Vi Hoàng
|
|
Chương 80 Tô Vân Chỉ nhìn thật nhiều tấu chương trong tay Cung Khuynh, hỏi: "Thế nào, gần đây rất nhiều chuyện sao?" "Coi như cũng tạm a, đều là chút ít việc nhỏ không quan trọng." Cung Khuynh nói. Bây giờ quyền lực về mặt danh nghĩa là thuộc về Hoàng đế, trên thực tế chính vụ lại do nội các và Cung Khuynh cùng nhau xử lý. Cung Khuynh biểu hiện ra phi thường vô hại, về mặt đại sự chỉ "Tuân theo cựu lệ", chỉ phát biểu cái nhìn của mình về những việc nhỏ. Những chuyện nhỏ nhặt này đều quá mức rườm rà, nhưng mà Cung Khuynh lại không thể vứt bỏ mặc kệ. Bởi vì, nếu như nàng không thể hiện ra năng lực của mình từ những chuyện nhỏ nhặt này, như vậy nàng sẽ từ từ mất đi quyền đưa ra ý kiến. Dù Thái hậu có thể buông rèm chấp chính, chỉ là lời nói có thể có trọng lượng hay không lại phải dựa vào khả năng nắm bắt cơ hội. Tô Vân Chỉ thuận tay cầm lấy một vài tấu chương mở ra, thấy trên đó xác thực không có viết đại sự gì, liền đem tấu chương ném trở về. Cung Khuynh cầm những tấu chương đó lại, sau đó dùng bút lông chấm mực nước, vẽ vòng tròn trên tấu chương. Nàng dùng cái bút lông khác vẽ vòng tròn trên mặt Tô Vân Chỉ, nói: "Nếu ngươi rảnh rỗi nhàm chán, ta đem cung vụ đều giao cho ngươi quản? Gần đây có người không thành thật rồi." "Mặc kệ! Thật vất vả mới có được thời gian để ngủ nướng, ta không cần tự tìm vất vả cho mình." Tô Vân Chỉ không cần nghĩ ngợi nói. Trong lòng Cung Khuynh biết rõ, nếu như lúc này các nàng gặp phải một phiền toái lớn, cần Tô Vân Chỉ làm gì, Tô Vân Chỉ nhất định sẽ không chút do dự đứng ra cán đáng. Bởi vì Tô Vân Chỉ là một người rất thích thử thách. Cùng lúc đó, nàng cũng không có kiên nhẫn với những chuyện đơn giản mang tính chất lặp đi lặp lại. Khi còn là học sinh, Tô Vân Chỉ chính là như vậy, làm bài tập chỉ làm những phần khó, phần đơn giản liền trực tiếp sao chép đáp án của người khác. "Kỳ thật năng lực của Bình Quả các nàng cũng không tệ, ngươi không muốn quản, các nàng cũng có thể quản tốt." Cung Khuynh mỉm cười nói, "Bất quá, thân phận các nàng như vậy, không thể trở thành người quyết định cuối cùng. Nói cách khác, sau khi các nàng xử lý xong sự tình, còn phải đến trước mặt ta báo cáo." Nhưng là, trong tay Cung Khuynh đã có rất nhiều chuyện rồi. Dù cho kia đều là những việc nhỏ, chỉ là việc vặt cũng có thể hao tổn không ít tâm tình của nàng. "Được rồi được rồi, vậy về sau ngươi để cho các nàng tới tìm ta a." Tô Vân Chỉ lại lấy một miếng bánh nhân đậu xanh nhét vào trong miệng. Nàng cầm lấy cuốn sách mình để ở một bên, lại nằm xuống, tiếp tục gác đầu lên đùi Cung Khuynh. Nàng đem quyển sách mở ra đặt ở trên mặt của mình, chỉ lộ ra một đôi mắt, sau đó liền lấy cái tư thế nằm kia, từ một góc độ bí mật, nhìn khuôn mặt của Cung Khuynh. Mỹ nhân chân chính đối đầu với sự kiểm nghiệm ở các loại góc độ! Mặc kệ từ góc độ nào, giá trị nhan sắc của Cung Khuynh đều rất ổn định. (Đẹp không góc chết) "Vậy còn chuyện trên triều đình? Ngươi sẽ không quản sao?" Cung Khuynh lại hỏi. "Ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến một thước a!" Trong miệng Tô Vân Chỉ còn đang nhai bánh ngọt, bởi vậy thanh âm nghe ra mơ hồ không rõ, "Ta đã giúp ngươi tiếp quản một chút cung vụ, cái này là đang giúp ngươi giảm bớt gánh nặng rồi. Kết quả ngươi còn muốn đem chuyện trên triều đình cột cho ta? Tuy rằng ta biết mình rất có bản lĩnh, nhưng lẽ nào ngươi thật sự đành lòng để cho ta ngày đêm vất vả? Không bằng như vậy, chờ đến khi gặp chuyện gì thật sự không dễ giải quyết, ngươi lại tìm ta đi." "Ngày đêm vất vả? Không có đi?" "Này! Ngươi thật đen tối a!" "Ta làm sao?" "Ngươi đừng giả ngốc! Ngươi dám nói vừa rồi ngươi thật sự không có ý nghĩ đen tối nào trong đầu sao?" … Giữa trưa nhiệt độ vừa đúng, Tô Vân Chỉ sai người đặt một cái ghế nằm trong sân. Trên mặt ghế phủ lên một cái đệm mềm mại thoải mái dễ chịu, Tô Vân Chỉ nằm ở trên đó, ánh mặt trời chiếu lên trên người của nàng, làm cho nàng cảm thấy buồn ngủ. Nàng rất thích phơi nắng. Kỳ thật nàng cũng rất dễ nuôi. Chỉ cần có thể thỏa mãn sở thích đồ ngọt của nàng, như vậy trên cơ bản nàng không kén ăn; chỉ cần có thể cho nàng một chút ánh mặt trời, như vậy nàng có thể nhanh chóng đem tâm tình điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất. Từ sau khi tiểu Hoàng đế chính thức đăng cơ, trong hoàng cung liền giải trừ lệnh cấm, Đài Nguyên Gia liền dẫn người của hắn lui ra khỏi nội cung. Tô Vân Chỉ thừa cơ đem đám cung nhân trong Hoa Dương cung đều tỉ mỉ thanh lọc một lần, đám gian tế vốn được nàng nuôi làm thú vui toàn bộ bị nàng đá ra ngoài, người bổ sung đến đều là người một nhà. Bây giờ Hoa Dương cung vả Chiêu Dương điện giống nhau, cũng là bền chắc như thép rồi. Cho nên, bất kể là ban ngày Tô Vân Chỉ thông qua mật đạo đến Chiêu Dương điện, hay là buổi tối Cung Khuynh thông qua mật đạo đi Hoa Dương cung, bí mật của các nàng sẽ không dễ dàng bị người khác phát hiện. Cho nên, lúc này Tô Vân Chỉ đang nằm ở tiểu hoa viên trong hậu viện Chiêu Dương điện phơi nắng. Khi Tác Ni tìm đến hậu viện bẩm báo cung vụ cho Tô Vân Chỉ, Tô Vân Chỉ híp mắt, dường như sắp muốn ngủ rồi. Tác Ni nhất thời tiến thoái lưỡng nan, đành phải đưa cho Khả Nhạc một ánh mắt cầu trợ. Khả Nhạc trước dùng dáng tươi cười trấn an Tác Ni, mới nhỏ giọng nói: "Nương nương, Tác Ni đến rồi." Tô Vân Chỉ lập tức mở mắt, nói: "Đến đây đi. Ngươi cũng kéo cái ghế đến, ngồi bên cạnh ta từ từ nói." Phong cách xử sự của Cung Khuynh cùng Tô Vân Chỉ là hoàn toàn trái ngược. Cung Khuynh là một người trật tự rõ ràng, hơn nữa nàng không thích khi thuộc hạ bẩm báo công vụ đưa ra quá nhiều ý kiến chủ quan. Tô Vân Chỉ lại là một người thích đem chi tiết làm "Mơ hồ", hơn nữa nàng thích uỷ quyền trên phạm vi lớn. Khi Tác Ni nói xong một việc, Cung Khuynh sẽ nói với nàng "Sau đó ngươi phải làm như thế nào", mà Tô Vân Chỉ sẽ hỏi nàng "Ngươi định làm gì". Tác Ni còn không quá thích ứng. Không, phải nói nàng hoàn toàn không có cách nào thích ứng. "Đúng vậy, ngươi liền dựa theo ý nghĩ của ngươi mà xử lý a." Khi Tác Ni lại báo cáo xong một việc khác, Tô Vân Chỉ vẫn là nói một câu như vậy. Trong toàn bộ quá trình báo cáo, trên cơ bản Tô Vân Chỉ chỉ lặp lại ba câu nói "Chuyện gì", "Ngươi thấy thế nào", "Được, ngươi xem đó mà làm". Tác Ni đương nhiên không hoài nghi năng lực của Tô Vân Chỉ, nhưng nàng càng ngày càng cảm thấy trong lòng không chắc chắn. Thục Thái phi không phải là mệt mỏi muốn ngủ đi? Sớm biết như vậy không nên đến báo cáo công tác vào thời điểm này. Nhìn Tô Vân Chỉ dần dần nheo con mắt lại, Tác Ni nghĩ như vậy. Tiếng hít thở của Tô Vân Chỉ cũng dần dần biến nhẹ. Gương mặt của nàng dưới ánh mặt trời càng thêm trắng nõn. Lúc này nếu có một người nhìn nàng, như vậy người này nhất định sẽ không nỡ chớp mắt. Bởi vì, mọi người sẽ sinh ra một loại ảo giác, chính là một động tác trong chớp mắt đều có lẽ sẽ quấy nhiễu nàng. Tác Ni nói nói, thanh âm liền tự động nhỏ lại. Tô Vân Chỉ chỉ có thể mắt mở ra, lại nhìn thoáng qua Tác Ni, nói: "Làm sao vậy? Sao không tiếp tục nói đi." "A, cái kia… Uông Thái quý nhân tựa hồ có ý mua chuộc người bên cạnh Hoàng thượng." Tác Ni vội vàng nói. Uông Thái quý nhân chính là thân mẫu của Tiểu Hoàng đế. Bất quá, tiểu Hoàng đế đã bị Cung Khuynh cho làm người thừa tự trở thành trưởng tử, vì vậy danh phận mẫu tử giữa Uông Thái quý nhân và tiểu Hoàng đế liền không