6. Bị Phạt
Đêm động phòng là một đêm không ngủ yên của ta, tiểu hoàng đế ngủ bên cạnh ta, ta sợ sẽ đè hắn, hắn là vua của một nước, là người có địa vị cao nhất trong thiên hạ, thịt của hắn không phải thịt mà là làm bằng vàng.
Ta nghĩ nếu mình không cẩn thận đè chết hắn thì làm sao đây? Không phải ta cũng bị chôn theo hắn sao, có lẽ ngay cả tư cách chôn cùng với hắn ta cũng không có, nói không chừng ta sẽ bị thiên đao vạn quả đến khi thân xác chỉ còn những mảnh vụn như kiến.
Về sau, người hậu thế sẽ bình phẩm thế này: Trong lịch sử có một không hai, người đè chết hoàng đế chính là hoàng hậu!
Văn tự chẳng thích hợp chút nào a.
Ta cố gắng lui thân thể của mình vào trong góc, tướng ngủ của tiểu hoàng đế rất xấu, một chút thì đưa chân đá chân của ta, sau đó còn chảy nước miếng, đến lúc nửa đêm đang ngủ, hắn bỗng hưng phấn bật dậy nắm tóc của ta đòi ta kể chuyện xưa cho hắn nghe.
Ta hận không thể đánh hắn bất tỉnh, lúc này ta làm gì có sức lực kể chuyện xưa, chỉ muốn ngủ, ngủ tới trời sáng.
Có lẽ tiểu hoàng đế ngủ đủ giấc, sung sức như một con trâu, kiên trì không chịu buông tha ta, còn nói "Bà vú nói, nếu lão bà không nghe lời lão công thì sẽ bị đưa ra ngọ môn chém đầu"
"Bây giờ ngọ môn chính là nơi trọng yếu canh giữ quốc gia, ở đó không thể là nơi chém đầu nữa" Ta trở mình một cái líu ríu nói.
Ta nghĩ nói như vậy là có thể làm hắn im lặng một chút, ai ngờ hắn lại nổi giận, bước ngang người ta, đứng trên giường, duỗi thẳng tay xuống dưới mép giường muốn chụp lấy một cái chuông màu vàng có tua rua.
Ta tò mò nhìn hắn, muốn biết rốt cuộc hắn muốn làm gì.
Hắn với không tới, liền nhón chân lên.
Ta thấy hắn hình như rất mệt, nên miễn cưỡng tốt bụng giúp đỡ hắn, nắm chặt cái tua kia, sau đó thì sao?
Sau đó đột nhiên trong phòng vang lên tiếng chuông, tiếng chuông kỳ lạ truyền khắp phòng, mà âm thanh bên ngoài cũng dần dần vang lên, thanh âm giống như sóng biển, tầng tầng lớp lớp dâng lên, ta không biết rốt cuộc có mấy cái chuông như thế, chỉ nhớ rõ âm thanh ùn ùn kéo đến, ngõ ngách nào cũng không bỏ sót.
Rất nhanh, ngoài cửa sổ xuất hiện những đốm lửa, vô số đốm lửa đem bầu trời bên ngoài chiếu sáng giống như ban ngày, cũng đem tân phòng thắp sáng lên, lúc ấy ta thật choáng váng, nhìn tiểu hoàng đế, hoàn toàn không biết nên làm gì, tiểu hoàng đế hất càm lên dương dương tự đắc, nói "Ngươi nghe lời hay là không nghe lời?"
Thủ lĩnh cấm vệ quân đứng ở cửa hô "Hoàng thượng, vi thần lập tức cứu giá"
Cuối cùng ta cũng biết hoàng đế lợi hại thế nào, cái gọi là quân vô hí ngôn[1],một câu của hoàng đế, lấy đi trăm ngàn cái mạng, lần đầu tiên ta biết được, thật sự vô cùng chấn động.
"Nghe" Mặt ta không chút thay đổi trả lời.
Hoàng đế miệng còn hôi sữa nói "Ngoan, trẫm sẽ thưởng cho ngươi"
Người của cấm vệ quân ở bên ngoài chờ cả buổi, ta bảo tiểu hoàng đế trước lệnh cho bọn họ lui xuống.
Hoàng đế lại rung rung cái chuông, chỉ trong nháy mắt, ánh lửa bên ngoài ngay lập tức tắt lịm, im lặng không còn tiếng động nữa.
