Ngự Tỷ Phách Ái Chi Bao Dưỡng
|
|
Chương 122
Trương Tử Hề nghĩ đến, đối phương muốn gặp mình, mục tiêu của các nàng khẳng định là mình, không phải Chu Tư Y. Hơn nữa đối phương cũng không có thực thi hành vi bắt cóc, còn ở lại Tư Tích, ở lại địa bàn của mình và Chu Tư Y bàn, đã nói lên đối phương không muốn biến cương quan hệ, xác thực có chuyện gì tưởng cầu mình. Hết thảy đều là Trương Tử Hề vừa chạy đến Tư Tích vừa suy nghĩ, nhưng cô cũng chỉ là đoán, không thể hoàn toàn xác định mục đích của đối phương. Bởi vì liên quan đến Chu Tư Y, Trương Tử Hề cũng không có nhiều thời gian suy nghĩ, cẩn thận dừng xe, cô chú ý tới hai ba chiếc xe giống như limousine đậu gần cửa chính của Tư Tích, thuần một sắc đen. Trương Tử Hề khẽ cau mày, đây là xe của người nọ, xem ra đối phương rất có thân phận, người bình thường sẽ không ngu xuẩnchơi trội, bọn họ "ra tay" người không biết quỷ không hay. Trương Tử Hề suy nghĩ một chút, vẫn là lấy ra di động, nhưng không có gọi cho ai, chỉ bấm sẵn số của cảnh sát. Làm tốt hết thảy, Trương Tử Hề không có do dự, đeo kính đen, cầm ví đi vào công ty. Đối với bố cục của công ty Trương Tử Hề cũng không xa lạ, bởi vì lúc trướcbản thiết kế là do cô định đoạt, hơn nữa trí nhớ của Trương Tử Hề luôn luôn hảo kinh người. Đi vào Tư Tích, Trương Tử Hề phát hiện nơi này vẫn là một mảnh bình tĩnh, không có phát sinh đại sự, trong lòng hơi thả lỏng, Trương Tử Hề liền trực tiếp đi đến phòng Chu Tư Y, nhưng nhân viên tiếp tân quả thật rất có trách nhiệm, nàng gọi lại Trương Tử Hề:"Vị tiểu thư này, ngài hảo, xin hỏi ngài có chuyện gì?" Trương Tử Hề nghe nhân viên tiếp tân hỏi, suy nghĩ một chút, nói:"Ngươi kêu Thái Trác Nghiên đi ra." Thượng vị giả tự nhiên sẽ dưỡng thành một loại khí thế, bình dị gần gũi cực nhỏ cực nhỏ, phần lớn có thể làm đến bước này, đều là cố ý. Trương Tử Hề là tầng lớp thượng lưu, tự nhiên cũng là dưỡng raloại khí thế này, lúc này trong lòng cô lo lắng, không thèm để ý nhiều vấn đề nhàm chán. Viên công kia chỉ mới vừa tốt nghiệp, bị "kinh sợ", theo bản năng liền nói:"Tốt, thỉnh ngài chờ." Nàng không có chú ý tới Trương Tử Hềhô thẳng tênThái Trác Nghiên, còn làmột trong bốn cổ đông, kêu đối phương tự mình đi ra gặp cô. Thái Trác Nghiên nhận được điện thoại, trong lòng nghi hoặc, hỏi đối phương là loại người nào, viên công ngây ngẩn cả người, nàng đâm lao phải theo lao, đành phải nói với Thái Trác Nghiên "thỉnh chờ", sau đó che microphone hỏi Trương Tử Hề:"Vị tiểu thư này, xin hỏi tôn tính đại danh?" "Nói ta họ Trương." Trương Tử Hề đơn giản chân thật đáp, cô thật sự lo lắng, nhưng lại không thể trực tiếp xông vào, dù sao người biết cô chỉ có Chu Tư Y và ba người Thái Trác Nghiên, Trương Tử Hề cũng tưởng theo Thái Trác Nghiên nơi đó xem khẩu phong trước, thăm dò đối phương, để có thể ứng phó tốt. Trong ấn tượng của Trương Tử Hề, ba vị bạn tốt của Chu Tư Y, Thái Trác Nghiên là tỉnh táo nhất cơ trí nhất, Trương Tử Hề quả nhiên đã đúng, Thái Trác Nghiên nghe được "họ Trương", phản ứng rất nhanh, ra đến đại thính nhìn thấy Trương Tử Hề cũng không có tiết lộ thân phận của cô, chỉ hô:"Xin chào, Trương tiểu thư." Trương Tử Hề gật gật đầu, đi về phía Thái Trác Nghiên, hơn nữa cũng không dừng lại, trực tiếp đi vào nội bộ. Thái Trác Nghiên nghi hoặc Trương Tử Hề vì sao không tìm Chu Tư Y mà tìm mình, nhưng nàng cũng không mở miệng hỏi,chỉ trầm mặc đi cùng Trương Tử Hề, cho dù không cần hỏi, Trương Tử Hề cũng sẽ nói. Quả nhiên, đi vào một chút, xung quanh không có ai, đi ở phía trước Trương Tử Hề hỏi:"Y nhi hiện tại ở văn phòng của em ấy sao?" "Vâng, đúng vậy." Thái Trác Nghiên hồi đáp. Sau đó nghe Trương Tử Hề tiếp tục hỏi:"Chỉ có em ấy?" "À, không phải. Còn có hai vị hộ khách." Thái Trác Nghiên kể ra tình hình. Trương Tử Hề nghe đến đó, dừng cước bộ, xoay người lại nhìn Thái Trác Nghiên hỏi:"A? Hộ khách? Dạng hộ khách gì?" Tàng Huyền Thanh cùng Mộ Dung Phỉ trước hết là có Thái Trác Hân chiêu đãi, lúc ấy Thái Trác Hân nguyên bản là ở phòng Thái Trác Nghiên bị kêu đi, cho nên Thái Trác Nghiên cũng tò mò đi theo Thái Trác Hân, quan sát hai vị hộ khách, cho nên nàng cũng biết việc này. Thái Trác Nghiên nói:"Thân phận cụ thể còn chưa biết, bất quá là có chút địa vị. Là hai nữ nhân, một người hơn ba mươi một chút, người khác mới mười sáu mười bảy." Trương Tử Hề hỏi, Thái Trác Nghiên cũng không có hàm hồ ứng đối, tận lực đem những gì mình biết nói cho đối phương, không phải nàng nghĩ nhiều, mà là từ tính cách luôn luôn cẩn thận tạo thành. Thái Trác Nghiên cơ hồ là người thứ nhất có thể chỉ xem một lần liền xác định được Tàng Huyền Thanh bao nhiêu tuổi, cũng không biết nàng làm sao có thể xác định như thế, nếu Tàng Huyền Thanh biết, cô cũng sẽ kinh ngạc vì sức quan sát của Thái Trác Nghiên. Hỏi đến đây, Trương Tử Hề cũng không tính hỏitiếp, xem Thái Trác Nghiên biểu tình, nghĩ nàng biết cũng chỉ như vậy, nếu cứ tiếp tục hỏi, sợ là năng lực tư duy rất mạnh Thái Trác Nghiên sẽnhìn ra cái gì. Trương Tử Hềnghe được là hai nữ nhân, trong lòng lại thả lỏng hơn, không hề chần chờ, Trương Tử Hề nói với Thái Trác Nghiên:"Cám ơn. Ngươi đi đi, tự ta tìm Y nhi là được." Thái Trác Nghiên đứng ở tại chỗ nhìn bóng dáng Trương Tử Hề suy nghĩ một hồi, Trương Tử Hề ngụy trang thật sự rất tốt, nàng cũng không nghĩ ra cái gì, chỉ nghĩ Trương Tử Hề hẳn là tưởng cấp Chu Tư Y kinh hỉ, vì thế cười cười xoay người rời đi. Trương Tử Hề đi đến phòng Chu Tư Y, cũng không có lập tức đẩy cửa vào, đầu tiên là tháo xuống kính râm, gõ cửa, nghe được bên trong đáp lại vẫn là thanh âm của Chu Tư Y, mới đẩy cửa đi vào. Vừa mở cửa ra, Trương Tử Hề liền thấy Chu Tư Y bình yên vô sự ngồi trên ghế, nhưng sắc mặt không tốt lắm, biểu tình rất lạnh, tựa hồ còn kèm theo một tia oán hận, thấy Trương Tử Hề mới dịu đi một chút, trong ánh mắt còn bao hàm một tia thật có lỗi. Gặp Chu Tư Y cũng không có bị thương tổn, Trương Tử Hề mới hoàn toàn yên lòng. Lúc này cô mới đi quan sát hai người muốn gặp cô, xem đến chỉ là bóng dáng, hai ngườiđều không có quay đầu, nhưng nhìn trong đó có một người mặc sườn xám xanh đen, cô tựa hồ nhớ tới một cái truyền thuyết, một nữ nhân luôn khiến nam nhân tự biết xấu hổ – Thanh Liên Hội, Tàng Huyền Thanh. Trương Tử Hề vẫn trầm mặc nhiễu qua bàn công tác, đi đến bên cạnh Chu Tư Y, mặt đối mặt với hai người kia, cuối cùng xác định, người này 99% là Tàng Huyền Thanh. H thị, thậm chí toàn thế giới, cũng chỉ có một nữ nhân được ví như truyền thuyết. Sườn xám xanh đen thêu hoa đỏ, ngọc chất Phật châu,son môi hồng sắc, còn dẫn theo một cô gái mười sáu mười bảy tuổi, tất là Thanh Liên Hội Tàng Huyền Thanh không thể nghi ngờ. Văn phòng của Chu Tư Y có ba cái ghế, một cái là ghế lão bản của Chu Tư Y, hai cái khác ở đối diện để Chu Tư Y chiêu đãi khách nhân. Đối với Trương Tử Hề mà nói, ghế dành cho khách, cô đương nhiên sẽ không tọa, hơn nữa cô cũng lười nhiễu qua bàn thêm một lần, đoán rằng đối phương thông qua Chu Tư Y tìm đến mình, khẳng định là biết mối quan hệ giữa mình và Chu Tư Y, vì thế cũng không kiêng dè, trực tiếp an vị trên đùi Chu Tư Y, có điểm lạnh lùng nhìn Tàng Huyền Thanh. Chu Tư Y nguyên bản là muốn tránh ra nhường chỗ cho Trương Tử Hề ngồi, nàng hiểu Trương Tử Hề không muốn ngồi ghế dành cho khách, nhưng nàng không nghĩ Trương Tử Hề lập tức ngồi xuống đùi mình, đây là lần đầu tiên côhành động như vậy, dĩ vãng đều là Chu Tư Y ngồi trên đùi Trương Tử Hề, Trương Tử Hề ngồi trên đùi Chu Tư Y thì đúng là lần đầu tiên. Bất quá Chu Tư Y không có phản kháng bài xích, ngược lại là có cảm giác hạnh phúc của tình nhân thân mật mà độc cụ thỏa mãn, nhưng lúc này còn có ngoại nhân, Chu Tư Y vẫn là không thể bình tĩnh giống như Trương Tử Hề, trốn rasau lưng Trương Tử Hề đỏ mặt. Mẫu thân Tàng Huyền Thanh – Trương Nghiên Khánh xuất thân từ Trương gia, là dì ruột của Trương Tử Hề, Tàng Huyền Thanh sớm đã biết, nhưng cô lại chưa bao giờ có ý tưởng đi nhận thân thích. Trương Tử Hề rốt cuộc đến trước mặt cô, cô vẫn là nhịn không đượctò mò, khi Trương Tử Hề tiến vào tầm mắt, cô liền cẩn thận quan sát Trương Tử Hề, phát hiện Trương Tử Hề thật là cùng mẫu thân có chút tương tự, nhưng tương tự không nhiều lắm, chỉ có hai phần. Tàng Huyền Thanh càng xem Trương Tử Hề càng cảm thấy thú vị, trừ bỏ chính cô tám phần giống Trương Nghiên Khánh, cô vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy ngườihoàn mỹ giống như mẫu thân. Tàng Huyền Thanh đối với Trương Tử Hề hảo kỳ cùng quan sát, tựa hồ cũng không che giấu, thẳng ngoắc ngoắc nhìn Trương Tử Hề, ai cũng có thể nhìn ra cô đối Trương Tử Hề nồng hậu hứng thú. Trương Tử Hề thô sơ giản lược quan sát Tàng Huyền Thanh, tọa hạ, mặt đối mặt cẩn thận quan sát thêm một lần, không biết vì sao, cô nhìn kỹ, thế nhưng đối Tàng Huyền Thanh có một loại cảm giác giống như đã từng quen biết, tổng cảm thấy Tàng Huyền Thanh cực kỳ giống một người mình từng quen, nhưng mặc