Phu Nhân Tại Thượng
|
|
Chương 122 Lục Sa được Lục Đào mời vào phủ nên đã thay trang phục nữ tử, lúc nhìn vào gương mới phát hiện bản thân đã lâu chưa từng tinh tế trang diện bản thân như vậy, Lục Đào lấy son nước ra, trang dung hồi lâu vẫn cảm thấy không hài lòng, quả nhiên tư sắc vẫn phải dựa vào thiên sinh lệ chất mới có thể toát ra vẻ đẹp tự nhiên, nếu không càng trang diện lại càng lòe loẹt. Cuối cùng Lục Sa bưng một chậu nước tẩy hết phấn son trên mặt, lộ ra khuôn mặt thuần khiết ngược lại không phải khó coi, chính là thiếu vài phần cảm giác kinh diễm, so với phu nhân Mị phu nhân, thất phu nhân các nàng thiên sinh lệ chất thì đúng là phải ảm đạm thất sắc, dĩ nhiên Lục Sa rất tự hiểu bản thân, lập tức thu hồi ý nghĩ như vậy, sau khi xác định bản thân y phục chỉnh tề mới vào Hầu phủ. Lúc Lục Sa gặp lại Lục Đào, Lục Đào chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi đã giống như trở thành người khác, dáng vẻ vốn bình thường trải qua trang diện đã lộ ra vài phần diễm lệ, hơn nữa Lục Đào vốn là mạnh mẽ hăng hái, ngược lại rất có chủ kiến hơn nữa so với lục phu nhân cùng bát phu nhân xuất thân nông hộ, tiểu thương thì nàng càng có tư thái quý thiếp. Lúc đi đường kim sức lay động, tiền tiền hậu hậu chập chờn giống như chủ nhân của nó, lộ ra một cổ khí tức mãn thịnh, vừa nhìn chính là tinh lực tràn đầy. Lục Sa thấy Lục Đào như vậy, ngược lại không dám thân thiết đến gần giống như trước kia, chần chờ đứng xa xa, suy nghĩ nên lấy thái độ gì để đối đãi Lục Đào hiện tại. "Lục Sa ngươi phát ngốc cái gì, lập tức đến đây." Nhìn thấy nhìn thấy Lục Sa tiến đến, lập tức mở miệng nói. "Thập phu nhân." Lục Sa vẫn quyết định thỉnh an Lục Đào, Lục Đào không đơn giản chỉ là nha hoàn cùng nàng lớn lên nữa, quan trọng hơn là nàng ấy đã là thiếp thất của Hầu gia, coi như là một nửa chủ tử của nàng. "Lục Sa ngươi gọi ta như vậy ta sẽ không vui, người khác gọi ta như vậy cũng thôi đi, nhưng ngươi gọi ta như vậy không phải là đang chế nhạo ta sao? Ngươi chỉ cần gọi ta Lục Đào là tốt rồi, còn gọi thập phu nhân nữa ta sẽ tức giận." Lục Đào nhíu mày nói, tiến lên kéo tay Lục Sa, bất mãn nói. "Lục Đào." Lục Sa nhìn thấy Lục Đào nói như vậy cũng chỉ đành gọi thẳng tên Lục Đào. "Lục Sa, ngươi ăn mặc quá đơn giản rồi, trước đây lúc làm tam đẳng nha hoàn còn trang diện xinh đẹp hơn bây giờ." Lục Đào quan sát Lục Sa một chút, đều nói nữ nhân nhìn dung mạo, Lục Sa không son phấn không mang đồ trang sức, ngay cả màu sắc cũng thanh tố giống như nam trang, khiến Lục Đào hôm nay trang điểm xinh đẹp có chút không quen. Lục Đào hôm nay ăn mặc phô trương sắp bằng ngũ phu nhân rồi, dĩ nhiên nhìn nàng như bây giờ sẽ không quen, Lục Sa cảm thấy nàng cùng Lục Đào thật sự là càng ngày càng xa, bất quá nhìn Lục Đào hiển nhiên rất thoả mãn với cuộc sống hiện tại, như vậy Lục Sa vui mừng thay nàng ấy. "Xuất môn ở bên ngoài, đơn giản một chút thì tốt hơn, tóm lại không thể để cho người khác quá chú ý đến việc ta là nữ nhi." Lục Sa giải thích. "Ngươi quả thật xem bản thân là nam nhân mà đối đãi sao, ngươi như vậy cũng không biết thế nào, nếu không ta sẽ nói với Hầu gia một chút để Hầu gia cũng nạp làm thiếp, không quản hắn sủng ái hay không sủng ái, làm một chủ tử mới là chính đạo...." Lục Đào càng nói càng cảm thấy đề nghị của mình rất tốt. "Ta nghĩ ta chỉ thích nữ tử, ta hạ quyết tâm suốt đời không gả, thành gia lập thất không cần nhắc lại." Vẻ mặt Lục Sa vô cùng nghiêm túc. "Lục Sa ....." Lục Đào nhìn Lục Sa, nghĩ đến Lục Sa cùng Liễu Phi Nhân đã từng có quan hệ, muốn nói lại thôi. "Ân?" Lục Sa nhìn Lục Đào dáng vẻ ấp a ấp úng, vô cùng kỳ quái. "Ngươi vẫn yêu Liễu Phi Nhân sao?" Lục Đào cuối cùng hỏi ra miệng, lúc trước yêu đến sâu sắc như vậy, tuy rằng nàng là bị động, bị Liễu Phi Nhân trêu chọc nhưng nàng đối với Lục Sa vẫn luôn không được tự nhiên, giống như là nàng đã đoạt người yêu của tỷ muội thân nhất, nghĩ đến đó, Lục Đào lại muốn giận chó đánh mèo Liễu Phi Nhân, đều do Liễu Phi Nhân thủy tính dương hoa kia không tốt, nếu không phải nàng ta trêu tam ghẹo tứ ai cũng muốn trêu chọc thì nàng hà tất phải thấp thỏm bất an khi gặp Lục Sa như vậy? "Đều là quá khứ." Lục Sa nhàn nhạt nói, Liễu Phi Nhân đối với nàng mà nói, tựa như một vết thương đã kết vảy, vết thương đã không đau nữa chỉ là còn phải lưu lại trên người, ngứa ngáy khó chịu, nhưng Lục Sa biết vết thương này sẽ theo thời gian sẽ tróc vảy ,chậm rãi khép lại, cho đến khi hóa thành một vết sẹo, cái còn thiếu chỉ là thời gian. "Lục Sa....." Lục Đào cảm thấy Lục Sa nhất định không phải không để tâm giống như vẻ ngoài, trong lòng nàng ấy nhất định đang yên lặng khổ sở, nghĩ như vậy khiến trong lòng Lục Đào cũng có chút khó chịu, vì Lục Sa khó chịu, cũng vì bản thân mà khó chịu. "Ngươi luôn luôn thẳng thắn, vì sao lại nói chuyện ấp a ấp úng đây?" Lục Sa cảm thấy chắc chắn Lục Đào có chuyện muốn nói, tựa hồ còn không chuyện không tiện mở miệng. "Ta cùng Liễu Phi Nhân.... Ta cùng nàng cũng có quan hệ đó!" Lục Đào bất chấp giá nào, sớm muộn gì đều phải chịu một đao này, không bằng thẳng thắn một chút, nàng ghét nhất là vòng vo khúc chiết. Lục Sa ngạc nhiên nhìn Lục Đào, nàng chưa bao giờ nghĩ đến Lục Đào cùng ngũ phu nhân sẽ có quan hệ như vậy. Lục Đào nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Lục Sa, muốn từ biểu tình của Lục Sa nhìn ra cái gì, nàng vẫn rất thấp thỏm đợi Lục Sa phản ứng, nàng vạn phần không muốn để một Liễu Phi Nhân phá hủy tình tỷ muội giữa nàng và Lục Sa. Nàng giải thích không được, nếu như nói ban đầu nàng bị trêu chọc, vậy về sau nàng cùng Liễu Phi Nhân chính là mập mờ dây dưa, nàng cảm thấy nếu như có biện giải thì càng lộ vẻ giả tạo mà thôi. Lục Sa nhìn dáng vẻ Lục Đào cẩn cẩn dực dực, đã sáng tỏ vì sao vừa rồi Lục Đào muốn nói lại thôi. "Ta cùng nàng hiện tại đã không còn quan hệ, ngươi không cần lo lắng, ngươi