Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng
|
|
Chương 34. Phong tổng, thật đáng sợ quá đi! "Chị..."
Tiểu Thảo nhìn Phong Uyển Nhu nói không nên lời, sự thật là Phong tổng hôn nàng, là sự thật... Nhưng nếu mọi chuyện thực sự như vậy thì... chẳng phải loại hôn môi như thế này chỉ phát sinh đối với các đôi tình nhân thân mật sao?
"Trong lòng cô không phải đã sớm nhận định tôi là người hôn cô hay sao?"
Phong Uyển Nhu liên tiếp buột miệng nói ra, không để cho Tiểu Thảo có thời gian để thở, nàng trước kia chính là đối với Tiểu Thảo quá nhân từ nên mới khiến cho nàng mơ hồ lâu như vậy.
"Tôi không có, chỉ là lần trước chị uống nhiều quá, không cẩn thận..."
"Cũng là cố ý!"
Phong Uyển Nhu ngắt lời Tiểu Thảo, Tiểu Thảo ngơ ngác một chút, liếm liếm môi.
"Hả?"
"Là tôi cố ý hôn cô!"
Nói đến nước này, thì còn có cái gì giấu diếm nữa đâu.,
Dương Tiểu Thảo, bản thân tôi cũng muốn nhìn xem lần này cô làm sao mà trốn đây?
Tiểu Thảo không tin nhìn lên Phong Uyển Nhu.
Là cố ý sao? Rõ ràng là uống rượu say đến nổi bước chân đi cũng không muốn vững mà, hơn nữa lúc mở cửa phòng đem nàng ném lên giường,lúc sau không cẩn thận mới hôn trúng môi, như thế nào lại là cố ý?
( Thực sự là Edit đoạn này, ngồi nghĩ lại cũng không biết phải đoạn uống rượu say rồi Tiểu Thảo bê Phong tổng về phòng hay là đoạn nào đó phát sinh mà mình đã edit bị soát T^T... >.<)
Phong Uyển Nhu hai tay ôm trước ngực nhìn Tiểu Thảo, nhìn ra trong đáy mắt nàng có vài phần nghi hoặc.
"Tuy rằng tôi say, nhưng cũng biết là lưng ai cõng mình, là ai cởi áo khoác tôi, là ai đem tôi trực tiếp ném lên giường"
" . . ."
Gương mặt Tiểu Thảo lập tức đỏ lên.
Tôi không phải là cố ý đem chị ném lên giường, mà vì lúc đó không còn sức lực, còn nữa... Phong tổng hôm nay chị làm sao vậy, tại sao lại nói trực tiếp ra như vậy?
"Tôi chịu đựng đủ rồi!"
Tiểu Thảo tuy rằng không nói gì, nhưng Phong Uyển Nhu cũng biết rõ nàng suy nghĩ gì, vì vậy mới trực tiếp nhìn chằm chằm vào ánh mắt nàng.
"Dương Tiểu Thảo, cô có biết tôi mỗi ngày có biết bao nhiêu mệt mõi hay không? Tôi cơ bản không có chút sức lực nào mà đi chú ý ai cả, càng không có rãnh rỗi tâm trí mà suy nghĩ về ai..."
Tôi biết...
Tiểu Thảo ánh mắt có phần né tránh không dám nhìn Phong tổng, nàng ở bên cạnh Phong Uyển Nhu lâu như vậy, nàng như thế nào lại không biết rõ tính cách Phong tổng. Ngay cả Chu tổng là người thích gây sự như vậy Phong tổng cũng không để ý, nàng rốt cuộc để ý cái gì?
"Chỉ riêng cô!"
Nghe xong, tim Tiểu Thảo đột ngột đập chậm một nhịp, ngẩng đầu đối mặt với đôi mắt như thu thủy của Phong Uyển Nhu.
"Chỉ riêng cô lại làm tôi trở nên không giống với chính mình"
Phong Uyển Nhu thanh âm còn có vài phần căm tức, nàng cũng không hiểu vì sao, vì sao ở trước mặt người khác nàng đều có thể khống chế được tâm tình của mình, nhưng nàng không hiểu tại sao ở trước mặt Tiểu Thảo nàng liền không khống chế nổi tâm tình của bản thân.
"Chị... chính là hôm trước..."
Hôm trước chúng ta tự nhiên lại đi cải nhau, chị còn sinh khí nói tôi lãm nhãm quá nhiều không phải sao? Tâm tình phụ nữ đúng là luôn thay đổi mà...
"Nếu những lời đó không phải cô nói thì tôi sẽ tức giận như thế sao?"
Phong Uyển Nhu giọng điệu lại sắc bén, Tiểu Thảo thì liên tiếp bị một chuỗi bom đạn oanh tạc bắn ra, khiến cho đại não nàng hoàn toàn không phản ứng kịp.
"Vì sao lại như vậy..."
"Không có vì sao, chỉ là tôi không muốn đợi thêm nữa"
Phong Uyển Nhu nhìn vào ánh mắt Tiểu Thảo, kiên định nói, lúc này nàng coi như minh bạch rồi, nếu nàng không nói thì tên ngốc này cả đời cũng đối với nàng giống như một thư ký đối với Tổng tài mình tận tâm thôi.
"Tại sao chị lại muốn...?"
"Cái gì?"
Tiểu Thảo luống cuống nhìn lên Phong Uyển Nhu, nàng lại có cảm giác có phần giống như là.. vẫn còn chưa suy nghĩ ra ...
"Cô bị điếc sao?"
Phong Uyển Nhu nhăn lại mi, sắc mặt lạnh xuống, nói như vậy muốn nửa ngày mà nàng còn muốn quanh co lòng vòng.
Tiểu Thảo biết Phong tổng đang tức giận, vội nói "Chị chậm một chút, tôi theo không kịp"
". . ."
Phong Uyển Nhu ức chế đến nổi muốn đem Tiểu Thảo ném ra ngoài cửa sổ.
"Tôi hỏi cô, tôi hôn cô, cô có khó chịu không?"
Phong Uyển Nhu có thể đoán được, hỏi câu này Tiểu Thảo một là không dám nói, hai là sẽ không thừa nhận, vì vậy chuyện kế tiếp nàng sẽ dễ dàng hơn.
"Không phải lúc đó tôi đang ngủ sao?"
Tiểu Thảo muốn nhắc nhở Phong Uyển Nhu là nàng bị hôn trộm, bản thân nàng cơ bản là không có cảm giác gì.
Phong Uyển Nhu nghe vậy mặt không chút thay đổi nhìn lên Tiêu Thảo, tay nắm thành quyền.
Đang ngủ? Đang ngủ mà cô ư a cái gì? Cô nghĩ rằng tôi và cô cả hai đều là tên ngốc sao?
"Tôi thật sự không biết"
Tiểu Thảo cúi đầu thật nghiêm túc, nói thật là ngày hôm đó hôn có cảm giác gì nàng không rõ lắm. Dường như có chút ma mị, có chút nhiệt hỏa, nàng phải nói thế nào với Phong tổng đây? Đúng vậy, Tiểu Thảo thừa nhận nàng đối với Phong tổng không giống như... đại loại chính là... cắn cắn môi, nàng ngẩng đầu, nhìn Phong Uyển Nhu, nói:
"Phong tổng, tôi thật sự đối với nụ hôn kia ấn tượng không sâu, hơn nữa tôi thật sự không biết đối với chị tôi có cảm tình gì, nhưng đôi khi tôi... tôi cảm giác tôi rất để ý chị, tôi từ trước tới giờ cũng chưa bao giờ để ý ai như vậy, ví như chị bị bệnh tôi rất sốt ruột, chị buồn lòng tôi cảm thấy thương tâm, mỗi ngày đều thấy nhớ chị, trong lòng đều là chị, nhưng... một Thư ký có trình độ không phải như vậy sao !"
"Cô đạt tiêu chuẩn của một Thư ký sao?"
Phong Uyển Nhu cười lạnh, Tiểu Thảo vừa nhìn nàng liền sợ hãi, rụt rụt thân mình, chân liền lui lại hai bước.
Phong Uyển Nhu nhìn thấy hành động này của nàng tâm liền có chút tức giận, liền nhón gót giày tiến lên vài bước, từ trên nhìn xuống nàng.
"Dương Tiểu Thảo, cô có thấy người thư ký nào lại ngốc như cô không?"
Nguyên lai là trái tim đang đập thình thịch lại bị câu nói của Phong Uyển Nhu làm cho rơi xuống, Tiểu Thảo nhìn Phong Uyển Nhu, liền bĩu môi
"Không có!"
Đúng là một người thư ký trung thực!
"Vậy cô nghĩ xem có người thư ký nào lại dám làm chết con cá tại nhà chủ không?"
"Không có..."
Đúng là một lão bãn nhớ rõ ân oán.
"Vậy cô nghĩ xem có người thư ký nào sau khi tan việc không trở về nhà lại đi về nhà lão bản làm sủi cảo không?
"Là chị ép tôi mà!"
Tiểu Thảo kháng cự, rõ ràng là chị áp bức tôi phải làm.
"Tôi ép?"
Phong Uyển Nhu lặp lại, Tiểu Thảo dùng sức gật đầu, đúng vậy, chính là cô ép.
"Tôi vì sao lại muốn cô đi cô còn không hiểu sao?"
". . ."
Nói đến lời này, đầu Tiểu Thảo đang nâng lên lại cúi xuống.
"Cô ngẩng đầu lên, cứ cúi đầu xuống làm gì?"
Thật hung dữ quá đi...
Tiểu Thảo ngẩng đầu lên nhìn Phong Uyển Nhu, mắt lại hiện lên một phiếm ủy khuất.
"Cô còn ủy khuất sao?"
Phong Uyển Nhu nhíu mày, Tiểu Thảo hai tay lại vặn lại với nhau, nàng muốn về nhà, nhớ... nhà quá đi, ngày mai muốn ăn Tết a.
"Cô có cái gì ủy khuất? Nếu không phải cô không có việc gì làm đi nhét cái gối cho tôi, tôi như thế nào lại sẽ sinh khí với cô, nếu không phải cô đem con cá của tôi cho nó ăn đến sình bụng chết, thì tôi như thế nào sẽ buồn bực cô, nếu không phải cô dẫn tôi đi thăm bầy chó hoang thì tôi như thế nào lại chú ý cô? Nếu không phải cô ở tiệc tất niên cuối năm đánh đàn thì tôi..."
Câu kế tiếp Phong Uyển Nhu lại không nói nên lời, căm giân nhìn Tiểu Thảo, mấy ngày nay nàng không một ngày nào nàng được ngủ một giấc yên ổn, chỉ cần nằm xuống trong đầu tất cả liền hiện lên hình ảnh Tiểu Thảo, nàng muốn đuổi cũng đuổi không đi. Nàng lúc này vừa nói hết tất cả lòng mình, kết quả lại bị một câu "làm một Thư ký có trình độ không phải như vậy sao?" phủ định hết toàn bộ.
