Điếm Tiểu Nhị
|
|
Chương 85 [Kết cục] "Tấm tắc, Khởi Vũ ngươi xem, có người đỉnh đầu bốc khói." Vị Ương vẫn như cũ yêu mị phe phẩy chiếc quạt nhung nhỏ. "Khởi Vũ, ngươi đã trở về, có mệt hay không?" Thanh Ảnh vừa nhìn tới thiên hạ ở cửa, lập tức thì đem chuyện của Bạch Liêm cùng Tiêu Ảnh Nguyệt ném đến chân trời góc biển, hưng phấn đón tiếp, lấy lòng đứng ở trước mặt Khởi Vũ thần sắc nhàn nhạt. Khởi Vũ lắc đầu, lướt qua người vẻ mặt lấy lòng đi vào, quay sang chào hỏi hai người ngồi ở cùng nhau: "Ảnh Nguyệt, Bạch Liêm các ngươi tới, xin lỗi đêm nay tới trễ một chút." Nói xong quay Bạch Liêm áy náy cười. Dáng tươi cười trên mặt Thanh Ảnh cứng đờ, nhưng vừa nghĩ hình như Khởi Vũ lắc đầu với mình, tuy rằng không nói chuyện để ý tới bản thân, nhưng có phản ứng luôn luôn tốt hơn so với không nhìn tới không để ý không phải sao! Sau khi hiểu rõ lập tức lại lấy lòng giống như cái đuôi nhỏ đi theo phía sau Khởi Vũ, hỏi han ân cần. "Khởi Vũ, ngày hôm nay Bạch Nghiêm cùng hai cha con Bạch Thạch có phải muốn ở trong tối ám phân cao thấp phải không?" Vị Ương tuy là nói với Khởi Vũ, chỉ là mắt lại quan sát Thanh Ảnh. "..." Bạch Liêm vẻ mặt nghi vấn, Bạch Nghiêm Bạch Thạch, tên hai người này đều rất quen thuộc, quen thuộc đến nàng nghĩ tới một kẻ thiên niên kẹo da trâu. "Khởi Vũ..." Biểu tình trên mặt Thanh Ảnh lúc này không phải giả ra tới, mà thật là ngoài ý muốn vì lời Vị Ương nói mà khẩn trương thương cảm nhìn Khởi Vũ, coi như thực sự lo lắng Khởi Vũ sẽ đáp ứng chuyện Bạch Thạch muốn lấy thân báo đáp ân cứu mạng của Khởi Vũ, trong lòng Thanh Ảnh càng hối hận mấy tháng trước vì sao bản thân không cùng Khởi Vũ đi Lâm thành, để Khởi Vũ không cẩn thận cứu tên Bạch Thạch gặp phải sơn tặc thiếu chút nữa mất mạng kia. "Thanh Ảnh, đừng mang dáng dấp hối hận không ngớt hi vọng thời gian quay ngược nữa." Vị Ương tìm được tháp quý phi mềm mại của bản thân lười biếng nửa dựa vào. "Không có việc gì, đừng lo lắng." Khởi Vũ không đành lòng nhẹ giọng trấn an Thanh Ảnh. "Ảnh Nguyệt, Bạch Nghiêm cùng Bạch Thạch ta vừa nghe được có đúng là hai người kia mà ta biết không?" Bạch Liêm nhìn tứ đại mỹ nữ phía trước, có điểm hoa mắt. "Nếu như Bạch Liêm không biết có người thứ hai tên Bạch Nghiêm cùng Bạch Thạch, nói vậy hai người đó là hai người mà Bạch Liêm biết đến." Tiêu Ảnh Nguyệt nghĩ đến ngày nào đó khẩu khí của người này tại hoa viên khi dễ Nhất Nguyệt, bất giác học theo. "..." Bạch Liêm rất kinh ngạc nhìn người bên kia đang trấn an Thanh Ảnh hỏi: "Bạch Thạch này không chết, vậy chuyện của Ảnh Nguyệt thì khó làm có phải hay không..." Bạch Liêm rõ ràng nhớ kỹ đoạn thời gian trước nàng đang bận rộn chuyện trà sơn thì nghe được không ít tin về Bạch Nghiêm Bạch gia bệnh nặng, Bạch Tùng ngoài ý muốn, thế nào Bạch Nghiêm này cùng Bạch Thạch nguyên bản hẳn là đã chết đều có liên quan với Khởi Vũ. "Đây là chuyện của Bạch gia." Tiêu Ảnh Nguyệt rất là tùy ý trả lời vấn đề của Bạch Liêm vấn đề. "Thế nhưng Ảnh Nguyệt không phải vẫn đều muốn mua trà sơn của Bạch gia sao?" Bạch Liêm hơi cảm thấy không giải thích được. "Ta hiện tại có một tòa so với trà sơn của Bạch gia tốt hơn nghìn lần." Tiêu Ảnh Nguyệt xuất ra khăn tay, thấm nước cầm lấy tay Bạch Liêm bởi vì cầm bút viết tự mà dính nhàn nhạt mực nước màu đen nhẹ nhàng chà lau. "Nga." Bạch Liêm hạnh phúc gật đầu, nheo lại mắt vui tươi hớn hở hưởng thụ đại lão bản phục vụ. "Ta nói băng nhân, ngươi cũng thật là, nếu đều chướng mắt trà sơn của người ta, lại đi thiết kế thật tốt để Khởi Vũ đứng ra ngầm bỏ vốn giúp đỡ Bạch gia chiếm năm