Sau khi vào cửa Vân Ca lại càng hoảng sợ!
Hài tử nho nhỏ liền đứng ở cửa, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía nàng, rõ ràng bên trong không có gì cả nhưng Vân Ca vẫn cảm thấy có chút chua xót, nàng ấy là đang chờ nàng trở về sao?
"Ta đã trở về? Đã ăn gì chưa?" Vân Ca đem người bế lên, nhéo nhéo mũi của tiểu hài tử, thân mật hỏi.
Vân Ca căn bản không nghĩ đến đối phương sẽ trả lời, cũng liền trực tiếp ôm người vào bên trong,lúc thấy những thứ trên đĩa thuý ngọc thạch, cũng đã biết hài tử này không có ăn cái gì.
"Thế nào không ăn gì?" Vân Ca ôm người ngồi xuống, ánh mắt nhìn tiểu hài tử.
"....." Tiểu hài tử vẫn là không nói, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Vân Ca.
"Ăn cơm biết không?" Ngữ khí của Vân Ca ôn nhu như trước, không thèm để ý chút nào việc hài tử này hầu như không hề đáp lại, tại sao phải để tâm? Theo Vân Ca, đây là tiểu đồ đệ của nàng, lại có chứng tự bế, không hiểu đáp lại là rất bình thường.
"Không ăn cơm sau này sẽ không cao....." Vân Ca nhéo nhéo mũi tiểu hài tử, ngữ khí hóm hỉnh, không biết vì sao, ánh mắt của tiểu hài tử lại trở nên ẩm ướt, hai mắt thật to không có thần thái, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn gầy như trước, cằm nhọn, vô tội chọc người đau lòng.
"....." *罒 ▽ 罒 * a a a!!!! Tiểu đồ đệ của ta không thể nào đáng yêu như vậy a!
"Đến đến đến, sư tôn đút ngươi ăn cơm ~ ~" Vân Ca cảm giác chứng thích những thứ dễ thương của mình lại tái phát! Lúc trước nàng một cao tài sinh chạy đi làm giáo viên mần non cũng là bởi vì nguyên nhân này.
Tiểu hài tử ngoan ngoãn hé miệng, Vân Ca thấy người chờ được ăn, tâm đều nhảy nhót! Thật đáng yêu!
"Tiểu đồ đệ....." Vân Ca xoa đầu tiểu hài tử đang ăn, tiểu đồ đệ sau này sẽ là đại đệ tử, tên nhất định là phải tên vốn có.
Tiểu đồ đệ rõ ràng không biết nói chuyện, Vân Ca là một người không biết đặt tên, cho nên tên và vân vân hay là chờ tiểu đồ đệ nói chuyện rồi sau đó hỏi nàng đi.
"Tiểu đồ đệ, ăn no?" Vân Ca nhìn thấy tiểu hài tử không ăn nữa, sờ sờ bụng của tiểu hài tử, cười hỏi.
Vân Ca cảm giác được lúc bản thân xoa bụng tiểu hài tử, tiểu hài tử bật người tránh né, hắc ám trong mắt vốn dĩ đã rút đi một lần nữa trở về.
Nhìn thấy như vậy, Vân Ca còn có cái gì không hiểu, trong lòng một trận sát ý! Đừng cho nàng gặp phải kẻ khiến tiểu đồ đệ trở thành thế này!
Hiện tại quan trọng nhất là tiểu đồ đệ.
"Đừng sợ, ta là sư tôn." Vân Ca đem người bế lên, nhẹ nhàng mà vỗ lưng tiểu đồ đệ: "Đừng sợ, sau này sư tôn sẽ hảo hảo bảo vệ ngươi, ai cũng không thể tổn thương ngươi...."
Vân Ca càng không ngừng ôn nhu nói bên tai tiểu đồ đệ, trong lòng nàng chua xót, nếu như tiểu đồ đệ không gặp được nàng, vậy phải làm thế nào?
