Oneshot JenSoo | Nhật Ký Của Kim Jisoo
|
|
Oneshot JenSoo | Nhật Ký Của Kim Jisoo Pairing : Kim Chichu × Nini Kim Nguồn Truyện được copy từ Wattpad tác giả dino309
"Đang cảm thấy damdang 11 giờ đêm, cặm cụi bên nôi trông con cho vợ ngủ."
Sau khi đăng xong dòng trạng thái, tôi vô thức nhìn sang công chúa nhỏ đang nằm ngủ ngoan ngoãn trong nôi. Con bé có vẻ sau này sẽ giống tôi, gương mặt nó sẽ cực kỳ anh tuấn .Tôi đảm bảo gái sẽ xếp hàng dài để theo đuổi nó cho coi . Haizzz...nhưng nhắc đến tôi lại thấy nhớ cái thời huy hoàng của mình.3 Hồi đó, Kim Jisoo tôi cũng là một "hót gơ" của trường, trai gái theo tôi xếp thành một hàng dài, quà cáp mỗi ngày chất thành đống .Còn có một chị khóa trên tên Irene nữa. Chu choa mạ ơi, ta nói bả đẹp ghê hồn. Đứng trước một người con gái vừa xinh đẹp, vừa dịu dàng, thùy mị, nết na như thế ,tôi làm sao có thể không rung động? Thế nhưng rốt cuộc định mệnh lại đạp tôi đến bên mẹ của bé con Kim Jensoo này đây. Tôi vẫn nhớ như in cái ngày mà nàng tỏ tình với tôi .
Tối, nàng hẹn tôi ra bờ sông Hàn ngồi, nhưng sau đó lại im lặng cả buổi. Hôm đó là một đêm trăng tròn, gió hiu hiu thổi, tiếng ếch nhái phụ họa cho tiếng đập muỗi bôm bốp của chúng tôi. Và chúng tôi cứ ngồi bên nhau như vậy mãi cho đến khi đèn hai bên cầu được bật lên. Giữa khung cảnh đẹp như mộng ấy, Jennie cất tiếng hỏi tôi. Giọng nàng treo trẻo hòa vào gió và nhẹ nhàng đến tai tôi.
"Từ tối đến giờ chị có vẻ rảnh nhỉ? Ngồi với tôi mãi đến giờ này. "
Vừa tiếp nhận câu nói là đầu óc tôi đã căng ra để xử lý nó.
Người hẹn tôi ra rồi im lặng cả buổi không phải là Kim Jennie kia sao?
"À ừ... ừ.. rảnh "
Người đẹp hỏi không lẽ lại không trả lời.
"Tôi cũng rảnh nữa " - nàng đang nói thì dừng lại .
Vâng, khỏi nói tôi cũng biết nàng rảnh mà !
"Thôi mình yêu nhau đi cho nó bận!"
Vâng, mình là người có văn hóa mà, mình là người biết yêu cái đẹp mà, mình phải đồng ý chứ .+
"Ừ thì yêu!"
Nói xong tôi còn chẳng biết mình lảm nhảm cái gì ,chỉ biết sau đó thì Kim Jisoo đã có người yêu tên Kim Jennie.
|
(JenSoo) / Nhật ký của Kim Jisoo - Part 2
Rồi như bao cặp tình nhân khác, chúng tôi cũng hẹn hò. Lần đầu là ở rạp chiếu phim. Nàng nói với tôi là nàng muốn xem phim có con xanh trắng không mặc đồ. Nàng còn bảo từ bé đến giờ nàng thích con đó lắm, nhưng lại lỡ quên tên nó rồi. Nhưng khổ nỗi cái con xanh trắng là con khỉ gì chứ? Đã vậy còn không mặc đồ. Không phải phim 18+ chứ hả? Con mẹ nó, chả nhẽ tôi lại dắt nàng đi xem từng phim một để tìm con xanh trắng đó sao? Thế là tôi đã bỏ ra hẳn một đêm để lên mạng tìm tung tích con xanh trắng. Nhưng nó cao thủ quá, tôi tìm hoài vẫn không biết nó là giống loài gì, và vì sao nào đã đưa nó đến. Sáng hôm sau tôi vật vờ đến trường, đem hai con mắt quầng thâm đi tìm nàng. Tìm được, nàng bẽn lẽn nói với tôi :
"Em nhớ ra rồi, đó là phim Đô rê mon"
Nghe xong tôi bần thần cả người, liền thả cái cặp xuống đất, còn bản thân thì đang cố kìm nén để không lao vào cái cây gần đó. Sở thích đây ư? Có sở thích từ bé đến lớn nào mà quên cả tên như nàng không? Báo hại tôi mất nguyên đêm để tìm thứ của khỉ xanh trắng kia . Nhưng để chiều ý nàng, cuối cùng tôi vẫn dẫn nàng đi xem Đô rê mon. Vừa xem, hai hàm răng của tôi vừa nghiến vào nhau trèo trẹo. Giờ nghĩ lại vẫn thấy muốn trào máu họng.
