Chương 60: Bệnh
Cuối hạ đầu thu, sáng sớm, Lâm Thi Dĩnh từ ổ chăn ấm áp tỉnh dậy, Hàn Duẫn Nghiên bên cạnh vẫn còn say ngủ.
Nhiệt độ hình như hơi thấp, nên người bên cạnh cô che người như bánh chưng, Lâm Thi Dĩnh cong lên khóe miệng.
Chắc bởi vì cô hơi động đậy mà đánh thức đối phương, người bên cạnh chậm rãi mở mắt, Lâm Thi Dĩnh chưa biết phản ứng sao, chỉ bung ra nụ cười cực kỳ lớn trên mặt.
"Ngày đẹp, bảo bối.!"
Hình như còn chưa tỉnh ngủ, đối phương hơi chớp chớp mắt.
"A Dĩnh ~"
Một giây sau, Hàn Duẫn Nghiên nhào lên người Lâm Thi Dĩnh, vùi mặt vào cổ cô, cả người toát lên sự ngây thơ của thiếu nữ đôi mươi.
8 vạn mũi tên tình yêu bắn vào tim Lâm Thi Dĩnh không sót cái nào, tay cô ôm lấy Hàn Duẫn Nghiên, tuy ý để nàng nũng nịu.
"A Dĩnh~ A Dĩnh~" Hàn Duẫn Nghiên dời đầu, vùi vào lồng ngực ấm áp.
Đại khái á, là ngày hôm qua Lâm Thi Dĩnh đứt cmn hết dây thần kinh xấu hổ rồi, Lâm Thi Dĩnh một chút cũng không ngại ngùng gì, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mặt Hàn Duẫn Nghiên, cười nói "Làm sao? Có phải không thể rời bỏ tôi rồi không?"
Hàn Duẫn Nghiên hơi ngẩng đầu lên, nhắm mắt suy nghĩ, sau đó nặng nề gật đầu, tay vẫn ôm lấy cổ đối phương "Ừm, tôi phát hiện ra không thể rời xa A Dĩnh được nha, làm sao bây giờ?"
Đáp án thế mà cũng không làm cho Lâm thị ngại ngùng, ngược lại càng làm lòng cô sáng sớm đã bắn pháo hoa.
"Vậy không đi đâu hết." Cúi đầu, Lâm Thi Dĩnh cắn môi đối phương cười nói.
"ừm" Hàn Duẫn Nghiên ngây ngốc cười, đầu lại tiếp tục chôn vào nhiệt độ quen thuộc "Không đi đâu hết, cũng không cho A Dĩnh đi đâu hết."
Đúng là ngạo kiều bá đạo thích làm theo ý mình. Đúng là Hàn yêu nghiệt mà.
Lâm Thi Dĩnh đánh chết cũng không nghĩ sáng sớm Hàn Duẫn Nghiên lại có thể đáng yêu như vậy. Lần sau nhất định phải dậy sớm hơn Hàn Duẫn Nghiên.!
"À chíu." Tiếng hắt hơi vang vang trong phòng.
Hàn Duẫn Nghiên xoa xoa mũi, một giây sau đó tiếp tục hắt hơi thêm hai ba cái, nàng bây giờ cảm giác có chút choáng rồi.
Lâm Thi Dĩnh xoa xoa mắt vừa hứng trọn một bầu trời mưa, cơ mà cái này không quan trọng, quan trọng là Hàn Duẫn Nghiên bây giờ mặt mày đỏ ửng rồi.
"Hàn Duẫn Nghiên, cậu sao vậy?" Nói xong cô luồng tay qua sau đầu đối phương.
"Không biết." Tay Lâm Thi Dĩnh lạnh ngắc sượt qua đầu, làm nàng cảm giác thoải mái vô cùng.
Trời ạ.! Lúc này mới phát hiện ra, trán Hàn Duẫn Nghiên nóng hổi, nóng kinh khủng.
"A Dĩnh, đau đầu quá à, thân thể cũng không thoải mái, đau đầu quá à A Dĩnh ~" Nói xong, Hàn Duẫn Nghiên mặt càng lúc càng đỏ, oan ức khóc nức nở.
Bị cái gì vậy???
Nghe Hàn Duẫn Nghiên nói vậy, hơn nữa đối phương bộ dạng chật vật, Lâm Thi Dĩnh lòng như lửa đốt.
