Nữ Phụ Ác Độc Cười Với Ta
|
|
Chương 103: Lão gia gia của ta ⑲ Sáng sớm hôm sau chưởng môn ra hậu sơn tìm Đào Nhiên, chủ yếu nhất là ngày hôm qua trạng thái của Tống Linh Ngọc lúc trở về làm hắn không yên tâm. Vốn cho rằng Tống Linh Ngọc trở về động phủ của nàng, nhưng sáng sớm mới biết Tống Linh Ngọc là trở lại hậu sơn. Một đệ tử uống rượu say còn có ý với tổ sư một mình trở lại hậu sơn như vậy, ai biết sẽ xảy ra cái gì? Vì vậy chưởng môn nghĩ cũng không nghĩ, liền trước tiên chạy đến hậu sơn. Tống Linh Ngọc nói thế nào đi nữa cũng là đồ đệ của mình không phải sao, nếu không cẩn thận bị tổ sư một tát đập chết, trong lòng người sư phụ này khẳng định cũng không chịu nổi. Sau khi chưởng môn đi ra sau núi, đứng ở ngoài cửa nhà gỗ Đào Nhiên cầu kiến, "Đệ tử cầu kiến tổ sư." Kêu nửa ngày không có động tĩnh, trong lòng chưởng môn cảm thấy có chút không đúng, dùng thần thức đảo qua, phát hiện Đào Nhiên không ở đây. Tổ sư có thể đi đâu? Không nói một tiếng đã đi. Bất quá còn may, chưởng môn cảm thấy Tống Linh Ngọc ở ngay phòng bên cạnh. Hơn nữa Tống Linh Ngọc khí huyết thịnh vượng, một chút nguy hiểm tính mạng cũng không có. Xem ra nàng vận khí tốt, tối hôm qua không làm chuyện gì xúc phạm tổ sư. Chưởng môn ở trước cửa phòng Tống Linh Ngọc thì không để ý nhiều như vậy, hắn nói: "Linh Ngọc, thầy tiến vào a." Tống Linh Ngọc lúc này mới nghe được thanh âm chầm chậm tỉnh lại, vừa tỉnh lại đầu óc còn không rõ ràng lắm, nghe sư phụ muốn vào tìm nàng, nàng liền đáp một tiếng. Chưởng môn nghe Tống Linh Ngọc ứng tiếng, cũng không nghĩ nhiều, tức thì đẩy cửa tiến vào. Tống Linh Ngọc coi như đầu óc không tỉnh táo cũng biết không thể nằm gặp sư phụ, nàng liền chuẩn bị dậy. Nhưng hai cái tay không biết xảy ra chuyện gì bị trói với nhau, nàng sơ ý một cái liền té xuống giường. Một màn này vừa lúc bị chưởng môn đẩy cửa tiến vào nhìn cái chính diện, chưởng môn lập tức liền sửng sốt. "Linh Ngọc?" Chưởng môn đang chuẩn bị đi đỡ Tống Linh Ngọc. Song vào lúc này đột nhiên nhận ra được thắt lưng buộc hai tay Tống Linh Ngọc, hắn tức thì trong đầu nổ cái bùm, ngàn năm qua lần đầu tiên thất thố. Lại nhìn bộ dáng Tống Linh Ngọc, môi sưng đỏ, quần áo xốc xếch, một đầu tóc đen bù xù. Ngay cả trên giường này cũng hỗn loạn không chịu nổi, không thể không để cho người nghĩ sai. Tống Linh Ngọc còn đang kỳ quái, sao tay mình lại bị buộc lại? Ý, cái đai lưng này không phải của tổ sư sao? Tống Linh Ngọc liền không nhịn được nhớ lại xem tối hôm qua xảy ra cái gì, từ khi nàng là tu sĩ Trúc Cơ, không có khả năng xuất hiện loại chuyện trí nhớ đứt đoạn nữa. Cho nên nàng nghĩ một chút, liền nhớ lại toàn bộ đầu đuôi tối hôm qua xảy ra cái gì. Sắc mặt Tống Linh Ngọc trong nháy mắt trở nên dị thường xuất sắc, đủ loại biến ảo khó lường, cuối cùng dừng lại ở đỏ như máu. Nhìn bộ dáng này của Tống Linh Ngọc, chưởng môn càng thêm tin chắc suy đoán của bản thân. Chuyện tổ sư hắn hẳn là không nên quản, nhưng mà Tống Linh Ngọc là đệ tử mình a. Nhìn bộ dáng Tống Linh Ngọc, tay bị trói, dáng vẻ chật vật, hóa ra tổ sư hắn thích chơi trò này? "Linh Ngọc nha." Chưởng môn ngữ khí phức tạp nói: "Con..." Tống Linh Ngọc lúc này hối tím cả ruột, bản thân lại dám làm loại chuyện đó với tổ sư. Vừa nghĩ tới tối hôm qua mình không biết ăn gan hùm mật gấu gì, lại đem tay tổ sư giữ trên ngực mình. Nàng liền không nhịn được che mặt, không mặt mũi gặp người. "Sư phụ." Tống Linh Ngọc che mặt nói: "Sư phụ ra ngoài trước đi, đệ tử không mặt mũi gặp người nữa." Hả? Không mặt mũi gặp người? Trong lòng chưởng môn một trận sóng gió kinh hoàng, chẳng lẽ đồ đệ nàng không muốn, là tổ sư cưỡng bách? Tưởng tượng như vậy thì hình như đúng là như vậy, nếu không phải cưỡng bách tại sao phải trói tay? Nếu không phải làm loại chuyện đó, tại sao phải dùng thắt lưng trói tay? Thắt lưng của một nam nhân sẽ xuất hiện trên tay một nữ nhân dưới tình huống nào? Chưởng môn trong lòng run rẩy, không nhịn được nói: "Đồ đệ, con có khỏe không?" Tống Linh Ngọc nghĩ mình gấp gáp như thế, tổ sư có thể vì vậy mà ghét mình hay không. Càng nghĩ càng khó chịu, Tống Linh Ngọc khàn giọng nói: "Đệ tử không khỏe a, sư phụ người ra ngoài trước đi." Chưởng môn thở dài một tiếng, đẩy cửa đi ra ngoài. Bất quá hắn cũng không đi xa, chỉ đứng ở ngoài cửa, hắn còn có việc chưa hỏi rõ ràng. Tống Linh Ngọc đầu tiên là cởi thắt lưng trói tay ra, lại cầm quần áo thu xếp gọn. Sau khi nghĩ kỹ lưỡng chuyện tối hôm qua, nàng liền đưa tay sờ môi một cái. Tối hôm qua tổ sư hôn ta, tổ sư hôn thật là bá đạo a. Ai nha, tổ sư thật là, đến cái loại thời điểm đó lại vẫn nhịn được. Nhân vật chính trong tiểu thuyết dưới tình huống này, không phải là không nói hai lời trực tiếp ngủ sao. Tống Linh Ngọc còn ở bên trong xoắn xuýt, Đào Nhiên trở về. Bởi vì đạo bào màu trắng thiếu thắt lưng, hắn liền đổi một thân đạo bào lam nhạt, vừa trở lại liền nhìn thấy chưởng môn đứng ở trước cửa phòng Tống Linh Ngọc mặt mày ủ dột. Đào Nhiên liền nói: "Có chuyện gì không?" Chưởng môn nhìn Đào Nhiên, tổ sư hắn tu vi cao thâm, cả người xem ra cũng là bộ dáng nhất phái cao nhân khí chất thanh lãnh. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, hắn thật không tin tưởng tổ sư sẽ là người làm ra loại chuyện này. Chưởng môn không dám nói rõ, chỉ có thể nói mịt mờ chút, hắn nói: "Tổ sư, đệ tử đến xem đồ đệ không ra hồn này của mình." "À." Đào Nhiên nói: "Nàng tỉnh rồi hả, cảm giác thế nào?" Đào Nhiên chỉ là đơn thuần quan tâm một chút Tống Linh Ngọc say rượu mà thôi, chưởng môn lại hiểu thành ý khác, hắn ngoan ngoãn nói: "Nàng cảm giác thế nào, dĩ nhiên chỉ có chính nàng biết." Lời là cái lý này, nhưng mà chưởng môn nói ra luôn có điểm kỳ quái. Đào Nhiên thầm nghĩ ngày hôm qua Tống Linh Ngọc say thành như vậy, sợ là không dễ chịu lắm, liền nói: "Nàng tối qua như vậy, sợ là không dễ chịu, ta lại quên không giúp nàng điều chỉnh một phen." Ngươi hưởng thụ xong liền đi, nào còn nhớ điều chỉnh cho tiểu nha đầu người ta? Chưởng môn nói: "Tuy rằng tổ sư ngài không cần quan tâm cảm thụ người khác, nhưng mà Linh Ngọc dẫu sao còn nhỏ, ngài cần phải ôn nhu chút." "..." Luôn cảm thấy chỗ nào không đúng, Đào Nhiên mờ mịt nói: "Về sau sẽ chú ý." Lúc này Tống Linh Ngọc mở cửa đi ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Đào Nhiên. Nàng lập tức hai má ửng đỏ, thẹn thùng xấu hổ núp sau lưng chưởng môn. Đào Nhiên tối qua nói hôm nay muốn cùng Tống Linh Ngọc nói chuyện rõ ràng, liền nói: "Ngươi cũng thanh tỉnh rồi, chi bằng bây giờ liền đem chuyện nói rõ ràng đi." Tống Linh Ngọc sợ hết hồn, cho rằng Đào Nhiên muốn ở lúc nàng thanh tỉnh cự tuyệt nàng. Nàng liền kéo ống tay áo chưởng môn nói: "Sư phụ, người không phải tìm đệ tử có chuyện gì sao? Chúng ta đi đi." Chưởng môn cho rằng Đào Nhiên muốn làm gì Tống Linh Ngọc, đem Tống Linh Ngọc hù thành như vậy. Hắn tuy rằng không thể làm gì Đào Nhiên, nhưng mà đồ đệ mình vẫn là phải bảo vệ, hắn theo lời Tống Linh Ngọc nói: "Phải, có chuyện, tổ sư, vậy chúng ta lui xuống đây." Tối hôm qua mới vừa bị Tống Linh Ngọc câu dẫn, hôm nay Tống Linh Ngọc lại trốn tránh bản thân. Đào Nhiên cảm giác mình khả năng