Phu Nhân Tại Thượng
|
|
Chương 112 Đồ Cửu Mị không hiểu phong vân biến hóa trên triều đình chỉ biết qua hơn mười ngày thương thế của muội muội khá hơn nhiều rồi, chuẩn bị hướng muội muội cáo từ hồi hương. "Tỷ tỷ muốn về rồi sao?" Đồ Thập Mị không cần chờ Đồ Cửu Mị mở miệng, cũng đã biết tỷ tỷ chuẩn bị nói cái gì rồi. "Ân, chỉ chớp mắt cũng đã đến kinh thành lâu như vậy rồi, cũng nên trở về." "Nếu tỷ tỷ nhớ nhà, ta cũng không miễn cưỡng tỷ tỷ ở lại nữa." Thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn, không thể giữ ở bên cạnh, tóm lại là phải rời đi, trong lòng Đồ Thập Mị có chút không muốn nhưng lý trí rất nhanh đã đem mặt trái tâm tình đè ép xuống. Đồ Cửu Mị nhìn thấy muội muội cũng không giữ nàng lại nữa, trong lòng cũng có rất nhiều không muốn, sau đó đôi mắt đỏ lên. "Thập Muội, nhất định phải hảo hảo chiếu cố bản thân, nhất định phải khiến bản thân sống thật tốt." Đồ Cửu Mị cuối cùng có chút lo lắng nói. "Dĩ nhiên, tỷ tỷ cứ yên tâm, ta sẽ không khiến bản thân trải qua không tốt." Đồ Thập Mị gật đầu kiên định nói, thà rằng ta phụ người trong thiên hạ tuyệt không không để người trong thiên hạ phụ ta. "Cũng không biết lúc nào mới có thể gặp lại ngươi, trong lòng rất không nỡ." Đồ Cửu Mị nói, nói xong nước mắt cũng rơi xuống. "Tỷ tỷ thật đúng là thích khóc, nếu tỷ tỷ nhớ ta , ta sẽ phái người đón ngươi vào cung, khóc đến giống như lệ nhân, người khác nhìn thấy sẽ chê cười." Đồ Thập Mị từ trong tay áo rút ra khăn tay nước mắt nước mắt cho tỷ tỷ, động tác vô cùng ôn nhu, nàng biết, có lẽ đời này tỷ tỷ cũng không muốn vào cũng nữa, nên nàng cũng không muốn khó xử tỷ tỷ, cuối cùng như vậy, tỷ tỷ mới luyễn tiếc thế nào. "Ân." Đồ Cửu Mị gật đầu, nhưng nước mắt cuối cùng cũng nhịn không được mà rơi xuống càng nhiều. Đồ Thập Mị ôm Đồ Cửu Mị vào lòng, tỷ tỷ từ nhỏ đã nhiều nước mắt, lại giàu tình cảm, có đôi khi Đồ Thập Mị nghĩ bản thân bạc tình bạc nghĩa nhất định là bởi vì nàng đoạt đi sự thông tuệ của tỷ tỷ cho nên tỷ tỷ cũng đoạt đi nước mắt cùng tình cảm dư thừa của nàng. Lúc nhỏ khi nàng bị đánh, nàng không dễ dàng rơi nước mắt, mặc dù khi đó đã biết loại quật cường này chỉ dẫn đến càng nhiều khốn khổ nhưng nàng vẫn không muốn bản thân mềm yếu, cho dù thời điểm rất khuất nhục nàng cũng sẽ cắn răng mà sống. Mà nước mắt rơi ở trước mặt Lý Lăng Húc, trong mắt Đồ Thập Mị đó cũng không phải nước mắt, chỉ là công cụ mà thôi. "Ta không muốn rời xa phu nhân, cũng không muốn rời xa Thập Muội." Đồ Cửu Mị ôm lấy Đồ Thập Mị, khổ sở nói. "Nói ngốc, cá cùng tay gấu há có thể được cả hai." Đồ Thập Mị trêu đùa, thế gian này chuyện chính là như vậy, có mất mới có được. Trong suốt quá trình Đồ Thập Mị đều là cười mà Đồ Cửu Mị lại khóc như lệ nhân. Ngày trở về Đồ Thập Mị rất rộng lượng nói với tỷ tỷ, Đồ Cửu Mị nhìn trúng cái gì đều có thể mang đi. Đồ Cửu Mị trái lại lòng tham không đáy, nhìn thấy cái gì cũng cảm thấy tốt, trong lúc nhất thời quả thật không biết chọn cái gì. "Thập Muội, ta đều thích, làm sao bây giờ, thoạt nhìn đều rất quý?" Đồ Cửu Mị khó xử, nói. Lý Lăng Húc nghe vậy không khỏi mỉm cười, vị di tẩu này của hắn là dự định dọn sạch hoàng cung hay sao? "Nếu như đều thích thì đóng gói lại đi, ta phái người đưa về cho ngươi." "Mấy thứ này, đời đời kiếp kiếp đều không thể bán ra ngoài hoàng cung lấy tiền, có lấy nhiều cũng vô dụng, chọn một vài thứ là được rồi." Lý Trì Nguyệt quả thật sợ Đồ Cửu Mị thật sự đem những thứ trong hoàng cung đều dọn về phủ, vì vậy đem Đồ Cửu Mị kéo đến một bên, thì thầm to nhỏ. Những thứ trong hoàng cung đều sang quý không phải người bình thường muốn dùng là có thể dùng, những thứ ngự ban đều phải bảo tồn hoặc là cung phụng, một vài thứ là được rồi, lấy nhiều thêm phiền. Đồ Cửu Mị nghe vậy mới chịu thôi, vì vậy vô cùng không muốn mà chọn ra vài thứ trong những thứ nàng nhìn trúng, kim bát, kim châu, nàng cảm thấy ngày lễ ngày tết cầm lại nhà mẹ đẻ đựng thịt để hàng xóm thấy được nhất định rất uy phong, mẫu thân thích hạt châu, kim châu lớn như vậy mẫu thân nhất định chưa thấy qua. Lý Trì Nguyệt đang suy nghĩ có nên nhắc nhở Đồ Cửu Mị, thật ra thứ nàng chọn đều là thứ không đáng tiếng trong hoàng cung hay không, trong rất nhiều kỳ trân dị bảo lại chọn hai thứ không đáng giá tiền nhất, cũng thực sự là không dễ dàng, tùy tiện đều một thứ còn tốt hơn hai thứ này. Tỷ như nói, Đồ Cửu Mị lúc này cầm cái chén lớn bằng vàng, cái đó lớn đến thái quá, thô tục còn không nói, còn không đáng giá chính là cái chén nhỏ bị Đồ Cửu Mị vô cùng ghét bỏ, ngay từ đầu đã bài trừ ở ngoài cùng lại trân quý không biết bao nhiêu lần so với cái chén vàng kia, Lý Trì Nguyệt quyết định vẫn nên chờ sau khi trở về hãy nói cho Đồ Cửu Mị biết, vừa nghĩ phản ứng của Đồ Cửu Mị lúc đó Lý Trì Nguyệt liền cảm thấy hẳn là sẽ rất thú vị. Đồ Thập Mị dĩ nhiên