nàng ta đã biết. Ngươi không cần kiêng kỵ cái gì, lúc trước ngươi đối với ta thế nào, ta sẽ đối với ngươi như vậy, đây mới là bạn bè, không phải sao?" Nghe Lưu Bạch Ngọc nói như vậy, Nặc Nhất Nhất nếu còn giấu giếm thì quả thật là sĩ nhục hai chữ "bạn bè", cô cắn môi nhìn Lưu Bạch Ngọc: "Ta không biết, chỉ là sau khi nàng không để ý đến ta, ta rất khó chịu, gần đây ăn không ngon ngủ không yên, hơn nữa luôn luôn nghĩ đến nàng. Đây có xem như là yêu không? Còn có, nàng nhân khí rất tốt sao?" "Ngươi vừa mới bắt đầu không phải rất ghét nàng sao?" Lưu Bạch Ngọc không trả lời vấn đề của Nặc Nhất Nhất mà là hỏi lại, Hàn Nại là hạng người gì, nàng rất rõ ràng, nếu như có thể thay Nặc Nhất Nhất lựa chọn, nàng hy vọng Nhất Nhất cùng Hàn Nại không có liên quan, thái độ làm người của Hàn Nại nàng không thể xoi mói, mỹ lệ ưu nhã tự nhiên lưu loát, chỉ là bối cảnh của Hàn gia, không phải Nhất Nhất có thể tiếp nhận. Lại nhìn thái độ Nặc Nhất Nhất đối với nàng, cũng bắt đầu biết ăn dấm chua hỏi nhân khí, sợ là không thể dứt ra nữa. Nặc Nhất Nhất không nói lời nào, bình tĩnh nhìn ánh mắt của Lưu Bạch Ngọc, với tính cách của Lưu Bạch Ngọc, kiêu ngạo tự tin, không sợ nhất chính là đối mặt, nhưng khi thấy đôi mắt tinh thuần có chứa một tia tìm tòi của Nặc Nhất Nhất, lòng của nàng không tự chủ được mềm nhũn ra. Lưu Bạch Ngọc thở dài, bất đắc dĩ nhìn Nặc Nhất Nhất: "Nhất Nhất, có một số việc, ta lấy góc độ của một người bạn không cách nào nói cho ngươi biết, đó dù sao cũng thuộc về chuyện riêng tư của người khác." Nhìn ánh mắt của Lưu Bạch Ngọc, Nặc Nhất Nhất gật đầu, hỏi: "Vì sao ngươi đột nhiên ưu thương như vậy? Cùng ánh mắt ngày đó của Hàn tổng giống nhau như đúc." Nói xong, Nặc Nhất Nhất tiếp tục nhìn chằm chằm ánh mắt của Lưu Bạch Ngọc, Lưu Bạch Ngọc nghiêng đầu: "Được rồi, chúng ta không nói chuyện này, khó có được ngươi trở về, ta mời ngươi đi ra ngoài ăn cơm." Nặc Nhất Nhất bĩu môi, xem ra cô không thể moi được tin gì từ Lưu Bạch Ngọc, nhưng ít nhất cũng đã có đầu mối rồi không phải sao? Đặt những thứ trong tau xuống, Nặc Nhất Nhất chỉ chỉ cảnh phục trên người: "Ngươi chờ ta thay quần áo." Nặc Nhất Nhất rất nhanh đã thay xong quần áo, cô kéo cánh tay Lưu Bạch Ngọc đi ra ngoài, trên mặt có nụ cười: "Vẫn là về sở tốt ở nhà cũng sắp phiền đến chết." "Bệnh tâm thần, có mấy người giống như ngươi vậy thích đến đơn vị." Lưu Bạch Ngọc bị tâm tình của Nặc Nhất Nhất ảnh hưởng, trên mặt cũng có cười, nhưng nụ cười này không duy trì được bao lâu, liền cứng ở trên mặt. Vừa ra cổng, Nặc Nhất Nhất liền thấy Mẫn Văn thẳng tắp đứng ở đó như một thân cây. Mẫn Văn vẫn trang điểm đơn giản như trước, vẫn như cũ là một thân sạch sẽ màu trắng, tô son môi màu đỏ tăng thêm tươi sáng, trạng thái tinh thần nếu so với ngày đó thì tốt hơn rất nhiều. Mẫn Văn đến gần hai người, híp mắt một cái, đường nhìn rơi vào cánh tay kéo cùng một chỗ của Lưu Bạch Ngọc cùng Nặc Nhất Nhất. Nặc Nhất Nhất cảm thấy được, cô do dự mà buông tay ra, bất ngờ bị Lưu Bạch Ngọc nắm chặt tay phải, không chỉ có như vậy, còn mười ngón đan vào nhau, ngược lại là có chút mờ ám. Nặc Nhất Nhất có chút quẫn bách, cô cũng không muốn xen vào khắc khẩu giữa hai người, đối với nhân vật tướng mạo băng lãnh xinh đẹp động lòng người lại nóng nảy cực đoan này khiến trong lòng cô không muốn tiếp nhận. Chờ Mẫn Văn đi tới, trên mặt của nàng đã thay đổi mang theo nụ cười, giống như là muốn nói việc nhà mà đến: "Nặc cảnh quan đã trở về? Các ngươi đây là đi chỗ nào?" Lưu Bạch Ngọc giống như không nghe thấy, lôi kéo Nặc Nhất Nhất thẳng tắp đi về phía trước, Nặc Nhất Nhất có thể rõ ràng cảm giác được lo nghĩ của cô, bị cô nắm tay càng lúc càng chặt. Rất nhanh, Mẫn Văn đã bị vứt lại phía sau, bước tiến của hai người từ từ chậm lại, biểu tình của Lưu Bạch Ngọc cũng thư giản. Nặc Nhất Nhất nhìn nàng, liếm liếm môi: "Bạch Bạch, các ngươi rốt cuộc làm sao vậy?" Lưu Bạch Ngọc quay đầu nhìn cô, lạnh lùng nói: "Nhất Nhất, ngươi nhớ kỹ, người không nên cùng một chỗ thì vĩnh viễn không cần có bắt đầu." "Nhưng nếu như không bắt đầu, làm sao biết không nên cùng một chỗ?" Nặc Nhất Nhất hỏi lại Lưu Bạch Ngọc, Lưu Bạch Ngọc cười nhạt nhìn cô: "Mua dây buộc mình." Nặc Nhất Nhất cúi đầu không lên tiếng, cô liền buồn bực, ở nhà bị mẹ giáp công, ở đơn vị rõ ràng là ăn một bữa cơm chuyện đơn giản như vậy thế nào liền biến thành giảng đường tình cảm? * * * * * * Nặc Nhất Nhất ở trong sở vài ngày, đã bắt đầu bận rộn chuyện khu vực, bởi vì trong sở cảnh lực không đủ, thông qua sự phối hợp lãnh