phần tiền lời của trà sơn nhà người ta." Vị Ương hừ nhẹ một tiếng, chiếm nhiều tiện nghi như vậy, lại còn vừa chiếm tiện nghi của nàng, tăng ba phần tiền, nàng hiện tại thì thấy bạc trắng bóng bên trong túi của nàng liên tục bay ra bên ngoài. "Ta là thương nhân." Tiêu Ảnh Nguyệt quay sang Vị Ương nhếch nhếch mày như thị uy. "Băng nhân, nếu như vậy, ngươi vì sao không trực tiếp ăn trà sơn của Bạch gia là được?" Thanh Ảnh rất bất mãn, nếu thương nhân là như thế, vậy phải cầu lợi nhiều hơn mới phải, làm cái gì chỉ chiếm năm phần, bây giờ còn hại Khởi Vũ suốt ngày bị tên Bạch Thạch kia dây dưa. "Phu quân, ngươi nói quốc chi kinh tế căn bản là những thứ nào?" Tiêu Ảnh Nguyệt lau khô hai tay Bạch Liêm, buông khăn tay hoen ố trên tay, như thể uể oải mà nhẹ nhàng đem trọng lượng thân thể chuyển dời đến trên người người ngồi bên cạnh. "A? Nga, có phải là gạo diêm thiết trà hay không?" Bạch Liêm cảm giác được trọng lượng trên người, một thời kích động không có nghe rõ vấn đề của người tựa ở trên người mình hỏi là cái gì. "Ân?" Thanh Ảnh một chút không suy nghĩ cẩn thận nghi vấn nhìn Bạch Liêm. "Tiêu gia, hiệu buôn giao thiệp với từng hành nghiệp, thế nhưng căn cơ của Tiêu gia do nhạc phụ đại nhân phát triển thì là gạo, là nguồn lương thực lớn trong toàn quốc, người cầm quyền trong triều tự nhiên là đặc biệt quan tâm, Tiêu gia lúc đầu thì có khả năng còn không chịu quan tâm nhiều như vậy, nhưng hôm nay Tiêu gia đã phát triển đến nay, bây giờ còn chiếm ba phần trong trà, nếu lại chiếm được trà sơn Bạch gia, đó là trên năm phần, trong "thiết gạo diêm trà" Tiêu gia liền chiếm gạo và trà." Bạch Liêm suy nghĩ một chút liền lần thứ hai đem đáp án mà mấy tháng trước cùng đại lão bản cùng mấy chủ sự của Tiêu gia mật đàm, Lý chủ sự hỏi nàng về Tiêu gia hiện trạng. Tuy rằng là vì bàn về chuyện Hiệp gia chiếm Tiêu gia thế lực, bất quá chuyện của Hiệp gia đại lão bản cùng mấy người chủ sự đều đã có thượng sách ứng đối, nàng cũng hiểu điều Lý chủ sự muốn hỏi nhất định không phải cái nhìn của nàng đối với Hiệp gia, vì vậy nàng suy nghĩ một ít tin tức bát quái tích lũy được từ Tống chưởng quỹ cùng hai năm làm tiểu nhị mới nói ra đáp án để mấy chủ sự hơi chút thỏa mãn này, ân, Bạch Liêm tỉ mỉ vừa nghĩ hình như từ sau ngày đó, mỗi lần gặp nhạc phụ đại nhân, nàng luôn nghĩ cả người không được tự nhiên, rốt cuộc là nguyên nhân gì, đến nay nàng còn không có hiểu, cũng không biết có phải bị nhạc phụ đại nhân xem thấu thân phận chân thực. "Hóa ra như vậy." Vị Ương mấy người gật đầu, cũng rốt cục hiểu vì sao lần này Tiêu Ảnh Nguyệt lại bỏ qua trà sơn Bạch gia, đạo lý "Cây to đón gió" này, các nàng những năm gần đây thể hội không nhỏ, Tiêu gia nếu như lại được trà sơn Bạch gia, chỉ sợ triều đình sẽ không tiếp tục giữ trạng thái quan sát như bây giờ. "Ảnh Nguyệt, đói bụng sao, chúng ta đi ăn cơm đi." Bạch Liêm không để ý tới ba người còn đang trầm tư, nàng hiện tại tương đối lo lắng chính là đại lão bản của nàng. "Có một chút." Tiêu Ảnh Nguyệt nhàn nhạt quay đầu. "Chúng ta đây để Mộc Vân Trúc các nàng đem cơm nước đưa đến đây đi." Bạch Liêm rất hài lòng đứng dậy chuẩn bị chạy đi tìm Mộc Vân Trúc cùng Cầm Thư. "Thật có thể ăn." Thanh Ảnh rất khinh bỉ nhìn Bạch Liêm. "Có thể ăn là phúc, Thanh Ảnh ngươi là ước ao không đến." Bạch Liêm khác với thái độ điệu thấp thường ngày đắc ý đáp trả Thanh Ảnh một câu, hơn nữa ta thật lâu không cùng đại lão bản cùng nhau ăn. "Ai muốn ước ao ngươi." Thanh Ảnh khinh bỉ. "Ngươi còn có thể ăn thêm sao?" Ảnh Nguyệt cũng hơi lo lắng hỏi, dù sao lúc nàng vừa đi ra ngoài thế nhưng gọi nha hoàn lấy vài thứ cho nàng ăn, nhìn nha hoàn còn đang thu thập mặt bàn chật vật. "Ách...Có thể, kỳ thực ta có hai dạ dày. Vừa ăn chính là tại bên trong một dạ dày." Bạch Liêm hơi đỏ mặt. Nàng vừa rồi ăn rất nhiều, hơn nữa còn giống như có điểm no. Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn biểu tình trên mặt Bạch Liêm, trong lòng hiểu rõ, vì vậy nói rằng: "Bạch Liêm một hồi theo ta ăn được không?" Nói xong lúc Bạch liêm còn vẻ mặt mừng rỡ song song mặt mang theo mỉm cười nhẹ giọng nói thêm một câu: "Thế nhưng, một hồi Bạch Liêm chỉ có thể nhìn ta ăn!" "Ách?" Bạch Liêm không giải thích được. Vị Ương cùng Thanh Ảnh hai người song song quay qua không nhìn Tiêu Ảnh Nguyệt cùng Bạch Liêm, run rẩy thân thể nói rằng: "Ảo giác." Băng sơn cũng có thể cười thành nhu tình như nước như vậy sao? Ngồi ở trên xe ngựa hồi phủ, Bạch Liêm nắm tay đại lão bản cười tủm tỉm nói rằng: "Ảnh nguyệt, chuyện trà sơn bận rộn xong, chuyện Hiệp gia cũng xong." "Ân." Tiêu Ảnh Nguyệt tùy ý Bạch Liêm nắm bản thân. "Ảnh Nguyệt, ngươi xem trong khoảng thời gian này ngươi đều bận rộn không có hảo hảo nghỉ ngơi." Bạch Liêm vui tươi hớn hở tiếp tục nói. "Ân." Tiêu Ảnh Nguyệt chờ nàng nói tiếp. "Ảnh Nguyệt chúng ta đi nghỉ ngơi đi." Bạch Liêm nhìn thấy Tiêu Ảnh Nguyệt chính là không theo lời của nàng đi xuống, không thể làm gì khác hơn là thành thành thật thật nói mục đích của chính mình. "Ân, chúng ta đi nghỉ ngơi, trong nhà nên làm cái gì bây giờ?" Tiêu Ảnh Nguyệt hiểu rõ cười. "Không phải có tam đại quản sự, cùng quản gia đại thúc sao." Bạch Liêm bởi vì đại lão bản nói chuyện gia tộc lần thứ hai hí mắt. "Ân, Bạch Liêm là muốn đi đâu nghỉ ngơi?" Tiêu Ảnh Nguyệt gật đầu. "Ân chúng ta có thể tùy ý đi, nơi nào tốt thì đi nơi đó." Bạch Liêm khi tiến vào Đệ Nhất lâu làm điếm tiểu nhị thì có lý tưởng vĩ đại chính là dành dụm tiền sau đó tới du lịch cổ đại, bất quá rốt cuộc muốn đi nơi nào trước, nàng thật đúng là chưa nghĩ ra, đợi cho nàng chuẩn bị nghĩ thì đã gặp gỡ Nhất Nguyệt cùng tiểu Nhị Nguyệt, từ đó nàng thì đem mục tiêu nhân sinh chuyển biến thành để Nhất Nguyệt cung cấp nuôi dưỡng lý tưởng vĩ đại trở thành "sâu gạo" của nàng. "Hảo." Tiêu Ảnh Nguyệt suy nghĩ một chút gật đầu biểu thị tán thành. Bạch Liêm chưa kịp hoan hô, lại nghe đến đại lão bản dừng lại sau đó nói tiếp. "Thế nhưng đi ra ngoài du ngoạn, hình như thì cần một ít tốn hao đi." Tiêu Ảnh Nguyệt trong mắt hiện lên một tia tính toán. "Ách..." Bạch Liêm nghe được đại lão bản nói, trong đầu lập tức phản ứng đến, bút lớn tài sản lần đầu tiên trong nhân sinh của nàng sớm đã thành từ trong túi tiền của nàng bay đi. "Ảnh Nguyệt, không sao, mấy ngày nay ta sẽ nỗ lực kiếm lấy lộ phí." Bạch Liêm ngực nắm tay. "Nga, không biết Bạch Liêm muốn kiếm tiền thế nào?" Thanh âm là bình thản, chỉ là quá mức bình thản, trái lại như là mang theo một tia không hài lòng. "Ách... Ta cho Thanh Ảnh viết...viết ca từ!" Bạch Liêm vốn muốn nói viết thơ, lại nghĩ đến thi từ mà chính mình biết đều đã viết rồi. "Nga." Lần này sự không hài lòng trong thanh âm là phi thường rõ ràng. "Ảnh Nguyệt làm sao vậy?" Bạch Liêm cũng rốt cục nghe ra tới có chút không thích hợp. Tiêu Ảnh Nguyệt không nói lời nào cùng Bạch Liêm đối diện. "Ảnh Nguyệt?" Bạch Liêm hơi lo lắng. "Bạch Liêm tiếng ca rất êm tai." Tiêu Ảnh Nguyệt nói xong chuyển đường nhìn, trên mặt hiện lên một tia mất tự nhiên thần sắc. "Di, phải, nếu Ảnh Nguyệt thích sau đó ta đều hát cho ngươi nghe được không?" Bạch Liêm nói xong trong lòng ảo