bị đùa bỡn, cho nên sắc mặt hắn không tốt lắm nói: "Có chuyện gì gấp như vậy sao?" "Quả thật có chút chuyện." Chưởng môn nói: "Chờ làm xong việc, tổ sư lại tới tìm Linh Ngọc cũng không muộn." Nói xong hắn liền vội mang Tống Linh Ngọc đi. Rời khỏi Đào Nhiên, Tống Linh Ngọc buông lỏng song lại rầu rỉ. Tối hôm qua đều đã như vậy mà tổ sư vẫn rời đi vào giây phút sau cùng, xem ra hắn thật sự không muốn cùng mình có cái gì. Chưởng môn thấy Tống Linh Ngọc cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, liền thở dài nói: "Nếu không thì để thầy đưa con đi nơi khác, ở La Phù thầy sợ là không thể bảo hộ con chu toàn dưới tay tổ sư." Tống Linh Ngọc mờ mịt nói: "A? Tại sao phải đưa con đi? Tổ sư làm sao vậy?" Chưởng môn đồng tình nhìn Tống Linh Ngọc nói: "Đồ đệ a, con không biết sự lợi hại của Nguyên Thần chân nhân đâu, chính là một trăm thầy cũng không phải đối thủ của tổ sư, trừ phi đem con đưa đi, nếu không thầy bây giờ không có cách nào bảo hộ con a." Tống Linh Ngọc càng đầu đầy sương mù, "Sư phụ, tổ sư muốn làm gì con sao? Tại sao người nói có vẻ rất nghiêm trọng vậy?" Chưởng môn: "Tổ sư muốn làm gì con con không biết sao?" Tống Linh Ngọc mặt mờ mịt, "Không biết a." "Chậc." Chưởng môn nói: "Tối hôm qua tổ sư làm gì con?" Nhớ tới tối hôm qua, Tống Linh Ngọc liền ngượng ngùng nói: "Không có gì nha." "Làm sao có thể không có gì." Chưởng môn vội la lên: "Thật không có gì, thắt lưng tổ sư tại sao cột vào tay con?" Tống Linh Ngọc đầu cúi càng thấp hơn, "Đệ tử... Đệ tử tối hôm qua say rượu, làm gì cũng là vô tâm, tổ sư sẽ không bởi vì cái này mà làm gì đệ tử." "Hả?" Chưởng môn thấy Tống Linh Ngọc một chút tâm tình sợ hãi cũng không có, không khỏi có chút kỳ quái nói: "Tối hôm qua rốt cuộc xảy ra cái gì?" "Thì... thì..." Tống Linh Ngọc ấp a ấp úng. Chưởng môn gấp đến nổi bọt, "Con nói xem nào." "Thì là đệ tử uống say, nhìn thấy tổ sư nhất thời tình khó kiềm chế, liền... liền ra tay." Chưởng môn: "..." "Không phải tổ sư ra tay với con, mà là con ra tay với tổ sư?" Hỏi xong chưởng môn liền nghĩ tát mình một bạt tai, chưởng môn một phái sao có thể nói ra lời thô tục như vậy? Tống Linh Ngọc ảo não nói: "Nếu là tổ sư chủ động, đệ tử cũng sẽ không khổ não như thế." Chưởng môn: "..." Mẹ ôi, bản thân rốt cuộc là thu một đệ tử gan to che trời như thế nào nha? Chưởng môn một tay che ngực, sau hồi lâu mới bình tâm tĩnh khí nói: "Vậy con vừa rồi sốt ruột rời khỏi là vì sao?" Tống Linh Ngọc nói: "Tổ sư bảo hôm nay muốn đem chuyện nói rõ ràng, đệ tử cảm thấy tổ sư là muốn chính thức cự tuyệt đệ tử, cho nên liền sợ hãi muốn rời đi." Chưởng môn nhớ tới đoạn đối thoại đầu lừa miệng ngựa với Đào Nhiên ở trước cửa phòng Tống Linh Ngọc ban nãy, cảm thấy dở khóc dở cười. Hắn lắc đầu một cái, nói: "Con có thể tránh được nhất thời còn có thể tránh được một đời sao? Không bằng bây giờ theo thầy đi tìm tổ sư, có lẽ chuyện còn có chuyển cơ." Tống Linh Ngọc nhỏ giọng lầm bầm, "Giường cũng không muốn lên còn có thể chuyển cơ cái gì?" Nàng tuy rằng nhỏ tiếng, nhưng nào có thể giấu giếm được lỗ tai chưởng môn. Chưởng môn nghe được, chân thiếu chút nữa lảo đảo một cái. Đồ đệ này của ta, có phải là có hơi quá nhanh nhẹn dũng mãnh hay không? ┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
|
Chương 104: Lão gia gia của ta ⑳ Chưởng môn sống mấy ngàn năm cũng coi như là một người kiến thức rộng, nhưng mà vẫn bị những lời lẩm bẩm của đồ đệ mình làm kinh động.
Coi bộ tổ sư trói tay ngươi không phải vì để làm gì ngươi, mà là vì phòng ngừa ngươi làm gì hắn à. Đây gọi là chuyện gì a, nói ra ai tin a? Chưởng môn nhìn Tống Linh Ngọc nói: "Chuyện này kéo không được, hôm nay bất luận thế nào con cũng phải đi nói rõ ràng với tổ sư." Tống Linh Ngọc thần sắc khẩn cầu nhìn chưởng môn, "Sư phụ, người thật không thể không như vậy sao?" Trên mặt chưởng môn lộ ra một nụ cười khổ nói: "Con xem hắn là người nào? Nếu hắn không nguyện ý, dù cho con có kéo một trăm năm một ngàn năm, kéo dài tới thọ nguyên hao hết cũng vô dụng." Tống Linh Ngọc cũng biết, chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi. Nghĩ thôi cũng thấy bản thân đời này thật là quá xui xẻo, thích sư huynh, trong lòng sư huynh có người khác. Thật vất vả buông xuống sư huynh thích người khác, lại là một người không quan tâm tình ái. Mấu chốt là tu vi hắn thực sự quá cao, bản thân ngay cả một cơ hội tranh thủ cũng không có. "Đi thôi." Chưởng môn: "Con là hạt giống tốt, phải biết người chỉ cần sống lâu thì sẽ có rất nhiều cơ hội. Nếu con may mắn có thể tu luyện tới Kim Đan kỳ, có thể con sẽ phát hiện đau khổ hôm nay căn bản cũng không tính là đau khổ." Tống Linh Ngọc đi theo chưởng môn, thời điểm gần đến hậu sơn hỏi: "Sư phụ, chẳng lẽ người cảnh giới cao, đều sẽ không bị tình cảm ảnh hưởng sao?" "Không biết." Chưởng môn cười khổ nói: "Sư phụ con ta đây cũng không xem là người cảnh giới cao gì." Đào Nhiên đã biết hai người tới, sáng sớm hắn bị Tống Linh Ngọc thả bồ câu, trong lòng bây giờ rất không thoải mái. Cho nên khi chưởng môn mang Tống Linh Ngọc vào nhà gỗ, hắn cũng không phản ứng. Chưởng môn bị Đào Nhiên lạnh nhạt thờ ơ như vậy cũng không dám có ý kiến gì, hắn lúng túng cười nói: "Tổ sư, nghe Linh Ngọc nói ngài có lời muốn nói với nó? Đệ tử đem nó đưa tới cho ngài rồi." Đào Nhiên liếc hắn một cái nói: "Ngươi không phải tìm nàng có chuyện sao? Cứ đi lo công việc đi, làm gì cần để ý lão bất tử như ta?" Chưởng môn trán rướm mồ hôi, cười khan nói: "Tổ sư nói gì vậy, cả cái La Phù còn có chuyện so với tổ sư ngài trọng yếu hơn sao?" Đào Nhiên kéo khóe miệng nhìn hắn cười nhạt, chưởng môn cảm thấy mình có chút không đỡ được, liền nói: "Tổ sư, đệ tử ta đã đưa đến. Tông môn cũng có không ít chuyện phải xử lý, đệ tử liền cáo lui trước." Tống Linh Ngọc trợn to mắt nhìn chưởng môn, bên trong rõ ràng viết, sư phụ người cứ như vậy bỏ lại con? Chưởng môn dời đi tầm mắt không nhìn tới Tống Linh Ngọc, sau đó thoắt cái xoay người rời đi, chỉ để lại Tống Linh Ngọc một mình đối diện Đào Nhiên. Đào Nhiên ngồi xếp bằng trên đệm hương, mặt không biểu tình nhìn Tống Linh Ngọc. Tống Linh Ngọc không dám đối mặt hắn, cúi đầu nhìn vạt áo Đào Nhiên rải trên đất. Đào Nhiên không nhịn được than thở, nàng làm ra bộ dáng sợ hãi như vậy làm gì? Mình nhìn rất đáng sợ sao? Hắn mở miệng trước nói: "Tối hôm qua xảy ra cái gì chắc ngươi không có quên." Tống Linh Ngọc kinh sợ lập tức gật đầu, "Ừm." Đào Nhiên lại nói: "Tối hôm qua lời ta nói ngươi hẳn còn nhớ chứ?" Tống Linh Ngọc lại gật đầu một cái. Đào Nhiên liền nói: "Vậy ngươi bây giờ là ý tưởng gì?" Tống Linh Ngọc sửng sốt một chút, ngẩng đầu lên nói: "Ta ý tưởng gì?" "Ừ." Đào Nhiên nói: "Ta muốn nghe xem ngươi là ý tưởng gì." "Ý tưởng của ta có trọng yếu sao?" Tống Linh Ngọc nghĩ liền cảm thấy có chút ủy khuất, "Ai thèm để ý suy nghĩ của ta." Nói vậy là sao? Đào Nhiên nhịn xuống xung động muốn phẫn nộ đáp trả, nói: "Không quan tâm ý tưởng của ngươi ta còn hỏi ngươi làm gì?" Tống Linh Ngọc bĩu môi nói: "Ý tưởng của ta chính là muốn cùng tổ sư cùng một chỗ? Người có thể đồng ý sao? Nếu người đồng ý tối hôm qua tại sao cự tuyệt?" Đào Nhiên