Duyên Kiếp
|
|
Chương 66
Đường Nặc gọi điện thoại cấp Đường phu nhân, nói Bách Nhan đã mang bữa sáng tới, để Đường phu nhân không cần mang điểm tâm qua. Đường phu nhân nghe xong trầm mặc một chút, nói nàng buổi trưa sẽ qua đi. Mỗi lần thấy Bách Nhan, trong lòng nàng chợt tràn ngập phiền muộn, chính là ít chạm mặt cho thỏa đáng. Treo điện thoại, Đường Nặc quay lại đầu nhìn Bách Nhan, "Chị theo mẹ em đã làm gì.." Nàng nghĩ này hai người có điểm là lạ . "Mẹ em rất tốt." Bách Nhan nhẹ giọng trả lời, khóe miệng cười yếu ớt, ánh mắt rơi trên người Đường Nặc, cùng Đường Nặc nhận thức đến hôm nay, một chút tích tích nổi lên trong ý nghĩ. Nàng nhớ kỹ nàng lần đầu tiên nhìn thấy Đường Nặc là lúc ở Gia Vân hôn lễ, Gia Vân vì các nàng cho nhau giới thiệu, lúc đó nữ hài tử này cười đến đặc biệt ngọt, lúc nhìn về phía nàng cùng Gia Vân trong mắt dẫn theo điểm hiếu kỳ và một tia nàng không thể nói rõ tới. Lúc đó đối với Đường Nặc, nàng tận lực lảng tránh, trực giác không muốn cùng Đường Nặc tiếp xúc. Cho nên hôn lễ kết thúc, các nàng ngay cả nói cũng không nói một câu. Sau nàng lại uống say, cùng mẹ Gia Vân nổi lên xung đột, có người đưa nàng lên xe, ở trên xe nàng đang ngủ, tỉnh lại thì thấy Đường Nặc ngủ ở nhà nàng trên sô pha, mà nàng nằm ở trên sàn. Các nàng xuất hiện tựa hồ như từ khi đó bắt đầu, róc rách nhàn nhạt không rõ ràng, nhưng chậm rãi dệt thành một cái lưới lớn. Công ty dùng số tiền lớn mua xuống tầng nhà, lại thêm mấy tháng vì chuyện cảm tình làm phức tạp không chú ý kinh doanh dẫn đến công ty tài chính quay vòng mà buôn bán làm ăn lại đóng băng, nếu như nàng không gặp phải Đường Nặc, nếu như nàng không có thông qua Đường Nặc lấy được đơn đặt hàng của Trình Dịch và công ty Đường Nặc, chính là nàng hiện tại đã phá sản, đều không phải hay là, là đã phá sản. Nàng chưa từng cảm kích Đường Nặc, lúc đó nghĩ có cơ hội cứu vãn nên nắm lấy, mà Đường Nặc là cơ hội cứu vãn của nàng, bởi vì Đường Nặc là em gái Đường Quân, là nàng nợ tiền chủ nợ, nàng đương nhiên tiếp thu Đường Nặc hảo ý. Lúc Đường Nặc tìm phòng ở, nàng đem phòng ở cho Đường Nặc thuê cũng không phải vì Đường Nặc, mà là nể mặt Trình Dịch, lấy lòng Trình Dịch lấy được phương diện cùng chính phủ tiến thêm một bước hợp tác. Nhưng sau đến, nàng dần dần có thói quen thường thường bị Đường Nặc gõ cửa, thói quen thường thường có người đã chạy tới cọ cơm, cũng có thói quen nhiều bát đũa nhiều người ngồi ở bàn, trong hòm thuốc không chỉ có thuốc cảm, bắt đầu chuẩn bị thêm đủ các thuốc cấp cứu vết thương, bởi vì sẽ có một kẻ ngu ngốc không biết thái cuối cùng cắt tới tay. Nghĩ đến Đường Nặc luôn cười hì hì xuất hiện trước mặt nàng, một dạng tính toán nhỏ nhặt qua kéo nàng "Sống chung", Bách Nhan ngực tức chua xót khổ sở lại nhanh khó chịu. Một người nhiều vui vẻ, bởi vì nàng, tăng bao nhiêu phiền não. Nhớ tới mới nhận thức Đường Nặc không bao lâu, nàng cùng Đường Nặc đi ra ngoài ăn, nhìn đến tràng cảnh Đường Nặc cùng tỷ muội các nàng cười đùa giỡn, Tần Hồng Yến nắm Đường Nặc lỗ tai còn Đường Nặc thì xin khoan dung, còn có ví tiền chỉ có hai trăm bốn mươi tám khối. Tỷ muội các nàng đi tới hôm nay, nhiều ít cũng có liên quan đến nàng. "Bách Nhan, hoàn hồn ." tay Đường Nặc quơ quơ trước mặt Bách Nhan, "Nghĩ gì vậy?" Bách Nhan gợi lên khóe miệng nở nụ cười, nói, "Không có gì." Buông mắt, tránh né ánh mắt Đường Nặc. Đôi mắt kia quá sáng, không dám nhìn tới. Nếu như Đường Nặc đối với Tần Hồng Yến thật có tồn tại ái tình, nàng nên làm gì bây giờ? Buông tay thành toàn các nàng? Nếu như thật nguyện ý buông tay, thật có thể buông, cần gì phải sáng sớm chạy tới ngồi ở chỗ này, cần gì phải cả đêm không ngủ đi hầm bát canh này. Nàng sớm nhìn ra đáp án, nếu như Đường Nặc đối Tần Hồng Yến có yêu, sẽ không có nàng Bách Nhan ngồi ở chỗ này, Đường Nặc cũng không cần ai kia cho một dao. Nàng chờ cái gì? Chờ một lí do thuyết phục bản thân đi yêu, hay chờ một phần dũng khí để yêu, chờ chính là đối mặt đi. "Tần Hồng Yến hôm nay khả năng sẽ tới." Nàng nhẹ giọng nói, nàng là tới xem kịch, nhưng phát hiện bản thân đã thành một góc trong màn kịch, e rằng người khác đã ở nhìn nàng diễn. Đường Nặc có chút kinh ngạc ngẩng đầu, "Tứ tỷ sẽ đến?" Nàng đoán rằng tứ tỷ sẽ đến nhìn nàng, nhưng không biết Bách Nhan làm sao khẳng định Tần Hồng yến sẽ đến. Bách Nhan gật đầu, "Phỏng chừng sẽ đến." Tần Hồng Yến yêu đến phân thượng kia, mặc kệ Đường Nặc có đô hội nhìn tới Tần Hồng Yến. Không xem, làm sao biết Đường Nặc có hay không, không nhìn làm sao có thể an tâm. "Hai người thông qua điện thoại?" Đường Nặc hỏi, lập tức nhíu, này không thể nào. Thấy thế nào Tứ tỷ cũng sẽ không cùng Bách Nhan liên hệ, bằng tính cách lười nhác Bách Nhan này cũng không như vậy "Chịu khó" chạy đi gọi điện cho Tứ tỷ . "Tôi đoán ." Bách Nhan thật thà nhìn về phía Đường Nặc. "Chị --" đường nặc khẽ cười một tiếng, "Chị cho là chị có họ Gia Cát à." Nàng không nghĩ tới Bách Nhan sẽ cùng nàng làm một dạng suy đoán. Mười giờ hơn, nhân viên chăm sóc lần lượt phòng đi ra ngoài đem cửa phòng bệnh không đóng lại, gió lạnh từ bên ngoài đổ vào tới, thổi trúng, Đường Nặc thẳng rụt cổ, "Bách đại mỹ nữ, van cầu chị thương xót đi đóng cửa lại, hảo lạnh a." Nàng chui vào trong chăn, người đang bệnh chính là hạnh phúc, có thể trốn trong chăn. Bách Nhan nhìn về phía cửa phòng, thấp giọng nói, "Tôi thật là có họ Gia Cát trời cho." "Cái gì?" Đường Nặc nhất thời không hiểu ý tứ trong lời nói của Bách Nhan, nhưng cảm giác được cửa có người đứng, nàng quay đầu nhìn lại, thấy đến Tần Hồng Yến đứng ở cửa. Nàng đứng ở chỗ đầu gió, gió thổi động khăn lụa cùng mái tóc của nàng, cùng vẻ mặt gầy gò u lạnh, rất có một loại cảm giác hiu quạnh "Tứ tỷ !" Đường Nặc con mắt nóng lên, hô lên. Lập tức lấy lại tinh thần, kêu lên, "Chị mau vào, cửa gió lớn." Tần Hồng Yến không nhúc nhích, nàng đứng ở cửa nhìn về phía Đường Nặc, khẽ động khóe miệng, cầu khởi mỉm cười, trên má nhanh chóng lướt qua một hàng lệ. "Tần lão Tứ, chị đứng gác cửa làm môn thần sao, nhanh tiến đến." Đường Nặc giận mặt rống. Bách nhan liếc mắt hướng Đường Nặc, lại nhìn Tần Hồng Yến, nàng đang có cảm giác trong suốt. Tần Hồng Yến vẫn không nhúc nhích, đứng ở nơi đó xa xa nhìn Đường Nặc, phong lý lộ ra xa cách khác thường, giống như sẽ tùy thời rời đi. Đường Nặc trừng mắt Tần Hồng Yến hai giây, ngay cả thở sâu cũng không dám, đột nhiên tràn ra một đoá xán lạn tươi cười, "Tứ tỷ đại nhân thân ái, phiền chị động chân bước vào ?" Cạnh cửa lại hiện ra một người -- Hạ Tiệp. Hạ Tiệp tại cửa đẩy Tần Hồng Yến, "Nếu tới thì đi vào, em đều cầm dao đâm nàng, chẳng lẽ còn sợ nàng cắn em?" Không khỏi phân trần, đem Tần Hồng Yến đẩy đến bên giường. Tần Hồng Yến còn không có đứng vững chân, Đường Nặc đột nhiên nắm tay Tần Hồng Yến,kéo xuống bao tay Tần Hồng Yến, há to miệng hung hăng cắn một ngụm trên tay Tần Hồng Yến. Một ngụm rất lớn, cắn vừa nặng lại ngoan. Tần Hồng Yến đau đến "A" hít một ngụm khí lạnh, lập tức mím chặt miệng, hất cao hàm, hừ cũng không có một tiếng. Đường Nặc cắn được rồi, buông miệng, chỉ thấy Tần Hồng Yến cổ tay chỗ thịt tướng tiếp bị cắn đến một dấu răng nhiễm máu, vết máu li ti từ miệng vết thương chảy ra. Hạ Tiệp cầm bàn tay Tần Hồng Yến bị cắn thương, nhất thời giậm chân, "Tử tiểu khu --" liền muốn lôi Tần Hồng Yến đi tìm bác sĩ. Cắn thật là ác ! Bách Nhan thấy vết thương kia máu chảy đầm đìa, cũng không khỏi hấp khẩu lãnh khí. Không như dự liệu thấy tỷ muội hai người khóc rống thê lương, cũng không có dự liệu quạnh quẽ thương cảm, nhưng thật ra... trước máu chảy đầm đìa ! Hai người này thật làm tỷ muội không sai, đều thích nhìn máu. Quay mặt qua, không đành lòng nhìn nữa, quá kịch liệt . "Hô !" Đường Nặc ngồi trên giường, giọng điệu thở hổn hển, nói, "Thoải mái . Nghẹn em một tháng, cuối cùng cũng cắn lại được" Cười tủm tỉm địa lộ ra răng nhỏ, "Nhị tỷ, phiền chị đưa