Duyên Kiếp
|
|
Chương 61
Thượng hoả. Đường Nặc đáp lại nói cho Bách Nhan, nàng đã tiến nhập trạng thái. Bách Nhan tại trên trán Đường Nặc hôn, động tác càng khinh càng nhu, nhẹ nhàng mà lay động Đường Nặc mỗi phân cảm xúc. Dưới bàn tay dịu dàng càng ngày càng kiên quyết, thậm chí có chút sưng, hạt đậu trước ngực như một đóa hồng nở rộ, ngạo nghễ đường hoàng. Bách Nhan cúi xuống, ngậm lấy, dùng đầu lưỡi ôm lấy, liếm. Hạt tròn nhỏ kia ngay dưới lưỡi của nàng dưới run lên, như một viên đậu nhảy nhót. Đường Nặc khó mà thích ứng theo giãy dụa đầu, cong người đứng dậy, hướng Bách Nhan dựa vào. Tay dán tại phía dưới bụng lại đi xuống đi vài phần, nhu mật trong bụi cỏ lộ ra nhiệt khí, một mảnh phương mỹ. Bách Nhan gắt gao dán trên người Đường Nặc, lưỡi đảo qua cái cổ tản mát ra hồng nhạt sáng bóng, chọc Đường Nặc cong người, đồng thời đem tay kia bị kẹp giữa hai chân làm càn. Kẹp được sao? Bách Nhan một ngón tay theo kia khe hở căng chất trượt vào, thẳng trượt vào bên trong. "A !" Đường Nặc thấp suyễn một tiếng, chân kẹp càng chặt. Nhưng thực ngượng ngùng nơi nào đó bị người xâm nhập, mà lại chuyển động rất vô sỉ. "Đừng." Nàng thấp lẩm bẩm, thanh âm yếu ớt không giống bản thân vọng lại. Bách Nhan cử động rất vô sỉ, nhưng càng vô sỉ chính là nàng dĩ nhiên nghĩ thoải mái. Trong miệng kêu dừng, thân thể cũng không chịu được khống chế đi đón ý nói hùa. Chăn từ trên người hai người chảy xuống, Bách Nhan dán tại trên người Đường Nặc, da thịt kề sát da thịt, nhẵn nhụi da thịt tương hỗ ma sát. Tay, tại chỗ ẩn mật hoạt động, quần lót hồng nhạt càng ngày càng vướng bận. Đơn giản, chỉ điểm ôm lấy nó, đem cởi ra khỏi người Đường Nặc. Đường Nặc ôm lấy đầu Bách Nhan, dương đứng dậy, dựa sát bách nhan, e lệ cũng thật khó. Nơi nào đó, phương mịch một mảnh, quỳnh lộ ướt đẫm thông qua ngón tay, Bách Nhan tìm được ở chỗ sâu trong, ngón tay thon dài theo con đường chật hẹp chậm rãi tham nhập. Đường Nặc cong người dậy, dị vật xâm nhập khiến nàng hoảng loạn, "Bách Nhan." Nàng gắt gao nắm lấy hai vai Bách Nhan, cảm giác được lúc này đang bị Bách Nhan xâm chiếm. Từ nơi nào đó, cho đến toàn thân, tới nàng người này. Bách Nhan đan cánh tay đem đường nặc nâng dậy, để nàng nằm trong lòng với chính mình ngồi, tách ra hai chân Đường Nặc, ngón tay ở nơi nào đó hoạt động qua lại khẽ thăm dò. Đường Nặc nặng nề thở dốc, cắn chặt khớp hàm, nghiêng đi thân đem đầu chôn tại cần cổ Bách Nhan. Cảm giác căng chật dần dần hoãn, cảm giác thư thái thẳng đến thần kinh, thân thể Đường Nặc không tự giác theo Bách Nhan động tác mà đong đưa -- Đêm càng sâu, một phòng, bầu không khí mờ ám. Trên giường giao triền thiêu đốt hai người dần dần an tĩnh lại, mệt mỏi mà ôm nhau một chỗ chìm vào giấc ngủ. ******************************************************************* Tiếng chuông cửa vang lên, đánh thức Đường Nặc đang ngủ say. Nàng mở mắt ra, từ trên giường ngồi dậy, mới phát giác bản thân toàn thân bủn rủn không còn chút sức lực nào, đêm qua các loại nổi lên trong đầu, nhất thời mặt đỏ tới mang tai. Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy Bách Nhan quần áo chỉnh tề ngồi ở trước bàn máy tính quay đầu lại nhìn nàng, dường như hỏi nàng có muốn đi mở cửa không. Đường Nặc ôm lấy chăn che ở trước ngực, lại gục đầu xuống, ngáp một cái, nói, "Trong nhà không có ai." Lại tiếp tục ngã trở lại. Dù sao người rung chuông không nghe được động tĩnh trong phòng tự nhiên sẽ rời đi . Bách Nhan nở nụ cười, đổi vị trí đến ngồi xuống bên giường, nghiêng người nhìn về phía Đường Nặc còn chui trong chăn, nói, "Đã mười hai giờ rưỡi, còn không rời giường?" Đường Nặc kéo chăn đắp lên đầu, thanh âm rầu rĩ từ trong ổ chăn truyền ra, "Mệt mỏi." Dừng lại hai giây, còn nói, "Đêm qua em thật không câu dẫn chị." Bách Nhan cười, chụp tay lên chăn, câu dẫn hay không đều là kết cục này, còn biện giải? Tiếng chuông cửa còn đang vang, nàng quay đầu nhìn hướng cửa. Người rung chuôngnày còn có tính nhẫn nại, ấn mấy lần không gặp người mở cửa mà vẫn ấn. Rốt cục chuông cửa không vang nữa, đổi thành tiếng đập cửa. Bách Nhan từ bên giường đứng dậy, hướng mắt mèo bên trong nhìn ra ngoài, bất chợt thấy Tần Hồng Yến đứng ở cửa. Không chỉ có Tần Hồng Yến ở, còn có một thiếu nên hai mươi, mặc áo gió màu trắng, thiếu niên kia một bên ấn chuông cửa một bên đánh điện thoại di động, bất đồng chính là hắn ấn chuông cửa nhà nàng. Bách Nhan tim đập mạnh và loạn nhịp hai giây, còn tưởng rằng bản thân hoa mắt. Nàng lần nữa nhìn qua mắt mèo, thiếu niên kia quay đầu nói với Tần Hồng Yến, cũng để Bách Nhan thấy rõ ràng tướng mạo người nọ. Nàng đi trở về bên giường, thấp giọng nói, "Tứ tỷ của em và em trai của tôi đều ở bên ngoài." Đường Nặc lập tức giật chăn ngồi dậy, trừng mắt nhìn bách nhan, đầu óc không một chút phản ứng. Bách Nhan tay vươn ra, nói, "Di động của tôi để trong nhà ." Tên kia đều không phải đang cùng cha mẹ nàng ở nước ngoài sao? Thế nào ngay cả chào hỏi cũng không đã một tiếng trở về nước? Muốn cho nàng kinh hỉ? Kinh hỉ này cũng cấp quá đúng lúc. Đường Nặc nháy hai con mắt, rất nhanh phản ứng qua. Di động Bách Nhan để trong nhà, nói cách khác em trai của nàng ấy lúc này liên hệ không được nàng. Di động của nàng đêm qua lúc xem điện ảnh cũng tự động tắt máy, hôm nay lại một buổi sáng không lên mạng, Tứ tỷ cũng liên hệ không được nàng. Vậy bên ngoài kia hai người đồng thời tìm không được hai người các nàng, lại đồng thời rung chuông, không dám đảm bảo sẽ không hiếu kỳ dò hỏi đối phương hai câu, em trai Bách Nhan có thể không biết nàng, mà Tứ tỷ biết Bách Nhan a. Này nếu như vừa mở cửa, nga, vậy đáng sợ, rất đáng sợ. Lần thứ hai bị Tứ tỷ bắt kẻ thông dâm tại giường, hơn nữa là bằng chứng như núi, lần này là hàng thật giá thật phát sinh ."Đừng mở cửa !" "Mặc quần áo đi, đà điểu, nên tới trốn không xong." Bách Nhan lại cách chăn vỗ hạ đường nặc."Tôi đi ứng đối với bọn họ." Suy nghĩ xuống, hỏi, "Hay là em sợ Tứ tỷ của em biết quan hệ chúng ta?" Không thể trách nàng lòng dạ hẹp hòi, xác thực là Đường Nặc cùng Tần Hồng Yến quan hệ quá mức ái muội. Nàng sợ a ! Đường Nặc vừa nhìn đến vẻ mặt kia của Bách Nhan kia, liền biết người nào đó có chút hiểu lầm. Chẳng lẽ Bách Nhan còn sợ nàng bắt cá hai tay? "Vậy mở đi, em đi tắm." Nàng nói xong, tha áo ngủ khoác lên người, tìm y phục trong tủ quần áo đi vào trong phòng tắm. Bách Nhan thấy Đường Nặc ôm y phục vào phòng tắm, đem chăn và giường sắp xếp lại, rồi đi mở cửa. Nàng vừa mở cửa, chỉ thấy đến Tần Hồng Yến vẻ mặt quái tươi cười đứng ở ngoài cửa. Tần Hồng Yến quay đầu nới với tên còn đang há hốc miệng phía sau, "Xem đi, tôi nói chị của cậu ở bên cạnh đi." Con mắt hướng vào trong phòng, không thấy Đường Nặc, nhưng thật ra nghe được trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy "Ào ào". Đường Nặc ở phòng tắm? Giữa buổi trưa, nửa ngày không ra cửa, vừa mở cửa còn ở trong phòng tắm, có ý tứ gì ! Nhất thời, âm dương quái khí sắc mặt đầy mây đen, ngay cả cười nhạt cũng cười không nổi. "Chị !" Bách Lâm dẫn theo hành lý có điểm ngây ngốc nhìn về phía Bách Nhan, "Chị còn ở bên này a?" Dẫn theo túi vào trong phòng, nói, "Em gọi điện thoại cho chị làm sao không tiếp?" Bách Nhan lập tức kéo quần áp Bách Lâm đem hắn hướng ra phía ngoài, "Đi ra, chị hiện tại không ở bên này, gian nhà này thuê, bên trong có người." Ngăn trở một người hướng bên trong trùng, bị kia bên cạnh không có biện pháp ngăn, họ Tần hừ lạnh hai tiếng nhấc chân thì bước vào, đi thẳng hướng phòng tắm đi. Bách Lâm hồ đồ, cho thuê ? Cho thuê sao chị hắn còn từ nơi này đi ra? Lại hướng bên trong nhìn một cái, cho thuê làm sao trong phòng còn duy trì nguyên dạng, gia cụ bài biện gì đều không có biến động. Bách Nhan không phản ứng Bách Lâm, nàng phản thân quay lại trên bàn tìm được chìa khoá bản thân đem cửa nhà mình mở, "Về trước nhà chờ chị." Được, nàng cũng trở lại, đều quay về nhà, từng người chào hỏi từng người. Bách Lâm nâng lên ngón tay chỉ gian nhà Đường Nặc ở, lại chỉ chỉ cửa nhà bọn họ, không hiểu ra sao. "Vào đi." Bách Nhan đẩy cửa ra, tiếp nhận hành lý trong tay Bách Lâm. "Em làm sao lại quay về? Cũng không báo trước điện thoại cho chị." "Muốn cho chị một kinh hỉ." Bách Lâm nói. Vào nhà, lại quay đầu hướng gian nhà bên kia nhìn, bất chợt thấy một nữ nhân vóc người cao gầy từ trong phòng tắm đi ra, chỉ nhìn đến một bên mặt rất khêu gợi vừa... vừa rất đẹp, còn chưa kịp nhìn kỹ đã bị Bách Nhan kéo vào nhà, lập tức cửa "Rầm" một tiếng đóng cắt đứt hắn đường nhìn."Chị, trong phòng kia còn có nữ nhân." "Lời vô ích, cái kia vừa đi vào đều không phải nữ nhân sao?" Bách Nhan tức giận địa trả lời. "Không phải, em muốn nói còn một người." Bách Lâm cúi đầu nhìn Bách Nhan, vây quanh Bách Nhan gọi, "Còn giống như rất xinh đẹp, so với người vừa đi vào còn đẹp hơn." Bách nhan vượt qua Bách Lâm, ba bốn năm không gặp, vóc dáng người này đều cao hơn nàng. "Người thuê nhà." Nàng đáp. "Ăn cơm chưa?" "Chưa." Bách Lâm đáp, còn nhớ nhìn đến vị mỹ nữ kia, nhìn trắc diện thực sự rất đẹp."Nàng là ai a?" "Ai?" Bách Nhan hỏi, giúp Bách Lâm đem hành lý vào phòng khách. "Người thuê nhà của chị." Bách Lâm nói, theo Bách Nhan vào nhà. "Không phải người thuê nhà." Bách Nhan nghĩ Bách Lâm cùng nàng quấy nhiễu. "Chị!" Bách Lâm tựa ở trên cửa nghiêng cổ nhìn về phía Bách Nhan, "Rất kỳ quái a." Chủ cho thuê nhà cùng khách trọ chui một khối trốn ở trong phòng nghe được chuông cửa vang nửa ngày không ra, mở cửa sau đó còn thấy một người mới từ phòng tắm đi ra. Giữa buổi trưa tắm? ? ? ? "Kỳ quái cái đầu em. Tiểu hài tử có thể ít tò mò một chút?" Bách Nhan quay đầu lại, vây song chưởng liếc nhìn Bách Lâm, tiểu tử kia lại muốn bị dạy dỗ có đúng không? Bách Lâm bĩu môi, "Hai mươi mốt tuổi không phải tiểu hài tử ." Nam nhân chờ trưởng thành lại nói bản thân không phải tiểu hài tử ! Bách Nhan liếc hắn một cái, phát hiện xác thực có vài phần dáng dấp nam nhân, yết hầu đều dài hơn, thanh âm cũng thay đổi toàn bộ ."Hiện tại trường học còn chưa có nghỉ định kì? Em làm sao về nước?" "Hắc hắc." Bách Lâm cười gượng hai tiếng, "Học phần đủ là được?" Gương mặt tươi cười xán lạn, lộ ra hai má lúm đồng tiền, rất khả ái. "Ba mẹ thế nào?" Bách Nhan hỏi. Vài năm qua, trước mặt em trai nhắc tới cha mẹ, cũng nhịn không mắt có chút phát nhiệt. "Cũng khỏe. Nga, được rồi, ba nói chờ chị có thời gian kêu chị qua, sự tình trước kia liền qua đi, người một nhà chính người một nhà." Bách Lâm ôm vai Bách Nhan nói, "Kỳ thực hai năm trước bọn họ không ngại chuyện chị có bạn gái nữa, bất quá lão nhân gia không bỏ xuống được mặt mũi chịu thua, chị lại không theo chân bọn họ liên hệ, em gọi chị qua gặp bọn họ,chị lại không đi." "Rồi nói sau." Bách Nhan gật đầu, lúc trước cha mẹ huyên náo như vậy, nói muốn tuyệt giao, hôm nay đã chia tay Gia Vân, còn thật không biết nên thế nào đi đối mặt cha mẹ. "Chị, nữ nhân kia có phải bạn gái mới của chị?" Bách Lâm do dự dè dặt hỏi. Rất gợi cảm, rất đẹp, tựa như nữ thần, so với Gia Vân tỷ thật đẹp. "Còn chưa phải." Bách Nhan có chút không được tự nhiên đáp, nàng cùng Đường Nặc danh phận đều chưa xác định, có thể tính sao? Bất quá chuyện nên làm không nên làm lại đều làm, có thể không tính sao?
|
Chương 62
Đường Nặc bị Tần Hồng Yến kéo ra từ phòng tắm, tắm chưa xong, cửa phòng tắm liền bị Tần Hồng Yến đẩy ra, Đường Nặc cả kinh vội vàng chụp lấy khăn tắm bao lấy thân thể ướt sũng từ phòng tắm đi ra ngoài. Xuất môn sau đó, mới cảm thấy được cửa nhà chưa đóng, mà Bách Nhan đã ly khai. Nàng nắm khăn tắm ở trên người đi đóng cửa lại, xoay người đến trước bàn máy tính cầm lấy điếu thuốc trên bàn, vốn muốn châm một cây, nhưng nhớ tới đáp ứng Bách Nhan muốn cai thuốc, nên đem thuốc thả lại. Nghiêng mình dựa tại trước bàn máy tính, nghiêng đầu nhìn về phía vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Tần Hồng Yến. Tần Hồng Yến gắt gao nhìn thẳng Đường Nặc, trên cổ của nàng, trước ngực, xương quai xanh đều thấu có lờ mờ hồng nhạt ấn ký. Đều không phải sâu, nhưng cũng đủ biểu đạt tất cả. Không có cách nào khác nhìn xuống phía dưới, nàng đỏ mắt quay mặt đi. Lệ, từ khóe mắt trượt xuống, tích lạc. "Tứ tỷ." Đường Nặc hô thanh, gục đầu xuống, không có lời để nói, ngay cả một câu an ủi cũng không có thể cấp, lúc này nói cái gì, đều chỉ khiến vết thương xát muối. Tần Hồng Yến quay đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm Đường Nặc, gắt gao nhìn thẳng. Lạnh liệt con ngươi, băng lãnh vô tình, càng sâu chính là tuyệt vọng. Nàng nhìn thẳng Đường Nặc, chỉ cảm thấy toàn thân phiếm lạnh, càng nhìn càng lạnh, tựa như rơi vào khe nứt, lạnh đến mức nàng máu toàn thân đọng lại. Một câu nói chưa nói, quay đầu lại hướng ra ngoài đi. Nghe được tiếng bước chân, Đường Nặc ngẩng đầu, kêu, "Tứ tỷ." Tần Hồng Yến dừng lại bước chân, thật chậm thật chậm xoay người, con ngươi lạnh lùng gắt gao nhìn thẳng Đường Nặc, nước mắt liên tục thành tuyến từ trên gương mặt ngã nhào. Nàng yêu một người lâu như vậy, khuynh tẫn sở hữu cảm tình, tâm tư lao lực đi yêu người, mà người cho tới bây giờ sẽ không yêu nàng, không vì nàng động quá tình, một tia tâm. Nếu trước đây, còn có vài phần quyến luyến trên người nàng, nhưng thế giới hiện tại của Đường Nặc chỉ có Bách Nhan, thân cùng tâm đều trên người Bách Nhan, nàng cùng Đường Nặc trong lúc đó tựa như cách đạo nhược thủy*, hoành đạo ai cũng không vượt quá ba sông. *đường ngăn cách nước chảy "Tứ tỷ." Đường Nặc nhìn về phía Tần Hồng Yến, cặp mắt kia lạnh lẽo để lộ ra tuyệt vọng cùng buốt giá khiến nàng hít thở không thông. Nàng kêu "Tứ tỷ" lại không biết nói cái gì, chỉ là rất khó chịu, nàng không muốn thương tổn Tần Hồng Yến, không muốn khiến người mình yêu thụ thương, không muốn khiến tứ tỷ thương. Thật có chút chuyện đã định trước vô phương tránh khỏi, bởi vì người nàng yêu cũng không phải Tần Hồng Yến. Tần Hồng Yến nhìn thẳng Đường Nặc, nàng yêu càng sâu đậm thì lúc này tâm càng lạnh, có bao nhiêu thương, có bao nhiêu đau nhức cũng có nhiều hận. Khuynh tẫn nỗ lực, đổi lấy chính là hồi đáp băng lãnh của đối phương, thấy chính là đối phương cùng người khác hoan ái vết tích. Đường Nặc đều không phải người vô tình, nhưng hết lần này tới lần khác đối với nàng vô tình chí tư. Không hận? Không oán? Nhưng tâm bị đập vỡ vụn, hận nát! Tâm đầy ngập đau nhức cuồn cuộn, ngay cả nước mắt đều xuyến không đi. Xoay người, nước mắt tùy ý, ánh mắt rơi trên con dao ở bàn trà, lưỡi dao sắc bén phiếm lãnh quang, chiếu rọi tâm nàng lúc này, như dao đâm ở trong lồng ngực chuyển động, máu tươi nhễ nhại. Nàng chậm rãi đi đến bàn trà, cầm con dao nắm ở trong tay. "Tứ tỷ !" Đường Nặc kinh hãi, nhanh chóng nhào qua, "Chị đừng làm chuyện điên rồ." Tứ tỷ của nàng tính cách có bao nhiêu cực đoan, nàng rất rõ ràng, chạm được điểm mấu chốt, kia là cái gì đều không quan tâm. Sợ Tần Hồng Yến trong chốc lát chịu kích thích tự mình hại mình, Đường Nặc nhào qua chuẩn bị đoạt con dao từ trong tay Tần Hồng Yến, nhưng không nghĩ tới Tần Hồng Yến giơ lên dao hướng bụng Đường Nặc đâm vào. Đường Nặc trừng to mắt lăng ở nơi nào, đồ vật lạnh lẽo sắc nhọn thâm nhập thân thể, nàng trong nháy mắt đờ đẫn, đầu óc một thời chưa phục hồi tinh thần. Nàng chậm rãi cúi đầu, thấy tay Tần Hồng Yến đặt trên bụng của nàng, máu tươi ồ ạt từ trong thân thể của nàng chảy ra, nhiễm đỏ khăn tắm khoác ở trên người