kệ Trương Tử Hề cố gắng ra sao, cũng không thể nhớ ra người kia là ai. Giống như đã từng quen biết, từ ngữ này đối với luôn luôn đối nhân đối sự đều cực kỳ lạnh lùng Trương Tử Hề mà nói, là rất khó sẽ phát sinh trên người cô, nhưng lúc này cô thật sự có cảm giácnhư vậy. Cô phát giác ánh mắt Tàng Huyền Thanh nhìn mình, nhịn không được nhăn lại mi, Tàng Huyền Thanh không chút nào che giấu, làm cho cô có điểm không thoải mái. Mộ Dung Phỉ đối với mọi thứ trên thế gian đều không có cảm xúc, nhưng mà duy độc đối Tàng Huyền Thanh lại mẫn cảm phi thường, cho dù là đưa lưng về phía Tàng Huyền Thanh, nàng cũng có thể cảm giác được Tàng Huyền Thanh hành động thế nào, nàng quay đầu thấy Tàng Huyền Thanh đang "âu yếm" nhìn Trương Tử Hề, từ khi cô đi vào phòng thì chưa từng biến hóa, biểu tình lãnh khốc trong nháy mắt nhảy ra một tia cảm xúc, là bất mãn cùng tức giận. Nàng cau mày nhìn Tàng Huyền Thanh, Tàng Huyền Thanh lại không chút nào nhận thấyđược ánh mắt của nàng, vẫn chuyên chú nhìn Trương Tử Hề. Điều này làm cho Mộ Dung Phỉ phi thường bất mãn, phi thường khó chịu. Trong nhân sinh quan của Mộ Dung Phỉ không có đạo đức cùng thẹn thùng, nàng luôn luôn làm theo ý mình, Tàng Huyền Thanh như thế khiến nàng không có cố kị, vươn tay nắm cằm Tàng Huyền Thanh, cưỡng chế xoay mặt cô lại đối diện với mình, tức giận trừng Tàng Huyền Thanh. Sau đó không đợi Tàng Huyền Thanh phản ứng, liền hung hăng hôn lên mạt son hồng kia, cực kỳ bá đạo lại cường thế. Tàng Huyền Thanh cũng không phản kháng, tùy ý Mộ Dung Phỉ hôn mình, thậm chí cònbắt đầu đáp lại. Tàng Huyền Thanh cùng Mộ Dung Phỉ quan niệm đạo đức cực thấp, kích thích nhiệt lạt trước mặt Trương Tử Hề và Chu Tư Y, "livestream" trình diễn đông cung đồ. Chờ hai người hôn xong, Mộ Dung Phỉ buông Tàng Huyền Thanh ra, sau đó còn rất cẩn thận lấy tay giúp Tàng Huyền Thanh lau đi son môi bị lem, ngay cả miệng mình cũng khôngthèm sát, liền quay đầu đi, như trước làlãnh khốc không chút thay đổi, mặt cũng không đỏ, nhưng bên môi mang theo điểmướt át trong suốt, lại cho thấy nàng vừa làm ra chuyện khiến người ta giận sôi. Tàng Huyền Thanh ý thức được Mộ Dung Phỉ là ghen tị, cảm thấy rất thú vị "khanh khách" cười không ngừng. Toàn bộ quá trình Trương Tử Hề cùng Chu Tư Y đều xem ở tại trong mắt, nhưng mà đối với chuyện như vậy, Trương Tử Hề có thể hoàn toàn bình tĩnh, cô chỉ lạnh lùng nhìn hết thảy, thầm nghĩ:"Quả nhiên là bạo." Chu Tư Y da mặt mỏng, nét ửng đỏ vừa tiêu thất lại nổi lên, mắng thầm:"Hai người này một chút liêm sỉ cũng không biết." Chờ Tàng Huyền Thanh cười xong, cô lại nhìn về phía Trương Tử Hề, sau đó đồng thời phát hiện Chu Tư Y trốn sau lưng Trương Tử Hề, trong lòng cảm thấy thú vị, âm thầm nghĩ đến, mình cùng Trương Tử Hề tính đứng lên là biểu tỷ muội, không nghĩ tới mình cùng Trương Tử Hề tương tự như thế, đều thích bé gái nhỏ tuổi hơn mình. Điều này đối với Tàng Huyền Thanh, là một phát hiện phi thường tân kỳ và thú vị, nhìn Trương Tử Hề cùng Chu Tư Y, khóe miệng giương lên, đây là nụ cười thiệt tình cô rất ít phát ra. Tàng Huyền Thanh cũng không lãng phí thời gian, trực tiếp nói với Trương Tử Hề:"Trương Tử Hề, ta muốn hợp tác với ngươi." Trương Tử Hề một chút cũng không kinh ngạc, nhưng cô lại nghi hoặc, hỏi:"A? Tàng Huyền Thanh, ta thật sự không thể tưởng được ta có phương diện nào có thể cùng ngươi hợp tác? Bất đồng thân phận không nói, hành vi của ngươi cũng không khiến ta cảm thấy thành ý a." Tàng Huyền Thanh thẳng hô kỳ danhTrương Tử Hề, cho nên Trương Tử Hề cũng không cảm thấy mình phải tôn xưng đối phương cái gì. Hơn nữa Trương Tử Hề cũng không cảm thấy phân lượng của mình thấp hơn Tàng Huyền Thanh, tuy rằng Tàng Huyền Thanh thân là trùm hắc đạoH thị, nhưng Trương Tử Hề cũng là đại thiên kim đại thương thị lớn nhất H thị. Người có thể thẳng hô tính danh của mình, trừ bỏ Mộ Dung Phỉ cùng cha mẹ đã tạ thế, Tàng Huyền Thanh luôn rất keo kiệt, bởi vì ở trong mắt Tàng Huyền Thanh, ngoại trừ ba người kia, người khác đều không có tư cách gọi tên đầy đủ của cô. Tàng Huyền Thanh xem Trương Tử Hềnhư biểu muội, thêm phần khoan dung, tuy rằng Trương Tử Hề cùng Trương Nghiên Khánh chỉtương tự hai phần. Thái độ của Tàng Huyền Thanh coi như là thành khẩn:"Ta cũng là bất đắc dĩ, chuyện ta và ngươi hợp tác phải giữ bí mật, cho ngươi cho ta đều có lợi, ngươi cũng thấy đó, nếu ta trực tiếp đi tìm ngươi thì sẽ khó tránh khỏi bị người hữu tâm phát hiện." Tàng Huyền Thanh coi như là cho Trương Tử Hề mặt mũi, nếu đối mặt với người khác, cô căn bản là lười giải thích, Trương Tử Hề có thể cảm giác được Tàng Huyền Thanh hữu thành ý, hơn nữa Trương Tử Hề cũng không tưởng cùng Tàng Huyền Thanh huyên náo, ít nhất là hiện tại, bởi vì cô còn có đối thủ rất mạnh cần ứng phó. Trương Tử Hềgật gật đầu, xem như tiếp nhận Tàng Huyền Thanh giải thích, sau đó hỏi:"Trước tiên là nói về phương diện hợp tác cụ thể đi, ta cần phải suy nghĩ có nên đáp ứng ngươi hay không." Lời Trương Tử Hềnói rất có hương vị thương nhân, Tàng Huyền Thanh nghe xong, nói:"Ta biết ngươi cần tiền, bằng không ngươi cũng sẽ không kêu hảo bằng hữu của ngươi là thiên kim Tô thịgiúp ngươi tẩy tiền, ta có thể cho ngươi vay số lượng khổng lồ, còn là không kỳ hạn không lợi tức." Tàng Huyền Thanh nói làm cho Trương Tử Hề híp mắt một chút, Tàng Huyền Thanh tra được Tô Lâm giúp mình tẩy tiền, cô cũng không cảm thấy kỳ quái, bởi vì Tàng Huyền Thanh là hắc đạo, nếu tra không được, cô ta sẽ không đủ tư cách ngồi lên vị trí đệ nhất. Hơn nữa Tàng Huyền Thanh cũng không có nói sai, Trương Tử Hề đúng thật là cần tiền, cần rất nhiều tiền, Tàng Huyền Thanh đưa ra chỗ tốt, làm một thương nhân, Trương Tử Hề đương nhiên sẽ không cự tuyệt, nhưng cô lại biết, trên đời không có cái gì free, Trương Tử Hề để ý là đại giới cô phải trả, vì thế cô hỏi:"Vậy ngươi muốn cái gì từ ta?" Tàng Huyền Thanh nhẹ nhàng cười, vươn hai ngón tay thon dài nói với Trương Tử Hề:"Hai thứ. Thứ nhất, ta muốn ngươi giúp ta thu mua Lưu thị, hết thảy tài chính do ta cung cấp, sau khi thành công, ta không cần, cho ngươi luôn. Thứ hai, ta muốn công ty Viện An dưới quyền Trương thị." Trương Tử Hề nghe Tàng Huyền Thanh nói xong, sâu kín nhìn Tàng Huyền Thanh một cái, liền cúi đầu, che giấu cảm xúc chậm rãicân nhắc. Cô cảm thấy Tàng Huyền Thanh nhất định biết mình muốn đối phó Lưu Tổ Thông, năm đó cha mẹ Chu Tư Y bị tai nạn xe cộ, Tàng Huyền Thanh hẳn là rất đơn giản liền có thể tra thông thấu, thu mua Lưu thị vốn chính là một phần nhỏ trong kế hoạch của Trương Tử Hề, cho nên điểm ấy Trương Tử Hề cũng không có cái gì hảo lo lắng. Về công ty con Viện An của Trương thị, nếu Trương Tử Hềthành công, có thể nắm giữ Trương thị, tựa hồ cũng không khó để đáp ứng. Viện An đối với Trương thị, cũng không phải sản nghiệp chủ lưu, nó chỉ phụ trách cung cấp bảo an cùng phục vụ Trương thị, cũng đối ngoại cung cấp thêm hạng mục bảo tiêu. Chỉ cần Tàng Huyền Thanh có thể cung cấp tài chính, kế hoạch của cô sẽ không cần kéo dài thêm hai ba năm, lập tức có thể triển khai. Điều kiện như vậy đối với Trương Tử Hề mà nói, là trăm lợi chứ không hại, Trương Tử Hề cũng không do dự nữa. Đối với Tàng Huyền Thanh, cô cùng bất luận kẻ nào hợp tác cũng không quen viết biên nhận hay ký hợp đồng, bởi vì cô cho tới bây giờ vốn không có nhờ pháp luật bảo hộ quyền lợi của mình, cô dùng phương pháp riêng, chính là loại người "đếch sợ bố con thằng nào". Đối với Trương Tử Hề, không viết biên nhận, không ký hợp đồng, ích lợi lại hoàn toàn thiên hướngcô, nếu muốn hợp tác thành công, Tàng Huyền Thanh phải xuất ra tài chính đến duy trì cô, cô sẽ thực hiện bước tiếp theo. Vì thế Trương Tử Hề cũng vui vẻ đồng ý. Trước khi Tàng Huyền Thanh cùng Mộ Dung Phỉ rời đi, Tàng Huyền Thanh đột nhiên nói:"Để cho sự hợp tác của chúng ta có thể thành công, bắt đầu từ ngày mai ta sẽ phái vài người âm thầm bảo hộ ngươi cùng Y nhi nhà ngươi." Trương Tử Hề nghe xong nhíu mày, hồi đáp:"Cám ơn hảo ý của ngươi, nhưng không cần đâu, ta không quen cuộc sống của mình bị quấy rầy." Tàng Huyền Thanh nghe xong thì nhẹ nhàng cười, thật tự tin nói:"Ngươi yên tâm, ta cam đoancuộc sống của ngươi sẽ giốngnhư trước kia như đúc, nếu thật sự để ngươi nhận thấy bọn họ tồn tại, bọn họ cũng không đủ tư cách là tinh anh củaThanh Liên Hội. Ngươi hẳn là biết Lưu Tổ Thông là người thế nào, hắn chuyện gì đều có thể làm được, chẳng lẽ ngươi không lo lắng sự an toàn của Y nhi nhà ngươi sao? Trọng yếu hơn là, tác dụng của bọn họ không chỉ là có thể bảo hộ các ngươi, còn có thể giúp các ngươi phòng ngừa người khác điều tra." Tàng Huyền Thanh nói như vậy, Trương Tử Hề không có lý do cự tuyệt, đành phải đáp ứng. Tàng Huyền Thanh cùng Mộ Dung Phỉ rời đi, Chu Tư Y đột nhiên vòng trụ thắt lưngTrương Tử Hề, nghiêng đầu nằm lên lưng cô, nhẹ nhàng hỏi:"Hề, chị biết chị ta hả?" Trương Tử Hề cầm tay Chu Tư Yđặt bên hông, mỉm cười, hồi đáp:"Ừ, tôi biết."