não bản thân trước đây thế nào sẽ không học thêm mấy thủ ca. "Chỉ hát cho một mình ta nghe?" Tiêu Ảnh nguyệt khẽ cười nhìn Bạch Liêm. "Ân." Bạch Liêm lúc này là nghe ra chút gì đó, hưng phấn mà gật đầu. "Ân, Bạch Liêm hát cho ta nghe, một thủ ca khúc là muốn bao nhiêu bạc?" Tiêu Ảnh Nguyệt trên mặt ửng đỏ, hơi e thẹn. "Không thu tiễn, miễn phí, ha hả thỉnh thoảng đại thiếp." Bạch Liêm nói xong rất sắc lang mà tại trên gương mặt mang theo đỏ ửng đối diện 'Bẹp' một tiếng. "Nhưng Bạch Liêm không phải muốn kiếm lộ phí sao?" Tiêu Ảnh Nguyệt rất nhanh bình phục tâm tình của mình. "Ta có phu nhân, phu nhân nhà ta có tiền." Bạch Liêm cười đắc ý. "Nga? Bạch Liêm Bạch công tử ăn nhuyễn cơm?" Tiêu Ảnh Nguyệt mày liễu khinh thiêu. "Ân, không sai, ta là tiểu bạch kiểm mà phu nhân nhà ta nuôi." Bạch Liêm ngả ngớn nhìn đại lão bản, đưa tay một bả đem người bên cạnh hùng ôm vào trong ngực. "Nga, phải không!" Tiêu Ảnh Nguyệt theo động tác của đối phương tìm một vị trí thoải mái nhẹ nhàng dựa vào nhắm lại hai mắt. "Đại lão bản, Ảnh Nguyệt, chúng ta trở lại sửa chữa một chút điều ước tiểu bạch kiểm của chúng ta đi." "Bạch cô nương bất mãn với lương bổng trong điều ước?" Tiêu Ảnh Nguyệt bên môi hơi vung lên một độ cung hoàn mỹ, nghĩ tới điều ước đàm phán ngày đó. "Đúng, bất quá ta còn muốn sửa chữa một chút kỳ hạn của điều ước." Bạch Liêm gật đầu. "Phải?" "Ân, lương bổng cái này, chúng ta thì đổi thành bao ăn bao ở còn muốn bao ngủ đi." "..." Lời này có chút từ làm cho hiểu lầm. "Về phần kỳ hạn của điều ước, chúng ta nên sửa thành cả đời đi." "Ân, nghe hình như rất không sai." "Ừ, hơn nữa sau đó tuyệt đối chuyên nghiệp tiêu chuẩn, phục vụ đúng chỗ." "Hình như có thể xem xét." "Không cần lo lắng, cái này chính là có ưu đãi đại biếu tặng đây, ký một tặng hai." "Hai?" "Ân, mang vào hai hài tử khả ái!" Có thể không cần sinh hài tử thật tốt! _______Hết chương 85_______
|
Chương 86 [Tiêu Ảnh Nguyệt phiên ngoại] "Tiểu thư, ta tuổi tác đã lớn, hôm nay quản lí công việc của Đệ Nhất lâu cũng có chút lực bất tòng tâm." Ta buông sổ sách trên tay, ngẩng đầu nhìn Tống đại thúc chưởng quỷ của Đệ Nhất lâu tóc đã trắng bệnh, đối với chuyện hắn đột nhiên nói ra một câu như thế tuy rằng kinh ngạc nhưng là có chuẩn bị, dù sao hắn đã thay Tiêu gia quản lí công việc Đệ Nhất lâu hơn hai mươi năm, hắn cũng là một trong những đông đảo thúc bá từ nhỏ nhìn ta lớn lên. "Tống thúc có chọn người tiếp nhận sao?" Nếu hắn nói như vậy, như vậy hẳn là cũng đã nhìn trúng người có thể thay thế hắn. "Ha hả, không hổ là tiểu thư! Ha ha, tiểu thư, việc chọn người ta nhưng thật ra nhìn trúng một người, bất quá có chọn hay không này còn phải để tiểu thư trước nhìn tài năng đi." Tống đại thúc thoải mái cười, trên mặt tràn đầy thần sắc vui mừng. "Có thể được Tống thúc coi trọng, người này tất nhiên là có chỗ hơn người, ta tin tưởng ánh mắt của Tống thúc, cứ dựa theo ý tứ của Tống thúc mà làm đi." Nhiều năm qua tiếp xúc, tất nhiên là hiểu nhãn lực của Tống thúc, chỉ là tâm trạng cũng hơi hiếu kỳ người có thể được Tống thúc coi trọng là người phương nào, tại thời điểm phụ thân đem công việc Tiêu gia giao cho bản thân thì từng giới thiệu qua các quản sự của Tiêu phủ, trong đó đánh giá đối với Tống đại chưởng quỹ cũng là cao nhất. "Ha hả, tiểu thư, người này nếu bồi dưỡng thật là tốt, ngày sau định là nhân tài hiếm có trong Tiêu gia." Tống thúc đánh giá người này nhưng thật ra rất cao, rất ít thấy hắn có thể đánh giá hậu bối như vậy. "Ân?" Ta hơi kinh ngạc, hắn thường ngày tuy rằng nét mặt là một vị hòa ái