Phu Nhân Tại Thượng
|
|
Chương 117 Lục Sa ở ngoại viện của thất phu nhân bồi hồi hồi lâu, nàng ấy không muốn nhìn thấy những người khác, đại khái cũng sẽ không gặp nàng, dù sao nàng cùng nàng ấy cũng không có bao nhiêu giao tình, nếu như có chút giao tình vậy nhất định là do lần trước thất phu nhân nói những lời mập mờ đó, lúc suy nghĩ đến những lời thất phu nhân nói lần trước Lục Sa càng do dự, liền muốn đánh trống lui quân, nhưng vừa nghĩ đến bản thân biết mà làm như không biết dường như có chút bất cận nhân tình, nói như thế nào thì hiện tại nàng gặp gỡ cùng thất phu nhân cũng là quang minh chính đại, thế nào cũng phải có một phần cảm ơn nàng ấy, vì vậy liền quay trở lại, sau khi nhiều lần hai ba lần cuối cùng Lục Sa cố lấy dũng khí đi vào trong viện của thất phu nhân. Lục Sa ở ngoài phòng của Thôi Loan Thúy chờ hồi đáp, vẻ ngoài xem như trấn định nhưng trong lòng các loại tâm tình đổ vào cùng một chỗ khiến nàng có chút muốn chạy trốn rồi, nhưng không bao lâu thiếp thân nha hoàn Lục Lâm của thất phu nhân đi ra nói nàng có thể vào. Lúc Lục Sa bước vào, thấy thất phu nhân đang lau huyền cầm, thỉnh thoảng khảy nhẹ dây đàn, tựa hồ đang thử âm, tóc mai buông xuống che khuất gương mặt nhưng vẫn lộ ra gò má câu người, diện như bạch ngọc, trắng noãn không tỳ vết, chính là nhan như ngọc từ trong sách bước ra. Ngón tay thon dài trắng nõn khảy huyền cầm, vừa nhìn đã biết là bàn tay cầm bút chuyên làm những việc vô cùng phong nhã, không giống đôi tay thô kệt còn thô ráp của nàng, Lục Sa không tự giác mà đem hai tay giấu ở phía sau. Thôi Loan Thúy không nói lời nào, Lục Sa liền có một chút câu nệ, không dám tùy ý lên tiếng. Thôi Loan Thúy nhìn Lục Sa đứng ngây ngốc như đầu gỗ, Lục Sa một thân trang phục nam tử khiến Thôi Loan Thúy có chút kinh ngạc, nàng càng thích Lục Sa mặc trang phục nữ tử, Lục Sa ngũ quan thật ra cũng rất tinh xảo, vừa nhìn qua cũng không làm cho người ta kinh diễm nhưng nhìn vài lần thì sẽ càng xem càng thích, ẩn dưới nam trang thực sự đáng tiếc. Thế đạo này nữ tử hơn phân nửa là không phóng khoáng, hai chữ khí độ cũng hơn phân nửa đặt ở trên người nam tử, hai từ này ngược lại không phải nữ tử không thể dùng mà chỉ là nữ tử bị nhốt chốn khuê phòng dĩ nhiên thiếu phần đại khí, trong số nữ tử nàng đã gặp qua phu nhân rốt cuộc là người có khí độ, hôm nay Lục Sa so sánh với phu nhân mặc dù vẫn kém khá xa nhưng so với lần trước lại có một chút biến hóa, quả nhiên là cách ban ngày toàn bộ cái nhìn đều thay đổi. Lục Sa cảm giác được thất phu nhân đang chăm chú quan sát bản thân, trong đầu càng thêm câu nệ, có chút bất an cùng thấp thỏm, nàng không biết hình tượng của bản thân trong lòng thất phu nhân là thế nào, dù sao thì nữ tử trước mắt đã nhìn thấy nàng lúc nàng kém cõi nhất, tựa như bị người khác uy hiếp nắm ở trong tay, vô cùng mất tự nhiên. Dù sao thì người bình thường đều nguyện ý đem một mặt tốt đẹp nhất của mình lưu cho thế nhân mà không phải một mặt kém cõi nhất. Tuy rằng trong lòng có vô số gợn sóng nhưng biểu hiện ra Lục Sa vẫn giả vờ trấn định tận lực biểu hiện đúng mực. "Ngươi đến làm gì?" Thôi Loan Thúy nhướng mày hỏi, nàng vẫn nhớ kỹ ngày hôm đó, nàng gọi Lục Sa, tựa hồ đã vứt bỏ tôn nghiêm nói với nàng những lời đó nhưng nàng không chút do dự mà xoay người bỏ đi, cảm giác khó chịu đó cho đến bây giờ vẫn còn sống động, Thôi Loan Thúy đè xuống rung động trong lòng khi vừa thấy Lục Sa. Cũng giống như tâm tính lúc trước của Lục Sa, lúc này Thôi Loan Thúy cũng không muốn bị Lục Sa nhìn thấy lúc bản thân chật vật nhất. "Ta nghe nói ngươi bị thương, liền nghĩ đến xem ngươi có khỏe không." Lục Sa thành thật trả lời, nói đến đây Lục Sa cảm thấy trong lòng không được tự nhiên. "Một cái tát mà thôi, không có gì to tát." Thôi Loan Thúy lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía Lục Sa, không cho là đúng nói. Lục Sa lúc này mới thấy rõ nửa kia khuôn mặt của thất phu nhân, bởi vì da thịt quá mức trắng nõn nhẵn nhụi nên chưởng ấn tuy rằng đã có hai ba ngày nhưng vẫn còn chút ứ xanh, trong lòng Lục Sa căng chặt, một mỹ nhân như vậy Hầu gia thế nào hạ thủ được đây Nhưng Nhưng trong lòng lại thở dài một hơi, nhìn dáng vẻ của thất phu nhân dường như trừ viết bầm trên mặt cũng không bị thương nơi khác, cũng không nghiêm trọng giống như trong tưởng tượng. "Thoa thuốc rồi sao?" Có chút có chút thân thiết hỏi. "Ngươi quan tâm sao?" Thôi Loan Thúy nhướng mày hỏi ngược lại. "Đổi làm người khác ta cũng sẽ quan tâm." Lục Sa vì tránh cho Thôi Loan Thúy hiểu lầm lập tức bổ sung. "Ta là người khác, ta không hiếm lạ phần quan tâm hạ giá này." Thôi Loan Thúy cảm thấy bản thân gần như sắp quên bản thân vốn là một người tâm cao khí ngạo. "Thất phu nhân......." Lục Sa muốn nói lại thôi, nhất thời không biết nên nói cái gì, chỉ biết lúc này trong lòng thật sự lo lắng. "Nếu ngươi đã cự tuyệt ta rồi, thì đừng làm những chuyện vô ích này." Thôi Loan Thúy nhìn thấy Lục Sa không biết làm sao, giống như nàng khi dễ nàng ấy, trong lòng có chút buồn bực rõ ràng là nàng ấy cự tuyệt nàng trước, lúc này lại thân thiết như vậy làm gì? "Làm bằng hữu, cũng nên quan tâm nhau." Lục Sa cảm thấy đây cũng là sự thân thiết phải có giữa bằng hữu bình thường. "Ta đã đáp ứng làm bằng hữu của ngươi khi nào?" Thôi Loan Thúy có chút cố ý gây sự hỏi ngược lại. "Lục Sa quả thật không xứng làm bằng hữu của thất phu