Thật sự là đáng sợ. Ta lau trán một cái, mồ hôi to như hạt đậu.
"Có thể kể chuyện xưa chưa" Tiểu hoàng đế vẫn hứng thú dạt dào.
Ta cố gắng tự hỏi sẽ kể chuyện gì cho hắn nghe, ta nghĩ nghĩ một chút, đem hắn kéo vào trong chăn, lấy ra một viên Dạ Minh Châu để ở trước mặt mình, Dạ Minh Châu chiếu sáng lên mặt hai người bọn ta, trong bầu không khí ấy ta bắt đầu kể chuyện xưa "Ta muốn kể chuyện như vầy, ở phía tây thành Trường An, Tưởng thái phó quý phủ có một hậu viện, trong viện mọc lên một cây hồng thật lớn, phía dưới tàng cây có một miệng giếng, giếng rất sâu rất sâu, cũng là một cái giếng chết, mỗi khi đêm đến, bên trong sẽ truyền ra tiếng nước, nhưng khi vào ban ngày thì nhìn lại bên trong căn bản không có nước. Mỗi mùa thu đến, cây hồng bên cạnh miệng giếng sẽ ra thật nhiều quả, nhưng cũng không có ai đi hái, bởi vì quả hồng rất giống như là..."
"Như là cái gì?" Tiểu hoàng đế kích động hỏi.
Ta không khỏi nhíu mày, tiểu hài tử bình thường không phải là sẽ bị dọa một cái sao?
"Giống gương mặt của một nữ nhân... lông mi nha, ánh mắt nha, cái miệng đều đầy đủ, ngoài ra gương mặt kia trông như đang khóc..."
"Oa!" Hắn ngạc nhiên kêu lên.
Ta kể "Một ngày nọ..."
Rốt cuộc là cũng kể xong, miệng đắng lưỡi khô, đem chuyện xưa kể lại hết cho hắn nghe, tiểu hoàng đế cũng không có đáp lại, lúc đầu hắn còn luôn phát ra âm thanh sửng sốt mỗi khi ta kể đến đoạn hồi hộp, khiến ta không thể không bái phục hắn nghị lực thật dồi dào.
Ta quay đầu nhìn hắn, hắn đang ôm góc chăn ngủ, một chân lộ ra bên ngoài.
Tuy rằng hắn là hoàng đế, nhưng nhìn thế nào thì cũng vẫn là một tiểu nam hài[2].
Ta nhớ tới đệ đệ của ta, tuy rằng ta cùng đệ đệ của ta quan hệ không tốt, nhưng mà máu mủ tình thâm, lúc nào ta cũng muốn thấy đệ đệ được tốt đẹp.
Nếu hắn không phải lão công của ta có lẽ ta sẽ tặng hắn một cây kẹo que sờ sờ đầu của hắn khen hắn là hảo hài tử, nhưng mà thế sự thật khó lường a.
Ta đem chân của hắn bỏ vào trong chăn, đem góc chăn kéo ra khỏi miệng hắn, một góc chăn còn dính nước miếng của hắn, chặt như keo.
Ta đỡ hắn, để cho hắn nằm lên gối ngủ tiếp, hắn nỉ non gọi một tiếng nương, sau đó rút vào trong lòng ta.
Ta vỗ vỗ vai hắn, nghĩ bụng tân nương này thật không tốt, đã muốn làm lão bà lại muốn làm mẹ hắn, quả thực là khổ thân.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng đã có người kêu hoàng đế rời giường, hoàng đế đang ngủ say bị đánh thức, hai tay dụi mắt không hài lòng.
Thái giám thật là kẻ tráo trở, vừa đánh thức hắn dậy sau đó lại mắng chửi nô tì tội đáng chết ngàn lần này nọ.
Ta trở mình tiếp tục ngủ, đem chăn bị tiểu hoàng đế kéo ra ôm trở về.
Hoàng đế lôi kéo chăn lại, nói không muốn.
Ta nói "Đi làm chuyện của ngươi đi, đừng phiền ta"
"Không muốn, ta muốn đi ngủ! Ta muốn chém đầu ngươi" Tiểu hoàng đế nổi giận, nhìn thái giám nói.
Đầu gối thái giám mềm nhũn quỳ mạnh trên mặt đất.
