Duyên Kiếp
|
|
Chương 76
Ngồi ở phía trước cửa sổ, ánh dương quang xuyên thấu tấm kính song chiếu lên trên người, lại khiến Đường Nặc nổi lên một tia lãnh ý. Lồng ngực ê ẩm sáp sáp trướng trướng, khó chịu nói không nên lời. Nàng ngồi hai phút, cầm điện thoại bỏ vào trong túi áo, gọi phục vụ sinh tính tiền. Ra quán trà, gió lạnh trước mặt phất tới, ngẩng đầu lên, bạch sắc dương quang cũng che giấu không được sự lãnh ý của mùa đông, có chút tro lạnh. Đường Nặc thở dài, nâng tay vẫy tắc xi, báo ra địa chỉ nhà Tần Hồng Yến. Từ tắc xi đi đến, đứng ở dưới lầu Tần Hồng Yến, ngẩng đầu ngưỡng vọng, thấy ban công nhà Tần Hồng Yến, nàng nghỉ chân dừng bước, có chút chần chờ. Có đi hay không? Gặp hay không gặp? Gặp rồi lại nói cái gì? Nói nàng rất quý trọng này đoạn tình cảm chị em này, muốn vãn hồi đoạn tình cảm này. Vậy Tứ tỷ làm sao? Nàng cho Tứ tỷ vết thương sâu như vậy, đứng ở trước mặt, đều không phải càng làm cho Tứ tỷ khó chịu sao? Thấy, còn không bằng không gặp. Không gặp, vậy phần tình cảm chị em này cứ tuỳ ý như thế theo gió tán đi sao? Nhiều năm làm chị em, mấy năm mưa gió, từ nay về sau thành người lạ? Gặp, nan; không gặp, cũng nan ! Đường Nặc đứng ở dưới lầu, không đi lên cũng không ly khai. Khăn quàng cổ quấn trên cổ bao kín, tuyết trắng tinh khiết theo gió rơi trên áo măng tô, giày da ống dài càng làm nàng thêm cao ngất xuất chúng, Đình Đình ngọc đạp đất đứng thẳng ở nơi nào, dù cho không nhúc nhích, nhưng vẫn khiến người qua đường liên tiếp quay đầu lại. Áo gió là Tần Hồng Yến tự tay thiết kế, thủ công chế tác, khăn quàng cổ là Tần Hồng Yến thêu từng mũi, giày là Tần Hồng Yến năm ngoái đi công tác từ nước ngoài mang về -- Y phục của nàng, mặc kệ là mùa hạ hay mùa đông, mặc kệ là thời trang mùa xuân hay giữa thu, đại bộ phận đều xuất từ tay Tần Hồng Yến. Cùng Tần Hồng Yến ở chung một chút tích tích di động trong lòng, vui vẻ hoặc không vui, cô phụ ... Đúng vậy, nàng phụ tình cảm của Tần Hồng Yến. Nàng không đáp lại được tính cảm ấy, nhưng vẫn tại hưởng thụ nỗ lực của Tần Hồng Yến, mấy năm nay, vẫn nói để Tứ tỷ đừng yêu nàng, một bên vẫn hưởng thụ Tứ tỷ yêu. Nếu như ban đầu nàng cự tuyệt triệt để, ngày hôm nay Tứ tỷ sẽ không bị thương sâu như vậy, tỷ muội các nàng cũng sẽ không đi cho tới một bước cảu ngày hôm nay. Tứ tỷ không sai, là tại nàng. Kia một đao, không oan nàng, thật không oan nàng. Trời dần tối, người đi đường quanh tiểu khu dần dần hơn. Đường Nặc đứng ở nơi đó không nhúc nhích, tư tự phiêu rất xa, như con thoi xuyên qua thời không đem đường đi mấy năm nay hồi tưởng, bỏ qua, không đi lưu ý đều hiện ra tới. Con mắt có chút nhuận, ngực càng thêm chua xót. Nàng cúi đầu, sám hối. Tứ tỷ đích tình, nàng thiếu, mà vĩnh viễn cũng không có biện pháp hoàn lại. Tứ tỷ tâm, bị nàng tổn thương, vĩnh viễn cũng không có biện pháp trị liệu. Đoạn tình cảm chị em này, đều không phải hủy ở trên tay Tứ tỷ, là hủy ở trên tay nàng. Từ ban đầu nàng chỉ biết bản thân không có biện pháp đi hồi báo, nhưng vẫn còn tiếp thụ. Đến cuối cùng, đem Tứ tỷ tổn thương đến cùng, thương tới căn cốt. Cảm giác được khác thường, Đường Nặc quay đầu lại, Hạ Tiệp đứng ở ngoài cách ba mét. "Nhị tỷ." Nàng hô thanh, mới phát hiện đèn đường sáng, trời cũng đã tối, trên bầu trời từ lúc nào bắt đầu phiêu khởi hoa tuyết nhỏ vụn. "Em đứng đây bao lâu rồi?" Hạ Tiệp hỏi, tuyết không lớn, mà trên đầu Đường Nặc có một tầng bạc tuyết. Nàng đứng phía sau Đường Nặc hơn mười phút, Đường Nặc cũng không động một chút, như một bức tượng điêu khắc. Đường Nặc lắc đầu, "Không lâu lắm." Chỉ là một hồi. Hạ Tiệp nhìn Đường Nặc, thở dài, "Thương đều bị thương, lúc này trở lại lại có ý nghĩa gì? Em đã tuyển trạch Bách Nhan, chẳng lẽ còn muốn hết thương tổn lão Tứ lại đến thương tổn Bách Nhan một hồi?" Đường Nặc lắc đầu, hai người không giống với. Đối với Tứ tỷ, là thân tình; đối Bách Nhan, là ái tình. Thân tình cùng ái tình ở trong lòng vị trí và phân lượng đều nặng như nhau. Nàng yên lặng gục đầu xuống, cúi đầu thở dài, nói, "Em cần phải trở về." Muốn nhấc chân ly khai, mới phát hiện chân cứng đờ, ngay cả đầu gối đều tê, sinh đau. Hạ Tiệp thẳng tắp nhìn Đường Nặc, nàng hỏi, "Em tới để làm gì?" Đường Nặc nhấp hạ khóe miệng, nàng cũng không biết nàng tới làm gì. Không nên tới, nên để Tứ tỷ quên nàng, sau đó hảo hảo để Tứ tỷ đi con đường thuộc về mình. Nhưng nghĩ đến, đã tới rồi, chỉ là không đi tới."Em nên trở về ." Nàng nói. Hạ Tiệp nhìn về phía Đường Nặc, câu dẫn ra khóe miệng, không có mỉm cười. Nàng nói, "Chị cũng muốn đâm em một dao." Ngẩng đầu lên, thở sâu, nói, "Em trở về đi, đừng tới tìm lão Tứ nữa. Để nàng quên em, còn hơn nhớ kỹ em." Đường Nặc trong hốc mắt trồi lên hơi nước, nhưng chính gật đầu."Được." Nàng dừng lại hỏi, "Nhị tỷ thích Tứ tỷ?" Hạ Tiệp khẽ cười một tiếng, "Làm chị em, chị chỉ là không muốn nhìn em ấy một người nhận thương tổn. Em trở về đi, đừng đứng ở chỗ này nữa, cũng đừng trở lại..." "Thương tổn lão tứ" vài chữ cuối cùng không xuất khẩu, dù sao này cũng là đứa em nhỏ của nàng, thở dài, "Trời lạnh, đừng để đông lạnh." Tiến lên, thay Đường Nặc vỗ vỗ tuyết trên người, tái phất đi tuyết trên tóc Đường Nặc, "Đã khuya, Đại tỷ nói muốn nhìn em, phỏng chừng đã đến nhà ." Đường Nặc vừa tỉnh, cúi đầu xem thời gian, đã nhanh đến bảy giờ ."