muốn cùng nàng một chỗ, thì cứ cùng nàng một chỗ, không cần bận tâm đến ta." Sau khi Lục Sa dứt bỏ ngạc nhiên trái lại thoải mái nói, tuy rằng cảm giác trong lòng là có chút phức tạp. "Lục Sa ngươi nhất định phải tin tưởng ta, lúc trước khi người rời khỏi nàng, ta cũng không nghĩ đến sẽ cùng nàng một chỗ...." Lục Đào sợ Lục Sa hiểu lầm, cuối cùng nhịn không được giải thích, chỉ sợ Lục Sa không tin, ngữ khí có chút kích động. "Ta tin tưởng ngươi, không cần thận trọng như vậy, ta biết nhất định là ngũ phu nhân đến trêu chọc ngươi, nàng là dạng người gì ta hiểu rất rõ." Lục Sa nắm lấy tay Lục Đào, ngữ khí kiên định nói, nàng chỉ là có chút ngoài ý muốn, tay ngũ phu nhân lại vươn dài như vậy, còn Lục Đào dĩ nhiên lại nguyện ý cùng Liễu Phi Nhân dây dưa không rõ, nàng cũng là có một chút ngoài ý muốn. "Ngươi sẽ không trách ta?" Lục Đào vẫn lưu ý Lục Sa, nếu không cũng không hà tất phải cẩn trọng như vậy. "Ta dĩ nhiên sẽ không trách ngươi, ngược lại có chút trách nàng, nàng trêu chọc ngươi trước, nếu như nàng phụ ngươi ta cũng sẽ lo lắng cho ngươi giống như lúc trước ngươi lo lắng cho ta, ngươi biết tính tình của nàng là không thay đổi được, ta sợ ngươi sẽ chịu ủy khuất." Lục Sa bỏ qua tâm tình của bản thân, có chút lo lắng thay Lục Đào. "Ta mới không giống như ngươi chỉ biết nén giận, ủy khuất cầu toàn, chó không bỏ được tính ăn phân, nàng ăn một lần ta chỉnh nàng một lần, ta cũng không tin nàng còn có thể không để ta vào trong mắt, còn có thể trái ôm phải ấp!" Lục Đào rất có quyết tâm nói, nàng quản không được trái tim Liễu Phi Nhân chẳng lẽ còn quản không được thân thể Liễu Phi Nhân sao, giống như phụ thân nàng cũng rất thích pha trộn cùng nữ nhân khác nhưng mẫu thân lại quản gắt gao, nào có cơ hội để hắn cùng nữ nhân khác pha trộn. Nhìn dáng vẻ tình thế bắt buộc của Lục Đào, Lục Sa đột nhiên cảm thấy có thể Lục Đào chưa hẳn là quản không được ngũ phu nhân, quyết đoán như vậy cho dù là nàng của trước đây hay là hiện tại cũng không có được, nếu như ngũ phu nhân có thể thu liễm một chút, cùng Lục Đào một chỗ cũng rất tốt.
|
Chương 123 "Vậy là tốt rồi." Lục Sa mỉm cười nói. Lục Đào nhìn thấy Lục Sa cười rất tự nhiên mới có chút yên tâm, xem ra Lục Sa thật sự không phải để tâm như trước nữa. Hai người lại nói một ít việc nhà, sau khi dùng ngọ thiện Lục Sa cáo từ nhưng Lục Đào cực lực giữ lại, mới rời khỏi biệt viện của Lục Đào đến biệt viện của Liễu Phi Nhân gặp nàng Liễu Phi Nhân nhìn Lục Sa một thân thanh lịch, cùng người năm đó ở trong viện của nàng giống như hai người khác nhau, còn nghĩ đến tình cảnh nước sôi lửa bỏng của bản thân hôm nay, thật sâu cảm thấy vẫn là Lục Sa tốt nhất, tính tình tốt hơn con mèo Lục Đào ngang ngược kia biết bao nhiêu, ôn nhu săn sóc, cho dù là ghen cũng giữ trong lòng, không giống Lục Đào, động một chút thì bạt tay. Cho dù lúc trước là nàng giở một chút thủ đoạn khiến Lục Đào lên giường với nàng nhưng nàng cũng chỉ là cho nàng ta thư thái một phen, cũng không lấy tấm thân xử nữ của nàng ta, cũng không tính là quá đáng a, ai bảo nàng ta ở sau lưng nàng nhiều lần mắng nàng là tiện nhân, cho dù nàng tốt tính thì cũng không thể cho phép một nha hoàn dám kiêu ngạo năm lần bảy lượt sau lưng nàng như vậy. Nàng làm sao biết Lục Đào nha đầu kia lại có tâm kế như vậy, sau khi lên làm đệ thập thiếp của Hầu gia dĩ nhiên chủ động câu dẫn nàng, mỹ nhân yêu thương nhung nhớ có lý nào lại không nhận, trước khi hái được hoa đương nhiên là dỗ ngon dỗ ngọt, nha đầu kia dĩ nhiên là nắm lấy ngon ngọt không tha, động một chút thì bắt nàng hết lòng tuân thủ hứa hẹn, không tuân thủ thì đánh. "Lục Sa." Liễu Phi Nhân lòng tràn đầy vui mừng tiến lên, tựa như tha hương gặp tri kỷ, có cảm giác kích động muốn lệ rơi đầy mặt. "Ngũ phu nhân." So với nhiệt tình của Liễu Phi Nhân, biểu hiện của Lục Sa lãnh đạm hơn, hơn nữa còn lẫn tránh Liễu Phi Nhân nắm lấy tay nàng. Liễu Phi Nhân là người thận trọng, lập tức nhận thấy cử động nhỏ đó, có chút có chút nhàn nhạt mất mát, nhưng cũng chỉ có thể thu hồi tay mình về. "Lục Sa, ngươi ở bên ngoài có khỏe không? Trong lòng ta không lúc nào không nhớ đến ngươi." Liễu Phi Nhân chân thành nói, đây cũng không phải đều là hư tình giả ý, nàng trái lại rất thường nhớ đến Lục Sa, dù sao thì trong hậu viện này thật lòng đối với nàng cũng không có mấy người, nếu thật sự muốn thủ lấy một người không đi trêu hoa ghẹo nguyệt, nàng tình nguyện đó là Lục Sa, mà không phải Lục Đào ngang ngược kia. "Tất cả mạnh khỏe, ngũ phu nhân không cần nhớ ta, ngũ phu nhân vẫn mạnh khỏe?" Thật ra Lục Sa nhìn thấy vết trảo nhợt nhạt trên mặt Liễu Phi Nhân, ngược lại không quá ảnh hưởng dung mạo, khí sắc trái lại hồng nhuận, cũng biết Lục Đào động thủ có chừng mực. "Aiz, một lời khó nói hết......" Liễu Phi Nhân ngữ khí thấp đi, nghĩ đến Lục Đào khiến nàng sợ hãi, tâm tình Liễu Phi Nhân vô cùng thấp, nàng không chỉ sợ Lục Đào động một chút là động thủ chỉnh nàng mà khiến chân chính sợ hãi chính là dưới tình huống sợ hãi này thân thể của nàng đối với sự đụng chạm của Lục Đào dĩ nhiên không phải phản cảm, mà chỉ có cường liệt khoái cảm. Nàng biết bản thân khẩu vị luôn nặng, Lục Đào dĩ nhiên rất hợp với khẩu vị của nàng, dĩ nhiên khẩu vị còn nặng hơn cả nàng, làm hại nàng hôm nay lúc nàng ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt vẫn luôn cảm thấy như gãi không đúng chỗ ngứa, thiếu cảm giác, bất quá mặc dù thiếu cảm giác nhưng đi ra ngoài vụn trộm so với trước kia càng kích thích, mà dường như sơn trân hải vị ở nhà có ngon thế nào ăn nhiều cũng sẽ chán, luôn phải đi ra ngoài thay đổi khẩu vị, cùng người khác trên giường ra vẻ ta đây. "Ngũ phu nhân hôm nay cùng Lục Đào một chỗ, thì nên đối xử tốt với Lục Đào, hy vọng ngũ phu nhân không nên làm cho Lục Đào khổ sở." Lục Sa là tỷ muội tốt của Lục Đào, nàng nghiêm túc nói. Liễu Phi Nhân vốn dĩ muốn