Tứ tỷ nhìn bác sĩ." "Em mẹ nó cút cho chị !" Hạ Tiệp phẫn hận hướng Đường Nặc mắng, "Có em như vậy cắn người sao?" Đường Nặc mặt trầm xuống, chợt mao, rống trở lại, "Nga, cho phép nàng đâm em một dao, cho phép nàng chạy đi cảnh sát gây hoạ, liền không cho em cắn người a. Nhị tỷ, chị bất công a !" "Chị bất công thì thế nào?" Hạ Tiệp khó có được bốc hỏa cùng Đường Nặc chống lại, "Chẳng lẽ em còn muốn cắn chị?" Tiếng nói vừa dứt, Đường Nặc thật đúng nắm lên tay Hạ Tiệp một ngụm cắn xuống dưới. "A --" Hạ Tiệp không như Tần Hồng Yến có thể chịu đựng, đau đến giậm chân, lại vẫy tay không ra, nàng đau đến một bên giậm chân một bên mắng, "Tử tiểu khu, em cầm tinh con chó sao, nhả ra -- " "Không buông --" Đường Nặc nói, kết quả vừa nói liền nhả ra, sau đó đôi mắt nhìn Hạ Tiệp tay bị rút về . Rất không cam lòng mà mím chặt, nhìn hướng Hạ Tiệp chỉ bị nàng cắn hiện dấu răng cùng Tần Hồng Yến tay bị cắn xuất huyết thủ, đột nhiên "Xì" một tiếng bật cười. Hạ Tiệp tránh xa, phẫn hận trừng hướng Đường Nặc, "Em cười cái gì? Bị chó điên bệnh chứng sao? Gặp người nào cắn người đó !" Nàng đang suy xét có muốn đi tiêm vacxin phòng bệnh dại hay không. Nàng cắn răng kêu lên, "Lão tứ đến xem em, em cũng không nói một câu?" Đường Nặc nhìn về phía Hạ Tiệp, hỏi, "Tỷ muội nhà mình có cái gì cần nói ? Thân tỷ muội tính sổ, nàng đâm em một dao, em cắn nàng một ngụm, mọi người huề nhau." Đang nói vừa chuyển, bất quá tỷ muội quan hệ thân thì thân, tiền thuốc men do nàng trả, em không có tiền." Bàn tay tiến đến gối đầu, "Ào" thoáng cái rút ra một chồng hoá đơn, " 'Đây' trước tiên đem này phần hoá đơn thay em chi trả ." Hạ Tiệp khí sắc một trận trắng một trận xanh, hàm răng "Khanh khách" rung động nhìn đường nặc nửa ngày, "Xôn xao" mà cầm lấy một chồng biên lai từ trong tay Đường Nặc, kéo Tần Hồng Yến xoay người đi, "Lão tứ, chúng ta đi." Tần Hồng yến kéo Hạ Tiệp, từ trong tay nàng cầm lấy một đống biên lai, qua loa nhìn qua, hơn mười biên lai tất cả đều là ghi lại thuốc giảm sốt cùng thuốc trị thương, không gặp phí giải phẫu hay dược liệu quý. Nàng cầm lại ở bên giường ngồi xuống, "Đều không phải chi trả toàn bộ sao? Thế nào chỉ có một ít điểm như này?" Đường Nặc mặt tối sầm, "Ngại ngùng, mẹ em lấy trong túi áo lúc giặt, ngay cả khăn giường và y phục cùng nhau bỏ vào máy tẩy lạn ." "Vết thương còn đau hay không?" Tần Hồng Yến thấp giọng hỏi. Đường Nặc hay nói càn, nàng tin mới là lạ. "Không đau, ngứa." Đường Nặc vẻ mặt đau khổ nói, "Đi sở cảnh sát chơi vui không?" Nàng hỏi. Tần Hồng Yến nhẹ nhàng lắc đầu, thần tình có chút sâu thẳm và cô đơn."Lúc đó rất đau đi?" Nàng cũng đau, hôm nay quay đầu nhìn lại, thật có một loại cảm xúc đã chết qua. Không có thoát thai hoán cốt, chỉ như tại địa ngục đi qua một hồi. "Đau a, cho nên mới càng cảm thấy sống thật tốt." Đường Nặc nở nụ cười, quét mắt Tần Hồng Yến, "Em đối với chị như vậy ngu ngốc." Nàng rất tiếc mệnh. Nàng đem thân thể ngửa về sau, dựa ở trên gối đầu, nói, "Tình yêu, không có một mất đi, không đi tới tận cùng sinh mệnh, ai cũng không biết cuối cùng còn có thể yêu ai, thế nhưng nếu như đã chết, ngoại trừ tro cốt thì cái gì cũng chưa từng, kia mới là thua toàn bộ." Nếu như nàng lúc đó chết thật , tỷ muội các nàng mới là một hồi bi kịch lớn nhất. Tần Hồng Yến nở nụ cười, thở dài, "Không yêu ." Về sau cũng không yêu. Yêu quá đau thương, cũng quá mệt mỏi, lưng đeo nhiều tội."Chăm sóc mình thật tốt." Nàng lần nữa thở dài, nhìn về phía Đường Nặc. Gặp lại Đường Nặc, một vài thứ phai nhạt, còn là đau thương, thấy Đường Nặc chính là luyến tiếc dời mắt, nàng thích Đường Nặc, thích nhìn đôi mắt kia của Đường Nặc, thích tính cách cẩu thả lại càng thích nàng thỉnh thoảng tính toán chi li. Tại bên người Đường Nặc, chính có rất nhiều thói quen khắc sâu trong xương cốt, thói quen chiếu cố, thói quen yêu thương. Nhưng nàng thiếu chút nữa đoạt đi sinh mệnh quý giá của Đường Nặc. Nàng không ngồi tù không có nghĩa là nàng không có tội, khi đó nàng là thật muốn giết người, muốn giết Đường Nặc và chính mình.
|
Chương 67
Tần Hồng Yến đi, Hạ Tiệp cũng đi theo. Trong phòng bệnh không khí cũng lạnh xuống tới, ngay cả hệ thống sưởi cũng không làm ấm áp hơn. Đường Nặc ngồi trên giường mộc sững sờ nhìn cửa vắng vẻ, con mắt có chút ê ẩm chua xót. Tứ tỷ vẫn là đi, đi được tâm tàn ý lạnh. Cho tới nay, nàng sợ nhất là ngày này, mà ngày này đúng là vẫn tới, tứ tỷ bị nàng thương tổn. Tỷ muội nhiều năm như vậy, nàng không muốn mất đi. Nhưng nàng không biết Tứ tỷ sau này có còn là Tứ tỷ hay không, cũng không biết tình tỷ muội về sau còn hay không. Thấy Tần Hồng Yến ly khai, nàng muốn Tần Hồng Yến gọi đem Tứ tỷ của nàng trở về, Tứ tỷ làm sao còn trở về? Yêu nàng? Nàng cấp không được Tứ tỷ tình yêu, để Tứ tỷ trở về chịu một lần thương tổn nữa sao? Cho nên, nàng chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn Tần Hồng Yến đi, chỉ cầu trên đường đi, Tứ tỷ có thể tìm được hạnh phúc của nàng. Tần Hồng Yến đi, Bách Nhan cho rằng Tần Hồng Yến sẽ hiên ra cơn sóng gió động trời, nhưng không một trận đông phong như nàng tưởng, kéo vào tới phiêu đi ra , xoay mình lưu lại một phòng vắng lặng. Trực giác trước đây của nàng cho rằng Tần Hồng Yến không thích hợp Đường Nặc, hiện tại ngẫm lại, Tần Hồng Yến phương diện nào cũng không thích hợp Đường Nặc. Nàng vĩnh viễn không có biện pháp đi lý giải Tần Hồng Yến đối với Đường Nặc đâm xuống một dao, nếu như yêu cần thương tổn tới chứng minh chi bằng tới tận cùng là không yêu. Tần Hồng Yến ly khai trái lại khiến nàng nghĩ cũng không phải chuyện xấu. Bách Nhan ngồi xuống bên người Đường Nặc, vỗ vỗ tay Đường Nặc."Nhân sinh, hảo tụ hảo tán, có tới thì có đi, từ bên người bỏ đi, chưa hẳn là chuyện xấu, có lẽ sẽ tốt hơn." Đường Nặc hé miệng hiện lên một tia cười miễn cưỡng, gật đầu. Nàng suy nghĩ, "Lúc trước chị đối với chị dâu buông tay cũng là nghĩ như vậy?" Bách nhan trầm ngâm chốc lát, lắc đầu, "Tôi chỉ có thể đem quy vi thành một loại tuyển trạch, nếu gần nhau đối hai người mà nói đều là dày vò, ngược lại thật không bằng buông tay để bên kia đi tìm hạnh phúc mới." Nàng nở nụ cười, nói, "Chúc phúc lẫn nhau về sau hạnh phúc vui vẻ." Rất châm chọc, nhưng là thật tâm. Đường Nặc cầm tay Bách Nhan, tay nàng có điểm lạnh, Vì vậy kéo đến bên trong chăn hợp tại hai tay ấm áp "Nếu như yêu nhau liền không muốn buông tay." Nàng không thích cái loại cảm giác này, không thích cảm giác người ô ở trong lòng từ bên cạnh hút ra. Bị Đường Nặc cầm tay rất ấm áp, Bách Nhan nhịn không được cũng siết chặt tay Đường Nặc. ****************************************************************** Rốt cục tới rồi ngày xuất viện, Đường gia mọi người muốn đem Đường Nặc tiếp về nhà ở, Đường Nặc sống chết không muốn, đều chuyển ra còn trở về làm cái gì a. Đường Nặc cùng Đường lão tiên sinh ầm ĩ một trận, cuối cùng tự bản thân xuất viện trước thời gian một ngày. Đã là trời đông giá rét, bên ngoài trời bay tiểu tuyết. Đường Nặc bình thường trốn trong phòng bệnh có điều hòa ấm áp, cũng không chuẩn bị y phục chống lạnh, mặc hai bộ áo lông đơn bạc cùng một chiếc áo khoác, thân dính đầy gió tuyết chạy trở về. Từ bệnh viện về đến nhà này một đường lạnh, nước mũi đều lạnh đến mức bắt đầu lộ đầu, về đến cửa nhà mới phát hiện trên người không mang cái chìa khóa."Ách... xì !" Đường Nặc đánh một cái hắt xì, càng lạnh hơn, nàng hôm nay mới từ bệnh viện chuồn ra, ngày mai lại muốn trở về. Mơ hồ nghe được nhà Bách Nhan phát ra tiếng nhạc, phỏng chừng Bách Nhan có thể ở nhà, nhanh chóng đi ấn chuông cửa. Dù sao Bách Nhan là chủ nhà, nhất định sẽ có chìa khóa . Qua hai phút, cửa mở, âm hưởng điếc tai truyền ra. Mở cửa cũng không phải Bách Nhan, là một tiểu soái ca đĩnh suất, cao một mét tám, mặc áo lông cao cổ, quần jean, tay áo cuộn lên, trên tay còn có xà phòng, hình như đang giặt gì đó."