Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc
|
|
Phiên ngoại 17
Trans: Pax Seven Phần 1 22:29:36 17-12-2012 Buổi tối hôm trước tôi nôn nao không ngủ được nên tìm Mạn Văn tám chuyện, ban đầu nàng còn qua quít miễn cưỡng nói đôi ba câu, sau đó thì dứt khoát quay lưng đi rồi khò khò ngủ mất đất, tôi rất cố gắng nhắm mắt đi ngủ nhưng gương mặt Yen cứ không ngừng hiện lên trong đầu, nghĩ tới ngày mai là có thể gặp được nàng, tôi hạnh phúc âm thầm toét miệng cười. "Tớ xin cậu đó, đừng có nhoi tới nhoi lui như con giun có được không? Mau ngủ đi, đừng để mắt sưng húp ngày mai đi gặp lão công của cậu, coi chừng cậu ấy thoáng cái không còn hứng thú với cậu nữa đó." Mạn Văn bị tôi đánh thức, liền xoay người kẹp chặt đùi của nàng quanh người tôi nói. "Đồ ác mồm!" Tôi nhìn nàng cười nói, nàng không thèm trả lời tôi tiếp tục ngủ, tôi lăn qua lăn lại rất lâu mới bất tri bất giác mà thiếp đi. Vừa sáng sớm mẹ đẹp đã đến, bà mang qua mấy món dimsum mà chúng tôi thích ăn rồi bảo khi nào Yen về thì hâm nóng lại ăn, mẹ và ba không đi đón nàng được vì có chuyện quan trọng phải làm, dặn chúng tôi tối mai về nhà ăn cơm. Tôi và Mạn Văn ăn chút dimsum rồi đưa mẹ đẹp về, xong thì mang xe đi rửa, đến trưa thì Tiểu Đằng gọi điện thoại đến. "Nè cưng, cậu đi đón tiểu Bảo chưa?" Tiểu Đằng hỏi "Rửa xe xong là tớ đi ngay, cậu đang làm gì thế hở? Nhớ cậu muốn chết." Cả tháng nay không gặp nàng do gần đây nàng rất bận, mấy chị em chúng tôi thường cứ mỗi hai tuần là gặp nhau một lần, Mạn Văn và Tư Khiết thì hầu như ngày nào cũng gặp, nếu một thời gian dài mà không gặp nhau trong lòng sẽ thấy rất nhớ. "Tớ đang trên đường tới chỗ các cậu, chắc khoảng nửa tiếng nữa là tới, tớ gọi cho Tư Khiết, Hi Hi với DK rồi, bọn tớ tính tối nay tới nhà cậu mở tiệc tẩy trần chiêu đãi Tiểu Bảo, cậu với Mạn Văn thì đi đón cậu ấy, bọn tớ nấu cơm chờ mấy cậu về, thế nào?" Tiểu Đằng quả nhiên là người có khả năng tổ chức mà. "Được đó, tớ cầu còn không được, lâu rồi mình không tụ tập, cậu có chìa khóa nhà tớ, tự tiếp đãi đi ha" Tôi vui vẻ nói. Sau khi làm đẹp cho xe xong, tôi và Mạn Văn ăn đại chút gì đó rồi chạy ra sân bay, trên đường đi hai đứa bật mấy bài hát vui tươi nhẹ nhàng để nghe, thời tiết rất đẹp, hai tay tôi gác lên sau gáy, nhắm mắt mỉm cười. "Hehe, có phải tâm tình rất tốt không?" Mạn Văn đột nhiên hỏi. "Ừm!" Tôi không nhìn nàng, chỉ mỉm cười tiếp tục nhắm mắt. "Có phải cảm thấy có rất nhiều bươm bướm đang bay xung quanh cậu không?" Mạn Văn lại hỏi. "Ừm, haha!" Bị nàng nói như thế, tôi khoái chí hớn hở cười lớn. "Có phải có chút cảm giác lâng lâng? Giống như đang bay không?" Mạn Văn càng hỏi càng hăng hái. "Ừm ừm!" Tôi mở to mắt, hăm hở gật đầu với nàng. "Rồi! Với những triệu chứng này thì rõ ràng là cậu đang trong thời kỳ đầu của bệnh thần kinh, giám định hoàn tất." Mạn Văn bật cười ha hả, chỉ một phút sơ sẩy mà tôi bị troll rồi, vì nàng đang lái xe, để bảo toàn tính mạng của mình tôi không thèm chấp với nàng, chỉ nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn nàng. Phần 2 22:46:33 17-12-2012 Lúc đến sân bay vẫn còn sớm, tôi và Mạn Văn ngồi trên xe chờ một lát rồi tôi tới cổng đến của ga hành khách quốc tế chờ nàng. Nhìn lên màn hình thấy chuyến bay vẫn chưa đến, tôi kiên nhẫn chờ đợi, khi sắp đến giờ, trên màn hình thông báo chuyến bay bị hoãn, tôi có chút sốt ruột. Tôi đứng ở vị trí gần cổng nhất, để nàng vừa đi ra là có thể nhìn thấy tôi, hôm nay tôi cũng chọn mặc trang phục sáng màu. Chờ khoảng một tiếng thì trên màn hình hiện thông báo chuyến bay đã hạ cánh, trái tim tôi mới có thể thả lỏng, nhưng đồng thời cũng có phần khẩn trương, một tháng không gặp không biết nàng có gầy đi chút nào không? Mỗi lần đi đón nàng tôi đều vừa mong ngóng vừa nôn nao, tim cứ đập loạn xạ trong lồng ngực. Chờ được khoảng mười phút thì hành khách Canada lục tục đi ra, tôi rướn cổ nhìn chằm chằm vào cổng, chỉ sợ không nhìn thấy nàng, chừng hơn năm phút thì bóng dáng xinh đẹp của nàng xuất hiện trước mắt tôi, nàng mặc một bộ đồ thể thao rộng rãi bằng nhung, màu lam nhạt, làn tóc xoăn dài thả xuống, tóc mái thì được chải lên, mang đến cảm giác hơi rối, lộ ra vầng trán cao sáng, kính mát được cài lên tóc, trông nàng đặc biệt bắt mắt, rất dễ thu hút ánh nhìn của người khác. Nàng vừa bước ra liền nhìn thấy tôi, nở nụ cười rạng rỡ làm lộ ra lúm đồng tiền hớp hồn của nàng, khoảng cách giữa chúng tôi rất gần nhau nhưng còn có rào chắn ở giữa, tôi ra hiệu để nàng đi đến khu vực ít người hơn, hai đứa bước nhanh đến điểm hội hợp, nàng bỏ tay ra khỏi xe đẩy, xúc động bước đến dùng sức ôm chặt rồi nhấc tôi lên, hôn lên tai tôi, tôi chỉ thẹn thùng mỉm cười. "Bảo bảo, tớ nhớ cậu chết mất." Sau khi