Duyên Kiếp
|
|
Chương 41
Ngày hôm sau Đường Nặc tỉnh lại, phát hiện bản thân như bạch tuộc quấn trên người Bách Nhan, tay ôm lấy cổ người ta, hai chân kẹp lấy bắp đùi, gương mặt tựa vào trán, tư thế ngủ có bao nhiêu xấu. Bách Nhan nhíu chặt mày, nghiêng đầu ngủ, xem chừng có vẻ không thoải mái. May là Bách đại mĩ nữ chưa tỉnh, bằng không nàng sẽ bị một cước đạp xuống giường. Đường Nặc vội vàng rón rén dời đi trên người Bách Nhan, sau đó như kẻ trôm trượt xuống giường. Bách Nhan trở mình, ôm lấy chăn, cuộn tròn thân tiếp tục ngủ, một điểm tỉnh cũng không có dấu hiệu. "Hô" Đường Nặc nhẹ nhàng vỗ nhẹ ngực, thầm niệm thật may mắn. Mò vào toilet rửa mặt đánh răng, chuẩn bị đầy đủ, vừa ra tới, thấy thời gian trên đồng hồ, đột nhiên mới nhớ tới Tần Hồng Yến sẽ mang điểm tâm tới. Nàng xem trên giường Bách Nhan ngủ thật sự trầm, không biết Tứ tỷ thấy được có tức giận hay không? Nàng nghĩ muốn đem Bách Nhan gọi dậy để nàng về chính nhà nàng ngủ thì tốt hơn. Mà lại chợt nghĩ, Bách Nhan tối qua bị giày vò lâu như vậy, lại ngủ muộn, thật vất vả, bây giờ đem người ta đánh thức lại không tốt lắm . Hơn nữa nàng cùng Bách Nhan hai nữ nhân thanh thanh bạch bạch, cũng không phải cô nam quả nữ, sợ gì a! Lo lắng một hồi, sợ Tần Hồng Yến chuông cửa gọi đánh thức Bách Nhan, Đường Nặc thay đổi y phục đem cửa khép hờ chờ Tần Hồng Yến. Sợ người đến ầm ĩ, nàng bật máy tính, đeo tai nghe, đem QQ thượng tuyến, sau đó tìm một bộ phim xem. Tần Hồng Yến tới, Đường Nặc đang pha trà ngồi cạnh máy tính xem phim. Kì quái, cửa làm sao không đóng? Tần Hồng Yến nhíu mày, đem bữa sáng vào nhà, còn chưa đứng vững liền liếc mắt thấy trên giường một người đang ngủ. Ngực thoáng cái "Lộp bộp", Tần Hồng Yến quét mắt Đường Nặc, lại nhìn về phía trên giường. Đường Nặc đem phim tạm dừng, đứng dậy hướng Tần Hồng Yến đi đến, nàng nhìn Tần Hồng Yến rồi cười, vừa định giải thích, Tần Hồng Yến nâng tay cho nàng một bạt tai. Đường Nặc ngơ ngác ở nơi nào, còn chưa phục hồi tinh thần lại, Tần Hồng Yến đem bữa sáng ra cửa, trước khi đi còn "Rầm" một tiếng đóng cửa mang theo. Bách Nhan bị đánh thức, cuốn chăn ngồi dậy, vẫn mang mông lung đôi mắt nhìn về phía Đường Nặc. Đường Nặc vỗ về bên má bị Tần Hồng Yến tát tới, cái lỗ tai nổ vang như có xe lửa chạy, này một bạt tai so với lúc nàng phi lễ Bách Nhan còn nặng hơn. Đường Nặc nghiêng mặt, tránh né ánh mắt Bách Nhan, để nàng khỏi thấy đến vết tích trên mặt. Nàng nở nụ cười, nói, "Không có gì, là gió đập cửa , chị cứ ngủ tiếp đi." Xoay người, tiếp tục ngồi đến bên máy tính xem điện ảnh Hollywood, luôn luôn tráng lệ, hiệu ứng đặc biệt đầy đủ, y như thật, dàn cảnh thật lớn. Đã tỉnh, sẽ không ngủ được. Bách Nhan xuống giường, váy bạc lộ ra trong không khí thời điểm có chút lạnh, trong nháy mắt nổi gai ốc, đánh một cái rùng mình. Nàng tiện tay lấy một tấm khăn mỏng khoác lên, đi dép lê đến bên Đường Nặc, sau đó thấy bên trái má đỏ bừng, mặt còn nổi rõ bốn vết ngón tay. Nàng nhớ kĩ tối qua trên mặt Đường Nặc còn rất sạch sẽ, không một vết thương. Chẳng lẽ là nàng đánh? Bách Nhan do dự một chút, nghĩ không giống, nếu là nàng đánh, nhất định có ấn tượng, Tự nhiên cũng không có khả năng Đường Nặc chính mình vả, kia xem ra còn có người khác tới? Người kia là ai, không cần nghĩ cũng đoán ra được, sau đó cũng đoán được nguyên nhân của cái bạt tai này. "Đau không?" Bách Nhan ngồi xuống ghế cạnh bàn vi tính, quan sát một chút gương mặt Đường Nặc. "Đau." Đường Nặc không dự định dấu giếm, bị tát nặng như vậy, nàng đoán chừng lúc này trên mặt nàng thập phần đặc sắc. Nếu nói không đau, đó chính là thần kinh cảm giác đau của nàng có vấn đề. "Mời cô ăn sáng được chứ." Bách Nhan nói, coi như là bồi thường. Bất quá tuy là nguyên nhân nàng dựng lên, nhưng không có quan hệ gì với nàng. "Được. Cảm ơn." Đường Nặc hướng Bách Nhan nở nụ cười, sau đó tiếp tục xem phim. Bách Nhan đứng dậy, đi tới cửa, mở cửa, đi ra ngoài, lại đóng cửa. Đường Nặc lấy ra điếu thuốc, châm, một bên hút thuốc một bên xem phim. Qua khoảng mười phút, Bách Nhan tới gõ cửa mời nàng ăn sáng, ăn xong trở về phòng xem tiếp điện ảnh, nhìn thấy QQ có tin nhắn, mở ra, phát hiện bản thân bị đàn chủ đại nhân Tần Hồng Yến đá ra ngoài nhóm. Trình Dịch và Hạ Tiệp đều thì thầm qua, hỏi phát sinh chuyện gì? "Không có việc gì." Đường Nặc đáp lại một câu, liền thoát, trở về xem điện ảnh. Nàng chịu một cái bạt tai này của Tần Hồng Yến, Tứ tỷ đích tình nàng phân không được, chỉ có hạ một cái tát này. Sớm muộn như thế một ngày, đến chậm sợ là sau này chị em cũng chưa tùng làm. Trình Dịch tin nhắn truyền tới, "Em cùng Bách Nhan thế nào?" "Cái gì thế nào?" Đường Nặc giả bộ hồ đồ. "Đừng nói với chị, em cùng lão Tứ chuyện không liên quan tới nàng." "Cùng nàng có liên quan gì?" Đường Nặc phản vấn. Nàng không yêu ai, thích ai, cùng ai có quan hệ? "Đường Nặc!" Trình Dịch có phần không chịu nổi giọng điệu này của Đường Nặc. "Chính em trong lòng tự biết rõ? Không có dự tính?" "Có thể tính thế nào?" Đường Nặc hỏi. Nàng không yêu Tứ tỷ, không muốn phá tan tình nghĩa tỷ muội thâm sâu , không muốn rước lấy những phiền hà, không thể sao? Có đôi khi, khẽ động không bằng nhất tĩnh, nàng không cảm thấy cuộc sống hiện tại có gì không tốt, vì cái gì lại muốn thay đổi! Trình Dịch bị Đường Nặc hỏi tới, một lát không có tin nhắn truyền tới. Qua một hồi, Đường Nặc cũng đã xem xong phim, Trình Dịch phát tới, "Tuỳ em." Rất nhiều chuyện, đều không phải nàng muốn quản là có thể quản, mỗi người đều có chính mình quyết định và kiên trì. Nàng muốn quản, muốn khuyên, không muốn ai bị thương tổn, nhưng không có người nghe nàng. "Chị chỉ là muốn không thấy tỷ muội nhiều năm như vậy tan." "Thật muốn tan, ai cũng ngăn không được." Đường Nặc không lên tiếng, Tứ tỷ thật muốn hận nàng, oán nàng, muốn cắt đứt với nàng, nàng đều sẽ nhận. Đều không phải không quan tâm Tứ tỷ, chỉ là nàng cấp không được, vậy liền mỗi người bình yên đi. Lời này nói ra lạnh tình, mà có đôi khi, ngoại trừ lạnh tình không còn cách nào khác. Làm người, trước phải bảo hộ bản thân, bảo vệ bản thân giới hạn, làm tốt căn bản mới có thể đi làm cái khác, cũng hay tục ngữ nói, "Lượng lực nhi vi.*", chí ít là nàng cho rằng như thế, Nàng không muốn cho mình cấp không dậy nổi gì đó, thương tổn cùng oán hận về sau. *Làm theo khả năng Hạ Tiệp lại dùng thân phận quản lý viên đem Đường Nặc kéo lại nhóm, Tần Hồng Yến tại tuyến nhưng không lên tiếng. Hạ Tiệp đem Đường Nặc đi vào, thì nói, "Hai người các ngươi đừng phá đến quan hệ tỷ muội!" Ý tứ rất rõ ràng, làm không được tình nhân, lẽ nào làm tỷ muội đều không muốn? Đường Nặc phát ra một icon "Răng nhỏ", rồi lặn xuống. Tần Hồng Yến bên kia vẫn không động tĩnh, bên trong nhóm liền lạnh xuống. Nhạc Tử Quân không ở, nữ nhân kia luôn thức dậy buổi tối, suốt ngày chạy đông tây, thời gian tại tuyến từ trước đến nay không có quy luật. Không có nàng náo loạn, liền càng lạnh hơn. Buổi trưa, Bách Nhan không trở lại ăn, Tần Hồng Yến tự nhiên cũng không tới thay Đường Nặc làm cơm, không ai nấu cơm, Đường Nặc chỉ có cách chính mình thay y phục đi siêu thi mua đồ ăn nấu cơm. Là thành phố quá nhỏ, nàng từ siêu thị đi ra gặp được Khang Quân, hắn nắm tay một nữ nhân, rất thân thiết cùng nàng một chỗ. Khang Quân thấy Đường Nặc trước, có thể do vết tích trên mặt quá chói mắt, chói đến mức người ta không muốn tới chào hỏi cũng không được. "Bạn gái của anh." Đường Nặc nhìn nữ nhân kia, chỉ có thể dùng "Minh diễm