dễ gần, nhưng người lý giải hắn đều biết hắn là người khó tiếp xúc nhất, ánh mắt cũng soi mói nhất, như Lý Thanh là nhi tử của Lý quản sự, lúc trước cũng không thấy hắn khen qua. "Tiểu thư, có từng chú ý qua tiểu nhị luôn thích mặc y phục thâm sắc trong Đệ Nhất lâu của chúng ta?" Tống đại thúc như là nhìn ra tiếc nuối trong lòng ta. "Tống thúc nói thế nhưng là vị đã đưa ra chủ ý thực đơn kia?" Tiểu nhị chạy đường trong Đệ Nhất lâu không dưới mười người, có thể được Tống thúc hỏi như vậy, chỉ sợ cũng chính là vị đã từng đưa ra thực đơn gọi món kia. "Đúng vậy." Tống thúc gật đầu. "Ân." Nếu là người Tống thúc nhìn trúng, ta liền không hề hỏi nhiều, cầm lấy sổ sách trên tay tiếp tục nhìn. Ngày thứ ba kể từ khi chuyện này qua đi, chính là ngày cùng quản sự tuần tra sổ sách cửa hàng gạo trong nửa năm qua. Tại nội đường mới vừa cùng Ngô quản sự đàm xong, Mộc Văn Trúc liền từ bên ngoài tiến đến, biểu tình rất là phiền não: "Tiểu thư, bên ngoài có rất nhiều người." "Mộc Văn Trúc, ai kêu tiểu thư nhà chúng ta mị lực lớn như vậy." Cầm Thư cũng cho rằng. "Ngô quản sự, chuyện sau đó cứ dựa theo vừa rồi tiến hành." Ta liếc mắt nhìn Ngô quản sự cung kính trước mắt. "Vâng tiểu thư." Mọi việc xử lý tốt, mang cho cái khăn che mặt trắng Cầm Thư lấy tới, đi ra tiệm gạo, đối với các loại đường nhìn từ đoàn người bên ngoài phóng tới ta đã tập mãi thành thói quen, tùy ý đảo qua đoàn người, nhưng ngoài ý muốn phát hiện một thân ảnh nhìn quen mắt, là tiểu nhị mà Tống thúc nhìn trúng, hắn lúc này đã ở trong đám người, chỉ là trong lòng hắn đang ôm một nữ oa khả ái, hóa ra đã thành thân, vừa định thần, không khỏi nghĩ bản thân vô cùng nhàm chán, hắn thành thân hay không lại có liên quan gì tới bản thân. "Tiểu thư." Cầm Thư hình như phát hiện ta xuất thần. "Không có việc gì!" Chỉnh lý tốt tâm tình đi tới xe ngựa trước mặt. Mà khi ta đang chuẩn bị leo lên xe ngựa lại nghe đến giọng nói trong trẻo trong một mảnh nghị luận: "Tiểu Nhị Nguyệt nói rất đúng, bất quá sau khi tiểu Nhị Nguyệt lớn lên biến thành đại mỹ nữ, không nên học tỷ tỷ xinh đẹp kia mặc đồ y phục màu trắng." "Y phục màu trắng dễ bẩn, giặt quần áo rất phiền phức." Nghe một thanh âm như thế ta nhịn không được quay đầu lại tìm kiếm chủ nhân của thanh âm, vừa nhìn, phát hiện người nói chuyện chính là người đang ôm tiểu nữ oa. Lúc vốn tưởng rằng ngày sẽ kế tục trôi qua như vậy, các vị di nương trong nhà lần thứ hai nhúng tay vào chút chuyện mà các nàng không nên nhúng tay. Từ khi phụ thân bắt đầu tìm phu tử dạy học cho ta, liền biết được một ngày kia, ta sẽ không giống như các vị tiểu thư bình thường trong nhà giàu có, sau khi lớn lên chỉ đợi phụ mẫu trong nhà vì bản thân tuyển chọn một vị phu quân xuất giá thành thân, sau đó tại gia giúp chồng dạy con. Mà bản thân ta cũng sẽ không nguyện ý như vậy, bởi vậy đối với Hiệp Giang Chu quen biết từ nhỏ đến lớn, tuy là hiểu ý nghĩ của hắn đối với ta, chỉ là từ đầu đến cuối ta chỉ xem hắn là một bằng hữu cũng như một đại ca, đối với Hiệp Nhị cũng là như vậy. Nghe được đại thiếu gia Hiệp Gia Bảo cùng với một vị quan gia tiểu thư thành thân, chưa hề thương tâm, không đi tham dự lễ, cũng chỉ là bởi vì vừa tiếp nhận công việc trong phủ, không rảnh đi xa, mà phụ mẫu trong nhà đã lớn tuổi cũng không thích hợp đi xa, cuối cùng bất đắc dĩ mới chỉ có thể sai người đi vào tặng lễ. Chỉ là quyết định như vậy, nhưng để mẫu thân hiểu lầm, cho là ta thương tâm khổ sở. Mà lúc các di nương khác đặc biệt là ngũ di nương có động tác ta cũng không phải không biết, chỉ là không muốn để ý