Nữ Phụ Ác Độc Cười Với Ta
|
|
Chương 43: Đại lão Hợp Hoan Tông ⑪ "Ừ..." Hách Uyển mặt đáng thương nhìn Tường Vi nói: "Sư phụ cứu tiền bối, tiền bối chắc sẽ không nguyện ý nhìn sư phụ chết chứ?"
"Đó là khẳng định." Chưởng môn mặt mày tươi cười nói: "Nàng nhất định sẽ cùng ngươi đi." "Ai nói ta muốn đi?" Tường Vi liếc mắt nhìn Hách Uyển nói: "Sư phụ ngươi chính miệng nói với ta, nói không muốn ta đến gần hắn, ta dầu gì cũng là trưởng lão Hợp Hoan Tông, cũng không phải mấy kẻ không biết xấu hổ, xua là đi vời là tới." "..." Chưởng môn Hợp Hoan Tông trầm mặc một chút, nói với Hách Uyển: "Kiếm Tôn hắn uy chấn thiên hạ lại lời nói đáng tin có tình có nghĩa, Hợp Hoan Tông ta trên dưới không ai không kính nể, nếu Kiếm Tôn đã gặp nạn, Hợp Hoan Tông sao có thể làm như không thấy?" Hách Uyển mở to hai mắt nhìn chưởng môn, chớp chớp... Lại thấy chưởng môn thay đổi bộ dáng sục sôi vừa rồi, khổ sở nói: "Nhưng Tường Vi trưởng lão cũng là công thần của Hợp Hoan Tông ta nà, Hợp Hoan Tông tuyệt sẽ không làm khó bắt môn hạ đệ tử làm chuyện mình không muốn làm." Hách Uyển nước mắt chảy xuống, "Vậy làm thế nào a, sư phụ..." "Đừng khóc." Chưởng môn đi tới lau nước mắt cho Hách Uyển nói: "Ngươi là muốn tìm một tu sĩ Hợp Hoan Tông tu vi cao thâm cùng sư phụ ngươi song tu chữa thương có đúng không?" Hách Uyển đôi mắt đẫm lệ mông lung gật đầu, "Ừm ừm." "Tường Vi không muốn không sao a." Chưởng môn ra sức đè nén hưng phấn, "Ta có thể a." Tường Vi: "..." "Có thật không?" Hách Uyển nhìn chưởng môn, "Cô thật nguyện ý sao?" "Ta nguyện ý." Chưởng môn chánh khí lẫm liệt nói: "Vì Kiếm Tôn, chút nho nhỏ hy sinh này của ta có tính là gì?" Tường Vi: "..." Hách Uyển nhìn một chút Tường Vi, lại nhìn một chút chưởng môn. Chưởng môn này nhìn có vẻ lợi hại hơn Tường Vi, nàng còn nóng lòng như vậy khẳng định tốt hơn Tường Vi sậm mặt lại. Hách Uyển liền nói: "Vậy cô nguyện ý cùng ta đi Bồng Lai sao?" Chưởng môn gật đầu liên tục, "Ta nguyện ý ta nguyện ý." Tường Vi: "Hừ!" "Vậy đi thôi." Hách Uyển nói: "Sư phụ thương tổn không thể trì hoãn a." "Ngươi nói quá đúng, Kiếm Tôn thương tổn quả thực một khắc cũng không cho phép chậm, làm sao có thể để cho Kiếm Tôn tiếp tục chịu khổ?" Chưởng môn lấy ra Vô Ảnh Toa nói: "Ta mang ngươi đi, ngồi Vô Ảnh Toa đi cho nhanh, ta quả thực không kịp chờ đợi muốn chữa thương cho Kiếm Tôn rồi." Tường Vi ở một bên tức gần chết, trơ mắt nhìn chưởng môn mang Hách Uyển đi. Nàng nghĩ trái nghĩ phải, cảm thấy nuốt không trôi cục giận này, lặng lẽ đi theo. Chưởng môn mang Hách Uyển ra khỏi tông môn, nói với môn hạ đệ tử: "Bổn chưởng môn ra ngoài có chuyện, bên trong tông môn có chuyện đi tìm các trưởng lão khác, vài hôm nữa sẽ trở lại." Sau đó nàng kéo Hách Uyển trong nháy mắt tại chỗ biến mất, Tường Vi chạy ra, đệ tử nói: "Tường Vi trưởng lão, vừa rồi chưởng môn..." Tường Vi nhìn phương hướng các nàng rời đi, đi theo phóng lên cao, tại chỗ biến mất. Đệ tử: "... đi ra ngoài." Hách Uyển cùng Hợp Hoan Tông chưởng môn ngừng lại trên mặt biển bên ngoài Bồng Lai tiên đảo, Hách Uyển nói: "Cô núp vào trong tay áo ta đi, ta trộm đem cô mang vào." Hợp Hoan chưởng môn tức thì sửng sốt, nói: "Là sao? Chuyện ta tới Bồng Lai cùng Kiếm Tôn song tu Bồng Lai không ai biết sao?" "Không có, là ta gạt sư phụ âm thầm đến Hợp Hoan Tông." Hách Uyển tựa như đang làm chuyện trái lương tâm nhỏ giọng nói: "Sư phụ người còn chưa biết." Chưởng môn Hợp Hoan Tông bắt đầu hai chân run rẩy, "Ngươi xác định Kiếm Tôn nhìn thấy ta sẽ không một kiếm bổ ta?" "Sẽ không, sư phụ trước nay không lạm sát kẻ vô tội." Chưởng môn Hợp Hoan Tông thở phào nhẹ nhõm, lại nói: "Vậy làm sao ngươi có thể khẳng định, Kiếm Tôn nguyện ý cùng ta song tu?" "Tại sao không muốn? Sư phụ bị thương a." Hách Uyển nhỏ giọng nói: "Nói nhỏ với cô nga, sư phụ trước đó đã từng song tu với Tường Vi trưởng lão của quý phái." Loại chuyện này mà Kiếm Tôn cũng nói cho đồ đệ? Chưởng môn Hợp Hoan Tông cười khan nói: "Kiếm Tôn đúng là cái gì cũng không gạt ngươi." "Cái gì gạt ta?" Hách Uyển nói: "Ta ở bên cạnh thấy được." Chưởng môn Hợp Hoan Tông: "Phụt!" Kiếm Tôn ngài cũng quá không câu nệ tiểu tiết, cùng người khác song tu còn để cho đồ đệ ở cạnh quan sát. Đúng là... tấm gương mẫu mực của thế hệ chúng ta... Hách Uyển nâng lên tay áo nói: "Ống tay càn khôn của ta tuy rằng chưa hoàn thiện, nhưng mà chứa một người vào vẫn là có thể." Chưởng môn Hợp Hoan Tông nhìn tay áo Hách Uyển, lòng nói tới cũng tới rồi, ít nhất cũng phải gặp Huyền Thanh Kiếm Tôn trong truyền thuyết một lần. Nàng cắn răng nói: "Ngươi chứa ta cho chắc đó." Sau đó tức khắc tiến vào trong tay áo Hách Uyển. Hách Uyển thu hẹp tay áo, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra đi vào trong sơn môn Bồng Lai. Còn chưa đi hai bước, một đệ tử giữ cửa liền nói: "Hách sư muội xin dừng bước." Hách Uyển cứng người một chút, xoay lại nói: "Chuyện gì a sư huynh?" Đệ tử kia nói: "Ta thấy muội cả người trên dưới đều có gì đó không đúng, có phải là mang theo đồ vật gì không nên mang tiến vào?" Hách Uyển bắt đầu đổ mồ hôi, phủ nhận nói: "Huynh đừng nói lung tung, ta đâu có đem ma tu mang vào." Chưởng môn Hợp Hoan Tông trong tay áo nghe mà lòng mệt mỏi, đứa bé này, không đánh đã khai là chuyện gì xảy ra? "Vậy sao?" Đệ tử kia nói: "Ta không tin, để cho sư huynh lục soát một chút đi." Hách Uyển đều gấp đến phát khóc, "Thật không có, sư huynh đừng có lục soát ta." Thấy Hách Uyển sắp khóc, đệ tử kia gãi đầu một cái nói: "Sư muội đừng khóc a, ta chỉ là muốn nhìn xem muội có phải là từ phàm nhân giới mang theo đồ chơi tốt gì trở lại không thôi, không lục soát thì không lục soát mà, khóc cái gì?" Hách Uyển: "Hu hu hu..." Hách Uyển thuận lợi vào tông môn, lúc sau liền thông suốt không trở ngại, một đường chạy nhanh vào rừng trúc. Đào Nhiên đang khảy đàn, cảm giác được Hách Uyển trở lại, trong lòng hắn đang nghĩ bí cảnh gì mà trở về nhanh như vậy. Bị Hách Uyển mang đi, chưởng môn Hợp Hoan Tông nghe một trận tiếng đàn mờ ảo, trong lòng rung động, thầm nghĩ Huyền Thanh Kiếm Tôn này quả nhiên rất phi phàm, nghe tiếng đàn này xong bản thân liền sắp cầm giữ không được rồi. Hách Uyển đi tới trước mặt Đào Nhiên nói: "Sư phụ, đồ nhi trở lại rồi." "Ừ." Đào Nhiên nhàn nhạt nói. Chưởng môn Hợp Hoan Tông chỉ cảm thấy bụng dâng lên một dòng nước ấm, trời ơi, thanh âm này thật dễ nghe a. Đột nhiên cảm giác được không đúng, Đào Nhiên nói: "Đám chuột nhắt phương nào trốn ở đây? Cút ra cho ta." Nói xong hắn một chưởng vỗ hướng tay áo Hách Uyển, chưởng môn Hợp Hoan Tông liền lăn một vòng rơi ra, cầu xin tha thứ: "Kiếm Tôn tha mạng! Kiếm Tôn tha tha mạng! Là đồ đệ ngài mang ta tiến vào!" "Sư phụ, nàng không phải người xấu." Hách Uyển ngăn lại Đào Nhiên nói: "Nàng không phải người xấu." Đào Nhiên nhìn nữ tử trang điểm lộng lẫy kia nói: "Cô là ma tu." "Vâng vâng vâng, ta là ma tu." Hợp Hoan Tông chưởng môn nói: "Tại hạ bất tài, chính là chưởng môn Hợp Hoan Tông Mẫu Đơn." Chưởng môn Hợp Hoan Tông tới Bồng Lai làm gì? Chẳng lẽ Tường Vi có chuyện? Đào Nhiên nói: "Cô âm thầm lẻn vào Bồng Lai là vì chuyện gì?" Mẫu Đơn nhìn Đào Nhiên, chỉ cảm thấy nam nhân nàng gặp qua từ trước đến nay đều không tính là nam nhân. Nam nhân tuấn mỹ mạnh mẽ còn cấm dục như vậy, đúng là cực phẩm nà... Hách Uyển nói: "Sư phụ, nàng tới là vì người." "Vì