thoắt cái trán nổi gân xanh, hắn cố nén nói: "Tối hôm qua ngươi say thành bộ dáng quỷ kia, lời nói ra sao có thể định đoạt. Ngộ nhỡ ngươi thanh tỉnh xong liền hối hận, người khác còn tưởng ta ỷ vào cả người tu vi bắt nạt con nít." Nghe lời này Tống Linh Ngọc mắt sáng lên, đi về trước hai bước, suy nghĩ một chút vẫn là ngừng lại. Nàng hai mắt lấp lánh có thần nhìn Đào Nhiên, "Nói như vậy, tổ sư người đồng ý?" Đào Nhiên ho khan một tiếng nói: "Nếu như ngươi không để ý khoảng cách tuổi tu vi cái gì đó, vậy ta coi như đồng ý." "Oh yeah!" Tống Linh Ngọc hoan hô một tiếng, vui vẻ đến nổ tung, vèo một cái liền nhào vào trong ngực Đào Nhiên. Đào Nhiên bị nàng đụng ngực vang bịch bịch, đưa tay vòng trụ Tống Linh Ngọc nói: "Làm gì kích động như vậy? Cái này có gì mà kích động chứ?" Tống Linh Ngọc ở trong ngực Đào Nhiên ủn tới ủn đi, thanh âm làm nũng nói: "Người ta chính là kích động mà, người ta vui vẻ như vậy còn không cho người ta kích động một cái?" Đào Nhiên nghe mà ê răng, đưa tay vỗ lưng Tống Linh Ngọc một cái, "Tử tế nói chuyện." Tống Linh Ngọc cười giống như một con chuột trộm được thức ăn ngon, "Nghĩ giống như nằm mơ vậy, ta lại cua được tổ sư vào tay." "Ngươi thật đúng là có bản lãnh nga." Đào Nhiên cười nói. Tống Linh Ngọc cũng cảm thấy bản thân rất có bản lãnh, cua được La Phù tổ sư có lẽ là chuyện tuyệt nhất đời này nàng làm được, chuyện này nàng có thể khoe cả đời. Bất quá trong lòng Tống Linh Ngọc còn có một nghi vấn, "Tổ sư?" Đào Nhiên thầm nghĩ khẩu vị nàng thật nặng, hai người đều loại quan hệ này rồi nàng còn gọi mình tổ sư, chẳng lẽ nàng thích như vậy? "Người tại sao phải giả mạo hệ thống đi theo ta?" Cái vấn đề này Tống Linh Ngọc cuối cùng cũng hỏi, nguyên nhân chân thực Đào Nhiên cũng khó mà nói ra miệng. Hắn chỉ có thể tiếp tục nói bậy nói: "Khi đó ta vừa xuất quan, liền bói cho La Phù một quẻ, tính ra La Phù có một kiếp nạn." Tống Linh Ngọc kỳ quái nói: "Kiếp nạn của La Phù có quan hệ gì với ta?" "Có quan hệ, bởi vì kiếp nạn kia chính là ngươi mang đến." Tống Linh Ngọc: "Không thể nào." "Có thể, bởi vì thời điểm ta mới tìm được ngươi có một ma tu Kim Đan kỳ tìm tới ngươi, bị ta âm thầm giải quyết." Đào Nhiên vừa sờ tóc Tống Linh Ngọc, vừa nói: "Sau đó ta liền muốn quan sát một chút xem ngươi có gì ghê gớm không, vì vậy liền giả bộ thành lão gia gia tùy thân của ngươi." "Lão gia gia?" Tống Linh Ngọc vừa buồn cười vừa tức giận, ở trên mặt Đào Nhiên hôn một cái, "Không nghĩ tới cuối cùng người thật sự thành lão gia gia của ta." Đào Nhiên: "Ngươi có thể đừng có nặng khẩu vị như vậy không..." La Phù tổ sư hiện tại trở thành người của mình, Tống Linh Ngọc nhìn Đào Nhiên liền có cảm thụ không giống như dĩ vãng. Ngày xưa chỉ cảm thấy tổ sư tu vi cao dáng dấp hảo, hiện tại nhìn, tổ sư rất là tú sắc khả xan mà. Tống Linh Ngọc sắc dục mờ mắt cộng thêm gan to che trời, liền hướng về Đào Nhiên chìa ra bàn tay tội ác. Đào Nhiên đang ôm Tống Linh Ngọc, bỗng nhiên cảm giác trước ngực chợt lạnh. Cúi đầu nhìn, liền nhìn thấy Tống Linh Ngọc mắt lóe sao lột y phục mình. Đào Nhiên cũng không phải người kiểu cách, liền nói: "Chớ táy máy tay chân, Tam Thanh Đạo Tôn ở chỗ này." Tống Linh Ngọc giương mắt lên nhìn thấy tượng đá Tam Thanh, nàng đem áo khoác Đào Nhiên cởi xuống, ném ra đắp lên tượng đá. "Như vậy là tốt rồi." Đào Nhiên: "Ngươi đây là đại bất kính a, thật là làm người ta tức lộn ruột." Tống Linh Ngọc có sợ qua ai? Nàng xoay mình đè Đào Nhiên trên đệm hương, nhìn Đào Nhiên một đầu tóc đen tán trên đất, nuốt ngụm nước miếng nói: "Tổ sư thật là đẹp mắt." Đào Nhiên không lời nói: "Đừng kêu ta tổ sư." "Aiz?" Tống Linh Ngọc lệch đầu qua nói: "Vậy kêu gì? Lão gia gia?" "..." Đào Nhiên xoay mình đem Tống Linh Ngọc đè ở bên dưới, ngữ khí không vui nói: "Ta thấy ngươi thật là thiếu đánh, xem ta có thu thập ngươi một trận không." Tống Linh Ngọc không cam lòng yếu thế nói: "Đệ tử ở thành phố tải xuống không ít tài nguyên, tổ sư có muốn thử một chút trí tuệ của người bình thường không?" Đào Nhiên: "Xem ta dùng tuyệt thế hung khí đánh chết ngươi." Tống Linh Ngọc: "Cái gì là tuyệt thế hung khí?" Đào Nhiên: "Ta có một thứ hung khí, có thể to có thể nhỏ thu phóng tự nhiên, chuyên môn dùng để đối phó nữ yêu tinh." "..." Nghe nói La Phù tổ sư muốn cùng một nữ nhân kết làm đạo lữ, nghe nói còn là một đệ tử Trúc Cơ tuổi còn trẻ của La Phù. Tin tức này vừa truyền ra, tu chân giới đều sôi trào. Xem ra thế giới hiện tại thật sự không quá thích hợp tu luyện, nhân vật như La Phù tổ sư mà cũng động lòng phàm. Lại cũng giống như những ông chủ lớn của người phàm vậy, tìm một tiểu cô nương trẻ tuổi mỹ mạo. Mọi người trêu đùa thì trêu đùa, hỉ yến của La Phù tổ sư thì nhất định sẽ đi. Ngày đó người tới La Phù so với Nguyên Thần đại điển lần trước còn nhiều hơn, phụ trách tiếp đãi chính là Hàn Y Lãnh. Hàn Y Lãnh vừa cực khổ vừa nghi hoặc, trước đây không lâu mới biết hóa ra Tống sư muội luôn luôn thích bản thân, hiện tại bản thân lại phải phụ trách buổi lễ của Tống sư muội và tổ sư. Hơn nữa hắn nhớ chưởng môn sư phụ trước đó có nói, Tống sư muội là cầu người được người, điều này nói rõ Tống sư muội đã thích tổ sư rất lâu rồi a. Vậy trước đó mình trúng Âm Dương Hợp Hoan Tán là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ chuyện không liên quan Tống sư muội? Ở trước mặt người tu chân khắp thiên hạ, Đào Nhiên cho Tống Linh Ngọc một tràng hôn lễ rạng rỡ nhất trên đời. Tống Linh Ngọc sít sao dắt tay Đào Nhiên, nàng không biết tu sĩ khác liệu có tu vi càng cao thâm càng vô tình hay không. Nàng chỉ biết bất luận về sau bản thân thay đổi như thế nào, tâm của người nàng yêu bên cạnh này vĩnh viễn sẽ không thay đổi. Tống Linh Ngọc tiến tới bên tai Đào Nhiên nói: "Lão gia gia, đan dược pháp khí chàng đáp ứng cho ta còn tính không?" Đào Nhiên tỉnh bơ nói: "Làm sao? Hiện tại đã muốn mưu đoạt tài sản nhà chồng?" "Nói sao mà càng ngày càng không đứng đắn?" Tống Linh Ngọc ánh mắt kiên định nói: "Ta phải cố gắng tu luyện, ta muốn tu luyện tới Kim Đan kỳ Âm Thần kỳ Nguyên Thần kỳ, ta muốn luôn luôn cùng chàng cùng một chỗ." Đào Nhiên cười lên không nói gì, chỉ là nắm tay Tống Linh Ngọc chặt hơn một chút. Rất nhiều năm trôi qua, khoa học kỹ thuật trên địa cầu càng ngày càng phát đạt. Ngược lại với nó chính là, linh khí trên địa cầu càng ngày càng ít, tu sĩ tu luyện cũng càng ngày càng khó khăn. Nhưng mà ngay trong hoàn cảnh khó khăn như vậy, La Phù lại xảy ra một đại sự. Tống tổ sư của La Phù muốn độ kiếp Nguyên Thần! Đào Nhiên cùng Tống Linh Ngọc ngồi chung một chỗ, hắn có chút lo âu nói: "Hiện tại thế giới quả thực không thích hợp độ thiên kiếp, dù nàng không đột phá Nguyên Thần, cũng có thể sống rất nhiều năm." Đã nhiều năm trôi qua, Tống Linh Ngọc đã sớm không phải là tiểu cô nương lỗ mãng gan to che trời ban đầu kia nữa. Lúc này nàng hướng về Đào Nhiên mỉm cười một tiếng, vẫn cùng Tống Linh Ngọc ban đầu giống nhau như đúc, nàng nắm tay Đào Nhiên ôn nhu nói: "Nhưng bây giờ là thời điểm người ta trạng thái tốt nhất, bỏ lỡ cơ hội này về sau càng khỏi nghĩ đến chuyện đột phá Nguyên Thần. Ngộ nhỡ sau này thọ nguyên ta