nhân, thuốc này là ta ngẫu nhiên mua được, trị ngoại thương, tan bầm đều được, ta để ở đây nếu như thất phu nhân không thích thì cứ ném đi, Lục Sa xin cáo lui trước." Lục Sa buông thuốc mỡ thì dự định rời khỏi nơi này, nàng cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, có chút không thoải mái cũng không muốn ở lâu, tự tìm mất mặt. "Đứng lại, thăm bằng hữu mà lại có lệ như ngươi vậy sao, ghế còn ngồi chưa nóng đã định đi rồi sao?" Trong lòng Thôi Loan Thúy chung quy có lưu luyến đối với Lục Sa, nên vẫn nhịn không được gọi Lục Sa lại. Lục Sa nghe vậy liền dừng bước, nàng vốn tưởng rằng thất phu nhân không muốn gặp lại nàng nữa. "Ngồi đi." Thôi Loan Thúy ý bảo Lục Sa ngồi xuống. Lục Sa nghe vậy liền ngồi xuống, nhưng thất phu nhân ngoại trừ châm trà cho nàng, sau đó đưa cho nàng cũng không nói gì nữa, điều này làm cho Lục Sa vô cùng xấu hổ, nếu sớm biết còn không bằng rời đi cho xong. "Sao Hầu gia lại đánh ngươi?" Lục Sa rốt cục vẫn là nhịn không được mở miệng hỏi tuy rằng nàng từ trong miệng Lục Đào đã biết một chút nhưng lại không xác định đó có phải sự thật hay không. "Ngươi ở bên ngoài hẳn là cũng nghe được các nàng truyền tai nhau, đại khái chính là như vậy." Thôi Loan Thúy không mặn không nhạt nói, sau đó rót một tách trà đưa cho Lục Sa. Lục Sa lặng lẽ, biết không thể hỏi nhiều nữa chỉ đành nhận lấy tách trà trong tay Thôi Loan Thúy lẳng lặng uống. "Ngươi không muốn hỏi một chút là vì sao?" Thôi Loan Thúy nhìn Lục Sa dáng vẻ hũ nút, trong lòng có cảm giác vô lực. "Vì sao?" Nếu thất phu nhân đã nói như vậy Lục Sa cũng chỉ có thể thuận theo thất phu nhân mà hỏi như vậy. "Bởi vì trong lòng ta đã có người khác." Lúc Thôi Loan Thúy nói lời này nàng nhìn chằm chằm vào Lục Sa, Lục Sa cảm giác được ánh mắt thiêu đốt của thất phu nhân, khuôn mặt đỏ bừng. Lục Sa lần nữa im lặng, không dám tiếp lời. "Chẳng lẽ ngươi không biết nghe người ta nói mà không đáp lại là rất thất lễ sao?" Thôi Loan Thúy nhìn khuôn mặt Lục Sa đỏ bừng, tâm tình không hiểu sao lại tốt lên, có thể nàng ấy cũng không phải là hoàn toàn bất vi sở động. "Nga....." Lục Sa kiên trì hồi đáp, nàng bị thất phu nhân trêu đùa muốn muốn chạy trốn. "Ngươi cũng biết, người trong lòng ta là ai?" Khóe miệng Thôi Loan Thúy mỉm cười, biết rõ còn cố hỏi. Lục Sa thật sự muốn nói thất phu nhân không biết xấu hổ, nhưng nàng không dám nói hơn nữa dường như nàng có chút áp chế không được cổ xao động trong lòng.
|
Chương 118 "Thất phu nhân, ta nghĩ đến còn có việc chưa làm xong, xin cáo lui trước." Lục Sa đỏ mặt chuẩn bị chạy trốn, tâm vốn yên tĩnh bất loạn nhưng lần này lại rối loạn. Nếu như để Lục Sa rời đi như vậy, lần sau gặp mặt lại không biết đến năm nào tháng nào nàng dĩ nhiên không thể để Lục Sa cứ như vậy mà chạy thoát, đặc biệt là lúc nàng cảm giác được Lục Sa đối với nàng cũng không phải hoàn toàn là bất vi sở động, nàng càng không thể để Lục Sa chạy thoát. Thôi Loan Thúy kéo cổ tay Lục Sa, cũng không để nàng rời khỏi đều là nữ tử Thôi Loan Thúy tuy rằng thoạt nhìn văn tú nhu nhược nhưng sức lực cũng không nhỏ hơn Lục Sa. "Đừng đi." Giọng nói của Thôi Loan Thúy mang theo khẩn cầu, nàng chưa bao giờ nghĩ đến thì ra bản thân có thể nói với người khác như vậy. Cũng có thể là Lục Sa cũng không phải chân chính muốn trốn tránh, tượng trưng mà giãy dụa một chút, không đành lòng, một nữ tử tâm cao khí ngạo năm lần bảy lượt đối tốt với nàng, nếu nói không động tâm thì ngay cả bản thân nàng cũng không tin, nhưng nàng sợ, một lần bị tình cảm tổn thương trái tim vỗn dĩ không hề sợ hãi tình ái cũng trở nên khiếp đảm. "Thất phu nhân....." Lục Sa không tự giác gọi một tiếng. "Thanh Loan, ta vốn tên là Thanh Loan, ngươi có thể gọi ta như vậy." Dòng dõi thư hương có gia phong nghiêm cẩn, hậu thế cẩu thả làm sao dám dùng cái tên vốn có bôi nhọ gia môn cho nên sau khi bị bắt làm ca kỹ liền đổi tên, không muốn thế nhân biết đến. Thanh Loan. Tương truyền Phượng Hoàng chia năm loại, Phượng Hoàng thanh sắc là thần điểu, xích sắc phần lớn là nhân phượng, thanh sắc thì phần lớn là loan, nên còn gọi là thương loan. Thuật lại Thanh Loan là một trong năm loại Phượng Hoàng, đôi cánh xanh như bầu trời, dưới ánh mặt trời phiếm ra quang mang nhu hòa, không cách nào niết bàn, thích ăn hỏa diễm. Loan Thúy, Thúy Loan, Thanh Loan, thì ra là thế, trong lòng Lục Sa âm thầm suy nghĩ một lần lại cả kinh, tên này nhất định là kiêng kỵ của thất phu nhân, là người thân thiết mới có thể biết, vừa nghĩ đến thất phu nhân đã xem nàng như người thân, trong lòng liền phát nhiệt. "Thất phu nhân....." Thanh Loan, tên thân mật như vậy nàng gọi không được, nàng vốn định mở miệng cự tuyệt nhưng nói đến bên mép dĩ nhiên lại nói không ra bất cứ lời tuyệt tình nào. "Thanh Loan." Thôi Loan Thúy ngữ khí kiên định lần thứ hai sửa đúng. Lục Sa vẫn gọi không ra miệng, chỉ là trong lòng có vô số gợn sóng lưu động, không dám quá mức hoảng loạn. Thứ được đặt ở nơi hắc ám không thể gặp ánh sáng thì ra chỉ là gợn sóng thong thả lưu động, đã có một chút áp chế không được nữa rồi, muốn tìm nơi phát tiết. Tình của nàng, vốn dĩ chính là nồng đậm lại nồng nhiệt, sau khi thu lại từ trên người Liễu Phi Nhân liền không chỗ gửi gấp nữa, nàng không muốn tùy ý đặt lên trên người một người khác. Nhưng Thôi Loan Thúy muốn chính là nồng nhiệt của nàng, giống như hỏa diễm, nàng cần một tình cảm mãnh liệt