nàng, cũng nhiễm đỏ tay Tần Hồng Yến, nhìn không thấy lưỡi dao, thậm chí nhìn không thấy chuôi dao bị Tần Hồng Yến nắm. Tay nắm dao lần nữa cố sức đẩy về phía trước, Đường Nặc đau đến cúi gập lưng, ngay cả gọi đều nói không được, chỉ há to miệng phun khí, ngay cả hô hấp tức giận cũng không có. Nàng cong lưng, đau đến đầu muốn ngất đi, một tay che chỗ vết dao, một tay vịn tại sô pha. Miệng mở lớn, hơn nửa ngày, mới có một chút khí hít vào trong miệng, rồi lại nhận phải kịch liệt đau nhức ý thức vội vàng phun ra đi."Tứ... Tứ tỷ." Đường Nặc sít sao che vết thương đau đến phảng phất muốn khiến nàng chết đi, nước mắt đầy viền mắt, nàng há to miệng, nghẹn nửa ngày kình mới gọi ra tiếng, "A... Đau quá !" tay Tần Hồng Yến đột nhiên buông ra, Đường Nặc lập tức quỳ xuống. Nàng một tay đỡ lấy sô pha, đau đến một bên rơi lệ một bên ngụm lớn thở dốc."Cứu... Xe cứu thương..." Đang khi nói chuyện, hàm răng đều run lên, đau đến nàng toàn thân run, mềm nhũn cả người, thân thể hình như đều không phải bản thân . Tần Hồng Yến đứng ở bên cạnh Đường Nặc, thấy Đường Nặc thống khổ cuộn tròn trên mặt đất, nàng ngụm lớn địa thở phì phò, nước mắt không rõ đường nhìn, đau lòng giống như bị dao nhỏ giảo động. Tay phải dính đầy máu tươi đỏ sẫm, máu thuận theo ngón tay từng giọt rơi ở trên sàn nhà. Nàng cứng đờ đứng ở nơi đó, một dao đâm vào Đường Nặc, nhưng chảy chính như là máu chính nàng. Nước mắt, một giọt lại một giọt hạ xuống, nàng đứng chịu cứ như vậy chờ máu chảy chết hết đi. Đồng sinh đồng tử, dù sao so với sống đi cảm thụ đau nhức kia huỷ hoại thân. Xoay người, ngoài cửa sổ bầu trời trong sáng, dương quang chói mắt, rực rỡ khí trời, thích hợp bay lượn. Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, nghe được Đường Nặc hô hấp nặng nề, trong đầu hiện lên hình ảnh Đường Nặc cùng Bách Nhan giao triền cùng một chỗ, đêm qua, Tiểu Nặc hô hấp cũng nặng như vậy đi? Tiểu Nặc, nhịn một chút, rất nhanh sẽ không đau nữa, nàng mang nàng cùng nhau đi, đó là một thế giới không có đau thương không có bách nhan, chỉ có các nàng cùng một chỗ. Nước mắt ướt đẫm hai tròng mắt, nước mắt tràn lan không nhịn được, cũng không muốn đi ngăn lại, để tùy ý chảy đi. "Tứ tỷ." Đường Nặc cuộn tròn trên mặt đất, một tay che vết thương, một tay nắm chặt khăn tắm. Thân thể hầu như dán đến mặt đất, đau nhức không nhịn được tràn ra, lệ ngân đầy mặt, dao nhỏ xuyên thấu thân thể nàng, dưới thân là một bãi huyết đỏ tươi ."Tứ tỷ." Nàng từng tiếng gọi, nàng thật đau, cứu nàng."Tứ tỷ." Đường Nặc đau đến ngay cả khí đều nhanh không thở được, hô hấp càng thêm gấp ngắn. Tứ tỷ rõ ràng bên người, nhưng nàng không cảm giác được động tĩnh, gọi không đến một tia ấm áp. Huyết, từ trong thân thể chảy ra, sinh mệnh tại đau đớn giữa dòng trôi qua. Liên tiếp vài tiếng "Tứ tỷ" gọi ra, Đường Nặc đột nhiên ý thức được, nàng giật mình. Tứ tỷ sẽ không cứu nàng, sẽ không. Bách Nhan ! Đường Nặc cắn răng một cái, nhịn đau bò lên, lảo đảo hướng tới sô pha, điện thoại của nàng ở bên kia. Nàng di chuyển, dao cũng ở trong thân thể động, quấy nội tạng của nàng. Tay dính đầy máu cầm điện thoại, còn chỉ bấm xuống "1" và "2", điện thoại di động đột nhiên bị Tần Hồng Yến đoạt đi, di động bay đến trên tường rớt xuống đất, tứ phân ngũ liệt. Đường Nặc tựa trên sô pha, một bên thở phì phò một bên nhìn Tần Hồng Yến, trong mắt phủ đầy khó tin."Tứ tỷ." Nước mắt lần nữa tràn mi, Tứ tỷ rốt cuộc đang làm cái gì? Muốn nàng chết sao? Tần Hồng Yến cũng không đứng vững , nàng run rẩy lay động vài cái, thân thể mềm nhũn, hướng bên cạnh ngã xuống, cuối cùng lảo đảo đỡ lấy sô pha mới miễn cưỡng ổn định thân hình. Thân thể run kịch liệt, toàn thân trên dưới đều đang run rẩy, khớp hàm không nhịn được mà va chạm. Đường Nặc nằm úp sấp trên sô pha, khóc, nàng gọi, "Tứ tỷ..." Đây là tội sát nhân a, sẽ ngồi tù . Nước mắt bày vẻ mặt, đối với vết thương trên bụng, tâm càng đau nhức ."Chị muốn em chết sao?" Nàng khóc hỏi. Tần Hồng Yến xụi lơ ngồi đến trên mặt đất, thấy Đường Nặc rơi lệ đầy mặt, thống khổ nhắm mắt lại."Đi, em đi đi." Nàng gọi, khí lực sở hữu đều từ trên người tiêu thất, ngay cả ý nghĩ đều bắt đầu không rõ ràng lắm, từng trận biến thành màu đen. Nàng không muốn Tiểu Nặc chết, nàng muốn nhìn Tiểu Nặc vui vui vẻ vẻ hảo hảo mà sống, nhưng nàng lại muốn mang Tiểu Nặc đi cùng nhau. Nàng hô to, "Đi đi !" Nàng sợ nàng sẽ nhịn không được sẽ hướng phòng bếp cầm dao lướt qua cổ Đường Nặc, đến lúc đó Tiểu Nặc một tia sống cũng không có. Nhìn thấy Đường Nặc không nhúc nhích, nàng lại hô, "Đi a, em đi đi, chị sẽ giết em, chị thực sự tưởng muốn giết em, em đi đi, còn không mau đi, đi a --" Bách Nhan ngay cửa đối diện, sẽ cứu nàng."Tiểu Nặc, đi đi." Tần Hồng Yến nằm trên mặt đất, đau khóc thành tiếng."Chị thực sự muốn em chết." Nước mắt lướt qua gương mặt Đường Nặc, nhìn về phía Tần Hồng Yến, cắn môi khóc, Tứ tỷ là đau thương đến tuyệt vọng mới như vậy. Trách nàng, cũng oán nàng, một dao này nàng nhận không oan. Đường Nặc đột nhiên lấy lại tinh thần, nàng nhanh chóng xóa đi lệ trên mặt, đem hết toàn lực giãy dụa bò tới cửa, tay dính đầy máu cầm trên khoá cửa, giật cửa liền gục xuống. Nàng ngẩng đầu, thấy cửa nhà Bách Nhan đóng chặt, cắn răng một cái, lần nữa đứng lên nhào qua, tay đầm đìa máu chụp tại chuông cửa. "Leng keng --" tiếng chuông cửa chói tai xuyên thấu hành lang -- "Leng keng --" chuông cửa đang vang, Đường Nặc liều mạng cắn răng chống đỡ không cho bản thân ngất xỉu đi, thân thể như nhũn ra phải tựa ở trên tường, khăn tăm dính đầy máu đem tường trắng sát ra một mảng vết máu lớn. Bách Nhan, mở cửa a, nàng sắp chống đỡ không được. Đường Nặc run rẩy dựa vào cửa nhà Bách Nhan, thời gian ngắn ngủi vài giây lại tựa như hàng thế kỷ như vậy dài dằng dặc. Cửa mở, mất đi điểm tựa, Đường Nặc lập tức đổ xuống, té trên một người. "Này... Cô... A --" một cái giọng nam hoảng sợ kêu to lên, "Cô -- chị ơi --" tiếng thét chói tai cắt bầu trời, thê lương không gì sánh được. Thiên a ! "Gọi xe cứu thương." Đường Nặc một bên thở dốc một bên nắm y phục người nọ, ý thức bắt đầu tan rả, nàng đã thấy không rõ bên người là ai, đường nhìn nhất thời đen trăng."Bách Nhan..." Nàng không muốn chết. "Chị -- chị, chị ơi -- mau tới, gọi điện thoại, gọi xe cứu thương a --" Bách Lâm quả thực mau điên rồi. Này cửa vừa mở ra, đột nhiên xông vào một nữ nhân toàn thân là máu, má ơi ! Bách Nhan khoác một bộ áo khoác từ phòng ngủ đi ra, "Em gọi cái gì? Xảy ra chuyện gì --" còn chưa hỏi xong, thoáng thấy Bách Lâm trong lòng bế một nữ nhân toàn thân đầy máu. Nàng cả kinh thoáng giật mình, mà không lấy lại tinh thần. "Chị, gọi xe cứu thương --" Bách Lâm gọi vang, Bách Nhan giật mình tỉnh giấc. Bách Nhan lấy lại tinh thần, ba chân bốn cẳng chạy đi tìm đến di động bấm 120, một bên báo địa chỉ một bên chạy tới cửa, định vừa tới cửa lại nghĩ tới cái gì, hướng về phòng cầm ra hòm cấp cứu tìm được băng gạc cùng y dụng đem qua."Là ai?" Nàng một bên hỏi một bên hạ thấp người nhìn người nọ thương chỗ nào, lại đột nhiên thấy khuôn mặt dính đầy máu."Đường Nặc !" Bách Nhan lần nữa kinh ngạc đến ngây người, sợ đến bông gòn trong tay đều rớt xuống đất. Đường Nặc mơ màng tai nghe đến thanh âm của Bách Nhan, mở mắt ra quả nhiên thấy Bách Nhan, hướng nàng suy yếu nở nụ cười, liền không thể chống đỡ tiếp mà nhắm mắt lại. "Đường Nặc, đừng ngủ, đừng nhắm mắt." Bách Nhan sợ đến hoang mang, toàn thân đều đang run rẩy, một tay ôm lấy Đường Nặc, "Đừng ngủ." Ôm lấy Đường Nặc, tay chạm được vật cứng trên bụng Đường Nặc, nàng cúi đầu nhìn, chỉ thấy tay Đường Nặc ôm trên bụng, nơi đó chỉ lộ ra một chuôi dao. "Đường Nặc !" Nàng sợ đến kinh thanh thét chói tai.
