"Đại sư tỷ!" Vân Ca vốn dĩ còn đang đút cho tiểu đồ nhi ăn, sau đó chợt nghe đến một tiếng kích động kêu to.
Vân Ca nghe thanh âm quen thuộc này, sau đó nhìn thoáng qua tiểu đồ nhi bật người bĩu môi không vui, nghĩ thầm, hiện tại làm bộ không nhận ra có kịp hay không?
Vân Ca cũng không biết tại sao phải ở nhân giới cũng có thể gặp phải nữ chủ Lâm Duyên.
Lâm Duyên hận không thể lệ rơi đầy mặt nhào lên, đại sư tỷ, xem như là tìm được ngươi rồi!
"Tiểu sư muội." Vân Ca quay đầu lại khống chế tốt biểu tình trên mặt mình, sau đó khẽ gật đầu.
"...." Đầu còn chưa gật xong liền thấy nam nhân đứng bên cạnh Lâm Duyên, trong lòng Vân Ca trầm mặc mấy giây, nam tu sĩ này chính là nhị đại thanh niên tự biên tự diễn đã gặp phải ở trăm năm tỷ thí, ân, nàng có loại trực giác, người này chính là Thiếu tông chủ của Quy Nhất Tông, không nên hỏi nàng vì sao có loại trực giác này...
"Vân Ca đạo hữu nhĩ hảo, tại hạ Minh Hiên Quy Nhất Tông." Minh Hiên không biết có phải là ảo giác hay không, đối phương khi nhìn đến hắn trong nháy mắt trên mặt nguyên bản không có bao nhiêu biểu tình cứ thế lướt qua một tia ghét bỏ... Ghét bỏ...
"...." Đoán trúng không có thưởng sao.
"Đại sư tỷ, ta nói, sau khi ngươi đi, ta tìm ngươi đã lâu, thế nào không dẫn theo ta cùng đi? Đại sư tỷ, rất nhớ ngươi rất nhớ ngươi!" Lâm Duyên tội nghiệp xông tới, ánh mắt trong veo như nước.
"Tiểu sư muội không ở động phủ tu luyện, đến nhân giới làm gì?" Vân Ca động tác thuần thục gấp xương cá ra, sau đó đem thịt cá tươi mới đút vào trong miệng tiểu đồ nhi, còn ngữ khí ôn hòa bỏ thêm một câu: "Không được kén chọn."
"Đại sư tỷ, ngươi không biết ta một mình ở Vân Phù Môn thật nhàm chán!" Vừa không có người dạy nàng, nàng cũng sắp mốc meo rồi...
"...." Vấn đề của ta trọng điểm hẳn là ngươi thế nào đi tới nhân giới? Vân Ca đã không muốn biết vì sao nữ chủ sẽ cùng Minh Hiên của Quy Nhất Tông đi cùng nhau, dù sao cũng là nữ chủ...vừa nghĩ đến, Vân Ca rất hiếu kỳ Minh Hiên này rốt cuộc có phải nam chủ hay không?
"Đại sư tỷ, Minh Hiên sư huynh đặc biệt đến Vân Phù Môn tìm ngươi, kết quả ngươi không ở đó, sau đó trưởng lão bên Công Đức Đường nói ngươi thông qua truyền tống trận đến nhân giới, Minh Hiên sư huynh cảm thấy ngươi nhất định là muốn thông qua nhân giới đến nơi cực hàn, muốn tới giúp ngươi... Ta xin Minh Hiên sư huynh dẫn theo ta cùng đi tìm ngươi, đại sư tỷ, ta nhớ ngươi....." Lâm Duyên ở trong lòng đem lời nghĩ qua một lần, không thành vấn đề, phải nói rõ Minh Hiên đối với đại sư tỷ là coi trọng, lại nói rõ bản thân nàng cùng nam chủ không may Minh Hiên không có quan hệ gì, cuối cùng lại nhấn mạnh một lần suy nghĩ của nàng, ai nha má ơi, cường điệu xong trong lòng nàng quan trọng nhất vẫn là đại sư tỷ a! Cho nên đại sư tỷ ngươi nhất định phải tin tưởng ta chính là có dây dưa với ngươi cũng không có khả năng dây dưa với mặt hàng này! Ngạch.... Hình như có cái gì không đúng ở đây rồi...