ta?" Chẳng lẽ là biết mình bị thương, cho nên nghĩ thừa dịp mình bệnh muốn mạng mình sao? Mẫu đơn gật đầu liên tục, "Phải phải, nô gia chính là tới vì Kiếm Tôn." Nô gia... Hách Uyển thấy sư phụ vẫn vẻ mặt không hiểu, nàng nói: "Chưởng môn sư bá nói, thương tổn của sư phụ chỉ dựa thuốc là không trị hết. Đồ nhi biết phương pháp song tu của Hợp Hoan Tông kỳ diệu vô cùng, cho nên cả gan đi Nam Hoang mời chưởng môn Hợp Hoan Tông tới song tu chữa thương cho sư phụ." Đào Nhiên: "..." Đào Nhiên kinh hãi, hắn là thật kinh hãi. Ban đầu bị hệ thống kéo vào làm nhiệm vụ hắn cũng không có chấn kinh đến như vậy, trên đời còn có đồ đệ dẫn mối cho thầy mình sao? Có đào hố chôn sư như vậy sao? Đào Nhiên trong lúc nhất thời vô cùng câm nín, không nói ra lời. Mẫu Đơn thẹn thùng nhìn Đào Nhiên một cái, nói: "Nô gia là chưởng môn Hợp Hoan Tông, tinh thông tất cả phương pháp song tu của Hợp Hoan Tông. Không chỉ có thể chữa thương cho Kiếm Tôn, còn có thể để cho Kiếm Tôn cảm nhận được cái gì là vô tận hoan nhạc, Kiếm Tôn nếu có nhã hứng, nô gia không ngại để cho tiểu hữu Hách Uyển ở bên cạnh quan sát." Đào Nhiên: "..." Hách Uyển mong đợi nhìn Đào Nhiên, "Sư phụ, có được không?" "Có được cái..." Bị tức thiếu chút nữa văng tục ra ngoài. "Không được." Đào Nhiên cả giận nói: "Cút ra ngoài!" Hách Uyển: "Sư phụ..." Mẫu Đơn: "Kiếm Tôn...?" "Cút!" Đào Nhiên hung thần ác sát nhìn Mẫu Đơn, "Còn không cút, ta liền một kiếm đem ngươi chém thành hai đoạn!" Mẫu Đơn liền lăn một vòng cút đi rồi, Hách Uyển ủy khuất nói: "Sư phụ thương tổn..." "Ngươi cũng cút." Đào Nhiên nhức đầu nói: "Về sau chuyện của ta ngươi không cần để ý." Hách Uyển cũng cút rồi... Đào Nhiên che đầu ngồi phía trước đàn, lòng nói loại đồ đệ hại não gì đây. Nàng tại sao không thích Ma Đế? Nếu nàng thích Ma Đế, mình cũng không cần nhận trông giữ mặt hàng phiền lòng này. Hắn chính đang than thở, bỗng nhiên một đồ vật giống như ám khí phóng tới mặt hắn. Đào Nhiên không chút nghĩ ngợi, đưa tay bắt lấy, "Ai?" Cảm giác này sao có chút quen thuộc? Đào Nhiên nhìn trên tay, chỉ thấy ám khí kia hóa thành một đạo khói mù màu đỏ chui vào da. Đào Nhiên: "..." "Thật không nhìn ra ngươi còn rất chính nhân quân tử a." Tường Vi từ phía sau cây trúc đi ra nói: "Chưởng môn Hợp Hoan Tông ta mà cũng không thể để cho ngươi có sắc mặt tốt." Đào Nhiên bi thảm nói: "Sao cô lại tới đây?" "Nếu ta không tới..." Tường Vi mị hoặc cười một tiếng nói: "Kiếm Tôn đại nhân định tìm ai tới giải Âm Dương Hợp Hoan Tán này đây?" "..." Đào Nhiên nói: "Ta không phải đã nói, cô không được tới Bồng Lai nữa, cô tại sao lại không thể nghe ta một câu?" "Ngươi là ai của ta? Ta tại sao phải nghe ngươi?" Tường Vi nhìn làn da Đào Nhiên dần dần đỏ lên, cười nói: "Lần trước xuân phong một hồi, tư vị của Kiếm Tôn ta thật lâu không thể quên, hôm nay nguyện cùng quân nối lại tiền duyên, Kiếm Tôn làm hay không làm?" ┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
|
Chương 44: Đại lão Hợp Hoan Tông ⑫ Làm hay không làm, đây là một vấn đề.
Trong tất cả nhiệm vụ trước đó Đào Nhiên đều chưa bao giờ gặp loại vấn đề này, bởi vì trước kia bất kể hắn làm hay không làm, cuối cùng cũng phải làm, quyền chủ động không ở trên người hắn. Hôm nay tình huống cũng không khác biệt lắm, vị đại lão đến từ Hợp Hoan Tông hạ cho mình Âm Dương Hợp Hoan Tán, sau đó lại ở chỗ này giả mù sa mưa hỏi mình làm không. Quả thực quá đáng ghét, Đào Nhiên chưa từng thấy qua người nào vô sỉ mặt dày như vậy. Ánh mắt Tường Vi nhìn về phía Đào Nhiên, giống như đang nhìn một con mồi nhất định phải có được. Bất luận con mồi giãy giụa như thế nào, cuối cùng cũng sẽ bị bản thân bắt lại. Nàng nở nụ cười, giang hai tay ra khiêu khích nhìn Đào Nhiên nói: "Lần này ta sẽ không giúp ngươi nữa, ta muốn ngươi tới tự mình giúp ta cởi đai giải y." Âm Dương Hợp Hoan Tán chính là thánh dược của Hợp Hoan Tông, một khi trúng thuốc này trừ phi cùng người giao hoan, nếu không không thể giải. Dược tính cũng là mãnh liệt không giống bình thường, không giống mấy loại thuốc làm người ta thần chí mơ hồ kia, Âm Dương Hợp Hoan Tán để cho người ở trong trạng thái ý thức vô cùng tỉnh táo, thử một chút cái gì gọi là lửa dục đốt người. Đào Nhiên cảm giác trong lòng tựa như đốt một đoàn lửa, không phân rõ là lửa dục hay lửa giận. Hắn không muốn để cho Tường Vi được như ý mãi như vậy, lần trước bị nàng đắc thủ còn chưa báo thù, hiện tại một lần nữa cho nàng được như ý, mặt mũi Huyền Thanh Kiếm Tôn không cần sao? Truyền đi sẽ để người cười đến rụng răng. Tường Vi khí định thần nhàn đứng cách đó không xa, thở dài nói: "Kiếm Tôn không hổ là Kiếm Tôn, thật có thể nhịn, nếu là người khác trúng thuốc này sợ đã sớm không nhịn được cởi quần, Kiếm Tôn lại vẫn có thể sử dụng ánh mắt hung ba ba này nhìn người ta." Nhìn dáng vẻ càn quấy của nàng, lần này quyết không thể tùy tiện tha cho nàng. Đào Nhiên nhìn Tường Vi, bỗng nhiên nhoẻn miệng cười. Tường Vi nhìn sửng sốt, Huyền Thanh cười? Huyền Thanh Kiếm Tôn lại cũng sẽ cười như vậy? Nụ cười này cũng... quá câu người đi. Trên người Tường Vi nóng lên một trận, tựa như bản thân cũng trúng Âm Dương Hợp Hoan Tán vậy. Đào Nhiên ý vị không rõ nhìn Tường Vi, bỗng nhiên đưa tay để ở trước ngực, sau đó gỡ ngoại bào ra. Thủy sắc ngoại bào rơi xuống dưới chân, lộ ra y phục bên trong. Quần áo vừa thân dán trên người, gầy gò lại bền chắc, đai lưng có chút lỏng bọc ở ngang hông, siết lại eo nhỏ. Tường Vi mãnh liệt hít một hơi, lòng nói đạo sĩ thúi này, câu người lên liền giống như yêu tinh. Nàng có chút không kịp chờ đợi, nói: "Ngươi có thể nghĩ thông suốt thì tốt rồi, ngươi yên tâm, ta sẽ cố gắng giúp ngươi chữa thương." Đào Nhiên cười lạnh một cái, sau đó xoay người đi. Đi mất tiêu... Tường Vi đều ngây người rồi, hắn sao lại bỏ đi? Hợp Hoan Tán không cần giải à? Nàng đi tới, nhặt lên áo khoác Đào Nhiên vứt trên đất, hướng về phía hắn kêu: "Ngươi làm gì a? Tức giận sao? Lại không phải lần đầu tiên, đến mức như vậy sao?" Sau đó đuổi tới. Đào Nhiên một đường đi thẳng tới nhà mình bên trong rừng trúc, ngồi ở trên giường chờ Tường Vi. Tường Vi vội vàng đuổi tới, nhìn thấy Đào Nhiên ngồi trên giường, nàng yên tâm cười một chút nói: "Hóa ra là muốn đến trên giường a, làm ta giật cả mình." Đào Nhiên cũng không nói chuyện, chỉ nâng cánh tay lên, hướng về phía nàng ngoắc ngoắc ngón tay. Một người đang nghiêm túc một khi lãng lên, uy lực thật không thể đong đếm. Tường Vi ngay tức khắc liền bị Đào Nhiên lãng cho tìm không ra bắc, liền choáng váng đi qua. Trong nháy mắt khi nàng đến gần Đào Nhiên, Đào Nhiên giơ tay vung lên trước mặt nàng, thân thể Tường Vi liền không thể động đậy dù chỉ một chút. Đào Nhiên túm nàng một cái, nàng liền ngã tõm xuống giường. Tường Vi toàn thân trên dưới chỉ có tròng mắt và miệng có thể nhúc nhích, nàng lúc này rốt cuộc biết bản thân mắc lừa, cuống cuồng nói: "Ngươi làm gì?" Đào Nhiên đứng ở mép giường, cũng không đụng vào y phục Tường Vi, chỉ là cởi quần nàng. Nói: "Làm cô..." Tường Vi: "..." "... Phải làm chứ." Đào Nhiên cười nói: "Cô nhìn xem cô đều đã bỏ thuốc rồi, nếu ta không làm chút gì thật sự là không đủ lễ phép. Cô không phải muốn ta chủ động sao? Vậy thì toàn bộ để cho ta động đi, cô cũng không cần động." Tường Vi có chút sợ hãi nói: "Ngươi bình tĩnh một chút, loại chuyện song tu này coi trọng