Phu Nhân Tại Thượng
|
|
Chương 82 Sau khi Lý Trì Nguyệt lăn qua lăn lại Đồ Cửu Mị xong rồi liền không muốn phải buông Đồ Cửu Mị ra, chỉ là cảm giác niêm dính giữa hai chân khiến nàng rất không thoải mái, đang muốn đứng dậy thanh lý thì Đồ Cửu Mị từ phía sau ôm lấy nàng. Tuy rằng thân thể Đồ Cửu Mị hiện tại vẫn còn dư vị do tình triều mang đến, mềm nhũn vô lực nhưng nàng cũng không thể để phu nhân cứ như vậy rời đi, vừa rồi phu nhân làm những chuyện đó với nàng, nàng muốn nhất nhất đối với phu nhân làm lại một lần. Tay Đồ Cửu Mị phủ trên khối mềm mại của phu nhân, ôm chặt không cho phu nhân rời khỏi, "Vẫn chưa cho ngươi ăn no sao?" Lý Trì Nguyệt nhướng mày hỏi, cánh tay nàng có chút mỏi rồi, nha đầu này lần đầu nếm tư vị nhưng khẩu vị đã lớn như vậy, Lý Trì Nguyệt đột nhiên lo lắng ngày sau nàng không thể cho nha đầu này ăn no thì phải làm sao đây! "Mới không phải, người ta cũng muốn làm như vậy đối với phu nhân." Giọng nói của Đồ Cửu Mị mềm nhũn, trong mềm mại lộ ra một cổ cảm giác kiều mị, khiến người nghe tê dại đến muốn ăn nàng thêm một lần, chí ít Lý Trì Nguyệt đã nghĩ hung hăng khi dễ thêm một hồi, cho dù cánh tay sẽ mỏi vẫn muốn khi dễ. "Ngươi còn có khí lực sao?" Lý Trì Nguyệt cảm giác được tay của Đồ Cửu Mị đang xấu xa sờ loạn trước ngực nàng, hai mươi mấy năm qua Lý Trì Nguyệt cho rằng thân thể nàng vô dục vô cầu, nhưng hôm nay Lý Trì Nguyệt mới chân thật cảm giác được thân thể nàng không chỉ có ham muốn, mà còn vô cùng mẫn cảm. "Khi dễ phu nhân thì lúc nào cũng có thể." Tay Đồ Cửu Mị trước ngực phu nhân sờ loạn, tinh thần cũng phục hồi, vui đùa cái gì, nàng mỗi ngày ăn thịt thể chất thế nào có thể bại bởi phu nhân thoạt nhìn nhu nhược đây! Hơn nữa ngực phu nhân hảo mềm mại, hảo hảo sờ, nhu nhuyễn, vừa lúc một tay có thể nắm trọn. Lý Trì Nguyệt nhìn thấy Đồ Cửu Mị tinh thần phấn chấn, đột nhiên cảm thấy lo lắng trước đó của nàng không phải không có đạo lý, ngày sau trên giường thật sự có khả năng nàng sẽ không chịu nổi Đồ Cửu Mị. "Ta ngược lại muốn nhìn một chút, ngươi muốn khi dễ ta thế nào." Lý Trì Nguyệt ngược lại cũng không giảo biện, nàng tùy tâm sở dục quen rồi, nếu như thân thể nàng đã động tình dĩ nhiên cũng sẽ không kiềm chế. Chỉ là vừa rồi khổ cực lâu như vậy, Lý Trì Nguyệt có chút không muốn nhúc nhích, vì vậy thẳng thắn nằm xuống. Đồ Cửu Mị không nghĩ đến phu nhân phối hợp như vậy, hơn nữa trực tiếp nằm xuống, phân nửa tóc dài tản ở phía sau, phân nửa che trước ngực, khiến ngực nàng như ẩn như hiện, tóc dài đen nhánh, tôn lên da thịt càng thêm trắng nõn, gần như bênh trạng, nhưng lại rất xinh đẹp, đẹo đến Đồ Cửu Mị Đồ Cửu Mị không dời được mắt, đặc biệt là dáng vẻ mặc cho nàng muốn làm gì thì làm khiến Đồ Cửu Mị huyết mạch sôi trào, chỉ cảm thấy phu nhân lúc này cùng bình thường rất bất đồng, cảm giác thanh lãnh toàn bộ tiêu nhưng lại lộ ra một cổ cảm giác quyến rũ, phong tình. Lúc này Lý Trì Nguyệt khiến Đồ Cửu Mị biến thành một nửa quỷ háo sắc rồi, nàng lập tức đem phu nhân đặt dưới thân, bởi vì sợ đè ép phu nhân nên nàng chống khuỷu tay, chỉ đè ép một nửa trong lượng lên người phu nhân. Lúc Đồ Cửu Mị đặt nàng dưới thân, Lý Trì Nguyệt liền vươn tay ôm lấy cổ Đồ Cửu Mị. "Trì Nguyệt...." Đồ Cửu Mị kìm lòng không được mà gọi tên phu nhân, nàng cảm thấy bản thân giống như nam tử háo sắc, bị mỹ sắc của phu nhân mê hoặc. "Làm sao?" Giọng nói của Lý Trì Nguyệt cũng mềm nhẹ vô lực như đôi tay đang ôm lấy cổ Đồ Cửu Mị lúc này, ngay cả Lý Trì Nguyệt cũng chưa từng phát hiện bản thân đang dùng một mặt rất mị hoặc, rất mềm mại vô hình câu dẫn Đồ Cửu Mị. Đồ Cửu Mị không đáp, nàng giống như Lý Trì Nguyệt vừa rồi, dùng ngón tay nhẹ nhàng nhu lộng đôi môi của phu nhân, phác họa đường nét, sau đó ngón tay dừng bên môi Lý Trì Nguyệt. "Trì Nguyệt cũng ngậm lấy...." Đồ Cửu Mị nhẹ giọng nói, nàng chỉ là y theo xuân đồ mà làm, nói cho cùng phu nhân đã làm với nàng, nàng sẽ đều làm lại một lần, đây là kiên trì của Đồ Cửu Mị. Đồ Cửu Mị cũng quá thích mô phỏng rồi, loại tình tiết này cũng muốn mô phỏng, thật ra có thể nhảy qua không phải sao? Lý Trì Nguyệt thầm nghĩ, bất quá vì không muốn làm mất hứng nàng vẫn mở miệng ngậm lấy ngón tay Đồ Cửu Mị. Đồ Cửu Mị vốn dĩ không hiểu hàm nghĩa của động tác này nhưng trải qua vừa rồi triền miên, nàng đột nhiên tỉnh ngộ, có chút hiểu được hàm nghĩa của động tác này, khuôn mặt thoáng chốc đỏ bừng, hảo xấu hổ. Lý Trì Nguyệt nhìn thấy Đồ Cửu Mị đỏ mặt liền biết người này thông suốt rồi, nổi lên tâm tư trêu đùa, nhẹ nhàng cắn ngón tay Đồ Cửu Mị. Đồ Cửu Mị cảm thấy ngón tay có chút nhột nhạt, lại có một chút đau nhức nhưng còn có chút tê dại, nàng rút ngón tay ra , cúi đầu hôn phu nhân, nụ hôn của Đồ Cửu Mị cũng giống như tính cách của nàng, nhiệt tình mà lỗ mãng, môi lưỡi triền miên, khó tách khó rời, trong lòng Đồ Cửu Mị sinh ra cảm giác đói khát hận không thể phu nhân nuốt vào trong bụng. Đồ Cửu Mị cảm thấy những thứ này vĩnh viễn không đủ, tay nàng trên người Lý Trì Nguyệt lung tung vuốt ve, tất cả sự tình vừa rồi phu nhân làm với nàng, nàng đều nhất nhất trả lại cho phu nhân, hơn nữa rất có kiên trì, làm được càng thêm cẩn thận. Lý Trì Nguyệt chỉ cảm thấy thân thể giống như một khối băng rơi vào trong chảo nóng,chậm rãi hòa tan thành một bãi xuân thủy, sau đó bắt đầu sôi cho đến khi gặp phải lửa lớn sôi trào, sau khi sôi trào khó nhịn lại là từng đợt khóa cảm như thủy triền gần như muốn nhấn chìm nàng. Đồ Cửu Mị nghe phu nhân trầm thấp thở dốc, hoặc nhẹ hoặc nặng, hoặc hoãn hoặc gấp, mỗi một tiếng thở dốc nghe vào trong tai Đồ Cửu Mị đều dễ nghe như vậy, tựa như Đồ Cửu Mị đã dự đoán, giọng nói của phu nhân dùng để nói lời tâm tính nhất định rất mê người, thanh âm kiều mị tận xương này lại càng êm tai khiến ngực nàng giống như bị lông vũ quét qua, tê dại, nhột nhạt. Đồ Cửu Mị vô cùng thích lúc bản thân ở dưới thân nàng, dáng vẻ quyến rũ động nhân, nàng cảm thấy giờ khắc này nàng cách phu nhân rất gần, gần đến gần như không một khe hở mà dán hợp. Ngón tay Đồ Cửu Mị rốt cục xuyên phá một tầng cản trở, Lý Trì Nguyệt chịu đau nhức nắm chặt lấy lưng Đồ Cửu Mị, cào đến Đồ Cửu Mị sinh đau, nhưng Đồ Cửu Mị luôn luôn sợ đau dĩ nhiên lại không cảm thấy đau, nàng cảm thấy lúc này tâm nàng đau hơn thân thể rất nhiều. Đồ Cửu Mị đau lòng vuốt ve mi tâm nhíu chặt vì đau đớn của phu nhân, hận không thể thay phu nhân chịu đau, nàng muốn rút ngón tay ra nhưng phu nhân cũng không để nàng rút ra, ngón tay Đồ Cửu Mị không dám động, kiên trì đến lúc mi tâm của phu nhân giãn ra mới khẽ động ngón tay, phu nhân chịu kích thích liền rên rỉ ra tiếng. Trong màn hai tuyệt mỹ nữ tử, thân thể gắt gao giao quấn cùng một chỗ, mềm mại đè ép mềm mại, thân ngâm, triền miên mồ hôi nhễ nhại, đêm có vẻ hơi ngắn rồi.
|
Chương 83 Đồ Cửu Mị tinh lực tốt, tỉnh cũng sớm, sau khi tỉnh lại khóe môi vẫn mỉm cười, thì ra cùng phu nhân làm việc nữ nữ không chỉ không khó chịu mà còn rất thoải mái ngọt ngào, Đồ Cửu Mị hiện tại hy vọng sau này mỗi ngày trước khi ngủ đều cùng phu nhân làm việc tối qua, vừa nghĩ tối qua cùng phu nhân da thịt thân cận, tâm tình của Đồ Cửu Mị lại càng nhộn nhạo. Đồ Cửu Mị nằm sấp thân thể nhìn phu nhân còn đang ngủ say bên cạnh, từ lúc thức dậy ánh mắt của nàng chưa từng dời đi, nàng không dám sờ khuôn mặt phu nhân, vì nàng biết phu nhân ngủ không sâu sợ quấy nhiễu mộng đẹp của phu nhân, nhưng ngón tay vẫn thưởng thức tóc dài của phu nhân, quấn lấy trong tay mà lúc này tóc của Đồ Cửu Mị cũng tản ra một bên, cùng tóc của phu nhân quấn cùng một chỗ. Đồ Cửu Mị tâm động, cái này chính là kết tóc như phu nhân đã nói sao? Nghĩ đến đây trong lòng Đồ Cửu Mị lúc này ngọt ngào như ăn kẹo, nàng nghĩ cùng phu nhân cả đời kết tóc cũng nguyện ý.\ Lý Trì Nguyệt mở mắt liền thấy hình ảnh hoạt sắc sinh hương kia, Đồ Cửu Mị ghé vào bên cạnh nàng, thân thể vẫn quang lỏa ngực nàng bởi vì nằm sấp nên có vẻ càng thêm no đủ, có chút tóc tản lạc trên gương mặt nàng, khiến cho nàng có chút nhột nhạt, Lý Trì Nguyệt thầm nghĩ không phải nha đầu này mới sáng sớm đã dự định ăn nàng rồi chứ. "Phu nhân, ngươi tỉnh?" Đồ Cửu Mị nhìn Lý Trì Nguyệt, sóng mắt lấp lánh, trong suốt. "Ngươi tỉnh bao lâu?" Lý Trì Nguyệt ngồi dậy, đôi mắt vẫn chưa hoàn toàn mở ra, bởi vì ngồi dậy nên thân thể vốn dĩ được che lấp dưới tấm chăn liền trượt xuống ngực, che khuất một nửa ngực, cần cổ trắng nõn cùng xương quai xanh đều bại lộ ở bên ngoài, Đồ Cửu Mị nhìn chằm chằm vào đó, đôi mắt ngay cả chớp cũng không chớp một cái, nàng nuốt một ngụm nước bọt, làm sao bây giờ, dường như lại muốn cùng làm việc tối qua rồi. Lý Trì Nguyệt nheo mắt nhìn ánh mắt mê đắm của Đồ Cửu Mị, nàng quả thật không nhìn lầm nha đầu này, nha đầu này chính là háo sắc hơn nữa là vô cùng thích nữ sắc. "Chưa bao lâu, mới một lúc!" Thật ra Đồ Cửu Mị đã tỉnh dậy gần một canh giờ rồi nhưng Đồ Cửu Mị nửa điểm cũng không cảm thấy bản thân đã thức dậy thật lâu, nàng chỉ cảm thấy nhìn phu nhân thế nào cũng sẽ không thấy chán. Nàng nhìn thấy phu nhân ngồi dậy cũng lập tức bò lên, lúc này mới nghĩ đến bản thân quần áo đều chưa mặc liền có một chút xấu hổ nắm chăn che lấy thân thể, thế nào lại chỉ lo nhìn phu nhân ngay cả quần áo cũng quên mặc, hảo xấu hổ! "Vừa rồi ngươi nhìn ta chằm chằm, không phải là tưởng niệm tư vị tối qua đi?" Lý Trì Nguyệt dán gần thân thể Đồ Cửu Mị, nâng cằm Đồ Cửu Mị nhẹ giọng hỏi, biểu tình đã có một chút ngả ngớn "Ta là nghĩ đến, lẽ nào phu nhân không nghĩ sao?" Đồ Cửu Mị biết phu nhân lại muốn trêu đùa nàng, hiện tại nàng mới không sợ bị phu nhân trêu đùa, nói cho cùng nàng cũng có thể áp phu nhân muốn làm gì thì làm. Vì vậy Đồ Cửu Mị liền chồm đến đem Lý Trì Nguyệt áp đảo dưới thân, cũng học theo ngữ khí có chút không đứng đắn của Lý Trì Nguyệt hỏi ngược lại. Lý Trì Nguyệt hiển nhiên không ngờ tới mới một buổi tối mà nha đầu này đã dám phản kháng, nhưng bởi vì mới vừa thức dậy, thân thể còn có chút mềm yếu vô lực nên nàng nhất thời đẩy không ra, lá gan quả nhiên càng lúc càng phì rồi. "Ân?" Lý Trì Nguyệt ngữ khí ngữ khí nhẹ lại mang đến cảm giác uy hiếp. Bất quá hiện tại Đồ Cửu Mị mới không sợ, trong mắt nàng phu nhân chỉ là cọp giấy, nói gì đi nữa phu nhân cũng đã là người của nàng. "Ta thích phu nhân, thích làm việc này đối với phu nhân." Đồ Cửu Mị cúi đầu gặm xương quai xanh của phu nhân. "Đừng nháo, nên rời giường." Đêm qua hầu hạ Đồ Cửu Mị hai ba lần, lại thụ một hồi, lăn qua lăn lại đến quá nửa đêm, tuy rằng đã ngủ một giấc nhưng thân thể vẫn còn mệt mỏi, cho nên Lý Trì Nguyệt không muốn sáng sớm lại lăn qua lăn lại, nàng càng lúc càng lo lắng ngày sau không thể cho nữ nhân tràn đầy tinh lực trước mắt ăn no. Đồ Cửu Mị vẫn quấn quít lấy phu nhân muốn hôn, vừa hôn hai người lại có một chút khó dứt ra được. Mặt trời cũng đã lên ba sào, An Nhi nhìn thấy quận chúa nhà mình cùng Mị phu nhân không bước ra, vẫn cứ một mực bên ngoài chờ đợi, rốt cục đến thời điểm bình thường quận chúa thức dậy, bình thường không cần quận chúa gọi nàng sẽ tự động bưng nước vào, chờ đợi hầu hạ quận chúa, hôm nay cũng không ngoại lệ chỉ là đi vào bước vào An Nhi liền hối hận, nàng hẳn là nên chờ ở bên ngoài. An Nhi đi vào liền thấy trên mặt đất cạnh giường tán đầy quần áo, cái yếm các loại, màn cũng bị mất trật tự nhấc lên một góc, xuyên qua màn che An Nhi liền thấy hai nữ tử tuyệt mỹ thân thể quang lỏa đang triền miên ôm hôn. Trước đây nàng theo sau quận chúa xuất nhập phủ của ngũ công chúa, cũng thường xuyên nhìn thấy cảnh tượng như vậy nhưng nhân vật chính lần này đổi thành quận chúa nhà nàng, nàng cảm giác dường như có chút bất đồng, chí ít có chút thẹn thùng, cũng không biết đôi mắt đôi mắt đặt ở nơi nào. Vẫn luôn cảm thấy nhìn thân thể của quận chúa hoặc là thân thể Mị phu nhân đều là một loại mạo phạm. An Nhi im lặng bưng nước trở ra, ở bên ngoài lại thay đổi một lần lần nước ấm, sau đó mới nghe được quận chúa gọi nàng vào, An Nhi rất săn sóc thay Mị phu nhân cùng quận chúa chuẩn bị quần áo mới, nàng nghĩ có lẽ lát nữa ngay cả sàng đan cũng phải thay. Lý Trì Nguyệt nhìn thấy An Nhi rất săn sóc đem quần áo đến liền không để An Nhi đến hầu hạ thay y phục mà chỉ bảo nàng đi ra ngoài, tuy nói An Nhi sẽ không có tâm tư gì nhưng nàng vẫn không muốn Đồ Cửu Mị bị nhìn hết. Xem ra, sau khi thích nữ sắc, giữa nữ tử quả thật cũng cần kiêng kỵ. "Ngươi giúp ta thay y phục." Lý Trì Nguyệt không ai để sai bảo nữa liền sai bảo Đồ Cửu Mị hầu hạ nàng. Đồ Cửu Mị vui vẻ cầm lấy xiêm y vô cùng chỉnh tề An Nhi đã mang đến, chuẩn bị giúp phu nhân thay y phục, nàng cảm thấy bản thân quả nhiên giống như phu nhân của phu nhân rồi, giống như nương tử hầu hạ phu quân thay y phục. Trong lúc giúp phu nhân thay y phục Đồ Cửu Mị thừa cơ ăn không ít đậu hũ, tỷ như ngón tay không cẩn thận lướt qua nơi mềm mại trước ngực phu nhân, tỷ như trộm sờ thắt lưng của phu nhân. Lý Trì Nguyệt thay y phục xong, chuẩn bị chuẩn bị giúp Đồ Cửu Mị thay y phục, tuy rằng nàng chưa từng hầu hạ người khác, bất quá Đồ Cửu Mị là một mỹ nhân ngược lại cũng không xem như ủy khuất. So với Đồ Cửu Mị mực chuyện thay y phục âm thầm làm chuyện xấu thì Lý Trì Nguyệt lại quang minh chính đại, trực tiếp phủ lên khối căng tròn trước ngực Đồ Cửu Mị mà xoa nắn, đem Đồ Cửu Mị khi dễ phát hỏa rồi lại nghiêm trang giúp Đồ Cửu Mị mặc y phục. Đồ Cửu Mị chỉ có thể tội nghiệp nhìn Lý Trì Nguyệt, nhưng Lý Trì Nguyệt xem như cái gì cũng không biết. An Nhi đáng thương ở bên ngoài lại thay đổi một lần nước nóng, quận chúa cùng Mị phu nhân mới mặc xong y phục, lúc này nàng mới có thể bưng nước vào, chỉ là lúc này cũng đã sắp đến trưa rồi, An Nhi nghĩ chung quy vẫn chịu ra, tính nhẫn nại vốn rất tốt của nàng cũng sắp bị ăn mòn hết, quả nhiên là thiếu định tính xem ra cần tăng cường tĩnh tọa. Bây giờ có thể không cần dâng điểm tâm nữa mà trực tiếp dùng bữa trưa, lẽ nào sau này ngày ngày đều như vậy sao? Dự cảm này khiến An Nhi không thích chút nào, hảo muốn Bình Nhi trở về hầu hạ quận chúa, nàng muốn yên tĩnh luyện võ mà thôi.