chiếu nhân" tới hình dung, phóng đoàn người bên trong đều chói mắt. Trên người nàng mang theo một loại ngạo khí, loại ngạo khí này cùng Đường Nặc bất đồng, là từ bên trong phát ra cái loại ngạo khí cảm giác cho rằng mình tài trí hơn người. Khang Quân gật đầu, sau đó hướng bạn gái hắn giới thiệu, "Đây là Đường Nặc." Ánh mắt hắn rơi xuống vết tích trên mặt Đường Nặc, một hồi không động. Nữ nhân kia tinh tế quan sát một chút Đường Nặc, xả một vẻ mặt tươi cười, nói, "Xin chào." Giản đơn chào hỏi, Đường Nặc đi tới taxi, cùng Khang Quân phất tay nói lời từ biệt, sau đó lên xe. Xe chạy về phía trước, đem thân ảnh hai người lưu ở sau. Đây là nhân sinh đi, mặc kệ từng có qua thế nào thâm tình, buông tay, mỗi người mỗi lộ, mỗi người đều không liên quan. Đường Nặc tựa vào ghế, đột nhiên nghĩ, tìm một sinh hoạt chung tuỳ tiện rất dễ, nhưng nếu muốn tìm một người có thể cắm rễ trong lòng rất khó. Nàng yêu người, người cũng đồng thời yêu nàng, hai người nguyện ý mưa gió đi tiếp, càng khó càng thêm khó. Nếu cần duyên phận, còn cần quyết tâm cùng kiên trì. Đã từng yêu nhau, yêu nàng, nàng yêu, đều như thời gian nửa ngày như vậy đi qua. Một người đã cùng người khác nắm tay, một người đuổi nàng ra khỏi nhóm, một người như vẫn cùng nàng không muốn gặp. Nàng từ trước đến nay biết bản thân không muốn cái gì, nhưng bỗng nhiên không biết nghĩ muốn cái gì. Trong lòng cất giấu một cái mộng kia, vẫn cất kĩ lưỡng kiên trì chờ đợi, nhưng tựa hồ càng đợi, càng mù mịt thăm thẳm. Nàng gặp người nàng yêu, cũng không biết người đó có phải người nàng chờ hay không,. Cùng thủ luân hồi, thật khó! Về đến nhà nấu cơm, một bữa cơm làm xuống, bốn ngón tay trái bị thương, nàng quả nhiên chính là cùng phòng bếp khắc tinh. Một người ngồi vừa ăn cơm, tin nhắn Khang Quân phát tới, " Cuộc sống không tốt sao? Mặt thế nào bị thương?" Đường Nặc xoá tin nhắn, không đáp. Không có quan hệ gì với hắn, không phải sao? Ăn cơm xong, Đường Nặc bật nhạc, ngồi ở ban công ngẩn người. Rèm cửa mở, ánh dương quang tiến đến chiếu lên thân thể lười biếng, thời gian dưỡng thương, thanh nhàn mà buồn chán. Đường Nặc nghĩ nếu còn tiếp tục dưỡng thương, nàng cũng muốn bệnh thêm. Buổi chiều, Đường Quân lái xe chở Đường phu nhân tới nhà xem nàng, tha đủ thứ đồ nhét vào tủ lạnh, thấy má và ngón tay Đường Nặc dán đầy băng dán, giật mình không ít. Đường Nặc tuỳ tiện ứng đáp qua loa hai người, nhưng vết tích trên mặt và tay đều để cho bọn họ lo lắng Đường Nặc một mình ở bên này, Đường Nặc không đồng ý, chuyển ra sẽ không dự định quay về. Đường phu nhân thấy Đường Nặc dáng vẻ không tinh đả màu, vừa yêu thương vừa oán giận, sau đó xả đến chuyện chung thân đại sự. "Con cũng trưởng thành, nên tìm một người thành gia, cũng có người chăm sóc tốt." Lại bắt đầu nói giới thiệu "Thanh niên tài tuấn" nhận thức. Sự tình này xem như lời lẽ nhàm chán, trước đây Đường Nặc còn kiên nhẫn ứng đối, nhưng hiện tại trong lòng có sự, vừa nghe liền phiền, xung quanh lông mày ninh một kết, không tức giận, nhưng sắc mặt rất khó nhìn. Đường Quân lôi tay áo Đường phu nhân, ý bào Đường phu nhân đừng nói, nói nữa thì có người sẽ phát hoả. Anh em hai mươi mấy năm, tính tình em gái nhà mình hắn rõ ràng. Đường phu nhân đánh tay Đường Quân, lại bắt đầu quở trách Đường Quân, "Con là anh trai, cũng không thay em gái giúp chút chuyện. Thiệu Kiếm Ba kia không phải rất được sao? Mẹ nghe nói hắn cùng bạn gái đã chia tay, con cho bọn hắn tác hợp xem sao." Đường Quân còn chưa mở miệng, Đường Nặc đem ghế đánh ngã, trực tiếp cầm chìa khoá giỏ sách xuất môn, lại thêm "Rầm" một tiếng đóng cửa, lưu lại Đường Quân cùng Đường phu nhân đưa mắt nhìn nhau, đều không rõ vì sao Đường Nặc đột nhiên phát hoả lớn như vậy!
|
Chương 42
Một người cô linh đi trên đường cái, đông phiêu tây lãng cũng không có nơi đi. Tìm một cửa hàng, ngồi ở trước cửa sổ, xuyên qua cửa kính sát đất, thấy người ngoài cửa sổ đến đến đi đi, cước bộ vội vã, hoặc bận rộn, thì nàng hình như rất nhàn, không có việc gì. Cảm giác như đột nhiên bị thế giới từ bỏ, hoặc như nàng bị ngăn cách bởi thế giới bên ngoài. Ngồi khoảng một tiếng, lại đứng dậy hướng ra ngoài, một người bước chậm đi trên đường cái, đi tới chân đau mới nhớ tìm một chỗ ngồi xuống. Bất tri bất giác đi tới dưới lầu công ty Bách Nhan, Đường Nặc mới phát hiện chính mình cư nhiên đi xa như vậy. Mắt nhìn tấm biển công ty Bách Nhan, nhún vai đi vào, đáp thang máy lên lầu. Đến trước quầy tiếp tân hỏi, "Bách tổng có ở đây không?" Tiếp tân mắt nhìn Đường Nặc hỏi, "Có hẹn trước không ạ?" Nhân viên công ty Bách Nhan đối với Đường Nặc cũng không tính xa lạ, dám ở văn phòng Bách tổng mạnh mẽ đem Bách Nhan tha ra ngoài áp lên xe cứu thương. Bất quá vết ấn chói mắt trên mặt kia, từ bên cạnh nhịn không được nhìn qua, song cũng bội phục nàng dám đem vết ấn này xuất môn. Đường Nặc lắc đầu, "Không ở thì thôi." Xoay người, định ly khai. Nàng vốn không có chuyện gì tìm Bách Nhan, chỉ là buồn chán, nghĩ đến nhìn nàng, đi lên ngồi. "Bách tổng tại văn phòng." Tiếp tân nói. Đường Nặc quay đầu, chỉ thấy tiếp tân đang đánh điện thoại nội tuyến, cùng Bách Nhan trò chuyện, sau đó khách sáo nói với nàng, "Bách tổng mời ngài vào." Đường Nặc gật đầu, nói "Cảm ơn." Chậm rãi tiến văn phòng Bách Nhan. Bách Nhan ngồi ở bàn làm việc xem tài liệu, nhìn thấy Đường Nặc tiến đến, ngẩng đầu quét mắt Đường Nặc, lại cúi đầu. Nàng hỏi, "Có việc?" Có vẻ như Đường Nặc hiện tại đang nghỉ ngơi, mà nàng cùng công ty Đường Nặc hiện không có nghiệp vụ gì lui tới. Đường Nặc tự giác ngồi xuống trên sô pha, đem giày cao gót cởi ra, khúc chân trên sô pha, một bên xoa bóp chân đnag đau nhức, vừa nói, "Không có việc gì, tới nghỉ chân." Nghỉ chân? Đem nàng ở đây đang hưu nhàn hội sở ? Bách Nhan ngẩng đầu mắt nhìn Đường Nặc, Đường tiểu thư vẻ mặt mệt mỏi vô tình ngồi lười biếng ở chỗ kia, xoa chân, cả người như đánh mất ba hồn bảy vía, cùng Đường Nặc dáng vẻ vênh váo tự đắc cách biệt một trời một vực. Nhịn không được, "Xì" cười một tiếng, nàng bỏ xuống tài liệu, thân ngửa ra sau tựa lên ghế, nhìn Đường Nặc. Đường Nặc cũng quét mắt Bách Nhan, không phản ứng nàng, Bách Nhan này đêm qua chính ở đó nói muốn tìm chết, nói cái gì nàng muốn chết các loại, lúc này lại vui vẻ chê cười nàng, sớm biết ngày hôm qua để nàng đi tìm chết cho rồi. "Còn đang phiền muộn?" Bách Nhan nằm úp sấp trên bàn hỏi. Đổi lại ai sáng sớm rời giường bị người ta vả một bạt tai, tâm tình cũng sẽ không tốt? "Ân" Đường Nặc nhún vai, lười biếng dựa vào sô pha, không hình tượng đem chân đánh thẳng, nằm nhàn nhã như ở nhà, tự giác đem văn phòng thành nơi riêng. Bách Nhan cũng không so đo, bạn bè tới ngồi, có thể để người ta như hộ khách. Dù sao, ở đây không có người ngoài, coi như là ở nhà nàng được rồi. "Muốn hay không uống gì? Ân, có café, trà sữa, trà Ô long, Long Tĩnh, Bích Loa Xuân, Mao Tiêm? "Chị định mở quán trà sao?" Đường Nặc khẽ cười một tiếng, văn phòng người này làm sao nhiều loại đồ uống như vậy. Bách Nhan không nói, trực tiếp đổ nước lọc cho Đường Nặc, sau đó ở bên cạnh ngồi xuống sô pha. "Chị không bận." Đường Nặc hỏi. "Tôi gần đây thực nhàn." Bách Nhan đáp, ánh mắt xem Đường Nặc, không nhịn được đường nhìn rơi trên vết ấn ở mặt trái Đường Nặc, bốn ấn tay thanh thanh sở sở khắc trên gương mặt. Đường Nặc nở nụ cười, nghiêng mắt nhìn Bách Nhan. Nàng phát hiện, ngồi ở chỗ này thấy Bách Nhan, tâm tựa hồ không còn lạnh, không còn trống rỗng. Nhìn chằm chằm tay