"Vân Ca, nơi cực hàn không phải chuyện đùa, nếu như thuận tiện, ta nghĩ đi cùng với ngươi." Minh Hiên nhìn thấy Lâm Duyên đã đem đều nên nói đều nói rồi, lúc này mới lên tiếng.
Vân Ca phản xạ có điều kiện chuẩn bị cự tuyệt, sau đó đột nhiên nhớ lại bản thân tạm thời bị phong bế tu vi, còn có Tiểu Huyễn Mạt, sau đó chỉ có thể chậm rãi gật đầu.
Tiểu Huyễn Mạt buông xuống mí mắt, trong mắt hiện lên nóng nảy bất an, ngu xuẩn, nơi cực hàn chính là mười người như ngươi đi cũng ra không được! Lẽ ra đã nghĩ xong thông qua việc phong bế tu vi của Vân Ca khiến Vân Ca lưu lại, qua không được bao lâu Quy Nhất Tông bên kia sẽ mở ra tiểu bí cảnh, đến lúc đó Vân Ca cũng không có tinh lực suy nghĩ đến nơi cực hàn nữa! Nhưng thật không ngờ cư nhiên gặp hai kẻ ngu xuẩn này!
Ở trong mắt của nàng, sư tôn muốn đi nơi cực hàn, đó là bởi vì không biết tình huống nơi đó, đó là bởi vì quan tâm tiểu đồ nhi nàng đây, còn đối với hai người kia, chính là ngu xuẩn!
"Đại sư tỷ! Ngươi đáp ứng rồi?" Lâm Duyên cao hứng vô cùng, đáp ứng là tốt rồi! Nơi cực hàn là một địa phương tốt a! Lâm Duyên trong lòng suy nghĩ, nàng hiện tại đừng nói dẫn khí nhập thể, ngay cả linh khí là cái gì đều không cảm giác được, Lâm Duyên cũng đã nhìn thấu, nói không chừng nàng là một kẻ phế tài, là bởi vì chuyển kiếp nên thế giới này không chấp nhận nàng làm nữ chủ nữa! Lúc nghĩ đến đây, Lâm Duyên hận không thể lệ rơi đầy mặt biểu đạt vui sướng trong lòng nàng, phải biết rằng, nàng viết là H văn a! Cũng không phải tu tiên sảng văn, nếu là sảng văn, nữ chủ cho dù là phế vật thì sau này cũng nhất định có một thân thế trâu bò gì đó, sau đó trải qua nhiều việc sẽ bị người ta hung hăng đánh đập, đánh xong, nữ chủ liền mở ra con đường tu tiên huyễn khốc cuồng duệ điếu tạc, cuối cùng đứng trên chúng sinh, nhưng nàng viết là H văn, nếu như nữ chủ trâu bò thành dáng vẻ đó, còn viết thịt cay thơm nồng thế nào được? Chẳng lẽ muốn nữ chủ tà mị cười, sau đó đem người đẩy ngã sao? Cho nên nữ chủ là bị ép buộc, sau khi nhận thức được thân thể mình tựa hồ không có xuất hiện những dấu hiệu ứng với nữ chủ, Lâm Duyên cơ hồ là mừng đến chảy nước mắt a!
"Đại sư tỷ, ta và tiểu sư điệt ở trấn này chờ các ngươi trở về có được hay không?" Lâm Duyên nghĩ tới kỳ ngộ ở nơi cực hàn, nàng hiện ở cái dạng này, cũng không cần suy nghĩ đến những chuyện này nữa, còn không bằng tặng cho đại sư tỷ, hơn nữa nàng cùng tiểu sư điệt ở chỗ này chờ, đại sư tỷ cùng Minh Hiên không phải là chỉ đơn độc hai người sao? Thế giới hai người a! Băng thiên tuyết địa a! Da thịt thân cận a! Ngạch...Khụ khụ... Nghĩ xa rồi... bệnh nghề nghiệp...
Vân Ca trước đây chẳng qua là cảm thấy nữ chủ này nhìn qua có chút ngây ngốc, còn có chút ồn ào, từ sau khi tiểu đồ nhi nói, Vân Ca nhìn vào, đặc biệt là hiện tại, luôn cảm thấy nữ chủ này còn có chút... Hèn mọn.... Đặc biệt là lúc ngẩn người, rõ ràng mọc ra khuôn mặt thanh tú mười phần, nhưng nhìn thế nào cũng có cảm giác hèn mọn!
