Công Chúa Ái Nữ Dong 2
|
|
Chương 96: Du Xuân (kết)
“Mình thật sự gặp ma, một con ma nữ tóc dài, cả người ướt nhẹp. Đứng tron hành lang, chẳng biết làm gì, cái cổ thì cứ vặn tới vặn lui.” – Bây giờ, Hạ Mạt đang ngồi trên giường Cốc Vũ, léo nha léo nhéo kể. “Cậu nói chậm thôi, này uống ly sữa cho định thần.” – Ly sữa này Cốc Vũ vừa gọi, nên còn rất ấm. “……..” – Hạ Mạt cầm lấy ly sữa, vì quá sợ nên uống một hơi, không dư thừa sức lực để khó chịu. Vì uống nhanh, nên một giọt sữa chảy ra khóe miệng. Chất lỏng màu trắng đục, theo khóe miệng chảy xuống cổ, rồi tới xương quai xanh. Đẹp thật………rất mê người. Cốc Vũ ngồi nhìn, ánh mắt chợt mê ly. Hạ Mạt uống sữa xong, dùng tay lau khóe miệng. Lên tiếng: “Cái nhà nghỉ này không biết trước đây có gì không, ngủ qua đêm trên núi đúng là không ổn. Sáng sớm chúng ta đi…..” “Tiểu Mạt!” – Khủng long chưa nói hết, Cốc Vũ đã mở rộng cổ áo Hạ Mạt, si mê gọi tên cậu ấy. “Hả? Làm gì?” “Hôm nay cậu có muốn ngủ chung với mình không?” – Giọt sữa kia đã lướt nhẹ vào trong cổ áo Hạ Mạt. “Ách…….” – Hạ Mạt sững sờ nhìn bàn tay Cốc Vũ lướt theo giọt sữa kia. [Động tác như vậy mà…..cậu cũng dám làm sao?] “Chuyện cậu kể có chút nguy hiểm, vì thế……chúng ta ngủ chung nhé.” – Cốc Vũ ngẩng đầu, nở nụ cười tinh xảo với Hạ Mạt. “!!!” – Nụ cười nguy hiểm, Hạ Mạt cảm thấy lông tóc muốn dựng đứng. Nhìn chằm chằm Cốc Vũ, rất muốn từ chối, nhưng thể nào lại gật đầu? Đồ không có khí khái. Biết sao được, nàng sợ ma mà. Kết quả, hai người ngủ chung. Bởi vì nhiều nguyên nhân, mà không tắt đèn. Cốc Vũ ngủ bên cạnh Hạ Mạt, xem ra rất an ổn. Trái tim Hạ Mạt đập bình bịch, không ngừng. Vốn đã chuẩn bị tinh thần phòng ngừa Cốc Vũ tập khích, ai dè……… Khủng long quay đầu nhìn. [Cậu ấy…..cậu ấy…….Cậu ấy ngủ thật hả?] [Không thể nào? Không lẽ uống lộn thuốc? Hay mình đang nằm mơ?] Hạ Mạt nhìn Cốc Vũ đang ngủ, tự nhiên thấy khó chịu. [Này này! Cậu ngủ thật đấy à! Ngủ thật luôn hả? Khốn nạn, khốn nạn! Tự nhiên nằm đó, nghĩ lung tung như con ngốc!] [Cậu thức ngay cho mình!!!!!] (Trong lòng đã chuẩn bị sang bằng Tư Bản Chủ Nghĩa ) Hung hăng nghĩ, Hạ Mạt nhích lại gần Cốc Vũ, đưa mặt lại gần mặt Cốc Vũ. “……….” – [Đáng ghét! Nhìn gần cậu ấy đẹp thật!] “……….” – [Tên này thực sự quá đẹp rồi! Đáng ghét, gương mặt đẹp như vậy]. Đưa tay sờ mặt Cốc Vũ – [A! Da còn mịn nữa chứ! Thượng Đế ơi, ngài thật bất công!] (Thật ra Người cũng ưu ái cô lắm đó, than gì nữa.) [Sờ một cái cũng đâu mất miếng thịt nào, dù sao cậu ấy cũng ngủ rồi. Nếu mai cậu ấy hỏi, thì nói là chỉ do cậu ấy nằm mơ thôi.] Thế là, Hạ Mạt đưa tay sờ mặt Cốc Vũ, còn dán mặt mình lên mặt cậu ấy, chà chà. [Mịn thật! Cảm giác thật tốt.] Ánh mắt nhìn xuống môi Cốc Vũ. [Môi cậu ấy như cánh hoa vậy……Không biết có thơm như hoa không nhỉ?] “………..” – Thế là Hạ Mạt bạo gan, hôn Cốc Vũ một cái, rồi nằm im giả bộ ngủ. “Hzai………” – Vài giây sau, Cốc Vũ thở dài. “??” – [Không lẽ ảo giác? Cốc Vũ ngủ rồi mà, sao lại còn thở dài?] Cốc Vũ đưa tay, đem tay Hạ Mạt luồng vào trong áo mình. “Oa a!” – Hạ Mạt mất mặt kêu lên. “Mình cứ tưởng cậu sẽ làm gì.” – Cốc Vũ vươn người, đè lên Hạ Mạt. “!!” – [Cậu ấy thức lúc nào?] Cốc Vũ vẫn đè Hạ Mạt, nói tiếp: “Kết quả, cậu chưa làm gì đã định giả chết.” – Bó tay thật: “Xem ra, để cậu chủ động, cậu cũng chỉ làm được vậy thôi. Cốc Vũ sờ eo Hạ Mạt. “Ah~~ Cậu….cậu…….cậu!!!” “Tiểu Mạt, cậu là đồ ngốc! Đồ ngốc!……..” – [Nhưng, vậy cũng tốt. Mình cũng chả thích hợp bị đè.] * * * * * “Sao hôm nay cậu ngoan thế?” “=.=……….Im! Ah ah~~~” * * * * * “Thu Phân!” – Sương Giáng la lớn, đập cửa. “Tới liền.” – Thu Phân vừa mở cửa, đã thấy Sương Giáng sắc mặt tái mét: “Sương Giáng, cậu sao vậy?” – Không phải đi xem náo nhiệt sao, tại sao lại thế này? “Tiểu Thu, có ma~~~” – Sương Giáng đóng cửa, đè Thu Phân. “Ế?” – Thu Phân bị đè, sững sờ. “Được rồi, không sao rồi.” – Ma sao? Với người vô thần như Thu Phân, nàng nhất định sẽ không tin. Nhưng vẫn vỗ vai trấn an người phía trên. Lúc lâu, Sương Giáng đã ổn định, ngồi trên giường uống nước ấm. “Sương Giáng, cậu đỡ hơn chưa?” – Thu Phân ngồi trên giường, nhìn Sương Giáng đối diện, hỏi. Sương Giáng gật đầu: “Đỡ rồi!” – Dừng một chút, ngẩng đầu nhìnThu Phân: “Tiểu Thu, hôm nay…..chúng ta…..ngủ chung nha?” “Hử? Thu Phân giật mình, nhìn Sương Giáng. Trong mắt nàng, Sương Giáng là một chỗ dựa rất đáng tin cậy. Mặc kệ là gặp chuyện gì, hay sợ sệt cái gì, chỉ cần có Sương Giáng bên cạnh, Thu Phân sẽ rất an tâm. Hơn nữa, sự thật chứng minh, Sương Giáng thật sự là người đáng tin cậy. Chỉ là, tiểu thư Từ Sương Giáng luôn lạnh lùng, cao ngạo này, lại rất sợ mấy thứ không có chân, còn “trôi bồng bềnh”. Thu Phân đến giờ vẫn còn nhớ cái đêm, giúp tình cảm của hai người càng thêm phát triển kia. Cũng giống đêm đó, Sương Giáng sợ hãi, nép vào nàng. Có điều…..nhìn Từ Sương Giáng rất ít khi sợ hãi, lại đang nhỏ bé đáng yêu như thế…..Làm Thu Phân nghĩ….. [Sương Giáng như vậy…….đáng yêu chết mất thôi.] “Nếu không được…….” “Được! Không sao! Chúng ta cùng ngủ!” – Vui vẻ. [Sương Giáng thế này, đúng là rất đáng yêu!] Thu Phân leo xuống giường, bò lên giường Sương Giáng. Ý muốn che chở người yêu, được khởi động ở mức cao nhất. “Tiểu Thu?” “Ngủ thôi, Sương Giáng.” “Ừm.” Chui vào chăn, Thu Phân ôm chặt Sương Giáng, cơ thể còn chà tới chà lui. [Cơ thể Sương Giáng thơm quá, mềm mại thật, thoải mái ghê. Da Sương Giáng đẹp thật, sờ vào mịn ghê. Sương Giáng…….Từ Sương Giáng.] [Tay của Sương Giáng……Thật thoải mái.] Sương Giáng cảm thấy, tay phải không còn là của mình. “Tiểu Thu.” Thu Phân ngẩng đầu nhìn Sương Giáng. “Tiểu Thu, cậu bạo thật.” “Ách……….Chuyện………mình…..không có.” – Đỏ mặt tới mang tai, không biết nói gì. Chỉ là….một lúc mất tự chủ…..Giống như một tên biến thái đang quấy rối tình dục người đẹp vậy. “Tiểu Thu…….có cậu bên cạnh…..thật tốt quá.” – Sương Giáng ôm chặt Thu Phân, tặng cậu ấy một nụ hôn nhẹ. “Sao lại………” “Mình yêu cậu. Tiểu Thu, mình yêu cậu!” Thu Phân mắc cỡ rút vào lòng Sương Giáng: “Ừm….mình cũng yêu cậu.” – Ôm chặt chiếc eo thon của Sương Giáng, nàng nhắm mắt, cười hạnh phúc. “Tiểu Thu, ngủ ngon.” “Ngủ ngon.” * * * * * “Em tìm được rồi! Thì ra nó ở đây, mà sao nó ở đây được?” “Em cũng thiệt là, có muốn ngủ không đây?” “Này này, chồng ơi! Anh có tin ráp giường có chân biết chạy không?” “Về phòng ngủ thôi, nửa đêm rồi.” Hậu ký: Sáng sớm, thời tiết vẫn đẹp như vậy. Qua một đêm, cả đám người dường như quên hết chuyện tối qua. “Hạ Mạt học tỷ, hôm qua em nằm mơ thấy bị chị đập một cái.” – Lâm Hiểu ai oán nhìn Hạ Mạt. “Ách……” – Mặt đen. Hạ Mạt chỉ nhớ vô tình đập trúng ai đó. Không lẽ……. “Nơi này rất đẹp, lần sau mình sẽ đến nữa.” – Thu Phân có tâm trạng rất tốt. “Không muốn! Mình không tới nữa đâu.” – Diệp Nại nhỏ giọng. “Ách…..tôi cũng không đến nữa.” – Tô Thiến thì uể oải. “Hử? Nhưng mình thấy ở đây cũng đâu có tệ.” – Công chúa nói. “Đúng vậy. Tiểu Mạt, chúng ta về thôi.” “…………..” “…………..” ————————– Phân tích tình hình một tý đây, vì tác giả viết không theo trình tự. 1- Từ Sương Giáng nghe tiếng ồn (do vợ chồng cãi nhau) muốn ra xem, khi ra thì hết cãi, lại sợ ma —> Đi về. Vừa quay đầu thì căn phòng 2 vc ấy quăng ra cái ráp giường trùm lên đầu nàng. La làng 2- Hạ Mạt cũng nghe thấy, nhưng khi ra xem thì Sương Giáng đã chạy về. Khi đến gần phòng 2vc, thì người vợ vừa tắm xong đi ra kiếm cái ráp giường —-> Tưởng ma hét chạy về. 3- Lâm Hiểu thì khi Hạ Mạt vừa hét vừa chạy, ló đầu ra nên bị đập một cái thấy cả bầu trời sao. 4- Lạc Hà và Tô Thiến: Tô Thiến đang định “mần ăn”, thì bị làm ồn. Lạc Hạ chớp thời cơ chạy ra xem, đúng lúc Sương Giáng tháo được cái ráp trải giường —> quăng —> Trùm lên đầu Lạc Hà. 5 -Diệp Nại thì khỏi nói hiệu ứng dây chuyền, bị hét nên sợ trốn luôn. ———– Hoàn đc chưa mọi người???? Mọi người….ngủ ngoan. Cuối tuần vui vẻ.