Vân Ca lúc mới bắt đầu cảm thấy hài tử này là chứng tự bế, nhưng là bây giờ nàng phát hiện hài tử này có thể cũng không phải tự bế như nàng nghĩ.
Chí ít nguồn gốc không giống như cách nghĩ của nàng, chứng tự bế của hài tử đại đa số nguyên nhân bệnh đều là đến từ bẩm sinh, tỷ như di truyền, tỷ như hệ thống miễn dịch dị thường, tỷ như thần kinh nội tiết vân vân, nhưng tiểu đồ đệ... Rất có thể là đến từ nhân tố bên ngoài...
Trong lòng Vân Ca rất khó chịu...
"....." Tiểu hài nhi cũng không có động tĩnh hồi lâu, Vân Ca nhìn tiểu đồ đệ trong lòng, đã an tĩnh lại, đang ngủ.
"Tiểu đồ đệ...." Vân Ca thở dài một hơi, chuẩn bị thả người xuống.
"...." Ngay lúc Vân Ca muốn buông tiểu đồ đệ, tiểu đồ đệ đột nhiên nắm chặt vạt áo màu trắng của Vân Ca.
Vân Ca lần đầu tiên gặp phải tiểu đồ đệ chủ động, trong lòng một trận mềm mại, đem người một lần nữa bế lên.
............
Lúc tiểu đồ đệ tỉnh, Vân Ca sờ đầu tiểu đồ đệ: "Nhắm mắt lại, không phải sợ."
Bên cạnh mây mù nhiễu nhiễu, Vân Ca ngự kiếm, trong lòng ôm tiểu đồ đệ, chuẩn bị đi làm nhiệm vụ.
Ánh mắt của tiểu đồ đệ cũng không có nhắm lại, ướt sũng mà nhìn sư tôn của nàng, nhưng chỉ có thể nhìn đến đường nét khuôn mặt lạnh như băng.
Khuôn mặt lạnh như băng đó, trong nháy mắt lúc cúi đầu xuống sẽ biến thành dáng vẻ ấm áp nhất.
"Không hổ là đồ đệ của ta, một chút cũng không sợ!" Vân Ca xoa đầu tiểu đồ đệ, thật cao hứng vì tiểu hài tử cũng không có bởi vì lúc tỉnh lại địa phương thay đổi mà luống cuống bất an, xem ra chứng tự bế của tiểu đồ đệ cũng không nghiêm trọng như nàng từng nghĩ.
"Sư tôn dẫn ngươi đi quái thú, biết không?" Vân Ca cũng không dự định buông tiểu đồ đệ, đối với nàng mà nói, ngự kiếm là một chuyện rất dễ dàng.
Vị trí của Hỏa Diễm Thú cấp bốn cũng không phải đặc biệt xa, Vân Ca ôm tiểu đồ đệ rất nhanh thì đến rồi.
"...." Vừa xuống đất, tiểu đồ đệ giùng giằng bắt đầu kháng cự.
Vân Ca cũng không ngại, mỉm cười buông tiểu đồ đệ, ngồi xổm xuống sờ đầu tiểu đồ đệ: "Nắm tay sư tôn có được không?"
Vân Ca nói xong liền nắm lấy tay tiểu đồ đệ, tiểu đồ đệ không có cự tuyệt, Vân Ca cũng liền thỏa mãn mà nắm tay tiểu đồ đệ đi tìm con tiểu quái thú của nàng và tiểu đồ đệ.
Trong nháy mắt lúc Vân Ca đứng lên không nhìn thấy ánh mắt tiểu đồ đệ rơi vào trong ngực nàng, không muốn xa rời.
"Chúng ta phải tìm tiểu quái thú là Hỏa Diễm Thú, tại sao gọi là Hỏa Diễm Thú? Bởi vì nó biết phun lửa!" Vân Ca vừa giải thích vừa nắm tay tiểu đồ đệ đi sâu vào rừng rậm.