|
Chương 63
Trên xe cứu thương, Đường Nặc yếu ớt mở mắt, bụng đau đớn khiến đầu nàng đều là mồ hôi lạnh, môi không chút máu nhẹ nhàng khép mở, "Bách Nhan." Nàng thấp gọi. "Tôi đây !" Bách Nhan cầm chặt tay nàng, thay nàng lau mồ hôi lạnh cùng nước mắt trên mặt. Nàng mới cùng Đường Nặc xa nhau vài phút, tái kiến lại thành bộ dáng này. "Gọi điện thoại... Cho Đại tỷ... Tứ tỷ... Tứ tỷ có việc." Đường Nặc nói gián đoạn, đã mau chống đỡ không được. Bách Nhan che miệng lại, mang tay dính máu che ngoài miệng, lệ từ trong hốc mắt lăn, nàng nhìn Đường Nặc yếu ớt trong lòng , sợ phát run. Nàng rất muốn cùng Đường Nặc nói cũng sắp đến y viện, để nàng ấy kiên trì tiếp, sẽ không sao, mà nói không nên lời, chỉ nghẹn ngào "Ân" một tiếng, lấy điện thoại bấm số điện thoại cho Trình Dịch. "Uy." Trình Dịch thanh âm bên trong điện thoại vang lên, đĩnh trầm thấp cũng có chút lãnh đạm. Bách Nhan hít sâu mấy hơi, mới đem đoàn khí sinh sôi ngạnh trong cổ họng nghẹn xuống phía dưới."Trình tỷ !" Vừa nói, mới phát giác thanh âm bản thân mang theo tiếng khóc nức nở, mà khàn khàn, run giọng. Nàng sợ, thật sợ. "Bách Nhan?" Trình Dịch thanh âm nghi hoặc vang lên, "Có việc?" "Nói đi, chuyện gì?" Trình Dịch thanh âm trầm thấp, nhưngvẫn như xưa lưu loát. Bách Nhan vốn định nói "Tần Hồng Yến vừa đâm Đường Nặc ", nhưng nàng mắt nhìn Đường Nặc, lời nói đem đến bên mép nói lại nuốt trở vào, "Tần Hồng Yến ở chỗ Đường Nặc, Đường Nặc nói Tần Hồng Yến có việc, để tôi gọi điện cho chị." "Tiểu Nặc đâu?" Trình Dịch nghĩ kỳ quái, lão Tứ có chuyện gì Đường Nặc muốn tìm nàng hỗ trợ, cũng nên là Đường Nặc bản thân gọi điện thoại mới đúng. "Ở trên xe cứu thương." Bách Nhan lập tức khóc lên, đem điện thoại treo. Nàng ôm Đường Nặc, càng không ngừng lấy tay lau nước mắt trên mặt. Điện thoại Trình Dịch lại đánh qua, Bách Nhan nói không được, chỉ nói ngắn gọn khái quát, liền đem điện thoại treo. Xe cứu thương đến bệnh viện không bao lâu, Nhạc Tử Quân và Hạ Tiệp chạy đến, thấy y phục Bách Nhan cùng trên mặt, trên tay tất cả đều là máu, hai người đều choáng váng. Nhạc Tử Quân trừng mắt nhìn Bách Nhan từ đầu thấy chân, miệng há hốc, nàng kêu lên, "Cô... Cô..." Lão Thiên, tha thứ nàng mất đi công năng ngôn ngữ, nhưng nàng chính nhịn không được không hỏi đi ra, "Trên người cô, máu tất cả đều là của tử tiểu khu ?" Vừa nghĩ đến lúc này nói chữ "Tử" điềm xấu, lập tức liên tiếp "Phi" đi ra ngoài vài thanh, "Phi phi phi, đồng ngôn không cố kỵ đồng ngôn không cố kỵ, đại cát đại lợi, đại cát đại lợi." "Tiểu khu tình hình sao rồi?" Hạ Tiệp hỏi, các nàng tới chậm một bước không thấy được Đường Nặc. Bách Nhan lắc đầu, nàng cũng không biết, máu ra nhiều như vậy... Một người có thể có bao nhiêu máu để chảy! Ánh mắt Nhạc Tử Quân thu hồi trên Bách Nhan, hỏi, "Nàng làm sao bị thương ? Làm sao ra nhiều máu như vậy?" Này Đại tỷ chết tiệt, cũng không nói rõ ràng, này không phải bị thương, đây là chết người ! Nàng nhận được điện thoại Đại tỷ nói lão Ngũ bị thương đi bệnh viện, để nàng cùng Hạ Tiệp nhanh qua nhìn, Trình Dịch nói nàng có việc gấp, chuyện xong xuôi sẽ lập tức qua đi. Đến lúc này, không thấy được tiểu khu, nhìn đến trên người Bách Nhan dính đầy ... máu liền không khó tưởng tượng tử tiểu khu kia rốt cuộc chảy bao nhiêu máu. "Chị đi mà hỏi Tần Hồng Yến !" Bách Nhan gắt gao cắn răng, con mắt chăm chú nhìn đèn phòng cấp cứu, thân thể tựa vào Bách Lâm. May là, lúc này nàng còn có em trai bên người. Bách Lâm ôm chặt Bách Nhan, từ nhỏ đến lớn, hắn không có nhìn thấy tỷ tỷ sợ cùng hoảng loạn như thế, tỷ tỷ tuy rằng nhát gan, mà gặp chuyện từ trước đến nay rất lãnh tĩnh."Yên tâm đi, nàng sẽ không sao." Bách Lâm trấn an, nhịn không được thở dài. Hắn nhìn về phía phòng cấp cứu, thần tình cũng rất ảm đạm. Nữ nhân kia vừa té vào trong lòng hắn, khăn tắm tất cả đều là máu, như một đóa huyết hoa, kinh tâm động phách, nhưng cũng thê mỹ chi chí. "Hỏi lão Tứ chuyện gì?" Nhạc Tử Quân thốt ra hỏi, lập tức nhớ tới cái gì, "Sẽ không là lão Tứ làm chứ? Trời ạ !" Nàng đập tay lên trán, tin tức này cũng quá kinh hãi, khẳng định là giả ."Bách Nhan, việc này cô đừng nói lung tung." Bách Nhan tại trong lòng Bách Lâm nhắm mắt lại, nàng thở dài, cái gì cũng không nghĩ nữa. Chỉ cần Đường Nặc có thể sống, thì cái gì cũng tốt, các nàng cùng một chỗ, Đường Nặc làm bạn gái của nàng, các nàng cùng nhau sinh hoạt, qua một đời. Nàng không dám đi nghĩ Đường Nặc sẽ có một vạn nhất, chảy nhiều máu như vậy, đa thương đa đau a. Tần Hồng Yến làm sao có thể hạ thủ được, làm sao đâm đi xuống ! Sự tình huyên náo quá lớn, không thể không kinh động đến Đường gia nhân. Bách Nhan cái gì cũng không có nói, vẫn canh giữ ở bên người Đường Nặc đang mê man, đâu cũng không đi, cũng không nói cái gì. Tần Hồng Yến bị nhốt vào phòng tạm giam, Đường Nặc chưa tỉnh, vụ án còn đang xử lý. Tần Hồng Yến một mực thừa nhận là nàng đâm Đường Nặc, động cơ của nàng là sát nhân. Cha mẹ Tần Hồng Yến và biểu tỷ tới bệnh viện nhìn, bị Đường gia nhân đuổi đi. Đường Nặc mê man ba ngày, rốt cục tỉnh. Vết thương bị đâm rất sâu, hơn nữa sau khi bị thương đi chuyển kịch liệt, xé miệng vết thương rất lớn, bị thương đến mạch máu dạ dày, thương thế rất nặng, lúc đưa đến bệnh viện, máu không ngừng chảy. Tỉnh, còn rất suy yếu, nói đều nói không được. Thấy người trong phòng bệnh, yếu ớt nở nụ cười, liền ngủ. Tròn một tuần, ngủ tỉnh ngủ tỉnh, thường thường bị đau mà tỉnh lại, rồi tại đau đớn mà ngủ. Đường phu nhân con mắt đều khóc sưng lên, vẫn hối hận nhắc không nên để Đường Nặc chuyển ra ngoài. Lúc này mới đi ra ngoài ở bao