chính là ngươi tình ta nguyện hòa hợp gắn bó, ta không thể động đậy như vậy, ngươi cũng không thể tận hứng đúng không?" "Hừ." Đào Nhiên hừ một cái, từ trong tay áo lấy ra một đống sách. Tường Vi sắc mặt thoắt cái cứng đờ, hỏi: "Đây là vật gì?" "Sách hướng dẫn bí thuật trong phòng, Hợp Hoan Tông xuất phẩm." Tường Vi: "..." Đào Nhiên cũng cởi quần mình, nửa người trên vẫn là bộ dáng y quan chỉnh tề. Hắn bò lên giường, cưỡi ở trên người Tường Vi, lật ra một quyển sách trong đó nói: "Cách áo, khẽ vân vê xx của nàng, đợi đến lúc nàng không kiên nhẫn, liền cọ sát xung quanh vòng ngoài." Tường Vi: "... Ngươi thế này thật quá đáng." Đào Nhiên đưa ngón cái ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt, cảm thụ chỗ kia của Tường Vi hơi cứng lên. Vì vậy phần eo của Đào Nhiên bắt đầu đung đưa, địa phương cởi quần nửa người dưới cọ sát ở vòng ngoài, nhưng chính là không vào. Tường Vi dần dần hô hấp dồn dập, không muốn nhận thua, nhưng mà cái này thật quá kích thích. Nàng khuyên nhủ: "Cần gì phải như vậy, ngươi trúng Hợp Hoan Tán, lúc này hẳn còn khó chịu hơn ta, vì sao còn phải nhẫn?" Đào Nhiên khí định thần nhàn nói: "Nhẫn được thứ người thường không thể nhẫn, mới là người phi thường nên làm." Hắn lại lật một trang sách, chiếu theo trên đó đọc lên: "Duỗi hai ngón tay, khuấy động chỗ cạn bên trong, đợi nàng không chịu nổi co rúc lại, tạm ngừng. Sau đó lại tiếp tục động, lặp đi lặp lại như vậy mấy lần, suối sâu róc rách, đưa lòng bàn tay đặt tới chỗ cuốn rốn nhẹ nhàng ấn." Tường Vi nghe mà kinh hồn bạt vía, mắng: "Cái đồ đạo sĩ thúi nhà ngươi, có bản lãnh thả lão nương ra, lão nương muốn cùng ngươi đơn độc đấu... Ắc..." Đào Nhiên dựa theo trong sách mà làm, hai ngón tay thon dài vừa động vừa nói: "Bên trên nói chỗ cạn, nơi này là chỗ cạn sao? Có phải là quá cạn? Có muốn vào sâu hơn một chút hay không?" Tường Vi phảng phất như một con vịt lột da nằm trên thớt, hốc mắt nàng không nhịn được có chút ướt át, thật lòng thành ý đề nghị: "Kỳ thực ngươi có thể vào sâu hơn một chút, ta không ngại." "Không được không được, sách nói phải ở chỗ cạn." Đào Nhiên nghiêm túc lắc đầu nói: "Loại chuyện này Hợp Hoan Tông các cô là chuyên nghiệp, ta nhất định phải làm theo sách hướng dẫn." Tường Vi: "Cẩu tặc nhà ngươi... Đừng để cho lão nương bắt được ngươi, nếu không lão nương nhất định phải ở trên người ngươi thi triển tuyệt học trọn đời của ta... Ngươi... sao lại ngừng?" Đào Nhiên: "Vẫn là sách nói, đợi nàng không nhịn được co rúc lại, tạm ngừng." Tường Vi: "..." Cứ như vậy sau khi lặp đi lặp lại mấy lần, trên mặt Tường Vi tất cả đều là sống chẳng còn gì lưu luyến. Đào Nhiên càng ngày càng có hứng thú, hắn tiếp tục lật về sau, thâm tình diễn cảm đọc: "Tách hai chân, mở hai cánh tay, dùng miếng vải đen che cặp mắt. Đôi mắt không thể thấy, cảm xúc càng phát ra rõ ràng." Tường Vi: "Huyền Thanh, ngươi giả đứng đắn hơn ngàn năm nghẹn đến phát rồ rồi phải không? Hôm nay toàn bộ bùng nổ trên người ta sao? Ta nói cho ngươi biết đây chẳng qua là đồ vật dễ hiểu nhất Hợp Hoan Tông, nếu ngươi rơi vào trong tay ta, ta nhất định đem chí bảo Hợp Hoan Tông dùng ở trên người ngươi, ta bảo đảm!" Đào Nhiên lấy ra một dải gấm màu đen, buộc trên mắt Tường Vi. Tường Vi mất đi thị giác, cảm giác trên người càng thêm rõ ràng, mỗi một lần Đào Nhiên đụng chạm, mỗi một lần động tác đều ở trong đầu nàng phóng đại gấp mấy lần. Đào Nhiên lật sách từng trang từng trang, Tường Vi nằm ở trên giường không thể động, chỉ có thể mặc cho hắn động tác. Đến khi lật đến một trang cuối cùng, Đào Nhiên nói: "Đọc sách quả nhiên rất hữu dụng, một người vô luận sống bao lâu đều cần phải học tập, cái gì không hiểu liền học tập cái đó, từ nay về sau ta nhất định phải giữ vững một trái tim khiêm tốn, sống đến lão học đến già." Tường Vi sống chẳng còn gì lưu luyến. Đào Nhiên lại lật ra một quyển khác, nghe được tiếng Đào Nhiên lật sách, Tường Vi kích động nói: "Ngươi còn lật sách, một quyển còn chưa đủ sao?" "Một quyển sao đủ được?" Đào Nhiên nói: "Trước đó cô không phải đã nhìn qua sao, ta vì cô chuẩn bị một đống sách." "Eo siết chặt, chậm rãi trầm xuống. Vào sâu thẳng đến hết căn, hướng về phía trước mạnh mẽ đỉnh đến ngừng, sau đó thối lui ra toàn bộ, khẽ động ở chỗ cạn, sau đó phát lực giã ngược vào..." Hai người này ở trong phòng học tập, không biết bên ngoài đã long trời lở đất. Mẫu Đơn nghe lời Đào Nhiên cút ra ngoài, lại quên mất lúc mình vào Bồng Lai là trốn ở trong tay áo Hách Uyển vụng trộm tiến vào, lúc này nàng ra ngoài không đi cùng Hách Uyển, một ma tu như vậy liền bại lộ ở Bồng Lai. Hơn nữa nàng hoảng loạn trong lòng, không cẩn thận liền bại lộ. Mấy đệ tử Bồng Lai phát hiện có ma tu nghênh ngang đi tới đi lui ở Bồng Lai Tiên Sơn, lòng nói cái này còn nhịn được sao? Lập tức phái vài người ngăn lại nàng, còn vài người đi thông báo sư trưởng, quả nhiên là có trật tự có phân công rõ ràng. Mẫu Đơn đột nhiên bị mấy người đệ tử ngăn lại, trong lòng chuông báo động reo vang. Nàng ngược lại không sợ hãi mấy tiểu bằng hữu Kim Đan kỳ này, chỉ là nàng thân ở Bồng Lai, nếu làm bị thương hoa hoa thảo thảo của Bồng Lai, người Bồng Lai sợ là sẽ không chịu bỏ qua cho nàng. Cho nên nàng không dám xuất thủ với mấy đệ tử Bồng Lai, nhưng mấy tên đệ tử này lại không có băn khoăn như vậy, thật vất vả có một lần cơ hội thực chiến, còn không đem hết bản lĩnh toàn thân sao? Mẫu Đơn bị cuốn lấy không còn cách nào, chỉ có thể vừa cản vừa chạy, dẫn đệ tử Bồng Lai chạy loạn khắp núi. Sau khi Hách Uyển đi ra không nhìn thấy Mẫu Đơn, trong lòng liền lộp bộp một tiếng, không có nàng che giấu, Mẫu Đơn ra được Bồng Lai sao? Đương nhiên là không thể, càng về sau động tĩnh của Mẫu Đơn càng ngày càng lớn, kinh động cả Bồng Lai. Thời điểm Hách Uyển tìm được nàng thì đã muộn, nàng đã bắt đầu bị các trưởng lão Bồng Lai vây công. Loại thời điểm này đệ tử Kim Đan như Hách Uyển là tuyệt đối không xen tay vào được, duy nhất có thể làm chính là mau trở về rừng trúc tìm sư phụ giúp đỡ. Nàng một đường phi đến rừng trúc, sư phụ đã không còn ở nơi hắn thường xuyên đánh đàn. Đến gần nhìn, ném trên đất không phải là y phục của sư phụ sao? Y phục sư phụ tại sao lại ở chỗ này? Chẳng lẽ sư phụ xảy ra chuyện gì? Hách Uyển nóng lòng kêu: "Sư phụ!" Vừa hô vừa chạy vào bên trong tìm, chỉ sợ sư phụ tốt của mình xảy ra cái gì ngoài ý muốn. Đi tới ngoài nhà trúc, liền nghe thấy bên trong kêu đau một tiếng, một thanh âm nữ nhân khàn khàn nói: "Huyền Thanh, ngươi có bản lãnh dùng sức thêm một chút a." Sau đó là tiếng sư phụ nhà mình nói: "Lúc nên dùng sức mới dùng sức, lúc không nên động tuyệt không động. Chín cạn một sâu tùy tâm động, đâu cần để ý ai là ai." "Ta..." "Sư phụ! Người làm sao vậy?" Hách Uyển dồn sức đẩy ra cửa phòng, kết quả cảnh tượng trong phòng liền đổi mới thế giới quan của nàng. Tường Vi không nhúc nhích, mồ hôi đầy người hỏi: "Là Hách Uyển tiến vào sao?" Đào Nhiên vội vàng thả màn trướng xuống, bình tĩnh nói: "Ừ." "Tại sao đồ đệ ngươi luôn có thói quen ở thời khắc mấu chốt quấy rầy người khác?" "Là ta không giáo dục tốt." Đào Nhiên nói: "Có cơ hội ta dạy dỗ nó kỹ lưỡng một chút." ┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
|
Chương 45: Đại lão Hợp Hoan Tông ⑬ Hách Uyển chấn kinh đứng ở bên ngoài giường, tự lẩm bẩm: "Tường Vi tiền bối tới lúc nào?"