Yen thả tôi xuống thì nàng ôm tôi dịu dàng nói. "Tớ cũng nhớ cậu muốn chết, cuối cùng cậu cũng về rồi" Tôi xúc động xoa đầu nàng. "Đi thôi! Mình về nhà thôi." Yen rời khỏi vòng tay tôi, hạnh phúc nhìn tôi, sự thân mật của chúng tôi khiến người qua lại chú ý, nhưng chúng tôi đã quen với ánh mắt này rồi nên cũng không để ý. "Ừm, tớ gọi Mạn Văn chạy xe qua đây, tối nay mấy chị em đều đến nhà mình, chờ mình về ăn cơm đó." Tôi giúp nàng đẩy hành lý. "Haha, tốt quá, vẫn là về nhà tốt nhất, có các cậu!" Yen vui tươi hớn hở cười, nàng ôm eo tôi đi ra cửa. Sau khi gặp Mạn Văn thì hai nàng xúc động ôm nhau, nói vài câu rồi lập tức lên xe rời đi, tôi và Yen ngồi ở băng sau, mười ngón tay đan chặt vào nhau, nàng không chờ được mà hôn lên môi tôi một chút, quanh năm sống ở nước ngoài, nên nàng cũng không thấy ngại, huống hồ Mạn Văn lại là chị em, lâu lắm rồi không hôn nhau, có một cảm giác giống như điện giật vậy, tôi cũng chủ động hôn nàng, Mạn Văn không nhìn tiếp được nữa, kì thị ngăn cản hai đứa, chúng tôi chỉ biết đỏ mặt cười. Trở về nhà của chúng tôi, bên trong cực kỳ náo nhiệt, trong bếp vang tiếng cười nói rộn rã, mùi đồ ăn bốc lên thơm phưng phức, cảm giác này thật quá hạnh phúc, trong lòng cảm thấy thật ấm áp, các nàng vây quanh Yen ân cần hỏi han đủ điều, mà tinh thần của nàng cũng rất tốt, không thấy chút mỏi mệt nào trên mặt nàng, chỉ vui vẻ trò chuyện với mấy chị em, lúc ăn cơm chúng tôi khui chai champagne DK mang đến, cả đám vui vẻ nâng ly uống mừng. "Chào mừng Yen lần này đã chính thức trở về, bảy chị em chúng ta cuối cùng cũng tập hợp đầy đủ rồi, sau này mỗi tuần có thể ăn bữa nhỏ, mỗi tháng ăn bữa to, vì tình bạn hiếm có đáng quý của chúng ta, cạn ly nào!!!" Tiểu Đằng vui sướng nói "Cạn ly!" Cả đám vui vẻ cụng ly. "Cảm ơn các cậu vẫn luôn quan tâm và yêu thương bọn tớ, càng phải cảm ơn các cậu đã chăm sóc Mạt nhi trong thời gian tớ không có ở đây, có mấy cậu, bọn tớ rất hạnh phúc." Yen cảm kích nói, mắt nàng rơm rớm, tôi cũng sụt sùi theo nàng. "Chị em tốt, cái gì cũng không cần nói, hiểu hết mà, nào! Tối nay mọi người ăn no uống say, đừng có lãng phí công sức của chúng tớ chứ." Tư Khiết nói. "Tớ đói muốn chết, chắc chắn ăn sạch mà" Nhìn thấy một bàn đầy ắp thức ăn, thật là thèm thuồng. "Hê hê, Tiểu Bảo về rồi là cậu ấy ăn ngon ngay." Thiên Hi vừa nói tới tôi, các nàng liền thay nhau lôi hết chuyện xấu của tôi ra tố cáo với Yen, nàng vừa ăn vừa cười híp mắt nhìn tôi, thỉnh thoảng lại gắp món tôi thích vào chén tôi, tôi thật hưởng thụ sự cưng chiều của nàng, không có gì hạnh phúc hơn khoảnh khắc đầm ấm thế này... Tác giả: Tối nay update xong, ngày mai Yen sẽ update phiên ngoại, cảm ơn các bạn đã yêu thích Mạn Văn, bài viết của nàng lát nữa tôi sẽ up lên, để các bạn nào chỉ đọc bài của chủ thread tiện theo dõi, ngủ ngon.
|
Phiên ngoại - Mạn Văn
Trans: Pax Seven 22:48:14 17-12-2012 Mấy ngày rồi không có lên, không ngờ có nhiều người đặt biệt danh cho tôi dữ vậy, cái gì? Gái hộp đêm*? Văn lúa? MAN? Thật là cạn lời! Tôi thật không thể nhịn được nên phải trồi lên để xả cơn giận này mà. Doãn Hạ Mạt, đây đều là nhờ ơn cậu ban cho tớ đó, tớ bảo cậu khen tớ thì cứ khen đi, nhưng phải chú ý cách dùng từ chớ, bây giờ hình tượng của tỷ hoàn toàn bị hủy hoại trong tay cậu rồi, giờ sao đây? Tớ biết là tớ đã giành hết sự chú ý của mọi người nhưng cậu cũng không thể hãm hại tớ vậy chứ? Ôi ôi! Cho nên bây giờ tớ cũng sẽ vạch trần hết thói xấu của cậu đây, cậu chờ mà khóc đi ha!!!!! [Gái hộp đêm: mấy cô ở hộp đêm/bar hầu khách ăn, uống, chơi] Ơ mà chờ đã! Để tôi chỉnh lý lại mạch suy nghĩ đã (chống cằm suy nghĩ), tôi sợ nhất là viết văn đó, tử huyệt của tôi đó, nên phải viết đoạn mở đầu gây chú ý chút đã. Bản thân tôi cũng là một nàng thục nữ mỹ miều nóng bỏng tay chứ bộ, người gặp người yêu, xe thấy xe chở, độc thân nhiệt tình, không thích bị hôn nhân ràng buộc, muốn làm gì thì làm, cũng không thích baby nhỏ nhỏ, bản thân còn tự lo không xong, tôi sợ giữa chừng nuôi nó không sống được thì sẽ tạo nghiệp ah, trong mấy chị em có hai đứa đã không nghe lời can ngăn mà lao đầu vô mồ chôn của hôn nhân rồi, còn một đứa thì đang chờ cưới, hai đứa vai chính ở đây tuy không kết hôn, nhưng hiển nhiên cũng đang sống cuộc sống của một cặp vợ chồng điển hình, chỉ còn lại mình tôi là kiên trì giữ vững trận tuyến, không có dễ đâu nha. Còn phải thường xuyên chăm sóc một đứa trẻ to xác nữa, dẫn nàng đi khắp nơi vì sợ nàng một mình sẽ cô đơn chết mất, người này dĩ nhiên chính là bạn học Doãn Hạ Mạt. Nhà chúng tôi và nhà Tư Khiết ở cùng một tiểu khu, cùng một lô đất, cùng một lầu, trước đây khi coi nhà còn nghĩ cả đám ở cùng một nơi có thể giúp đỡ nhau, lại đông vui nữa, tôi