hết, chàng làm sao bây giờ?" Đào Nhiên không nói thêm gì nữa, hắn không nói ra chính là, ngộ nhỡ thất bại nàng hiện tại liền sẽ thân tử đạo tiêu. Tống Linh Ngọc cũng biết, nàng cười nói: "Người dù sao phải liều một phen, ban đầu nếu ta không liều cũng sẽ không cùng chàng có nhiều năm duyên phận như vậy. Nói không chừng ta hiện tại liều một phen, vô tận năm tháng về sau hai ta đều chung một chỗ tiêu dao tự tại." Đào Nhiên không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn Tống Linh Ngọc. Tống Linh Ngọc nói: "Ta lập tức phải dẫn phát thiên kiếp rồi, cái này chàng không giúp được ta, chàng liền tránh xa xa đừng để lôi kiếp làm bị thương. Ngộ nhỡ ta... chàng cũng không có bằng hữu, ta thấy chàng rất thích giả làm người bình thường vào trong thành phố chơi, thời điểm chơi nhớ đừng quá so đo với người bình thường, tức mình liền không tốt. Thích ăn kem liền ăn, nhưng mà không được ăn quá nhiều, nếu không đến lúc ngán quá thì một đoạn thời gian rất dài chàng sẽ không muốn ăn cái gì nữa..." Đào Nhiên lẳng lặng nghe, không biết nói bao lâu. Tống Linh Ngọc miễn cưỡng cười một cái, nói: "Chàng chờ ta, chờ ta đạt thành Nguyên Thần cùng chàng vĩnh viễn ở bên nhau." Sau đó nàng liền đứng lên, bay đến đài cao đã sớm chuẩn bị xong. Trên trời mây đen cuồn cuộn, càng lâu càng dày, tia chớp thô ráp hùng dũng mang uy thế hủy thiên diệt địa bổ vào trên bóng dáng mảnh khảnh kia. Đào Nhiên không giúp được nàng. Trước mắt phảng phất như xuất hiện đôi mắt phát sáng tinh quang của Tống Linh Ngọc, đã nhiều năm như vậy, chỉ cần nàng nhìn mình hai mắt liền tựa như đang sáng lên. Mây đen tiêu tán, lôi kiếp biến mất, bầu trời lại khôi phục thành một mảnh quang đãng vạn dặm. Đệ tử La Phù khóc rần một mảnh, Đào Nhiên vẫn nhìn về phía đài cao kia, trên đó cái gì cũng không có, nàng thất bại rồi. Hệ thống Tiểu Mỹ xuất hiện: "Cái thế giới này quả thực trễ nãi thời gian quá dài, ký chủ chuẩn bị xong chưa? Chúng ta liền phải đi vào thế giới kế tiếp rồi." Đào Nhiên cúi đầu, đạo bào màu xanh bị nước mắt thấm ướt, hắn nói: "Loại cảm giác này rất quen thuộc, mỗi lần ta rời khỏi một thế giới đều là loại cảm giác này sao?" Tiểu Mỹ nói: "Những thứ này đều không trọng yếu, sau khi ngươi thanh tẩy tình cảm liền không còn chút cảm giác nào nữa." "À, vậy sao." ┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
|
Chương 105: Tiểu bạch hoa hẻm tối ① Mục Hoan Hoan mỗi lần đẩy xe đạp băng qua ngõ hẻm kia, bao giờ cũng kinh hồn bạt vía. Từ lúc nàng dọn tới nơi này đến nay đã được hơn một tháng, nhưng mà mỗi ngày đi qua con hẻm này, nàng đều sẽ sợ không chịu nổi. Nguyên nhân chính là vì ở phiến nhà cũ này có trộn lẫn một đám xã hội đen, chuyện bọn họ thích làm nhất mỗi khi không có việc gì làm chính là đứng trong ngõ hẻm. Sau đó dùng một loại ánh mắt tràn đầy tính xâm lược nhìn mỗi một người đi ngang qua con đường này, nhất là phái nữ trẻ tuổi. Nghe nói mấy năm trước nơi này có một nữ hài đặc biệt xinh đẹp, bị lão đại của đám người này coi trọng, sau đó vào một buổi đêm nọ, cô bé kia bị lão đại làm nhục. Tuy rằng lão đại kia cuối cùng bị giam, nhưng mà một đời của nữ hài kia cũng bị hủy. Mục Hoan Hoan thầm nghĩ chờ bản thân chuyển chính thức, liền lập tức dọn ra ngoài. Cho dù nàng bỏ nhà ra đi, cũng tuyệt không thể luôn luôn ở loại địa phương này. Hôm nay người đứng hai bên ngõ hẻm nhiều hơn thường ngày, một đám thanh niên ăn mặc lỏng lẻo rách rưới, cánh tay và ngực đều lộ ra hình xăm nanh ác. Mục Hoan Hoan trùm đầu đi, thanh niên hai bên đường dùng một loại ánh mắt để cho người cảm thấy vô cùng không thoải mái nhìn nàng, còn hướng nàng huýt sáo. Mục Hoan Hoan gấp đến độ nước mắt đều sắp rớt xuống, trong lúc vội vàng dưới chân mất thăng bằng, nàng lệch sang bên cạnh một cái, mắt thấy liền phải té. Lúc này một đôi tay có lực duỗi tới, vững vàng đỡ lấy Mục Hoan Hoan. Mục Hoan Hoan sợ hết hồn, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy một đôi mắt trẻ tuổi ôn hòa. Thiếu niên trước mắt xem chừng không tới hai mươi, mặc áo sơ mi màu trắng chỉnh chỉnh tề tề, tóc mái mềm mại hơi che kín một bên lông mày, khí chất sạch sẽ không giống người bên trong con hẻm này chút nào. Thiếu niên khom người đem xe đạp của Mục Hoan Hoan dựng dậy, Mục Hoan Hoan nhận lấy xe đạp, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn." Thiếu niên hướng về phía nàng cười một cái, rực rỡ giống như ánh mặt trời ban trưa. Nhìn Mục Hoan Hoan ra khỏi ngõ hẻm, đám huynh đệ đều cười. "Vẫn là lão đại lợi hại nha, cô gái này dời tới đã một tháng lão tử cũng chưa từng nghe giọng nàng." "Thật là dễ nghe a!" Trên mặt Đào Nhiên vẫn mang nụ cười rực rỡ đó, hắn nói: "Nữ nhân này là của ta, không cho phép các ngươi đánh chủ ý lên nàng." "Aiz u, mùa xuân đều đã qua sao lão đại còn động xuân tâm?" "Yên tâm đi, có chúng ta ở đây, ai cũng đừng hòng đánh chủ ý chị dâu." Đào Nhiên lắc đầu một cái, đi vào trong một sân nhà nhỏ. Gian nhà này tuy vừa nhỏ vừa cũ, nhưng thu dọn rất sạch sẽ. Hắn đẩy cửa đi vào, rót cho mình một ly nước, sau đó mở máy vi tính lên bắt đầu gõ chữ. Không sai, nghề nghiệp hiện tại của hắn là một tác giả tiểu thuyết mạng. Nếu muốn nói tới hắn làm thế nào hành nghề này, thì phải kể từ mấy ngày trước, lúc hắn vừa mới ra tù. Tiểu Mỹ dùng cái giọng shota khả ái kia của nó nói: "Cảm tình thanh tẩy hoàn tất, sau đây sẽ tiến vào thế giới kế tiếp, ký chủ ngươi chuẩn bị xong chưa?" Đào Nhiên liền cảm giác hoa mắt một cái, lúc thanh tỉnh lại thì thấy bản thân đang ở trên một trương giường rất lớn. Cái giường này bao lớn? Nguyên một nửa không gian trong gian phòng này đều bị cái giường chiếm lĩnh. Nói chính xác, đây là một trương giường chung, một trương giường mười người ngủ chung. Đào Nhiên ngồi ở trên giường đưa chân, có hai tên tráng hán đứng hai bên, dị thường ngoan ngoãn đấm chân cho hắn. Đào Nhiên lập tức liền sửng sốt, đây là tình huống gì? Chẳng lẽ lần này chuyển kiếp đến người có tính hướng giống với bản thân ở thời điểm mới sinh? Hai đại hán cảm giác được Đào Nhiên run một cái, bọn họ cùng nhau nâng lên bộ mặt đầy hung dữ, lấy lòng cười nói: "Lão đại, có phải là lực đạo không đúng?" Đào Nhiên không nói gì, nhiều lần kinh nghiệm nói cho hắn, trước khi không tiếp nhận kịch tình cùng trí nhớ, hắn tốt nhất không nên có bất kỳ động tác gì. Một giây sau, hệ thống liền đem kịch tình truyền cho hắn. Hắn lần này xuyên vào người tên Chung Hiểu, nơi hiện tại hắn ở là nhà tù thành phố A. Ba năm trước Chung Hiểu mới mười bảy tuổi, bị nhốt vào trong tù vì tội cưỡng gian. Bởi vì lúc đó còn vị thành niên, hơn nữa trong lúc hắn ở đây biểu hiện tốt đẹp, cho nên bị giam ba năm rưỡi là có thể ra tù. Quan hệ duy nhất giữa Chung Hiểu và quyển tiểu thuyết này chính là, nữ sinh bị hắn cưỡng hiếp ba năm trước là nữ chính của bổn văn, Tô Mạt. Quyển tiểu thuyết này đi theo đường thanh xuân đau đớn, nữ chính Tô Mạt cùng nam chính Triệu Tín là thanh mai trúc mã, hai người từ nhỏ đã tình cảm rất tốt. Sau đó hai người học cùng một trường đại học, tình cảm giữa hai người cũng lộ ra ngoài, bọn họ gặp phải người nhà Triệu Tín phản đối. Ngay thời điểm hai người chuẩn bị