Chương 43: Đêm say.
"Sao rồi? Vẫn ổn chứ?"
Trang phục đẹp làm Lâm Thi Dĩnh tiêu sái bước bên góc Hàn Duẫn Nghiên đang đứng, mặc dù chân đang đi giày cao gót có thể giết người nhưng cô đi nhẹ nhàng như bay.
Hàn Duẫn Nghiên thu lại sự kinh diễm, gật gù như suy nghĩ "Cũng không tệ, cơ mà đúng là mở mang tầm mắt nha."?
Mở mang tầm mắt? Ừ, ghi nhận, ngày thường làm gì thấy nhiều thứ mới mở như vậy được.
"Cô đợi ở đây một chút, cái này cho cô." Lâm Thi Dĩnh tay phải cầm lấy thẻ nhân viên Abu vừa đưa đưa cho Hàn Duẫn Nghiên "Có cái này nhân viên sẽ không đuổi cô đi."
"Đã biết." Lúc này có một câụ trợ lý đội mũ lưỡi trai chạy tới, mọi thứ đã sẵng sàn, chỉ còn đợi vai chính Lâm Thi Dĩnh.
"Ry chuẩn bị, các khâu khác chuẩn bị phối hợp, đèn.!"
Trong trung tâm phòng studio chỉ có một chiếc sofa bằng da nhìn có vẻ cũ kỹ, bối cảnh màu xám đen, Lâm Thi Dĩnh chếch người ngồi nghiêng trên tay vịn, tất cả ánh sáng cùng ống kính đều tập trung vào cô, mắt của cô vừa lười biếng vừa chăm chú nhìn vào máy ảnh.
Ngay lúc này, cô là Ry Winnie.!
Đứng phía sau, Hàn Duẫn Nghiên nhìn thấy Lâm Thi Dĩnh lúc thì nhíu mày, lúc thì nở nụ cười, nàng chưa giờ chưa từng biết, Lâm Thi Dĩnh sẽ có lúc chói mắt như vậy.
Mỗi động tác tinh tế của Lâm Thi Dĩnh là mỗi lần biểu hiện ra vẻ phong tình các nhau, chỉ cần giơ tay hay nhíu mày, khí chất của cô lại là một sự thay đổi lớn.
Không chỉ có vậy, Hàn Duẫn Nghiên còn phát hiện ra, thợ chụp chưa kịp kêu đổi tư thế thì Lâm Thi Dĩnh đã thay đổi kiểu khác, đây là phản ứng có điều kiện, là nhiều năm kinh nghiệm mà thành. Hàn Duẫn Nghiên bước về phía trái một bước, không ai chú ý tới động tác của nàng, ánh mắt mọi người bây giờ đều chú ý tới ngôi sao chói mắt kia
Lâm Thi Dĩnh đổi tư thế sang chống cằm, đôi mắt sẵm màu dưới ngọn đèn càng thêm kiêu mị. Lâm Thi Dĩnh yêu mị là thật, đoạt mắt người nhìn là thật.
Hàn Duẫn thật rất muốn đem Lâm Thi Dĩnh nhốt lại, bất kể là ai cũng không được nhìn vẻ đẹp này, nhưng nàng lại mâu thuẫn với chính mình, đep như vậy phải để cho người khác nhìn, càng nhiều người nhìn càng tốt.
Trong lúc lơ đãng, Lâm Thi Dĩnh giương mắt lên.
Ánh đèn quá chói mắt làm cô không thể nhìn rõ phía sau máy ảnh, nhưng ngay lúc cô chuẩn bị chuyển động tác, cũng là lúc cô đối diện với Hàn Duẫn Nghiên, cô có thể nhìn thấy đôi mắt được giấu đi sau gọng kính đen.
Khoảnh khắc trông thấy thấy nhau, cũng là khoảnh khắc hai người nhìn thấy vẻ mặt nhau rõ ràng nhất.