đạo, cuối cùng cũng có mấy cảnh sát trẻ tuổi đến. Cảnh sát nhận quản lý khu vực là một nam nhân trẻ tuổi, tên Vương Cường, tính cách có chút ngại ngùng, lại thoải mái, thấy Nặc Nhất Nhất liền toét miệng cười, khiến cho Nặc Nhất Nhất có chút ngượng ngùng. Đối với biểu hiện của Nặc Nhất Nhất, Triệu Vũ sư phụ cuối cùng cũng yên tâm, không hổ làđồ đệ của hắn, tốc độ thích ứng quả nhiên rất nhanh, trước đó còn muốn chết không muốn sống, không thể chấp nhận điều chỉnh trong sở, hiện tại đã có thể vui vẻ nói với Vương Cường những việc cần chú ý trong khu vực. Nặc Nhất Nhất coi như là nhìn thấu, vừa mới bắt đầu trong sở lấy cớ cô không có kinh nghiệm để đổi khu vực của cô, hiện tại phái tới một người so với cô còn không có kinh nghiệm, quên đi, đã biết sớm như vậy không phải sao? Nặc Nhất Nhất đè nén tính tình giới thiệu các trường hợp cho Vương Cường, lúc đến Ma Huy, Nặc Nhất Nhất không tránh được nhíu mày, Vương Cường nhìn cô như vậy cũng sợ hãi, ngày đầu đến sở hắn đã nghe qua Nặc Nhất Nhất giương cảnh côn đại chiến đội an ninh Ma Huy sự tích quang vinh, vui đùa thì vui đùa, có thể đem một cô gái ép buộc thành như vậy là có bao nhiều mạnh bạo a: "Nhất Nhất, ta nghe nói Ma Huy đặc biệt không dễ quản lý, lực lượng an ninh cường đại, vậy ngươi có thể dẫn ta đến đó một chuyến không, giới thiệu một chút, sau này cũng dễ khai triển công việc." Nặc Nhất Nhất không lên tiếng trả lời, cô dùng ánh mắt đến meo meo sư phụ, đã nhìn thấy Triệu Vũ nhàn nhã uống trà. Trầm mặc chỉ chốc lát, Nặc Nhất Nhất gật đầu, dùng những lời trước đây sư phụ đã nói với cô: "Ngươi đi lấy trang bị đi." "Được rồi, cảm ơn!" Vương Cường vui vẻ đi tìm trang bị, Nặc Nhất Nhất thất thần, cũng sẽ không đúng lúc như vậy, gặp phải Hàn Nại đi?Tựa hồ đã thật lâu không gặp. Nhân sinh luôn luôn sẽ có rất nhiều trùng hợp, mà duyên phận cũng thường sẽ cho người ta trở tay không kịp lại mang đến kinh hỉ. Chờ Nặc Nhất Nhất dẫn theo Vương Cường đi vào cửa lớn Ma Huy, liếc mặt một cái liền nhìn thấy Hàn Nại đang đứng phía trước một đám người thị sát. Hầu như tròn một tháng không gặp mặt rồi, Nặc Nhất Nhất không biết nên có cảm tưởng gì, cô một tay bám cửa, dưới chân tích góp từng tí một khí lực dần dần mất đi. Vương Cường đang hưng phấn nhìn xung quanh: "Nhất Nhất, chính là như vậy?" Bị Vương Cười gọi về hiện thực, Nặc Nhất Nhất miễn cưỡng mỉm cười: "Ân." Hàn Nại đang thị sát định kỳ mỗi tuần một lần, phía sau là quản lý các bộ phận, đang làm việc nàng luôn luôn là khí thế bức người, mi tâm theo thói quen nhíu lại. Quản lý đại sảnh nói gì đó, A Khôn từ phía sau đã đi tới, cùng Hàn Nại kề tai nói vài câu, Hàn Nại giật mình, ngẩng đầu, nhìn về phía Nặc Nhất Nhất. Trong lúc nhất thời, hai người đã lâu không gặp ánh mắt giằng co ở tại một chỗ, trong lúc ánh mắt qua lại, các loại tâm tình lan tràn.
|
Chương 17: (Vui lòng vote cho mình sau mỗi chương_Raamad)
Nặc Nhất Nhất ngơ ngác nhìn Hàn Nại, cô cho rằng gặp lại nàng, bản thân sẽ không chút lưu tình mà xoay người rời khỏi, nhưng lúc này đây, cô lại bị uể oải cùng rối rắm không cách nào che giấu trong mắt Hàn Nại đông cứng. Hàn Nại lại gầy đi, khuôn mặt vốn dĩ đã nhỏ, hiện tại hoàn toàn chỉ lớn bằng bàn tay, càng lộ ra ngũ quan lập thể tinh xảo, một thân tây trang tăng thêm vẻ nghiêm túc, chỉ là lúc này lại có vành mắt đen không giấu đi được. "Oa, đó chính là Hàn tổng sao? Thật sự thật xinh đẹp a, Trần ca bọn họ không gạt ta." Một bên Vương Cường hưng phấn cảm thán, trong mắt lóe diễm quang, Nặc Nhất Nhất mím môi: "Chúng ta đi thôi." "Đi? Nhưng ta còn chưa gặp người phụ trách." Vương Cường kinh ngạc nhìn Nặc Nhất Nhất, đang nói, một cổ quen thuộc lãnh hương quen thuộc bay vào trong mũi, thân thể Nặc Nhất Nhất cứng đờ, tựa hồ dự cảm được là ai đến. "Nặc cảnh quan." Ai có thể nói cho Nặc Nhất Nhất biết xa cách lâu như vậy, lần thứ hai gặp lại nữ nhân khiến cô thống khổ thì cô nên có phản ứng gì? Nặc Nhất Nhất rốt cuộc cũng đã học qua khóa khống chế cảm xúc, cô hít một hơi thật sâu, quay đầu mỉm cười nhìn Hàn Nại: "Hàn tổng, người khỏe, đã lâu không gặp, càng thêm mỹ lệ động nhân rồi." Lời này Hàn Nại nghe là một loại cảm giác, mà những người khác nghe được lại là một loại cảm giác khác. Hàn Nại nhìn Nặc Nhất Nhất, nhìn chằm chằm vào mắt cô, đọc được một tia phẫn hận. Nàng nghiêng đầu, trong lòng có tia chua xót "Được rồi, đây là cảnh sát mới của chúng ta Vương Cường, sau này hắn sẽ nhờ phúc của Hàn tổng, quản lý khu trực thuộc." Nặc Nhất Nhất vân đạm phong khinh nói, nếu như không phải Hàn Nại, cô còn