|
Chương 97: Nơi Hoa Anh Đào Nở Rộ ( 1 )
Một ngày trời đẹp. Nếu như không nóng đến vả mồ hôi, thì nhất định sẽ là một buổi sáng làm mọi người lưu luyến. Nóng quá đi…………Trong phòng đã bỏ rất nhiều băng, nhưng vẫn nóng đến chịu không nổi. Tang Linh xuống giường, bàn tay xinh đẹp vén bức màn quý giá. Cửa phòng được mở ra, tất cả người hầu đã xếp thành hàng đứng ngoài cửa. Đồng phục người hầu, ai cũng rất xinh đẹp. Tang Linh đứng dậy, mặc váy ngủ thật dài, phủ quanh một nơi. Những người hầu sợ Tang Linh bị nóng, nên lại bỏ thêm nhiều băng hơn. Có vài người hầu gái bước tới, quạt cho Tang Linh. “Công chúa, hôm hay hoàng tử nước láng giềng sang thăm. Đức vua và hoàng hậu đang đợi ở ngoài.” – Hầu gái nói đến đây, hình như đang nhớ tới khuôn mặt tuấn tú của vị hoàng tử, mặt ửng hồng. Tang Linh không cười, thâm sau nói: “Phụ hoàng và mẫu hậu lại muốn ta kết hôn sao?” “Đúng vậy ạ. Công chúa, đức vua rất quan tâm người đấy.” – Người hầu giúp Tang Linh mặc vào bộ lễ phục, nhìn thấy nét mặt buồn thiu của nàng. Lo lắng nói thêm: “Công chúa, người không được khỏe sao?” Người đẹp lắc đầu, im lặng. Thực ra, Tang Linh không phải là không muốn gả cho hoàng tử. Chỉ là, cũng không biết yêu là gì, nên muốn nói với phụ hoàng và mẫu hậu: “Ta sẽ lập tức đến đó. Nhờ ngươi nói lại với phụ hoàng và mẫu hậu, cho ta thêm một thời gian, được thoải mái một chút.” “Vâng, công chúa. Nhưng công chúa, người nhất định không được đến gian phòng, ở tầng cao nhất của lâu đài.” – Dù ăn nói rất khép nép, nhưng hầu gái cẩn thận dặn dò Tang Linh. “Ta biết.” – Căn phòng ở tầng cao nhất đó không ai được vào, đặc biệt là Tang Linh. Tại sao, chính Tang Linh cũng không biết. Chỉ biết là từ khi nàng sinh ra, trong lâu đài đã có quy định như vậy. Dù nàng là công chúa, cũng không được vi phạm. Nhưng hôm nay, không biết vì sao, Tang Linh muốn xem. Là con người, khi nghe ai đó nói “cấm đến gần”, hay “cấm nhúc nhích” gì đó, sẽ khơi lên sự hứng thú của bản thân. “Lòng hiếu kỳ có thể giết chết một con mèo”, câu này không phải nói đùa. Thế là, từng bước từng bước thầm, Tang Linh đi đến căn phòng bị cấm. Tay duỗi đến cái nắm cửa, nhưng còn chút do dự, thậm chí là còn hơi sợ. Trong căn phòng này là thứ gì? Nếu như đẩy ra cánh cửa bị cấm này, chuyện gì sẽ xảy ra? Dừng lại, cánh tay đã đặt lên nắm cửa bỏ xuống. Cuối cùng, Tang Linh cũng không đủ dũng khí đẩy cánh cửa ra. Chuyển động, định bỏ đi. Qua khe cửa, truyền đến những làn gió mát lạnh. Cái lạnh của mùa đông, Tang Linh chưa từng biết qua. Trong đó là thứ gì? Vốn định bỏ đi, rốt cục quyết định quay lại. Tay lần nữa đặt lên nắm cửa, dùng sức đẩy. <Kẹt….>, cánh cửa được mở ra. Một cảm giác lạnh buốt đập vào mặt, cái cảm giác Tang Linh chưa từng trải qua. Phóng tầm mắt nhìn tới, Tang Linh nhìn thấy khung cảnh nàng chưa bao giờ thấy. Trên bầu trời, từng hạt li ti màu trắng nhẹ nhàng rơi xuống. Trên mặt đất, phủ một màu trắng xóa. Giống như là tuyết, mà nàng từng đọc trong sách. Đó là…..cái gì? Tại sao, bên trong lại có khung cảnh như vậy được? Tang Linh đứng đó, mở to hai mắt. Trên người nàng mặc quần áo mùa hè, đứng ở đây không lâu, liền cảm thấy lạnh thấu xương. “A! Phát hiện tinh linh lạ!” Người đẹp vẫn đứng đó, có ai đó phóng tới trước mặt nàng. Hai mắt người đó mở to, nhìn nàng, tỏ rõ sự nghi hoặc, lại còn đang cười. Tang Linh hoảng hồn, trong này…..có người sao? Cho dù là ai, vào lúc này cũng khó mà tin nổi, đều sẽ sững sờ phải không? Vì thế, xin tha thứ cho công chúa, để nàng ngốc một chút đi. Người con gái đang bay trước mặt Tang Linh. Phải đó, cô ấy đúng là đang bay. “A! Xin chào!” – Vui mừng nói, lập tức kéo tay Tang Linh: “Cậu nhìn đẹp hơn tiểu Mạt.” “Hở? Tiểu Mạt?” “Phải đó!” – Híp mắt cười: “Mình tên Diệp Nại, là bạn của tiểu Mạt. A…..hay cậu cũng làm bạn với mình nhé, mình sẽ giới thiệu tiểu Mạt với cậu.” Vui vẻ, kéo tay Tang Linh, lắc lắc. “Ừ….mình tên Tang Linh.” – Dù không biết tiểu Mạt là ai, nhưng đầu tiên phải giới thiệu mới phải phép. “Linh? Tên nghe hay thật.” – Cười. Cô gái phát hiện vấn đề lạ, hỏi Tang Linh: “Ủa cánh của cậu đâu rồi? Bị té cây gãy cánh sao?” “À…hả?” – Nghe Diệp Nại nói thế, Tang Linh mới phát hiện mình đang ở nơi rất kỳ quái. [Cậu ấy…..] [Có cánh!] Là một đôi cánh mỏng, trong suốt như cánh chuồn chuồn. “Hèn chi cậu không bay được, có đau lắm không? Nhưng không sao, tiểu Mạt rất lợi hại, cậu ấy sẽ giúp cậu làm một đôi cánh mới.” – Nói xong, Diệp Nại liền lôi Tang Linh đi. “Hả? Cánh?