tố khổ, thoáng chốc lại nuốt vào trong bụng, thật là có khổ nói không nên lời, không phải nên là Lục Đào đối xử tốt với nàng sao, nha đầu kia động tay động chân thật đúng là hận đến tâm phổi đều run, hại nàng mỗi lần vụn trộm trong lòng đều căng thẳng. "Dĩ nhiên, dĩ nhiên...." Liễu Phi Nhân cười khổ đáp. Lục Sa nhìn Liễu Phi Nhân như vậy, trong lòng có chút không đành lòng, nhưng cũng đem toàn bộ đè ép xuống phía dưới, dù sao thì Chu Du đánh Hoàng Cái, một người đánh một người chịu đánh. Hai người tương đối hết chỗ nói rồi, cũng không biết nói cái gì mới tốt, đều có cảm giác cảnh còn người mất. "Ngươi cùng Thôi Loan Thúy?" Liễu Phi Nhân rốt cục vẫn kiềm chế không được đem nghi vấn trong lòng hỏi ra, nghi vấn này đặt trong lòng đã lâu rồi. Hai người này cùng rời khỏi nàng là chuyện sau khi nàng để Lục Sa đến trong viện của Thôi Loan Thúy, nàng vẫn luôn cảm thấy giữa các nàng nhất định xảy ra chuyện gì, Liễu Phi Nhân cũng không chỉ một lần hối hận chuyện đã đem Lục Sa đưa đến chỗ Thôi Loan Thúy, nếu không như vậy thì nàng vẫn có thể như trước trái ôm phải ấp, sống tiêu dao khoái hoạt, mà không phải như hiện tại, mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ. Lục Sa trầm mặc chốc lát, dĩ nhiên không biết nên trả lời thế nào. "Nàng đối với ngươi là hữu ý đi?" Liễu Phi Nhân hỏi, nàng thỉnh thoảng vẫn đến ngồi trong viện của Thôi Loan Thúy, ngoại viện chợt nghe đến Thôi Loan Thúy tấu khúc,u nhược thống thiết đều là ý tương tư, nàng nghĩ không ra Thôi Loan Thúy sẽ tương tư một ai đó, duy nhất có thể làm suy đoán chỉ có Lục Sa. Lục Sa vẫn trầm mặc, trầm mặc lúc này chính là một loại cam chịu. "Khó trách ngươi không thích ta nữa, nàng quả thật mọi thứ đều hơn ta, bất luận dung mạo hay là tài hoa." Liễu Phi Nhân yếu ớt thở dài, nhân chi thường tình, nàng cũng không trách Lục Sa, nếu như nàng là Lục Sa nàng cũng nên như vậy. "Ta rời khỏi ngươi không liên quan đến nàng, lúc đầu nếu như ngươi có thể đối đãi toàn tâm toàn ý, làm sao ta lại rời khỏi ngươi, nếu như lúc đó ta thích nàng, ta hà tất phải đi, trực tiếp chấp nhận nàng là được rồi." Lục Sa có chút oán giận, trong lòng lại có một chút thất vọng, thì ra trong lòng ngũ phu nhân nàng dĩ nhiên là người như vậy. "Là ta không tốt, không nên phỏng đoán ngươi như vậy, thật ra như vậy cũng tốt, nàng là người thanh cao, có thể cúi đầu thích một người, nàng có thể hết lòng vì ngươi, trái lại là phúc phần của ngươi, nàng có thể làm người một lòng đối với ngươi." Lúc đầu Thôi Loan Thúy không chịu hầu hạ Hầu gia sợ sẽ là vì Lục Sa đi, bản chất của Thôi Loan Thúy là tam trinh cửu liệt, xuất thân dòng dõi thư hương, tự cho mình rất cao mặc dù lưu lạc phong trần nhưng vẫn không chịu dễ dàng cúi đầu, tất nhiên là tốt hơn nàng nhiều lắm. Không có gì ngoài trong lòng nàng có chút không cam lòng, trái lại cảm thấy Lục Sa cùng Thôi Loan Thúy là lương phối. "Ta xuất thân bần hàn, lấy cái gì xứng đôi với nàng đây?" Lục Sa tự giễu. "Vậy cũng không hẳn, nếu như Thôi Loan Thúy vẫn là tiểu thư quan lại thế gia, ngươi đương nhiên là trèo cao, nhưng hôm nay, Thôi Loan Thúy bất quá chỉ là Phượng Hoàng rơi xuống nước, tục ngữ nói Phượng Hoàng thất thế không bằng gà, không có gì xứng hay không xứng, quan trong nhất là hai người các ngươi lưỡng tình tương duyệt là được rồi."Hai nữ nhân rời bỏ nàng, nàng còn có tâm tư tác hợp, Liễu Phi Nhân cảm thấy bản thân thực sự là rất rộng lượng. Lục Sa hơi liễm mi, nàng không thích ngũ phu nhân nói thất phu nhân là Phượng Hoàng rơi xuống nước, Phượng Hoàng mặc dù lưu lạc nhân gian cũng vẫn là Phượng Hoàng, Phượng Hoàng vĩnh viễn không thể đánh đồng với gà nơi sơn dã. "Ngũ phu nhân nghĩ đến quá đơn giản rồi." Lục Sa lắc đầu nói. "Ta cảm thấy các ngươi chưa hẳn đã không có khả năng, Thôi Loan Thúy rốt cuộc xuất thân không sai, tài nghệ rất cao,vì vậy được phu nhân ưu đãi, hơn nữa khế bán thân của nàng lại nằm trong tay phu nhân, các ngươi có thể nở hoa kết quả hay không còn phải xem thái độ của phu nhân, phu nhân hôm nay đã cùng Mị phu nhân, đối với việc nữ nữ thái độ đã khác rồi, ngươi lại là người làm việc cho phu nhân, ta thấy các ngươi có quá nhiều hy vọng." Liễu Phi Nhân phân tích rõ ràng, Thôi Loan Thúy hẳn là đã biết, cho nên mới dám công nhiên đối nghịch cùng Hầu gia. Lục Sa vừa nghe, bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng có chút xao động. Lúc ra ngoài , đi ngang qua biệt viện của thất phu nhân, Lục Sa không tự giác dừng bước, nhìn vào nội viện, cũng không biết thất phu nhân sống có tốt không. Dừng chân hồi lâu Lục Sa phát hiện bản thân không nên lưu ý thất phu nhân như vậy, nàng xoay người muốn rời khỏi nhưng nghĩ lại, sau khi rời khỏi không biết bao giờ mới có thể nhìn thấy thất phu nhân, liền lần thứ hai dừng bước. Nàng cùng thất phu nhân cho dù không có tư tình, nhưng cũng xem như bằng hữu, bằng hữu đã lâu không gặp cũng sẽ muốn gặp một chút, hơn nữa ngọc bội của thất phu nhân còn đang trên người nàng, sợ thất phu nhân nhớ đến nó, mọi cách mượn cớ cuối cùng Lục Sa mới có dũng khí lần thứ hai bước vào biệt viện của thất phu nhân. "Ngươi để nàng vào đi." Thôi Loan Thúy vừa nghe thông báo, Lục Sa đến thăm, bỗng nhiên buông quyển sách trên tay đứng lên, muốn Lục Lâm lập tức gọi Lục Sa vào, ngữ khí tận khả năng áp chế khiến bản thân thoạt nhìn không đến quá mức kinh hỉ. "Chờ đã, ngươi bảo nàng ở bên ngoài chờ chốc lát." Thôi Loan Thúy nhớ đến bản thân từ sáng sớm thức dậy còn chưa hảo hảo trang diện, đầu cũng chưa bới, thoạt nhìn vô cùng lười nhác liền muốn trang điểm một chút mới gặp Lục Sa, chỉ là lại sợ Lục Sa chờ lâu, vội vã trang điểm một chút mới bảo Lục Lâm truyền Lục Sa vào. Lục Sa nhìn thấy Lục Lâm không giống trước kia trở ra rất nhanh, trong lòng lại miên man suy nghĩ một phen, ngay lúc trong lòng Lục Sa thiên tư bách chuyển vài phiên, Lục Lâm mới đi ra gọi nàng vào.
