Cái Giá Của Nhận Sai Nữ Chủ
|
|
Chương 10
Lúc truyền thoại phù của Sư tôn truyền đến, Vân Ca còn đang đùa tiểu đồ đệ. "Giải thích!!!" Giọng nói của Sư tôn mang theo nồng nặc tức giận, khiến tiểu đồ đệ hoảng sợ. Vân Ca sờ đầu tiểu đồ đệ , "hắc hắc" nở nụ cười: "Lá gan thế nào nhỏ như vậy a? Đây là giọng nói của sư công, đó chính là một con hổ giấy, không phải sợ." Tiểu đồ đệ tựa vào lòng Vân Ca, nghe Vân Ca tiếu ý dịu dàng trêu đùa, trong mắt hiện lên ánh sáng không rõ. Lúc đến chỗ của sư tôn, Vân Ca đã chuẩn bị xong tâm lý đón nhận sự tức giận của sư tôn, ai bảo nàng tính kế sư tôn làm gì! Kết quả không ngờ sư tôn vẻ mặt bình tĩnh, hiển nhiên đã đem lửa giận phát ra ngoài rồi. Liêm trưởng lão nhìn một chút đại đệ tử không nói gì, cứ như vậy đứng ở nơi đó, khuôn mặt băng tuyết, thần thái tựa băng sương, khuôn mặt lại cực kỳ thanh tuyệt lãnh diễm. Thường nhân mặt lạnh như nàng nếu ít nói cũng sẽ giảm đi bảy tám phần xinh đẹp, nhưng nàng thoạt nhìn vẫn có loại cao ngạo thanh lãnh không nhiễm bụi trần. Đồ đệ này của hắn, ở tu tiên giới có bao nhiêu người thích, hắn là biết đến, nhưng chính là không có một ai dám đứng bên cạnh nàng Trong lòng Vân Ca bị sư tôn nhà nàng nhìn đến sợ hãi, lần trước bị nhìn như vậy, sau đó nàng liền bị cấm túc ba năm... Tâm hảo mệt mỏi, sư tôn lại cứ thích không nói lời nào, khiến người ta đến đoán! Đoán thì đoán, còn phải xoắn mười tám vòng mà đoán, sư tôn thật sự đem não của đồ đệ hắn xem như sơn đạo rồi? Còn cong mười tám vòng? Ha ha... Nàng bây giờ có thể tiến lên bóp cổ sư tôn, rống một câu: "Ngươi muốn nháo loại nào? Cho một cái thống khoái a!" Ách..... Đương nhiên là không thể, vì vậy Vân Ca dưới ánh mắt phức tạp của sư tôn nhà nàng tiếp tục đứng. "Vân Ca...." Sư tôn cuối cùng mở miệng. "Sư tôn...." Vân Ca cúi đầu, sư tôn ngài có việc thì nói a, nghìn vạn lần đừng dùng ánh mắt oán hận của ngươi....ách... Sai, dùng ánh mắt hận không thể đem đồ đệ phân thây nhìn ta a! Kiếp trước đã bị thân thích nhà nàng nhìn ra bóng ma tâm lý rồi... "Ngươi muốn thu đồ đệ thì thu đi." Liêm trưởng lão thở dài một hơi, còn còn chưa từng thấy qua Vân Ca muốn thu tiểu đồ đệ, nhưng đây cũng là nhiều năm như vậy Vân Ca lần đầu tiên có một người thân cận. Trong lòng Vân Ca đại hỉ, lần trước sư tôn nhà nàng đáp ứng là có lệ, Vân Ca đương nhiên biết, lúc này đây sư tôn thật sự đã thỏa hiệp: "Đa tạ sư tôn." Liêm trưởng lão thấy vẻ mừng rỡ trong mắt Vân Ca, trong lòng thở dài, lúc nào đó cũng nên đến xem tiểu đồ tôn này. Thời gian còn lại, Vân Ca nghe sư tôn nhà nàng dài dòng một đống lớn, đơn giản là thế nào dạy đồ đệ.... Vân Ca nghe sư tôn nói đạo lý rõ ràng, nhưng trong lòng mỉa mai, sư tôn, dạy đồ đệ chuyện này, ngươi rất lành nghề sao? Lúc mới nhập môn, đã bị sư tôn ném cho một quyển nhập môn tâm pháp, sau đó phân phó mấy ngoại vi đệ tử nhớ kỹ đưa cơm, sau đó vài năm không thấy được bóng dáng sư tôn đâu, vài năm sau, có thêm mấy sư đệ sư muội, Vân Ca cảm thấy đối với các sư đệ sư muội mà nói, số lần gặp nàng còn nhiều hơn gặp sư tôn còn là dưới tình huống nàng ba năm năm năm bế quan một lần, cho nên giọng nói dạy đồ đệ của sư tôn bị Vân Ca tự động bỏ qua. Liêm trưởng lão nhìn thoáng qua đồ đệ của mình, đứng dưới tọa hạ, mi dài rũ xuống, lạnh như băng sương, trong lòng chỉ có thể thở dài, đồ đệ này khẳng định không có nghe gì cả. "Ngươi trở lại hảo hảo tu luyện, đến kết đan kỳ, vi sư tự mình thỉnh chưởng môn chủ trì." Liêm trưởng lão nhìn về phía Vân Ca, trong mắt tràn đầy từ ái. Vân Ca run lên, trên người bị sư tôn động kinh nhà nàng làm nổi ra một tầng da gà: "....." Chứng động kinh gián đoạn của Sư tôn lại phát tác.... ...... Lúc trở lại động phủ, Vân Ca đem nhập môn tâm pháp cuối cùng sư tôn ném tới ra, tiểu đồ đệ là linh mạch hệ mộc, nhập môn tâm pháp của nàng ấy không giống của nàng trước kia. Vân Ca chạm vào tiểu đồ đệ đang đắp da lông nhung nhung của Hỏa Diễm Thú, trong lòng đột nhiên có loại cảm giác kiên định. "Tiểu đồ đệ a, sau này vi sư sẽ hảo hảo bảo vệ ngươi." Vân Ca đem da lông màu trắng làm chăn mà lôi kéo. Vân Ca cũng không vội vã khiến tiểu đồ đệ tu luyện, tâm tính của tiểu đồ đệ bây giờ cũng không thích hợp tu luyện, hiện tại quan trọng nhất là khiến tiểu đồ đệ mở ra khúc mắc, làm một tiểu hài tử hoạt bát sống động. Cho nên tiểu đồ đệ vừa tỉnh lại, liền phát hiện mình đã không còn ở trong động phủ. Cách nghĩ của Vân Ca rất đơn giản, tâm bệnh cần dùng tâm dược. Nếu như vẫn luôn ở động phủ của nàng, bệnh của tiểu đồ đệ rất khó có tiến triển, trước đây Vân Ca cũng không dám đem tiểu đồ đệ đặt chung với những nội môn đệ tử khác, hiện tại, trên cơ bản cả Vân Phù Môn đều biết tiểu đồ đệ là đại đệ tử tương lai của nàng, hơn nữa linh mạch hệ mộc tính cách ôn hòa, chưa bao giờ gây sự, để tiểu đồ đệ ở chung với những đệ tử cùng tuổi cùng hệ linh mạch, Vân Ca cảm thấy đối với bệnh của tiểu đồ đệ sẽ có lợi. Liêm trưởng lão đương nhiên đồng ý hành động này, tuy rằng trong số đồ đệ chữ là Lâm không nhiều nhưng đệ tử hệ mộc có rất nhiều, để tiểu đồ tôn theo đệ tử hệ mộc học tập, đồ đệ của hắn cũng sẽ thỏa mái hơn. Đệ tử của Vân Phù Môn sau khi nhập môn kiến thức cơ bản là do tu sĩ đặc biệt truyền thụ, Vân Ca đương niên là một ngoại lệ. Vân Ca cảm thấy... Bản thân không có bạn bè, sư đệ sư muội cũng không thế nào thân cận ngay cả sư tôn lúc trước cũng không để cho nàng theo mọi người cùng nhau học tập, cho nên không thể để cho tiểu đồ đệ bước theo con đường của nàng. Nhưng, phải nói thế nào nói chuyện này với tiểu đồ đệ đây? Vân Ca còn nhớ rõ tiểu chất nữ nhà nàng lúc trước bị lừa đến nhà trẻ, sau đó tươi sống ngược đãi lỗ tai của lão sư nhà trẻ ba giờ liền! Tuy rằng Vân Ca tưởng tượng không ra dáng vẻ tiểu đồ đệ nhu thuận đáng yêu nhà nàng lăn lộn trên mặt đất khóc lóc om sòm, nhưng có thể tưởng tượng tiểu đồ đệ một câu nói cũng không nói, thần thái trong ánh mắt, ngồi yên một chỗ, ba canh giờ cũng sẽ không đổi tư thế. Vân Ca thở dài một hơi, nghĩ như vậy, nàng ngược lại tình nguyện để tiểu đồ đệ lăn lộn khóc lóc om sòm a! "Sư tôn...." Khuôn mặt nho nhỏ của Tiểu đồ đệ ẩn dưới mao nhung màu trắng, có vẻ càng thêm khéo léo chọc người trìu mến. "Tiểu đồ đệ...." Vân Ca sờ đầu tiểu đồ đệ, cho tới bây giờ, tiểu đồ đệ nói cũng chỉ có hai chữ này, chính là sư tôn, những thứ khác đều không hề nói qua. Vân Ca một tay đem tiểu đồ đệ ôm vào lòng, một tay cầm lấy cao điểm trên đĩa ngọc: "Muốn ăn không?" Tiểu đồ đệ không nhìn cao điểm, cũng không gật đầu hay lắc đầu, không nói gì, chỉ là đôi mắt gắt gao nhìn Vân Ca, tựa như nếu không nhìn chằm chằm như vậy, một giây kế tiếp nàng sẽ lập tức biến mất. Vân Ca nhìn ánh mắt này, đột nhiên nghĩ đến gì đó, từ lúc nàng trở về bắt đầu, tiểu đồ đệ cứ như vậy nhìn nàng chằm chằm, mắt cũng không chớp. Lúc nàng đến chỗ sư tôn, là chờ tiểu đồ đệ ngủ rồi mới đi, lúc trở lại, liền thấy ánh mắt tiểu đồ đệ đã như thế... Trong lòng Vân Ca một trận hổ thẹn. Nàng thế nào lại quên chuyện này?
|
Chương 11
Cách lần chiêu thu đệ tử tiếp theo của Vân Phù Môn còn có nửa năm, Vân Ca nghĩ, thừa dịp thời gian nửa năm này, khiến tiểu đồ đệ nhà nàng có thể học tiếp xúc ngoại nhân, cùng người khác ở chung. Vân Ca vốn là muốn cho tiểu đồ đệ bắt đầu làm quen từ Lâm Linh cùng Lâm Phổ, kết quả phát hiện hai người này cư nhiên bế quan, đúng là chuyện trăm năm không gặp, Vân Ca lại lo lắng những người khác, vì vậy chỉ có thể dẫn theo tiểu đồ đệ đến phía sau núi của Vân Phù Môn đánh quái. ( đánh linh thú ) Mỗi người có linh mạch cũng có bản năng, xuất thân từ bản năng ẩn trong linh mạch, lúc trước nàng bị sư tôn nhìn trúng nguyên nhân cũng là bởi vì lúc bị thú dữ vây công, nàng còn chưa học qua bất cứ kỹ năng gì, cứ thế dựa vào bản năng của linh mạch sống sót giữa đám thứ dữ! Nhìn một chút nhìn một chút ấu tể linh thú cấp thấp nhất, đỡ trán, sư tôn như nàng có phải đã quá xem thường đồ đệ của mình hay không? Quên đi, đây không phải là sợ tiểu đồ đệ sợ hãi sao! Tiểu đồ đệ tình huống đặc thù, sau này nhị đệ tử của nàng và vân vân xuất hiện, nàng tuyệt đối sẽ trực tiếp ném vào nhị cấp linh thú! Ân! Đúng vậy! Nàng là một sư tôn có nguyên tắc! "Sư tôn...." Giọng nói thật nhỏ thoáng cái đem tâm hồn đã bay xa của Vân Ca kéo lại, Vân Ca vừa nhìn! Nổi giận! Được lắm một con băng thú! Cư nhiên khi dễ đồ đệ của ta!! Ta đem tiểu đồ đệ ném đến đây là để nàng khi dễ các ngươi, không phải cho các ngươi khi dễ nàng! Không chút nào không chút nào cảm thấy đồ đệ nhà nàng đánh không lại băng thú cấp một thì có vấn đề gì, trực tiếp ôm lấy tiểu đồ đệ đang nước mắt lưng tròng gọi nàng, sau đó một cước đạp băng thú cấp một đã mở to miệng ý đồ dùng kỹ năng hệ băng! "Đồ nhi không sao chứ?" Vân Ca kiểm tra tiểu đồ đệ một lần, phát hiện tiểu đồ đệ không có vấn đề, chỉ là càng không ngừng hướng trong ngực của nàng mà chiu. Vân Ca nhìn thấy vừa đau lòng vừa khổ sở, nếu như không phải nàng biết nữ chủ là Lâm Duyên không biết lúc nào xuất hiện kia thì với thiên phú của tiểu đồ đệ nàng nhất định cảm thấy tiểu đồ đệ là nữ chủ, tiểu đồ đệ quả thực có tất cả đặc tính cẩu huyết của nữ chủ trong tiểu thuyết! Nhưng.... Làm một người linh mạch hệ mộc tinh thuần, ngươi sợ một con băng thú cấp một, như vậy thật sự được sao? Còn không chờ Vân Ca thở dài, thanh âm của tiểu đồ đệ ông ông từ trong ngực nàng truyền đến, tiểu đồ đệ vùi đầu trong ngực nàng, chỉ để lại cái mũ mao nhung màu trắng: "Sư tôn.... Ta sợ....." Vân Ca tinh thần chấn động, lâu như vậy, tiểu đồ đệ chỉ nói hai chữ "Sư tôn".... Vân Ca cho rằng phải đợi thật lâu mới có thể từ trong miệng tiểu đồ đệ nghe được những thứ khác, không ngờ... Vân Ca vươn tay, vuốt ve mũ lông nhung của tiểu đồ đệ, bởi vì từ nhỏ tu luyện, Vân Ca mười ngón thon dài, xương ngón tay cân xứng, dưới sự phụ trợ của tuyết trắng da lông, càng lộ ra ánh sáng màu bạch ngọc, thông thấu oánh nhuận. "Không có việc