……Không……” – [Mình đâu có cái đó, cậu ấy muốn đưa mình đi đâu?] “Không sao, không sao. Tiểu Mạt dù hơi hung dữ, nhưng cậu ấy rất tốt….yên tâm.” – Hình như thấy hơi chậm, Diệp Nại dừng lại, nhìn Tang Linh cười nói: “Hay, mình bế cậu đi nha.” “Hở?” “Không sao, không té đâu.” “Chờ…….” – Chưa hết câu, người đẹp đã bị Diệp Nại bế ngang, bay lên. Tuy hơi sợ, nhưng rất nhanh đã thay bằng sự vui thích. Xưa nay Tang Linh chưa từng bay, từ trên cao nhìn xuống, thật sự rất đẹp. Gió tuy rằng rất lạnh, nhưng từ nhỏ đến lớn, Tang Linh chưa từng trải qua mùa đông. * * * * * “Cậu bị ngu hả?” – Rống. Hạ Mạt tức giận hét vào mặt Diệp Nại: “Cậu bị mù à? Cô ta đâu phải tinh linh.” “Hể?” Hạ Mạt không nhịn nổi, đập vào đầu Diệp Nại một cái. “Ui da! Tiểu Mạt bắt nạt tinh linh!” – Hu hu….oa oa oa…… “Ngốc còn dám cãi.” – Đùng đùng nổi giận, Hạ Mạt quay sang nhìn Tang Linh đang tái mét. “Cậu tìm thấy cô ấy ở đâu?” “Ở bìa rừng. Đang bay thì thấy.” “Cậu mang cô ta tới đây làm gì?” “Muốn nhờ tiểu Mạt giúp cậu ấy làm lại đôi cánh. Cậu ấy bị té gảy cánh.” Hạ Mạt thật muốn chẻ cái đầu Diệp Nại ra. Nhưng nghĩ lại, nên nhịn. Đã ngốc thế, đánh nhiều qua sợ bị ngu luôn: “Gảy? Cô ta vốn không có cánh, hiểu chưa?” “Hở? Tại sao?” “Con người làm sao có cánh.” “Người?” – Ngạc nhiên: “Thì ra cậu ấy là con người! Hèn chi, đẹp đến vậy.” “……..” – [Cái logic kiểu gì thế?] Khủng long tạm dừng, nhịn, cười đẹp đẽ ánh mắt xem thường: “Cậu nên đưa cô ta đi nhanh đi, nếu bị tinh linh khác nhìn thấy sẽ rất thảm đó. Huống chi, cô ta mặc quá ít, nơi này rất lạnh, con người không chịu nổi đâu.” Tang Linh đã tái mét, mặt không còn một giọt máu, nhìn thôi cũng làm người ta thấy lo. “Tại sao vậy?” – Diệp Nại không hiểu, bởi vì nàng chưa từng tiếp xúc với con người, chỉ nghe người ta kể thôi. “Ngốc chết rồi, người không có phép thuật. Cậu không đưa cô ta về chỗ cũ, cô ấy sẽ chết đó.” “Oa oa~~~ Mình không muốn cậu ấy chết.” “Thế thì nhanh đưa cô ta đi đi.” “OK!” – Diệp Nại lập tức bay qua, ôm Tang Linh về nơi cũ. “Cậu không được chết!” – Nhiệt độ ấm áp từ cơ thể Diệp Nại không ngừng truyền sang. Dù lạnh, nhưng Tang Linh thấy rất dễ chịu. Còn có một mùi hương nhàn nhạt. Trước mắt Tang Linh càng lúc càng mơ hồ, dần dần, không còn thấy gì nữa. Nàng không biết đây là thực hay mơ? “Lại đến chơi nhé. Đây là ‘Đông Bất Lạc’, nhớ đến nhé. Tiểu Nại chờ cậu ở đây.” [Là ai? Giọng của ai đang nói bên tai? Là ai?]
|
Chương 98: Nơi Hoa Anh Đào Nở Rộ ( 2 )
Khi Tang Linh tỉnh lại, đã thấy đang nằm trên giường của mình. Các hầu nữ đang quạt không ngừng, cái nóng vẫn không thể bay đi. “Công chúa? Người đã tỉnh rồi. Nhanh đi báo cho đức vua và hoàng hậu.” – Người hầu gái ngồi bên giường, thấy công chúa tỉnh lại, lập tức vui mừng hô với những người hầu bên ngoài. Tang Linh đứng dậy. Đây là phòng nàng, vẫn là sự nóng bức này, mọi thứ đều nói cho nàng biết, nàng đang ở nhà, trên lãnh thổ của quốc gia gọi là “Đông Bất Lâm”(1). Không phải cái nơi trắng xóa đia. “Ta bị sao vậy?” – [Không lẽ, do mình nằm mơ?] “Công chúa đang đi trong lâu đài thì đột nhiên ngất xỉu, thị vệ đi ngang đúng lúc nhìn thấy.” “Ta bị ngất sao?” “Vâng, ngự y đã xem qua. Nói công chúa bị lạnh, nên mới ngất xỉu.” – Một hầu gái cung kính nói. “Bị lạnh?” – [Ở nơi không có mùa đông này, mà bị lạnh sao?] “Vâng công chúa. Ngự y bảo thế, còn kê toa để giải lạnh. Nói, công chúa uống xong là ổn.” “………..” – Trên người vẫn còn vương lại cái mùi hương nhàn nhạt ấy: “Hoàng tử đâu?” – Đột nhiên hỏi. Tang Linh nhớ, trước khi bị ngất nàng đang đi gặp hoàng tử. “Vì công chúa bị bệnh, nên buổi gặp mặt được dời lại. Hoàng tử đã về rồi ạ.” – Hầu gái lại đỏ mặt, nhìn rất đẹp. “……………” – Tang Linh cười. Sau đó, đức vua và hoàng hậu đã đến. Tang Linh bị ngất xỉu, làm vua và hoàng hậu rất lo lắng. Mấy ngày sau, Tang