Ách, xin chào." Đường Nặc ngây người, có điểm ngoài ý muốn bắt chuyện. Này hình như là em trai Bách Nhan phải không? Gặp qua một hai lần, nhưng đều lúc nàng ý thức không quá rõ ràng, cho nên ấn tượng không sâu. Trời quá lạnh, nàng run run, "A" hấp khẩu lãnh khí. Bách Lâm nhìn Đường Nặc từ đầu thấy chân, lại từ chân đến đầu, sau đó nhanh giữ cửa tránh ra để Đường Nặc tiến vào. Hắn thấy Đường Nặc bộ dáng này đều lạnh đến mức hàm răng đánh run, bên ngoài tuyết đã rơi, nàng chỉ mặc hai kiện đơn bạc áo lông, bạc quần, cùng giày da."Mau vào !" Hắn nói với Đường Nặc nói, nhìn Đường Nặc môi đều đông lạnh thành tử sắc. Lại quay về toilet, đem xà phòng trên tay rửa sạch, trở ra thay Đường Nặc đổ ly nước nóng."Chị của tôi tại thư phòng, tôi đi gọi nàng." Bách Lâm tiến vào thư phòng, Bách Nhan từ thư phòng đi ra, nàng nhìn thấy Đường Nặc càng sửng sốt, vội ba hai bước tiến lên, nhìn thấy Đường Nặc quần áo đơn bạc bên trên còn dính theo tuyết tan, sắc mặt thoáng cái thay đổi, "Em --" đem Đường Nặc từ trên sô pha kéo đến bên trong phòng ngủ."Em điên rồi, trời lạnh như vậy, mặc như thế từ bệnh viện chạy đến, không muốn sống nữa sao !" Tiến vào phòng ngủ, đóng cửa lại, đem áo khoác Đường Nặc kéo xuống dưới, lại dùng khăn đem Đường Nặc bao lấy, mới đến tủ quần áo lấy y phục bản thân. "Em làm sao mặc thành như vậy thì từ y viện đi ra ?" Nàng hỏi, lông mày nhíu chặt, ngữ khí rất không thiện. Đường Nặc gắt gao siết chặt khăn, còn lạnh đến mức có chút run, nhưng thật ra so với trước khá hơn."Em không nghĩ tới bên ngoài lạnh như thế, y viện cũng không có y phục mùa đông." "Em không phải ngày mai mới xuất viện sao?" Bách Nhan ôm ra một bộ áo lông ấm áp cùng một bộ áo da ném cho Đường Nặc. Nàng đến bên người Đường Nặc, vừa nhìn đến Đường Nặc đang mặc cái gì, nhất thời tức giận đến thiếu chút muốn một cái tát đập chết Đường Nặc. Trời đông giá rét, nàng mặc một thân thu trang chạy đến, không đông chết ở trên đường thật đúng là kỳ tích."Đường Nặc !" Bách nhan nổi giận, "Em không muốn sống nữa có đúng hay không? Em không thấy bên ngoài là trời gì sao !" Đường Nặc vừa mới chuẩn bị trả lời Bách Nhan vấn đề xuất viện sớm, đã nghe tiếng sấm sét tức giận làm giật mình, ngẩng đầu thì đón nhận con ngươi đầy lửa giận. Nhận thức Bách Nhan lâu như vậy, còn chưa hề gặp qua Bách Nhan phát hỏa, thoáng cái bị hù sửng sốt. Bách Nhan trừng mắt Đường Nặc, oán hận cắn răng, quay đầu lại từ trong tủ quần áo ôm ra nội y giữ ấm, quần áo mùa đông đổ ập xuống trên người Đường Nặc. "Còn không thay !" Chưa bao giờ quá phẫn nộ tập trung trong lòng Bách Nhan, nàng thật có một loại xung động muốn giết người. Đường Nặc hấp hối bị nàng đưa đi y viện, thật vất vả dưỡng đến có thể xuất viện, lại cho nàng nháo đến chuyện này, vạn nhất xảy ra chuyện gì... Bách Nhan siết chặt nắm tay, phẫn hận trừng mắt Đường Nặc. Đường Nặc bị Bách Nhan tức giận ép tới không dám ngẩng đầu, sợ hãi ôm y phục hướng phòng tắm thay. Qua vài phút, nàng mặc ấm áp hơn đi ra phòng tắm, Bách Nhan thân cao giống như nàng, Bách Nhan y phục mặc ở trên thân của nàng cũng vừa vừa người. Hì hì, sau đó các nàng hai người có thể đổi nhau y phục. Đẩy cửa ra, chỉ thấy đến Bách Nhan lạnh nghiêm mặt ngồi ở bên giường. Dáng tươi cười trên mặt Đường Nặc cứng đờ, mặt dày cọ qua, ngồi xuống bên người Bách Nhan, "Đừng nóng giận, em cũng sợ lạnh, cho nên từ y viện đi ra liền đi thẳng đến, không nghĩ tới không cầm chìa khóa, không thể làm gì khác hơn là gõ cửa nhà chị." Bách Nhan căm giận liếc mắt trừng Đường Nặc, chưa nguôi cơn tức. Nhưng nàng cũng thật không hiểu tức giận, lại liếc nàng một cái, đứng dậy đi ra ngoài. Đường Nặc đi qua, đi theo Bách Nhan đến bên sô pha ngồi xuống, đang chuẩn bị nói vài câu lời hữu ích, khóe mắt dư quang thấy bên cạnh còn có người. Nàng nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy đến em trai Bách Nhan vắt chân bắt chéo, bưng ly trà nóng một bên uống một bên nhìn về phía hai người các nàng. Đường nặc ngồi thẳng lại, tóc phất xuống cái trán, hướng em trai Bách Nhan vươn tay. "Xin chào, chị là Đường Nặc, xin hỏi thế nào xưng hô?" "Bách Lâm." Bách Lâm buông chén trà, cầm tay Đường Nặc Tinh tế mềm mại tay,chạm tay lạnh lẽo, nhưng này loại cảm xúc tế nhuyễn ở trong tay cũng rất thoải mái, khiến Bách Lâm thoáng cái đã quên buông tay. Đường Nặc quan sát Bách Lâm, Bách Lâm cùng Bách Nhan tướng mạo có vài phần tương tự, con mắt hòa cái trán đều rất giống, lông mi so với Bách Nhan thô hơn nhiều, môi và gương mặt không giống lắm, nhưng từ ngũ quan có thể nhìn ra vết tích. Tổng thể mà nói, Bách Lâm trưởng rất soái khí, ngũ quan đều cân đôi, có một loại cảm giác rất đại khí. "Khụ !" Một tiếng ho khan thanh truyền đến, giật mình tỉnh giấc hai người. Bách Nhan thanh âm truyền đến, "Bách Lâm, quần áo của em giặt xong rồi sao?" "Giặt xong rồi." Bách Lâm nhe răng cười, "Chỉ một bộ nội y có thể tẩy vài phút?" Hắn hướng Đường Nặc chen mắt, thay đổi vị trí xê dịch đến bên người Đường Nặc, nhất vỗ ngực, "Tiểu Nặc tỷ, chị xem nam nhân như em, lên được phòng lớn xuống được phòng bếp, vậy tuyệt đối là nam nhân mười tốt thế kỉ hai mươi mốt ." Nghiêng người, tay đặt trên sô pha, tạo hình tự nhận mình tuấn tú. Đường Nặc nhìn hắn từ đầu thấy chân, lại từ chân đến đầu, nghiêm trang nói ra, "Tôi thật ra nghĩ em tương đối so với tiểu shota mười tốt." Thân thể nghiêng qua, hướng gần lại Bách Nhan. Nàng ngồi qua, Bách Nhan đang nhìn TV liền dịch một điểm trên sô pha, cùng Đường Nặc khai cự ly, sau đó Đường Nặc lại chen qua, Bách Nhan lại dịch sang bên cạnh... Bách Lâm mặt tối sầm, "Chị gặp qua tiểu shota một mét tám tư sao?" Đường Nặc quay đầu, lần nữa nghiêm trang quan sát hắn, "Khuông mặt lớn lên giống tiểu shota." Xác thực nói là mặt trắng nhỏ, ha ha. Bất quá nàng không dám nói ra, sợ Bách Nhan và Bách Lâm hai chị em đồng thời nhảy dựng lên đánh nàng. Lại hướng Bách Nhan chen vào, bách nhan không xê dịch vị trí, nhưng quay đầu lại nói, "Đường Nặc, ngươi có hay không là tưởng đem ta chen đến trên sàn đi?" Đường Nặc sĩ nhấc mí mắt vừa nhìn, không có thể như vậy, bách nhan đều đã ngồi vào sô pha trên rìa , tái chen qua một chút, đi ra trên sàn . Trở về , bên kia ngồi một bách tiểu đệ, nàng từ trước đến nay hòa nam nhân tương đối bảo trì cự ly, cho dù chỉ là một cái mới vừa hai mươi xuất đầu tiểu nam nhân cũng muốn bảo trì cự ly. Xem xét xem xét này cái tát đại địa phương, trong lúc nhất thời hoàn thật không biết nên đi đâu na . Bách Nhan quét mắt nhìn Đường Nặc, lại nhìn một thoáng Bách Lâm, đứng dậy đi đến phòng bếp. Đường Nặc cũng nhìn Bách Lâm, lại cùng vào phòng bếp với Bách Nhan. Nàng nhỏ giọng hỏi, "Còn đang tức giận à?" Bách Nhan không để ý nàng, bắt đầu vo gạo nấu cơm. "Cha em muốn em về nhà ở, em không muốn, không muốn ngày mai theo chân bọn họ nổi lên tranh cãi, nên hôm nay trở về trước." Nàng xắn lên tay áo, mang rau từ trong hộp ra rồi giúp Bách Nhan rửa rau. "Tình trạng thân thể em cũng không thích hợp ở một mình, bọn họ phản đối tự nhiên có đạo lý của bọn họ." Bách Nhan nói, kỳ thực còn có một nguyên nhân, cha mẹ Đường Nặc không muốn nàng cùng Đường Nặc quá thân cận. Đường Nặc nhíu, đem van mở, từ trong vòi nước chảy ra rửa rau. Nàng muốn cùng Bách Nhan ở gần một ít, không muốn về nhà ở. Nàng có thể chăm sóc được bản thân. Bách Nhan quay đầu nhìn nàng một cái, "Phòng ở bên kia của em, tôi chưa có chuẩn bị cho tốt, trên tường dính vết máu còn không có làm sạch, tạm thời không ở được." Đường Nặc vẻ mặt buồn bã, cúi đầu xuống. Bách Nhan đây là cự tuyệt sao? Muốn cho nàng về nhà ở? Nàng cho rằng Bách Nhan đã tiếp thu nàng . "Ở bên này của tôi đi, phòng ngủ của cha mấy năm nay vẫn để không, bằng không em cùng tôi ở cũng được, mùa đông trời lạnh, nhiều người ngủ sẽ ấm áp hơn." Bách Nhan nhẹ giọng nói, nói rất tùy ý, giống như là uống trà đơn giản, khiến Đường Nặc tâm thoáng cái từ đáy cốc bay đến tầng mây bầu trời.