lâu, liền ở trước quỷ môn quan hai vòng trở về. Bách Nhan đối với Đường Nặc quan tâm quá mức khiến mặt mũi người Đường gia thật không tốt nhìn, mà Đường Nặc do chị em Bách Nhan cứu, nếu hai chị em không kịp thời đem người đi, chỉ sợ Đường Nặc không còn ở đây. Bọn họ không thể đem ân nhân cứu mạng đánh đuổi? Trương Gia Vân mang thai sáu tháng đến bệnh viện thấy bóng dáng Bách Nhan, cái gì cũng không nói, chỉ yên lặng mà đi. Kỳ thực Bách Nhan cũng không thấy chính mình không tốt, không phải bỏ tiền mua giường ngủ bên cạnh Đường Nặc để chăm sóc sao? Nàng bảo vệ người yêu đang bị thương của mình, có cái gì sai sao? Đối với cha mẹ Đường Nặc và anh cả nghi hoặc, nàng cũng không cần phải ... Hiện tại đi giải thích và để ý tới, nàng thầm nghĩ phải chăm sóc Đường Nặc chờ nàng thật tốt khoẻ lại, cho dù là thiên đại sự tình, cũng phải chờ Đường Nặc. Trừ Đường Nặc, bên ngoài bất luận sự tình gì, nàng không muốn để ý tới. Cha mẹ Tần Hồng Yến tìm Bách Nhan cầu tình, cầu Bách Nhan hướng cảnh sát nói là ngộ thương không phải cố sát. Bách Nhan nói một câu từ chối "Tôi không có ở tại hiện trường, không có quyền nói" , quá trình vụ án phát triển nàng không có thấy, là ngộ thương hay cố ý thương tổn chỉ có Đường Nặc và Tần Hồng Yến rõ ràng nhất. Mà Đường Nặc... Vẫn ở trạng thái bán mê man, cho dù tỉnh lại cũng là đau mà tỉnh, sau đó tại đau đớn giãy dụa ngủ, không có biện pháp trả lời bất luận kẻ nào hay bất luận vấn đề gì, kể cả lấy khấu cung của cảnh sát. Không dám dùng thuốc giảm đau cho Đường Nặc, tác dụng phụ quá lớn, mà làm tâm của nàng thống khổ. Đáng ăn mừng chính là Đường Nặc cuối cùng cũng sống qua, thương thế ổn định đồng thời chậm rãi hồi phục. Bách Nhan cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, Bách Nhan nguyên bản thon gầy càng thêm gầy, khiến Đường Nặc đau lòng. Hôm nay dùng xong bữa trưa, Hạ Tiệp tới, nói ra chuyện của Tần Hồng Yến với Đường Nặc. Có Trình Dịch chu toàn, Tần Hồng Yến tại phòng tạm giam cũng không có chịu khổ sở gì. Bất quá ý tứ Trình Dịch rất rõ ràng, sự tình này nàng không thiên vị ai, chờ Đường Nặc tỉnh lại, khẩu cung hai người lấy do phía cảnh sát quyết định. Ngay Hạ Tiệp tới không bao lâu, cảnh sát tới, nói muốn ghi khẩu cung. Hạ Tiệp cúi đầu, thì thầm, "Thật muốn định tội, lão Tứ đời này liền kết thúc, em nói cha mẹ nàng làm sao bây giờ? Nhà nàng ấy chỉ có nàng một cái bảo bối phiền phức, chính lúc tuổi già." Đang nói chuyện, nàng liếc mắt bách nhan, quay đầu đi ra ngoài. Đường Nặc nằm trên giường nhìn Hạ Tiệp đi ra ngoài, lại ngẩng đầu nhìn Bách Nhan bên cạnh. Bách Nhan lót gối thay Đường Nặc, lại xoa xoa tay Đường Nặc, rồi đi ra ngoài. Nói như thế nào, do Đường Nặc bản thân quyết định. "Dao nhỏ tự bản thân tôi đâm phải ." Đường Nặc dựa trên gối đầu, nghiêng đầu về hướng ngoài cửa sổ, nói, "Tứ tỷ tới nhà của tôi, bởi vì chuyện tình cảm chúng tôi nổi xung đột, nàng nhìn tôi, không nói lời nào, ta gọi nàng, nàng không để ý. Sau lại, nàng đột nhiên cầm lấy dao, tôi sợ nàng luẩn quẩn trong lòng tự sát và vân vân, liền tiến lên đoạt dao, kết quả bởi vì ta quá kích động, cố sức quá lớn..." Nàng nói đến đây, dừng lại, mím chặt miệng nở nụ cười, có lệ từ khóe mắt chảy ra, nói, "Kết quả dao nhỏ liền như vậy đâm vào bụng bản thân." "Cô làm sao đem dao đâm vào trong bụng ? Nàng lúc đó làm sao lấy dao ?" "Cầm chuôi đao, lưỡi dao hướng ra ngoài." Đường Nặc nhắm mắt suy nghĩ, nói, "Tôi nhào qua , đoạt dao, quá cố sức, đâm vào trong bụng bản thân, sau đó lại ngã xuống, lưỡi dao toàn bộ đi vào trong thân thể ." Ngày đó sự tình tại trước mắt chuyển động, khiến hô hấp của nàng trở nên khó khăn. Nàng hé miệng nở nụ cười, xóa đi lệ trên mặt, nói, "Tôi nghe nói Tứ tỷ thừa nhận nàng giết người." Vừa cười, nói, "Nàng thương tôi như vậy, làm sao cam lòng tổn thương tôi? Là thấy tôi bị thương nặng như vậy, trong lòng khó chịu mới cố ý nói như vậy. Thực sự, dao là bản thân tôi đâm vào, tôi lúc đó đem dao từ trong tay nàng đoạt lại , dao không ở trên tay nàng, tôi là vì đoạt quá cố sức, dao đoạt tới tay sau đó khống chế không được quán tính, bản thân đâm vào. Quá đau, đau đến té ngã, lưỡi dao liền toàn bộ đâm vào bụng đi. Không liên quan chuyện của nàng, không có quan hệ gì với nàng." "Vậy vì sao nàng không đưa cô đi bệnh viện? Tại sao cô lại cầu cứu?" "Sợ hãi, liên tục khóc, nàng bị doạ tê liệt . Tôi nhìn thấy bản thân bị thương nặng, đứng lên đi ra ngoài gõ cửa nhà Bách Nhan cầu cứu." "Di động của cô làm sao bị hỏng?" "Lúc cãi nhau bị đánh rớt ?" "Cô cùng Tần Hồng Yến có cãi nhau?" Phía trước vẫn nói Tần Hồng Yến không nói lời nào không để ý tới nàng, phía sau lại cãi nhau đập vỡ, không phải tự mâu thuẫn sao? Đường Nặc chần chờ một chút, kiên quyết đáp, "Không có." "Rốt cuộc có hay không có?" Đường Nặc chần chờ một chút, nói, "Chiến tranh lạnh, cáu kỉnh, không ầm ĩ, nhưng tâm tình không tốt, cầm điện thoại đánh vỡ ." "Ai đập?" "Tứ tỷ." Đường Nặc đáp. Tứ tỷ đập điện thoại, mặt trên có vân tay của nàng, lại không xong. "Vậy trên di động tại sao lại có máu dính lên ?" Đường Nặc lại dừng, suy nghĩ một chút, mới nói, "Bị thương, phản ứng đầu tiên tìm điện thoại đánh 120, đi tìm điện thoại, bắt đến mới phát hiện bị phá hủy, lại ném." "Điện thoại bị hỏng sau đó ai đi lấy điện thoại?" Đường Nặc lại dừng, rốt cuộc mặt trên có vân tay Tần Hồng Yến ."Ta cầm, nhìn di động bị hỏng liền ném, sau đó Tứ tỷ lấy ." Nàng cúi đầu, lại cho cảnh sát một cái vì sao Tần Hồng Yến cầm lấy điện thoại kia mà giải thích, "Điện thoại kia là quà sinh nhật Tứ tỷ đưa cho tôi, có ý nghĩa kỷ niệm."