Sở dĩ nhận nhiệm vụ này không chỉ là bởi vì nàng có hứng thú đối với Ninh Tâm Đan, cũng bởi vì nàng muốn từ nhỏ bắt đầu dạy tiểu đồ đệ, mặc dù chưa chính thức nhập môn Vân Ca không thể dạy công pháp của Vân Phù Môn cho tiểu đồ đệ, nhưng nàng có thể dạy tiểu đồ đệ những thường thức này, cùng với kỹ thuật đối chiến.
Được rồi, hiện tại kỹ thuật đối chiến của nàng cũng là một đống cặn bã, bất quá, đối thủ là Hỏa Diễm Thú cấp bốn loại tồn tại phế thải này, nàng cũng không sợ, bởi vì dẫn theo tiểu đồ đệ, cho dù là tu vi gần như đàn áp, nhưng Vân Ca vẫn thận trọng.
Vừa vào rừng rậm, Vân Ca cũng cảm giác được biến hóa trên người tiểu đồ đệ, Vân Ca lấy làm kinh hãi, sau đó nghĩ tới, ghi chép của các đại môn phái đối với thuần âm chi thể cũng không nhiều, cộng thêm thuần âm chi thể lại là thuần linh mạch mộc hệ lại càng ít hơn, cho nên bản thân nàng không biết cũng là chuyện bình thường!
Bởi vì linh lực xung quanh vốn dĩ tập trung xung quanh đại thụ đều hướng về phía tiểu đồ đệ, căn bản không cần tiểu đồ đệ triệu hoán.
Vân Ca thở dài một hơi, thuần âm chi thể không biết rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu, bất quá đối với tiểu đồ đệ trước kia mà nói là chuyện xấu, nhưng sau này cũng chưa biết.
"...." Tiểu đồ đệ cũng không biết sư tôn của nàng đang suy nghĩ gì, chỉ biết là có cái gì không ngừng tràn vào thân thể của nàng, tiểu đồ đệ nhớ lại một số hình ảnh, diện mạo xấu xí đó, tiểu đồ đệ không muốn thứ này! Nàng không muốn!
"Ngoan, đừng sợ." Cảm thấy chống cự của tiểu đồ đệ, Vân Ca ngừng lại, ngồi xổm trước mặt tiểu đồ đệ, đem linh lực xung quanh tiểu đồ đệ toàn bộ ngưng tự trong tay mình.
Vân Ca nhớ lại dáng vẻ của kẹo bông gòn trong kiếp trước, sau đó ngón tay dài nhọn nhẹ nhàng khẽ động, một thứ gì đó giống như kẹo bông gòn, Vân Ca cười híp mắt, bởi vì mình thứ trong tay mình: "Tiểu đồ đệ, đây là kẹo bông lúc nhỏ sư tôn thích ăn nhất, có muốn ăn hay không có muốn ăn không?" Vân Ca vừa nói, vừa giả vờ muốn ăn, kết quả kẹo bông trong tay bị bị Vân Ca khống chế hướng về phía tiểu đồ đệ tránh được miệng của Vân Ca.
"Nó thích ngươi!" Vân Ca nói, kẹo đường ngoan ngoãn hướng phía tiểu đồ đệ.
Tiểu đồ đệ ngơ ngác nhìn về phía Vân Ca, không nói lời nào.
"......" O(*///▽///*) q, tiểu đồ đệ dáng vẻ ngây ngô nhìn liền muốn ôm một cái!
~ đồ đệ của ta không thể nào ngây ngô như vậy~
"....." Sau đó Vân Ca thấy tiểu đồ đệ chủ động vươn tay, tiếp theo một cổ xúc cảm trong veo liền từ trong miệng rót vào thân thể.
Vân Ca sửng sốt một chút, tiểu đồ đệ đây là..... Vừa rồi tiểu đồ đệ đem kẹo bông linh khí rót vèo miệng nàng?
Vân Ca thấy kẹo đường linh khí chỉ còn lại có một nửa, cười đến càng thêm vui vẻ, tiểu đồ đệ của nàng biết quan tâm sư tôn rồi!
"Mỗi người một nửa~." Quả nhiên tiểu đồ đệ không hề chống cự linh khí còn dư lại.