Bách Nhan, liền đột nhiên muốn cầm. Đôi mắt hơi phiếm nhiệt, dời đi ánh mắt, rơi trên cửa sổ, lại quay đầu, nhìn về phía Bách Nhan, lập tức di động khoé miệng, nở nụ cười, hé miệng nghĩ muốn nói gì, lại không nói ra, nuốt trở vào. "Có chuyện nói?" Bách Nhan hỏi. Nàng cảm giác Đường Nặ hôm nay thật lạ, không giống như bình thường trực lai trực khứ*. *lòng ngay dạ thẳng, thẳng thắn. "Ân." Đường Nặc gật đầu, sau đó bỗng nhiên ngẩng đầu, con mắt nhìn chằm chằm hướng Bách Nhan nói, "Làm bạn gái tôi được không?" Bách Nhan ngẩn người, nàng không nghĩ Đường Nặc đột nhiên đưa ra yêu cầu như vậy. "Cô xác định là đang hỏi tôi?" Mà đều không phải đang hỏi Tần Hồng Yến? Nàng từ trước đến nay đều nghĩ Đường Nặc và Tần Hồng Yến là một đôi, được rồi, nàng thừa nhận, đó là một ảo giác. "Ân." Đường Nặc lại gật đầu, lập tức nói thêm, "Tôi là nghiêm túc." Có lẽ là không có thói quen tiếp thụ cô độc đi, lại có lẽ không muốn bỏ qua tránh tương lai hối hận. Nàng không muốn ở con đường kế tiếp gặp phải Bách Nhan như Khang Quân hôm nay, nhìn nàng nắm tay người khác, mà bản thân chỉ là người qua đường đi qua bên người nàng. Bách Nhan nhìn không chuyển mắt Đường Nặc, rất muốn qua nét mặt của nàng nhìn ra thật hay giả. Đường Nặc thần tình là nghiêm túc, nhưng dáng vẻ, thấy thế nào như mất hết hứng thú, giống như người nào nói "Chúng ta đi ra ngoài vui vẻ một chút đi." Xoay lại, Bách Nhan ngồi trở lại làm công vị, không đáp lại Đường Nặc. Đường Nặc nghiêng thân dựa lại sô pha nhìn chằm chằm Bách Nhan, phản ứng rất lãnh đạm, thậm chí có thể nói là không có phản ứng. Đây là nàng nhận thức Bách Nhan đi, như một cái khách qua đường, nhàn nhạt không để lại dấu vết. Kì thực tại người khác nơi ấy, bản thân lại làm sao không đúng như vậy? Đứng dậy, không đi giày, chỉ mang vớ, chân trực tiếp dẫm trên sàn đi tới bên cạnh Bách Nhan, một tay chống trên bàn, một chân dùng lực, nhảy lên bàn ngồi. Bách Nhan hơi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía Đường Nặc, càng ngày càng làm càn, đều ngồi trên bàn làm việc. Bút trong tay đâm lên mông Đường Nặc, "Phiền phức cô đem mông xê dịch đến sô pha đi." Đường Nặc khơi cằm Bách Nhan ,nhìn xuống nàng nói, "Bách tỷ tỷ, tôi vừa đề sự tình, chị còn chưa cho tôi trả lời thuyết phục đâu!" "Trả lời? Trả lời cái gì thuyết phục?" Bách Nhan dương hạ cằm, muốn dời đi khỏi tay Đường Nặc, nhưng tiểu khu kia hai tay cư nhiên ôm má nàng. "Đường Nặc!" Nàng ra cảnh cáo. "Đồng ý hoặc không đồng ý." Đường Nặc nói, lập tức nhún vai, "Tôi biết chị sẽ không đồng ý, bất quá tôi là còn không cần chị đồng ý." Buông ra Bách Nhan, từ trên bàn nhảy xuống, vừa quay đầu lại. "Từ giờ trở đi, chị là bạn gái của tôi." Cắn môi, yên lặng nhìn Bách Nhan, trong mắt lấp lánh quang mang, nàng cảm thấy, kì thực có ái nhân, trong lòng chứa một người cũng không hải chuyện gì xấu, chí ít sinh hoạt sẽ không trống rỗng vô vị. Làm sao bây giờ? Nàng đột nhiên muốn bắt một cái gì đó đập bể Đường Nặc! Bách Nhan gục đầu xuống, tiếp tục loay hoay trong đống văn kiện, mặc kệ người điên này! Xoa xoa huyệt thái dương, Bách Nhan đột nhiên có điểm hối hận, ban nãy làm gì đồng ý để Đường Nặc tiến vào. Bảo an, đem Đường Nặc đuổi ra! Bách Nhan chỉ dám oán thầm trong lòng hai câu, nàng sợ Đường Nặc tức giận lại cắn nàng. Người đang chịu kích thích, nên ít trêu chọc. Không chiếm được đáp lại, Đường Nặc lại cọ trở lại, ghé vào trên bàn làm việc, tay chống cằm nói, "Bách tỷ tỷ, nhĩ hảo cấp chút điểm phản ứng." Đi, muốn phải phản ứng! Bách Nhan tiện tay nắm con dấu trên bàn, "Cộp" một tiếng, nện lên trán Đường Nặc. Tay dời đi, Đường Nặc cái trán rực rỡ xuất hiện một cái chương ấn đỏ thẫm, "Công ty TNHH quảng cáo Bách thị." Trên trán nhiều dầu, vừa định lấy tay sờ sờ, Đường Nặc đột nhiên nghĩ đến cái gì, vào toilet riêng của Bách Nhan, quay vào gương chiếu, một con dấu đỏ thẩm che tại trán. Quay lại bên người Bách Nhan, đem mặt đến trước Bách Nhan, "Bách tỷ tỷ, tôi là làm bạn gái của chị, tối đa bán mình cho chị, muốn cũng phải con dấu cá nhân, làm sao lại con dấu công ty." Thân người lệch dựa vào, "Mặc kệ, đổi một cái." Bách Nhan nhéo nhéo nắm tay, Đường Nặc chết tiệt này, thật đúng là muốn cùng nàng hao tổn? "Đường Nặc, cô là rất buồn chán phải không?" Buổi chiều không có việc gì làm chạy tới quấy rối nàng! Đường Nặc chớp chớp con mắt, dáng dấp một bộ bây giờ chị mới biết sao. "Vậy chị có dự định theo giúp tôi." "Tôi dự định gọi bảo an giúp cô." Bách Nhan lạnh lùng liếc mắt Đường Nặc. Đường Nặc đứng thẳng người, cằm thoáng nhướng, "Chị muốn gọi bảo an, tôi trở về nhà hướng qua nhà chị ổ khoá dội bùn!" Hảo ngoan! Muốn cho nàng không vào được cửa! Bách Nhan nghĩ có phần phẫn nộ, "Cô có còn là nữ nhân không a?" Đập cửa kính nhà người ta, dội bùn ổ khoá, nàng còn có thể làm được! Đường Nặc đứng thẳng, kiêu ngạo nói, "Ngực là ngực, eo là eo, mông là mông, tôi chỗ nào không phải nữ nhân?" Nói như vậy, nữ nhân bộ dạng cao đều như sân bay, như của nàng lại cao lại thẳng, thực sự đặc biệt khiến nàng tự hào. "Cô! Xin hỏi Đường tiểu thư, người nào ngực không phải ngực, eo không phải eo, mông không phải mông?" Bách Nhan quét mắt nhìn Đường Nặc đĩnh tiếu bộ ngực, nhanh chóng dời đi. Cùng nữ nhân lên giường, nhìn địa phương kia của người khác, phản ứng cùng nữ nhân chưa lên giường không giống với. Đường Nặc bị Bách Nhan nghẹn ế không nói! Phẫn nộ lui một bên, kéo một cái ghế, nằm úp sấp trên bàn Bách Nhan, trăm buồn chán mà ở nơi đó. Bách Nhan quyết định không nhìn Đường Nặc, nữ nhân này lại dựa vào lấn tới, ai có thể so sánh với nàng? Xuất môn mời khách ăn, ở giá năm nghìn khối, trong ví chỉ có hơn hai trăm tệ lừa người, nàng không thể trêu vào! Bách Nhan ở nơi đó phê duyệt văn kiện, Đường Nặc rất buồn chán, tuỳ tiện rút ra một tập tài liệu, trở qua nhìn hau lần, lại bỏ xuống bên cạnh, qua một chút, mệt mỏi, trực tiếp nằm sấp trên bàn ngủ. Bách Nhan bận việc nửa ngày, phát hiện một phần tài liệu không thấy, ở trên bàn tìm một hồi, đột nhiên thấy Đường Nặc đè ép một phần, bị ép tới nhăn không nói, mặt trên còn vương một điểm nước bọt. A! Một cổ máu nóng thẳng hướng đại não, Bách Nhan rất muốn tiến lên bóp chết Đường Nặc. Nắm một góc văn kiện, cố sức kéo, "xào xạc", văn kiện từ phía dưới Đường Nặc bay về trong tay Bách Nhan. Cuối cùng Bách Nhan cũng minh bạch vì sao thoạt nhìn Tần Hồng Yến nhã nhặn thục nữ như vậy sẽ bạo lực cùng phúc hắc tà ác, nàng đoán toàn bộ đều dựa vào Đường Nặc công lao. Có Đường Nặc này tìm đánh người, muốn không bạo lực cũng thật khó! Hơn nữa, đối với Đường Nặc bạo lực, đó là tương đương thoả nguyện thống khoái! Thấy văn kiện kéo qua Đường Nặc gương mặt, nàng có một loại vui vẻ thi ngược. "A, đau!" Đường Nặc đau hô một tiếng, xoa mặt, nhìn về phía Bách Nhan, chỉ thấy Bách đại mĩ nữ nghiêm trang ngồi ở chỗ kia đem văn kiện bị nhăn một phần vuốt thẳng. "Chị..." nói còn không ra lời, Bách Nhan liền ấn điện thoại nội tuyến gọi thư kí giúp nàng đem văn kiện cần đóng dấu tiến đến, sau đó đưa văn kiện bị nếp nhăn vào máy cắt, tiếp tục chỉnh lý văn kiện trên bàn, nhìn cũng không nhìn nàng một cái. Đường Nặc xoa má, thẳng hấp lãnh khí, nàng đang suy nghĩ gương mặt xinh đẹp của nàng gần đây bị ngược, có thể biến dạng không. Liếc mắt thoáng nhìn đồng hồ trên tường, đến năm giờ, ánh mắt sáng lên, hỏi Bách Nhan, "Chị có đói bụng không?" Cuối cùng cũng đợi được Bách đại mĩ nữ tan tầm, có thể cọ cơm cùng tăng tiến cảm tình, ân, hẹn hò.