thật không biết mình có thể ăn nói giỏi như vậy. Vương Cường bị nhắc đến hướng Hàn Nại mỉm cười,lịch sự vươn tay chào hỏi: "Người khỏe." Hàn Nại không phản ứng hắn, mà là lạnh lùng nhìn Nặc Nhất Nhất, nàng chính là loại nữ nhân thật lợi hại rất lợi hại, chỉ cần không cười nhìn người khác thì sẽ khiến người khác trong lòng phát lạnh. Nặc Nhất Nhất không sợ hãi chút nào nhìn Hàn Nại. Thế nào, đã lâu như vậy rồi, nàng còn cho là cô sẽ sợ nàng sao? "Đây là cảnh sát Vương đi." A Khôn từ phía sau Hàn Nại bước đến, khách khí bắt tay Vương Cường đang lúng túng, Vương Cường miễn cưỡng mỉm cười, Nặc Nhất Nhất thu hồi ánh mắt, nhìn Vương Cường: "A Cường, ngươi nhìn kỹ chưa?" "A? Được rồi, được rồi." Vương Cường tâm tình lúc này so với lúc nãy là một trời một vực, đã hoàn toàn bị băng lãnh của Hàn tổng ngưng kết, căn bản không muốn ở lâu. Nặc Nhất Nhất gật đầu: "Đi thôi, trở về ta còn phải làm quen với khu vực mới." "Nga, là khu vực của Trần ca sao? Nghe nói không dễ quản lý đâu, đều là xí nghiệp vi phạm quy đinh." "Thật không? A..." Nặc Nhất Nhất chỉ có thể mỉm cười, không lưu luyến chút nào xoay người rời khỏi, Vương Cường chạy theo cô ra khỏi cửa Ma Huy. Phía sau, Hàn Nại khoanh tay không nháy một cái nhìn chằm chằm Nặc Nhất Nhất bóng lưng của Nặc Nhất Nhất, đã lâu không gặp, cô gầy đi không ít, trong mắt cũng không còn ánh sáng của nhiệt huyết hướng đến lý tưởng nữa, cả người giống như quả cà gặp sương, không có tinh thần. Đó cũng không phải điều Hàn Nại muốn thấy, nhưng cũng do nàng một tay tạo ra. "A Khôn." Mãi cho đến khi Nặc Nhất Nhất ra khỏi cửa, Hàn Nại mới thu hồi ánh mắt, A Khôn tiến lên một bước: "Tiểu thư." "Nàng nhận khu vực của Trần cảnh trưởng sao?" Hàn Nại nhíu mày, A Khôn gật đầu: "Đúng vậy." "Ân. Tìm người đi theo nàng, có chuyện gì lập tức nói cho ta biết." Hàn Nại phân phó, A Khôn gật đầu đáp lời, len lén nhìn một chút sắc mặt của tiểu thư, thở dài. * * * * * * Kỳ thực sau khi làm cảnh sát Nặc Nhất Nhất cũng ít nhiều có tiếp xúc qua chuyện nguy hiểm vài lần, nhưng phần nhiều là xuất hiện trong quá trình xử lý, đi tuần tra gặp phải vẫn là lần đầu tiên. Nguyên nhân rất đơn giản, lúc Nặc Nhất Nhất ở xã khu kiểm tra, thấy một thợ hàn đang hàn điện gần một đống linh kiện, Nặc Nhất Nhất nhíu mày, bước đến. "Chứng chỉ kỹ thuật điện của ngươi đâu?" Nặc Nhất Nhất nhìn chằm chằm nam nhân hàn điện, nam nhân kia trên mặt đều là dầu máy, thấy không rõ tướng mạo, hắn thấy cảnh sát đến hiển nhiên là lại càng hoảng sợ, nhưng vừa nhìn Nặc Nhất Nhất là một nữ cảnh sát, liền đem tâm thả lại trong bụng. Vừa mới bắt đầu thái độ coi như là khá ổn, nhưng khi Nặc Nhất Nhất muốn hắn về sở lập biên bản xử phạt vi phạm, nam nhân kia có chút nóng nảy. Hàn điện bên cạnh các linh kiện, hơn nữa không có chứng chỉ kỹ thuật, lại nhìn bên bản trên tay Nặc Nhất Nhất, nếu như cùng cô quay về sở nhất định là sẽ bị tạm giữ. Nặc Nhất Nhất cũng phát giác nam nhân này không thích hợp, nhạy cảm lui về phía sau một bức, mở bộ đàm bắt đầu gọi về sở. Nặc Nhất Nhất gọi người khiến hắn kinh hoảng, hắn xoay người muốn chạy, Nặc Nhất Nhất tiến lên một bước, vặn tay hắn, từ bên hông móc ra còng tay muốn còng hắn lại, nhưng trước khi Nặc Nhất Nhất hành động thì trong tay hắn đã giấu sẵn một cây tua vít, mắt thấy một tay bị Nặc Nhất Nhất chế trụ, hắn hoảng loạn, cầm lấy tua vít đâm tới, Nặc Nhất Nhất kinh hãi, cây tua vít kia rõ ràng cho hướng về phía má trái mà đâm đến, cô theo tiềm thức vươn tay ra đỡ. Nam nhân kia vốn là một tay bị chế trụ, hắn coi như là cá chết lưới rách, kéo lấy còng tay, thấy Nặc Nhất Nhất vươn tay đến đỡ liền đâm vào cánh tay phải của cô, Nam nhân kia tuy rằng không có học võ nhưng làm việc năng lâu ngày khiến hắn có sức hơn người bình thường rất nhiều, hắn là hoàn toàn không quan tâm lý lẽ màđâm xuống, chỉ dựa vào sức mạnh cơ bắp. Nặc Nhất Nhất vốn dĩ có thể chế trụ cổ tay của hắn, nhưng lại bị hắn dùng lực mạnh thoát ra. "Xích" một tiếng, âm thanh của da thịt bị xuyên thủng truyền đến, Nặc Nhất Nhất mi tâm nhíu lại một chỗ, máu tươi trong nháy mắt lan tràn khắp cánh tay, cánh tay phải hoàn toàn bị đâm thủng. Nam nhân kia còn đang giãy dụa, đau đớn kịch liệt khiến Nặc Nhất Nhất ngồi xổm người xuống, máu chảy rất nhanh, Nặc Nhất Nhất cắn răng dùng tay kia đè lại vết thương, dùng sức làm chậm tốc độ mất máu. Cách đó không xa hai nam nhân cao to chạy đến, một trong số đó tiến đến đè nam nhân kia lại, một người khác lo lắng nhìn cô: "Nặc cảnh quan, ngươi không sao chứ? Ta đã gọi 120, hay là ngồi xe của ta