như vậy, khiến trái tim băng lãnh của nàng nóng lên. "Ta không ép ngươi, ta biết ngươi còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, nhưng nhớ kỹ đem ta đặt ở trong lòng ngươi, ngày nào đó có dũng khí rồi thì đến tìm ta, ta sẽ đi theo ngươi, chuyện khác ngươi không cần lo lắng, ta tự có biện pháp." Thôi Loan Thúy nói xong, nhét thứ gì đó vào trong tay Lục Sa. Lục Sa vừa nhìn, là một khối ngọc xanh biếc, vừa nhìn đã biết đó là thuý ngọc giá trị xa xỉ, Lục Sa khước từ không dám nhận vật trân quý như vậy. "Khối ngọc này là thứ duy nhất mang theo từ Thôi gia, từ nhỏ ta đã đeo trên người, ta cực kỳ trân ái, ngươi thay ta cất giữ trước, không phải tặng ngươi, chỉ là cho ngươi thay ta tạm thời bảo quản, được không? Ta không muốn ngày nào đó lúc Hầu gia lại đánh ta, tổn hại khối ngọc này." Thôi Loan Thúy cũng biết Lục Sa tất nhiên sẽ không nhận, chỉ đành tìm một lý do khiến Lục Sa nhận lấy ngọc này. "Ta chỉ là tạm thời bảo quản, ngày khác sẽ trả lại." Lục Sa chần chờ chốc lát, cuối cùng nhận lấy khối ngọc. "Ngọc cần người dưỡng, nhớ kỹ theo đeo nó bên người." Thôi Loan Thúy căn dặn, đây xem như vật đính ước nàng tặng Lục Sa, dĩ nhiên muốn Lục Sa đeo bên người, giống như nàng thời thời khắc khắc ở bên cạnh nàng ấy. Lục Sa đỏ mặt, đây vốn là vật thất phu nhân mang trên người, rồi lại bảo nàng đeo, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy thân mật, tóm lại dường như nàng nhận lấy là không quá thỏa đáng, giống như tín vật vậy, vừa nghĩ như vậy cả người cũng không tự tại nhưng hết lần này tới lần khác đã đáp ứng rồi, hiện tại đổi ý cũng không còn kịp, chỉ có thể kiên trì gật đầu. "Mặc dù ta không thích ngươi mặc nam trang nhưng tóm lại đi lại bên ngoài mặc nam trang thuận tiện hơn một chút, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể nhận ra người là thân nữ tử, ngực vẫn là không buộc thì tốt hơn, bản thân cũng tự tại một chút." Tay Thôi Loan Thúy xoa ngực Lục Sa, trịnh trọng nói, hoàn toàn không quan tâm khuôn mặt sắp bốc cháy của Lục Sa, chỉ cảm thấy xúc cảm không tốt. Dĩ nhiên Thôi Loan Thúy đã hoàn toàn quên lúc nàng cùng Liễu Phi Nhân an ủi lẫn nhau, nàng còn lười chạm vào thân thể Liễu Phi Nhân, nhưng đối với Lục Sa Thôi Loan Thúy cảm thấy tâm tư của nàng dường như giống với nam tử, dĩ nhiên muốn đụng chạm thân thể, càng muốn thay nàng đem băng ngực khó chịu kia cởi ra. Lục Sa thật muốn đem tay và cả người thất phu nhân cùng nhau đẩy ra nhưng nàng chung quy không cách nào thô lỗ đối với thất phu nhân, chỉ là nắm lấy bàn tay thất phu nhân đang đặt trước ngực mình, sau đó lại buông ra. Nàng dĩ nhiên cũng không muốn băng ngực, ngực nàng vốn dĩ không nhỏ, khi bó buộc lại dĩ nhiên khó chịu nhưng nàng nghĩ nếu bản thân đã vận nam trang thì nên làm cho đến cùng, để người khác không nhận ra thân phận, hành sự sẽ thuận tiện hơn, làm sao dự đoán được hôm nay sẽ bị thất phu nhân không chút khách khí mà nói ra như vậy. Nàng cảm thấy thất phu nhân vẫn luôn có thể khiến nàng thất thố, khiến nàng vẫn giống như nha hoàn trong thâm trạch trước đây, nhăn nhó không ngớt, nói mấy câu là có thể đánh nàng trở lại nguyên hình, điều này khiến nàng lần nữa muốn trốn chạy. "Thất phu nhân, nếu Hầu gia có yêu cầu, đừng cự tuyệt hắn, ta không muốn ngươi bị hắn khó xử." Lục Sa cuối cùng lo lắng nói, nàng không muốn thất phu nhân lại bị Hầu gia đánh. Nàng ấy vốn là thiếp thất của Hầu gia, dù sao Hầu gia cơ thiếp đông đảo cũng sẽ không thường xuyên chiêu thất phu nhân thị tẩm, cùng Hầu gia cứng đối cứng đối với thất phu nhân mà nói tuyệt đối là không có lợi. "Yên tâm, ta có chừng mực." Thôi Loan Thúy tuyệt đối không phải kẻ ngu dốt, biết bản thân đang làm gì, hơn nữa biết bản thân muốn cái gì. "Thất phu nhân....." Lục Sa nhìn thấy Thôi Loan Thúy dáng vẻ không cho là đúng, thì càng thêm lo lắng. "Ngươi đây là quan tâm ta sao?" Thôi Loan Thúy nhìn thấy Lục Sa vẻ mặt sầu lo, đột nhiên cảm thấy tâm tình rất tốt, tay nàng lại lần nữa đặt trước ngực Lục Sa, đem thân thể dường như không có xương cốt tựa vào người Lục Sa, ngữ khí câu hồn thái độ rất tốt, hỏi. Sau khi lưu lạc phong trần kỹ xảo câu nhân nào mà nàng không biết đây, chỉ là nàng không muốn dùng với người khác mà thôi, chỉ làm một bông hoa thanh cao, không lấy lòng người khác mà chỉ để cho người khác đến lấy lòng nàng. Lục Sa mặt đỏ tai hồng, tim đập nhanh hơn, chỉ cảm thấy thất phu nhân lúc này so với ngũ phu nhân còn biết câu người hơn, vốn tưởng rằng thất phu nhân lãnh đạm, thật ra lại không phải, trong lòng thất phu nhân sợ là còn nóng hơn cả ngũ phu nhân, sợ là trong lòng ngũ phu nhân mới thực sự là lạnh, mới có thể đối với ai cũng gặp dịp thì chơi. Nghĩ đến Liễu Phi Nhân, trái tim đang xao động không ngớt của Lục Sa mới lạnh đi, thu hồi lý trí. "Thất phu nhân, thời gian không còn sớm nữa, ta nên xuất phủ rồi." Lục Sa không được tự nhiên đẩy Thôi Loan Thúy ra, chỉ cảm thấy thất phu nhân không nên như vậy, lần thứ hai cáo từ, tuy rằng Hầu phủ này hơn phân nửa đều biết thân phận của nàng nhưng chung quy là cải nam trang, ở lâu trong nội viện của nữ tử thì không tốt. "Ân." Dù sao thì quan hệ của phu nhân cùng Mị phu nhân ở Hầu phủ cũng không phải bí mật gì nữa, việc nữ nữ, hôm nay Hạng Huy tuyệt đối không muốn thấy phát sinh trên người nàng, Lục Sa ở lâu quả thật không tốt, để tránh liên lụy Lục Sa Thôi Loan Thúy liền để Lục Sa rời khỏi.