tới, nhưng lúc này đây nếu tìm tới phụ thân, ta liền phải để nàng biết được có một số việc không phải nàng nên nhúng tay, về phần dự định của nàng cùng với cháu trai của nàng, ta tất nhiên là biết được, trước đây cũng không phải là không quan tâm, chỉ là không muốn để ý tới mà thôi. Mệnh Cầm Thư đem tiền tiêu vặt hàng tháng của các nàng khấu trừ, chỉ là cho các nàng một ít cảnh cáo mà thôi. Về phần các nàng lần này nháo ra việc thành thân ta biết chỉ là bị đè ép xuống, bất quá sẽ chỉ là kế tạm thời. Quả nhiên, không ra mấy ngày đã bị mẫu thân gọi đi cùng nàng đi chùa miếu Tây sơn. Ngày ấy là ngày cầu phúc lễ tạ thần, chùa miếu đèn nhang vờn quanh, cho dù là có cái khăn che mặt nhưng mắt mũi vẫn bị khói làm khó chịu, mượn cớ cáo biệt mẫu thân mang theo Cầm Thư cùng Mộc Vân Trúc hai người dẫn đầu rời khỏi chùa hạ sơn. "Tiểu thư, trước chùa nhiều người lắm, chúng ta từ cửa sau đi ra ngoài đi, ta đi gọi bọn họ đem cỗ kiệu dời về phía cửa sau." Nhìn ngoài đại điện người ta tấp nập, đối với đề nghị của Mộc Vân Trúc gật đầu, sau đó liền cùng Cầm Thư xuyên qua đại điện, đi tới hậu viện mới phát hiện chùa chiền này chênh lệch trước sau lớn như vậy, phía trước là người ta tấp nập ầm ĩ, hậu viện cũng không hỗ là thánh địa chùa chiền lễ Phật. "Tiểu Nhị Nguyệt là tiểu mỹ nữ, lớn lên sau đó là đại mỹ nữ, thế nhưng không thể học người khác cả ngày mặc đồ trắng biết không, sẽ dễ bẩn." Chậm rãi hành tẩu đến chỗ rẽ, lại nghe đột nhiên có một thanh âm quen tai cùng ngữ khí quen thuộc, theo hàng lang tìm ngọn nguồn giọng nói, nhìn thấy chính là một nam tử ngồi chồm hổm dưới đất, trên người mặc nguyệt nha bạch y bào, đưa lưng về phía ta bên này cùng một tuổi nhỏ nữ oa. Không biết là có phải bởi vì thanh âm cùng ngữ khí này còn có nội dung câu nói vừa rồi quá mức quen thuộc hay vì cái khác, không khỏi hơi dừng bước chân, chỉ là câu nói kế tiếp, nhưng cũng làm ta đột nhiên có loại cảm giác, nam tử bản thân đang mặc đồ trắng rồi lại dạy người không nên mặc đồ trắng này không phải là nam tử mà hẳn là một nữ giả nam trang, bất quá này không quá hiếu kì, vì vậy không suy nghĩ nhiều, liền thu hồi ánh mắt tiếp tục đi đến chỗ sâu trong hậu viện này. Hứa là phong cảnh vô cùng tú lệ cùng sự thanh tịnh, tại hậu viện chùa chiền dừng hồi lâu, lúc Mộc Vân Trúc tìm tới, chuẩn bị ly khai chùa chiền hạ sơn, nguyên bản bầu trời trong xanh, đột nhiên lại mây đen rậm rạp, bất quá loại này ngay cả hài tử cũng biết là mưa rào, một khắc trước diễm dương cao chiếu sau đó một khắc đã có thể là mây đen áp thành, một hồi liền lại sẽ là tinh không vạn lí (vạn dặm không mây). Mới đến lưng chừng núi, liền nghe được tiếng sấm, không ra một hồi đó là tiếng mưa rơi, cuối cùng phải đến chò nghỉ mát trong núi tránh mưa, chỉ là chưa từng nghĩ đến sẽ ở chỗ kia lần thứ hai gặp phải "nam tử" áo trắng trong hậu viện, song song cũng vì gặp nhau như vậy, lại gặp một chuyện trong cuộc đời ta chẳng bao giờ tao ngộ, nguyên bản thấy sắc mặt người trốn ở dưới bàn khi bị Mộc Vân Trúc vô lễ là lúc, cảm thấy áy náy. Cũng không từng nghĩ đến xuất hiện việc ngoài ý muốn kia, mà sau cái ngoài ý muốn này, nhìn thân ảnh chạy trối chết, nếu như không có nhớ lầm người đang chạy trối chết kia hẳn là người mà Tống thúc đề bạt, hơn nữa nếu ta không cảm giác sai, người nọ chính một tiểu nhị nữ giả nam trang. Nhìn thân ảnh gần tiêu thất, trong óc nhưng nhảy ra một kế sách, kế sách này cũng là lần đầu tiên để ta xem đến biểu tình khó có thể tin được trong con ngươi kinh ngạc của Thanh Ảnh bọn họ. _______Hết chương 86______