|
Chương 43
"Không đói bụng!" Bách Nhan đáp, vùi đầu sắp xếp văn kiện, thuận tiện kiểm tra công tác trong ngày còn gì chưa xử lý. "Đã đến giờ ăn." Đường Nặc dựa bên cạnh bàn, ngón trỏ ở trên bàn điểm nhẹ, không để ý mà nhắc nhở, đường nhìn rơi vào trên cổ Bách Nhan, da thịt trơn tuột, độ cung duyên dáng, như trăng sáng chiếu ngọc bàn sáng trong, lại vừa như dương chi bàn sáng long lanh tế hoạt. Có người nói xương quai xanh nữ nhân là gợi cảm nhất, nàng phát hiện cái cổ cũng rất gợi cảm, chí ít cổ Bách Nhan thực gợi cảm, khiến nàng xúc động muốn nhào lên cắn một ngụm, nàng quả nhiên là đói bụng. Bách Nhan ngẩng đầu mắt nhìn Đường Nặc, lúc nào tiếng gõ cửa vang lên, thư kí tiến vào đem một phần văn kiện giao cho Bách Nhan, sau đó báo cáo với Bách Nhan sự tình hôm nay đã xử lý tốt, hỏi có thể tan tầm hay không. Bách Nhan nhìn xuống, đã tới thời gian tan tầm, bèn gật đầu đồng ý, sau đó mở ra văn kiện phê duyệt. Đường Nặc thấy Bách Nhan còn không có dự định nhích người, lại ngồi trở lại ghế. Giữa lúc làm công việc, Bách Nhan so với thường ngày muốn ít đi nguỵ trang lãnh đạm, phần chân thực hơn, khí chất an tĩnh của nàng càng hiện rõ, Đường Nặc tâm bất định giữa khoảng không tựa hồ cũng yên tĩnh xuống. Bách Nhan ngồi ở chỗ kia, trong không khí có một phần khí tức đặc biệt trên người nàng xuôi chảy, nhỏ giọt chậm rãi thấm vào đáy lòng Đường Nặc, Đường Nặc không thể nói rõ tới cụ thể là cảm giác gì, chỉ cảm thấy tựa như cành cây chập chờn trong gió tìm được rồi dựa sát vào nhau. Lúc trước nàng nói Bách Nhan làm bạn gái nàng, chỉ là muốn tìm cá nhân để yêu, không muốn khiến lòng vắng vẻ tịch mịch. Mà lúc này, nàng đột nhiên sinh ra một loại quyến luyến, đói với khí tức trên người Bách Nhan mà quyến luyến. Nhắm mắt lại, nàng có thể ngửi được mùi thơm nhàn nhạt trên người Bách Nhan, Bách Nhan ngồi bên cạnh nàng, không phản ứng nàng, kia phân tồn tại cảm giác chính là một loại đi theo. Thời gian nhất điểm nhất tích đi qua, xung quanh cực kì an tĩnh, chi có thỉnh thoảng phát sinh một chút âm hưởng từ Bách Nhan. Đường Nặc dựa vào ghế, nhắm mắt, vẻ mặt yên lặng nhu hoà, có phần giống như trầm tư mặc tưởng. "Buổi tối muốn ăn cái gì?" Bách Nhan câu hỏi đột nhiên vang lên. Đường Nặc mở mắt ra, hỏi, "Bận rộn xong rồi?" Bách Nhan cười, nàng còn tưởng rằng Đường Nặc đang ngủ. "Ân." Người này ngồi ở chỗ này lâu như vậy đợi nàng ăn, không mời khách hình như không có ý tứ. "Đói bụng không?" "No rồi." Tú sắc khả san, có mĩ nữ làm bạn, làm sao nghĩ đói. "No rồi?" Bách Nhan nhướng mày, lập tức cười khẽ, "Là đói no rồi đi?" Nàng xem thời gian, đã đến bảy giờ. Đường Nặc cũng không biện giải, nàng đứng lên, chỉ có đôi vớ đạp trên thảm, xoay người, trở lại sô pha đem giày mang vào, nói, "Tôi mời đi, bờ sông có một nhà hàng hải sản, Lâm Giang, bầu không khí cũng tốt." Đã hẹn hò, tự nhiên phải chọn một cái địa phương có bầu không khí thích hợp để hẹn hò. Hào phóng như vậy? Bách Nhan có chút ngoài ý muốn xem xét Đường Nặc, "Hôm này là ngày mấy?" "Ngày chúng ta hẹn hò lần đầu." Đường Nặc đem túi khoá, dĩ nhiên trả lời. "Tôi nhớ kĩ tôi cũng không đáp ứng làm bạn gái của cô." Bách Nhan đem túi khoá kéo, tay còn trên túi, chăm chú nhìn về phía Đường Nặc. "Tôi vừa nói qua, tôi không cần chị đồng ý." Đường Nặc đi qua, kéo tay Bách Nhan, nói, "Đi thôi, Bách đại mĩ nữ, thật muốn đói tới giảm béo a? Chị đã đủ thon thả, lại gầy liền thành da bọc xuong." Nàng xem vóc người Bách Nhan, cách da bọc xương cũng không xa. "Đường Nặc!" Bách Nhan giữ chặt Đường Nặc, rất nghiêm túc nhìn nàng, nói, "Tôi là nói nghiêm túc, cô không thấy tôi làm bạn gái cô rất kì quái hay sao? Cô cũng không phải đồng tính, tôi không thể nói con đường này với cô thích hợp hay không, nhưng là làm bằng hữu, tôi không hi vọng cô đi lên con đường này, càng không muốn cô vì tôi mà đi lên con đường này." Nàng dừng lại, nói, "Tôi nghĩ chúng ta là bằng hữu, cũng chỉ là bằng hữu." "Chị đây là cự tuyệt sao?" Đường Nặc đứng thẳng đối mặt Bách Nhan, giày của nàng cao hơn so với Bách Nhan, người cũng cao hơn mấy cm. Đứng trước mặt Bách Nhan, nàng có thể thấy tinh tường làn da, còn có thần tình nghiêm túc rối rắm kia. Nàng khiến Bách đại mĩ nữ rối rắm? Hảo hiện tượng, chỉ ít không có không đếm xỉa tới nàng! "Đúng vậy!" Bách Nhan trả lời kiên quyết, thẳng thắn tương đương, mà ánh mắt của nàng cũng câu trả lời thẳng thắn như nhau. "Vậy đi ăn cơm đi." Đường Nặc kéo Bách Nhan, thuận tiện thay nàng cầm túi, dẫn ra ngoài, "Ăn no rồi cự tuyệt mới càng có khí lực." "Đường Nặc!" Bách Nhan có chút đau đầu, nàng muốn bắt tay Đường Nặc rút ra, kết qua ngược lại bị Đường Nặc cầm lấy. Đường Nặc quay đầu lại, nét mặt có ba phần dữ tợn, "Đi ăn trước." Nói xong, quay đầu, không khỏi phân trần, lôi kéo Bách Nhẩn phòng làm việc. Bách Nhan nhíu mày, mạnh mẽ bắt tay rút ra, nhanh chóng bước đi, bỏ Đường Nặc đi trước. Đường Nặc bị Bách Nhan bỏ xuống, nàng dứt khoác không đi, trực tiếp đi đến cái ghế ở phòng khách ngồi xuống, tựa ở trên ghế nhìn Bách Nha hướng ra ngoài đi. Bách Nhan đi vài bước, không có nghe thấy tiếng bước chân theo tới, dừng lại, quay đầu lại, thấy Đường Nặc ngồi ở lối đi nhỏ cạnh một bàn làm việc, nghiêng cổ nhìn về phía nàng, rõ ràng thích chơi xấu! Bách Nhan ác hạ nắm tay, áp chế một cỗ nổi lên trong lòng. Nàng không rõ cô nãi nãi này muốn làm cái gì, đây là công ty của nàng, hiện tại viên chức đều tan tầm, nàng tổng không thể đem Đường Nặc một người bỏ lại đây! "Thế nào không đi?" nàng hỏi, thanh âm