đi bệnh viện trước đi." Nặc Nhất Nhất nhìn hắn, ý thức có chút hoảng hốt, thế nào đều cảm thấy nam này có chút quen mắt, tựa hồ đã gặp qua ở đâu rồi. "Nhất Nhất!" Cách đó không xa xe cảnh sát cũng đã đến, xe còn chưa dừng hẳn, Lưu Bạch Ngọc liền từ trên xe nhảy xuống, nàng bị cánh tay hoàn toàn bị đâm thủng của Nặc Nhất Nhất dọa sợ, nàng cắn răng, xông lên hung hăng đạp nam nhân hàn điện một cước: "Mẹ nó!" Lập tức bị Triệu Vũ từ phía sau xông tới cố sức kéo ra. "A Cường, ngươi giải người này về sở, nói cho lãnh đạo biết, tra xét lại lịch! Bạch Ngọc, ngươi đỡ Nhất Nhất lên xe của Triệu ca đi bệnh viện! Đi mau, lên xe cảnh sát!" Triệu Vũ cũng đỏ mắt, Nặc Nhất Nhất được Lưu Bạch Ngọc cơ hồ là kéo đến trên xe, cô bởi vì mất máu quá nhiều sắc mặt bắt đầu tái nhợt, tựa trên vai Lưu Bạch Ngọc, Nặc Nhất Nhất cúi đầu thở dốc: "Đừng, đừng nói cho mẹ ta....." "Đã biết." Đôi mắt của Lưu Bạch Ngọc đỏ bừng, lo lắng nhìn về phía trước, không có hộ lý chuyên nghiệp, ai cũng không dám chạm vào cánh tay của Nặc Nhất Nhất, cứ thế để một cái tua vít ghim trên cánh tay, nhìn thấy ghê người. Mà khoảng thời gian này chính là giờ tan tầm, trên đường còn bị kẹt xe. Triệu Vũ mở còi cảnh sát, mở hết tốc lực lái xe đến bệnh viện. Đến bệnh viện, nhân viên y tế từ lâu đã chuẩn bị xong đem Nặc Nhất Nhất đưa vào phòng giải phẫu, trước khi vào phòng giải phẫu, thần chí của Nặc Nhất Nhất đã hoảng hốt, cô không ngừng lẩm bẩm gì đó, Triệu Vũ nóng nảy cái gì cũng không nghe được, Trần cảnh trưởng cũng dẫn theo mọi người đến, Lưu Bạch Ngọc cả người là máu ngồi trên ghế, nàng biết Nặc Nhất Nhất đang nói gì, trong lòng càng thêm khổ sở. Nếu như lúc trước nàng sớm nói cho Nặc Nhất Nhất biết nên cách xa nàng một chút, Nhất Nhất có thể sẽ không cần thống khổ như vậy? Nghe bác sĩ nói tình trạng không mấy lạc quan, kiểm tra sơ bộ thì bốn bó cơ trên cánh tay phải có hai bó bị đâm đứt, hơn nữa còn bảo bọn họ chuẩn bị tâm lý thật tốt, rất có thể sau khi hồi phục sẽ lưu lại chứng ngại vĩnh viễn đối với cơ năng của tay Giải phẫu tiến hành thời gian rất dài, nửa giờ sau, một trận tiếng giày cao gót dồn dập truyền đến, Hàn Nại vội vã chạy đến, thấy Lưu Bạch Ngọc cả người máu tươi, nàng cắn môi dưới. Ẩn nhẫn nửa ngày Lưu Bạch Ngọc chợt đứng dậy, nàng biết bên cạnh còn có những người khác, đè thấp ngữ khí, cứng rắn nói: "Hàn tổng, ta có chuyện muốn nói."
|
Chương 18: (Vui lòng vote cho mình sau mỗi chương_Raamad)
Trong hành lang bệnh viện, Hàn Nại khoanh tay dựa tường mà run rẩy, Lưu Bạch Ngọc gắt gao nhìn chằm chằm nàng, muốn từ ánh mắt nàng đọc ra chút gì. Hàn Nại thật sâu hít một hơi, nàng nỗ lực để bản thân bình tĩnh, nàng đã độc lập quen rồi, huống chi là đối mặt với người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nhưng thân thể run rẩy vẫn lộ ra hoảng loạn trong lòng nàng. Cánh tay phải trực tiếp bị đâm thủng, đó là thảm trạng thế nào, mặc dù nàng không thấy nhưng từ một thân máu tươi trên người Lưu Bạch Ngọc cũng đã tái hiện nguyên cảnh, máu tươi nhễ nhại đau đớn triệt để, nàng cố nén giả vờ bình tĩnh. "Nếu như không yêu, vậy thì rời xa đi." Lưu Bạch Ngọc luôn luôn đi thẳng vào vấn đề rất phù hợp với tính tình của nàng, huống chi gặp được tình trạng thảm liệt của Nặc Nhất Nhất vừa rồi, nàng không muốn Nặc Nhất Nhất lại bị tổn thương gì, dù sao người giống như Nhất Nhất rất khó tìm được, một người bạn như vậy rất đáng quý. Hàn Nại trầm mặc hồi lâu, Lưu Bạch Ngọc nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nàng, ánh mắt kiên định quyết tuyệt, nửa ngày, Hàn Nại nhìn Lưu Bạch Ngọc, chậm rãi nói: "Ta hiện tại chỉ muốn nàng bình an." Câu trả lời rất thông minh lại rất bình tĩnh trầm ổn, hoàn toàn là phong cách của Hàn Nại, Lưu Bạch Ngọc cười nhạt, lời nói không lưu tình chút nể mặt: "Ta vốn dĩ không muốn nói, nhưng ngươi quên Hi Nhi đã biến mất như thế nào rồi sao?" Nghe được hai chữ Hi Nhi, trầm ổn Hàn Nại vẫn cố gắng duy trì bị phá vỡ, cả người nàng căng thẳng, hô hấp cũng trở nên hỗn loạn. Lẽ ra không muốn như vậy, kỳ thực Lưu Bạch Ngọc cũng biết nổi khổ trong lòng của Hàn Nại, dù sao nàng mất đi chỉ là tình bạn, một người bạn chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, mà Hàn Nại lại chịu đồng thời hai loại đả kích. Nhưng Lưu Bạch Ngọc rất sợ, rất sợ Nặc Nhất Nhất sẽ dẫm vào vết xe đổ của Hi Nhi, cứ như vậy không hề báo trước mà biến mất. "Chuyện ngày 1 tháng 10 ta từ lâu đã mặc kệ không hỏi tới." Sắc mặt của Hàn Nại bắt đầu tái nhợt, nàng là từ sân bay chạy tới bệnh viện, sau khi biết tin tức này tim