|
Chương 123
Sau khi Trương Tử Hề nhậm chức tổng giám đốc Vu thị, cô đã tìm được một lý do rất tốt để mình có thểtạm thời thoát khỏi Trương gia, bởi vì Trương gia cách Vu thị khá xa, Trương Tử Hề không cần trở về nhà một tuần trước khi tế tổ. Đối với một đại thương thị, sinh ý vĩnh viễn là ưu tiên hàng đầu, Trương Nghiêm Đình cũng không có khả năng bởi vì tuân theo gia quy mà khiến Vu thịcó điều tổn thất. Hơn nữa nữ nhân ở Trương gia, địa vị không cao, giống nhưphế phẩm phụ thuộc, bà nội Trương Tử Hề là ngoại lệ,ông nội Trương Tử Hề quá mức mềm yếu, bà ta ngược lại thì siêu cường thế... "Gia yến" trước ngày tế tổ, Trương Nghiêm Đình không cho phép Trương Tử Hề lấy bất cứ lý do nào cự tuyệt. May mắn là, đối với Trương Tử Hề, nay trở lại Trương gia, tuy rằng cũng còn chán ghét bài xích, nhưng đã có Trương Tử Mộng cùng cô. Nếu một người đối mặt khốn cảnh, luôn cảm thấy cô độc bất an, vậy nên làm sao? Hãy tìm một người mà mình tín nhiệm cùng nhau đối mặt đi, cảm giác kia giống như có thêm một chiến hữu kề vai chiến đấu, ít nhất sẽ không cảm thấy cô độc, ít nhất có thể đuổi xa bất an. Hên là Trương Tử Hề có một đứa em gái như Trương Tử Mộng. Cố Nguyệt Chi đối Trương Tử Mộng càng ngày càng bất mãn, cũng bắt đầu cảm thấy mình không hề hiểu nữ nhi, đương nhiên chính nàng cũng biết, bởi vì mình vẫn dồn hết tâm tư vào Trương Tử Hiên, một chút cũng không hối hận, Trương Nghiêm Đình vốn không sủng ái Trương Tử Mộng, cho dù Trương Tử Mộng nhu thuận từ nhỏ, chuyện gì cũng làm tốt, nhưng hết thảy vẫn là vô dụng, Cố Nguyệt Chi biết, ở trong mắtTrương Nghiêm Đình, cái gì Trương Tử Mộng cũng kém Trương Tử Hề. Chỉ có Trương Tử Hiên mới là niềm hy vọng của nàng, mặc kệ như thế nào Trương Tử Hiên đều là con trai duy nhất của Trương Nghiêm Đình. Cố Nguyệt Chi không thể lý giải Trương Tử Mộng, nàng xem ra, Trương Tử Mộng hẳn là phải oán hận Trương Tử Hề mới đúng, nhưng tương phản, Trương Tử Mộng không có, tựa hồ ngay cả ghen tị đều không có, ngược lại là đối Trương Tử Hề ân cần thật sự. Hết thảy Cố Nguyệt Chi đều là xem ở trong mắt, tuy rằng bất mãn, nhưng nàng cũng không để ý, Trương Tử Mộng đối nàng mà nói, có lẽ ảnh hưởng cũng không lớn. Trương Tử Hề trở lại Trương gia, điểm dừng chânthứ nhất vẫn là Tây Thiên Viện, nơi đó từng là địa phương Vu Vận Nhiễm ở lúc sinh tiền, đối với Trương Tử Hề, toàn bộ Trương gia chỉ có nơi đó mới không khiến cô quá mức bài xích. Lần này cô không cô đơn, Trương Tử Mộng thủy chung là đi theo bầu bạn với cô, Trương Tử Hề đối Trương gia, đối Trương Nghiêm Đình cũng không có nhiều lắm cảm tình, Trương Tử Mộng cũng như thế, trừ bỏ hai ý nghĩ đó, đối mẫu thân cùng huynh trưởng cũng không có cảm tình gì. Trương Tử Hềchâm chọc nghĩ, nữ nhân Trương gia bồi dưỡng ra, ai cũng không thích cái gia tộc này, tựa như mấy a di khác của cô, trên cơ bản trừ bỏ đại sự, thời gian còn lại tuyệt đối sẽ không trở lại Trương gia. Một gia tộccàng lớn, quy củ lại càng nhiều, lúc nào cũng phiền chán. Tỷ như buổi cơm chiều, cho tới bây giờ đều là cố định, ít nhất là từ lúc còn nhỏ, Trương Tử Hềchưa từng thấy quasự thay đổi. Đối với cái gọi là gia yến, Trương Tử Hề như trước là kháp chuẩn thời gian, mang theo Trương Tử Mộng đi ra Tây Thiên Viện, hai tỷ muội song song đi đến đại sảnh. Tùy thời bảo trì tự tin cao ngạo, cho dù là đối với thân nhân, đây là Trương Nghiêm Đình dạy Trương Tử Hề, Trương Tử Hề nhớ kỹ còn làm rất tốt. Vừa bước vào đại sảnh, Trương Nghiêm Đình, Cố Nguyệt Chi, Trương Tử Hiên, còn có một nữ nhân Trương Tử Hề chỉ thấy qua hai lần, bốn người ngồi ở sô pha, Trương Nghiêm Đình trầm mặc xem báo, Trương Tử Hiên cùng Cố Nguyệt Chi có chút đăm chiêu, nữ nhân kia có chút mờ mịt, điều này ở trong mắt Trương Tử Hề, hệt như kịch vui. Nữ nhân kia Trương Tử Hề chỉ thấy qua hai ba mặt, đó là thê tử Trương Tử Hiên, Nhị thiên kim Lưu thị, con gái thứ hai của Lưu Tổ Thông. Trương Tử Hề và Trương Tử Mộng đi vào đại sảnh, bốn người phát giác các nàng tiến vào, đều trầm mặc nhìn qua. Trương Tử Hề tựa như một con nhím, cực kỳ mẫn cảm, những ánh mắt đó dời qua, đồng thời, biểu tình của cô lạnh lùng lên, cao ngạo lên,Trương Nghiêm Đình đã dạy cô... Ở trong này, Trương Tử Hề chỉ lia mắt qua Cố Nguyệt Chi cùng vợ chồng Trương Tử Hiên, cơ hồ là áp dụng thái độhoàn toàn coi thường, chỉ kêu Trương Nghiêm Đình một tiếng:"Cha." Trương Tử Mộng lại bất đồng, mặc kệ nàng tình nguyện hay không, nàng vẫn phải ân cần thăm hỏi mọi người. Trương Nghiêm Đình nhìn hai tỷ muộiTrương Tử Hề, sắc mặt bình thản gật đầu, sau đó cúi đầu tiếp tục xem báo, đối với thái độ của Trương Tử Hề, hắn cũng không có nói thêm gì, Trương Tử Hề vẫn luôn coi thường Cố Nguyệt Chi, Trương Nghiêm Đình cũng không miễn cưỡng, đối với hai vợ chồng Trương Tử Hiên, bối phận của Trương Tử Hề trên bọn họ, Trương Nghiêm Đình lại không có lý do gì muốn Trương Tử Hề phải đi thăm hỏi hậu bối. Cố Nguyệt Chi tựa như một vị phu nhân ung dung đức độ, ở mặt ngoài chưa từng so đo với Trương Tử Hề bao giờ, nàng mỉm cườitường hoà khó phân biệt thiệt giả, nói với hai tỷ muội Trương Tử Hề:"Các con đã về rồi, mau tới đây ngồi đi, chờ một chút liền có thể ăn cơm." Trương Tử Hiên chỉ đối Trương Tử Hề phù hợp lễ nghi kêu một tiếng"chị", lại đối Trương Tử Mộng làm như không thấy, bởi vì hắn là huynh trưởngcủa Trương Tử Mộng, bối phận lớn hơn Trương Tử Mộng. Ở Trương gia, bối phận lễ nghi vĩnh viễn đặt lên vị trí đầu tiên, rõ ràng là người một nhà, lại không có hương vị chân chính của người một nhà. Thê tửTrương Tử Hiên, thiên kim của Lưu thị Lưu Tổ Thông, tựa hồ là nữ nhân thiện lương, nàng thoáng ngại ngùng chào hỏi tỷ muội Trương Tử Hề, lễ nghi đúng chỗ, không thể bắt bẻ. Trương Tử Mộng để cho Trương Tử Hề đi đến sô pha trước, sau đó cầm một cuốn tạp chí mới toanh trên bàn, giống như dĩ vãng, trước tiên quét sô pha một chút, sau đó buông tạp chí, cũng không phải ngồi lên chỗ đó, mà là ngồi xuống bên cạnh. Hai tỷ muội ở chung hai năm, cũng gần như tỷ muội cùng nhau lớn lên, có đủ ăn ý. Trương Tử Mộng dùng ánh mắt mời Trương Tử Hề tọa hạ, Trương Tử Hề dùng ánh mắt hướng Trương Tử Mộng biểu đạt cảm kích. Ngoại trừ Trương Nghiêm Đình vẫn cúi đầu xem báo, đối hết thảy đều không sở giác, người khácđềuđem hai tỷ muội hành động xem ở trong mắt, Cố Nguyệt Chi khẽ nhíu mày, ánh mắt rất nhanh hiện lên một tia phẫn nộ, nhưng cũng chỉ là một cái chớp mắt, nàng vẫn là vị phu nhân ung dung đức độ. Trương Tử Hiên nhìn thoáng qua Trương Tử Mộng, ánh mắtkhinh bỉ, khóe miệng gợi lên cười lạnh. Thê tử Trương Tử Hiên chỉ kinh ngạc nhìn, cũng không có cảm xúc phức tạp gì. Chờ Trương Tử Hề và Trương Tử Mộng ngồi xuống, Trương Nghiêm Đình ánh mắt như trước chuyên chú nhìn báo, lại đột nhiên hỏi:"Hai tỷ muội các con đều có quan hệ tốt với thiên kim Tô thị sao?" Trương Nghiêm Đình tâm cơ rất sâu, sâu đến đáng sợ, những ai nhận thức hắn đều biết, Trương Tử Hề và Trương Tử Mộng cũng như thế, Trương Nghiêm Đình chưa bao giờ là loại người liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu. Nghe Trương Nghiêm Đình lơ đãng hỏi, hai tỷ muội Trương Tử Hề đồng thời giật thót, rất ăn ý nhìn nhau một cái, sau đó đều thấy được một tia trầm trọng trong mắt đối phương. Cuối cùng, Trương Tử Hề trầm ngâm một hồi mới đáp:"Đúng vậy. Cha không phải vẫn biết sao?" Xác thực,hai tỷ muội Trương Tử Hề cùng Tô Lâm quan hệ tốt lắm, Trương Nghiêm Đình vẫn biết, biết rõ lại dùng câu nghi vấn, không thể không làm cho lòng người bất an. Đọc báo xong, Trương Nghiêm Đình không nhìn thấy thêm bài nào khiến hắn cảm thấy hứng thú, động tác không nhanh không chậm buông tờ báo, nhìn Trương Tử Hề cùng Trương Tử Mộng một cái, gật gật đầu nói:"Ừ, ta biết." Trương Tử Mộng trong lòng có chút sợ hãi, nàng biết vì sao mình sợ hãi, nàng cúi đầu, che giấu biểu tình, nàng sợ Trương Nghiêm Đình sẽ từ biểu tình của nàng trông ra được cảm xúc, giao hết thảy cho Trương Tử Hề ứng phó. Trương Tử Hề vẫn biết, cùng Trương Nghiêm Đình đối thoại, tuyệt đối không thể đơn giản cho rằng cha con đàm việc nhà, là phải dùng tâm cơ. Ánh mắt Trương Tử Hề hơi liễm