Chương 90
Cao Hành nhảy xuống, tới trước mặt Tuyên Hoành Thang, ân cần hỏi han: "Tuyên đại nhân, ngài bị thương?"
Tuyên Hoành Thang nói liên tục vài tiếng "Không sao." Kì thực bị thương không nhẹ, ngự y vẫn đi theo hai bên.
Hạ Sí Mạch như trước ngồi ở trên lưng ngựa, sắc mặt lạnh như băng, lưng thẳng tắp, trên cao nhìn xuống bọn họ. Hôm nay ai cũng cản không được nàng thú Tuyên Cẩn.
Tuyên Hoành Thang thấy phía sau Hạ Sí Mạch cách đó không xa có một chiếc xe ngựa đã dừng lại. Che kín, nhìn không thấy ai ngồi bên trong nhưng quanh thân có trọng binh canh gác, xác nhận là tiểu hoàng đế Hạ Du Lẫm. BIếT hôm nay vô luận thế nào đều cản không được Hạ Sí Mạch, nếu cường bạo, chỉ sợ chỉ có một hậu quả, nhưng vẫn cố nói: "Xin hỏi Vương gia, bệ hạ ở đâu,chỗ nào?"
Tuy rằng Tuyên Hoành Thang là phụ thân Tuyên Cẩn, nhưng Hạ Sí Mạch nhận định hắn cùng với Cao Hành là một thuyền. Hơn nữa mấy ngày nay Tuyên Hoành Thang cùng nhiều đại nhân khác liên tục dâng tấu, ý đồ làm khó dễ. Thái độ cực ngạo mạn nói: "Ngay tại bên trong xe ngựa của bổn vương."
Tuyên Hoành Thang hướng phương hướng xe ngựa, lớn tiếng nói: "Bệ hạ xuất cung đã có mấy ngày, chúng thần rất nhớ người, bệ hạ có thể hay không di giá?"
Hạ Du Lẫm nghe được thanh âm ngoại công liền phải đáp ứng, bất quá nghĩ đến lời hoàng thúc nói lúc xuất môn, lại vội vàng ngậm miệng. Hoàng thúc nói, trên đường vô luận ai hỏi hắn thì cũng không được lên tiếng, nếu không sẽ không cho hắn gặp mẫu hậu.
Tả hữu không thấy động tĩnh, Cao Hành nhỏ giọng đối Tuyên Hoành Thang nói: "Đại nhân, đề phòng không thành kế."
Tuyên Hoành Thang nói: "Vô luận Hoàng Thượng có trong đó hay không, ta đều phải sợ ném chuột vỡ đồ, xem ra hôm nay chỉ có thể nhượng bộ."
"Đại nhân, này như thế nào thành!" Cao Hành vội la lên, "Nếu là ngồi xem sự hoang đường như thế phát sinh, chẳng phải làm cho người chê cười? Ngài mới vừa rồi thấy nương nương, nương nương nói như thế nào? Chỉ cần nương nương một câu, mạt tướng cho dù liều mạng, nhất định cũng ngăn cản."
Tuyên Hoành Thang chỉ vào vết thương trên trán nói: "Nhìn lão phu đi, biết nương nương ý tứ như thế nào rồi."
Những người khác lại lắc đầu thở dài một hồi. Thứ nhất, nhìn Tuyên đại nhân quả thật bị thương rất nặng. Thứ hai, tin tưởng Tuyên đại nhân làm người tuyệt không lừa gạt .... Biết Tuyên đại nhân đã hết sức, xem ra đã không thể cứu vãn rồi, còn phản quá... Đều đến khuyên giải an ủi Tuyên Hoành Thang.
Cao Hành còn muốn lên tiếng, chợt nghe Hạ Sí Mạch quát: "Các ngươi thương nghị xong chưa, bổn vương cũng không kiên nhẫn nhiều như vậy, nếu lầm giờ lành, các ngươi ai cũng không được tha thứ!"
Tuyên Hoành Thang bắt giữ cánh tay Cao Hành, khuyên nhủ: "Cao hiền chất, Thái hậu cùng Hoàng thượng còn có lão phu cùng nơi này, chúng vị đại nhân đều biết ngươi một mảnh trung quân chi tâm, Vương gia tự nhiên cũng có thể hiểu được. Hiện tại biết Hoàng thượng bình yên vô sự rồi, không bằng lui binh đi." Tuy nói cùng Cao Hành nghe, nhưng là lớn tiếng, tự cũng làm cho Hạ Sí Mạch nghe được. Cao Hành gióng trống khua chiêng như thế cũng không phải ngăn cản Thái hậu gả cho, mà là vì bảo hộ Hoàng thượng, làm cho Hạ Sí Mạch không thể lấy cớ khó xử Cao Hành.
Hạ Sí Mạch chỉ hừ một tiếng, không phản bác. Hôm nay là ngày vui của nàng cùng Cẩn nhi, không nên đại khai sát giới, tạm tha Cao Hành một hồi. Bất quá nợ này phải ghi lại, từ từ tính sau.