|
Chương 84 Ngọ thiện là do Trương má má mang lên, một nửa mặn, một nửa chay, hiển nhiên là vì hai người tỉ mỉ chuẩn bị. Chỉ là lúc dùng bữa Trương má má vẫn đứng ở bên cạnh không lui xuống, khiến Đồ Cửu Mị có chút áp lực, ăn thịt cũng không thấy ngon. "Trương má má không phải là ngươi vẫn chưa ăm chứ? Nếu như chưa ăn, vậy thì ngồi xuống cùng ăn với bọn ta đi." Lý Trì Nguyệt khinh phiêu nói với Trương má má. Trương má má vừa nghe quận chúa nói như vậy lập tức nghe ra ý tứ trong lời nói của quận chúa, nàng là nô tài có mười lá gan cũng không dám cùng quận chúa ngồi đứng ngang hàng cùng nhau dùng bữa, hiển nhiên là quận chúa muốn nàng lui xuống. "Quận chúa, lão nô cũng không phải cố ý gây trở ngại ngài cùng Mị phu nhân dùng bữa, nhưng lão nô vẫn có vài câu muốn nói. Quận chúa có ái nhân chúng nô tài cũng vui mừng cho quận chúa, người cùng Mị phu nhân như quyến lữ tân hôn, khó tránh khỏi ân ái triền miên bất quá quận chúa thể chất hư nhược, vẫn nên tiết chế một chút." Trương má má có tuần tự mà nói ra, nàng vì quận chúa cùng Mị phu nhân pha trộn không ăn bữa sáng canh cánh trong lòng, quận chúa bỏ bữa đối với Trương má má mà nói đều là đại sự, thiên đại đại sự. Xem ra nô bộc quá trung tâm cũng có chỗ không tốt, ngay cả chút việc tư cũng muốn quản, nhưng người ta có lòng tốt lo lắng cho ngươi quả thật là trung tâm, muốn trách tội cũng không thể nào trách được. Chỉ là nàng bản thân nhu nhược bị người khác một lần lại một lần nhắc nhở thực sự làm cho nàng không thoải mái, cũng đã nhiều năm như vậy rồi Lý Trì Nguyệt cảm thấy thân thể cùng người bình thường không có gì bất đồng, bất quá những ma ma này trông gà hoá cuốc mà thôi, hơn nữa nàng vô cùng không thích chuyện phòng the của nàng bị người khác bàn luận. Còn có, tân hôn quyến lữ từ này nghe vào cứ thấy sao ấy. Đồ Cửu Mị ở bên cạnh nghe được vừa thẹn vừa sợ hãi, nàng mới khi dễ phu nhân một hồi đã rất tiết chế rồi, bất quá phu nhân thể chất dường như có chút nhược, thảo nào Trương má má lại lo lắng, xem ra vẫn nên tẩm bổ thân thể phu nhân thật tốt, tối qua nàng cẩn cẩn dực dực chỉ sợ đem phu nhân phá hủy, dù sao phu nhân thoạt nhìn rất nhu nhược. "Bản quận chúa tự có chừng mực, không cần các ngươi dạy ta phải làm thế nào, ngươi lui xuống đi." Lý Trì Nguyệt ngữ khí lạnh lùng. Trương má má nhìn thấy quận chúa nhà mình vẻ mặt băng lãnh không dám không dám nói gì nữa, chỉ đành lui ra, ngẫm lại cũng đúng, quận chúa nhà nàng làm việc luôn luôn có chừng mực hẳn là không đến mức không biết tiết chế mệt mài quá độ, nàng quan tâm nên tất loạn, rối loạn nên mới dám đàm luận chuyện khuê phòng của quận chúa, thảo nào quận chúa mất hứng. "Trương má má cũng là quan tâm thân thể của ngươi." Đồ Cửu Mị đối với tâm tình của Lý Trì Nguyệt trái lại rất mẫn cảm, lập tức vì Trương má má nói tốt. "Thân thể ta hiện tại không bệnh không đau, có cái gì phải lo lắng, bất quá là lúc nhỏ thế chất kém, chẳng lẽ còn không cho phép khỏe lên sao?" Lý Trì Nguyệt ghét nhất bị người khác lấy nàng thể nhược ra nói, lúc nhỏ ốm yếu nàng đã phiền thấu rồi, nhưng hiện tại thân thể tốt hơn, người khác vẫn không ngừng nhắc đi nhắc lại, nàng làm sao lại nguyện ý nghe đây! "Nói là như vậy nhưng phu nhân thoạt nhìn chính là có chút nhu nhược...." Đồ Cửu Mị cười lấy lòng, xem ra phu nhân không thích người khác nói thân thể nàng không tốt, quả nhiên người thiếu cái gì sẽ lưu ý cái đó. "Nhu nhược sao? Tối qua không phải ngươi cầu xin tha thứ muốn từ bỏ sao?" Lý Trì Nguyệt nhướng mày hỏi. "Phu nhân....." Đồ Cửu Mị nhìn thấy phu nhân trên bàn cơm lại nhắc đến việc này lập tức nhớ đến hình ảnh đêm qua, khuôn mặt trong nháy mắt đỏ bừng, còn âm thầm nhìn một chút An Nhi đang đứng bên cạnh, cũng may An Nhi vẫn mặt không biểu tình giống như không nghe thấy. Đồ Cửu Mị cảm thấy phu nhân sao lại có thể giữa ban ngày dùng vẻ mặt chính kinh để nói đến chuyện này, nói cho cùng, không phải phu nhân lúc sau cũng nói đừng tiếp tục đó sao! Cũng may lúc này Vương ma ma ôm tiểu thế tử vào, Vương ma ma mỗi ngày đều có bế Hạng Cảnh Triều đến cho Lý Trì Nguyệt xem một chút. Lý Trì Nguyệt tâm tình tốt thì sẽ trêu đùa một phen, hài tử vừa khóc nàng liền bảo Vương ma ma lập tức bế đi, mà Đồ Cửu Mị bị Tiền ma ma gọi đi làm khôi phục hậu sản nên chỉ vội vã thoáng nhìn cũng không chơi đùa với hài tử nhiều như Lý Trì Nguyệt. Đồ Cửu Mị vốn là tâm tính hài tử, đột nhiên mang thai làm mẫu thân căn bản không có chuẩn bị tâm lý, hơn nữa cũng không phải tự mình nuôi nấng không sớm chiều ở chung cho nên đối với tiểu tử mập này một chút tự giác của người làm mẫu thân cũng không có, nhưng mà đau đớn khi sinh vẫn còn khắc sâu. "Phu nhân, ngươi xem Kháp Kháp, dường như càng lúc càng phì rồi, mập mạp, thật đúng là càng lúc càng giống thịt viên." Đồ Cửu Mị nhéo má nhi tử, da thịt mềm nhẵn thật là hảo sờ, tiểu tử này từ lúc sinh ra đã mập, hiện tại càng lớn càng mập , so với heo còn mập hơn, Đồ Cửu Mị âm thầm cảm thán. Vương ma ma nhìn Mị phu nhân nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại tuấn tú của tiểu thế tử, trong lòng đau muốn chết, Mị phu nhân hạ thủ cũng không phân nặng nhẹ, đây chính là thân sinh nhi tử của nàng a. "Ngươi thích ăn cái gì, hắn liền giống cái đó!" Lý Trì Nguyệt gật đầu, phì tiểu tử này quả thật càng lúc càng phì rồi, có người nói hắn dễ nuôi, ăn no lại ngủ, tỉnh ngủ lại ăn, đều là thùng cơm giống như mẫu thân hắn vậy, cũng không thích khóc, phấn nộn một cục, trái lại chơi rất vui. "Mị phu nhân, điểm nhẹ!" Nếu không phải quận chúa ở đây Vương ma ma thật muốn từ trong tay Mị phu nhân cướp tiểu thế tử lại, nào có mẫu thân nào nhéo mặt hài tử của mình như vậy, hết lần này tới lần khác tiểu tử ngốc kia lại hoàn toàn không biết bản thân bị mẫu thân khi dễ, còn ngây ngốc cong mắt mà cười. "Kháp Kháp, phu nhân là mẫu thân của ngươi, ta là di nương của ngươi, ngươi cần phải nhận rõ." Đồ Cửu Mị ôm Hạng Cảnh Triều để hắn nhìn Lý Trì Nguyệt, sau đó căn dặn, Đồ Cửu Mị mỗi lần bế Hạng Cảnh Triều đều phải căn dặn một lần. Lý Trì Nguyệt vung lên khóe miệng, nàng làm sao không biết tâm tư của Đồ Cửu Mị, còn không phải là đau lòng nàng không thể sinh đẻ sao, nha đầu này tuy rằng háo sắc nhưng trong lòng trái lại rất hướng về nàng. Vương ma ma nghe vậy trong lòng cũng là vui vẻ, không uổng công quận chúa sủng ái Mị phu nhân, nàng trái lại hiểu được tri ân. "Hắn vẫn nên gọi ngươi là nương, không phải di nương." Lý Trì Nguyệt không ngại cho người nàng sủng ái một chút ân trạcch, dù sao hài tử này quả thật là do Đồ Cửu Mị khổ cực sinh ra. "Thực sự? Dường như không hợp quy củ!" Đồ Cửu Mị lo lắng nói. "Ở đây ta là lớn nhất, lời nói của ta chính là quy củ." Lý Trì Nguyệt từ trước đến nay vẫn luôn biết rõ quyền thế có bao nhiêu hữu dụng. "Nói như vậy, ta là nương của Kháp Kháp, phu nhân là mẫu thân." Kháp Kháp chính là hài tử chung của nàng cùng phu nhân, nghĩ đến đây Đồ Cửu Mị cảm thấy hảo ngọt ngào. "Tùy ngươi." Lý Trì Nguyệt cũng vươn tay nhéo một chút gương mặt phấn nộn của Hạng Cảnh Triều, Hạng Cảnh Triều bị trêu đùa liền nở nụ cười. "Cầu kiến cầu kiến ta có chuyện gì đây?" Trương má má mạn bất kinh tâm hỏi, bất quá là một năm không gặp nha đầu này, nha đầu này trái lại thay đổi không ít, có cảm giác thoát thai hoán cốt giống như thay đổi thành một người khác. "Nô tỳ vào làm ở phòng thu chi ở ngoại trang đã ba tháng, không biết có phải là học thức hữu hạn hay không, ta vẫn luôn cảm thấy số sách vấn đề vấn đề, cho nên đặc biệt đến bẩm báo, đây là số sách ta không rõ, xin ma ma xem qua." Lục Sa nói xong, liền đem một quyển sổ đưa cho Trương má má. Trương má má mang sổ sách đến cho quản gia đắc lực, quản gia vừa nhìn lập tức biết được xảy ra chuyện gì, dĩ nhiên có người thừa cơ trung gian kiếm lời bỏ túi tiền riêng, ngầm thu lợi trên sản nghiệp ngoại trang của quận chúa, quả thực chính là ác khi khi chủ, tội không thể tha.Phải biết rằng Trương má má hận nhất người khác đối với quận chúa bất trung, lần này lại bận rộn rồi.
|
Chương 85 "Quận chúa, ác nô này nên xử trí thế nào?" Trương má má lập tức đem việc này bẩm báo Lý Trì Nguyệt. "Đưa lên quan phủ xử lý, sổ sách ở những trang viện khác cũng thu về, kiểm tra một lần." Lý Trì Nguyệt thật ra không quá quan tâm đến những chuyện này, nàng lớn như vậy cũng không thiếu tiền, ít một chút bạc đối với nàng mà nói không đáng vào đâu, trên thế đạo này quyền thế vĩnh viễn hữu dụng hơn tiền, bất quá nếu đã tra ra ác nô dĩ nhiên sẽ trừng trị một phen, không thể bỏ qua. "Ta lập tức cho ngươi giải ác nô kia lên quan phủ." Trương má má vẻ mặt oán giận. "Nha hoàn kia gọi là Lục Sa đúng không?" Lý Trì Nguyệt trí nhớ vô cùng tốt, nhớ đến nha hoàn đã từng nói không muốn đời đời kiếp kiếp làm gia nô, có chút thú vị. "Không sai, chính là nha hoàn cấu kết cùng ngũ phu nhân." Trương má má không quên đem quá khứ của Lục Sa ra. "Nếu nàng có công, ngươi liền đến quan phủ xóa bỏ nô tịch cho nàng đi." Lý Trì Nguyệt tâm tình không tệ nên liền thỏa mãn tâm nguyện của nha đầu kia. "Ta sẽ làm hai việc này." Trương má má cảm thấy nha đầu kia tạo hóa không sai dĩ nhiên có thể thoát ly tiện tịch, có được tự do, có thể nói là bỉ cực thái lạ, "Quận chúa, ác nô kia đưa đến quan phủ, vậy vị trí quản sự của thôn trang kia xử trí thế nào?" Trương má má càng quan tâm việc này, nàng nhất định phải tìm một người trung tâm. "Vị trí của hắn cũng cho nha hoàn kia làm đi." Lý Trì Nguyệt chọn người ngại phiền, nha hoàn kia nếu như vào phòng thu chi ba tháng đã có thể biết sổ sách có vấn đề thì ắt có hữu dụng, để nàng ta làm đi. "Nhưng Lục Sa chung quy là nữ tử, lại là gia nô, ta sợ không thể phục chúng." Trương má má sợ Lục Sa quản không được thôn trang lớn như vậy. "Được hay không đó là chuyện của nàng, nếu không được, sang năm đổi người khác." Lý Trì Nguyệt cảm thấy