là đứa lười biếng, ban đầu còn tưởng có thể 2-4-6 qua nhà Trứng Muối ăn chực, 3-5-7 thì qua nhà Tư Khiết, nhưng bao tính toán của tôi hoàn toàn bị đảo lộn hết rồi, bây giờ chỉ biết đấm ngực ân hận thôi, hai vợ chồng nhà Tư Khiết còn lười hơn tôi, qua nhà nàng chỉ có thể ăn cháo trắng lõng bõng, chưa tới hai tiếng là đói xỉu rồi, Trứng Muối thì là đứa cuồng công việc, trông chờ nàng nấu cơm thì mơ đi, chỉ có tự thân vận động nấu mà ăn thôi, có ai ngờ bị tụi nó phát hiện, cả ngày mặt dày đến nhà tôi xin ăn, lại còn yêu cầu cao nữa, bảo là lần sau phải cho thêm cái gì vào để ngon hơn, tôi cũng ngoan ngoãn làm theo, nhưng đáng ghét nhất chính là tụi nó ăn xong thì phủi phủi mông bỏ đi, để lại một đống tàn cục cho tôi thu dọn, còn viện cớ bảo tôi là đứa rảnh rỗi nhất, ở nhà phải vận động nhiều để giữ dáng, tôi tức đến nỗi giậm chân đùng đùng. Khoảng thời gian này vì để chăm sóc tốt cho người nào đó, không thôi vừa mở video call là lão công của nàng sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt ai oán, tôi phải dọn nhà hẳn luôn, đi làm bảo mẫu cao cấp một cách triệt để, nấu cơm giặt đồ, lau nhà đi chợ, hầu ngủ hầu tám chuyện, còn phải làm tài xế riêng, bởi vì trình độ lái xe của người nào đó không phải là tệ bình thường nữa, tốc độ rùa bò đó sẽ ảnh hưởng người khác làm giàu, lão công của nàng cũng sợ nàng bị chủ xe khác ức hiếp, cho nên công việc bảo mẫu của tôi cũng không dễ làm đâu, cả ngày tôi đều bẻ ngón tính ngày, so với Trứng Muối tôi còn trông mong phu quân của nàng mau trở về hơn. Trứng Muối đích thị là người hai mặt nha, nàng có tính cách điển hình của một Song Tử, khi làm việc thì sẽ rất lạnh lùng, khi suy nghĩ về vấn đề nào đó sẽ không để ý đến bất kỳ ai (À, lão công của nàng là ngoại lệ ha), cũng không muốn ai làm phiền nàng, là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, nói thế nào nhỉ? Hay bắt đầu từ vấn đề ăn mặc trước đi, giày của nàng luôn luôn trông như mới, bị dơ một chút hay là bị ai đó đạp lên nàng sẽ không chịu nổi, hơn nữa mỗi ngày đều mang một đôi khác nhau. Bọn tôi đến nhà của nàng, nếu thấy giày của chúng tôi dơ, nàng cũng sẽ ngứa tay mà chùi sạch sẽ dùm bọn tôi, cho nên biệt danh Em Gái Chùi Giày dành cho nàng hoàn toàn xứng đáng nha! Trong phòng thay đồ ở nhà nàng, thứ nhiều nhất chính là giày của nàng, Yen cũng để cho nàng mua điên cuồng, cái bệnh nghiện giày này của nàng khiến chúng tôi kì thị lắm luôn, rồi cả chuyện mặc đồ nữa, nàng còn đặc biệt nghiên cứu làm sao để phối đồ, ngay cả người làm nghề người mẫu như tôi cũng phải quỳ xuống bái phục, nàng thừa nhận nàng là người hơi có bệnh sạch sẽ, mẹ nàng là bác sĩ, là di truyền đó, nên hết cách rồi, trên người nàng lúc nào cũng mang theo chai nước rửa tay khô Tiểu Bảo mua cho nàng. Nhưng bên ngoài công việc, nàng là một đứa trẻ to xác rất ngây thơ đáng yêu, ngây ngô, rất hiếm khi thấy nàng tức giận, cho nên chúng tôi đều thích ăn hiếp nàng, cảm thấy đó chính là cách để điều chỉnh cuộc sống, cả ngày nàng bắt chúng tôi học mấy động tác vận động thể thao kỳ dị cổ quái của nàng, vậy mà chúng tôi cũng ngây ngốc làm theo, người mới biết nàng sẽ bị tính cách hai mặt của nàng làm cho té xỉu, nhưng nàng cũng có tính cách của Kim Ngưu, ai bảo nàng sinh vào ngày 21 tháng 5 chứ, một đứa quái dị, haha! Biết Yen sẽ về sớm hơn dự tính, mấy hôm nay nàng đều cười không ngừng, cứ như bị chứng tăng động với chứng nói nhiều vậy, bạn có khinh thường nàng cỡ nào nàng cũng sẽ xem bạn như vô hình. Buổi tối hôm trước, tôi về nhà rất muộn, thấy nàng còn chưa ngủ, đang ngồi chồm hổm kế bên tủ quần áo ngây người, vừa thấy tôi thì háo hức kéo tôi lại hỏi: "Chao ôi, cậu về rồi, mau giúp tớ chọn xem ngày mai mặc gì đi đón Tiểu Bảo đi?" Tôi bảo: "Cậu mặc gì thì lão công cậu cũng đều thấy xinh đẹp mà." Thế là nàng nịnh nọt nhõng nhẽo nói: "Nhưng cậu có mắt nhìn nhất, cậu giúp tớ chọn đi mà." Tôi nghe thế thì trong lòng vui vẻ chọn một bộ ướm lên người nàng nói: "Vậy chọn bộ này đi, vừa thùy mị vừa thanh khiết." (À, tôi quên tả tướng mạo của nàng, ngũ quan của nàng nếu tách riêng ra mà nói thì không phải là kiểu người xinh đẹp tiêu chuẩn, nhưng rất kì lạ là, khi ngũ quan của nàng hợp lại thì bạn sẽ cảm thấy nàng trông rất xinh đẹp, tạo cho người khác cảm giác rất dễ chịu, đặc biệt là ánh mắt và đôi môi rất gợi cảm), nàng mới bĩu môi nói: "Bộ này tớ mặc hơi chán rồi." Tôi lại lấy một bộ khác, nàng nói: "Bộ này cậu ấy thấy tớ mặc mấy lần rồi." Tội nhịn tiếp tục chọn, nàng lại chê nói: "Bộ này hình như có hơi không hợp nhỉ." Tôi lại nhịn, cuối cùng chọn một cái áo blazer màu xanh lơ vừa trang nhã vừa anh tuấn, nàng nói: "Cả ngày tớ mặc âu phục đến ngán rồi." Tôi không nhịn được