Tiểu Thảo sợ hãi, nghe những lời vừa rồi của Phong tổng giống như tất cả mọi tội lỗi, đều là lỗi của nàng, là do nàng làm quá nhiều điều như thế cho nên mới vô tình quyến rũ Phong tổng.
"Tôi... thực xin lỗi!"
Tiểu Thảo cúi đầu yếu ớt giải thích, Phong Uyển Nhu lúc này đã để cho cảm xúc nổi giận trong lòng làm cho dịu đi, ngơ ngác ra một chút, nhìn nàng.
"Cái gì?"
"Xin lỗi, đều là lỗi của tôi!"
Tiểu Thảo vô cùng bối rối, dùng sức hạ thấp đầu, thật lâu trước kia trong lòng nàng còn chưa có loại tiềm thức này. Đối với nàng, phàm là lời nói của Phong tổng thì đều là đúng, vì vậy vừa nghe Phong Uyển Nhu nói như thế, trong lòng Tiểu Thảo thật sự cảm giác là bản thân mình đã gây ra tội ác tày trời.
Phong Uyển Nhu vẻ mặt hắc tuyến, nâng lên cánh tay lạnh lẽo, vuốt ve cái trán.
Tiểu Thảo cúi đầu lăn lộn suy nghĩ, Cỏ mẹ từng nói, sự tình một khi đã phát sinh thì không có cách nào cứu vãn được, điều có thể làm chính là đem hết sức mình mà bù lại. Nghĩ như vậy, Tiểu Thảo ngẩng đầu, nhìn Phong Uyển Nhu.
"Phong tổng, tôi dù như thế nào cũng đền bù cho chị!"
"Cái gì?"
Tiểu Thảo nhìn Phong Uyển Nhu, vội vàng nói "Vừa rồi những lời chị nói, tôi mới biết được bản thân có bao nhiêu điều không đúng, tôi dù như thế nào đi nữa cũng sẽ bù lại cho chị!"
"À..."
Phong Uyển Nhu nhìn Tiểu Thảo ngoài cười nhưng bên trong không cười.
Tốt lắm, Dương Tiểu Thảo, cô quả thực rất là lì lợm, lòng dạ quả thật là cứng như kim cương,, nói tránh qua chuyện khác cũng rất nhanh, có phải cô muốn bức chết tôi đúng không?
Tiểu Thảo thực sự là rất chăm chú nhìn Phong Uyển Nhu, cũng không phải là muốn cố ý làm cho nàng sinh khí, chỉ là vừa nghe Phong Uyển Nhu nói như vậy, trong nháy mắt liền cảm giác như bản thân nàng thực sự có lỗi, lại thầm nghĩ mẹ nàng đã từng nói qua như thế, vì vậy nàng mới nói muốn đem toàn lực ra mà bù đắp.
Phong Uyển Nhu cũng rất bình tĩnh quan sát Tiểu Thảo, nhìn thấy nàng ánh mắt bối rối thì lại âm thầm thở dài, hay là bỏ qua vậy, nàng đành phải chờ đợi thêm. Nhìn tính cách hiện tại của Tiểu Thảo, nếu hai người có ở cùng một chỗ cũng không chắc đã hạnh phúc. Tiểu Thảo còn quá trẻ con, xem ra nàng phải thật sự bỏ thêm thời gian để dạy dỗ thật tốt, có như vậy thì về sau nàng có khi dễ cũng thuận tay hơn không phải sao?
"Cô muốn bồi thường cho tôi?"
Phong Uyển Nhu nhìn Tiểu Thảo, trong mắt chợt lóe lên tia sáng.
"Đúng vậy!"
Tiểu Thảo dùng sức gật đầu, Phong Uyển Nhu nhếch môi lên một cái, nhìn Tiểu Thảo cười xảo quyệt.
Tiểu Thảo ngây ngẩn cả người, thấy Phong Uyển Nhu cười trong mắt có phần lung lay, nàng từ lúc vào Phong Đằng làm việc tới giờ cũng chưa thấy qua Phong Uyển Nhu cười như vậy, lần này rốt cuộc là làm sao vậy? Vừa rồi không phải là đang tức giận sao? Hiện tại vì sao lại cười như thế?
"Tôi nói cái gì cô cũng sẽ làm theo?"
Phong Uyển Nhu không chớp mắt nhìn Tiểu Thảo, mặt đã không còn như vừa rồi lạnh lùng.
Tiểu Thảo lại gật gật đầu, nhìn thấy Phong Uyển Nhu như vậy lại có chút phát lạnh, Phong tổng tại sao lại có cảm giác không giống như bình thường...
"Tốt lắm!"
Phong Uyển Nhu gật gật đầu.
Dương Tiểu Thảo, chính cô tự đào mồ chôn mình, vì vậy cũng đừng trách tôi vô tình!
|
Chương 35 Năm mới vui vẻ! "Chờ một chút..."
Tiểu Thảo yếu ớt mở miệng, thật cẩn thận nhìn Phong Uyển Nhu, nàng không biết tại sao, vừa nhìn biểu cảm vừa rồi của Phong tổng nàng liền có chút hoảng hốt.
Phong Uyển Nhu nhí nhíu mày, nhìn Tiểu Thảo.
Như thế nào, còn có vấn đề?
Tiểu Thảo nhìn ánh mắt nàng, nuốt khẩu nước miếng.
"Chỉ có thể đòi hỏi những chuyện có khả năng, không được đòi hỏi.."
"Như thế nào?"
Phong Uyển Nhu lạnh lùng nhìn Tiểu Thảo, không lẽ đọc quá nhiều tiểu thuyết võ thuật, cũng muốn học giống Trương Vô Kỵ còn muốn nói ra yêu cầu nào không làm trái với đạo nghĩa giang hồ.
"Cô yên tâm, tôi không yêu cầu quá cao, còn nữa, cô không phải muốn làm một thư ký tốt sao?"
Phong Uyển Nhu chịu hạ tính khí, từng lời từng lời khuyên bảo, đôi co với Tiểu Thảo lâu như vậy, nàng chủ yếu đã muốn chế ngự được tình hình trước mắt, dù sao đối đãi với người bướng bỉnh mà ngốc nghếch như Tiểu Thảo thì tổn thất không ít tâm tư tình cảm cũng là chuyện hiển nhiên.
"Rất muốn!"
Tiểu Thảo nhìn Phong Uyển Nhu rất là chân thật gật gật đầu, nàng thật sự rất muốn làm một người thư ký tốt, có thể chia sẽ bớt gánh nặng cho Phong tổng, không muốn để nàng mệt mõi như vậy.
Phong Uyển Nhu nhìn nàng hừ một tiếng "Tôi sẽ dựa vào các quy tắc của một thư ký nên làm mà yêu cầu cô"
"Nha"
Tiểu Thảo lên tiếng, trong lòng có chút mất mát.
"Điều thứ nhất, không cần biết có phát sinh chuyện gì, đều không được lừa gạt tôi!"
"Tôi sẽ không bao giờ lừa gạt chị a..."
Tiểu Thảo vặn tay, chỗ nào dám lừa gạt Phong tổng a, chỉ cần một chút mờ ám thôi Phong tổng đều có thể quan sát được rồi, cho nàng tám cái gan cũng không dám lừa a.
Phong Uyển Nhu ôm hai cánh tay nhìn Tiểu Thảo "Không lừa gạt tôi? Không lừa tôi sao lại không dám hứa?"
Tiểu Thảo bị nàng móc một câu liền cúi dầu, dù sao thư ký dù như thế nào cũng không thể lừa lão bản, nàng mấp máy môi, âm thanh ủ rủ "Hảo" một tiếng, chỉ là trong lòng lại có chút hoang mang rối loạn, ngày hôm nay Phong tổng thực sự rất là mạnh mẽ a..
"Đáp ứng rồi?"
"Ân..."
Tiểu Thảo ngẩng đầu nhìn Phong Uyển Nhu, Phong Uyển Nhu gật gật đầu nhìn ánh mắt của nàng tiếp tục nói:
"Tốt, điều thứ hai, tôi mỗi ngày ở bên ngoài phải đi giao tiếp, uống rượu, đã muốn mệt chết đi, cô.....ô...ô"
Phong Uyển Nhu kéo dài thanh âm, Tiểu Thảo ngơ ngác nhìn lên nàng lắng nghe thật cẩn thận.
"... không được tiếp tục đi theo để đùa giỡn tâm tư tôi!"
"Đùa giỡn tâm tư?"
Tiểu Thảo kinh ngạc hỏi lại, Phong Uyển Nhu gật gật đầu, giải thích "Đại loại như trong lòng cô nghĩ cái gì liền nói ra!" . Đây chính là điều cô luôn luôn hiểu rõ.
"Cái này..."
Tiểu Thảo bất giác lại đỏ mặt, đây chẳng phải là nói cái gì cần nói sao?
Phong Uyển Nhu nhíu mày, nhắc nhở nàng "Đây cũng là một điều thư ký có đủ tư cách phải làm a"
"Ân, được rồi!"
Tiểu Thảo đáp ứng vô cùng miễn cưỡng, ai bảo nàng trước đó đã nói là đáp ứng Phong tổng làm chi, làm người cần phải giữ chữ tín, không thể gạt người a.
Phong Uyển Nhu không để ý tới Tiểu Thảo, dù có giả bộ đáng thương cũng vô dụng "Điều thứ ba cũng là điều cuối cùng!"
Tiểu Thảo ngừng thở, rồi lại nhìn Phong Uyển Nhu.
Cái này không phải là muốn tôi sống không được mà chết cũng không xong đi T^T?
Phong Uyển Nhu thấy ánh mắt hoảng sợ của Tiểu Thảo lại có chút buồn cười, nhưng nàng lại làm bộ dạng tỉnh bơ, nghĩ nghĩ gì đó liền nói:
"Sau này không được cùng với người khác kề vai sát cánh"
Kề vài sát cánh? Ngưng Ngưng!?
Tiểu Thảo đỏ mặt lên, Phong Uyển Nhu mím môi nhìn nàng.
Không sai, Dương Tiểu Thảo, cô cũng giác ngộ đi, xem ra cô cũng thật sự là không ít người ở cạnh kề vai sát cánh a!
"Thế nhưng, đối với việc làm một hảo thư ký thì có quan hệ gì?
"Tại sao lại không có?"
Phong Uyển Nhu trợn mắt liếc Tiểu Thảo một cái "Cô là thư ký của tôi, là đại diện hình tượng của tôi, mỗi ngày đối với người khác như vậy còn ra thể thống gì?" . Nói lời này Phong Uyển Nhu có chút khó chịu, nàng rất muốn nói cho Tiểu Thảo hiểu 'cô là của tôi, chỉ có tôi được quyền chạm vào, người khác có muốn dính lấy nửa phần cũng đều không được', nàng chính là muốn nói lời này, nhưng sợ nói ra lại dọa cho Tiểu Thảo chạy mất.
Haizz, đành quên đi, tạm thời nhịn một chút, có phát hỏa gì thì sau này phát tiết bù lại được rồi!
"Được rồi..."