không quan tâm, nàng cho là cơ hội, được hay không, không phải chuyện nàng quan tâm. "Nha đầu này trái lại tạo hóa tốt." Trương má má lần thứ hai cảm thán. Lúc Trương má má đem hai việc này nói với Lục Sa, Lục Sa hoàn toàn ngây ngẩn cả người, nàng nghĩ đến phu nhân sẽ ban thưởng, nhưng cùng lắm là thưởng chút tiền bạc, không nghĩ đến phu nhân dĩ nhiên trực tiếp để nàng thoát ly nô tịch, khiến nàng không thể tin tưởng, nàng nhéo cánh tay mình, sau khi cảm nhận được đau đớn mới phát hiện đây là sự thật. Nàng không chỉ có thể thoát ly nô tịch mà còn có thể lên làm quản sự của thôn trang, tuy rằng trong lòng Lục Sa cũng có chút lo lắng cho mình không thể đảm nhiệm được nhưng để báo đáp đại ân đại đức của phu nhân, cũng để bản thân có chút hữu dụng, Lục Sa quyết định vô luận như thế nào nàng cũng phải thử xem. "Lục Sa nhất định không phụ kỳ vọng của nàng phu nhân!" Lục Sa tâm tình có chút kích động nói với Trương má má. "Ngươi có thể quản được thì hãy nói sau, nếu không sang năm ngươi sẽ bị thay thế." Trương má má lạnh giọng nhắc nhở nàng cũng không muốn nha đầu này quá mức đắc ý. "Lục Sa sẽ làm hết sức." Lục Sa biết Trương má má lo lắng không phải không có lý, nàng xuất thân gia nô, đến lúc đó sợ không thể phục chúng. Trương má má hơi gật đầu, tuy rằng không xem trọng Lục Sa nhưng vẫn hy vọng nàng có thể nắm bắt cơ hội quận chúa ban cho. Trên đường Lục Sa ra khỏi biệt viện của phu nhân, tâm tình vẫn rất khó bình phục, vừa nghĩ đến bản thân không còn nô tịch trói buộc, là lương dân nàng liền cảm thấy có chút kích động, không tự giác ững ngực mà đi. Lúc Lục Sa ngang qua tiền viện thấy được thất phu nhân, nàng nhìn thấy thất phu nhân giống như ở nơi đó chờ rất lâu, dĩ nhiên nàng không muốn nghĩ rằng thất phu nhân đang đợi nàng, nàng chỉ là đang do dự nàng có nên đến bắt chuyện hay không. "Ta ở chỗ này chờ ngươi rất lâu rồi." Thôi Loan Thúy nhìn thấy Lục Sa đứng ngốc tai chỗ, hồi lâu cũng không đến liền chủ động bước đến. "Thất phu nhân có chuyện gì tìm Lục Sa?" Lục Sa không muốn xưng bản thân là nô tỳ nữa, tuy rằng nàng hiện tại tạm thời còn chưa thoát ly nô tịch. "Chỉ muốn gặp ngươi." Thôi Loan Thúy ăn ngay nói thật. Lời này bảo Lục Sa làm sao ứng đối, thất phu nhân nói lời này biểu tình nghiêm túc, không giống lúc trước dùng loại ánh mắt nghiền ngẫm mà nói. Thôi Loan Thúy nhìn thấy Lục Sa dùng ánh mắt khác thường nhìn nàng mới phát giác lời nàng nói có bao nhiêu mờ ám. "Ý tứ của ta là ta nghĩ đến xem ngươi trải qua có tốt không, dù sao nếu như lúc trước ta không nói những lời đó, ngươi cũng sẽ không rời khỏi nàng cũng sẽ không chủ động lựa chọn đến ngoại trang." Thôi Loan Thúy giải thích. Thất phu nhân đây là áy náy sao? Nàng không nghĩ đến thất phu nhân cũng sẽ biết áy náy, nàng cho rằng thất phu nhân sẽ không lưu ý sống chết của một tiểu nha hoàn. "Ta trôi qua rất tốt, thật ra cũng nhờ phúc của thất phu nhân, khiến nhân sinh của ta có một thể nghiệm mới." Lục Sa lúc này thật sự cảm tạ thất phu nhân, hơn nữa cho dù không thoát ly nô tịch Lục Sa quả thật cũng cảm thấy bản thân so với trước đây tốt hơn rất nhiều, mặc dù làm công việc vừa bẩn vừa nặng nhọc nhưng mệt rồi trong lòng cũng không có thời gian suy nghĩ đến ngũ phu nhân, cũng không cần vì bản thân đố kị ngờ vực vô căn cứ mà sản sinh tâm trạng u ấm quấn quýt dằn vặt. "Vậy là tốt rồi." Thôi Loan Thúy nhìn vẻ mặt vui mừng của Lục Sa liền biết nàng không phải nói dối, trong lòng thở dài một hơi, nhưng đồng thời lại cảm thấy có chút không thích hợp. Nha đầu này lẽ nào thực sự đã dứt tình đối với Liễu Phi Nhân? "Nếu như thất phu nhân không có việc gì, Lục Sa xin cáo lui." Thôi Loan Thúy biết chỗ nào không thích hợp rồi, chính là không có sự đố kỵ như lúc trước, cũng không còn nói chuyện đúng mức miễn cưỡng như trước, là thật sự đúng mực phát ra từ nội tâm, không hiểu sao Thôi Loan Thúy cảm thấy có chút mất mát, nhìn Lục Sa sát bên người mà qua Thôi Loan Thúy vẫn là nhịn không được gọi Lục Sa lại. "Ngươi không muốn đến xem nàng sao?" Thôi Loan Thúy hỏi. Quả nhiên những lời này khiến Lục Sa dừng bước, đó dù sao cũng là người Lục Sa từng thích, đó là người đầu tiên đối tốt với nàng, bất luận vì mục đích gì thì sự tốt đẹp đó cũng là thật, Lục Sa biết trong lòng nàng vẫn là muốn gặp nàng ấy. "Lục Sa hiện tại là người của ngoại trang, không thể tùy tiện đi lại trong Hầu phủ." Không phải không muốn gặp, là không có cách nào gặp. "Ta dẫn ngươi đi." Tuy rằng Lục Sa nói bản thân qua rất khá nhưng Thôi Loan Thúy vẫn muốn làm một chút bồi thường cho Lục Sa, tuy rằng nàng vẫn cảm thấy bản thân thật ra không làm gì sai. "Vậy làm phiền thất phu nhân rồi." Lục Sa cung kính nói. Thôi Loan Thúy dẫn theo Lục Sa đến biệt viện của Liễu Phi Nhân, trong lúc đó hai người chưa từng nói chuyện, Lục Sa chỉ lẳng lặng đi theo phía sau Thôi Loan Thúy. Liễu Phi Nhân đang ở trong viện ôm nha hoàn xinh đẹp hiển