Được, Nhị tỷ đi lên đi." Chân chậm rì cứng còng giơ lên, gian nan trở về đi. Trời rất lạnh, lạnh đến mức toàn thân máu đều tự đọng lại. Hạ Tiệp nhìn Đường Nặc đi bước một trở về, nhịn không được thở dài, thán một tiếng, "Oan nghiệt !" Xoay người hướng vào trong đại lâu đi đến. Điện thoại di động vang lên, Đường Nặc lấy ra điện thoại, thấy trình dịch gọi tới, "Ở đâu?" "Trên đường về nhà. Chị đang ở đâu?" Đường Nặc hỏi. "Ấn chuông cửa nhà em không ai ra, đi tới chỗ Bách Nhan chờ em trở về." Trình Dịch thở dài, hỏi, "Đang ở đâu? Chị đi đón em?" "Không cần, e đang về." Đường Nặc nói, "Rất nhanh về nhà." Nàng đi vài bước, phát hiện chân vừa đau lại cứng, đi rất gian nan, Vì vậy tựa ở ven đường cái cọc nghỉ ngơi. Đầu gối có chút đau, cúi lưng nhẹ nhàng xoa đầu gối, nhịn không được "A" hấp khẩu lãnh khí. "Còn không có lên taxi?" Trình Dịch thử thăm dò hỏi, nghe động tĩnh bên này Đường Nặc không giống như trên taxi. "Không, sẽ nhanh về thôi." Đường Nặc nói. "Báo địa chỉ, chị đi đón em." Trình Dịch khẩu khí không có thương lượng dư địa. "Không cần." Đường Nặc nói, Em có thể trở về." "Địa chỉ." Trình Dịch kiên trì Đường Nặc thở dài, cúi đầu nhìn đầu gối bản thân, thấp giọng nói, "Dưới lầu nhà Tứ tỷ." Trình Dịch bên kia trầm mặc một lát, mới nói, "Ở nơi đó chờ, chị lập tức đi qua." Nói xong, liền đem điện thoại treo. Đại khái qua hơn hai mươi phút, Trình Dịch lái xe vào tiểu khu, thấy Đường Nặc đứng dựa vào cột điện ven đường . Trình Dịch đem xe đỗ ở ven đường, hạ cửa kính xe xuống nhìn Đường Nặc, bóp kèn. Đường Nặc ngẩng đầu, hé miệng cười một chút, chậm rãi đi qua, kéo ra cửa xe vị trí phó lái. Trình Dịch thấy sắc mặt Đường Nặc tái nhợt, ngay cả trên môi không một điểm huyết sắc, quần áo cùng trên đầu thấm ướt, nhất thời giận tái mặt, "Thân thể không tốt, em chạy tới đây làm gì?" Nhìn sắc mặt này của nàng, trời lạnh như vậy chạy đến phỏng chừng dày vò không ít. Đường Nặc cúi đầu không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng mà gõ đôi chân tê cứng cửa bản thân. Chân tê liệt không giống như của bản thân nữa . "Gặp lão Tứ rồi?" Trình Dịch khởi động xe, quay đầu xe chạy ra ngoài. Đường Nặc lắc đầu, "Không đi lên, liền ở dưới lầu đứng một chút." Trình Dịch rõ ràng sợ run hạ, "Em không đi lên?" Thanh âm đều thay đổi. Đường Nặc QQ hạ tuyến lúc nào nàng biết, nếu như là lúc đó Đường Nặc tới tìm lão Tứ, hẳn chính lúc cùng lão Tứ nói chuyện điện thoại xong đem QQ logout. Nàng từ buổi chiều ba giờ đứng đến bây giờ? "Em ở dưới lầu đứng bao lâu?" Không muốn sống nữa ! "Liền một hồi. Bách Nhan về nhà chưa?" Đường Nặc ngăn trọng tâm câu chuyện. "Về nhà một hồi lâu rồi." Trình Dịch tay chặt chẽ địa cầm tay lái, cũng không lên tiếng, chỉ là sắc mặt thập phần âm trầm. Lúc đợi đèn xanh đèn đỏ, Trình Dịch sờ qua y phục Đường Nặc, chạm tay lạnh lẽo ẩm ướt, nhất thời sắc mặt càng khó xem. Qua một hồi lâu, nàng rốt cục nhịn không được hỏi, "Chị nói em rốt cuộc là thích lão Tứ hay là thích Bách Nhan?" Đường Nặc kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Trình Dịch, lập tức tỉnh ngộ, Đại tỷ hiểu lầm ."Tứ tỷ chỉ là tỷ tỷ." Lệch qua ghế, thấp thở dài, "Chỉ là... Buông không được này phân tình cảm chị em này." Nhắm mắt lại, không muốn nói cái gì nữa. Nếu không buông, đi đến một bước bây giờ, tỷ muội trong lúc đó duyên phận tựa hồ cũng đã hết. Hai người về đến nhà, Bách Nhan đã đem cơm nước bưng lên bàn ăn. Nàng nhìn thấy y phục Đường Nặc mặt ngoài toàn bộ ướt, sắc mặt tái nhợt, nhíu mày, cái gì cũng chưa nói, kéo Đường Nặc trở về phòng đi thay y phục mới để nàng đi ra ăn. Trình Dịch ăn xong cơm tối đã đi , Bách Nhan đem chén đũa thu vào phòng bếp, để Đường Nặc một thân mệt mỏi trở về phòng nghỉ ngơi. Nàng dọn dẹp sạch sẽ trù phòng, trở lại phòng ngủ, ngồi ở bên giường, cúi đầu nhìn về phía Đường Nặc cuộn tròn thân thể nằm trên giường. Không chờ Bách Nhan đặt câu hỏi, Đường Nặc liền mở miệng, "Buổi chiều em đi qua chỗ Tứ tỷ." Bách Nhan sửng sốt, kinh ngạc nhìn về phía Đường Nặc. Nàng xem thần sắc Đường Nặc và Trình Dịch có thể đoán được một ít, nhưng Đường Nặc trực tiếp thẳng thắn nói trái lại khiến nàng ngoài ý muốn. Lập tức, thoải mái. Đường Nặc rất thành thực, vĩnh viễn sẽ không để nàng có cơ hội đi ngờ vực vô căn cứ những gì. Đường Nặc cuộn mình, đầu gối lên trên đùi Bách Nhan, cánh tay ôm lấy lưng Bách Nhan, "Bất quá không gặp chị ấy, ngay dưới lầu đứng một chút." Thấp thở dài, nói: "Tỷ muội duyên đã hết." Vùi đầu trên bụng Bách Nhan, dán tại địa phương mềm mại nhất, đem nàng ôm càng chặt. Một câu "Tỷ muội duyên đã hết" đem mọi chuyện đều giải thích, Bách Nhan cái gì chưa từng hỏi lại, nàng ôm Đường Nặc, kéo qua chăn đem Đường Nặc che kín. Yêu thương Đường Nặc, cũng buồn bực nàng không yêu quý thân thể của chính mình, khả năng lý giải tâm tình Đường Nặc tâm tình, bất hảo nói thêm cái gì. Chỉ có thể ngày mai lại mang Đường Nặc đi y viện kiểm tra một chút, trời lạnh như vậy chống phó không được toàn bộ thân thể chạy ra ngoài, luôn luôn khiến nàng lo lắng. Đường Nặc thở dài một hơi, nói, "Cuối cùng em lại thương tổn Tứ tỷ." Ngẩng đầu lên, nhìn về phía Bách Nhan, đem tay Bách Nhan cầm thật chặt, nở nụ cười, có chút khổ sáp, cũng có chút vui mừng. Bách Nhan khẽ vuốt lông mày Đường Nặc, đem kia ninh khởi kết giãn ra, "Vết thương có sâu bao nhiêu luôn luôn nhạt đi một ngày nào đó. Em không nợ nàng, em chỉ là không thương nàng mà thôi." Nàng thở dài, "Tình cảm chị em, nếu như có tình cảm thì đoạn không được." Có thể đoạn, là tình yêu đơn phương . Thụ thương làm sao chỉ có Tần Hồng Yến, ở đây còn có một. Tần Hồng Yến thương tổn tại bên trong tình yêu, Đường Nặc thương tổn tại trong thân tình tỷ muội. Quá yêu, nghiệt duyên ! Nên sớm kết thúc.