Trong lòng Cao Hành mặc dù không tình nguyện nhưng cũng không khỏi không nhượng bộ, vả lại mới vừa cùng Hạ Sí Mạch giao thủ chẳng phân biệt được cao thấp. Lấy tính cách Hạ Sí Mạch tự phụ là đã làm hắn mất mặt rồi. Hít thở một chút, hạ lệnh một tiếng, mấy ngàn kỵ binh lập tức nhượng đường.
Hạ Sí Mạch kẹp bụng ngựa, khi đi qua Cao Hành, nói: "Cao tướng quân nhìn mặt thấy ghê quá, bổn vương không thích nên không mời ngươi vào uống rượu mừng được, những người khác thỉnh tự tiện." Nói xong, cười lạnh hai tiếng, nghênh ngang mà đi.
Cao Hành bị nhục nhã lúc đỏ lúc trắng, tay cầm kiếm thiếu chút nữa bóp nát chuôi kiếm.
Tuyên Hoành Thang hướng mọi người ôm quyền, vẻ mặt xấu hổ nói: "Lão phu hổ thẹn, cô phụ các vị nhờ vã."
Mọi người đều nói: "Đại nhân không cần tự trách, ta đều hiểu được."
Ngay cả Tuyên Hoành Thang cũng không tiến cung chúc mừng, người ngoài lại càng không. Chỉ chốc lát sau cũng chỉ thừa lại Cao Hành. Nhìn về hướng cửa cung, vẻ mặt tối tăm.
Hạ Sí Mạch tiến cung lúc sau mới thở phào một hơi, kỳ thật nàng cũng sợ cùng Cao Hành thật sự đánh nhau. Kỵ binh Cao Hành là quân tinh nhuệ, mà người của nàng phần lớn lại ở ngoài thành, nếu cứ như vậy đánh bừa còn không biết ai thắng ai thua. Thua thì không nói, cho dù nàng thắng thì cũng máu chảy thành sông, lại như thế nào thành thân? Vốn định đơn đả độc đấu để hạ nhuệ khí Cao Hành, không nghĩ tới võ công Cao Hành thật là cao, mặc dù suýt bại nhưng luận võ là nàng khơi mào, không thắng thì là thua. Cũng may hữu kinh vô hiểm, không có gì so với thú Cẩn nhi quan trọng hơn.
Tuyên Ninh Cung trong tầm mắt, Hạ Sí Mạch khẩn trương lên, trán và lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh, sợ lại phát sinh biến cố.
Thủy Khinh Linh đã chờ Hạ Sí Mạch đã lâu. Nhìn thấy đội ngũ đón dâu, vội vàng chào đón.
Hạ Sí Mạch nhìn thấy nàng, cũng vội nhảy xuống ngựa, thốt ra là, "Cẩn nhi ở trong điện?"
Thủy Khinh Linh cười, "Coi chủ tử lo lắng kìa."
Hạ Sí Mạch nghe nàng nói như thế, lập tức buông huyền tâm, trên mặt cũng có nét cười, nói: "Người bên ngoài khó xử ta không sợ, ta chỉ sợ Cẩn nhi thay đổi."
Thủy Khinh Linh lo lắng, "Nương nương ở bên trong không sai, bất quá nương nương đến bây giờ còn chưa trang điểm."
Hạ Sí Mạch nhíu mi, lo lắng của nàng quả nhiên không phải dư thừa. Người đàn bà kia lại do dự! Cho những người còn lại chờ, nàng cùng Thủy Khinh Linh đi vào Tuyên Ninh Cung.
Tuyên Cẩn tọa ở trong chánh điện. Phụ thân đi rồi, còn lại Tuyên Lưu Ly ngồi cùng nàng. Vẫn chưa khuyên bảo gì, nàng tôn trọng hết thảy quyết định của cô cô.
"Cẩn nhi!"
Tuyên Cẩn nghe tiếng ngẩng đầu, nhìn thấy người tới lập tức ngây ngẩn cả người. Hạ Sí Mạch một thân hồng bào, hoàn toàn là một con người mới. Hai má đỏ lên, trong lòng có cảm giác khác thường.
Hạ Sí Mạch đến gần, trách cứ nói: "Nàng làm sao còn ngồi ở chỗ này?"
Tuyên Cẩn càng thêm quan tâm sự kiện khác, hỏi: "Ngươivào được, Cao Hành hắn thế nào ?"
Hạ Sí Mạch lập tức mất hứng, nhưng không tốt phát tác, chỉ nói: "Ta đã đem người xen vào việc của người khác kia đuổi đi rồi."
Tuyên Cẩn lo lắng, lại hỏi một câu: "Ngươi không tổn hại tính mạng của hắn đi?"
Hạ Sí Mạch lại càng không vui, tức giận nói: "Ta không thương tổn được hắn, nhưng đã trúng một chưởng của hắn rồi." Không phải dỗi mà nói như vậy. Quả thật là bị Cao Hành đánh một chưởng, đến hiện tại ngực còn có chút đau, mà Cao Hành cũng bị thương nặng. Mặt Cao Hành bị kiếm của nàng khắc vài đường, cho nên nàng mới nói Cao Hành mặt mày thấy ghê. Không biết có lưu lại sẹo hay không, nếu có thì thật tốt quá, miễn cho hắn cứ nghĩ câu dẫn Tuyên Cẩn.