|
Chương 124 Thôi Loan Thúy liền thấy Lục Sa trang phục vô cùng đơn giản nhưng xinh đẹp, Lục Sa tùy ý đơn giản như vậy khiến Thôi Loan Thúy thoáng chốc cảm thấy bản thân vừa rồi trang điểm có chút dư thừa rồi. Lục Sa tựa như hoa nhỏ sinh trưởng ở góc âm u, vô thanh vô tức, có thể so ra kém hoa mẫu đơn sinh trưởng dưới ánh nắng, kém thược dược chói sáng loá mắt, nhưng lại làm đẹp một góc âm u theo cách riêng, chẳng phải loá mắt, nhưng cũng không đơn điệu. Lục Sa đối mặt Thôi Loan Thúy liền có một chút câu nệ, đối với Liễu Phi Nhân cùng Lý Trì Nguyệt cũng không từng câu nệ như vậy qua, chính là trước đó đối diện Thôi Loan Thúy cũng sẽ không giống như hiện tại, tay chân cũng không biết để chỗ nào. "Vào ngồi a, giống như tượng gỗ đứng ở đó là thế nào?" Thôi Loan Thúy trêu tức nói, nàng dĩ nhiên cũng nhìn ra Lục Sa câu nệ. Lục Sa bị cười nhạo có chút xấu hổ, trái lại đi đến, ngồi xuống. Thôi Loan Thúy không nói lời nào, chỉ chăm chú nhìn Lục Sa, dường như muốn đem những ngày không gặp nhìn lại cho đủ, nàng nghĩ bản thân thật sự rất thích người trước mắt, có cảm giác nhìn thấy thế nào cũng cảm thấy không đủ. Thôi Loan Thúy minh mục trương đảm nhìn chằm chằm Lục Sa, Lục Sa cũng không dám minh mục trương đảm nhìn lại Thôi Loan Thúy, chỉ cảm thấy bị thất phu nhân nhìn vạn phần không được tự nhiên. "Thất phu nhân....." Lục Sa muốn đánh vỡ bầu không khí quỷ dị lúc này, nàng cảm thấy không biết từ lúc nào, nàng cùng thất phu nhân ở chung luôn bất giác bị thất phu nhân nắm bắt. Thôi Loan Thúy nghe xưng hô như vậy khẽ nhíu mày, nhưng không sửa đúng Lục Sa. "Ngươi thế nào đột nhiên đến đây?" Thôi Loan Thúy nhướng mày mỉm cười hỏi, có thể nhìn ra được, tâm tình của nàng lúc này tựa hồ rất tốt. "Lục Đào gọi ta đến ôn chuyện....." Lục Sa nói đến phân nửa, liền bị Thôi Loan Thúy cắt đứt. "Ngươi cùng nàng ôn chuyện, cùng ta có quan hệ gì đâu?" Thôi Loan Thúy nhướng mày hỏi ngược lại, là hơi lạnh nhạt hỏi ngược lại. "Ngọc của ngươi vẫn để chỗ ta, nhĩ hảo, đã một thời gian không thấy nó, ta nghĩ ngươi có thể sẽ tưởng niệm nó...." Lục Sa nói đến sau đó càng ngày càng nhỏ tiếng, nàng phát giác càng mượn cớ càng không thể che giấu, nàng chính là muốn gặp nữ tử trước mắt. "Là như vậy sao?" Khéo mắt Thôi Loan Thúy tiếu ý càng đậm, càng thêm phong tình, ánh mắt nhìn Lục Sa giống như muốn đem hôn phách của nàng câu ra. Lục Sa nhìn đến si mê, nhưng rất nhanh nhận thấy bản thân thất thố, liền lập tức đem ánh mắt dời khỏi mặt Thôi Loan Thúy, trên mặt nàng có hơi ửng đỏ. "Là như vậy." Lục Sa kiên trì nói, trong lòng lại có cảm giác khúc chiết, nàng thực sự không thích cảm giác như vậy. "Vậy ngươi đến đây." Thôi Loan Thúy hướng Lục Sa ngồi rất xa nàng mà ngoắc tay. Lục Sa không giải thích được nhìn Thôi Loan Thúy, không hiểu nàng ấy gọi nàng đến làm gì. "Ta muốn xem ngọc của ta, ta quả thật nhớ nó." Thôi Loan Thúy nhìn khuôn mặt Lục Sa, như có thâm ý mỉm cười. Nghe vậy khuôn mặt cũng sắp cháy đỏ, nàng cảm thấy cái cớ của nàng đã bị vạch trần, thất phu nhân hiểu được nhưng chuyện tới nước này, Lục Sa cũng chỉ có thể kiên trì đi đến trước mặt Thôi Loan Thúy, từ trong cổ mình đem miếng noãn ngọc cởi xuống đưa cho nàng ấy. "Không cần tháo xuống, cảm thấy ngọc cho ngươi đeo, cũng là vô cùng thích hợp." Thôi Loan Thúy cũng đứng dậy, tay phúc trên lưng bàn tay của Lục Sa, đè lại bàn tay đang tháo ngọc của nàng, Lục Sa cảm giác được tay mình được bàn tay mềm mại của thất phu nhân bao trùm, khuôn mặt càng nóng đến đỏ bừng, nhưng nàng một chút cũng không muốn rút từ trong tay thất phu nhân ra, cái loại thân mật này chưa từng có , thân mật đến Lục Sa cảm thấy bản thân đều bị hương khí trên người thất phu nhân vây quanh, hương khí nhàn nhạt so với hương khí nồng đậm trên người ngũ phu nhân thì hương khí này càng khiến nàng yêu thích hơn. "Ta chỉ là tạm giữ, sau này sẽ trả lại cho ngươi." Lục Sa đè nặng trái tim đang bang bang nhảy loạn của mình, giả vờ trấn định nói. "Ta thích ngươi đeo nó, nếu nói ta nhớ miếng ngọc này, không bằng nói ta càng nhớ người đeo nó." Thôi Loan Thúy muốn thân cận Lục Sa, một loại cảm giác cường liệt khu động lấy nàng khiến nàng không tự giác thân cận Lục Sa, nàng chưa bao giờ nghĩ bản thân là người thụ động lại có một ngày chủ động biểu đạt quý ý đối với một người như vậy, gần như vứt đi lễ liêm sỉ. Nữ tử như ngọc này, năm lần bảy lượt đối tốt với nàng, cho dù là tảng đá cũng sẽ bị tan chảy, huống hồ là Lục Sa, Lục Sa dĩ nhiên cũng động tâm, lý trí bạc nhược nói cho nàng biết không thể trầm mê, nhưng tình cảm của nàng cũng đã nghiêng về Thôi Loan Thúy, lúc này trong lòng sớm đã mềm mại thành sợi bông. Chỉ là Lục Sa ở bên ngoài vốn đã không giỏi ăn nói, lúc này cũng nghẹn lời, một câu đều nói không ra để đáp lại tình ý của Thôi Loan Thúy. Thôi Loan Thúy cảm thấy bản thân đối với tâm tình của Lục Sa xem như rõ như lòng bàn tay, vẻ mặt giãy dụa của Lục Sa, còn có thân thể hơi mềm xuống, nàng nhận thấy sự mềm hoá cùng thỏa hiệp trong lòng Lục Sa, biến hóa như vậy khiến Thôi Loan Thúy mừng rỡ không ngớt. Tay Thôi Loan Thúy từ lưng bàn tay của Lục Sa chậm rãi dời về cổ của Lục Sa, nhẹ nhàng vuốt ve cần cổ trắng nõn, thân thể dán đến gần Lục Sa, thổ khí như lan, khiến cổ Lục Sa dị thường mẫn cảm, ngón tay xoa đến chỗ nào chỗ đó tê dại, loại cảm giác này quá mức quen thuộc rồi, dục vọng trong thân thể đã ngủ say từ lâu bị Thôi Loan Thúy dễ dàng đánh thức, lỗ chân lông run rẩy, loại cảm giác mãnh liệt này, cho là đối với Liễu Phi Nhân cũng chưa từng có qua. "Thất phu nhân....." Lục Sa bị dục vọng mãnh liệt làm cho nàng có chút sợ hãi, nàng không hiểu vì sao cảm giác của nàng đối với thất phu nhân vĩnh viễn vượt trên ngũ phu nhân, điều này làm cho Lục Sa không hiểu sao có chút chột dạ cùng hổ thẹn, lúc này đây Lục Sa cảm thấy bản thân đang phản bội ngũ phu nhân, tuy rằng nàng cùng ngũ phu nhân đã không còn quan hệ, nhưng nàng vẫn cảm thấy khủng hoảng, cảm thấy không nên như vậy. Liễu Phi Nhân đối với Lục Sa của hiện tại mà nói tựa như một gánh nặng đã đeo thật lâu, lâu đến đã trở thành thói quen, cho nên sau khi dỡ xuống sẽ cảm thấy không quen, sẽ cảm thấy bất an cảm thấy không có cảm giác an toàn. Thôi Loan Thúy sợ Lục Sa lại rút lại trong mai trốn tránh nàng, cánh tay còn lại ôm chặt lấy Lục Sa, Lục Sa theo bản năng muốn