biết ánh mắt thưởng thức của tỷ tỷ, thấy nàng ôm kim bát cùng kim châu vô cùng hài lòng cũng không đi nhắc nhở. Lý Lăng Húc nhìn Đồ Cửu Mị chỉ chọn kim bát cùng kim châu, cho rằng Đồ Cửu Mị không có lòng tham, còn nghĩ, nữ tử này không tham tài, hắn làm sao biết Đồ Cửu Mị chính là tham tài nên mới chọn kim bát cùng kim châu, trong mắt bách tính thường dân còn có cái gì quý giá thiết thực hơn vàng đây? Những thứ khác Đồ Cửu Mị không có cách nào nhận ra giá trị, chỉ có vàng mới thực dụng. Tỷ muội các nàng lại nói chút chuyện, vì không muốn xa muội muội Đồ Cửu Mị lại bắt đầu rơi nước mắt cuối cùng nhất đinh không muốn rời khỏi hoàng cung. Sau khi Đồ Cửu Mị rời khỏi, đôi mắt Đồ Thập Mị mới hơi phiếm hồng. "Nhất định là bụi vào mắt rồi." Đồ Thập Mị xoa nhẹ khóe mắt, khiến bản thân thoạt nhìn có thần thái một chút, nàng không thể giống như tỷ tỷ tùy ý rơi nước mắt, dù sao Đồ Thập Mị cũng không chấp nhận bản thân trong mắt Lý Lăng Húc là người dễ dàng rơi nước mắt. "Đồ ngốc, luyến tiếc cùng khó chịu mới là bình thường." Lý Lăng Húc nhìn thấy Đồ Thập Mị giả vờ kiên cường như vậy lập tức vô cùng đau lòng ôm lấy Đồ Thập Mị. Sau khi Lý Trì Nguyệt cùng Đồ Cửu Mị rời khỏi hoàng cung, Lý Trì Nguyệt trở về phủ Túc Thân Vương một chuyến, cao biệt phụ thân cùng ấu đệ. Đồ Cửu Mị ở bên ngoài chờ, dù sao Túc Thân Vương tuyệt đối sẽ không muốn gặp một người lớn lên giống hệt Đồ Thập Mị. Đồ Cửu Mị cảm giác được sau khi phu nhân bước ra từ phủ Túc Thân Vương tâm tình còn kém hơn nàng. "Nếu phu nhân luyến tiếc phụ thân, ngày sau chúng ta trở lại thăm bọn họ." Đồ Cửu Mị dùng lời của muội muội đã nói an ủi Lý Trì Nguyệt. Lý Trì Nguyệt lắc đầu, lần này từ biệt sợ là không thể gặp lại nữa, chỉ là việc này Lý Trì Nguyệt không cách nào tinh tế nói rõ với Đồ Cửu Mị, chỉ là nhắm hai mắt lại, dựa vào vai Đồ Cửu Mị. "Không có gì, chỉ là mệt mỏi." Sau khi Lý Trì Nguyệt nhàn nhạt nói một câu liền không lên tiếng nữa. Đồ Cửu Mị ôm lấy phu nhân, để phu nhân có thể tựa vào người nàng thoải mái một ít, sau đó trìu mến nhẹ nhàng hôn lên tóc phu nhân, phu nhân nhu nhược như vậy làm cho nàng muốn đem phu nhân ôm vào lòng mà bảo vệ.
|
Chương 113 "Cuối cùng trở về." Sau khi Đồ Cửu Mị đỡ Lý Trì Nguyệt xuống xe ngựa, duỗi thắt lưng một cái, vô cùng hài lòng nói, quả nhiên là long sàng không bằng ổ chó, dĩ nhiên, nhà phu nhân không phải ổ chó, đó là nơi ấm áp ôn hương. Lý Trì Nguyệt cũng thả lỏng nở nụ cười, hít một hơi không khí tươi mát, chỉ cảm thấy cả người thư sướng, rời xa cung đình quả nhiên là chuyện tốt. Đồ Cửu Mị cùng Lý Trì Nguyệt đột nhiên trở về khiến Hạng Huy có chút kinh ngạc, hắn cho rằng chỉ có Lý Trì Nguyệt trở về, không nghĩ đến Đồ Cửu Mị cũng sẽ trở về, trong lòng liền vô cùng hài lòng. Không nói Đồ Thập Mị đang được thánh sủng, có người nói Đồ Cửu Mị cùng Đồ Thập Mị còn là song sinh, lớn lên giống nhau như đúc, Hạng Huy vừa nghĩ đến có thể cùng Hoàng Thượng đùa nữ nhân giống nhau như vậy , liền có loại cảm giác hư vinh không nói nên lời, so với bất luận lúc nào đều phải bành trướng, tóm lại hắn cảm thấy bản thân cưới một bảo bối, lập tức vô cùng nhiệt tình đi ra nghênh tiếp. Sau khi nhìn thấy Đồ Cửu Mị, vô cùng rõ ràng quan sát Đồ Cửu Mị, trước đây hắn đã biết Đồ Cửu Mị lớn lên vô cùng xinh đẹp, hôm nay lần thứ hai nhìn kỹ, chỉ cảm thấy quả nhiên là quốc sắc thiên hương, mị diễm phi phàm, tư thái xinh đẹp, nhìn đến hắn huyết mạch sôi trào, tâm viên ý mãn, Hạng Huy mất rất nhiều công phu mới nhịn xuống cấp bách trong lòng, tiếu ý đón chào. Lý Trì Nguyệt cùng Đồ Cửu Mị vừa nhìn đến Hạng Huy liền không thoải mái, ánh mắt lộ liễu của hắn khiến Lý Trì Nguyệt muốn móc mắt hắn ra, Lý Trì Nguyệt bất động thanh sắc đem thân thể mình chắn trước thân thể Đồ Cửu Mị. Ánh mắt của Hạng Huy liền rơi xuống trên người Lý Trì Nguyệt, hắn quan sát Lý Trì Nguyệt, nữ nhân này dường như từ lúc gả vào cửa thì chưa từng thay đổi, bất luận là dung mạo hay là thái độ, ánh mắt nữ nhân này nhìn hắn luôn cao cao tại thượng, không đem hắn để vào mắt, mà lúc này trong mắt lại lộ ra lãnh ý khiến Hạng Huy có chút khiếp đảm, càng nhiều chính là không thoải mái. Nếu có một ngày có thể đem Lý Trì Nguyệt đặt ở dưới thân khi dễ, thì thật đúng là một việc rất thống khoái. "Phu nhân trở về thế nào không sớm phái người thông báo cho vi phu, vi phu sẽ xuất môn nghênh tiếp thật sớm." Hạng Huy nịnh nọt nói. Những lời này của Hạng Huy Đồ Cửu Mị nghe thấy vô cùng chói tai, đúng vậy, nàng sớm đem Hầu gia ném ra sau đầu, hoàn toàn đã quên sự tồn tại của nhân vật này, hôm nay nhân vật này dùng ngữ khí thân thiết gọi phu nhân của nàng, ghen tuông liền mọc lan tràn, trong lòng Đồ Cửu Mị xuất hiện một ý nghĩ rất ác độc, nếu như trên đời này không có Hầu gia thì tốt rồi, mặc dù Đồ Cửu Mị biết suy nghĩ này rất độc ác nhưng