gì, vi sư ở đây, vi sư vẫn luôn ở phía sau ngươi." Giọng nói của Vân Ca nhu hòa, tiểu đồ đệ đem lỗ tai đặt ở vị trí của trái tim, nghe được tim của sư tôn bởi vì câu nói của nàng mà đập nhanh, tâm tình một trận phức tạp, nhưng rất nhanh thì ổn định lại. Vân Ca muốn chứng minh, đám tiểu linh thú này đều là vụn vặt, ôm tiểu đồ đệ từ giữa không trung nhảy xuống. "Ngoan, không phải sợ, sư tôn ngay bên cạnh ngươi, không ai có thể gây tổn thương cho ngươi, lát nữa, ngươi tự mình động thủ có được hay không?" Vân Ca nhéo mũi của tiểu đồ đệ, nhìn ánh mắt của tiểu đồ đệ, nghiêm túc nói. Trong mắt tiểu đồ đệ đã ngập nước, hình như đang nói, sư tôn ta thật sự rất sợ... "Tiểu đồ nhi, sư tôn nhìn ngươi, không phải sợ. Nếu như không đi, ngươi phải nói cho sư tôn biết vì sao ngươi không đi? Ngươi đang sợ cái gì?" Tiểu đồ đệ rốt cuộc không nhịn được, thoáng cái nhào tới: "Sư tôn...." Vân Ca có loại cảm giác đang ngược đãi hài tử, trong lòng đã mềm nhũn, quên đi, không đi thì không đi, còn nhiều thời gian, không cần thiết ép buộc nàng! "Sư... tôn..." Kim đậu đậu của Tiểu đồ đệ bắt đầu không ngừng rơi xuống, giọng nói cũng cơ hồ là nức nở. Trong lòng Vân Ca càng không nỡ, nàng có thể chậm rãi, tại sao muốn vội vả như vậy, nàng vẫn luôn biết tiểu đồ đệ này của nàng cho dù là lúc ôm nàng phát run cũng chưa từng chân chính xin nàng giúp đỡ, tiểu đồ đệ vẫn đem mình thật sâu bao vây trong cái kén nhìn không thấy bên trong, thấy không rõ nàng rốt cuộc đang suy nghĩ gì, tiểu đồ đệ có ý thức lãnh đại rất mạnh ngay từ đầu Vân Ca đã nhận ra, đối với tiểu đồ đệ mà nói, nàng là người rất trọng yếu, chí ít nàng ấy để nàng tiến nhập lãnh đại của nàng ấy, nhưng nàng rồi lại là người ngoài, bởi vì nàng ấy chưa từng thật sự tín nhiệm nàng, cũng chưa bao giờ xin nàng giúp đỡ, nhưng là hôm nay, Vân Ca phát hiện quan hệ của hai người có tiến triển rất lớn. "...." Vân Ca nhìn tiểu đồ đệ khóc đến khuôn mặt hồng hồng, trong lòng từng đợt co rút đau đớn, nàng không nhìn nổi tiểu hài tử khóc, còn khóc đến thương tâm như vậy, dường như muốn đem tất cả bi thương và sợ hãi đều theo nước mắt chảy ra ngoài. "Ngoan, chúng ta không đi, không đi." Vân Ca ôm tiểu đồ đệ chuẩn bị trở về. "Sư tôn...." Tiểu đồ đệ giãy dựa vài cái, sau đó Vân Ca liền thấy tiểu đồ đệ xuống đất, trực tiếp hướng về phía băng thú cách đó không xa mà chạy đến. Vừa khóc vừa chạy, sau đó Vân Ca liền thấy tiểu đồ đệ ngã xấp trước mặt băng thú , tiếp theo lại hung hăng bò dậy, rồi trực tiếp nhào đến trên người băng thú lớn gấp đôi nàng, đúng vậy, chính là trực tiếp nhào đến, không dùng bất kỳ linh lực gì, nhào đến. Băng thú mới vừa rồi bị Vân Ca đá một cước, đang buồn bực, kết quả là thấy đầu sỏ gây chuyện rất yếu rất yếu vừa rồi lại chạy tới, băng thú theo bản năng cảm thấy nguy hiểm, sau đó liền thấy người kia rất hài kịch mà ngả trước mặt mình. Băng thú nhìn thoáng qua kẻ cường đại cách đó không xa, lại liếc mắt nhìn kẻ nhu nhược ngã xuống ở trước mặt mình, nhớ lại một cước vừa rồi, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, chạy!!! Kết quả không ngờ chính là, nó cư nhiên không động được!!! Sau đó liền thấy tiểu hài tử xấu xa so với gà bệnh còn yếu hơn trực tiếp nhào tới, vừa khóc vừa quyền đấm cước đá hô: "Sư tôn... Đừng bỏ rơi ta.....", "Sư tôn...đừng không cần ta...hức...." Nước mắt nước mũi cùng nhau chảy.... Băng thú cảm giác mình cũng rất muốn khóc... Đau quá... Rõ ràng một chút linh lực cũng không dùng, nhưng nó cư nhiên chỉ có khí lực giãy dụa, cứ như vậy còn chưa tính, mỗi lần giãy dụa một chút, chỗ nên bị đánh vẫn bị đánh... Nhức nhối....tâm càng đau.... Tiểu băng thú nhìn thoáng qua người kia cách đó không xa, lại còn trong mắt người kia thấy được một tia uy hiếp... Tâm càng đau hơn.... Rõ ràng thú bị thương là ta a!!!! Mặc dù mình nhìn qua giãy dụa rất lợi hại, nhưng.... Vân Ca đau lòng đến nhìn tiểu đồ đệ trực tiếp vật lộn với tiểu băng thú, mặc dù nhỏ đồ đệ tay nhỏ chân nhỏ không ngừng vun loạn, vừa đánh, vừa khóc, trong miệng không biết lẩm bẩm cái gì, Vân Ca đau lòng, nhưng cũng không xuất thủ, tiểu đồ đệ hiện tại cần phát tiết! Cũng may tiểu băng thú bởi vì vừa rồi bị nàng đá một cước, đối với tiểu đồ đệ cũng không có dùng linh lực, mặc dù tiểu băng thú lớn một vòng so với tiểu đồ đệ, nhưng hai vật nhỏ vật lộn dáng vẻ nhìn vẫn là cân sức. Rốt cuộc tiểu đồ đệ mệt mỏi, cuối cùng đá tiểu băng thú một cước, sau đó ngồi dưới đất, quay đầu lại nhìn về phía sư tôn, nước mắt lã chã tiếp tục chảy, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng giống một con nai bị ném ở hoang giao dã ngoại: "Sư tôn... Đừng không cần ta...." Vân Ca thoáng chốc luống cuống, lẽ ra nàng cho rằng tiểu đồ đệ chạy tới đánh băng thú là vì phát tiết, không ngờ là bởi vì nàng... Vân Ca vội vàng ôm lấy tiểu đồ đệ trên đất: "Sư tôn sẽ không bỏ rơi ngươi." Tiểu băng thú ở bên cạnh cũng khóc... Sau này nhất định phải hảo hảo tu luyện!!!