nhiên là không ngờ tới hai người yêu cũ của nàng đột nhiên đến, thấy hai mặc cho là tình cũ nhưng nàng vẫn theo bản năng đẩy nha hoàn trong lòng ra, dù sao hai cái tình cũ này cũng là nàng thích nhất, đến bây giờ nàng vẫn cảm thấy rất đáng tiếc. Lục Sa nhìn nữ nhân trong lòng Liễu Phi Nhân, rồi lại nhìn Liễu Phi Nhân như trước không có gì biến hóa, dĩ nhiên đã không còn cảm giác đố kị, ngược lại giống như trút được gánh nặng. "Thấy ngũ phu nhân qua rất khá, ta cũng an tâm." Lục Sa hướng Liễu Phi Nhân vừa cười vừa nói, nụ cười kia rất ngọt ngào, chí ít Thôi Loan Thúy cũng cảm thụ được sự chân thành trong nụ cười của Lục Sa. "Các ngươi ngươi nghe ta giải thích, các ngươi đều rời đi ta khó tránh khỏi tịch mịch, thật ra trong lòng ta thích nhất vẫn là hai người ...." Liễu Phi Nhân nói ra cũng là lời thật lòng. "Ngũ phu nhân không cần giải thích, ta chỉ cầu người một lòng, phần ưu ái này của ngũ phu nhân Lục Sa sợ là không thể nhận nữa rồi." Lục Sa vẫn mỉm cười nói. "Ngươi thế nào lại đột nhiên trở về, ở bên ngoài trải qua có tốt không, ta thời thời khắc khắc đều lo lắng cho ngươi......" Liễu Phi Nhân đối với nữ nhân nói lời ngon ngọt thuận lý thành chương, dù sao phần lớn nữ nhân đều thích nghe. "Ta qua rất tốt, ngũ phu nhân đừng lo. Mặc dù không thể hầu hạ ngũ phu nhân nữa nhưng Lục Sa vẫn hy vọng ngũ phu nhân có thể sống tốt. Lục Sa ở ngoại trang còn có chuyện, xin cáo lui trước." Lục Sa cảm thấy gặp qua ngũ phu nhân trong lòng kiên định không ít, nàng so với bất luận lúc nào đều hiểu rõ bản thân muốn cái gì, không muốn cái gì. Liễu Phi Nhân còn muốn cùng Lục Sa nói cái gì đó nhưng muốn nói lại thôi, nàng mơ hồ nhận ra Lục Sa muốn cái gì nhưng có thể là nàng cho không nổi. Thôi Loan Thúy ở một bên quan sát, Lục Sa cuối cùng vẫn kiên trì tìm người một lòng với nàng, phần kiên định này khiến Thôi Loan Thúy có chút động dung. Trên đường xuất phủ, Thôi Loan Thúy cuối cùng nhịn không được chủ động nói chuyện cùng Lục Sa. "Xem ra, ngươi đã buông xuống rồi." Thôi Loan Thúy mở miệng. Lục Sa không trả lời như trước đi về phía trước. "Nếu như ta nói, ta nguyện ý làm người một lòng với ngươi, ngươi có bằng lòng không?" Thôi Loan Thúy thốt ra, sau khi nói xong nàng mới phát giác bản thân đang nói những gì, thì ra mấy tháng nay nàng không buông xuống được, thì ra là vì như vậy. Thân thể Lục Sa cứng nhắc một chút, sau đó tiếp tục đi về phía trước, nàng không trả lời Thôi Loan Thúy.
|
Chương 86 Lục Sa không phủ nhận lúc bản thân nghe đến câu nói đó trong nháy mắt nàng động tâm, dĩ nhiên cũng chỉ trong nháy mắt. Nàng cùng thất phu nhân, ngẫm lại đều cảm thấy buồn cười, thất phu nhân là người thanh cao như vậy sẽ để ý nàng sao, có lẽ thất phu nhân buồn chán muốn vui đùa mà thôi. "Ta là nghiêm túc, cũng không phải tìm ngươi vui đùa." Thôi Loan Thúy nhìn thấy Lục Sa không chút nào động dung, có chút nóng lòng hướng Lục Sa lần thứ hai hô lên. "Vậy thì đã sao? Một người ở trạch viện, một bên ngoài làm nô, thất phu nhân cảm thấy sẽ có kết quả sao?" Bị Liễu Phi Nhân nhổ một gốc tình cảm Lục Sa hiện tại dị thường lý trí bình tĩnh. Thất phu nhân có tài hoa, có dung mạo, lại có chủ kiến, thích nàng một chút cũng không khó khăn nhưng sau khi thích thì thế nào? Lục Sa không nhìn thấy kết quả, đã như vậy, liền nhân lúc còn chưa động tâm, bóp chết tâm tư này để tránh đồ sinh ưu sầu. Thôi Loan Thúy nói lời đó vốn là xung động hô lên, nghe Lục Sa vừa nói như vậy mới hoảng hốt phát hiện bản thân thực sự không quá lý trí, cuối cùng không có lời nào phản bác. "Thất phu nhân chỉ là tịch mịch mà thôi, nếu như thực sự tịch mịch còn có thể tìm ngũ phu nhân trêu chọc, ta nghĩ trong lòng ngũ phu nhân thích nhất là ngươi, dù sao thất phu nhân là một nữ tử xuất chúng, rất ít người không thích ngươi, người như Lục Sa vào không được mắt của thất phu nhân." Lục Sa nói với Thôi Loan Thúy. "Ta đã không pha trộn cùng Liễu Phi Nhân nữa, lọt vào mắt được hay không, không phải ngươi nói là được." Thôi Loan Thúy lạnh giọng nói, nàng cũng không thích nghe Lục Sa nói những lời này, nàng cảm thấy nha đầu này bản chất so với nàng còn cao ngạo hơn. "Thất phu nhân nếu như không có việc gì, Lục Sa xin cáo lui." Lục Sa hướng Thôi Loan Thúy cung kính nói xong, liền cất bước rời khỏi. Thôi Loan Thúy cảm thấy bản thân một quyền đánh vào không khí, không hề có chút tác dụng, sau đó chỉ có thể tùy ý trong lòng bản thân khó chịu, rất không thoải mái. Ngươi cho dù là tốt, nhưng nếu người khác chướng mắt ngươi thì trong mắt họ ngươi cái gì cũng không tốt, lớn như vậy Thôi Loan Thúy lần đầu tiên cảm thấy bản thân thất bại như vậy. "Quận chúa, triều cục sợ là có biến rồi, bệ hạ sủng ái Đồ chiêu nghi, thậm chí đề xuất phế hậu, đối với Vương gia càng lúc càng chướng mắt, nô tài sợ là tiếp tục như vậy Vương gia sẽ càng lúc càng bất lợi." Tâm phúc bên cạnh Lý Trì Nguyệt đem thư tín mới nhất từ kinh