tồn tại. Cũng bởi vì tiểu Hoàng đế đã bị cho làm người thừa tự, cho nên Uông Thái quý nhân cũng chưa có tư cách thụ phong Thái hậu. "Vậy ngươi thấy thế nào?" Tô Vân Chỉ vẫn là nói những lời này. Tác Ni suy nghĩ một chút, nói: "Chuyện này không thể do Chiêu Dương điện chúng ta ra mặt xử lý, không bằng chúng ta giúp Uông Thái quý nhân một tay, để nàng trực tiếp cầm chuôi đưa tới trước mặt triều thần đi…" Nếu như người trong Chiêu Dương điện đứng ra áp chế Uông Thái quý nhân, dù chuyện này đúng là Uông Thái quý nhân không đúng, ai kêu nàng dám vươn tay đến trước mặt Hoàng thượng, nhưng mà bởi vì người đoạt được lợi ích lớn nhất trong đó là Cung Khuynh, vì vậy nhất định sẽ có người nghi ngờ là Cung Khuynh đang thúc đẩy toàn bộ sự tình phát triển, cho rằng Cung Khuynh cố ý dùng loại phương thức này triệt để tiêu trừ lực ảnh hưởng của thân mẫu Hoàng đế. Lúc này Tô Vân Chỉ cũng không nói những lời như "Được, ngươi xem đó mà làm", nàng cười nói: "Chúng ta xác thực phải giúp nàng một tay, bất quá không phải loại như ngươi nói, là phải thật sự phải trợ giúp nàng. Ngươi đem dấu vết nàng xuất thủ đều hủy đi, để cho nàng thuận lợi gieo xuống một quả đinh tử (nằm vùng) ở trước mặt Hoàng đế đi." Ở trước mặt tiểu Hoàng đế Uông Thái quý nhân đã có người của mình, nàng có thể ảnh hưởng đến Tiểu Hoàng đế rồi, đây đối với Cung Khuynh mà nói là bất lợi. Bất quá, hôm nay Tác Ni đã rất tín nhiệm Tô Vân Chỉ, hơn nữa có khi mặc dù Tô Vân Chỉ sẽ làm một chút chuyện ngoài dự đoán, nhưng xác thực nàng chưa từng gây ra cục diện gì không thể dọn dẹp, vì vậy Tác Ni vẫn là ghi nhớ căn dặn của Tô Vân Chỉ, dựa theo ý của nàng nói mà làm. Tâm tình Tô Vân Chỉ tốt, liền nguyện ý nói nhiều vài câu, nói: "Nếu như nàng chủ động nhảy ra, ta há có đạo lý không cần sao? Bây giờ Hoàng đế tuổi còn nhỏ, ngày sau sẽ không thiếu có chút thời điểm không hiểu chuyện. Khi hắn phạm sai lầm, nếu như không phải Thái hậu dạy bảo không tốt, vậy là lỗi của ai đây?" Tác Ni lập tức đã hiểu. Cung Thái hậu đối với tiểu Hoàng đế tận tâm tận lực, tất nhiên sẽ không để người phía dưới dạy hư tiểu Hoàng đế. Nhưng là, Cung Khuynh cũng sẽ không để tiểu Hoàng đế ngồi quá yên ổn trên ngôi vị Hoàng đế này, như vậy tiểu Hoàng đế tất yếu phải phạm một chút sai lầm chí mạng. Nếu như Thái hậu là hoàn toàn không có tư tâm, vậy tiểu Hoàng đế lại học được điều xấu từ đâu? Bản thân tiểu Hoàng đế sẽ không làm sai, như vậy là ai sắp xếp tiểu nhân gian nịnh ở bên cạnh Hoàng đế dạy hư hắn? Lúc này Uông Thái quý nhân đứng ra, như vậy sự tình ngày sau đương nhiên là do nàng gánh lấy. Có thể là bởi vì tầm mắt của nàng quá nhỏ, cũng có thể là bởi vì nàng vô cùng cưng chiều Hoàng đế, lại hoặc là nàng muốn có được hảo cảm của Hoàng đế vì vậy luôn theo Hoàng đế… Mặc kệ là nguyên nhân gì, tóm lại là thái giám nằm vùng cho Uông Thái quý nhân dung túng Hoàng đế bỏ bê việc học, làm hỏng thân thể. "Nếu như từ đó về sau Hoàng thượng thật sự vì chịu sự xúi giục mà không vừa lòng với Thái hậu, vậy càng có ý tứ. Nếu như hắn chủ động làm người xấu, Thái hậu tất nhiên chính là người tốt rồi." Tô Vân Chỉ cười nói, "Ta thật sự là ước gì hắn nhanh chóng lớn lên đối đầu với chúng ta. Người tìm đường chết sẽ chết nhanh hơn." Nếu như tiểu Hoàng đế không tự tìm đường chết, các nàng liền không có ý định giết hắn a. Nhưng mà, trong vài năm tiếp theo khi thế lực của các nàng nhanh chóng phát triển lớn mạnh, sớm muộn có một ngày các nàng phải đối đầu với tiểu Hoàng đế. Cho nên, vẫn là hắn tự tìm đườngchết thì tốt hơn.
|
Chương 81 Lúc chạng vạng Tô Vân Chỉ trở về Hoa Dương cung. Phân Đạt* báo cáo, sau giờ ngọ Hiền Thái phi phái người đưa một hộp điểm tâm tới đây. Phân Đạt là Đại cung nữ gần đây Tô Vân Chỉ vừa đề bạt, nàng cùng Bình Quả có điểm giống nhau, nội nội ngoại ngoại đều có thể nắm rõ. Khi Tô Vân Chỉ không có ở trong Hoa Dương cung nhưng lại cần ngụy trang giống như nàng đang ở Hoa Dương cung, Tô Vân Chỉ sẽ đem mọi chuyện trong Hoa Dương cung đều giao cho Phân Đạt. Phân Đạt là người có thể một mình đảm đương một phía. (*Fanta, series nước uống tiếp tục) Kỳ thật, năng lực làm việc của Khả Nhạc cũng không tệ, nhưng vì sao Tô Vân Chỉ không để Khả Nhạc giữ Hoa Dương cung? Bởi vì Tô Vân Chỉ cảm thấy so với Khả Nhạc, Cung Khuynh càng thưởng thức Phân Đạt. Không chừng Cung Khuynh gặp Phân Đạt nhiều, ngày nào sẽ muốn Phân Đạt hỗ trợ. Bởi vậy, vẫn là để Phân Đạt tiếp tục lưu lại a. Dù cho Hiền Thái phi đích thân đến, Phân Đạt cũng có thể dùng lý do "Thục Thái phi tái phát bệnh cũ, sợ không có cách nào gặp khách" để ngăn cản Hiền Thái phi, không cho nàng gặp Tô Vân Chỉ, huống chi Hiền Thái phi chỉ là cho một thị nữ tới đây. Tiểu thị nữ đưa điểm tâm tới tất nhiên là không gặp được chủ nhân của Hoa Dương cung. Có Đại cung nữ Phân Đạt ra mặt gặp tiểu thị nữ, này xem như đã cho Hiền Thái phi thể diện. Bởi vì không cảm thấy chuyện đưa điểm tâm có gì quan trọng, Phân Đạt cũng không có phái người đi tới mật đạo thông báo với Tô Vân Chỉ. Một mực đợi đến lúc Tô Vân Chỉ trở về, Phân Đạt mới nói lại với nàng. Tô Vân Chỉ cảm thấy Phân Đạt xử lý rất khá, nói: "Hôm nay mặc kệ các nàng có tính toán gì hay không, đều là bọn họ cầu xin ta, tuyệt đối không phải là ta cầu xin bọn họ. Bởi vậy, dù cho chờ đợi thì các nàng cũng phải làm. Người a, càng nóng vội, lại càng dễ dàng phạm sai lầm." Khả Nhạc giúp Tô Vân Chỉ cởi áo choàng. Thời tiết càng ngày càng lạnh, lúc trong phòng không cần mặc quá dầy, bất quá sáng tối khi ra cửa liền cần phải bọc kín. Bên trong áo choàng của Tô Vân Chỉ thêu bách điểu triêu phượng, áo choàng này rõ ràng chỉ có Cung Khuynh mới có thể sử dụng. A không, hôm nay là Thái hậu Cung Khuynh cũng không thể dùng vải dệt sáng rõ như vậy. Bất quá, các nàng cố gắng leo đến địa vị hôm nay, cũng không phải là để ủy khuất chính mình, bởi vậy Tô Vân Chỉ muốn mặc cái gì thì mặc cái đó. Tô Vân Chỉ ngẩng mặt nhìn Phân Đạt, nói: "Đi mang điểm tâm đến đây a." Phân Đạt đã sớm chuẩn bị xong, nghe thấy Tô Vân Chỉ nói như vậy, rất nhanh đưa một tên tiểu thái giám tới. Tiểu thái giám này mới mười một mười hai tuổi, bộ dạng mi thanh mục tú. Nghe nói lúc hắn năm sáu tuổi đã không còn phụ mẫu, bị bá phụ thẩm nương bán vào trong cung, tóm lại cũng là người đáng thương. Tiểu thái giám mở nắp hộp điểm tâm ra, sau đó nâng lên đỉnh đầu để Tô Vân Chỉ xem qua. Tô Vân Chỉ vươn tay, dùng ngón tay chọt vào một khối điểm tâm, không thấy trong điểm tâm có mảnh giấy gì cả. Phân Đạt lập tức tiến lên một bước, dùng phương pháp của Tô Vân Chỉ chọt vào phần điểm tâm còn lại một lần, quả nhiên trong mỗi một khối điểm tâm đều không có giấy. Tô Vân Chỉ nhịn không được cười một cái. Nàng có chút hứng trí mà nói: "Xem ra các nàng còn chưa đủ gấp." Điểm tâm là điểm tâm bình thường nhất, là điểm tâm mùa này thường ăn, bên trong cũng không có thêm cái gì đặc biệt. Bất quá, cái hộp đựng điểm tâm này thật ra làm rất tinh xảo, phía trên khắc hình ảnh "Tiếp thiên liên diệp vô cùng bích, Ánh nhật hà hoa biệt dạng hồng"*. Tô Vân Chỉ nhìn chằm chằm vào cái hộp một chút. (*Hiểu xuất Tĩnh Từ tự tống Lâm Tử Phương của Dương VạnLý: Liền trời sắc lá xanh xanh ngắt, Nắng chiếu màu hoa thẫm lạ lùng) "Đem điểm tâm xuống đi, để cho vật nhỏ ăn." Tô Vân Chỉ nói. Tô Vân Chỉ nuôi mấy cái chim chóc, đều là các loại biết giả tiếng người như Sáo Đá, vẹt Anh Vũ. "Vật nhỏ" trong miệng nàng