|
Chương 12
Vân Ca ôm lấy tiểu đồ đệ: "Sư tôn vĩnh viễn cũng sẽ không bỏ rơi ngươi." Tiểu đồ đệ ngẩng đầu, giống tiểu thỏ ghé vào trong lòng Vân Ca: "Sư tôn...nói...có giữ lời không...." Vân Ca bật cười, bây giờ còn nhớ kỹ muốn hứa hẹn, Vân Ca nhéo cái mũi đỏ hồng của tiểu đồ đệ: "Quỷ thích khóc, sư tôn nói đương nhiên là giữ lời!" "Ô ô...." Băng thú ở bên cạnh thật sự là không chịu nổi, kêu một tiếng. Vân Ca nhìn thoáng qua băng thú đang quỳ rạp trên mặt đất giả chết, linh thú phía sau núi Vân Phù Môn cũng có linh thức nhất định, Vân Ca vươn một tay, cho tiểu băng thú một ít linh lực, cũng không ngại hành vi giả chết của nó. Nếu như Tiểu băng thú biết ý nghĩ trong lòng Vân Ca, nhất định muốn đem thoạt nhìn Vân Ca truyền đến ném vào mặt nàng, giả chết?! Là thật sự sắp chết, có được không a? Tiểu hài tử xấu xa thoạt nhìn so với gà bệnh còn yếu hơn một chút linh lực cũng không dùng nhưng cũng sắp đánh đến nó, có được không? Tiểu băng thú cũng không biết cách nghĩ của Vân Ca, cho nên chiếm được linh lực Vân Ca liền lại gần, cọ cọ chân của Vân Ca, sau đó thân thể cứng lên vài giây, liền bỏ chạy! Cả quá trình Vân Ca đều là không biết, chẳng qua là cảm thấy tiểu băng thú chạy đi dáng vẻ có chút buồn cười. "Sư tôn....." Tiểu đồ đệ cọ cọ cổ của Vân Ca, bất mãn lực chú ý của Vân Ca đều bị một con linh thú hấp dẫn! Trong lòng Vân Ca vẫn là rất vui vẻ, tiểu đồ đệ nhà nàng rất rõ ràng càng ngày càng có nhân khí, ánh mắt cũng không phải vô thần như trước nữa. Bất quá... Trong lòng Vân Ca âm thầm thở dài, tại sao vậy, tiểu đồ đệ hoàn toàn không có truyền thừa bên trong linh mạch. Tiểu đồ đệ hôm nay đã đến mức này, vẫn dùng cách vật lộn, chưa dùng tới một chút linh lực. Nếu như nói tiểu đồ đệ không biết ngưng tụ linh lực, vậy hiển nhiên là không thể nào, tiểu đồ đệ trong lúc nàng liệp sát Hỏa Diễm Thú cấp tám còn tay không ngưng tụ nhiều linh lực như vậy, hơn nữa còn là chỉ nhìn qua nàng ngưng tụ một lần, thủ pháp thuần túy như vậy là tu sĩ thiên phú mới làm được, Vân Ca còn phải dựa vào tu vi trúc cơ của bản thân, nhưng tiểu đồ đệ dưới tình huống hoàn toàn không có tu luyện qua lại có thể làm được, lúc đó, suy nghĩ của Vân Ca là cảm thấy bởi vì ưu thế do linh mạch hệ mộc cùng thuần âm chi thể của tiểu đồ đệ, nhưng là bây giờ.... Trong lòng Vân Ca có loại dự cảm xấu.... "Được rồi, về nhà sẽ cho ngươi ăn ngon, quỷ thích khóc...." Vân Ca ôn nhu lau nước mặt còn đọng trên mặt tiểu đồ đệ. "Sư tôn...." Tiểu đồ đệ đem mặt vùi vào trong lòng Vân Ca, giọng nói mang theo run rẩy, cảm giác rất đáng thương: "Sư tôn.... Có phải ta rất vô dụng không...." Vân Ca nở nụ cười: "Không có, tiểu đồ đệ còn nhỏ, còn đánh đến tiểu quái thú kia nằm trên mặt đất không bò dậy nổi...." "Sư tôn...." Tiểu đồ đệ ngẩng đầu, gọi một tiếng sư tôn sau đó liền trừng mắt không nói lời nào, tuy rằng vẫn rất gầy nhưng là bởi vì mím môi, hai má phông lên, cằm thon nhọn, đôi mắt phượng dài nhỏ khẽ nhếch, nhãn cầu lấp lánh, dường như bên trong chưa cả một thế giới, tiểu đồ đệ ngũ quan tinh xảo Vân Ca vẫn luôn biết nhưng trước đây bởi vì đôi mắt kia không hề có thần, cho nên dáng vẻ này của tiểu đồ đệ Vân Ca vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. "Ân?" Vân Ca nở nụ cười: "Quỷ thích khóc lớn lên thật xinh đẹp, giống một tiểu công chúa, chỉ là quá gầy." Vân Ca cầm cổ tay gầy nhỏ như củi khô của tiểu đồ đệ. Khuôn mặt tiểu đồ đệ thoáng chốc đỏ bừng, bật người vùi vào trong lòng Vân Ca, Vân Ca thấy như vậy một màn, càng cười lợi hại hơn: "Còn xấu hổ?" Trong lòng Vân Ca từng trận ấm áp, rốt cuộc hiểu rõ vì sao nói con gái là tri kỷ tiểu áo bông rồi, cho dù cái gì cũng không