Ta ngạc nhiên, tiểu hoàng đế lại không đi làm gì hết mà chỉ muốn ngủ.
Cho đến khi có một giọng nói vang vọng tới thì hoàn cảnh mới được đảo lộn.
"Hoàng thượng, thời gian lâm triều đã đến" Giọng nói của thái hậu từ ngoài truyền đến, giống một chậu nước lạnh hất vào trên người của ta.
Giọng nói kia, nghe có vẻ bình thường nhưng lại có thể xuyên qua da thịt con người.
Ta bật ngồi dậy, vén rèm lên nhìn ra bên ngoài, vị thái hậu kia lại ngồi trước giường chúng ta, giống như mọi khi, vẫn tránh mặt sau bức rèm không cho ai nhìn thấy.
Tuy rằng ta không nhìn thấy mặt của nàng, nhưng ta đã cảm giác được cặp mắt sáng rực kia đang nhìn xuyên qua trái tim ta.
Ta nhớ tới thân phận của ta, ta không phải người của Lý gia nữa, không còn là một nữ nhi cha không đau, nương không thương nữa, mà ta là hoàng hậu đương triều, là thê tử của hoàng đế và cũng là mẫu nghi thiên hạ.
Với tư cách là mẫu nghi thiên hạ, theo lẽ ta phải làm việc a.
Ta thức tỉnh tiểu hoàng đế, từ lúc thái hậu nói chuyện tiểu hoàng đế liền tỉnh, ấp úng không lên tiếng, hắn ngồi xuống, thái giám giúp hắn cởi áo ngủ và quần yếm, thằng nhỏ của hắn lộ ra bên ngoài.
Lần đầu tiên ta thấy thằng nhỏ của lão công ta, cảm giác thật là... Thật là đáng yêu nha!
Khụ khụ, đương nhiên ta sẽ không nói cho người khác biết. Mọi người cũng đừng nói lung tung biết không, nói ra là mất đầu như chơi.
Tiểu hoàng đế bị ôm đi ra ngoài, nhưng mà ta thì còn ở trên giường, thái hậu cũng không rời đi, theo lý thuyết nàng là người buông rèm chấp chính, nhưng mà hôm nay lại ngoài ý muốn nàng không xuất hiện ở trên triều, mà lại ở hậu cung.
Để làm chi vậy?
Để dạy dỗ ta.
Đương nhiên, rất thích hợp.
Cung nữ bên cạnh nàng lấy ra một quyển sổ đi đến trước mặt ta, ta nghi ngờ tiếp nhận, mở ra, nhìn thấy trang thứ nhất viết rất nhiều chữ.
Điều thứ nhất viết như sau: Tội thứ nhất, tướng mạo không đứng đắn, nhưng không tự mình ý thức, làm nhiễu loạn thánh giá[3].
Điều thứ hai viết như sau: Tội thứ hai, dĩ hạ phạm thượng[4], mạo phạm thái hậu nương nương, làm trò trước mặt thái hậu, nói chuyện chống đối thái hậu, chẳng hạn như sau: nhị mà dám nói tam... Càng quá phận chính là xâm phạm ngọc thể cao quý thánh khiết của thái hậu nương nương, nơi xâm phạm chính là vai và đùi của nương nương...
...
Tội thứ ba mươi lăm, không tuân thủ nữ tắc, đêm khuya quấy nhiễu giấc ngủ Thánh Thượng. Hưng sư động chúng[5]kinh động tới cấm vệ quân, ảnh hưởng đến chi tiêu của hậu cung tăng lên.
...
Tội thứ bốn mươi sáu, không có cố gắng làm hết trách nhiệm, chẳng những không thức dậy đúng giờ đốc thúc hoàng thượng lâm triều, còn dẫn đầu làm ô uế không khí hậu cung, ngủ nướng không chịu dậy.
...
Tội thứ năm mươi bảy, không biết thẹn, dám nhìn thẳng long căn[6]Thánh Thượng.
...
Tội thứ chín mươi chín ...
Cái gì vậy. Thì ra đây không phải giấy vệ sinh mà là tội trạng.
Cuộn giấy rơi trên mặt đất, lăn ra khoảng cách rất dài rất dài, lăn cho đến dưới chân thái hậu.
