Ái Sinh Tiền Kiếp
|
|
Chương 5 Xuất cung Hôm sau cửu hoàng tử trầm ngâm ngồi trong cung. Tiểu Lý Tử mở miệng, đập tan không gian yên tĩnh lạnh nhạt của Dực Thiên cung. "Điện hạ đừng lo lắng, nô tài nghĩ hoàng thượng cũng có nguyên do riêng, điện hạ trời sinh thiên phú nhất định sẽ dẹp tan giặc loạn, oai phong trở về, lúc đấy không còn tên nào khi dễ người nữa" Tên Tiểu Lý Tử này, mồm mép không tệ nha, vừa nói mấy câu, sắc mặt của nàng đã khác hẳn. Nàng đứng dậy, khoác thêm áo rồi rời cung. "Cửu điện hạ, cớ gì người lại đi nhanh như thế, đợi, đợi nô tài với" Tiểu Lý Tử vừa chạy vừa thở hồng hộc nói không ra hơi. Ra là đến Ngự Hoa viên, cửu hoàng tử này cũng có thú ngắm hoa sao? Không, tất nhiên là không, nàng đến tìm Tĩnh Chi cô nương. Tĩnh Chi không biết việc gì, mấy hôm nay thường vào cung ,gây không ít nhiễu loạn. Thanh Ca đi nhanh như vậy là sợ Tĩnh Chi kia đi mất, cũng may, nàng ấy vừa chuẩn bị rời khỏi. "Tĩnh Chi cô nương xin dừng bước!" Thanh Ca lớn tiếng gọi, nhưng không kém phần ôn nhu, mềm mại. Nàng vội chạy đến gần, lúc này Tiểu Lý Tử đã bị bỏ xa ở phía sau. "Ngươi đây là...Cửu hoàng tử?" Tĩnh Chi nhìn nàng, nhẹ nhàng hỏi. Nghe đồn đại đã lâu, giờ mới được gặp, quả nhiên, vượt xa mỹ nữ kinh thành, không ai khác là cửu hoàng tử này, tướng mạo thật là... hơn cả tuấn mỹ a. Thanh Ca cũng nhìn nàng, ngây ngất, nàng ấy thật sự rất đẹp, lẽ nào trong cung dạo này lại loạn đến thế. "Cửu điện hạ, người làm sao đấy?" Thấy Thanh Ca nhìn mình đến ngây người, nàng vội lây cửu hoàng tử kia, lúc này hắn mới hoàn hồn a. Thanh Ca chợt có được nhận thức trở lại, đưa tay ra sau đầu xoa xoa, ai bảo nàng lại mỹ kiều đến thế. "Ta...ta, à Tĩnh Chi cô nương muốn cùng ta đi dạo không?" Thanh Ca, ngươi thật đáng yêu a, Tĩnh Chi nhìn thấy,má hơi ửng hồng. "Được, chỉ là Ngự Hoa viên lúc nãy ta đã đi qua, hay là đi Điền Hoa viên đi." Tĩnh Chi gật đầu. Thanh Ca tỏ ý cười nhẹ, chủ động nắm lấy tay Tĩnh Chi dẫn nàng đến Hoa Điền viên. Ngự Hoa viên cùng Điền Hoa viên cách nhau không xa lắm chỉ cần đi một chút sẽ tới. Đến Điền Hoa viên, cả hai chỉ lặng lẽ ngắm hoa, đôi lúc Thanh Ca lại đưa mắt về phía Tĩnh Chi, ngắm trộm nàng. "Tĩnh Chi cô nương không biết đã có ý trung nhân chưa?" Nàng hơi ngại ngùng hỏi Tĩnh Chi. Tĩnh Chi ngây người, xoay người nhìn cửu hoàng tử kia. Hắn là nhân vật lớn trong cung mà lại không biết sao, Tĩnh Chi là sắp gả cho Ngũ hoàng tử - Diệp Thanh Hải.Là phụ thân nàng hứa gả nàng cho Ngũ hoàng tử, Tĩnh Chi căn bản không có tình cảm gì với tên Diệp Thanh Hải. "Cửu điện hạ, ta sắp là tẩu của ngươi đấy" Tĩnh Chi có chút không vui, nhưng vẫn cố gượng cười nhìn Thanh Ca. Thanh Ca có chút bất ngờ, nguyên do mấy hôm nay nàng thường vào cung là....Nàng không ngốc, vừa nhìn đã biết Tĩnh Chi cố gắng cười với nàng, là nàng ấy không muốn gả vào cung. "Tĩnh Chi cô nương cớ sao lại buồn như thế, là gả cho hoàng tử nào?" Thanh Ca nắm tay nàng, nghiêm túc hỏi. Tĩnh Chi đã không cười được nữa, nét buồn của nàng đã lộ ra rồi. "Là ngũ huynh của ngươi" Thanh Ca có chút ngạc nhiên cũng không khỏi tức giận, phụ hoàng lại vung dưỡng cho ngũ ca, ép Tĩnh Chi phải gả cho hắn sao? nhưng giờ, nàng là hoàng tử phạm trọng tội, phải đến Giang Nam dẹp loạn, cách nào giúp Tĩnh Chi đây. "Tĩnh Chi cô nương hẳn lớn hơn ta, ta gọi ngươi là tỷ tỷ nhé, còn nữa tỷ tỷ có muốn xuất cung chơi cùng ta?" Thanh Ca hơi cười, lúc này chỉ biết làm Tĩnh Chi vơi đi nổi buồn thôi, là nàng vô dụng, đường đường là nhi tử của Ngọc Châu hoàng hậu, ngoại công là Sở Minh Đế, trước có phụ hoàng Tuyên Đức Vương, sau có thế lực của Sở quốc, vậy mà trong chốn cung cấm này, nàng chẳng khác gì tên vô dụng bị khinh thường. Tĩnh Chi kinh ngạc, nhưng rất nhanh cũng bình thản trở lại, lặng lẽ gật đầu đồng ý Hoàng tử Đại Tuyên được tự do ra vào cung, nhưng riêng cửu hoàng tử, ít hôm nữa phải đi Giang Nam, việc xuất cung du ngoạn e là không dễ. Biết vậy, cách duy nhất chỉ có thể là cải trang. Thanh Ca lo lắng, không biết có nên mặc y phục nữ nhân không, nếu bị phát hiện, Đại