kiên trì tới cùng, một buổi tối nọ Tô Mạt bị một tên côn đồ xông vào nhà cường bạo. Đến đây Tô Mạt liền mất tích, nam chính thương tâm mất mát rất lâu, lúc này bên cạnh hắn luôn có một nữ hài tên là Mục Hoan Hoan bầu bạn. Mà Mục Hoan Hoan đây chính là nữ phụ ác độc của bổn văn, thời điểm Mục Hoan Hoan và Triệu Tín tốt nghiệp xong đang chuẩn bị nói chuyện cưới gả, nữ chính đột nhiên trở về. Nàng vốn không muốn gặp lại nam chính, nhưng mà một lần vô tình gặp được ở đầu đường, bọn họ đều phát hiện còn không quên được nhau. Song lúc này Triệu Tín đã có bạn gái, hai người vẫn luôn kiềm chế tình cảm của mình, rất đau khổ giày vò. Sau đó Mục Hoan Hoan phát hiện hai người không bình thường, nàng vô cùng thống hận, liền tìm tên côn đồ năm đó đến đe dọa nữ chính. Cuối cùng chuyện nàng sai khiến tên côn đồ bắt cóc nữ chính bị bại lộ, nàng và tên côn đồ cùng nhau bị phán tội. Đào Nhiên hiện tại chính là xuyên qua tên côn đồ đó, sau khi hắn tiếp thu trí nhớ nguyên chủ thì cảm thấy thật kỳ quái. Ba năm trước Chung Hiểu quả thật thích nữ chính Tô Mạt, cũng quả thật có ý tưởng với nàng, nhưng mà căn bản còn chưa hành động. Một buổi tối nọ hắn uống say, sau khi tỉnh lại liền xuất hiện ở trong phòng nữ chính. Còn chưa hiểu tình huống gì, hắn đã bị bắt đi phán tội. Hai đại hán thấy Đào Nhiên đang suy tư, liền nói: "Lão đại, còn muốn tiếp tục đấm không?" Đào Nhiên nói: "Tiếp tục đi, mấy ngày nữa các ngươi không còn cơ hội phục vụ lão tử nữa rồi." Đại hán lòng nói ngươi tưởng chúng ta rất muốn phục vụ ngươi sao? Tiểu tử này ba năm trước mới vừa vào nhìn bộ dáng có vẻ gầy yếu, hơn nữa dáng dấp rất dễ nhìn, vốn cho rằng hắn sẽ là tầng chót nhất trong phòng giam này. Nào biết trong thân thể gầy yếu của hắn lại cất giấu dã thú, mới vừa vào liền đem lão đại trước đó đánh cho phục tùng ngoan ngoãn, thành công cướp lấy bảo toạ lão đại. Hiện tại tốt rồi, hắn rất nhanh sẽ đi ra, mọi người cuối cùng không cần chịu chèn ép nữa. Thời điểm Đào Nhiên ở trong tù vẫn đang nghĩ, trình độ văn hóa của Chung Hiểu chỉ là trung học lớp mười, lại có tiền án, sau khi ra ngoài cũng không biết có thể làm gì. Lao động thể lực hắn chắc chắn sẽ không làm, không phải là Đào Nhiên xem thường lao động thể lực, mà là hắn biết, bản thân không có thiên phú kia. Nghĩ tới nghĩ lui công việc không cần văn bằng còn không cần dầm mưa dãi nắng, cũng chỉ còn lại có viết tiểu thuyết. Cái khác không nói, riêng về tiểu thuyết bản thân nhiều năm như vậy có thể nói là đọc vô số. Tác phẩm thần thánh gì đó chắc viết không ra, nhưng viết chút hoa văn thì vẫn có thể. Ngày đó hắn bước ra khỏi cửa lớn ngục giam trong nước mắt của nhóm bạn tù, Chung Hiểu không có người thân, bằng hữu đồng đạo trước kia Đào Nhiên cũng không nghĩ tiếp tục giao vãng. Đang suy nghĩ trời đất bao la nơi nào dung thân, lúc này một đám vị thành niên nhìn có vẻ không dễ chọc liền vọt tới, vây kín kẽ quanh Đào Nhiên. Đào Nhiên thầm nghĩ chẳng lẽ là tới trả thù? Nhóm vị thành niên từng tên một nước mắt rào rào ôm lên, khóc lóc nỉ non kêu đại ca. Đào Nhiên lúc này mới nhận ra, đám này chính là huynh đệ của băng nhóm Chung Hiểu trước khi ở tù. Đào Nhiên thật vất vả ra khỏi tù, dĩ nhiên không tính theo lại nghiệp cũ. Các huynh đệ thu dọn sạch sẽ căn nhà trước kia của hắn, Đào Nhiên ở hai ngày, liền bắt đầu con đường sáng tác. Theo ý tưởng của hắn, đám huynh đệ này tốt nhất cũng không nên tiếp tục làm du côn nữa. Nhưng mà bọn họ cũng là một đám người không học thức không tay nghề, không làm cái này Đào Nhiên cũng không có biện pháp sắp xếp bọn họ. Hắn đã nghĩ kỹ rồi, chờ tích đủ tiền liền mở tiệm. Không cầu mọi người trôi qua dễ chịu bao nhiêu, chỉ cần có ăn có uống không làm chuyện phạm pháp nữa là được. Hiện tại kịch tình đã tiến triển đến đoạn nữ chính trở lại rồi, nam chính cũng định cùng Mục Hoan Hoan chia tay. Điều kiện gia đình Mục Hoan Hoan rất tốt, ba ba là lão tổng công ty, sau khi phát hiện nam chính phản bội con gái mình, ba ba Mục Hoan Hoan không cho phép nàng cùng nam chính lui tới nữa. Nhưng mà Mục Hoan Hoan thích nam chính a, nàng cho rằng Triệu Tín chỉ là nhất thời bị Tô Mạt mê hoặc. Bản thân có gia thế tướng mạo cái nào cũng không kém hơn Tô Mạt, càng huống chi Tô Mạt trước kia còn phát sinh chuyện xấu như vậy, chỉ cần bản thân luôn luôn ở bên cạnh Triệu Tín, Triệu Tín sớm muộn cũng sẽ hồi tâm chuyển ý. Nàng trộm rời khỏi nhà, làm giáo viên trong một trường trung học tư nhân ở vùng này. Bởi vì không có kinh nghiệm lại mới vừa tốt nghiệp, nàng hiện tại vẫn chỉ đang thời gian thử việc, một tháng tiền lương vô cùng ít ỏi, chỉ có thể mướn một căn phòng trong một phiến nhà cũ. Trùng hợp chính là, nơi ở của Đào Nhiên cũng là chỗ này. Đào Nhiên gõ chữ cả một ngày, đến chiều các huynh đệ đều có chuyện đi ra ngoài, hắn ra chợ mua ít thức ăn. Trong khi xách thức ăn trở về, đi tới đầu hẻm thì phát hiện Mục Hoan Hoan đứng do dự không đẩy xe vào. Đào Nhiên bước tới bên cạnh nàng nói: "Can đảm vào đi, bọn họ đều ra ngoài rồi." Mục Hoan Hoan trợn to mắt nhìn Đào Nhiên, thò đầu vào trong hẻm nhìn, quả nhiên bên trong không một bóng người. Mục Hoan Hoan ngại ngùng cười một tiếng, thấy trên tay Đào Nhiên xách thức ăn, liền nói: "Mới vừa mua thức ăn trở lại sao?" "Đúng vậy." Đào Nhiên thấy bên trong giỏ xe Mục Hoan Hoan cũng có thức ăn, liền nói: "Ra khỏi hẻm quẹo trái chính là chợ bán thức ăn, thức ăn nơi đó tươi hơn siêu thị, cũng rẻ hơn rất nhiều." Mục Hoan Hoan chớp mắt một cái, nói: "Cảm ơn, cậu cũng mới dọn tới sao? Tôi dọn tới đã một tháng trước nay chưa từng đến chợ bán thức ăn." Trên thực tế Mục Hoan Hoan lớn bằng này rồi trước nay chưa từng đi chợ bao giờ, chỉ là nàng gần đây tình hình kinh tế không tốt, làm gì cũng đều cần tiết kiệm tiền, nếu không nàng căn bản còn không cần phải tự làm cơm, Sau khi Đào Nhiên cùng Mục Hoan Hoan tách ra, liền trở về nấu cơm. Hắn người này trước nay đều sẽ không bạc đãi bản thân, một người ăn cơm cũng làm hai món ăn một món canh. Đầu tiên nấu cơm trước, chờ thức ăn đều làm xong, cơm cũng đã chín. Lúc hắn xách rác ra khỏi sân đang chuẩn bị ném, liền nhìn thấy Mục Hoan Hoan đứng ở bên đường nhìn hắn. Đào Nhiên liền nói: "Có chuyện gì không?" Mục Hoan Hoan không nghĩ tới thật có thể gặp phải Đào Nhiên, nàng nói: "À... Cậu biết giết cá không?" Đào Nhiên đi theo Mục Hoan Hoan vào phòng bếp của nàng, một gian phòng bếp rất nhỏ mà cả mấy người dùng, một con cá bị chém một đao đang hồi quang phản chiếu quằn quại trên mặt đất ẩm ướt. Đào Nhiên nhặt cá lên, cầm đến cái ao bên cạnh giải quyết sạch sẽ gọn gàng, sau đó nói: "Cô muốn ăn con cá này thế nào?" Mục Hoan Hoan nói: "Liền... kho đi." Đào Nhiên nhìn xung quanh một lượt, nói: "Hành gừng đâu?" Mục Hoan Hoan: "Hả?" Đào Nhiên: "Nước gia vị cũng không có sao?" Mục Hoan Hoan mặt mờ mịt nói: "Làm cá cần những thứ đó sao?" Đào Nhiên quả thực thua nàng, bất đắc dĩ nói: "Cô mấy ngày nay nấu ăn kiểu gì?" Nói tới đây Mục Hoan Hoan liền rất ngại ngùng, nàng nói: "Phần lớn là ăn ở bên ngoài, gần đây đều là nấu mì gói, hôm nay..." "Hôm nay là quả thực ăn mì không nổi nữa, cho nên mới nghĩ tự nấu ăn chứ gì?" Đào Nhiên nói. ┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