Lần đầu tiên trong nhiều năm làm việc Lâm Thi Dĩnh để cho người khác thấy mình ở một góc độ khác. Cả Cố Thanh Sứ và Dương Huyên Ngọc còn chưa được thấy nhưng cô lại cho Hàn Duẫn Nghiên thấy.
Cái này tính là gì??
Cô nghiêng đầu lơ đi ánh mắt của chính mình, cô đương nhiên nhớ đang trong lúc làm việc mà. Mà cũng chính lúc Lâm Thi Dĩnh nghiêng đầu, thợ chụp đã hoàn mỹ lưu lại khoảnh khắc say đắm đó.
Tiếp đó Lâm Thi Dĩnh thay đổi quần áo, khi thì váy vàng hở lưng, khi thì áo len phối mũ đen, lúc lãnh diễm, lúc anh tuấn, lúc lại tràn đầy sức sống thanh xuân.
Toàn bộ quá trình, Hàn Duẫn Nghiên chỉ đứng yên lặng người, lẳng lặng quan sát người trước ống kính.
Cuối cùng cũng coi như xong, ba tiếng chụp cả mấy ngàn tấm ảnh, Lâm Thi Dĩnh không ngừng thay trang phục, một phút cũng chưa từng nghỉ ngơi.
"Mọi người cực khổ rồi."
Lâm Thi Dĩnh trên mặt là nụ cười nhìn mọi người xung quanh rồi cúi đầu nói lời cám ơn.
Cô đi tới bên cạnh Hàn Duẫn Nghiên, còn Abu thì đi tới xe đợi sẵn.
"Cực khổ rồi." Những lời này là Hàn Duẫn Nghiên nói với cô.
Trên mặt đã không còn nụ cười nhã nhặn lúc nãy, Lâm Thi Dĩnh mệt mỏi vô cùng dựa vào Hàn Duẫn Nghiên.
"Cho tôi dựa một chút."
Hàn Duẫn Nghiên hiếm thấy không cự lại Lâm Thi Dĩnh, nàng chủ động cầm lấy vật trên tay Lâm thị, thậm chí còn đổi tư thế đứng để đối phương dựa vào thoải mái một chút, nếu biết vậy nàng đã không sáng sớm lôi kéo đối phương đi dạo phố….
"Cô có muốn tới kia ngồi một chút không?"
Cách hai người tầm năm bước chân có một cái ghế.
Lâm Thi Dĩnh lắc đầu "Không cần, ngồi rồi sợ không đứng dậy nổi."
Hôm nay chụp ảnh cô căn bản là toàn đứng, trừ lúc đầu ngồi ghế salon ra, ba tiếng đều là đạp giày cao gót 10cm mà đứng, hơn nửa cả ngày đi bộ, người trước giờ không bao giơ tập thể dục như cô chân đã bắt đầu run rẩy rồi.
"Đi thôi, Abu chạy xe tới rồi." Lâm Thi Dĩnh cật lực lắm mới đứng thẳng lên, vừa đứng thẳng liền cảm nhận được chân đã run không ngừng.
"Hàn Duẫn Nghiên" Cô quay đầu, vẻ mặt tội nghiệp.
Hàn Duẫn Nghiên nhíu mày "Sao?"
"Cô dìu tôi một chút."
Hàn Duẫn Nghiên không lên tiếng, chỉ liếc nhìn đối phương, giọng điệu không kiên dè "A Dĩnh, tôi thấy cô nên sống thật tế một chút đi."
"Đúng là không có nhân tính.!"
Giọng điệu lên án này Hàn Duẫn Nghiên đâu thèm để ý, nàng khoanh tay bình tĩnh nhìn Lâm Thi Dĩnh.
Hừ.!
Quay đầu đi, Lâm Thi Dĩnh quyết định không cúi đầu trước ác ma.
Cô dịnh tường, đi bước bước dừng một bước, miệng còn than thở vài tiếng.
Chịu không nổi cảnh này, Hàn Duẫn Nghiên cuối cùng buông tay.