Đào Nhiên kéo ra dải gấm màu đen cùng Tường Vi hai mắt nhìn nhau một cái, sau đó mặc quần áo tử tế xuống giường, nói: "Sao ngươi lại lỗ mãng như vậy?" Hách Uyển nói: "Sư phụ lại đang cùng Tường Vi tiền bối song tu sao?" "Khụ." Đào Nhiên ho khan một chút hóa giải lúng túng, nói: "Đúng vậy, ngươi không phải là hy vọng vi sư song tu chữa thương sao?" "Đúng vậy, nhưng mà lúc đồ nhi đến Hợp Hoan Tông, Tường Vi tiền bối nàng cự tuyệt a." Hách Uyển nói: "Sư phụ cự tuyệt Mẫu Đơn tiền bối, là bởi vì người chỉ cùng Tường Vi tiền bối song tu sao?" Tường Vi ở bên trong trướng trợn to hai mắt, lắng tai nghe. Đào Nhiên nói: " Phải, vi sư chỉ cùng Tường Vi song tu." Oa... Thật giống như nghe thấy thanh âm hoa nở là chuyện gì xảy ra? Thật vui vẻ a... Tường Vi không nhịn được cười híp mắt, chỉ cùng mình song tu là ý gì? Đó không phải là thừa nhận mình là đạo lữ của hắn sao, chỉ có người có đạo lữ mới sẽ cố định cùng một người song tu. Đào Nhiên không biết Tường Vi nằm ở trên giường vui đến nổ tung, hắn thật sự là không muốn cùng Hách Uyển thảo luận đề tài song tu nữa, hắn nói: "Ngươi tới làm gì?" Hách Uyển lúc này mới nhớ tới chuyện Mẫu Đơn, "Sư phụ không tốt rồi, Mẫu Đơn tiền bối đang bị các sư thúc sư bá đuổi giết." "..." Đào Nhiên quả thực thua nàng, loại chuyện quan hệ tính mệnh cũng có thể quên. Hắn nói: "Ngươi đi theo ta." Đáng thương Mẫu Đơn bị Hách Uyển quên mất một lúc như vậy, cũng đã bị người Bồng Lai bắt được. Nàng bị pháp khí Bồng Lai thiên la địa võng, đáng thương nằm mọp trên đất, cũng không còn phong tình vạn chủng trước đó nữa. Chưởng môn Bồng Lai nói: "Ngươi là ai? Lẫn vào Bồng Lai có mục đích gì?" Mẫu Đơn kêu oan nói: "Oan uổng a, ta cũng không nghĩ đến Bồng Lai a, là Bồng Lai các ngươi cứ muốn ta tới." "Miệng đầy lời nói dối!" Chưởng môn cả giận nói: "Bồng Lai ta sao có thể có người cứ muốn ma tu như ngươi vào Bồng Lai?" "Thật, ta nói là thật, chưởng môn minh xét a." Mẫu Đơn còn kém chỉ trời thề, nàng nói: "Ta cũng là chưởng môn a, ta là chưởng môn Hợp Hoan Tông, ngươi ngẫm lại xem nà, Hợp Hoan Tông và Bồng Lai không thù không oán, ta tới Bồng Lai có thể có âm mưu gì?" Hợp Hoan Tông?! Mọi người trợn to mắt nhìn Mẫu Đơn, bỗng nhiên liền nhớ lại Tường Vi trước đó đem Bồng Lai làm cho chướng khí mù mịt. Người Hợp Hoan Tông là chuyện gì xảy ra? Thích ở Bồng Lai gây chuyện như vậy sao? Chưởng môn Bồng Lai liền nghi hoặc nói: "Ngươi nói là có người trong Bồng Lai mời ngươi tới Bồng Lai, vậy ngươi nói thử xem, là ai mời ngươi tới? Ngươi lại làm sao tới được?" Lúc này so với thanh bạch của Hách Uyển và Huyền Thanh, đương nhiên là mạng nhỏ của bản thân so ra quan trọng hơn. Mẫu Đơn vào giờ phút này cũng không cố kỵ gì nữa, đang chuẩn bị đem hết thảy mắm muối đều nói ra. Bồng Lai chưởng môn lại nói: "Chờ một chút, chờ lát nữa hẵng nói." Mẫu Đơn: "Hả?" Mọi người: "???" Sau đó dưới con mắt của mọi người, chưởng môn hắn xoay người rời đi... Mọi người nhìn phương hướng chưởng môn rời khỏi, trong lòng mười ngàn cái dấu hỏi. Lúc này còn có chuyện trọng yếu hơn vặn hỏi Mẫu Đơn sao? Có người không nhịn được nói: "Ngươi nói trước, chưởng môn tới ngươi lặp lại lần nữa." Mẫu Đơn tuy rằng mê trai, nhưng mà cũng không ngốc. Nàng biết chưởng môn lúc này đột nhiên rời khỏi, nhất định là Huyền Thanh biết tình huống của nàng, đem chưởng môn kêu đi. Nàng hiện tại cũng không dám nói bậy bạ nữa, ngộ nhỡ chọc giận Huyền Thanh Kiếm Tôn, nàng không muốn thử xem mình có thể chặn được một kiếm của Kiếm Tôn hay không. Chưởng môn cũng đích xác là Đào Nhiên kêu đi, ngay khi Mẫu Đơn dự định đàng hoàng khai hết, hắn nghe được bên tai có người nói: "Chưởng môn, chuyện này không thích hợp tuyên dương." Thanh âm Huyền Thanh hắn đương nhiên quen thuộc, nếu nói cả cái Bồng Lai chưởng môn tín nhiệm nhất người nào, không thể nghi ngờ chính là Huyền Thanh. Vì vậy hắn không nói hai lời, lập tức kêu ngừng Mẫu Đơn. Sau đó theo thanh âm, tìm tới Đào Nhiên. Thấy Đào Nhiên và Hách Uyển cùng nhau chờ mình, chưởng môn nói: "Sư đệ đây là chuyện gì xảy ra? Mẫu Đơn tại sao lại ở Bồng Lai? Nàng là làm sao tiến vào?" Đào Nhiên thở dài, nói: "Chuyện này nói đến đều là lỗi của sư đệ, vẫn là để cho đồ đệ gây chuyện thị phi của ta nói đi." Hách Uyển đứng ở bên cạnh Đào Nhiên, đáng thương rưng rưng đem tiền nhân hậu quả nói ra. Là nàng lo lắng thương tổn của sư phụ, vì vậy gạt tất cả mọi người đi Hợp Hoan Tông ở Nam Hoang tìm Mẫu Đơn tới cùng sư phụ song tu. Là nàng đem Mẫu Đơn giấu trong tay áo dẫn vào, sau đó không trông chừng tốt Mẫu Đơn, để cho Mẫu Đơn bị phát hiện. Về phần trung gian có liên quan Tường Vi, Đào Nhiên trước đó dặn dò qua Hách Uyển, bảo nàng không cần nói ra. Nghe xong chưởng môn Bồng Lai tâm tình phức tạp thật lâu không thể bình tĩnh, cảm giác đầu tiên giống như Đào Nhiên, hắn không nghĩ tới trên đời lại có đồ đệ dẫn mối cho sư phụ. Còn là xa tận Nam Hoang, trải qua gian khổ đi xa như vậy, vào sâu địa bàn ma tu để dẫn mối. Bồng Lai chưởng môn thổn thức nói: "Sư chất à, ngươi nếu ở Nam Hoang xảy ra chuyện gì, người Bồng Lai cũng không kịp cứu ngươi." Hách Uyển cúi đầu hổ thẹn, "Là đệ tử càn rỡ." "Ngươi đây há chỉ là càn rỡ a..." Chưởng môn cảm khái nói: "Lúc sư phụ ngươi lớn bằng ngươi lá gan cũng không to như ngươi." Hách Uyển cúi đầu, một bộ biết sai nhận sai. Đào Nhiên mặt thâm minh đại nghĩa nói: "Nó phạm sai lầm, ta không thể bao che nó, tùy chưởng môn sư huynh xử phạt đi." Chưởng môn cũng cảm thấy chuyện này không thể không xử phạt, nếu không về sau đệ tử Bồng Lai đều tùy tùy tiện tiện chạy tới Nam Hoang, sau đó trong tay áo cất cái ma tu mang về, Bồng Lai còn không rối loạn toàn bộ sao? Chưởng môn nói: "Sư chất, tuy rằng ngươi dụng ý là tốt, nhưng mà sư bá lại không thể không phạt ngươi." Hách