Linh và hoàng tử gặp mặt. Đúng như mấy người hầu gái nói, anh ta rất đẹp trai, nho nhã và lịch thiệp. Sau đó nữa, vì Tang Linh không phản đối, nên đức vua và hoàng hậu chỉ định ngày thành hôn của Tang Linh và hoàng tử. Ba tháng sau, sẽ làm lễ cưới. Sau đó đó nữa, Tang Linh ở trong lâu đài, nhìn những người hầu tất bật chuẩn bị cho lễ cưới. “Công chúa, rất nhanh người sẽ cùng hoàng tử kết hôn. Tại sao nô tỳ thấy người không được vui?” – Hầu gái bên cạnh, cùng nhau lớn lên với Tang Linh. Nên cô là người hiểu Tang Linh nhất. Tang Linh lắc đầu, đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ: “Không có gì……Chỉ là sợ, ta sẽ nhớ nơi này.” – Từng làn gió nóng thổi vào. Thật ra, khi những quốc gia khác đã sang mùa khác, thì chỉ có “Đông Bất Lâm” vẫn oi bức. Không Có Mùa Đông mãi mãi chỉ có mùa hè, nơi này vẫn có xuân, có thu, chỉ là không có mùa đông. Mãi mãi và không bao giờ có mùa đông. Nơi này mãi mãi không bao giờ lạnh, nên người ta gọi nó là đất nước “Đông Bất Lâm”. Mùa hè ở lại vô cùng dài, rất rất dài. Nếu như gả cho hoàng tử, thì có thể đi khỏi đây. Nơi này nóng đến mức, không ai có thể chịu được. “……………” – Đột nhiên, Tang Linh nhớ tới nơi lạnh giá kia. Trong đầu Tang Linh, nơi nó ngoại trừ lạnh, còn được tuyết bao phủ trắng xóa. Có một tinh linh từng nói với nàng: “Lại đến chơi nhé. Khi nào hết mùa đông, cậu đến nhé. Tiểu Nại chờ cậu ở đây.” Khi Tang Linh tỉnh lại, đã thấy đang nằm trên giường của mình. Các hầu nữ đang quạt không ngừng, cái nóng vẫn không thể bay đi. “Công chúa? Người đã tỉnh rồi. Nhanh đi báo cho đức vua và hoàng hậu.” – Người hầu gái ngồi bên giường, thấy công chúa tỉnh lại, lập tức vui mừng hô với những người hầu bên ngoài. Tang Linh đứng dậy. Đây là phòng nàng, vẫn là sự nóng bức này, mọi thứ đều nói cho nàng biết, nàng đang ở nhà, trên lãnh thổ của quốc gia gọi là “Đông Bất Lâm”(1). Không phải cái nơi trắng xóa đia. “Ta bị sao vậy?” – [Không lẽ, do mình nằm mơ?] “Công chúa đang đi trong lâu đài thì đột nhiên ngất xỉu, thị vệ đi ngang đúng lúc nhìn thấy.” “Ta bị ngất sao?” “Vâng, ngự y đã xem qua. Nói công chúa bị lạnh, nên mới ngất xỉu.” – Một hầu gái cung kính nói. “Bị lạnh?” – [Ở nơi không có mùa đông này, mà bị lạnh sao?] “Vâng công chúa. Ngự y bảo thế, còn kê toa để giải lạnh. Nói, công chúa uống xong là ổn.” “………..” – Trên người vẫn còn vương lại cái mùi hương nhàn nhạt ấy: “Hoàng tử đâu?” – Đột nhiên hỏi. Tang Linh nhớ, trước khi bị ngất nàng đang đi gặp hoàng tử. “Vì công chúa bị bệnh, nên buổi gặp mặt được dời lại. Hoàng tử đã về rồi ạ.” – Hầu gái lại đỏ mặt, nhìn rất đẹp. “……………” – Tang Linh cười. Sau đó, đức vua và hoàng hậu đã đến. Tang Linh bị ngất xỉu, làm vua và hoàng hậu rất lo lắng. Mấy ngày sau, Tang Linh và hoàng tử gặp mặt. Đúng như mấy người hầu gái nói, anh ta rất đẹp trai, nho nhã và lịch thiệp. Sau đó nữa, vì Tang Linh không phản đối, nên đức vua và hoàng hậu chỉ định ngày thành hôn của Tang Linh và hoàng tử. Ba tháng sau, sẽ làm lễ cưới. Sau đó đó nữa, Tang Linh ở trong lâu đài, nhìn những người hầu tất bật chuẩn bị cho lễ cưới. “Công chúa, rất nhanh người sẽ cùng hoàng tử kết hôn. Tại sao nô tỳ thấy người không được vui?” – Hầu gái bên cạnh, cùng nhau lớn lên với Tang Linh. Nên cô là người hiểu Tang Linh nhất. Tang Linh lắc đầu, đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ: “Không có gì……Chỉ là sợ, ta sẽ nhớ nơi này.” – Từng làn gió nóng thổi vào. Thật ra, khi những quốc gia khác đã sang mùa khác, thì chỉ có “Đông Bất Lâm” vẫn oi bức. Không Có Mùa Đông mãi mãi chỉ có mùa hè, nơi này vẫn có xuân, có thu, chỉ là không có mùa đông. Mãi mãi và không bao giờ có mùa đông. Nơi này mãi mãi không bao giờ lạnh, nên người ta gọi nó là đất nước “Đông Bất Lâm”. Mùa hè ở lại vô cùng dài, rất rất dài. Nếu như gả cho hoàng tử, thì có thể đi khỏi đây. Nơi này nóng đến mức, không ai có thể chịu được. “……………” – Đột nhiên, Tang Linh nhớ tới nơi lạnh giá kia. Trong đầu Tang Linh, nơi nó ngoại trừ lạnh, còn được tuyết bao phủ trắng xóa. Có một tinh linh từng nói với nàng: “Lại đến chơi nhé. Khi nào hết mùa đông, cậu đến nhé. Tiểu Nại chờ cậu ở đây.”