Rồi kết thúc lần hẹn hò đầu tiên, chúng tôi đi đến lần hẹn hò thứ hai. Lần này là tại một quán cà phê và bánh ngọt. Tôi đưa cuốn menu cho nàng chọn trước, nàng nhìn một lát rồi cười hiền nhìn tôi. Chẳng hiểu sao lúc đó tôi không thấy cái gì gọi là hiền ở đây, và ngay sau đó, tôi đã biết mình nhầm. Nụ cười đó không hiền, nhưng cũng không ác, mà chính là nụ cười an ủi ví tiền của tôi .
Nàng nhìn anh bồi bàn rồi một lèo đọc qua khoảng chục món ăn, sau đó kết thúc bằng câu :" thôi em gọi sơ sơ như thế đã, có gì em sẽ gọi thêm sau.cảm ơn anh!"
Nửa tháng lương đi làm thêm của tôi đã ra đi như thế .Nhưng bù lại được ngắm nàng bánh bao kia thì cũng an ủi chút ít .
Lần thứ ba, chúng tôi hẹn hò ở nhà của tôi. Đừng có nghĩ bậy, là tôi bị bệnh nên nàng đến nấu cháo cho tôi thôi. Tựa người vào tường, tôi lắng nghe từng nhịp đập của hạnh phúc khi nhìn dáng lưng nhỏ bé ấy đang cặm cụi nấu ăn. Tự nhiên tôi có cảm giác của gia đình tràn ngập căn nhà. Tôi và nàng hàng ngày sẽ cùng nhau đi làm, sau đó chúng tôi sẽ cùng nhau trở bề nhà và chuẩn bị bữa tối. Cùng sống chung, cùng ăn chung, cùng ngủ chung. Cuộc sống như thế thật tuyệt, tôi tự nói với bản thân mình như vậy
Nhưng lúc đầu nhìn nàng, tôi cứ nghĩ nàng là tiểu thư đài các, sẽ không biết nấu nướng dọn dẹp gì. Thì ra tôi đã nhầm. Nàng nấu ăn cực ngon, dọn dẹp cực sạch. Chỉ trừ ấy lần đầu nàng suýt làm cháy căn bếp nhỏ bé của tôi thôi .
|
(JenSoo) / Nhật ký của Kim Jisoo - Part 3
Thời gian cứ thế trôi đi cho đến khi chúng tôi ra trường và đi làm .Tôi đã suy nghĩ rất kĩ, và quyết định sẽ không để vuột mất một người vợ đảm đang và hiền lành như nàng. Tôi sẽ cầu hôn nàng.
Tôi xin nghỉ hẳn một buổi để chuẩn bị tất tần tật mọi thứ, từ nến đến hoa. Một mình tôi cặm cụi xếp nến thành hình trái tim ở bên bờ sông Hàn, nơi lần đầu nàng tỏ tình với tôi. Hơn thế tôi còn tìm đến hẳn vườn hoa hồng để chọn từng bông một và tự cắm thành một bó. Chuẩn bị xong hết, tôi hồi hộp bịt mắt và đưa nàng tới đó. Như một bộ phim hàn vẫn hay chiếu trên tivi, tôi cũng tỏ tình với nàng ở giữa ánh nến lung linh với một bó hoa hồng to chà bá .
Nàng nhìn tôi với đôi mắt long lanh, tôi nhìn nàng với ánh mắt ngập tràn hy vọng.
Hy vọng
Hy vọng
Hy vọng
.
.
.
"Soo tính hẹn em ra đây rồi im lặng như thế?"
Tôi giật mình, vội vã thu hồi ánh mắt thâm tình. Chết tiệt, hẹn người ta ra đây để cầu hôn và rốt cuộc chưa nói gì đã hy vọng người ta đồng ý .
"À, Jendukie, Soo có một câu hỏi "
" Soo hỏi đi "
" giữ làm vợ Soo và làm mẹ của con Soo, thì em chọn gì ?"