Ta không có lời nào để nói, đây là áp bức trong truyền thuyết sao?
Nếu như nói đây là mẹ chồng dạy dỗ con dâu mà nghĩ ra những tội này, thì ta chỉ có thể nói thái hậu người cực khổ rồi!
Sau khi ta đem mấy thứ này đều xem xong, ta tin rằng điều nhục nhã nhất trên đời này chính là nữ nhân không biết thẹn, ngay cả dũng khí sống sót ta cũng không có.
Đây chính là kết quả mà thái hậu chờ mong, vì thế nàng lại cấp một cái cuộn sách cho ta lần này ta sẽ không nghi ngờ đó là giấy vệ sinh nữa.
Chiếu theo những gì viết trên đó, ta phải chịu phạt đánh bằng gậy, ngoài ra còn phải chép điều thứ nhất của nữ tắc ba lần, chép mười lần Tâm Kinh.
Thái hậu còn không hài lòng lắm, nói "Đây đã là khoan dung lớn nhất của ai gia rồi, ngươi còn có lời gì nói không?"
"Thái hậu, cho con dâu nói một câu"
"Nói thẳng đừng ngại"
"Con dâu muốn hỏi mẹ chồng, mẹ chồng có vừa ý con dâu không, nếu như ngươi không vừa ý ta, ta cũng không ngại sẽ kêu Thánh Thượng viết một tờ hưu thư[7], hoặc là nhốt ta vào lãnh cung ta cũng sẽ không oán hận một câu, khỏi cần mẹ chồng hao tổn tâm tư tạo áp lực cho ta" Bất cứ giá nào ta cũng phải nói ra lời này.
Thái hậu nói "Ai gia đối với ngươi chỉ có yêu thương, không hề có chút nào bất mãn"
"Mẹ chồng yêu quý, con dâu chịu không nỗi" Thân hình mảnh mai của ta không chịu nổi cực hình đâu.
Tưởng tượng đến nàng tuy gầy gò ốm yếu nhưng lại có suy nghĩ độc ác nham hiểm, ta sợ hãi run rẫy.
"Không phải ngươi nói không cần là không cần. Hoàng hậu, ai gia cũng có lời cần nói với ngươi, bước vào cửa hậu cung sâu như biển, ngươi gả vào hoàng thất, chính là người của hoàng thất, từ nay về sau sống là người trong cung, chết cũng phải đem xương cốt chôn ở hoàng lăng, ngươi muốn trốn cũng trốn không thoát. Ngươi đã đi con đường này, sẽ phải cắn răng tiếp tục đi. Ai gia sẽ gúp đỡ ngươi, dạy dỗ ngươi trở thành một hoàng hậu chân chính"
Cám ơn cả nhà ngươi. Thật lòng cảm ơn tấm lòng lương thiện tính tình dịu dàng của ngươi.
Nói xong, ngay lập tức ta phải chấp hành hình phạt.
Vốn dĩ dùng trượng hình là muốn thi hành trước mặt nhiều người, nhưng mà thái hậu đã nghĩ dùng hình phạt riêng, nên nói có thể thi hành tại trong phòng này.
Ta muốn chống đối, nói đây là lạm dùng trọng hình, ta lại bị bác bỏ. Giờ khắc này ngay cả quyền lợi được nói ta cũng không có.
Ta bị hai ả cung nữ khỏe mạnh kéo từ trên giường xuống, trực tiếp kéo lê trên mặt đất, quỳ rạp trên mặt đất giống như một con sâu lông.
Mặt đất lạnh như băng, lạnh thấu tâm phế ta.
Ta cắn răng chờ trượng hình.
Ta giương mắt nhìn chân thái hậu, dưới làn váy lộ ra mũi giày màu hồng phấn, điều này làm ta rất bất ngờ, có lẽ chỉ khi nhìn thấy màu hồng phấn ấy thì ta mới có thể nghĩ đến tuổi thật sự của nàng.
Thái giám dùng vải dày bọc lấy cây gậy gỗ, sau đó giơ lên cao, đánh thật mạnh xuống, gió thổi vù vù, làm cho lòng người sinh ra sợ hãi, ngay cả cái chăn nàng cũng không cho ta trùm lại, quả thực là muốn đem ta đánh chết mà.
Trước khi chết ta dốc hết khí lực toàn thân kêu to lên "A! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !"