Quả nhiên Tuyên Cẩn vừa nghe liền khẩn trương lên, hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
Hạ Sí Mạch thấy nàng quan tâm mình, trong lòng cuối cùng cũng thỏa mãn một chút, "Ta không sao." Không có nhiều thời gian giải thích, việc cấp bách trước hết là để cho Tuyên Cẩn mặc giá y, thúc giục nói, "Thời điểm đã không còn sớm, đừng chậm trễ giờ lành, Ngâm Sương, ngươi giúp nương nương thay quần áo."
"Chậm đã!" Tuyên Cẩn nói ngừng, phân phó nói, "Các ngươi đi ra ngoài trước."
Đợi đến lúc không người, Hạ Sí Mạch lập tức bắt giữ tay nàng, nói: "Cẩn nhi, ngươi đã đáp ứng ta tuyệt không hối hận."
Tuyên Cẩn giương cao khóe môi, nhướn mi hỏi: "Ta chưa từng đổi ý không phải sao?"
Hạ Sí Mạch đầu tiên là ngẩn ra, sau đó kích động ôm cổ Tuyên Cẩn, hét lên: "Cẩn nhi, nàng làm ta sợ muốn chết!" Cao hứng qua đi, lại hỏi, "Vậy nàng vì sao không trang điểm?"
Tuyên Cẩn nghĩ đến từ nay về sau sẽ cùng người này ràng buộc cả đời, một loại cảm giác nói không nên lời tự nhiên nổi lên. Bình tĩnh nhìn nàng, nói: "Hạ Sí Mạch, ngươi làm cho ta không thể quay đầu lại được nữa, ta chỉ hỏi ngươi, ta gả cho người một lần, còn có một hài tử, ngươi hôm nay cưới ta, ngày kia sẽ không hối hận chứ?"
Hạ Sí Mạch không chút suy nghĩ nói: "Đương nhiên sẽ không!" Thấy trên mặt Tuyên Cẩn còn có chần chờ, lại nói, "Ta thề, nếu như nuốt lời thì thiên lôi đánh ta chết không được tử tế!"
Tuyên Cẩn vội vàng che miệng nàng, "Vì sao nguyền rủa chính mình như thế." Dừng một chút, nói, "Một khi đã như vậy, ta và ngươi hôm nay sẽ có vài ước định."
Hạ Sí Mạch khó hiểu, "Ước định?"
Tuyên Cẩn nói: "Với thân phận ta và ngươi, con đường về sau nhất định không dễ đi, ta muốn ngươi đáp ứng ta ba sự kiện, nếu như làm được, ta lập tức cùng ngươi bái đường thành thân."
Hạ Sí Mạch lập tức sảng khoái nói: "Được, nàng nói đi." Đừng nói ba sự kiện, cho dù ba nghìn, ba vạn nàng cũng sẽ không lay động.
"Chuyện thứ nhất, bảo trụ Lẫm nhi." Lẫm Nhi là vướng bận duy nhất của nàng.
Hạ Sí Mạch liền đoán nàng sẽ có yêu cầu này, nói: "Hài tử của ngươi là hài tử của ta, ta thì sẽ hộ hắn."
"Chuyện thứ hai, đợi Lẫm nhi có thể độc chưởng đại cục, ta muốn rời khỏi hoàng cung." Nàng chán ghét thâm cung lạnh lẽo tịch liêu.
Hạ Sí Mạch cũng sớm chán ghét nữ phẫn nam trang, trong triều lục đục với nhau cũng không phải niềm vui của nàng. Để nàng buông tha quyền lực là có chút luyến tiếc, bất quá cá cùng gấu không thể ở chung, có Tuyên Cẩn cùng nàng tiêu dao quãng đời còn lại cũng không tệ, lại gật đầu nói: "Ta đáp ứng."
"Chuyện thứ ba, nếu như ngươi yêu thương người khác, thỉnh trả tự do cho ta." Cảm tình nàng không chấp nhận được phản bội.
Hạ Sí Mạch nói: "Ta đời này chỉ sẽ thích một mình nàng."
Tuyên Cẩn lại quật cường nói: "Ngươi chỉ cần đáp ứng ta."
Không phải ý tứ đều giống nhau sao? Hạ Sí Mạch vẫn là theo lời gật đầu: "Được, ta đáp ứng nàng."
Tuyên Cẩn thấy nàng sảng khoái nhất nhất đáp ứng, trong lòng đã quẳng được cục nợ đồng thời còn có chút cảm động, nói: "Như thế liền một lời đã định, vì để công bình..., ta cũng có thể đáp ứng ngươi ba sự kiện."
Hạ Sí Mạch nghĩ nghĩ nói: "Ta chỉ có một yêu cầu."
"Nói nghe một chút."
Hạ Sí Mạch thiếp đến nàng bên môi, nhẹ giọng nói: "Từ nay về sau, hãy thả lòng yêu ta."