nữa mới nói: "Vậy cậu mặc đồ sinh thái đi, gần đây thịnh hành đó." Nàng nghe xong thì chớp chớp mắt hỏi: "Cái gì là đồ sinh thái? Phong cách dân tộc? Tớ rất ít khi mua." Tôi bị dáng vẻ ngốc nghếch của nàng chọc cười rồi, mới véo má nàng nói: "Đồ sinh thái tức là không mặc gì hết, là khỏa thân đi vòng vòng đó, haha." Nàng tức đến đỏ mặt rồi bóp cổ tôi lắc lắc. Đến nửa đêm nàng cứ như con sâu róm, xoay tới xoay lui không ngủ được, dĩ nhiên là ảnh hưởng tới giấc ngủ của tôi, tôi phải kẹp chặt lại tay chân của nàng, nàng mới yên ổn một chút, thật là quá hành hạ người ta mà. Khó khăn lắm mới ngủ được một giấc thật yên, sáng sớm lại bị mẹ đẹp đánh thức, sau đó phải hầu nàng đi đón người yêu dấu của nàng, chúng tôi đến sân bay sớm một tiếng, tôi buồn ngủ không chịu nổi mới đánh một giấc trên xe chờ hai nàng, mà tôi cũng không muốn làm bóng đèn, nên để mình Trứng Muối ra ga đến chờ. Tôi mơ mơ màng màng ngủ được hai tiếng, thức dậy nhìn đồng hồ, sao còn chưa ra? Gọi điện thoại cho nàng, mới biết chuyến bay bị hoãn, lại tiếp tục chờ thêm một tiếng mới đón được. Tôi lái xe ra cổng chờ hai nàng, vừa nhìn thấy liền lập tức xuống xe phụ chất hành lý, Tiểu Bảo ôm tôi một cái thật chặt, miệng thì ngọt ngào nói: "Có cậu thật là tốt! Vất vả cho cậu rồi, tớ mua rất nhiều quà cho cậu đó." Hehe, nghe được câu cuối cùng, xứng đáng rồi! Sau đó tôi chắp hai tay lại, nói: "Cuối cùng tớ cũng thoát ly được biển khổ rồi, a di đà Phật!" Lên xe hai nàng ngồi ở ghế sau, không chờ được mà hôn nhau, xem tôi như đồ chết rồi, thật là hại mắt quá mà, tôi nói: "Hai cậu về nhà rồi hôn tiếp, tớ đang lái xe, đừng có kích thích tớ." Trứng Muối liền tiếp một câu: "Haha! Tối nay không còn bị ai đó hành hạ rồi." Tôi kích động quay đầu lại nói: "Ê~~~con nhỏ thúi tha này lại xấu xa tố cáo tớ trước hả, lão công của cậu vừa về là đá tớ qua một bên, nói cho cậu biết, tối nay tớ sẽ nằm giữa hai cậu, coi hai cậu ngủ thế nào." Trứng Muối nhõng nhẽo nói với Tiểu Bảo: "Cậu xem cậu ấy thật đáng ghét, mặt dày không chịu đi." Tiểu Bảo chỉ cười haha không trả lời nàng. Ờ há! Đúng rồi, nói tới Tiểu Bảo, tôi phải cực lực khen nàng nha, trong truyện Trứng Muối miêu tả nàng không có quá lời chút nào đâu, lúc còn học đại học, người theo đuổi nàng có đủ cả nam lẫn nữ, chưa hề ngừng nghỉ luôn, nếu để Trứng Muối kể ra hết những người theo đuổi nàng thì có viết rất lâu cũng viết không hết nữa, lúc đó nàng vừa thuần khiết vừa thoát tục, cực kỳ xinh đẹp, là kiểu tiểu mỹ nhân có khí chất càng nhìn càng thấy xinh đẹp đó, Trứng Muối yêu nàng cũng không hề bất ngờ chút nào, bởi vì chúng tôi đều rất yêu quý nàng, sau này ra ngoài xã hội rồi thì nàng càng thêm nữ tính, con người nàng cực kỳ dịu dàng, chúng tôi chưa bao giờ nỡ nói lớn tiếng trước mặt nàng, mà nàng cũng chưa từng tức giận với chúng tôi (trừ lão bà của nàng ha), tính tình có thể nói là rất tốt, nàng dù biết người khác lợi dụng nàng, hoặc chĩa mũi dùi vào nàng, nàng cũng không hề phản ứng lại, chỉ cười cho qua, ngược lại chúng tôi ở cạnh thì sốt ruột lo lắng, lúc nào cũng trách nàng sao không chịu nghĩ cho bản thân một chút, Trứng Muối rất nhiều lần thích ăn đòn mà nói với chúng tôi: "Có lúc tớ thật rất muốn cãi nhau một trận với cậu ấy, nhưng tính cậu ấy tớ thật không thể nào gây được, có phải là tớ rất thích tự hành hạ bản thân không?" Chúng tôi đều cười bảo nàng có phúc không biết hưởng, hai nàng ở bên nhau nhiều năm như vậy nhưng chưa từng thật sự cãi nhau, thật sự quá là kỳ diệu. Nghĩ lại thì đây chính là vận mệnh đã an bài cho hai nàng, tính cách, tính tình của hai người, hay thậm chí là sở thích cũng đều giống nhau, tôi chưa từng thấy một đôi tình nhân nào tâm linh tương thông đến như vậy, nói thật lòng bọn tôi rất ngưỡng mộ hai nàng, cũng rất vui có thể làm chị em với hai nàng (Hehe! Tôi phải nịnh nọt chút, để già rồi tôi còn nhờ vả hai nàng nuôi tôi chứ), nói tới hai nàng thật là đôi ba dòng không thể nào nói hết được, tôi nói đến đây thôi ha, nếu không tôi lại bị đặt thêm vài cái biệt hiệu như oán phụ hay là quỷ càm ràm nữa. Cuối cùng cảm ơn các bằng hữu trong thread đã yêu quý tôi, không ngờ tới một đứa vai phụ bé nhỏ như tôi cũng nhận được sự chú ý của các bạn, được yêu thích bất ngờ như vậy tôi cũng thấy hơi lo, thật ra các bạn để lại lời nhắn tôi đều đọc hết, tôi rất vui, có điều không thể trả lời kịp, chờ tới lúc tôi muốn trả lời thì lại bị trôi mất rồi, mong mọi người lượng thứ, truyện thì hầu như mỗi ngày tôi đều đọc hết, rảnh rỗi tôi sẽ trồi lên nha, giờ thì đi ngủ một giấc để giữ nhan sắc thôi. Ôi chao, mẹ ơi! Tôi lại có thể viết nhiều chữ như vậy, tôi thật là quá có tài đi, Trứng Muối à cậu nên khen thưởng cho tớ đi... --Mạn Văn.