một chút, sau đó nghi hoặc hỏi:"Hả? Không biết vì sao cha đột nhiên nhắc tới việc này?" Trương Nghiêm Đình ngữ khí bình thản, lại làm cho hai tỷ muội Trương Tử Hề đều kinh hãi, chỉ nghe hắn nói:"À, không có gì, chỉ là mấy hôm trước, tổng tài Tô thịTô Tử Phong đột nhiên tới tìm ta, nói là muốnkết thông gia với Trương gia." Trương Tử Hề và Trương Tử Mộng nghe Trương Nghiêm Đình nói, liền biết hắn chưa biết sự kiện kia, nhưng đều không có buông tâm, vẫn trầm trọng cau mày lại, lúc này diện mạo của các nàng có ba phần tương tự, nói các nàng không phải thân tỷ muội cũng không có ai tin. Trương Nghiêm Đình nói, đồng thời hấp dẫn Cố Nguyệt Chi cùng vợ chồng Trương Tử Hiên, đặc biệt sau khi Cố Nguyệt Chi nghe Trương Nghiêm Đình nói, ánh mắt lập tức nhìn về phía Trương Tử Mộng, trong ánh mắt mang theo một tia mong đợi, nếu Trương Tử Mộng có thể gia nhập Tô gia, đối với nàng cùng Trương Tử Hiên mà nói, tuyệt đối chỉ có ưu việt, hơn nữa ưu việt còn không nhỏ. Lại liếcnhìn Trương Tử Hề, Cố Nguyệt Chi nhíu mày, trong ánh mắt thêm một tia lo lắng. Trương Nghiêm Đình nói việc này, mặc kệ đối tượng là ai, đối với hai tỷ muội Trương Tử Hề, cũng không phải chuyện khoái trá gì. Trương Tử Hề thói quen cùng Trương Nghiêm Đình đối thoại, phải hiểu rõ lời Trương Nghiêm Đình nói mới đáp lại, cô nghĩ một chút, Trương Nghiêm Đình trước tiên là nói "không có gì" , vì thế Trương Tử Hề mới buông tâm, thật xác định hỏi:"Cha không có đáp ứng, phải không?" Biểu tình vẫn lãnh đạm của Trương Nghiêm Đình rốt cuộc thì có một tia mỉm cười, tựa hồ đối với Trương Tử Hề thông minh thật vừa lòng, hắn nói:"Ừ, bởi vì con hắn coi trọng con, cho nên ta mới không có đáp ứng. Nếu là Trương Tử Mộng, ta nghĩ ta sẽ đáp ứng ngaylập tức." Trương Tử Hề và Trương Tử Mộng nghe nói như thế, trong lòng đều buông lỏng. Trương Nghiêm Đình lời này thoạt nghe rõ ràng, kỳ thật cũng rất mơ hồ, hoàn toàn không thể nghe ra thái độ chân chính của hắn, hắn rốt cuộc là vì tốt cho Trương Tử Hề hay là Trương Tử Mộng, rốt cuộc là thiên hướng nữ nhi nào, hoàn toàn không thể nghe ra.
|
Chương 124
Khi một sự kiện trở thành một nghi thức, toàn bộ quá trình đều được định sẵn, không cho phép thay đổi. Mỗi năm một lần tế tổ, ở Trương gia mà nói, đó là nghi thức. Hoạt động chưa bao giờbiến hóa, chậm chạp rườm rà, Trương Tử Hề không biết những người khác có cảm thấy phiền chán không, chứ cô thì có rồi đó. Cô nghĩ, nếu có một ngày Trương gia không thểtrói buộc mình nữa, cô nhất định sẽ không tham gia hoạt động nhàm chán vô vị như vầy. Hiện tại Trương Tử Hề vẫn còn bị Trương gia trói buộc, cho nên cô phải tham gia. Tế tổ vẫn giống như trước đây, cơ hồ là không có gì biến hóa, người giống, hình thức cũng giống. Trương Tử Hề cảm thấy quá trình tế tổ không có khác biệt, nhưng mà ở trong mắt người khác, lại phát hiện một ít thay đổi rất thú vị, tỷ như quan hệ giữa Trương Tử Hề và Trương Tử Mộng, còn có quan hệ giữa Trương Tử Hề và Cố Nguyệt Chi, đối với những người hữu tâm, luôn phi thường thú vị. Bọn họđang nhìn một tuồng kịch gia đình luân lý vô cùng cẩu huyết. Trương Tử Hề và Trương Tử Mộng đồng dạng mặc quần áo đen, mang kính mát đen, xa xa nhìn qua, hai người quả là tương tự. Giống như năm ngoái, Trương Nghiêm Đình đứng ở trên đài cao niệm tụng tế văn, thừa dịp tất cả mọi người quỳ xuống đất cúi đầu, Trương Tử Hề lén lút rời đi, đi đến rừng bách nho nhỏ cách đó không xa. Trương Tử Mộng luôn luôn âm thầm chú ý Trương Tử Hề, nàng biết Trương Tử Hề hàng năm tế tổ đều thừa dịp đi bái tế mẫu thân. Quả nhiên, Trương Nghiêm Đình vừa mới bắt đầu niệm tụng, Trương Tử Hề liền bỏ đi, Trương Tử Mộng đối với chuyện của mẫu thân Trương Tử Hề là Vu Vận Nhiễm biết không nhiều, nhưng nàng nghe được, đều là người khác khen ngợi. Trương Tử Mộng rất ngạc nhiên, Vu Vận Nhiễm rốt cuộc làngười phụ nữ như thế nào, bất quá hẳn là rất lợi hại đi, bằng không sẽ có khả năng sinh ra con gái như Trương Tử Hề. Trương Tử Mộng ngẩng đầu lên, nhìn Trương Tử Hề đi xa, nàng do dự một chút, vụng trộm nhìn thoáng qua Trương Nghiêm Đình, cuối cùng vẫn là quyết định, động tác cẩn thận, rất nhanh đi về phía Trương Tử Hề. Cố Nguyệt Chi là người đầu tiên phát giác Trương Tử Mộng hành động, nàng nguyên bản là muốn bắt lấy Trương Tử Mộng, lại không nghĩ rằng Trương Tử Mộng động tác quá nhanh, đã không còn kịp, sau đó nàng lại muốn mở miệng kêu trụ Trương Tử Mộng, nhưng vừa mở miệng lại đột nhiên dừng, vô luận có chuyện gì, dựa theo quy củtế tổ của Trương gia, đều không thể phát ra âm thanh. Tức giận trừng mắt nhìn Trương Tử Mộng, nhân tiện liếc Trương Tử Hề một cái, nàng bất an nhìn về phía Trương Nghiêm Đình, Trương Nghiêm Đình cũng phát giác hai tỷ muội Trương Tử Hề hành động, nhưng hắn vẫn tiếp tục niệm tụng, khẽ nhíu mày nhìn Trương Tử Hề, một hồi lại quay đầu đi, tựa như chuyện gì cũng chưa phát sinh. Cố Nguyệt Chi thấy Trương Nghiêm Đình phản ứngnhư vậy, bất an trong lòng mới hạ xuống, nhưng mày vẫn còn cau chặt, nàng cảm thấy Trương Nghiêm Đình càng ngày càng khó nhìn thấu, cho dù nàng là người cùng Trương Nghiêm Đình đầu ấp tay gối, cũng chưa bao giờ nhìn thấu Trương Nghiêm Đình. Nàng không rõ thái độ lúc này của Trương Nghiêm Đình, là Trương Nghiêm Đình bắt đầu sủng ái Trương Tử Mộng, hay là đơn giản chỉ bởi vì người Trương Tử Mộng đang đuổi theo là Trương Tử Hề? Trương Tử Hiên vẫn cúi đầu chưa bao giờ nâng lên, tựa hồ đối với Trương Tử Hề cùng Trương Tử Mộng hành động hoàn toàn không biết gì cả, không ai phát hiện, hắn cúi đầu che giấu tràn ngập ghen ghét trong hai tròng mắt, ai cũng biết hắn là nhi tử duy nhất của Trương gia, nhưng chỉ có chính hắn biết, hắn chưa bao giờ được Trương Nghiêm Đình thiên vị, Trương Nghiêm Đình thiên vị toàn bộ đều cho Trương Tử Hề. Trương Tử Mộng đuổi theo Trương Tử Hề, cách Trương Tử Hề ba bước mới mở miệng kêu lên:"Chị." Thanh âm của nàng mang theo điểm thăm dò, bởi vì nàng không biết tâm tình lúc này của Trương Tử Hề là như thế nào. Trương Tử Hề nghe thanh âm của Trương Tử Mộng, dừng lại cước bộ quay đầu, diện vô biểu tình, nhưng ánh mắt lại lộ ra một chút cảm xúc, chỉ là bị kính mát màu đen che lấp thôi. Trương Tử Hề sửng sốt, sau đó lướt qua Trương Tử Mộng nhìn hiện trường bên kia, mới gật gật đầu với Trương Tử Mộng, nói:"Ừ, đi thôi." Biết Trương Tử Mộng đi theo mình bái tế mẫu thân, Trương Tử Hề cũng không có cự tuyệt, ngược lại là bộ dáng đương nhiên nói với Trương Tử Mộng. Trương Tử Mộng sung sướng, gật gật đầu, đuổi kịp Trương Tử Hề, trong lòng nàng có điểm tò mò, bởi vì nàng chưa bao giờ đi qua địa phương thuộc về người phụ nữ trong truyền thuyết kia. Đến trước mộ Vu Vận Nhiễm, Trương Tử Hề trầm mặc dùng khăn tay chà lau tấm bia, chà lau ảnh chụp. Vu Vận Nhiễm trong ảnh vẫn là nữ nhân xinh đẹp nhất, ở độ tuổi thành thục và mị lực nhất. Trương Tử Mộng lẳng lặng đứng phía sau Trương Tử Hề, nàng xem ảnh chụp, bà ấy thậm chí so với Trương Tử Hề còn đẹp hơn, nàng thật sự không thể tưởng tượng, ngay cả ảnh chụp đều đẹp hơn Trương Tử Hềthì lúcsinh thời còn đẹp cỡ nào a. Nàng rất muốn đi ra phía trước giúp Trương Tử Hề rửa sạch bia mộ, nhưng mà không biết vì sao, trước mặt tấm ảnh không có nụ cười kia, nàng lại không dám, sợ mình sẽ làm bẩn người phụ nữ xinh đẹp và thánh khiết kia. Trương Tử Hề chà lau bia mộ và ảnh chụp xong, vuốt ve ảnh chụp hồi lâu, quay đầu nói với Trương Tử Mộng: "Đi thôi." Từ đầu tới cuối, Trương Tử Hề đều không có quỳ xuống, bởi vì cô biết, Vu Vận Nhiễm không thích cô làm như vậy. Trương Tử Mộng nghe Trương Tử Hề nói, sửng sốt một chút, phản ứng lại, nói:"Chị, chờ đã." Trương Tử Hề không rõ, nghi hoặc nhìn Trương Tử Mộng, sau đó liền trơ mắt nhìn Trương Tử Mộng thành kính quỳ xuống, im lặng dập đầu lạy ba cái, lúc đứng lên, biểu tình thoải mái rất nhiều, nói với Trương Tử Hề:"Chị, có thể đi rồi." Sâu kín nhìn Trương Tử Mộng một cái, do dự một chút, Trương Tử Hề xoay người lại, dừng ở ảnh chụp Vu Vận Nhiễm nói:"Mẹ, sau khi mẹ mất, hai năm sau cha đã tái hôn,người này cũng là nữ nhi của ông ta, mẹ hẳn là chưa từng thấy qua em ấy đi? Trước kia con chưa