|
Chương 77 Đứng trong tuyết cả một buổi chiều, Đường Nặc cuối cùng bị cảm, buổi tối phát sốt nhẹ. Bách Nhan nửa đêm rời giường thay nàng đo nhiệt độ cơ thể, lại giúp Đường Nặc uống thuốc. Sáng sớm cơn sốt Đường Nặc chưa giảm bớt, bị Bách Nhan đưa đi y viện, chích thuốc, lại làm kiểm tra sức khoẻ, bận rộn xong đã qua mười một giờ. Hai người từ trong phòng đi ra, đi qua sảnh lớn, thực ngoài ý muốn đụng vào Đường Quân đang mang Trương Gia Vân khám thai. Trương Gia Vân bụng tròn nhô lên rất lớn. Đường Quân một tay giữ trước bụng Trương Gia Vân tránh cho người qua đường lui tới đụng vào, một tay đỡ lấy Trương Gia Vân thắt lưng đem nàng toàn bộ hộ ở trước người. Y viện đại sảnh lui tới trong đám người, Bách Nhan đỡ Đường Nặc, Đường Quân đỡ lấy Trương Gia Vân đứng cách ba thước. Bách Nhan cùng Trương Gia Vân bốn mắt nhìn nhau, nhìn nhau thật lâu, sau đó lần lượt quay đầu, đều tự thu hồi ánh mắt. Bách Nhan quay đầu lại nói với Đường Nặc, "Đi thôi." "Ân." Đường Nặc đáp nhẹ một tiếng, theo lại nghe đến Đường Quân gọi nàng, "Tiểu Nặc." Đường Quân giúp đỡ Trương Gia Vân hướng các nàng đi tới. Đường Quân nhìn qua người bên cạnh Đường Nặc, Bách Nhan, lại nhìn Đường Nặc, "Em... Không có việc gì chứ?" Hắn nhìn Đường Nặc mặt đỏ không bình thường, thần tình uể oải, nửa điểm tinh thần cũng không có."Bị bệnh?" Tiến lên sẽ đi dò xét trán Đường Nặc. Đường Nặc nhanh lui về phía sau hai bước tách ra Đường Quân, nàng hấp hấp mũi, ông thanh ông khí nói, "Bị cảm, anh đừng tới gần em, cẩn thận lây bệnh." Đường Quân vẻ mặt cứng đờ, "Anh sợ lây cái gì bệnh?" Đường Nặc nói, "Anh không sợ dù sao cũng phải bận tâm chị dâu bên cạnh chứ." Chị dâu nàng có thai, cảm mạo sinh bệnh và vân vân là phiền toái nhất . Đường Quân không lên tiếng, nhưng nhíu mày vài cái, dù sao ai thấy em gái của chính mình mới ra viện thì lại đến y viện xem bệnh đều có vài phần không vui. "Đi thôi." Bách Nhan cầm tay Đường Nặc thấp giọng nói, nàng lại xem một chút Trương Gia Vân, đường nhìn rơi xuống cánh tay ôm vào Trương Gia vân thắt lưng kia thuộc về Đường Quân lại không chút biểu tình tránh đi, lôi Đường Nặc đi ra ngoài. Từ đầu đến cuối, Bách Nhan không cùng Đường Quân đáp một câu, thậm chí ngay cả nhìn cũng không có xem một chút. Đi tới bãi đỗ xe y viện, hai người lên xe, Bách Nhan không nói được một lời đem chạy khỏi y viện. Đường Nặc lười biếng tựa trên ghế, nghiêng đầu, cơn sốt chưa lui, đầu vừa choáng váng. Trong xe bầu không khí có điểm áp lực, Bách Nhan nhìn như rất chuyên tâm lái xe, nhưng lông mày kia nhăn lại chính tiết lộ tâm tình của nàng. Đường Nặc nhắm mắt lại dưỡng thần, kỳ thực nàng nhìn ra được tới, Bách Nhan còn để ý chị dâu, Bách Nhan đối người nhà của nàng chính không thích, chí ít, như cũ không thích anh trai nàng. Ai có thể cũng có quá khứ, nàng không thể bởi vì cùng Bách Nhan một chỗ liền gạt bỏ mười năm cảm tình của Bách Nhan cùng nàng chị dâu, không thể cưỡng ép yêu cầu Bách Nhan chị dâu nàng, đem mười năm kia coi như không tồn tại. Nàng tôn trọng quá khứ Bách Nhan và chị dâu, tôn trọng các nàng đã từng cùng nhay đi qua nhân sinh, này cũng là tại tôn trọng Bách Nhan cùng với Bách Nhan nhân sinh. Về phần Bách Nhan và người nhà của nàng, không thích thì không thích đi, lại không ở dưới một cái mái hiên sinh hoạt, chỉ cần không cho nhau chỉ trích, cũng không ảnh hưởng cái gì. Về đến nhà, Bách Nhan đỡ Đường Nặc đến trên giường nghỉ ngơi, "Mệt thì ngủ chút, tôi làm xong cơm sẽ gọi em." Nhẹ nhàng đẩy ra Đường Nặc tại trên trán ngăn trở đường nhìn, thấy gương mặt Đường Nặc vì cả người nóng rần lên mà phiếm hồng, con mắt lười biếng bán híp, nhất phó buồn ngủ dáng dấp. Bách Nhan nhìn chằm chằm Đường Nặc, thấp thở dài. Ngày hôm nay thấy Gia Vân và Đường Quân cùng một chỗ, tâm còn có chút đau đớn. Này đối với Đường Nặc, không công bình. Quay đầu, đứng dậy hướng ra ngoài đi đến, dự định đi làm bữa trưa. Đường Nặc nắm tay Bách Nhan, đem Bách Nhan kéo trở về."Tâm tình không tốt?" Bách Nhan nở nụ cười, "Không có." Vỗ vỗ mu bàn tay Đường Nặc, "Ngủ đi, bệnh nhân cần nghỉ ngơi nhiều." Dùng nhãn thần hỏi Đường Nặc có muốn hay không nằm xuống nghỉ ngơi. Đường Nặc cầm tay Bách Nhan không buông, đón nhận ánh mắt Bách Nhan, nàng buông tay ra, chậm rãi tiến vào trong ổ chăn, nghe lời nhắm mắt lại. Bách Nhan thay Đường Nặc đắp hảo chăn, đem nàng che được nghiêm kín , ở bên giường ngồi hai phút, mới đứng dậy xuất môn, lặng lẽ khép cánh cửa. Đường Nặc mở mắt ra, nhìn về phía cửa, mím môi. Nàng biết Bách Nhan không vui, nhưng bởi vì người kia là người yêu cũ của Bách Nhan, là chị dâu của nàng, nàng muốn nói ra, Bách Nhan sẽ càng không vui. Quên đi, nàng là bệnh nhân, bệnh nhân thì dưỡng bệnh đi, nghĩ ít một chút tương đối hảo. Đường Nặc kéo chăn đắp qua đầu, kỳ thực nàng cũng rất phiền muộn. Nếu nàng biết chị dâu hôm nay đi y viện đó kiểm tra thai, nàng sống chết cũng không muốn đi chỗ đó. Nàng mới không phải bởi vì ăn dấm chua của chị dâu mà không vui, chỉ là bởi vì Bách Nhan không vui nên mới không vui. Nàng Đường Nặc mới không phải người keo kiệt, hừ ! Khép lại nặng nề mí mắt, ngủ ! Mà con mắt vừa đóng, đầu óc lại thanh tỉnh đứng lên. Nàng thoáng cái đem chăn đá văng ra, xoay người ngồi xuống, quay đầu nhìn về phía cửa, xuống giường, mang hài, nghe được động tĩnh tại phòng bếp truyền đến, thẳng hướng đi."Bách Nhan." "A? Em làm sao đi xuống đây ? Làm sao không khoác thêm áo?" Bách Nhan đang đong gạo, nghe được động tĩnh quay đầu lại, thấy Đường Nặc vẻ mặt u oán đứng ở cửa, như một cái nữ quỷ mới vừa nhảy lên đi ra dọa người. Đường Nặc lại gần, "Không được vì chị dâu không vui." Nàng rất hung ác mà nói, thần tình kia cùng ban nãy trong chăn đảo loạn làm tóc dựng thẳng cực kì loạn. "A?" Bách Nhan ngẩn ra, lập tức liễm hạ con ngươi. Vui vẻ cùng không vui vẻ, là nàng có thể khống chế sao? Đường Nặc đi qua, đứng ở trước mặt Bách Nhan, bỉu môi nói, "Chị ấy hiện tại với chị không một điểm quan hệ, chị vì chị ấy mà không vui, em ăn dấm chua." Vừa dậm chân, xoay người đã đi. Đi tới cửa, quay đầu lại, trừng mắt dựng thẳng, hung hăng nói, "Em muốn là ăn dấm chua để bình dấm chua Sơn Tây lão Trần trong bếp của chị uống sạch !" Dứt lời, cũng không