|
Chương 68
Đường Nặc mắt to nhìn Bách Nhan nửa ngày, xác định Bách Nhan không có nói giỡn, nàng thoáng cái cười nở hoa, nói, "Tốt." Lập tức lại thêm, "Không cần sắp xếp gian phòng như vậy phiền phức, em và chị ngủ cùng nhau là tốt rồi." Cười hướng Bách Nhan dò xét ... Đi, thấp giọng nói, "em rất dễ chăm sóc ." Bách Nhan nhấc mí mắt quét nhìn Đường Nặc, dễ chăm sóc sao? Nàng thế nào không cảm thấy? Tiếng chuông điện thoại từ bên ngoài phiêu vào phòng bếp, Đường Nặc nghiêng tai nghe xong, là âm thanh di động của nàng. Nàng đem nước trên tay lau khô, tiến vào phòng ngủ Bách Nhan tìm được điện thoại bị lạc mất, vừa nhìn số điện thoại, Đường lão tiên sinh gọi tới . Đường Nặc hạ đầu lưỡi, có chút thấp thỏma ấn xuống nút nghe, "Uy, cha." "Con đã đi đâu rồi?" Đường lão tiên sinh thanh âm nghe vào tai thật trầm thấp, rất có cảm giác uy hiếp. "Con về ở bên này." Đường Nặc rất thành thật trả lời, nàng đoán chừng Đường lão tiên sinh bọn họ lúc này tại Bệnh viện."Bệnh viện gì đó con đều thu thập rồi, chỉ phiền mẹ thay con mang về." Cũng không có thu thập gì nhiều, chỉ có hai bộ chăn đệm mà mẹ nàng mang vào cùng vài món y phục, đồ dùng thường ngày. Thân thể của nàng chưa tốt hoàn toàn, trời lạnh như vậy, nàng sẽ không mạo hiểm sinh mệnh đi đem vài thứ kia chuyển qua đây. "Con dự định cùng nữ nhân kia cùng một chỗ?" Đường lão tiên sinh thanh âm càng thêm trầm thấp, ẩn hàm sấm sét. "Phải." Đường Nặc rất lưu loát thừa nhận, nàng không dự định giấu diếm cái gì. "Hoang đường !" Tiếng hô của Đường lãotiên sinh từ điện thoại bên trong truyền đến. "Cha, con bất quá chỉ là lựa chợn cuộc sống của bản thân, cùng người mình thích cùng một chỗ, không có gì hoang đường ." "Hai nữ nhân cùng một chỗ chính là hoang đường." Thanh âm Đường lão tiên sinh chân thật đáng sợ từ điện thoại bên trong truyền đến, "Con lập tức về nhà cho ta, để Đường Quân qua đón con." Nói xong, điện thoại liền treo chặt đứt. Đường Nặc nhìn điện thoại bị cắt đứt, nhíu mày, đi ra phòng ngủ. Bách Lâm đang dựa trên sô pha gặm mía, chân dài đặt nghiêng ở cạnh sô pha, tay trái mở ra, trong lòng bàn tay có không ít bã mía. Đường Nặc lắc đầu, cầm điện thoại bỏ vào túi áo trong, vào phòng bếp giúp Bách Nhan chuẩn bị đồ ăn. Nàng cau mày, nhớ tới Đường lão tiên sinh điện thoại, càng nghĩ càng nan an, lại cầm điện thoại nhắn cho Đường Quân, "Anh, đừng tới đây, em hiện tại không muốn trở về." Nàng không muốn cùng cha cãi nhau, lại càng không muốn thỏa hiệp. "Làm sao vậy?" Bách Nhan hỏi, nàng xem sắc mặt Đường Nặc hình như có điểm không bình thường. Đường Nặc thở dài, nhấp miệng, nói, "Không có việc gì." Suy nghĩ, chính nói, "Đường lão tiên sinh phản đối chúng ta cùng một chỗ." Bách Nhan gật đầu, làm phụ mẫu phản đối sự tình này cũng rất bình thường, nhớ ngày đó nàng muốn cùng Gia Vân một chỗ, cha nàng treo nàng lên mà đánh."Vậy em dự định làm sao ?" Nàng hỏi. Đường Nặc bĩu môi, "Không có gì dự định, hắn phản đối hắn, em sống cuộc sống của em, là em với chị qua một đời, cũng không phải hắn với chị qua một đời, nhiễu cái gì tâm !" Nói là nói như vậy, còn là nghĩ phiền a. Đường lão tiên sinh kia tính tình bạo phát, tính ngang bướng, đều không phải dễ dàng như vậy đẩy đi . Vài đạo đồ ăn rất nhanh làm xong, Bách Nhan cùng Đường Nặc bưng đồ ăn lên bàn, gọi Bách Lâm vào ăn.
Chiếc đũa mới vừa cầm đến tay, chuông cửa vang. Bách Lâm nhìn về phía Bách Nhan, có điểm kỳ quái là ai tới. Bách Nhan cũng có chút buồn bực, buông đũa đứng dậy đi mở cửa, chỉ thấy đến cha mẹ Đường Nặc đứng ở cửa. Đường lão tiên sinh vẻ mặt xanh xám, Đường phu nhân lại là có điểm xấu hổ. "Tiểu Nặc có ở đây không?" Đường phu nhân kéo Đường lão tiên sinh hướng Bách Nhan khách khí mở miệng. Đường Nặc vừa nghe đến thanh âm của Đường phu nhân thì mặt liền đen, mẹ nàng thực đến nhà Bách Nhan. Buông đũa, khuôn mặt đen lại đi tới cửa, lập tức thấy đồng dạng sắc mặt của Đường lão tiên sinh."Cha. Mẹ." Nàng hô thanh. Bách Nhan mời hai người vào nhà, tương đối khách khí, đối vơi vẻ mặt trương thối của Đường lão tiên sinh xem như không thấy. Đường lão tiên sinh lạnh lùng hướng Bách Nhan, nói, "Bách tiểu thư không cần khách khí , chúng ta là tới đón Tiểu Nặc về. Thuận tiện phiền phức Bách tiểu thư đem tiền thuê nhà thanh toán, chúng ta trả phòng." Bách Nhan sửng sốt, nhìn về phía Đường Nặc. Đường Nặc mím chặt miệng, "Con cũng không nói qua muốn trả phòng." Nàng xem hướng cha mẹ nói, "Hai người còn chưa ăn cơm đi? Ăn cơm xong rồi quay về, cơm mới vừa nấu xong." Đường lão tiên sinh trừng hướng Đường Nặc, nặng nề hô thanh, "Đường Nặc." "Cha, lời muốn nói, con đã nói, ngài đừng làm khó dễ con." Đường Nặc nhìn về phía cha, nàng không muốn cùng cha cãi nhau, lại càng không muốn làm ầm ĩ trước mặt Bách Nhan. Nàng nhìn Bách Nhan, nói, "Được, con hiện tại trở về với ngài." Có chuyện gì, về nhà nói đi. Nàng không muốn tại trước mặt Bách Nhan toàn gia cãi nhau đại ngất trời. Đường Nặc mím chặt miệng, giận tái mặt, lạnh lùng mắt nhìn cha, quay đầu nói với Bách Nhan nói, "Bữa cơm này em sợ là ăn không được, trước em theo cha trở về." Bách Nhan gật đầu, nói, "Em chờ một chút." Nàng đã vào nhà, cấp Đường Nặc quàng khăn cổ, thấp giọng nói, "Cùng cha mẹ hảo hảo nói, đừng chống đối bọn họ." Hé miệng hướng Đường Nặc nở nụ cười, "Đi thôi. Tạm biệt, đừng theo chân bọn họ nháo cương." Đường Nặc gật đầu, nói, "Em biết." Đem cửa nhà Bách Nhan đẩy mạnh, lại đem cửa phòng đóng lại, sau đó cũng không quay đầu lại liền hướng thang máy đi đến. Đóng cửa lại, Bách Nhan chợt nghe Bách Lâm nói, "Chị, em xem ánh mắt của Tiểu Nặc có chút không đúng." Nhãn thần kia thật lạnh, như đựng một cơn lốc. "Tiểu Nặc? Nàng so với em lớn hơn." Bách Nhan quét mắt Bách Lâm, đang nói vừa chuyển, "Ánh mắt của nàng làm sao?" "Như... Như... Như lần trước chị bị cha treo lên, ánh mắt của chị khi đó cùng Tiểu Nặc tỷ vừa rồi không sai biệt lắm." Bách Lâm nói, cả nhà chưa từng có nháo qua phong ba lớn như vậy, cho nên đối với sự tình ấn tượng đặc biệt sâu. Bách nhan tâm "Lộp bộp" nhảy xuống, nàng lần kia chắc chắn quyết tâm cùng cha mẹ hao tổn, nhất thầm nghĩ cùng Gia Vân một chỗ, cái khác cũng không quản, chết đều bất tại hồ, ai sống ai chết cũng không quan tâm. Bách Nhan bị Bách Lâm nói dọa, nhanh tay cầm điện thoại đánh số Đường Nặc."Uy, Đường Nặc." "Ân." Đường Nặc cúi đầu ứng thanh, "Các người ăn cơm trước đi, buổi tối em lại đến." Bách Nhan suy nghĩ, nói, "Em phải hảo hảo mà trở về cho tôi, mặc kệ cùng cha mẹ nói như thế nào, em cũng không cho có việc gì." Lúc này Đường Nặc không thể so với nàng khi đó, trước là tai nạn xe cộ, sau đó lại bị Tần Hồng Yến đâm một dao như vậy, thân thể kháng không được a. "Được. Đáp ứng chị." Đường Nặc đáp. Nhận được lời đáp của Đường Nặc, Bách Nhan hơi chút an tâm, nàng mắt nhìn Bách Lâm, suy nghĩ có lẽ là em nàng đa tâm quá? Lại nghĩ đến thần tình vừa nãy của Đường lão tiên sinh, cùng với Đường Nặc này thẳng tính, như quả thật là muốn cãi nhau, chỉ sợ không phải chuyện tốt. Do dự một chút, vội vã ăn chút cơm, liền về phòng ngủ thay quần áo. Quấn xong khăn quàng cổ, mặc vào áo da, đội cái bao tay, đi ra cửa, "Bách Lâm, chị có việc đi ra ngoài, em đi rửa bát đũa." Giao việc xong liền đi ra cửa .