Uyển cúi đầu, "Tùy chưởng môn sư bá xử phạt." "Liền phạt ngươi ra Viêm Hoa Động sau núi tu luyện, không đột phá đến Nguyên Anh không cho phép đi ra." "Vâng." Hách Uyển ngoan ngoãn đi Viêm Hoa Động. Đào Nhiên trong lòng mừng thầm, lấy thiên phú của Hách Uyển, tu luyện tới Nguyên Anh là không thành vấn đề. Nhưng mà nàng vừa mới tu luyện tới Kim Đan không bao lâu, muốn tu luyện tới Nguyên Anh vẫn là cần không ít thời gian. Khoảng thời gian này không có nàng quấy rầy, rừng trúc cũng chỉ có mình và Tường Vi, há chẳng phải là... Phi phi phi... Nghĩ gì vậy, bản thân một chút cũng không muốn cùng Tường Vi thế nào thế nào... Hách Uyển đi, Đào Nhiên và chưởng môn nhất thời rơi vào trầm mặc. Đào Nhiên nói: "Sư huynh, sư đệ cho rằng chuyện này quả thực không thích hợp..." "Đệ không cần nói, ta hiểu." Chưởng môn tang thương nói: "Cứ xem như vì mặt mũi Bồng Lai, ta cũng không thể để cho chuyện này tiết lộ ra ngoài a." Đào Nhiên cười khan nói: "Thật là khó xử sư huynh." "Đã quen rồi." Chưởng môn Bồng Lai một bộ nhìn thấu hồng trần nói: "Chưởng môn mà, không phải là làm cái này sao, chỉ có như vậy những người khác trong tông môn mới có thể tử tế tu luyện." Đào Nhiên thật lòng thành ý nói: "Sư huynh thật quá không dễ dàng." "Aiz, bên kia còn có phiền toái đang chờ ta đây này." Chưởng môn trở lại chỗ Mẫu Đơn, có trưởng lão nói: "Ma nữ, chưởng môn trở lại rồi, ngươi còn không nói đi?" Mẫu Đơn tròn mắt nhìn chưởng môn Bồng Lai, chưởng môn Bồng Lai thở dài nói: "Chuyện này là Bồng Lai ta không đúng, Mẫu Đơn chưởng môn chịu ủy khuất rồi." "Không ủy khuất không ủy khuất, giải bỏ hiểu lầm là được." Mẫu đơn nằm mọp trên đất nói: "Chính là không biết thiên la địa võng này..." Chưởng môn nói: "Giải trói cho Mẫu Đơn chưởng môn." Tất cả trưởng lão chấn kinh, "Chưởng môn?" Chưởng môn: "Cởi ra." Mẫu Đơn được lỏng trói, từ dưới đất bò dậy, cười nói: "Còn có việc không? Không có gì ta đi a." Chưởng môn Bồng Lai nói: "Bần đạo tiễn đạo hữu đi." "Không cần không cần." Mẫu Đơn tự đi hai bước, đột nhiên quay đầu, móc ra một quyển sách nhỏ ném cho chưởng môn Bồng Lai, nói: "Đây là song tu tâm pháp chính tông của Hợp Hoan Tông, chính ma hai đường đều có thể dùng, không có bất kỳ tác dụng phụ nào. Hai phái chúng ta cũng coi như giao hảo, cái này coi như là lễ vật ta lần này lên cửa viếng thăm đi." Tất cả mọi người phái Bồng Lai: "..." Lên cửa viếng thăm tặng song tu công pháp, bọn họ vẫn là lần đầu nghe nói, từng người một đều biểu tình thẫn thờ. Sau khi Mẫu Đơn đi, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm quyển sách trên tay chưởng môn. Chưởng môn tằng hắng một cái để giải lúng túng, nói: "Song tu công pháp cũng coi như phương pháp tu luyện đứng đắn, khụ... Chính là thứ Bồng Lai đang khiếm khuyết, cho nên vẫn là bỏ vào Tàng Thư Các đi." "..." Mỗi người có mặt đều tâm tư khác biệt, sao chưởng môn rời khỏi một hồi, chuyện liền biến thành như vậy? Lúc hắn rời khỏi thế gian xảy ra chuyện gì? Người có lòng liền bắt đầu thăm dò, người vô tâm liền bắt đầu chờ người có lòng thăm dò. Không thăm dò không biết, dò một cái sợ hết hồn. Hóa ra trong khoảng thời gian rời đi này, chưởng môn đem Hách Uyển đệ tử duy nhất của Huyền Thanh Kiếm Tôn nhốt vào Viêm Hoa Động, hơn nữa còn nói không tới Nguyên Anh kỳ không cho phép đi ra. Sao đang yên lành lại trừng phạt Hách Uyển như vậy? Mấu chốt là Kiếm Tôn còn không ngăn cản không cầu tình. Vì vậy người phái Bồng Lai bắt đầu đủ loại suy đoán đủ loại bàn luận sôi nổi, phần lớn người đều suy đoán Hách Uyển có liên quan chuyện Mẫu Đơn tiến vào Hợp Hoan Tông. Một nữ hài tử như Hách Uyển có thể có quan hệ gì với chưởng môn Hợp Hoan Tông? Chẳng lẽ... chưởng môn Hợp Hoan Tông mất trí đến mức xuống tay với đối với nữ nhân? Cứ như vậy liền giải thích thông suốt, chưởng môn Hợp Hoan Tông đối Hách Uyển vừa gặp đã yêu, dùng mọi cách quyến rũ Hách Uyển. Hách Uyển đơn thuần không chịu nổi phương pháp song tu hấp dẫn của Hợp Hoan Tông, cuối cùng cùng Mẫu Đơn gì đó gì đó. Hai người như củi khô lửa cháy sét đánh dẫn động địa hỏa, bắt đầu một phát liền không thể thu thập. Vì để có thể luôn luôn cùng người yêu ở một chỗ, chưởng môn Hợp Hoan Tông không để ý nguy hiểm đi theo Hách Uyển vào Bồng Lai. Chuyện sau đó bại lộ, vì bảo trụ Mẫu Đơn, Hách Uyển tự nguyện bại lộ tự mình đi Viêm Hoa Động chịu phạt, chưởng môn Hợp Hoan Tông vì Hách Uyển cống hiến song tu bí thuật của Hợp Hoan Tông cho Bồng Lai... Câu chuyện thập phần hợp tình hợp lý, không ít đệ tử phái Bồng Lai bị câu chuyện mình não bổ ra làm cảm động khóc. Đột nhiên có người nói: "Hợp Hoan Tông không phải là không có phương pháp song tu giữa nữ nhân với nhau sao?" Nhưng mà lập tức hắn liền bị người phun nước miếng đi xuống, người ta là chưởng môn Hợp Hoan Tông, khai sáng một bộ song tu công pháp giữa nữ tử thì đã làm sao? Đào Nhiên trở lại bên trong nhà trúc, Tường Vi nói: "Chuyện giải quyết rồi?" "Ừ." Đào Nhiên nói: "Mẫu Đơn đi rồi, Hách Uyển cũng sẽ không lại tới quấy rầy chúng ta nữa." Tường Vi không nhịn được cười nói: "Vậy ta thì sao, ngươi định xử lý ta như thế nào?" "Cô?" Đào Nhiên nghiêm túc nói: "Phái Bồng Lai gần đây lòng người lo sợ, trước khi sóng gió hoàn toàn yên lặng cô hãy cứ sống ở chỗ này đi." "Nói cách khác, ta tạm thời không cần đi?" Đào Nhiên: "Ừ." ┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
|
Chương 46: Đại lão Hợp Hoan Tông ⑭ Vây là Tường Vi cứ như vậy trộm ở lại Bồng Lai, đối với Tường Vi mà nói, điều này thật sự là một thể nghiệm mới lạ. Bản thân giống như tiểu tức phụ phàm nhân giới ở sau lưng nam nhân nhà mình vụng trộm cùng nam nhân khác làm bậy vậy, khác biệt chính là mình cùng Huyền Thanh đều không có nam nhân hay nữ nhân, giống là ở chỗ mọi người đều phải lén lén lút lút.