nàng cũng sắp nhảy ra ngoài, loại khủng hoảng khi sắp mất đi này bao phủ dưới đáy lòng, không xua đi được, ép nàng đứng không vững. "Hàn thúc chỉ có mình người là con gái." Giọng nói của Lưu Bạch Ngọc không hề bức bách, mà là mang theo một tia khẩn cầu, Hàn Nại nhìn nàng, ánh mắt trống rỗng mà bi thương. Trải qua năm tháng, bốn người các nàng đã từng tình như thủ túc, mà bây giờ thì sao? Hàn Nại nhìn Lưu Bạch Ngọc, trong ánh mắt lộ ra nhàn nhạt tình cảm làm cho người khác nhìn không thấu: "Cho nên, ý của ngươi là ta đáng phải một mình chịu đựng cả đời?" Lưu Bạch Ngọc không hề nhìn nàng, nửa ngày, nàng chậm rãi nói: "Ta chỉ nói đến đây, những thứ khác, chính ngươi quyết định đi. Nhất Nhất.... Nhất Nhất không giống những người khác." Nói xong, Lưu Bạch Ngọc đi tới cửa, lúc muốn đẩy cửa ra, nàng quay đầu nhìn Hàn Nại: "Được rồi, Nhất Nhất trước khi hôn mê vẫn luôn gọi tên ngươi." Nói xong, Lưu Bạch Ngọc đẩy cửa đi ra ngoài. Lưu lại những lời này từng lời như dao cắt, hoàn toàn đánh tan giãy dụa sau cùng trong lòng Hàn Nại Đóng cửa lại, lại mở cửa ra, động tác chỉ trong một cái chớp mắt, khuôn mặt lạnh như băng, lòng đau như cắt, trong ngoài cánh cửa, cùng là một người, buông tay và phòng ngự, bất quá cách một con đường. * * * * * * Sau khi tỉnh lại người đầu tiên Nặc Nhất Nhất nhìn thấy chính là Lưu Bạch Ngọc đang ngồi ở bên giường gọt táo. "Tỉnh?" Lưu Bạch Ngọc kích động vội vã ném trái táo sang một bên, đứng dậy muốn đi lấy nước: "Ngươi mau uống nước, mới vừa tỉnh lại bác sĩ nói sẽ khát nước. Được rồi, đừng cảm thấy chỉ có một mình ta ở lại, lúc đầu cả đội hò hét loạn cào cào một đống người chen trong phòng bệnh, bị bác sĩ đuổi ra ngoài rồi, làm ầm ĩ không để ai nghỉ ngơi." Nặc Nhất Nhất nở nụ cười, sắc mặt tái nhợt có vẻ rất yếu đuối, đôi mắt kia ẩm ướt như nai con lạc đường, phần kiên cường kia khiến Lưu Bạch Ngọc nội tâm chua xót. "Không nói với mẹ ta chứ." "Lúc này ngươi còn nghĩ chuyện đó, được rồi a, mau uống nước, đừng lo nghĩ nhiều, ngài cố ý giao phó tiểu nhân nào dám không làm." Lưu Bạch Ngọc dùng nụ cười che dấu chua xót, cầm táo nhét vào miệng Nặc Nhất Nhất, tư thế của cô không tiện đứng dậy, Nặc Nhất Nhất yên tâm gật đầu, nhìn một chút cánh tay bị cố định như tay gấu của mình: "Cái này.... Sau này còn có thể dùng khồn?" Mặc dù là ngữ khí đùa giỡn nhưng giọng nói của Nặc Nhất Nhất vẫn lộ ra một tia sợ hãi cùng run rẩy, Lưu Bạch Ngọc mỉm cười, vuốt tóc Nặc Nhất Nhất: "Đương nhiên, bác sĩ nói rất nhanh thì sẽ khá hơn." "Thật không?" Nặc Nhất Nhất nhìn Lưu Bạch Ngọc, Lưu Bạch Ngọc cúi đầu tiếp tục gọt táo: "Đúng vậy, Nặc cảnh quan của chúng ta là cỡ nào dũng cảm. Được rồi, mấy ngày nữa lãnh đạo thị cục muốn đến thăm hỏi ngươi, công lao nhị đẳng là chắc chắn rồi, bất quá, Nhất Nhất, sau này ngươi có thể đừng ngu ngốc như vậy nữa không? Làm gì cũng không thể quá cứng nhắc ngươi biết không? Một đại nam nhân cường trán như vậy mà ngươi dám xông lên? Hắn cậy mạnh, lúc đó mấy người lão Trần cũng khống chế không được." Nặc Nhất Nhất khó có được thấy dáng vẻ Lưu Bạch Ngọc giảng đạo lý, nhịn không được bật cười, cảnh tượng lúc đó nàng không nhớ rõ lắm, cô chính là có một đặc điểm, ký ức sẽ tự động làm mờ nhạt một đoạn ngắn thống khổ, Lưu Bạch Ngọc nhìn Nặc Nhất Nhất nhéo lỗ mũi cô. "Ngươi không có lương tâm, tất cả mọi người lo lắng gần chết, ngươi còn có tâm tư cười? Cánh tay ngươi lúc đó máu chảy như suối phun, suối phun ngươi biết không?" Nặc Nhất Nhất nghe Lưu Bạch Ngọc nói, nhìn cánh tay mình, khẽ dùng lực, nhất thời đau đến nhe răng nhếch miệng. "Ngươi làm gì chứ?! Đừng cử động!" Lưu Bạch Ngọc khẩn trương thoáng cái đứng lên, Nặc Nhất Nhất hư nhược mỉm cười: "Không sao, còn có cảm giác." "Tổ tông a, ngươi thật sự là....." Lưu Bạch Ngọc bất đắc dĩ, con lừa bướng bỉnh này. Nặc Nhất Nhất không lên tiếng, lẳng lặng nhìn chằm chằm về hướng cửa. Lưu Bạch Ngọc nhìn cô, mím môi, lại ngồi xuống. Thời gian lẳng lặng trôi qua, hai người đều không nói gì. Nhưng ai cũng điều biết đối phương đang suy nghĩ gì, Lưu Bạch Ngọc hiện tại đang gọt chính là trái cây Hàn Nại mang tới, nhưng nàng cũng không dám nói cho Nặc Nhất Nhất biết. Nặc Nhất Nhất cũng rất rối rắm, cô rất muốn hỏi Hàn Nại, ngươi biết ta bị thương sao? Vì sao không đến thăm ta? Ta rất nhớ ngươi ngươi có biết không? Lúc bị đẩy vào phòng giải phẫu, người thứ nhất xuất hiện trong đầu Nặc Nhất Nhất chính là Hàn Nại, cô rất nhớ nàng, trong thời khắc không biết đến tột cùng bản thân sẽ ra sao, cô thật sự rất nhớ Hàn Nại, rất nhớ rất nhớ. Những