đến khi tơ vàng miêu hưởng thụ đủ rồi, Tố Phi Yên mới đứng dậy. Nàng quay lại thấy Thu Tử Đồng lại không nói tiếng nào mà nhìn chằm chằm mình, khó hiểu hỏi: " Vì sao lại phát ngốc?"
Thu Tử Đồng buột miệng thốt ra, "Ta Trầm mê sư tỷ mỹ mạo, ta vô pháp tự kềm chế mình."
Tố Phi Yên nhàn nhạt mà nói: "Vẫn là giống trước đây nói năng ngọt xớt, không có tí đứng đắn."
Thu Tử Đồng kêu khởi khuất tới: "Ta thiệt tình mà sao gọi là nói năng ngọt xớt vậy? Sư tỷ ngươi bôi nhọ ta!"
Tố Phi Yên vỗ vai nàng "Hảo. Sư tỷ xin lỗi ngươi"
Nàng nói hơi hơi làm thi lễ, Thu Tử Đồng vội vàng bước lên tiến lên đỡ lấy nàng, buồn cười hỏi:
"Sư tỷ, ngươi đừng làm bậy theo ta"
Tố Phi Yên hỏi lại nàng, "Ngươi năm nay ba tuổi, ta mà tranh cãi với ngươi sẽ bị người chê cười ?"
Một câu đổ đến Thu Tử Đồng á khẩu không trả lời được, nàng thầm nghĩ: "Ai, ta thích sắp chết bộ dạng sư tỷ nhanh mồm dẻo miệng rồi!"
Tố Phi Yên không cùng nàng so đo, xoay người hướng nội viện đi, nói: "Đi thôi, đi nghỉ một lát."
Qua ăn qua bữa tối, quản gia vội vàng mà vào nội viện, vỗ vỗ cửa phòng, kêu lớn: "Thu cô nương, Tố cô nương, các ngươi còn thức sao?"
Kẽo kẹt --
Thu Tử Đồng mở cửa, hỏi: "Chuyện gì hoảng loạn như vậy?"
Bạch tam nói: "Phạm nhân đã khai! Thành chủ kêu các ngươi nhanh qua đi!"
Thu Tử Đồng nói: "Nhanh như vậy liền thẩm ra? Ta tuởng phải đợi mấy ngày thì ra hắn là loại người miệng không qua nổi côn bổng."
Hai người theo quản gia đi vào đại đường, trông thấy một thứ chảy đầm đìa quỳ rạp trên mặt đất.
Thu Tử Đồng đến gần thấy rõ mới biết được đây là bị đánh đến da tróc thịt bong.
Bạch khuynh khuynh nhấc lên ly cái, thổi thổi khí lưu động, cử chỉ ưu nhã mà uống một miệng trà, thần sắc đạm nhiên mà nói:
"Đây là Khương Ngư thành phái tới thích khách. Bọn họ thành chủ mắc quái bệnh, chỉ có thể ăn tim tiểu hài nhi để tiếp tục duy trì mệnh sống......"
Nói đến lúc này, nàng bả vai bởi vì tức giận mà run nhè nhẹ, "Hắn lo lắng trong thành hài tử liên tục biến mất sẽ khiến cho bá tánh khủng hoảng, bởi vậy cho người cải trang giả dạng lẻn vào Lâm Giang Thành, bắt cóc con của dân chúng của ta......"
Bạch Khuynh Khuynh rốt cuộc không cách nào khắc chế cảm xúc, trong tay chén trà ném tới đầu đại hán, vẻ mặt nghiêm khắc mà quát:
"Xấu xa đáng khinh kia! Ngươi ra tay với trói gà không chặt hài tử , lương tâm ngươi bị chó ăn sao?!"
đại hán bị khổ hình tra tấn đến huyết nhục mơ hồ, lại xối thêm một thân nóng bỏng trà, tức khắc nổi lên trên da mấy cái huyết phòng mũ.