làm nàng cứ như vậy nằm vào trong ngực, cũng đã cảm thấy trong lòng rất ấm áp. Trở lại động phủ, tiểu đồ đệ bám dính trên người Vân Ca không chịu xuống đến. Vân Ca gở mũ của tiểu đồ đệ xuống, sau đó xoa tóc tiểu đồ đệ: "Quỷ thích khóc, hiện tại phải đổi chuột túi bảo bảo rồi!" Tiểu đồ đệ lộ ra một cái đầu, ánh mắt ngập nước nhìn Vân Ca: "Sư tôn, cái gì là chuột túi bảo bảo?" Vân Ca lúc này mới nhớ thế giới này không có chuột túi! Nhưng một chút đều không ảnh hưởng Vân Ca ở trước mặt tiểu đồ đệ tỏ vẻ bản thân bác đại tinh thâm: "Là một loại linh thú, linh thú tiểu bảo bảo mỗi ngày bám vào trên người mẫu thân, không chịu xuống đất, sau đó chân càng ngày càng ngắn. Quỷ thích khóc, nếu không xuống, sau này chân sẽ giống như chuột túi bảo bảo, càng ngày càng ngắn...." Vân Ca một chút cũng không có cảm giác đang lừa gạt thiếu nữ vô tri, còn nhéo mũi tiểu đồ đệ. Tiểu đồ đệ bật người xuống đất: "...." Vân Ca thấy như vậy liền nở nụ cười: "Xem ra lúc này đây đến hậu sơn thật sự là việc đúng, tiểu đồ đệ thay đổi không ít. Toàn thân tiểu đồ đệ bị áo choàng lông dài màu trắng bao vây lấy, bởi vì mới vừa khiến tóc nàng chỉa đông chỉa tây, đôi mắt đã có thêm màu sắc chuyển động, Vân Ca phát hiện tiểu đồ đệ nhà nàng nhếch miệng cười trong lúc vô tình sẽ lộ ra hai chiếc răng thỏ, khuôn mặt vốn dĩ có vài phần yêu dã cứng rắn bởi vì nụ cười ngây ngốc cùng hai chiếc răng thỏ càng ngốc nghếch mà trở nên thuần lương đáng yêu, Vân Ca nhìn thấy tâm đều tan chảy, hoàn toàn không ngờ tiểu đồ đệ lạnh như băng bản thân nhặt về bộ mặt thật lại là thế này! Tiểu đồ đệ bị nhìn chằm chằm nhìn đến ngượng ngùng, bật người liền vươn hai tay ôm lấy đùi của Vân Ca, ngẩng đầu nhìn về phía Vân Ca: "Sư tôn...." "...." Trong lòng Vân Ca mềm nhũn thành nước, đem người bế lên: "Ngoan..." "Sư tôn...." Tiểu đồ đệ tiến đến trước mặt Vân Ca, khuôn mặt nhỏ của tiểu đồ đệ cùng khuôn mặt Vân Ca chỉ cách nhau vài centimet: "Sư tôn tốt nhất....." Tiểu đồ đệ thoáng chốc dùng mặt mình đến cọ khuôn mặt Vân Ca, thì thầm một câu. Vân Ca sửng sốt.... Cái này.... Phát triển có phải đã quá nhanh rồi không.... Cái này.... Không phải tiểu đồ đệ có chứng tự bế sao? Chẳng lẽ nàng nghĩ lầm rồi.... Bất quá Vân Ca vẫn rất hài lòng đối với sự thân thiết của tiểu đồ đệ, cũng chủ động cọ cọ khuôn mặt tiểu đồ đệ: "Tiểu đồ đệ cũng thật ngoan." "...." Vân Ca cũng không thấy tiểu đồ đệ ngoan ngoãn nhà nàng nghe được câu này trong mắt lóe lên quang mang, trong lòng Vân Ca còn đang suy nghĩ bản thân phán đoán sai lầm, tiểu đồ đệ này không phải mặt lạnh tâm lạnh, một khi đem một người đặt vào trong lòng chính là nhận định không thay đổi. Vân Ca cùng tiểu đồ đệ dính dính nị nị mà ăn cao điểm, sau đó dụ dỗ tiểu đồ đệ đi ngủ, tiểu đồ đệ cùng Vân Ca không giống nhau, tiểu đồ đệ còn cần ngủ. Vân Ca không biết, sau khi nàng dỗ người ngủ xong liền đi, người kia ở phía sau vốn dĩ đang ngủ liền mở mắt, nhìn bóng lưng của Vân Ca, ánh mắt càng lúc càng kiên định. Nàng dùng tất cả của bản thân cược một lần! Được ăn cả ngã về không chỉ cược một lần! Cược người này tốt với nàng cũng giống như mẫu thân đối với người gọi là muội muội kia, cược người này tốt với nàng chỉ vì con người nàng, không liên quan gì đến linh mạch, cùng cái gọi là thể chất không hề liên quan....Lần đánh cược này giống như chút hy vọng sau cùng của nàng đối với thế giới này. Giống như người kia đã từng nói, người như nàng, làm sao có thể có người sẽ đơn thuần đối xử tốt với nàng? Cho dù là sống, nàng cũng như trước không chịu nổi thế giới này, nhưng vậy thì thế nào? Hiện tại.... Nàng cược thắng rồi đúng không? Dịch thể ấm áp không ngừng chảy xuống.