oán giận trước đâu không đáng vào đâu nữa, lúc này Nặc Nhất Nhất rất muốn nhìn thấy Hàn Nại, không làm gì, nhìn nàng một cái là tốt rồi. Lưu Bạch Ngọc hiểu tính cách của Nặc Nhất Nhất, tuy rằng ngày thường cô thoạt nhìn ôn hòa không có tính tình gì. Nhưng bản chất là rất kiêu ngạo, nếu như nàng không nói đến Hàn Nại Nặc Nhất Nhất cũng sẽ không hỏi, dù sao lúc này còn chưa xuất hiện, tình cảm đó rốt cuộc có bao nhiêu lâu, Nặc cảnh quan thông minh như vậy trong lòng sẽ có chừng mực. Sau đó vài ngày rất nhiều người đến thăm Nặc Nhất Nhất, quen biết không quen biết, đại thể đều mặc cảnh phục, đến cuối cùng, Nặc Nhất Nhất thậm chí là có chút mệt mỏi ứng phó, trên tay không cần nẹp cố định nữa, nhưng thạch cao cùng băng vải bác sĩ lại nói phải rất lâu mới tháo ra được, lúc cục trưởng trao huân chương nhị đẳng cho Nặc Nhất Nhất, cô nở nụ cười. - ta xin thề, chí nguyện của ta là trở thành một cảnh sát nhân dân gương mẫu của cộng hòa nhân dân Trung Hoa. Ta nguyện ý hiến thân cho tư pháp hành chính sự nghiệp cao thượng, phấn đấu nỗ lực thực hiện lời hứa của mình! Lời thề nhập cảnh vang vọng ở bên tai, nhìn huân chương nhị đẳng lấp lánh đại biểu cho vinh dự, Nặc Nhất Nhất nhịn không được đỏ vành mắt, cô đạt đước chí nguyện ban đầu, nhưng tựa hồ lại mất đi một thứ rất quan trọng. Mà lúc sắp mất đi ý thức, lần đầu tiên sắp chết trong đời Nặc Nhất Nhất triệt để nhìn rõ trái tim mình, nếu đã nhìn rõ, vì sao còn phải làm như không thấy? Có cái gì quan trọng hơn sinh mệnh? Nếu có một này cô thật sự chết trong nhiệm vụ, đối với cô mà nói, tiếc nuối lớn nhất sợ là không có Hàn Nại bên cạnh đi. Nặc Nhất Nhất ở trong bệnh viện tròn một tháng, nằm đến cả người khó chịu, càng về sau cô càng không chịu nổi mỗi ngày bất mãn tố khổ, cuối cùng cũng làm thủ tục xuất viện. "Nhất Nhất, ta đã nói với dì là ngươi theo đội hình cảnh phá được vụ án lớn, dì nghe xong còn rất vui vẻ, mấy ngày nay dì không gọi điện thoại cho ngươi sao?" Lưu Bạch Ngọc một bên thu dọn hành lý một bên hỏi, Nặc Nhất Nhất đang cầm cánh tay gấu chó của mình, cười nói: "Mẹ ta biết tính tình của ta, làm việc cả ngày lẫn đêm, nên mới không muốn gọi điện thoại cho ta, nàng rất yên tâm đối với ta, lát nữa ta gọi điện cho nàng nói ta đã trở về, xin nghỉ phép đi ra ngoài chơi với ngươi làđược." Lưu Bạch Ngọc liếc mắt: "Ta ngược lại trở thành bia đỡ đạn, được rồi, ngươi mau chóng đi theo ta đi." "Đi theo ngươi?" Nặc Nhất Nhất kinh ngạc nhìn Lưu Bạch Ngọc, Lưu Bạch Ngọc đứng thẳng người nhướng mày nhìn cô: "Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn về nhà dưỡng thương? Bác sĩ nói băng vải cùng thạch cao ít nhất phải có nửa năm mới có thể tháo, ngươi cứ như vậy quay về trong sở, muốn bị xem là quốc bảo mà vây xem sao?" "Nhưng ngươi cũng ở bên cạnh ta lâu lắm rồi, ta không thể làm phiền ngươi nữa." Nặc Nhất Nhất cắn môi, Lưu Bạch Ngọc vừa nhìn cô như vậy liền hiểu, mặt âm trầm xuống: "Vậy ngươi muốn đi đâu?" Nặc Nhất Nhất không được tự nhiên đứng lên, ánh mắt không dám nhìn thẳng Lưu Bạch Ngọc: "Ngươi đừng quan tâm." "Hừ, ta không quan tâm? Nàng ra khỏi nhà, không ở nhà." Lưu Bạch Ngọc nhất phó trong lòng biết rõ, Nặc Nhất Nhất liếc mắt nhìn nàng: "Làm sao có thể, ngày hôm qua A Cường tặng trái cây cho ta còn nhắc đến nàng." "Ngươi trái lại hỏi thăm rất kỹ." Lưu Bạch Ngọc đã quên Nặc cảnh quan luôn luôn tâm tư kín đáo, nàng cúi đầu thu dọn tất cả những thứ còn lại, không nói lời nào. Nặc Nhất Nhất cứ như vậy nhìn nàng nửa ngày, nhìn nàng thu xếp xong, cô mỉm cười tiến lên ôm lấy nàng. Thân thể Lưu Bạch Ngọc cứng đờ, để mặc Nặc Nhất Nhất ôm không nói lời nào. Ở bệnh viện đã lâu trên người Nặc Nhất Nhất có nhàn nhạt mùi thuốc, nhưng cái này cũng không gây trở ngại đến hương thơm trên người cô, nhất là thân thể mềm mại, còn có giọng nói kéo dài, quả thật là một cô gái nũng nịu, dễ dao động phòng tuyến của người khác. Nặc Nhất Nhất giống như một con mèo cọ cọ Lưu Bạch Ngọc, nhỏ giọng nói: "Bạch Bạch, ngươi thế nào càng ngày càng giống mẹ ta rồi." Lưu Bạch Ngọc như cũ không nói lời nào, kỳ thực nàng cũng không muốn đi làm ác nhân, chẳng qua là năm đó sự ra đi của Hi Nhi khiến nàng chịu đả kích quá lớn. Nhưng nàng cũng biết tính tình của Nặc Nhất Nhất, một khi đã quyết định thì nhất định sẽ không cách nào thay đổi. "Ngươi quyết định?" Giống như từ trong cổ họng nghẹn ra một câu, Lưu Bạch Ngọc nhìn chằm chằm khuôn mặt Nặc Nhất Nhất hỏi, Nặc Nhất Nhất và nàng chiều cao tương đương, nháy mắt nhìn nàng mỉm cười, phun ra từng chữ: "Ta quyết định."