quay đầu lại, trở về phòng ngủ. Bách Nhan xem một chút mở ra bình dấm chua Sơn Tây lão Trần còn mới, tràn đầy một lọ để nàng ấy uống ? Trực tiếp một gậy đánh choáng nàng hỏng mất. Bách Nhan lắc đầu, nhìn lại phía cửa phòng bếp, rất hiển nhiên người nào đó uống dấm chua so với bình lão dấm chua còn nhiều hơn. Bệnh nhân hảo hảo dưỡng bệnh là tốt rồi, ghen cái gì a ! Nàng đem gạo vo xong, bỏ vào trong nồi cơm, cắm điện nấu sau đó, lau khô rảnh tay về phòng ngủ, ở bên giường ngồi xuống, nhưng không lên tiếng Đường Nặc đem chăn kéo xuống, nhìn phía Bách Nhan, nói, "Không cấm chị không nghĩ đến chị dâu, thế nhưng... Thế nhưng không muốn chị vì chị dâu không vui." Nàng biết này có chút ép buộc, đã từng yêu người, biệt ly sau đó nghĩ đến còn có thể tâm tình vui vẻ mới kỳ quái ."Quên đi, chị cứ cho em là cố tình gây sự, nóng rần lên đến đầu óc ngất đi " Đường Nặc kéo chăn phiền muộn chui vào trong chăn, đầu toàn bộ chui xuống dưới. Bách Nhan đem chăn kéo xuống, đem mặt Đường Nặc lộ ra, nhìn Đường Nặc lại không biết nên như thế nào xoá bỏ Đường Nặc ghen."Xin lỗi." Nàng thấp giọng nói. Không nên tại bên người Đường Nặc, còn vì người khác ảnh hưởng đến tâm tình. Đường Nặc vừa nghe ba chữ "Xin lỗi" lập tức mao , "Vù" xốc lên chăn ngồi xuống, trợn mắt trừng hướng Bách Nhan, "Chị vì chị dâu nói với em 'Xin lỗi' ?" Bách Nhan bị Đường Nặc đột nhiên tức giận lại càng hoảng sợ, ngơ ngác nhìn về phía Đường Nặc nửa ngày không phục hồi tinh thần lại."Đường Nặc." Nàng gọi. Đường Nặc căm giận trừng mắt Bách Nhan, người nóng rần lên mà phiếm hồng, gương mặt như lửa đốt hồng toàn bộ, hai con mắt rạng rỡ mạo quang, cũng không biết là nóng rần lên hay là lửa giận thiêu . Bách Nhan thấy bộ dáng Đường Nặc, từ mũi thật dài thán ra một hơi thở, "Ngủ đi." Nàng có chút mệt, không muốn ầm ĩ, cũng không muốn nhiều lời cái gì. Đường Nặc không nhúc nhích, vẫn đang nộ mắt trừng mắt Bách Nhan, dương khởi hạ ba, không phục lắm. "Đường Nặc !" Bách Nhan gọi nàng, lần thứ hai thở dài, "Đừng nháo được không?" Mềm nhẹ ngữ khí lộ ra thỉnh cầu. "Em không nháo." Đường Nặc kêu lên, "Em không thích chị nói 'Xin lỗi', hai người trong lúc đó không có gì hay không làm ... thất vọng xin lỗi, nếu như thật muốn nói 'Xin lỗi' ngày đó, nói cũng vô dụng." Nàng thở sâu, nói, "Em chỉ là khó chịu chị cùng chị dâu đã biệt ly đồng thời một lần nữa bắt đầu, nhìn thấy chị ấy còn chú ý như thế." Nàng cắn cắn môi, quay đầu, không nhìn Bách Nhan. Như vậy yêu quá người, có thể không để ý sao? Gục đầu xuống, thở dài, thấp giọng nói, "Quên đi, khi em điên." Thân ngửa ra, rồi ngã xuống đi, đem con mắt nhắm lại. Bách Nhan ngồi ở bên giường, nghiêng thân thể nhìn về phía Đường Nặc, ngực nặng trịch như đè ép cái gì. Không vì Gia Vân, lại có Gia Vân nguyên nhân. Đường Nặc lửa giận, nàng lý giải, nhưng không có biện pháp đi vuốt lên. Nàng lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, không nói một lời, cũng không dự định ly khai. Cửa bị đẩy ra một khe hở, Bách Lâm từ trong khe cửa thò vào, "Hai người đang cãi nhau?" Không chờ Bách Nhan mở miệng, Đường Nặc trực tiếp từ trong chăn chui ra tới rất không khách khí vứt một câu "Liên quan gì đến cậu !" Quá khứ. Bách Lâm đứng ở cửa, cứng đờ, chớp chớp mắt, hắn chỉ là hảo tâm tới hỏi, thế nào hướng hắn nổi giận lên ? "Tôi... Tôi chỉ là quan tâm một chút." "Ai muốn cậu quan tâm, người khác cãi nhau liên quan gì đến cậu, tìm náo nhiệt sao." Đường Nặc ngồi xuống hướng Bách Lâm la lên. "Tôi --" Bách Lâm ngữ kết, bị Đường Nặc hung hãn làm cho hoảng sợ. " 'Tôi' cái gì 'Tôi' ? Đây là phòng ngủ của chị cậu, một cái nam sinh không gõ cửa thì đẩy cửa tiến đến là có ý tứ gì? Chị cậu tính tình không mắng chửi người, nhưng tôi sẽ mắng." "Tôi không có vào." Bách Lâm cãi lại, có điểm ủy khuất. Cũng có chút vờ ngớ ngẩn, hắn không nghĩ tới thoạt nhìn Đường Nặc thục nữ, khêu gợi sẽ có một mặt đanh đá và không phân rõ phải trái. Thực sự là... Nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài a ! "Cậu còn nói không có vào? Nhìn đầu của cậu tựa ở địa phương nào?" Đường Nặc lại hét, nắm tay đều nắm lên. Một cái đầu đều thò đến phòng ngủ bên trong tới, còn nói không có vào. Nàng nếu tới một cái chân thò vào tới chém chân, đầu thò vào tới chém đầu, Bách Lâm đã sớm ý nghĩ ở riêng, thân thủ dị chỗ. "Đầu của tôi là ở trên cổ của tôi." Bách Lâm gương mặt hồng hồng, cũng có chút tức giận Đường Nặc, đang êm đẹp hướng hắn phát hoả cái gì a. "Được rồi, Bách Lâm, em đi nấu cơm, Đường Nặc thân thể khó chịu tính tình không tốt, em cũng đừng trêu chọc nàng ." Bách Nhan nói đi qua, đem thân Bách Lâm đẩy dời đi, lại đóng cửa, đồng thời chốt khóa. Vừa nãy quên khóa lại, để Bách Lâm tiến đến chiêu pháo nổ. Nàng quay đầu lại, đối Đường Nặc nói, "Hắn lại không trêu chọc em, mắng hắn làm cái gì?" Đường Nặc phẫn, "Em luyến tiếc mắng chị hắn, em còn không thể mắng hắn hết giận ?" Thân thể ngửa ra, lại nằm trở lại, kéo chăn che đầu. Dù sao không phải em trai của nàng, mắng xong ra khí cũng không cần nàng tới dỗ. Bách Nhan đi qua, lần thứ hai đem chăn kéo xuống, miễn phải có người bị buồn bực đến. Nhân sinh giống nhau, sinh bệnh đều là hữu khí vô lực, muốn chết không sống, vị này ngược lại, quát lên điên cuồng lão dấm chua không nói, còn có khí lực mắng chửi người cãi nhau."Em muốn ầm ĩ nữa, tôi cho em lượng nhiệt độ cơ thể." Bị bệnh không hảo hảo nghỉ ngơi, lăn qua lăn lại. Muốn ầm ĩ cũng phải đợi thân thể khoẻ rồi tái sảo nha. Đường Nặc trừng mắt xem xét Bách Nhan, dùng lượng nhiệt độ cơ thể tới uy hiếp nhân? Có như vậy uy hiếp à ? Bách Nhan thấy Đường Nặc không tin, Vì vậy xoay người đi mang đến cái túi từ y viện, bên trong có châm, dược cùng với nhiệt kế. Nàng lấy ra nhiệt kế, tại trước mặt Đường Nặc lung lay hạ, "Lượng nhiệt độ cơ thể, nhiệt kế hậu môn." Đường Nặc con mắt thoáng cái trợn tròn, đồng thời gắt gao che chăn, mặt phát hỏa có thể dùng nguyên bản mặt đỏ bừng, nàng rống lớn, "Bách Nhan, mơ tưởng ! Vô liêm sỉ !" Kháo, NND, cư nhiên nghĩ cầm nhiệt kế cắm xuyên tiểu hoa cúc của nàng !! Nàng béo mập tiểu cây hoa cúc, có thể để Bách Nhan dùng cái này đâm vào sao? Đừng nói nhiệt kế, coi như là ngón tay Bách Nhan cũng không được !