|
Chương 64
"Nàng không phải bị doạ choáng váng sao? Thế nào còn đi nhặt điện thoại?" Đường Nặc lại ngưng, mới đáp, "Con người luôn luôn có chút hành vi vô thức, đặc biệt đối với gì đó có ý nghĩa đặc biệt." Nói đến đây, nàng hướng cửa nhìn Bách Nhan, Bách Nhan tựa ở cửa đối diện hành lang nhìn về phía nàng ngẩn người. Bách Nhan đối với nàng mà nói, làm sao không phải có ý nghĩa đặc biệt, nàng hướng Bách Nhan cầu cứu cũng là hành vi bản năng vô thức. Nàng quay lại đầu, nói với cảnh sát, "Tôi tự làm mình bị thương, không trách được tứ tỷ, tôi không khởi tố, có thể thả nàng ra không?" Nàng thương tổn Tứ tỷ tâm, Tứ tỷ thương tổn thân thể của nàng, hoà nhau. Nàng không muốn thấy Tứ tỷ ngồi tù, không muốn thấy thanh xuân Tứ tỷ hao tổn trong ngục giam. Cố ý giết người, tội nhiều nghiêm trọng, nàng ấy làm sao dám bản thân bên người ôm lấy. Là muốn nghiêm phạt bản thân, dằn vặt chính bản thân nàng? Có thể đều có, cõi lòng tan nát, đã nghĩ đem tất cả đều ném vỡ. Giơ mắt, nhìn tới cửa có một đôi vợ chồng tóc hoa râm thăm dò."Tần bá bá." Đường Nặc gọi, khóe mắt có chút ướt. Cảnh sát không đáp lại Đường Nặc, thả người không do bọn hắn định đoạt, là muốn nhìn chứng cứ và đương sự quyết định. "Ôi !" Tần Hồng Yến phụ thân ứng thanh, kéo tay áo bạn già, mắt lại nhìn tại cửa Hạ Tiệp và Bách Nhan đi đến. Bọn họ thấy cảnh sát tới ghi khẩu cung , cảnh sát làm bọn họ rất không an tâm. "Tiểu Nặc." Tần mẫu lên tiếng, nước mắt lại đi ra . "Dì Tần, dì đừng khóc." Đường Nặc vừa sốt ruột, muốn ngồi xuống, nhất thời xé đến vết thương, đau đến "A" một tiếng che bụng. Bách Nhan vội vàng tiến đến đỡ lấy nàng, "Em đừng lộn xộn." Đường Quân đem vật phẩm thường dùng tới, mới vừa tới cửa thì thấy cha mẹ Tần Hồng Yến lại tới, vẻ mặt nhất thời cố âm trầm đi vào. Hạ Tiệp cũng theo đi vào, đỡ cha mẹ Tần Hồng Yến đến ngồi xuống bên cạnh ghế. Tuổi già phu thê, vì nữ nhi sự tình sốt ruột tâm, mấy ngày nay nhanh già nua. Nếu như lão Tứ chân ngồi lao, vậy đối với phu thê này làm sao bây giờ? Nàng đem cha mẹ Tần Hồng Yến an bài xong, ngẩng đầu nhìn về phía lão Ngũ, Tần Hồng Yến ngồi tù hay được phóng, then chốt chính coi xem khẩu cung và thái độ của nàng. Cạnh cửa lại xuất hiện một người, là Trình Dịch. Thân sáo trang màu xám nhạt đứng ở cửa, cho dù lẳng lặng không hé răng, trên người tự nhiên tản mát ra một loại đại khí trang trọng lại mơ hồ mang điểm cương nghị, khiến cho người trong phòng bệnh nhân nhìn chăm chú. Nàng chậm rãi đi vào, hướng cảnh sát đang ghi khẩu cung gật đầu chào hỏi. "Trình tỷ." Trong đó một gã cảnh sát hiển nhiên cùng trình dịch quen biết, vội vàng cùng Trình Dịch chào hỏi, hắn tuổi dù so với Trình Dịch lớn hơn, cũng rất chân chó hô thanh "Trình tỷ." Trình Dịch nhàn nhạt nở nụ cười, hỏi, "Hỏi rõ ràng chưa?" Nàng đi tới bên giường, vô cùng thân thiết sờ đầu Đường Nặc, Đường Nặc nằm hơn nửa tháng tại bệnh viện, bị thương nặng như vậy. Nếu như không phải phương tiện kĩ thuật chữa bệnh đều thực nổi trội, người chỉ sợ liền như vậy đi. Nàng có thể oán Tần Hồng Yến sao? Xác thực oán, khuyên nhủ của nàng Tần Hồng Yến một câu cũng không nghe, nhất định muốn đi tới cùng. Kết quả là, một người nằm bên trong bệnh viện, một người ngồi nhà giam, bên cạnh còn có hai lão nhân niên gần bảy mươi khắp nơi bôn ba cầu người. "Còn cần thêm một bước xác nhận." Cảnh sát khép lại bản ghi chép, kinh nghiệm nghề nghiệp nói cho hắn người bị hại này cũng không có nói thật, vẫn là đang làm giả khẩu cung. Hắn nhìn Trình Dịch, lại nhìn Đường Nặc, nhìn hướng kia đôi phu thê lớn tuổi, nghĩ vụ án này khả năng tính tới hoà giải khá lớn. Hắn đứng lên, nói, "Tôi phải nhắc nhở Đường tiểu thư một câu, làm giả khẩu cung là trái với pháp luật quốc gia, cảnh sát có quyền truy cứu trách nhiệm." Kẻ bị tình nghi một mực khai bản thân giết người, người bị hại liều mạng nói tự bản thân đâm một dao, các nàng hai người rốt cuộc ai đang nói thật ai nói dối? Chỉ sợ hai người cũng không có toàn bộ nói thật ra. Trình Dịch nhướn mi, nhìn Đường Nặc. Đường Nặc ngẩng đầu nhìn Trình Dịch, nói, "Nàng là Tứ tỷ." Mím chặt, lại cắn môi, không lên tiếng, trên mặt đầy vẻ ủy khuất. Là Tứ tỷ em khiến cho nàng đâm? Bị đâm còn nói nàng là Tứ tỷ ! Trình Dịch cúi đầu nhìn về phía Đường Nặc, nhịn không được thở dài. Tỷ muội năm người bên trong, đều nói Đường Nặc bạc tình nhất, kỳ thực tình cảm nặng nhất cũng là nàng. Đường Nặc kéo vạt áo Trình Dịch, "Đại tỷ, giúp Tứ tỷ. Chị cũng biết tính tình của nàng ngoan cố luôn lâm vào chuyện rắc rối. Chuyện giết người này làm sao nói lung tung được? Nàng thật muốn giết em, em sớm chết trăm ngàn lần, đâu còn có thể chạy ra đi tìm Bách Nhan. Em bị thương, nàng trong lòng khó chịu, mới một mực nhận bản thân giết người, các người đi khuyên nhủ nàng a, làm sao có thể nói lung tung như vậy?" "Tiểu Nặc !" Đường Quân xụ mặt rống ! Mạng đều nhanh mất, còn đang thay Tần Hồng Yến cầu tình ! Đường Nặc nhìn Đường Quân, hướng hắn lắc đầu. Không nên truy cứu, nếu như Tứ tỷ ngồi lao, nàng sẽ khó khăn một đời."Anh, coi như là vì em, đừng ...truy cứu Tứ tỷ nữa, đừng ... khó xử nàng. Không liên quan đến nàng, thật không liên quan nàng." "Đường Nặc !" Đường Quân nhìn về Đường Nặc sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt mệt mỏi, thật không biết việc này em gái hắn nhận được cái gì tốt. Trình Dịch lần nữa thở dài, đem cảnh sát thỉnh ra phòng bệnh, đóng lại cửa phòng. Hạ Tiệp thấy Đường Nặc tinh thần không tốt, tiến đến đem gối đầu thả xuống, đỡ Đường Nặc nằm xuống, nói, "Hảo hảo nghỉ ngơi, chuyện của lão Tứ đừng lo lắng, chỉ cần em không muốn truy cứu, thì không ai sẽ đi truy cứu." Dứt lời, nàng mắt nhìn Đường Quân, thay Đường Nặc đắp chăn, phân phó Đường Nặc hảo hảo nghỉ ngơi, đem cha mẹ Tần Hồng Yến thỉnh ra phòng bệnh. Đường nặc ở đây không truy cứu, còn phải đi khuyên nữ nhân điên bên trong sở tạm giam. Cần phải khuyên lão Tứ đổi giọng, thế nào cũng phải đem hai cụ bất khả đi qua. Đường Nặc ngủ sau đó, Đường Quân gọi Bách Nhan ra ngoài. Hai người đứng ở hàng hiên phía trước cửa kính, đối mặt với ngoài cửa sổ. Đường Quân hút thuốc, lông mày nhíu chặt ra một cái "Xuyên" tự. Một điếu thuốc hút quá phân nửa, hắn mới nói, "Trong khoảng thời gian này rất cảm ơn cô chiếu cố em gái tôi, cũng cảm kích cô cứu nàng." Bách Nhan nhướn đầu mi, nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn. Đoạn sau mới là then chốt đi."Không cần phải cảm kích, tôi chỉ là làm chuyện cần làm mà thôi." Cầu một phần an tâm mà thôi, không có gì tốt phải cảm tạ . "Hai ngày trước khi Tiểu Nặc gặp chuyện không may nàng nói nàng là đồng tính, ở nhà nháo ra một hồi phong ba. Mà kỳ thực nàng đều không phải, nàng yêu là nam nhân, nàng trước đây quen qua bạn trai, yêu sâu đậm, vì bạn trai, nàng cũng cùng trong nháo quyết liệt." Đường Quân dừng nói, "Nhưng bởi vì các loại nguyên nhân, bọn họ chung quy không có đi đến cùng nhau. Từ đó về sau, Tiểu Nặc lại không cùng ai gặp gỡ." Dừng lại một chút, hắn còn nói, "Kỳ thực nàng muốn cùng ai cùng một chỗ, ta không có ý kiến gì, dù sao nàng có lựa chọn của nàng." Lông mày ninh càng chặt, hắn còn nói, "Hãy nhìn đến nàng như bây giờ, ta cũng không cảm thấy hai người thích hợp. Nàng chịu một dao này, cùng cô có quan hệ chứ?" Đường Quân quay đầu nhìn về phía Bách Nhan, nhãn thần có chút sắc bén. Bách Nhan nhàn nhạt nở nụ cười, hỏi, "Vậy anh có nghĩ Tần Hồng Yến đem này một dao đâm trên người tôi sẽ tốt hơn?" Xoay qua, vẻ mặt đạm nhiên nhìn về phía Đường Quân. Đường Quân dụi tàn thuốc, lại châm một điếu, hỏi, "Nhiều người như vậy, nam nhân cùng nữ nhân, cô vì sao hết lần này tới lần khác tuyển chọn Tiểu Nặc?" Bách