|
Chương 99: Nơi Hoa Anh Đào Nở Rộ ( 3 )
Tiểu Nại, đây là xe trượt tuyết sao?” – Tang Linh nhìn thứ trước mặt, thuyền không phải thuyền, hỏi Diệp Nại. Diệp Nại chỉ về phía sườn núi, nói: “Ngồi lên đây, từ trên đó trượt xuống.” “……………” – [Thấy hơi sợ.] “Linh yên tâm, thứ này hai người ngồi chung. Linh chỉ cần ngồi vững là được, mình sẽ lái.” “À…….” Diệp Nại kéo xe lên dốc núi, nàng ngồi trước, Tang Linh ngồi phía sau, ôm chặt eo của nàng. “Linh, cậu chuẩn bị xong chưa? Xuống nha.” “Ừ, xong rồi.” Đẩy nhẹ, cái xe bắt đầu lao xuống. “A a ~~~~~~” “A a~~~~~~” Gió đập mặt vào mặt, lại còn có cảm giác bị ngộp, làm Tang Linh sợ, nhắm hai mắt. Nhiệt độ ấm áp trên người Diệp Nại, truyền đến. Nơi này rất vui. Nơi giá lạnh này, còn vui hơn Đông Bất Lâm. Siết chặt, ôm eo Diệp Nại. Đã gần đến ngày kết hôn. Sau này, nàng có thể đến đây nữa không? Còn có thể cùng Diệp Nại chơi đùa nữa không? Nếu như, có thể chọn cả hai, thì tốt biết mấy. Nàng không muốn rời khỏi đây. Vừa nghĩ đến, phải xa nơi này, thật rất đau khổ. Tang Linh bắt đầu đến Đông Bất Lạc nhiều hơn. “Cái thứ này, ăn ngon không?” – Diệp Nại ôm cả đống trái cây nho nhỏ, cứ như vật quý hiếm nhìn Tang Linh nói. Như đang chờ một vẻ mặt khen ngợi. “Rất ngon, tiểu Nại ăn ngoan nha.” – Đưa tay sờ đầu Diệp Nại. “~\(≧▽≦)/~” – Diệp Nại vui vẻ, đôi cánh rung rung. “………….” “Linh, chút nữa chúng ta sẽ đắp người tuyết thật to nha.” “Được.” “~\(≧▽≦)/~” – Rung rung, đôi cánh vẫn rung rung. Tang Linh nhìn Diệp Nại, ánh mắt cụp xuống. [Còn một tháng….] “Tiểu Nai, có lẽ ngày mai mình không thể tới.” “Hở? – Cánh không còn rung nữa, nét mặt khẩn trương: “Sao vậy? Bộ Linh không thấy vui nữa sao?” “Không phải.” – Tang Linh cười nói: “Vì lâu đài có việc, nên mấy ngày nữa mình không thể đến.” “À~~~ Vậy cậu làm nhanh nhé, tiểu Nại ở đây chờ cậu.” “Ừ.” [Nếu sau này, mình sẽ không còn tới nữa, cậu vẫn ở đây đợi mình sao?] * * * * * Đã rất gần ngày cưới, trong lâu đài càng lúc càng bận, nhiều chuyện công chúa còn phải tự mình làm. Nước láng giềng còn cố ý phái đội thị vệ, đến hộ tống công chúa. Đông Bất Lâm cũng phái theo một đoàn thị vệ, đi theo bảo vệ. “Tham kiến công chúa.” – Cốc Vũ một thân áo giáp, nghiêm túc quỳ trước mặt công chúa. Tang Linh đưa tay: “Bình thân.” “Cảm ơn công chúa.” – Cốc Vũ đứng dậy, hôn nhẹ lên mu bàn tay công chúa. “Lần này cực khổ cho trưởng thị vệ rồi.” “Đây là vinh hạnh của thần.” Chỉ còn, mười ngày nữa. Mấy ngày sau, Tang Linh lại đến Đông Bất Lạc. Vừa đẩy cửa ra, đã nhìn thấy Diệp Nại co rúc bên cạnh. “Tiểu Nại?” – Lo lắng chạy đến, lớn tiếng gọi tên Diệp Nại. Diệp Nại cuộn mình, hơi hé mắt. Nhìn thấy Tang Linh, lập tức vui vẻ gọi: “Linh, cậu đến rồi! Tiểu Nại chờ cậu rất lâu đó.” Tang Linh mỉm cười: “Cực cho tiểu Nại rồi.” “Không cực, không hề cực.” “………….” “Linh, hôm nay tiểu Nại dẫn cậu đến Giao Hoán Bà Bà chơi.” “Giao hoán bà bà?” “Ừm! Bà rất lợi hại nha ~~~ cậu muốn gì, bà cũng có thể cho cậu. Chỉ là, cậu cũng phải đổi lại một thứ trên người mình.” – Diệp Nại hưng phấn nói. “Thật không?” “Thật!” “Đúng là lợi hại thật.” “Lợi hại đúng không.” Lần này, trước khi đi, Tang Linh nhìn Diệp Nại rất lâu, mới dám hỏi: “Tiểu Nại, cậu đã chờ ở đây bao lâu rồi?” “Rất lâu.” “Tiểu Nại……” Diệp Nại híp mắt: “Sao?” “Nếu như lần tới, mình rất lâu rất lâu vẫn chưa đến, tiểu Nại đừng đợi nữa.” “Tại sao?” “Bởi vì…..Bởi vì, có khả năng mình sẽ không bao giờ đến nữa.” Đẩy cửa ra, vội vàng bỏ chạy, chỉ mơ hồ nghe được tiếng hét của Diệp Nại phía sau: “Mình không muốn!” “…………” “Mình không muốn đâu! Linh, cậu vẫn đến nha. Cậu nhất định phải đến nha! Tiểu Nại ở đây chờ cậu, vẫn luôn ở đây chờ cậu.” “………….” [Cho dù cậu chờ bao lâu, rất rất rất rất rất lâu…..Mình sẽ không trở lại nữa.] [Chỉ còn, mười ngày thôi…..Cho dù, mình không muốn, cũng không thể nào thay đổi.] * * * * * Ở Đông Bất Lạc, trong ngôi nhà gỗ, Hạ Mạt đang xoa huyệt thái dương, rốt cuộc chịu không nổi. Hét: “Được rồi! Nín ngay, khóc nữa mình cắn chết cậu!” “Oa oa oa…….oa oa oa…..” – Diệp Nại sụt sùi nhìn Hạ Mạt: “Nhưng….nhưng….Linh không tới nữa…..đã…..