thành đưa cho Lý Trì Nguyệt. Lý Trì Nguyệt nhìn một chút, không khỏi thở dài, quyền lợi tựa như một cái bánh lớn mê người, ai cũng muốn cắn một miếng, người muốn tranh đoạt thì nhiều mà lại không chiếm được, mà bệ hạ mới là chủ nhân chân chính của miếng bánh này, bệ hạ để Đồ chiêu nghi ăn, phụ vương muốn cướp thì sẽ không có kết cục tốt. Hôm nay bệ hạ có ý định lập Đồ chiêu nghi làm hậu, phụ thân lại nhiều lần ngăn cản bất quá là trêu chọc Đồ chiêu nghi cừu hận mà thôi. "Vậy có thể làm sao? Ta lại quản không được quyết định của phụ vương, ta chỉ là quận chúa ngoại gả, cáo mượn oai hùm mà thôi." Lý Trì Nguyệt vài phần bất đắc dĩ. "Nhưng......" Dù sao cũng là từ cựu thần của Túc Thân Vương, đương nhiên là trong lòng đứng về phe Túc Thân Vương. "Bản quận chúa cho dù xen vào cũng không có tác dụng gì, nếu đã vậy sao không tự giữ mình đây? Tuy rằng đại thụ ngã rồi đối với chúng ta mà nói vô cùng bất lợi nhưng trên người bản quận chúa rốt cuộc là chảy dòng máu hoàng thất, ai cũng không thể chân chính khi dễ trên đầu bản quận chúa." Lý Trì Nguyệt gần như lãnh huyết mà nói, nàng đến bây giờ cũng không biết đã viết bao nhiêu phong thư hối thúc Túc Thân Vương về lại đất phong, nhưng phụ vương khăng khăng một mực đã khiến nàng có thể dự liệu được kết quả. Không một hoàng đế nào cho phép trên đầu mình có một thái thượng hoàng, mặc dù đương kim hoàng thượng nhân từ nhưng cũng sẽ không thể nhịn được nữa, Đồ chiêu nghi bất quá là một lợi khí trong tay hoàng thượng dùng đối phó Túc Thân Vương mà thôi. Lý Trì Nguyệt trở lại nội viện liền thấy Đồ Cửu Mị đang ở đó vẽ tranh, cần cù bù khuyết điểm không phải không đạo lý, tài vẽ tranh của Đồ Cửu Mị miễn miễn cưỡng cưỡng coi như là có tiến bộ. "Phu nhân, ngươi mau tới đây nhìn xem, ta đây là vẽ chính mình...." Đồ Cửu Mị giống như một hài tử đòi phần thưởng, nhìn thấy Lý Trì Nguyệt lập tức đem nàng kéo đến, tiện thể đưa bức họa vừa vẽ cho phu nhân xem. Lý Trì Nguyệt nhìn Đồ Cửu Mị nở nụ cười vô tâm vô phế dị thường xán lạn, không tự giác theo đó nở nụ cười, người ngốc như vậy mới là hạnh phúc nhất, vô ưu vô lự. Phụ thân nàng cùng Đồ chiêu nghi tranh quyền đoạt lợi, mà nàng cùng tỷ tỷ của nàng ta lại ở chỗ này tương thân tương ái, ngẫm lại đều cảm thấy tạo hóa trêu người. "Muội muội ngươi là người thế nào?" Lý Trì Nguyệt lần đầu chủ động hỏi đến Đồ Thập Mị, điều này làm cho Đồ Cửu Mị vô cùng hài lòng. "Muội muội ta vô cùng thông minh, rất cường đại, quyết định việc gì thì nhất định phải làm được, chưa từng có chuyện gì nàng làm không được, nói chung là rất lợi hại." Đồ Cửu Mị vô cùng kiêu ngạo cùng tự hào nói, nàng cảm thấy lời nói cũng không thể hình dung được hết chỗ lợi hại của muội muội, nói cho cùng chính là tốt, rất lợi hại. "Nếu ta và muội muội ngươi chỉ có thể chọn một, ngươi sẽ chọn ai?" Lý Trì Nguyệt nhìn ra được Đồ Cửu Mị thập phần lưu ý Đồ Thập Mị, đột nhiên có chút hiếu kỳ, trong lòng Đồ Cửu Mị nàng chiếm bao nhiêu phân lượng! "Muội muội là muội muội, phu nhân là phu nhân, làm gì lại phải chọn đây?" Đồ Cửu Mị nghe vậy khẽ nhíu mày, nàng đối với giả thuyết này vô cùng không thích. "Không có gì." Lý Trì Nguyệt ngược lại cũng không bám lấy không tha đề tài này, không quản triều đình tinh phong huyết vũ, nàng thầm nghĩ bảo trụ phần yên tĩnh của bản thân, nàng muốn bản thân chân chính giữ lại dòng máu lãnh huyết của hoàng thất. Lý Trì Nguyệt muốn tự giữ thân mình không tham dự tranh quyền đoạt lợi chốn triều đình, nhưng một đạo thánh chỉ trong cung truyền đến lại khiến cuộc sống bình tĩnh của Lý Trì Nguyệt bị đánh úp. Đồ chiêu nghi mang long chủng, bệ hạ dị thường quan tâm, nghe nói Đồ Thập Mị tưởng niệm tỷ tỷ cũng muốn gặp cháu trai vì vậy bệ hạ liền lập tức hạ thánh chỉ, triệu Đồ Cửu Mị vào cung bầu bạn. Một đạo thánh chỉ đến Hầu phủ, trong lòng Lý Trì Nguyệt rối loạn, mà Đồ Cửu Mị ngây ngốc còn đang vì sắp có thể vào cung gặp muội muội mà cười ngây ngô. Đồ Cửu Mị cùng Đồ Thập Mị là mỹ nhân tuyệt sắc lại có phần tương tự, Đồ chiêu nghi mang long chủng, dụng ý của Đồ Thập Mị hiển nhiên đã rất rõ ràng. "Ngươi thì vui rồi, sắp được thỏa mãn tâm nguyện." Đêm đó, sau khi Lý Trì Nguyệt nói xong câu này liền hung hăng cắn một ngụm trên vai Đồ Cửu Mị, gần như nhìn thấy máu, đau nhức đến rơi nước mắt. Nàng hoàn toàn không biết bản thân đã làm gì khiến phu nhân không thoải mái, hơn nữa phu nhân nói lời đó nàng hoàn toàn không hiểu, tâm nguyện đó là cái gì chứ? Mặc kệ nàng truy vấn thế nào phu nhân cũng không nói, chỉ cảm thấy càng làm cho phu nhân không vui, sau đó nàng cũng không dám truy vấn nữa, chỉ là đêm đó phu nhân lăn qua lăn lại nàng rất nhiều lần, cho dù là nàng hảo tinh lực thì ngày hôm sao cũng sắp bò dậy không nổi. Lý Trì Nguyệt chỉ muốn đem ấn ký khắc thật sâu, người của nàng, nàng không thích bị người khác cướp đi. Sáng hôm sau, Lý Trì Nguyệt liền theo Đồ Cửu Mị cùng nhau vào kinh.
|