Nhan nhíu mi, "Anh cho rằng là tôi chọn nàng?" "Không phải sao?" Đường Quân phản vấn."Nói đi, Bách Nhan, cô rốt cuộc muốn cái gì?" "Tôi muốn cái gì? Anh cho rằng tôi muốn cái gì?" Bách Nhan nhịn không được bật cười, "anh nghĩ tôi muốn cái gì?" Nàng không đáp phản vấn. "Trong lòng cô rõ ràng." Đường Quân nói. "Tôi đương nhiên rõ ràng." Bách Nhan thần tình lạnh xuống, "Anh nghĩ tôi đang trả thù, đúng không? Lấy Đường Nặc đến trả thù anh và Gia Vân ! Trả thù các ngươi !" Quay đầu, nhấc chân đi, "Buồn chán !" "Bách Nhan !" Đường Quân thần tình cũng lạnh xuống, lạnh như băng nhìn Bách Nhan, trong mắt lộ ra ý tứ cảnh cáo. Làm một người nam nhân, hắn có quyền lực cùng nghĩa vụ đi bảo hộ vợ và em gái hắn. Bách Nhan quay đầu lại, lấy đồng dạng lạnh ý chống lại Đường Quân, "Trong mắt tôi, Đường Nặc chỉ là trùng hợp là cùng các người là người một nhà mà thôi. Anh và Trương Gia Vân sự tình không có quan hệ gì với tôi, nàng là vợ của anh, không phải là của tôi." Dừng một chút, còn nói, "Anh chỉ là anh trai của Đường Nặc, cũng không phải Đường Nặc bản thân, tôi cùng nàng thích hợp hay không, đều không phải anh định đoạt." Vừa chuyển, "Nếu như Tần Hồng Yến một dao kia đâm tôi, tôi tuyệt đối sẽ cáo nàng có ý định sát nhân." Trên thực tế nàng hiện tại cũng muốn cáo, nhưng đây là chuyện của Đường Nặc và Tần Hồng Yến, nàng chỉ có thể đứng ngoài không tư cách nhúng tay. Đường Quân lấy chuyện Đường Nặc chia tay bạn trai tám năm trước mà nói còn bằng lấy chuyện của Tần Hồng Yến Lai nói càng hữu hiệu. Nàng lưu tâm chính là Tần Hồng Yến, một người thiếu chút nữa đưa Đường Nặc vào chỗ chết, lại còn khiến Đường Nặc hết sức đi bảo vệ. Cái dạng phân tình gì có thể trọng yếu hơn so với tính mệnh chính mình? Lại là dạng tình cảm gì có thể khiến Tần Hồng Yến có thể không quan tâm mà một đao đâm xuống, đâm xong nhảy lầu bất thành, không đợi cảnh sát tới cửa liền bản thân chạy đồn cảnh sát báo án nói nàng giết người. Nàng lưu tâm, chú ý Tần Hồng Yến vì Đường Nặc điên! Nàng lưu tâm, chính là Đường Nặc bảo hộ phần si tình của Tần Hồng Yến! Nhưng nàng lưu tâm thì có thể thế nào? Một người còn nhốt tại phòng giam, một người còn nằm ở trên giường bệnh nửa chết nửa sống. Nàng có thể chạy đi nói với cảnh sát một dao kia đều không phải do Đường Nặc bản thân đâm , là Tần Hồng Yến đâm vào, chính là một dao rốt cuộc đâm ! Nàng có thể chạy đến ranh giới sinh tử kia đến trước mặt Đường Nặc còn yếu ớt hỏi trong lòng nàng rốt cuộc yêu ai chăng? Nàng lưu tâm, lưu tâm bản thân mới từ trong một cái hố bò ra lại rơi vào một cái khác. Bao nhiêu lần, nàng muốn từ bên người Đường Nặc bỏ đi, nàng không muốn tại đây một màn tam giác luyến loạn cục bên trong. Nhưng nhìn đến sinh mệnh yếu ớt kia, thấy con người với vết thương kia còn kiên cường chống đỡ, nàng ly khai được sao? Nàng đi, Đường Nặc làm sao bây giờ? Nàng đi, ai có thể vì trong mộng khóc thay Đường Nặc lau nước mắt? Nàng muốn đi, ai có thể nói cho nàng ngày mai nữ nhân hăng hái, nghênh ngang kiêu ngạo vô lại này còn sẽ sống hay không? Nàng đi, nếu như ai nữa đâm Đường Nặc một dao, ai đi kéo nàng?
|
Chương 65
Cho tới nay, nàng đều cho rằng thế giới này không có ai không ly khai ai, ai rời bỏ ai đều có thể sống, bất đồng chỉ là đổi một cách sống. Thật có chút người, chung quy có thể khiến mình lo lắng hoặc tưởng niệm, có vài người, có thể cho mình đi lo lắng, cho mình muốn đi chiếu cố -- mặc kệ người nọ ban đầu là làm sao khiến cho mình chú ý, thâm nhập vào sinh mệnh của mình, nói chung đến khi ý thức được, chính mình đã bắt đầu giao phó tình cảm. Chưa nói tới yêu, chỉ là có ràng buộc, phóng không ra, không bỏ xuống được. Đường Quân muốn nàng ly khai Đường Nặc, nàng cho tới bây giờ còn chưa cùng Đường Nặc một chỗ qua, lại thế nào đi nói ly khai? Nghĩ tới đây, Bách Nhan lại đạm nhiên một ít, Đường Nặc cũng không phải người nào của nàng, Đường Nặc yêu ai, lưu tâm ai, cùng nàng có cái gì quan hệ? Nhưng thật ra nam nhân trước mặt tới tìm nàng, khiến nàng có chút buồn cười. Nàng quay đầu lại, nhìn phía Đường Quân, rất bình thản. Cùng Đường Quân nhận thức cũng đã nhiều năm, từ ban đầu nàng đã không có xem qua cái người nửa đường này là tình địch. Nam nhân này rất chấp nhất, chấp nhất đến ngu đần, cũng là hắn đem phần chấp nhất ngu đần này đem Gia Vân từ bên cạnh nàng cướp đi, lại không nghĩ rằng khi kết hôn, trái lại không ngốc tức giận."Anh lưu tâm quá khứ của nàng sao?" Bách Nhan hỏi. "Nàng" này tự nhiên là chỉ Trương Gia Vân, Đường Quân hẳn là biết nàng nói cái gì. Kết hôn, có hài tử, mới phát hiện khuê mật của vợ là người trước, trong lòng tất nhiên là hàng trăm tư vị đi. Luyến tiếc ly hôn, luyến tiếc hướng vợ mình tức giận, cứ nghẹn trứ như vậy. Nàng cam tâm tình nguyện nhìn Đường Quân nghẹn trứ, Đường Quân nghẹn khuất, nàng rất sung sướng. Về phần thế nào trấn an Đường Quân, đó là chuyện của Gia Vân, không quan hệ gì với nàng. Đường Quân mị khởi mắt quan sát Bách Nhan, nhíu mày do dự một chút mới nói, "Tôi lưu tâm chính là tương lai của nàng, còn có con của chúng tôi." Bách Nhan nhàn nhạt nở nụ cười, "Nếu như anh có thể cho nàng một bầu trời yên lặng, nàng cũng có thể cho anh một phần tương lai, nàng là nữ nhân tốt, cũng sẽ là người vợ tốt." Nói đến đây, đôi mắt Bách Nhan chuyển động, trầm ngâm một chút, nói, "Bất quá tôi là một người làm ăn, từ trước đến nay tính toán chi li chuẩn bị rất rõ ràng. Mỗi người một đường đi, anh cũng đừng đem chiếc đũa thò đến trong bát của tôi, mỗi người một chén cơm." Nói khách khí, ý tứ cũng rõ ràng nghiêm túc, anh quản tốt chính anh là được, đừng tới quản nhàn sự của tôi, không hiểu cũng đừng trách tôi đem "Chiếc đũa" thò đến bên kia anh đi. Nàng uy hiếp này tuyệt đối hữu hiệu ! Bổng đả uyên ương sự tình tuy rằng chưa làm, nhưng không có nghĩa là sẽ không, đừng coi nàng là trái hồng mềm mà bóp. Nhiều năm như vậy làm "Quả hồng mềm", hiện tại nàng cũng không bằng lòng làm. Đường Quân giận tái mặt, nâng mí mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm Bách Nhan. Bách Nhan cằm hơi nhướn lên, khóe miệng hiện nhàn nhạt tiếu ý, rất nhu hòa tươi cười, khiến nàng thoạt nhìn rất đẹp, nhưng lông mày lại hướng về phía trước nhất, cười đến ôn nhu, nhưng ám mang khiêu khích, rất có một loại vị đạo ai sợ ai. Tròng mắt vòng vo, Bách Nhan đột nhiên có chút đùa dai hỏi, "Anh lúc nào phát hiện ?" Vẻ mặt Đường Quân càng trầm, trên trán muốn bốc hoả. Hắn hung hăng trừng mắt Bách Nhan, xoay người đi, hai tay vung loạn, đường đi uy vũ sinh phong tương đối ngang ngược. Bách Nhan xoay người ..., nhìn bầu trời bên ngoài, chậm rãi mím chặt miệng, không phúc hậu nở nụ cười. Hai anh em nhà này đều rất thú vị, trong lòng có gì đều giấu không được, lại đều thích nghẹn, nghẹn lại không nín được, mượn bước đi tới phát tiết. Ân, khơi dậy đến thú vị. Kỳ thực nàng không cần hỏi cũng biết Đường Quân phát hiện lúc nào, Gia Vân có thói quen nói mớ, chỉ cần lúc Gia Vân nói mớ đi hỏi nàng, hỏi cái gì nàng đáp cái đấy, còn đáp rất trôi chảy, một điểm cũng không nguyên vẹn. Bách Nhan trở lại phòng bệnh, phát hiện Đường Nặc còn chưa tỉnh, xung quanh lông mày vẫn như cũ nhíu chặt, cũng không biết là vì thương cảm hay là vì vết thương trên người, có thể hai loại đều có. Bách Nhan nhớ tới bản thân cũng có hơn nửa tháng không đi công ty, muốn thừa dịp Đường Nặc ngủ đi công ty chuyển một quyển, đem sự tình chồng chất an bài tốt. Người hao tổn tại y viện, công ty còn muốn vận hành. Không thể để Bách Lâm cái tên đầy tớ ở nơi nào làm bừa làm mò, để Bách Lâm luyện tập không sao, nhưng vạn nhất tiểu tử không nửa điểm kinh nghiệm xã hội đem công ty của nàng phá huỷ, nàng tìm