"Coi như tôi sợ cô, đây tôi đỡ cô đi." Hàn Duẫn Nghiên đi lên trước đỡ lấy bên tay trái của Lâm thị.
"Từ đầu nên như vậy mới đúng." Lâm Thi Dĩnh nhấc đầu lên, đêm một nửa trọng lượng đặt lên đối phương, khịt khịt mũi.
"Rất có năng khiếu làm bảo mẫu nha."
"Ờ, là học tập của cô cả đấy."
Hai người vừa cự nhau vừa đi tới cửa phòng, bầu trời hôm nay có mưa phùn kèm thêm gió nhẹ, ngoài đường đã ít người hơn rồi.
Cảm giác thật mát.
"Trời lại mưa rồi.!" Lâm Thi Dĩnh không đấu võ mồm với Hàn Duẫn Nghiên nữa, giọng nói hơi kinh ngạc, ngước mắt nhìn lên bầu trời.
Hàn Duẫn Nghiên nhìn người bên cạnh, nàng đương nhiên nghe được giọng nói đối phương có gì đó không ổn.
"Sao vậy?"
Lâm Thi Dĩnh nhíu mày, duỗi tay để cảm nhân chút ướt át.
Xem ra trận mưa này không ngắn.
"Ngày mai bọn tôi bắt đầu quay show, mưa sẽ làm chậm tiến độ mất."
Nói đến đây Lâm Thi Dĩnh im lặng, lịch trình gần đây rất dày, bởi vì quảng bá ca khúc mới mà có rất nhiều việc, nếu như công việc chậm trễ chỉ tổ làm cho các thành viên có thêm gánh nặng…Nghĩ vậy cô liền nhíu chặt mày, khẽ mím mím môi.
Hơi lạnh đột nhiên nằm giữa chân mày, cô ngẩng đầu, nhìn thấy người cười nhưng bao giờ có ý tốt nay lại thành ôn nhu.
Nghi hoặc nhìn Hàn Duẫn Nghiên, khuôn mặt ôn nhu hiếm có chăm chú nhìn cô
"Đừng tạo áp lực cho mình, thời tiết không phải chuyện chúng ta có thể điều khiển."
Mắt phượng mê người không còn vẻ trêu tức ngày thường, ở nơi đó bây giờ là ánh mắt ấm áp chăm chú nhìn cô, làm cô có thể nghe được tim tim mình đập rất mãnh liệt.
Nụ cười hững hờ mê hoặc cũng không có.
Lâm Thi Dĩnh nhìn phải mắt đôi phương, sau đó nhìn xuống sóng mũi tiếp đó là môi đỏi.
Đôi môi kia, trong trí nhớ của cô rất nóng và mềm mại.
Phá hoại bầu không khí đang tuyệt vời này là tiếng kèn xe, Abu từ trong xe ló mặt ra "Chế Winnie, lên xe đi."
Lâm Thi Dĩnh lập tức sững sờ, nhảy ra cách đối phương một đoạn.
Cô lại ở trước mặt Hàn Duẫn Nghiên ngẩn ngơ.!!!!!!!!!!!!!
Thật ra cô không dám ngẩng đầu lên, bởi cô biết mặt cô bây giờ rất nóng.
"Đi, đi thôi."
Lâm Thi Dĩnh bước nhanh tới xe.
Cái thằng này.!!!!!
Hàn Duẫn Nghiên ở xa, hung tợn quăng cho Abu ánh mắt hình nguyên trái boom nguyên tử. Cơ mà đáng tiếc, tại đối phương ở xa quá, nên đâu thấy được vẻ tức giận của Hàn nữ vương.
Có điều, tức nhất chính là cái đứa nhát gán kia, đồ quỷ nhát gan!!!!!!!
Hàn Duẫn Nghiên quăng luôn vẻ dịu dàng lúc này, trừng mắt nhìn cái bóng lưng đang cong đít lên chạy, bực mình cắn cắn môi dưới.