|
Chương 87 [Tiêu Ảnh Nguyệt phiên ngoại 2] Ngồi ở thư phòng, nghe Mộc Văn Trúc nói, hơi xuất thần, từ sau khi bắt đầu sinh ý niệm kia trong đầu ở Tây Sơn hôm đó, trở về liền để Mộc Văn Trúc các nàng tìm hiểu tin tức của người kia, hôm nay đã biết được cuộc đời người này. Trừ hai năm trước trống rỗng xuất hiện ra, sinh hoạt vô luận vui vẻ hay khổ sở đại khái đều biết được nhất thanh nhị sở. "Tiểu thư, tìm hiểu tới cũng chỉ có những ... này, người này tựa như trống rỗng xuất hiện." Nghe Mộc Văn Trúc khẩu khí, nàng đối người nọ luôn căm giận bất bình. "Ân, Mộc Văn Trúc chuẩn bị mực, Cầm Thư thông tri Tống thúc, ngày mai ta đến Đệ Nhất lâu, muốn người này phải đến thiên tử các." Nhìn thư thả trên bàn. "Tiểu thư, ngươi là muốn gặp hắn?" Mộc Văn Trúc luôn luôn che giấu không được tâm tình. "Ân, các ngươi không phải luôn muốn một cô gia sao?" Nhìn đến khuôn mặt Mộc Văn Trúc bị kinh hách đến, nhịn không được cười khẽ. "Tiểu, tiểu thư. . . !" "Mộc Văn Trúc, chuẩn bị mực đi!" Liếc mắt nhìn sổ sách bên tay trái, thu hồi tâm muốn tiếp tục chọc Mộc Văn Trúc. "Vâng, tiểu thư!" Cho đến Mộc Văn Trúc đem mực chuẩn bị tốt, cầm lấy bút nhìn giấy trắng trên mặt bàn, viết một bản khế ước, hay là nàng hội cự tuyệt, bất quá chính như cây văn trúc tham quay về tin tức, nàng ngày mai sẽ không cự tuyệt. ========= Nhìn người trước mắt vẻ mặt bị kinh hách, tâm tình một trận tốt lên không lí do. Nhịn không được đứng lên đi đến chỗ nàng bên kia. "Ngươi, không nên qua tới nga ~" Lại còn tự ôm ngực của mình, không biết vì sao ta đột nhiên lại đi về phía trước một bước "Ngươi nếu đến, ta, ta thì hô lên..." Lúc này thanh âm của nàng còn mang theo run run, nếu như lúc này có người thấy, có lẽ là sẽ nghĩ lầm ta đây là đang đùa giỡn người, cố nén cười dừng lại, để Mộc Văn Trúc và Cầm Thư đi ra ngoài. Người đối diện theo động tác hai người Mộc Văn Trúc đi ra ngoài, lặng lẽ di động đến phương hướng cửa, dáng dấp như ta sẽ ăn nàng, mang theo thần tình kinh khủng nói lắp xin lỗi: "Cái kia, chuyện lần trước ta xin lỗi, ta không phải có ý định..." Ngồi xuống, nâng chung trà lên, đột nhiên rất muốn nhìn nàng một hồi sẽ là phản ứng gì liền nói: "Một câu xin lỗi là được?" Quả nhiên đang nói vừa xong, liền nhìn thấy một người biến sắc mặt đầy tính hí kịch. Do hóa ra vẻ mặt kinh khủng biến thành hiện tại vẻ mặt cầu xin. "Ách? Vậy, ngươi muốn thế nào?" "Lẽ nào muốn ta cưới ngươi a?" "Ân, chủ ý này cũng không tệ lắm!" Nguyên bản còn đang tự hỏi nên mở miệng thế nào, không nghĩ tới chính nàng ta đã mở miệng trước. "Ách, vị tiểu thư này, ta nghĩ ở đây có hiểu lầm, ngày đó ta thực sự không phải cố ý, hơn nữa, hơn nữa ta là nữ." Không ngoài dự đoán nhìn thấy nàng lại lén lút di động về phía cửa một chút. Nhìn hình dạng của nàng nhịn cười nói: "Ta biết!" Quả nhiên, nghe được ta nói, trên mặt rất rõ ràng hiện lên thần tình xấu hổ, là một người sẽ không che giấu tâm tình. "Bất quá, ngươi đã nói muốn cưới ta, cái này không sai." Đột nhiên hiểu vì sao Vị Ương thích đùa Thanh Ảnh. "Ách, vị tiểu thư này, ta là nữ, cùng giới tính với ngươi." Nhìn dáng dấp của nàng, mới phát hiện hóa ra mắt người này có thể mở lớn như vậy. Thấy nàng vò đầu nói rằng: "Chúng ta thành thân đi!" Người đối diện nhân chỉ phát sinh một cái đan âm, không chỉ ... mà còn mở to mắt đến cực đại, miệng cũng há to đến có thể nhét vào một cái trứng. Thấy nàng cái dạng này, nên là lúc tung mồi: "Cùng thành thân sau đó, ngươi có thể cái gì cũng không cần làm, không cần đến nơi đây bắt đầu làm việc, nhưng lại có người hỗ trợ chiếu cố