|
|
Chương 79
Bách Nhan bị tiếng kêu của Đường Nặc dọa, vội hỏi, "Làm sao vậy?" "Nhiệt kế !" Đường Nặc rống lớn, mồ hôi trên trán đều đi ra, khẩn trương . Bách Nhan vừa tỉnh, ban nãy cùng Đường Nặc nói chuyện một hồi cư nhiên đã quên thời gian, nàng nhanh chóng xốc chăn lên, thì thấy nhiệt kế chỉ lộ ra một khúc nhỏ ở bên ngoài."A !" Địa một tiếng, nàng cả kinh đỏ thắm môi hé mở, "Thế nào tiến vào?" May là nàng không cắm quá sâu, bằng không nhiệt kế kia đều đi vào ! Đường Nặc nghiến răng nghiến lợi gắt gao cầm nắm tay, quát, "Tức chết chị, còn không mau kéo ra." Quên đi, chính nàng làm. "Em đừng động, cẩn thận chui sâu vào trong." Bách Nhan một bên bắt được tay Đường Nặc muốn đi cầm lấy nhiệt kế, tay kia thò qua đi, thon dài ngón tay cầm lấy đầu nhiệt kế nhẹ nhàng kéo ra. Kết quả người nào đó quá mức khẩn trương, cơ thể co rút lại, cư nhiên đem nhiệt kế kia giữ chặt."Đường Nặc, em thả lỏng một chút" Bằng không nàng mạnh mẽ kéo ra, có người lại kỷ kỷ oa oa hét lên. Đường Nặc giận dữ, "Chị khiến em nhìn nhiệt kế đi vào có thể còn thả lỏng được sao? A --" mới vừa rống hoàn, Bách Nhan lại đột nhiên một lực, đem nhiệt kế từ trong thân thể của nàng kéo đi ra, thủy tinh cơ thể của nàng sít chặt sát quá, chọc Đường Nặc một tiếng thét chói tai. Nàng trở mình, một tay kéo lên quần lót mặc vào thì hướng Bách Nnhan nhào qua."Em bóp chết chị !" Mao, chân mao ! Bách Nhan ngã trên giường, cánh tay vươn ra sợ bị Đường Nặc đoạn nhiệt kế. 37. 5 độ, hạ sốt rất nhiều. Bách Nhan quay đầu lại, giương lên trong tay nhiệt biểu, "Còn có điểm sốt nhẹ." Phỏng chừng uống thuốc ngủ một giấc sẽ được rồi."Uy." Nàng mới vừa trở mình, đã bị Đường Nặc áp ở trên người. Đường Nặc hỗn cầu này trực tiếp quỵ cưỡi ở trên lưng nàng đem nàng ngăn chặn, nhìn nữa Đường Nặc kia bộ dạng muốn ăn thịt người, Bách Nhan lập tức ý thức được không ổn."Đường Nặc, em cẩn thận cảm mạo." "Đã cảm mạo em còn sợ gì?" Đường Nặc vừa nói, một bên đi nhéo mặt Bách Nhan. Em thấy con cọp không phát uy, chị coi như em là con mèo bệnh sao. Tại trù phòng, đang nghẹn trứ hờn dỗi xào rau Bách Lâm đột nhiên nghe được chị hắn một tiếng kêu to, sợ đến ngay cả muôi chưa từng cầm chắc, rớt vào trong nồi đụng phải "Cạch" một thanh âm vang lên. Hắn vừa quay đầu, hướng ngoài phòng bếp nhìn lại. Hắn nhớ kỹ nhà hắn phòng ở cách âm hiệu quả tốt ! Trên trán hiện lên mấy cái hắc tuyến, hai nữ nhân này ở trong phòng làm cái gì? Bất quá, vừa bị Đường Nặc rống lên như vậy, cũng không dám lại đi gõ cửa. Nữ nhân kia rất hung dữ ! Khí than một cửa, ném muôi, hắn đi ra ngoài ăn, mặc kệ hai nữ nhân này ở trong phòng chơi trò chơi người lớn ! Hai giờ sau Đường Nặc trái lại trên giường buồn ngủ, ra một thân mồ hôi, nhưng động cũng lười động, càng không muốn đi tắm. Bách Nhan ngồi bên cạnh Đường Nặc, hai gò má ửng đỏ, nhớ tới Đường Nặc hành vi cùng với thân thể có chút không khoẻ truyền đến, luôn luôn hảo tính tình nàng cũng tức giận đến khống chế không được, nhấc chân liền đem Đường Nặc đạp xuống giường, cái gì cử chỉ phong phạm toàn bộ không để ý. Bách Nhan một cước kia rất ác, toàn lực một cước đá vào trên lưng Đường Nặc, chỉ nghe "Ầm" địa một tiếng, Đường Nặc lăn xuống giường đi. "Chị --" Đường Nặc một tay đỡ thắt lưng, ngồi xuống, vẻ mặt ngu si nhìn về phía Bách Nhan, "Chị làm sao vậy? A đau !" Một tiếng kêu rên, đau đến má của nàng đều quấn quýt đứng lên. Thắt lưng của nàng, cái mông cùng cánh tay đều đau, thắt lưng là bị đạp, cái mông cùng cánh tay là bị tê liệt . Bách Nhan phẫn hận trừng Đường Nặc liếc mắt, nắm lấy áo choàng đặt ở bên cạnh bao lấy thân thể xích lõa đi đến phòng tắm, không bao lâu trong phòng tắm thì truyền ra tiếng nước chảy. Đường Nặc "Hừ hừ" hai tiếng, lại bò lên trên giường đi, đem chăn nhấc lên giường, tiến vào trong chăn bao lấy. Nàng nghĩ thầm, chị tức giận cái gì nha, chị đâm em một lần, em đáp lễ chị một lần, chúng ta lễ thượng vãng lai, ai cũng không chịu thiệt ai. Bị cảm cúm, đã vậy nàng lại còn lăn qua lăn lại lâu như vậy, ra một thân mồ hôi, trái lại khiến toàn thân trên dưới thoải mái rất nhiều, bất quá, chính thể lực chống đỡ hết nổi, trên giường cũng chỉ muốn ngủ. Nàng đổi một thoải mái tư thế nhắm mắt lại kế tục ngủ. Bách Nhan từ phòng tắm đi ra cơn giận còn sót lại chưa tiêu, đôi mắt đẹp nộ trừng, thấy Đường Nặc cuộn tròn thân thể ôm trong chăn ngủ như lợn chết, cuối cùng không đành lòng đem Đường Nặc đạp tỉnh, thay y phục ra phòng ngủ. Bách Lâm không ở nhà, tại trù phòng lưu lại một đôi bán thành phẩm. Bách Nhan đứng ở trù phòng, nhìn chằm chằm trong nồi sao đến phân nửa thái, cắn cắn môi, mặt cười đều khí trắng, rồi lại phát tác không được, chỉ phải quyển tay áo tiếp tục nhận thành phẩm còn lại của Bách Lâm, nấu thứ tốt đi hầu hạ vị cô nãi nãi kia rời giường ăn. Buổi chiều hơn 4h, hai người mới ăn bữa trưa, lúc ngồi một chút, Đường Nặc uống xong thuốc trở về phòng nghỉ ngơi. Đường Nặc ngủ không bao lâu, Bách Nhan chợt nghe đến chuông cửa vang. Từ mắt mèo bên trong nhìn lại, thình lình thấy Đường phu nhân đứng ở bên ngoài. Nàng hơi giật mình một chút, giữ cửa mở. Đường phu nhân có chút ngượng ngùng hướng Bách Nhan cười một chút, rất khách khí lại có vẻ xa lạ nói, "Dì nghe nói Tiểu Nặc sinh bệnh, đến xem nàng." "Mời dì vào." Bách Nhan cũng có chút cứng ngắc, đem Đường phu nhân mời vào cửa . "Đường Nặc uống thuốc xong đang ở trong phòng ngủ nghỉ ngơi." Bách Nhan không hảo ý tứ nói Đường Nặc mới vừa ngủ, song song cũng không muốn đi đem Đường Nặc gọi lên tới. Nàng mời Đường phu nhân thỉnh đến phòng khách ngồi xuống, nói, "Cơn sốt của nàng hiện đã giảm, nghỉ ngơi hạ sẽ không có việc gì." Đường nhìn rơi vào túi Đường phu nhân mang tới, một túi ni lông rất lớn. Đường phu nhân cũng chú ý tới ánh mắt của Bách Nhan, nàng đem túi đặt trên bàn trà, trên sô pha ngồi xuống, thở dài một hơi. Bách Nhan vừa nghe Đường phu nhân thở dài thì đoán được phỏng chừng có chuyện nói, nàng hỏi, "Dì uống trà gì?" "Không cần phiền phức, dự định đến xem nàng, thuận tiện