|
Phiên ngoại 2 - Yen
Trans: Pax Seven 21:23:16 18-12-2012 Công việc bên Canada tuần trước đã hoàn thành tốt đẹp, vốn dĩ ban đầu tôi định ngày 19 bay về, vì 18 là sinh nhật cháu trai, muốn ở lại ăn mừng sinh nhật với cu cậu, lúc chuẩn bị đặt vé máy bay thì Mạt nhi gửi tin nhắn qua, trong đó chỉ viết có bốn chữ: "Ngày dài như năm", còn đính kèm một tấm ảnh tự sướng của nàng, trong hình nàng chống cái cằm nhỏ, bĩu môi tủi thân nhìn tôi, trái tim tôi đột nhiên cảm thấy hơi nhói, tôi rất hiểu cảm nhận của nàng, vì những điều nàng và tôi nghĩ đều giống nhau, tôi quyết định không để nàng phải chờ thêm mấy ngày, liền nhấc điện thoại đặt vé máy bay ngày 16, chỉ đành mừng sinh nhật sớm với cháu trai, thôi thì ích kỷ một lần vậy. Khi tôi nhắn thời gian và số chuyến bay cho nàng, nàng lập tức gọi điện qua, nghi ngờ hỏi: "Honey, có phải cậu viết ngược số 6 thành số 9 không? Tớ nhớ cậu nói ngày 19 mới về mà?", tôi nghe giọng nói của nàng, thật nhớ nàng quá. Giọng điệu nàng nói chuyện điện thoại với tôi có mấy loại, chỉ cần dựa vào ngữ điệu của nàng, tôi có thể biết được nàng đang làm gì, khi không có ai ở cạnh, nàng sẽ rất dịu dàng lại nhõng nhẽo, khi ở cùng mấy chị em thì lại hay chọc cười, khi ngủ hay nằm nướng trên giường sẽ rất lười biếng, khi làm việc sẽ rất nghiêm túc, hiện giờ có lẽ nàng đang làm việc, nên nói chuyện có hơi nghiêm chỉnh, nhưng tôi thích nghe giọng nói nghiêm túc rất thu hút này của nàng, tôi cười nói: "Tớ đâu phải học sinh tiểu học, không viết nhầm đâu." Nàng đột nhiên hạ thấp giọng, háo hức nói: "Thật không?", tôi 'ừm' một tiếng, nàng liền nói tiếp: "Chờ chút, tớ ra ngoài nói chuyện với cậu", haha, bị tôi đoán trúng rồi, chờ nàng đổi địa điểm xong, giọng nói liền trở nên rất đáng yêu, giống như con nít vậy, không ngừng hỏi đi hỏi lại xem tôi có trêu nàng không, sau khi tôi đảm bảo với nàng, nàng liền vui vẻ cười. Cứ đến đêm hôm trước ngày trở về, tôi và nàng đều như nhau, không ngủ được, thu xếp lại quà đã mua cho mấy chị em, mỗi một món đều được tôi để tâm gói lại đẹp đẽ, chi tiết nhỏ này là bị nàng 'lây' qua cho tôi, trong cuộc sống nàng là người cực kỳ tỉ mỉ. Sáng ngày hôm sau anh hai qua đón tôi đưa tới sân bay, khi sắp bước vào cửa kiểm tra an ninh, anh khẽ ôm tôi nói: "Đã lựa chọn đi con đường khác biệt với người khác, thì em cũng phải sống rực rỡ hơn người khác, em trở về hãy sống thật hạnh phúc, anh chúc phúc cho tụi em, sang năm có thời gian thì cùng cô ấy qua đây, đến lúc đó anh và chị em sẽ cùng đi đón hai đứa". Lúc đó tôi nghe xong liền khóc, anh ấy chưa bao giờ nói với tôi những điều này, sau khi anh biết chuyện của tôi và Mạt nhi vẫn luôn không tỏ thái độ gì cả, chỉ luôn im lặng, có lúc tôi không biết phải làm sao đối diện với anh, tôi biết anh không muốn tôi đi con đường này, nhưng anh yêu tôi, cũng hiểu rõ tình cảm hai đứa là không thể tách rời, anh chỉ muốn tôi được vui vẻ. Tôi xúc động ôm chặt anh, nói: "Cảm ơn anh, em chờ câu nói này của anh đã lâu lắm rồi, thấu hiểu muôn năm, cảm ơn!", anh cởi mở cười nói: "Haha! Xin lỗi, trước đây đã làm em lo lắng rồi, mau vào đi, bình an tới nơi rồi gọi báo anh biết" Chuyến bay mười mấy tiếng thật sự rất mệt mỏi, nhưng nghĩ đến việc sắp được nhìn thấy nàng, tâm tình lại rất vui sướng, tôi nhắm mắt nghỉ ngơi dưỡng sức. Chuyến bay hạ cánh trễ một tiếng đồng hồ, sau khi xuống máy bay tôi bước nhanh ra băng chuyền nhận hành lý, có lẽ nàng đã đợi lâu lắm rồi, trong lòng cũng hơi nôn nóng, chỉ một chốc đã nhìn thấy hành lý của mình, sau khi xác nhận liền bỏ vào xe đẩy đi ra cổng, chỉ có mấy trăm mét ngắn ngủi mà tôi cảm thấy như xa vời vợi, trái tim trong lồng ngực cũng bắt đầu đập loạn nhịp, tuy lần này chỉ xa nhau có một tháng, nhưng với nàng, trái tim tôi vẫn luôn rộn ràng như thế. Khoảnh khắc nhìn thấy nàng trong lòng rất xúc động, gương mặt quen thuộc thân thiết, nụ cười mê hoặc, làn tóc dài bóng mượt khỏe khoắn, ánh mắt vô cùng lấp lánh, nàng mặc một chiếc váy hoa kiểu dáng hoài cổ đang thịnh này năm nay, vẫn trẻ trung như trước, nay lại thêm một phần xinh tươi, khi nàng chạy tới nhào vào lòng tôi, tôi không kềm được mà nhấc nàng lên, thật sự rất nhớ rất nhớ nàng, khoảnh khắc chạm vào nàng trái tim tôi mới an ổn trở lại, có nàng ở bên tôi mới cảm thấy chân thực, nhìn nàng ngượng ngùng cúi đầu mỉm cười không dám nhìn tôi, thật sự là nàng chẳng thay đổi chút nào, nhớ lại trước đây khi còn đi học, mỗi lần nghỉ hè quay lại trường, nàng đều như vậy, hỏi nàng vì sao? Nàng đều trả lời là càng muốn nhìn lại càng không dám nhìn, xa nhau một khoảng thời gian khiến đôi bên càng thêm rung động, tôi rất thích câu nói này của nàng. Về đến nhà thấy mấy chị em đều tề tựu đông đủ, đang chuẩn bị bữa tối, mặt ai cũng vui cười tràn trề hân hoan, trong lòng vô cùng cảm động và ấm áp, đây mới là cuộc sống mà tôi mong muốn, đã đợi lâu như vậy rồi, bây giờ mới có thể thành hiện thực, tôi phải cảm ơn, cảm ơn trời xanh đã ban cho tôi ân huệ này, vào đúng thời gian và địa điểm, ngoại trừ có được tình yêu còn có được tình bạn, các nàng tính cách đều lương thiện, thành thật, mỗi người đều mang một trái tim ngây thơ trong sáng, gặp khó khăn sẽ không bi quan than vãn mà đều mỉm cười cổ vũ lẫn nhau tích cực đối mặt, các nàng mang đến cho tôi sự cảm động mãnh liệt, tôi muốn nói đây chính là tình bạn quý giá rất khó có được. Mấy chị em đều có một mặt cực kỳ đáng yêu, sau khi ăn tối xong thì nôn nóng ồn ào chia quà liền, tôi mở cái vali lớn nhất ra, bên trong đều là quần áo, mỹ phẩm, trang sức, nước hoa...mà mấy nàng yêu thích, Thiên Hi thích nhất là chọn quà lớn, Tư Khiết thì bình tĩnh lựa chọn, Mạn Văn bất chấp tất cả liền giành trước mấy món rồi tính, Tiểu Đằng thì nhìn trúng món quà nhỏ nhưng tinh xảo, DK thì vẫn luôn nhường cho mấy chị em chọn xong, còn lại chị ấy mới chọn, của Mạt nhi thì tôi để riêng, gặp được đồ yêu thích không ai nhường ai, cuối cùng phải chơi oẳn tù xì để quyết định, thấy mọi người vui vẻ như vậy tôi cũng rất hạnh phúc. Náo nhiệt cả buổi tối, sau khi mấy nàng về thì căn nhà đột nhiên yên ắng trở lại, hai đứa có chút không quen nhìn nhau, sau đó hiểu ý cùng bật cười. Đi tới bên cạnh mà ôm lấy nàng: "Cuối cùng cũng có thế giới hai người rồi." Nàng cười nói: "Haha! Phải đó, cậu mệt lắm rồi, tớ mở nước cho cậu tắm nha?", tôi lắc đầu nói: "Nhìn thấy cậu thì không còn mệt nữa, ôm ôm chút đi", nàng nghe lời dựa vào vai tôi, vỗ về lưng tôi, tôi yên lặng cảm nhận độ ấm và nhịp tim của nàng, khóe miệng cong lên. Tắm rửa xong tôi nghe điện thoại của một người bạn, lúc về phòng thì nàng đã nằm trên giường, thấy tôi vào liền lập tức ngồi dậy, đáng yêu nói với tôi: "Mau lên đi, tớ sưởi ấm giường rồi này", sự chăm sóc của nàng dành cho tôi vẫn luôn vô cùng tỉ mỉ chu đáo, tôi liền chui vào chăn ôm nàng thật chặt, nói: "Haha! Tớ bị 'thủ đoạn nhỏ' này của cậu bắt làm tù binh rồi, cậu còn chuyện gì làm tớ cảm động hơn nữa không hả?" Nàng tinh nghịch cười nói: "Đương nhiên là có chứ, cuộc đời còn dài mà, tớ phải làm cho cậu càng ngày càng không xa tớ được, chỉ đeo theo mình tớ thôi", những lời ngọt ngào lãng mạn này có nghe cả ngàn, cả vạn lần đều không thấy chán, tôi ôm nàng an tâm mãn nguyện chìm vào giấc ngủ ngon. ---------------------------------------- Các bạn yêu dấu, ngủ ngon, chúc mọi người mơ đẹp!