|
Chương 19: (Vui lòng vote cho mình sau mỗi chương_Raamad)
Nếu Nặc Nhất Nhất đã nói như vậy, Lưu Bạch Ngọc cũng không thể nói gì nữa, dù sao là một người bạn nên nói nên làm nàng đã làm hết rồi, nhiều hơn nữa sợ là sẽ phải khiến người phiền chán. Chuyện tình cảm kết quả cuối cùng chỉ có thể dựa vào cá nhân quyết định, bất kỳ người nào cũng không thể miễn cưỡng, điểm ấy, chính bản thân Lưu Bạch Ngọc là ví dụ điển hình. Nếu quả như thật có thể dễ dàng quên Mẫn Văn, nếu như có thể nghe người khác khuyên một câu, hai người cũng sẽ không day dưa không dứt như bây giờ. Nếu ngay cả bản thân còn không thuyết phục được, nàng có lý do gì để cường ngạnh muốn thay đổi người khác? "Về sở trước đi, ngươi dù sao cũng phải gặp lãnh đạo trong sở một chút." Lưu Bạch Ngọc nhìn Nặc Nhất Nhất nói, Nặc Nhất Nhất gật đầu, cười hì hì nhìn nàng: "Bạch Bạch, ngươi nghĩ thông suốt, không giận ta?" "Ít cợt nhả cho ta, xấu hổ chết người, lớn như vậy còn giống như trẻ con." Lưu Bạch Ngọc ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng sắc mặt lại hòa hoãn rất nhiều, Nặc Nhất Nhất len lén đánh giá nàng, cảm thấy nếu như sau này Mẫn Văn có thể hối cải làm lại người mới, cô ngược lại có thể suy xét dạy cho nàng cách hàng phục một người thích xù lông. Trở lại trong sở, Nặc Nhất Nhất "lọt vào" nhiệt liệt hoan nghênh. Cảnh khu đã bị vây chật như nêm cối, mọi người ngươi một câu ta một câu nói liên tục, người làm Nặc Nhất Nhất bị thương vì tội hành hung cảnh sát nên bị bắt giữ, mà khiến mọi người vỗ tay khen hay chính là không biết có phải là trời xanh có mắt hay không, khu vực quản lý của Nặc Nhất Nhất vốn dĩ có nhiều thành phần bất hảo lực lượng trong sở vẫn không cách nào trừ tận gốc sau khi Nặc Nhất Nhất bị thương cư nhiên bị cấp trên lấy thái độ quyết liệt toàn bộ thủ tiêu, ngay cả cọng lông cũng không còn, quy mô lúc đó... Lúc đó còn có người nghị luận không biết có phải gia đình Nặc Nhất Nhất bối cảnh phi thường thâm sâu các loại, cũng có người nói cô là thân thích của vị quan chức lớn nào đó. Người trong cảnh khu còn cốý lưu lại hình ảnh tư liệu cho Nặc Nhất Nhất xem, để côđược hả giận, Nặc Nhất Nhất nhìn chằm chằm nửa ngày, nhếch miệng cười. Vì sao lại thành trừ? Có ai có năng lực cùng không tiếc vận dụng nhiều công sức như vậy để quan tâm đến khu vực của cô, cô mơ hồ có thểđoán được. Đến cuối cùng, tay phải bị thương của Nặc Nhất Nhất thiếu chút nữa tàn phế được mọi người thăm hỏi, một lần lại một lần nói: "Ta không sao." Mặc dù có chút uể oải, nhưng trong lòng Nặc Nhất Nhất lại ấm áp, lần đầu tiên ở nơi này cô cảm thụ được sự ấm áp của gia đình. Bên trong phòng làm việc, hai vị lãnh đạo tiếp đãi cô, ủy viên đánh giá sắc mặt của Nặc Nhất Nhất, yên tâm mỉm cười: "Nhất Nhất của chúng ta thật sự là một cô gái kiên cường." Nặc Nhất Nhất mỉm cười, dùng tay trái sờ sờ cánh tay phải bị thương. Cô không cười chẳng lẽ phải khóc sao? Nếu đã như vậy, không bằng thản nhiên chấp nhận đi, chỉ là trong những ngày bị thương, cô ở trong bệnh viện ít nhiều cũng xem qua những trang web cùng video liên quan đến đồng tính, trước đây vẫn không biết tầm quan trọng của tay phải, hôm nay sau khi biết khó tránh khỏi trong lòng có chút không được tự nhiên cùng khó chịu. Nhưng Nặc Nhất Nhất tin tưởng vững chắc, với niềm tin cường đại cùng lực chống đỡ của cô nhất định có thể khiến tay phải hoàn toàn khôi phục. Dù sao, tay này về sau vẫn sẽ có đất dụng võ. Sở trưởng Trương nhìn cô mỉm cười: "Ngươi trở lại nghỉ ngơi thật tốt đi, bằng khen của cục đã phát xuống, ta nghe Bạch Ngọc nói, ngươi không muốn nói cho ba mẹ biết, chúng ta cũng liền không đến nhà ngươi, lát nữa ta bảo phòng hậu cần đem sữa cùng thực phẩm dinh dưỡng mang đến ký túc xá lấy cho ngươi, được rồi, kết quả giám định thương tật cũng có rồi, thương tật cấp sáu." "Ha ha" nghe được hai chữ " thương tật", Nặc Nhất Nhất có chút mất tự nhiên, cúi đầu nhìn chằm chằm cánh tay phải bị thương, lâu như vậy, cô cũng ít nhiều nghe ra chút manh mối, cánh tay này nếu như cô sau này không nghiêm túc chữa trị, sợ là thật sự không thuộc về cô nữa. "Được rồi, đừng khổ sở, sau này tìm bác sĩ và vân vân, trong sở sẽ an bài, ngươi bây giờ cần phải làm là hảo hảo dưỡng thương. Được rồi, ngươi không trở về nhà vậy có chỗ nào để đi không?" Ủy viên mỉm cười nhìn Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất gật đầu: "Ân, các vị yên tâm, ta không sao." Nói xong cô đứng dậy: "Các ngài làm việc đi, ta thật không có việc gì, lát nữa sẽ đi gặp sư phụ ta, sau đó sẽ trở về, được rồi, lãnh đạo, ta còn muốn nhận quản lý khu vực, sẽ không từ bỏ." Lời nói của Nặc Nhất Nhất khiến sở trưởng Trương cùng ủy viên đều sửng sốt, hai người chẳng ai nghĩ tới Nặc Nhất Nhất sẽ mang đề tài kế tiếp bọn họ định nói kéo ra trước. "Trừ phi....." Nặc Nhất Nhất nhàn nhạt cười: "Trừ phi hai vị lãnh đạo thật sự cảm thấy tay ta bị thương, tàn phế rồi, nếu không hay là khu vực của ta để cho người khác tạm thời quản lý trước đi." "Ân, vấn đề này, Nhất Nhất chờ ngươi khỏi hẳn chúng ta bàn lại." Ủy viên đỡ kính, hắn làm sao không cảm giác được trong nụ cười của Nặc Nhất Nhất mang theo áp bách, Nặc Nhất Nhất nghịch ngợm trừng mắt nhìn: "Chính ủy, ta không chấp nhận loại đáp án phi chính thức này nga." "Được được, ta sẽ nói với cấp trên." Sở trưởng Trương nở nụ cười, hắn vào ngành cũng hơn hai mươi năm rồi, nữ cảnh sát như Nặc Nhất Nhất thật là lần đầu tiên nhìn thấy. Thương tật cấp sáu chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ Nặc cảnh quan sau này cho dù một ngày trực ban cũng không có , cứ như vậy mà ở nhà, trong