Tuyên sẽ loạn mất. Tĩnh Chi lúc này cũng đến cửa Dực Thiên cung, mang bộ y phục của mình đem tới cho Thanh Ca. "Cửu điện hạ nếu muốn xuất cung e là phải cải tranh thành nữ nhi rồi" Tĩnh Chi bật cười đưa y phục cho Thanh Ca. Haizz đánh liều vậy nàng quyết định cải trang nữ nhân xuất cung. Sau một hồi thay y phục, Thanh Ca bước ra, trước đây là nam nhân thì hơn cả tuấn mỹ, bây giờ là nữ nhân, nhất định là đệ nhất mỹ nhân Đại Tuyên, Tĩnh Chi ngẩn người, hắn là nam nhân, sao có thể xinh đẹp như vậy. Thấy Tĩnh Chi ngây ngốc nhìn mình, nàng cười cười "Tĩnh Chi tỷ tỷ là làm sao a, ta xấu lắm sao?" Tĩnh Chi giật mình, không rời mắt khỏi nàng "Ngươi, ngươi quả thật là mỹ nhân, ngươi sao lại, sao lại có...cái đó" Vừa nói, Tĩnh Chi vừa chỉ vào ngực nàng. Thanh Ca hơi ngượng ngùng, đỏ mặt đáp lại "Là...là giả đó, tỷ tỷ thấy có giống không?" Tĩnh Chi ngây ngốc, là giả sao, nếu ngươi không phải cửu hoàng tử, ta thật sự nghĩ ngươi là nữ nhân. Cả hai mang theo lệnh bài tự do xuất cung. Đối với hoàng thành Đại Tuyên ,Thanh Ca không mấy là lạ, khi nhỏ nhị tỷ, thất tỷ cùng nàng đã đi du ngoạn không ít nơi ở Tuyên Thành phồn hoa này. Còn với Tĩnh Chi, nàng trước giờ đều ở trong phủ, rất ít khi ra ngoài, nên khi thấy cảnh náo nhiệt như thế này, nàng thật sự rất hào hứng a. Tĩnh Chi kéo Thanh Ca đi đến quầy bán ngọc chỉ chỉ trỏ trỏ các ngọc thạch. "Oa, thật đẹp, trước giờ ta chưa thấy qua viên đá nào đẹp như thế có thể phát sáng cả về ban đêm, thật tuyệt đúng không cửu...cửu muội muội" Vì cả hai đang cải trang nên không để lộ thân phân, nếu bị lộ, rất phiền phức a .Ông chủ quầy bán chỉ chăm chú nhìn hai mỹ nhân trước mặt, cũng không biết có khách nhân đến. Thanh Ca cũng không để ý, nàng thấy Tĩnh Chi thích, sẵn ngân lượng mang theo, nàng nói nhỏ với ông chủ, mua viên ngọc mà Tĩnh Chi thích nhất cất vào tay áo. Sau khi đến quầy ngọc, Tĩnh Chi lại lôi kéo nàng đi vào tiệm son phấn Tô gia. Sau đó lại đến Kim Bích lâu. Cả ngày vui chơi thỏa thích cùng cửu hoàng tử thật sự rất vui a.Đêm đến, cả hai đã say mềm, cũng không biết nhớ đường về cung hay không. Trên người còn ít ngân lượng, Thanh Ca thuê phòng thượng đẳng, cả hai trọ lại Nam Tuyên khách điếm.
|
Chương 6 Nàng thuộc về ta [H] Sau khi thuê phòng, hai con người say mềm ấy tự ngã vào nhau trên giường mà ngủ. Kì lạ, sao lại có trầm hương, vì Tĩnh Chi rất không thích ứng với trầm hương nên không thể ngủ được. Nàng xoay người lại, trước mặt là đôi môi đỏ hồng nhỏ nhắn, là Thanh Ca, Tĩnh Chi đỏ mặt, lẽ nào, nàng đã yêu Thanh Ca. Ngắm Thanh Ca một lát, nàng lấy hết can đảm, hôn lên đôi môi nhỏ nhắn ấy. Càng hôn, càng cảm thấy có vị ngọt, làm Tĩnh Chi say đắm, không muốn rời. Cảm thấy có người hôn mình Thanh Ca mở mắt ra thì thấy mỹ nhân kia đang hôn mình đắm đuối, là mơ sao, là nàng ấy thích mình sao. Không thể suy nghĩ nhiều nữa, dù là mơ nàng cũng quyết ăn sạch nữ nhân này. Tình cảm đạt đỉnh điểm, cộng thêm hảo tửu trong người, Thanh Ca trở người, mang nữ nhân kia dưới thân mình. Tĩnh Chi nhìn nàng, Tĩnh Chi đã yêu nàng, nguyện trao hết cho nàng. Lúc này Thanh Ca ôn nhu hôn lên môi Tĩnh Chi, nhẹ nhàng đem lưỡi tiến vào khoang miệng, quấn lấy lưỡi của người kia.Mặc khác hai tay lại không yên phận, du ngoạn khắp người nàng rồi dừng lại ở hai khỏa mềm mại kia. Sau một trận day dưa hai chiếc lưỡi cũng buông ra. Thanh Ca đưa lưỡi rà xuống cổ nàng, từ đợt mút lấy, ghi dấu chủ quyền khắp cổ của nàng. Cảm thấy thân thể thật nóng, Thanh Ca mạnh bạo đem y phục của Tĩnh Chi vứt hết xuống đất, từ áo khoác ngoài, trung y,...cuối cùng chỉ còn lại yếm đỏ cũng chiếc khố phía dưới. Thanh Ca tiếp tục rà lưỡi từ cổ xuống xương quai xanh, rồi gần tới hai khỏa mềm mại kia.Thật vướng bận, Thanh Ca lần nữa vứt đi chiếc yếm, lộ ra hai khỏa trắng tuyết, nở nang kia của Tĩnh Chi.Nàng như hổ đói, lập tức bắt lấy khỏa mềm ấy mặc sức cấu xé.Chiếc lưỡi tinh ranh chạm vào hạt đậu khỏa, làm nó duỗi ra, đỏ hồng. Thật kích thích, Thanh Ca lại ngặm hết toàn bộ những gì trước mắt.Chiếc khỏa bên kia cũng không