đưa vài đồ vật." Đường phu nhân nói trứ vừa thở dài, nàng nói, "Bách tiểu thư con cũng ngồi, không cần khách khí." Nói xong, lại thở dài một hơi. Bách Nhan gật đầu, rất thuận theo mà ngồi xuống đối diện Đường phu nhân. Cử chỉ của nàng đoan trang thục nhã, cùng lúc trước đạp Đường Nặc xuống giường như hai người khác nhau. Này Đường phu nhân vừa vào cửa, nói không quá hai câu ngay cả thán tam khẩu khí, nhìn nữa Đường phu nhân giá thức, Bách Nhan cũng đoán không ra Đường phu nhân kế tiếp cử động là"Họa" là "Phúc" . Đường phu nhân ngẩng đầu, quan sát một chút Bách Nhan, sau đó lần thứ hai thở dài. Bách Nhan này, luận tướng mạo, phẩm tính, điều kiện các phương diện đều ưu tú, Bách Nhan như vậy , chọn hết cả phố cũng không kiếm ra người thứ hai. Xứng với Tiểu Nặc nhà bọn họ, đó là dư dả. Mà, cuối cùng là một nữ nhân. Hai nữ nhân cùng một chỗ, nàng vừa nghĩ đến cũng mất tự nhiên. Đường phu nhân lại thở dài, không nghĩ tiếp, nghĩ tiếp nàng lại nghĩ nghẹn khuất tưởng rơi lệ. "Gói to này bên trong là Tiểu Nặc y phục ở nhà, dì xem nàng ngày hôm qua giả bộ mang rương nhỏ gì đó cũng không lấy hết, liền cho nàng đem qua ." "Ân." Bách Nhan nhẹ nhàng gật đầu, âm thầm thả lỏng. Mang đồ tới, đều không phải tới khởi binh vấn tội cũng không phải kêu ngừoi trở lại, xem như điềm tốt. Bất quá, nàng xem Đường phu nhân dáng dấp rối rắm, cũng không dám tồn tại ý nghĩ Đường phu nhân vỗ tay tán thành nàng cùng Đường Nặc cùng một chỗ tâm. Nàng phỏng chừng còn có đoạn sau. Quả nhiên, rất nhanh liền có đoạn sau đi ra. Đường phu nhân tại lần thứ N thở dài lúc, nói, "Chúng ta làm phụ mẫu cũng là mong muốn hài tử thật hạnh phúc, chúng ta phản đối cũng là mong muốn tiểu Nặc có thể có cuộc sống người bình thường, sinh hoạt thuận lợi, hạnh phúc, ít chịu dày vò. Các người là hai nữ nhân, nói ra đi, ai có thể nói dễ nghe. Ngày sau này, làm sao có thể đi qua lâu dài, trước mắt khả dĩ được thông qua, coi như là hai người hảo bằng hữu ở cùng một chỗ, nhưng muốn luận lâu dài... Hiện tại không có gì, các người có hay không nghĩ tới tương lai?" Bách Nhan hé miệng không lên tiếng, là vì nếu nói sẽ không dễ nghe, người nói xấu nhiều lắm, mới khiến con đường này càng khó đi. Hạnh phúc mới như vậy khó khăn. Tương lai, ai không muốn có? Lâu dài, ai lại không muốn người yêu nhau có thể mãi bên nhau? Đường phu nhân trong mắt hiện lên nước mắt lưng tròng, "Hài tử này quật, chúng ta khuyên không được nó, hiện tại lại hãm đắc sâu như vậy, thật sợ... Thật sợ nàng lại chịu thương một lần." Ngày đó trong văn phòng Đường Nặc, Đường nặc đáp lại chính mình vẫn-như tại bên tai tiếng vọng. Những lời này, mới là những lời trong lòng đích thực tâm nói. Đường phu nhân nói, Bách Nhan không trả lời, nàng chỉ có thể nghe. Đường phu nhân lo lắng, làm sao không phải lo lắng của nàng, ai nguyện ý đả thương người, ai lại nguyện ý thụ thương. Nàng duy nhất có thể làm, chính là hảo hảo quý trọng, hảo hảo bên nhau. Cần phải nói tương lai tới, tất cả mọi người phàm là người, đều không phải tiên tri, ai có thể biết trước sau này? Đường phu nhân lại thở dài, đem trọng tâm câu chuyện đình chỉ, lời của nàng vừa chuyển, nói, "Bách tiểu thư !" Lần thứ hai thở dài, hướng Bách Nhan phương hướng chuyển qua, kéo tay Bách Nhan đặt ở trong lòng bàn tay, hợp trụ, "Dì có thể kính nhờ con một việc không?" Bách Nhan mới vừa thấy Đường phu nhân đem Đường Nặc nói qua, còn tưởng rằng bọn họ nhả ra, không tán thành chí ít cũng không phản đối, mà lại nghe Đường phu nhân nói lời nói kia, càng nghe càng huyền, chỉ sợ Đường phu nhân nói ra cái gì khiến nàng vì khó mà nói."Dì cứ nói." Nàng đầu gật đầu, có điểm đổ mồ hôi lạnh. Đường phu nhân cũng rất khó xử, nói tại trong miệng nghẹn nửa ngày, mới nói, "Dì... Các ngươi có thể tốt sao? Có thể hảo hảo mà sống là tốt rồi sống khá giả, nếu như... Nếu như thật... Dì là nói nếu như, nếu như thật có cái gì không như ý , con có thể tha thứ Tiểu Nặc, thật có ngày muốn phân khai, cũng tận lực... Đừng... Đừng làm cho nó thương tâm khổ sở, được không?" Nàng khẳng cầu nhìn về phía Bách Nhan. Mồ hôi lạnh dọc theo thái dương Bách Nhan chảy xuống, nàng cứng ngắc gật đầu, "Con sẽ hảo hảo đối với em ấy." Đây là bảo chứng nàng duy nhất có thể cho. Đường phu nhân lời này, thật so với từng thủ đoạn mềm dẻo, so với mẹ Gia Vân trực tiếp nhàn ngôn toái ngữ càng trát nhân. Này quả thực như đem bàn tòa sơn đạp đến trên đầu của nàng, nàng còn chỉ có thể chấp nhận . "Hảo, dì đây an tâm." Đường phu nhân sảo cảm vui mừng gật đầu, cũng không thật yên tâm nhiều ít. Nàng vỗ vỗ tay Bách Nhan, bắt tay thu hồi đi, ngồi lưỡng hạ, nói, "Dì đây không quấy rối con, ta hãy đi về trước ." Bách Nhan tiễn bước Đường phu nhân, nhẹ nhàng đóng cửa lại, lại lau trán, mới phát giác trên trán bày tằng tinh mịn mồ hôi lạnh. Nàng thật dài thở ra một hơi, nhìn về phía bên bàn trà kia một túi đồ, nhịn không được cũng học Đường phu nhân thở dài, lại bất đắc dĩ địa lắc đầu, đi qua trên sô pha ngồi xuống, nhìn túi đồ kia. Nàng nghĩ Đường phu nhân cũng đủ rối rắm, đánh đáy lòng phản đối với các nàng cùng một chỗ, rồi lại cấp nữ nhi tặng đồ qua. Cũng không biết này Đường Nặc đem cha mẹ nàng dù thế nào, để cho bọn họ như thế tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Nàng cũng chỉ có thể thán một câu, thương cảm tấm lòng thiên hạ của cha mẹ ! Ngẩng đầu, nhìn về phía cửa phòng ngủ, mân hạ khóe miệng, thở dài, đắc, hiện tại chiếu cố Đường Nặc trọng trách là khiêng đến trên người nàng, nếu như Đường Nặc đâu ra bất trắc, nàng còn không thành tội nhân trong mắt Đường gia a? Tay gác lên túi đồ vỗ vỗ, Đường Nặc a, em chỗ này ngồi trên núi lớn xem như để tôi khiêng. Bách Nhan khóe miệng nhất mân, lại cắn hạ môi, nghĩ thầm: Đường Nặc em nha nếu như tái nháo ra những gì loạn thất bát tao như trước kia đừng trách tôi Bách Nhan không khách khí. Đường phu nhân đem này túi đồ để ở đây, nàng cũng coi như Đường phu nhân đem Đường Nặc cái người này để ở đây. Nàng cũng phóng khoáng chút, hào phòng mà nhận lấy !