sở cũng không thể trừ cô một đồng lương nào, dù sao cũng có vinh dự ở trên người. Người bình thường bị thương tổn lớn như vậy phản ứng đầu tiên đều là từ chối tuần tra, không ngờ Nặc Nhất Nhất lại muốn tiếp tục làm Nặc Nhất Nhất hài lòng từ phòng làm việc bước ra, nàng là người không chịu thua, té ngã ở đâu thì đứng lên ở chỗ đó, không thể bởi vì gặp phải chút trắc trở mà cứ như vậy buông tay, vậy còn là cô sao? "Nhất Nhất." Giọng nói của Triệu Vũ truyền tới, Nặc Nhất Nhất cấp tốc xoay người: "Sư phụ!" "Ai, được rồi?" Triệu Vũ nhìn chằm chằm cánh tay của cô, Nặc Nhất Nhất mỉm cười, vẫy cánh tay gấu chó: "Còn đang khôi phục, đâu thể nhanh như vậy, thương đến gân cốt dưỡng thương trăm ngày." "Nga, nga... Trách sư phụ." Triệu Vũ cúi đầu, trong mắt đều là hổ thẹn, Nặc Nhất Nhất biết hắn đang suy nghĩ gì, liền vội vàng nói: "Sao có thể trách ngài, là ta sơ ý, sư phụ, ta thấy mắt ngươi đều là tơ máu, có phải thức đêm hay không?" "Ha ha, tiểu nhân tinh." Triệu Vũ làm sao sẽ nhìn không thấu Nặc Nhất Nhất đang suy nghĩ gì, hiền hòa vuốt tóc cô, Nặc Nhất Nhất hài lòng mỉm cười. Đau xót cũng không lưu lại bất luận dấu vết gì trên mặt cô, trái lại khiến cô trở nên kiên định nghênh đón ngày mai. Trò chuyện với các đồng sự trong sở xong, Nặc Nhất Nhất vào phòng bắt đầu thu dọn đồ đạc, một cánh tay thật có chút bất tiện, Lưu Bạch Ngọc ở một bên cũng không giúp một tay, nhìn cô xếp quần áo vào vali còn đang dở dang, châm một điếu thuốc. Đây là lần đầu tiên Nặc Nhất Nhất thấy Lưu Bạch Ngọc hút thuốc, cô kinh ngạc mở to hai mắt, động tác trong tay ngưng trệ như tượng điêu khắc, Lưu Bạch Ngọc đứng dậy đi đến bên cạnh cô, nhắm ngay mông Nặc Nhất Nhất đá một cước: "Cút ngay." Nặc Nhất Nhất vuốt mông bĩu môi đứng lên: "Bạch Bạch, ngươi không thể hút thuốc." Lưu Bạch Ngọc ngậm điếu thuốc, cúi đầu đem quần áo của Nặc Nhất Nhất từng cái từng cái xếp lại: "Ngươi quản quá nhiều." "Hút thuốc không tốt cho thân thể, dễ chết." ....... Lưu Bạch Ngọc ngẩng đầu nhìn Nặc Nhất Nhất, thế nào đều cảm thấy cô gái này từ sau khi bị thương nghiễm nhiên thay đổi thành một người khác. Nặc Nhất Nhất thập phần chăm chú nhìn nàng: "Ta nói là sự thật." Lưu Bạch Ngọc hừ lạnh một tiếng, tiếp tục cúi đầu thu dọn quần áo, cuối cùng, nàng kéo vali lại, đứng dậy đi đến bên cạnh Nặc Nhất Nhất, đối mặt cô nhả khói. Nặc Nhất Nhất trái lại không có bị sặc, mà là có chút ngây ngẩn cả người. Bởi vì ở ký túc xá, Lưu Bạch Ngọc chỉ mặc áo lót màu trắng, quần ngắn, da thịt trắng nõn hiện lên quang mang, chân dài, hai ngọn núi ngạo nhân, cùng với biểu tình khêu gợi lúc nhả khói vừa rồi, thật là..... Có đủ câu người. "Ha ha, choáng váng?" Lưu Bạch Ngọc vỗ vỗ khuôn mặt Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất có chút xấu hổ cúi đầu: "Bạch Bạch, ngươi thật xinh đẹp." "Ta đẹp? So ra kém Hàn Nại." Lưu Bạch Ngọc cười nhạo Nặc Nhất Nhất: "Nhất Nhất, ngươi nói thật với tỷ tỷ đi, có phải ngươi có chứng tự ngược hay không?" "Có ý gì?" Nặc Nhất Nhất nghi hoặc nhìn Lưu Bạch Ngọc, thế nào lại kéo dến chủ đề này. Lưu Bạch Ngọc hút một hơi thuốc: "Có phải ngươi thích loại đại tỷ tỷ giống ta ngược đãi ngươi hay không?" "Đại tỷ tỷ?" Nặc Nhất Nhất hiểu, chợt bật cười: "Không có a, Hàn tổng nhìn rất trẻ tuổi." ......... Lưu Bạch Ngọc ánh mắt giết người, Nặc Nhất Nhất đơn giản là mắng chửi người không dùng lời thô tục, có ý gì, nàng rất già sao? Vừa nhìn Lưu Bạch Ngọc biểu tình dữ tợn, Nặc Nhất Nhất nhanh chóng tiến lên ôm lấy nàng, ôm eo nàng cười nói: "Ai nha, đừng nóng giận, ta đùa thôi." "Bỏ đi." Lưu Bạch Ngọc giống như gỡ cao dán da chó mà đẩy Nặc Nhất Nhất ra: "Ngươi đừng động một chút thì ôm ta, ngươi là "Cuồng ma làm nũng" sao? Hàn Nại là người có tính chiếm hữu cao như vậy, nếu như bị nàng nhìn thấy ngươi..." "Thấy cái gì?" Nặc Nhất Nhất trừng đôi mắt ham học hỏi nhìn Lưu Bạch Ngọc, Lưu Bạch Ngọc nhìn cô như vậy thiếu chút nữa mắng thô tục: "Tốt, Nặc cảnh quan, ta thực sự là coi khinh ngươi, ngươi không chỉ học biểu cảm học, còn học tẩy não, có phải hay không?" Nặc Nhất Nhất cùng Lưu Bạch Ngọc đã sớm hiểu biết, lần bị thương này càng làm cho Lưu Bạch Ngọc thẳng lên địa vị người thân trong lòng cô, Nặc Nhất Nhất thuộc về loại người cùng người ngoài giả thục nữ cùng người nhà là giả đứng đắn, cô cười gật đầu: "Đúng vậy, cảm ơn khích lệ." ..... Lưu Bạch Ngọc không phản đối cô, phất phất tay, dập thuốc: "Được rồi, ngươi đừng đắc ý như vậy, có đi hay không, ta tiễn ngươi." "Không cần." Nặc Nhất Nhất dùng tay trái lôi kéo hành lý của cô: "Ngươi theo ta mệt mỏi nhiều ngày như vậy, nghỉ ngơi thật tốt đi, ta tự mình đón xe là được rồi." "Nói cái gì đâu!" Lưu Bạch Ngọc nhanh chân thay quần áo, cầm lấy chìa khóa xe xoay người rời đi, Nặc Nhất Nhất bĩu môi tính tình này cô cũng không nói nhiều, ngoan ngoãn theo sau lưng Lưu Bạch Ngọc. Lúc mang hành lý lên xe, Nặc Nhất Nhất đứng ở bên cạnh thỉnh thoảng nhìn xung quanh, phát hiện không được bình thường. Sự kiện bị tấn công lần trước, bài học đẫm máu như vậy khiến Nặc cảnh quan vốn là nhạy cảm càng thêm nhạy cảm, cô cảnh giác dùng thân thể chặn trước mặt Lưu Bạch Ngọc, không nháy một cái nhìn chằm chằm một chiếc xe thể thao màu bạc cách đó không xa. Lưu Bạch Ngọc quay người lại, thấy Nặc Nhất Nhất khẩn trương dùng thân thể che chở mình, nàng nghiêng đầu qua chỗ khác theo đường nhìn của cô mà quan sát, khẽ cong khóe môi: "Thật đúng là một lần bị rắn cắn ba năm sợ dây thừng, đúng lúc, không cần ta phải mất công tiễn ngươi." "Cái gì?" Nặc Nhất Nhất nghi hoặc nhìn Lưu Bạch Ngọc, không rõ nàng đang nói cái gì nữa.
|