tha, nàng dùng tay nhào nặng, vuốt ve, thậm chí là xoe tròn hạt đầu đỏ. Tĩnh Chi chìm trong khoái cảm, lâu lâu lại âm a vài tiếng làm cho Thanh Ca thực sự kích thích. Sau một hồi chơi đùa cùng hai khỏa mềm mại, nàng nhẹ nhàng đưa tay xuống phía dưới.Không sai, khố của Tĩnh Chi đã ướt đẫm, thậm chí còn tràn ra ngoài. Thanh Ca vui sướng, không ngờ nàng ấy lại dễ khoái cảm đến vậy. Thanh trườn người xuống phía dưới một chút, ngước mặt lên nhìn Tĩnh Chi đang mê man ôn nhu nói nhỏ "Nàng cho ta vào chứ?" Tĩnh Chi bừng tỉnh, tên này, thật xấu hổ, nhưng nàng cũng không muốn khoái cảm lại biến mất như thế, lặng lẽ gật đầu. Thanh Ca cũng biết được, nhẹ nhàng cởi bỏ tiết khố đi, chạm tay vào vùng cấm địa ấy. Đối với việc này, Thanh Ca quả không biết, nàng tự do mằn mò, tìm chỗ mẩn cảm của Tĩnh Chi, càng vuốt thì thứ dịch lỏng kia lại không ngừng trào ra. Tĩnh Chi không chịu nổi nữa "Thanh Ca, nếu muốn chàng hãy vào đi, ta...ta không chịu nổi nữa" Thanh Ca như bị kích thích, một ngón tay thon dài của nàng bắt đầu đưa vào động khẩu. Tĩnh Chi đang mê man bổng thức tĩnh ôm lấy đầu Thanh Ca.Từ động khẩu, Thanh Ca tiến sâu vào bên trong, theo nhịp ra ra vào vào. Tĩnh Chi lúc này đau đớn không thôi, tay cáu chặt vào vai Thanh Ca, từ khuôn miệng nhỏ nhắn phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ. Thanh Ca hơi đau vì bị Tĩnh Chi cáu vào vai, lại nghe thanh âm khe khẽ của nàng ta, Thanh Ca cực kì kích thích một lần nữa, ngón tay đâm thẳng vào sâu, chọc thủng lớp màng trong trắng kia. Tĩnh Chi đau đớn đến đỉnh điểm,lại chìm trong khoái lạc, nàng rên lên ngày càng lớn hơn, rồi thở hổn hển. Sau một trận mây mưa kéo dài, cả hai mệt mỏi rã rời, mồ hôi ướt đẫm, xuân thủy bên trong Tĩnh Chi liên tục trào ra, dính vào tay Thanh Ca càng lúc càng nhiều. Mệt quá, Thanh Ca rút ra khỏi người Tĩnh Chi, ôm nàng vào lòng. Lúc này nàng mới ý thức được, nàng đã cướp đi sự trong trắng của Tĩnh Chi, còn Tĩnh Chi nàng đã dâng đời mình cho cửu hoàng tử. Thanh Ca ôm nàng vào lòng, y phục cũng đã lắm lem, chỉ lấy chiếc chăn dày ấm kia phủ lên người nàng. Thanh Ca thủ thỉ "Tĩnh Chi, ta xin lỗi, nàng đau lắm phải không" Tĩnh Chi đỏ mặt, tên này...ngươi còn dám hỏi sao. "Đau, nhưng ta thật vui, ta yêu ngươi, ta dâng cả đời cho ngươi thì có gì sai chứ" Đúng rồi, suốt trận mây mưa kia, Thanh Ca không hề cởi bỏ y phục, bây giờ y phục Thanh Ca cũng lấm lem, xuân thủy của nàng tràn lan khắp y phục của Thanh Ca, sao lại không cởi đi? Nàng nhìn y phục Thanh Ca, vội đưa tay muốn cởi ra giúp lại bị Thanh Ca nắm lại, đặt nụ hôn lên mu bàn tay nàng. "Ta đã lừa dối nàng, nàng còn yêu ta không" Thanh Ca nghiêm nghị hỏi. Tĩnh Chi kinh ngạc, lẽ nào, nàng lừa dối ta,...Tĩnh Chi đáp lại "Còn, nếu như chàng lừa ta, ta vẫn sẽ yêu chàng, nhưng chàng...nhất định sẽ bị sét đánh a" Thanh Ca hơi run run, mở miệng thốt ra từng chữ rõ ràng. "Ta...ta...ta thật sự là nữ nhi, nhưng ta...ta yêu nàng là thật...là thích nàng từ khi ta vừa gặp nàng....ta lừa dối nàng,..ta đáng chết" Vừa nói vừa ôm chặc Tĩnh Chi vào lòng, sợ ráng nàng sẽ thoát ra. Tĩnh Chi nghe như sét đánh qua tai, run run đưa tay vào trong áo của Thanh Ca, quả thực, nàng chạm vào khỏa mềm giống như của nàng vậy. Sao sao lại có thể như vậy được "Thanh Ca, chàng là nữ tử, nhưng sao lại là cửu hoàng tử" Thanh Ca khóe mắt đã rớt xuống mấy giọt lệ, nàng chưa từng yếu đuối như vậy. "Là phụ hoàng cùng mẫu hậu ta" Nàng kể hết cho Tĩnh Chi nghe, sau đó rớt nước mắt, ôm Tĩnh Chi chặt hơn nữa, không chừng sẽ ngạt thở mất. Lúc này Tĩnh Chi cũng hiểu, ta là hoa, nàng cũng là hoa, làm sao bây giờ, Tĩnh Chi là yêu nàng, còn dâng hiến cho nàng.Mặc kệ nàng là nam tử hay nử tử, Tĩnh Chi vẫn yêu nàng. "Mặc kệ chàng là nam tử hay nữ tử, ta yêu chàng ,đời này không ai ngoài chàng có thể khiến ta vui như vậy, chàng nhất định phải chịu trách nhiệm về việc hôm nay, còn bây giờ...tới lượt ta hành hạ chàng rồi" thì ra Tĩnh Chi nhu mì giờ đã hóa thân rồi.Thanh Ca chưa kịp vui mừng nàng đã đẩy Thanh Ca xuống giường.........