|
Chương 119 Hôm sau, sau khi Thôi Loan Thúy trang điểm liền đến biệt viện của phu nhân. "Thất phu nhân ở bên ngoài cầu kiến cầu kiến quận chúa." An Nhi tiến đến bẩm báo với Lý Trì Nguyệt, lúc này Đồ Cửu Mị đang nằm trên đùi Lý Trì Nguyệt, Lý Trì Nguyệt đang hoạ mi cho Đồ Cửu Mị. "Đừng nhúc nhích." Lý Trì Nguyệt nhẹ giọng nói, Đồ Cửu Mị tâm tư quá cạn, một số người một số việc thì đã có thể khiến nàng xao động, thật sự nên để nha đầu này tu thân dưỡng tính. "Để nàng ở bên ngoài chờ đi." Lý Trì Nguyệt bình thản đáp, thần sắc chuyên chú giúp Đồ Cửu Mị hoạ mi, coi như không có chuyện gì quan trọng hơn so với thay Đồ Cửu Mị hoạ mi. Lý Trì Nguyệt đối với Thôi Loan Thúy đến tỏ ra thờ ơ, bất quá Đồ Cửu Mị luôn luôn lấy việc giúp người làm điều tốt trái lại có chút lưu ý để cho người khác đợi lâu. "Phu nhân, có muốn gặp thất phu nhân trước hay không?" Đồ Cửu Mị mở mắt hỏi , thất phu nhân có tri thức hiểu lễ nghĩa, nàng mới vừa vào Hầu phủ thất phu nhân đối với nàng xem như không có ác ý gì, trong số nhiều người xem như tương đối có hảo cảm. "Truyền nàng vào đi." Lý Trì Nguyệt không ngại nể chút mặt mũi Đồ Cửu Mị, ngày sau nói không chừng nàng còn phải lấy thê làm quý. Thôi Loan Thúy đã chuẩn bị phải đợi lâu, không nghĩ đến nhanh như vậy đã được truyền triệu, sau khi bước vào liền nghe đến vị đạo của huân hương, Lý Trì Nguyệt quả thật là cao thủ điều hương. "Loan Thúy thỉnh an phu nhân." Thôi Loan Thúy cúi đầu , lấy thái độ cung kính hướng Lý Trì Nguyệt thỉnh an, Thôi Loan Thúy chưa bao giờ cung kính đối với người khác như vậy. "Nhắm mắt lại." Lý Trì Nguyệt nhẹ giọng ra lệnh cho Đồ Cửu Mị, thật vất vả có hứng khỏi hoạ mi cho nha đầu này, có người quấy rầy Đồ Cửu Mị còn không phối hợp nhắm mắt lại, Lý Trì Nguyệt cũng không muốn bản thân khó có được hăng hái người trong lòng người trong lòng hoạ mi lại họa không tốt. Thôi Loan Thúy bị Lý Trì Nguyệt phớt lờ cũng không giận, thái độ như trước cung kính thậm chí dưới tình huống Lý Trì Nguyệt còn chưa đáp lại nàng không dám ngẩng đầu, Thôi Loan Thúy hiểu rõ nữ tử trước mắt mới là người nắm giữ số phận của nàng. "Không cần đa lễ." Lý Trì Nguyệt nhìn thấy Đồ Cửu Mị nhắm mắt lại, an phận để nàng hoạ mi mới nói những lời này, lúc nói những lời này ánh mắt của nàng cũng không nhìn Thôi Loan Thúy. Thôi Loan Thúy lúc này mới ngẩng đầu, liền thấy Lý Trì Nguyệt không chút nào kiêng dè mà thay Đồ Cửu Mị hoạ mi, phu nhân đã từng cô lãnh đến gần như không ôn độ, ánh mắt nhìn Đồ Cửu Mị lại vô cùng nhu hòa. Lúc này phu nhân vẫn chưa sơ tóc, tóc dài buông xuống rơi vào bên ngực cùng trên tóc Đồ Cửu Mị, mà Đồ Cửu Mị tuy rằng an nhàn nằm trên đùi Lý Trì Nguyệt nhưng hai người thoạt nhìn như keo như sơn, thật là ấm áp, bực này ấm áp chạm đến trong lòng Thôi Loan Thúy. Lúc nhỏ, phụ thân cùng mẫu thân ân ái có thừa, phụ thân cũng thường xuyên thay mẫu thân hoạ mi, phụ thân viết chữ vẽ tranh, mẫu thân mài mực, phụ thân thổi tiêu mẫu thân đánh đàn, bọn họ cử án tề mi vô cùng ân ái. Khi đó, Thôi Loan Thúy đã nghĩ ngày sau bản thân nhất định cũng phải cầu được người một lòng, tâm ý tương thông, trường tương tư thủ. Chỉ là sau lại lưu lạc phong trần gặp qua nhiều kẻ vô tình bạc nghĩa, liền biết mẫu thân có thể được phụ thân sủng ái suốt đời bất ly bất khí là một việc may mắn thế nào. Gặp qua quá nhiều nam tử đổi thay, có mới nới cũ mới có thể đối với Lục Sa nhất tâm nhất ý sinh ra vài phần kính trọng. Lý Trì Nguyệt vẽ một bút cuối cùng trên mi Đồ Cửu Mị mới thoả mãn thu hồi bút hoạ mi, càng xem càng cảm thấy bản thân vẽ rất đẹp. "Nộn hồng song kiểm tự hoa minh, lưỡng điều mi đại viễn sơn hoành." Thôi Loan