Hách Uyển không có ở đây, cả Bồng Lai trên căn bản sẽ không ai đến rừng trúc. Cho dù có người muốn tới, cũng sẽ không trực tiếp xông vào giống như Hách Uyển. Tường Vi và Đào Nhiên liền cùng nhau trôi qua một đoạn thời gian thập phần không thẹn không ngượng, cho đến khi thương thế Đào Nhiên tiến một bước trở nên ác liệt. Chưởng môn Bồng Lai ngồi ở trước mặt Đào Nhiên, trên gương mặt ngay ngắn cứng ngắc đầy sầu khổ, "Sư đệ, khoảng thời gian này thấy đệ khí sắc không tệ, nguyên tưởng rằng thương thế đã chuyển biến tốt, không nghĩ tới..." "Không nghĩ tới vẫn trở nên ác liệt." Đào Nhiên biểu tình thập phần dửng dưng nói: "Thương thế ta ta biết, chưởng môn không cần lo lắng." Chưởng môn làm sao có thể không lo lắng, không nói Huyền Thanh là nhân tài xuất sắc nhất mấy ngàn năm qua của Bồng Lai, chỉ bằng vào quan hệ bọn họ là sư huynh đệ, chưởng môn cũng không khả năng không quan tâm. Hắn còn nhớ thời điểm Huyền Thanh mới nhập môn chỉ là một tiểu đậu đinh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm đầy vẻ nghiêm túc, mỗi lần thấy Huyền Thanh hắn liền buồn cười, sau đó sắc mặt Huyền Thanh liền càng ngày càng nghiêm túc. Cho đến khi hắn trưởng thành, biểu tình nghiêm túc kia mới khớp một chút với khí chất của hắn. Chưởng môn hoài cảm nói: "Sư đệ, ta cảm thấy hình như đệ gần đây thay đổi rồi." Hm? Mình bại lộ rồi sao? Đào Nhiên thầm nói mình không phải chỉ ở trước mặt Tường Vi và Hách Uyển hủy hình tượng thôi sao, sao mà chưởng môn cũng nhìn ra? "Có thể đệ tự mình không có cảm giác, nhưng mà ta nhìn ra, ánh mắt đệ so với trước kia nhu hòa hơn nhiều." Chưởng môn thở dài nói: "Là bởi vì bị thương sao?" Đào Nhiên suy nghĩ một chút nói: "Trước kia một lòng nghĩ cầu đạo phi thăng, bây giờ sợ là không có cơ hội này nữa, ta cần gì phải tiếp tục ràng buộc bản thân?" Nói cũng phải, chưởng môn nội tâm thương cảm, cơ hồ sắp rơi lệ. Tuy nói người tu luyện hẳn không quá xem trọng sinh tử, nhưng mà người không phải cỏ cây, hắn làm sao có thể đối với chuyện sư đệ chết không chút cảm giác nào? Đào Nhiên cũng ưu sầu trong lòng, thương tổn này của hắn hệ thống đã nghiệm chứng qua, không trị hết. Vốn dĩ hắn cũng muốn lợi dụng thương tổn sớm một chút rời thế giới này, bất đắc dĩ Tường Vi nàng không ra bài theo lẽ thường, hai người vẫn là liên hệ quan hệ. Trong lòng Đào Nhiên liền không dễ chịu, hắn sợ sau khi mình đi, Tường Vi một người cô đơn. Loại ý nghĩ này kỳ thực rất buồn cười, nhiều năm như vậy không có mình Tường Vi cũng qua được, một tu sĩ tu luyện nhiều năm như nàng rời khỏi người nào đó còn sợ không thể qua ngày sao? Nhưng mà Đào Nhiên chính là khó chịu, đây có lẽ là thứ duy nhất còn đọng lại từ những ngày làm nữ nhân trong lòng hắn. Sau khi chưởng môn rời khỏi, Tường Vi đi ra, nàng ngồi ở bên cạnh Đào Nhiên tựa vào trên người hắn nói: "Hôm nay ngươi đột nhiên hộc máu, dọa ta sợ phát khiếp." Đào Nhiên vốn dĩ muốn an ủi nàng, đến khóe miệng lại trở thành, "Hộc máu có cái gì đáng sợ, cô cũng không phải chưa từng nhìn thấy người hộc máu." "Bởi vì người hộc máu là ngươi a, nếu là người khác đừng nói hộc máu, có là chết cũng không liên quan ta." Tường Vi có chút rầu rĩ nói: "Những ngày qua ta ở Bồng Lai, mỗi ngày đều cùng ngươi song tu chữa thương, thương thế kia sao lại không tốt lên được chứ?" "Một kích toàn lực của Vạn Hồn Phiên, ta lại không chút phòng bị nào, đã tổn thương tới căn bản, làm sao dễ dàng khỏi như vậy." Tường Vi ngày ngày cùng Đào Nhiên song tu, đối tình huống của Đào Nhiên hiểu rõ vô cùng. Loại cảm giác này nói như thế nào đây, nàng thật vất vả tìm được người mình thích, vừa khéo đối phương hình như cũng không ghét mình, nguyên tưởng rằng tiếp theo chính là mỗi ngày triền miên chàng chàng thiếp thiếp, lại đột nhiên biết được đối phương thân mắc bệnh nan y không trị hết. Tường Vi làm sao có thể không buồn bã, chỉ là nàng không biểu hiện ra mà thôi. Thân là trưởng lão Hợp Hoan Tông, một tu sĩ đã tu luyện mấy trăm năm, nàng nếu còn giống như nữ tử người phàm khóc sướt mướt như vậy thì thật mất thể diện. Nàng tựa vào trên bả vai Đào Nhiên, nội tâm thập phần mờ mịt, hỏi: "Ngươi định làm thế nào?" Đào Nhiên: "Hả?" "Thương tổn của ngươi, ngươi muốn làm sao?" Tường Vi nói: "Ngươi có biện pháp gì không?" Từ góc độ này của Đào Nhiên vừa vặn chỉ thấy đỉnh đầu Tường Vi, hắn không nhìn thấy biểu tình của Tường Vi, nghe ngữ khí Tường Vi coi như bình tĩnh, liền cho rằng nàng không phải đặc biệt lưu tâm. Đào Nhiên liền nói: "Sinh tử có mệnh, tu luyện nhiều năm ta đã sớm thông suốt." "..." Tường Vi động một chút nói: "Cái gọi là tu luyện, không phải là cầu đạo trường sinh sao, ngươi sao không nghĩ cứu vãn một chút?" Thành thật mà nói không nghĩ lắm... Đào Nhiên lảng sang chuyện khác: "Chuyện này không có gì đáng nói, không bằng cô kể một chút chuyện lý thú ở Nam Hoang đi, chính đạo bên này rất nhàm chán." Tường Vi đổi một tư thế, nội tâm phiền não, nàng nói: "Còn có tâm tư nghe kể chuyện, bộ dáng này của ngươi là đang tự cam sa đọa sao? Ngươi có nghĩ đến khi ngươi chết, đồ đệ ngươi làm sao bây giờ hay không?" Còn có ta thì sao? "Có Bồng Lai ở đây, nó sẽ qua rất tốt." Đào Nhiên buồn cười nói: "Lời này của cô, cứ như bây giờ ta sốt ruột một chút, ta liền sẽ không sao vậy." Tường Vi tức giận, nàng đứng lên nổi giận đùng đùng ra khỏi rừng trúc. Đào Nhiên ở phía sau kêu: "Cô đi đâu? Đừng để bị người phát hiện!" Tường Vi không phải là Mẫu Đơn, nàng nếu đã có thể lặng lẽ lẻn vào Bồng Lai, tự nhiên cũng có thể đi mà không bị phát hiện. Nàng tìm tới Viêm Hoa Động, Hách Uyển còn ở bên trong chịu phạt. Hách Uyển hôm nay tâm tình rất tốt, bởi vì nàng vừa rồi đột phá đến Kim Đan trung kỳ, cứ theo đà này nàng rất nhanh liền có thể đột phá đến Nguyên Anh kỳ ra ngoài gặp sư phụ. Viêm Hoa Động sở dĩ gọi là Viêm Hoa Động, là bởi vì cái động này trước kia là một mỏ quặng hệ hỏa, đến nay bên trong vẫn vô cùng nóng bức. Tường Vi lặng lẽ lẻn vào, sau đó liền bị trận pháp ngăn cản. Trận pháp này kỳ thực nát vô cùng, nhưng mà Tường Vi cũng không dám phá, bởi vì trận pháp biến mất người Bồng Lai sẽ cảm giác được. Tường Vi liền ở cửa hang nhìn vào trong, bên trong đỏ au một mảnh, trên vách động còn có kết tinh màu đỏ. Nhìn hồi lâu không thấy Hách Uyển, Tường Vi liền hướng về bên trong kêu: "Hách Uyển! Hách Uyển!" Kêu nửa ngày, ngay ở thời điểm Tường Vi muốn buông tha, một đệ tử Bồng Lai hình dáng tiều tụy xuất hiện ở cửa hang, cách trận pháp nhìn Tường Vi, kỳ quái nói: "Y? Cô là ai, tại sao ta chưa từng thấy cô?" Tường Vi thầm nghĩ không tốt, bị người phát hiện rồi, làm sao bây giờ, chẳng lẽ không thể không rời khỏi Bồng Lai rồi sao? Đệ tử kia nhìn Tường Vi một hồi, bỗng nhiên cả kinh nói: "Cô là ma tu?" Tường Vi lòng nghĩ có nên giết chết hắn hay không? Nhưng mà không được a, làm sao có thể giết chết người Bồng Lai? Huyền Thanh sẽ tức giận. Ở thời điểm nàng còn đang xoắn xuýt, đệ tử kia bỗng nhiên nói: "Cô là của Hợp Hoan Tông?" Tường Vi: "Ngươi làm sao biết?" "Cô đến tìm Hách Uyển sư muội?" Tường Vi: "Ngươi nghe rồi sao?" "Đúng vậy." Đệ tử kia kích động mặt đỏ bừng nói: "Cô là Mẫu Đơn chưởng môn phái tới tìm Hách Uyển sư muội đúng không?" Tường