nàng vẫn nguyện ý suy nghĩ như vậy. Trên đời này người bị Đồ Cửu Mị ghét nhất, nhất định là Hầu gia Hạng Huy trước mắt này rồi. "Hầu gia ngày bận trăm việc, không cần làm phiền." Lý Trì Nguyệt lãnh đạm trả lời, sau đó lôi kéo Đồ Cửu Mị chuẩn bị quay về trong viện, không dự định phản ứng Hạng Huy nữa. "Phu nhân chờ một chút, đêm nay vi phu muốn chiêu Cửu Mị thị tẩm." Hạng Huy ngăn cản Lý Trì Nguyệt cùng Đồ Cửu Mị, chính sắc nói. "Ngươi lặp lại lần nữa?" Lý Trì Nguyệt nhướng mày, ngữ khí mềm nhẹ hỏi. Lý Lăng Húc muốn cướp nữ nhân của nàng thì cũng thôi đi, tiểu tử này cũng có tư cách tranh đoạt sao? "Đêm nay vi phu muốn chiêu Cửu Mị thị tẩm." Hạng Huy nóng lòng lập lại một lần. "Ngươi nằm mơ đi!" Lý Trì Nguyệt ngữ khí lạnh lùng nói. "Phu quân chiêu cơ thiếp thị tẩm, là chuyện thiên kinh địa nghĩa." Hạng Huy nhìn thấy thái độ Lý Trì Nguyệt như vậy vô cùng tức giận nói, nào có chuyện thiếp của hắn mà hắn lại không thể ngủ chung, tuy rằng Đồ Cửu Mị là Lý Trì Nguyệt giúp hắn nạp vào nhưng tóm lại cũng là thiếp của hắn. "Thế nào, ngươi cũng muốn tranh nữ nhân cùng ta sao?" Lý Trì Nguyệt nhìn về phía Hạng Huy, cười như không cười hỏi, trong cung chịu uất khí còn chưa có chỗ phát tiết, tiểu tử này lại tìm đến cửa, thật đúng lúc. Hạng Huy hiển nhiên bị lời của Lý Trì Nguyệt làm kinh hãi, lại nhìn Lý Trì Nguyệt nắm tay Đồ Cửu Mị, nữ nhân trong mắt không nhìn thấy người thường này chưa từng chủ động nắm tay ai, sau đó lại nhìn Lý Trì Nguyệt cười như không cười nhìn hắn, bị nhìn đến trong lòng có chút sợ hãi, nữ nhân Lý gia tuyệt đối đều là người điên. Bình thường không cắn người, một khi cắn thì rất dọa người, đó là cảm giác của Hạng Huy đối với Lý Trì Nguyệt, lập tức, sắc đảm teo lại rồi. "Ta không biết phu nhân cũng có khẩu vị này, vi phu dĩ nhiên không đoạt người của ngươi." Hạng Huy cười làm lành nói. Lý Trì Nguyệt cười nhạt nhìn Hạng Huy một cái, sau đó lôi kéo Đồ Cửu Mị tiếp tục đi về biệt viện của nàng. "Nhìn Hầu gia liền thấy đáng ghét, trái một câu phu nhân phải một câu phu nhân, rõ ràng phu nhân cùng hắn một chút quan hệ cũng không có, chưa từng viên phòng, thân thể cùng tâm của phu nhân đều là của ta rồi...." Đồ Cửu Mị phỏng chừng đi hoàng cung một chuyến gặp qua những người quyền thế lớn, nên mật cũng phì lên, cho nên những lời này là cố ý nói cho Hạng Huy nghe, tuyệt đối là diễu võ dương oai. Hoàng Thượng cũng đã là muội phu của nàng rồi, nàng không sợ đắc tội nữa hiện tại mới không sợ Hầu gia! Hạng Huy xiết tay, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, lại không làm gì được, thế giới này là phản rồi, Lý Trì Nguyệt bò đến trên đầu hắn thì cũng thôi đi, Đồ Cửu Mị cũng muốn bò lên đầu hắn, phu cương làm sao giữ. Hạng Huy ngăn không được Lý Trì Nguyệt cùng Đồ Cửu Mị chỉ có thể chuyển sang Vương ma ma vẫn ôm Hạng Cảnh Triều. "Bế thế tử đến cho ta nhìn một chút." Hạng Huy tức giận nói. Vương ma ma vô cùng không muốn mà đem Hạng Cảnh Triều đưa cho Hạng Huy, Hạng Huy vừa nhìn, tiểu tử này chính là một viên thịt, phì đến đôi mắt híp lại một đường, Hạng Huy nhìn thế nào cũng không thấy giống hắn, không hiểu sao có chút ghét bỏ. "Hầu gia, hay là ngài đưa thế tử cho ta đi, nếu như ngươi khắc đến thế tử sẽ không tốt." Không đợi Hạng Huy ôm nóng tay, đã bị Vương ma ma khí lực lớn đoạt trở về. Hạng Huy là có giận không chỗ phát, cuối cùng phất tay áo trở về hậu viện của mình, tìm các tiểu thiếp ôn nhu săn sóc của hắn, chuẩn bị lăn lộn một phen xả giận. Lý Trì Nguyệt đã lâu chưa bế Hạng Cảnh Triều, vì vậy nhận lấy Hạng Cảnh Triều càng ngày càng phì bế trên tay, thực sự là béo đến độ sắp nhìn không ra ngũ quan vốn dĩ giống Đồ Cửu Mị rồi, lại nhìn thân thể mập mạp giống y như Vương ma ma đột nhiên cảm thấy đem Hạng Cảnh Triều giao cho Vương ma ma chăm sóc dường như không quá sáng suốt, nếu tiếp tục béo lên có thể sẽ biến thành một viên thịt hay không. "Hảo phì, giống như một viên thịt, rất khả ái." Đồ Cửu Mị lập tức từ trong tay phu nhân tiếp nhận Hạng Cảnh Triều, chỉ sợ quá nặng rồi, phu nhân ôm không nổi, tuy rằng xấu một chút bất quá nàng cảm thấy cầu thịt thực sự là càng lớn càng khả ái, phì nộn, hảo muốn cắn một ngụm, bất quá ôm đến quả thật chính là có chút nặng tay, Đồ Cửu Mị khí lực lớn nhưng ôm lâu cũng cảm thấy có chút mỏi tay rồi. "Tiếp tục béo lên nữa thực sự không có vấn đề sao?" Lý Trì Nguyệt có chút lo lắng hỏi Vương ma ma. "Quận chúa thật là, nào có ai ngại hài tử quá phì, dĩ nhiên là càng trắng càng béo càng tốt." Vương ma ma nhìn Hạng Cảnh Triều thế nào cũng thấy thích, quận chúa khi còn bé gầy như con khỉ, một viên tròn như thế, một trắng trẻo mập mạp mới tốt, sinh ra đến bây giờ chưa từng sinh bệnh, không khóc không nháo, đôi mắt tuy rằng nhỏ một chút nhưng luôn cười híp mắt, rất khả ái, ngày sau nhất định là có phúc khí.