như xưa ôn hoà. "Chân đau." Đường Nặc nói, thuận tiện bịa một lí do. Bách Nhan quay lại, đứng trước mặt Đường Nặc xem xét, "Tôi xem chân cô không ngừng đau đi?" Đường Nặc nhướng mày, ý tứ kia: Chị nói đúng. Bách Nhan đột nhiên rất muốn nâng tay huy Đường Nặc một cái tát, bất quá thấy trên mặt kia còn in vài dấu ấn, nhịn xuống. "Vậy cô rốt cuộc muốn thế nào?" Nàng hỏi, tính tình luôn tốt như nàng, gặp phải Đường Nặc bất giảng đạo lý cũng có chút không chịu nổi. "Ăn." Đường Nặc ngẩng đầu nhìn về phía Bách đại mĩ nữ, nhìn con ngươi tinh quang phát ra, Bách đại mĩ nữ giống như muốn bạo tẩu. Quỷ xả! "Vậy còn không đi? Không đói bụng?" Bách Nhan cũng theo Đường Nặc xé xuống, cho dù biết Đường Nặc là vì bản thân cự tuyệt trong lòng khó chịu, ở chỗ này cáu kỉnh cũng khó mà nói, nói ra, không khí sẽ càng cương. "Chân đau!" Đường Nặc lại nói. Bách Nhan trừng hướng Đường Nặc, thở sâu, nàng thật muốn biến thành phim hài Châu Tinh Trì quay một trận đá mành điên cuồng! "Vậy cô cởi giày ra đi." Nàng quét mắt giày cao gót Đường Nặc, cao năm phân, cô thế nào không đem chân cắt đi! "Không thục nữ." Đường Nặc câu hạ khoé miệng, nghiêng mắt nhìn Bách Nhan. "Xin lỗi, tôi thật không nhìn ra cô thục nữ ở đâu." Bách Nhan rất không nể mặt trực tiếp bổ qua. Đường Nặc cằm thoáng nhướng, "Chị không cảm thấy vẻ mặt tôi lớn lên thục nữ sao?" "Phác..." Bách Nhan thoáng cái phun cười đi ra, lòng tràn đầy tức giận nghe được Đường Nặc những lời này, lại thấy trên trán đính con dấu, bên trái má còn bốn kí ấn, lại hoà thục nữ liên tưởng, rất không phúc hậu nở nụ cười. " Cô trước tiên xem gương rồi nói sau." "Ách!" Đường Nặc con ngươi vòng chuyển, đột nhiên nhớ tới mặt mình ngày hôm nay liên tục gặp tai nạn, nhanh lấy cái gương trong túi soi, nhất thời trên trán thổi qua mấy cái hắc tuyến, lập tức lấy khăn ướt chà lau sạch sẽ, xong nghĩ thật mất mặt, lại nói thêm, "Hôm này gặp phải thiên tai nhân hoạ chịu khổ huỷ dung không tính, hôm qua tương đối thục nữ là được rồi." Vô sỉ! Bách Nhan nhịn không được ám mắng một câu, nàng chưa thấy qua như thế này không biết xấu hổ. Nàng hỏi Đường Nặc, "Cô còn muốn ăn hay không?" "Ăn a." Đường Nặc đáp, đứng lên, giậm chân một cái, đứng bên cạnh Bách Nhan, chuẩn bị rời đi. Bách Nhan liếc nàng, hỏi, "Cô không phải chân đau sao?" "Chị cười sẽ không đau." Đường Nặc đáp. Bách Nhan quay mặt qua chỗ khác không nhìn Đường Nặc, nói ra bản thân bao liền hướng ra ngoài đi. Nàng thừa nhận, gặp phải Đường Nặc càn quấy, nàng không là đối thủ! Tới bãi đỗ xe, Bách Nhan vừa mới ấn chìa mở cửa, Đường Nặc liền nhanh chạy qua, mở cửa ngồi ở phó lái, đồng thời cài xong dây an toàn, dù bận vẫn ung dung ngồi tốt đợi nàng lái xe. Bách Nhan đứng ở ngoài xe, khẽ nhếch miệng nhìn về phía Đường Nặc, một lát mới hồi phục tinh thần lại, yên lặng tiến vào trong xe, phiền muộn gài dây an toàn, sau đó khởi động xe. Đường Nặc đem nhạc mở lên, nhẹ nhàng chậm rãi vang vọng. "Trước đây tôi đắc tội bốn người các nàng, các nàng bình thường không lên tiếng, sau đó đợi tôi lúc ngồi xe, không đợi tôi lên xe, các nàng đem xe lái đi, đem tôi bỏ lại khiến tôi phải bắt xe về." Đường Nặc nói đến đây, quét mắt Bách Nhan, cắn môi, lại cười cười, "Ngại ngùng, hôm nay cho chị dự định thất bại." Bách Nhan cắn môi, lại mím chặt không hé răng, nhưng có một loại xung động muốn đem xe đâm vào cột điện khiến Đường Nặc lại một lần tai nạn. Kì thực càng làm cho Bách Nhan phiền muộn là nhìn Đường Nặc tựa hồ muốn cùng bản thân nguyện vọng tiêu hao, đều không phải tuỳ tiện liền có thể đuổi đi. Nhưng nàng hiện tại căn bản không có tâm tư đi giày vò chuyện tình cảm. Đến đèn đỏ Bách Nhan đem xe dừng lại, suy nghĩ lại nói, "Đường Nặc, cô biết yêu một nữ nhân đồng thời cùng nhau sinh hoạt có ý nghĩa gì không?" Đường Nặc xoay qua nhìn về phía Bách Nhan, suy nghĩ, nói, "Cuộc sống! Cùng người mình yêu sinh hoạt." Hé miệng nở nụ cười, nói, "Liền đơn giản như vậy." "Liền đơn giản như vậy?" Bách Nhan nhịn không được quay đầu nhìn Đường Nặc không đảo mắt, "Nếu cha mẹ của cô biết cô cùng một nữ nhân sinh hoạt, cô có hay không nghĩ tới bọn họ phản ứng? Có hay không nghĩ tới đi lên con đường này muốn thừa nhận ít nhiều áp lực? Này không giống như hôn nhân khác phái, tại trong nước, rất nhiều người đối với vấn đề đồng tính đều mang theo định kiến quan sát." "Nước ngoài cũng không khẳng định sẽ khai sáng." Đường Nặc suy nghĩ nói, "Bách Nhan, tại lúc nói với chị, tôi thích chị, tôi đã nghĩ thật lâu cùng rất nhiều, cũng đi diễn đàn đồng tính xem qua, vấn đề chị nói, người khác đều nói. Mỗi con đường đều có phong cảnh của nó, cũng có sườn núi gập ghềnh, kì thực đường có khó đi hay không, không sao, then chốt là đi trên con đường đó phong cảnh có phải đúng là chị muốn nhìn hay không. Chị hối hận yêu chị dâu sao?" Bách Nhan không nghĩ tới Đường Nặc sẽ đột nhiên hỏi nàng vấn đề này, nàng sợ run, nói, "Không hối hận." "Vì sao?" Đường Nặc hỏi. "Không có vì sao." Bách Nhan nói, vẻ mặt không lí do nặng nề lên, dường như không muốn trả lời, nàng suy nghĩ nói, "Tuy rằng không có cùng nàng đi qua kế tiếp, thế nhưng không đi qua nhiều năm như vậy, làm sao có thể biết sẽ đi đến một bước ngày hôm nay, làm sao có thể bảo chứng bất tương ái, có hay không tiếc nuối? Tuy rằng đau thương, nhưng không tiếc. Mượn của cô ví dụ, rốt cuộc không có bỏ qua nhân sinh trên đường, mà chỉ muốn ngắm bản thân phong cảnh muốn đi." Duy nhất tiếc nuối, chính là trên con đường này, phong cảnh chỉ đi qua mười năm thì đã xem xong.