giãy dụa, Thôi Loan Thúy ôm càng thêm gắt gao. "Để ta làm người một lòng của ngươi, được không? Toàn tâm toàn ý, không rời không bỏ." Thôi Loan Thúy gần như cầu xin mà nói, vì Lục Sa, nàng đem tự tôn của bản thân ra đánh đổi. Trong lòng Lục Sa căng thẳng, lúc trước nàng đối với tính tình trêu hoa ghẹo nguyệt của ngũ phu nhân cũng không phải là không hề phát hiện, nhưng lại vẫn như thiêu thân lao vào lửa quên mình đi vào đoạn tình cảm đó, mà lúc này đối với một người rõ ràng quan tâm nàng rất nhiều so với ngũ phu nhân nàng lại có nhiều cố kỵ, cùng bất an, nếu muốn truy cứu nguyên nhân thì chung quy là nàng tự ti, không muốn tin tưởng thất phu nhân các phương diện đều ưu tú hơn ngũ phu nhân sẽ chung tình với nàng, có thể làm một trong đông đảo nữ nhân của ngũ phu nhân dễ tin tưởng hơn là việc làm nữ nhân duy nhất của thất phu nhân rất nhiều, nhưng thất phu nhân là người thanh cao như vậy, cũng đã hạ thấp bản thân trước mặt nàng, ngoại trừ thực sự chung tình với nàng, còn có cái gì đáng hoài nghi đây? Nàng lúc nào mới có thể chân chính tiêu trừ ma chướng trong lòng, tin tưởng bản thân không chỉ là một nha hoàn hậu viện, nàng hiện tại chưởng quản một đại trang viên, là chưởng quản hơn một trăm tá điền. Lục Sa nâng tay, ôm lấy thắt lưng Thôi Loan Thúy, nàng phóng túng tình cảm bản thân, thân cận nữ tử mà nàng cảm thấy cực kỳ tốt đẹp, nàng thế nào lại không cần một nữ tử tri kỷ tri tâm hơn nữa còn có thể nâng đỡ lẫn nhau. Nàng biết Thôi Loan Thúy là một nữ tử ngoài mềm trong cứng, nội tâm của nàng ấy cũng cực kỳ phong phú mà cường đại, nữ tử như vậy nàng từ lâu đã tâm động, chỉ là không dám tâm động. Hôm nay, chỉ là thuận theo trái tim mà thôi. Trong lòng Thôi Loan Thúy mừng rỡ như điên, nàng rất sợ Lục Sa nâng tay lên mà muốn đẩy nàng ra, nàng bất quá là một nữ tử, da mặt có bao nhiêu mỏng chỉ có tự nàng biết, mỗi lần đều mặt dày mày dạn cầu tình, đều là cố lấy dũng khí, may mà cuối cùng trước khi dũng khí của nàng hao hết Lục Sa đã có đáp lại.
|
Chương 125 Cách này Lý Trì Nguyệt cùng Đồ Cửu Mị từ kinh thành trở về lại qua bảy tám tháng, ngày tháng của Lý Trì Nguyệt đơn giản là điều hương, dưỡng thân thể, thỉnh thoảng đùa tiểu hài tử, sau đó chính là thú vui khuê phòng, ngày tháng của Đồ Cửu Mị đơn giản là ăn thịt, thú vui khuê phòng, đùa tiểu hài tử, thỉnh thoảng học một chút văn tài, hai người ngày qua ngày tương đối thoải mái khoái hoạt. Nếu có đại sự, đó là đầu tháng Đồ Thập Mị hạ sinh thai long phượng, bệ hạ đại hỉ, hoàng tử gọi là Sùng Duệ, công chúa phong là Thái Bình, đại xá thiên hạ. Mỗi tháng cũng chính là đầu tháng này, Đồ Thập Mị được sắc phong làm hậu, lập Sùng Duệ làm thái tử. Đồ Thập Mị được lập làm hậu có nghĩa là Túc Thân Vương thất thế, thiên hạ đại thế đã biến. Đồ Cửu Mị tỷ quý nhờ muội, Đồ Cửu Mị hiện tại ở Bình Âm huyện chính là đại nhân vật chạm tay có thể bỏng ngược lại thái độ của Hầu phủ đối với Lý Trì Nguyệt cũng rất phức tạp, cho rằng Túc Thân Vương đã thất thế dĩ nhiên đối với Lý Trì Nguyệt cũng không kiêng kỵ giống như trước kia, nhưng ngại vì hoàng thất, cũng không dám quá làm càn. Đồ Cửu Mị cùng Lý Trì Nguyệt ân ái, trong Hầu phủ đã không phải bí mật gì, hai người trước mặt người ở bên ngoài cũng không tị hiềm mà ân ái. Hạng Huy nghĩ đến lúc đầu để Đồ Cửu Mị dọn vào hậu viện của Lý Trì Nguyệt ruột cũng sắp xanh rồi, mỹ sắc cùng vinh hoa của Đồ Cửu Mị đều để Lý Trì Nguyệt chiếm hết, Đồ Cửu Mị vừa nhìn chính là không đầu óc không chủ kiến dễ dỗ ngọt, nếu như lúc đầu hắn giữ nàng lại trong viện hảo hảo dỗ dành hôm nay thăng quan tấn tước không phải nói đùa. Ai chẳng biết Đồ Cửu Mị cùng đương kim Hoàng Hậu là song sinh tỷ muội, tình cảm rất tốt, ngày sau bằng vào quan hệ cạp váy, dĩ thê vi quý, vào triều làm quan lớn, nghĩ đến đó, Hạng Huy đã nghĩ dùng tâm tư cướp Đồ Cửu Mị từ tay Lý Trì Nguyệt trở về bên cạnh. Cho nên Hạng Huy lấy cớ đến thăm tiểu thế tử, thỉnh thoảng muốn đến hậu viện của Lý Trì Nguyệt, nhưng đều bị ngăn ở bên ngoài, Hạng Huy cho rằng đây nhất định là Lý Trì Nguyệt quấy rối, giữ chặt Đồ Cửu Mị không tha, do đó càng thêm ghen ghét Lý Trì Nguyệt. Đồ Cửu Mị trước hết từ trong miệng phu nhân biết muội muội được phong làm Hoàng Hậu, trong lòng đương nhiên là thay muội muội vạn phần vui vẻ, bất quá nàng cũng không phải rất ngạc nhiên, nàng cảm thấy Hoàng Thượng là thật tâm thích muội muội, đối đãi muội muội vô cùng tốt, dĩ nhiên hận không thể đem những thứ tốt nhất cho muội muội. Không qua vài ngày, nhà mẹ đẻ đến truyền tin nói muội muội được phong làm Hoàng Hậu ngay cả phụ thân cũng được phong Ân Quốc Công, ban phủ đệ có người nói so với Hầu phủ còn lớn hơn. Người của Hầu phủ giống như thay đổi bộ mặt khắc, đều đến chúc mừng, cửa viện của phu nhân cũng sắp bị san bằng, cũng may biệt viện của phu nhân thị vệ nhiều, đều ngăn họ ở bên ngoài. Đồ Cửu Mị núp ở hậu viện, đối với chuyện muội muội biến thành Hoàng Hậu mang đến biến hóa cũng không rõ ràng, mẫu thân nàng cùng lục ca được người dùng kiệu lớn khiêng đến Hầu phủ thăm nàng, mang đến cho nàng trọng đại trùng kích, mẫu thân cùng lục ca mặc lăng la tơ lụa, mang kim ngân châu báu, kim quang lòe lòe muốn đâm mù đôi mắt Đồ Cửu Mị, dưới sự giáo dục của Lý Trì Nguyệt Đồ Cửu Mị tuy rằng có rất nhiều thói quen khó sửa nhưng trình độ thưởng thức đề thăng vẫn phải có, nàng cũng cảm thấy mẫu thân ăn mặc quá tục khí rồi, cũng may mẫu thân còn có một ít tư sắc, còn có thể được cho là nửa lão nửa nương, ngược lại cũng không tính toán quá phận. Đồ đại nương cùng Đồ lục ca xuất nhập Hầu phủ được đối đãi như thượng khách, con rể và thân gia rất nhiệt tình, Đồ đại nương cùng mẫu tử Hạng gia không có đề tài chung, có lệ đáp lời thì không còn nhẫn nại nữa, lại nghe được thời gian trước nữ nhi sinh ngoại tôn mẫu tử Hạng gia trong lúc nữ nhi khó sinh muốn giữ con bỏ mẹ, tuy nói là chuyện thường tình nhưng chung quy là không thích, cho nên đối với mẫu tử dối trá này vô cùng không nhịn được. Đồ đại nương nhìn khí sắc Hạng Huy càng kém hơn trước đây, thể chất này vừa nhìn đã biết sắp không được rồi, quả nhiên là tận tình tửu sắc ăn chơi trác táng. Cũng may Đồ Cửu Mị không bao lâu đã thoát ra được, bởi vì nam tử không thể vào hậu viện của nữ tử, Đồ Cửu Mị liền giữ lục ca lại đại sảnh để Hạng Huy chiêu đãi, còn nàng thì dẫn mẫu thân đến hậu