|
Chương 80
Ngày đông giá rét tới gần, hương vị tết âm lịch ngày càng đậm, đi ở trên đường cái thỉnh thoảng có thể nghe được vài tiếng pháo âm hưởng, oanh long tiếng vang, làm mùa đông lạnh lẽo mang đến vài phần vui vẻ cùng náo nhiệt. Bách Nhan vì cấp Đường Nặc chăm sóc thân thể, cố ý mua sách dạy nấu ăn, đồng thời kiểm soát thời gian Đường Nặc làm việc và nghỉ ngơi, không cho Đường Nặc giống như trước độc thân thì đi lướt diễn đàn cùng người nói chuyện đến nửa đêm không chịu ngủ. Được Bách Nhan chăm sóc, sắc mặt Đường Nặc ngày càng hồng nhuận, trên mặt thịt thịt cũng nhiều lên, trắng trắng mềm mềm, Đường Nặc càng xinh đẹp, ai thấy đều nhịn không được muốn đi bóp vài cái. Đường phu nhân thấy Đường Nặc bị Bách Nhan dưỡng càng khỏe mạnh, trên mặt luôn luôn lộ vẻ cười tủm tỉm, thỉnh thoảng về nhà cùng cha mẹ hiếu kính gia tăng, còn thường tặng chút tiểu lễ vật cấp cha mẹ, anh trai và chị dâu, không hề giống như trước keo kiệt như vắt cổ chày ra nước, tuy rằng lòng chính không thế nào cam tâm tình nguyện các nàng cùng một chỗ, nhưng thái độ lại hòa hoãn rất nhiều, thường về phía Đường Nặc hỏi Bách Nhan tình huống, khiến Đường Nặc mang Bách Nhan cùng nhau về nhà ăn. Đường Nặc thừa nhận bản thân lòng dạ hẹp hòi, nàng không bằng lòng thấy Bách Nhan cùng chị dâu chạm mặt, hơn nữa chỉ là Đường phu nhân mời Bách Nhan qua ăn, Đường lão tiên sinh lại không có lên tiếng, Đường tiểu tiên sinh cũng là nhất phó thái độ không nóng không lạnh cao treo cao khởi, nếu như Bách Nhan qua đây chạm phải cái đinh, nhiều xấu hổ. Cho nên mỗi lần Đường phu nhân nhắc tới việc này, Đường Nặc đều gọi Đường phu nhân qua nhà các nàng bên kia, chết sống không chịu gọi Bách Nhan tới. Đường phu nhân kêu lên vài lần thấy Đường Nặc không đáp ứng, cũng coi như nàng trong lòng giận dỗi, tìm một cơ hội muốn có số điện thoại Bách Nhan, bản thân tự gọi điện thoại cho Bách Nhan qua ăn. Bận rộn xong công tác trên tay, Đường Nặc ngồi ở trong văn phòng tu móng tay, hồng nhạt trơn bóng móng tay bị nàng chỉnh sửa nhất tề tròn trống trơn hoạt. Điện thoại di động vang lên, quen thuộc giai điệu, vì Bách Nhan cố ý đặt ra tiếng chuông riêng. Đường Nặc từ trên bàn công tác cầm lấy điện thoại, mở ra nắp di động kẹp bên vai, "Uy." Dịu dàng tiếu ý di động trên mặt, con mắt mị thành một cái tuyến, "Bách tỷ tỷ, bận rộn xong ?" Điện thoại đầu kia truyền đến Bách Nhan thanh âm, nói cho nàng Đường phu nhân gọi qua ăn cơm, mà Bách Nhan đang ở trên đường đi Đường gia. Đường Nặc vừa nghe, nhất thời "A" hấp khẩu khí, dáng tươi cười cương ở trên mặt, "Nga" một tiếng, nói, "Hảo, em tan tầm sau đó cũng qua." Gác điện thoại, nhíu, thu hồi cắt móng tay, cũng không có tâm tình tiếp tục tu chỉnh. Nàng ngắm mắt đồng hồ trên tường, ngồi hơn mười phút, xem thời gian nhảy đến năm giờ, thu thập xong, khoá cửa văn phòng, đạp lên giày cao gót năm phân ra công ty, trở về. Ngồi trên taxi, Đường Nặc đột nhiên hối hận, nàng để làm chi vừa không cho Bách Nhan vòng qua tiếp nàng, như vậy cũng tốt hai người cùng nhau trở lại a. Đẩy cửa nhà, nhìn thấy Bách Nhan, Trương Gia Vân và Đường phu nhân ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm, trên bàn trà dọn một ít hoa quả đồ ăn vặt, mời tới a di tại trù phòng làm cơm. "Mẹ, chị dâu, con đã trở về." Đường Nặc vừa vào cửa liền gọi, ba nữ nhân trong phòng cả kinh nhất tề ngẩng đầu hướng nàng xem. Nàng đem túi cất đi, đi qua, ngồi xuống bên cạnh Bách Nhan. Nàng nhanh chóng quét mắt nhìn Đường phu người cùng chị dâu nàng, nhìn thấy hai người thần sắc như thường, lại xem xét liếc mắt Bách Nhan, làm bộ thò người ra lấy trái cây trên bàn, tại bên tai Bách Nhan thấp giọng hỏi, "Không làm khó chị chứ?" Bách Nhan cười khẽ, dùng thanh âm chỉ có Đường Nặc năng nghe đượcnhỏ giọng đáp, "Không." Có thể thế nào khó xử nàng? Nàng mới vừa mới vào cửa ngồi xuống không được hai phút đâu. Quét mắt nhìn Đường Nặc, không phải nói tan tầm mới qua sao? Đường Nặc năm giờ rưỡi tan tầm, bây giờ còn không được năm giờ hai mươi. Tay lặng lẽ ốm lấy Đường Nặc từ phía sau, tại trên lưng Đường Nặc nhéo một cái. Đường Nặc là sợ Đường gia người làm khó nàng hay lo lắng nàng cùng Gia Vân gặp mặt? Lần trước tại y viện cùng Gia Vân gặp mặt, Đường Nặc kia tràng dấm chua ăn được nàng đến bây giờ ký ức hãy còn mới mẻ ! Đường Nặc đem tay Bách Nhan từ phía sau kéo ra, đem hạt dưa nhét vào trong tay Bách Nhan, "Ăn hạt dưa." Chính mình thì đi lấy một quả cam, cầm lấy dao tước quả cam. Bách Nhan vừa nhìn đến Đường Nặc lấy đao chỉ sợ, trước đây nói nàng kĩ thuật tước hoa quả cao siêu, hai ngày trước gọt trái táo còn đem ngón tay cái tước ra một đường, ngày hôm nay sáng sớm vừa mới dán vết thương."Em cẩn thận cắt tới tay." Nàng nhịn không được thấp giọng nhắc nhở. "Haha !" Đường Nặc không cho là đúng khinh xích một tiếng, "Dao pháp của em so được với Đỗ Nguyệt Sênh." Nói còn đắc ý mân miệng. Tại trước mặt mẹ của Đường Nặc, Bách Nhan không phất Đường Nặc mặt mũi khứu sự, một bên cắn hạt dưa một bên nhìn Đường Nặc gọt hoa quả. Đường Nặc gọt hoa quả rất mau, tước vỏ dày độ rộng đều rất cân xứng, nhìn thủ pháp xác thực lão luyện, nhưng chỉ có bởi vì gọt quá nhanh, cuối cùng để người kinh hồn táng đảm. Đường phu nhân ngồi ở đối diện hai người nghiêng đầu nhìn các nàng, muốn nhìn ra chút manh mối. Nàng hỏi, "Tiểu Nặc, con cùng Bách..." Này còn gọi Bách tiểu thư không quá thích hợp chứ? Đường phu nhân thoáng cái cứng đờ cũng không biết nên gọi Bách Nhan cái gì ? Tiểu Bách? Tiểu Nhan? Bách Nhan? Đều không được tự nhiên. "Bá mẫu, dì cứ kêu thẳng tên của con là tốt rồi." Bách Nhan nhìn ra Đường phu nhân khó xử, rất hiểu người nói ra. "Ai !" Đường phu nhân ứng thanh, nói, "Dì cũng hay hiếu kỳ muốn hỏi một chút các ngươi là lúc nào nhận thức ? Thế nào bắt đầu gặp gỡ ?" "A !" Đường Nặc vừa nghe Đường phu nhân hỏi như vậy chỉ biết bát quái tới, nhịn không được hấp khẩu khí, chính đem dao hiếu chút nữa cắt đến trên tay. Bách Nhan vừa nghe Đường Nặc "A" một tiếng, còn tưởng rằng nàng lại cắt tới tay, vội buông hạt dưa, hỏi, "Lại cắt tới tay ?" Cầm qua tay Đường Nặc nhìn, sáng tịnh thon dài trên tay ngoại trừ vết thương lúc trước lưu lại chưa khỏi hẳn, cũng không có thấy bị thương ở đâu. Nàng buông ra tay Đường Nặc, oán giận quét mắt Đường Nặc, thu hồi tay lại không lên tiếng nữa. Đường Nặc hé miệng cười, nói, "Sao có thể nha." Đem gọt xong quả cam tách mở phân nửa cấp Bách Nhan, nhìn nữa hướng Đường phu nhân, đem nửa kia