chính là chỉ những chú chim này. Bản thân Tô Vân Chỉ không phải một người đặc biệt thích chim, bất quá chim được hạ nhân nuôi dưỡng rất khá, hơn nữa chúng còn được huấn luyện rất thông minh. Lúc rảnh rỗi nhàm chán, Tô Vân Chỉ thích trêu đùa chim chóc. Nghe chúng nó líu lo, Tô Vân Chỉ liền sẽ cảm thấy trong nội cung dường như đều náo nhiệt lên. Tiểu thái giám lại bưng điểm tâm xuống. Tô Vân Chỉ ngáp một cái, nói với Phân Đạt: "Đi đi, ngươi cũng đi xuống nghỉ ngơi đi. Mấy ngày nay thời tiết lạnh dần, các ngươi đi vào trong kho một vòng, đem lông da năm ngoái ra đây, ngươi và Khả Nhạc Tuyết Bích cứ lấy cái mình thích mà may y phục a." Phân Đạt cười cảm ơn. Khả Nhạc và Tuyết Bích cũng thế. Tô Vân Chỉ đã qua chỗ của Cung Khuynh dùng cơm chiều, vì vậy thức ăn trong tiểu phòng bếp cũng được chia ra cho người phía dưới. Trước khi ngủ, Tô Vân Chỉ định đi tắm nước nóng. Nàng đang cân nhắc mùa đông năm nay lấy danh nghĩa đi dưỡng thân thể để đến suối nước nóng ở biệt viện. Nàng thích ngâm suối nước nóng. Bất quá, ý thức được phải sang năm bản thân mới ra hiếu*, Tô Vân Chỉ đành phải cầm ý nghĩ này áp xuống. (*Hết tang) Nàng đem bờ vai của mình trầm xuống nước. Trong màn hơi nước mờ mịt, nàng lặng yên suy nghĩ trong lòng về dụng ý đưa điểm tâm của Hiền Thái phi. Trong điểm tâm cũng không có bị động tay chân, nhưng thật ra cái hộp đựng điểm tâm kia có chút ý nghĩa. Lá sen hoa sen, chữ sen đồng âm với "Liên", có ý tứ liên hợp. Có lá sen có hoa sen, tất nhiên sẽ có hạt sen, hạt sen đồng âm với "Thương tử", đây là đoán chắc một tấm chân tình của Tô Vân Chỉ đối với Đại hoàng tử? Bởi vì Hiền Thái phi không có nói hết những lời này ra ngoài, cho nên nếu như Tô Vân Chỉ vội vã mà tới gần, ngày sau hoàn toàn có thể bị Hiền Thái phi cắn ngược lại một cái. Nàng có thể liều chết nói mình không có ý định liên hợp cùng Tô Vân Chỉ, hết thảy bất quá đều là do Tô Vân Chỉ tưởng tượng ra mà thôi. A, người trong nội cung tựa hồ luôn thích giả vờ làm người vô tội. "Chẳng lẽ bởi vì lúc trước ta nhảy ra chống đối Cung Khuynh quá nhiều, vì vậy liền coi ta như đồ ngốc? Cho rằng tùy tiện cho ta một chút khuyến khích là có thể dụ dỗ ta nhảy ra làm chim đầu đàn? Cho rằng ta e sợ quyền thế của Cung Khuynh, cho nên cần phải vội vàng hợp tác với người khác?" Tô Vân Chỉ cười lạnh một tiếng, "Nếu như ta thật sự là một đồ ngốc, như vậy thật ngại quá, ta nhìn không hiểu phép ẩn dụ gì gì đó trong lá sen hoa sen cùng hạt sen a." Khả Nhạc đã chuẩn bị tốt một cái khăn ấm, nhân lúc nhiệt độ chưa có lạnh đi cũng như đã thích hợp với nhiệt cơ thể Tô Vân Chỉ thì đắp lên mặt nàng. Tô Vân Chỉ cảm thấy rất dễ chịu. Chỉ cần làm chyện mình thích, thí dụ như ăn đồ ngọt, thí dụ như phơi nắng, lại thí dụ như tắm nước nóng, tâm tình Tô Vân Chỉ liền trở nên rất tốt. Lúc này trong lòng nàng sẽ không quá hà khắc, ngược lại có thể đứng ở quan điểm của Hiền Thái phi thay nàng suy nghĩ một chút. Lúc Kiền Khánh đế còn sống, Đức phi và Hiền phi liền phi thường không được sủng ái. Kiền Khánh đế chưa bao giờ ôn nhu với các nàng, các nàng là bởi vì gia tộc mà tiến cung, thấy thái độ lãnh đạm của Hoàng đế, vì vậy ở bên ngoài các nàng đều không ngừng có tư tâm muốn tranh sủng. Bất quá, nếu như đã vào cung, há có đạo lý không tranh giành? Trước khi Cung Khuynh vào cửa cung, các nàng không chỉ một mực đề phòng đối phương, cũng không có sắc mặt tốt đối với Tô Vân Chỉ người được Hoàng đế sủng ái nhất trong hậu cung. Sau khi Cung Khuynh vào cung, bởi vì Tô Vân Chỉ cùng Cung Khuynh đối đầu, Đức phi và Hiền phi vui vẻ ở một bên xem cuộc vui, giữa các nàng liền dần dần có chút ít giao tình. Nếu như Kiền Khánh đế có thể sống thêm hai mươi năm, nói không chừng ngày sau các nàng sẽ âm thầm mưu tính vị trí của Hoàng hậu, thậm chí là vị trí của Thái hậu. Chỉ là Kiền Khánh đế chết quá nhanh, nhanh đến mức khiến cho Phùng gia Tạ gia ở sau lưng Đức phi Hiền phi, đều không kịp phản ứng tới, hai vị nương nương này liền trở thành Thái phi. Trên thực tế, hai vị nương nương này đều chưa kịp chống lại Cung Khuynh. Hiền Thái phi, Tạ gia. Tạ gia tham dự vào cái chết của Cao Tông. Bọn hắn nhất định là có dã tâm, chẳng qua là sau khi Cao Tông chết, trong nội cung vẫn như cũ có một Phùng Thái hậu để kiềm chế Tạ Thái hậu, ngoài cung còn có hàn môn đang kiềm chế thế gia. Cho nên bọn hắn cũng không có chiếm được bao nhiêu tiện nghi. Này không phù hợp với dã tâm bọn hắn biểu hiện ra ngoài a. Hôm nay Kiền Khánh đế đã chết, chẳng lẽ Tạ gia không hy vọng Hiền Thái phi ở trong cung sẽ làm ra một chút gì đó sao? "Người làm chủ thật sự của Tạ gia cũng không biết là ai, bố cục tầm mắt dường như hơi nhỏ một chút." Tô Vân Chỉ tự nhủ, "Cái này có ý tứ, rút cuộc là ai có ưu thế tự nhiên như vậy, rõ ràng không có bao nhiêu bản lĩnh, lại vẫn có thể để cho toàn bộ Tạ gia đều nghe lệnh của hắn?" Nếu như Tô Vân Chỉ và Cung Khuynh là người nhà họ Tạ, nếu như lúc trước các nàng tìm được tài nguyên khoáng sản (hôm nay tất cả tài nguyên khoáng sản này là của Cung Khuynh), sau đó lại độc chết Hoàng đế, như vậy đã sớm có thể mưu quyền soán vị rồi. Vì sao Tạ gia lại vẫn từng bước một đánh mất đi khống chế đối với triều đình? Ngoại trừ chuyện tài nguyên khoáng sản, chuyện hạ độc chết Hoàng đế, những chuyện này chỉ có một phần rất nhỏ người biết đến, mà một phần rất nhỏ người kia giống như Tô Vân Chỉ nói, tầm mắt quá thấp. "Xem ra phải đem tầm mắt chuyển đến hậu viện của Tạ gia. Chuyện này dường chỉ có nữ nhân mới có thể làm ra được." Tô Vân Chỉ như có điều suy nghĩ nói. Tô Vân Chỉ là nữ nhân, nàng cũng không phải là xem thường nữ nhân, chẳng qua là sự hạn chế từ trở ngại của thời đại, nữ nhân lúc này, người có thể có được cái nhìn đại cục thật sự rất ít. Cân nhắc đến chuyện các nàng không thể ra khỏi nội viện nhiều, lúc các nàng làm việc cũng không thuận tiện bằng nam nhân. Đây là bất lợi trong hoàn cảnh sống tự nhiên của các nàng. Từng chút từng chút suy nghĩ lại chuyện của Tạ gia, Tô Vân Chỉ càng cảm thấy người điều khiển những chuyện mờ án này tuyệt đối là nữ nhân. Chiếc khăn đắp ở khăn trên mặt Tô Vân Chỉ dần dần tan nhiệt khí, vì vậy Khả Nhạc lại đổi một cái khác cho nàng mới. Tô Vân Chỉ nhắm mắt lại, từ chuyện của Tạ gia mà suy nghĩ rộng ra. Lúc này nữ nhân ít có thành tựu, là bởi vì các nàng không có đủ cơ hội. Như vậy, nếu như nàng cho các nàng cơ hội này? Muốn cho các nữ nhân đến học đường, muốn cho các nữ nhân ra làm quan, chuyện này rất khó. Nhưng đây cũng không phải là chuyện mãi mãi không thể thực hiện được. Có một số việc là không thể nào hoàn thành trong một bước. Nếu các nàng muốn làm một lần liền thành công, vậy càng cần phải từ từ mưu tính. Lúc này chuyện Tô Vân Chỉ có thể làm đơn giản chính là đem tất cả gia chủ mẫu liên hợp với nhau, trước tiên nàng hẳn là đem một bộ phận nữ nhân cầm chút ít quyền lực trong nhà liên hợp lại. Chủ mẫu có thể làm chủ việc bếp núc, các nàng nắm nội viện trong tay, mà nhiều khi nội viện là có thể đủ ảnh hưởng đến ngoại viện. "Nha, Cung Khuynh khống chế triều đình, ta đây liền ra tay với nội viện a. Là thời điểm để những nam nhân có thói quen khinh thường nữ nhân kia nếm thử sự lợi hại của chúng ta rồi." Bờ môi của Tô Vân Chỉ cong lên một chút, "Mỹ mạo cũng không phải là vũ khí của nữ nhân, vũ khí chúng ta thường dùng rõ ràng là trí tuệ." Tô Vân Chỉ cảm thấy đây thực sự là một ý kiến hay.