|
Chương 44
Đèn xanh sáng, trò chuyện cứ như vậy kết thúc. Bách Nhan không biết là bản thân nghĩ quá phức tạp hay chính Đường Nặc nghĩ quá giản đơn, bất quá nàng có thể cảm giác được Đường Nặc sẽ không khinh địch như vậy mà buông tha, có thế nói lúc này chỉ là mới bắt đầu, không, rốt cuộc là một bắt đầu tốt. Giang cảnh tửu lâu, danh như ý nghĩa, phong cảnh tửu lâu xây bên bờ sông Trường Giang, đồ ăn đặc sắc là hải sản, tại địa phương là tuyệt nhất, Đường Nặc cùng Bách Nhan tại "Lần hẹn hò đầu tiên" địa phương. Kiến trúc tửu lâu là phục cổ phương thức, lắp đạt thiết bị đều là gỗ, ngồi ở Lâm Giang, đưa mắt trông về phía xa, có thể thấy trời mênh mông, đèn đường lờ mờ ảm đạm sáng lên trong bóng đêm, nước sông hắc ám sóng cuồn cuộn bờ. Trên cửa sổ còn treo một lồng đèn màu đỏ ánh nến lung linh, coi như là có vài phần ý cảnh. Đợi đồ ăn, hai người chậm rãi uống trà. Đường Nặc nói, "Tôi vẫn nghĩ ở đây thích hợp mở quán bar." Bách Nhan kinh ngạc nhìn Đường Nặc, mở quán bar? Tửu lâu Lâm Giang này, bên cạnh là công viên bờ sông, trước sau đều không có cửa hàng, không thuộc ở đoạn đường phồn hoa, sửa chỗ này mở quán bar? Club? Vẫn là nó có cái gì đặc biệt, dự đinh một người tới tửu hương, không sợ ngõ nhỏ thâm sâu? "Đi qua Tương Tây phượng hoàng cổ thành chưa?" Đường Nặc hỏi. Bách Nhan gật đầu, rất nhiều năm về trước từng cùng Gia Vân đi qua vài ngày, cùng rất nhiều người, đối với nơi nào ấn tượng như nhà sàn, thanh thạch bản, còn có tiểu cẩu đá trên Đà giang. Nàng nhớ kĩ một năm kia các nàng đi qua, đều không phải mùa lễ. Cùng Gia Vân nắm tay, ở buổi sáng trong lành, lạnh lẽo, giữa sương mù đạp lên thanh thạch bản, đi qua đường phố cổ xưa, khí tức đã lâu yên lặng toả khắp, các nàng vẫn nắm tay từ đầu phố đến cuối phố, lại ngồi bờ sông, nhìn thuyền nhỏ đi theo dòng nước xanh, giang thuỷ, sương mờ, có tình nhân, dệt thành một bức hoạ khuynh sắc. "Cảm giác thế nào?" "Mỹ, yên lặng mơ hồ, có một loại khí tức đoạn tuyệt nhân thế!" Bách Nhan nói, đáng tiếc cảnh còn người mất, chỉ sợ nàng không có dũng khí một lần nữa đi qua Phượng Hoàng. "Sáng sớm phong cảnh rất đẹp." Đường Nặc nở nụ cười, nàng ngửa ra sau, lưng dựa ghế, nhìn về phía mặt sông ngoài cửa sổ, nói, "Năm trước tôi đi, nơi ấy cho tôi cảm giác dùng phồn hoa diễn dịch cô đơn. Đoàn người lui tới rộn ràng nhốn nháo, du khách lưng ba lô hành lý đầy đường, cùng người bán hàng rong các vật phẩm dân tộc đặc sắc, nước sông hai bên bờ đèn neon loé ra, đem một cổ toà thành tô điểm như ảo ảnh, bờ sông nhà sàn có rất nhiều quán bar và khách sạn bình dân, phóng nhãn chỗ nào cũng có. Ấn tượng sâu nhất là có một quán bar cạnh sông, hình như gọi là "The Guard", quán bar hôn ám, điểm thượng vài ngọn nến, nghe một đám thanh niên thất lạc ca xướng ưu thương, phong cảnh ngoài cửa sổ thì giống như hiện tại chúng ta thấy, nước sông cuồn cuộn thấp thoáng trong bóng đêm, kỷ chiến thuyền nhỏ dập dềnh trên sông." Nàng vừa cười, lại nói, "Lúc đó một người ngồi ở chỗ kia, lòng đặc biệt chua xót, cũng đặc biệt tĩnh lặng, như ở vào một thế giới cách ly, sau đó chậm rãi đi vào hồi ức rồi tự hỏi, suy nghĩ rất nhiều chuyện quá khứ cho tới hiện tại." Nàng dừng một chút, "Mỗi lần tôi ngồi ở vị trí này, thì sẽ nhớ đên quán bar kia, nhớ lại cái loại cảm giác này." Nói đến đây, nàng hướng nhìn Bách Nhan, vẫn như cũ đang cười, nhưng trong tươi cười che giấu vài thứ. Bách Nhan cũng cười xuống, đem ánh mắt từ ngoài cửa sổ quay lại, nhìn về phía Đường Nặc, muốn từ bên trong vẻ mặt nàng nhìn ra những gì, "Cho nên cô dẫn tôi tới đây, nhìn sẽ lây nhiễm đến tịch mịch cô đơn phải không?" Nàng hỏi, "Như vậy cô bay giờ có còn cảm giác tịch mịch sao?" Đường Nặc nhún vai, "Đã bị người chia sẻ." Tịch mịch bị người chia sẻ, cũng sẽ không gọi là tịch mịch. Bách Nhan nghiêng đầu nói, "Quả nhiên cơm không phải trả tiền không thể ăn." Đường Nặc tiểu khu này có thể hào phóng như vậy không có điều kiện mời nàng đi ăn, nguyên lai là hạ một cái lớn hơn chờ nàng. Nghĩ đến Đường Nặc vừa nói câu kia, nàng hỏi, "Tịch mịch có thể bị chia sẻ?" Đường Nặc gật đầu, "Có thể. Nhưng muốn nhìn người kia là ai, có vài người ngồi bên người có thể chia sẻ tịch mịch, mà có vài người lại càng làm thêm tịch mịch." Nàng là người có thể chia sẻ Đường Nặc tịch mịch. Bách Nhan hạ khoé miệng, không lên tiếng, quay đầu nhìn cửa sổ, không khỏi thêm vài phần thương cảm, có thể chia sẻ nàng tịch mịch, người kia đã từ sinh mệnh của nàng mà ly khai. Mặt sông tối đen đập vào mắt, nàng nghĩ Đường Nặc nói không sai, mặt sông ban đêm quả nhiên làm cho người ta cảm thấy cô đơn. "Ở đây quả nhiên thích hợp mở quán bar." Nàng nói. Đường Nặc cười, "Tôi còn nghĩ mở tửu lâu cũng tương đối tốt, náo nhiệt!" Náo nhiệt có đôi khi càng làm tịch mịch! Bách Nhan quay đầu về phía Đường Nặc, "Tôi thế nào nghĩ thật tốt, cô lại cùng tôi làm ngược lại." "Chị mới phát hiện à." Đường Nặc hướng Bách Nhan chớp mắt. Nàng có lần nào theo Bách Nhan đi suy nghĩ, hành sự đâu? "Thú vị sao?" "Rất thú vị, cũng rất có cảm giác thành tựu." Đường Nặc rất thành thật trả lời. Ai kêu Bách tỷ tỷ sinh ra được một bộ dáng nhẫn nhục chịu đựng, dáng vẻ "Đến đây đi, đến khi dễ tôi đi." Lại liền không muốn người khác khi dễ nàng, ngoan ngoãn mà chịu đựng. Bách Nhan phẫn, cũng không biết nên tức giận hay nên cười! Thân mình ngả về sau, đơn giản buông ra, nói, "Vậy cô nói đi, cô muốn khi dễ tôi thế nào?" Đường Nặc "hắc hắc" cười hai tiếng xấu xa, nói, "Thiên cơ bất khả lộ, tôi muốn là theo như chị nói, tôi sau đó khi dễ chị như thế nào đây?" Xong, nàng lại muốn bạo lực! Bách Nhan rất muốn nắm lấy cái chén trên bàn đặp đầu Đường Nặc. Nàng tức giận, quét mắt, lại quay xuống uống trà, không hề để ý Đường Nặc. Bách Nhan nghĩ cùng Đường Nặc ăn coi như thú vị, tiền đề là Đường Nặc không chọn sự tình tìm đánh, nàng cũng không biết bản thân ngày nào đó sẽ nhịn không được cho Đường Nặc một cước. Đường Nặc thường thường nói mấy câu, vài lần tức giận đến nàng muốn đem chiếc đũa đâm thống lỗ mũi Đường Nặc. Ăn cơm xong, Bách Nhan ngồi ở phía cửa sổ nhìn ra ngoài. Nàng đang chờ Đường Nặc tính tiền, Đường Nặc không phải nói nàng mời khách sao? Đường Nặc thích vị trí này đều không phải không có đạo lý, ngồi ở phía trước, gió lạnh thổi, nhìn cảnh đêm, đèn neon đối diện ở công viên Giang Tân, du khách tản bộ, lão nhân ban đêm rèn luyện sức khoẻ. Bờ sông, se lạnh, đồng dạng cũng dịu dàng. Dù sao nước sông này, dưỡng dục nhất thành nhân. "Bách tỷ tỷ." Đường Nặc đột nhiên hé răng, thanh âm rất nhỏ, hô hấp không đủ. Bách Nhan quay đầu lại, nhướn mày nhìn nàng. Chuyện gì? "Tôi mang thiếu tiền, trước cho tôi mượn tiền." Thiếu tiền? Bách Nhan quét mắt bàn, lúc này mới thấy được bao nhiêu đồ ăn? Giá không đến ba trăm tệ đi? Quét mắt nhìn phục vụ viên, nhìn lại vẻ mặt mất mặt của Đường Nặc, đặc biệt đợi nàng tan tầm mời đi ăn cũng không mang tiền! Bách Nhan lấy ra ví, tiếp nhận hoá đơn, từ trong ví lấy tiền thanh toán. Từ nhà hàng đi ra ngoài, Đường Nặc nói muốn đi siêu thị mua trái cây. Bách Nhan thực sụp đổ, cô ngay cả tiển cơm ba trăm tệ còn không thể trả, còn đi siêu thị làm gì? Nàng đem xe chạy đến siêu thị gần nhà, liền thấy Đường Nặc đi đẩy xe dạo quanh siêu thị, trái cây, thịt khô, bia, cơm, toàn bộ tống vào trong giỏ xe, một thoáng đã lấp đầy giỏ, đi đến quầy thu ngân. Bách Nhan đi qua bàn thu ngân, đến bên ngoài chờ Đường Nặc, nàng nghiêng đầu đứng ở nơi đó, trái lại muốn nhìn một chút lần này Đường tiểu thư trả tiền thế nào. Xếp hàng thật dài, đợi một hồi, mới đến phiên