Rõ là đã câu dẫn được người, mà cái thứ đầu gỗ đó lại không chịu mắc câu, tức muốn chết!!! TỨC MUỐN PHUN MÁO.!!!!!
Hay tại mị lực của mình bị thấp xuống sao ta???
Cơ mà rõ ràng cái đứa đầu gỗ kia rõ ràng động lòng mà, nàng cảm giác được nha, mắt đối phương cứ ngừng lại nơi môi nàng mà.
Hôm nay Lâm Thi Dĩnh vừa giống tinh linh xinh đẹp, vừa giống pháp sư, cô thi triển pháp thuật của mình để cho Hàn Duẫn Nghiên mở mang tầm mắc, không phải trí mạng nhưng hấp dẫn người.
Dậm chân, Hàn Duẫn Nghiên vứt bỏ hoài nghi, trên mặt lại hiện lên nụ cười toan tính.
Động tâm trước là thua đúng không? Hàn Duẫn Nghiên nàng rõ ràng không tin chuyện đó.
Ngược lại, nàng có thể xác định Lâm đầu heo kia có hảo cảm với nàng, nàng đối với Lâm đầu heo rõ là nhân vật đặc biệt.
"A Dĩnh, cô để tôi động lòng như vậy, làm sao tôi cho cô thoải mái tự do đây."
Nhìn về phía trước tuy đang trốn chạy, nhưng vẫn dừng chân giục nàng mau đi. Hàn Duẫn Nghiên bước đi, trên mặt vẫn là nụ cười, đối mặt với ánh mắt đang trốn tránh của Lâm Thi Dĩnh làm nàng càng vui mừng,
Quên đi.! Thời gian còn dài, hiện tại còn ở sát vách nhau mà, nàng không tin bằng mị lực với thủ đoạn của mình, đầu heo chứa gỗ kia không thông minh lên được chút nào.!!
Mới vừa lên xe Lâm Thi Dĩnh đã rùng mình một cái, còn chưa kịp phản ứng gì thì đã có một cái áo khoác mỏng được khoác lên người.
"A Dĩnh, đừng để cảm lạnh."
Lời nói dịu dàng quan tâm.
Quay đầu đi, Lâm Thi Dĩnh không nhìn mặt đối phương, tay nắm chặt áo khoác.
Trong xe phát lên tiếng nhạc nhẹ nhàng, ca từ chậm rãi vang lên.
Vai trái Lâm Thi Dĩnh hơi chùn xuống, hương thơm bạc hò thoáng qua mũi, trên tay cô là mái tóc óng ả bóng mượt mềm mại ấm áp của đối phương.
Động tác tuy bình thương nhìn lại phảng phất gì đó ám muội.
Cô hơi khó chịu nên cựa quậy,
"A Dĩnh, đừng nhúc nhích."
Nhẹ nhàng, giọng nói của Hàn Duẫn Nghiên có chút nũng nịu.
Lâm Thi Dĩnh thả lỏng sóng lưng dựa vào ghết, mắt cũng dời ra ngoài cửa sổ, trên cửa sổ xe rõ ràng nhìn thấy được nụ cười của ai đó treo trên mặt.
Đêm nay có vẻ còn rất dài.
~~~~~~~~~~~~~~~
Chắc chết. :)) ~ Abu, em hãi đợi đi, dám phá hỏng bầu không khí của Hàn yêu nghiệt :))) ~
Cuối tuần, SG trời mưa tầm tã, người đứng trước mặt nhìn tớ mỉm cười, ầy, tớ dang tay ôm người vào lòng như một thuở đã từng. Xa cách bao lâu, người đối với tớ vẫn dịu dàng như vậy. Có thể vào những ngày SG trở mình, mưa giăng phủ đầy bầu trời trong trẻo, có người bên cạnh, dù tớ làm việc, người đọc sách, chẳng nói tiếng nào an ổn ngồi cạnh nhau, đã là một loại hạnh phúc ấm áp.
Mọi người, chiều bình yên <3 ~