Thúy thốt ra. "Ngươi hiểu được rất biết nói chuyện, có vài phần văn tài." Lý Trì Nguyệt buông họa bút, lúc này mới quay đầu nói với Thôi Loan Thúy, gặp lúc tâm tình của nàng không sai, lời vuốt mông ngựa này tạm thời nhận lấy. "Mị phu nhân ngày thường đã xinh đẹp, trang điểm nhẹ sẽ thích hợp hơn, phu nhân khéo tay càng khiến Mị phu nhân dung nhan rạng rỡ." Thôi Loan Thúy nhìn thấy phu nhân nói như vậy, trong lòng âm thầm thở phào, xem ra chân ngựa này đã chụp trúng rồi, ngược lại cũng không khoa trương, dung mạo của Mị phu nhân khen thế nào cũng không quá đáng. "Được rồi, nói nhiều không hay, có việc cứ việc nói thẳng đi." Lý Trì Nguyệt nói thẳng vào vấn đề, nàng cũng sẽ không vì vài câu tốt đẹp mà ngu muội. Đồ Cửu Mị nghe phu nhân nói như vậy liền biết thất phu nhân tìm phu nhân nhất định là có việc quan trọng, liền ở một bên lắng nghe, không xen vào. "Nói vậy phu nhân cũng nghe thấy chuyện Loan Thúy bị Hầu gia đánh rồi?" Thôi Loan Thúy thăm dò, đưa khuôn mặt vẫn mang theo bầm xanh về phía phu nhân, để phu nhân cùng Đồ Cửu Mị thấy rõ một chút. "Vậy thì thế nào?" Lý Trì Nguyệt đây là biết rõ cố hỏi. "Cái gọi là đánh cho cũng phải nhìn mặt chủ, Loan Thúy cho dù là một con chó, thì cũng là do phu nhân nuôi, Hầu gia rõ ràng là đang giết gà dọa khỉ, là đang bất mãn phu nhân." Thôi Loan Thúy quản không được nhiều như vậy nữa, nàng phỏng đoán không được tâm tư của Lý Trì Nguyệt, nhưng đạo lý như vậy Lý Trì Nguyệt nhất định sẽ hiểu. "Ngươi đây là ly gián tình phu thê giữa ta và Hầu gia sao? Ngươi cũng biết, lời này của ngươi bản phu nhân cho dù phạt ngươi đại trượng cũng là dĩ nhiên." Lý Trì Nguyệt nhướng mày hỏi ngược lại. Đồ Cửu Mị nhẹ nhàng lôi kéo tay áo Lý Trì Nguyệt, phu nhân lại hù dọa người khác, phu nhân cùng Hầu gia ngay cả viên phòng cũng chưa từng làm sao có tình phu thê, phu nhân thật đúng là thích đe dọa người khác, lúc trước nàng cũng thường bị phu nhân đe dọa, chỉ mong thất phu nhân không nên bị phu nhân hù dọa. Đồ Cửu Mị nhìn về phía Thôi Loan Thúy, phát hiện bản thân hoàn toàn nghĩ nhiều rồi, thất phu nhân sắc mặt bình tĩnh, không chút nào giống như bị hù dọa, lá gan so với nàng còn lớn hơn. "Loan Thúy mặc cho phu nhân xử trí." Thôi Loan Thúy ngữ khí ôn thuận cung kính. "Được, nói thẳng ý đồ đến đây đi." Lý Trì Nguyệt nhìn thấy Thôi Loan Thúy như vậy cảm thấy đùa tiếp cũng không có ý nghĩa, cũng lười tiếp tục đùa nữa, chỉ là tính nhẫn nại của nàng từ trước đến nay không cao, cũng lười tiếp tục cùng Thôi Loan Thúy đánh thái cực. "Loan Thúy muốn tự mình chuộc thân." Thôi Loan Thúy cũng thẳng thắn,không dài dòng quanh co , nói thẳng mục đích của mình. "Nga?" Lý Trì Nguyệt trái lại hiếu kỳ Thôi Loan Thúy có thể vì bản thân ra giá bao nhiêu. "Ta nguyện dùng tất cả tiền bạc tích góp được đổi lại tự do của bản thân." Thôi Loan Thúy ngữ khí kiên định nói. "Phu nhân, ngươi đáp ứng nàng đi." Đồ Cửu Mị dễ mềm lòng rốt cục nhịn không được chen miệng vào, cũng hiểu được biết thất phu nhân gả cho Hầu gia là rất đáng tiếc, nàng cảm thấy thất phu nhân có thể tìm một người thích hợp hơn. "Đến lúc đó hãy nói tiếp đi." Lý Trì Nguyệt cảm thấy bây giờ còn không phải lúc, đến lúc đó nàng sẽ mang đi tất cả những thứ vốn thuộc về nàng, nàng cũng không muốn nuôi bạch nhãn lang nữa. Thôi Loan Thúy nghe vậy trong lòng vô cùng mất mát, nhưng nghĩ lại, trong lời nói của phu nhân cũng không có cự tuyệt, nên vẫn có cơ hội, nghĩ như vậy liền thở phào nhẹ nhõm, hiện nay cũng chỉ có thể đợi. "Loan Thúy không còn chuyện khác nữa, sẽ không quấy rầy phu nhân cùng Mị phu nhân nữa." Thôi Loan Thúy biết tiến thối, chỉ có thể thức thời lui ra.