Tiểu Thảo vẫn như trước, miễn cưỡng đáp ứng, không kề vai sát cánh thì không kề a, nói một tiếng giải thích với Ngưng Ngưng là được a!
"Đều nhớ kỹ?"
Phong Uyển Nhu nhìn Tiểu Thảo, Tiểu Thảo cũng nhìn nàng gật gật đầu, tường thuật lại "Nhớ kỹ, thứ nhất, không được gạt chị, thứ hai, không được đùa giỡn tâm tư, thứ ba, không được cùng người khác đụng chạm!" Tiểu Thảo tổng kết lại vô cùng chặt chẽ,Phong Uyển Nhu nghe xong lại thẳng ngoắc nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng.
"Tốt, Dương Tiểu Thảo, tôi hiện tại lại rất muốn hỏi cô, cô có thích tôi hay không?"
Ách?
Tiểu Thảo ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn Phong Uyển Nhu.
"Đừng quên những gì cô đã hứa với tôi!"
Phong Uyển Nhu híp mắt nhìn Tiểu Thảo.
Đồ đần, nếu không phải vì hỏi những lời này, tôi cũng không cần yêu cầu cô nhiều điều như vậy!
Tiểu Thảo vốn đã bị mấy cái quy tắc làm thư ký tốt của Phong Uyển Nhu vừa rồi làm cho choáng cả đầu, bây giờ lại nghe nàng nói những lời này, thầm nghĩ ngay bản thân ăn ngay nói thật, gật gật đầu, nhìn vào mắt Phong tổng nói:
"Thích!"
Tôi không lừa cô!
"Tốt lắm, cô đi ra ngoài đi!"
Chỉ một câu 'Thích" liền làm cho tâm Phong Uyển Nhu đã nhanh nhảy ra ngoài, chưa bao giờ nàng lại hưng phấn đến vậy, thanh âm dường như đều trở nên run rẩy, giờ phút này nàng vừa thấy vui sướng vừa thấy đau đớn, vui sướng chính là đã cố gắng nhiều như vậy cũng không có uổng phí, Tiểu Thảo đối với nàng vẫn là có cảm giác, đau đớn vì bản thân nàng vô dụng, lại có thể vì một câu nói của một người mà làm cho cảm xúc của nàng dao động kịch liệt như vậy.
Phong Uyển Nhu không muốn Tiểu Thảo nhìn ra cảm xúc của mình, liền theo quán tính đuổi người đi, Tiểu Thảo có phần ngơ ngác nhìn nàng một cái, nhưng cũng nghe theo kéo cửa rời đi.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì a?
Tiểu Thảo vừa ra khỏi cửa Tổng tài đã được Dạ Ngưng đứng bên ngoài chào đón, Dạ Ngưng mở to mắt ra nhìn nàng, vẻ mặt cười xấu xa. Chậc chậc, trong bộ dạng giống như là mới tỉnh ngủ.
Tiểu Thảo thấy tay lành lạnh, trong người giống như là đang sinh bệnh, thanh âm rất yếu
"Ngưng Ngưng, bồ nói xem Phong tổng có phải là chán ghét mình hay không?"
Mình nói thích, nàng liền bảo mình đi ra ngoài... Nhất định là thấy mình phiền a!
"Làm sao lại có chứ!"
Dạ Ngưng trợn mắt liếc Tiểu Thảo một cái.
Bồ điên rồi! Chán ghét bồ? Chán ghét bồ sẽ cho bồ ôm nàng ngủ sao?
Tiểu Thảo mấp máy môi, cúi đầu, Dạ Ngưng nhìn nàng lại có chút nghi hoặc "Tiểu Thảo, Phong tổng đã nói gì với bồ?"
Tiểu Thảo bĩu môi, đem những quy tắc của thư ký vừa rồi của Phong tổng cố nhớ lại rồi nói ra, trong lòng nói được có phần khó sống. Ngược lại Dạ Ngưng ở một bên nghe được 'chặc chặc' lưỡi...
Đúng là thật khó lường a, Phong tổng đúng là có một bụng hắc khí, rốt cuộc đây gọi là gì? Đây quả thật đúng là khoắc ở bên ngoài lớp da lão bản, chờ Tiểu Thảo dính vào rồi thì chẳng phải là một ngụm liền ăn sạch sẽ sao?
"Ngưng Ngưng, Phong tổng cuối cùng là có phải hay không chán ghét mình, bồ nói thử xem?"
Tiểu Thảo thực sự sốt ruột, khó chịu đã muốn khóc.
Mà điều bất ngờ hơn, Dạ Ngưng lại không giống như trước nghe như vậy mà ra oai đưa ra biện pháp, mà nàng chỉ nhìn chằm chằm Tiểu Thảo một hồi, liền hỏi:
"Tiểu Thảo, bồ đối với Phong tổng rốt cuộc là có cảm giác gì? Vì sao lại để ý những lời của nàng như vậy?"
Tiểu Thảo có chút không tiếp thu được sự thay đổi của Dạ Ngưng như vậy, liền nghi hoặc nhìn nàng một cái, nói:
"Mình cũng không biết rốt cuộc là cái gì, chỉ là..."
Tiểu Thảo thanh âm có phần mềm nhũn xuống, Dạ Ngưng nhìn ánh mắt nàng "Chỉ là cái gì?"
"Nàng sẽ không thích mình, nàng ưu tú như vậy..."
"Không thích mà lại hôn trộm bồ?"
Dạ Ngưng nhịn không được liếc mắt. Con người có phải hay không đều như vậy? Một khi đã có cảm tình thì chỉ số thông minh lập tức thành số âm đây? Phong tổng có vĩ đại thì bồ có kém phần nào đâu? Thật không hiểu nổi, thế kỷ hai mươi mốt, Ngự tỷ - Nữ vương ở khắp nơi trên trái đất này lại cần gấp loại người giống như bồ mà tự nhiên mang tai họa đến cho bản thân sao?
Tiểu Thảo có chút rối rắm, khi nói lời này trong lòng cũng không chịu nổi.
"Mình cảm giác được nàng chỉ coi mình như là con nít!"
Dạ Ngưng lại nhịn không được mà liếc mắt "Ai dà, nguyên lai là vì Phong tổng có vóc dáng cao lớn a"
Tiểu Thảo đỏ mặt, trừng mắt với Dạ Ngưng "Ngưng Ngưng, mình nói nghiêm túc mà!"
"Bồ nghĩ mình ở đây với bồ là đang nói giỡn sao? Tiểu Thảo, bồ 23, Phong tổng 28, còn kém năm tuổi"
Tiểu Thảo có phần thương cảm.
Đúng vậy a, cách năm tuổi cũng đã đại diện ra điều gì rồi,ở tuổi này Phong tổng đáng lẽ đã có con trai bám lấu gấu quần nàng, hơn nữa lúc Phong tổng năm tuổi thì đã mặc váy, còn nàng cũng chỉ mới là tiểu hài tử mặc yếm, cả đi tiểu cũng không thể tự đi, Phong tổng bắt đầu dùng băng vệ sinh thì nàng chỉ mới mặc đồng phục tiểu học cùng đồng bọn chạy nhảy khắp nơi, đến lúc nàng học Đại học bắt đầu lo âu thì Phong tổng đã muốn tiếp nhận Phong Đằng... nàng ở trường học cố gắng thi lại thì Phong tổng đã muốn lột xác trở thành một lão bản thật sự... Trong mọi chuyện dù thế nào cũng có chênh lệch!
Nghĩ đi nghĩ lại, Tiểu Thảo cắn cắn môi cúi đầu "Ngưng Ngưng, kỳ thật mình rất khó chịu. Mình mấy ngày rất muốn Phong tổng, ngay cả cơm cũng không thích ăn, mỗi ngày nằm mơ đều thấy nàng, khi đi làm cũng nghĩ đến nàng, rất muốn tìm lý do gì đó để đi gặp nàng, nhưng khi nhìn tới thì trong lòng lại sợ hãi. Khi về nhà nhìn thấy mẹ lại càng cảm thấy tự trách bản thân... Ngưng Ngưng, coi như là mình nguyện ý như vậy, nhưng mẹ mình nhất định sẽ không tiếp nhận, mình không thể để mẹ thất vọng được, từ nhỏ tới liền mình so với người khác đều ngu ngốc hơn, trước kia mẹ đã khóc vì mình không ít, mình học nhạc cụ, trong nhà không có tiền, mẹ cũng liền đem nhà lớn của ông ngoại bán đi, chuyển đến nhà nhỏ hơn... Ngưng Ngưng, mình không thể làm chuyện có lỗi với mẹ, mình..."
Tiểu Thảo nói năng có chút lộn xộn, thanh âm lại nghẹn ngào vô cùng, Dạ Ngưng thì ngạc nhiên trợn mắt há hốc mồm nhìn Tiểu Thảo, nàng chưa từng nghĩ tới Tiểu Thảo lại suy nghĩ nhiều như vậy, bình thường vẫn cho rằng nàng ngây ngô cái gì cũng không muốn, thì ra chính là...
"Tiểu Thảo, nói như vậy là bồ đã sớm biết trong lòng Phong tổng suy nghĩ cái gì?"
Tiểu Thảo ánh mắt hồng hồng, lắc đầu "Không biết, chỉ là mình hình như thích nàng!"
Hình như là thích nàng! ... Eo, mình nhìn bộ dạng này không phải là thích, chỉ sợ là đã yêu đi.
Dạ Ngưng vốn muốn phun ra lời trong lòng cho Tiểu Thảo hiểu, nhưng nhìn bộ dạng bi thương của Tiểu Thảolại có chút không đánh lòng, liền vỗ vỗ bả vai của nàng.
"Tiểu Thảo, có lẽ sự tình không giống như là bồ đã nghĩ đâu!"
"Sao?"
Tiểu Thảo nháy mắt nhìn Dạ Ngưng, nàng thực sự rất tin tưởng Dạ Ngưng, cũng coi nàng là bằng hữu tốt nhất. Dạ Ngưng cũng chăm chú nhìn Tiểu Thảo, nói:
"Tiểu Thảo, ngày mai là Tết rồi, chuyện gì cũng nên chờ kết thúc năm rồi nói sau, được không?"
Tiểu Thảo hít hít cái mũi, gật đầu.
"Tốt lắm, đừng khó chịu nữa..."
Dạ Ngưng cười cười, nhìn Tiểu Thảo ánh mắt hồng hồng thở dài, nói thật là nếu không phải trong lòng nàng đã có người yêu thương, thì đối với người đơn thuần như trẻ con như Tiểu Thảo nàng cũng nhịn không được mà sẽ thích.
Tiểu Thảo rất nghe lời, nói không nghĩ ngợi cũng liền không nghĩ nữa, ngoan ngoãn đi thu dọn đồ đạc, sau khi tắt hết đèn, Dạ Ngưng trước khi đi lại đến trước phòng Phong Uyển Nhu nhìn nhìn, cắn môi dưới.
Phong tổng, Happy New Year, đúng là yêu thích một người thật khổ a, xem ra năm này của tôi và chị cũng không phải là trãi qua tốt lắm.