Nếu như là trước đây, Vân Ca nhất định sẽ đồng ý, nhưng hiện tại Vân Ca sờ đầu tiểu đồ nhi đang cúi đầu nhu thuận ăn rau xanh không nhìn đến hai người, lại nhìn thoáng qua nữ chủ không đáng tin cậy, Vân Ca cảm thấy vẫn là quên đi
Minh Hiên thấy biểu tình của Vân Ca đã biết Vân Ca không muốn, trong lòng đối với việc Vân Ca coi trọng tiểu đồ nhi đã phế đi này có chút bất mãn nhưng lại suy nghĩ một chút, Quy Nhất Tông của hắn cũng không thiếu tài nguyên nuôi một phế nhân, huống chi hiện tại Vân Ca xem như nhân vật nóng bỏng tay, hắn cũng không thiếu chút kiên trì này.
"Trong Quy Nhất Tông có Hỏa Tâm Đan, ăn vào rồi đến nơi cực hàn cũng sẽ không có vấn đề, huống chi, hai người chúng ta đều đã kết đan, che chở hai người các nàng cũng không vấn đề gì." Minh Hiên lên tiếng.
Vân Ca sửng sốt một chút, không ngờ Minh Hiên sẽ xuất ra vật trân quý như thế của Quy Nhất Tông, Vân Ca không muốn dính liếu đến người này, hơn nữa hiện tại tu vi của nàng bị phong bế, Vân Ca có chút kỳ quái, hai người kia tựa hồ cũng không biết tu vi của nàng bị phong bế, Vân Ca cuối cùng lạnh nhạt nói: "Vô công bất thụ lộc."
Bởi vì bên ngoài khách điếm là những hàng dương liễu, Vân Ca chọn vị trí chính là bên cửa sổ, một trận gió nhẹ thổi vào, một luồn tóc không bị bó buộc từ xương quai xanh tinh xảo trượt xuống, da thịt của Vân Ca vốn đã trắng, một màn kia dưới sự phụ trợ của mái tóc đen liền càng thêm trắng , Vân Ca ở trước mặt người bên ngoài lại luôn không nhiễm bụi trần, đạm mạc xa cách, một thân chí khí cao ngạo, khiến người ta có thể nhìn nhưng không thể chạm, một màn đầy tương phản khiến ánh mắt Minh Hiên chợt lóe.
"Sư tôn!" Tiểu đồ nhi an vị bên cạnh Vân Ca, gọi Vân Ca một tiếng, sau đó thoáng chốc liền nhào vào trong lòng Vân Ca: "Ăn no!" Vừa nói vừa lôi kéo tay Vân Ca sờ bụng nhỏ tròn vo của nàng, bởi vì ngồi bên cửa sổ, Vân Ca chết sống muốn phi áo choàng cho nàng, cho nên ngoại nhân nhìn không thấy Vân Ca đang nhẹ nhàng xoa bụng cho nàng.
Vân Ca cưng chìu nhéo khuôn mặt nhỏ của tiểu đồ nhi: "Không được kén ăn biết không?"
"Ân!" Ánh mắt của Tiểu đồ nhi trong suốt nhìn Vân Ca, sau đó ôm cổ Vân Ca: "Huyễn Mạt nghe lời sư tôn nhất! Sư tôn nói cái gì chính là cái đó!"
Đừng nói xương quai xanh, ngay cả cái cổ đều bị gắt gao che lấp!
Lâm Duyên bĩu môi, nàng hiện tại đột nhiên rất ghét bỏ bản thân quá già... Nếu như nàng cũng nhào qua như vậy, có thể bị đánh văng ra hay không?
"Vân Ca, kỳ thực cũng không phải không có việc cần nhờ, ta tăng các ngươi Hỏa Tâm Đan, đến lúc đó tiểu bí cảnh của Quy Nhất Tông mở ra, hy vọng có thể kết đội đồng hành." Minh Hiên thu hồi ánh mắt, không nhanh không chậm mà nói.
Vân Ca suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là đáp ứng.