|
Chương 7 Tự thân giành lấy Vì đêm hôm qua cả hai có chút hăng hái nên mãi tới khi mặt trời lên đỉnh đầu mới dậy nổi. Y phục hôm qua đã bẩn hết, Thanh Ca vội kêu to tiểu nhị lên gian phòng của mình phân phó. "Tiểu nhị, ngươi mang ngân lượng này mua cho ta một bộ y phục nam nhân, một bộ của nữ nhân, đi ngay bây giờ, nếu như chậm trễ ngươi sẽ biết hậu quả" Tiểu nhị hơi sợ, liền xin phép chủ khách điếm chạy đến tiệm mua y phục mang về cho đại khách nhân này. Sau khi thay y phục, nàng cùng Tĩnh Chi xuống tầng trệt của khách điểm để ăn sáng, à không phải là ăn trưa chứ. Bàn bên có hai tên nam tử, nhìn y phục đã biết hẳn là nhi tử quan viên, không thì là công tử tài phú gia. Một tên nâng ly rượu nói. "Tiểu Ca ngươi đã biết gì chưa, cửu hoàng tử bỏ trốn rồi" "Sao? ta nghe nói, chỉ là mạo phạm Chiêu Phi mà cửu hoàng tử này bị hoàng thượng đày đến Giang Nam, quả thật đáng sợ, nếu không trốn đi, e là mất mạng" Tên còn lại đáp. Thanh Ca nghe thấy được, cái gì chứ chẳng qua là ta trọ qua đêm trong khách điếm gì mà bỏ trốn. Ăn xong nàng nắm tay Tĩnh Chi nói "Tĩnh Chi, ta phải về cung thôi, phụ hoàng hẳn đã truy tìm ta khắp nơi" Tĩnh Chi gật đầu rồi cả hai thúc ngựa quay về. Mặc khác trong cung hoàng đế vô cùng tức giận tên này, cuối cùng vẫn là tên nhát gan, trẫm thật thất vọng Vừa nhắc tới, Thanh Ca từ đâu đến Bàng Thế điện cầu kiến bên ngoài, hoàng đế vội truyền vào "Nghịch tử, ngươi là đi đâu" hoàng đế tức giận đập tay lên bàn quát lớn "Phụ hoàng, hôm qua nhi thần có hơi buồn bực, muốn xuất cung du ngoạn, nhi thần cải trang cùng Tĩnh Chi cô nương xuất cung, nào ngờ đêm đến...nhi thần có hơi say nên đã trọ lại khách điếm, nhi thần...nhi thần không trốn tránh, phụ hoàng bớt giận" Nghe được lời này của Thanh Ca hoàng đế mới yên ổn, hắn bước xuống dìu Thanh Ca đứng dậy hỏi nàng. "Ngươi có giận trẫm không?" Thanh Ca hơi kinh ngạc, hắn quyết đưa nàng đến Giang Nam, giờ lại hỏi có giận không, tức chết mà. "Phụ hoàng chỉ là giáo huấn nhi thần, không giận" Hoàng đế tỏ ý cười xoa đầu nàng rồi nói tiếp. "Trẫm là muốn ngươi trưởng thành, ngươi đã gần 15 tuổi, cũng nên có thế lực trong tay, nếu như ngươi thắng trận trở về, thanh danh không kém nha" Địch Long tướng quân nắm trong tay hơn 20 vạn quân, nếu như ông ấy muốn ai làm vua, lập tức có thể lật đổ người đang trị vì. Nếu Thanh Ca lấy lòng được ông ấy, nhất định phần thắng nằm trong tay. Hoàng đế lại hỏi nàng "Ngươi là xuất cung cùng Tĩnh Chi, haizz không được, Tĩnh Chi là thê đính ước của Ngũ huynh ngươi, nếu hắn biết sẽ không tha cho ngươi" Thanh Ca nhíu mày ngước nhìn nam nhân kia, vẻ mặt lạnh băng "Tĩnh Chi tỷ không yêu hắn, cớ nào phụ hoàng lại gả nàng cho hắn, nhi thần khẩn xin, phụ hoàng bác bỏ hôn ước" Hoàng đế có phần ngạc nhiên, tiểu tử này hôm nay lại lớn mật đến thế. "Ngươi là ăn gan hùm sao, trước đây lễ bộ có công hộ giá tiên hoàng, lúc thích khách xâm nhập hoàng cung, ông ấy đã đỡ một nhát kiếm cho tiên hoàng, bây giờ trẫm sao có thể từ chối hôn sự này" Thanh Ca cũng hiểu được đôi chút, chẳng qua là ham danh lợi, muốn làm thông gia cùng hoàng thất, nàng quyết định nói ra tình ý của mình. "Phụ hoàng, là ông ấy muốn mở rộng thế lực, muốn làm thông gia cùng hoàng thất nên mới gả nàng cho ngũ huynh, nhi thần mạo phạm, xin phụ hoàng gả Tĩnh Chi cho nhi thần" Hoàng đế há mồm, tên này, ngươi quên thân phận của ngươi rồi sao, hoàng đế cho lui nô bộc ra ngoài, lặng lẽ xoa thái dương nói với nữ nhi của hắn. "Thanh Ca, ngươi thật sự quên thân phận thật của mình sao, lỡ không may bại lộ, trẫm buộc phải trảm ngươi a" Thanh Ca biết ngay người sẽ nói thế, nàng nắm tay của hoàng đế ôn như đáp "Tĩnh Chi sớm đã biết thân phận của nhi thần, nàng ấy....nàng ấy...nói tóm lại là, nhi thần muốn thú Tĩnh Chi, thân phận bại lộ thì sao, nhi thần quyết chết cũng phải thú nàng, nhi thần thật sự yêu nàng, phụ hoàng, không phải người cũng cho rằng nhi thần bệnh hoạn chứ" Hoàng đế nghe rõ từng chữ, nữ nhi của hắn đã biết yêu sao, hơn nữa còn là hoa tâm, làm sao, làm sao bây giờ "Haizzz, được, trẫm muốn ngươi hạnh phúc, từ nhỏ ngươi đã phải gồng mình như nam tử, gánh vác trọng trách trên vai, điều này nữ nhi bình thường căn bản không thể nào.Bây giờ là lúc ngươi cần được tự do, ngươi cần tình yêu, hoa tâm thì sao, trẫm không quan tâm, nếu ngươi muốn, trẫm sẽ khôi phục thân phận cửu công chúa cho ngươi" Hoàng đế hơi lạnh nhạt nói, nhưng hắn thật sự rất đau lòng a.