|
Chương 82 Lúc Cung Khuynh đến, Tô Vân Chỉ đang tựa ở trên giường bện dây. Thời đại không có điện chiếu sáng thật sự rất bất tiện, trước kia Tô Vân Chỉ còn có thể mượn ánh nến thức đêm xem truyện, bất quá Cung Khuynh cảm thấy loại hành vi này của nàng làm tổn thương mắt quá lớn, nói nàng rất nhiều lần. Bây giờ Tô Vân Chỉ cũng không làm những chuyện ảnh hưởng đến mắt vào buổi tối nữa. Bện dây liền vừa đúng. Ngón tay thon dài của Tô Vân Chỉ luồn qua giữa những sợi dây. Bởi vì nàng đang bện những nút thắt rất quen thuộc, cho nên nàng hoàn toàn có thể làm rất thoải mái, đôi mắt không cần nhìn chằm chằm vào tay mình, lại có thể bện ra những nút thắt rất đẹp mắt. Nàng coi chuyện này như chuyện để giết thời gian. Cung Khuynh đi đến bên giường cởi quần áo ra, Tô Vân Chỉ chủ động nhích vào trong một chút. Nàng tiện tay cầm lấy cái nút thắt đã kết được một nữa ở khung giường lên, nói: "Hôm nay Hiền phi bên kia đưa hộp điểm tâm tới đây. Ta nghĩ chuyện này không phải là chủ ý của nàng, đoán chừng là ý của Tạ gia." "Không cần để ý tới bọn hắn." Cung Khuynh cảm thấy những chuyện này đều là việc nhỏ, "Bọn hắn cũng chỉ biết luồn cúi những con đường nhỏ như thế này thôi." "Ta vốn không định để ý, còn cần ngươi nói sao!" Tô Vân Chỉ nhếch miệng. Tiểu Hoàng tử ở chỗ của Tô Vân Chỉ thật sự không có cảm giác tồn tại, vì vậy nàng luôn có loại cảm giác "Chính mình vẫn là Thục phi, Cung Khuynh vẫn là Hoàng hậu", vì vậy khi nói đến Hiền Thái phi cũng theo bản năng gọi nàng là "Hiền phi". "Hảo hảo hảo, Cho dù bọn hắn muốn đùa giỡn với ngươi, bọn hắn đều còn chưa đủ tư cách." Cung Khuynh lên giường. Nàng trực tiếp buông rèm xuống. Vì vậy Khả Nhạc và Tuyết Bích đang đứng hầu hạ ở một bên liền vội vàng thổi tắt ánh nến bên cạnh giường lớn, chỉ để lại mấy cây nến trong góc kia. Đôi mắt Tô Vân Chỉ còn chưa quen bóng tối đột ngột kéo đến, nàng nhìn không thấy gì cả, nhưng có thể cảm nhận được hơi thở của Cung Khuynh đang nhanh chóng tới gần. Tô Vân Chỉ liền lấy tư thế ngồi dựa vào đầu giường nhanh chóng trượt xuống, đợi đến lúc Cung Khuynh nằm xuống, Tô Vân Chỉ đã chui vào trong chăn, sau đó đem chăn che lên toàn bộ cơ thể. Nàng vẫn luôn kéo chăn đến tận dưới cái mũi, sau đó hai cánh tay theo bản năng mà nắm chặt lấy mép chăn, nói: "Ta muốn khuếch đại Thiên Hương hội. Chỉ lôi kéo đám Thái phi trong nội cung vui chơi đã không có ý nghĩa, ta muốn triệu tập càng nhiều tiểu đồng bọn hơn nữa." "Ngươi muốn đem đám mệnh phụ bên ngoài kéo vào sao?" Cung Khuynh hỏi. Chỗ nàng ngủ bây giờ là chỗ Tô Vân Chỉ vừa mới dựa lúc nãy, bởi vậy nơi này đã được nhiệt độ cơ thể của Tô Vân Chỉ làm cho rất ấm áp. Vì vậy hơi lạnh vươn theo khi Cung Khuynh đi lại trong mật đạo liền triệt để tiêu tán. Trong lòng Tô Vân Chỉ sắp xếp ngôn ngữ một chút, nói: "… Đúng vậy a, mọi người định kỳ tụ hội lại cùng nhau, sau đó tán gẫu về thời tiết và ẩm thực, tâm sự cách bảo dưỡng của cán nữ nhân ở những độ tuổi khác nhau, lại tán gẫu trò chuyện xem nữ nhân làm như thế nào để càng yêu chính mình, nghĩ đến sẽ có rất nhiều người cảm thấy hứng thú với chuyện này a? Làm đẹp quả nhiên là chuyện tương đối có ý nghĩa a!" Còn chuyện làm thế nào có thể thăm dò được chuyện cần thiết trong khi tán gẫu, đó là bản lĩnh của Tô Vân Chỉ. Cung Khuynh cũng không có ý kiến gì đối với chuyện này, chẳng qua là hỏi: "Vậy cần ta làm cái gì đây?" "Dùng danh nghĩa Thái hậu thiết lập một Nữ học, thế nào? Nữ học này trên danh nghĩa là bồi dưỡng quý nữ, chương trình dạy học đơn giản chính là cầm kỳ thi họa cùng lễ nghi quy củ, nhưng kỳ thật cái chúng ta chân chính muốn dạy cho các nàng chính là tự tôn tự trọng cùng tự lập tự mình cố gắng." Tô Vân Chỉ một khi nói tới đề tài này, cả người đều trở nên hưng phấn, "Thiên Hương hội đem mệnh phụ bên ngoài tụ họp lại cùng một chỗ, các nàng là đương gia chủ mẫu; Nữ học đem các tiểu cô nương chờ gả tụ họp lại cùng một chỗ, các nàng là đương gia chủ mẫu tương lai. Nếu như chúng ta có thể ảnh hưởng đến hai thế hệ này, các nàng sẽ đem loại lực ảnh hưởng này tiếp tục khuếch tán xuống." Rất nhiều thứ đều là thế hệ trước truyền lại cho thế hệ sau, nữ nhân thế hệ trước có địa vị cao, nữ nhân thế hệ sau cũng sẽ theo đó mà được đề cao. Có một câu nói như thế này, kho lẫm đầy rồi mới biết tiết lễ, cơm áo đủ rồi mới biết vinh nhục. Sức sản xuất của xã hội lúc này quá thấp, dù cho địa vị của nữ nhân tầng dưới chót cũng không cao hơn nam nhân, chỉ là nếu như quả phụ không tái giá liền chết đói, vậy nàng là tái giá hay là không tái giá? Nếu như tiểu cô nương bó chân* sẽ không có cách nào giúp làm việc trong nhà, vậy chân là nên bó hay không nên bó? Nếu như nữ nhân không thể xuất đầu lộ diện sẽ không có cách nào đi ra ngoài làm việc, những chuyện lặt vặt kia ai làm? (*Tục bó chân thời xưa, chân con gái càng nhỏ càng tốt) Cái gì tam tòng tứ đức …, cái gì Nữ giới…, đây đều là trò tiêu khiển của những tầng lớp nhân sĩ an no rỗi việc! Mà sau khi một thứ trở thành lưu hành trong xã hội thượng lưu, nó liền sẽ từ từ ảnh hưởng đến những người dân chúng bình thường. Vì vậy, quả phụ trong dân gian cũng không thể tái giá, chết đói liền chết đói a, chết đói còn có một tấm biển trinh tiết. Vì vậy, phàm là trong gia đình không có gì trở ngại, tiểu cô nương đều phải bị bó chân, nữ nhân không bó chân liền sẽ bị kỳ thị. Vì vậy, địa vị của nữ nhân sẽ càng ngày càng thấp, cuộc sống của các nàng dần dần trở thành một biểu tượng. Biểu tượng là không thể có sự hỉ nộ ái ố của bản thân. Nữ nhân dần dần đã trở thành một loại thứ yếu. Mỗi người đều biết nữ nhân tồn