Nàng nhìn tôi sau đó nhăn chán, đăm chiêu suy nghĩ.
"Em không chọn gì thì sao?"
Sau này tôi mới biết nàng lúc đó chỉ muốn trêu đùa một chút, còn tôi thì tưởng thật, lu loa cả lên .
"Không được!! Em nhất định phải chọn. Nếu em không chọn, Soo sẽ tự chọn giúp em."
Dứt lời, tôi cúi xuống hôn lên đôi môi nàng thật sâu. Nàng say sưa cùng tôi môi lưỡi khiêu vũ đến không biết tôi đã nén đeo chiếc nhẫn vào tay nàng từ bao giờ.
Và sau đó, hiển nhiên nàng đồng ý bỏ nhà theo tôi trong sự chúc phúc từ hai bên gia đình và bạn bè.
|
(JenSoo) / Nhật ký của Kim Jisoo - Part 4
Tôi và nàng lấy nhau rất nhanh đã được một năm. Cuộc sống hôn nhân diễn ra đúng như những gì tôi từng mơ mộng. Sáng sáng, nàng dậy sớm nấu đồ ăn cho hai đứa, sau đó tôi cùng nàng đi làm. Đến chiều, tôi đón nàng rồi cả hai cùng nhau tung tăng đi chợ và cùng nhau làm bữa tối. Cuối tuần thì cùng nhau dọn dẹp nhà cửa. Nói chung làm cái gì cũng làm cùng nhau. Và đặc biệt tối nào cũng cùng nhau chơi trò tạo ra thế hệ măng non. Mà theo tôi thì cái này là quan trọng nhất. Không cùng nhau là hỏng việc hết, hỏng bét luôn .
Nhưng con đường đi đến thành công thì luôn có những cái hố .
Hôm đó, Jennie than với tôi rằng nàng thấy khó chịu trong người, rồi đột nhiên trong bữa ăn nàng cảm thấy buồn nôn khi ngửi mùi cá rán. Khỏi phải nói tôi bất ngờ như thế nào, bộ não cũng cùng tôi hoạt động hết công suất với những thứ mà tôi vừa tưởng tượng ra, vội vàng đưa nàng tới bệnh viện .
Trong lúc chờ đợi nàng khám, tôi đã ngồi gọi cho ba má hai bên rồi gọi cho bạn bè hí hửng thông báo rằng mình sắp được lên chức ba. Nghe những lời chúc mừng từ mọi người, tôi thấy tự hào ghê gớm, giống như vừa chế tạo ra thứ gì đó cực kì vĩ đại. Rốt cuộc thì trồng cây cũng đến ngày hái quả rồi. Đợi thêm một lát thì bác sĩ đi ra, theo sau là vợ tôi một tay đang chống sau lưng, một tay đặt lên bụng. Trời ơi cái tướng bà bầu chính hiệu 100% đây còn gì.
" Cô là chồng của bệnh nhân Kim Jennie?"
"À, vâng chính là tôi " - hồi hộp quá, tôi phun luôn một tràng chẳng để ai xen vào câu nào " Bác sĩ à, đứa bé khỏe chứ? Nó được mấy tuần tuổi rồi? Ở trong bụng mẹ nó có nghịch không? Khi nào thì vợ tôi sẽ sinh?"
"Hả? Cô nói đứa bé nào? " - vị bác sĩ nhìn tôi như người ngoài hành tinh.
Ơ cái người này kì cục ghê, con vàng con bạc của Kim Jisoo mà lại đi hỏi vớ vẩn như nhế. Tôi mất kiên nhẫn .
"Thì đứa bé trong bụng vợ tôi chứ đứa né nào nữa"
Vị bác sĩ chợt cười cười, ông ta dúi vào tay tôi một tờ giấy, nói:
"Cô dẫn vợ mình xuống nhà thuốc của bệnh viện mua thuốc dạ dày theo đơn này nhé !"
Nói xong ông ta lại cười bỏ đi để lại tôi đang đứng bên miệng hố. Vâng đây mới chỉ là miệng hố thôi, còn khi tôi bị đẩy xuống hố là ngày hôm sau kìa.
Công ty vừa hoàn thành xong dự án lớn lên chúng tôi cũng khá thoải mái, đang ngồi tán dóc với mấy người đồng nghiệp, hỏi bí quyết làm sao có con sớm thì điện thoại tôi rú lên inh ỏi. Nghe mấy thì thấy ba mẹ gọi về, còn nói là đang đứng trước cửa nhà tôi rồi. Gọi cho Jennie, thì nàng cũng nói ba mẹ nàng cũng vừa gọi, kêu nàng về gấp. Tôi chẳng hiểu chuyện gì nhưng cuống cuồng chạy xe đến đón nàng rồi về nhà .