Bách Nhan đi ra ga ra lấy xe, đi hướng Đường gia. Nếu như Đường Nặc thật cùng bọn hắn cãi nhau, nàng cũng hảo đi đón Đường Nặc. Đường Nặc về đến nhà, Gia Vân đang ở, giương một bụng tròn to đang nghe âm nhạc dưỡng thai, nhìn bụng lớn như vậy, phỏng chừng mùa xuân sẽ sinh . Đường Quân vào cửa, lén lút lôi Đường Nặc tay áo, ý bảo nàng không nên cùng cha chống đối. Đường Nặc gật đầu, cũng không lên tiếng, vào cửa sau đó đi rửa tay thẳng đến bàn ăn. Mời tới a di đã đem cơm nước đặt trên bàn, nàng ngồi vào trên bàn, liền hô, "Cha mẹ, mời ăn ." Nàng không sảo, đem cha mẹ từ chỗ Bách Nhan lĩnh trở về là được. Tổng không thể tại chỗ Bách Nhan hao tổn, lại khiến cha mẹ cũng đi chỗ đó hao tổn trứ cấp người khác khổ sợ? Hết chén cơm, Đường Nặc cũng không đợi người đến, cúi đầu vùi đầu bới cơm tống vào trong miệng. Ngụm lớn nuốt, tựa hồ cơm rất thơm ngon. Đường phu nhân đi qua, giật lại cái ghế ngồi xuống bên cạnh Đường Nặc , cầm lấy chiếc đũa thay Đường Nặc gắp đồ ăn vào trong bát, lời nói thấm thía địa nói, "Tiểu Nặc, cha mẹ không phải làm khó con, thật sự là nghĩ... Này hai nữ nhân cùng một chỗ qua ngày đều không phải chuyện tốt a. Con nói xem, này không phải sống, đây là hồ đồ a. Hai nữ nhân làm sao kết hôn? Làm sao sinh hài tử? Làm sao qua một đời? Tương lai già đi không con cái thì làm sao bây giờ?" Đường Nặc chớp mắt, đầu cũng không nâng lên, tiếp tục gắp đĩa rau bào cơm, từng ngụm từng ngụm địa ăn, tựa như đói qua vài ngày. Đường lão tiên sinh cũng ngồi qua, không bưng bát, hắn xanh mặt nói, "Con đừng chỉ lo ăn, nói vài câu." Đường Nặc đem cơm nuốt xuống đi, hỏi, "Nói cái gì?" Ai cũng khuyên không phục ai, nói lãng phí nước bọt. "Con không nói, ta nói." Đường lão tiên sinh lên tiếng, "Sự tình trước ta sẽ không nói, con cùng Tần Hồng Yến chuyện ta cũng không hỏi qua. Quay về hối lỗi ta kêu mẹ con mang đồ đặt ở chỗ Bách Nhan bên kia dọn về, cho ... tìm cho con một bạn trai, con cũng nên hảo hảo dọn dẹp chuẩn bị nhân sinh đại sự chính mình ." "Được, con kết hôn." ĐườngNặc ngẩng đầu hạ bát đũa, "Con cùng ai kết hôn? Cha, ngài cho ta tìm một người có thể vừa lòng các ngươi vừa có thể khiến con yêu đến, ta lập tức đi theo hắn kết hôn." Nàng thở sâu, nói, "Nếu như người nọ là thoả mãn các ngươi nhưng con không yêu, vậy bản thân ngài tự đi kết hôn." Đẩy ra cái ghế, đứng dậy đi. "Đường Nặc !" Đường lão tiên sinh rống, đập một cái trên bàn, rung động đến bát đũa trên bàn đều nhảy dựng lên. Đường Nặc quay đầu nhìn về phía Đường lão tiên sinh, "Cha, con chết qua hai lần trở về. lần thứ nhất quay về từ tai nạn xe, con nằm ở giường phẫu thuật, thấy chính mình sắp chết, con mở to mắt thế nào cũng không muốn nhắm lại, con đợi nhiều năm như vậy, thật vất vả từ lúc Khang Quân đến lúc gặp phải một người khiến con động tâm, đối với lúc đó ngay cả một câu thích nàng còn không có nói. Lần thứ hai, máu của con đều nhanh chảy khô, con khuynh tẫn toàn lực chống đỡ qua ấn chuông cửa nhà nàng, trong đầu chỉ có một ý niệm, sống sót, cùng nàng qua một đời, sinh hoạt cả đời. Cha muốn con buông tha tình yêu của chính mình lại cùng người khác kết hôn, con cùng ai kết hôn? Cha biết trong lòng con yêu nàng, nhưng lại cùng người khác sinh hoạt, cha muốn con làm sao để sống? Làm sao trái lương tâm sống? Cha lại muốn ép con kết hôn,tình cảm vì lẽ gì kham đến như vậy?" "Nhưng con nói nàng không yêu con." Đường phu nhân nói, nàng nhớ kỹ trước đây Đường Nặc nói qua với nàng như vậy."Hơn nữa, con nguyện ý cùng nàng đi tiếp, nàng nguyện ý hay không? Các ngươi lại muốn không có tương lai?"
"Yêu hay không, đều không phải dùng miệng nói, mẹ, mấy ngày nay ở trong bệnh viện thái độ của nàng thế nào mẹ cũng xem tới được. Con người, tổng có một chút quá khứ ảnh hưởng đến tương lai, quá khứ của nàng khiến nàng không dám đi nói yêu, cảm tác cảm vi cũng không dám thừa nhận. Nhưng con tin tưởng nàng, cũng tin tưởng bản thân, chúng con sẽ có một tương lai tốt đẹp. Chúng con không có hài tử, chúng con khả dĩ nhận nuôi, cũng có thể tự thụ thai bản thân sinh, hoặc là kiếm đủ tiền cho ngày sau dưỡng lão. Chúng con không dựa vào con cái để dưỡng già, thời đại này, nuôi lớn con cái không hẳn là dưỡng già."