|
Chương 98
Trans: Pax Seven Thời gian đăng bài: 21:55:52 20-12-2012 Hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè, Yen ở đây chơi cực kỳ vui vẻ, vì có nàng ở bên cả ngày tôi đều vui tươi hớn hở, trưa hôm nay lại phải quay về trường, mẹ bảo chúng tôi đi ra ngoài hiên. "Hai đứa mau đến đây cân xem có thêm được tí thịt nào không?" Mẹ ở bên cạnh lấy cân từ trong tủ để đồ ra, nhìn chúng tôi bằng ánh mắt đầy mong chờ. "Ui cha! Mạt nhi con nặng hơn trước hai ký nè! Trước đây có ăn thế nào cũng không tăng cân nhiều vậy, may mà Tiểu Bảo đến nhà chúng ta nha, Tiểu Bảo, nào! Tới con đó." Tôi đứng lên trước, mẹ nhìn con số trên cân hăm hở nói, khó trách sao tôi cứ thấy mặt mình hơi phì ra. "Kaka! Con cũng mập lên một ký bảy." Yen đứng lên nhìn con số vui vẻ nói. "Haha, vậy quá tốt rồi! Ôi chao! Lần này cô có thể ăn nói với ba mẹ con rồi, ăn mập lên một chút tốt hơn nhiều, khí huyết cũng khác nữa." Mẹ cất cái cân đi nói "Đây đều nhờ công lao của chủ nhiệm mỗi ngày đều nấu một bữa thịnh soạn dinh dưỡng phong phú đó, con ăn đến no căng bụng mà vẫn muốn ăn thêm." Yen thật là biết nói chuyện, mẹ nghe ngọt đến sâu răng, tuy không thấy nàng mập lên bao nhiêu nhưng khí sắc gương mặt cực kỳ tốt, hồng hào đỏ au, tôi nghĩ đây chính là sự kỳ diệu của tình yêu, hai người mỗi ngày có thể vui vẻ ở bên nhau, dĩ nhiên trong lòng vui vẻ thì người cũng tròn lên. "Khi nào được nghỉ con lại cùng Mạt nhi về đây, dì và chú đều rất không nỡ để con đi đâu." Mẹ dịu dàng nhìn Tiểu Bảo nói, bà chưa từng dịu dàng với tôi như vậy, nhưng mà trong lòng tôi rất vui, vì ba mẹ đều yêu quý nàng. Đêm qua đã thu dọn đồ đạc xong xuôi, mẹ mua túi lớn túi nhỏ đủ loại đặc sản đưa cho Yen để mang về biếu ba mẹ nàng, hôm nay bác tôi và em họ cũng mang đến rất nhiều hải sản khô thượng đẳng tặng cho Yen, nàng ngại không muốn nhận nhưng lần này bác nói nàng nhất định phải nhận, để cảm ơn nàng đã dạy học cho em họ, giúp nó tiến bộ rất nhiều, cuối cùng vẫn là tôi phải thay nàng nhận lấy. Nghĩ đến kỳ nghỉ hè vui vẻ cứ thế kết thúc, hai đứa đều cảm thấy thời gian quá ngắn ngủi, nhưng về trường lại có thể tiếp tục ở bên nhau nên cũng không hụt hẫng lắm. Trên đường quay về trường, bốn đứa ở trên xe vui vẻ trò chuyện, tôi, Tư Khiết và Thiên Hi đều liên tục cầm đồ ăn vặt, Yen thì không thích tôi ăn quá nhiều đồ chứa chất bảo quản. "Doãn Hạ Mạt, miệng cậu nên ngừng lại rồi đó." Nàng nghiêm khắc lườm tôi nói. "Hihi! Không ăn nữa, không ăn nữa." Tôi vội vàng cất hết đồ ăn đi. "Hehe! Tiểu Mạt nhi thật nghe lời, cuối cùng cũng có người có thể trị cậu rồi." Thiên Hi chồm mặt tới trước mặt tôi, khoái chí nói. "Biến! Là tớ tự nguyện mà, sao hả?" Tôi đưa tay đánh lên mặt nàng, nàng liền an vị ngồi lại đàng hoàng. "Hai cậu mau ngủ đi, đừng làm ồn người khác nữa." Yen nghiêm túc nói lần nữa. "Oh!" Tôi và Thiên Hi rụt cổ lại, giống như hai đứa trẻ làm sai, nhìn nhau bĩu môi. "Ngoan! Ôm cậu ngủ một lát, còn một lúc nữa mới tới." Yen dịu dàng lại, giơ cánh tay ra để tôi gối đầu lên, tôi mỉm cười nghiêng người ôm lấy nàng, nghe nhịp tim đập của nàng, bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ. Đến trạm xe, ba mẹ Yen đến đón chúng tôi, tối nay ngủ ở nhà nàng, chú và dì đã lâu không gặp con gái bảo bối, vừa nhìn thấy liền ôm nàng, cảm giác thật đầm ấm, tiếp đó hỏi thăm chúng tôi. Về nhà Yen, dì liền bảo tôi gọi điện cho mẹ, hai người lại khách sáo trò chuyện với nhau. Ăn cơm xong chúng tôi về phòng xem hoạt hình một lúc rồi tắm rửa đi ngủ, chuẩn bị đón chào buổi khai giảng ngày mai. Trở về trường học thân quen tràn đầy niềm vui, cuộc sống năm ba của chúng tôi sắp bắt đầu rồi. Ngày mai mới chính thức lên lớp, trên lầu đàn đã náo nhiệt, xa xa truyền tới âm thanh của các loại nhạc cụ và tiếng luyện thanh, bầu không khí này thật tốt, trên đường về ký túc xá lại nhìn thấy thêm nhiều gương mặt mới, nhìn thấy những gương mặt non nớt của các đàn em, khiến tôi nhớ lại khung cảnh ngày vừa nhập học, cảnh tượng sáu đứa chúng tôi lần đầu biết nhau như rõ mồn một hiện ngay trước mắt, giờ đây mới chớp mắt mà đã lên năm ba rồi. "Cậu là ai?" Bốn người chúng tôi vừa bước tới cửa phòng ký túc xá, phát hiện cửa đã mở, bên trong có một cô gái tóc siêu ngắn đang ngồi xổm thu dọn đồ đạc, quay lưng lại với chúng tôi, cả bọn nghi ngờ hỏi. "Haha! Mấy cậu về rồi à." Cô gái đột nhiên xoay người, sảng khoái cười. "Oh my god! Mạn Văn? Cậu...sao cậu cắt tóc rồi?" Thiên Hi là người đầu tiên la lên, cả đám đều không dám tin người đang đứng trước mặt là Mạn Văn. "Trời ơi! Tớ thật nghi ngờ cậu có phải là em gái của Mạn Văn không? Sao lại có thể, cậu ấy siêu yêu quý mái tóc dài của mình, sao có thể cắt đi chứ?" Tư Khiết đưa tay lên che miệng không dám tin nhìn Mạn Văn. "Mấy chị em! Tớ về rồi nè, sao đứng ngây hết trước cửa làm gì vậy?...Woa! Đây...