**
Vào lúc ban đếm, Tiểu Thảo có bao nhiêu mất mát về nhà được Cỏ mẹ làm cho bao nhiêu là khoai tây thì tâm tình cũng trở nên tốt hơn rất nhiều, nàng nằm lỳ trên giường ngủ luôn một giấc đến giữa trưa ngày thứ hai.
Điều hiển nhiên là, Phong Uyển Nhu năm mới không phải hoàn toàn vui vẻ...
Mọi người xung quanh huyên náo một bên, Phong Uyển Nhu khoanh tay đứng ở trước cửa sổ nhìn lên bầu trời đầu năm đầy sắc màu phía trước.
Hôm nay là 30, mọi người đều tụ họp ở nhà, sáng sớm đã nghe tiếng trẻ con cười đùa, cha mẹ ánh mắt hạnh phúc, trên quảng trường đám người đi đón giao thừa thật là náo nhiệt, Phong Uyển Nhu lẳng lặng nhìn một hồi, xoay người, mở TV, tuy rằng rất mệt nhưng nàng vẫn ngủ không được.
Nàng đem âm thanh chỉnh thành lớn nhất, Phong Uyển Nhu không muốn bản thân mình tịch mịch, đã thành thối quen rồi không phải sao? Có cảm thấy buồn cũng đành chịu, nhịn một chút thì sẽ trôi qua thôi.
Trên mặt đất Bò Đen đói bụng, liếm liếm đầu ngón chân, lại phun ra đầu lưỡi trông mong nhìn lên Phong Uyển Nhu ngồi trên ghế chờ mong, Phong Uyển Nhu nhìn thấy nó ảm đạm liền cười, đưa tay đem nó ôm vào trong lòng.
Nàng gãi gãi, phấn phấn cái bụng nó, Phong Uyển Nhu nâng lên cánh tay, đem Bò Đen giơ lên cao, nhìn nó.
Dưới ánh đèn Bò Đen lại vô cùng sợ hãi và khẩn trương, cái đuôi nhỏ nó lay không ngừng như quạt điện, con mắt thì lóe sáng lên, lấy lòng nhìn Phong Uyển Nhu, Phong Uyển Nhu nhìn thấy hổ phách nó thuần khiết con ngươi, liền thở dài một tiếng. Đem nó thả xuống mặt đất, nàng liền đứng dậy chuẩn bị đi lấy một ít thức ăn chó, vừa mới đi tới phòng bếp, chuông cửa liền vang lên, tâm nàng chợt nhảy dựng lên, nàng dừng động tác trên tay.
"Phong tổng, Phong tổng, năm mới thật tốttt!!!"
-
P/s: Tiểu Thảo đáng yêu quá :"> hỏi sao Phong tổng ko yêu....
|
Chương 36 Quỷ tha ma bắt... thật là ái muội mà... Cửa còn chưa mở thì âm thanh vui vẻ đã truyền vào tai, Phong Uyển Nhu khóe miệng không tự giác lại cong lên, đặt thức ăn cho chó xuống liền ra mở cửa.
Cô cuối cùng vẫn đến đây...
Vừa mở cửa, Tiểu Thảo với bộ dạng tươi cười một đoàn xuất hiện trước mặt Phong Uyển Nhu, lúc này tâm của nàng lại có chút yếu đuối, hốc mắt có chút nóng lên, nhưng nàng rất nhanh liền cúi đầu, dùng tóc dài che lại khuôn mặt không cho Tiểu Thảo nhìn thấy.
Phong Uyển Nhu thực sự không thích bản thân mình như vậy, từ sau khi gặp Tiểu Thảo, nàng tựa hồ càng ngày càng mẫn cảm, càng ngày càng yếu đuối, cô đơn, buồn phiền, thống khổ và khả năng tự kiểm soát của nàng cũng tự bốc hơi đi mất. Loại cảm giác này, lại cứ khư khư thể hiện ra, nàng muốn xua đi cũng không thể xua đi được, bất giác lúc này, nàng lại có một loại cảm giác bất lực.
Tiểu Thảo trong tay bao lớn bao nhỏ mang theo rất nhiều đồ vật, cơ bản vẫn không phát hiện ra Phong Uyển Nhu cảm xúc bị dao động, cửa vừa mở ra liền hướng vào trong than thở "Mệt chết đi được"
Có rất nhiều đồ ăn a, Phong tổng, tôi chính là cố ý mang tới đây, Bò Đen, Tiểu Vương Bát, ta cũng tới thăm các ngươi!
"Sao cô lại tới đây?"
Phong Uyển Nhu khắc chế trong lòng, nhẹ nhàng hỏi, Cỏ mẹ tính khí như thế nào nàng cũng nghe nói qua, tại sao lại dễ dàng để Tiểu Thảo đi như vậy?
Tiểu Thảo ở một bên vừa cới áo khoác vừa nói "Tôi nghĩ tới chị nên mới tới đây!"
Mấy quy tắc của thư ký thật hữu hiệu, Tiểu Thảo không cần suy nghĩ nhiều liền từ trong lòng trực tiếp nói ra, tuy nhiên nàng thì nói thoải mái nhưng Phong Uyển Nhu vừa nghe được thì trong lòng lại khơi dậy ngàn tầng sóng lớn.
"Làm sao vậy?"
Đợi nửa ngày không thấy Phong Uyển Nhu đáp lại, Tiểu Thảo quay đầu nhìn nàng, Phong Uyển Nhu chăm chú nhìn nàng một hồi, hít sâu một hơi mới nói:
"Không có việc gì!"
Khi nào thì tôi mới không thể dựa vào bất cứ lí do gì để hoàn toàn có được cô đây?
Tiểu Thảo cởi quần áo ra, bên trong mặc một chiếc áo len màu hồng, tay áo xắn lên, để lộ ra một chút xíu cánh tay, làn da trắng ngần, nhưng trên đầu, tóc thì ... hẳn là mới từ trong cái chăn mà chui ra.
"Mau tới đây đi, tôi mang chị nhiều món ngon lắm!"
Tiểu Thảo vui vẻ hướng đến Phong Uyển Nhu phất tay, trên bàn lúc này đã bài ra đầy các hộp lớn hộp nhỏ đồ ăn, nào là thịt kho tàu khoai tây, cá chiên nhỏ, chả lụa, thăn chiên , cà chua , trứng , bánh gạo, sữa nóng... một bàn đầy màu sắc, tất cả đồ ăn đều do Cỏ mẹ làm, Phong Uyển Nhu nhìn thoáng qua liền đi tới.
"Chị không thích ăn thịt, nên tôi có nói mẹ nấu súp móng heo, suy nghĩ đi suy nghĩ lại thì ăn Tết cũng không thể không ăn thịt a, còn cá chiên bé là do ba ba tôi làm, chị nếm thử đi..."
Tiểu Thảo chỉ vào hộp giữ nhiệt bên trong đựng cá chiên lẳng lặng nhìn Phong Uyển Nhu.
"Được rồi, được rồi, tôi đút cho chị, chị thực lười quá đi..."
". . ."
Tiểu Thảo rõ ràng là ngủ đủ giấc, tinh thần rất phấn chấn, đầu cũng chuyển động vô cùng nhanh, vừa nhìn Phong tổng như vậy liền khẳng định ngay là nàng lười, lập tức không nói hai lời, Tiểu Thảo cầm lấy đôi đũa gấp một miếng cá chiên ráng giòn hướng tới Phong Uyển Nhu.
"Nếm thử đi, ăn rất ngon"
Phong Uyển Nhu nhìn ánh mắt của nàng theo bản năng hé miệng ra, cá đút vào miệng Phong Uyển Nhu xong Tiểu Thảo rất vui vẻ, tràn ngập chờ mong nhìn lên nàng.
"Thế nào?"
Nhẹ nhàng nhai, Phong Uyển Nhu gật gật đầu, ánh mắt vẫn còn dừng lại hình ảnh Tiểu Thảo trên người, ăn rất ngon! Phong Uyển Nhu cảm giác Tiểu Thảo lúc này đã thay đổi, cách đối xử với nàng cả ánh mắt nhìn nàng cũng không còn như trước kia nhút nhát sợ hãi mà thối lui lại, lúc này cả hai người ngồi với nhau, càng giống... càng giống là một đôi bạn tốt!
Tiểu Thảo cười, ánh mắt híp lại thành khe, ngẩng đầu xoa xoa một chút đồ ăn còn dính trên miệng Phong Uyển Nhu
"Chị đó nha, chị làm sao vậy, năm mới đến đã ngẩn ngơ ra rồi, nhìn xem, ăn đều dính ra ngoài miệng a"
Phong Uyển Nhu lập tức đỏ mặt, nhìn Tiểu Thảo trong mắt liền hiện lên một sự ngấm ngầm chịu đựng, còn Tiểu Thảo thì cười a a lên nhìn nàng.
"Tôi biết chị ở nhà một mình sẽ rất nhàm chán nên mới đến đây"
Tôi nghĩ cuối năm chị nhất định không có tiết mục gì, vì vậy sau khi ở nhà đón giao thừa xong cũng đến đây với chị.
"Ba mẹ cô..."
"Ah, tôi nói cho mẹ biết là tôi muốn tới thăm chị, cả ba mẹ đều rất vui vẻ . Nói rằng nuôi tôi lớn đến nhường này lại có thể biết đối với lão bản mà quan tâm tặng quà, thật tốt!"
Phong Uyển Nhu bất đắc dĩ cười cười, có ba mẹ như vậy nuôi ra Tiểu Thảo cũng không quá đáng. Tiểu Thảo đối với Phong Uyển Nhu cười cười, đứng dậy, lại đi mở túi nhựa trên mặt đất ra.
"Tôi cũng có mang theo đồ ăn cho Bò Đen và Tiểu Vương Bát nữa, năm mới mà, tất cả mọi người đều cần bữa ăn ngon"
Phong Uyển Nhu nhìn trên ghế salon nhìn thấy Tiểu Thảo bộ dạng bận rộn như vậy thì trong lòng đều trở nên êm dịu, trên bàn ăn, ngọn đèn chiếu sáng rọi xuống, tuy rằng không quá thịnh soạn, nhưng lại rất ấm áp.
Tiểu Vương Bát thật ra không có tri giác gì, vẫn như trước nhàn nhã ở trong rương di chuyển, nhưng ngược lại Bò Đen thì lại nghe hiểu, liền chạy đến bên người Tiểu Thảo vẩy vẩy cái đuôi qua lại.
"Ai da, chờ một lát, lập tức cho ngươi ăn liền"
Tiểu Thảo vừa lấy ra cái khai thức ăn vừa nói, đêm qua nàng đả bảo mọi người, tất cả xương heo hay xương gà gì cũng đều thu thập lại để đem cho Bò Đen, đặc biệt nàng còn mua đồ hộp dành cho Tiểu vương bát. Phong Uyển Nhu lúc này nhìn thấy liền nhíu mày, tựa hồ nàng chăm sóc bọn chúng so với bản thân mình còn phong phú hơn a.