Chỉ là tại sao phải dẫn theo Lâm Duyên? Cách nghĩ của Vân Ca rất đơn giản, đến lúc đó nàng nhất định là bảo vệ tiểu đồ nhi nhà nàng, mà Lâm Duyên nữ chủ này đương nhiên là ném cho Minh Hiên người đã dẫn nàng ấy đến nhân giới, nơi cực hàn... Trời băng đất lạnh... Thế giới hai người, đến lúc đó hai người ở cùng một chỗ có thể giảm bớt phiền phức cho nàng a!
Vấn đề lúc này chính là ở tu vi của nàng.... Chỉ là bởi vì kẹo hồ lô kia hãm hại a!
Vân Ca còn đang nghĩ ngợi, liền phát hiện đan điền nóng lên, Vân Ca cả kinh, nhưng mặt không có biểu lộ gì, hơn nữa trong lòng còn ôm một người, cho nên hai người trước cũng không phát hiện sự dị thường của Vân Ca.
Nhận thấy được linh lực trong cơ thể có thể tùy ý chuyển động, sau đó Vân Ca có loại cảm giác đang buồn ngủ còn có người kê gối đầu.
"Không phải đâu? Ta cùng tiểu sư điệt cũng phải đi a?" Lâm Duyên van xin, nàng không muốn đi a! Một cái bóng đèn cũng thật sự phiền não, bây giờ còn là hai cái, còn có thể hảo hảo bồi dưỡng tình cảm hay không? Đại sư tỷ, ngươi như vậy thế nào đẩy ngã Minh Hiên a? Không có giác ngộ a!
"Không có việc gì, ta với Minh Hiên sư huynh của ngươi đều đã kết đan, hơn nữa ngươi và Mạt Mạt ăn Hỏa Tâm Đan, không cần lo lắng nhiều như vậy!" Vân Ca vẫn an ủi Lâm Duyên một chút, ngươi không đi, thế nào bồi dưỡng tình cảm? Đừng đến sau này một bước lên mây rồi, sau đó dùng lý do dở hơi là lúc này ta không dẫn ngươi theo liền đem ta tiêu diệt!
Lâm Duyên nhìn đại sư tỷ đang ôm tiểu cô nương gầy yếu, sau đó đột nhiên thay đổi chủ ý, đúng vậy! Nàng đi theo mới có thể chế tạo cơ hội cho hai người kia a! Nếu không với tính cách của Vân Ca, khẳng định tùy thời tùy chỗ thủ lấy tiểu hài tử hư hỏng gầy yếu tính tình không tốt này, vậy làm thế nào bồi dưỡng tình cảm a?
Sau khi Tiểu Huyễn Mạt biết sẽ dẫn nàng theo, cũng sẽ không ngăn cản Vân Ca đến nơi cực hàn nữa, nơi đó có có một thứ, vốn dĩ nàng nghĩ đến đã lâu rồi, muốn tặng cho Vân Ca, vừa lúc có thể đến lấy.
Vì vậy dưới tình huống mọi người đều có mục đích riêng, đạt thành nhất trí, đến nơi cực hàn.
Bởi vì có Hỏa Tâm Đan, Vân Ca chỉ có thể khiến tiểu đồ nhi vốn dĩ đã quấn thành bánh chưng lại một lần nữa biến thành tiểu cô nương gầy yếu đến một trận gió đều có thể thổi đi, Vân Ca đem người bế lên, quá nhẹ... Vân Ca trong lòng nghĩ đến chờ từ nơi cực hàn trở về sau đó nhất định phải hảo hảo bồi bổ.
.......
Lúc tiến nhập truyền tống trận đến nơi cực hàn, Vân Ca ôm tiểu đồ nhi, cho nên tiểu đồ nhi mới không còn giống Lâm Duyên té lăn trên đất.
"Đại sư tỷ! Ở đây thật xinh đẹp!" Lâm Duyên bất chấp đứng lên, đã bị thế giới trong suốt này mê hoặc rồi!: "A a a!!! Ta rốt cuộc hoàn thành giấc mộng rồi! Làm một người ở miền nam a! Ta cũng có hôm nay!! Cũng không biết có thể hay không có bảo tuyết không?!"