|
Chương 106: Tiểu bạch hoa hẻm tối ② Lập tức bị Đào Nhiên nói trúng chuyện thương tâm, Mục Hoan Hoan cảm thấy rất mất mặt. Loại cảm giác không có tiền ra ngoài ăn, tự mình cũng không biết làm thật sự là quá tệ. Bết bát hơn chính là, tất cả quẫn bách đều bị một người xa lạ biết được. Đào Nhiên nhìn thấy biểu tình Mục Hoan Hoan trong nháy mắt trở nên u oán, cảm thấy có chút buồn cười. Mục Hoan Hoan phát tác tính tình đại tiểu thư, trợn mắt nhìn Đào Nhiên nói: "Rất buồn cười sao?" "Hm? Một chút xíu thôi." Đào Nhiên mỉm cười nhìn Mục Hoan Hoan một hồi, nói: "Cô làm bữa tối như vậy là không được rồi, tôi vừa vặn mới nấu cơm xong, không chê thì qua nhà tôi ăn một chút đi." Mục Hoan Hoan có chút hoài nghi nhìn Đào Nhiên, "Cậu biết nấu ăn?" Đào Nhiên liếc mắt khinh bỉ, "Biết hơn cô." Mục Hoan Hoan đến nhà Đào Nhiên, ấn tượng đối với Đào Nhiên lại khá hơn một chút. Trong nhà Đào Nhiên rất sạch sẽ, gia cụ vật phẩm gì đó cũng bày rất chỉnh tề, trong sân có một con đường mòn nối thẳng cổng sân với cửa nhà. Đất hai bên xới lên, bên trong nhú ra từng cái mầm xanh nhạt. Mục Hoan Hoan rất thích căn nhà này, nàng tò mò nhìn những chồi non kia nói: "Cậu trồng hoa gì vậy?" "Tôi làm gì biết trồng hoa nha." Đào Nhiên cười nói: "Đây là tiểu... bằng hữu giúp đỡ trồng rau cải." "Nha, thật sao." Mục Hoan Hoan hai mắt lấp lánh nhìn những chồi non kia, "Hóa ra rau cải ở trong đất là cái bộ dáng này, vậy cậu về sau há chẳng phải là không cần mua rau nữa?" Đào Nhiên không muốn nói với nàng người một năm ăn vào bao nhiêu rau cải, chưa kể trong nhà này chỉ có thể trồng một chút như vậy. Hắn xách cá của Mục Hoan Hoan nói: "Thức ăn đều đặt ở trên bàn, cô ăn trước đi, tôi làm con cá này cho cô." "Ừm." Mục Hoan Hoan đi vào phòng khách, thấy trên bàn cơm bày ba món ăn. Khoai tây sợi xào ớt xanh, thịt hai lần chín cùng một bát canh cà chua trứng, mới ngửi mùi một cái Mục Hoan Hoan đã không nhịn được. Từ sau khi nàng rời nhà, không phải ăn căn tin thì chính là ăn quán cơm, sau đó bởi vì không có tiền nên dù có đi quán cơm cũng chỉ ăn cơm phần hoặc mì sợi cái gì đó, gần đây còn là liên tục ăn mấy ngày mì gói. Bỗng nhiên trước mặt bày mấy món ăn vừa sạch sẽ vừa thơm nức xông vào mũi như vậy, bảo nàng làm sao có thể nhịn? Hướng bên cạnh nhìn nhìn, không nhìn thấy chén. Nàng đi vào phòng bếp, Đào Nhiên vừa vặn đem cá bỏ vào trong chảo dầu. Chỉ nghe tách một tiếng, một đoàn khói mù liền bốc lên. Đào Nhiên quay đầu nói: "Làm sao vậy?" Mục Hoan Hoan hiếu kỳ nhìn Đào Nhiên, nói: "Tôi tới lấy chén, cơm ở đâu a?" Đào Nhiên chỉ chỉ nồi cơm điện bên cạnh nói: "Cơm đã chín rồi, chén ở trong tủ, cô tự lấy đi." Mục Hoan Hoan cầm chén đũa, bới cho mình một chén cơm, lại nhìn thấy Đào Nhiên ở một bên ngậm đắng nuốt cay làm cá cho nàng. Nàng liền cầm thêm một chén, tổng cộng múc hai chén cơm ra ngoài. Buổi trưa ở căn tin trường học ăn ra một con sâu xanh, nàng liền ngay tại chỗ ói sạch sẽ, lúc này Mục Hoan Hoan đói bụng không chịu nổi. Nàng ngồi yên tại chỗ thật nhanh ăn một miếng cơm, sau đó kẹp một miếng thịt ăn. Thịt vừa vào miệng, Mục Hoan Hoan liền cảm động nhắm hai mắt lại. Trời nà, mấy món ăn trên bàn cơm cảm giác thật tốt a, thịt này ăn cũng thật ngon a, ăn ngon phát khóc. Ăn một miếng xong Mục Hoan Hoan cảm thấy có chút ngại ngùng, nàng từ nhỏ gia giáo đều rất nghiêm khắc, ăn cơm ở nhà nếu như người còn chưa tới đủ là không thể động đũa. Nàng bây giờ tới nhà người ta làm khách, nào có đạo lý chủ nhân còn chưa lên bàn mà khách nhân đã ăn hết trước? Mục Hoan Hoan tuy rằng rất đói, nhưng vẫn cưỡng bách bản thân buông đũa xuống, trong lòng mong đợi Đào Nhiên nhanh một chút đi ra. Đào Nhiên rất nhanh liền bưng đĩa đi ra, thấy Mục Hoan Hoan ngồi bất động, liền nói: "Sao không ăn? Không hợp khẩu vị sao?" "Không phải." Mục Hoan Hoan dè đặt nói: "Chờ cậu ăn chung." Đào Nhiên đem cá kho đặt ở trước mặt Mục Hoan Hoan, nói: "Nếm thử xem tôi làm cá thế nào." Mục Hoan Hoan kẹp một miếng cá mới ra lò bỏ vào miệng, lập tức gật đầu liên tục, nuốt xuống thịt cá xong, Mục Hoan Hoan khen: "Ăn ngon thật a, cậu là đầu bếp sao?" Đào Nhiên liền cười, "Chẳng qua là ăn bữa cơm, làm gì nịnh hót như vậy." Mục Hoan Hoan vừa rồi nói lời phát ra từ nội tâm, nhưng mà bị Đào Nhiên nhạo báng như vậy, nàng liền không nhịn được đỏ mặt, nhíu mày nói: "Tôi mới không thèm nịnh bợ đâu." Nàng cũng thật sự rất đói bụng, hơn nữa thức ăn đều rất ngon, Mục Hoan Hoan một mình ăn liền hai chén cơm, cộng thêm ăn hết tất cả thức ăn. Đào Nhiên cũng sử xuất bản lãnh thật sự ra tranh thức ăn, bằng không có thể sẽ ăn không đủ no. Cuối cùng Mục Hoan Hoan đặt đũa xuống, thoải mái thở dài, "Đã lâu không được ăn thoải mái như vậy." Đào Nhiên có chút khó hiểu nói: "Cô đây là cả ngày chưa ăn sao?" "Không khác là mấy." Mục Hoan Hoan có chút kích động nói: "Cậu biết không? Hiện tại trường học thật là quá không chịu trách nhiệm, buổi trưa tôi đang ăn trong căn tin nếm ra sâu trong đồ ăn. Trời ơi, trưa mai tôi lại phải chết đói." Đây quả thật không phải là tao ngộ gì tốt, Đào Nhiên bày tỏ đồng tình sâu sắc, hắn nói: "Có điều cô như thế này cũng không phải biện pháp, cô ở một mình, không biết nấu ăn thì cũng chỉ đành ăn cơm quán hoặc căn tin thôi." Mục Hoan Hoan cũng hiểu là đạo lý này, bất quá trong chốc lát cũng không nghĩ ra cách gì tốt. Nàng nhìn Đào Nhiên, đột nhiên nảy sinh cơ linh, nói: "Cậu... à... ờ, tôi còn chưa biết tên cậu." Giờ mới nhớ ra à, Đào Nhiên tỉnh bơ nói: "Tôi tên Chung Hiểu, Chung trong chung thanh (tiếng chuông), Hiểu trong phất hiểu (bình minh)." "Tôi là Mục Hoan Hoan." Mục Hoan Hoan nhìn Đào Nhiên muốn nói lại thôi, tựa như có chuyện gì khó mở miệng vậy. Đào Nhiên nói: "Cô muốn nói cái gì?" Mục Hoan Hoan chớp mắt một cái, nói: "Chung tiên sinh là làm nghề gì?" Đào Nhiên nhướn lông mày lên, nói: "Trước mắt ở nhà viết tiểu thuyết, nói là thất nghiệp cũng được." "Hóa ra Chung tiên sinh là nhà văn a." Mục Hoan Hoan đối với nghề nghiệp của Đào Nhiên tràn đầy hảo cảm. Đào Nhiên cười khan, "Không dám nhận không dám nhận." Mục Hoan Hoan nói: "Trong nhà Chung tiên sinh chỉ có một người sao?" "Ừm hử?" Đào Nhiên nói: "Nhà tôi có mấy người quan hệ gì đến cô sao?" Mục Hoan Hoan phất tay nói: "Cũng không có quan hệ gì, tôi nói là dù sao một mình cậu cũng nấu cơm. Còn tôi lại không biết nấu cơm, tôi có thể mỗi ngày tới nhà cậu ăn cơm không? Nhưng mà tôi sẽ không ăn chùa, tôi phụ trách mua thức ăn thế nào?" "Cái này hả..." Đào Nhiên sờ cằm một cái nói: "Tôi cũng không thiếu tiền mua thức ăn, hơn nữa tự tôi cũng rất có thời gian rảnh." Mục Hoan Hoan cầu xin nhìn Đào Nhiên, còn kém ôm bắp đùi lắc cái đuôi, nàng thật sự là chịu đủ ngày tháng ăn mì gói rồi. Đào Nhiên trong lòng cười gian, ngoài miệng nói: "Có điều tôi rất ghét rửa chén, nếu cô có thể phụ trách rửa chén, mang cô cùng ăn cơm cũng không có gì." "Không thành vấn đề, giao cho tôi đi." Mục Hoan Hoan vỗ ngực nói: "Không phải là rửa chén sao, tôi hiện tại rửa cho cậu xem." Nói xong nàng liền đem chén trên bàn thu tới một chỗ, cầm đến phòng bếp. Đào Nhiên