Đế vương nhất định không được rơi nước mắt, nhưng lúc này, hoàng đế kìm chế không nổi nữa, khóe mắt lăn ra hai giọt lệ, mũi cao thanh thoát bổng trở nên ửng đỏ.Thanh Ca có hơi buồn an ủi phụ hoàng của nàng "Phụ hoàng, người đã quên trước đây người cùng mẫu hậu dạy nhi thần là gì sao, Thanh Ca nhất định phải mạnh mẽ, phải cứng rắn, gánh vác trọng trách giang sơn, bây giờ người bảo nhi thần ruồng bỏ, trốn tránh là thế nào, nhi thần biết phụ hoàng âm thầm cho người chỉ dạy từ trị quốc đến bình loạn thiên hạ, võ công đều muốn nhi thần trở thành hoàng đế tốt. Nhi thần quyết không ruồng bỏ, nhi thần muốn làm hoàng tử, muốn thú người nhi thần yêu, phụ hoàng người đồng ý chứ?" Hoàng đế hơi bất ngờ nhìn nàng, đứa trẻ này lúc nào lại mạnh mẽ như thế, khí chất cao ngạo hơn cả nam tử bình thường, nữ nhi này thật sự khiến hắn tự hào a. Hoàng đế trìu mến nhìn nàng "Chuyện này trẫm không can thiệp, nếu ngươi muốn Tĩnh Chi, hãy tự thân giành lấy, trẫm bảo bọc ngươi đủ rồi, bây giờ ngươi hãy tự mình giành lấy những gì ngươi muốn, chuyến đi Giang Nam này, sống trở về trong vinh quang, hay chết trong sự khinh bỉ sỉ nhục, ngươi tự mình giải quyết lấy" Hoàng đế tuy nói thế, nhưng lòng hẳn không yên, nàng dù gì cũng là nữ nhi...nhưng mà hắn phải làm vậy, làm vậy để nàng đứng vững trên đôi chân mình, hắn không thể bảo bọc nàng cả đời, đế vương thiên hạ hay chết dưới trướng của những kẻ lộng quyền, hắn đều không can thiệp nữa.
|
Chương 8 Giang Nam hứa hẹn Sau khi từ Bàng Thế điện rời đi, Thanh Ca lại phải xuất cung đến phủ của Địch Long tướng quân chuẩn bị hôm sau lên đường. Một thân thường phục đi đến trước đại môn của Địch tướng phủ lại bị đám nha đinh cản lại không cho vào, nàng tức giận quát lớn "Các ngươi có phải là mù mắt không, phủ tướng quân của các ngươi có khách quý, các ngươi dám không cho ta vào, muốn chết hay sao?" Gia đinh lại cười, Địch Long là tể tướng của Đại Tuyên, hắn là ai mà muốn vào là vào, hai bên cãi nhau ầm ĩ, rốt cục cũng có người bước ra "Chuyện gì đây, ai dám đứng trước phủ ta náo loạn?" Là Địch Long cao cao tại thượng kia lớn tiếng, hắn nhìn xung quanh, nhìn thấy một tiểu tử đang đứng quay lưng về phía mình, tên này chỉ cao hơn một nữa hắn, aiya là bọn tiểu nít ranh. "Tiểu tử kia, phụ thân ngươi là ai, sao dám đến đây náo loạn?" Địch Long hơi cười, đồng thời chỉ tay về phía nàng hỏi lớn. Thanh Ca có lẽ khá bực bội, đường đường là cửu hoàng tử, lại phải dùng võ mồm với các nha đinh, tức chết mà "Phụ thân ta là Tuyên Đức Vương - Diệp Lăng Phong, ngươi nghĩ ngươi là tể tướng tín nhiệm của tiên hoàng thì làm càn sao, không xem bản điện hạ ra gì" Thanh Ca xoay người lại mặt đối mặt với lão già kia. Địch Long tay chân run run vội tới dìu nàng vào trong phủ. Vào đại sảnh, hắn gọi các nô tỳ trong phủ pha trà, đồng thời gọi luôn mấy vị phu nhân ra mắt cửu hoàng tử. "Cửu điện hạ, thần có mắt không tròng, thất lễ rồi, xin điện hạ thứ tội" nói xong bưng chén trà thơm, nóng hổi đến cho Thanh Ca, nàng làm gì có thú uống trà ngâm thơ gì chứ, nàng tiếp chén trà để lên bàn, rồi vào vấn đề chính. "Địch tướng quân, ngày mai chúng ta phải đi Giang Nam, trước giờ ta chưa bao giờ gặp ông, vậy mà mấy hôm nay ông cũng không vào cung diện kiến ta, làm bản điện hạ phải chạy đi tìm phủ của ông" Thanh Ca có vẻ hờn dỗi tên này đúng là ngạo mạn, đợi ta nắm quyền thiên hạ trong tay, xem ông còn