bao giờ nhắc tới em ấy với mẹ, bởi vì con biết mẹ một chút cũng không quan tâm, bởi vì con biết, mẹ...... Cho tới bây giờ cũng chưa từng yêu cha. Mẹ, em ấy kêu Trương Tử Mộng, là muội muội của con, có lẽ về sau con sẽ cùng em ấy đến thăm mẹ. Mẹ để lại cho con rất nhiều, nhưng mẹ vẫn luôn hy vọng con có thể thoát ly Trương gia, mẹ yên tâm, hai tỷ muội chúng con rất nhanh sẽ thoát ly Trương gia thôi." Trương Tử Hề quay đầu, vươn tay nói với Trương Tử Mộng còn đang thất thần:"Tử Mộng, chúng ta đi thôi." Trương Tử Mộng tựa hồ còn chưa hoàn hồn, Trương Tử Hề vừa nói, nhìn Trương Tử Hề vươn tay ra, sửng sốt một hồi, mới đem tay mình đặt lên, sau đó hai người liền nắm tay đi xa mộ Vu Vận Nhiễm, các nàng đều cảm giác được, sau lưng có người mỉm cười xinh đẹp, ánh mắt ôn hòa mang theo cổ vũ nhìn theo bóng dáng các nàng. Đến gần bãi đỗ xe, Trương Tử Mộng đột nhiên nói với Trương Tử Hề:"Chị, tối nay em...... Em hơi sợ." Trương Tử Hề ngỡ ngàng, rất nhanh liền phản ứng lại, Trương Tử Mộng ám chỉ cái gì, cô khẽ nhíu mày nhìn Trương Tử Mộng, cười lạnh:"Sợ cái gì, một lão xử nữ không có người muốn thì biết cái gì? Có thể nhìn ra cái gì?" Ngược lại, Trương Tử Hề ánh mắt biến nhu, thanh âm cũng biến nhu nói:"Tử Mộng, đừng sợ, có tôi ở đây." Trương gia mỗi năm một lần tế tổ đã trở thành một nghi thức, mà buổi tối sau khi tế tổ, chấp hành gia quy cũng là một nghi thức, không thể thay đổi cùng tránh né. Đối với tổ tiên Trương gia, Trương Tử Hề không biết bọn họ rốt cuộc có cái gì đáng giá đểcho mình tôn trọng, nói như thếcó lẽ có chút đại bất kính, Trương Tử Hề xem ra, tuy rằng tổ tiên cho các nàng huyết mạch và tài phú, nhưng lại đồng thời đưa ra gia quy vô cùng hoang đường. Vớ vẩn như vậy, kêu cô làm sao đi tôn trọng? Dĩ vãng đều là Trương Tử Mộng thủ hộ Trương Tử Hề, trước tiên đi thừa nhận gia quy khuất nhục, nhưng lần này Trương Tử Hề lại chủ động đi trước, Trương Tử Hề đi ra gian phòng đặc thù, sắc mặt trắng bệch, hai tay nắm chặt, ai đều có thể nhìn ra cô đang thống khổ ẩn nhẫn. Trương Tử Hề cau mày, nhìn Trương Tử Mộng một cái, nói:"Mau vào đi, sau đó chúng ta về nhà." Nơi này là Trương gia, nguyên bản thuộc về Trương Tử Hề cùng Trương Tử Mộng, nhưng các nàng lại chưa bao giờ xem nơi này là nhà, nơi này đối với các nàng mà nói, chỉ có chán ghét, không có trung thành. Trương Tử Mộng biết Trương Tử Hề khó chịu, cũng không dám kéo dài, lập tức gật gật đầu tiến vào gian phòng. Trương Tử Hề tưởng lập tức rời đi nơi này, tưởng lập tức trở lại ngôi nhà thuộc về mình, thuộc về mình cùng Chu Tư Y, trở lại bên cạnh người kia, dục vọng mãnh liệt như thế, nhưng cô lại ẩn nhẫn chờ đợi, bởi vì còn có người đáng giá cô làm như vậy. Trương Tử Mộng không lâu sau cũng đi ra, sắc mặt phi thường không tốt, phía sau còn có bà Lưu đi theo, một lão bà bà hai người đều chán ghét. Trương Tử Hề lười nhìn bà Lưu, nói vớiTrương Tử Mộng:"Đi thôi, về nhà." "Vâng, về nhà." Trương Tử Mộng đối Trương Tử Hề gật gật đầu, cước bộ vội vàng đi về phía Trương Tử Hề. Hai người sóng vai đi đến cửa, nhưng bà Lưu lại đột nhiên kêu lên:"Nhị tiểu thư, chờ đã." Hai người trong lòng lộp bộp một chút, đồng thời dừng lại, Trương Tử Mộng sắc mặt trắng vài phần, Trương Tử Hề cau mày lại, nhìn thoáng qua Trương Tử Mộng, quay đầu, hơi nheo mắt lại, ánh mắt lạnh như sắp kết băng, khẩu khí cũng như thế, không kiên nhẫn hỏi:"Còn có chuyện gì?" Bà Lưu tựa hồ một chút cũng không để ý Trương Tử Hề đối mình lạnh lùng, hoặc là nói bà ta sớm đã quen cũng có khả năng, suy tư một chút, nói:"Đại tiểu thư, không có gì, tôi chỉ là muốn nhắc nhở Nhị tiểu thư một chút, con gái là không thích hợp làm vận động mạnh, tỷ như lái xe ô tô, ngựa gỗ linh tinh, tin tưởng hai vị tiểu thư cũng biết vì sao." Trương Tử Hề lạnh lùngnhìn bà Lưu, cô tổng cảm thấy trong ánh mắt của bà ta có ý tứ khác, nhưng cũng không dám đoán chắc, cái gì cũng không nói sẽ tốt hơn. Quay đầu, Trương Tử Hề ngay cả đáp lại cũng không cấp bà Lưu, khiên trụ tay Trương Tử Mộng liền đi ra ngoài. Bà Lưu đứng ở tại chỗ, nhìn bóng dáng hai người thầm thở dài một hơi, ý tứ kia cực kỳ huyền diệu sâu xa.
|
Chương 125
Một người cô độc, muốn có người đến bầu bạn; một người thương tâm, muốn có người đến an ủi; một người mất mát, muốn có người đến cổ vũ. Đây là tâm lý yếu đuối của nhân loại, nhưng cũng chính bởi vì yếu đuối, nhân loại mới là động vật quần cư. Mà người kia, thường là người trong tiềm thức bạn cảm thấy thân mật nhất, đáng giá để bạn tín nhiệm nhất. Tỷ muội Trương Tử Hề nắm tay đi ra xe, chuẩn bị rời đi địa phương này, ở bãi đỗ hai người tách ra, đều tự đi đến xe mình, Trương Tử Hề vừa mở cửa xe, di động liền vang lên, trong lòng cô nghĩ nhất định là Chu Tư Y, sau đó xuất ra di động, đúng là Chu Tư Y. Âm thầm hít sâu hai hơi, Trương Tử Hề cố gắng bình tĩnh, chỉ vì không để Chu Tư Y quá mức lo lắng, mình sẽ không tha. Chuyển được điện thoại, Chu Tư Y liền hỏi:"Hề, chị sắp về chưa?" Chu Tư Y biết, Trương Tử Hề nhất định sẽ trở về ngay trong đêm, nàng cũng là y theo dĩ vãng Trương Tử Hề trở về kháp chuẩn thời gian. Trương Tử Hề đơn giản trả lời:"Ừ, sắp về." Treo điện thoại, Trương Tử Hề đột nhiên cảm thấy mình bình tĩnh hơn rất nhiều, đây là lực lượng thần kỳ của tình yêu, có đôi khi chỉ cần người kia vô cùng đơn giản một câu, lại có tác dụng an ủi lớn nhất với bạn. Trương Tử Mộng vừa đi hai bước, nghe thấydi động của Trương Tử Hề vang, dừng cước bộ, sau đó nghe thấy được Trương Tử Hề trả lời, không cần tưởng đều biết đó là Chu Tư Y. Trương Tử Mộng dừng lại, không biết vì sao trong lòng có một ý tưởng, Trương Tử Hề trở về có thể tìm Chu Tư Y, vậy mình đâu, mình lại có thể tìm ai? Hơn nữa nơi đó xác thực là thuộc về Trương Tử Hề cùng Chu Tư Y, mình trở về có thể sẽ quấy rầy các nàng chăng? Trương Tử Mộng nảy lên một cảm giác cô độc cùng mất mát, cho dù Trương Tử Hề và Chu Tư Y thật tâm hoan nghênh nàng, nơi đó cũng không phải nhà của nàng. Nàng âm thầm hỏi bản thân, nhà mìnhrốt cuộc ở nơi nào ? Đúng lúc này, Trương Tử Mộng trong lòng đột nhiên nhớ tới một người, một người đối nàng tốt lắm tốt lắm, so với bất luận kẻ nào đều tốt hơn. Trương Tử Mộng do dự một chút, quay đầu lại nói với Trương Tử Hề đang muốn ngồi vào trong xe:"Chị, em chưa muốn về, em nghĩ...... Đi tìm một người." Trương Tử Hề vừa bỏ một chân vào trong xe, nghe Trương Tử Mộng nói lại đem chân thu trở về, sau đó nhíu mày khó hiểu nhìn Trương Tử Mộng. Trương Tử Mộng biểu tình thật kiên định, tựa như muốn đi làm một chuyện cực kỳ trọng yếu. Trương Tử Hề là người từng trải, thật sâu nhìn Trương Tử Mộng vài lần, Trương Tử Hề liền nghĩ tới Trương Tử Mộngmuốn đi tìm ai. "Muốn đi tìm Tô tỷ sao?" Trương Tử Hề hỏi thẳng, cô có thể không hỏi cái gì,tránh cho Trương Tử Mộng xấu hổ, nhưng lúc này cô lại phát giác, cho dù trong lòng thật xác định, lại thủy chung không tha để Trương Tử Mộng rời đi, cuối cùng vẫn là hỏi ra miệng. Nhìn Trương Tử Hề tuy rằng nghi vấn, nhưng trên mặt không có nhiều biểu tình nghi vấn, ngược lại là chắc chắn. Trương Tử Mộng có điểm tự giễu nhớ tới một câu: Cả đời người đơn giản làm ra ba sự kiện, dối gạt mình, khinh người, bị khi dễ. Nàng vẫn cảm thấy Trương Tử Hề sẽ không nhìn ra cái gì, nhưng Tô Lâm biểu hiệnquá rõ ràng, Trương Tử Hề lại thông minh như thế, làm sao sẽ nhìnkhông ra, quả thật là lừa mình dối người thôi. Mà mình đối với Tô Lâm lại là cảm giác gì, mình lại đem Tô Lâm đặt ở vị trí nào? Vẫn là lừa mình dối người như trước kia sao? Có lẽ mình nên cho bản thân một đáp án. Trương Tử Mộng thoáng có điểm xấu hổ, không giấu giếm nữa, mỉm cười nói:"Vâng, đúng vậy." Trương Tử Hề nghe xong, cũng không nói cái gì,trước khi lên xe chỉ nhắc nhở:"Đừng về trễ." Lưu Tử Đông là sinh viên vừa tốt nghiệp không bao lâu, tuy rằng xuất thân từ trường đại học số một số hai cả nước, nhưng công tác ngày nay quá khan hiếm, hắn không có bối cảnh, không thể tìm được công tác làm hắn vừa lòng. Đối với gia đình bần cùng, Lưu Tử Đông luôn cảm thấy ông trời không công bằng, nhưng mà làm cho hắn cảm thấy may mắn là, hắn trời sinh có một túi da tốt. Trong