Cô ngồi dậy, đỡ đầu Hàn Duẫn Nghiên lên gối, đau lòng nói "Ngoan, tôi đi lấy thuốc hạ sốt."
Chắc bị sốt đến hồ đồ, Hàn Duẫn Nghiên không nghe lời lôi kéo tay Lâm Thi Dĩnh, khuôn mặt đỏ hồng với đôi mắt ướt nhẹp biểu thị không chịu.
Nếu là bình thường, Lâm Thi Dĩnh sẽ ngoan ngoãn ở lại, nhưng mà bây giờ không được, cổ tay cô cảm nhận được nhiệt độ hừng hực của đối phương rồi.
Cô tận lực vỗ vễ, xoa xoa đầu Hàn Duẫn Nghiên "Ngoan nha, không uống thuốc sẽ càng khó chịu. Tôi sẽ lập tức trở lại mà."
Cơ mà dù cô nói cái gì, Hàn Duẫn Nghiên cũng nhất quyết không buông tay, Lâm Thi Dĩnh thiếu một chút đã quỳ xuống đất cầu xin đối phương. Cuối cùng cô chọn cách khác, cô hôn Hàn Duẫn Nghiên, làm nàng chóng mặt không phản ứng kịp sau đó rút tay về.
Hàn Duẫn Nghiên này đến cả sốt cũng phải gắt gao dính lấy Lâm Thi Dĩnh.
Chuyện khẩn cấp, Lâm Th Dĩnh lại không biết Hàn Duẫn Nghiên để thuốc ở đâu, chỉ có thể trở về nhà cô.
Nhảy một chân về nhà, Lâm Thi Dĩnh cũng cố gắng không muốn đánh thức cha mẹ đang say ngủ. Chỉ là người có tuổi đương nhiên sẽ dậy sớm hơn người trẻ tuổi.
"Sao vậy Tiểu Dĩnh?"
Lâm mama nhìn Lâm Thi Dĩnh vừa vào phòng đã vô cùng lo lắng nhảy khắp phòng.
"Mẹ, mẹ xem trong ngăn tủ có thuốc hạ sốt không?"
"Con sốt sao?" Lâm mama nhanh chân đi lên, đặt tay lên trán Lâm Thi Dĩnh.
"Không phải con," Lâm Thi Dĩnh nghiêng đầu tránh, thấy Lâm mama không hành động gì, cô sốt ruột nhảy qua nhảy lại "Là Hàn Duẫn Nghiên, cô ấy hình như sốt rồi,"
Lâm mama nhìn Lâm Thi Dĩnh đầu không thèm chải, người còn chưa tắm, dáng vẻ lo lắng sốt ruột liền đi lên đẩy con gái ra "Ngồi đi, mẹ giúp con tìm. Ngăn kéo này đúng không?"
"Đúng đúng đúng.! Trong đó có cái hộp màu tím."
Hộp màu tìm thì tìm được rồi, mà trong đó không có thuốc hạ sốt,
Lâm Thi Dĩnh nhớ ra, lúc cô bị sốt đã uống hết rồi.
Lâm mama thấy Lâm Thi Dĩnh khẽ cắn răng sau đó lập tức xoay người, Lâm mama liền kéo đối phương lại "Đứa nhỏ này muốn đi đâu?"
"Hàn Duẫn Nghiên sốt lắm rồi, con muốn xuống mua thuốc."
"Ngu ngốc.!"
Lần đầu tiên Lâm mama nghiêm mặt, bà chỉ vào chân Lâm Thi Dĩnh "Chân như vậy muốn xuống nhà hả? Con muốn bị thương thêm hả? Còn nữa, nhìn bộ dạng con đi, con quên con là người của công chúng hả?"
Một câu của Lâm mama làm Lâm Thi Dĩnh không biết phản bác ra sao. Nhưng nhiệt độ trong lòng bàn tay lúc nãy y như thiêu đốt cô vậy.
Lâm mama thấy con gái cau mày, con gái là bà sinh nên đương nhiên ba biết con mình đang nghĩ gì, Lâm mama thở dài "Con qua đó trước đi, mẹ kêu ba con xuống nhà mua, tìm xem trong tủ lạnh có miếng dán hạ sốt không."
May mà trong nhà vẫn còn lại mấy miếng dán, cơ mà khi cô cầm qua thì Hàn Duẫn Nghiên đương nhiên không có thái độ hợp tác gì, quấy một trận mệt mỏi quá mới thôi không giảy nảy nữa, Lâm Thi Dĩnh nhân cơ hội đương sự nằm thở mà dán miếng hạ sốt lên trán nàng.