tại, chỉ là các nàng không có bất kỳ đặc thù gì, cũng không có bất kỳ nhu cầu gì, các nàng không có cá tính của mình, các nàng cũng không sống động, các nàng là vì sự định hình của nam nhân mà tồn tại, là sự phản chiếu dụ̶c̶ vọng hoặc hành động của nam nhân. Nữ nhân đã hoàn toàn trở thành khách thể. Cho nên, Tô Vân Chỉ muốn thay đổi địa vị quá thấp của nữ nhân hiện nay, cũng muốn ra tay bắt đầu từ xã hội thượng lưu. Nàng phải đem tư tưởng của những nữ nhân chưa được tiếp nhận nhiều giáo dục này chỉnh ngay ngắn lại, như vậy rất nhiều chuyện sau này mới có khả năng thuận lợi triển khai. Những nữ nhân này thật ra là rất có khả năng, nhưng nếu như các nàng cam nguyện bị những quy tắc không công bằng do nam nhân chế định trói buộc, những khả năng của các nàng ngược lại sẽ trở thành sự tồn tại làm tổn thương nữ nhân. Nếu như Nữ giới là một ngục giam, vô số nữ nhân bị giam cầm trong đó, nhưng cố tính người chịu trách nhiệm trông coi nhà lao đó cũng là nữ nhân. Trong lòng Cung Khuynh thở dài một hơi. "Rất khó a." Cung Khuynh nói. "Đều rất khó a. Chuyện ngươi muốn làm không phải cũng rất khó khăn sao?" Tô Vân Chỉ cười híp mắt nói, "Chuyện chúng ta muốn làm là hỗ trợ lẫn nhau, ngươi muốn có được vị trí kia, địa vị của nữ nhân nhất định phải được đề cao; địa vị của nữ nhân được đề cao, khi ngươi làm việc sẽ ít đi rất nhiều lực cản. Nếu như chúng ta đều đã xuyên qua, không làm chút chuyện oanh oanh liệt liệt, thật sự là có lỗi với nền giáo dục chúng ta được tiếp nhận ở thời hiện đại." Các nàng không phải đang chiến đấu một mình, các nàng vẫn luôn hợp tác phi thường hoàn mỹ. Cung Khuynh suy nghĩ một chút, nói: "Tiến hành từng bước a, chúng ta còn có rất nhiều thời gian." Không tính tuổi tác của các nàng trước khi xuyên qua, đừng thấy bây giờ các nàng đã là Thái hậu Thái phi, kỳ thật các nàng vẫn chưa tới hai mươi tuổi. Dù các nàng muốn thực hiện lý tưởng trước bốn mươi tuổi, vậy cũng còn hơn hai mươi năm nữa! "Ta không vội, ta vội gì chứ? Ta chỉ cầu chính mình không thẹn với lương tâm." Tô Vân Chỉ đặc biệt thản nhiên mà nói. Cung Khuynh nằm trong bóng đêm, nàng nhìn không đến biểu lộ trên mặt Tô Vân Chỉ, lại có thể tưởng tượng được ra tiểu bộ dáng vô cùng kiêu ngạo kia của Tô Vân Chỉ. Cung Khuynh trở mình, làm cho mình mặt đối mặt với Tô Vân Chỉ. Vẫn là không thể thấy rõ gì cả, nhưng Cung Khuynh lập tức có một loại cảm giác rất an tâm. Dã tâm, Cung Khuynh tất nhiên là có. Sau khi xuyên qua, lúc Cung Khuynh phát hiện bản thân nhất định phải làm một vị Hoàng hậu, nàng đã có dã tâm trở thành người thống trị cao nhất của vương triều. Nhưng không thể phủ nhận chính là, ngoại trừ tư tâm, trong nội tâm Cung Khuynh còn có đại nghĩa. Nàng hy vọng mình có thể trở thành một người lãnh đạo tốt, sau đó dẫn dắt dân chúng sống thật tốt. Nàng muốn cố gắng sống thật tốt ở thời đại này, cùng lúc đó, nàng cũng muốn mang đến một ít thay đổi tốt đẹp cho thời đại này. Chẳng qua là, có đôi khi Cung Khuynh sẽ lo lắng ngày sau bản thân sẽ dần dần mất đi bản tâm. Nàng vốn chính là một người có nội tâm kiên cường thủ đoạn cứng rắn, cho nên sau khi mới đến thời đại này, kỳ thật nàng so với Tô Vân Chỉ thích ứng tốt hơn. Nàng đã có thể thản nhiên để tay mình nhiễm máu tươi của kẻ thù chính trị. Bất quá, có Tô Vân Chỉ ở đây, Cung Khuynh cảm thấy bản thân chắc chắn sẽ không bị mất phương hướng. Có khi Tô Vân Chỉ cũng rất nhẫn tâm, bất quá rất nhiều thời điểm sự nhẫn tâm của nàng chẳng qua là nàng đang phô trương thanh thế mà thôi. Kỳ thật, trong lòng Tô Vân Chỉ vẫn luôn ở một vị tiểu cô nương mềm mại a. Cho nên, Cung Khuynh muốn cường đại hơn một chút, muốn càng kiên định hơn một chút. Nàng muốn trở thành hậu thuẫn cường đại nhất của Tô Vân Chỉ. Người giữ lửa cho mọi người, không thể để cho gió tuyết kia dập tắt; là người mở đường tự do, không thể để bụi gai cản trở. Tiểu Vân Chỉ của nàng, nàng tuyệt đối không thể để cho người kia gặp bất kỳ tổn thương gì. "Mệt mỏi buồn ngủ, ngủ đi. Ngày mai ngươi còn phải dậy sớm." Tô Vân Chỉ lẩm bẩm nói. Bây giờ Cung Khuynh phải tham gia tảo triều. Mà dù không có tảo triều, Cung Khuynh cũng không có thói quen ngủ nướng. Bất quá, gần đây Tô Vân Chỉ là càng mệt mỏi, nàng có thể ngủ một giấc đến giữa trưa. "Ta còn chưa cảm thấy buồn ngủ…" Cung Khuynh nhịn không được nói. "Dù sao ta buồn ngủ, ngươi không được nói nữa a." Tô Vân Chỉ trở mình, để cho mình đưa lưng về phía Cung Khuynh. Trong bóng tối, nàng lại mở mắt. Kỳ thật, Tô Vân Chỉ cũng không cảm thấy buồn ngủ. Chỉ là Cung Khuynh dùng ánh mắt nhiệt liệt như vậy nhìn chằm chằm vào nàng, dù là trong bóng tối nhìn không quá rõ, chỉ là Tô Vân Chỉ vẫn cảm thấy đặc biệt không được tự nhiên, vì vậy nàng đành phải lấy cớ "Mệt mỏi", như vậy có thể vô cùng thản nhiên mà giả bộ ngủ rồi. Cung Khuynh ở trong chăn động đậy. Tô Vân Chỉ ngay lập tức sẽ phát cáu: "Ngươi, không cho ngươi tới gần! Ta sợ nhột!" "… Rõ ràng mỗi một lần đều là ngươi cọ cọ tới chỗ của ta, buổi sáng lúc tỉnh lại, đều là ngươi chủ động ôm eo của ta." Cung Khuynh nói. "Ta không tin!" Tô Vân Chỉ hùng hồn nói. Trong nháy mắt, Cung Khuynh đặc biệt muốn đem buổi tảo triều hôm sau hủy bỏ, như vậy nàng có thể cùng với Tô Vân Chỉ ngủ một giấc đến giữa trưa. Đợi khi Tô Vân Chỉ ngủ đến tự nhiên tỉnh lại, Cung Khuynh liền để cho Tô Vân Chỉ hảo hảo nhìn một cái, đến cùng có phải Tô Vân Chỉ chủ động ôm nàng mà ngủ hay không! Bất quá, này đương nhiên chỉ là nghĩ muốn như vậy mà thôi. Tảo triều là nhất định phải đi, hôn quân là không thể làm, Tô Vân Chỉ…Cũng chỉ có thể dung túng trước vậy.