|
Chương 114 "Qua một chút thời gian là lúc nào? Nếu cứ tiếp tục như vậy, phỏng chừng cũng không cần bò nữa, trực tiếp lăn đi là được rồi." Lý Trì Nguyệt vô cùng ác độc mà nói, nàng không cho phép Vương ma ma đem một hảo hài tử nuôi thành viên thịt. "Đúng nga, giống như cầu thịt, lăn đi nhất định rất thuận tiện." Đồ Cửu Mị biểu thị vô cùng đồng tình, tay còn đang xoa khuôn mặt Hạng Cảnh Triều, mềm nhũn, xúc cảm cũng tốt giống như ngực phu nhân vậy, đáng thương Hạng Cảnh Triều hảo tính tình mặt đều nhăn thành một khối, dáng vẻ muốn khóc. Vương ma ma vừa nghe Lý Trì Nguyệt nói như vậy liền biết ý tứ của quận chúa nhà nàng, nàng biểu thị không ủng hộ, nàng vừa định cãi lại liền bị ánh mắt lạnh lùng của Lý Trì Nguyệt nhìn đến đem lời định nói nuốt trở lại. "Tháng sau, thời gian này, ta muốn thấy hắn biết bò, nếu ngươi dám để hắn lăn cho ta xem ta sẽ đổi người chăm sóc hắn." Lý Trì Nguyệt ngữ khí thanh lãnh. Vương ma ma vừa nghe trong lòng lập tức khẩn trương, Hạng Cảnh Triều cũng sắp thay thế Lý Trì Nguyệt trở thành tâm can bảo bối của nàng rồi, vừa nghe quận chúa nói muốn đổi người chăm sóc Vương ma ma lập tức như lâm đại địch, rất khẩn trương. "Quận chúa yên tâm, tháng sau, tiểu thế tử nhất định sẽ biết bò." Vương ma ma vỗ ngực cam đoan. "Người ta muốn nhìn hắn lăn hơn." Đồ Cửu Mị cười híp mắt nói, hoàn toàn không biết bản thân đang bỏ đá xuống giếng, sau đó lại nhéo khuôn mặt béo đô đô của Hạng Cảnh Triều, Hạng Cảnh Triều hảo tính tình rốt cục chịu không được ác nữ nào đó, bị nhéo đau liền òa khóc, hắn nhịn nữ nhân này đã lâu rồi. Mà Vương ma ma ở một bên nhìn thấy rất đau lòng. Lý Trì Nguyệt xưa nay không thích ồn ào, sau khi nghe được tiếng khóc của Hạng Cảnh Triều khẽ nhíu mày. "Ngươi bế hắn lui xuống đi." Lý Trì Nguyệt phất tay khiến Vương ma ma ôm Hạng Cảnh Triều lui ra. Sau khi Hạng Cảnh Triều cùng Vương ma ma lui ra, phòng trong cũng chỉ còn lại Lý Trì Nguyệt cùng Đồ Cửu Mị, Đồ Cửu Mị lập tức đưa tay ôm lấy thắt lưng Lý Trì Nguyệt. "Phu nhân có mệt hay không, có muốn ta xoa bóp giúp ngươi không?" Đồ Cửu Mị sợ phu nhân ngồi xe mệt mỏi, từ kinh thành trở về ngồi xe ngựa rất lâu, phu nhân nhất định ngồi đến thân thể mệt mỏi đau nhức. Lý Trì Nguyệt gật đầu, vui vẻ đồng ý Đồ Cửu Mị giúp nàng bóp vai, Đồ Cửu Mị xoa xoa bóp bóp, bàn tay liền không an phận, về sau làm sao còn là bóp vai, rõ ràng là sờ ngực. Lý Trì Nguyệt chụp tay Đồ Cửu Mị ra, nha đầu này ở trên giường luôn tràn đầy tinh lực, sau khi cùng nàng triền miên xong nàng luôn giống như bị hao tổn tinh khí, luôn mệt mỏi vô lực nằm trên giường, cần hồi lâu mới có thể khôi phục lại, không giống Đồ Cửu Mị, triền miên xong thì chính là ngậm xuân, phong tình vô hạn, càng triền miên càng kiều mị như hoa, càng xinh đẹp rực rỡ. Mỗi khi nhìn Đồ Cửu Mị như vậy nàng liền có chút không kiềm chế được, nhưng lại hữu tâm vô lực , Lý Trì Nguyệt vẫn luôn tiếc nuối bản thân không có thể chất tốt nếu không nhất định phải đem nữ nhân này giết chết ở trên giường. Bất quá Lý Trì Nguyệt ăn uống tương đối thanh đạm nhưng vì để có thể lực tốt nàng bức ép bản thân ăn nhiều thịt một chút, sau khi ăn nhiều thịt, gần đây chiếc cằm vốn thon nhọn của Lý Trì Nguyệt cũng có chút thịt rồi, để các ma ma nhìn thấy đều cảm thấy khí sắc quận chúa tốt hơn rất nhiều, da thịt trong trắng lộ hồng, không giống trước kia, trắng đến mức có vẻ như bị bệnh, gần đây mặt mày mang một chút quyến rũ, thiếu một ít lạnh lùng, giống như đã ăn khói lửa nhân gian, động thất tình lục dục, có nhân khí. Bởi vì Lý Trì Nguyệt khí sắc tốt rồi, các ma ma nhất trí cho rằng Đồ Cửu Mị là một nữ nhân mang vượng, vì vậy đối với Đồ Cửu Mị cùng nhìn thuận mắt hơn. Đồ Cửu Mị thu hồi tay mình, thật ra nàng cũng không muốn háo sắc như vậy, nhưng tay nàng luôn khắc chế không được mà sờ loạn trên người phu nhân, một khi sờ thì tâm tư lại sai lệch, Đồ Cửu Mị thật sâu khinh bỉ bản thân, nhưng sau khi khinh bỉ xong lại tiếp tục háo sắc, liền đem phu nhân áp đến trên nhuyễn tháp. "Phu nhân, ta luôn muốn thân cận ngươi, xa cách một khắc cũng cảm thấy hoảng hốt." Đồ Cửu Mị đột nhiên cảm thấy phu nhân thể nhược cũng có chỗ tốt, bị nàng áp như vậy thì sẽ không thể động đậy nữa. Lý Trì Nguyệt chỉ cảm thấy nha đầu này đối với nàng càng lúc càng lớn mật rồi, còn không phải sao, môi Đồ Cửu Mị đã ngậm lấy vành tai nàng, càng lúc càng biết cách trêu chọc nàng, mị hương nồng đậm vây quanh Lý Trì Nguyệt cảm giác có chút hư thoát vô lực đẩy không được Đồ Cửu Mị. "Đồ Cửu Mị." Lý Trì Nguyệt thấp giọng cảnh cáo. "Phu nhân, Trì Nguyệt......" Đồ Cửu Mị hiện tại mới không sợ cảnh cáo của phu nhân, nàng rất thích lúc trên giường xưng hô chuyển đổi giữa phu nhân và Trì Nguyệt, chỉ cảm thấy nàng và phu nhân càng thêm thân mật, hận không thể thời thời khắc khắc đều dính lấy cùng nhau, có đôi khi Đồ Cửu Mị cũng sợ bản thân quá mức dính người làm cho phu nhân phản cảm, nhưng vẫn nhịn không được muốn dính lấy phu nhân. Lý Trì Nguyệt nghe Đồ Cửu Mị nóng rực ái muội gọi khuê danh của mình, liền vô lực buông tha chống cự, ban ngày tuyên dâm thì ban ngày tuyên dâm đi, tay Lý Trì Nguyệt câu lấy cổ Đồ Cửu Mị, mặc cho Đồ Cửu Mị giở trò với nàng. Sau khi triền miên một trận, Lý Trì Nguyệt choáng váng nặng nề ngủ thiếp đi, Đồ Cửu Mị nhìn Lý