Không biết có phải tại miếng dán hạ sốt làm Hàn Duẫn Nghiên cảm thấy hơi hơi thoải mái, hay bởi vì không còn sức lực mà nàng im lặng, ngoan ngoãn nằm ở trên giường.
Lâm Thi Dĩnh thở phào nhẹ nhỏm, giúp Hàn Duẫn Nghiên dán có mỗi miếng dán mà đầu cô toàn là mồ hôi.
"Bảo sao không sốt, con nhìn xem nhiệt độ trong phòng này."
Tiếng của Lâm mama từ cửa phòng vang vang.
"Mẹ, sao mẹ lại tới đây?" Lâm Thi Dĩnh khó chịu nhìn xung quanh, sợ người trước mặt phát hiện ra manh mối gì.
"Nhìn con căng thẳng như vậy mẹ có thể không đến sao?"
"Có…có sao? haha" Lâm Thi Dĩnh cười lúng túng, cô nỗ lực thu lại sự bối rối trên mặt, bàn tay bị Hàn Duẫn Nghiên nắm chặt cũng được cô giấu dưới chăn bông.
"Nếu không có thì cần gì phải luống cuống như vậy." Lâm mama đi vào phòng, vội mở cửa sổ, để không khí ấm áp bên ngoài xua tan cái lạnh giá trong phòng.
"Hahaha" Lâm Thi Dĩnh lại vờ vịt cười cười.
"Từ nhỏ đến lớn mẹ chỉ thấy con căng thẳng với mỗi chuyện của Tiểu Kỳ thôi đấy."
Vừa dứt lời, không khí trong phòng liền có chút nặng nề.
"Cái remote máy lạnh đâu rồi? Phòng gì mà lạnh như nhà xác vậy nè." Lâm mama xoa xoa đầu, lầm bầm lẩm bẩm.
"Ở đây." Lâm Thi Dĩnh chỉ chỉ đầu giường.
"Aiz~ lớn tuổi rồi mắt kém quá, trước mặt còn không thấy." Lam mama cười ha hả, cơ mà bầu không khí trong vẫn nặng nề như cũ.
Lâm mama đứng ở bên cửa sổ, nhìn bóng lưng của con gái mình, thở dài một hơi.
"Tiểu Dĩnh, còn chưa chịu buông bỏ sao? Con như vậy Tiểu Kỳ sẽ không vui, chắc chắn con bé cũng không muốn trông thấy con như vậy."
"Mẹ.!" Tiếng mẹ này kêu lên rất nặng nề, trong lời nói của người nói còn có chút thống khổ "Làm ơn đừng nói nữa, được không?"
"Con..ôi…!!" Lâm mama lời vừa định nói đã nuốt vào "Mẹ đi lấy gì đó cho con ăn. Tiểu Nghiên giờ không ăn được cũng nên uống chút gì đó."
"Cám ơn mẹ."
Tiếng bước chân của Lâm mama càng lúc càng xa, vẻ mặt của Lâm Thi Dĩnh vẫn như cũ, bi thương lẫn tự trách.
Kỳ thực câu chưa nói của Lâm mama chính là, 'nhìn con có thể căng thẳng vì người khác như vậy, mẹ thật sự rất vui.'
"A Dĩnh."
Không biết từ lúc nào, Hàn Duẫn Nghiên mở to mắt chầm chầm nhìn Lâm Thi Dĩnh, giọng nói trong trẻo ngày thường giờ có chút khàn khàn.
Lâm Thi Dĩnh mỉm cười hỏi "Sao vậy?"
Hàn Duẫn Nghiên nhíu chặt mày "Đầu đau quá…"
"Ở đây?" Nhìn mặt Hàn Duẫn Nghiên không giống như vờ vịt, Lâm Thi Dĩnh lấy tay xoa bóp huyệt thái dương cho người đang nằm trên giường.
"Như vậy tốt hơn không?"
"Ưm!" Hàn Duẫn Nghiên cười khẽ gật đầu, mè nheo nói "Mạnh hơn một chút ~~~~"
Đúng là..!!
Lâm Thi Dĩnh tức giận chọt chọt đối phương "Cậu nha, ỷ sốt bắt tôi hầu hả?"