|
Chương 83 Quốc hiếu chưa qua, vì vậy kế hoạch Thiên Hương hội và Nữ học của Tô Vân Chỉ trước đều chỉ có thể để ở trong lòng. Cung Khuynh vẫn luôn làm hài lòng các triều thần. Ngoài ra, nàng còn chăm sóc tiểu Hoàng đế rất tốt. Trời lạnh dặn dò thêm y phục, sinh bệnh tự mình thử dược, có gì tốt cũng đều đưa đến trước mặt Hoàng đế để hắn chọn lựa trước. Dù cho tiểu Hoàng đế chưa hiểu gì cả, nàng lại chưa từng xem nhẹ hắn. A, ít nhất trong lời nói và việc làm của Cung Khuynh không có chỗ nào để cho người ta chỉ trích, nàng dường như thật sự rất tôn trọng tiểu Hoàng đế. Chỉ là nếu như đem Đại hoàng tử đã bị phong làm Hiền vương và tiểu Hoàng đế đặt cùng một chỗ mà so sánh, rốt cuộc Cung Khuynh đối với ai tốt hơn một chút, liền một mực có thể thấy rõ. Đại hoàng tử là Hoàng tử được nuôi dưỡng dưới gối của Tô Vân Chỉ, ít nhất cho tới bây giờ xem ra, hắn là một hài tử thật tốt, Cung Khuynh cũng rất chiếu cố hắn. Thời tiết lạnh muốn thêm quần áo? Cung Khuynh sẽ cẩn thận dặn dò cung nhân bên cạnh tiểu Hoàng đế hầu hạ chiếu cố Hoàng đế là được rồi, nhưng sẽ tự mình để mắt chuyện quần áo bốn mùa của Hiền vương. Tiểu hài tử thích vận động, có đôi khi bọn hắn vận động xong sẽ cảm thấy nóng, cởi quần áo ra lại cảm thấy lạnh, Cung Khuynh cố ý hỏi qua mấy vị nhũ mẫu có kinh nghiệm, sau đó sai người chuẩn bị tốt mấy mảnh vải bông có hiệu quả hút mồ hôi cực kỳ tốt, đệm ở sau lưng Đại hoàng tử. Hài tử ngã bệnh làm sao bây giờ? Một khi tiểu Hoàng đế sinh bệnh, Cung Khuynh liền sẽ đem một đám người hầu hạ bên người hắn đổi đi, lý do luôn có sẵn, ai kêu bọn họ không chiếu cố tốt cho Hoàng đế? Chỉ là nếu như Hiền vương ngã bệnh, Cung Khuynh lại cẩn thận hỏi nguyên nhân rõ ràng, nếu như người hầu hạ không có bỏ rơi nhiệm vụ, như vậy nàng sẽ trách cứ bọn họ, đồng thời lại cho Hiền vương có cơ hội cầu tình cho bọn họ, vì vậy Hiền vương có thể từ từ bồi dưỡng tâm phúc của mình rồi. Những chuyện khác cũng là được giải quyết tương tự như vậy. Cung Khuynh đang bồi dưỡng Hiền vương, đầu tiên phải để cho hắn trở thành một chủ tử đáng tin cậy trong mắt hạ nhân. Về phần chăm sóc sau khi sinh bệnh, Cung Khuynh sẽ đích thân nếm dược cho tiểu Hoàng đế, này đã đủ thể hiện một mảnh từ tâm của nàng. Chỉ là nếu như Hiền vương ngã bệnh, như vậy vào ban đêm Cung Khuynh sẽ ba bốn trở về. Nàng sẽ vội vàng từ Chính điện đi đến Thiên điện, chỉ vì muốn nhìn xem bệnh tình của Hiền vương như thế nào. Nga, còn có một vấn đề. Tiểu Hoàng đế hiện tại thật sự là quá nhỏ, nếu như hắn lớn như Hiền vương, như vậy hắn sẽ tự mình sống trong một điện riêng, mà ở tuổi này của tiểu Hoàng đế, kỳ thật nếu như Cung Khuynh muốn dẫn hắn đến ở Chiêu Dương điện, điều này cũng có thể được. Nhưng là, Cung Khuynh không có làm như thế. Từ sau khi tiểu Hoàng đế lên ngôi, nàng lập tức sai người dọn dẹp Cần Chính điện. Trong cung điện trống trãi, cung nhân lạ lẫm, mỗi ngày vào buổi tối tiểu Hoàng đế đều phải khóc rống một hồi. Cung Khuynh nói với tiểu Hoàng đế thế này: "Ngài là Hoàng thượng, tất nhiên phải ở trong Cần Chính điện, nếu không sẽ không có thể thống. Đây bất quá là một Cần Chính điện nho nhỏ, nếu như ngài không thể làm quen với mọi thứ, ngày sau ai gia và các vị đại thần làm sao dám đem vạn dặm giang sơn giao phó cho ngài?" Khi vấn đề này truyền tới trong tai bảo vệ Hoàng phái, bọn hắn đều cảm thấy Cung Thái hậu rất có trí tuệ. Tiên hoàng từng có chút ít mềm yếu, đó là bởi vì khi hắn nhỏ tuổi bị Thái hậu hạn chế quá mức lợi hại, hôm nay Thái hậu lại có thể từ bỏ sự phân quyền, muốn tiểu Hoàng đế sau này có thể trở thành mội đế vương đảm đang được trọng trách. Mà nếu như Cung Khuynh thật sự đưa tiểu Hoàng đế đến nuôi dưỡng trong Chiêu Dương điện của mình, chỉ sợ những người này liền cho rằng nàng muốn gia tăng lực ảnh hưởng của mình đối với Tiểu Hoàng đế. Lại nói Hiền vương, hắn rõ ràng đều lớn tuổi hơn, hôm nay vẫn còn ở trong Hoa Dương cung! Kỳ thật Cung Khuynh cùng Tô Vân Chỉ đều không quá thành thạo việc dạy dỗ hài tử. Đối với các nàng mà nói, đây là lần đầu tiên các nàng tham dự vào quá trình phát triển của một hài tử. Tô Vân Chỉ muốn dạy cho Hiền vương "Bo bo giữ mình, kẻ mạnh thì sống", nàng thà rằng hài tử mình nuôi lớn là người ích kỷ, chỉ hy vọng về sau hắn có thể không bị thương tổn. Cung Khuynh lại muốn dạy cho Hiền vương "Trách nhiệm, dũng khí cùng với chính trực", có chút phẩm cách dù là trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng không thể mất đi. Tính cách Hiền vương có chút mềm yếu, cho nên hắn đại khái mãi mãi cũng học không được sự "Ích kỷ" Tô Vân Chỉ dạy cho hắn. Tính cách của hắn có chút mềm yếu, cho nên đại khái mãi mãi cũng không có cách nào trở thành nam nhi đầu đội trời đạp đất chân chính như kỳ vọng của Cung Khuynh. Bất quá, hắn là hài tử ngoan luôn luôn cố gắng. Tới gần tết âm lịch, Tô nhị ra ngoài du ngoạn rút cuộc mang theo tức phụ trở về rồi. Kỳ thật, Tô nhị cùng Lỗ thị đã sớm trở về. Quặng sắt bí mật ở Tây Bắc đã hoàn toàn do Nha Cửu tiếp nhận, nàng mang theo người của nàng ngụy trang thành dân chạy nạn của Cổ Lạp quốc, bắt đầu cuộc sống trên mảnh đất kia. Bên ngoài bọn họ vẫn luôn khai khẩn đất đai, gieo trồng lương thực, kỳ thật công việc chân chính của bọn họ là chịu trách nhiệm khai thác quặng sắt. Mới đầu Nha Cửu mang theo người tới cũng không quá đủ, vì vậy trong hai năm này lại tiếp tục tiếp nhận không ít "Dân chạy nạn". Bất quá, Nha Cửu cũng không dám luyện binh ngay tại chỗ, bởi vì chỗ đó cách nơi đóng quân của Phùng lão tướng quân ở Tây Bắc quá gần. Chuyện luyện binh là do Lỗ thị chịu trách nhiệm. Theo nguyên tắc bóng tối dưới ánh đèn, Lỗ thị chọn trường luyện binh là ngay ngoại ô Kinh thành. Trong đồ cưới của Cung Khuynh có một trang viên diện tích lớn nhưng lại trong thể canh tác, trong phạm vi của trang viên thậm chí có ngọn núi hoang. Lỗ thị liền chọn luyện binh ở chỗ này. Binh lực trong tay nàng không nhiều lắm, trước mắt chỉ có chừng hai trăm người. Trong đó năm mươi người hoạt động ở ngoài sáng, ngụy trang thành nông phu trong trang viên. Một trăm năm mươi người khác nơi đóng quân thiết lập ở trong núi hoang. Nếu như trong Kinh thành có chút động tĩnh gì, 200 người này có thể tiến vào hoàng cung nhanh hơn so với hai đại doanh vùng ngoại thành, huống chi đây là một nhánh lực lượng vũ trang tư nhân hoàn toàn nghe lệnh của Cung Khuynh. Bọn họ át chủ bài quan trọng nhất trong tay Cung Khuynh, có thể giúp Cung Khuynh ổn định cục diện trong thời khắc quan trọng nhất. Cho nên kỳ thật trong một hai năm này phu thê Tô nhị vẫn luôn ở trong trang viên, bất quá đối với người ngoài bọn họ vẫn là đang du ngoạn. Diễn xuất phải diễn đến nơi, mỗi một mùa người trong Tô phủ đều có thể nhận được thư của phu thê bọn họ từ các nơi trong cả nước gửi đến, thậm chí có đôi khi còn kèm theo một ít đặc sản. Thẳng đến khi Lỗ thị mang thai, bọn họ mới rút cuộc quyết định phải về nhà. Chờ khi Tô Vân Chỉ biết rõ tin tức này, bụng của Lỗ thị đã được sáu tháng rồi. "Mấy tháng trước, bụng của ta chưa xuất hiện, tuy có chút bệnh trạng khi mang thai. Bất quá ta vẫn cảm thấy ở bên ngoài càng tự tại một chút, liền không muốn trở về." Lỗ thị cười híp mắt nói, "Chẳng qua là, đến bốn, năm tháng, ta nghĩ bụng của mình hình như lớn có chút bất thường, trong lòng nghi là mình mang thai song thai. Này nhưng làm ca ca của ngươi sợ hãi, vì vậy chúng ta liền dọn dẹp hành lý, vội vàng chạy về nhà." Thời này kỹ thuật chữa bệnh chưa phát triển, nếu thật sự mang song thai, lúc sinh sản liền nguy hiểm, nàng về nhà mới có thể nhận được sự chăm sóc tốt hơn. "Thật đúng là song thai?" Tô Vân Chỉ hỏi. Lỗ thị lắc đầu, có chút xấu hổ mà