ai khóc đây? Về phần Đường Nặc và Tần Hồng Yến sự tình, nàng còn không có hiểu rõ cụ thể tình huống, hai người cũng đều còn chưa ra một kết quả, cũng không phải lúc để nàng nói. Đường Nặc hiện tại cũng không phải bạn gái nàng, nàng thật đúng không có quyền lên tiếng. Phiền muộn ! Cha mẹ Tần Hồng Yến đến sở cảnh sát "Nhìn" nữ nhi, hai cụ trước mặt Tần Hồng Yến khóc muốn chết đi sống lại, một bên khóc một bên mắng nàng bất hiếu, mắng đến Tần Hồng Yến quỳ gối bi thanh khóc rống. Tần Hồng Yến sự tình bởi vì Đường Nặc đem vấn đề đều hướng trên người bản thân, hơn nữa thiếu khuyết bằng chứng cùng Trình Dịch vận tác, cùng với cha mẹ Tần Hồng Yến khuyên nhủ xuống nói lúc đó quá khẩn trương, nghĩ lầm bản thân đâm Đường Nặc nên sửa lại khẩu cung lần đầu tiên, cuối cùng bị cảnh sát phán ngộ thương, làm giả khẩu cung nên tạm giam Tần Hồng Yến nửa tháng, lại phán bồi thường dân sự. Mùa đông bắt đầu trời lạnh hơn, trong phòng bệnh cửa sổ đóng chặt, đông lạnh đến Đường Nặc ngay cả giường đều lười xuống. Nàng có thương tích trong người, có thể đúng ý hợp tình ở lại trên giường. Biết được Tần Hồng Yến không có việc gì, Đường Nặc cũng buông tâm, bất quá tâm tình có chút xuống. Thương thế của nàng chuyển biến tốt đẹp, Bách Nhan cũng không cần mẫn hơn, ban ngày thường thường đi ra ngoài đàm sinh ý gặp khách hàng chuẩn bị công ty sự tình, buổi tối ngẫu nhiên sẽ đến bồi nàng ngủ một đêm, trò chuyện. Đường Nặc có điểm không rõ thái độ của Bách Nhan, lúc nàng muốn chết không sống, mỗi ngày ôm tay nhìn, sợ chỉ chớp mắt liền sẽ đánh mất. Hiện tại khoẻ chút, mắt thấy không có việc gì , thì lại không nóng không lạnh. Chẳng lẽ lại muốn để nàng "Chết" một hồi, Bách đại mỹ nữ mới để bụng? NND* ! *bà nội chị Đang căm phẫn hận, Bách đại mỹ nữ trên cổ ấm áp khăn quàng, mặc áo lông tuyết trắng, tựa như một búp bê tuyết mang theo bọc nhỏ từ cửa lắc lư tiến đến. Bách Nhan giương mắt nhìn Đường mẹ đang thay Đường Nặc rót canh, mỉm cười chào hỏi, "Bá mẫu." Đi vào, quét mắt nhìn Đường Nặc. "Ôi !" Đường phu nhân cương cười hướng Bách Nhan gật đầu. Kỳ thực Đường phu nhân mỗi lần thấy Bách Nhan đều không được tự nhiên, thực không tự nhiên ! Ngươi nói một cái tiếu sinh sinh tiểu mỹ nhân đi, ai, một mực là đồng tính, còn theo chân Tiểu Nặc của bọn họ dây dưa không rõ. Nói dây dưa không rõ, lại hình như đều đúng. Nói đều không phải chuyện nà, lại hình như có phần. Cứu Đường Nặc nhà bọn họ một mạng, tân tân khổ khổ chẳng phân biệt được ngày đêm bên cạnh chiếu cố, để cho bọn họ làm cha mẹ nhìn đều cảm động. Bách Nhan đối với Tiểu Nặc bọn họ, thật không sai, muốn phản đối... Nhìn Đường Nặc tính tình tử quật, nhìn Bách Nhan tình nghĩa, lo lắng rất nhiều, rất khó mở miệng. Muốn đồng ý ? Lại không cam lòng. Nàng ở chỗ này rối rắm nửa ngày cũng không có nguyên do, sau lão Đường nhà bọn họ muốn cùng Bách Nhan nói chuyện, nàng sợ lão Đường tính tình thẳng, thô bạo, vạn nhất đâu lại nháo lên làm sao bây giờ? Sau lại nàng không đếm xỉa, nàng đi tìm Bách Nhan nói, kết quả như là ăn một quả táo hư kẹt ở hầu, càng nghẹn. Ngày đó nàng lén lút đem Bách Nhan kéo đến một bên, nhỏ giọng hỏi, "Bách tiểu thư, cô có phải cùng Tiểu Nặc của chúng ta cái kia..." Tay hoa hoa "Cái kia" ý tứ. Người ta Bách tiểu thư hướng Đường Nặc phòng bệnh quét mắt nhìn, khóe miệng nhất phiết, "Không phải hồi sự kia." Lại chậm rãi nói, "Kỳ thực tôi cũng chính là sợ nàng có chuyện gì không hay xảy ra, nàng ở căn hộ kia sau đó thuê không ra ngoài lại bán không được còn không dám bản thân ở." Đem nàng một lão nhân gia hơn năm mươi tuổi đến nửa ngày không ngạnh ra một câu. Vậy được rồi, Bách Nhan nơi ấy hỏi không ra, nàng quay về hỏi nữ nhi nhà mình đi."Tiểu Nặc a, con cùng Bách Nhan là thế nào?" Nàng cũng không dám hỏi quá trực tiếp, ở Bách Nhan nơi đó ăn một cái bánh xẹp, Đường Nặc ở đây nên sửa thành đường vòng khéo léo. "Chuyện gì xảy ra?" Đường Nặc giả ngu. "Chính là... Cái kia... Có phải là người yêu?" Lời này hỏi không dễ dàng nha, vừa nghĩ, lại sợ Đường Nặc cùng nàng ăn tự, bổ sung thêm, "Bạn trai cái loại này, a không, bạn gái cái loại này." Nghe một chút, này càng không được tự nhiên ! Đường Nặc vừa nghe, vẻ mặt cứng đờ, đầu vặn vẹo, "Không có." Sống chết không thừa nhận còn chưa tính, còn thêm, "Người ta ghét bỏ nữ nhi của mẹ bộ dạng xấu !" "Vậy làm sao nàng đối với con tốt như vậy?" Kia một hồi mỗi ngày bên cạnh, bây giờ không mỗi ngày bên cạnh, cũng là mỗi ngày đến xem, sẽ không thấy Bách Nhan ngày nào không đến. Đường Nặc lập tức đáp, "Việc này mẹ nên hỏi nàng đi nha,con làm sao biết. Ôi, mẹ, nhưng con nói với mẹ a, mẹ trăm ngàn lần đừng đi tìm nàng, nếu như không phải ăn nghẹn thì cũng là mẹ tự tìm phiền phức." Trên thực tế nàng đã ăn nghẹn, nghe được Đường Nặc lời này, tư vị hỗn tạp hoàng liên trong lòng. Nhìn hai người này đi, nói như cái loại quan hệ này, lại không giống. Mà như là vợ chồng son giận dỗi, mà lại thoạt nhìn hòa hòa khí khí, làm cho nàng như lọt vào trong sương mù . "Ai, Bách Nhan, chị đã đến." Đường Nặc cười đến như đóa cáp mật hướng Bách Nhan chào hỏi."Lạnh không? Tới, uống chén trà ấm áp." Cầm lên chén trà sáng sớm Đường phu nhân thay nàng ngâm đã nửa ngày đưa qua. Bách Nhan đảo qua chén trà, ấm áp? Không có một tia hơi nóng, uống xong có thể ấm áp? "Cảm ơn, tôi không khát." Nàng ngồi xuống bên giường Đường Nặc, khí sắc tốt hơn rất nhiều, nhưng người thật gầy. "Tứ tỷ của em hôm nay được thả." Bách Nhan giống như tùy ý nói, lập tức nhìn thần tình Đường Nặc và Đường phu nhân. "Ân." Tiếu ý trên mặt Đường Nặc biến mất, phiền muộn ứng thanh. Đường phu nhân nghe được tên Tần Hồng Yến vẻ mặt lập tức trầm xuống, không thoải mái, ý kiến a, so với ngày còn lớn hơn. Bách Nhan nhấp miệng, đối với tâm tư hai người cũng coi như hiểu rõ trong lòng. Nàng gở cái bao tay, tùy tiện chuyển hướng trọng tâm câu chuyện khỏi Tần Hồng Yến sự tình. Ngày hôm sau, hơn bảy giờ Bách Nhan mang canh thuốc đến bệnh viện nhìn Đường Nặc. Đường Nặc hoàn chui trong chăn mê man ngủ, nghe được động tĩnh, mở mắt ra thấy Bách Nhan thực một phen tại ngoài ý muốn."Sớm như vậy?" Buồn ngủ mông lung đánh một ngáp, không muốn từ trong ổ chăn ấm áp chui ra, nhưng nhìn đến Bách Nhan trong tay cầm gì đó, mắt sáng rực, "Mang cái gì tới?" "Canh." Bách Nhan nhàn nhạt nói, đem canh đặt ở trên bàn, hỏi, "Có muốn thức dậy uống? Canh hầm tám giờ rồi." Thời gian rõ ràng như thế? Chẳng lẽ Bách đại mỹ nữ tự tay hầm ? Đường nặc lập tức từ trong ổ chăn chui ra khoác áo, "Uống a." Một bên mặc quần áo vừa nói, "Chờ em rửa mặt đánh răng." "Em chậm một chút, đừng đụng tới vết thương." "Đã tốt hơn rồi." Đường Nặc nói. Nàng mạng lớn, phúc cũng lớn, ha ha. "Hừ !" Bách Nhan khẽ cười một tiếng, tốt rồi còn có thể ở bệnh viện? Em còn nhảy nhót. Nàng liền chờ một hồi Tần Hồng Yến nhìn Đường Nặc, nàng xem Đường Nặc còn có thể nhảy nhót không ! Bách Nhan kỳ thực cũng không thể nói rõ, nàng cảm giác được Tần Hồng Yến hôm nay hẳn là sẽ tới. Hao tổn lâu như vậy, nàng cũng ngóng trông Tần Hồng Yến, chung quy cảm thấy Tần Hồng Yến cùng Đường Nặc còn có điểm ân oán chưa kết. Không biết rõ ràng dính dáng giữa Tần Hồng Yến và Đường Nặc trong lúc đó, nàng vẫn rất bất an. Cho nên, nàng hao tổn, cùng Đường Nặc lúc gần lúc xa. Nói nàng dây dưa cũng tốt, nói nàng chờ đợi cũng tốt, nàng không muốn liều lĩnh mở ra một đoạn luyến ái, không muốn cuốn vào tam giác luyến, nàng muốn tình yêu tương đối thuần túy, chỉ có tình yêu hai người, không pha tạp khác. Nếu như Đường Nặc đối Tần Hồng Yến thật có yêu, nàng tình nguyện hiện tại rời khỏi, cũng không muốn tương lai hãm sâu, sau đó khiến ba người đều thống khổ.
|