Vi: "???" "Từ thái độ của cô là ta biết đáp án rồi." Đệ tử kích động nói: "Chuyện tình giữa chưởng môn quý phái và Hách Uyển sư muội ta đã nghe nói qua, ta rất cảm động. Người thật sự yêu nhau hẳn là không nên bị giới tính và môn phái ngăn trở, ta nguyện ý trợ giúp các người." Tường Vi: "..." Người Bồng Lai có phải đầu óc đều có vấn đề? Tuy rằng rất mờ mịt, nhưng mà Tường Vi vẫn nói: "Ngươi nói là ngươi nguyện ý để ta đi vào tìm Hách Uyển?" "Không được đâu, trận pháp này ta mở không ra." Đệ tử thành thật nói. Tường Vi: "..." Vậy ngươi lải nhải nửa ngày là vì cái gì? Đệ tử mặt kích động nói: "Nhưng mà ta có thể giúp ngươi gọi Hách Uyển sư muội ra." "Không cần nói nữa." Tường Vi nói: "Tuy ta không nhận thức ngươi, nhưng mà ta cảm ơn ngươi." Đệ tử kia xoay người chạy vào, chỉ chốc lát sau Hách Uyển liền đi ra. Ở Viêm Hoa Động đã rất lâu, nhưng tinh thần Hách Uyển vẫn còn rất tốt. Thấy Tường Vi, Hách Uyển một trận kích động nhìn chung quanh nói: "Cô tới rồi? Sư phụ ta tới sao?" "Không có." Tường Vi nói: "Ta tìm ngươi có chuyện." Hách Uyển: "Sư phụ ta thế nào rồi? Hai người có thường xuyên song tu không? Thương tổn của sư phụ có tốt hơn hay không?" "Chúng ta ngày ngày đều song tu..." Tường Vi: "Ta hôm nay tới tìm ngươi chính là vì thương tổn của hắn." Hách Uyển đột nhiên an tĩnh lại, hỏi: "Sư phụ thương thế tăng thêm phải không?" Tường Vi gật đầu một cái, "Ừ." "Song tu cũng vô ích sao?" Hách Uyển lập tức liền hốc mắt ửng đỏ, "Sư phụ thương tổn không lành được sao?" Tường Vi không nhìn được nhất là tiểu cô nương khóc sướt mướt, cách trận pháp nàng cũng không thể động thủ, nàng nói: "Ngươi có thể đi ra không?" "Ta không ra được." Hách Uyển khóc lóc nói: "Chỉ có đột phá đến Nguyên Anh kỳ mới có thể ra ngoài." Tường Vi chỉ có thể nói: "Ngươi trước đó từng nói, chưởng môn Bồng Lai từng chữa trị cho Huyền Thanh, hắn nói chỉ có cái gì mới có thể trị khỏi thương tổn của Huyền Thanh?" "Phù Tang Mộc." Hách Uyển nói: "Chỉ có Phù Tang Mộc mới có thể trị, nhưng mà Phù Tang Mộc chỉ là đồ vật trong truyền thuyết, căn bản không tìm được." Tường Vi không phải là Hách Uyển, thời điểm nàng ở Nam Hoang từng nghe nói không ít bí cảnh, những thứ bí cảnh này đều chưa có ai đi qua, bất quá nghe nói bên trong có không ít bảo vật trong truyền thuyết. Có thể truyền tin về để Mẫu Đơn lưu ý một chút, hỏi thăm xem bí cảnh nào có thể sẽ có Phù Tang Mộc. Tường Vi nghĩ vậy, liền nói với Hách Uyển: "Ngươi không nên gấp gáp, Phù Tang Mộc chưa chắc đã không tìm được, ta và sư phụ ngươi sẽ tận lực tìm." "Ừ." Hách Uyển nước mắt lưng tròng gật đầu. Sau khi Tường Vi đi, Hách Uyển lau nước mắt vào trong động, trên đường gặp người đệ tử vừa rồi kia. Người đệ tử kia thấy Hách Uyển đang khóc, liền nói: "Sư muội cần gì phải buồn, nàng chịu phái người đến xem muội, liền chứng tỏ trong lòng có muội. Muội hiện tại phải làm chính là chuyên tâm tu luyện, đợi đến khi đạt tới độ cao của sư phụ muội, ai còn có thể ngăn trở các người ở bên nhau?" Hách Uyển: "???" Tường Vi trở lại rừng trúc liền truyền tin cho Mẫu Đơn ở Nam Hoang, để cho nàng lưu ý tin tức Phù Tang Cổ Mộc. Nàng trở lại bên cạnh Đào Nhiên, thấy Đào Nhiên thập phần nhàm chán nhìn sách. Nàng nói: "Gần đây cũng không nghe ngươi đánh đàn." "Cô muốn nghe không?" Đào Nhiên lấy ra đàn cổ nói: "Muốn nghe, ta liền đàn cho nghe." ┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
|
Chương 47: Đại lão Hợp Hoan Tông ⑮ Đào Nhiên tay đặt ở dây đàn, bắt đầu khảy đàn cho Tường Vi. Tường Vi đi tới, tựa vào trên bả vai hắn. Nàng nghe một hồi, khúc này Huyền Thanh đã từng đàn cho nàng, ở thời điểm ban đầu lúc nàng vẫn là tù nhân, khúc Huyền Thanh đàn nghe nói là một khúc nhạc dung tục của phàm nhân giới. Rất êm tai, nàng vẫn luôn cảm thấy thứ gì mình thích là được, cái gì dung tục cao nhã căn bản không quan trọng.
Một khúc hoàn tất, Tường Vi nói: "Thương tổn của ngươi, chưởng môn có nói có biện pháp gì không?" Đúng là có một phương pháp trong truyền thuyết, Đào Nhiên không muốn nói, liền nói: "Không có biện pháp, chỉ có thể xem chính mình." Tường Vi rất không thể hiểu được Đào Nhiên, nàng cảm thấy cho dù không phải tu sĩ mà chỉ là một người bình thường, vì để giữ mệnh cũng nên liều một phen. Huyền Thanh nhìn giống như hoàn toàn không đem mạng mình coi là gì, Tường Vi nói: "Ngươi đừng có gạt ta, chưởng môn rõ ràng đã nói Phù Tang Mộc có thể trị thương tổn của ngươi." Đào Nhiên dừng tay một chút, sau đó đem đàn để qua một bên nói: "Cô thật tin tưởng trên đời có Phù Tang Mộc sao?" "Tin, tại sao không tin?" Tường Vi nhìn Đào Nhiên nói: "Chỉ cần là đồ vật có thể cứu ngươi, ta đều tin." Đào Nhiên nhìn Tường Vi, trong lòng đột nhiên có chút sợ hãi. Bộ dáng Tường Vi giống như là động chân tình, như vậy thì không tốt. Ngộ nhỡ mình đi rồi nàng không chịu nổi đả kích mà hắc hóa, nhiệm vụ của mình không phải thất bại sao? "Cô đừng như vậy." Đào Nhiên nói: "Chúng ta chẳng qua là qua lại thông thường, cô thật không cần đối với ta như vậy." "Qua lại thông thường?" Tường Vi mặt không tưởng tượng nổi nói: "Qua lại thông thường sẽ qua lại ở trên giường sao?" Từ trước xem tiểu thuyết, khi trong nam nữ chính có một bên phải chết, luôn sẽ dùng tuyệt tình ép bên kia bỏ đi. Đào Nhiên vẫn luôn cảm thấy loại tình tiết này vô cùng ngu đần, nhưng mà hắn hôm nay bỗng nhiên cũng muốn ngu đần lên rồi, đối với Tường Vi mà nói người mình yêu chết so với người mình ghét chết, kết quả hoàn toàn khác biệt. Hệ thống Tiểu Mỹ nói: "Ký chủ, bây giờ xuất hiện một vấn đề khó khăn, nếu như ngươi chết như vậy, Tường Vi 80% sẽ hắc hóa." Giờ thì thật là mệt tâm, không chỉ là vì nhiệm vụ, cho dù là vì bản thân Tường Vi, Đào Nhiên cũng không hy vọng nàng hắc hóa. Ở trong loại thế giới này, nữ phụ ác độc một khi hắc hóa, thì không thể có kết cục tốt. Đào Nhiên hạ nhẫn tâm đáp lời Tường Vi nói: "Chẳng lẽ không đúng sao? Người Hợp Hoan Tông không phải đều qua lại với người khác như vậy sao." Những lời này giống như độc châm đâm vào trong lòng Tường Vi, Tường Vi trong nháy mắt mặt đều vặn vẹo. Nàng có chút mất khống chế nói: "Ngươi cho là ta giống như bọn họ sao? Trước ngươi ta chưa từng cùng bất kỳ ai song tu." "Đó là bởi vì không có cơ hội." Đào Nhiên cúi đầu nhìn ngón tay mình nói: "Cô không phải thích Ma Đế sao?" Sống chung với nhau lâu như vậy, hai người không nói là tâm ý tương thông, nhưng cũng coi như hiểu lòng không nói. Tường Vi cho rằng Huyền Thanh đối với nàng là khác biệt, nếu không hắn sẽ không lưu lại bản thân, hôm nay đột nhiên nghe hắn nói lời như vậy, không biết sao Tường Vi lại cảm thấy đây mới là lời thật lòng của Huyền Thanh. Một cao nhân chính đạo đối đãi một ma tu như thế nào? Hắn luôn luôn ghét bỏ mình, Tường Vi lòng nghĩ, hắn ghét bỏ mình là người Hợp Hoan Tông, càng ghét bỏ mình là một ma tu. Tường Vi nhắm hai mắt lại, cuối cùng hỏi: "Ngươi... trong lòng một chút cũng không có ta sao?" Đào Nhiên không lên tiếng, rũ thấp mắt, ngón tay nhẹ nhàng kích thích dây đàn. Hệ thống nhìn lo lắng, "Ký chủ, ngươi như vậy thật là rất tra nam." Tường Vi hít sâu một cái, hung hãn trợn mắt nhìn Đào Nhiên nói: "Được, trong lòng ngươi đã không có ta, ta cũng không