xã hội coi trọng bề ngoài, mặc kệ là nữ nhân hay nam nhân, có một túi da tốt sẽ nổi tiếng nhiều hơn. Lưu Tử Đông được một vị bằng hữu hắn chưa từng để mắtgiới thiệu, đến một chỗ kêu là hội quán Sủng Ái, hắn biết nơi đó là làm cái gì. Hắn là người có dã tâm, sau khi tích lũy được tiền, sẽ lập tức rời đi nơi này, gầy dựng sự nghiệp. Một lần sắp tiến vào phòng thủy tinh, hắn lơ đãng gặp được một nữ nhân khí chất cao quý, xinh đẹp vô cùng, chính là trong nháy mắt, hắn liền cảm thấy mình đã yêu người kia, lại nhìn người kia ăn diện, hắn dám xác định là một nữ nhân phi thường có tiền. Hắn nhịn không được liền hỏi Tư Tiênvề tư liệu của nữ nhân kia, đây là không phù hợp quy củ, đương nhiên Tư Tiên sẽ không tiết lộ cái gì, nhưng vẫn là nói cho hắn:"Có thể được nữ nhân kia lựa chọn hay không, liền nhìn vận khí của ngươi, đó là thiên kim đại thương thị, hơn nữa còn chưa kết hôn." Tại một khắc kia, Lưu Tử Đông liền hạ quyết tâm, mình nhất định phải được người kia ưu ái, không chỉ là quan hệ bao dưỡng, hắn còn nghĩ đến hai chữ "rể hiền". Lưu Tử Đông chưa bao giờ cảm thấy lão thiên gia sủng hạnh hắn đến thế, qua vài ngày, hắn liền thật sự như nguyện chiếm được nữ nhân kia ưu ái. Chỉ là may mắn qua đi, Lưu Tử Đông lại nghênh đón thất vọng trầm trọng, hy vọng càng lớn thất vọng càng nhiều. Thời điểm ngay cả tay của nữ nhân kia hắn còn chưa đụng tới, nữ nhân kia lại đột nhiên cho hắn không ít tiền, muốn giải trừ quan hệ với hắn. Có đại dã tâm Lưu Tử Đông như thế nào cam tâm, hắn gọi điện thoại vài lần cho nữ nhân kêu Tô Lâm kia, cô lại cảnh cáo hắn giải quyết cho tốt, bằng không tự gánh lấy hậu quả. Đối mặt Tô Lâm cường ngạnh cảnh cáo, Lưu Tử Đông vẫn là tự mình hiểu lấy, Tô Lâm có thân phận như vậy, hắn chỉ là một con kiến, tuy rằng không cam lòng cơ hội tới tay lại bị mất, nhưng vẫn tiếp nhận sự thật. Lưu Tử Đông cuối cùng vẫn là quay về hội quán Sủng Ái, rốt cuộc không còn kim chủ nào như Tô Lâm nữa, hắn suốt ngày đều bồi hồi tại thắt lưng của một lão phú bà gần bằng tuổi mẹ hắn, làm những chuyện khiến hắn ghê tởm. Có một ngày, hắn bồi một vị cố chủ ăn cơm, lại gặp được làm cho hắn thủy chung không thể cam tâm buông Tô Lâm, lúc ấy Tô Lâm đang ăn cơm với một nữ tử cũng xinh đẹp như tiên nữ, không có phát hiện hắn. Dã tâm tạm thời tiêu xuống lại bành trướng lên, hắn gặp Tô Lâm chuẩn bị đi, không để ý cố chủtức giận, vội vàng đi ra ngoài, sau đó kêu một chiếc xe taxi vụng trộm theo đuôi Tô Lâm, mãi cho đến khi đến khu biệt thự của cô. Nhìn biệt thự xa hoa xung quanh, Lưu Tử Đông dã tâm càng thêm bành trướng, hắn xác định, mình quyết không thể buông tha cho cơ hội đạt được thành tựu, nhưng khu biệt thự như vậy hắn không có tư cách đi vào,bị bảo an chặn lại, hắn đành phải yên lặng nhớ kỹ biệt thự của Tô Lâm, sau đó không cam lòng rời đi. Hôm nay, cũng không biết có phải do hắn vận khí tốt, bảo an luôn luôn cẩn thận nghiêm mật lại sơ sẩy, thế nhưng làm cho hắn vụng trộm tiến vào, hắn trốn ở một nơi cách biệt thự của Tô Lâm không xa, nhìn biệt thự tối thui, đợi Tô Lâm trở về. Tôn sùng chủ nghĩa đại nam tử, khinh thường nữ nhân Lưu Tử Đông thủy chung nghĩ đến, nữ nhân đều là mạnh miệng mềm lòng, mình tuyệt đối có thể chinh phục Tô Lâm, cho dù là cuối cùng một lần cũng tốt. Chờ đợi một giờ, Tô Lâm rốt cuộc trở về, hắn nhìn xung quanh một chút, sau đó chạy qua, ngăn Tô Lâm vừa xuống xe lại, dùng nụ cười tự cho là soái khí nhất, chào hỏi:"Tô tiểu thư, đã lâu không thấy." Không nghĩ tới, Tô Lâm lại cực kỳ chán ghét lạnh lùng nhìn hắn, cau mày hỏi:"Sao anh lại ở chỗ này hả?" Lưu Tử Đông trước khi hành động còn phân tích rõ ràng, nữ tửxinh đẹp giống như Tô Lâm, lại có thể đến hội quán Sủng Ái, nhất định là cực độ tịch mịch, hoặc là có dục vọng rất mạnh, chỉ cần mình có thể kích thích cô ấy một chút, sau đó thỏa mãn cô ấy, cô ấy nhất định sẽ đối mình đổi mới. Hai chữ "rể hiền" dụ hoặc, Lưu Tử Đông nảy sinh tà ác, đột nhiên tiến lên mạnh mẽ ôm lấy Tô Lâm, sau đó động thủ động cước, cố gắngtrong khoảng thời gian nhanh nhất khiêu khích Tô Lâm. Tô Lâm là nữ nhân, khí lực của côlàm sao so với thân là nam nhân Lưu Tử Đông, hơn nữa cô đã sớm không giống trước kia, hành vi cử chỉ của Lưu Tử Đông làm cho cô cảm thấy cực độ ghê tởm, cô biết mình không thể phản kháng Lưu Tử Đông, vì thế cũng không phản kháng, nhưng ngôn ngữ cũng là lạnh như băng cảnh cáo Lưu Tử Đông:"Anh lập tức đình chỉ cho tôi, bằng không tôi có thể khiến anh không thấy được thái dương ngày mai đấy!" Quả nhiên, phương pháp này của Tô Lâm là hữu hiệu nhất, Lưu Tử Đông nghe được Tô Lâm cảnh cáo, lập tức ngừng tay, có điểm kinh hoảng nhìn Tô Lâm, Lưu Tử Đông biết, hắn đối với Tô Lâm mà nói, thật sự chỉ là con kiến, muốn bóp là có thể bóp chết tươi. Hắn còn muốn cứu vãn, lùi ra phía sau hai bước, vừa định mở miệng nói cái gì, di động của Tô Lâm lại vang lên. Tô Lâm lúc này đúng là tức giận, lời cô vừa nói không chỉ là hù dọa, cô có thể làm cho tên nam nhân ghê tởm trước mắt này biến mất, nghe thấy di động vang, trong lúc nhất thời đã nghĩ đến ngườihoàn toàn cải biến cô, cũng không phải lòng có linh tê gì, mà là gần đây mặc kệ làm chuyện gì, cô đều nhớ tới nàng, Trương Tử Mộng. Tuy rằng biết rõ mình không có phạm sai lầm, mình không có bất trung cùng phản bội em ấy, nhưng vẫn là chột dạ phi thường, hoạ chăng cũng chỉ do cô không tự tin. Lấy điện thoại ra, quả nhiên là Trương Tử Mộng, trong mắt Tô Lâm hiện lên khủng hoảng, mặc kệLưu Tử Đông, đối với cô mà nói, Trương Tử Mộng vĩnh viễn xếp thứ nhất. Cô cảnh cáo Lưu Tử Đông trăm ngàn lần đừng lên tiếng, âm thầm hít sâu mấy hơi, sau đó bắt máy:"Alô, Mộng Mộng." Tô Lâm thật sự có thể giả vờ, thanh âm của cô cơ hồ không khác gì dĩ vãng, cảm xúc của cô đều tập trung lên mặt, cho nên thanh âm mới không mang theo một chút cảm xúc dị thường nào. Trương Tử Mộng hỏi Tô Lâm:"Tô tỷ, chị đang ở đâu?" Tô Lâm trả lời:"Tôi ở nhà." Trương Tử Mộng tiếp tục hỏi:"Là một mình sao?" Lúc này Tô Lâm trong lòng lại run lên, tạm dừng do dự một hồi, cực độ không tự tin cùng khủng hoảng khiến cô hồi đáp:"Ừ, đúng vậy. Sao em...... Lại hỏi như vậy?" Trương Tử Mộng bên kia tựa hồ tạm dừng một đoạn thời gian, mới đáp:"À, không có gì. Tôi hiện tại muốn đến nhà chị." Tô Lâm lại bất an nhìn Lưu Tử Đông một cái, đáp:"Ừ, tốt, em lại đây đi, tôi ở nhà chờ em." Trong lúc Tô Lâm gọi điện thoại,Lưu Tử Đông một chút thanh âm cũng không dám phát ra, thậm chí ngay cả hô hấp cũng không dám quá nặng, bởi vì hắn tinh tường nhìn thấy sự khủng hoảng trên mặt Tô Lâm, người có thể làm cho Tô Lâm khủng hoảng, hắn đương nhiên không dám đi trêu chọc, nhìn Tô Lâm càng ngày càng bất an, Lưu Tử Đông cũng hoảng lên theo, lúc này hắn mới hối hận, mình quả nhiên là bị mộng yểm, bằng không mình làm sao có khả năng không muốn sống, hắn không còn suy nghĩ xa vời muốn dây dưa Tô Lâm nữa, thầm nghĩ Tô Lâm mau thả hắn đi đi. Tô Lâm nói chuyện điện thoại xong, biết Trương Tử Mộng sắp lại đây, cũng không dám tiếp tục cùng Lưu Tử Đông tính trướng, thầm nghĩ hắn nhanh lên rời đi, việc này tuy rằng không phải lỗi của cô, nhưng lại không thể làm cho Trương Tử Mộng phát hiện, bởi vì cô thủy chung cảm thấy quá khứ của mình quá mức ác liệt, cô cực độ sợ hãi Trương Tử Mộng không tin cô, không bao giờ để ý đến cô nữa. "Cút! Lập tức cút cho tôi!" Tô Lâm đối Lưu Tử Đông gầm nhẹ, về phần tính sổ, vẫn là chậm một chút đi, dù sao đối phó Lưu Tử Đông cô không lo lắng không có cơ hội, trừ phi hắn chạy trốn tới địa phương mình tìm không thấy. Lưu Tử Đông cũng không dám kéo dài, thật sự nghe theo Tô Lâm, mang theo hối hận chạy mất. Sau khi hắn rời đi, Tô Lâm có điểm mệt mỏi đỡ trán thở dài một hơi, liền tiến nhập biệt thự, cô phải nhanh nhanh tắm rửa một cái, tẩy đi dơ bẩn vừa mới bị lây dính trên người, để tránh làm bẩn Trương Tử Mộng sạch sẽ nhất của cô. Nhưng mà, Tô Lâm không thể tưởng được, cách đó không xa, im lặng đình một chiếc xe Aston Martin màu đỏ, đột nhiên đèn sáng lên, Trương Tử Mộng ngồi ở trong xe, trong ánh mắt mang theo thật sâu hận ý cùng oán độc, nàng tức giận đến cả người phát run.