|
Chương 13
Vân Ca cảm giác mình mang tiểu đồ nhi đến hậu sơn hình như đã mở ra thế giới mới của tiểu đồ nhi. Lại là một buổi sáng sớm, Vân Ca tĩnh toạ kết thúc mở mắt, phát hiện tiểu đồ nhi vốn dĩ ngủ trên giường nhỏ không thấy đâu. Vân Ca đỡ trán, đây là lần thứ mấy rồi? Lúc Vân Ca đến phía sau núi, liền thấy tiểu đồ nhi cùng mấy con tiểu linh thú quyền đấm cước đá, nhất phó liều mạng. Vân Ca đem người bế lên, sau đó nhìn thoáng qua mấy con tiểu linh thú giả chết cách đó không xa: "Tại sao lại lén lút ra ngoài? Sớm như vậy!" "...." Tiểu đồ nhi khuôn mặt hồng hồng, bị sư tôn bế lên, ở góc độ cuả Vân Ca không thấy được nàng đang trừng mắt nhìn mấy con tiểu linh thú cách đó không xa, tiểu linh thú run một cái, thú sinh rất gian nan!!! (con người là nhân sinh => thú là thú sinh) Vân Ca cảm thấy mấy con tiểu linh thú rất hiểu chuyện, cũng không làm tiểu đồ đệ bị thương, tuy rằng như vậy Vân Ca vẫn rất không yên tâm kiểm tra thân thể tiểu đồ nhi, xác định không có vấn đề, nhéo nhéo mũi tiểu đồ nhi. "Không có việc gì là tốt rồi!" "Sư tôn...." Tiểu đồ nhi thân mật cọ cọ cổ của Vân Ca: "Sư tôn, có phải ta rất vô dụng hay không...." Vân Ca sờ đầu tiểu đồ nhi: "Không có, tiểu đồ nhi rất lợi hại." Vân Ca chăm chú kiểm tra qua linh mạch của tiểu đồ nhi, cũng không có vấn đề, chỉ cần đến nơi có linh khí, năng lực hấp thu linh lực của tiểu đồ nhi cho dù là nàng cũng kém xa, nhưng vấn đề chính là tiểu đồ nhi ngay cả dẫn khí nhập thể cơ bản nhất đều làm không được. Vân Ca cũng buồn rầu vấn đề này, cũng buồn đến sắp chết, nếu như nói thiên phú của tiểu đồ nhi cho người cảm giác chính là thiên đạo thân sinh nữ nhi, nhưng đột nhiên phát hiện hình như là tư sinh nữ nhi... Liêm trưởng lão gặp qua tiểu đồ nhi, chỉ là lắc đầu, hắn vốn dĩ cũng cho rằng thuần âm chi thể cộng thêm linh mạch đơn hệ, trên tu hành chắc là sẽ giống như nghịch thiên, nhưng thật không ngờ tất cả đều phá hủy do việc linh mạch hệ mộc quá nhu hòa, mà thuần âm chi thể lại là cửu âm tuyệt mạch không hề có sức công kích, nếu như chỉ sở hữu một thứ như vậy tu hành sẽ tiến triển cực nhanh, nhưng xấu ở chỗ là có cả hai. Liêm trưởng lão thận trọng theo sát Vân Ca thương lượng một chút, tiểu đồ đệ đừng nói trúc cơ, có thể dẫn khí nhập thể để nhập môn cũng là một vấn đề. Vân Ca cũng không thay đổi ý định muốn tiểu đồ nhi làm đồ đệ mình, chỉ là trong lòng còn nghĩ, có nên tìm cho tiểu đồ đệ một sư huynh sư tỷ lợi hại, để sau này dù cho nàng không lo được cho tiểu đồ đệ, cũng còn có đại đệ tử giúp một tay. Vân Ca đương nhiên không thể đem chuyện này nói cho tiểu đồ nhi, nhưng từ lần Liêm trưởng lão đến, tiểu đồ nhi càng thêm dính lấy nàng, chỉ cần có một chút khe hở, tiểu đồ nhi liền tựa như chuột túi bảo bảo mà treo trên người nàng. So với việc này, Vân Ca càng thêm lo lắng chính là tiểu đồ nhi mỗi ngày chạy ra sau núi, cùng đám tiểu linh thú tranh đấu, Vân Ca có thể nhìn ra bất an cùng khủng hoảng của tiểu đồ nhi. Lúc trở về, Vân Ca nhìn thoáng qua đám tiểu linh thú trốn cách đó không xa, tiểu linh thú tập thể run một cái, chúng nó thú sinh thật là khổ! Tuy rằng len lén thăng cấp nhưng cũng không có ai biết, thăng cấp cũng không vui! Nhưng lại phải bị người khác ngược đãi... Quan trọng nhất là rõ ràng đã bị ngược đãi là chúng nó, nhưng nhân loại ngu xuẩn kia lại còn dùng ánh mắt đó hù dọa chúng nó....trái tim hảo mệt mỏi ....không bao giờ muốn làm tiểu linh thú nữa, sau này nhất định phải thoát khỏi ác ma này, chúng nó muốn đi khu nhị cấp.... Vân Ca cũng không biết cách nghĩ của đám tiểu linh thú ở phía sau, chỉ là ôm tiểu đồ nhi đang bị lạnh của mình trở về, đối với tu sĩ mà nói, xuân hạ thu đông cũng không có khác nhau, cho nên cho dù là khắp bầu trời tuyết trắng Vân Ca ăn mặc cũng giống như mùa hè, nhưng tiểu đồ nhi không phải, không thể dẫn khí nhập thể, dù cho trong thân thể có nhiều linh lực hơn cũng không có ích lợi gì, bởi vì không biết khống chế cho nên tiểu đồ đệ bị Vân Ca quấn thành bánh chưng, cộng thêm áo choàng, càng giống bánh chưng. Phía sau núi đều bị tuyết trắng che lấp, trong mắt khắp nơi đều là màu trắng, bởi vì nơi này là địa bàn của tiểu linh thú cấp một, bởi vì tu vi của Vân Ca xung quanh cũng không có tiểu linh thú thường lui tới, không có âm thanh, hoàn toàn yên tĩnh, ngoại trừ âm thanh Vân Ca dẫm trên tuyết, tiểu đồ nhi ghé vào trong lòng Vân Ca, nghe nhịp tim bình ổn của Vân Ca, đong đong... Giống như có một người ở bên tai nàng đặt thêm một máy phóng đại thanh âm, tất cả đều là tiếng tim đập, dường như đó chính là toàn bộ thế giới. Lúc trở lại động phủ, Vân Ca đã cảm thụ được hô hấp của tiểu đồ đệ bình ổn lại, buông xuống vừa nhìn, tiểu đồ nhi quả nhiên đã ngủ. Tiểu đồ đệ khi nhắm mắt và khi tỉnh chênh lệch rất nhiều, nguyên nhân