hiếm lạ gì ngươi, từ đây... cứ coi như ngươi là đồng bạn song tu thứ nhất của ta đi." Tường Vi xông ra ngoài, khí tức không che giấu chút nào, trong nháy mắt người Bồng Lai đều bị kinh động. Rất nhiều tu sĩ vèo vèo bay ra ngoài, ở trên biển truy kích Tường Vi. Đào Nhiên duy trì tư thế khảy đàn, tự lẩm bẩm: "Ta tra nam? Ngươi ngược lại cho ta một lựa chọn không tra xem a. Lần sau lại để cho ta vào loại thế giới này, ta không làm." Tiểu Mỹ ôm thân thể tròn vo của mình, ký chủ một lời không hợp liền dùng không làm tới uy hiếp nó, nó thật mệt lòng a. Tường Vi phi độn tốc độ cực nhanh, người Bồng Lai đuổi đến biên giới Nam Hoang liền không đuổi theo nữa. Mọi người xa xa nhìn bóng lưng của người kia có chút giống như Tường Vi của Hợp Hoan Tông, vì vậy lập tức trở về tông môn lôi Hách Uyển từ Viêm Hoa Động ra. Hách Uyển còn không biết phát sinh cái gì, có chút vui vẻ nói: "Là muốn để ta ra ngoài trước thời hạn sao?" "Trước thời hạn ra ngoài ngươi đừng có nghĩ đến nữa, ta hỏi ngươi, Hợp Hoan Tông Tường Vi có phải tới tìm ngươi?" Hách Uyển trợn to hai mắt, kinh khủng nhìn mọi người, thầm nghĩ chuyện sư phụ cùng Tường Vi tiền bối ngày ngày song tu bại lộ rồi? Nhìn biểu tình của Hách Uyển, mọi người liền hiểu rõ rồi, "Nàng đến tìm ngươi làm gì?" Vì để không bán ra sư phụ, Hách Uyển bụm lỗ tai xoay người chạy vào trong Viêm Hoa Động, "Căn bản không có song tu! Nàng nói dối đó, căn bản không có song tu..." Mọi người đờ đẫn nhìn Hách Uyển vọt vào trong, bị quan hệ phức tạp giữa nàng và Mẫu Đơn còn có Tường Vi làm cho khiếp sợ. Không phải nói Mẫu Đơn cùng Hách Uyển có một chân sao, sao bây giờ Tường Vi cũng cùng nàng song tu không song tu gì ở đây? "Này..." Một trưởng lão trong đó vỗ đùi nói: "Đây gọi là chuyện gì a?" "Không được, nhất định phải hỏi rõ." Bọn họ đi vào trong Viêm Hoa Động, chưa được hai bước liền bị một đệ tử hình dáng tiều tụy ngăn lại, "Các vị sư thúc sư bá, các người không cần ép Hách Uyển sư muội nữa." "Ngươi là ai?" "Ta là ai không quan trọng." Đệ tử kia nói: "Quan trọng chính là Hách Uyển sư muội cũng không làm ra bất kỳ chuyện gì bất lợi cho tông môn, nàng chỉ là yêu sai người mà thôi. Hỏi thế gian tình là vật gì, mà khiến người muốn sống muốn chết. Hách Uyển sư muội cũng không muốn như vậy, nàng cũng rất thống khổ, các người lại không thể tha thứ nàng một chút sao?" Mọi người: "..." Tường Vi thương tâm muốn chết trở lại Hợp Hoan Tông, nghe nói nàng trở lại rồi, chưởng môn tìm được nàng nói: "Ngươi cuối cùng chịu trở lại rồi, tư vị Huyền Thanh hắn tuyệt đến như vậy? Đến mức ngay cả tông môn ngươi cũng không cần?" Tường Vi: "Đừng có ở trước mặt ta nhắc đến hắn." "Yo, thật có tình thú nha." Mẫu đơn nói: "Ngay cả nháo gây gổ cũng có nữa, qua mấy ngày có phải là có thể nhìn thấy Huyền Thanh Kiếm Tôn đại náo Hợp Hoan Tông, vượt quan giận dữ vì hồng nhan, chỉ để đoạt lại Tiểu Tường Vi?" Tường Vi lạnh mặt nói: "Ta nói, không được nhắc lại hắn, ta gặp lại hắn nhất định sẽ giết hắn." Mẫu Đơn lúc này mới phát giác không đúng, nàng hỏi: "Làm sao vậy? Nguyên bản không phải đang êm đẹp sao." "Là ta si tâm vọng tưởng, lại muốn với cao Huyền Thanh Kiếm Tôn..." Tường Vi cười lạnh nói: "Chính đạo không một thứ gì tốt." Nghe nàng nói, trong lòng Mẫu Đơn có chút suy đoán, nhưng nàng cuối cùng không tận mắt nhìn thấy, cũng không dám đoán bậy bạ thêm. Chỉ có thể nói sang chuyện khác: "Ngươi nhờ ta hỏi thăm, chuyện liên quan tới Phù Tang Mộc, có tin tức rồi." Tường Vi trong nháy mắt an tĩnh lại, Mẫu Đơn nói: "Trong Thập Vạn Đại Sơn, có một bí cảnh. Bởi vì yêu thú hoành hành chung quanh, cho nên nhiều năm qua không ai dám đi, nghe nói có người ở cổ tịch tra được, bên trong khả năng có Phù Tang Mộc." Tường Vi đang ngồi yên lặng, Mẫu Đơn nói: "Ngươi hỏi thăm Phù Tang Mộc làm gì? Vật này là vật chí dương, cũng không có ích lợi gì với ngươi. " Tường Vi không nói gì, nàng nhớ ngày đó ở bên bờ biển, Ma Đế dẫn người khí thế ào ạt giết tới. Chưởng môn Bồng Lai muốn giết nàng tráng thanh thế, là người kia ngăn ở trước mặt nàng, nguyện lấy sức mình ngăn lại ma tu, chỉ cầu đổi nàng một mệnh. Bản thân có lẽ chính là luân hãm vào lúc đó, từ khi ra đời đến nay, trôi qua mấy trăm năm tuế nguyệt, trước nay chưa từng có ai ngăn ở trước người mình giống như hắn. Chỉ tiếc bản thân vận khí không tốt, mấy trăm năm trước đã làm ma tu, kiếp này cùng hắn không có duyên phận. Tường Vi đem sợi tóc bên gò má vén đến sau tai, nói: "Vì trả nợ, một mệnh hoàn một mệnh." Mẫu Đơn: "Ngươi..." Ở chỗ sâu bên trong Thập Van Đại Sơn, trong một sơn động âm u, mấy ma tu hướng về một người cung kính nói: "Đế quân, tin tức đã thả ra." Người kia gầy giơ xương, một đầu tóc đen tùy ý xõa, hắn nói: "Ngươi xác định chỉ có Huyền Thanh mới muốn Phù Tang Mộc?" "Xác định a, Huyền Thanh hắn trúng một kích toàn lực của Vạn Hồn Phiên, trừ Phù Tang Mộc không có thuốc chữa. Hơn nữa trừ hắn ra, ai lại nhàn rỗi vô sự đi tìm thứ như vậy?" Người gầy trơ xương kia chính là Ma Đế mất tích đã lâu, một đôi tròng mắt tựa như lộ ra huyết quang, "Nhưng mà hỏi thăm Phù Tang Mộc, là người Hợp Hoan Tông." "Mẫu Đơn và Tường Vi của Hợp Hoan Tông đều cùng tiểu tiện nhân phái Bồng Lai kia quan hệ không minh bạch, sư phụ của tiện nhân gặp nạn, các nàng làm sao sẽ làm như không thấy được?" Ma Đế hung hãn bóp nát nắm tay ghế ngồi, mình ban đầu yêu nàng như vậy, vì nàng làm nhiều như vậy nàng đều xem như không thấy. Nguyên tưởng rằng nàng chỉ là thống hận ma tu, ai từng nghĩ trong nháy mắt nàng liền cùng hai nữ ma tu cùng một chỗ, đây coi như cái gì? Bản thân còn không bằng hai nữ nhân sao? "Không chỉ là Huyền Thanh." Ma Đế nói: "Người Hợp Hoan Tông cũng phải chết." Hắn liều mạng kéo, kéo thân thể tàn bại kéo dài hơi tàn, chính là vì để nhìn những kẻ phản bội hắn tổn hại hắn đi chết. Nếu không cho dù hắn chết, cũng sẽ không được yên nghỉ. Tường Vi chuẩn bị xong đồ đạc liền lên đường, Mẫu Đơn nói: "Ngươi xác định tự mình đi sao? Ngộ nhỡ gặp phải nguy hiểm làm sao bây giờ?" "Ta sẽ cẩn thận." Tường Vi nói: "Nguy hiểm mà đông người có thể giải quyết chẳng qua chỉ là chút yêu thú, nếu ở bí cảnh gặp phải nguy hiểm gì không giải quyết được, nhiều người đi nữa cũng như nhau." Tường Vi còn nghĩ nói thêm gì, sau đó nghĩ nếu như có thể chết ở bí cảnh cũng không tệ. Mình chết đi, người kia cũng không còn sống lâu. Thời điểm hai người còn sống dây dưa nhau, sau khi chết nói không chừng cũng có thể gặp được, nếu có kiếp sau cho dù làm một người bình thường nàng cũng không muốn tiếp tục làm ma tu nữa, làm ma tu quá khổ rồi. Tường Vi khăng khăng làm theo ý mình, Mẫu Đơn tuy là chưởng môn cũng không có cách nào. Nàng nói: "Cẩn thận một chút, sớm trở lại, ngươi không ở tông môn ta ngay cả một người nói chuyện cũng không có." Tường Vi xoay người đi, tại chỗ biến mất. Ánh sáng mặt trời chiếu ở địa phương nàng vừa đứng, một chút bóng mờ cũng không có. Mẫu Đơn không biết nàng tại sao cố chấp với Phù Tang Mộc như vậy, nghĩ chắc hẳn có liên quan với người xa ở Bồng Lai kia. Đều nói ma tu xảo quyệt âm ngoan, kỳ thực có lúc tu sĩ chính đạo tuyệt tình mới thật đáng sợ. ┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
|