"Lần này cô đến là để gặp tôi hay để gặp bọn nó?"
"Đều như nhau mà.."
"Rõ ràng là tôi nuôi, cô rốt cuộc nhớ cái gì?"
Tiểu Thảo nghe xong liền quả quyết "Cái này tính là tài sản chung của chúng ta đi"
"Tốt lắm, vậy tôi sẽ bỏ đi những thứ yêu thích này, đem cộng thành tài sản chung toàn bộ tặng cho cô"
Phong Uyển Nhu cố ý trêu chọc Tiểu Thảo, Tiểu Thảo vừa nghe xong liền lo lắng "Như vậy không được, bọn nó thiếu chúng ta đều sẽ không hạnh phúc"
Phong Uyển Nhu nhìn chằm chằm vào mắt Tiểu Thảo, hỏi:
"Cô gần đây nói chuyện cứ làm như chúng ta rất thân mật?"
Cô cho rằng chúng ta là vợ chồng ly hôn sao?
". . ."
Tiểu Thảo đỏ mặt, ậm ự hồi lâu không thốt nên lời, cúi đầu đem xương cốt bỏ vào trong khai cho Bò Đen, lại lấy đồ hộp thức ăn cho Tiểu vương bát, lúc này nàng mới đi rửa tay, sau đó mới đặt mông xuống cái ghế đẩu nhìn Phong Uyển Nhu.
"Tôi không có, Phong tổng không phải đã nói rồi sao, không được nói dối, có gì thì phải nói cái đó"
"Không cho cô nói bừa!"
"Tôi không nói bừa, chỉ là nghĩ như vậy... Hơn nữa, chị bỏ được sao? Bỏ được Bò Đen sao?"
"Bỏ được!"
"Tốt, vậy sau này chúng ta cải nhau, tôi sẽ bắt trộm nó ôm về nhà mẹ đẻ"
"Ôm về nhà mẹ đẻ?"
Phong Uyển Nhu cười nhếch một cái, nhìn vào ánh mắt Tiểu Thảo.
"Cô còn muốn làm gì?"
Còn muốn làm gì... Vừa nghe như thế Tiểu Thảo liền đỏ mặt, nhìn thoáng qua môi Phong Uyển Nhu rồi cúi đầu liếm liếm môi mình, tối hôm qua nàng vừa nằm mơ, mơ thấy bản thân mình ở trong phòng Phong Uyển Nhu, lúc ấy còn áp Phong tổng xuống cái bàn lớn, còn xé y phục của nàng, đúng vậy... Còn.. còn hôn môi nàng, trong giấc mộng đó Phong tổng biểu tình đích thị là rất...
Phong Uyển Nhu vốn là trong lòng muốn trêu chọc Tiểu Thảo, nhìn thấy ánh mắt nàng lặng đi một chút, biết nàng lâu như vậy, nàng cũng chưa thấy Tiểu Thảo nhìn mình giống như vậy, ánh mắt kia chính là giống như ngọn lửa dục vọng chờ mong đang tỏa ra, thời gian lúc này tựa hồ trong nháy mắt như ngừng lại, Phong Uyển Nhu mặt liền nóng lên, cũng đỏ mặt liếc nàng một cái, nhanh chóng xoay người cầm lấy cái điều khiển từ xa đổi kênh.
"Ân... Phong tổng, cầm điều khiển ngược rồi!"
Tiểu Thảo hảo tâm nhắc nhở Phong Uyển Nhu, Phong Uyển Nhu ba một tiếng đem điều khiển từ xa ném một bên, xoay người nhìn nàng, vừa định nói gì đó thì di động vang lên, Tiểu Thảo nghe được liền nhíu mày.
Không phải chứ? Năm mới vừa đến đã muốn nói chuyện làm ăn, tôi còn muốn cùng với Phong tổng làm sủi cảo nóng hổi để ăn a.
Điều tốt hay xấu cũng không cho nàng đoán trúng. Người gọi là Lương Nhiên, từ bên trong điện thoại hắn lớn giọng hưng phấn ồn ào nói bạn hắn đang đến, cần vài người cùng nhau đi chơi bowling, Phong Uyển Nhu nhìn Tiểu Thảo liếc mắt một cái, Tiểu Thảo bĩu môi, Bowling nàng đã chơi qua một lần, một chút cũng chẳng chơi tốt. Phong Uyển Nhu vốn muốn cự tuyệt nhưng Lương Nhiên nói tới nói lui lại nghe có Tiểu Thảo ở nhà Phong Uyển Nhu thì liền quả quyết là mười phút sau tới đón hai người.
"Tôi không biết!"
Năm mới còn muốn đi bồi mọi người? Hai chúng ta dành thời gian ở riêng với nhau không tốt sao?
Tiểu Thảo biểu hiện tính tình giống như tiểu hài tử, Phong Uyển Nhu vẫn không thay đổi ý định, cuối cùng cũng không để ý nàng.
"Tôi không muốn đi!"
Phong Uyển Nhu không nhìn nàng, mắt lại chăm chú xem TV, Tiểu Thảo thấy như vậy cũng rất buồn bực.
"Nếu chị không đồng ý dạy tôi, tôi sẽ không đi"
Vẫn không chịu để ý nàng.
"Được rồi, tôi ở bên cạnh nhìn có được không?"
Tiểu Thảo ở bên này vừa càu nhàu xong thì bên kia Lương Nhiên cũng liền tới, bên cạnh là một anh chàng vừa cao vừa gầy, nhưng lại rất anh tuấn, Lương Nhiên cười cười, hướng Tiểu Thảo giới thiệu:
"Tiểu Thảo, đây là Cao Phàm, bạn thân của tôi!"
Cao Phàm nhìn nhìn Tiểu Thảo vương cánh tay ra, bởi vì Tiểu Thảo ngồi trên ghế salon nên hắn phải hơi hơi khom người xuống Tiểu Thảo, Tiểu Thảo bĩu môi nhìn Phong Uyển Nhu "Chị dạy tôi có được không?" Nói xong lại giống như lão phật gia, đưa tay phải lên trên tay Cao Phàm, chỉ thiếu một câu 'Tiểu Cao Tử khởi giá hồi cung' là rất giống.
Không khí có chút xấu hổ, Cao Phàm kinh ngạc nhìn Tiểu Thảo, Lương Nhiên ho khụ một tiếng, gượng cười nói:"Haizz, Cao Phàm, cô em Tiểu Thảo này có cá tính như vậy đó, sau này cậu sẽ thấy quen thôi!"
Cao Phàm lơ đểnh cười cười, ngồi thẳng lên nhìn Tiểu Thảo, Tiểu Thảo vẫn trơ mắt nhìn Phong Uyển Nhu. Đối với Phong Uyển Nhu, nàng như vậy đã thành thói quen, nhìn thấy nàng đặt tay trên tay phải Cao Phàm, cũng hơi hơi nheo lại ánh mắt, Tiểu Thảo nhấp môi dưới, nhanh chóng rút rảnh tay lại, Phong Uyển Nhu liếc mắt trừng nàng một cái, với tay lấy cái khăn quàng cổ trên ghế salon đưa cho nàng.
"Đội!"
"Nha!"
Tiểu Thảo lên tiếng, nhân lấy, Lương Nhiên ở một bên há hốc mồm nhìn hai người, cái này... tại sao lại có điểm giống như mẹ con vậy ta?
Vừa lên xe, Tiểu Thảo cảm thấy không vui lắm, Lương Nhiên ngồi thỉnh thoảng hi hi ha ha nói cái gì đó, nhưng tất cả mọi người đều không ai nghe vào, nàng liền quay sang nhìn chằm chằm Phong Uyển Nhu, Phong Uyển Nhu cũng không liếc nhìn nàng một cái, nhắm mắt dựa vào lưng ghế ngồi nghỉ ngơi. Cao Phàm nhìn thấy Tiểu Thảo có tâm sự, cười nói:
"Tiểu Thảo, kỳ thật tôi cũng có thể dạy cô!"
"Tôi không muốn anh dạy!"
Tiểu Thảo quay đầu nhìn hắn liếc mắt một cái, lại xoay người trơ mắt nhìn Phong Uyển Nhu, Cao Phàm ho khụ một tiếng, muốn đỏ bừng cả mặt, Phong Uyển Nhu lúc này mới mỏ to mắt, mặt không chút thay đổi nhìn một chút Tiểu Thảo lại nhìn nhìn Cao Phàm, cũng không nói chuyện.
Tới trung tâm, bốn người chia làm hai tổ, không cần phải nói Tiểu Thảo nhất định ở cùng một tổ với Phong Uyển Nhu. Lương Nhiên mở màn đầu tiên, lại cười vô cùng tự tin, Phong Uyển Nhu bên kia có Tiểu Thảo thì bọn hắn nhất định sẽ thắng a.
Tiểu Thảo vận động tế bào không được tốt lắm, mấy đường bóng trước đó đều rơi xuống đường ray thì lại lăn vào trong khe bên cạnh, nàng liếc mắt nhìn số điểm của nàng so với bên kia tổ của Lương Nhiên càng kém xa, lúc này đặc biệt sốt ruột, mặc dù nói nàng mất mặt cũng không có việc gì, chỉ là không thể để cho Phong tổng mất mặt a.
Trái lại Phong Uyển Nhu sau khi thay đổi một bộ đồ thể thao bó sát thì liền không thể nào xem nhẹ được, tóc ghim lên gọn gàng, cả người toát lên suất khí nhanh nhẹn linh hoạt, khó mà thấy được vẻ đẹp như vậy, nàng bình tĩnh cầm bóng, thân mình nghiêng tới trước, vóc dáng đẹp mê người, ngón út câu xoay quả bóng, giơ lên cánh tay thành nửa vòng, động tác vô cùng lưu loát, nhả bóng... tất cả chai cuối đường ray đều bị đánh ngã.
Lương Nhiên và Cao Phàm ở một bên vỗ tay khen ngợi, hai người tuy rằng kỹ thuật không bằng Phong Uyển Nhu, nếu so sánh thì chỉ ở mức độ trung bình, nhưng cùng nhau phối hợp thì cũng không phải là tệ.
Tiểu Thảo nhìn lên bảng điểm, thấy điểm số càng lúc càng xa, nàng sốt ruột vô cùng, quyết tâm dùng hết sức lực, nhắm mục tiêu phía trước dùng sức ném tới.. nhưng .. không biết tại sao, có thể là dùng quá sức nên thời điểm Tiểu Thảo ném bóng xuống đường ray thì lại bị ngã sấp xuống, sau đó ngay cả người cùng với bóng liền cùng nhau trượt xuống đường ray, còn xoay vòng cả nửa vòng.
Trong nháy mắt cả trung tâm bowling đều yên lặng...
|
Chương 37 Asss... cạnh tranh công bằng!!! "Tiểu Thảo!"
Mọi người lúc này ở một bên còn không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì Tiểu Thảo rốt cuộc vì sao lại như quả bowling trượt dài trên đường ray thì Phong Uyển Nhu đã muốn kinh hô một tiếng nhào tới.