|
Chương 120 Đồ Cửu Mị có đem tâm tư đặt trên người phu nhân thế nào đi nữa thì cũng phải chú ý đến Lục Đào nhà nàng gần đây có chút không thích hợp, không, là rất không thích hợp, tỷ như ngây người, đôi mắt ửng đỏ, tuy rằng không rõ ràng nhưng Đồ Cửu Mị thích khóc vừa nhìn đã biết Lục Đào trộm khóc. Mỗi khi Đồ Cửu Mị hỏi nàng xảy ra chuyện gì Lục Đào chính là không đáp khiến Đồ Cửu Mị rất lo lắng. "Lục Đào, xảy ra chuyện gì, ngươi nói cho ta biết ta giúp ngươi ra mặt!" Đồ Cửu Mị vô cùng trượng nghĩa nói, sau khi nàng có chiêu nghi muội muội làm chỗ dựa Đồ Cửu Mị cảm thấy bản thân có thể vì người nhà mà ra mặt. Lục Đào vẫn không hé răng, Đồ Cửu Mị hỏi không ra nguyên cớ cũng chỉ có thể Lý Trì Nguyệt Lý Trì Nguyệt cầu cứu. "Phu nhân, ngươi nói Lục Đào làm sao vậy?" Đồ Cửu Mị cảm thấy thông minh như phu nhân nhất định sẽ có biện pháp. "Nếu như nàng muốn nói với ngươi dĩ nhiên nói cho nói cho ngươi, nếu như không muốn cùng ngươi nói, ngươi hỏi bao nhiêu lần cũng vô dụng, yên lặng xem biến hóa là được rồi." Lý Trì Nguyệt cảm thấy Đồ Cửu Mị quản quá nhiều việc, Lý Trì Nguyệt cũng không quản việc tư của hạ nhân, nếu có sở, bọn họ sẽ đưa ra, nhìn độ trung thành mới cân nhắc có thỏa mãn yêu cầu của bọn họ hay không. "Nhưng....." Đồ Cửu Mị muốn cãi lại nhưng lại cảm thấy không có lời nào để phản bác, chỉ đành dậm chân , quên đi. Nhưng không được mấy ngày Hầu gia đáng ghét lại đến nữa rồi, lần này hắn vô liêm sỉ đưa ra yêu cầu muốn Lục Đào Lục Đào làm thiếp, Đồ Cửu Mị lập tức nhảy ra phản đối, kỳ quái chính là phu nhân dĩ nhiên không lập tức phản đối mà chỉ suy nghĩ một chút. "Phu nhân, vì sao không cự tuyệt Hầu gia?" Đồ Cửu Mị không giải thích được hỏi, nàng cảm thấy Lục Đào tất nhiên sẽ không muốn gả cho Hầu gia. "Không phải ngươi luôn thương yêu nàng sao , ngươi đã hỏi qua ý của nàng chưa? Ngươi cảm thấy không được không có nghĩa là nàng cũng cảm thấy như vậy." Lý Trì Nguyệt ôn hoà nói, nàng cảm thấy người với người là không giống nhau, cách nghĩ cũng sẽ khác nhau. Đồ Cửu Mị cảm thấy làm thiếp không tốt không có nghĩa là Lục Đào cũng sẽ nghĩ như vậy. Một nha hoàn, dù chủ tử có hiển quý thế nào chung quy cũng chỉ là một nha hoàn, đơn giản là gả cho một nô bộc khác, hoặc là gả cho người khác làm thiếp, nha hoàn thông minh một chút đều sẽ lựa chọn cái thứ hai. "Nàng nhất định cũng nghĩ như vậy." Đồ Cửu Mị không phục nói, nàng cảm thấy tuyệt đối tuyệt đối sẽ không thích Hầu gia, đây là chuyện không cần hỏi nàng cũng biết. "Gọi Lục Đào đến đây, hỏi một chút liền biết." Lý Trì Nguyệt mặc kệ tiểu tính tình của Đồ Cửu Mị, nha đầu này chính là như vậy, suy bụng ta ra bụng người vẫn luôn đem suy nghĩ của bản thân áp đặt lên người khác, trên đời này nào có mấy người ngu ngốc như nàng ấy. "Lục Đào, ngươi nguyện ý gả cho Hầu gia làm thiếp?" Lục Đào vừa tiến đến, Đồ Cửu Mị đã lo lắng hỏi. Lý Trì Nguyệt không nói lời nào, chỉ là quan sát vẻ mặt Lục Đào một phen. Lục Đào có chút kinh ngạc nhìn Đồ Cửu Mị cùng Lý Trì Nguyệt, nàng hiển nhiên không ngờ tới Hầu gia sẽ đột nhiên muốn nạp nàng làm thiếp, nàng tựa hồ cùng Hầu gia chưa bao giờ có bất luận tiếp xúc gì, duy nhất một lần đó là nàng cùng Liễu Phi Nhân xung đột, nàng tức giận quăng cho Liễu Phi Nhân một cái tát bị Hầu gia nhìn thấy, khi đó nàng cho rằng bản thân chắc chắn bị Hầu gia xử phạt. Nhưng không nghĩ đến Hầu gia chỉ nói một câu "xem ra là một tiếu nha đầu mạnh mẽ", khi đó Hầu gia liền có tâm tư này sao? Hôm nay nghe Mị phu nhân vừa hỏi vừa hỏi, Lục Đào theo bản năng đã nghĩ cự tuyệt, nhưng vừa nghĩ đến Liễu Phi Nhân Lục Đào lại chần chờ. Vốn dĩ nàng đã bị Liễu Phi Nhân khinh nhờn qua, tuy rằng còn chưa mất tấm thân xử nữ nhưng cũng đã không còn trong sạch nữa, Lục Đào đã chặt đứt tâm tư lập gia đình. Nhưng nghĩ lại, nếu như nàng gả cho Hầu gia, thì chính là cùng cấp thân phận với Liễu Phi Nhân, có thể có thể mượn thân phận thiếp thất sửa chữa Liễu Phi Nhân, Lục Đào có chút mất đi lý trí rồi. Nói gì đi nữa, cho dù phải lập gia đình cũng chỉ có thể gả cho người hầu trong phủ, sinh hạ hài tử rồi đời đời kiếp kiếp làm gia nô, gả cho Hầu gia hẳn là chuyện tất cả nha hoàn đều tha thiết ước mơ đi, nếu có phúc sinh một thứ tử liền có thể mẫu bằng tử quý, nếu không thành công thì cũng là một chủ tử. Đồ Cửu Mị vốn tưởng rằng Lục Đào sẽ lập tức cự tuyệt, nhưng không nghĩ đến Lục Đào dĩ nhiên chần chờ. "Lục Đào, ngươi muốn gả cho Hầu gia làm thiếp sao? Nếu như không muốn, phu nhân sẽ giúp ngươi cự tuyệt hắn, tất cả có ta cùng phu nhân đây!" Đồ Cửu Mị tốt bụng hỏi lại. "Nô tỳ nguyện ý gả cho Hầu gia làm thiếp." Ngữ khí của Lục Đào kiên định, nếu như là trước đây nàng dĩ nhiên cũng muốn tìm một người lưỡng tình tương duyệt, thân phận và vân vân có thể chỉ là thứ hai, nhưng hôm nay, Lục Đào đã là bình sứt không sợ mẻ. Lý Trì Nguyệt không cho là đúng nở nụ cười, kết quả này dường