Vừa về đến cửa, chúng tôi đã thấy hai ông bố cùng hai bà mẹ đứng đó, nhưng đó chưa phải là tất cả. Xung quanh mình họ còn có nào là gà,nào là cá, rau củ quả đủ cả. Vợ chồng tôi hốt hoảng chạy xuống xe.
"Ba mẹ, sao ba mẹ lên bất ngờ thế? Sao không báo trước cho tụi con để tụi con ra đón, như vậy đỡ vất vả cho mọi người rồi "
"Mà sao ba mẹ mang nhiều đồ vậy ạ?"
Ngó lơ câu hỏi của chúng tôi, hai ba mẹ vội đến bên nàng .
"Con gái à, sao con lại đi làm chứ ?"
"Mẹ chồng con nói đúng rồi đó, con phải ở nhà dưỡng thai chứ sao lại đi làm thế kia?"
"Mẹ và chị xui có mang nhiều đồ lên cho con tầm bổ lắm. Nhanh nhanh vào nhà rồi mẹ nấu cho."
"Phải ăn canh cá mới bổ cho em bé "
"Phải ăn...."
"Con nên...."
Nàng chới với bơi trong bể câu hỏi, còn tôi cũng choáng váng bên hai ông bố.
Tự nhiên tôi thấy sống lưng lạnh toát, nhìn qua mới thấy ánh mắt đầy băng giá của nàng chiếu đến tôi. Tôi tái mét, chỉ còn cách ngượng cười và gửi thông điệp cho nàng bằng mắt .
*xin lỗi chỉ là Soo phấn khích quá nên mới gọi điện về thông báo cho ba mẹ thôi mà *
Đúng là cái miệng làm hại cái thân mà.
"JI SOOOOOO.....AAAAA.."
Cái gì nữa đây?
Từ ngoài cửa, bốn con người loi nhoi chạy vào. Trên tay họ cũng đầy ắp đồ đạc .
"Wow, chúc mừng hai người nha. "
"Chúc mừng! Chúc mừng! "
"Cuối cùng cũng có cháu bế rồi."
Nàng lại nhìn tôi, tôi giờ chẳng cười nổi.
*À, Soo cũng tiện có điện thoại nên báo luôn cho bạn bè mình hết rồi *
Kim Jisoo tôi kì này chắc chết rồi. Nàng trừng mắt, tôi hiểu ý vội gật gật.
"MỌI NGƯỜI BÌNH TĨNH NGHE CON NÓI !!!!" - lấy hết sức, tôi hét lên .
"Ya, con làm cái gì thế hả? Con hét lên như thế, cháu mẹ giật mình thì sao?" - mẹ tôi mắng .
"Đúng đúng, cậu hét lên như thế, cháu tôi giật mình thì sao?" - bốn đứa bạn tôi cũng hùa theo.
"Đúng, đúng, đúng!"
Mặt tôi dần trở nên tím ngắt. Chưa gì đã phũ phàng với tôi như vậy sao? Tôi lấy hết can đảm nói một lèo.
"Jennie thật ra không có bầu gì hết, hôm đó cô ấy bị đau dạ dày, nhưng biểu hiện lại hệt như có bầu vậy, nên con đã nghĩ là có tin vui. Rồi trong lúc vui quá con đã báo cho mọi người. Nhưng lúc bác sĩ mói cô ấy không có, con lại quên không báo lại cho mọi người. Câu chuyện kết thúc như vậy đấy."
Đến giờ tôi vẫn không thể quên được ánh mắt mọi người nhìn tôi khi ấy, Nếu đó là đạn, chắc giờ người tôi đã đầy lỗ tròn nhỏ xinh xinh rồi. Chưa kể còn những tràng cười như bất tận của bốn đứa bạn thân nữa.
Rồi Kim Jisoo tôi với được cái hố to lắm rồi.
|
(JenSoo) / Nhật ký của Kim Jisoo - part 5
Nhưng rốt cuộc trời cũng thương tôi, ổng kéo tôi lên khỏi cái hố đó .
Còn nhớ hôm đó là một buổi sáng, trời không trăng, không sao, chỉ có mặt trời. Giữa cái nóng như đổ lửa của Seoul, tôi vẫn phải cật lực ngồi gõ gõ viết viết cho cái ý tưởng mới để quảng bá sản phẩm của công ty thì nàng gọi . giọng nàng hốt hoảng lắm, nàng bảo:
"Soo, Soo, Soo...." - và một tràng dài Soo sau đó nữa.