Vân Ca vốn là ôm tiểu đồ nhi nhìn Lâm Duyên nhảy nhót, hận không thể đến cắn khối băng này! Sau đó nghe được lời nói thầm của Lâm Duyên, bởi vì Lâm Duyên quá kích động, hoàn toàn không ý thức được cho dù nàng nhỏ tiếng hơn nữa, thì người ở chỗ này đều có thể nghe rõ.
Vân Ca nghe được "người miền nam", "bão tuyến",giống như bị sét đánh, sau đó bừng tỉnh đại ngộ, nàng còn nghĩ nữ chủ này nhìn qua cũng không khí phách, tính cách cũng không giống nữ chủ trong tiểu thuyết, thì ra đây không chỉ là một bộ tiểu thuyết tu tiên, mà còn là một bộ xuyên qua tu tiên tiểu thuyết...
Vậy tính cách vừa ngốc vừa ầm ĩ bây giờ mười phần là bởi vì vừa tới thế giới này cái gì cũng đều không biết che giấu đi? Trong lòng Vân Ca đã rất nhanh hồi tưởng lại các loại tiểu thuyết mạng loại xuyên qua nữ cường văn nàng đã xem, các tác giả yêu nhất là phẫn trư ăn lão hổ...
Vân Ca vừa nghĩ như thế, ôm tiểu đồ nhi lui về sau hai bước, loại nữ nhân này vẫn là giao cho Minh Hiên đến xử lý thì tốt hơn, chưa nghe nói qua sao? Trong tiểu thuyết mạng nữ nhân xui xẻo nhất chính là nữ phối, thứ hai chính là tất cả sinh vật giống cái ngoại trừ nữ chủ trong nữ cường văn, chỉ cần không phải nữ chủ, vô luận ngươi là cùng nữ chủ giao hảo hay là đối nghịch, cũng sẽ không có kết cục tốt, giao hảo, có mười trên mười là cuối cùng sẽ bị đối thủ của nữ chủ giết chết, sau đó nữ chủ vì báo thù cho ngươi, tu vi nâng cao một bậc, đối nghịch,.... Ha ha...
Minh Hiên cũng không nhìn Lâm Duyên vờ ngớ ngẩn, mà là bất động thanh sắc đứng ở bên cạnh Vân Ca, sau đó mở miệng nói: "Không cần đi xa, tu vi bây giờ của ngươi không nhất định có thể ứng phó linh thú ở nơi này."
Tiểu đồ nhi dán bên tai Vân Ca: "Sư tôn, ở đây thật xinh đẹp!"
Vân Ca gật đầu: "Ngươi có muốn xuống dưới đi chơi một chút hay không?"
Tiểu Huyễn Mạt ôm sát cổ của Vân Ca: "Xinh đẹp hơn nữa cũng không có đẹp bằng sư tôn, không xuống!" Giọng nói của Tiểu hài tử tràn đầy vui sướng, sau đó bẹp một cái hôn lên má Vân Ca, toét miệng cười đến nhìn thấy mi không gặp mắt, ngoài miệng còn tiếp tục ngọt ngào nói: "Sư tôn xinh đẹp nhất!"
Tiểu đồ nhi của nàng bình thường ngoài miệng như bôi mật, dỗ ngon dỗ ngọt, có thể trực tiếp ngọt người chết, cuối cùng còn không quên bẹp một cái biểu thị bản thân nói là sự thật, đặc biệt lúc này, mắt to nhìn quanh, Vân Ca nhìn thấy hận không thể nhu vào trong lòng!
"Miệng của ngươi ngọt nhất! Trở lại thưởng cho ngươi hai xâu kẹo hồ lô!" Vân Ca thân mật phất qua cái mũi nhỏ tinh xảo của tiểu đồ nhi.
Lâm Duyên lúc trở lại thấy chính là hình ảnh này, Lâm Duyên muốn khóc, đại sư tỷ, ta thật vất vả lấy dũng khí chạy xa một chút, ngươi cũng không biết cùng soái ca bên cạnh trò chuyện vài câu sao? Chỉ lo đùa hài tử thật sự được sao? Đây là muốn mở ra tình tiết lúc về già dưỡng lão?
Mọi âm thanh lắng xuống, cả thế giới ngoại trừ băng tuyết thì không có gì cả, nhưng bốn người đều biết ở đây cũng không phải yên tĩnh như tưởng tượng.
Càng đi vào nơi sâu, càng an tĩnh, càng phải cảnh giác!