viện của phu nhân. "Đây là nơi ngươi ở?" Đồ đại nương hỏi, suy nghĩ đến nữ nhi ở trong biệt viện lớn như vậy, Hầu phủ trái lại đối đãi nàng không tệ. "Đây là biệt viện ta và phu nhân ở cùng nhau, đây vốn là biệt viện của phu nhân." Đồ Cửu Mị không suy nghĩ mà nói. "Những phu nhân khác cũng đều ở nơi này sao?" Đồ đại nương có chút nghi hoặc hỏi, nàng cho rằng đại viện như vậy, nhiều gian nhà như vậy, có thể là những tiểu thiếp khác cũng ở nơi này. "Những phu nhân khác có biệt viện của mình, ta vốn dĩ cũng có biệt viện, bất quá về sau lại dọn đến ở cùng phu nhân." Đồ Cửu Mị thành thật trả lời. "Ngươi cùng phu nhân quan hệ thật là tốt,...." Nào có đạo lý phu nhân ở chung với tiểu thiếp, quan hệ thê thiếp cho dù tốt cũng chưa từng nghe qua tốt đến mức này a, lại nhìn khí sắc của nữ nhi hồng nhuận, mị nhãn phong tao câu người, cũng không giống như phòng không gối chiếc, trong lòng vô cùng kỳ quái cũng nói không ra là kỳ quái ở đâu. Sau đó vào chủ ốc, Đồ đại nương liền thấy Lý Trì Nguyệt mặc nữ trang, vừa nhìn liền biết là người ngày đó đã tiễn nữ nhi về thăm nhà, một thân nữ trang khiến Lý Trì Nguyệt khí chất cao nhã, dung mạo vô cùng tú lệ, nàng tự nghĩ nàng sinh hai nữ nhi đã cực kỳ xinh đẹp rồi, nhìn phu nhân một chút, nghĩ thầm so với dung mạo của nữ nhi thật đúng là một chút cũng không thua kém, hơn nữa khí chất này có thể đem nữ nhi ném xa mấy con phố. "Đại nương, đã lâu không gặp." Lý Trì Nguyệt nở nụ cười rất thân thiết với Đồ đại nương. "Phu nhân mạnh khỏe." Đồ đại nương cũng cười đáp lại, nàng đối với Lý Trì Nguyệt vẫn rất có hảo cảm, mặc kệ lần trước về nhà hay là trước đó nữ nhi khó sinh, Lý Trì Nguyệt lựa chọn giữ lại mẹ trước, Đồ đại nương đã xem Lý Trì Nguyệt là ân nhân của Đồ Cửu Mị "Đại nương gọi ta Trì Nguyệt là được rồi, ta cùng Cửu Mị là người một nhà, đại nương không cần quá khách khí." Lý Trì Nguyệt ôn hòa nói, đối với người khác nàng rất ít thân thiết như vậy, dĩ nhiên là có nguyên nhân cố ý lấy lòng ở bên trong. Đồ đại nương thầm nghĩ nữ tử này ngay cả khuê danh cũng nói cho nàng biết, quả thật không xem nàng là người ngoài, quan hệ giữa nàng cùng Cửu Mị lẽ nào thực sự là tình đồng tỷ muội sao, Đồ đại nương thận trọng từ lúc bước vào đã quan sát gian nhà này, từ bài trí cùng chi tiết mà đoán ra nữ nhi thực sự ở cùng phu nhân, đây là phải thân mật đến mức nào, cái này thật là quá khiến người khác không thể tưởng tượng nổi rồi đi, Đồ đại nương quyết định chờ lát nữa kéo Đồ Cửu Mị âm thầm hỏi một chút. "Ta còn chưa tạ ơn lần trước Cửu Mị sinh khó, Trì Nguyệt trước bảo toàn Cửu Mị, nếu không phải ngươi Cửu Mị chưa chắc đã....." Đồ đại nương vừa nghĩ đến nữ nhi bản thân thương yêu nhất ở trước cửa diêm vương đi một vòng, liền có một chút đau lòng. "Ta không có công lao gì, đều là Cửu Mị kiên cường, mới có thể mẫu tử bình an, đại nương vẫn chưa gặp qua ngoại tôn đi, Vương ma ma, đem Cảnh Triều đến cho đại nương bế." Lý Trì Nguyệt trái lại tri kỷ, biết Đồ đại nương nhất định là muốn gặp ngoại tôn. Đồ đại nương lập tức bế tiểu tử béo Hạng Cảnh Triều đã sắp biết đi, tuy rằng Hạng Cảnh Triều so với trước đây gầy một ít nhưng vẫn là một tiểu tử béo. "Đã lớn như vậy rồi, thật nhu thuận." Đồ đại nương nói mà từ đâu trong ngực móc ra một cái khóa trường mệnh cực đại bằng vàng, tôn tử nhiều như vậy, không đứa nào nàng làm cái lớn thế này, nhìn hình dạng ngũ quan đều giống nữ nhi, giống như cùng một khuôn mẫu khắc ra, vừa nhìn đã thích. "Giống như heo vậy, ăn uống rất tốt." Đồ Cửu Mị nãy giờ vẫn không xen mồn vào được lập tức chen vào. "Đó cũng là giống ngươi, Cửu Mị từ nhỏ đã ăn nhiều, ngủ nhiều hơn Thập Mị, một chút cũng không nháo sự, Thập Mị lúc nhỏ thích nháo loạn hơn Cửu Mị, Cửu Mị ngây ngốc y như heo, Thập Mị lại không, từ nhỏ chính là nhân tinh...." Đồ đại nương nhìn thấy Lý Trì Nguyệt không xem bản thân là ngoại nhân nàng cũng không xem Lý Trì Nguyệt là ngoại nhân, thuận miệng nói việc nhà. "Muội muội là kim Phượng Hoàng, lúc trước ngươi còn không tin, còn không phải giống như lão đạo kia đã nói, lên làm Hoàng Hậu rồi...." Đồ Cửu Mị vô cùng tự hào. "Ai hiếm lạ nàng làm Hoàng Hậu....." Đồ đại nương vịt chết còn mạnh miệng. "Làm sao không tốt đây, phụ thân cũng có thể phong làm quốc công, nhà đổi thành đại trạch, còn có một đống nô bộc để sai sử!" Đồ Cửu Mị vừa cười vừa nói, nàng đã biết trong lòng mẫu thân cũng là vui vẻ. "Nha đầu chết tiệt kia nàng, làm sao để ta được thư thái, từ trong cung chuẩn bị mấy ma ma cùng tây tịch đến, quản này quản kia, nói là nha đầu chết tiệt kia phái tới dạy quy củ, khiến toàn gia không được thư thái....." Đồ đại nương oán giận nói, lúc trước đây cái gì cũng không có, trong nhà cũng xem như tự tại, nhưng hiện tại bị một đống ma ma lợi hại quản lý lời nói của nàng không còn uy lực như trước, nha đầu kia nhất định là cố ý khiến nàng không thoải mái. "Hoàng Hậu quý vì Hoàng Hậu, Đồ gia rốt cuộc là hoàng thân quốc thích rồi, dĩ nhiên không thể như trước kia, Đồ gia con cháu đông đảo, tất nhiên có tử tôn ưu tú có thể vào triều làm quan, phong hầu bái tướng một đường vinh hoa, nếu như mãng phu dốt đặc cán mai tất nhiên sẽ bị người khác chê cười, nương nương dụng tâm lương khổ như vậy cũng là vì Đồ gia." Lý Trì Nguyệt ở một bên khuyên bảo, Đồ Thập Mị tất nhiên sẽ nâng đỡ thế lực của bản thân, một nhà đồ tể dĩ nhiên vô ích, dĩ nhiên muốn bồi dưỡng người đọc sách. Đồ đại nương nghe mà không nói, nàng có khôn khéo hơn cũng chỉ là hương dã thôn phụ làm sao nghĩ được xa như vậy, cho rằng Thập Mị sợ nhà mẹ đẻ làm nàng mất mặt, thì ra cũng là vì nhà mẹ đẻ trải đường. "Ta nói với muội muội, để những ma ma này không cần quản cùng phụ thân, những người khác để tùy ma ma quản là được rồi......" Đồ Cửu Mị đã kiến thức qua sự lợi hại của những ma ma trong cung, biết mẫu thân nhất định bị quản đến vô cùng khó chịu, hơn nữa mẫu thân một xấp dầy niên kỷ thực sự cũng không cần phải quản như vậy. Đồ Cửu Mị nói ra, khiến Đồ đại nương sâu sắc vui vẻ, nàng đã biết nữ nhi có đôi khi ngốc thì ngốc nhưng thời khắc mấu chốt vẫn không ngu ngốc, phải biết rằng nàng kéo không xuống khuôn mặt già nua đi cầu Đồ Thập Mị, cũng chỉ có thể khiến Đồ Cửu Mị đứng ra nói chuyện. Tiểu nữ nhi từ nhỏ đã thích cùng nàng đấu khí, cùng nàng một chút cũng không thân thiết, vẫn là đại nữ nhi thân thiết nhất.