|
Chương 69
Đường lão tiên sinh đứng lên, còn muốn nói thêm cái gì nữa, bị Đường phu nhân kéo."Lão Đường, tùy nàng đi thôi." Con gái nhà mình tính tình thế nào, nàng là rõ ràng nhất, rúc vào sừng trâu đi, thì tám đầu trâu cũng kéo không trở lại. "Tùy nàng đi? Nàng có biết người bên ngoài như thế nào về nàng? Nàng có mặt của nàng, tôi mang bộ mặt già này đi khắp nơi, bị người đâm cột sống nói móc chỉ trích..." Đường lão tiên sinh phẫn nộ quát, đại chưởng đập trên bàn "Rầm rầm" rung động, trên bàn cơm nước canh đều bị trong bát bắn ra tới. Trương Gia Vân nghe nói như thế, sắc mặt hơi thay đổi, muốn tiến lên phía trước nói, bị Đường Quân kéo, "Không phải chuyện của em." Hắn đỡ Trương Gia Vân đi vào phòng ngủ . Chuông cửa hưởng , Trương Gia Vân mắt nhìn Đường Quân, chạy đi mở cửa. Đường Nặc lại trừng hướng Đường lão tiên sinh, hắn liền như thế đi nhìn người ngoài một cái không quan hệ thái độ? Còn con gái của mình nghĩ như thế nào thì không để ý tới, đi quan tâm tới những người chỉ biết xem ồn ào náo nhiệt ? Cửa mở, một nữ nhân gầy như gà chết thăm dò tiến đến. "Mẹ." Trương Gia Vân sửng sốt, "Sao mẹ lại tới đây?" Kỳ thực nàng là muốn nói mẹ nàng thế nào lại tới nữa rồi. Nhưng chính mình đang mang thai, mẹ nàng đến xem nàng, hình như không gì đáng trách. Nhưng then chốt là lúc trước cách ba năm ngày chạy tới, là mỗi ngày chạy tới, cha mẹ chồng của nàng không nói cái gì, nhưng tâm lý nhiều ít cũng không bằng lòng a. Mẹ nàng là cái gì tính tình nàng rất rõ ràng, không có việc gì giảo ba phần, có việc... "Đương nhiên là tới nhìn con." Mẹ Trương Gia Vân cười đến thân thiện , thấy Đường Nặc ở, sắc mặt hơi thay đổi, lập tức vừa cười còn hơn hồi nãy, hướng Đường Nặc chào hỏi, "Yêu, thân gia em gái chồng cũng ở đây." Một bên hướng vào trong phòng, vừa nói, "Xem tôi, lại nữa rồi, thật đúng là đã quấy rầy ." Trong miệng nói xong rất không có ý tứ , kỳ thực một điểm cũng không có không có chút xấu hổ. "Đâu đâu." Coi như là thật quấy rầy, ngại mặt mũi, Đường phu nhân vẫn là đem người mời vào trong phòng. Đường lão tiên sinh cơm cũng không ăn, ngoan mắt trừng Đường Nặc, nhấc chân tiến thư phòng. Đường Nặc thật ra ăn no, vừa quay đầu đi sang phòng ngủ trước kia mà hiện tại là phòng trẻ con thu thập y phục của nàng. Quần áo mùa đồng của nàng cũng không có lấy qua bên kia, lần này về vừa vặn thu thập, tổng không thể cứ mặc y phục của Bách Nhan. Đường Nặc thu thập xong y phục đi ra, thì thấy mẹ nàng sắc mặt một trận bạch một trận thanh ngồi ở chỗ kia, Trương Gia Vân sắc mặt rất xấu hổ, rất khó xử ngăn lại mẹ nàng, "Mẹ, đừng nói nữa." Đường Nặc nghi hoặc xem xét mắt lão bà gà chết này đưa lưng về phía nàng, lão bà này tương đương cực phẩm, không biết lại nói cái gì , có thể khiến vẻ mặt mẹ nàng cùng chị dâu dễ nhìn như vậy. Kỳ thực lần này nàng thật ra cảm tạ lão bà này, nếu không bà ta tới nhảy lên, còn thật không biết nàng có đang cùng Đường lão tiên sinh cãi nhau hay không. Đang chuẩn bị chào hỏi sau đó rời đi, chợt nghe đến cực phẩm lão bà kia còn nói, "Làm sao có thể không nói đi? Đồng tính này vốn không bình thường, các người làm sao có thể tùy ý để em gái cùng nữ nhân họ Bách kia tới với nhau? Nữ nhân kia, ai nha, ta khó như vậy nói cô ta, đừng xem cô ta lớn lên giống khuông như dạng, đó là vẻ mặt dụ dỗ chuyên câu dẫn người ..." Đường Nặc vừa nghe, cơn tức thì lên đây, đem tui cầm ở trong tay phóng xuống đất, tay áo kéo lên liền muốn phát tác. Bách đại mỹ nữ nhà nàng lúc nào đến phiên lão thái bà chết này tới tổn hại, ta kháo* tứ đại gia bà nội ngươi. *kháo : f*ck "Mẹ !" Trương Gia Vân so với Đường Nặc còn không nhịn được, kêu lên, "Mẹ có thể nói ít vài câu?" Tràn đầy oán giận ."Bách Nhan đâu trêu chọc gì mẹ? Nàng cùng Tiểu Nặc cùng một chỗ có cái gì không tốt? Chuyện của người khác liên quan gì đến mẹ? Mẹ có thể ít nói vài câu không?" "Được rồi được rồi, đều đừng nói nữa, ôi, tôi có chút đau đầu." Đường phu nhân thở dài một hơi, đứng lên chuẩn bị trở về phòng, kết quả vừa quay đầu lại thì thấy Đường Nặc âm nghiêm mặt đứng ở nơi đó. Đường Quân tại thư phòng nghe được động tĩnh cũng mở cửa đi tới, thấy tình hình gian nhà cũng sửng sốt. "Ôi, tôi này cũng là vì thông gia em gái chồng tốt nhất. Đừng xem họ Bách kia có bao nhiêu tiền, nhưng kia tiền bẩn a, cô ta giả dạng người tốt, đi câu nhân gạt người, em gái chồng tuổi còn trẻ, tại công ty anh trai làm việc kiến thức ít, khó tránh khỏi một thời phân không rõ bị hồ ly tinh kia mê đảo đầu óc làm ra chuyện hồ đồ, làm cha mẹ a, nên hảo hảo quản quản nói một chút..." Lão bà kia tiếp tục "Chứ lạp chứ lạp, kỷ lý oa lạp" nói một đống lớn. Đường Nặc càng nghe sắc mặt càng khó coi, hàm răng nghiến "Ken két" rung động, nàng rất muốn tiến lên đi tát nữ nhân điên kia mấy bạt tai. "Ôi, bà thông gia, đừng nói nữa." Đường phu nhân thấy Đường Nặc sắc mặt, nhanh gọi này bà thông gia lắm miệng dừng lại, song song nói với Đường Quân , "Đường Quân, con xem Tiểu Nặc muốn đi đâu, đưa em đi." "Đừng tiễn, con không dự định đi." Đường Nặc lên tiếng, đất bằng phẳng một tiếng sét đánh oanh ra, chấn động làm lão bà kia toàn thân run lên. "Bà thông gia đại nhân, tôi này còn chưa đi mà bà liền không đợi được khua môi múa mép sao? Muốn phía sau nhàn thoại, kia cũng phải chờ người không nghe được rồi mới chứ. Bà ngay trước mặt tôi ăn nói loạn ngôn muốn hủy danh dự người khác, bà không sợ người nào đó tức cực đi phòng bếp trực tiếp cắt đầu lưỡi của bà sao?" Đường Nặc vừa nói vừa hung hăng đạp trên sàn tiến đến nữ nhân kia bức qua. Đường phu nhân đi kéo Đường Nặc cánh tay, bị Đường Nặc vung tay lên giãy . Đường Nặc trực tiếp đi đến trước mặt lão bà kia, thân cao 1m75 trình áp bách cúi xuống nhìn thẳng lão bà gầy nhỏ một mét năm. Nàng hừ lạnh một tiếng, nói, "Cha tôi nói cái người đâm cột sống là chỉ bà à? Bà cũng đừng đâm cột sống của cha mẹ tôi , tôi đứng ở chỗ này, cho bà đâm. Tôi đồng tính thì thế nào? Tôi làm đồng tính đi dọn sạch tranh chân dung của nhà bà hay điện thoại ? Hay là đi trộm cái ghế nhà bà, cầm đồ dùng làm việc?" "Đường Nặc !" Đường Quân giận tái mặt rống. Chị dâu nàng còn ở nơi này, nói những lời này khiến mặt mũi Gia Vân để đi đâu. Đường Nặc căn bản không phản ứng Đường Quân, nàng lạnh lùng trừng hướng lão bà kia, "Bách Nhan chọc giận gì bà ? Bà mấy năm nay từ chị ấy nơi nào tha biết bao nhiêu đồ vật? Chị ấy bẩn cái gì? Mấy cái gì đó bị bà lấy đi mới bẩn ! Có muốn làm trò trước mặt cha mẹ tôi, tôi đem nợ nần của bà với Bách Nhan ra đây tính toán? Bà đến nhà của tôi sỉ nhục chị ấy, bà tưởng hủy chị ấy chính là làm nhục tôi sao? Nàng họ Bách chưa một chút có lỗi với bà ? Tôi cùng với chị ấy bà ngại chuyện gì? Bà tốt với tôi ? Bà tốt với tôi hay đến nhà của tôi mà nói đạo lỹ, chọn gây chuyện, làm loạn Đường gia chúng tôi không có ngày yên bình." Trương Gia Vân mím môi đứng ở một bên, sắc mặt trở nên trắng bệch, không nói một lời. Đường Quân nghe Đường Nặc nói quá khó nghe, một điểm cũng không lưu mặt mũi, muốn lên phía trước ngăn lại Đường Nặc, bị Trương Gia Vân kéo lại. Trương Gia Vân hướng Đường Quân lắc đầu, thấp thở dài, gục đầu xuống hạ giọng, "Sự tình này là mẹ của em quá phận ." "Đường Nặc !" Đường phu nhân xụ mặt rống Đường Nặc. "Mẹ, mẹ đừng huấn con." Đường Nặc ngẩng đầu lên, "Con cũng không phải là Bách Nhan bị đánh không hoàn thủ, mắng không hé răng, con không có tính tình tốt như chị ấy, người kính con một thước con kính người một trượng, người gạt con một thước con dối gạt người một trượng, người khiến con không dễ chịu, con sẽ cho người càng không dễ chịu." Nàng khẽ cắn môi, giọng căm hận nói rằng, "Tính toán sổ nợ dai dẳng của bà đừng cho là tôi không rõ ràng, chọc tức tôi , toàn bộ cho bà nhìn xem, nhìn là tôi hay bà trên mặt nở hoa, hảo xem !" "Đường Nặc !" Đường lão tiên sinh rống ra tới, nữ nhi này của hắn bản lĩnh tăng trưởng a, cư nhiên uy hiếp người đến, còn là một cái trưởng bối ! "Chú ý thái độ và giọng điệu nói chuyện của con ! Con đây là đối người nào nói?" "Người nào? Người thiêu thị phi !" Đường Nặc ngẩng đầu lên, "Cho phép bà ta thiêu thị phi, liền không cho con giận dữ ?" Đầu vặn vẹo, nhìn chằm chằm vẻ mặt như rơi vào thùng nhuộm của lão bà, sắc mặt không ngừng biến hoá, "Bà thông gia, bà nói tôi có quyền giận dữ hay không?" "Tôi... Tôi xem tôi còn nên đi trước ." Lão bà kia có điểm nao núng nói, đồng thời hướng cửa đi đến. "Đi thong thả, không tiễn, hôm nào nữa đăng môn báo phỏng nhà bà, chúng ta lễ thượng vãng lai*." Đường nặc phiết quá ... hướng cửa lớn lạnh lùng nói. *có qua có lại Lão bà kia mở cửa, cười gượng hai tiếng, nói với Trương Gia Vân, "Gia Vân, mẹ đi về trước ." Khoát khoát tay, lui ra ngoài, rất nhanh biến mất . Đường Nặc cười lạnh một tiếng, "Đi thật là nhanh !" Cúi đầu , nhấc lên hành lý bản thân, cũng chuẩn bị rời đi. "Đường Nặc !" Đường lão tiên sinh xanh mặt đi tới, uy nghiêm mười phần. Đường Nặc thở sâu, tâm tình vạn loại đè xuống ngực, hé miệng cười, "Cha, gia đình hòa thuận vạn sự hưng." Hai bên khóe miệng giơ lên, cười hì hì nói, "Người khác tới trong nhà chúng ta nháo sự tình, chúng ta cùng người trong nhà cãi nhau." Nàng quét mắt Trương Gia Vân cùng Đường Quân, "Con đi về trước, chờ cuối tuần lại đến bồi các ngài. Anh, chị dâu tái kiến." Trương Gia Vân gật đầu, nói, "Trên đường cẩn thận một chút. Có muốn để anh của em đưa em đi?" "Không cần." Đường Nặc lắc đầu, ai biết anh nàng đưa nàng xuất môn có thể lại nói không ngừng nửa ngày không, vừa rồi nói với nhạc mẫu lão nhân "Tôn kính" của hắn, cái này hỗn cầu thê nô ! "Vậy em chờ một chút." Trương Gia Vân nói xong quay về phòng ngủ, một thoáng chốc cầm chìa khóa xe đi ra, nhét vào trong tay Đường Nặc, "Mới ra viện, thân thể không chịu nổi giày vò, bên ngoài trời lạnh, chính lái xe trở lại tốt hơn." Đường Nặc cầm chìa khóa xe, ngẩng đầu nhìn về phía Trương Gia Vân, nàng chị dâu không lầm chứ? Nàng vừa rồi hướng mẹ của chị dâu phát hỏa. Trương Gia Vân thấy thần tình kia của Đường Nặc, nàng thở dài, nói, "Chuyện mẹ chị em đừng để trong lòng, nàng không đọc sách, không biết chữ cũng không văn hóa, không giảng đạo lý..." Đầu càng thấp, nhẹ nhàng mà thở dài, dùng thấp đủ thanh âm chỉ cho Đường Nặc có thể nghe thấy, nói, "Em cùng Nhan sống thật tốt, mong muốn có thể thấy hai người hạnh phúc đi tiếp." Nếu như nàng có thể có tính cách "Mạnh mẽ" như Đường Nặc, có thể thẳng thắn lưu loát, thì kết cục sẽ không như hôm nay. Nàng không có được đến đó, nàng mong muốn có thể thấy người khác nhận được, chí ít, có phần thoải mái. Nàng cười cười, thay Đường Nặc chỉnh lý khăn quàng cổ và y phục, "Đi thôi." Đó là khăn quàng cổ và y phục của Bách Nhan, lúc này chính mặc ở trên người Đường Nặc, rất vừa người, cũng rất dễ nhìn. Thấy quần áo Đường Nặc mặc trên người, nàng có một loại thấy Bách Nhan ảo giác, lòng có chút đau, con mắt cũng có chút nhuận. Đột nhiên nàng sinh ra một loại cảm giác, có lẽ có một ngày, nàng sẽ cùng Đường Quân ly hôn, bởi vì -- không thương, chính như theo lời Đường Nặc, nàng không yêu hắn, để hắn cưới nàng phải dùng cái tình gì kham. Lại có thể sẽ không, bởi vì nàng có con của hắn, nam nhân kia dụng tâm như vậy muốn lưu lại nàng, mà bọn họ lại vừa thành lập một gia đình. Nàng bị thương một cái, tình nguyện thương bản thân cũng không muốn tái thương người thứ hai. Đường Nặc mím chặt miệng cười cười, đem cái chìa khóa nhét về trong tay Trương Gia Vân, "Em ngồi tắc xi trở về, xe cứ để bên này, trời lạnh như vậy, lúc một đám người xuất môn, không xe không có phương tiện." Nói xong, hướng Đường lão tiên sinh và Đường phu nhân còn có Đường Quân nói tạm biệt, liền đi ra cửa . Trương Gia Vân thấy Đường Nặc xuất môn, ngơ ngác nhìn kia phiến môn đóng chặt đã lâu, ngực nặng trịch đè nặng, ép tới nàng khó chịu, nhịn không được thở dài. Đường Quân đi qua, cầm tay Trương Gia Vân, đem nàng phù quay về ngồi xuống trên sô pha. Đường phu nhân thở dài, quay đầu tha Đường lão tiên sinh về phòng, nàng nghĩ có thể khuyên nhủ lão Đường, chí ít không nên quá bức nàng. Hài tử kia có chủ kiến, nhận định sự tình chưa bao giờ chịu cúi đầu, tái giằng co nháo xuống phía dưới, chỉ sợ lại sẽ như tám chín năm trước như vậy. Nữ nhi lớn rồi, sớm quản không được .
|
Chương 70
Đường Nặc ra khỏi lầu, gió lạnh mang theo hoa tuyết trước mặt thổi tới, như dao nhỏ cắt trên mặt. Nàng kéo hành lý đi ra lầu, hướng cổng lớn tiểu khu đi đến. Đột nhiên tiếng còi ô tô vang lên, nàng theo tiếng nhìn lại, thấy một chiếc xe nhìn quen mắt đứng ở cách đó không xa, lại vừa nhìn biển số xe, rõ ràng là xe Bách Nhan. Con mắt Đường Nặc lập tức mở lớn, cảm thấy khó có thể tin, Bách Nhan ở dưới lầu chờ nàng ? Xe lại gần, cửa sổ xe hạ xuống, một cái dáng dấp nữ nhân tiêu trí xuất hiện tại trước mặt Đường Nặc, đều không phải là Bách Nhan sao? "Sao chị lại tới đây?" Đường Nặc vội vàng hai bước đuổi qua, thò người đến trước cửa kính xe thấy Bách Nhan hỏi. Này trời lạnh tuyết rơi, Bách Nhan làm sao chạy đến tại dưới lầu nhà nàng ngồi ! Bách Nhan mỉm cười một chút, nói, "Trước lên xe đi." Nàng mới vừa mới nhìn đến mẹ Gia Vân lên rồi thoáng chốc hừng hực đi xuống. Nàng hỏi, "Không phát sinh chuyện gì chứ?" Liếc mắt sớm thấy Đường Nặc kéo ra rương hành lý, mở cửa xe xuống xe, đem cốp xe mở, đem hành lý Đường Nặc bỏ vào. Đặt xong hành lý, Đường Nặc tiến vào vị trí phó lái ngồi, gài dây an toàn, nói: "Có, gặp phải mẹ của chị dâu đến nhà của em loạn nói huyên thuyên bị em mắng đi trở về." Nhắc tới mẹ Trương Gia Vân thì một bụng hỏa, hận không thể chen đến chỗ điều khiển đem nữ nhân con gà chết kia đánh bay. Nói xấu Bách đại mỹ nữ nhà nàng, bà nội bà ! Bách Nhan ngắm mắt biểu tình phẫn nộ và dữ tợn kia của Đường Nặc không dám hỏi xuống dưới, nàng đem xe chậm rãi lái đi ra ngoài. Bởi vì trời bắt đầu hạ tuyết, trên mặt đường cũng tích miếng băng mỏng, phải cẩn thận mà lái xe. Đường Nặc hít sâu lưỡng khẩu khí, đè xuống lửa giận trong lòng, nhìn thần tình đạm nhiên của Bách Nhan, lại rất không thích mà mân mê miệng. Nàng khi dễ Bách mỹ nữ nghĩ rất thích, thế nhưng vừa nghĩ đến Bách Nhan bị người khác khi dễ, kia quả thực giống như là có người hướng đỉnh đầu nàng châm lửa tưới dầu, kia khó chịu so với móng vuốt mèo cào ở trong lòng làm ầm ĩ, nàng sẽ trực tiếp sạ mao bạo tẩu. Xe chầm chập địa đi đến cao ốc N, cuối cùng cũng về đến nhà, Bách Nhan đem Đường Nặc hành lý mang vào phòng, Đường Nặc tiếp nhận hành lý, trực tiếp mang tới phòng ngủ Bách Nhan. Ngồi ở trước TV, Bách Lâm thấy cử động của Đường Nặc, con mắt mở thật to, nhìn chằm chằm Đường Nặc đem đồ đạc chuyển vào phòng ngủ Bách Nhan. Hắn buông tay cầm đứng lên, nhỏ giọng hỏi Bách Nhan, "Chị, hai người... thật dự định ở cùng nhau?" Bách Nhan tủng mi, "Ân hanh" một tiếng, hỏi, "Thế nào? Có cái gì không thích hợp ?" Bách Lâm một bên vò đầu vừa nói, "Em nói... Em là nói phòng ngủ cha mẹ đều không phải bỏ trống sao? Bằng không... Cái kia... Cái kia em đi đem phòng sắp xếp một chút, nàng cũng có thể kế tục trụ." Bách Nhan nhướn đầu mi, có ý tứ hàm xúc xem xét Bách Lâm hỏi, "Vì sao?" Bách Lâm lại gãi gãi đầu, nhưng nói không nên lời một nguyên cớ, nói lắp nửa ngày, nói ra, "Chính là nghĩ dạng này không tốt." "Có cái gì không tốt?" Bách Nhan tiếp tục hỏi, thanh âm nhẹ mà thấp, tựa hồ không muốn để Đường Nặc nghe được. Em trai nàng suy nghĩ, nàng có thể đoán được một ... hai .... Đường Nặc từ phòng ngủ bên trong ló ra hỏi, "Chị, em cũng không thể xài chung tủ áo với chị?" Trát vài cái con mắt, hai chị này đang làm gì? Bách Nhan đáp, "Tùy tiện em." Lập tức lại nói thêm, "Chính em nhìn để chỗ nào hợp là được." Nàng quét mắt Bách Lâm, đi đến phòng ngủ, tới cửa, hỏi Đường Nặc, "Có muốn hỗ trợ hay không ?" Đường Nặc hé miệng cười, "Không cần." Chuyển về phòng ngủ, đi loay hoay đống hành lý của nàng. Bách Nhan lại quay đầu lại, đến bên người Bách Lâm, "Sau đó gọi nàng Tiểu Nặc tỷ là tốt rồi, nàng so với ngươi lớn hơn sáu tuổi." Ngụ ý đừng