Đường Nặc. Nàng liền thấy Đường Nặc lấy ra thẻ tín dụng bạch kim quẹt thẻ, sau đó mang theo túi xách mua hàng cười tủm tỉm về phía nàng đi tới. Bách Nhan quét mắt Đường Nặc, dùng thẻ tín dụng bạch kim cư nhiên không trả nổi tiền cơm! Không muốn để ý Đường Nặc, xoay người ra siêu thị, sau đó lên xe. Đường Nặc ngồi tại phó lại, thấy thần tình Bách Nhan lạnh lùng cũng không để trong lòng, hướng nàng cười ngọt ngào, đme một bao đồ ăn vặt đưa qua. "Tôi lái xe." Bách Nhan nói, kì thực là cự tuyệt. Xe lái trở về, Bách Nhan cùng Đường Nặc đi qua máy rút tiền, cũng không thấy Đường Nặc rút tiền. Ngược lại không phải nhớ Đường Nặc còn chút tiền kia, dù sao cùng nhau ăn, ai mời ai không quan hệ, chỉ là nghĩ thái độ này của Đường Nặc khiền nàng nhìn...Rất không vừa mắt. Bách Nhan về đến nhà, đóng cửa lại, thay giày mới, vừa rử tay lại nghe đến chuông cửa. Nàng từ mắt mèo nhìn ra, phát hiện Đường Nặc đứng ở ngoài, nhíu mày, mở cửa, thấy Đường nặc lung lay cái túi to trong tay, gói to kia chính là vài thứ mua từ siêu thị. "Có việc?" Nàng hỏi. "Có nha, trả tiền cho chị." Đường Nặc đương nhiên trả lời, đồng thời trên mặt dáng vẻ tươi cười phá lệ chân thành, "Còn có cảm ơn chị giúp tôi giải nạn, bằng không lúc đó tôi thật xấu hổ." Cô cũng biết xấu hổ? Bách Nhan thấy Đường Nặc túi không ở trên người, giày chuyển thành dép lê, nhưng vì cái gì tay còn mang theo túi đồ ở siêu thị? Còn tiền, tại cửa trả nàng là tốt rồi, mà Bách Nhan nhìn Đường Nặc tựa hồ không có ý tứ tại cửa trả tiền nàng. Nàng nghiêng đầu, do dự một chút, đột nhiên hoài nghi lúc tính tiền Đường Nặc không phải là không mang tiền. Nếu như thật không mang tiền, nàng có thể mời nàng đi ăn hải sản sao? Nghiêng người tránh ra, để Đường Nặc vào cửa. Đường Nặc vào cửa, thay giày, đem túi trong tay đặt trên bà trà, sau đó ngồi xuống sô pha, lấy ví tiền, đặt tiền Bách Nhan ban nãy trả ở trên bàn, sau đó nói, "Tiền nợ ở chỗ này, nợ nhân tình sẽ nhớ kĩ sau đó hoàn." Bách Nhan quét mắt trên bàn, ngồi xuống đối diện Đường Nặc, nói, "Tôi nghĩ đến cô bây giờ còn muốn trả luôn." Đường Nặc nghiêm túc gật đầu, "Tôi có dự định này, chị muốn thu sao?" "Tuỳ tiện." Bách Nhan đứng dậy đến cửa sổ mở, cửa sổ đối diện cảnh đường phố, thành phố về đêm rất đẹp, ngọn đèn long lanh, phồn hoa đến mức để người đố kị. Xem thấu Đường Nặc tiểu xiếc, phản cảm có chút tiêu thất, nhưng đối với Đường Nặc sắp xếp có phần cự tuyệt. Đường Nặc bất quá là muốn có cơ hội ở chung với nàng, nhưng nàng không muốn đi đáp lại Đường Nặc. Đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn về phương xa, nhìn về phía bầu trời đêm đen kịt mênh mang, tựa như tâm nàng lúc này. Đường Nặc ngồi ở sô pha, nhìn chăm chú bóng lưng Bách Nhan, ngẩng đầu nhìn trời đêm như cùng nàng hợp thành một thể. Nàng tựa như bóng đêm, mà bóng đêm cũng như nàng. Nhớ lại Bách Nhan ngày xưa nhàn nhạt ưu nhã, ôn hoà mang theo quang khí. Chút bất tri bất giác, Bách Nhan thay đổi, trước đây đạm mạc chỉ dùng để ẩn dấu yếu đuối, giả kiên cường, hiện tại còn là thực sự lạnh, tâm lạnh, người cũng tuỳ theo mà lạnh. Lãnh so với đau tốt hơn, lãnh là bảo hộ mình, đau là thương tổn. Nàng thà Bách Nhan lãnh, cũng không muốn thấy Bách Nhan trong đau thương giãy dụa, tuy loại lãnh này cùng đau thương khiến nàng đau lòng. Nàng cảm giác được Bách Nhan cự tuyệt và bài xích, Bách Nhan không thương nàng, thậm chí không thích, nhưng nàng không muốn thấy lúc Bách Nhan trong lòng lạnh còn phải cảm thụ lạnh ý trong không khí, có nàng ở, chí ít trong không khí có khả năng lưu một chút tình cảm ấm áp. Lưu tâm lãnh, không khí lãnh, sẽ đông lạnh khắp người phát lạnh, thương đến đáy lòng.
|
Chương 45
Bầu trời ngoài cửa sổ, tựa hồ rất xa xôi, xa đến không thể chạm đến, mà khi lúc ánh mắt của ngươi rơi ở trên người, ngươi sẽ phát hiện bản thân đã đặt mình ở phiến thiên không trung. Tâm tư bay lượn giữa tinh không, mới nhìn đến biển trời mênh mông không giới hạn, mới thấy chính mình nhỏ bé như hạt bụi, xem tinh tú, so với vũ trụ vạn vật chẳng qua chỉ là hạt cát trong sa mạc. Không gian mênh mang mù mịt, khi ngươi một mình đứng ở nơi đó, ngươi sẽ cảm thấy thật lạnh cũng cô đơn. Không biết lúc nào, một người đi đến bên thân nàng, nghiêng mình dựa bên cửa sổ, cũng ngẩng đầu nhìn bầu trời, sau đó đột nhiên, Đường Nặc ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, "A, trăng sáng..." Trăng sáng? Bách Nhan ngẩng đầu mắt nhìn bầu trời, sao nhỏ có thể thấy vài cái, trăng sáng không biết trốn ở nơi nào. "Chị tại phương nào?" Đường Nặc nói thêm. Bách Nhan khẽ cười, tiếp tục nhìn bầu trời, lại nghe Đường Nặc thanh âm truyền đến, " Bộ dạng tịch mịch, đứng trước cửa sổ, trữ tán đích tình sầu như vậy, mà ánh trăng giữa bầu trời, muốn trốn đi, phải làm sao làm sao?" Nói vài câu, dùng cái loại ngâm thi trữ tình niệm ra, trái lại có vài phần dáng dấp, câu cuối cùng, trực tiếp khiến Bách Nhan tạc mao. "Đường Nặc!" Nàng quay đầu, nhìn không được thốt lên. "A?" Đường Nặc ứng thanh, cười hỏi, "Chị không tại bày tỏ đích tình đa sầu a? Vậy mời chị uống." Một lon bia lấy ra, trực tiếp nhét vào tay Bách Nhan, lạnh đến mức Bách nhan rụt tay lại mới tiếp được, nhìn lon bia còn hơi ẩm, phỏng chừng vừa lấy ra khỏi tủ lạnh, Mở, uống một ngụm, bia thấm lạnh từ giữa hầu đến đáy lòng, thấu tới tâm lạnh, lạnh đến mức lỗ chân lông toàn thân co rút lại. Lạnh, xác thực lạnh, nhưng lạnh đến mức thoải mái, lạnh đến mức thanh tỉnh. Bách Nhan lại uống một ngụm, xoay người, đến bên cạnh xích đu ngồi xuống. Xích đu này là của bà nội nàng, sau lại bị nàng chuyển đến cửa sổ, thời điểm buổi tối không ngủ được, liền ở xích đu đong đưa nhìn trời ngắm trăng. Một ngụm tiếp một ngụm uống xuống, Đường Nặc kéo cái ghế ngồi bên cạnh Bách Nhan, trên tay cũng cầm lon bia, cùng Bách Nhan một ngụm lại một một ngụm uống, rất nhanh, đem bia uống hết, trong mắt hiện lên một tia vụ sắc, trên mặt cũng bắt đầu phiếm hồng quang. Đường Nặc nói, "Có vài người, chúng ta cho rằng có thể cùng chúng ta đi cả đời, cho rằng có thể dắt tay đến già, nhừng này chỉ là chúng ta nhất sương tình nguyện cho là đúng. Tựa như hôm nay, Thời điểm chúng ta tịch mịch xem nó, thế nhưng nó không hiểu cũng không để ý tới, trong đó chua xót ấm lạnh, chính chỉ có tự mình biết và thưởng thức." Nàng nói đến đây, nhìn về phía Bách Nhan nói, "Vẫn cùng chúng ta, kì thực chỉ có bản thân của chúng ta. Biệt ly, lại yêu say đắm cũng thành người xa lạ. Tưởng niệm hay hoài niệm, đều thành dư thừa, hồi ức..." Đường Nặc cười cười, nói, "Cũng chỉ có thể qua vết tích lưu lại năm tháng đã từng. Năm tháng sau này chính chỉ có chính mình đi, đi làm sao, như thế nào, phải xem bản thân chúng ta , đừng ở người đã rời khỏi một phần cuộc sống, vốn là từ nay về sau cũng không liên quan." Nàng hỏi, "Bách Nhan, Nhớ mong một cái không liên quan đến mình, đáng giá sao?" Bách Nhan nhắm mắt lại, nhẹ nhàng đung đưa xích đu, bia từng ngụm nhập hầu, nàng hỏi, "Cái gì là không liên quan? Người tôi yêu có thể là không liên quan gì sao?" Đường Nặc đứng dậy, đi tới bên người Bách Nhan, cúi xuống, nhìn chằm chằm Bách Nhan, nàn hỏi, "Người yêu? Chị dâu của tôi? Nếu là người yêu, chị vì cái gì muốn buông tay, "thành toàn" cho nàng cùng anh trai tôi? Các người yêu nhau, lại muốn cho nhau buông tay. Cho nhau buông tay, lại cho nhau tưởng niệm. Bách Nhan, có hay không nghĩ tới cảm thụ anh trai tôi? Chị hiện tại nhớ chính là vợ của người khác." Bách Nhan mở mắt nhìn về phía Đường Nặc, hỏi, Cô là đang thay anh cô trách mắng tôi sao?" Ánh mắt sắc nhọn