đã rất rất rất lâu rồi….cũng không đến…..hức hức.” “Nín ngay!” “Oa oa……..oa oa oa~~~~” “…………” – Chịu không nỗi: “Được rồi! Vậy cậu muốn làm gì hả?” “Mình muốn đi tìm Linh.” “Không được.” “Oa oa oa~~~~” “…………” “Oa oa ~~~ Mình muốn đi tìm Linh…Oa oa oa~~~~” Đầu Hạ Mạt như bị búa nện vào, hết cách: “Nín ngay cho mình! Mình dẫn cậu đi tìm.” “Thật sao?” “Thật.” Muốn đi Đông Bất Lâm, thì phải trao đổi với Giao Hoán Bà Bà. Tìm Giao Hoán Bà Bà, tất nhiên phải có thứ để trao đổi. Hạ Mạt đem một đôi cánh tinh linh được chế tạo rất tốt, làm vật trao đổi. Nhưng chỉ đủ để đến Đông Bất Lâm một lần. “Đi nhanh về nhanh. Ngày mai trước khi trời tối, nhất định phải về.” * * * * * “Ai?” Chỉ là, xem như Diệp Nại và Hạ Mạt bị xui. Vừa bước ra khỏi cửa, đã bị phát hiện. “Xui tận mạng! Tiểu Nại, cậu nhanh đi tìm người. Mình đánh lạc hướng họ.” – Hạ Mạt bực mình nói. “Tiểu Mạt, cậu có bị nguy hiểm không?” “Ngốc! Cậu cho rằng mình giống cậu à! Cút!” – Đạp một cước. “Vậy….Tiểu Mạt nhớ cẩn thận nha.” “…………” Chỉ vì Hạ Mạt xem thường mấy tên thị vệ, đâu ngờ có người trong đó có người biết phép thuật. Đôi cánh bị người ta nắm lại, bị đau nên Hạ Mạt bốc hỏa. “Tướng quân!” – Binh linh phía sau, nhìn thấy Cốc Vũ đang cầm đôi cánh của Hạ Mạt, cung kính đứng một bên, đợi lệnh. Cốc Vũ cười cười, dùng sức siết chặt tay Hạ Mạt: “Các người lui xuống đi, ;người’ này để ta xử được rồi.” “Vâng, tướng quân.” – Binh sĩ lui xuống. “Khốn nạn! Thả ta ra!” – Hạ Mạt giận muốn chết, không ngừng giãy dụa. “Quả nhiên, sư phụ nói không sai. Ở Đông Bất Lâm, có tinh linh.” – Cốc Vũ cầm đôi cánh của Hạ Mạt, nụ cười quỷ dị.
|
Chương 100: Nơi Hoa Anh Đào Nở Rộ ( 4 )
Diệp Nại đã tìm thấy phòng Tang Linh. “Linh!” – Như sói đói, nhào lên người Tang Linh. “Tiểu Nại!” – Giật mình. “Linh, sao cậu không đến tìm tiểu Nại nữa?” Tang Linh nhìn cái người vừa nhào lên người mình, khổ sở nói: “Vì mình phải kết hôn cùng hoàng tử, sau này sẽ không còn ở Đông Bất Lâm. Vì thế, cũng không đến được Đông Bất Lạc nữa.” Diệp Nại tuyệt vọng: “Linh, cậu thật sự muốn đi cùng hoàng tử sao?” Trái tim Tang Linh đột nhiên nhói đau, chầm chậm nói: “Thật ra, mình cũng không muốn. Mình muốn ở lại Đông Bất Lâm, mình muốn ở cùng với tiểu Nại.” Vẻ mặt tuyệt vọng lập tức mừng rỡ: “Vậy Linh ở lại đi.” “Không được!” – Khổ sở nói: “Bây giờ, đã không còn thay đổi được.” “Không sao, tiểu Nại có thể giúp Linh.” “Giúp?” Ngồi dậy, bay lên: “Linh yên tâm, tiểu Nại là tinh linh mà! Nhất định có cách!” “…………..” “Linh cậu phải chờ tiểu Nại nha! Nhất định phải chờ tiểu Nại đó” – Nói xong, Diệp Nại bay ra từ cửa sổ. [Thay đổi? Có thể thay đổi sao? Chỉ còn…..một ngày.] Hôm sau, vốn là ngày thành hôn. Nhưng, hoàng tử nước láng giềng đột nhiên quỳ xuống trước mặt công chúa, cầu xin tha thứ. Hoàng tử đã yêu một nữ hầu trong lâu đài, không thể thành hôn cùng công chúa. Đức vua và hoàng hậu giận tím mặt, Tang Linh cũng không biết tại sao. Nhưng nàng lại thấy thoải mái. “Hoàng tử, tôi chân thành chúc phúc cho hai người.” [Thay đổi, thật sự có thể thay đổi sao?] Diệp Nại trở về, vì đã đến thời hạn, nên không kịp chào công chúa. Đông Bất Lạc, Hạ Mạt hét vang dội cả bầu trời. “Khốn nạn! Đồ khốn nạn! Cái đồ sắc nữ!” – Hạ Mạt bị mất một bên cánh, quần áo cũng bị xé rách. Vài đốm đỏ nho nhỏ lúc ẩn lúc hiện, dáng vẻ khổ sở. “Tiểu Mạt, cậu sao rồi?” – Rung rung cánh, lo lắng hỏi. Dù gặp được Linh rất vui, nhưng bộ dáng của tiểu Mạt, xem ra rất đau. “Không có gì! Cái đồ khốn nạn đó! Mình nhất định không tha cho ả ta.” – Hạ Mạt thay đồ, hét lên. “Tiểu Mạt, cánh của cậu sao rồi?” – Lo lắng. “Cũng cũ rồi! Mình không cần.” “Hở? – Nhưng mà……nếu bị bẻ cánh….nhất định sẽ….rất đau. Dù có thể làm lại. “Im miệng! Cút!” – Đạp một cước. “…………” – Tiểu Mạt khi giận, đúng là đáng sợ. Một bên khác, trong lâu đài. Cốc Vũ nhìn cái cánh trong tay, cười quỷ dị. [Tự bẻ cánh chạy sao?] [Lần sau gặp, nhất định không tha cho cô ấy.] * * * * * Qua vài ngày, Diệp Nại lại chờ Tang Linh tới. “Linh~~~” – Nhào tới, cánh rung rung. “Cám ơn cậu, tiểu Nại….” “Chúng ta đi chơi đi.” – Cánh rung rung không ngừng. “Ừ.” Cuộc sống như thế lại trôi qua rất lâu. Đức vua và hoàng hậu lại lo