ngồi tại chỗ giống như đại gia nói: "Rửa chén cũng không phải chỉ rửa một cái chén, cô còn phải lau bàn, quét dọn phòng bếp, dọn dẹp ao nước, cuối cùng còn phải đem rác rưới trong phòng bếp đi vứt hết." Mục Hoan Hoan thanh âm có chút buồn bực từ phòng bếp truyền tới, "Biết rồi." Đào Nhiên đi tới cửa phòng bếp, thấy Mục Hoan Hoan chính đang dùng sức bóp nước rửa chén vào bồn nước, hắn nói: "Nước rửa chén cũng không thể dùng quá nhiều, bằng không sẽ rửa không sạch, tôi không muốn bị chén không sạch làm độc chết." "Biết rồi." Mục Hoan Hoan tức giận nói: "Tôi sẽ rửa nhiều mấy lần." Đào Nhiên không nhịn được cười ra tiếng, nữ phụ ác độc này thật là quá thú vị rồi. Một chút kỹ năng sinh tồn cũng không có còn bỏ nhà ra đi, thật không sợ bản thân chết đói bên ngoài a. Mục Hoan Hoan ở dưới sự chỉ huy đầu lưỡi của Đào Nhiên, rửa chén lau bàn, thu thập sạch sẽ rác rưởi. Cuối cùng lúc ra ngoài, Đào Nhiên cười híp mắt nói: "Ngày mai lại tới a!" Mục Hoan Hoan đưa tay ném túi rác vào thùng rác, nghiêng đầu hung hãn trợn mắt nhìn Đào Nhiên, "Biết rồi!" Một màn này vừa lúc bị một huynh đệ nhìn thấy, huynh đệ kia trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh này, trong lòng chấn kinh cực kỳ. Chao ôi, đại ca không hổ là đại ca, sáng sớm mới vừa gặp mặt, buổi chiều liền đem nhỏ này đoạt tới tay. Đoạt tới tay thì thôi, còn ngày mai lại tới? Lúc này kính ngưỡng của hắn đối với Đào Nhiên thật là như nước sông cuồn cuộn liên miên bất tuyệt, không được, không thể chỉ để một mình mình chấn kinh, phải nhanh đem tin tức này nói cho những huynh đệ khác. Mục Hoan Hoan cuối cùng ăn được một bữa cơm ngon, hơn nữa bữa cơm tiếp theo cũng đã có xếp đặt, trong lòng giải quyết một đại sự. Trở về tắm xong nằm lên giường rất nhanh liền đi ngủ, Đào Nhiên cũng chính thức quen biết với mục tiêu nhiệm vụ, hai người hôm nay gặp mặt có thể nói là tất cả đều vui vẻ. Sáng sớm hôm sau Mục Hoan Hoan ăn cháo bát bảo, sau đó đẩy xe đạp ra cửa. Thời điểm đi tới ngõ hẻm, quả nhiên bên trong giống như thường ngày, không ít thanh niên bất lương đang đứng. Mục Hoan Hoan cúi đầu vọt đi, lòng nói không sao, rất nhanh sẽ đi ra ngoài. Kết quả một người thanh niên trong đó nhìn Mục Hoan Hoan, bỗng nhiên ý xấu cười lên, nói: "Yo, chị dâu ra ngoài à?" Mục Hoan Hoan sợ hết hồn, kinh khủng nhìn hắn, ai là chị dâu? Người thanh niên kia nói: "Đều chớ ngẩn ra đó, mau gọi chị dâu!" Tất cả thanh niên đang hút thuốc đều buông thuốc xuống, ngừng tán gẫu, từng người trợn to mắt nhìn Mục Hoan Hoan, đồng thanh nói: "Xin chào chị dâu!" "Hu..." Mục Hoan Hoan chạy trốn thật nhanh, má ơi đây là chuyện gì xảy ra? Ai là chị dâu bọn họ a? ┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
|
Chương 107: Tiểu bạch hoa hẻm tối ③ Mục Hoan Hoan cúi đầu vọt mạnh ra khỏi ngõ hẻm, bên cạnh cuối cùng không còn những người kia nữa, nàng thở phào nhẹ nhõm. Các thanh niên trong ngõ hẻm liếc mắt nhìn nhau, sau đó cười nói: "Chị dâu thật dễ xấu hổ a." "Đó là đương nhiên, chị dâu là giáo viên quang vinh của nhân dân, ngươi cho là giống với mặt hàng lẳng lơ bên nhà ngươi sao?" "Chậc, lão tử cũng muốn tìm một bé thuần khiết a." "Đại ca thật là có bản lãnh a." Đào Nhiên rời giường dự định đi ra quán mì bên ngoài ăn, vừa vặn nhìn thấy bọn họ tụ tập một chỗ nói chuyện. Nhìn thấy Đào Nhiên tới, một thanh niên nói: "Đại ca anh cũng dạy bọn em làm sao tán gái đi." Đào Nhiên mặt không hiểu ra sao, "Loại chuyện tán gái này còn cần ta tới dạy ngươi?" "Đại ca anh đừng khiêm nhường." Thanh niên kia mặt tiện tiện cười nói: "Em ngày hôm qua chính mắt nhìn thấy cô giáo kia từ nhà anh đi ra." "..." Đào Nhiên che giấu ho khan một tiếng, cũng không có giải thích, liền nói: "Nàng tương đối xấu hổ, không thích chúng ta bu trên đường như này. Không cần tiếp cận nàng sát quá, lặng lẽ chiếu ứng là được." "Biết rồi biết rồi, chị dâu là lão sư a." Đào Nhiên dè đặt gật đầu một cái, đi tới trước mặt thanh niên kia, đưa tay vỗ vỗ bả vai hắn nói: "Theo đuổi nữ hài kỳ thực rất đơn giản." Thanh niên trợn to hai mắt, bộ dáng rửa tai lắng nghe. Đào Nhiên nghiêm túc nói: "Chỉ cần dáng dấp hút người là được." Mọi người: "..." Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm trương mặt trẻ tuổi tuấn tú để cho người nhìn vào liền nảy sinh hảo cảm kia của Đào Nhiên, sau đó lại nghĩ tới khuôn mặt vừa nhìn liền biết không phải loại tốt lành gì của bản thân, tất cả mọi người đều lâm vào trầm mặc. Đều đang nghĩ bản thân có nên mua cái áo sơ mi trắng để mặc, sau đó lại nghĩ bản thân mặc vào áo sơ mi trắng còn có thể xưng bá trong các hộp đêm buổi tối hay không. Đào Nhiên lảo đảo ra ngoài ăn mì, hắn bây giờ một chút cũng không gấp. Trong tiểu thuyết khâu mấu chốt để nữ phụ ác độc hắc hóa chính là, Mục Hoan Hoan tìm được Chung Hiểu sau đó bảo Chung Hiểu đi đe dọa thậm chí bắt cóc nữ chính. Nhưng bây giờ Đào Nhiên chính là Chung Hiểu, chỉ cần hắn không làm, Mục Hoan Hoan liền căn bản không làm được chuyện này. Mục Hoan Hoan đạp xe đến trường học, trường học mà nàng nhậm chức này là trường tư. Trường học tư nhân phần lớn đều không bằng trường học công lập trọng điểm, cho nên các trường tư vì để thu hút nhiều học sinh hơn chỉ có thể liều mạng nâng cao tỷ số lên lớp. Làm sao nâng cao tỷ số lên lớp? Chính là xem thầy giáo như trâu, xem cô giáo như thầy giáo, để các lão sư liều mạng bổ túc cho học sinh trông chừng học sinh học tập. Cho nên giáo viên trường này thay đổi rất thường xuyên, hiệu trưởng thích nhất là chèn ép người mới không có kinh nghiệm. Lão sư người mới tiền lương thấp còn đặc biệt hăng hái, chuyện hiệu trưởng thích làm nhất chính là khảo hạch lão sư mới. Thời điểm Mục Hoan Hoan chạy tới trường học, tiết tự học buổi sáng đã tan lớp, bởi vì tiết đầu tiên chính là của nàng, cho nên nàng liền đến phòng làm việc chuẩn bị bắt đầu. Còn chưa chuẩn bị xong, hiệu trưởng đã ở cửa phòng làm việc kêu nàng. Mục Hoan Hoan mặt mờ mịt đi theo hiệu trưởng tiến vào phòng hiệu trưởng, hiệu trưởng rất thân thiết nói: "Tiểu Mục ngồi a, chớ câu nệ như vậy." Mục Hoan Hoan thoải mái tự nhiên ngồi xuống, nói: "Hiệu trưởng tìm tôi có chuyện gì không?" Hiệu trưởng nói: "Cô tới trường học cũng đã hơn một tháng, biểu hiện tháng này của cô tôi đều nhìn ở trong mắt, có thể nói trong các lão sư mới, cô rất ưu tú." Năng lực mình được khẳng định, Mục Hoan Hoan dĩ nhiên rất cao hứng, nàng cười nói: "Tôi sẽ tiếp tục cố gắng." Hiệu trưởng mặt hiền hòa nói: "Tôi cảm thấy bây giờ có thể cân nhắc chuyện chuyển chính thức cho cô." Trở thành chính thức đồng nghĩa với công việc ổn định tăng tiền lương, Mục Hoan Hoan rất cao hứng nói: "Cảm ơn hiệu trưởng, vậy lúc nào thì ký hợp đồng?" "Chuyện ký hợp đồng không nóng nảy, tôi cảm thấy năng lực của cô rất xuất chúng a, làm lão sư bình thường sợ rằng không có cơ hội cho cô thi triển, không biết cô có nghĩ muốn làm chủ nhiệm không." Hiệu trưởng lại tăng thêm một câu, "Chủ nhiệm tiền lương cao hơn một chút." Mục Hoan Hoan căn bản không biết cong cong lượn lượn trong chuyện này, nàng bây giờ là thật thiếu tiền, có thể kiếm nhiều hơn trước sao lại không làm? Nàng gật đầu nói: "Tôi nguyện ý