ngạo mạn như vậy không. Địch Long tỏ ý cười rồi xoa đầu Thanh Ca nói "Haha, cửu điện hạ quả là khác người, Giang Nam nguy hiểm rình rập, bất kể ai có chỉ đến điều tra đều sợ đến hồn bay phách tán. Riêng ngài thì lại chủ động tìm thần để bàn kế hoạch, quả là dũng cảm a" Thanh Ca nhìn hắn, gì chứ, chẳng qua là một vùng đất thuộc Đại Tuyên ta, cái gì mà giặc hoành hành, nói quá sự thật. Nàng đưa tay nâng chén trà uống một ngụm rồi nói tiếp "Ta trước giờ chỉ học lén được một ít võ công của Địch huynh lúc huynh ấy vào cung tập luyện, ta muốn xin Địch tướng quân dạy võ nghệ cho ta" Ở hiện đại Thanh Ca có học qua võ Taekwondo nhưng lâu quá bây giờ cũng quên sạch rồi, nàng muốn học võ công ở thời đại này để bảo vệ thân mình, biết đâu có thích khách. Địch Long hơi ngạc nhiên, hắn nghe nói cửu hoàng tử này cực kỳ yếu đuối, nhu nhược nhưng khi gặp, tên này thật sự rất có thực lực a. Một hồi suy nghĩ, Địch Long dẫn Thanh Ca ra khuôn viên rồi tự thân mình chỉ dạy võ nghệ cho nàng. Do Địch Duẫn đã đến Giang Nam trấn áp quân Nam Hạ từ một tháng trước nên hiện không có trong phủ. Thanh Ca phản xạ cực tốt, lực đánh mạnh mẽ, tư duy thông minh nên chỉ sau vài giờ luyện tập nàng đã học được hơn 30 chiêu thức đánh trận, ám sát, phòng thủ. Mãi đến chiều tối, nàng mới cáo biệt Địch Long rồi trở về cung. Trên đường về nàng chợt nhớ đến Tĩnh Chi, quyết định quay đầu ngựa hướng về phía Lễ bộ Hàn phủ. Nàng đứng trước đại môn nói với hai tên gia đinh. "Các ngươi vào nói với Hàn đại nhân, có Thanh Ca công tử tìm gặp" Sau một hồi thì một gia đinh mời nàng vào trong đại sảnh ngồi đợi, gia đinh còn lại thì mang ngựa của nàng đi phía chuồng ngựa. Hồi lâu Hàn đại nhân mặc áo lụa đen huyền cao quý đến đại sảnh, vừa thấy khách quý đến thăm, hắn vội quỳ xuống đất hô "Cửu điện hạ thiên tuế, thiên tuế thiên thiên tuế" Thanh Ca xua tay ý bảo đứng dậy, tự do ngồi ghế lớn trong sảnh nói. "Hàn đại nhân cho hỏi có Tĩnh Chi tỷ trong phủ không?" Hắn có chút sửng sốt, nữ nhi của hắn lúc nào lại quen biết vị này. Lấy lại bình tĩnh, hắn dõng dạt trả lời "Cửu điện hạ, Tĩnh Nhi đang trong khuê phòng, không biết ngài tìm nó có việc gì?" Thanh Ca đứng dậy, đến gần Hàn đại nhân kia, nhìn chằm chằm vào hắn, nàng nói "Hàn đại nhân, Tĩnh Chi tỷ có hôn ước với ngũ huynh của ta?" Nàng hẳn đã biết, lại hỏi như vậy, làm tên kia không khỏi rùng mình "Vâng cửu điện hạ, Ngũ điện hạ đã tâu cùng hoàng thượng chọn ngày mồng 4 tháng sau cử hành đại hôn" Nói đến đây hắn vui sướng vô cùng, sau này Ngũ điện hạ nếu không phải hoàng thượng thì cũng là vương gia, nữ nhi của mình lại là vương phi, công danh một bước lên mây. Hàn gia sẽ phú quý đời đời. Thanh Ca nhíu mày liếc nhìn hắn, sao lại có loại phụ thân bán con gái của mình cầu vinh hoa phú quý, hắn hiện tại đã là đại thần trong triều, còn muốn thăng ư? Nàng nhìn hắn không rời mắt, vẻ mặt lạnh băng làm hắn lạnh sống lưng "Hàn đại nhân, nữ nhi của ngươi không yêu ngũ huynh của ta, Tĩnh Chi là ái nhân của bản điện hạ, ngươi nên biết gả nàng ấy cho ai. Nếu ngươi thuận ta, ta hứa Hàn gia sau này, thế lực không đơn giản" Thanh Ca cười nhạt, liếc nhìn Hàn đại nhân kia, hắn sợ đến mức tay chân rung cầm cập. Tĩnh Chi lại có đến hai vị điện hạ yêu quý. Nếu đắc tội ngũ điện hạ, Hàn gia suy tàn. còn nếu không thuận cửu điện hạ, nhất định là không chết thì khó sống yên. Lúc này hắn mới nhớ ra "Cửu điện hạ thật nói đùa, ngài ngày mai phải đi Giang Nam sao còn có thể tương tư nữ nhân, thứ tội thần không theo lệnh, thần đã hứa gả Tĩnh Chi cho Ngũ hoàng tử, xin Cửu điện hạ tự trọng" Thanh Ca có hơi tức giận, quả thật, cửu hoàng tử không là gì trong mắt bọn họ. Thanh Ca liếc nhìn hắn, tức đến nghiến răng. "Ngươi quả thật không sợ ta, được đến lúc ta từ Giang Nam trở về, Ngươi đừng hòng thoát tội" Nói xong nàng phất áo bỏ đi, vốn muốn tìm gặp Tĩnh Chi, không ngờ lại mất hứng vì lão già này. Đi ra khỏi đại sảnh