đây là Mạn Văn sao?" Tiểu Đằng là người trở về cuối cùng, vừa bước vào cửa liền hết hồn. "Văn Văn, cậu chịu đả kích gì vậy? Sao lại có can đảm đi cắt tóc ngắn như vậy?" Yen qua cơn sốc rồi mới hỏi. "Hehe! Đây không phải là cho các cậu một bất ngờ sao, thế nào? Có đẹp không? Có phải cool chết luôn không? Vừa nãy khi tớ quay lại ký túc xá có rất nhiều sư muội nhìn tớ nha." Mạn Văn chống eo cười đắc ý. "Nói mau! Chịu đả kích gì hả? Tớ không tin cậu lại có thể hạ quyết tâm cắt tóc đâu." Tư Khiết bước lên nhéo lỗ tai nàng, chúng tôi rất hiểu nàng, chắc chắn phải có lý do. "Tin tốt và tin xấu, các cậu muốn nghe cái nào trước?" Mạn Văn ngồi xếp bằng lên giường của tôi, tinh nghịch hỏi. "Ôi chao ơi! Tiểu Bánh Bao đại nhân của tôi, cậu đừng úp úp mở mở nữa, làm bọn tớ sốt ruột muốn chết." Thiên Hi cũng bỏ hành lý xuống, đi tới trước mặt Mạn Văn lắc lắc vai của nàng nói. "Chậc...được rồi! Nói tin tốt trước, tớ được công ty người mẫu nhận rồi, tuần sau chính thức ký hợp đồng." Mạn Văn vui vẻ nói. "Thật không? Tốt quá rồi!" Tiểu Đằng hưng phấn vỗ tay. "Woa! Nghĩ đến có thể đi trên sàn catwalk thật là ngầu đó, hơn nữa lại là công ty lớn nha." Thiên Hi cũng hưng phấn theo. "Cho nên công ty yêu cầu cậu cắt tóc hả? Khó tin quá nha!" Tư Khiết hỏi tới trọng điểm. "Một trong những nguyên nhân đó, bọn họ muốn chụp cho tớ một bộ hình quảng cáo, yêu cầu kiểu tóc phải cool một chút, tớ nghĩ cũng không thèm nghĩ liền cắt luôn." Mạn Văn giải thích. "Không đơn giản vậy chứ?" Ánh mắt sắc bén của Yen nhìn nàng. "Hehe! Các cậu thật là hiểu tớ mà. Tớ...tớ và Lục Hiểu Đông hoàn toàn xong rồi." Mạn Văn cúi đầu nói nhỏ. "Cái gì????" Cả đám lần nữa la thất thanh. "Trời ạ! Nói ra ai mà tin cơ chứ? Hai cậu như là do thần tiên se duyên mà! Ân ái muốn chết, sao nói xong là xong được?" Thiên Hi kích động hỏi. "Đúng đó! Cả ngày thấy hai cậu ngọt như mía lùi, nghỉ hè cậu còn gọi cho tớ nói cậu và honey vui vẻ biết bao nhiêu, sao bây giờ lại..." Tiểu Đằng không tin được nhìn Mạn Văn. "Các cậu để cậu ấy nói tiếp đã." Yen ngồi lên mép bàn học, một chân nàng chống xuống đất, khoanh hai tay lại chờ Mạn Văn nói. "Trời ơi! Bây giờ tớ mới thật sự cảm thấy đàn ông mà tin được thì heo nái cũng biết leo cây!...Tuần trước tớ cùng người trong dàn nhạc đi đến nơi khác biểu diễn nhưng kế hoạch thay đổi nên về sớm hơn một ngày, ban đầu tớ muốn gọi hắn tới đón nhưng nghĩ lại thời gian này hắn lúc nào cũng nói bận, nên tớ nhịn tự mình bắt xe qua chỗ hắn, muốn cho hắn một bất ngờ, ai ngờ tới khoảnh khắc tớ mở cửa bước vào phòng, ngược lại hắn mới là người cho tớ một bất ngờ cực lớn, hắn đang ôm một cô gái khác ngủ khò khò." "Hả???" Bọn tôi đồng thời la lên, đứng lên bước lại gần Mạn Văn. "Lúc đó tớ nhào tới bên giường, lật tung chăn quăng xuống đất, nhìn thấy thân thể bọn họ tớ cảm thấy đặc biệt kinh tởm." Mạn Văn tức giận nói. "Sau đó thì sao?" Thiên Hi hồi hộp hỏi. "Bọn họ giật mình tỉnh dậy, vội vội vàng vàng muốn lấy đồ che lại thân thể, Hiểu Đông liền quỳ xuống trước mặt tớ, nói có lỗi với tớ, chỉ là nhất thời hồ đồ, cô gái đó kích động tóm lấy hắn lớn tiếng nói hắn lừa cô ta, hắn thật khốn nạn." Mạn Văn càng nói càng nghiến răng nghiến lợi, Yen ôm lấy vai của nàng khẽ vỗ vỗ, tôi nghe xong trong lòng đặc biệt khó chịu, không nghĩ tới chị em tốt của mình lại gặp phải chuyện này. "Thật đáng ghét! Loại đàn ông này nên cho hắn vài cái bạt tai." Thiên Hi tức giận nói. "Sau đó cậu có động thủ với hai người đó không?" Tư Khiết hỏi. "Tớ đánh bọn họ làm gì chứ? Tớ không muốn làm bẩn tay tớ, không muốn giống như mấy bà chanh chua đanh đá trên tivi, chỉ tổ làm cho mình kém cỏi thôi, tớ nói bảy chữ rồi đóng cửa bỏ đi." Mạn Văn kiêu ngạo nói. "Bảy chữ gì?" Chúng tôi hỏi. "[Hay cho một đôi cẩu nam nữ], hứ." Mạn Văn khinh bỉ nói. "Ôi! Tên Lục Hiểu Đông này quá khốn kiếp mà, hai cậu đã có bốn năm tình cảm đó! Nói hết là hết." Tiểu Đằng thở dài nói. "Tớ chán hắn muốn chết, sau này mấy cậu đừng nhắc đến hắn trước mặt tớ nữa, tớ phải làm lại từ đầu, tỷ không thể vì hắn mà không sống nữa, như vậy không giống tớ tí nào, mấy cậu đừng ở trước mặt tớ than ngắn thở dài nữa, tớ chịu không nổi kiểu này đâu." Mạn Văn biết chắc chúng tôi sẽ an ủi nàng nên ngăn lại trước. Thật ra con bé này bề ngoài kiên cường chứ nội tâm rất yếu đuối, tôi nghĩ chuyện này khiến nàng bị đả kích rất lớn, ít nhiều gì cũng ảnh hưởng đến quan điểm về tình yêu và hôn nhân của nàng, một cặp đôi mà chúng tôi đã từng nghĩ rằng rất xứng đôi và ngưỡng mộ cứ thế tan vỡ, trong lòng tôi khó chịu không sao nói hết, lẽ nào tình yêu sau khi bước qua giai đoạn mới mẻ thì sẽ thay đổi vậy sao?