nở nụ cười, nói: "Vừa đến nhà đã mời Thái y xem qua, cũng không phải." Là đứa bé trong bụng của nàng lớn lên quá khỏe mạnh. Hơn nữa, sau khi Lỗ thị mang thai, khẩu vị của nàng liền tăng lên, cũng xác thực ăn đến mập hơn mười cân. "Vậy ngươi nhất định phải vận động nhiều một chút. Hài tử quá lớn, lúc sinh sản liền khó khăn." Tô Vân Chỉ nhanh chóng nói. "Mẫu thân cũng dặn dò ta như vậy. Bằng không , ta vừa mới nghỉ ngơi một chút, nàng liền đưa ta tiến cung gặp ngươi." Lỗ thị vẫn là vẻ mặt tươi cười. Đối với một số gia đình, bà bà chỉ mong tôn tử được tốt, hận không thể nuôi phụ nữ có thai giống như nuôi dưỡng heo, cũng không thèm quan tâm xem khi phụ nữ hạ sinh có dễ hay không a. Mà ở Tô gia, hôm nay Tô mẫu liền đặc biệt lo lắng đến lúc đó Lỗ thị sẽ khó sinh, vì vậy bây giờ cái gì cũng không dám cho nàng ăn nhiều. Tô nhị lại sợ tức phụ của mình đói bụng, lại không dám để tức phụ tiếp tục ăn uống quá nhiều, lo lắng đến độ rụng một mớ tóc. Tô Vân Chỉ nhớ đến kiếp trước mình lên mạng đã từng thấy phụ nữ có thai tập yô-ga, có lẽ chính là việc thích hợp cho Lỗ thị làm bây giờ. Đáng tiếc, bản thân Tô Vân Chỉ chưa bao giờ có ý định kết hôn sinh con, bởi vậy sẽ không có tìm hiểu quá sâu, vì vậy bây giờ cũng không có kinh nghiệm gì để truyền cho Lỗ thị. Tô Vân Chỉ suy nghĩ một chút, nói: "Tẩu tử, mỗi ngày ngươi để nhị ca của ta đỡ ngươi đi bộ nhiều một chút a." "Ngươi cứ yên tâm đi. Ta à, có thể chiếu cố tốt bản thân. Sinh con thật ra là chuyện dễ dàng, bao nhiêu nữ nhân đều là như vậy, ta không lo lắng chút nào." Lỗ thị nói. Từ nhỏ thân thể nàng liền tốt, Thái y cũng nói vị trí bào thai của nàng rất tốt, cho nên bây giờ tâm trạng của nàng phi thường tốt. Tô Vân Chỉ nở nụ cười. Lỗ thị ý thức được dáng tươi cười của Tô Vân Chỉ có chút miễn cưỡng, nói đùa nói: "Như thế nào? Ta dọa ngươi sợ sao?" Tô Vân Chỉ quả thật có chút không được tự nhiên. Phụ nữ có thai chân chính là Lỗ thị còn vô tâm vô phế, Tô Vân Chỉ thân là người ngoài cuộc lại có chút bị dọa tới. Nàng tôn trọng người làm "Mẫu thân" này, chỉ là nếu như sự tình rơi đến trên người nàng, nàng không muốn sinh con chút nào a! Nàng cảm thấy chuyện này thật là đáng sợ a! Sinh thường cũng sợ, sinh mổ cũng sợ. Tóm lại, hoàng hoa khuê nữ như Tô Vân Chỉ cảm thấy chính nàng có chứng sợ hãi sinh sản. Bất quá, trong đời Tô Vân Chỉ vốn là không có kế hoạch kết hôn sinh con, bởi vậy nàng hoàn toàn có thể tiếp tục "Khác người". Lỗ thị đâu biết nàng thật sự dọa sợ Tô Vân Chỉ? Thấy lời nói đùa của nàng không có cải thiện bầu không khí, sắc mặt Tô Vân Chỉ vẫn là có chút kém, liền có chút quan tâm hỏi: "Làm sao vậy? Chẳng lẽ trong cung đã có chuyện gì khó xử sao? Ngươi không cần luôn giấu mọi chuyện trong lòng." Tô Vân Chỉ suy nghĩ một chút, nàng quả thật có chút chuyện còn muốn hỏi Lỗ thị. Bất quá, vấn đề này có chút khó mở miệng. Tô Vân Chỉ do dự một chút, trước hết để Tuyết Bích Khả Nhạc mang theo người hầu hạ đều lui xuống. Sau đó, nàng chủ động nhích tới gần Lỗ thị một ít. Thấy thái độ của Tô Vân Chỉ nghiêm túc như thế, Lỗ thị theo bản năng ngừng hít thở lại. Tô Vân Chỉ kề vào bên tai Lỗ thị nhỏ giọng nói một câu. Lỗ thị sợ ngây người. Lỗ thị trầm mặc. Tô Vân Chỉ lui về vị trí của mình, xoay đầu nhìn về một bên, tóm lại không dám tiếp tục nhìn thẳng vào Lỗ thị. Hơn nửa ngày Lỗ thị mới tìm trở về thanh âm của mình, nói: "Cái này… Cái này…" Mặc dù nàng không phải nữ tử bình thường, nhưng có mấy lời cũng rất khó nói a! Mặt của nàng đã đỏ lên rồi, đáp án liền nghẹn ở cổ họng của nàng, cũng mặc kệ nàng cố gắng như thế nào, lời này chính là không có cách nào nói ra miệng a. Trong lòng Tô Vân Chỉ biết rõ, vấn đề này của nàng xác thực có chút khó nói. "Cái này… Có đau hay không phải tùy từng người… Đúng là có chút đau, bất quá cũng có thể chịu được a." Lỗ thị khó khăn nói ra.
|
Chương 84 Sắc mặt Tô Vân Chỉ trở nên càng kém. Kỳ thật đáp án của Lỗ thị đã ở trong dự liệu của Tô Vân Chỉ, chẳng qua là nàng còn một chút hy vọng mong manh muốn nghe được một đáp án ngoài dự liệu của nàng. Kết quả, câu trả lời của Lỗ thị lại phá vỡ hy vọng nàng, chuyện này quả nhiên vẫn là đau a? Lỗ thị cứng ngắt nói: "Này chính là một… Quá trình. Ngươi vượt qua là được rồi." "Vượt qua?" Năng lực nắm bắt trọng điểm của Tô Vân Chỉ rõ ràng rất không giống người thường. Lỗ thị ý thức được mình nói sai, vội vàng xua tay, nói: "Không đúng không đúng, ý của ta là… Tóm lại thời gian đau cũng không dài." Lỗ thị đã không biết nên nói cái gì. Sớm biết hôm nay sẽ bị tiểu cô tử lôi kéo hỏi loại vấn đề này, nàng không nên tiến cung! "Nói một ngàn nói một vạn lần, vẫn là sẽ đau, đúng không?" Tô Vân Chỉ thở dài một hơi. Nàng cảm thấy lúc này chính mình rất cần một cái giường lớn. Nàng nhất định phải lên giường ôm gối đầu lăn lăn một vòng, mới có thể hảo hảo điều chỉnh một chút loại tâm tình dường như "Đang ngổn ngang trong gió" này. "Khục.. khục.., kỳ thật có dược, thoa lên sẽ không quá đau." Lỗ thị còn nói. Tô Vân Chỉ đã hoàn toàn nghe không vào lời an ủi của Lỗ thị. Lỗ thị đã mơ hồ biết được quan hệ giữa Tô Vân Chỉ cùng lúc trước lả Cung Hoàng hậu hôm nay là Cung Thái hậu, dù sao trượng phu của nàng là người không thể chịu đựng bảo tồn được bí mật, bởi vậy từ hai năm trước nàng đã bắt đầu bị Tô nhị ép nghe "Chuyện của Đại muội muội nhà mình cùng Hoàng hậu". Nếu như lúc này Tô Vân Chỉ ngượng ngùng, như vậy Lỗ thị có thể lý giải tâm tình của nàng; nhưng lúc này Tô Vân Chỉ rõ ràng là sợ hãi, Lỗ thị liền cũng cảm thấy có chút khiếp sợ. Nàng cố nén ngượng ngùng trong lòng, ngữ khí kiên định nói: "Cái này nói như thế nào đây… Thật sự chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi." Trong mắt Lỗ thị, đối với việc này vị người của Cung gia kia nhất định là người ôn nhu, nếu như nàng dịu dàng, vậy Tô Vân Chỉ nhất định sẽ có một thể nghiệm phi thường tốt đẹp. Nữ nhi vốn là dễ hiểu nữ nhi hơn. Cho nên, Lỗ thị hoàn toàn không rõ Tô Vân Chỉ đang lo lắng cái gì. Tô Vân Chỉ che kín mặt của mình, từ giữa kẽ răng phát ra một câu nói: "Nhưng là, tuy vết thương nhỏ cũng là vết thương a!" "Chẳng lẽ ngươi cắt trúng ngón tay một chút, hoặc là lúc ngã bị trầy da một chút, ngươi cũng sẽ cảm thấy sợ hãi sao?" Lỗ thị hỏi. "Đương nhiên sẽ sợ rồi!" Tô Vân Chỉ hùng hồn nói, "Ta vốn chính là người đặc biệt sợ đau a!" Chuyện đó nói chính xác như thế, Lỗ thị lại không phản bác được. Được rồi, tiểu cô tử nhà mình xác thực vẫn luôn phi thường yếu ớt. Mới đầu Tô Vân Chỉ còn có chút chột dạ, ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng Lỗ thị. Bất quá, nàng rất nhanh đã nghĩ thông suốt rồi. Người hiện đại luôn có rất nhiều bệnh tâm lý kỳ kỳ quái quái, thí dụ như quá mức thích sạch sẽ, lại thí dụ như chứng cường bách, vậy nàng Tô Vân Chỉ có chứng sợ phá thân, cái này chẳng lẽ không được sao? Lỗ thị trầm mặc ngồi ở một bên. Tô Vân Chỉ cũng trầm mặc. Bầu không khí lại có chút lúng túng. Cũng may đến cùng Lỗ thị đã gả cho người khác, hơn nữa cũng sắp trở thành một mẫu thân của hài tử. Người đã xuất giá đối với chuyện này xác thực phóng khoáng hơn người thường một chút. Nàng nghĩ đi nghĩ lại, muốn giải quyết tâm tư khó khăn của Tô Vân Chỉ, nói: "Nữ nhân cùng nữ nhân, này chỉ sợ không giống với nam nhân cùng nữ nhân a. Giữa nam nữ luôn tồn tại sự chênh lệch trời sinh, cho nên… Mà giữa nữ nhân, nếu không ngươi…" Tuy rằng Lỗ thị cùng Cung Khuynh tiếp xúc không nhiều, bất quá nàng ít nhiều lý giải tiểu cô tử nhà mình. Nếu như vị nào đó của Cung gia không có sủng Tô Vân Chỉ tới trời, Tô Vân Chỉ có thể theo nàng? Cho nên, trong mắt Lỗ thị, ở vấn đề có chút không thể nói rõ này Cung Khuynh hẳn là cũng sẽ dung túng Tô