Một phát bắt được cánh tay Tiểu Thảo, Phong Uyển Nhu dùng sức kéo Tiểu Thảo đứng dậy, Tiểu Thảo một tay ôm mặt méo mó, một tay thì bụm lấy phía sau cái mông, dùng sức thở.
"Té trúng chỗ nào rồi?"
Tục ngữ nói 'quan tâm tắc loạn' Tiểu Thảo động tác tay bịt mông đã muốn làm cho cho mọi người và cả Lương Nhiên với Cao Phàm đứng một bên ôm bụng cười muốn lộn ruột. Chỉ riêng Phong tổng vẫn như cũ gắt gao nắm lấy cánh tay Tiểu Thảo, chăm chú nhìn nàng.
"Tôi không sao..."
Tiểu Thảo ôm mông nhìn Phong Uyển Nhu, đột nhiên rất muốn khóc, bị nhiều người cười nhạo như vậy, nhìn thấy nàng cảm giác thất xấu hổ, chẳng có chút gì vui vẻ, chỉ riêng có Phong tổng lại như thế này khẩn trương quan tâm nàng, thật sự... khiến nàng... rất cảm động a!
"Nói gì đi chứ? Thấy thế nào?"
Tiểu Thảo hít một hơi chịu đựng toàn tâm đau thắt, nắm lấy cánh tay Phong Uyển Nhu an ủi "Không sao... không có chuyện gì cả.."
Phong Uyển Nhu nhìn thấy Tiểu Thảo đặt tay lên mu bàn tay nàng, nàng cắn cắn môi nói:
"Chỉ là giải trí, cô tại sao lại tham gia làm cái gì?"
"Không muốn chị thua..."
Tiểu Thảo xoa mông có chút ủy khuất, đau... thật sau đau quá đi, nàng hiện tại rốt cục cũng hiểu được trước kia Dạ Ngưng từng nói " những đồng tính Gay rất có tinh thần can đảm và chịu đừng mới đem mông mình mà kính dâng a"... thật là một cái bộ vị yếu ớt mà T^T...
"Ai uii, Tiểu Thảo không sao chứ?"
Lương Nhiên và Cao Phàm đến chậm, vẫn cười cười an ủi Tiểu Thảo, Tiểu Thảo trừng mắt nhìn hai người liếc mắt một cái xoa mông nhìn Phong Uyển Nhu.
"Chị dạy tôi..."
Phong Uyển Nhu nhìn bộ dạng đáng thương của Tiểu Thảo thở dài, khẽ gật đầu.
Tiểu Thảo được chấp thuân rất vui mừng đi theo bên cạnh Phong Uyển Nhu, Cao Phàm lúc này lại có chút kinh ngạc nhìn hai người.
"Lương Nhiên! Hai nàng rốt cuộc có quan hệ hệ gì, như thế nào lại..."
"Sao? như thế nào?"
Lương Nhiên thái độ có chút không thân thiện, Cao Phàm vừa nhìn càng nghi ngờ "Không thích hợp lắm, Uyển Nhu nàng..."
"Chuyện của nàng cậu cũng muốn tám phét?"
Lương Nhiên thực sự không thích ở trước mặt người bên ngoài nói xấu Phong Uyển Nhu và Tiểu Thảo, cho dù có là bằng hữu tốt nhất! Hắn đã quyết định không phản đối hai người này vì vậy nhất định sẽ đem hết sức lực để bảo vệ các nàng, Cao Phàm về điểm này tâm tư hắn cũng không phải không biết. Nhìn thấy con gái đẹp lại tình cờ chứng kiến thấy mấy em gái này có khẩu vị thay đổi như vậy thì khó chịu là chuyện tất nhiên, nhưng đối với lần này Lương Nhiên một chút cũng không hề thấy lo lắng, đối với tính khí của Tiểu Thảo, trừ bỏ Phong Uyển Nhu ra cũng sẽ không đem ai để vào mắt.
Tiểu Thảo mang theo bowling tung tăng đi theo Phong Uyển Nhu, nghe thấy trên người nàng mùi thơm ngát thì lúc này vết thương trên mông có đau cũng không để tâm.
Phong Uyển Nhu đối với người khác luôn là một tinh anh, nếu để nàng dạy thì nhất định sẽ thành tài, nhưng... sau khi đã năm lượt bóng đều chứng kiến thấy Tiểu Thảo ném ra ngoài, vẽ mặt còn lộ rõ hoang mang thì nàng rốt cục cũng muốn bộc phát.
"Cô nghiêm túc một chút có được hay không?"
Tiểu Thảo bĩu môi, cầm lấy một cái bóng quăng ra, lúc này Lương Nhiên và Cao Phàm ở bên cạnh đều kinh ngạc.
Lại có thể trúng hết chín chai ...
Phong Uyển Nhu nhìn thấy mấy cái chai liền ngã thì nhíu nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Tiểu Thảo "Cô cố ý?"
"Là chị dạy, cho nên tôi mới chăm chỉ học..."
Khi nói lời này Tiểu Thảo mặt có chút hồng, đầu cũng luôn luôn cúi thấp.
Phong Uyển Nhu nhìn nàng chằm chằm một hồi, nửa ngày, khóe miệng hơi hơi giương lên.
" Không chơi nữa, thật không có ý nghĩa nếu để phụ nữ chơi thắng mình!"
Lương Nhiên lôi kéo Cao Phàm cười hì hì đi tới, Phong Uyển Nhu liếc mắt nhìn hắn không nói chuyện, Tiểu Thảo cũng không phản đối, với nàng thắng thua không quan trọng, chỉ cần không làm Phong tổng mất mặt là tốt rồi.
"Đi chơi bi-da đi, này là sở trường của tôi, Tiểu Thảo chắc là không biết, nhưng tôi có thể dạy cô!"
Cao Phàm không hổ danh là một người tinh anh, đề nghị yêu cầu cũng thuận tiện đem vấn đề của Tiểu Thảo ra giải quyết một lượt.
Phong Uyển Nhu nghe xong tuy rằng không có phản ứng gì, nhưng sắc mặt đã muốn tốt hơn một chút, Tiểu Thảo vẫn không để ý lời nói của Cao Phàm, cơ bản cũng thuận miệng đáp ứng rồi, Lương Nhiên liền nhìn mọi người cười trộm, xem ra sắp có trò hay để xem rồi.
Lương Nhiên chờ mong diễn biến thật không phụ lòng chờ đợi, Cao Phàm sau khi làm một phát đề ba thì chuyển hướng cơ đến lượt Tiểu Thảo, Tiểu Thảo lúc này đang tự mình nhắm đến cái lỗ banh để đánh thì Cao Phàm vừa lúc đi đến phía sau nàng. Vì thế, bất hạnh trong nháy mắt đã xảy ra...
Lương Nhiên thề là hắn cả đời này cũng chưa từng nghe qua Cao Phàm lại có tiếng kêu như phụ nữ, tiếng thét chói cả tai vang lên, sau đó Cao Phàm liền bụng tay ở giữa hai chân mình ngồi ôm bụng trên mặt đất, Tiểu Thảo vẻ mặt mê mang xoay người, nhìn thấy trên mặt đất Cao Phàm đang kêu rên nên liền sửng sốt, hỏi:
"Anh làm sao vậy?"
Phốc, Lương Nhiên cũng nhịn không được nữa mà cười lên tiếng "Tiểu Thảo cô đúng là hàng hiếm a haha"
Phong Uyển Nhu cũng có chút buồn cười, nhìn Tiểu Thảo lắc đầu. Cao Phàm ngồi chồm hổm trên mặt đất muốn nửa ngày thì mới ôm bụng mà đứng lên, xanh mặt nhìn Tiểu Thảo liếc mắt một cái không nói gì.
"Tôi dạy cô!"
Phong tổng khó có được tâm tình tốt như vậy, Tiểu Thảo vừa nghe liền vui vẻ, hứng phấn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nhìn lên nàng.
Phong Uyển Nhu đi đến bên ngươi Tiểu Thảo, Tiểu Thảo nghĩ đến Phong tổng sẽ cầm cơ chỉ nàng cánh đánh, nhưng ngược lại Phong tổng tay lại trức tiếp che ở trên tay nàng, Tiểu Thảo liền đỏ mặt, phải một giây sau đồng hồ sau thất thần, Phong Uyển Nhu điều chỉnh cơ thể cũng dán lại gần.
"Là như thế này ..."
Mùi hương hoa lan lại đánh thẳng vào khứu giác Tiểu Thảo,thanh âm trong trẻo có phần lạnh lùng phả ra ngay tại bên tai nàng, Tiểu Thảo liền lập tức đỏ mặt, xoay nửa mặt lên nhìn Phong Uyển Nhu.
Phong tổng tâm vô tạp niệm, rất nghiêm túc giảng dạy cho Tiểu Thảo, Tiểu Thảo đỏ mặt đại khái cũng cố nén không dám thể hiện ra ngoài, chỉ cảm thấy tóc của Phong tổng cứ một chút rồi lại một chút quét lấy lưng của nàng, nàng có chút ngứa lại có chút nhiệt, điều đặc biệt khiến nàng khó chịu chính là phiếm mềm mại kia dường như đang đụng vào lưng nàng, cái này đúng là một loại khổ hình a...
Phong Uyển Nhu ngược lại rất là hưởng thụ, nàng có thể cảm giác được người dưới thân đang chịu đựng có phần thống khổ rồi, đột nhiên trong nàng có một loại trả thù vô cùng khoái cảm nảy lên, nàng đau đớn quá lâu rồi, cũng nên làm cho Tiểu Thảo nếm thử mùi vị này là như thế nào.
Tiểu Thảo đến quá trưa cũng còn rất ngẩn ngơ, chơi cái gì cũng mơ mơ màng màng, đến cuối cùng lên xe cũng không biết được đã đi chỗ nào.
Vừa tới khách sạn Lương Nhiên đem xe dừng lại, hắn quay đầu nhìn thoáng qua ánh mắt mờ ảo của Tiểu Thảo, hắn cũng quay sang trừng mắt với Phong Uyển Nhu, Phong Uyển Nhu lười phản ứng, mở cửa xe đi xuống.
Chỗ mọi người vừa đi tới là một nhà hàng buffer, Tiểu Thảo vừa vào phòng nhìn thấy nhiều đồ ăn như vậy liền có phản ứng, cầm chén đĩa gấp một đống khoai tây, nàng cười híp mắt ngồi trên ghế, lần này lại ngồi cách đó rất xa Phong Uyển Nhu.
Lương Nhiên cầm chén đĩa lần lượt đi tới ngồi cạnh Tiểu Thảo, cười hì hì muốn trêu chọc nàng, nhưng Tiểu Thảo người ta đang đối với khoai tây đang vô cùng ngoan đạo, cũng không nhìn hắn cái nào liền cúi đầu chuyên tâm ăn khoai tây.