Tôi cáu tiết, quát nàng một cái .
"Vâng.em là Soo đây ,chị gọi gì thì nói đi ạ!"
Nào ngờ nàng tự nhiên khóc rồi ủy khuất nói vào điện thoại:
"Cục cưng à, con yêu của mẹ à, ba con quát mẹ kìa, oaoaoaa...."
Gì chứ? giữa cái thời tiết oi bức này mà còn gọi điện thoại chêu ngươi tôi được sao ?
Nhưng mà khoan!
Nàng vừa nói cái gì mà cục cưng? Mà con yêu?
"Em vừa nói gì thế?"
"Oaoa...em tính gọi cho Soo để nói là Soo sắp lên chức ba. Nhưng hình như Soo không thích, còn quát em nữa, oaoa..."
Lên chức? Làm ba? Không phải cái hố nữa chứ?
"Soo xin lỗi mà vợ yêu, nhưng mà em chắc chắn chứ?"
"Mất 3 cái que thử thai rồi còn sai cái gì nữa! Về đưa em đi bệnh viện mau."
Nàng cứ ăn vạ, còn tôi cứ đơ. Rốt cuộc đến khi hồn trở về xác thì tôi ba chân bốn cẳng phi thẳng ra khỏi văn phòng trước ánh mắt của toàn thể nhân viên, và trong đó có cả sếp của tôi nữa. Nhưng mặc kệ chứ, cái việc này còn quan trọng hơn cả.
Lại một lần nữa đưa nàng đến bệnh viện khám, chân tay tôi cứ dính vào nhau, mồ hôi đột nhiên cứ túa ra khi thấy vợ cùng bác sĩ đi ra.
"Cô là người nhà của cô Kim Jennie?"
"V...vân....vâng...là tôi "
Cô ta không trả lời lại dúi vào tay toi một tờ giấy nhỏ .
Giây phút đó tim tôi suýt tan nát.
Bác sĩ của cái bệnh viên này có chung một style đối với bệnh nhân và người nhà à? Không có thì nói là không có chứ, sao cứ đưa giấy cho rôi hoài vậy? Nuốt nước mắt vào trong, tôi cười như mếu nhìn bác sĩ .
"Vợ tôi bệnh dạ dày tái phát hả bác sĩ?"
Cô ta tủm tỉm cười :
"2 tuần rồi, xin chúc mừng! "
2 tuần?
Chúc mừng?
Bụp! Bụp! Bụp!
Pháo trong tôi đang nổ, tôi nhào tới bế thốc nàng lên, miệng hô lớn.
"Chúng ta có con rồi Jendeuki!!! Kim Jisoo tôi có con rồi..."
Mặc kệ ánh mắt khinh bỉ của những người có mặt ở đó, tôi cười toe toét dìu nàng về .
"Soo à, bác sĩ nói lần đầu tiên mang thai thì phải cẩn thận rất nhiều đó ."
Nàng xoa xoa bụng, mặt ỉu xìu.
"Được được, tất nhiên là thế rồi." - tôi hào hứng trả lời.
"Vậy từ giờ Soo sẽ giúp em làm mọi thứ chứ ?" - nàng ngập ngừng
"Tất nhiên, tất nhiên " - Tôi trả lời không chút do dự .
Giờ phút ấy, mọi thứ vẫn rất bình yên. Mãi cho đến sau này, tôi mới phát hiện ra mình đã sai. Sai trầm trọng. Và tôi cũng hiểu được cái vỗ vai và ánh mắt đầy thương cảm của sếp tôi ngày hôm sau đó.
Và "giúp em mọi thứ " của vợ tôi là như thế này đây .
Khi nàng được ba tuần ...
"Soo à, em mỏi lưng quá"
Thế là tôi lập tức sà vào xoa bóp cho nàng.
"Soo à, Soo có thể giúp em lau nhà không? Con của chúng ta làm em mệt quá."
Chú cừu non vui vẻ đi lau nhà.
"Soo à, hôm nay Soo nấu cơm nha. Con chúng ta mệt, nó muốn đi ngủ. "
" em và con cứ ngủ đi, nấu xong Soo sẽ gọi " - tôi vui vẻ nói với nàng như vậy.
Cứ nghĩ đến việc nhà sắp có tiếng con trẻ là tôi lại háo hức.
|