|
Chương 126
Tô Lâm tiến vào biệt thự, cái gì cũng không dám nghĩ, đóng cửa lại liền đi thẳng đến phòng tắm, cô phải thu thập xong trước khi Trương Tử Mộng đến đây, quần áo không hỗn độn, cũng không thể nhìn ra cái gì, nhưng cảm xúc vẫn là biểu lộ quá nhiều. Rất nhanh đã tắm rửa xong, Tô Lâm ngồi ở sô pha, chuẩn bị tâm lý, không bao lâu sau chuông cửa liền vang lên, Tô Lâm giật thót, trước khi mở cửa còn nhắm mắt lại hít sâu. Trong nháy mắt, cũng không biết có phải do cô chột dạ mà sinh ra ảo giác hay không, cô cảm thấy Trương Tử Mộng đã phát hiện ra cái gì rồi, ánh mắt lãnh đến đáng sợ. Thật sự chỉ là ảo giác, bởi vì nhìn kỹ lại, Trương Tử Mộng trên mặt tuy rằng không có tươi cười, nhưng lại giống như bình thường, không có biến hóa, chẳng lẽ cô đúng là thấy ảo giác? Tô Lâm âm thầm suy tư. "Tô tỷ, chị mở cửa ra cũng không để cho tôi đi vào, còn sững sờ ở cửa làm gì? Chẳng lẽ bên trong còn có người khác?" Tô Lâm mở cửa ra, lại nhìn mình sững sờ, Trương Tử Mộng khó hiểuhỏi. "A? Không có, không có...... Điều này sao có thể? Mau vào đi, Mộng Mộng." Nghe Trương Tử Mộng hỏi, Tô Lâm biết mình vừa thất thần, có điểm bối rối ứng đối, cũng không biết có phải do mình quá mức mẫn cảm, tổng cảm thấy Trương Tử Mộng giống như có chuyện muốn nói. Trương Tử Mộng đi vào trước, Tô Lâm đóng cửa lại, nhìn bóng dángTrương Tử Mộng một hồi lâu mới đi theo. Nơi này là nhà Tô Lâm, nhưng xem khí thế của hai người, Trương Tử Mộng lại giống chủ nhân hơn, Tô Lâm thì chỉ như khách vãng lai. Hai người ngồi vào sô pha, Tô Lâm gặp Trương Tử Mộng sắc mặt không tốt, nhớ tới hôm nay là ngày Trương gia tế tổ, là ngày Trương Tử Mộng cùng Trương Tử Hề đối mặt gia quy hoang đường của Trương gia, cô âm thầm nhìn Trương Tử Mộng,trong lòng rất là thương tiếc, nghĩ muốn an ủi, nhưng sợ chính mình một câu lại gợi lên những thứ không tốt cho Trương Tử Mộng, vì thế cuối cùng vẫn là không nói gì, chỉ dùng ánh mắt thương tiếc nhìn nàng, ý đồ lấy một chút việc nhà dẫn dắt Trương Tử Mộng quên đi chuyện đó: "Mộng Mộng, sao hôm nayem lạiđến đây tìm tôi?" Tô Lâm hỏi như vậy vốn không có gì đáng trách, bởi vì Trương Tử Mộng cực ít chủ động đi tìm Tô Lâm, bình thường đều là Tô Lâm đi tìm nàng. Nhưng một người quá để ý chuyện gì, luôn sẽ có một chút gió thổi cỏ lay, nghe theo một phía. Nghe Tô Lâm hỏi, sắc mặt Trương Tử Mộng lại trầm xuống, nàng nhớ tới cái gia quy ghê tởm kia, nàng nghĩ mình tìm đến Tô Lâm là vì tưởng xác định cảm giác của mình đối với Tô Lâm, là lừa mình dối người hay là sự thật; trọng yếu hơn là,vừa rồi cách đó không xa, còn thấy rõ rõ ràng ràng hết thảy phát sinh bên ngoài biệt thự. Lúc ấy khoảng cách của Trương Tử Mộng không xa cũng không gần, nàng cũng chỉ thấy rõ động tác, chứ không có nghe thấy thanh âm. Nàng chỉ nhìn thấy Tô Lâm đứng cùng một người đàn ông; nàng chỉ nhìn thấy hắn đột nhiên ôm lấy Tô Lâm; nàng chỉ nhìn thấy Tô Lâm không có phản kháng; nàng chỉ nhìn thấy khi Tô Lâm nhận được cuộc gọi của mình, ý bảo hắn ta không cần lên tiếng; nàng chỉ nhìn thấy sau khi Tô Lâm cúp máy, nói vài câu với hắn, hắn liền rời đi. Đây là những gì Trương Tử Mộng nhìn thấy, tất cả đều làm cho nàng không thể không tin tưởng, Tô Lâm phản bội nàng, lời Tô Lâm nói ở bệnh viện vẫn luôn ẩn sâu dưới đáy lòng nàng, là giả tạo, đều là gạt người thôi. Trương Tử Mộng vốn vừa mới trải qua gia quybuồn cười, cảm xúc vẫn bị vây trong bùng nổ cực hạn, nàng mang theo chờ mong tìm Tô Lâm, lại đụng phải việc kia, làm cho cảm xúc của nàng lên đến đỉnh điểm, lúc này nàng có thể bình tĩnh, hoàn toànlà donàng đang áp chế, nàng muốn Tô Lâm thẳng thắn, mình sẽ...... Sẽ có thể tha thứ cho chị ta. Nay lại nhớ tới chuyện đó, Trương Tử Mộng thật sự không thểtiếp tục áp chế cảm xúc, tiếp tục giả vờ trò chuyệm, nàng không muốn lãng phí thời gian, lạnh lùng nhìn thẳng Tô Lâm, trực tiếp hỏi:"Tô tỷ, người đàn ông tôi mới thấy trước cửa nhà là ai?" Tô Lâm kinh hoảng, tâm trạng không ngừng chìm xuống, thoáng như là trượt chân rớt xuống vực sâu vạn trượng, không có khả năng sống sót. Khủng hoảng bất an đến cực điểm, Tô Lâm lại nhất thời không trả lờiđược, cô sợ hãi, cực độ sợ hãi Trương Tử Mộng sẽ cách cô mà đi. Trong lòng ôm tâm lý may mắn, nghĩ rằngchuyện vừa rồi, Trương Tử Mộng còn chưa tới, không phát hiện tình cảnh đó,Lưu Tử Đôngcũng không có rời đi, có thể là lúc Trương Tử Mộng đến đây, hắn còn ở ngoài cửa xem xét, cho nên mới bị Trương Tử Mộng nhìn thấy. Kỳ thật Tô Lâm chỉ cần thành thành thật thật kể ra câu chuyện từ đầu đến cuối, không cần ôm ý tưởng may mắn gì, chuyện này cũng không có nghiêm trọng như cô nghĩ, nhưng Tô Lâm trước mặt Trương Tử Mộng là cực độ tự ti, bởi vì rất nhiều chuyện tình, cho dù hối hận, đã làm chính là đã làm, vĩnh viễn đều không thể lau đi. Có nhiều lúc, sự tình cũng không có phức tạp, mà chỉ là bởi vì lòng người phức tạp. Có nhiều lúc, nghĩ sai thì hỏng hết, sau đó lại mắc lỗi thêm một lần, rốt cuộc không thể vãn hồi. Dưới ánh mắt lạnh lùng của Trương Tử Mộng, Tô Lâm cố trang suy tư, trầm mặc một hồi lâu mới đáp:"Đàn ông? Đàn ông nào?" Trương Tử Mộng thất vọng, Trương Tử Mộng tuyệt vọng, nàng cho Tô Lâm cơ hội, Tô Lâm không trả lời vấn đề đầu tiên của nàng, nàng cũng không có đi thúc giục Tô Lâm, nàng đang đợi, đang đợi Tô Lâm cấp mình một lời giải thích. Nhưng Tô Lâm lại đưa ra một đáp án như vậy. Trương Tử Mộng không nghĩ hận Tô Lâm, dù sao ánh sáng đời mình đều đến từ chị ta, chị ta tựa hồ cũng không khiếm mình cái gì, mình cũng không có tư cách yêu cầu chị ta cái gì, không phải sao? Nhưng mà hận ý cũng là nhịn không được; Trương Tử Mộng không nghĩ rơi lệ, nhưng mà lệ ý cũng là nhịn không được; chính là bởi vì thất vọng, cho nên mới tuyệt vọng. Mang theo thật sâu hận ý trừng Tô Lâm, trong lòng thầm nói: Từ nay về sau, mình và Tô Lâm chính là người xa lạ! Trương Tử Mộng trừng Tô Lâm một cái, chưa nói gì, bởi vì nói thêm đều là vô dụng, tâm đã chết rồi. Đứng dậy, Trương Tử Mộng đi đến cửa. Tô Lâm trơ mắt nhìn ánh mắt Trương Tử Mộng mang theo hận ý nhìn chằm chằm mình, ướt át, nước mắt tràn ra hốc mắt, cuối cùng Trương Tử Mộng lại cái gì cũng chưa nói, đứng dậy liền đi ra ngoài. Tô Lâm giờ phút này biết Trương Tử Mộng nhất định là thấy hết chuyện tình ban nãy, Tô Lâm hối hận, cũng không kịp nghĩ nhiều, liền kéo Trương Tử Mộng lại, miệng nóng lòng giải thích:"Mộng Mộng, chớ đi. Em vừa rồi có phải nhìn thấy cái gì? Em phải tin tưởng tôi, đó không phải sự thật, tôi có thể giải thích, kỳ thật là......" Trương Tử Mộng bị Tô Lâm ngăn cản, nhưng không có quay đầu, bởi vì nàng không nghĩ để cho Tô Lâm thấy mình chật vật rơi lệ. Nghe Tô Lâm nói, Trương Tử Mộng đưa lưng về phía cô lắc lắc đầu, hiện tại giải thích còn có tác dụng gì, nếu hết thảy là giả, vậy chuyện mình mới thấy lại là cái gì, nếu hết thảy là giả, Tô Lâm lén gạt nàng, vì sao đến lúc này mới muốn giải thích...... Quên đi, hết thảy đều chậm. Tô Lâm nói đến một nửa, thấy Trương Tử Mộng lắc đầu, lại bối rối không chịu nổi, trong lòng bất an giống như một cây dao sắc bén, một nhát một nhát cắt nát lòng cô, cô sợ Trương Tử Mộng cứ như vậy mà rời đi, cô sẽ không còn hy vọng, hốt hoảng trôi dạt nhiều năm như vậy, thật vất vả mới gặp được một người có thể cứu thục mình, thật vất vả mới gặp được người đầu tiên khiến mình yêu thương, Tô Lâm làm sao sẽ dễ dàng buông tha cho? Nếu có thể...... Cô nguyện ý dùng sinh mệnh đi đổi. Cô quyết không thể để cho Trương Tử Mộng rời đi, một chút cơ hội giải thích cũng không cho mình. Từ một tay giữ chặt Trương Tử Mộng biến thành hai tay, thanh âm nức nở hèn mọn cầu xin:"Mộng Mộng, chớ đi, em nhất định phải nghe tôi giải thích, em nhất định phải tin tôi...... Cầu em." Trương Tử Mộng thủy chung là không muốn quay đầu, như trước là đưa lưng về phía Tô Lâm lắc đầu, chẳng lẽ Tô Lâm không biết, người khác đối với cô tín nhiệm không phải hèn mọn cầu đến, mà là dùng hành động thực tế đi chứng minh sao? Tô Lâm cũng không để ý tới việc Trương Tử Mộng không muốn nghe mình giải thích, cô phải