"Đâu có, đầu đau là thật mà." Nói xong còn nhăn nhó mặt mài.
"Được được được, để tôi xoa cho cậu"
"Thoải mái ghê ý.~" Hàn Duẫn Nghiên nheo mắt, cả người lười biếng như con mèo nhỏ.
"Dạ dạ dạ, cô chủ thoải mái là tốt rồi."
Lâm thị ở bên cạnh phun nước miếng, cơ mà tay vẫn nhẹ nhàng xoa xoa huyệt thái dương.
Nói chung, cho dù cô có ăn nói chua ngoa nhưng lòng mềm yếu lắm, tuy có thể đấu khẩu với Hàn Duẫn Nghiên một đời, nhưng hành động thì lại đi ngược với lời nói dữ lắm.
Cái này gọi là gì?
Là ngạo kiều, đơn giản vậy thôi.
Hàn Duẫn Nghiên bởi vì áp lực công việc mấy hôm tối qua còn ngủ trong phòng với nhiệt độ thấp nên cảm lạnh hành sốt, sau khi uống thuốc nàng liền ngủ li bì. Lâm Thi Dĩnh bên cạnh y như vợ hiền thục đức ngồi lỳ ở bên giường, ngoại trừ những lúc cần đi xử lý nhu cầu, một bước cô cũng không rời Hàn Duẫn Nghiên.
Săn sóc tận tâm như vậy, trước này chưa từng có.
Chạng vạng tối, Lâm Thi Dĩnh dùng tay đo nhiệt độ cho Hàn Duẫn Nghiên, so với lúc sáng thì nhiệt độ bây giờ cũng ổn hơn rồi.
"Hàn Duẫn Nghiên, Hàn Duẫn Nghiên, dậy ăn còn uống thuốc."
Lâm thị ở bên nhỏ giọng kêu, có thể do thuốc quá mạnh hay sao ý, nên kêu mãi đối phương cũng không chịu tỉnh.
Lâm Thi Dĩnh gọi lớn "Hàn Duẫn Nghiên, dậy mau, mẹ cậu gọi cậu xuống ăn cơm kìa."
"Mẹ tôi sẽ không nấu cơm đâu." Hàn Duẫn Nghiên cuối cùng cũng chịu mở mắt.
"Vâng vâng vâng, mẹ cậu thì không nhưng mẹ tôi thì có. Vậy nên nhanh lên, xuống ăn cơm." Lâm Thi Dĩnh vỗ vỗ đầu hàn Duẫn Nghiên, kêu nàng mau mau rời giường.
Hàn Duẫn Nghiên lắc lắc đầu nổ lực làm mình tỉnh táo "A Dĩnh."
Do sốt nên giọng nói có chút khàn, nghe như thế nào cũng y như làm nũng. Lâm Thi Dĩnh nghĩ Hàn Duẫn Nghiên lại mè nheo y như hồi sáng, nên không thèm suy nghĩ nữa, khom lưng hôn lên môi đương sự, còn cố ý cắn một cái.
"Ngoan, xuống giường. Cậu cả ngày không ăn gì rồi."
Lâm Thi Dĩnh đứng lên, cơ mà người trên giường vẫn còn đang ngơ ngác.
"Sao?"
Hàn Duẫn Nghiên sững sờ ngẩng đầu lên nhìn người trước mắt " A Dĩnh, cậu sốt hả?"
Nếu không sốt thì Lâm Thi Dĩnh làm sao có gan hành động như vậy, đúng không???????
"Đi chết đi, cậu sốt tới hồ đồ rồi hả? Cậu mới sốt đó.!"
Hóa ra là nàng sốt…!! Hàn Duẫn Nghiên bừng tỉnh, hèn chi Lâm Thi Dĩnh to gan như vậy, nàng còn tưởng lúc nãy nàng bị ảo giác cơ đấy.
Hàn Duẫn Nghiên chậm chạp bò xuống giường, chân vừa đặt xuống đất thì đã mềm nhũn, nếu không có Lâm Thi Dĩnh dùng sợ đỡ nàng, dung nhan chắc chắn bị hủy rồi….
"Cậu sao vậy?" Lâm Thi Dĩnh vất vả nâng Hàn Duẫn Nghiên đứng dậy.
"Chân bị tê…"
Hàn Duẫn Nghiên này có phải cố ý không ta? Nàng thật sự còn sốt không nhỉ?"
"A Dĩnh, cậu bị sao vậy???"