người trong nhà." Tựa như tiểu cô nương khả ái ngày đó nàng ôm. "Ách, ý của ngươi là muốn ta làm tiểu bạch kiểm?" Rốt cục lấy lại tinh thần, chỉ là dáng dấp có điểm ngu si, còn không ngừng nháy con mắt. Gật đầu, nhìn ra u buồn trên mặt hắn lần thứ hai tung một cái mồi: "Tiêu phủ, có một ngự trù về hưu." Người này còn có một ưu điểm là thích ăn. "Tiêu phủ? Ngươi là Tiêu phủ tiểu thư, Tiêu Ảnh Nguyệt?" Con mắt cùng miệng lần thứ hai trợn thật to . Gật đầu thừa nhận, nhìn dáng dấp của nàng, nếu như không trực tiếp chút, người này một hồi hẳn là thối lui đến ngoài cửa: "Ta lần này tìm ngươi là muốn ngươi theo ta hợp tác." "Hợp tác cái gì?" Một bộ dáng dấp nghi hoặc, mà tình tự trong mắt nàng cũng nói cho ta biết nàng hiểu ta nói chính là loại hợp tác nào. Hơi thở dài: "Không sai, chính là loại hợp tác mà ngươi tưởng." Ta đoán nói xong, nàng lại khiếp sợ bưng ngực chân cũng theo sau lui một bước. Không một hồi lại cẩn cẩn dực dực nhìn ta nói: "Hắc hắc, Tiêu tiểu thư, ta nghĩ ngươi còn không rất rõ ràng ta vừa nói với ngươi —— ta với ngươi như nhau, ta là nữ nhân." "Ta biết!" Đột nhiên sinh ra một loại cảm giác mệt mỏi, không muốn cùng nàng dây dưa vấn đề này nữa, tung thêm mồi: "Từng tháng, ngươi còn có thể bắt được năm lượng bạc!" "A?" Rốt cục dừng lại vấn đề thân phận của nàng, chỉ là dáng dấp lo lắng của nàng làm ta chán nản: "Mười lượng bạc!" Tốt, tuy rằng chính một phần ngốc lăng hình dạng, bất quá thần tình trong mắt đang liên tục chớp động nói cho ta biết, nàng đang tự hỏi. "Mười lăm lượng!" Uống trà, lần thứ hai gia tăng liều thuốc. Tốt, thân thể rất rõ ràng rung động, trên mặt cũng là một phần giãy dụa do dự. Biết cách nàng gật đầu không xa, lần thứ hai gia tăng liều thuốc: "Hai mươi lượng!" "Lúc nào gả cho ngươi, ách, cưới ngươi." Tốt, quả nhiên thần tình ngốc lăng thay bằng vẻ mặt kích động hưng phấn, vốn tưởng rằng còn cần ba mươi lượng, không nghĩ tới hai mươi lượng nàng liền gật đầu. Lúc xuất ra hiệp nghị, nguyên bản thần sắc kinh hỉ lại thay phòng bị cẩn thận: "Xin hỏi, cái này hiệp nghị có ích lợi gì? Ta ký sẽ thế nào?" Xem ra nàng cũng không phải hoàn toàn mơ hồ: "Chỉ là hợp tác hiệp nghị giản đơn." Đưa thân qua, nàng nhìn chằm chằm khế ước một hồi lâu, mới gật đầu: "Ký tên hay đóng vân tay?" "Phía dưới bên trái viết xuống tên của ngươi." Vốn tưởng rằng nàng còn có thể đưa ra chút dị nghị. Nhìn nàng dáng vẻ nàng cầm bút, hoàn toàn là một tư thế sẽ không viết chữ, chỉ là nếu như chưa từng đọc sách biết chữ, lại vì sao có thể xem hiểu nội dung trên giấy, lại không hề dị nghị đâu? "Đây!" Nghe được nàng thanh âm, hoàn hồn, tiếp nhận tới vừa nhìn, phía dưới bên trái hơn hai luồng mực nước, hai chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, dường như tiểu hài đồng ba tuổi viết. Nhìn hiệp nghị cuối cùng một cái, không khỏi cười rộ lên: "Từ hôm nay trở đi, ngươi sửa họ Tiêu, gọi Tiêu Bạch Liêm!" Về phía đổi tên thành ba chữ là tối hôm qua viết xong hiệp nghị sau đó nhớ tới tên nàng do đó làm ra một cái trò đùa nho nhỏ, vốn tưởng rằng nàng xem đến hiệp nghị sau đó sẽ đưa ra dị nghị, không tưởng rằng nàng nhưng không có nói ra. "Ngạch?" Nhìn trên mặt nàng vô cùng kinh ngạc, chỉ sợ nàng vừa rồi không có chăm chú xem hiệp nghị này. "Có thể không thay đổi tên hay không?" "Không thể, từ ngày mai trở đi ngươi không cần lại đến nơi này làm việc!" Vừa rồi còn vẻ mặt phòng bị, bộ dáng cẩn cẩn dực dực, thế nào sau lại thì trở nên lớn mật, không nhìn kỹ hiệp nghị thì ký hiệp ước, chẳng lẽ không sợ ta đem nàng bán sao? _______Hết_______
|