chính là đôi mắt, trong mắt tiểu đồ nhi dường như chưa cả ánh mặt trời sáng rực, vô luận lúc nào nhìn vào cũng là sáng lấp lánh, trong lòng Vân Ca thỏa mãn a! Nàng đem mặt trời vào đôi mắt một hài tử! "Sư tôn...." Tiểu đồ nhi chậm rãi tỉnh lại, giọng nói mềm nhẹ nhu nhuyễn, hoàn toàn không nhìn ra hài tử phong bế trong thế giới của bản thân mấy tháng trước kia. Tiểu đồ nhi không biết vì sao đặc biệt thích phồng má, hai mắt lấp lánh, to tròn, giống như con thỏ đang ăn trộm hành, bởi vì Vân Ca mỗi ngày cẩn thận vỗ béo, tiểu đồ nhi vốn dĩ gầy đến xương bọc da trên mặt cũng thêm không ít thịt, chính là bởi vì nguyên nhân này hai má của tiểu đồ nhi đặc biệt khiến người ta muốn đi chọc một cái, Vân Ca là một một người muốn làm liền làm, Vân Ca chọc vào đôi má đang phồng lên của tiểu đồ nhi: "Làm sao vậy? Có phải đói bụng không?" "Sư tôn, ngươi cũng không gọi ta dậy~." Tiểu đồ nhi ngữ khí cấp thiết: "Ta muốn đi tu luyện!" "Ha ha...." Vân Ca nở nụ cười, lại chọc vào má tiểu đồ nhi, xúc cảm thật tốt: "Không vội không vội, bây giờ còn sớm!" "Không còn sớm!" Tiểu đồ nhi vội vàng ăn, đem miệng nhét tràn đầy, Vân Ca thấy thế rất sợ nàng bị nghẹn. "Ngươi đừng vội." Vân Ca vội vàng rót một chén nước cho tiểu đồ đệ, tiểu đồ đệ cũng không biết mình không thể dẫn khí nhập thể, Vân Ca cũng không nói cho nàng biết. Vân Ca đau lòng: "Mặc kệ tiểu đồ đệ là dáng vẻ gì, sư tôn cũng sẽ không bỏ rơi tiểu đồ đệ." Cho nên ngươi có thể chỉ làm một hài tử, không sao cả. Tiểu đồ nhi ngẩng đầu nhìn về phía Vân Ca, trong mắt lưu quang bốn phía: "Sư tôn...." Còn không chờ Vân Ca nói gì, liền thấy tiểu đồ đệ bẹp một ngụm hôn lên má Vân Ca, môi mềm dính chút bột cao điểm mang đến xúc cảm khiến Vân Ca sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười, tri kỷ tiểu áo bông của nàng! Lúc thấy Vân Ca ngây ngẩn, tay của tiểu đồ đệ đặt dưới áo choàng nắm thật chặt, cũng không bình thản như mặt ngoài, nàng đã thấy mỗi lần người gọi là muội muội của nàng đắc ý khoe khoang chính là như vậy mà hôn nữ nhân kia..... Sau đó liền thấy gương mặt lấn sương tái tuyết trong mắt người khác nhất thời hòa tan, Vân Ca toét miệng cười đến nhìn không thấy mắt. Tay của tiểu đồ đệ chậm rãi buông ra, người này.....
|
Chương 14
Ngày trôi qua càng ngày càng có quy luật, mỗi ngày mở mắt chuyện thứ nhất chính là đến hậu sơn đem tiểu đồ nhi nhà nàng bắt trở về, sau đó dùng mấy canh giờ dạy tiểu đồ nhi học chữ. Cũng may tiểu đồ nhi ngộ tính rất cao, mỗi ngày vài canh giờ, ba tháng sau đó tiểu đồ đệ trên cơ bản đã nắm được căn bản. Vân Ca rốt cuộc hiểu được ngọt bùi cay đắng khi nuôi dạy một hài tử, đơn thuần lão sư cùng nuôi dạy một hài tử là hai khái niệm cùng cảm thụ hoàn toàn bất đồng, tỷ như hiện tại.... Tiểu đồ nhi đem áo choàng bao vây mình cởi ra, mắt lom lom nhìn nàng, Vân Ca bật cười: "Đồ nhi, ta đếm đến ba, không mặc lại xem ta như thế nào thu thập ngươi?!" "Sư tôn ~~." Tiểu đồ nhi đã xông tới, dang cánh tay nhỏ bé muốn ôm Vân Ca, Vân Ca cúi đầu liền thấy tiểu nha đầu ánh mắt lấp lánh, cười đến hàm răng trắng đều lộ ra, khuôn mặt còn chưa trưởng thành đã có thể nhìn ra vài phần yêu nghiệt, nhưng lúc này cười đến có chút ngu ngốc mà động lòng người, mười phần dáng vẻ tiểu nữ ngây thơ. Cái bộ dáng này, Vân Ca thế nào nhẫn tâm giáo huấn, chỉ có thể đem người ôm lấy, ôm vào trong ngực nàng: "Ngươi a! Cũng không sợ cảm mạo!" "Có sư tôn ở đây, ta mới không sợ đâu!" Đầu của Tiểu nha đầu ngẩng thật cao, giống con thiên nga nhỏ, trong mắt tất cả đều là hình ảnh của Vân Ca. "Miệng thực sự là càng ngày càng ngọt." Chân thật như thế, từ lúc tiểu đồ nhi bắt đầu nói chuyện, chậm rãi, miệng của tiểu đồ nhi càng ngày càng ngọt, dính dính nị nị. Vân Ca cũng rất thích tiểu đồ nhi như vậy, như vậy mới giống như một hài tử tám tuổi. "Bẹp!" Vân Ca quay đầu lại liền thấy tiểu đồ nhi đã hôn tới rồi, Vân Ca xoa đầu tiểu đồ nhi: "Sư tôn thương lượng với ngươi một chuyện có được hay không?" Vân Ca đã nghĩ xong, tiểu đồ nhi không có cách nào dẫn khí nhập thể, cũng không có biện pháp trở thành đại đệ tử của nàng, cho nên tên chỉ có thể dùng quy củ của gọi là mà đặt. Vân Ca biết tiểu đồ nhi nhất định là không hiểu đại đệ tử cùng nhị đệ tử có gì khác biệt, nhưng trong lòng nàng vẫn có hổ thẹn, nhưng nàng không có lựa chọn khác, Liêm trưởng lão có thể để cho người không có cách nào dẫn khí nhập thể như tiểu đồ nhi làm đệ tử danh nghĩa của nàng là có nguyên nhân, Vân Ca cũng biết nguyên nhân này, nàng từ nhỏ không hề biểu đạt chấp nhất đối với thứ gì, đây là lần đầu tiên, Vân Ca cách kết đan cũng không xa, Liêm trưởng lão sợ chuyện này sẽ cso ảnh hưởng không tốt đến tu hành của nàng, huống hồ thời gian còn dài hơn, mà tu tiên giới thứ không thiếu nhất chính là ngoài ý muốn... Vân