"Không, nhanh lên một chút, ba mẹ đang chờ bọn mình ý."
"ừm" Hàn Duẫn Nghiên gật gật đầu.
Hai người dựa vào nhau, chậm rãi đi tới cửa đối diện.
Hàn Duẫn Nghiên bị bênh, Lâm Thi Dĩnh bị thương, bữa cơm này đồ ăn toàn là đồ luộc hoặc có nước, nhưng cũng coi như hợp với người đang mệt nhừ nhai không nỗi là Hàn Duẫn Nghiên đi, tuy là ăn xong tinh thần phấn chấn một chút, cơ mà vẫn có chút chóng mặt, hơn nữa sau khi uống thuốc nàng cảm thấy cực kỳ buồn ngủ.
Trở lại phòng của mình, dược liệu phát huy càng thêm lợi hại, Hàn Duẫn Nghiên vừa ngồi xuống giường liền muốn ngủ tiếp, chỉ tiếc người kế bên tàn nhẫn cản nàng lại.
"Hàn Duẫn Nghiên, đi thay quần áo đi, đồ cậu ướt nhẹp ra rồi." Ra là sau khi ăn nóng uống sôi một trận, cả người Hàn Duẫn Nghiên đổ một đống mồ hôi.
"Không thay được không…"
"Không được.!" Lâm Thi Dĩnh dứt khoát trả lời, cô đi tới tủ lấy ra quần áo, ý tứ rất là rõ ràng nhà.
"Ghét.!" Hàn Duẫn Nghiên chề môi nhưng vẫn nghe theo lời Lâm Thi Dĩnh, dù sao quần áo ướt mèm thế này nàng mặc cũng không thoải mái lắm.
Nhưng mà…
Ai từng bị sốt cao sẽ biết, tay chân những lúc đó rất yếu nhớt nha, Hàn Duẫn Nghiên Hàn đại yêu nghiệt cũng không có ngoại lệ đâu.
"A Dĩnh…"
Giọng nói của Hàn Duẫn Nghiên có chút bối rối.
"Xong rồi?"
Lâm Thi Dĩnh ngồi ở bên cạnh xoay người lại, thật ra cô cùng với tiên thần trên trời bàn bạc rất rất lâu mới lựa chọn không dòm lén đó nha~~~~
"Ủa sao vẫn chưa thay?????"
Hàn Duẫn Nghiên trên người vẫn là áo ngủ màu hồng….???
Hàn Duẫn Nghiên cắn cắn môi dưới, nhìn nhìn người trước mắt.
"Tôi…không được."
Không được…?? cái gì không được??!?
Lâm Thi Dĩnh lập tức đỏ mặt, mà Hàn Duẫn Nghiên cũng mặt đỏ không kém, ánh mắt cô mông lung "Vậy, vậy phải làm sao???"
Đầu gỗ.!
Hàn Duẫn Nghiên ngượng chính cả mặt, thiệt muốn cắn cái đầu gỗ này một cái.
"Giúp…giúp tôi thay.!" Thật ra lời này là nghiến răng nghiến lợi phun ra, cơ mà tại người không có sức lực nào, nên nghe rất giống thẹn thùng…
"Ờ" Lâm Thi Dĩnh đầu gỗ gật gật đầu.
Bầu không khí trong phòng tự nhiên sao nóng dữ ta….
Nói đi nói lại thì…Lâm thị có chút giật mình, cô hình như chưa bao giờ nhìn qua cơ thể của Hàn Duẫn Nghiên.
~~~~~~~
Sr mọi người vì hôm ni p up trễ, và p cũng xin thông báo 2 tin, 1 là tin vui, sau chương nì mọi ng sẽ có thịt ăn. Và tin buồn là cũng sau chương nì p tạm ngừng vài ngày, k biết p đã nói trc đó chưa, cơ mà hiện tại p chưa lấy lại đc lap, nên không thể tiếp tục edit, và của để dành của p đã hết mất rồi, nên mấy ngày nghỉ nì p sẽ mặt dày đi mượn giựt chôm lap của đồng bọn sau đó dùng tốc độ nhanh nhất để edit và trở lại cùng mọi người sớm nhất có thể. Bây giờ coi như cho p cho mấy má trong truyện đc tạm nghỉ vài ngày nhé, và vô cùng cám ơn mọi người đã nhiệt tình theo dõi truyện trong suốt thời gian qua. Luôn yêu <3~