Sau đó bọn họ cũng ngừng lại.
Cung nữ buông ta ra, toàn thân ta vô lực quỳ rạp trên mặt đất, ta sắp chết ta sắp chết...
"Hoàng hậu, gậy đầu tiên vẫn chưa có đánh xuống" Thái giám nhắc nhở nói.
"Một gậy này tạm thời ghi sổ, tính sổ sau. Dung nhi, đỡ hoàng hậu dậy"
Cung nữ đem ta đỡ dậy, ta khỏe mạnh ngồi ở trên giường, lúc này mới phát hiện mông mình không có bị đau.
Ta ngượng ngùng le lưỡi, cung nữ thái giám giống như là bị hù dọa, sợ hãi nhìn ta.
Một kiếp này, xem như ta thoát nạn? Ta nghĩ thế.
--
Trên điện, hôm nay hoàng đế không chơi quả bóng của hắn nữa, mà đang cùng cung nữ đùa giỡn với bồ câu.
Đại thần dưới điện thảo luận sôi nổi, không khí sôi sục ngất trời, đỏ mặt tía tai, có người còn đang đánh nhau, bên dưới loạn thành một đoàn.
Đại thần đứng xem kịch vui trước mặt, mặc kệ cho mấy vị Vương gia lăn lộn trên mặt đất.
Đánh nhau trên triều là hình thức tập thể dục do hoàng đế khởi xướng, đầu tiên là phát tiết cảm xúc bất mãn của họ, xúc tiến cảm tình của bá quan văn võ, thứ hai cũng có thể tập thể dục, làm cho tứ chi linh hoạt, thân thể khỏe mạnh. Thứ ba là mọi người cũng thích đánh nhau, bởi vì lúc đánh nhau thân hình cọ tới cọ lui, không cẩn thận một chút là cọ ra ngọn lửa ái tình.
Do đó mỗi ngày đều có tiết mục đánh nhau, miễn sao không đánh chết người thì tất cả mọi người ai cũng nhiệt liệt hưởng ứng.
Đến khi bãi triều, tiểu hoàng đế miệng còn hôi sữa đột nhiên hỏi "Có phải ở phía tây thành Trường An có người là Tưởng thái phó không?"
Thái giám phát ra giọng the thé "Tưởng Thái Phó bước ra khỏi hàng"
Người họ Tưởng làm thái phó trong triều mà lại ở phía tây thành Trường An chỉ có một người, Tưởng thái phó bước ra từ trong đám người đi tới trước mặt hoàng thượng.
Tiểu hoàng đế từ long ỷ đi xuống, lắc lư đi tới trước mặt hắn, ngẩng đầu tò mò hỏi "Tưởng Thái Phó, có phải hậu viện nhà ngươi có một miệng giếng hay không, trong giếng có phải có người chết hay không a!"
Tất cả mọi người trên triều mãnh liệt chấn động, bọn thái giám cung nữ cũng kinh hoảng không nhỏ, nhất thời im lìm, Tưởng Thái Phó quỳ mạnh trên mặt đất, khóc lớn lên "Thần không có giết người a, là tiểu Thúy, chính nàng ta tự nhảy vào trong giếng, do giếng quá nhỏ, nàng bị mắc kẹt ở bên trong, cứ như vậy... Như vậy cho đến chết! Chuyện này thật sự không liên quan thần, thần chỉ muốn hôn nàng một cái mà thôi a! Hoàng thượng, cầu xin người tha cho thần một mạng!"
Tiểu hoàng đế nghiêng đầu buồn bực, vì sao hắn lại khóc kinh khủng như vậy?
Cùng ngày hôm đó, trong dân gian các sạp báo đều sôi nổi lấy đầu đề như sau làm tin tức: Tiểu hoàng đế xử án như thần.
--
[1] Quân vô hí ngôn: Vua không nói lời đùa giỡn.
[2] Tiểu nam hài: Bé trai nhỏ tuổi.
[3] Thánh giá: sự thiêng liêng cao quý thuộc về vua.
[4] Dĩ hạ phạm thượng: người nhỏ mà dám xúc phạm người có địa vị lớn hơn.
[5] Hưng sư động chúng: Làm cho nhiều người phải chạy tới.
[6] Long căn: của quý của vua.
[7] Hưu thư: Đơn ly hôn.