|
Chương 126 Ba người nói một chút chuyện, lúc đến giữa trưa Đồ Cửu Mị dĩ nhiên giữ Đồ đại nương ở lại dùng ngọ thiện. Bởi vì có Đồ mẫu ở đây, cho nên Đồ Cửu Mị cũng không quản quy củ bình thường, gắp một đùi gà lớn phóng tới trong chén của Đồ đại nương, khó có được hôm nay có thể phá quy tắc cho nên Đồ Cửu Mị cũng gắp một miếng thịt sườn vào trong chén của Lý Trì Nguyệt, còn cường đến đặc biệt quyến rũ với Lý Trì Nguyệt, nói cho cùng ở trong mắt Đồ mẫu chính là cảm giác như vậy. Lý Trì Nguyệt nhìn thấy Đồ Cửu Mị gắp thịt cho mẫu thân nàng xong, còn không quên gắp cho nàng, cũng không nói gì, chỉ là gặp miếng sườn đó cho vào trong miệng, nhã nhặn nhai nuốt, động tác tự nhiên đến không thể tự nhiên hơn. Hai người hỗ động rơi vào trong mắt Đồ đại nương, khiến Đồ đại nương phải sâu sắc suy nghĩ, Cửu Mị chưa từng đối người ngoài thân thiết như vậy, sự thân thiết này cũng sắp vượt qua Thập Mị rồi, khiến Đồ đại nương ngoài ý muốn chính là Lý Trì Nguyệt thực sự chịu ăn, vừa rồi nàng thấy rất rõ ràng Lý Trì Nguyệt một tia miễn cưỡng cũng không có, lúc trước Thập Mị cũng có chút miễn cưỡng. Lý Trì Nguyệt vừa nhìn chính là được các ma ma dạy dỗ, là một quận chúa cao quý nhã nhặn, vậy mà lại không ghét bỏ nước bọt của Cửu Mị, như vậy cũng quá thân mật rồi, loại tình cảm gì có thể thân hơn tình cảm giữa tỷ muội song sinh đây? Sâu sắc suy nghĩ, Đồ đại nương liền có một chút kinh hãi, nhưng nàng thế nào cũng nghĩ không rõ, hai nữ nhân có thể có loại tình cảm này sao? Lý Trì Nguyệt dùng xong thiện liền giữ mẫu tử Đồ gia ở lại, nàng biết giữa mẫu tử người ta tất nhiên có lời còn chưa nói hết, Đồ đại nương đối với nàng có hảo cảm, nhưng suy cho cùng vẫn là người ngoài. Lý Trì Nguyệt vừa về phòng ngủ trưa, các ma ma cũng thức thời thấy chủ tử rời đi cũng đều yên lặng lui ra. Đồ đại nương lập tức kéo Đồ Cửu Mị đến một góc, chuẩn bị khẩn cấp nói thầm, quen tính mà cảm thấy nói bí mật trong một góc sẽ tương đối có cảm giác an toàn. "Đồ Cửu Mị, ngươi thành thật khai báo cho ta, ngươi cùng nàng rốt cuộc là quan hệ gì?" Đồ đại nương vẻ mặt tàn khốc hỏi, ngay cả tên họ cũng gọi ra, Đồ Cửu Mị chính là muốn hồ lộng cũng khó khăn. "Không phải là như vậy sao?" Đồ Cửu Mị chột dạ cười khúc khích, trên mặt rõ ràng viết : nói trúng tim đen. Đồ Cửu Mị là nàng sinh, mắt Đồ đại nương có mù thế nào cũng không bị Đồ Cửu Mị hồ lộng. "Có thê thiếp nào cùng ăn cùng ngủ sao!" Đồ đại nương chỉ biết các nàng ở chung, nhưng không biết là cùng ngủ trên một chiếc giường, nàng chỉ là thử thăm dò mà thôi. "Mẫu thân ngươi làm sao biết bọn ta ngủ cùng nhau?" Đồ Cửu Mị thầm nghĩ mẫu thân quả nhiên rất lợi hại, thoáng chốc đã nhìn ra mấu chốt rồi, nàng không nghĩ ra, mẫu thân nàng làm sao biết nàng cùng phu nhân ngủ cùng nhau đây? "Cái gì? Các ngươi quả thật ngủ cùng giường?" Đồ đại nương tuy rằng đã có chút chuẩn bị trong lòng, nhưng khi có đáp án vẫn bị đả kích nhất định, giọng nói không tự giác đề cao, trở nên có chút bén nhọn. Đồ Cửu Mị che cái lỗ tai, thầm nghĩ không ổn, nàng thật sự là ngốc, không đánh đã khai, Đồ Cửu Mị thật sâu lần thứ hai ghét bỏ bản thân. Đồ đại nương không cho Đồ Cửu Mị bịt tai, trực tiếp búng tay Đồ Cửu Mị, sau đó nhéo lỗ tai Đồ Cửu Mị, muốn cho Đồ Cửu Mị nói rõ. "Mẫu thân, ngươi không cảm thấy phu nhân so với Hầu gia thoạt nhìn tốt hơn rất nhiều sao? Lớn lên xinh đẹp không nói, chính yếu chính là rất tốt với ta, Hầu gia cũng không quản sống chết của ta, vẫn là phu nhân giữ mạng của ta trước...." Đồ Cửu Mị tiếp tục che lỗ tai. Đồ đại nương vừa nghe như vậy, cảm thấy rất có đạo lý, nàng cũng rất ghét Hầu gia, khí sắc âm trọc, vừa nhìn chính là tướng đoản mệnh, so sánh với nhau, Lý Trì Nguyệt khí chất cao nhã, tướng mạo hơn người cùng Hầu gia thật đúng là khác nhau một trời một vực, chính yếu là Lý Trì Nguyệt có ân cứu mạng Cửu Mị. Sai, thiếu chút nữa bị nha đầu này hồ lộng rồi, vấn đề là nào có nữ tử cùng nữ tử sinh hoạt cùng nhau như phu thê đây, chuyện này không hợp với lẽ thường. "Vấn đề ở đây, nàng là nữ tử a!" Đồ đại nương lúc này mới phúc thẩm vấn đề rất then chốt này. "Ta chính là thích nàng là nữ tử, thơm thơm, vừa xinh đẹp lại ôn nhu, không giống nam tử vừa thối vừa hoa tâm." Đồ Cửu Mị nói đến Lý Trì Nguyệt vẻ mặt si mê khiến Đồ đại nương rất muốn một cái tát đem nàng chụp tỉnh. "Nhưng nữ tử lại không thể hành phòng, lại không thể sinh hài tử với ngươi." Trong mắt Đồ đại nương, nữ tử cũng như heo, sinh sản là rất trọng yếu. "Ai nói nữ tử cùng nữ tử không thể hành phòng, nói gì đi nữa, ta mới không cần sinh hài tử nữa, đau muốn chết còn không nói, lần trước sinh cũng sắp mất nửa cái mạng rồi." Đồ Cửu Mị bất mãn nói, sinh nữa còn không bằng một đao giết nàng còn thống khoái hơn. "Giữa nữ tử làm sao có thể hành phòng?" Đồ đại nương kinh hãi hỏi, có muốn sinh hài tử nữa hay không tạm thời không nói, trước tiên là nói về nữ nhân không có thứ kia, làm sao hành phòng đây, nàng thế nào cũng nghĩ không ra. " Mẫu thân muốn biết?" Đồ Cửu Mị nghĩ lấy xuân cung đồ nữ nữ ra cho mẫu thân nàng xem, chỉ là nàng không hiểu, mẫu thân nàng có phụ thân nàng rồi, xem xuân cung nữ nữ làm gì? Đồ đại nương nhìn Đồ Cửu Mị vẻ mặt như mộc xuân phong, quả thật đã tin, nữ nhân có tư nhuận hay không, Đồ đại nương là người từng trải nàng có thể cảm thụ được, nữ nhân tư nhuận vẫn luôn lộ ra một cổ phong