như chính là trong dự liệu của nàng. "Lục Đào, ngươi suy nghĩ kỹ rồi?" Đồ Cửu Mị có chút không thể tin tưởng. "Ta biết Mị phu nhân tốt với ta, nhưng ta đã nghĩ kỹ rồi." Lục Đào trả lời thẳng thắn. Trong lòng Đồ Cửu Mị có chút nho nhỏ mất mát, vốn tưởng rằng bản thân hiểu rõ người bên cạnh nhưng hôm nay nhìn Lục Đào kiên định đáp ứng như vậy đột nhiên cảm thấy Lục Đào xa lạ, thì ra nàng vẫn không hiểu Lục Đào. Đồ Cửu Mị muốn mở miệng nói gì nữa nhưng lại đem tất cả lời nói đều nuốt vào bụng. Nếu Lục Đào đã kiên định như vậy Đồ Cửu Mị cảm thấy cũng chỉ có thể tôn trọng lựa chọn của Lục Đào, có thể các nàng ấy nghĩ mới là đúng, còn nàng đã nghĩ sai rồi. Sau khi Lục Đào lui ra, trong lòng Đồ Cửu Mị có chút rầu rĩ không vui. "Phu nhân, ta cho rằng nàng sẽ không chọn lựa như vậy." Đồ Cửu Mị ôm lấy Lý Trì Nguyệt, ngữ khí rầu rĩ nói. "Ngươi cho là ai cũng giống như ngươi sao? Đầu mọc trên cổ không phải để suy nghĩ mà chỉ để trang trí cho đẹp mà thôi." Lý Trì Nguyệt nói lời ác độc. "Hừ, trang trí cho đẹp thì đã sao, người ta chính là đẹp, không được sao!" Đồ Cửu Mị cây ngay không sợ chết đứng trả lời, bất quá lực chú ý của nàng lập tức được dời đi rồi. "Cũng may là đẹp, nếu không....." Lý Trì Nguyệt bị thái độ cây ngay không sợ chết đứng của Đồ Cửu Mị khiến cho có chút buồn cười, nha đầu này quả thật đã thừa nhận bản thân là kẻ ngu ngốc. "Nếu không thì sao?" Đồ Cửu Mị nhướng mày hỏi ngược lại. "Ngươi cảm thấy sao?" Lý Trì Nguyệt không đáp mà hỏi ngược lại. "Ta đã biết, nếu khó coi ngươi sẽ không cần ta nữa....." Đồ Cửu Mị nói xong lại bắt đầu vô hạn ưu thương. "Nếu trước đây ngươi khó coi, ta sẽ không cần, nếu bình hoa khó coi, còn cần để làm gì đây?" Lý Trì Nguyệt vô cùng thành thực hồi đáp. "Ta không để ý phu nhân nữa." Đồ Cửu Mị phiền muộn buông Lý Trì Nguyệt ra, thân thể dời sang một bên, biểu thị bản thân giận dỗi. "Phàm là ta thích thứ gì đó, đại khái sẽ không ngại xấu nữa, cho dù ngày sau ngươi biến dạng ta nghĩ ta cũng sẽ không ghét bỏ, tỷ như ăn nhiều mà biến phì, bất quá tốt nhất là không nên phì như Vương ma ma, quá nhiều thịt, sẽ ngán." Lý Trì Nguyệt nghiêm túc nói. "Đáng ghét!" Nào có ai dỗ dành người khác như vậy, phu nhân hảo hảo dỗ dành người ta một chút rất khó sao? Đồ Cửu Mị bĩu môi bất quá trong lòng cũng là ngọt ngào.
|
Chương 121 Lục Đào lên làm thiếp thất thứ mười của Hầu gia, tính tình mạnh mẽ, đã từng là cận tỳ của Đồ Cửu Mị, xem ra trong mắt người khác cùng Đồ Cửu Mị quan hệ không kém, nên những vị phu nhân khác cũng không dám đắc tội, nàng có cân lượng hơn, uy phong Đồ Cửu Mị lúc làm thiếp, bất quá đối với phu nhân cùng Mị phu nhân Lục Đào không dám có nửa điểm vô lễ, vẫn cung kính giống như lúc trước, nàng hiểu rõ bản thân có hôm nay tất cả đều là Mị phu nhân cùng phu nhân ban tặng, cho nên trong lòng có kính nể cùng cảm kích. Từ sau khi Đồ Cửu Mị trở về, địa vị đã sai lệch quá nhiều, sự sai biệt này khiến các thiếp thất lúc trước nhìn Đồ Cửu Mị chê cười đều nhất nhất chạy tới lôi kéo làm quen, nhưng đều bị Lý Trì Nguyệt đuổi đi, Đồ Cửu Mị vốn là không thích các vị "tỷ tỷ " này, dĩ nhiên trốn ở trong viện của phu nhân không ra ngoài. Muốn đi ra ngoài đều là Lục Đào mời nàng đi, sau đó đi dạo thưởng hoa và vân vân. Lúc Đồ Cửu Mị và Lục Đào nhìn thấy ngũ phu nhân đang cùng tiểu nha hoàn dây dưa, sắc mặt Lục Đào trầm xuống, sau đó không nói một lời mà đến đó cho ngũ phu nhân một cái tát. Rất khoa trương chính là dáng vẻ Liễu Phi Nhân thấy Lục Đào như chuột thấy mèo, còn bụm mặt lấy lòng Lục Đào. "Lục Đào, ngươi cùng ngũ phu nhân....." Đồ Cửu Mị cho dù có ngốc hơn nữa cũng biết giữa Lục Đào cùng ngũ phu nhân nhất định xảy ra chuyện gì đó mà nàng không biết. Mặt Lục Đào đỏ lên, thực sự đáp không được, nàng không thể nào làm trò trước mặt Mị phu nhân thừa nhận nàng cùng Liễu Phi Nhân có cũng chút quan hệ, hơn nữa hiện tại còn giống như không chỉ là có chút quan hệ, dù sao cũng đã từng lôi kéo Mị phu nhân còn có Lục Sa không nên cùng Liễu Phi Nhân phát sinh dính dáng không rõ, hôm nay bản thân nàng dĩ nhiên lại cùng Liễu Phi Nhân pha trộn cùng nhau, thế nào cũng có cảm giác cầm tảng đá đập vào chân. Đồ Cửu Mị nhìn thấy Lục Đào đỏ mặt, liền đoán được đại khái, dù sao vừa rồi lúc ngũ phu nhân lấy lòng Lục Đào, ngữ khí rõ ràng là đang thân mật dỗ ngọt tình nhân, cử động cũng thân mật, nhìn nữa Lục Đào đỏ mặt, trong lòng nàng liền biết nhất định là Lục Đào da mặt mỏng, xấu hổ rồi. "Thật ra con người ngũ phu nhân cũng không tệ lắm, chính là hoa tâm một chút, ngươi chịu được sao?" Lục Sa đều chịu không nổi ngũ phu nhân hoa tâm, rời đi nàng ấy, nàng cảm thấy Lục Đào hẳn là sẽ rất lưu ý. "Ta không phải Lục Sa cùng thất phu nhân sẽ thả cho nàng muốn làm gì thì làm, ta nhìn thấy một lần thì chỉnh nàng một lần." Lục Đào hừ lạnh nói, tuy rằng vừa rồi đã cho Liễu Phi Nhân một cái tát nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái, quyết định trở về sẽ chỉnh thêm một lần. Thật ra Lục Đào là người rất truyền thống, giữ nguyên tắc đến chết, nên cũng không tình nguyện bị đầu heo Liễu Phi Nhân kia bẻ cong, nhưng chung quy là bị bẻ cong rồi, chỉ có thể kiên trì chấp nhận Liễu Phi Nhân. Nếu như không phải thân thể bị Liễu Phi Nhân làm bẩn nàng cũng sẽ không dây dưa cùng Liễu Phi Nhân cùng nhau, bất quá muốn nàng giống như Lục Sa, đối với hành vi của Liễu Phi Nhân làm như không nhìn thấy, âm thầm rơi lệ và vân vân nàng tuyệt đối làm không được. Nàng biết mèo nhất định sẽ trộm cá, nhưng nàng nhìn thấy một lần, sẽ chỉnh một lần, cho dù Liễu Phi Nhân không thu liễm, không thành công thì trong lòng nàng cũng hả giận. Bất quá dưới tác phong cường ngạnh của Lục Đào, cơ hội có thể trộm cá của Liễu Phi Nhân giảm thiểu rất nhiều, đến bây giờ Liễu Phi Nhân đối với chuyện bản thân trêu chọc Lục Đào hối hận đến ruột cũng sắp xanh rồi. Đồ Cửu Mị nhìn Lục Đào như vậy đột nhiên lo lắng cho ngũ phu nhân, Lục Đào hiển nhiên là một nữ tử ghen tị, ngũ phu nhân ngày sau muốn trêu chọc nữ tử khác Lục Đào nhất định sẽ không cho nàng được như ý nguyện. Những ngày sau đó Đồ Cửu Mị liền thường xuyên nhìn thấy trên mặt ngũ phu nhân không phải chưởng ấn thì chính là vết cào, nhìn ngũ phu nhân cùng Lục Đào nàng cảm thấy hai người này quả thật là biết làm ầm ĩ. Tuy rằng phu nhân không đáp ứng thất phu nhân, bất quá lại truyền lời cho Hạng Huy biết, cảnh cáo hắn không nên động đến người phu nhân đã mua, Hạng Huy kiêng kỵ phu nhân, dĩ nhiên không dám động đến Thôi Loan Thúy, cũng không đi biệt viện của Thôi Loan Thúy tìm khó chịu, quan trọng hơn nữa là thân thể hắn càng lúc càng chịu không nổi hàng đêm sênh ca lăn qua lăn lại nữa, vốn dĩ chỉ có chút cảm giác lực bất tòng tâm hiện tại mới vừa bò lên trên người nữ nhân không được vài cái thì đã buông mình vô lực, chỉ có thể nhờ thuốc tráng dương mới không khiến các mỹ thiếp của hắn quá mức thất vọng. Nhiều mỹ thiếp như vậy cũng hận không thể đem hắn đào rỗng, cày cấy không biết sống chết như vậy cũng thật sự là muốn chết rồi, chết cũng muốn làm quỷ phong lưu, cho dù thiếu một thiếp thiếp cũng không đau không nhột. Thôi Loan Thúy cùng Lục Sa cũng không cùng xuất hiện, ngay cả số lần Lục Sa vào Hầu phủ cũng rất ít, cho nên lần trước từ biệt đến nay đã mấy tháng không gặp, hai người cũng không biết lần sau gặp mặt lại là khi nào. "Đào khê bất tác tòng dung trụ. Thu tạ tuyệt lai vô tục xử. Đương thì tương hậu xích lan kiều Kim nhật độc tầm hoàng diệp lộ. Yên trung liệt tụ thanh vô sổ Nhạn bối tịch dương hồng dục mộ. Nhân như phong hậu nhập giang vân, Tình tự vũ dư niêm địa nhứ." Thôi Loan Thúy xướng khúc, im lặng, kinh ngạc phát hiện bản thân lại đàn khúc này, lại xướng từ này, nghiễm nhiên là tư thái của khuê phòng oán phụ. Nhưng tương tư đã sinh, không thuốc nào có thể giải. Lục Sa ở bên ngoài, mặc dù tìm được bầu trời mới, như cá gặp nước, thậm chí cảm thấy tự tại nhưng đêm khuya tĩnh lặng vẫn sẽ có cảm giác cô tịch, cô độc, không nơi gửi gấm, lúc cô tịch lan tràn liền không tự giác sờ noãn ngọc giữa cổ, lúc vuốt noãn ngọc mới phát hiện thời gian bản thân nhớ đến ngũ phu nhân càng ngày càng ít rồi, càng nhiều chính là nhớ đến thất phu nhân, nữ tử có ngọc nhan tựa như bước ra từ trong thi họa, nghĩ đến nàng trong lòng không hiểu sao lại có một cổ rung động, cổ rung động đó mang theo bất an, thấp thỏm còn có sợ hãi. Thanh Loan, trong lòng Lục Sa yên lặng gọi tên này vô số lần, nhưng không có lần nào dám gọi lên tiếng. Lục Sa biết bản thân càng lúc càng không lừa được chính mình, nàng biết trong lòng mình rất để tâm việc người đó nói cho nàng biết khuê danh rất tư mật của nữ tử, nhưng nàng để tâm thì đã sao, nàng biết cho dù thất phu nhân nguyện ý cùng nàng thì cũng không có nghĩa là nàng thực sự có thể mang nàng ấy đi. Thất phu nhân nhất định là đã nghĩ sự việc quá mức đơn giản rồi, thật ra Lục Sa có chút oán giận Thôi Loan Thúy, trách nàng ấy không nên trêu chọc nàng, khiến nàng nổi lên tâm tư không an phận, nếu không nàng cũng sẽ không nhớ đến nàng ấy, sẽ không cảm thấy khó chịu, sau đó nghĩ một lần, thở dài một lần. May mà sau khi Lục Đào lên làm thập phu nhân, còn nhớ đến Lục Sa tỷ muội này, liền gọi nàng vào phủ, sở dĩ cách mấy tháng mới mời Lục Sa nhập phủ đó là bởi vì Lục Đào vẫn luôn cảm thấy không tiện đối mặt Lục Sa hảo tỷ muội của nàng, dù sao trước kia nàng ngăn cản Lục Sa cùng Liễu Phi Nhân cùng một chỗ, mà hiện tại bản thân lại hết lần này tới lần khác dây dưa cùng Liễu Phi Nhân, nhắc Liễu Phi Nhân, sau khi bị một cái tát không nhẹ, đến nay vẫn chậm chạp không dám gặp Lục Sa. Bất quá, Lục Đào rốt cuộc xem như người có tình nghĩa nàng cảm thấy bản thân phú quý rồi há có thể quên tỷ muội tốt lúc nghèo hèn, hơn nữa đối với Lục Sa, Lục Đào chung quy có chút cảm giác hổ thẹn.
|