lắng việc thành thân của công chúa. Công chúa vẫn là vậy, khi rảnh rỗi liền chạy đến Đông Bất Lạc. * * * * * “Tiểu Nại, khi tinh linh biết yêu, sẽ thế nào?” – Có một hôm, Tang Linh rất nghiêm túc hỏi Diệp Nại. Diệp Nại mở to mắt, nghi hoặc: “Tinh linh chắc không thể yêu ai. Vì, tinh linh của Đông Bất Lạc không có tình yêu.” Sau đó, nét mặt Tang Linh rất mất mát. * * * * * Một năm rồi qua một năm. Có một ngày, Tang Linh không đến. * * * * * “Có chết mình cũng không đi.” – Dù đã qua nhiều năm, nhưng Hạ Mạt vẫn không bao giờ quên cái ký ức khi đến Đông Bất Lâm kia. Có chết cũng không đi. “Oa oa oa~~~ Nhưng lâu rồi Linh không tới, tiểu Nại rất lo mà….” “Nín! Mình kêu cậu đi thì cậu không đi, cậu khóc cái gì?” – Nhiều năm rồi, tính tình của Hạ Mạt không hề thay đổi. “Tiểu Mạt……Cậu cho mình một đôi cánh đi….Oa oa oa~~~~” “Sao mình lại xui xẻo, làm bạn với người như cậu chứ.” “Oa oa oa~~~~” “Nín! Khóc mình cắn chết cậu!” – Lấy ra một đôi cánh. Thứ này, ở Đông Bất Lạc, rất mắc đấy. Lần trước cánh dùng trao đổi với Giao Hoán Bà Bà phải thay rất nhiều loại. Lần này, bà ấy có vẻ rất vui nên cùng Hạ Mạt trao đổi. “Đi nhanh về nhanh. Ngày mai trước khi trời tối, nhất định phải về.” – Vẫn là cái câu cũ xì đó. * * * * * “Tiểu Mạt, rõ ràng cậu cũng muốn đến Đông Bất Lâm mà.” – Diệp Nại nhìn người đang đi sau lưng, còn cầm theo cái túi gì đó. “Ngậm miệng! Là ai dùng cánh để đổi hả.” “………..” – Ngoan ngoãn ngậm miệng. Đến Đông Bất Lâm, Hạ Mạt và Diệp Nại tách ra. Diệp Nại chỉ nghe Hạ Mạt hét: “Tốt nhất cô đừng có xuất hiện! Nếu không tôi sẽ giết cô! Giết chết cô! A a a ~~~~~” – Đã không còn bóng người. [Giết ai? Giết ai vậy?] (Tiểu Mạt thù dai thật, nhiều năm rồi vẫn không quên.) Trong lâu đài không có ai. Có chuyện xảy ra sao? Diệp Nại bay không ngừng. [Tang Linh đâu? Tang Linh ở đâu?] Trước mặt một người đang vội vàng chạy tới, Diệp Nại tránh không kịp nên đụng trúng. “Úi!” “Ái da!” Hoang mang đứng dậy, Diệp Nại chưa kịp phản ứng, đối phương đã kêu lên: “Này, ngươi là hầu gái sao? Sao còn ở đây?” “Hở?” – Không hiểu: “Tôi tìm Linh.” – Ngơ ngác nói. “Linh? Ngươi tìm công chúa?” – Hỏi. “Ừ.” – Gật đầu. “Ai da, không lẽ ngươi không biết? Công chúa bị bắt đi rồi.” “Hả? Linh bị bắt? Ai bắt?” “Bị ai bắt? Tất nhiên là kẻ thù rồi. Hiện tại đức vua sống chết còn chưa biết, nhanh chạy đi. Rất nhiều người đã bỏ đi rồi.” “Tại sao lại bắt Linh?” – Lo lắng. “Ai da…..Ngươi không trốn, nhưng ta thì muốn trốn.” – Hầu gái cũng không nói nhiều, vội vàng bỏ đi. Diệp Nại bay đến trước mặt hầu gái: “Linh bị bắt đi đâu?” – Giận dữ. “Bay……biết….biết bay? Á á~~~~~” – Hầu gái bị Diệp Nại làm sợ, bỏ chạy. [Linh bị bắt đi?] Diệp Nại đột nhiên bay ra khỏi lâu đài. “?!” – Tận mắt chứng kiến, Diệp Nại mới biết tại sao Tang Linh không đến. Tại sao trong lâu đài không có một người. Bên ngoài, có chiến tranh. Bên ngoài lâu đài hỗn loạn, tử thương vô số, rất nhiều binh sĩ bị thương. “Linh đâu? Linh ở đâu?” – Diệp Nại níu lấy một người lính, hét. Những binh sĩ giật mình, nói không nên lời. “Cánh! Cánh……Cánh?” – Sững sờ, chỉ biết nói một chữ. “Nơi này có chiến tranh rồi. Công chúa bị kẻ thì bắt đi.” – Hạt Mạt ôm cánh tay, xuất hiện trước mặt Diệp Nại. “Tiểu Mạt?” “Đông Bất Lâm yếu thế rồi.” – Hạ Mạt nhìn Diệp Nại, lạnh lùng nói. “Tiểu Mạt, xảy ra chuyện gì?” “Đông Bất Lâm không có mùa đông vì bị nguyền rủa. Nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng ứng nghiệm.” * * * * * Lúc xưa, Đông Bất Lâm vẫn có mùa đông, Đông Bất Lạc cũng không phải chỉ có mỗi mùa đông. Lúc đó, đức vua Đông Bất Lâm nắm giữ rất nhiều quân đội, tinh linh và con người cùng chung sống rất vui vẻ. Thế nhưng, đức vua của Đông Bất Lâm vì kiêng kị sức mạnh của tinh linh, nên đã phong ấn họ lại. Từ khi những tinh linh bị phong ấn, Đông Bất Lâm không có mùa đông. Mùa đông và những tinh linh đã bị phong ấn sau cánh cửa kia, trở thành Đông Bất Lạc. Tộc trưởng của tinh linh oán hận đức vua của Đông Bất Lâm, nên ban lời nguyền. Sau trăm năm, khi cánh cửa kia lần thứ hai bị người ta mở ra, chính là lúc Đông Bất Lâm bị diệt vong. Mà người mở cánh cửa đó ra, sẽ chết.
|