có phần ý tưởng gì. Bách Lâm nhếch miệng cười, "Nhưng em thì thích như vậy ." Hắn đứng thẳng thân , nói, "Chị, nếu không chúng ta công bình cạnh tranh đi." Tuổi tác không là vấn đề, hắn trái lại nghĩ Đường Nặc như vậy mới tốt, thành thục mỹ lệ phóng khoáng, nữ hài tử cùng tuổi với hắn đều quá ngây thơ . Bách Nhan liếc mắt nhìn em trai của nàng, "Chậm !" Cong tay gõ xuống trên trán Bách Lâm một cái, "Nàng hiện tại là chị dâu em, em dám dùng tới não cân cẩn thận chị đuổi em ra đường cái ngủ đi." Bách Lâm mới không bị Bách Nhan uy hiếp, "Em có thể tìm được địa phương ngủ." Đang nói vừa chuyển, "Chị có người em như em, chị nhẫn tâm để em ngủ ngoài đường cái sao?" Bách Nhan lườm hắn một cái, Đường Nặc vô lại, ở đây còn có thêm một cái ! Nàng song chưởng vén bão trước ngực, nghiêng đầu liếc Bách Lâm, "Vậy em đuổi theo, chị không ngăn cản em." Đụng vào thành tường đừng trách nàng cái này tỷ tỷ không bắt chuyện qua hắn ! Nàng cũng chỉ có hắn như thế một người em, hắn còn chỉ có nàng như thế một cái tỷ tỷ , cư nhiên tại nhà mình trong tới khiêu góc tường nàng, nếu không bên người không có một người thân tại, nàng cần phải đem Bách Lâm đá đi ra ngoài ! "Đây chính là chị nói !" Bách Lâm bắt được Bách Nhan lời nói, lập tức thuận can nhi ba, cười hì hì hướng Bách Nhan nói, "Chính chị nói không ngăn cản em." Quay người lại hướng vào phòng ngủ Bách Nhan, "Tiểu Nặc, có muốn tôi hỗ trợ không?" Cửa không đóng, nhạc két nhạc két chạy tiến vào. Hắn thật đúng là đi ! Bách Nhan nhất thời tức giận, rất có xung động đem Bách Lâm nắm trở về cuồng phách! Nàng đem vài bộ quần áo bỏ vào tủ áo thì xong việc, không cần người hỗ trợ."Không cần, cảm ơn." Đường Nặc đột nhiên vừa tỉnh, "Tiểu Nặc?" Một cái tiểu tử mới hai mươi xuất đầu cư nhiên gọi nàng Tiểu Nặc? Trời lạnh hại nàng nổi da gà một thân. Bách Lâm hướng Đường Nặc nhe răng cười, hàm răng tuyết trắng đặc biệt chỉnh tề, cười rộ lên rất hảo xem."Nếu như nghĩ gọi 'Tiểu Nặc' không tốt, vậy chị nghĩ tôi xưng hô thế nào tốt hơn?" Đường Nặc thấy hàm răng trắng sáng của Bách Lâm liền nghĩ hắn nên đi diễn quảng cáo kem đánh răng, bằng Bách Lâm thân cao hòa ngoại hình, nói không chừng còn có thể gặp may mắn."Tốt xấu gì tôi so với em lớn hơn vài tuổi, em nên gọi một tiếng 'Tỷ' tự tương đối lễ phép đi?" Nàng nhìn chằm chằm Bách Lâm, có thể là yêu ai yêu cả đường đi, nàng phát hiện Bách Lâm cũng rất đáng yêu. "Tiểu Nặc tỷ?" Bách Lâm nói xuống ba chữ này, lắc đầu, "Không tốt, tôi còn là nghĩ gọi Tiểu Nặc nghe vào tai thoải mái chút, dễ nghe chút. Cũng hay một cái xưng hô mà thôi, không cần như vậy tính toán chứ?" Hắn nghiêng đầu, hướng Đường Nặc hoạt bát chớp mắt, cò kè mặc cả. Nhưng khiến một cái tiểu tử so với nàng nhỏ hơn vài tuổi gọi nàng "Tiểu Nặc" nàng cảm giác nổi da gà nha ! Mím chặt miệng, liếc Bách Lâm, không chịu thối nhường một bước. Bách Lâm cũng không chịu tại xưng hô gọi một tiếng "Tỷ", cùng Đường Nặc mắt to trừng mắt nhỏ, vẫn không chịu nhả ra. Bách Nhan đi qua, thấy hai người này trạm ở trong phòng quay mặt, cho nhau ngưng mắt nhìn đối phương. Nàng khúc khởi đầu ngón tay, tại trên khung cửa gõ hai tiếng, kinh động trong phòng hai người "Mặt mày đưa tình" , đi vào đi hỏi Đường Nặc, "Chuẩn bị tốt rồi chứ?" "Được rồi." Đường Nặc phục hồi tinh thần lại, nàng cùng tiểu hài tử so đo làm gì."Được rồi, thích xưng hô thế nào thì cứ như vậy đi." Đó là em trai Bách Nhan, quên đi, nàng nhường một bước. Nàng xem hướng Bách Nhan, ngày hôm nay rốt cuộc nàng cùng bách nhan bắt đầu ở chung ngày đầu tiên chứ? Nhìn phía Bách Nhan, khóe miệng nhịn không được ý cười. Bách Nhan dựa tại cửa, Đường Nặc trên mặt ôn nhu tiếu ý khiến nàng nhịn không được cũng trở vào một dáng tươi cười. Đường nhìn quét đến Bách Lâm bên cạnh Đường Nặc, khoé miệng Bách Nhan tươi cười cứng đờ, nàng liếc Bách Lâm, cái này đại đăng pháo ba ngàn watt, chính là siêu cấp cảm thấy muốn giảo một trận. Liễm hạ con ngươi, một cái ý niệm trong đầu đột nhiên toát ra tới, nàng đi tới trước mặt Đường Nặc, không hề báo trước hôn trụ xuống trên môi Đường Nặc, hôn xong thì thầm với Đường Nặc , "Thu thập xong rồi thì nghỉ ngơi một chút, mới từ bệnh viện trở về, không vội làm việc, cẩn thận thân thể." Đang nói vừa chuyển, chuyển sang đề tài, "Ăn cơm chưa?" Nàng xem buổi trưa Đường Nặc ly khai với tình hình kia, cùng với thấy mẹ của Trương Gia Vân dưới lầu, nàng phỏng chừng Đường Nặc trở lại cũng không có thời gian ăn. "A?" Đường Nặc bị Bách Nhan đột nhiên hôn ni mà cử chỉ kinh ngạc, có một loại cảm giác thụ sủng nhược kinh, đối Bách Nhan nói lời gì lại không nghe rõ. Lập tức, nàng nhìn đến Bách Lâm đứng ở bên cạnh, mặt "Xoát" thoáng cái đỏ lên. Bên này còn một người đứng đây, Bách đại mỹ nữ, chú ý chút ảnh hưởng có được hay không? "Khụ !" Bách Lâm hắng giọng, đứng ở nơi đó rất mất mặt, thẳng thắn đi ra, sau đó tiếp tục ngồi trước TV nắm lên tay cầm trò chơi. Trong phòng hai người chỉ nghe đến thanh âm Bách Lâm bấm "Ba ba" rung động. Bách Nhan câu hạ khóe miệng, xoay người sang chỗ khác đem cửa phòng ngủ đóng lại, đem tạp âm từ Bách Lâm cắt đứt bên ngoài. Bên trong phòng ngủ bên trong thoáng cái an tĩnh lại, trong phòng hai người bốn mắt tương đối, có điểm an tĩnh, cũng có thứ gì đó tại trong không khí chảy xuôi. Bách Nhan nhìn Đường Nặc kia tinh xảo dung nhan, non mịn da thịt mơ hồ thấu chút tái nhợt, trong đầu đột nhiên hiện lên khởi ngày đó đường nặc toàn thân là huyết ngã vào nàng cửa nhà dáng dấp. Nâng tay lên, xoa Đường Nặc kiểm, lòng bàn tay chạm được đường nặc trên gương mặt thoáng phiếm lạnh da thịt, nhẵn nhụi mà giàu có co dãn xúc cảm truyền đến, chạm đến chân thực. Sống, ngày đó cái kia bọc khăn tắm hỗn thân là máu, nữ nhân này còn sống, hảo hảo mà đứng ở của nàng trước mặt. "Làm sao vậy?" Đường Nặc nhẹ giọng hỏi. Bách Nhan ánh mắt thâm sâu, như đang nhìn nàng, hoặc như là đang suy nghĩ khác. Là nhớ đến chị dâu sao? Bách Nhan nhấp hạ khóe miệng, "Nhớ tới em ngày đó bị thương ngã vào cửa nhà." Đều không phải nhớ chị dâu ! Đường Nặc rất vui vẻ nở nụ cười, lập tức mới tỉnh ngộ đến Bách Nhan đang nói đến cái gì, dáng tươi cười trên mặt lại dần dần biến mất."Doạ đến chị?" Nàng nghĩ hẳn là như vậy. Bách Nhan gật đầu, rất thành thật thừa nhận, "Là doạ tới rồi." Thế nào có thể không bị doạ? Chảy nhiều máu như vậy, khăn tắm đều nhiễm thấu, trên hành lang, trên cửa, trên sàn khắp nơi đều có. Nàng sau đó mời người quét sơn tường, tẩy trừ vết máu trên mặt đất, cho dù làm sạch , nhưng đứng ở trong nhà kia một mình, nghĩ đến Đường Nặc một người đối mặt nhận lấy dao từ Tần Hồng Yến, nàng toàn thân phiếm lạnh, tóc gáy tất cả đều dựng thẳng lên tới. Cho nên, nàng không muốn Đường Nặc ở lại chỗ đó. Quét vôi, tại nơi phía dưới có máu trên người Đường Nặc. Máu trên người, làm sao có thể dính vào trên tường đi ? "Bách Nhan !" Đường Nặc gọi nhỏ, thấy thần tình thất thần kia của Bách Nhan dần dần chuyển thành sắc trắng, có chút đau lòng. "Không muốn mất đi." Cũng sợ mất đi. Bách Nhan nhẹ giọng nói, có một loại hít thở không thông cảm thu trong lòng. Nàng thần tình có chút phiêu miểu, khóe miệng nổi lên đạm bạc cười, đôi mắt càng thêm sâu thẳm. Kỳ thực nàng cũng phân không rõ rốt cuộc đối với Đường Nặc là cảm giác gì, nói yêu, nàng không biết có phải yêu hay không. Thế nhưng nghĩ đến Đường Nặc bị thương ngày đó, nghĩ đến Tần Hồng Yến, nghĩ đến em trai nàng, nàng không muốn mất đi Đường Nặc. Nàng không muốn Đường Nặc ly khai nhân thế, không muốn Đường Nặc cùng Tần Hồng Yến một chỗ, cũng không muốn em trai nàng thích Đường Nặc hoặc Đường Nặc coi trọng em trai nàng. Nàng muốn giữ Đường Nặc ở bên người, muốn cảm xúc nhận được Đường Nặc một phần tồn tại, thế nhưng nàng muốn lưu Đường Nặc bên người, cần yêu tới trao đổi. Nàng giữ tình yêu của Đường Nặc, cũng phải hồi báo tương đồng tình yêu. Tình yêu đơn phương đã định trước sẽ chịu thương, nàng không muốn thấy Đường Nặc bị thương tổn. Khả ái, tựa hồ lại rất nặng nề.
|