Trì Nguyệt mệt mỏi thiếp đi, đột nhiên có chút tự trách, chỉ cảm thấy bản thân thực sự không biết săn sóc, phu nhân mới vừa trở về nàng liền lăn qua lăn lại nàng ấy như vậy, nhưng đối với phu nhân nàng thực sự luôn khó kìm lòng nổi. Đồ Cửu Mị sợ phu nhân ngủ không thoải mái liền ôm nàng cùng nhau quay về giường, sau đó ôm lấy phu nhân, cùng nhau ngủ. Hạng Huy trở về tron viện của mình liền đi tìm Liễu Phi Nhân, Liễu Phi Nhân rất am hiểu nhìn sắc mặt, biết cách lấy lòng. Liễu Phi Nhân nghe nói Lý Trì Nguyệt cùng Đồ Cửu Mị trở về, lại nhìn Hạng Huy vẻ mặt bất thiện, liền biết Hầu gia lại bị khinh bỉ ở chỗ phu nhân rồi. "Hầu gia, ai chọc ngươi không thoải mái đây?" Tay Liễu Phi Nhân xoa trước ngực Hạng Huy, gặp dịp thì chơi, luôn luôn là sở trường của nàng. Hạng Huy thấy Liễu Phi Nhân am hiểu ý người hết giận phân nữa, nhưng lúc nhìn Liễu Phi Nhân lại nghĩ đến nữ nhân phóng đãng vô độ này thường xuyên cùng nữ tử pha trộn, còn nghĩ đến câu nói kia của Đồ Cửu Mị, Lý Trì Nguyệt giả vờ thanh cao không cho hắn chạm vào nhưng trái lại cho Đồ Cửu Mị cũng là một nữ nhân chạm vào, liền có một chút tức giận, nữ nữ trong lúc đó "ma kính" lẽ nào so với nam nữ còn thống khoái hơn sao? (hắc hắc, ma kính, ma kính~ chắc các nàng đã biết, ta thật không tiện chú thích ra). "Ta nhớ kỹ, ngươi cùng Thôi Loan Thúy vô cùng thân thiết, đêm nay ta cũng chiêu nàng đến cùng thị tẩm, được không?" Hạng Huy đột nhiên mở miệng hỏi. Liễu Phi Nhân nghe vậy sửng sốt, Hầu gia ngược lại không phải lần đầu tiên tìm nữ nhân khác đến cùng thị tẩm, Liễu Phi Nhân vốn không phải người tam trinh cửu liệt cũng không lưu ý nhưng đây vẫn là lần đầu hắn muốn gọi Thôi Loan Thúy đến, phải biết rằng nữ nhân kia rất thanh cao, chưa bao giờ thích việc hoang dâm như vậy. "Hầu gia, hay là thôi đi, sợ là thất phu nhân sẽ không đồng ý." Liễu Phi Nhân khuyên bảo, Thôi Loan Thúy tính tình như vậy tuyệt đối sẽ không đồng ý. "Không phải là bản hầu gia quá sủng nàng rồi, nếu đã vào cửa nhà ta, thì không phải do nàng quyết định nữa!" Hạng Huy mới bị Lý Trì Nguyệt cùng Đồ Cửu Mị khinh bỉ, hắn đã sớm đem thương hương tiếc ngọc tung sau đầu, bẻ không được Lý Trì Nguyệt cùng Đồ Cửu Mị, chẳng lẽ còn không bẻ được Thôi Loan Thúy! "Hầu gia, hay là để tỷ tỷ muội muội khác đi, thất phu nhân thì thôi đi." Liễu Phi Nhân rốt cuộc vẫn niệm tình cũ, tiếp tục khuyên nhủ. "Bản hầu gia chính là muốn chiêu nàng ta đến!" Hạng Huy quyết tâm muốn từ chỗ Thôi Loan Thúy tìm về chút tự tôn nam tính đáng thương của hắn.
|
Chương 115 "Hầu gia triệu thất phu nhân đến." Nha hoàn đến bẩm báo với Thôi Loan Thúy, cung kính nói. "Đi đâu?" Thôi Loan Thúy cũng không buông quyển sách trên tay, chỉ là khẽ nhíu mày hỏi, bởi vì nàng ở trên giường phản ứng lãnh đạm khiến Hạng Huy đối với nàng không nhiều hứng thú, đã hơn nửa năm số lần muốn nàng thị tẩm có thể đếm trên đầu ngón tay. Cho dù muốn nàng thị tẩm cũng đều là hắn tự mình đến, cho nên Hạng Huy đột nhiên triệu nàng đến khiến Thôi Loan Thúy có chút dự cảm không tốt. "Biệt viện của Ngũ phu nhân." Nha hoàn hồi đáp theo sự thật. "Nói với Hầu gia, thân thể ta không khỏe, sẽ không đến." Thôi Loan Thúy vừa nghe liền biết dự định của Hạng Huy, đè xuống chán ghét cùng ghê tởm trong lòng, giả vờ trấn định nói. Nha hoàn cũng về nói với Hạng Huy như vậy, Hạng Huy lập tức nổi giận, Lý Trì Nguyệt làm bộ làm tịch tự cao tự đại còn chưa tính, Thôi Loan Thúy này tính là cái gì, bất quá là một ca kỹ mà thôi, cũng dám tự cao tự đại từ chối hắn, quả thật là không xem hắn ra gì, "Hầu gia, ta thấy hay là thôi đi, cho dù không có thất muội, Phi Nhân cũng có thể hầu hạ Hầu gia thư thư phục phục....." Liễu Phi Nhân đưa tay sờ vào trong ngực Hạng Huy, nỗ lực dụ dỗ Hạng Huy, nàng đã cảm giác được Hạng Huy là cố ý nhằm vào Thôi Loan Thúy, Hạng Huy chính là nam nhân như vậy, bình thường đối với nữ nhân coi như khách khí nhưng một khi bị khinh bỉ cũng chỉ có thể lấy nữ nhân trút giận. Tay của Liễu Phi Nhân bị Hạng Huy nắm lấy, tuy rằng thân thể Hạng Huy đã là ngoài cứng trong mềm, giống như bức tường sắp đỗ bên ngoài thoạt nhìn nguy nga thật ra bên trong thối rữa hư không, Hạng Huy đen mặt, nhìn vào đúng là có vài phần dọa người. "Ta ngược lại muốn nhìn một chút, Thôi Loan Thúy này rốt cuộc là thuận theo hay là không!" Hạng Huy lôi kéo Liễu Phi Nhân đi đến trong viện của Thôi Loan Thúy. Từ sau khi nha hoàn rời khỏi Thôi Loan Thúy đã có chút tâm thần không yên, thực sự xem sách không vào, chuẩn bị thu sách đi ngủ, không đợi thu sách xong thì đã chợt nghe cửa phanh một tiếng, bị đẩy ra. Thấy Hạng Huy cùng Liễu Phi Nhân xuất hiện ở trước cửa, lại nhìn sắc mặt của Hạng Huy cùng vẻ mặt ám chỉ chỉ đắc dĩ của Liễu Phi Nhân, trong lòng nàng lộp bộp một chút, đêm nay quả nhiên là không yên ổn yên ổn. "Hầu gia cùng ngũ tỷ thế nào lại đến đây? Loan Thúy cảm thấy thân thể không khỏe, vừa mới chuẩn bị đi ngủ." Thôi Loan Thúy khó chịu nói. "Khó chịu thế nào?" Hạng Huy nhướng mày, sau đó thân thể đồn ép Thôi Loan Thúy. "Đầu có chút đau." Thôi Loan Thúy theo bản năng lùi ra sau, hành động vô thức như vậy lần thứ hai chọc giận Hạng Huy. "Thật không?" Hạng Huy thô lỗ bắt lấy cổ tay Thôi Loan Thúy, sau đó đem Thôi Loan Thúy kéo vào trong lòng. Thôi Loan Thúy cảm thấy cổ tay bị