Phong Uyển Nhu đứng xa xa nhìn Tiểu Thảo thở dài, Cao Phàm bưng chén đĩa đi gấp thức ăn vô tình thấy được, Cao Phàm liền ngồi đối diện nàng cười cười.
"Thật không nghĩ tới Uyển Nhu và tôi lại yêu cùng một người!"
Phong Uyển Nhu nhíu nhíu mày, sắc mặt có chút lạnh. Cao Phàm là một người rất đào hoa, lúc Đại học đã có vô số bạn gái, đối với bản thân hắn cũng rất tự tin vào nhan sắc của mình, thấy Phong Uyển Nhu không nói lời nào, hắn càng kiêu ngạo, trừng mắt nhìn sang Tiểu Thảo đang bận rộn ăn liền quay lại liếc mắt nhìn Phong Uyển Nhu một cái, cười nói:
"Đương nhiên, chúng ta có thể cạnh tranh công bằng!"
"Cạnh tranh công bằng?"
Phong Uyển Nhu cười lạnh, không có diễn cảm gì nhìn lên Cao Phàm, Cao Phàm bị nhìn có chút sợ hãi, ngập ngừng vừa định nói gì đi thì Phong Uyển Nhu đã mở miệng.
"Tiểu Thảo, lại đây!"
"Nhaaa"
Tiểu Thảo bưng đĩa lướt qua Lương Nhiên đi tới, Cao Phàm kinh ngạc nhìn Phong Uyển Nhu...
Cô không cần ngay lúc này mà thể hiện chứ?
|
Chương 38 Chỉ muốn cùng với em... Tiểu Thảo bưng đĩa đi tới, luôn luôn cúi đầu không dám nhìn Phong Uyển Nhu.
Cao Phàm nhìn bộ dạng Tiểu Thảo như vậy cơ bản liền muốn một nữa bị chọc tức, vừa rồi hắn chính là cảm thấy thấy được nàng và Phong Uyển Nhu có chút bất đồng, nhưng lại không nghĩ sâu, dù sao hai người vẫn còn có mối quan hệ lão bản và thư ký, nhưng hôm nay... nhìn Tiểu Thảo cái bộ dạng thẹn thùng này là muốn cho ai xem đây?!
"Tiểu Thảo!"
Phong Uyển Nhu thản nhiên mở miệng, trên mặt không có biểu tình gì, trong lòng có chút không thoải mái. Nàng có thể hiểu được tính cách trẻ con của Tiểu Thảo sẽ khiến nhiều người bị hấp dẫn, nếu hai người ở cùng một chỗ, nàng có thể cũng không kiêng nể gì nói ra suy nghĩ trong lòng, nhưng bây giờ mối quan hệ của hai người còn rất mơ hồ, nói trắng ra nàng cũng không có lập trường xen vào tình cảm riêng của Tiểu Thảo.
"Sao vậy?"
Tiểu Thảo đợi nửa ngày cũng không nghe thấy Phong Uyển Nhu nói chuyện, liền ngẩng đầu nhìn nàng.
Cao Phàm là ai? Dù sao cũng là một người đào hoa, hắn vừa nhìn biểu tình chua xót mang theo một tia không minh bạch trong mắt của Phong Uyển Nhu thì hắn liền khẳng định hai người không cùng một chỗ, dù sao cũng cùng cấp độ với Phong Uyển Nhu nên hắn liền đánh đòn phủ đầu, bằng không hắn cũng muốn phát huy ra một chút mị lực của đàn ông.
"Là như vậy..."
Cao Phàm nhìn vào mắt Tiểu Thảo mở miệng, Tiểu Thảo liếc nhìn hắn một cái, lại quay sang cau mày nhìn Phong Uyển Nhu, trong lòng chợt lạnh.
Không thể nào, hẳn lại thích Phong tổng a..
"Tại sao lại không ăn cơm?"
Tiểu Thảo chỉ vào đĩa chân gà của Cao Phàm hỏi, Cao Phàm lúc này đang nghĩ ngợi, không nghĩ Tiểu Thảo lại hỏi như vậy liền lặng đi một chút, "A?" lên một tiếng.
"Như vậy đi, cố gắng ăn, ăn cho đủ vốn rồi trở về, hay là không biết tự chọn món?!"
Nói xong, Tiểu Thảo đem đĩa khoai lang trong tay mình, hào phóng phân cho Cao Phàm hết, sau đó kéo lấy tay Phong Uyển Nhu "Phong tổng, chúng ta qua bên kia ăn đi, bên kia có kem, tôi rất muốn ăn..."
Tốt nhất là cách tên Cao Phàm này càng xa càng tốt!
Tiểu Thảo chỉ vào kem phía bên kia nói, Phong Uyển Nhu nhìn nàng không nói gì, trong đáy mắt đã có vài tia cười ẩn ý.
Tên ngốc này, lại đang nghĩ gì đây?
Cao Phàm lại có điểm không hiểu được tư tưởng Tiểu Thảo, muốn ăn đủ vốn mà nàng lại ăn khoai lang sao? Cái này có ăn một xe cũng không đủ vốn đi.. mà tại sao còn lôi kéo Phong Uyển Nhu đi chứ? Bộ tôi là ôn thần sao? Tại sao lại như vậy mà sợ tôi chứ? Tôi còn muốn thổ lộ a...
Tiểu Thảo lôi kéo Phong Uyển Nhu đi đến một góc sáng sủa ngồi xuống, quệt miệng vẻ mặt vui vẻ.
Phong Uyển Nhu thì mặc cho nàng lôi kéo tay của mình, nháy mắt một cái cũng không nhìn nàng.
Tiểu Thảo thấy Phong Uyển Nhu như vậy liền đỏ mặt, tay lập tức rút về.
Biểu cảm này rốt cuộc là sao đây? Mỗi lần đi đâu cũng đều bị ong bướm bu quanh, mà lần nào cũng đều do tôi giải quyết dùm chị hết.
"Ăn gì không? Tôi đi lấy cho chị"
Trong lòng tuy rằng rất bực mình, nhưng lời thốt ra khỏi miệng thì ôn nhu cực kỳ, Tiểu Thảo nháy mắt nhìn Phong Uyển Nhu, Phong Uyển Nhu vẫn im lặng, dường như đang có suy nghĩ gì đó cứ mãi nhìn chằm chằm nàng.
Nhìn gì đây?
Tiểu Thảo bị nhìn chằm chú có chút mất tự nhiên.
Sao vậy? Hay do mình quá canh chừng, cuối cùng kéo tới đây mới khiến chị mất hứng như vậy sao?
"Cô kéo tôi qua đây để làm cái gì?"
Phong Uyển Nhu nhìn thẳng vào ánh mắt Tiểu Thảo, Tiểu Thảo bị cái nhìn có phần bức bách làm cho nàng luống cuống, trên mặt chợt nóng lên, có điểm ấp úng.
"Cái này, tôi nghĩ do Cao Phàm..."
"Như thế nào?"
Phong Uyển Nhu mặt lạnh xuống, xem ra cô cũng rất để ý hắn.
Nhìn thấy Phong Uyển Nhu nghiêm mặt xuống Tiểu Thảo trong lòng cũng có chút không thoải mái, nhìn nàng một cái, rầu rĩ nói:
"Nếu chị ưa thích thì có thể quay lại đi"
"Cái gì?"
Phong Uyển Nhu ngạc nhiên.
Tiểu Thảo thấy Phong tổng ngạc nhiên như vậy cũng thấy khó hiểu, nhưng vẫn cúi đầu nói "Phong tổng, tôi xin lỗi, tôi nghĩ chị không thích Cao Phàm!"
"Tôi thích ai?"
Phong Uyển Nhu nhíu mày, càng lúc càng lộn xộn quá đi... Tiểu Thảo bĩu môi không nói, đều là người thông minh, có một só việc không cần phải nói thẳng ra, đây chính là Ngưng Ngưng đã dạy cho nàng.
"Tôi thích Cao Phàm?"
Phong Uyển Nhu có chút buồn cười nhìn Tiểu Thảo, Tiểu thảo không lên tiếng chỉ cúi đầu.
Mấy người thích thì thích đi, nói ra làm gì cơ chứ?
"Ngẩng đầu lên!"
Phong Uyển Nhu nhíu mày nhìn Tiểu Thảo, Tiểu Thảo ủy khuất ngẩng đầu lên nhìn nàng.
"Ai nói tôi thích Cao Phàm?"
Đối với Tiểu Thảo từ trước đến giờ nàng đã kiên nhẫn quen rồi, giờ có tiếp tục kiên nhẫn nữa thì cũng chẳng sao, xem ra Phong tổng đã muốn được rèn luyện vô cùng tốt rồi!
"Vậy tại sao chị lại không vui?"
Tôi nghĩ chị không thích hắn nên mới gọi tôi tới, bây giờ tôi giải vây được rồi thì lại cho tôi bộ mặt lạnh này.
"Ai nói tôi không vui?"
Vậy vừa rồi là gì chứ, cười cũng không thèm cười.
"Trong trí nhớ của tôi là vậy!"
Phong Uyển Nhu nhíu nhíu mày, đã ở cạnh nhau lâu như vậy, còn dám cùng nàng giả bộ đáng thương.
Thật ra Tiểu Thảo không phải giả bộ đáng thương, nàng chỉ là không thoải mái, trong lòng không thoải mái thì sẽ biểu lộ ra, nhưng rốt cuộc tại sao nàng lại thấy khó chịu như vậy nàng cũng không rõ, chỉ là cảm giác này từ trước tới giờ nàng cũng chưa bao giờ trãi qua.
"Tôi hỏi cô!"
Môi hé mở, Phong Uyển Nhu dừng lại trước mặt Tiểu Thảo "...cô vì sao lại không vui?"
"Tôi ... "
"Đừng quên đã hứa với tôi những gì?"
Quy tắc thư ký chuẩn mực...
Tiểu Thảo thở dài, nhìn vào ánh mắt Phong Uyển Nhu chân thật mà trả lời "Phong tổng, tôi cũng không biết vì sao tôi lại không vui, có thể là do bản thân tôi tự nhiên cảm thấy không vui, mà cô tại sao mỗi lần đi ra ngoài giao tiếp đều trêu chọc nhiều người như vậy chứ? Mẹ tôi nói, nếu không thích người khác, thì cũng không nên tạo cho họ hi vọng a"
"Cô đang viết lời bài hát sao?"
". . ."
Phong Uyển Nhu oán hận nhìn Tiểu Thảo.
Được lắm, còn dám cải bướng, sớm muộn gì cũng có một ngày tôi sẽ đem cái miệng của cô cạy ra.
"Uyển Nhu, Tiểu Thảo, tối nay đi hát kaoke đi"
Lương Nhiên ăn xong rồi bu lại, Cao Phàm cũng đi theo phía sau hắn nhìn Tiểu Thảo, biểu cảm cũng không quá tốt.
Tiểu Thảo miệng mở rộng, định nghĩ như thế nào từ chối hai người để về nhà cùng với Phong tổng làm sủi cảo ăn, nhưng không đợi nàng mở miệng từ chối thì bên kia Phong tổng đã nhanh cự tuyệt
"Không đi!"