Vân Chỉ a. Tô Vân Chỉ lại thật sâu thở dài một hơi, nói: "Tuy rằng ta sợ đau, nhưng nếu như ta thật sự không cẩn thận mà vấp ngã, trên tay bị trầy da, vậy ta thật ra là có thể chịu đựng, thứ ta sợ nhất chẳng qua là quá trình vấp ngã dẫn đến bị thương mà thôi. Nhưng mà, nếu như vết thương xuất hiện ở trên thân thể của người khác, ta thấy vết thương kia chảy máu, ta sẽ… Chịu không nổi." Nàng còn có chứng sợ vết thương, đây không thể tính là nàng khác người đi? Kỳ thật, khi thi tốt nghiệp trung học, Tô mẹ từng có kế hoạch muốn cho Tô Vân Chỉ ghi danh vào đại học y khoa. Nhưng cũng bởi vì Tô Vân Chỉ có chứng sợ vết thương, nàng luôn không cảm thấy bản thân có thể trở thành bác sĩ, vì vậy cuối cùng vẫn là lựa chọn ngành khác. Tô mẹ đối với chuyện này rất thấu hiểu, hơn nữa nàng cũng không cảm thấy nữ nhi của mình đang giả vờ, dù sao trên thế giới này còn có chứng sợ hãi chú hề, chứng sợ hãi bậc thang gì gì đó nữa a. Lỗ thị nghe thấy liền trợn mắt há hốc miệng. Bất quá, thiên hạ rộng lớn xác thực không thiếu cái lạ. Lỗ thị có một vị tộc huynh*, nghe nói chỉ cần có nữ tử trẻ tuổi tới gần, sắc mặt hắn liền trắng bệch toàn thân cứng ngắc, nhưng hắn cũng không phải là đồng tính. So với vấn đề của vị tộc huynh kia, loại tình huống này của Tô Vân Chỉ vẫn tính là vấn đề nhỏ. (*Anh họ) Tô Vân Chỉ lại thở dài, nói: "Vốn vấn đề này cũng không tính là nghiêm trọng… Chẳng qua là khi Tiên hoàng gặp chuyện không may, ta ở bãi săn tùy giá, lúc đó quan viên gây rối, ta trực tiếp sai người bắn chết một quan viên, máu chảy đầy đất… Ta khi đó nhịn xuống, kết quả bây giờ càng không thể thấy máu tươi." Lỗ thị không có tự mình trải qua trận gió tanh mưa máu này, chỉ nghe được một đôi lời lúc này của Tô Vân Chỉ, nàng lại có thể tưởng tượng được lúc đó cực kỳ nguy hiểm. Bất quá, mặc dù là chuyện lớn như cái chết của Tiên hoàng cũng không làm khó được Tô Vân Chỉ như thế này a? Nghĩ như vậy, Lỗ thị lại cảm thấy buồn cười. "Nếu như ngươi có thể làm cho bản thân quá chén… Có lẽ ngươi liền…" Lỗ thị tiếp tục nghĩ kế cho Tô Vân Chỉ, nói. "Đề bản thân quá chén rồi đưa tới trên giường Cung Khuynh? Nàng đừng có mơ!" Tô Vân Chỉ lập tức phát cáu. Lỗ thị lần nữa sợ ngây người. Lỗ thị lần nữa trầm mặc. Tuy rằng Lỗ thị sớm đoán được giữa Tô Vân Chỉ cùng Cung Khuynh có chút gì đó, chỉ là nàng chưa bao giờ nghĩ tới Tô Vân Chỉ có thể nói thẳng ra như thế a! Chuyện đưa ai lên giường là có thể tùy tiện nói ra sao? Dựa theo suy nghĩ của Lỗ thị, tình cảm vợ chồng giữa nàng và Tô nhị rất tốt, chỉ là cho đến bây giờ nàng không sẽ đem chuyện khuê phòng của mình thoải mái nói cho người khác nghe a! Biểu hiện của Tô Vân Chỉ như vậy thật sự là đề cho Lỗ thị mở rộng tầm mắt. Lỗ thị nghĩ đến dáng vẻ lạnh như băng kia của Cung Khuynh, cảm thấy nàng trong vài chuyện nào đó là người thành thật, nàng kia nhất định sẽ bị tiểu cô tử nhà mình ăn gắt gao a? Không biết tưởng tượng đến cái gì rồi, mặt Lỗ thị trở nên càng đỏ hơn. Tô Vân Chỉ hơi có chút kích động hỏi: "Chẳng lẽ liền không có các loại… Xuân dược linh tinh gì sao?" "…" Lỗ thị cảm thấy chừng mực của cái đề tài này thật sự là càng lúc càng lớn. "Thôi, dù sao chuyện này còn không vội." Thấy mặt Lỗ thị đều nóng đến có thể chưng trứng gà rồi, Tô Vân Chỉ không muốn tiếp tục làm nàng khó xử. Mặt Lỗ thị đỏ tới mang tai rời khỏi Hoa Dương cung. Trước khi ra khỏi cửa cung, nàng còn muốn đi thỉnh an Cung Khuynh, kết quả người thường ngày lanh lẹ như nàng đều không dám nhìn thẳng vào mắt Cung Khuynh. Nàng nhìn qua giống như e thẹn lại chột dạ. Cung Khuynh dùng thái độ bình thường mà nói chuyện với nàng, nàng lại giống con muỗi hừ hừ trả lời vài câu. Nếu không phải tin tưởng vững chắc tiết tháo của Tô Vân Chỉ còn có thể cứu vớt được, đoán chừng Cung Khuynh đều cho rằng Tô Vân Chỉ đã làm gì Lỗ thị. Sau khi để Bình Quả đưa Lỗ thị xuất cung, Cung Khuynh một mình suy nghĩ thật lâu, cũng đoán không ra đến cùng Tô Vân Chỉ và Lỗ thị tán gẫu cái gì. Bình Quả đưa Lỗ thị xong, khi trở về gặp Cung Khuynh thì lắc lắc đầu. Toàn bộ hành trình Lỗ thị đỏ mặt không nói một lời, vì vậy Bình Quả cũng không có tìm hiểu ra tin tức gì có ích. Cung Khuynh lại nhịn không được bật cười, nói: "Thôi, đoán những thứ này không có ý nghĩa." Dù sao, Tô Vân Chỉ đã muốn chạy không được rồi. Thấy tâm tình của Cung Khuynh rất tốt, Bình Quả cũng liền cười chuyển chủ đề: "Chủ tử, bên ngoài tuyết rơi. Nô tài đưa Tô nhị phu nhân xuất cung, lúc từ cửa cung trở về, bỗng nhiên liền đổ tuyết. Nô tài thấy, nếu tuyết này rơi liên tục, đoán chừng sáng mai, bên ngoài đều muốn biến thành màu trắng rồi." "Đây là tuyết đầu mùa a." Cung Khuynh khép ống tay áo lại đứng lên, "Trách không được đêm qua bên tai lại nóng lên." Nghe thấy Cung Khuynh nói như vậy, Bình Quả lập tức nhớ tới một chuyện nhỏ phát sinh vào buổi sáng. Bình Quả nhớ rất rõ ràng, buổi sáng hôm nay lúc rời giường, chủ tử nhà mình thức dậy trước, nhưng mà sau khi rời giường Cung Khuynh lại dùng ngón tay nắm lấy cái mũi của Thục Thái phi, huyên náo làm cho Thục Thái phi ngủ không được bình yên. Cuối cùng, Thục Thái phi bị bức đến không có biện pháp, đoán chừng khi đó Thục Thái phi còn chưa triệt để thanh tỉnh, tóm lại nàng nhất định cảm thấy đặc biệt buồn ngủ, cũng chỉ có thể nói với Cung Khuynh: "Đúng vậy a đúng vậy a, đều là bởi vì ta nghĩ đến ngươi, thậm chí trong mộng cũng thấy ngươi, lỗ tai của ngươi mới có thể nóng lên đấy." Nói xong những lời này, Cung Khuynh mới cảm thấy mỹ mãn mà vuốt vuốt gương mặt Tô Vân Chỉ, đề cho Tô Vân Chỉ tiếp tục ngủ. Nếu như Cung Khuynh không phải chủ tử của Bình Quả, Bình Quả thật sự rất muốn nói một câu, nàng chưa bao giờ gặp qua người nào vô sỉ lại nhàm chán như thế. "Than ở chỗ của Hoàng thượng đã chuẩn bị đủ chưa? Tuổi hắn còn nhỏ, đoán chừng so với Tiên hoàng càng sợ lạnh một chút, vậy thêm ba phần than so với than lệ nhưng năm qua a." Cung Khuynh lạnh nhạt nói. Phần lệ ở chỗ của Hoàng thượng quá nhiều, phần lệ ở những nơi khác tất nhiên phải thiếu. Thiếu chỗ nào cũng sẽ không thiếu đến chỗ của Cung Khuynh, sẽ không thiếu đến chỗ của Tô Vân Chỉ, nhưng là luôn có một số người phải xui xẻo. Bọn họ xui xẻo liền sẽ sinh lòng oán trách đối với Hoàng thượng. Cung Khuynh luôn tận hết sức lực mà đào hố cho tiểu Hoàng đế. Còn nhỏ thì đào hố rất nhỏ, có lẽ chẳng qua giống như là để cho tiểu Hoàng đế đi tới đi tới tạo thành một cái vết rộp phồng nước trên bàn chân mà thôi, đào hố lớn thì có khả năng khiến cho một ngày trong tương lai tiểu Hoàng đế phải đầu rơi máu chảy. Cung Khuynh sẽ không thương hại hắn. Nếu như bây giờ nàng thương hại hắn, như vậy đến một ngày khi Cung Khuynh vô lực bảo vệ chính mình cũng vô lực bảo vệ Tô Vân Chỉ, lại có ai sẽ đến đáng thương các nàng đây? Bình Quả suy nghĩ một chút, hỏi: "Những năm qua chủ tử vẫn cảm thấy mật than dùng rất tốt, vì vậy năm nay hạ nhân lại đưa tới không ít. Ta cảm thấy mật than này, Chiêu Dương điện chúng ta chỉ cần giữ lại một phần ba, hai phần ba còn lại đều đưa đến Hoa Dương cung. Ngài cảm thấy thế nào?" Mật than là một loại than có cho thêm sáp mật ong trong giai đoạn tạo hình, nó được nặn ra thành các loại kiểu dáng đẹp mắt. Bất quá, sản lượng loại than này phi thường ít ỏi. Bình Quả nghĩ bây giờ chủ tử nhà mình đều ngủ ở Hoa Dương cung, mà loại than này lại chỉ có Cung Khuynh mới có thể sử dụng, nên mới có đề nghị này. "Ngươi xem đó mà làm a." Cung Khuynh đứng dậy đi xử lý chính vụ. Thái hậu quả nhiên càng có quyền hành so với Hoàng hậu, vì vậy hạ nhân mới có thể nịnh bợ như thế. Quyền lực là thứ tốt. Nhược điểm của con người cũng là thứ tốt. Bởi vì chúng đều có thể được Cung Khuynh sử dụng.
|