|
Phiên ngoại 3 - Yen + Phiên ngoại rất ngắn
Trans: Pax Seven Phiên ngoại 3 - Yen 13:02:53 21-12-2012
Kaka, sáng nay Mạt nhi nằm mơ thấy ác mộng, mơ thấy chúng tôi đang lái xe trên đường thì bị nước biển nhấn chìm, thở không được liền bừng tỉnh, tôi ôm nàng để nàng ngủ thêm một chút thì nàng hỏi: "Tớ thường nằm mơ thấy sóng thần với lũ lụt, có phải là điềm gở không? Có khi nào giấc mơ sẽ biến thành sự thật không? Tớ sợ lắm! Tớ không biết bơi." Tôi bị nàng chọc cười mà tỉnh, an ủi nàng: "Chỉ là mơ thôi, không phải cả ngày cậu đều mơ thấy UFO và người ngoài hành tinh sao? Họ dĩ nhiên sẽ không tới tìm chúng ta mà." Nàng kích động nói: "Cái này khó nói lắm nha, lỡ như tớ bị bắt đi, bỏ lại mình cậu, tớ sẽ khóc chết mất". Tôi lại nói: "Không đâu, nếu muốn bắt cũng phải bắt luôn hai đứa, vì mình lúc nào cũng ở bên nhau mà." Sau đó nàng cười vui vẻ rồi ôm tôi ngủ tiếp. Trong lòng tôi nàng giống như một đứa trẻ vậy, tôi hy vọng nàng mãi mãi đừng trưởng thành, cứ vui vẻ sống như vậy. Hôm nay là ngày tận thế trong lời đồn, nghĩ đến năm đó cùng nàng đi xem phim [2012], nàng bị những hình ảnh quá chân thực làm cho sợ hãi, tay nàng luôn nắm chặt tay tôi, nàng sợ đến nỗi tay ướt đẫm mồ hôi, tôi nói: "Nếu sợ vậy hay là mình đừng xem nữa, được không?", nàng thì cứ nhìn chằm chằm vào màn hình mà lắc đầu, xem xong đi ra khỏi rạp chiếu nàng cũng không chịu lên tiếng, bộ dạng như có tâm sự trùng trùng, tôi biết trong đầu nàng vẫn còn nhớ tới những cảnh tượng vừa xem, thật là không nên đi xem bộ phim này với nàng mà, khiến tâm tình nàng nặng nề như vậy, qua một lúc nàng nói: "Bảo Bảo, cậu có thể quay về nhanh một chút không? Tớ sợ thật sự có ngày tận thế, có chết tớ cũng muốn mình chết bên nhau." Tôi lập tức ngăn miệng nàng lại, hơi giận nói: "Không được nói bậy, đừng tùy tiện nói chữ chết như vậy, biết không?", nàng không vui nói: "Sorry! Tớ sợ lỡ như thật sự xảy ra..." Tôi không để nàng nói hết liền tiếp lời: "Tớ hứa với cậu, tớ sẽ cố hết sức nhanh chóng trở về, hãy tin tớ.", nàng lại vui vẻ cười, lắc lắc tay tôi nói: "Tớ sợ đến đói muốn chết luôn rồi, phải ăn một bữa thiệt no để bồi bổ tinh thần mới được." Haha! Nàng thay đổi cũng nhanh ghê, tôi chịu thua mỉm cười, nhéo nhéo má nàng, sau đó chúng tôi vui vẻ nắm tay nhau đi ra khỏi rạp phim. Điều tớ muốn nói chính là cho dù có ngày tận thế, tớ cũng không sợ, bởi vì tớ có cậu ở cạnh. Chúc mọi người Đông chí vui vẻ, hãy học câu nói của Mạt nhi, không có chuyện gì hạnh phúc hơn có thể ăn một bữa cơm nóng hôi hổi, cho nên mọi người mỗi ngày đều phải vui vẻ nha! Phiên ngoại rất ngắn 21:40:04 21-12-2012 Hôm nay là Đông chí, buổi chiều tôi và Yen cùng nhau ra trạm xe đón ba mẹ tôi, buổi tối thì qua nhà mẹ đẹp ăn cơm, bốn vị phụ huynh vừa gặp nhau là trò chuyện không ngừng, tôi và Yen đi chợ mua nguyên phụ liệu nấu lẩu, bữa tối hôm nay do hai đứa chuẩn bị, nên là cả nhà bếp cứ y như "đại chiến thế giới" vậy, ba Yen không yên tâm hai đứa bọn tôi nên lâu lâu lại chạy vào xem, một bữa cơm vốn đơn giản bị hai đứa làm lâu ơi là lâu, nhưng mà vẫn được bốn vị phụ huynh khen ngợi, đồ ăn mua về hầu như đều được chén sạch, bên mâm cơm ba mẹ ngồi quây quanh hai đứa nói chuyện, hỏi rất nhiều câu hỏi khiến hai đứa câm nín, ví dụ như khi nào thì nhận nuôi một đứa, vấn đề này đã thảo luận rất lâu rồi, tôi và Yen vẫn luôn giữ im lặng, chỉ mỉm cười đối phó thôi, chúng tôi vừa mới đoàn tụ đã nghĩ tới chuyện này rồi, có phải là sớm quá không? Hiện giờ hai đứa đang cuộn mình trên sofa chơi IPAD, vừa thay phiên trả lời tin nhắn của các bạn, vừa nghe ba mẹ càm ràm, xem ra muốn đi sớm là chuyện không thể nào rồi, tôi lấy laptop mở nhạc nghe, để Yen trò chuyện cùng mọi người, tối nay không update nhé.
|