một chút thì nàng gặp Tĩnh Chi, có lẽ nàng ấy biết Thanh Ca buồn bực, Tĩnh Chi vội nắm lấy đôi tay lạnh băng kia, kéo lại, ôm lấy nàng. Thanh Ca đột nhiên cảm nhận được hơi ấm, tức giận khi nãy cũng tan mất "Thanh Ca, ta đợi nàng. Nàng ở nhất định phải bình loạn Giang Nam, vinh quang trở về thú ta, phụ thân ta, ông ấy luôn là vậy, nàng có thể bỏ qua?" Tĩnh Chi ôn nhu nói Thanh Ca nghe giọng nói ôn nhu, dịu dàng đó sao có thể từ chối, đúng là dại gái hết biết. Nàng ôm chặt Tĩnh Chi thì thào vào tai nàng. "Tĩnh nhi của ta, nàng phải đợi ta, ngũ huynh nếu hắn dám ức hiếp nàng, ta nhất định xé xác hắn. Ta nhất định trở về, nàng yên tâm, ta sẽ thú nàng, đại hôn của nàng sẽ long trọng không khác gì hoàng hậu" Câu hứa này của Thanh Ca quá ấm áp, Tĩnh Chi hơi cay khóe mắt, buông Thanh Ca ra, rồi đặt nụ hôn nhẹ lên môi nàng. Thanh Ca không khóc, nhưng nàng hẳn rất đau lòng, cảm giác xa lìa ái nhân thật sự thê thảm, nàng đi từng bước nặng nề ra khỏi đại môn Lễ bộ Hàn phủ, thúc ngựa trở về chuẩn bị ngày mai lên đường.
|
Chương 9 Đường đến Giang Nam Giang Nam nổi tiếng là chốn giang hồ hiệp nghĩa, lúc này Giang Nam hiện có bốn môn phái lớn mạnh tranh danh đệ nhất thiên hạ. Nhật nguyệt phái, Hoa sơn phái, Thiếu Lâm phái và Nga My phái. Cũng may Giang Nam còn có các thế lực phiêu bạc này bảo vệ, quan lại hay tướng địch đều không dám làm gì quá đáng. Chỉ là các trận tranh đấu diễn ra liên miên, máu đổ thành suối khiến bá tánh không ngày nào yên ổn. Mặt trời vừa ló dạng, đoàn quân ngựa đều đã xếp thành hàng dài ở đại môn hoàng cung đợi cửu hoàng tử đến. Hoàng thượng cùng thái hậu, hoàng hậu đích thân đến đại môn tiễn nhi tử lên đường. Hoàng thượng nét mặt khá ảm đạm, hắn đặt hết hy vọng vào nữ nhi này. "Cửu nhi, ngươi phải nhớ những gì trẫm dặn, còn nữa Địch Long, khanh giá nào cũng phải bảo vệ cửu hoàng tử bình an trở về" Địch Long cuối đầu tuân lệnh rồi nhắc nhở hoàng thượng. "Hoàng thượng, đã không còn sớm, chúng thần cũng nên đi thôi" Thái hậu cùng hoàng hậu thì cứ ôm khư khư Thanh Ca, vừa khóc vừa căn dặn đến mức phát chán a. "Cửu nhi phải bảo trọng a...ai gia chỉ có mình ngươi...nếu ngươi dám xảy ra chuyện gì....ai gia...ai gia hic hic". Hoàng hậu có vẻ trách móc hoàng đế, đưa một túi ngọc cho Thanh Ca "Cửu nhi, đây là thần hộ mệnh, phải giữ bên người, biết không?" Sau một hồi ôm nhau khóc lóc, cuối cùng đoàn người cũng lên đường. Đây là lần đầu nàng đi xa hoàng cung, cũng như xa phụ hoàng, mẫu hậu, cũng không biết ngày tháng sau này sẽ sống ra sao. Đến giữa trưa ,đoàn người cũng ra khỏi Tuyên thành, hướng đến Dương châu. Trời chạng vạng tối, đoàn người cũng đã vào Dương châu, Địch Long lệnh phu xe tìm nơi nghỉ chân, để cửu điện hạ này ngồi xe cả ngày, hẳn là mệt mỏi. Xe ngựa dừng lại ở Linh Cung khách điếm. Tiểu Lý tử ngồi xe phía sau nhanh nhẩu chạy đến xe của Thanh Ca định dìu nàng xuống xe. A...kinh khủng thật a, cửu điện hạ mặt mũi xanh như trúng độc, nhợn tới nhợn lui, là say xe a...Tiểu Lý Tử lúng túng, hình tượng cửu điện ha tại thượng kia đâu mất rồi. "Điện hạ, người đây là làm sao a, mau..mau truyền đại phu" Tiểu Lý Tử hoảng loạn nói lớn. Thanh Ca lúc này cũng không biết nàng sống hay chết, trời đất đảo lộn, nàng được Tiểu Lý Tử dìu vào gian phòng thượng đẳng của khách điếm, đại phu vào xem bệnh "Công tử nhà ngươi không sao, chỉ là không thích ứng việc đi xe ngựa mà thôi" Đúng là con cái nhà đại phú có khác, chỉ bị say xe một chút đã bỏ ngân lượng ra mời đại phu giỏi. Hôn mê một ngày, Thanh Ca mới ý thức được, rồi tỉnh dậy tuy nhiên đầu có hơi choáng váng. Tiểu Lý Tử trực cả đêm chăm sóc nàng nên hắn mệt quá thiếp đi trên bàn trà cạnh giường. "Tiểu Lý Tử, ta muốn nước, khô quá" Thanh Ca giọng yếu ớt cố gọi hắn dậy, Tiểu Lý Tử giật mình vội rót một chén trà đến cho nàng. "Điện hạ, người đã đỡ hơn chưa?" Tiểu Lý Tử hơi lo lắng nhìn nàng, hắn đã chăm sóc nàng từ khi nàng còn