Hắn hàm răng đã bị đánh nát, đầu lưỡi cũng đã bị cắt ra, miệng không thể nói, oa oa gọi bậy.
Bạch Khuynh Khuynh hung tợn nói: "Lấp kín hắn miệng!"
Một thủ vệ lập tức tiến lên, đem vải bố nhét vào hắn trong miệng.
Bạch Khuynh Khuynh tiếp tục nói: "Đại Tế Tư lúc đó đã bói được chủ mưu...."
Tố Phi Yên đột nhiên ra tiếng hỏi: "Vì sao Khương Ngư thành thành chủ biết được tư tế kết quả bói tóan?"
Bạch Khuynh Khuynh nói: "Chúng ta với Khương Ngư thành liên minh, lẫn nhau liên hệ lui tới, quan hệ luôn luôn hòa hợp. Hiến tế bói toán lúc đó Khương Ngư thành sứ giả liền làm khách ở Lâm Giang Thành. Không ngờ bị hắn biết được."
Thu Tử Đồng nói: "Ngươi cho ta Khương Ngư thành bản đồ."
Bạch khuynh khuynh ý bảo Quản gia đem cuốn da dê dâng lên, nói: "Từ đây đến Khương Ngư thành ước chừng ba ngày."
Thu Tử Đồng tiếp nhận bản đồ, ném vào Càn Khôn Đại Na Di, xoay người đi ra ngoài, cao giọng nói:
"Trong bảy ngày, ta sẽ cho ngươi đáp án. Vô nghĩa không nói nữa, cáo từ!"
." ba cái canh giờ, tự trong gió loáng thoáng truyền đến một trận trẻ mới sinh khóc nỉ non.
Thu Tử Đồng lập tức ngẩng đầu, hỏi: "Sư tỷ, ngươi nghe được thanh âm sao?"
Tố Phi Yên gật gật đầu, nhưng thấy Thu Tử Đồng ánh mắt một túc, kêu lên: "Bên trái!"
Tố Phi Yên hơi hơi nhíu mày, nói: "Không đúng, là bên phải."
Các nàng vãnh tai, ngưng thần lắng nghe, này tiếng khóc lại là từ đồ vật hai bên cùng truyền đến, có nhược có cường, có nam có nữ chi phân.
Thu Tử Đồng nói: "Sư tỷ, ngươi ta phân nói truy. Như hữu tình huống, liền phóng sư môn đạn tín hiệu cảnh báo!"
Tố Phi Yên hơi hơi gật đầu, dặn dò nói: "Ngươi vạn sự cẩn thận."
Thu Tử Đồng đối nàng nhoẻn miệng cười, "Ta hiểu được!"
Thu Tử Đồng e sợ cho tiếng khóc là từ bị quải hài tử phát ra, bởi vậy phát lực chạy gấp. Ước chừng sau nửa canh giờ, nhìn thấy một cái thanh triệt con sông, trong đó có người mặt cá thân dị thú, cá miệng lúc đóng lúc mở, phát ra tiểu nhi thê lương khóc nỉ non.
Thu Tử Đồng cười cười, nói: "Nơi này kỳ nhông còn không có tuyệt chủng?"
Nàng ở bốn phía tuần tra một vòng, cuối cùng xác định tiếng khóc nơi phát ra đó là giữa sông bổn ứng sớm đã diệt sạch thượng cổ kỳ nhông.
Thu Tử Đồng nói: "Sư tỷ của ta nhưng thật ra có thể nghe hiểu bách thú chi âm. Đáng tiếc nàng không ở nơi này, bằng không còn có thể hỏi cái lộ, hay không có thể sao lối tắt đi hướng khương cá thành." Nàng lầm bầm lầu bầu, bỗng nhiên sắc mặt biến đổi, nói: "Hỏng rồi!"
Thu Tử Đồng tim đập như nổi trống, xoay người chạy như điên, đãi trở lại giao nhau giao lộ, thẳng nhập phía bên phải. Nàng vừa chạy vừa thả ra Bắc Dạ Vân Tông đạn tín hiệu.