đưa qua đi. Đường phu nhân liếc mắt Đường Nặc, đem quả cam đưa cho Trương Gia Vân. Đường Nặc thấy Trương Gia Vân tiếp nhận quả cam, trong lòng không bằng lòng, một cái quả cam có thể để Gia Vân cùng Bách Nhan chia ra ăn, các nàng hiện tại cũng không phải một đôi. "Cảm ơn mẹ." Trương Gia Vân cười khẽ một chút, đưa quả cam cho Đường Nặc, "Gần đây không thích hợp ăn chua , Tiểu Nặc khổ cực gọt, cũng là em ăn." "Một quả cam, truyền đến truyền đi có mệt hay không nha." Đường Nặc tiếp nhận quả cam, rất không khách khí đưa vào trong miệng tống, ăn vào sau đó còn cười tủm tỉm nói, "Mẹ mua quả cam thật ngọt." Trương Gia Vân trước sau mỉm cười không lên tiếng, nhưng trong đôi mắt một chút ưu thương thế nào cũng không che lấp được. Chỉ phải cúi đầu, nhẹ tay phủ trên bụng. Chúc phúc Bách Nhan cùng Đường Nặc là một chuyện, nhìn đến các nàng cùng một chỗ, trong lòng khó tránh khỏi phiền muộn. Đường Nặc phỏng chừng mẹ nàng khẳng định đánh qua điện thoại cho anh trai nàng nói thỉnh Bách Nhan tới ăn cơm, khiến hắn sớm một chút về nhà. Này không, nàng chân trước vừa mới vào cửa một cái quả cam còn không có ăn xong, Đường Quân chân sau sẽ trở lại. Nàng vừa từ công ty đi ra đi ngang qua phòng làm việc Đường Quân còn đóng xem xét đến Đường Quân rõ ràng còn cùng người ta đàm sự tình, cư nhiên so với nàng trở về muộn vài phút. Đường Nặc ngẩng đầu liếc mắt Đường Quân, tùy ý cười đến như một đóa tràn ra như nhau thân thiết chào hỏi, "Anh, trở về sớm như vậy nha? Cùng Vương tổng hợp tác được rồi?" "Bàn được rồi." Đường Quân lên tiếng trả lời, cùng người trong phòng chào hỏi, tay trái dẫn theo túi xách, tay phải mở cà- vạt, đi đến phòng ngủ. Trương Gia Vân hướng Bách Nhan và Đường Nặc nói tiếng, "Xin lỗi không tiếp được một chút", đỡ thắt lưng mang thai cũng đi đến phòng ngủ, sau đó cửa phòng ngủ đóng lại. Đường Nặc quét mắt nhìn Bách Nhan chính là rất nhã nhặn ăn cam, lại nhìn Đường phu nhân, ở trong lòng kêu lên, "Mẹ a, mẹ không có việc gì bảo chúng con trở về để làm chi, này chọc mọi người gặp mặt đều xấu hổ." Đường phu nhân mỉm cười nói, "Tiểu Nặc nha, con cùng Bách Nhan nên học anh con và chị dâu, hai người hòa hòa khí khí ân ân ái ái ." Nàng đột nhiên nhớ tới cái gì, nói, "Dì nhớ kỹ Bách Nhan và Gia Vân là bạn bè tốt? Lúc Gia Vân và Đường Quân kết hôn, hình như Bách Nhan làm phù dâu phải không?" "Ân." Bách Nhan nhẹ nhàng gật đầu, khóe miệng khẽ nhếch, cũng nhìn không ra có tâm tình gì. "Này tốt nhất, vậy con càng hẳn đi lại tới đây nhiều chút." Đường phu nhân ôn tồn hòa khí nói. Nàng xem hướng Bách Nhan, khóe miệng khẽ nhếch, cuối cùng muốn nghe Gia Vân nói Bách Nhan tốt như thế nào, nàng nghĩ Bách Nhan hẳn là cũng nên như vậy. "Ân." Bách Nhan kế tục gật đầu, ứng với "Ân" cũng không nói "Tốt." Đường Nặc trái lại trong lòng có chút không thoải mái, Đường phu nhân tuy rằng không rõ tình huống, mà thật là có vị đạo vạch áo cho người xem lưng."Mẹ, ăn đường." Nắm đường tắc tỏng tay Đường phu nhân, lại lột một viên, uy đến bên miệng Đường phu nhân, "Nếm thử vị nhuyễn đường này không sai." Kỳ thực nàng chưa ăn, đường có vị đạo nào nàng cũng không biết, trợn mắt nói dối. "Cái đứa nhỏ này !" Đường phu nhân ngượng ngùng nhìn một chút Đường Nặc, chính há mồm đem đường đưa đến bên mép ngậm lại. Gần nhất trái lại càng ngày càng có nữ nhi hình dạng , so với trước đây thân thiết rất nhiều. Nhưng nàng nào biết đâu rằng Đường Nặc là ở dùng đường đổ vào, không cho nàng nói lung tung nữa. Đường Nặc dĩ vì chính mình bị Đường phu nhân xem thấu, nàng hài hước thè lưỡi tác che giấu, cười gượng hai tiếng. Nàng đi qua, dán bên người Đường phu nhân ngồi xuống, nói, "Mẹ, người ta Bách Nhan lần đầu tiên tới nhà của chúng ta, nàng da mặt mỏng, mẹ đừng tổng lão hỏi nàng, nàng sẽ ngượng ngùng." Nói xem liếc mắt nhìn Bách Nhan, nhưng thấy Bách Nhan chính tự nhiên nhìn các nàng. Nàng hướng Bách Nhan chớp mắt, ý bảo nàng mau giả bộ trạng thái ngượng ngùng. Bách Nhan da mặt mỏng? Đường phu nhân cũng không phải ngày đầu tiên nhận thức Bách Nhan."Đứa nhỏ này lại nói bừa. Được rồi, mẹ đi phòng bếp nhìn có cái gì hỗ trợ không." Nói xong, đứng dậy đi trù phòng. Thấy Đường phu nhân đi, Đường Nặc rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, Bách Nhan cũng có vẻ dễ dàng không ít, hướng Đường Nặc cười. Trăm bộ mặt đối Đường phu nhân so với đối mặt Gia Vân kia chung quy cố tình gây sự mẹ nó áp lực còn lớn hơn, đặc biệt lúc có Gia Vân ở bên cạnh . Một cái là người yêu cũ, một cái là bà bà, ngồi bên cạnh là bạn gái lòng dạ hẹp hòi, nói lời gì đều dễ dẫn lôi. Không nói lời nào, lại có vẻ cố ý xa lạ. Đường Nặc hướng phòng bếp phương hướng xem xét liếc mắt, thấy Đường phu nhân trở ra, nàng nghiêng đầu, nhướn mày, lé mắt nhìn Bách Nhan, chu môi. Bách Nhan ngồi thẳng thân thể nhìn về phía Đường Nặc, cùng Đường Nặc đối diện. Nàng nhìn ra được Đường Nặc không bằng lòng nàng phó ước với Đường phu nhân. Đường phu nhân gọi điện thoại cho nàng, nàng có thể từ chối sao? Còn không phải là vì để Đường Nặc người nhà suy nghĩ dễ chịu một chút, các nàng trở ngại cũng ít đi một ít. Đường Nặc bĩu môi, hướng Bách Nhan trở mình một bạch nhãn, ngồi qua đi, cúi đầu nói, "Cũng sợ chị đã đến rồi xấu hổ." Bách Nhan dựa trên sô pha, thấp thở dài, nghiêng đầu dựa vào đầu vai Đường Nặc, đường nhìn lạc ở bên cạnh cửa phòng ngủ. Tựa hồ, Gia Vân và Đường Quân ở chung cũng không tệ lắm. Bản thân cũng nên yên tâm chứ? Nhưng tâm lý hoàn là có chút khó chịu, có chút đau đớn. Tay nắm lấy tay Đường Nặc,tay trong tay, nhắm mắt lại, ở trong lòng cầu khẩn tất cả mọi người có thể hạnh phúc."Nàng hạnh phúc không?" Bách Nhan thấp giọng hỏi. "Ai?" Đường Nặc không biết Bách Nhan là chỉ "Nàng" chính là "Nàng", mà cái kia "nàng" là ai. "Chị dâu em." Bách Nhan nói. Cùng với hai người đều muộn ở trong lòng ngờ vực vô căn cứ, chẳng bằng hỏi ra tới thỏa đáng. Đây là Đường Nặc dạy nàng, hai người nên thẳng thắn thành khẩn tướng đợi. Đường Nặc nhún vai, "Thoạt nhìn vẫn hạnh phúc, qua hai tháng nữa sẽ sinh đứa nhỏ, đang chuyên tâm dưỡng thai." Nàng nghiêng đầu nhìn Bách Nhan, hạ giọng hỏi, "Chị như thế trực tiếp hỏi em không sợ em ăn dấm chua a?" "Tôi không hỏi em sẽ không ăn dấm chua sao?" Bách Nhan khẽ cười một tiếng, ngồi thẳng thân thể, tìm tới remote TV đem mở. Đường Nặc có bao nhiêu keo kiệt, từ vừa quả cam kia là có thể nhìn ra được tới. Thật tưởng nàng không muốn khinh bỉ Đường Nặc, thật sự là Đường Nặc quá nhận người khinh bỉ.
|