tao, mà ngay cả phu nhân thoạt nhìn cũng có nhân khí hơn so với lần trước, khí sắc cũng hồng nhuận một ít. "Không biết xấu hổ, ai muốn!" Sắc mặt Đồ đại nương mất tự nhiên vỗ đầu Đồ Cửu Mị, lớn tiếng mắng. " Mẫu thân ngươi vừa hỏi mà!" Đồ Cửu Mị sờ cái đầu bị mẫu thân chụp phát đau, thảo nào nàng khí lực lớn, là do giống phụ thân mẫu thân, khí lực lớn đến dọa người. "Được rồi, được rồi, ngươi cũng đã gã đi rồi, ta cũng quản không được nữa." Đồ đại nương thật tình không muốn quản loại chuyện kinh thế hãi tục này, dự định mắt nhắm mắt mở. Đều do Hạng Huy không phải thứ tốt đẹp gì, khiến một hảo hảo nữ nhi nhà nàng bị bức phải yêu nữ nhân, nói đến cùng đều do xú nam nhân kia! Đồ đại nương bao che khuyết điểm liền đem tất cả trách nhiệm đổ lên đầu Hạng Huy. Sau khi hai mẫu tử nói một chút chuyện , Đồ đại nương thấy sắc trời không còn sớm nữa, mới chủ động cáo từ, Lý Trì Nguyệt dĩ nhiên cũng muốn ra tiễn nhạc mẫu thực tế này của nàng. Lý Trì Nguyệt vừa ra, ánh mắt Đồ đại nương nhìn Lý Trì Nguyệt lại có một chút bất đồng, ánh mắt quan sát quá mức minh mục trương đảm, nhìn đến Lý Trì Nguyệt trong lòng có vài phần không được tự nhiên. Đồ đại nương có chút cảm giác càng lúc càng thoả mãn như mẹ vợ nhìn con rể, Lý Trì Nguyệt thoạt nhìn quả thực thuận mắt hơn Hầu gia, nữ tử dung mạo hơn nữa, lại cao quý bức nhân, vừa nhìn đã biết là nữ nhân lợi hại giống như Thập Mị, ngược lại cũng có thể bù trừ cùng xuẩn nha đầu Cửu Mị, chính là quá gầy rồi, thắt lưng kia phỏng chừng nếu nàng có sức một chút mà vặn cũng sẽ bị vặn gãy, thể chất dưỡng cho tốt thì ổn rồi. "Trì Nguyệt, ngươi quá gầy rồi, cần phải ăn nhiều thịt một chút a!" Đồ đại nương nắm tay Lý Trì Nguyệt, đã hoàn toàn không xem Lý Trì Nguyệt là người ngoài, tuy rằng không phải con rể nhưng xem như nữ nhi cũng có thể. Thân thể Lý Trì Nguyệt ngoại trừ Đồ Cửu Mị nàng vẫn luôn không thích bị người khác đụng chạm, nhưng nàng vẫn đè xuống lạnh nhạt trong lòng, bày ra nụ cười rất thân thiết mà gật đầu. Đồ Cửu Mị tiễn Đồ đại nương cùng Đồ lục ca ra khỏi Hầu phủ, sau khi nhìn bọn họ lên kiệu mới quay về trong viện của phu nhân. "Mẫu thân ngươi vừa rồi vì sao lại nhìn ta như vậy?" Lý Trì Nguyệt nhướng mày hỏi. "Nàng biết quan hệ giữa chúng ta rồi!" Đồ Cửu Mị cũng biết vừa rồi ánh mắt mẫu thân nhìn phu nhân quá mức minh mục trương đảm, nàng xấu hổ nói với Lý Trì Nguyệt. "Nàng có nói gì không?" Lý Trì Nguyệt thuận miệng hỏi, cho dù Đồ đại nương phản đối, Đồ Cửu Mị rốt cuộc là nữ nhi đã gả ra ngoài, cũng ngoài tầm tay với, bất quá nhìn thái độ thân thiết của Đồ đại nương đối với nàng, không giống như phản đối, ngược lại là cam chịu rồi, Đồ mẫu tuy rằng là hương dã thôn phụ, trái lại lại một người rất thông minh, Lý Trì Nguyệt âm thầm nghĩ đến. "Mẫu thân ta chỉ muốn ngươi dưỡng tốt thân thể, vẫn luôn sợ ngươi gầy yếu như vậy chịu không nổi người ta lăn qua lăn lại." Đồ Cửu Mị phì đảm rồi, từ lúc cùng Lý Trì Nguyệt thường xuyên lăn lộn trên giường, Đồ Cửu Mị cũng là càng lúc càng chay mặn không kiêng kỵ. "Thật không?" Lý Trì Nguyệt nhướng mày, gan của nha đầu này càng phát phì rồi, tuy rằng trên giường nàng thể lực không bằng Đồ Cửu Mị là sự thật nhưng bị nha đầu này nói ra vẫn làm cho nàng rất khó chịu, nàng nghĩ đêm nay nhất định phải hảo hảo dày vò khiển trách Đồ Cửu Mị một phen. "Ân." Đồ Cửu Mị còn không biết sống chết mà gật đầu. "Vừa rồi lúc tiễn mẫu thân cùng Lục ca ra ngoài, phát hiện cỗ kiệu kia so với của Hầu phủ còn lớn hơn." Đồ Cửu Mị lại nói tiếp. "Phụ thân ngươi được phong quốc công dĩ nhiên hiển hách hơn hầu phủ, ngày sau các ca ca ngươi đều được phong đất, ngươi phong làm quốc phu nhân cũng là chuyện sớm hay muộn." Đồ Thập Mị bảo vệ Đồ Cửu Mị là không giả, ngày sau dĩ nhiên không quên Đồ Cửu Mị. "Quốc phu nhân là cái gì?" Đồ Cửu Mị không hiểu những thứ này, chỉ biết hẳn là cũng rất uy phong. "Lúc đầu, ngươi nhờ ta mà quý, ngày sau, ta sợ là phải nhờ ngươi mà quý rồi." Lý Trì Nguyệt nhẹ nhàng cảm thán một chút, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, phong thuỷ thay phiên chuyển. "Sẽ không đâu!" Đồ Cửu Mị không hiểu chuyện triều đình, nàng cảm thấy phu nhân là quận chúa là hoàng thất chân chính, không phải cùng một dạng cáo mượn oai hùm như nàng. "Chúng ta nên dùng bữa tối rồi." Lý Trì Nguyệt dời đi đề tài, dùng bữa xong, tắm rửa xong, đêm nay nên tỏ uy phong ở trên giường rồi, nếu không cũng sắp bị Đồ Cửu Mị cưỡi lên đầu rồi. Lý Trì Nguyệt tắm rửa trước, sau đó ở trong phòng đốt nhàn nhạt thôi tình hương, hương yên nghi ngút, mùi hương tràn ngập gian phòng, hiệu quả của thôi tình hương là yếu nhất trong số hương liệu có tác dụng thôi tình mà Lý Trì Nguyệt điều chế, cho nên Lý Trì Nguyệt liền nằm nghiêng trên giường chờ Đồ Cửu Mị còn đang tắm rửa bên trong ra. Thôi tình hương này đối với người ý chí kiên định như Lý Trì Nguyệt hiệu quả cũng không rõ ràng, nhưng đối với người ý chí bạc nhược như Đồ Cửu Mị mà nói hiệu quả cũng rất rõ ràng, đặc biệt là thân thể Đồ Cửu Mị lại dễ động tình. Đồ Cửu Mị vào phòng liền ngửi thấy hương khí lã lướt, cũng không quá để ý bởi vì phu nhân có đôi khi căn cứ tâm tình bất đồng sẽ huân một chút hương liệu bất đồng, chỉ là đi vào liền thấy phu nhân vai hơi lộ ra nằm nghiêng trên giường, mị hoặc nhân tâm, Đồ Cửu Mị nhiệt huyết sôi trào, hận không thể lập tức nhào đến.
|