nắm đến phát đau nhưng cũng không thể tránh được, ngửi được khí tức trên người Hạng Huy, nàng có cảm giác ghê tởm, theo bản năng muốn giãy dụa. "Bản hầu gia cùng Phi Nhân nhất định có thể cho ngươi cả người thư sướng....." Hạng Huy không để ý Thôi Loan Thúy giãy dụa, bắt đầu cởi y phục trên người nàng. "Loan Thúy thân thể không khỏe, thứ lỗi không thể thị tẩm." Thôi Loan Thúy giãy dụa càng thêm kịch liệt, nói. "Ngươi quả thật khinh thường ta dễ hồ lộng sao?" Hạng Huy thô lỗ muốn xé rách quần áo trên người Thôi Loan Thúy, nam tử khí lực rốt cuộc vẫn lớn hơn nữ tử, trong lúc nàng giãy dụa đã vô cùng chật vật. Liễu Phi Nhân nhìn Thôi Loan Thúy phản kháng càng lúc càng kịch liệt, lại nhìn Hạng Huy sắc mặt càng lúc càng bất thiện, có chút lo lắng, nàng ở thanh lâu đã nhìn thấy nhiều rồi, trường hợp như vậy Thôi Loan Thúy càng phản kháng kịch liệt chỉ càng chọc giận Hạng Huy, chiếm không được lợi ích gì. Nàng thực sự không hiểu, Thôi Loan Thúy đã là thị thiếp của Hạng Huy cho dù trong lòng không muốn thị tẩm thế nào đi nữa thì cũng nên biết nàng như vậy là không được kết quả tốt, Thôi Loan Thúy là người thông minh nên hiểu đạo lý này. Thôi Loan Thúy giãy dụa càng thêm kịch liệt, cổ quật cường này hoàn toàn chọc giận Hạng Huy, hắn vun tay cho Thôi Loan Thúy một cái tát, sau một tiếng vang Hạng Huy cũng hơi sửng sốt một chút, hắn là lần đầu đánh nữ nhân hậu viện nhà mình. Nhìn khuôn mặt mỹ lệ trắng nõn của Thôi Loan Thúy rất nhanh đã sưng đỏ, hiện rõ năm dấu tay, thoạt nhìn vô cùng đáng thương, mặc dù vậy trong mắt Thôi Loan Thúy vẫn lộ ra một cổ cương liệt, một chút cũng không chịu khuất phục. "Thế nào hầu hạ bản hầu gia thị tẩm ủy khuất ngươi vậy sao?" Hạng Huy nhíu mày hỏi,. Thôi Loan Thúy không đáp, không biết bắt đầu từ lúc nào nàng càng lúc càng chán ghét Hạng Huy chạm vào nàng, đã như vậy sao không hoàn toàn chọc giận Hạng Huy khiến hắn chặt đứt ý niệm đối với nàng. "Đã như vậy bản hầu còn giữ ngươi lại làm gì nữa?" Hạng Huy uy hiếp. "Mặc cho Hầu gia xử trí." Thôi Loan Thúy ngược lại không sợ Hạng Huy có thể bán nàng đi, dù sao thì khế ước bán thân của nàng vẫn nằm trong tay Lý Trì Nguyệt, chuẩn xác mà nói, nàng coi như là người trong tay Lý Trì Nguyệt, bất quá ngày tháng tốt đẹp của nàng ở Hầu phủ xem như chấm dứt mà thôi, Thôi Loan Thúy cảm thấy bản thân phải có dự tính cho tương lai. Cổ quyết tuyệt trong mắt Thôi Loan Thúy khiến trong lòng Hạng Huy rất không thoải mái, hắn thật sự không muốn bán Thôi Loan Thúy, dù sao thì bên ngoài cũng có nhiều nam nhân tiếp nhận, cho dù hắn không thể dùng nữa thì cũng không muốn tiện nghi nam nhân bên ngoài, hắn hoàn toàn đã quên bản thân căn bản không có quyền bán Thôi Loan Thúy. "Muội muội rốt cuộc là mỹ nhân, Hầu gia là người thương hương tiếc ngọc, thế nào lại nở đánh muội, đây là bị muội muội chọc giận, muội muội cũng thật là, tính tình cứng rắn như vậy nam tử bình thường đều chịu không nổi, lập tức hướng Hầu gia nhận sai đi......" Liễu Phi Nhân lập tức đi ra hoà giải, cầm khăn tay thay Thôi Loan Thúy lau khóe môi, bất quá bị Thôi Loan Thúy tránh né. "Hầu gia, ngài đến chỗ các tỷ muội khác nguôi giận trước đi, ta khuyên muội muội, được không?" Liễu Phi Nhân tìm bậc thang cho Hạng Huy leo xuống. Đánh cũng đã đánh, Hạng Huy cũng hết giận một ít, hơn nữa hắn quả thật không có cách nào với Thôi Loan Thúy, trả số tiền lớn để mua về, quả thật luyến tiếc đánh hỏng, vì vậy Hạng Huy cũng theo bậc thang mà xuống, phất tay áo ra khỏi phòng. "Ngươi làm sao phải khổ như vậy?" Liễu Phi Nhân thở dài nói, Lý Trì Nguyệt hiển nhiên sẽ không nhúng tay chuyện hậu viện, nếu như không phục tùng mà tiếp tục phản kháng, đối với Thôi Loan Thúy mà nói tuyệt đối chỉ có hại không có lợi. Thôi Loan Thúy không đáp, những đạo lý này nàng biết bất quá nàng chỉ là một tiểu thiếp làm đồ chơi cho kẻ khác, cho dù quý giá hơn cũng chỉ là đồ chơi mà thôi, Hạng Huy tuyệt đối có thể khiến nàng không được yên thân. "Ngươi thay đổi, ngươi trước đây tuy rằng thanh cao nhưng hiểu được cái gì mới là tốt nhất cho bản thân, ngươi biết không có gì quan trọng hơn là khiến bản thân được sống tốt, nhưng ngươi hiện tại đang làm chuyện điên rồ, là cái gì khiến ngươi thay đổi?" Liễu Phi Nhân đưa tay muốn xoa khuôn mặt Thôi Loan Thúy, lại bị tránh né. "Chỉ là muốn làm chính bản thân mà thôi." Giống như nha đầu kia, chuyển đi làm nha hoàn cấp thấp, cho dù khổ hơn mệt hơn cũng không luyến tiếc mà rời khỏi đây. "Không phải ai cũng có thể giống như Lục Sa, đừng nghĩ quá đơn giản." Liễu Phi Nhân không cho là đúng. "Giãy dụa, có thể sẽ rơi xuống, nhưng cũng có thể sẽ mở ra một bầu trời mới, chỉ cần có một lần cơ hội, thà rằng vì cầu trời cao biển rộng mà chết trước cửa lồng, cũng không muốn cẩm y ngọc thực làm chim hoàng yến suốt đời trong lòng son." Thôi Loan Thúy đẩy Liễu Phi Nhân ra, đứng lên, không hoãn không vội chỉnh lý quần áo trên người. Liễu Phi Nhân nhìn Thôi Loan Thúy cảm thấy nữ nhân trước mắt vô cùng xa lạ, loại liều lĩnh chấp nhất này khiến nàng không đồng tình nhưng rồi lại khiến nàng cảm thấy kính nể, Thôi Loan Thúy lúc này không những không chật vật mà ngược lại còn lộ ra một cổ ưu nhã trước nay chưa từng có. Lập tức Liễu Phi Nhân lắc đầu, nàng thế nào thiếu chút nữa cũng ngớ ngẩn rồi.