bắt lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, bằng không sinh mệnh của cô sẽ thật sự bởi vì Trương Tử Mộng rời đi mà khô kiệt. Cô mang theo bối rối cùng bất an, kể ra cả câu chuyện, cầu xin Trương Tử Mộng:"Mộng Mộng, tôi nói thật đó, em nhất định phải tin tôi, không cần rời đi tôi, cầu em, cầu em a Mộng Mộng." Đây là lần hèn mọn nhất trong cuộc đời Tô Lâm, nhưng cô lại cố không được nhiều như vậy, vì có thể lưu lại Trương Tử Mộng, thậm chí ngay cả sinh mệnh cũng không cần, tự tôn là cái gì chứ? Trương Tử Mộng nghe Tô Lâm nói xong, không có hoàn toàn tin tưởng, vừa rồi thấy hết, đều đã thật sâu khắc vào lòng nàng, mặc kệ có phải hiểu lầmhay không, cũng không phải một câu hai câu giải thích là có thể tha thứ, huống chi Tô Lâm còn giấu giếm trước, Trương Tử Mộng càng khó đi tin tưởng Tô Lâm. Hiện tại trong lòng nàng thật loạn thật loạn, nàng không muốn đi phân tích Tô Lâm nói thiệt hay giả nữa, lấy tâm tìnhlúc này, nàng cũng rất khó nhận ra Tô Lâm nói thiệt hay giả. Hiện tại nàng thầm nghĩ mau chóng rời đi nơi này, sau đó làm cho mình có thể im lặng một chút, về phần Tô Lâm, chờ mình có thể bình tĩnh trở lại rồi nói sau. Nghe Tô Lâm giải thích xong, Trương Tử Mộng im lặng, ngay lúc Tô Lâm nghĩ mình nhìn thấy hy vọng, Trương Tử Mộng vẫn là lắc lắc đầu, nói:"Thả tôi đi." Tô Lâm làm sao có thể phóng Trương Tử Mộng rời đi như thế, nếu có thể, cô cũng sẽ không cần giữ chặt Trương Tử Mộng, nếu có thể, cô cũng sẽkhông không để ý tự tôn, hèn mọn cầu xin Trương Tử Mộng tin mình, không cần rời đi mình. Tô Lâm sợ Trương Tử Mộng rời khỏi, cô vội vàng nói:"Không! Tôi sẽ không thả em đi đâu. Mộng Mộng, em phải tin tôi, tôi...... Tôi có thể chứng minh mình không có lừa gạt em." Trương Tử Mộng thật sự tưởng cùng Tô Lâm đoạn tuyệt, đoạn tuyệt quan hệ sao? Kỳ thật, lòng nàng vẫn là hy vọng Tô Lâm nói thật, nhưng vừa rồi rõ ràng như vậy, kêu nàng như thế nào tin tưởng, chỉ bằng Tô Lâm đầu tiên là giấu giếm có lệ, cuối cùng mới giải thích liền tin cô? Nghe Tô Lâm nói có thể chứng minh, có lẽ là vì Trương Tử Mộng cũng tồn tại điểm hy vọng, rốt cuộc thì quay đầu, hỏi:"Chứng minh bằng cách nào?" Tô Lâm lúc này mới phát hiện Trương Tử Mộng đã là nước mắt thành tuyến, ướt hết cả khuôn mặt, trong lòng lại hối hận lúc trước không nên, lại thầm hận chính mình có điều giấu giếm. Nghe Trương Tử Mộng hỏi, cô tựa hồ thấy được một tia hy vọng, tuy rằng nó rất nhỏ, nhưng cô cũng không thể buông tha. Nhưng mà, cô phát hiện, mình thật sự không biết nên chứng minh thế nào, Lưu Tử Đông đã rời đi, chẳng lẽ chứng minh bằng mấy câu nói suông sao? Nếu có thể, Trương Tử Mộng đã sớm tin cô rồi, cô còn cần chứng minh làm gì. Thời điểm một người trong lòng vạn phần lo lắng, luôn dễ dàng chui ngõ cụt, Trương Tử Mộng hỏi Tô Lâm chứng minh thế nào, Tô Lâm liền nhìn xung quanh, ánh mắt vội vàng mà xa vời, tựa như đang tìm thứ gì đó. Tô Lâm thấy hàn quang phản xạ trên mặt bàn, một cây dao gọt trái cây sắc bén vô cùng, trong nháy mắt cô nhớ tới lúc mình cầu xin Trương Tử Hề hữu nghị, chính mình thả ra không sai biệt lắm một ly máu, cuối cùng lấy được Trương Tử Hề tín nhiệm, sau đó trở thành bằng hữu duy nhất, cũng là tốt nhất của Trương Tử Hề. Cô nghĩ, Trương Tử Mộng giống Trương Tử Hề như vậy, chỉ cần mình phóng ra một ly máu khác, Trương Tử Mộng sẽ tin mình nhỉ? Cô quay đầu, nhìn Trương Tử Mộng nói:"Mộng Mộng, em chờ đã, trăm ngàn lần đừng đi, tôi có thể chứng minh tôi trong sạch." Đợi Trương Tử Mộng bình tĩnh lại, cô mới buông tay Trương Tử Mộng ra, sau đó vươn tay, cầm lấy phiếndao sắc bén trên bàn. Trương Tử Mộng thấy Tô Lâm cầm lấy dao gọt trái cây, trong lòng kinh ngạc một chút, phản xạ có điều kiện hỏi:"Tô tỷ, chị làm gì!?" Tô Lâm nhìn về phía Trương Tử Mộng, lăng lăng nói:"Tôi chứng minh là tôi nói thật." Trương Tử Mộng nhăn mày, hỏi:"Làm sao chứng minh?" Tô Lâm đáp:"Dùng máu của tôi đến chứng minh, chảy tới khi nào em tin mới thôi." Trương Tử Mộng tuy rằng có chút hận Tô Lâm, nhưng nàng cũng không muốn nhìn Tô Lâm thương tổn bản thân, Trương Tử Mộng cảm thấy chị ta đang bức bách mình đi tin tưởng, như vậy làm cho Trương Tử Mộng trong lòng càng loạn, nàng lắc đầu nói:"Tô tỷ, coi như hết, vẫn là chờ tôi im lặng một chút rồi nói sau." "Không! Không! Không!" Tô Lâm nghe Trương Tử Mộng nói như vậy, câu "coi như hết" kiađặc biệt chói tai, cô cảm thấy Trương Tử Mộng muốn buông tha cho mình, mình bị dồn vào tử lộ, nhìn không thấy một chút hy vọng, chính cô cũng không biết mình là nghĩ như thế nào, cô có điểm bất ổn, mãnh liệt phe phẩy đầu, sau đó nóng lòng muốn chứng minh, nhét dao vào tay Trương Tử Mộng, mất lý trí nói:"Không! Mộng Mộng em không thể như vậy, em không thể không tin tôi, tôinói đều là thật! Nếu em rút máu của tôi, tôi tuyệt sẽ không phản kháng, rút mãi cho đến khi em tin tưởng mới thôi, được không? Được không? Mộng Mộng......" Lời Tô Lâm nói đã không còn ăn khớp, loạn xì ngầu cả lên, Trương Tử Mộng có thể nhìn ra côđã mất đi lý trí, trong lòng sợ hãi Tô Lâm sẽ thương tổn bản thân, vì thế tay liền nắm chặt dao không dám buông ra, cô sợ Tô Lâm sẽ đoạt dao lại, thương tổn chính mình. Trương Tử Mộng cũng không biết trong lòng có tư vị gì, nàng chỉ biết là, nhìn bộ dáng Tô Lâm lúc này, nàng rất khó chịu, nhất thời quên nói chuyện, ánh mắt có điểm phức tạp nhìn Tô Lâm. Tô Lâm bỏ dao vào trong tay Trương Tử Mộng, sau đó buông tay ra, lẳng lặng nhìn mặt Trương Tử Mộng, đợi nàng đáp lại, nhưng Trương Tử Mộng vẫn không nói gì, một chút nghiêm túctrong lòng tựa như ánh rạng đông đã bị dập tắt. Dưới tình thế cấp bách, Tô Lâm cũng không nghĩ nhiều, cô cảm thấy mình sắp mất đi Trương Tử Mộng, cô cực độ bất an tưởng đứng dậy ôm lấy người này, vô luận như thế nào cũng không nguyện ý thả Trương Tử Mộng rời đi. Bởi vì lo lắng bất an, Tô Lâm động tác rất nhanh, Trương Tử Mộng cũng nhất thời không phản ứng kịp, khi hoàn hồn lại thì đã không còn kịp rồi. Tô Lâm vừa đứng lên, liền cảm giác được hai chân tê rần, cô tọa lâu lắm, lại một lòng chú ý Trương Tử Mộng, chân đã tê rần cũng không biết, lập tức đổ nhào về phía Trương Tử Mộng. Trương Tử Mộng bởi vì sợ Tô Lâm đoạt dao, tay nắm dao thật chặt, đột nhiên va chạm...... Lưỡi dao cứng rắn đâm vào phiến bụng mềm mại của Tô Lâm. Trương Tử Mộng nhất thời còn chưa kịp phản ứng, mà Tô Lâm lại cảm giác được một trận đau đớn, trừng lớn ánh mắt sững sờ ở nơi đó, sau đó mờ mịt dại ra cúi đầu nhìn xuống, nhìn đến Trương Tử Mộng tay cầm dao đâm vào bụng cô, áo ngủ nguyên bản trắng noãn dần bị huyết sắc đỏ tươi nhuộm đẫm, nhìn thấy ghê người. Trương Tử Mộng cũng theo ánh mắt Tô Lâm nhìn xuống,thiếu chút nữa sợ tới mức hồn đều tản mất, trên áo ngủ trắng noãn kia, nhuộm đẫm máu đỏ, nàng ngốc lăng ngẩng đầu, nhìn Tô Lâm kêu lên:"Tô...... Tô tỷ." Tô Lâm bắt đầu cảm thấy đau đớn, đau đếnphệ cốttoàn tâm, nhưng so với tầm quan trọng của Trương Tử Mộng, lại có thể xem nhẹ, sắc mặt bắt đầu trắng bệch, vẫn không quên giải thích cầu xin đối Trương Tử Mộng cười cười, nói:"Mộng Mộng, tôi thật sự không có lừa em, em nhất định phải tin tôi." Trương Tử Mộng hoàn hồn, buông tay ra, ánh mắt lại ngơ ngác nhìn y phục của Tô Lâm càng ngày càng tràn ngập huyết sắc. Màu đỏ thoạt nhìn tiên diễm đến cực điểm, chói mắt như thế, khủng bố như thế. Nàng giơ hai tay lên, muốn đụng vào Tô Lâm nhưng lại không dám, miệng lo lắng hỏi:"Tô tỷ, chị không sao chứ?" Tô Lâm lặp lại lần nữa:"Mộng Mộng, tôi thật sự không có lừa em, em nhất định phải tin tôi." Sau đó chống đỡ hết nổi liền ngã xuống. Trương Tử Mộng trừng lớn hai mắt, vẻ mặt kinh hoảng, miệng vô ý thức kêu:"Tô tỷ! Tô tỷ!......" Lúc này Trương Tử Mộng có thể nói là hoang mang lo sợ, một lát sau nàng mới nhớ đi xin giúp đỡ, theo bản năng lại thầm nghĩ đến Trương Tử Hề, vì thế hai tay run run, bát thông Trương Tử Hề điện thoại, ánh mắt gắt gao nhìn Tô Lâm đã té xỉu. Điện thoại chuyển được, không chờ Trương Tử Hề nói chuyện, Trương Tử Mộng liền khóc lớn, lo lắng nói:"Chị, làm sao bây giờ? Tô tỷ chị ấy......"
|