"Đi thôi, nếu không hai người về nhà để làm gì?"
Lương Nhiên không muốn Phong Uyển Nhu ăn Tết một mình, Phong Uyển Nhu biết trong lòng hắn nghĩ gì, sắc mặt vẫn như thường.
"Có Tiểu Thảo!"
'Có Tiểu Thảo' ba chữ này vừa thốt ra, Tiểu Thảo khuôn mặt cười thành một đoàn, trong lòng vừa rồi có vẻ lo lắng tích tụ tất cả đều tiêu tan đi mất, nàng hiện tại thầm nghĩ còn muốn lôi kéo Phong tổng chạy về nhà để nàng nấu sủi cảo a.
Lương Nhiên nghe xong ngơ ngác một chút, méo mó đầu mắt nhìn Tiểu Thảo, nhìn thấy nàng tươi cười giống như quả lựu thì hắn cũng cười cười theo
"Được rồi, chúng tôi đi vậy, một chút hai người tự đón xe trở về nhé!"
"Được!"
Lần này Tiểu Thảo so với Phong Uyển Nhu nhanh hơn, Lương Nhiên nhìn nàng nở nụ cười xảo huyệt, Tiểu Thảo lúc này bị cười có chút ngượng ngùng, Phong Uyển Nhu giận nàng liếc mắt một cái, Tiểu Thảo mới vội rụt rụt cổ lại.
Sau khi Lương Nhiên và Cao Phàm đi rồi thì Tiểu Thảo với Phong Uyển Nhu cũng thấy thoải mái hơn, Tiểu Thảo lại bắt đầu hoạt náo, nói tràng giang đại hải, còn kể cả chuyện khi còn bé cho Phong Uyển Nhu nghe, Phong Uyển Nhu chính là nghe, không nói lời nào nhưng trong mắt có nụ cười thản nhiên.
Ăn hết kem, Tiểu Thảo lại đi lấy thêm vài cái bánh trứng để ăn, Phong Uyển Nhu thì đã sớm no nên chỉ ngồi ở một bên xem nàng ăn. Trên cơ bản thì Tiểu Thảo ở trước mặt Phong Uyển Nhu đã hoàn toàn thoải mái, thức ăn dính miệng cũng không lau đi, Phong Uyển Nhu lắc đầu, vừa định nói cho nàng biết mà lau miệng, chưa kịp nói thì Tiểu Thảo đã cạp một miếng lớn cái bánh trứng vào mòm, trông thấy nàng như vậy Phong Uyển Nhu chỉ cười cười.
"A-"
Phong Uyển Nhu lặng đi một chút, Tiểu Thảo lại cười híp mắt "Ăn thật ngon a!"
Để tôi đút chị..
Tiểu Thảo giơ lên bánh trứng trên tay hướng về phía Phong tổng, đụng đụng người Phong tổng một cái rồi lại híp mắt cười nhìn nàng, Phong Uyển Nhu nhìn thấy ánh mắt của nàng theo bản năng lại há miệng ra.
"Ngon không?"
Tiểu Thảo ánh mắt mong chờ nhìn Phong Uyển Nhu, Phong Uyển Nhu tinh tế nhai, vừa nhai vừa nhìn bộ dạng chờ mong của nàng, được một lúc liền gật gật đầu.
Miễn là những gì cô cho thì đều rất tốt!
Tiểu Thảo thấy vậy cũng không ngừng uy cho...
Nàng thích nhất ăn khoai tây chiên chấm sốt cà chua, vì vậy cứ một chút là lại đút vào miệng Phong Uyển Nhu, càng về sau Phong Uyển Nhu bắt đầu thay đổi sắc mặt, lúc này nàng mới ngừng lại.
"Ăn thật tốt a!"
Ra tới cửa Tiểu Thảo bắt đầu xoa xoa bụng, thật thấy thỏa mãn, hôm nay ăn một buổi thật tuyệt vời. Ngược lại Phong Uyển Nhu hơi hơi cau mày, tay che ở lồng ngực, bởi vì dạ dày của nàng vốn đã không tốt nên vừa ăn một lúc nhiều như vậy bụng liền trướng lên khó chịu.
"Trời đã tối rồi, không nghĩ là ăn nhiều như vậy, hay chúng ta tối nay tiếp tục làm sủi cảo đi!"
Tiểu Thảo nhìn Phong Uyển Nhu, Phong Uyển Nhu lắc đầu "Cô nên về nhà!"
Trên mặt cười một chút cũng không có, Tiểu Thảo nháy mắt ủ rũ bước đi.
Thật là mất hứng quá đi, không muốn về nhà, đã nghĩa là cùng chị...
"Được rồi, đi nhanh đi!"
Phong Uyển Nhu biết Tiểu Thảo đang nghĩ gì, nghiêm mặt đuổi nàng đi, Tiểu Thảo nhìn nàng liền lắc đầu.
"Không thích, không về đâu, dì Hai và dượng Hai đều ở nhà với ba mẹ, bọn họ nhất định là đang chơi mạt chược với nhau, tôi về nhà cũng không biết làm gì, tôi có thể ở lại nhà chị được không?"
"Không tốt!"
"Vì sao chứ?"
Chị không phải muốn tôi chăm sóc sao?
Tiểu Thảo thẳng thắn nhìn chằm chằm vào mắt Phong Uyển Nhu.
"Có ai năm mới lại không trở về nhà?!"
Phong Uyển Nhu nghiêng người không đồng ý nhìn Tiểu Thảo, Tiểu Thảo chính là không để ý bộ dáng này của nàng cũng nghiêng đầu nhìn chằm chằm ánh mắt Phong Uyển Nhu.
"Rõ ràng chị không muốn đuổi tôi đi, vậy cũng không nên đuổi a"
Tiểu Thảo chu môi nói dông dài, Phong Uyển Nhu nghe vậy trong lòng đau xót.
Đúng vậy,tôi là không muốn để cô đi, tôi rất muốn cô suốt đời ở cạnh bên tôi, nhưng chính cô chịu sao?
"Chờ một chút được không? Tôi thấy phía trước có một chỗ chuyên kinh doanh pháo trúc... một lát nữa tôi đi mua cái bật lửa rồi cùng đón năm con khỉ có được không?"
Tiểu Thảo là người nhát gan mà cũng dám phóng pháo, Phong Uyển Nhu vốn không bỏ được nàng, vừa nhìn thấy ánh mắt cầu khẩn của nàng như vậy lòng cũng liền mềm nhũn, gật đầu đáp ứng.
Tiểu Thảo mặt liền nở nụ cười như hoa, Tiểu Thảo da một tiếng, buông cánh tay Phong Uyển Nhu ra nàng liền bật lên chạy về phía trước, Phong Uyển Nhu nhìn thấy nàng như vậy liền nhẹ nhàng cười.
Dường như, đã lâu rồi cũng chưa thấy vui vẻ như vậy...
Rõ ràng là nói chỉ mua vài cái, nhưng khi Tiểu Thảo quay trở về liền mang một bó lớn pháo hoa, Phong Uyển Nhu không nói lời nào liền cứ đứng đó nhìn nàng.
Tiểu Thảo chột dạ cúi đầu không dám nhìn Phong Uyển Nhu, nàng đoán chừng sẽ chậm rãi phóng lên, chờ đến khi phóng xong thì cũng đã mười hai giờ, nàng không phải muốn lừa Phong tổng, chỉ là muốn cùng nàng hai người đón năm mới với nhau, không muốn nàng một mình.
Ngay lúc định nói ra miệng thì Tiểu Thảo liền nuốt xuống bụng, Phong Uyển Nhu nhìn Tiểu Thảo ánh mắt cũng trở nên vô cùng phức tạp. Bởi vì, Tiểu Thảo chỉ cần những hành động nhỏ như vậy cũng đã khiến nàng càng ngày càng mê luyến, tình cảm của nàng càng lúc càng thêm sâu, vừa có khoái hoạt, còn có cả phiền muộn lẫn chua xót.
Tiểu Thảo ôm một bó lớn pháo mang lên taxi, sau khi lên xe cũng lăng lăng nhìn Phong Uyển Nhu đang quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, nàng ngắm nhìn ánh đèn đường đang tỏa sáng, không nói một lời nào.
Nàng không nên trách Tiểu Thảo, tình cảm không có đúng và sai, huống chi rốt cuộc là ai trêu chọc ai căn bản là nói không rõ, có lẽ Tiểu Thảo so với nàng còn thống khổ hơn.
Trên đường về không ai nói gì, Tiểu Thảo cứ như vậy vẫn nhìn Phong Uyển Nhu, không biết nàng đang suy nghĩ gì, sau khi xuống xe liền chạy về phía sau quảng trường, nhìn xuống đất thấy đầy xác pháo hoa nổ toạc khắp nơi, Tiểu Thảo bắt đầu hưng phấn, đem trong tay pháo hoa đang cầm nâng lên thả xuống đầy trên mặt đất, nàng lấy ra hai cái pháo hoa lớn nhất đốt lửa rồi hướng về Phong Uyển Nhu
"Phong tổng, Phong tổng, nhìn xem..."
Ánh sáng lóe lên sáng ngời có chút chói mắt, nhìn trông giống như là lễ hội, Phong Uyển Nhu liền nhận lấy, nàng đối với mấy thứ này không thực sự cảm thấy hứng thú, nếu không phải chơi cùng Tiểu Thảo nàng cũng không bao giờ thích thú qua mấy thứ này.
Tiểu Thảo cũng thật là, bản thân nàng là muốn đón năm con khỉ, lại đốt một cái pháo bông, hai tay múa may, vây quanh Phong Uyển Nhu lắc lư qua lại, khuôn mặt hưng phấn đỏ rần lên.
"Phong tổng, Phong tổng, thấy tôi giống Hoa Hồ Điệp không?"
Phong Uyển Nhu nhìn Tiểu Thảo ngoéo khóe môi một cái "Giống đà điểu"
". . ."
Tiểu Thảo trừng mắt nhìn Phong Uyển Nhu một cái, không hề tức giận mà tiếp tục đốt thêm một cái, chờ đợi thời gian không sai biệt lắm, cũng nhanh đã sắp đến mười hai giờ. Nàng liền tranh thủ lấy trên mặt đất một cái pháo hoa cuối cùng lớn nhất, nàng chợt ngây người.
"Sao vậy?"
Phong Uyển Nhu bó bó áo khoác sát cổ, nghi hoặc nhìn nàng, không phải vừa rồi còn rất vui vẻ sao? Còn một cái cuối tại sao lại không đốt?
Tiểu Thảo ngẩng đầu nhìn nàng một cái rồi lại thật nhanh cúi đầu, mặt có chút hồng.
"Nói đi!"
Phong Uyển Nhu nhíu nhíu mày, lại đang suy nghĩ đến trò gì nữa đây?
"Phong tổng..."
Tiểu Thảo ngẩng đầu nhìn Phong Uyển Nhu, mặt đỏ hồng, vô cùng thẹn thùng.
|