phát ra lãnh quang. Gia Vân nói nàng không nên, ngay cả Đường Nặc cũng tới chỉ trích! Đường Nặc đón nhận ánh mặt sắc nhọn của Bách Nhan, như đem lưỡi trượt thẳng vào lòng nàng. Đường Nặc lại nở nụ cười, nàng cúi xuống, tay chống tại xích đu, cười đến có phần khinh cuồng, "Tôi thay hắn trách mắng? Hắn có gì đáng giá để tôi thay hắn? Chị nghĩ vợ hắn cùng hắn có quan hệ gì đến tôi?" Nàng nhìn chằm chằm Bách Nhan nói, "Tôi là cười chị, cười chị mặc kệ lời khuyên, cười chị mềm yếu, cười chị tự thương hại. Bách Nhan, không có ai sẽ vì chị mà đau lòng, chị đem bản thân khiến tái đau tái thương tái lạnh cũng không có ai đau lòng? Thật tốt mà sống, cùng người khác không một điểm quan hệ." "Vậy cô còn ở nơi này làm cái gì?" Bách Nhan lạnh lùng hỏi. Đường Nặc say, nàng cũng không say. "Say thì đi về phòng ngủ chính mình, đừng ở nơi này mượn rượu làm càn." Hoặc là mượn rượu giả điên! Lúc này, Bách Nhan thật bị Đường Nặc chọc giận. Đường Nặc cứng đờ ở nơi nào, nàng còn có thể nói cái gì hoặc làm cái gì? Mặc kệ nàng muốn làm gì, Bách Nhan luôn liếc mắt nhìn thấu nàng. Bách Nhan biết, cái gì cũng minh bạch, nàng chỉ là không muốn thấy ra, không muốn buông quá khứ, không muốn buông tha bản thân. Một người có ý định giày vò bản thân, mình có thể vì nàng làm cái gì? Nàng nhìn Bách Nhan, Bách Nhan đã nhìn nàng, đôi mắt kia thông thấu giống như có thể nhìn xuyên, nàng tựa như đứng ở trước mặt Bách Nhan thoát đi tất cả, không chỗ nào che giấu. "Quay về ngủ đi." Bách Nhan nói, đánh vỡ sự yên lặng trong không khí. "Cảm ơn cô theo giúp tôi, ngủ ngon." Đường Nặc đứng dậy, ngẩng đầu, nở nụ cười, cầm lon bia trong tay đi ra ngoài. Nước mắt, đột nhiên trong hốc mắt ngã nhào. Không phải...Cảm giác bi thương, chỉ là muốn rơi lệ. Nàng chậm rãi đi tới cửa, mở cửa, muốn nói cái gì đó, đột nhiên nghĩ nàng đã không có gì để nói. Tại Bách Nhan nơi ấy, nàng là một cái dư thừa, không phải sao? Đi ra ngoài, đóng cửa lại, tựa trên cửa nhà Bách Nhan, nhắm mắt lại, không thể nói rõ là cái gì tư vị, nói chung như chợt bị rút đi hết tinh tuý trên người. Một người lâu lắm, nàng đã quên, ái tình là con dao hai lưỡi, cho ngươi hạnh phúc vui vẻ, đồng thời cũng sẽ cho ngươi nếm đến tư vị đau thương và đổ máu. Nghe được thanh âm cửa đóng lại, Đường Nặc đi, trong phòng khôi phục lại sự vắng lặng của trước kia. Bách Nhan ngồi ở trên xích đu, nhẹ nhàng lay động, xích đu cũ kĩ phát ra âm thanh "kẽo kẹt", tại trong phòng vắng vẻ, lại đặc biệt nghe đến chói tay. Nàng cầm lon bia trong tay, bóp chặt xả giận, ngực kiềm chế thật khó chịu. Nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên bóng dáng Đường Nặc, trái tim kia thiếp qua, trước mặt nàng, lại bị nàng hung hăng thương xé. Đường Nặc vừa rồi đứng ở trước mặt nàng, ngơ ngác cứng đờ ở nơi đó, đôi mắt kia hiện ra cảm xúc... Lúc nàng thấy cảm xúc trong đôi mắt kia, nàng mới phát hiện tình cảm của Đường Nặc so với chính mình tưởng tượng sâu nhiều lắm. Đôi mắt kia, thất thần một hồi, để nàng thấy được Đường Nặc, một người khác. Nhớ kĩ lúc Đường Nặc xảy ra tai nạn xe, nàng nhận được điện thoại của Trình Dịch chạy đến bệnh viện, bọn họ nói với nàng, Đường Nặc ở giường phẫu thuật , trước khi hôn mê nói với bác sĩ rằng nàng thích Bách Nhan. Đường Nặc tỉnh lại trong viện lại hỏi nàng có tin rằng yêu có luân hồi không, sau đó Đường Nặc nắm chặt tay nàng. Ngồi thật lâu, Bách Nhan mới rút ra khỏi tâm tưởng. Như cảm ứng được cái gì, nàng đi ra ngoài, mở cửa, nhìn không thấy nửa điểm bóng người, Lại đóng cửa lại, xoay người trở lại phong, ngực lại lo lắng điều gì, đi lấy chìa khoá, đi ra ngoài ấn chuông cửa Đường Nặc. Chuông cửa vang năm sáu lần, cửa mở, Đường Nặc đứng ở cửa, trên tay cầm điếu thuốc, vẻ mặt như thường, chỉ có tinh thần không tốt. Bách Nhan huyền tâm rơi xuống, nở nụ cười nói, "đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon." Nói xong, xoay người hướng về cửa nhà mình đi đến, sau đó mở cửa. Đường Nặc lại có thể xảy ra chuyện gì? Có cái gì làm nàng lo lắng? Nàng luôn không phải s với nàng lạc quan hơn sao? Đi lo lắng. Bách Nhan có chút tự giễu mà nghĩ. "Lo lắng tôi?" Thanh âm Đường Nặc ở phía sau vang lên. Bách Nhan câu hạ khoé miệng, nói, "Ngủ ngon." Đường Nặc nhìn chằm chằm phía sau lưng Bách Nhan, nàng nắm tay, có một cỗ xung động. Không để ý nàng lại tới đập cửa nhà nàng? Lưu tâm nàng để lại chi đem nàng đuổi xa nghìn dặm? Nàng có phần căm giận cắn môi, hỏi, "Bách Nhan, chị đây là có ý tứ gì?" Bách Nhan quay đầu lại, nói, "Không có ý tứ gì, đã quấy rầy cô nghỉ ngơi." Trang! Chị lại giả bộ! Đường Nặc gắt gao nhìn thẳng Bách Nhan không nháy mắt. Bách Nhan bật cười, hỏi, "Làm gì?" Mới vừa nhìn đến Đường Nặc có phần bị thương, sợ nàng một hồi khó chịu, gõ cửa xem qua một chút, làm thế nào lộng đến mức như là cùng nàng có cái gì thâm cừu đại hận. "Mặc kê đi!" Đường Nặc quay mặt qua, ngực có chút không được tự nhiên cũng có chút hận! "Vãn an!" Bách Nhan nói xong, chuẩn bị đóng cửa, sau đó nghe đến Đường Nặc nói, "Chị dám đóng cửa, tôi liền đi kéo công tắc nguồn điện nhà chị." "Cô!" Bách Nhan thở sâu, nói, "Tôi vừa nãy đối với cô nói ngữ khí hơi nặng, hướng cô xin lỗi, có thể chứ?" Đường Nặc lắc đầu, "Không tiếp nhận." "Vậy tuỳ tiện." Bách Nhan nói xong, đóng cửa lại, đồng thời chốt khoá. Nàng trở lại trong phòng, đến phòng tắm, mới vừa tẩy đến phân nửa, đột nhiên đèn trong phòng toàn bộ tắt. Bách Nhan thoáng cái mắt trợn tròn đứng ở nơi ấy, Đường Nặc này thật đúng kéo công tắc điện nhà nàng? Hay là cúp điện? Bách Nhan nhắm mắt lại, không điện các thiết bị không hoạt động, không dám ở phòng tắm ngâm nước lâu, đem xà phòng còn tại trên người xả xuống, mò lấy khăn tắm khoác lên người, lại một đường sờ soạng tới phòng khách, như người mù mò tới trước cửa sổ, ngăn rèm vừa nhìn, bên ngoài đèn còn sáng, đối diện dưới lầu đều có ánh sáng phát ra, tựa hồ chỉ có nàng nàng cúp điện. Đường Nặc thật kéo công tắc nguồn nhà nàng, lại còn lúc đang tắm! Bách Nhan tìm về phòng khách, đến sô pha tìm di động, đánh hạ số điện thoại Đường Nặc, "Đường Nặc, nhà tôi cúp điện." "Ân, không biết là ai đem công tắc nguồn nhà chị kéo xuống." Đường Nặc thanh âm thờ ơ truyền đến. Cái tử vô liêm sỉ! "Tôi biết, ở đối diện cửa nhà tôi! Phiền cô giúp tôi đánh tên kia một hồi, thuận tiện đem công tắc nguồn nhà tôi kéo lên." Bách Nhan nói, nàng nghĩ Đường Nặc sẽ đem công tắc nguồn nhà nàng kéo lên, khả năng cực thấp. "Ách, tên kia thân cao 175cm, tôi đánh không lại, nếu không chính chị tới đánh?" Đường Nặc nói. Bách Nhan treo điện thoại, thuận tay ném xuống sô pha rồi ngồi xuống. Đường Nặc tiểu tính tình, nàng có thể đi ra đánh kháp nàng, hay là thôi đi, tối nay đành sờ soạng. Trong phòng tối om một mảnh, bình thường đã quạnh quẽ, đem đèn tắt hết, trọn gian nhà tựa như đại khẩu quái thú. Bách Nhan ngồi hai phút chịu không nổi, muốn trở về phòng ngủ, trên đầu còn ướt một mảnh, thế nào ngủ? Nàng cắn môi, đi tìm điện thoại, dự đinh gọi quản lí dưới lầu cho người đi xem công tắc nguồn, nhưng lúc nãy tiện tay vung điện thoại trên sô pha, lúc này sờ tới sờ lui đều không thấy. Bách Nhan một tay cầm khăn tắm, một tay trên sô pha tìm kiếm, thật sự không tìm được điện thoại trốn ở nơi nào. Thiên, nơi nào đi tới một đám rắc rối! Bách Nhan hối hận ban nãy đi gõ cửa Đường Nặc, thật hối hận! Thế nhưng tìm không được điện thoại, nàng phải làm một lần nữa chuyện hối hận ban nãy - đi gõ cửa Đường Nặc! Còn là đang bọc khăn tắm, tóc còn ướt! Bách Nhan muốn bóp chết Đường Nặc, thực sự muốn bóp chết nàng!
|