thử xem." Hiệu trưởng lập tức liền cười đến mắt cũng sắp không thấy nữa rồi, hắn nói: "Chủ nhiệm lớp số ba là người ngoại địa, về nhà kết hôn rồi. Tôi sẽ để cho cô thực tập làm chủ nhiệm lớp ba một tháng, nếu như năng lực của cô có thể gánh vác nổi, một tháng sau trường liền chính thức ký hợp đồng với cô." Mục Hoan Hoan choáng váng mê man đi ra ngoài, nàng cầm trên tay một tờ đơn, trên đó viết nhiệm vụ của chủ nhiệm, cùng với thời khóa biểu của lớp ba. Chỉ nhìn một chút thôi, nàng đã cảm thấy đầu óc muốn nổ, nhưng mà vì sinh hoạt có cắn răng cũng phải kiên trì. Trở lại phòng làm việc liền có lão sư hỏi hiệu trưởng kêu nàng chuyện gì, Mục Hoan Hoan liền đem chuyện này nói ra. Nữ lão sư hơn ba mươi tuổi kia liền vẻ mặt đồng tình nhìn nàng, nói: "Ai yo cũng chỉ có tiểu cô nương cô ngốc, cô nhìn xem lão sư nào trong trường muốn làm chủ nhiệm chứ? Ngày ngày phải tới sớm hơn học sinh, về trễ hơn học sinh, tiền lương thì chỉ cao hơn lão sư bình thường năm trăm, thành tích thi hàng tháng không tốt còn bị trừ tiền thưởng. Người nguyện ý làm chủ nhiệm còn không có, cô lại đi đáp ứng làm chủ nhiệm thử một tháng..." Mục Hoan Hoan cũng không ngốc, nàng chỉ là chưa có kinh nghiệm xã hội mà thôi, nghe cô giáo kia nói nàng cũng biết mình bị lừa. Nhưng mà có biện pháp gì? Nàng thật sự cần một việc làm, vì vậy nàng chỉ có thể miễn cưỡng cười cười, một câu cũng không nói được. Xế chiều hôm đó hơn năm giờ Mục Hoan Hoan mới vội vàng trở lại, còn không có thời gian về phòng mình, liền đã trực tiếp đến nhà Đào Nhiên. Đào Nhiên chính đang ở phòng bếp nấu cơm, Mục Hoan Hoan vọt tới cửa phòng bếp nói: "Cơm bao giờ thì xong?" Đào Nhiên nói: "Chờ chút nữa là được." "À." Mục Hoan Hoan vừa xế chiều đã bụng đói ục ục, nghe trong phòng bếp truyền tới trận trận mùi thơm, nàng nói: "Buổi tối ăn cái gì nha?" Đào Nhiên vừa vung xẻng, vừa nói: "Cánh gà kho, thịt bằm ớt xanh, rau cải xào, cộng thêm canh nấm. Thế nào, thích không?" Chỉ mới nghe tên món ăn Mục Hoan Hoan đã không nhịn được, làm gì còn có không thích, nàng gật đầu thật nhanh, niềm nở đi tới bên cạnh nồi cơm điện. Thấy cơm còn chưa chín, trước hết lấy ra chén đũa, đứng ở một bên chờ dọn cơm. Đào Nhiên nhìn bộ dáng nàng, liền nói: "Sao mà ngày nào cũng đói thành như vậy? Buổi trưa không ăn sao?" "Buổi trưa ăn một hộp cháo bát bảo." Mục Hoan Hoan nói: "Từ hôm qua sau khi phát hiện sâu trong căn tin trường học, tôi liền không nghĩ bước vào căn tin thêm một bước nào nữa." Đào Nhiên giật giật khóe miệng một cái, nói: "Vậy là cô... chỉ ăn một bữa tối này?" Mục Hoan Hoan cúi đầu xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Tháng sau tôi sẽ được tăng tiền lương, tôi không ăn chùa cậu đâu." Đào Nhiên không nghĩ xoắn xuýt vấn đề này, hắn đem một đĩa cánh gà ngào ngạt hương, nhét vào trong tay Mục Hoan Hoan nói: "Bưng đến bàn cơm, ăn đồ trước đi, nhìn bộ dáng dân tỵ nạn của cô kìa." Mục Hoan Hoan bưng cái đĩa thật nhanh chạy ra ngoài, hai ba ngụm liền giải quyết một cái cánh gà. Ăn quá ngon, Mục Hoan Hoan cảm thấy hiện tại điều giúp nàng tiếp tục chống đỡ ngây ngô ở bên ngoài trừ Triệu Tín ra cũng chỉ có cơm tối của Đào Nhiên. Làm xong cánh gà, các món ăn còn lại tốc độ liền tương đối mau, Mục Hoan Hoan vừa ăn cánh gà vừa nhìn Đào Nhiên rất nhanh bưng ra các món còn lại. Nàng có chút ngại ngùng, dẫu sao bản thân cũng ăn trước, vì vậy chủ động đứng lên nói: "Chờ, để tôi đi bới cơm." Đào Nhiên ngồi tại chỗ nhìn Mục Hoan Hoan lấy cơm ra, sau đó nàng cúi đầu chú tâm dồn chí ăn cơm như sóc gặm hạt dẻ. Hắn thấy Mục Hoan Hoan thật sự là quá gầy, mặc quần áo lẻo khẻo đến mức có thể từ phía sau nhìn thấy xương bả vai rất rõ ràng. Hắn liền hỏi: "Sáng sớm cô ăn cái gì?" Mục Hoan Hoan: "Cháo bát bảo, tôi từ trên mạng mua một thùng cháo bát bảo." "..." Đào Nhiên cũng ngất, một ngày chỉ ăn hai hộp cháo bát bảo, sao nàng không đói xỉu đi? Tốc độ ăn cơm của Mục Hoan Hoan rất nhanh, làm hại Đào Nhiên cũng không khỏi phải tăng nhanh tốc độ ăn cơm. Ăn xong nàng liền bắt đầu lật đật thu dọn chén đũa, Đào Nhiên pha bình trà, nói: "Không cần gấp như vậy, uống ly trà nghỉ ngơi một chút rồi hẵng làm." Mục Hoan Hoan vẻ mặt đau khổ nói: "Không được a, tôi còn phải đến trường học." Đào Nhiên liền buồn bực, "Buổi tối này rồi đi trường học làm gì?" Mục Hoan Hoan: "Trông chừng học sinh tự học buổi tối." Đào Nhiên trong nháy mắt liền nhớ lại thời điểm cấp ba, thầy chủ nhiệm ở giờ tự học buổi tối bao giờ cũng lặng yên không tiếng động đứng trong bóng đêm. Sau đó chỉ cần bản thân lấy điện thoại di động ra, liền sẽ lập tức bị phát hiện, sau đó tịch thu điện thoại di động kêu phụ huynh. Hắn nhìn Mục Hoan Hoan bận rộn, thực không cách nào đem nàng liên hệ với loại sinh vật kinh khủng đó, cũng không biết học sinh Mục Hoan Hoan nhìn nàng thế nào. Mục Hoan Hoan đến trường học, ngồi xuống trên bục giảng lớp ba. Các học sinh thấy nàng tới rồi cũng không nói lời nào, nhưng mà mệt mỏi cùng phiền chán trên mặt đều biểu hiện ra rất rõ. Học sinh cấp ba dĩ nhiên mệt mỏi, đặc biệt là học sinh của loại trường tư này, Mục Hoan Hoan đại khái cũng biết bọn họ không thích mình, nhưng mà bản thân cũng không có cách nào. Nàng dời ghế đến hành lang bên ngoài phòng học, gió ban đêm rất mát mẻ, một mình nàng ngồi ở bên ngoài, trong phòng học vo ve rầm rì một mảnh. Nàng cũng không quá muốn quản việc học sinh nói chuyện trời đất, nàng lấy điện thoại di động ra, ở trên danh bạ tìm tới cái tên quen thuộc, cho dù không lật danh bạ nàng cũng có thể đọc chính xác ra dãy số của người kia. Ngón tay Mục Hoan Hoan do dự trên màn hình thật lâu, cuối cùng vẫn nhấn xuống. Nàng để điện thoại di động bên tai, an tĩnh nghe tiếng tít tít. "A lô?" Điện thoại được tiếp, một giọng nam dễ nghe nói: "Hoan Hoan?" "Ừ." Thanh âm Mục Hoan Hoan mang theo mong đợi mà chính nàng cũng không chú ý tới, "A Tín, ngày mai chính là chủ nhật, chúng ta cùng đi ăn cơm được không, em đã rất nhiều ngày không gặp anh." Điện thoại bên kia trầm mặc một hồi, sau đó Triệu Tín nói: "Công ty gần đây tương đối bận rộn, thôi ngày khác đi." "Vậy à." Mục Hoan Hoan bình tĩnh nói: "Nhưng mà trừ cuối tuần ra em đều không có thời gian trống, chỉ là ăn chung một bữa cơm thôi mà, chút thời gian này cũng không có sao?" "Xin lỗi." Triệu Tín nói: "Anh thật không rảnh." Sau đó liền cúp điện thoại. Mục Hoan Hoan để điện thoại di động xuống, đơn độc một mình nhìn cảnh đêm sân trường. Giây phút đó nàng không biết bản thân mang tâm tình như thế nào mới không tiếp tục gọi điện thoại cho Triệu Tín, có lẽ là kiêu ngạo của nàng, hoặc có lẽ là nàng biết căn bản vô ích. Nàng từ nhỏ mang một thân ngàn vạn sủng ái lớn lên, vì Triệu Tín bỏ nhà ra ngoài làm việc, chịu đựng lão bản bóc lột, chịu đựng căn phòng cũ rách. Triệu Tín căn bản không biết nàng hạ bao lớn quyết tâm mới đi ra ngoài, căn bản không biết nàng ở trong phòng ăn mì gói ăn muốn ói vẫn còn cố nén nuốt xuống là loại cảm thụ gì. Nàng có chút muốn khóc, nhưng mà trong phòng học sau lưng đều là học sinh. Vì vậy nàng nhịn được, giống như chưa từng có chuyện gì phát sinh. ┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
|