|
Chương 116 Rất nhanh, chuyện thất phu nhân bị Hầu gia đánh truyền khắp Hầu phủ, thất phu nhân trong số các phu nhân có thể nói là được ưu đãi nhất, hôm nay trở thành người đầu tiên trong các thiếp thất bị Hầu gia đánh, có người xem náo nhiệt có người bỏ đá xuống giếng, Hầu phủ luôn yên tĩnh rốt cuộc náo nhiệt, nơi nơi đều đang thì thầm to nhỏ nói thất phu nhân bị đánh, rất khoa trương còn truyền ra thất phu nhân bị đánh hủy dung rồi. Một số thiếp thất muốn xem náo nhiệt, mượn cớ đến thăm nhất nhất bị ngăn ở ngoài cửa không cách nào thăm dò thực hư. Việc này dĩ nhiên cũng truyền tới tai Lý Trì Nguyệt, Lý Trì Nguyệt hơi cười nhạt một chút, nàng làm sao không biết đây là Hạng Huy bất mãn đối với nàng cùng Đồ Cửu Mị, Thôi Loan Thúy nói trắng ra bất quá chỉ là sơn dương thế tội, gặp tai bay vạ gió. Lục Sa cùng các chưởng quỹ khác cùng nhau vào phủ báo sổ sách, Lục Sa mặc một thân thanh y đạm nhạt, trang phục nam tử, còn có vài phần khí độ, đã quen nhìn Lục Sa tiệm hành tiệm viễn trước đây ở Hầu phủ làm nha hoàn. Vốn dĩ tướng mạo nữ tử hơn phân nửa đều thanh nhã so với nam tử cho nên Lục Sa mặc nam trang thoạt nhìn cũng tuấn tú hơn nam tử bình thường rất nhiều, chỉ là nữ tử nhu nhuyễn nên cho dù vận nam trang cũng che không được nữ khí. Lục Sa chỉ hy vọng làm việc bên ngoài có thể làm chính mình, dù sao thế đạo này đối với nữ tử vẫn chứa nhiều hà khắc, để thuận tiện hành sự nên mới cải nam trang. Lúc các chưởng quỹ nhất nhất báo sổ sách Đồ Cửu Mị an vị bên cạnh Lý Trì Nguyệt, nàng buồn chán cũng chỉ có thể nhất nhất quan sát những chưởng quỹ này, chưởng quỹ bình thường đều là nam tử trung niên có râu, Lục Sa đứng ở giữa thật là chói mắt, trẻ tuổi không nói vừa nhìn liền biết là nữ tử cải nam trang. Đồ Cửu Mị vừa nhìn đã nhận ra, cô nương kia chính là Lục Sa đã từng cấu kết ngũ phu nhân, tự mình xin đi ngoại viện làm nha hoàn cấp thấp hơn, thế nào lại biến thành chưởng quỹ rồi, Đồ Cửu Mị có chút kỳ quái liền muốn chờ lát nữa hỏi phu nhân. Ngày đó nàng nghe trộm Lục Sa cùng Lục Đào nói chuyện, nàng đối với Lục Sa rất có hảo cảm, lại nghe Lục Sa xin rời đi thì kết luận cô nương này cũng là rất cương liệt khiến Đồ Cửu Mị kính nể cho nên không tự giác nhìn nhiều vài lần. Lý Trì Nguyệt dĩ nhiên chú ý đến Đồ Cửu Mị nhìn chằm chằm vào Lục Sa, nàng đang suy nghĩ có phải Đồ Cửu Mị đối với nữ tử cải nam trang đặc biệt cảm thấy hứng thú hay không? Dĩ nhiên Lý Trì Nguyệt tự tin bản thân sẽ không bị một nha hoàn nho nhỏ đánh bại, nhưng nữ nhân của nàng chăm chú nhìn người khác thế nào cũng khiến nàng vui không nổi. Chờ tất cả chưởng quỹ đều đem công việc trọng yếu nửa năm một lần bẩm báo xong, Lý Trì Nguyệt liền để cho bọn họ lui xuống. "Ngươi thích Lục Sa?" Lý Trì Nguyệt thuận miệng hỏi. "Thích." Đồ Cửu Mị nói chuyện từ trước đến nay không qua suy nghĩ, nói xong mới phát giác không thích hợp. "Không phải loại thích giống như thích phu nhân, chỉ là cảm thấy Lục Sa là cô nương rất tốt, phối với ngũ phu nhân thì không tốt, cũng may Lục Sa không cần ngũ phu nhân nữa, nếu như ta là Lục Sa cũng sẽ không cần ngũ phu nhân, hoa tâm như vậy....." Đồ Cửu Mị lập tức giải thích, vẫn là phu nhân của nàng tốt nhất chỉ nhìn một mình nàng, cũng không nhìn người khác nhiều một cái. "Nếu như ta cũng giống như ngũ phu nhân chiêu thêm vài nữ tử thì sao?" Lý Trì Nguyệt cố ý dằn vặt Đồ Cửu Mị, đem giả sử hư vô nói ra. "Không được, không được, nhất định không thể, không thể!" Đồ Cửu Mị vừa nghĩ đến loại khả năng này liền kích động âm lượng cũng không tự giác mà đề cao. "Ta nói là nếu như." Lý Trì Nguyệt nhìn thấy phản ứng của Đồ Cửu Mị, thầm nghĩ nha đầu này quả thật không chịu được vui đùa, bất quá ai bảo nàng vừa rồi nhìn nữ nhân khác, Lý Trì Nguyệt cho tới bây giờ chưa từng thừa nhận bản thân rộng lượng. "Ta sẽ rất khó chịu, nhưng ta dường như lại luyến tiếc vứt bỏ phu nhân....." Đồ Cửu Mị ý thức được vừa rồi nói nếu như bản thân là Lục Sa thì sẽ không cần ngũ phu nhân đã quá thản nhiên rồi, dường như cho dù phu nhân cũng giống như ngũ phu nhân thì nàng cũng rất luyến tiếc rời bỏ phu nhân, nhưng nhất định nàng sẽ vô cùng khó chịu. Đồ Cửu Mị đột nhiên cảm thấy dường như bản thân có thể cảm nhận được cảm giác lúc Lục Sa ra quyết định như vậy rồi, trong lòng hẳn là rất khó chịu cũng rất không nỡ. Tất nhiên là giống như cắt một miếng thịt trong tim, mới có thể làm ra quyết định đi. "Phu nhân, ta không thích nếu như, ta không muốn, vừa nghĩ đến loại khả năng này thì trong lòng rất khó chịu." Đồ Cửu Mị nghĩ đến đôi mắt đỏ bừng, nước mắt rơi xuống. Lý Trì Nguyệt không nghĩ đến nước mắt của Đồ Cửu Mị thật đúng là nói rơi là rơi, nhất thời cũng mềm lòng. "Được rồi, đừng