Ca đều biết, cho nên đối với tiểu đồ nhi mỗi ngày vất vả rèn luyện càng thêm đau lòng. Sau khi xác định tiểu đồ nhi thật không có cách nào pháp dẫn khí nhập thể, Vân Ca căn bản không có dạy tiểu đồ nhi một chút gì liên quan đến tu hành, nhưng tiểu đồ nhi như trước mỗi ngày ra sau núi, cùng một đám tiểu linh thú đối luyện, Vân Ca mỗi lần đón tiểu đồ nhi mệt mỏi toàn thân mềm nhũn, trong lòng đều đau muốn chết. "Sư tôn...." Tiểu đồ nhi cọ cọ cổ của Vân Ca, sư tôn lại thất thần, không biết đang suy nghĩ gì. "Ngoan." Vân Ca hồi phục tinh thần, nhớ lại chuyện phải thương lượng: "Sư tôn thủ một cái tên cho ngươi, được không?" Trong lòng Vân Ca thấp thỏm, tiểu đồ nhi chưa từng đề cập qua tên của mình, có đôi khi tên đại biểu chính là một đoạn quá khứ. Vân Ca cũng biết quá khứ của tiểu đồ nhi cũng không tốt, cho nên tiểu đồ nhi chưa từng đề cập qua tên của mình, vốn là chuẩn bị để tiểu đồ nhi làm đại đệ tử, tên và vân vân, là một đặc quyền của đại đệ tử, cho nên Vân Ca là chuẩn bị để tiểu đồ nhi sau khi biết chữ, có thể tự chọn một cái tên, hiện tại xem ra là không được. Tiểu đồ nhi ngẩng đầu lên, giọng nói mềm ngọt: "Sư tôn nói đi, ta nghe sư tôn." "Gọi là Huyễn Mạt có được không?" Lúc Vân Ca bắt được cái tên này, thầm thở dài, nữ chủ là Lâm Duyên, nữ phối thì nàng cũng chưa thấy đến....Họa Phong, cái tên kỳ quái như vậy, nếu có, nàng hiện tại nhất định nhớ kỹ, nếu không có chứng tỏ đó không phải là vai quan trọng gì, như vậy nàng cũng yên lòng. Vân Ca đã sớm nghĩ xong, sau này chờ nàng kết đan rồi, lúc xuống núi thu một đại đệ tử thiên phú tốt, tâm địa tốt sẽ đối với tốt với tiểu đồ nhi, như vậy cho dù nữ chủ đến, nàng cũng không cần lo lắng. "Được!" Tiểu đồ nhi cười híp mắt gật đầu, cuối cùng còn không quên hôn lên má Vân Ca. Vân Ca nở nụ cười, nhéo nhéo mũi Tiểu Huyễn Mạt: "Được rồi, sau này sẽ là Tiểu Huyễn Mạt của vi sư rồi." "Sư tôn ~." Tiểu Huyễn Mạt ôm cổ Vân Ca: "Sư tôn, có phải ta có thể nhập môn học tập rồi không?" Tiểu Huyễn Mạt ánh mắt lấp lánh. Vân Ca sửng sốt một chút, nàng thật không ngờ tiểu đồ nhi còn nhớ rõ chuyện trước kia nàng đã nói, lúc đó cũng không biết tiểu đồ đệ không có cách nào dẫn khí nhập thể, cho nên lúc đó cùng tiểu đồ nhi nói chuyện này, hiện tại.... Trong lòng Vân Ca một trận khó chịu, tiểu đồ nhi bình thời nỗ lực nàng là nhìn ở trong mắt, nếu như nói cho tiểu đồ nhi biết nàng không có cách nào dẫn khí nhập thể, không có cách nào tu tiên, Vân Ca nhớ lại lúc trước lần đầu tiên dẫn tiểu đồ nhi đến hậu sơn, tiểu đồ nhi vừa khóc vừa cùng băng thú lớn hơn mình liều mạng, còn nói không muốn nàng bỏ rơi nàng ấy. Từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói, tiểu đồ đệ không có cách nào dẫn khí nhập thể cũng không phải chuyện xấu, chí ít, không ai mơ ước một hài tử bình thường không thể dẫn khí nhập thể, cũng sẽ không bị người xem như tuyệt hảo lô đỉnh, cho dù là thuần âm chi thể cửu âm tuyệt mạch, không có dẫn khí nhập thể như vậy thì chỉ là một người bình thường, Vân Ca đoán, tiểu đồ đệ lúc trước xuất hiện ở thế gian, đại khái chính là nguyên nhân này! Nhưng.... Vân Ca nhìn ánh mắt mong đợi của tiểu đồ nhi, nàng nói không nên lời.... "Vậy phải đáp ứng sư tôn, lúc học tập phải nghe lời, biết không?" Vân Ca xoa đầu tiểu đồ nhi, trong lòng đã bắt đầu suy nghĩ làm sao có thể khiến tiểu đồ nhi tổn thương ít nhất. Trong khoảng thời gian này, Vân Ca cũng không biết, bởi vì sự tình của nàng, Vân Phù Môn đã xích mích. Có người nói , "Đại sư tỷ không hổ là đại sư tỷ, cư nhiên trực tiếp săn giết Hỏa Diễm Thú cấp tám, nhưng lại không dùng tuyệt sát!" Tuyệt sát là dùng bản mạng linh mạch đánh ra tuyệt chiêu, Vân Ca đã dùng là bởi vì sau khi dùng tuyệt sát, linh lực trong cơ thể sẽ thiếu, nhưng ngày đó tất cả mọi người thấy đại sư tỷ nhà nàng dùng linh lực trực tiếp tát nhị sư huynh, điều này chứng tỏ cái gì, chứng tỏ đại sư tỷ không dùng tuyệt sát a!" Sau đó tận lực bồi tiếp,: "Đại sư tỷ đã chọn đại đệ tử, chỉ chờ kết đan thì có thể trực tiếp nhập môn." Phản ứng của mọi người chính là lớn sư tỷ không hổ là đại sư tỷ, thu đại đệ tử sớm như vậy đã quyết định rồi! Sau đó cũng không lâu lắm: "Đại đệ tử mà đại sư tỷ đã chọn dẫn khí nhập thể đều làm không được, chỉ có thể làm nhị đệ tử...." Mọi người không biết nên nói cái gì..... Cho nên khi Vân Ca dẫn tiểu đồ nhi Huyễn Mạt xuất hiện ở chủ phong của Vân Phù Môn, ánh mắt của mọi người đã tập trung đến! Cho dù là nắm tay một tiểu hài tử hoạt bát nhưng Vân Ca mặt không biểu tình như trước cho mọi người một loại cảm giác xa cách thanh lãnh không dính khói lửa. Trong lòng tất cả đệ tử, đại sư tỷ là tồn tại không thể vượt qua, nên vĩnh viễn cao cao tại thượng, cho nên cũng không có người tiến lên tiếp lời, Vân Ca cũng đã thành thói quen.
|