bé, tình cảm thực như huynh muội. Thanh Ca vừa tỉnh dậy còn hơi hoang mang hỏi hắn "Ta ngủ bao lâu rồi?" Tiểu Lý Tử thở dài trả lời nàng "Điện hạ cứ nghỉ ngơi đã, nếu không đi được xe ngựa, hay là người cưỡi ngựa cùng với nô tài nhé". Thanh Ca thật sự sợ chiếc xe ngựa đó a. Sáng hôm sau, nàng khỏe hẳn, vội thúc các thị vệ cùng lên đường, lần này, Thanh Ca khoác trường bào xanh ngọc dày dặn, vấn hết tóc lên, hệt như nam tử trưởng thành, ung dung cưỡi ngựa đi trước. Một ngày lại một ngày, đoàn người ngày thì đi, đêm lại nghỉ ,trong một tuần đã đến được Giang Nam. Một buổi sáng mây xanh nước biếc, phong cảnh Giang Nam thật sự làm người ta say đắm a. Đoàn người chỉ cách Giang Nam thành khoảng 1 dặm. Thanh Ca cầm cương ngựa, hào hứng chạy đi trước, bỏ lại đoàn người kia.Tiểu Lý Tử cũng khá hăng hái, thúc ngựa đuổi theo cửu điện hạ của hắn. Đột nhiên từ không trung có ba người xông xuống chặn đường nàng. Bọn họ một thân hắc y, trên người đều mang vũ khí, dáng vẻ thô kệch chỉa mũi kiếm về phía nàng "Hai ngươi chắc là người mới đến Giang Nam, có biết bọn ta là ai không?" Một tên trong bọn chúng nói lớn. Tiểu Lý Tử ra sức đe dọa bọn chúng. "To gan, các ngươi không biết đây là ai sao, công tử nhà ta chính là khâm sai triều đình đến dẹp loạn tặc, không mau tránh đường" Vì thân phận hoàng tử tuyệt đối không được lộ, nếu không lại tạo cơ hội cho những kẻ có mưu đồ ám hại huyết mạch hoàng thất. Mấy tên kia có vẻ không khiên nể quát lớn "Xem triều đình các ngươi có gì hay " Vừa nói, hắn vừa liếc nhìn Thanh Ca "A...tên khâm sai trẻ tuổi này tướng mạo quả tuyệt mĩ a, mau theo gia gia ta về ra mắt giáo chủ" Thanh Ca kinh ngạc, cái gì giáo chủ hả, chắc là giống như truyện kim dung rồi, Đông Phương Bất Bại à. Nói dứt câu, tên thô bỉ kia nắm lấy vạt áo nàng, lôi nàng từ trên ngựa rơi xuống đất. Tuy nhiên hắn khá công phu a từ trên ngựa bị lôi xuống nhưng nhờ lực của hắn nàng không bị té mà còn an toàn đáp đất. Tiểu Lý Tử ngơ ngác, rút thanh kiếm phòng bị trong người nhảy xuống ngựa liều mạng với bọn người kia. "Lùi lại, nếu không công tử nhà ngươi sẽ chết ngay tức khắc" Một tên thô bạo đưa kiếm lên cổ Thanh Ca quát lớn, Tiểu Lý Tử giật mình, từng bước lùi ra sau. Đoàn người lúc này thoáng thấy có nhiều người phía trước lập tức tăng tốc độ chạy. Lưỡi kiếm thật sự rất sắc a. Thanh Ca có hơi nhột nên cựa quậy một tý, cũng không biết máu đã chảy xuống ước cổ áo trường bào xanh ngọc kia từ khi nào. Tiểu Lý Tử thấy vậy càng thêm sợ hãi, vội đặt kiếm xuống đất đầu hàng. "Ta bỏ kiếm rồi, không mau thả công tử nhà ta, thiếu gia cổ của người...". Thanh Ca lúc này mới ý thức được, chất lỏng màu đỏ từ cổ nàng chảy xuống ngày một nhiều a. Tên thô lỗ kia đặt kiếm xuống quát lớn "Nhóc con, ngươi biết kiếm của chúng ta sắc bén, cớ nào lại cựa quậy. Nếu ta không giữ kiếm lại, e là rơi đầu nhà ngươi rồi, ngươi muốn chầu diêm vương sao?" Bọn chúng không có ý muốn giết người, chỉ là dung mạo Thanh Ca bất phàm, vừa nhìn đã mến, bọn chúng chỉ muốn mang nàng về Hắc Điện của Nhật Nguyệt thần giáo ra mặt với Đông Phương giáo chủ, nếu hắn ta thích, bọn chúng có công không nhỏ a. "Tiểu Lý Tử ta không sao" Thanh Ca nói với Tiểu Lý Tử, trấn an hắn. Lúc này, trên không trung lại xuất hiện một mỹ nhân y phục gọn gàng, một thân cầm kiếm chém lấy bọn người đang giữ chặt Thanh Ca. Nàng thừa cơ đó mà chạy ra khỏi tay bọn chúng về phía Tiểu Lý Tử. Chỉ trong nháy mắt, mấy tên kia đã nằm la liệt dưới chân nàng ta. Mỹ nhân giang hồ kia bước đến gần Thanh Ca, vội lấy khăn tay của nàng lâu máu trên cổ. Thanh Ca ngơ ngác, mỹ nhân, đúng thật là mỹ nhân. nàng nhìn mỹ nhân kia đến ngây ngốc, háo sắc a. Mỹ nhân kia tỏ ý cười "Ta Nhạc Y Giang, thiếu chủ phái Nga My, không biết các vị là từ đâu đến, sao lại bị Nhật Nguyệt phái tấn công?" (đôi lời tác giả) Nghe nói Giang Nam nổi tiếng giang hồ, nên bản vương mang luôn truyện Kim Dung vào.hí hí
|