khóc nữa, không muốn nghĩ thì không nghĩ, ta là loại người giống như Liễu Phi Nhân sao." Lý Trì Nguyệt cảm thấy bản thân coi trọng một mình Đồ Cửu Mị cũng không sai, người khác nàng chưa bao giờ để vào mắt. Đồ Cửu Mị vừa nghe nước mắt lập tức ngừng, đúng vậy, phu nhân mới không phải người như ngũ phu nhân, bất quá ngẫm lại Lục Sa vẫn thật đáng thương. "Ngươi thế nào so với Kháp Kháp còn thích khóc hơn?" Lý Trì Nguyệt từ trong tay áo rút ra khăn tay thay Đồ Cửu Mị lau khóe mắt, khóe mắt ẩm ướt thoạt nhìn rất đáng thương, cũng rất câu hồn, Lý Trì Nguyệt nhất thời động tâm, liền dùng môi hôn lên, sau một phen triền miên chỉ nghe thấy tiếng thở gấp gián đoạn của Đồ Cửu Mị,. Lục Sa ra khỏi biệt viện của phu nhân liền đến thăm một số tỷ muội cùng nhau lớn lên giao tình tương đối tốt, trong đó giao tình tốt nhất đương nhiên là Lục Đào bên cạnh Đồ Cửu Mị. "Lục Sa, ngươi thay đổi rất nhiều, có muốn ta đề cập với Cửu Phu Nhân một chút để cho ngươi trở về làm nhất đẳng nha hoàn hay không ." Lục Đào nhìn thấy Lục Sa cải nam trang chỉ cảm thấy lòng chua xót, nếu không phải ngũ phu nhân Lục Sa sẽ không rời khỏi Hầu phủ cũng sẽ không phải cải nam trang, một nữ tử gian khổ ở bên ngoài, Lục Đào cũng hiểu. "Không cần, cuộc sống hôm nay là ta nằm mơ cũng muốn có, sau khi ra ngoài mới biết được trời đất có bao nhiêu rộng lớn, có bao nhiêu cao xa, không bởi vì phần tình yêu đó mà cảm thấy hèn mọn, sống thoải mái hơn." Lục Đào vẫn là Lục Đào trước đây nhưng Lục Sa biết bản thân đã không phải Lục Sa trước đây nữa. "Cũng đúng, thế nào cũng tốt hơn bên cạnh Liễu Phi Nhân, nữ nhân kia chính là thứ thấp hèn." Trong lòng Lục Đào đối với Liễu Phi Nhân có thật sâu chán ghét, từ xuất thân đến hành vi của Liễu Phi Nhân không thứ nào không làm nàng phản cảm, bất quá trước đây cho dù là lén lúc cũng không dám cũng không dám nói Liễu Phi Nhân như vậy nhưng chủ tử nhà nàng hiện nay là tỷ tỷ của Đồ chiêu nghi, nàng đã thấy qua sự sủng ái của Hoàng Thượng đối với Đồ chiêu nghi, Lục Đào hiện tại sẽ không sợ đắc tội Liễu Phi Nhân nữa, ngoài mặt nàng cũng không dám nhưng sau lưng thì dám, rất có vài phần cảm giác một người đắc đạo gà chó thành tiên. "Chúng ta không nói đến nàng, được không?" Lục Sa biết Lục Đào đối với ngũ phu nhân có thành kiến rất sâu, nhưng cũng không muốn người khác nói xấu ngũ phu nhân trước mặt nàng , mặc dù không còn tình nhưng vẫn còn nghĩa. "Nói nàng xúi quẩy, hai ngày trước, thất phu nhân bị Hầu gia đánh." Lục Đào nói việc trong phủ với Lục Sa, từ chuyện sau khi thất phu nhân cùng Liễu Phi Nhân chặt đứt quan hệ, Lục Đào đối với thất phu nhân có chút hảo cảm, cảm thấy thất phu nhân nhất định là nhìn thấu Liễu Phi Nhân là tiện nhân, ghét bỏ Liễu Phi Nhân. "Vì sao?" Lục Sa vừa nghe trong lòng vô cùng kinh ngạc, Hầu gia không phải rất ưu ái thất phu nhân sao, nữ tử thanh cao thông minh như vậy sao lại chọc giận Hầu gia? "Nghe nói, ngày đó Hầu gia kéo ngũ phu nhân đến chỗ thất phu nhân, muốn thất phu nhân thị tẩm, thất phu nhân không chịu sau đó Hầu gia giận dữ đánh thất phu nhân, không nghĩ đến thất phu nhân còn là một nữ tử quật cường như vậy." Lục Đào thu được một phiên bản rất gần chân tướng. "Vậy thất phu nhân thương thế ra sao?" Lục Sa có chút lo lắng hỏi, thất phu nhân không đồng ý thị tẩm Lục Sa có chút ngoài ý muốn, lại có một chút trong dự liệu. Bản chất của nàng ấy là tự ngạo tự khiết, nếu không sẽ không bởi vì nàng nói mấy câu mà chặt đứt quan hệ cùng ngũ phu nhân, hôm nay ngay cả Hầu gia cũng cự tuyệt, đây lại không giống việc mà một Thôi Loan Thúy thông tuệ lõi đời sẽ làm. Như vậy, không tốt, Lục Sa có chút lo lắng thay Thôi Loan Thúy. "Ngoại trừ Liễu Phi Nhân không ai biết, những người khác đều bị cự tuyệt ngoài cửa, bất quá nghe nói bị đánh rất nghiêm trọng, còn có người nói bị đánh hủy dung rồi, cũng không biết là thật hay giả, một mỹ nhân như vậy nếu như hủy dung thật sự đáng tiếc." Lục Đào trái lại rất thích ý đem những chuyện bản thân biết đều nói cho Lục Sa nghe. Lục Sa nghe vậy trong lòng lo lắng càng sâu, chỉ cảm thấy nàng kia trời sinh nên được người khác che chở, không nên bị người thô bạo đối đãi. Sau đó Lục Đào còn nói những chuyện khác nhưng Lục Sa một chút cũng không yên lòng, nhưng lại cảm thấy việc này vốn là không liên quan đến nàng, nàng không nên quan tâm như vậy. Sau khi Cùng Lục Đào và những tỷ muội có giao tình tốt nói chút việc nhà, Lục Sa liền từ biệt chuẩn bị rời phủ, lúc trên đường rời phủ ngang qua viện nàng Thôi Loan Thúy nàng lại dừng bước, nàng nghĩ bản thân vẫn nợ Thôi Loan Thúy một phần nhân tình ngày đó tặng thuốc, theo lý nàng nên đến thăm một lần coi như là trả lại phần nhân tình lúc trước.
|